WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Tháng 4-1975: Miền Nam sụp đổ

30thangTu

Hai mươi bốn năm sau khi chiến tranh kết thúc, Kissinger viết.

“Lý tưởng đã đưa nước Mỹ vào Đông Dương và sự mệt nhoài khiến chúng ta phải rút ra……

… Đông Dương sụp đổ năm 1975 vẫn còn gợi lại trong tôi những nỗi niềm u sầu khó tả. Nỗi buồn của tôi dành cho những kẻ nạn nhân bị bỏ rơi cũng bằng ngang với niềm ngậm ngùi của tôi dành cho nước Mỹ đã gây ra cho chính mình.” (1)

Cuộc chiến tranh dài nhất thế kỷ này đã để lại cho hai nước đồng minh Hoa Kỳ và Việt Nam Cộng Hòa nhiều thiệt hại nặng, miền Nam bị mất về tay Cộng Sản, khoảng hai trăm ngàn binh sĩ tử trận. Hoa Kỳ với hơn 58 ngàn quân bị thiệt mạng, tốn kém nhiều trăm tỷ cũng như mất uy tín danh dự trên thế giới. Các phe đều thiệt hại lớn, miền Bắc được tiếng là chiến thắng nhưng đã phải trả cái giá quá đắt: hơn một triệu thanh niên phơi thây ngoài trận địa, hơn một triệu gia đình đau khổ, đất nước tan hoang vì bom đạn mà nhiều thập niên sau mới xây dựng lại được.

Người Mỹ bắt đầu can thiệp vào Đông Dương từ 1950 khi Trung Cộng viện trợ ồ ạt cho Việt Minh tại biên giới Việt – Hoa nhưng họ thực sự can thiệp vào VN khi đổ quân vào Đà Nẵng giữa năm 1965.

TT Johnson được Quốc hội ủng hộ cho tăng quân đều hàng năm từ 184,300 người năm 1965 lên tới 536,100 năm 1968. Nhờ vậy miền nam VN đã được bình định. Mỹ oanh tạc BV từ 1964, có leo thang nhưng hạn chế mục đích hăm dọa để Hà Nội phải đàm phán rút về Bắc. Phía CS tiếp tục cuộc chiến, họ đánh thí quân để đẩy mạnh phong trào phản chiến tại Mỹ. Số lính Mỹ bị giết tăng dần, năm 1965 có 1,863 lính Mỹ chết tại miền nam, từ 1965 tới 1968 có tất cả 35,751 người tử trận. Con số tử thương này đã khiến phong trào phản chiến càng lên cao hơn.

CS bị thảm bại Tết Mậu thân 1968, ta đánh thắng một trận lớn nhưng thua cuộc chiến, chống đối tại Mỹ lên cao, họ đòi chính phủ rút quân về nước. Năm 1968 phản chiến nói chung bất bạo động, năm sau 1969 khi Nixon lên làm TT đã tiến tới bạo động, đổ máu, sinh viên bắn súng đốt nhà, đập cửa kính, ném bom lớp học.

Cuối 1965 tỷ lệ số người ủng hộ chiến tranh VN khoảng 61% tới 1968 xuống còn khoảng 40%, tới 1971 còn khoảng 30% (2)
TT Nixon đem quân về nước, phục hồi hòa bình như đã hứa khi tranh cử. Năm 1969 ông bắt đầu cho rút quân, thực hiện VN hóa chiến tranh giúp VNCH hành quân sang Miên từ 29-4-1970 tới 22 -7-1970 để đánh vào hậu cần BV tại đây. Ta đã ruồng bố được khoảng 40,000 quân CS, giết trên 10 ngàn cán binh, tịch thu được 22,890 vũ khí cá nhân, 2,500 vũ khí cộng đồng, phá hủy nhiều cơ sở quân sự, làm suy yếu áp lực địch tại miền Nam VN.

Kế đó Nixon giúp miền nam VN mở hành quân tiến sang Hạ lào theo đường số 9 để chiếm tỉnh Tchépone rồi tiến sâu hơn vào vùng xung quanh để phá hủy các cơ sở CS. Cuộc hành quân lấy tên Lam Sơn bắt đầu ngày 8-2-1971, Quân đội VNCH chiến đấu anh dũng và hữu hiệu nhưng rồi gặp trở ngại, quân số lúc cao nhất là 17,000 người.

BV phản công mạnh hơn ta tưởng, đồng thời VNCH thiếu yểm trợ không quân của bộ chỉ huy quân sự Mỹ tại Sài Gòn, ta bị thiệt hại nặng lên tới 3,000; TT Thiệu lệnh cho các Tướng lãnh ngưng tiến quân. Giữa tháng ba ta rút lui về phía nam theo đường 914 bị Cộng quân truy kích thiệt hại nhiều, cho tới 25-3-1971 cuộc hành quân coi như chấm dứt, tổng cộng chỉ kéo dài 45 ngày, nói chung hai bên đều bị thiệt hại nặng.

Nixon cho biết (3) cuộc tấn công mục đích giảm áp lực địch để Hoa Kỳ rút quân mà VNCH vẫn còn tồn tại, Nixon dự trù tới 1972 chỉ còn vài chục ngàn lính Mỹ còn ở VNCH.

Tổng thống cử Kissinger, Phụ tá an ninh Quốc gia đàm phán với BV tại Paris. Cuộc hòa đàm bắt đầu từ tháng 5-1968 dưới thời Johnson, nhưng thực sự bắt đầu từ 1969 và do Kissinger đi đêm với Lê Đức Thọ. Trong mấy năm liên tiếp phía BV lợi dụng hòa đàm để tuyên truyền chống Mỹ. Hà Nội ngoan cố đòi Mỹ phải rút quân đơn phương, loại bỏ chính phủ Thiệu, lập chính phủ ba thành phần, cắt viện trợ VNCH. Họ biết Hành pháp Mỹ bị Quốc hội và phản chiến chống đối nên lì ra không chịu ký.

Cuối tháng 3-1972, khi Hoa Kỳ đã rút gần hết , Hà Nội đưa khoảng mười Sư đoàn, hàng ngàn chiến xa, đại bác, phòng không tấn công VNCH dữ dội làm ba mũi dùi: tại Quảng Trị 6 Sư đoàn, tại Kontum 2 Sư đoàn và Bình Long 3 Sư đoàn . Hỏa lực Cộng quân rất hùng hậu khiến VNCH phải rút chạy tại nhiều nơi. TT Nixon cho mở lại cuộc oanh tạc, ông dùng hỏa lực vũ bão đánh BV, trưng dụng tối đa các chiến hạm của Đệ Thất hạm đội, hơn 400 pháo đài bay B-52 và khu trục cơ F-4 để oanh kích cả hai chiến trường Nam Bắc. Cuộc tấn công của Hà nội bị nghiền nát chấm dứt cuối tháng 9-1972, tổng cộng khoảng 100 ngàn cán binh bị giết , 75% số xe tăng bị hủy hoại.

Tại Hòa đàm Paris phần vì thấy Nixon qua thăm dò sẽ tái đắc cử Tống thống ngày 7-11-72, phần vì thất bại về quân sự nên BV đã chịu nhượng bộ rất nhiều trong phiên họp 9-10-1972. Họ không đòi lật đổ ông Thiệu, lập chính phủ liên hiệp, cắt viện trợ VNCH…Kissinger và Lê Đức Thọ chuẩn bị ký kết cuối tháng 10 nhưng VNCH chống đối bản Dự thảo, việc ký kết tháng 10 bất thành . Kissinger muốn ký kết trước bầu cử nhưng Nixon không cần vì theo thăm dò ông vượt đối thủ quá xa.

Sang tháng 11, tháng 12 hòa đàm bế tắc phần vì do VNCH và nhất là BV cố tình gây trở ngại, họ đoán Quốc hội Mỹ sẽ ra luật chấm dứt chiến tranh đem quân về nước nên bỏ họp ngày 13-12. TT Nixon đã cho B-52 oanh tạc BV dữ dội suốt 12 đêm từ 18-12 cho tới cuối tháng khiến BV phải trở lại bàn hội nghị. Hiệp định Paris được ký ngày 27-1-1973, các phe tham dự đều được chia phần: Nixon lấy được tù binh, Lê Đức Thọ đòi được Mỹ rút quân, Nguyễn Văn Thiệu vẫn làm Tổng thống , chính phủ Cách mạng lâm thời được coi là đảng phái chính trị của miền Nam.

Bầu cử Tổng thống 7-11-1972 Nixon thắng 47 triệu phiếu phổ phông, 60.7% số phiếu bầu , hơn McGovern 18 triệu phiếu , thắng cử lớn nhất từ xưa tới nay. Nixon đã đem quân về nước, lấy lại tù binh, không bỏ đồng minh, hòa với Nga, bang giao với Trung Cộng. Sau khi ngưng bắn, Quốc hội cắt giảm viện trợ cho VNCH dần dần : Năm 1973 Mỹ viện trợ 2 tỷ 1, năm sau còn 1 tỷ 4, năm sau 1975 còn 700 triệu, tiền mất giá thực ra chỉ còn 500 triệu. Năm 1972 đảng Dân chủ nắm 242 ghế hạ Viện, Cộng Hòa 192 ghế, Cuộc bầu cử Hạ Viện ngày 4-11-1974 khiến Dân Chủ thêm 49 ghế thành 291, Cộng Hòa mất 48 ghế còn 144, Dân Chủ chiếm 60.7% Hạ viện , Cộng Hòa 33.1%.

Quốc Hội Dân Chủ kiên quyết chống chiến tranh VN, trả thù cho thất bại nhục nhã trong cuộc bầu cử Tổng thống năm 1972 bằng cắt giảm viện trợ quân sự cho miền nam VN như trên để bỏ rơi Đông Dương. Theo lới kể của Kissinger (4)) Hà Nội xây dựng hệ thống đường xâm nhập tổng cộng trên 20 ngàn km để vận chuyển nhiều xe tăng, đại bác, hỏa tiễn, phòng không vào Nam. Văn Tiến Dũng nói hệ thống đường này như những sợi thừng ngày này qua ngày khác quấn quanh cổ, chân , tay con quỷ (VNCH) đợi lệnh xiết cổ cho nó chết.

Ngày 9-8-1974 Nixon từ chức vì vụ Watergate, Phó TT Gerald Ford lên thay, VNCH suy yếu vì bị cắt giảm viện trợ trong khi BV được Nga, Tầu tích cực giúp đỡ mở cuộc tấn công miền nam từ cuối năm 1974 tại Phước Long. TT Thiệu gửi thư cho TT Ford ngày 24 và 25 -1-1975 cho biết tình trạng thiếu thốn đạn dược tiếp liệu, pháo thủ phải đếm từng viên đạn. Mặc dù Ford và Kissinger nỗ lực vận động tại Quốc hội để xin viện trợ bổ túc 300 triệu nhưng bị chống đối mạnh, họ tìm cách trì hoãn viện trợ cử phái đoàn dân biểu sang Sài Gòn quan sát trong khi miền Nam đang sụp đổ dần dần.

Theo Kissinger đám người to mồm tại Quốc hội và truyền thông chống liên hệ giúp đỡ Sài Gòn, sự chống đối lên tới tột đỉnh khi họ mở chiến dịch chống cung cấp phương tiện tự vệ cho các nước Đông Dương lâm nguy. Họ không bao giờ ý thức được việc làm tàn ác của mình, đối với họ chỉ có sinh mạng của người Mỹ mới là quan trọng, sinh mạng của nhân dân Đông Dương như cỏ rác không đáng cứu vớt. Trong số báo Los Angeles Times ngày 6-3-1975 kêu gọi bác bỏ khoản viện trợ bổ túc mà còn đề nghị cắt bỏ viện trợ quân sự dưới mức 700 triệu dù đã được chấp thuận, những người này đã tiếp tay với Hà Nội xiết cổ VNCH.
Tình hình quân sự miền nam VN vô cùng bi đát, pháo binh thì hết đạn, máy bay không còn săng nhớt, các Quân đoàn, Sư đoàn rút dần, co cụm….

Ban Mê Thuột bị Cộng quân tràn ngập 13-3-1975, hai ngày sau, TT Thiệu hốt hoảng cho rút lui Quân đoàn II tại Kontum, Pleiku đưa tới sụp đổ cả hai Quân khu I và II trong vòng hai tuần lễ. Trận Long Khánh diễn ra ác liệt từ ngày 9 cho tới giữa tháng 4-1975.

Theo lời đề nghị của Kissinger ngày 10-4, TT Ford ra trước Quốc hội đề nghị viện trợ khẩn cấp 722 triệu cho VNCH nhưng bị bác bỏ ngày 18-4. Tại Long Khánh Trung Tướng Toàn cho lệnh rút ngày 20-4. CSBV hối hả chuyển đại binh bao vây dứt điểm Sài Gòn, lực lượng BV vào khoảng 20 Sư đoàn trang bị đầy đủ trong khi Quân đội VNCH tại quân khu Ba chỉ có 3 Sư đoàn thiếu thốn kiệt quệ mọi mặt, đạn chỉ đủ đánh trong hai tuần lễ.

Ngày 21-4 TT Thiệu từ chức, Phó Tổng thống Trần văn Hương lên thay được một tuần rồi bàn giao cho Tướng Dương văn Minh ngày 28-4 để hy vọng thương thuyết với BV. Ngay chiều hôm ấy năm máy bay Mỹ do CS lấy được ném bom phi trường Tân Sơn Nhất rung chuyển cả Sài Gòn, tối ấy BV pháo 300 quả 130 ly vào phí trường Tân Nhất. Hà Nội từ chối đề nghị thương thuyết của Tướng Dương Văn Minh và buộc phải đầu hàng. Sáng hôm sau tân Thủ Tướng Vũ Văn Mẫu đọc văn thư yêu cầu cơ quan DAO Hoa Kỳ rút lui trong vòng 24 tiếng đồng hồ, tức thì trực thăng từ hạm đội số Bẩy bay ào ào vào Sài Gòn di tản.

Tối 29-4 trong cơn khói lửa, ông Dương Văn Minh kêu gọi các lực lượng Quân đội VNCH trên đài phát thanh, lời kêu gọi lập đi lập lại suốt đêm.

“Các vị Tư lệnh Quân đoàn, Sư đoàn hãy giữ vững vị trí và chờ lệnh mới”

Dưới đây là đoạn phim thể hiện cảnh tượng bi đát tại tòa Đại sứ Mỹ trong giờ phút hấp hối của Sài Gòn, xin lược thuật theo lời tác giả Larry Berman (5). Đại Sứ Martin chưa muốn đi ngay, ông ta xin Kissinger cho Ban tham mưu độ 20 người ở lại hai ngày.
Tại phiên họp Hội đồng an ninh quốc gia, Giám đốc CIA William Colby báo cáo CS không chấp nhận đề nghị ngưng bắn của Dương Văn Minh. Kisinger nói:

“BV cố ý làm nhục Hoa Kỳ, không thể để người Mỹ tại Việt Nam nữa”.

Ngày 29-4 Đại sứ Martin được lệnh phải di tản hết mọi người, ông ta không nghe lời. Kissinger tái mặt bảo:

“Không có lý do gì mà người Mỹ còn ở lại đó. Tổng thống đã lệnh cho Đại sứ phải đưa họ đi hết.. tại sao kỳ thế?

Sáu giờ rưỡi sáng 29-4, Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Schlesinger công bố Tổng thống ra lệnh rút khỏi VN lần cuối vào khoảng 11 giờ tối qua bằng trực thăng.
Kissinger cáu giận điện cho Martin:

“Ông phải sử dụng trực thăng để di tản tất cả người Mỹ, nhắc lại tất cả”

Ngày 30-4 một biển ngữ đặt ở sân tòa Đại sứ Mỹ tại Sài Gòn “Tắt đèn ở cuối đường hầm khi bạn đi ra”. Cuộc di tản do những trực thăng CH-46 Sea Night và CH-53 Sea Stallion từ nóc tòa Đại Sứ bay ra hạm đội. Mọi liên lạc giữa phi công với Bộ Chỉ Huy Không Vận Chiến Trường và Trung Tâm Kiểm Soát đồng thời cũng chuyển về các Giới chức chỉ huy và kiểm soát Mỹ tại Hạ Uy Di và Hoa Thịnh Đốn.

Báo cáo cuối cùng do một phi công CH-53 xác nhận kết thúc chua chát của cuộc di tản:

“Tất cả nhân viên Mỹ còn lại hiện đang ở trên nóc và người Việt ở trong tòa nhà”

Người Việt phá cửa tràn vào tòa Đại sứ, từ trên nóc tòa, Thiếu tá Thủy quân lục chiến James Kean mô tả cảnh hỗn loạn ở dưới như trong phim On the Beach.

Lúc 7 giờ 51 phút sáng giờ Sài Gòn, chuyến trực thăng cuối cùng chở TQLC Mỹ về nước. Báo cáo cuối cùng của người phi công CH-46 chỉ vỏn vẹn:

“Tất cả người Mỹ đã ra đi, nhắc lại ra đi”

Tại tòa Bạch Ốc TT Ford chính thức thông báo:

“Cuộc di tản đã hoàn tất. Nó đã đóng kín một chương trong Kinh nghiệm của người Mỹ.”

Lúc 12 giờ 10 xe tăng BV húc vào cổng dinh Độc Lập, lúc 12 giờ 30 lính BV bước vào dinh. Tướng Dương Văn Minh và nội các ngồi đợi bàn giao quyền hành, Đại tá Búi Tín thay mặt quân đội CSBV nói:

‘Các ông còn gì đâu mà bàn giao, các ông phải đầu hàng”.

Bùi Tín hỏi Tướng Minh còn chơi tennis và sưu tầm hoa lan không. Bùi Tín hỏi Thủ tướng Vũ Văn Mẫu sao tóc ông dài thế vì nghe nói ông thề cắt tóc ngắn khi Thiệu còn làm Tổng thống. Tướng Minh cười, Bùi Tín nói

“Chúng tôi thắng trận chắc vì biết hết mọi chuyện”

Họ đưa Tướng Minh lên đài phát thanh bắt tuyên bố đầu hàng vô điều kiện.

Việt Nam Cộng Hòa không còn nữa.

© Trọng Đạt

© Đàn Chim Việt

————————————————————————–

(1) Years of Renewal, trang 463.
(2) Nguồn Wikipedia: Opposition to the US involvement in the Vietnam war
(3) No More Vietnams trang 124
(4) Years of Renewal trang 479
(5) No Peace No Honor trang 270-273.

213 Phản hồi cho “Tháng 4-1975: Miền Nam sụp đổ”

  1. Timsuthat says:

    Tác giả viết tóm tắt các sự việc dẫn đến biến cố tháng 4/75 trong bài này còn thiếu một vài vấn đề rất quan trọng: đó là việc Mỹ – với các điều kiện cần thiết – sẽ bỏ cuộc chiến chống CS ở Đông Nam Á, rút quân ra khỏi Việt Nam và sẽ không chi phối gì đến ảnh hưởng của TC ở vùng 3 nước Việt Miên Lào này; đây là một phần nội dung của các cuộc đàm phán giữa Kissinger/Nixon với Mao và Chu Ân Lai trong năm 71, và đã là căn bản cho việc đàm phán vào 72 cho hiệp định Paris ký vào đầu 73. Cuộc bỏ chạy của Mỹ và sự sụp đổ của miền Nam đã không phải là 2 sự việc riêng không liên hệ với nhau nhưng là cùng trong bài toán của “thuyết sụp đổ từ từ” mà Mỹ đã thực hiện rất cẩn thận. Vấn đề “Decent Interval” (“khoảng cách đủ tốt”) đã được viết từ ngay năm 77 (Frank Snepp) và cũng đã được Nixon và Kissinger bàn trong hồi ký của họ.

    Sự kiện quan trọng cần được nhận thức qua Chiến Dịch Linebacker I (để hỗ trợ VNCH trong cuộc chống trả tấn công của CSBV vào Xuân 72) và Chiến Dịch Linebacker II (để buộc Lê Đức Thọ và phe CSBV phải trở lại đàm phán) còn có mục đích quan trọng hơn nữa là phá hoại hệ thống hậu cần của miền Bắc trong khả năng quân sự cho cuộc chiến chiếm miền Nam, và do đó tạo “khoảng cách đủ tốt” này cho Mỹ cho việc thoái lui, vì phe CSBV sẽ phải mất một thời gian đủ dài (khoảng 2 năm, như Kissinger đã dự đoán trong hồi ký) để xây dựng lại guồng máy chiến tranh này ở miền Bắc trước khi đủ mạnh mà trở lại tấn công miền Nam. Việc QH Mỹ với đa số là phe Dân Chủ trong cao trào chống chiến tranh của dân Mỹ đã ra luật cấm QĐ Mỹ trở lại can thiệp ở ĐNÁ vào tháng 6/73, rồi QH Mỹ giảm viện trợ trong 73 và 74 cùng với sự việc “không can thiệp” của Mỹ trong vụ TC đánh chiếm Hoàng Sa, đã quá rõ cho phe CSBV (và quan thày TC) là cuộc tấn công sẽ chắc chắn thành công. Phe QH Mỹ có thể đã không là chủ mưu cho vụ “giết miền Nam” này, nhưng chắc chắn đã đồng tình với việc bỏ VNCH, dù xét ở bề mặt chỉ là đáp lại ý nguyện của đa số dân chúng Mỹ thời đó.

    Tóm lại, vụ tổng tấn công và chiến thắng của CSBV năm 75 không phải là qua tài năng quân sự lớn gì của CSBV mà chỉ là sự kết thúc được sắp đặt của bàn cờ giữa Mỹ và Trung Cộng mà CSBV đã là tay sai rất đắc lực – “đánh Mỹ cho đến người VN cuối cùng” qua chiêu bài “thống nhất đất nước” mà TC đã khéo lợi dụng.

    Sẽ có mấy ai trong phe CS dám công nhận đây là sự thật? Sự nhồi sọ, tuyên truyền của CS từ 40 năm qua và “tự ái dân tộc” chắc sẽ khiến họ không cho phép lấy đi cái “vinh quang của ĐCS và dân Việt” như thế! Người VNCH trước đây đã chỉ là nạn nhân của các chính sách của Mỹ, nhưng đó là chuyện đã qua; còn ngày nay khi giai cấp lãnh đạo VN (tức là ĐCS) vẫn còn sống dựa vào cái vinh quang hão huyền đó thì tương lai VN sẽ ra sao – hỡi các “đồng chí”?

    • Thắc-Mắc says:

      Đồng-ý với mọi chi-tiết bạn Tst trình-bày, duy có một việc đơn-giản sau. QH Mỹ không cần viết, ký trên giấy-tờ ” giết miền Nam ” để bị gọi là kẻ chủ-mưu, nhưng, chắc-chắn họ biết rằng Mỹ bấy giờ là số 1 trên thế-giới : Mỹ mật-ước với TC, (cùng TC) phong-tỏa Liên-xô, v.v.., có thể nói Mỹ chủ-động trên bàn cờ quốc-tế, thì CSVN và thầy của chúng nó là TC, có thắng miền Nam VN đi nữa, cũng tùy Mỹ. Nghĩa là Mỹ rõ-ràng là kẻ chủ-mưu định-đoạt số-phận nền Đệ II CH tại VN .

      • Timsuthat says:

        Đúng là Mỹ đã chủ mưu. Ý tôi muốn nói QH Mỹ = phe đảng Dân Chủ, chính quyền đương thời = phe đảng Cộng Hòa.
        Họ đã bỏ ngỏ miền Nam; nếu CSBV đã tôn trọng HĐ Paris thì số phận miền Nam đã tốt hơn nhiều, nhưng với tính khát máu của CS, khả năng CSBV phá hiệp ước tấn công là rất cao và Mỹ đã sẵn sàng “cho CSBV chiến thắng” qua sự việc tiếp tục cắt viện trợ của QH để mau tiến tới “bình thường hóa” ngoại giao với TC trong mục đích cắt hẳn liên minh CS làm đôi.

      • DâM TiêN says:

        Thắc Mắc viêt đơn giản quá,

        làm sao Cộng phỉ hiểu nổi.

        Chẳng lẽ Dâm phải thay lời?

  2. Nguyễn Trọng Dân says:

    Sông Đuống à ơi nhớ hôm nào
    Thiên Thai mở hội đứng đợi nhau
    Chuông chùa Bút Tháp vang vọng mãi
    Minh chứng tâm tình đến mai sau

    Thế rồi đất nước cớ vì sao
    Lang Tài cả huyện chảy máu đào
    Búa liềm rùn rợn đầy hung ác
    Tiếng người khóc thét giữa nghẹn ngào

    Sông Đuống bàng hoàng ôm thiểu não
    Một ngày Cộng Láo lạy Hán Mao
    Đấu Tố bùng lên tan mộng ảo
    Tình người chết vội , xác lấp ao !

    Sông Đuống thôi rồi quá gầy hao
    Bao trẻ ra đi giết đồng bào
    Sanh Bắc Tử Nam lòng ray rứt
    Sóng trôi rữa mãi chẳng… hết đau !

    Sông Đuống đêm sâu gió xôn xao
    Tả tơi vách lá , nước dâng mau
    Có ai đứng khóc ru con ngủ
    Cái đói vì sao… mãi cồn cào?

  3. Ðại Hưng says:

    Thiệu, Kỳ không phải là những nhà lãnh đạo mà chỉ là những anh cai thầu chiến tranh, hễ có tiền thì đánh, không tiền thì chạy. Trong tám, chín năm cầm quyền, ta không thấy chính phủ Thiệu có một kế hoạch gì về chính trị, kinh tế cũng như quân sự mà chỉ trông chờ vào Mỹ, chính quyến VNCH đã hoàn toàn lệ thuộc vào Mỹ từ quốc phòng, ăn ở, giao thông, vận chuyển…đã vậy lại còn tham nhũng thối nát tột đỉnh đến nỗi chính quan thầy Mỹ đã phải mắng chửi ”Chính phủ Sàigon là một ổ điếm”.
    Thua là đúng!!!!!

    • Hùng says:

      Nếu năm 1965 lính chiến đấu Mỹ không nhảy vô trực tiếp tham chiến tại Nam VN thì VNCH đã bị tiêu diệt ngay lúc đó. Nhờ có lính chiến đấu Mỹ nhảy vô trực tiếp tham chiến tại Nam VN nên VNCH mới tồn tại thêm 10 năm.
      Nhân đây nói thêm, người VN từ xưa đã nói: Nhân nào quả nấy, ác giả ác báo. Những câu nói đó rất linh nghiệm và đã ứng vào VNCH và gia tộc ông Ngô Đình Diệm cùng các quan chức cấp cao và tướng lĩnh VNCH.
      NHÂN của VNCH không phải là NHÂN được sinh ra từ dân tộc, đất nước và nhân dân VN mà do giặc Pháp xâm lược đẻ ra, sau năm 1954 được Mỹ cho bú mớm, nên QUẢ VNCH là bị diệt vong.
      NHÂN của GIA TỘC NGÔ ĐÌNH DIỆM là NHÂN do Mỹ đẻ ra, lại giết hàng triệu người VN bị nghi là CS, nhất là sau khi đề ra luật 10/59, nên cả đại gia tộc NGÔ ĐÌNH đến nay gần như tiệt tự, tiệt chủng, tất cả giòng họ của Ngô Đình Diệm về bên nội chỉ còn lại một người đàn ông kế tự.
      NHÂN của các QUAN CHỨC CẤP CAO VÀ TƯỚNG LĨNH VNCH là NHÂN “trưởng thành” từ việc bán nước, đi lính cho giặc Pháp xâm lược VN, chiến đấu vì quyền lợi của giặc Pháp xâm lược VN để chống lại dân tộc, đất nước và nhân dân VN. Vì vậy QUẢ của họ là bại trận, tháo chạy tán loạn trốn sang tận nước Mỹ, trở thành những kẻ mất gốc, không quê hương, không tổ quốc, sống trong nỗi day dứt, nhục nhã…
      Tóm lại, NHÂN của VNCH, NHÂN của GIA TỘC NGÔ ĐÌNH DIỆM và NHÂN của các QUAN CHỨC CẤP CAO VÀ TƯỚNG LĨNH VNCH là NHÂN BÁN NƯỚC nên QUẢ của chính là bị nhân dân VN tiêu diệt, vĩnh viễn bị lịch sử và nhân dân VN lên án, phỉ nhổ.

      • UncleFox says:

        _”NHÂN của VNCH không phải là NHÂN được sinh ra từ dân tộc, đất nước và nhân dân VN mà do giặc Pháp xâm lược đẻ ra, sau năm 1954 được Mỹ cho bú mớm, nên QUẢ VNCH là bị diệt vọng
        NHÂN của GIA TỘC NGÔ ĐÌNH DIỆM là NHÂN do Mỹ đẻ ra, lại giết hàng triệu người VN bị nghi là CS, nhất là sau khi đề ra luật 10/59, nên cả đại gia tộc NGÔ ĐÌNH đến nay gần như tiệt tự, tiệt chủng, tất cả giòng họ của Ngô Đình Diệm về bên nội chỉ còn lại một người đàn ông kế tự”..

        Hề hề, nếu luật “Nhân-Quả” của Hùng đoán đúng thì Việt Nam sớm muộn gì cũng mất về tay Tầu phù .
        (Hùng cần bác Fox chỉ ra không ?)

      • DâM TiêN says:

        Bố anh Hùm ! xin lỗi viết sai…BỚ anh Hùm ! Mắt còn…hí , hả?

        Mỹ nó lôi đủ bốn đồng minh — Úc , Thái, Đại Hàn, Tân Tây lan —
        vô gần VT 17, là chuẩn bị…tả lớ thằng Tàu…vượt qua Bắc Kỳ,
        chiếm Lưỡng Quảng chơi !

        Thằng Tàu run run, thì thôi. Cùng ký Thông cáo chung Thượng Hải
        Nixon-Chu Ấn Lai xong, là tao zọt !

        Tao zọt cho toàn thế giới CS chúng mày uýnh nhau tan tành mây khói
        ra đó…eng ui!

        ( Còn nhiều khúc quanh co lắm. Hùng đề xuất cu Thanh Sơ gởi tấm
        check sơ sơ $10,000.00, Thầy DâM sẽ mao tôn cương cho, nhá !).

      • Lão Ngoan Đồng says:

        hihihihihaaaahheehehehehe

        Giờ này có thằng CS mở máy cao đạo thuyết giảng NHÂN thiu với QỦA thối !

        CS ăn trúng nhân thiu gì mà phá sản gần toàn bộ, chĩ còn lại le ngoe thế !?
        Hồ ăn nhằm nhân thiu gì mà giờ nằm chết khô ở Ba Đình, mà lẽ ra y theo di chúc phải được thiêu xác và rải tro ba khắp miền đất nước !??
        Những đứa theo CS ăn nhân đéo gì mà chết như rạ trong thời nội chiến!?
        Chưa hết còn kêu oai oái vì dính chất độc da cam của Mọi nữa chứ !??
        Mjạ nó dân mình ăn cái nhân đéo gì mà giờ này hoạ CS vẫn còn nguyên !

        Thôi, đừng ăn phải bả cái giáo lý Phật, bởi nó là thuốc phiện đây nhớ !!!
        Dinh vào lại bỏ dữ làm lành, thì có khi “đổ tể thành Phật” mất thôi !

        Lão Ngoan Đồng
        Tổ sư Y trị :-) !

    • Bè lũ Bắc Việt xâm lược says:

      Quan thày Mỹ nào nói ” Chính phủ Sài gòn là một ổ điếm” vậy hả dư lợn viên ? trưng bằng chứng ra xem .

      Còn những đứa nào là tay sai Trung- Xô thì chúng nó đã mở miệng tự thú đây nè:

      Tổng bí thư đảng Cộng sản Lê Duẩn: “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc “.

      Trong thư đề ngày 06-6-1938 gửi Lenin, Hồ chí Minh viết: “Đồng chí hãy phân tôi đi đâu đó, hay là giữ tôi ở lại đây. Hãy giao cho tôi một việc làm gì mà theo đồng chí cho là có ích .” (Trích Hồ Chí Minh toàn tập . Sách của đảng cộng sản Việt Nam).

      Hồ chí Minh viết :”Cái danh từ tổ quốc là do các chính trị gia đặt ra để đè đầu nhân dân, để buộc những người vô sản phải cầm vũ khí bảo vệ tài sản của địa chủ và quyền lợi của giai cấp tư sản. Thực ra, chẳng có tổ quốc, cũng chẳng có biên giới”.( Trên tờ báo Thanh Niên phát hành ở Quảng Châu ngày 20/12/26 ).

  4. Tại sao bỏ nước says:

    Về nguyên nhân thì thứ nhất là trong suốt thời gian chiến tranh, quân đội, các nhà chức trách Mỹ cũng như chính quyền Sài Gòn qua mấy đời tổng thống đều tuyên truyền nếu Việt Cộng về sẽ có nạn tắm máu. Sau 30.4.1975 nhiều người đã lo lắng chuyện “tắm máu” vì vậy việc đầu tiên họ tính là ra đi. Có mấy loại người ra đi: người thuộc chính quyền cũ, những người thấy làm ăn không thuận lợi, người giàu có và sau là những người sợ tắm máu.

    Có một số người nữa thấy kinh tế Việt Nam đã nghèo lại còn bị chiến tranh tàn phá nên cũng kiếm đường ra đi.

    Một lý do nữa, chúng tôi chiến trận thì biết nhưng làm kinh tế chưa nắm được tình hình, chưa làm tốt, chưa đáp ứng được yêu cầu của người dân nên họ bỏ ra đi.

    Nguyên nhân cuối cùng là việc thống nhất đất nước qua con đường chiến tranh thì đã làm tốt nhưng việc tranh thủ lòng người thì chưa làm tốt, chưa thực hiện hòa hợp tốt.

    • UncleFox says:

      …”Về nguyên nhân thì thứ nhất là trong suốt thời gian chiến tranh, quân đội, các nhà chức trách Mỹ cũng như chính quyền Sài Gòn qua mấy đời tổng thống đều tuyên truyền nếu Việt Cộng về sẽ có nạn tắm máu. Sau 30.4.1975 nhiều người đã lo lắng chuyện “tắm máu” vì vậy việc đầu tiên họ tính là ra đi. Có mấy loại người ra đi: người thuộc chính quyền cũ, những người thấy làm ăn không thuận lợi, người giàu có và sau là những người sợ tắm máu.

      Có một số người nữa thấy kinh tế Việt Nam đã nghèo lại còn bị chiến tranh tàn phá nên cũng kiếm đường ra đi.

      Một lý do nữa, chúng tôi chiến trận thì biết nhưng làm kinh tế chưa nắm được tình hình, chưa làm tốt, chưa đáp ứng được yêu cầu của người dân nên họ bỏ ra đi.

      Nguyên nhân cuối cùng là việc thống nhất đất nước qua con đường chiến tranh thì đã làm tốt nhưng việc tranh thủ lòng người thì chưa làm tốt, chưa thực hiện hòa hợp tốt”…

      _Không tắm máu đỏ nhưng việc giam tù hàng chục nghìn sĩ quan, viên chức chính quyền VNCH trong các “trại Cải Tạo” là một hình thức “tắm máu trắng” .
      _Cho đến giữa thập niên 1990s vẫn còn người đổ ra biển mong trốn tránh chế độ CS thì họ có thuộc về “người giàu có và sau là những người sợ tắm máu”… không ?
      Nước Nhật bị chiến tranh tàn phá đâu thua VN, nhưng chỉ hai thập niên sau khi có hoà bình họ đã vươn lên trở thành một đại cường kinh tế … thi` cái lối nguỵ luận của đồng chí thật vừa ngu xuẩn, vừa vô duyên quá !

    • Lão Ngoan Đồng says:

      Dear Tại sao bỏ nước,

      1/
      Tắm máu thì không sau tháng tư 75, nhưng đi tù cải tạo do mắc lừa thì hạng chục vạn.
      Mậu Thân 68 ở Huế, số dân sở tại “ăn đất tập thể” hơi bị nhiều, có đúng thế không nhỉ !
      Dân ta bỏ phiến bằng chân chống Cộng nhiều lần lắm. Chẳng hạn, lớn nhất hồi 54 chia đôi đât nước (gần một triệu người); lẻ tẻ như Mậu Thân 68, Hè đỏ lửa 72 ….

      2/
      Kinh tế nghèo thật, nhưng đáng sợ nhất chính là KHỈ & VƯỢN LÊN LÃNH ĐẠO :-( !
      “Chuyện củ sằn củ khoai, hễ đáng mó tới bỗng biến thành vĩ đại” ! (NgChí Thiện)
      Chuyện người chêt nghĩa trang Biên Hòa đã lâu, nay Thanh Sơn mó tới bỗng thành rùm beng, với ơn đảng ơn nhà nước CS !???

      3/
      Cứ những tưởng khi hết chiến tranh là tất có hòa bình và thống nhất etc etc etc
      Hỡi ơi, thống nhất đât nước nhưng LÒNG NGƯỜI LY TÁN hơn bao giờ hết.
      Đừng hỏi tại sao thêm nữa mà thêm mệt cái (cửa) mình !
      Giàng ui, có hoà binh nhưng KHÔNG THANH BÌNH !
      Cứ đi mà hỏi CS thì rõ nguyên do thôi !

      Tóm, ĐỪNG NGHE CS,
      MÀ NHÌN KỸ CS LÀM !

      Kết, cần thủ tiêu CS thật nhanh,
      bằng mọi giá, kể cả bạo lực :-)) !

      Lão Ngoan Đồng
      Tổ sư Y trị :-) !

  5. Ô già chống Vc says:

    Hehehe…Này, ông sĩ quan có nick NTD ơi!

    Tui một mình một ngựa ra trận đây nè, (cười ruồi ông Viện già Paris: “Cỡi ngựa xem cái hoa độc”)…
    Với tác phong của một sĩ quan, ông van lạy đồng đội “CHỌT!” một ông già chỉ có chiếc gậy trong tay à ?
    Được rồi, bỏ đi Tám! hehehe…

  6. Phương says:

    Kính gửi Báo Đàn Chim Việt! Nếu các vị thực sự là vô tư thì cho đăng tải 2 clip này?

    http://www.youtube.com/watch?v=wdQKY1MAY0s&list=UU52g_5p69_Z1umoNSFviUNg

    http://www.youtube.com/watch?v=8x5ZEwiFxL4

    • ABC says:

      Tuyên truyền một chiều, thúi hoắc !
      Dân thường vào thăm, bọn an ninh nghĩa trang còn không cho, ở đấy mà cho phép Việt kiều đem tiền về tu bổ!
      ( Hãy nhìn những gốc muồng,mới thấy cái cách tàn phá thâm độc của bọn cộng sản !)

      ” Đừng nghe những gì cộng sản nói, hãy nhìn kỷ những gì chúng làm ! ”
      ” Sông có thể cạn, núi có thể mòn, nhưng chân lý ấy không bao giờ thay đổi !”

      • Hoàng says:

        Đồ ngu! Đồ đui! Đồ điếc!
        Nghĩa địa lính ngụy thời còn do quân đội NDVN quản lý thì ra vào phải trình giấy tờ tùy thân, nhưng từ ngày chuyển đổi thành nghĩa trang nhân dân, do dân sự quản lý thì ai muốn vô thì vô, miễn đừng phá hoại hoặc làm những việc bậy bạ. Chính cái tay ABC là kẻ vừa ngu, vừa đui, vừa điếc nên không biết sự thật như thế nào, vì vậy toàn là nói bậy nói bạ như một kẻ vô trí..

      • Nguyễn Trọng Dân says:

        @VẸM HOÀNG , CỘNG LÁO BÁCH HÓA TỔNG HỢP

        Cái trò khóc mướn thuơng vay
        Dối gian Cộng Láo đời này ai tin?
        Hai mươi năm…chinh chiến điêu linh
        CHÍNH BÂY , CỘNG LÁO…giết dân mình thẳng tay

        Một ngàY THÃM SÁT đọa đày
        Năm ngàn nhân mạng … hồn bay xác rời
        CHÍNH BÂY , CỘNG LÁO dối lời
        Kết cam HIỆP NGHI…NUỐT LỜI MƯU GIAN

        CHÍNH BÂY , CỘNG LÁO BẠO TÀN
        CƯỚP NHÀ- CƯỚP RUỘNG… ĐIÊU TÀN MIỀN NAM !

        CHÍNH BÂY , CỘNG LÁO giam cầm
        Bao người Vô tội bao năm rã đời

        CHÍNH BÂY , CỘNG LÁO tiêu đời
        Liên Xô Xụp Đổ NGHẸN LỜI ĐIÊU NGOA !

        CHÍNH BÂY , CỘNG LÁO KHÓC ÒA
        Thành Đô cuối lại , nước nhà nhục theo

        CHÍNH BÂY , CỘNG LÁO (nên) nước nghèo
        Bán người , cướp đất eo sèo người dân

        Bao người Vị Quốc Vong Thân
        HY SINH GIẾT CỘNG ĐÂU CẦN BÂY LO

        CHÍNH BÂY , CỘNG LÁO LÀM TRÒ
        CÚT ĐI , ĐI CHẾT ! Thập thò ( chớ) mà ham

        Nhớ cho KỸ trời đất dân Nam
        Trước sau như một VIỆT NAM CỘNG HÒA !

    • Nguyễn Trọng Dân says:

      Để cho công bằng… , còn cần phải xây mộ cho quân nhân cán chính VIỆT NAM CỘNG HOA bị chết…trong TRẠI CẢI TẠO

      Phải điều tra cho rõ…tại sao họ lại bị chết trong trại cải tạo

      Phải điều tra cho rõ… tại sao số người chết trong trại cải tạo nhiều quá vậy

      Cộng Sản Bắc Việt lấy quyền gì nhốt họ không tòa án xét xữ & LÀM CHO HỌ CHẾT TRONG TRẠI

      Theo hiệp định Paris 1973, quyền tự quyết của quân dân cán chính Việt Nam Cộng Hòa đâu thể Xâm Phạm ! Tại sao lại đánh & ép buộc họ đầu hàng rồi tống giam họ vào các trại tập trung?

      Tại sao lại xử bắn ông Hồ Ngọc Cẩn KHÔNG LUẬT SƯ BÀO CHỮA?

      Còn bao nhiêu người QUÂN DÂN CÁN CHÍNH VIỆT NAM CỘNG HÒA bị Xử bắn KHÔNG LUẬT SƯ BÀO CHỮA NHƯ THẾ !

      ( GHI CHÚ : Đừng có đem cái vụ tướng Loan ra mà hỏi ngược lại nhá , cái thằng Cộng Phỉ KHỐN NẠN đã thừa nhận GIẾT SẠCH MẤY GIA ĐÌNH THUỜNG DÂN GỒM CẢ ĐÀN BÀ CON NÍT TRƯỚC KHI GIẢI ĐẾN tướng Loan. Mấy em Vẹm biết quá rõ cái Vụ tàn sát tại Sài Gòn năm 1968 , đừng có láo nữa nhá ! )

    • VC: HS-TS là của Tàu cộng says:

      BBC – thứ hai, 20 tháng 1, 2014: Năm 1980, Bộ Ngoại giao Trung Quốc có công bố một tài liệu với tên gọi “Chủ quyền không tranh cãi của Trung Quốc đối với hai quần đảo Tây Sa và Nam Sa”.

      Tài liệu này có một tiểu mục với tựa “Sự man trá của chính quyền Việt Nam”, trong đó chỉ ra những bằng chứng cho thấy trước năm 1979, Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đã nhiều lần tuyên bố Hoàng Sa thuộc chủ quyền của Trung Quốc.

      Ngoài công hàm gây tranh cãi của Thủ tướng Phạm Văn Đồng năm 1958, tài liệu này còn dẫn nhiều tuyên bố của các quan chức chính phủ miền Bắc, trong đó có của Thứ trưởng Ngoại giao Ung Văn Khiêm:

      “Ngày 15/6/1956, trong khi tiếp đại diện lâm thời của Đại sứ quán Trung Quốc tại Việt Nam, Lý Chí Dân, Thứ trưởng Ngoại giao Ung Văn Khiêm của Việt Nam Dân chủ Cộng hòa nói với ông rằng: “Theo dữ liệu của Việt Nam, quần đảo Tây sa và quần đảo Nam Sa về mặt lịch sử là một phần lãnh thổ của Trung Quốc.”

      Bên cạnh đó, Bộ Ngoại giao Trung Quốc cũng chỉ ra một tuyên bố khác vào năm 1965 của miền Bắc:

      “Trong tuyên bố ngày 9/5/1965 về việc chính phủ Mỹ quy định vùng chiến sự cho lực lượng của họ tại Việt Nam, chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa nói … ‘Tổng thống Mỹ Lyndon Johnson đã chỉ định … một phần lãnh hải của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa trong quần đảo Tây Sa làm “vùng chiến sự” của lực lượng vũ trang Hoa Kỳ’.”

      Cuốn sách “Cuộc tranh chấp Việt – Trung về hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa” của ông Lưu Văn Lợi do Nhà xuất bản Công an Nhân dân Hà Nội phát hành năm 1995, xác nhận cả hai tuyên bố này:

      “Việc nói Tây Sa là của Trung Quốc trong bản tuyên bố của chính phủ nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa trong tuyên bố năm 1965 về việc Mỹ quy định khu vực chiến đấu của quân Mỹ hay câu nói của Thứ trưởng Ngoại giao Ung Văn Khiêm về Tây sa là có thật,” ông Lợi viết.

      Ngoài ra, tài liệu của Bộ Ngoại giao Trung Quốc còn kèm theo một tấm bản đồ thế giới do Cục Đo đạc và Bản đồ thuộc Phủ Thủ tướng Việt Nam [Dân chủ Cộng hòa] xuất bản năm 1972 trong đó ghi Tây Sa và Nam Sa theo tên Trung Quốc.

      Tài liệu này còn nói các bản đồ của miền Bắc trong các năm 1960 và 1974 cũng ghi rõ Tây Sa và Nam Sa là lãnh thổ của Trung Quốc.

    • Hèn với giặc, ác với dân đâu rùi ? says:

      ***Đội tàu chiến Trung Quốc lại kéo xuống biển Đông

      Quân sự – Thứ ba, 21/01/2014

      Hạm đội Nam Hải tuyên bố, họ đang tiến hành cái gọi là nhiệm vụ tuần tra thường kỳ.

      Đội tàu chiến Trung Quốc lại kéo xuống biển Đông Quân sự – Thứ ba, 21/01/2014 15:30 Hạm đội Nam Hải tuyên bố, họ đang tiến hành cái gọi là nhiệm vụ tuần tra thường kỳ. Ba tàu chiến của Trung Quốc bao gồm tàu đổ bộ Trường Bạch Sơn (Type 071), tàu khu trục Hải Khẩu (Type 052C) và tàu khu trục Vũ Hán (Type 052B). Ngoài ra còn có 3 trực thăng cùng 1 đội lính thuỷ đánh bộ đi theo các tàu này. Theo tư lệnh Hạm đội Nam Hải Jiang Weilie, mục đích chính của việc điều 3 tàu này xuống biển Đông nhằm thực hiện tuần tra ‘thường kỳ’, huấn luyện tác chiến xa bờ. Vị này cho biết đây là dịp để kiểm tra khả năng tác chiến của tàu mặt nước, tàu ngầm, lực lượng không quân hải quân… và một số đơn vị khác cũng có thể tham gia đợt diễn tập lần này.

      ***Trung Quốc phái đội tàu đánh cá hùng hậu nhất ra Biển Đông

      07.05.2013

      Truyền thông nhà nước Trung Quốc hôm nay loan tin nước này đã phái một trong các đội tàu đánh cá lớn nhất từ trước tới nay ra các hòn đảo trong vòng tranh chấp ở Biển Đông, giữa lúc tình hình tiếp tục căng thẳng trong khu vực vì hành động quyết liệt hơn của Trung Quốc để đòi chủ quyền đối với phần lớn vùng biển này.

      AFP trích tin của China Daily cho biết một đoàn gồm 30 tàu đánh cá Trung Quốc đã khởi hành hôm qua và đang trên đường tới quần đảo Trường Sa, khu vực đang trong vòng tranh chấp giữa Trung Quốc và một số nước khác trong đó có Philippines và Việt Nam.

      Theo tin này, đoàn tàu rời tỉnh Hải Nam để thực hiện cuộc hành trình dài 40 ngày trong khu vực, bao gồm hai tàu vận tải và tiếp liệu lớn.

      Bản tin trích lời một giới chức thuộc Sở Hải Dương và Thủy Sản Trung Quốc nói rằng Bắc Kinh sẽ “làm tất cả những gì có thể làm để bảo đảm sự an toàn của đội tàu.”

      ***Gần 23,000 tàu cá Trung Quốc tràn xuống biển Ðông
      Wednesday, August 01, 2012

      TAM Á (NV) – Trung Quốc sẽ đưa khoảng 23,000 chiếc tàu đánh cá tràn xuống biển Đông (mà họ gọi là Nam Hải) khi lệnh cấm đánh cá hàng năm trên biển này hết hạn vào ngày Thứ Tư 1 tháng 8, 2012.

      Trong số 23,000 tàu cá này, có gần 9,000 tàu đánh cá của tỉnh Hải Nam và 14,000 tàu của tỉnh Quảng Đông.

      Tân Hoa Xã, Trung Quốc Nhật Báo, báo của tỉnh Hải Nam và một số nguồn tin khác ở Trung Quốc cho hay như vậy.

      Bản tin này nói trong số gần 9,000 tàu cá của tỉnh Hải Nam thì khoảng 1,000 tàu đánh cá từ quận Lâm Cao sẽ đánh cá trong vịnh Bắc Bộ, trong khi những đoàn tàu khác sẽ tràn xuống phía Nam, khai thác hải sản trong vùng biển mà họ gọi là thuộc biển ‘thành phố Tam Sa’ mới lập.

      Tháng trước, tờ Sài Gòn Tiếp Thị thuật lời một số ngư dân và viên chức Việt Nam cho biết, hàng đoàn tàu đánh cá Trung Quốc thường xuyên xâm phạm sâu vào các vùng biển đặc quyền kinh tế của Việt Nam để khai thác hải sản. Vì tàu của chúng vừa lớn lại hàng đoàn nên mấy tàu cảnh sát biển hay tàu tuần nhỏ bé của Việt Nam không dám cản trở hay bắt giữ.

      Nhưng các tàu đánh cá của Việt Nam đến gần khu vực quần đảo Hoàng Sa để khai thác hải sản, khi thì bị tàu tuần Trung Quốc đâm chìm tàu, khi bị kéo về đảo Phú Lâm đòi tiền chuộc.

    • Kỳ thị thương phế binh Miền Nam says:

      Bài viết sau đây của ký giả Nhật Bản Yoshigata Yushi đề cập về số phận chung của những Thương Phế Binh Miền Nam:

      ….Ở đây tôi muốn nói đến số phận chung của người thương binh miền Nam hiện nay vẫn còn bị chính quyền kỳ thị cho dù chiến tranh đã kết thúc đúng 30 năm. Họ đang là nạn nhân của một xã hội bị phá sản mọi thứ tại Việt Nam và đang cần, rất cần sự giúp đỡ của mọi người trong chúng ta.

      Từ khi áp dụng chính sách “đổi mới”, chính quyền Hà Nội đã hé cửa cho một số hội đoàn thiện nguyện (NGO) nước ngoài vào Việt Nam làm công tác từ thiện, giúp đỡ những người đang ở trong hoàn cảnh khó khăn. Tôi đã được một người trong tổ chức NGO hướng dẫn đến trung tâm trị liệu phục hồi cho người tàn tật ở Cần Thơ. Tại đây tôi được gặp ông N. V. Công (73 tuổi, một thương phế binh của Việt Nam Cộng Hòa) khập khểnh bước đi bằng đôi nạng gỗ đã quá cũ mèm mà ông ta sử dụng từ năm 1973 đến bây giờ. Một người thương phế binh khác là ông N. C. Hùng (53 tuổi) cụt cả hai chân mà chẳng có một phương tiện nào khác để di chuyển ngoại trừ hai bàn tay. Muốn đi phải dùng hai bàn tay chống để lết. Cả ông Công và ông Hùng chẳng được một cơ quan nào của nhà nước giúp đỡ phải tự kiếm sống bằng những công việc như đan thúng, đan giỏ…

      Người nhân viên NGO này cho biết lý do tại sao tổ chức NGO của ông ta lại quyết định chọn con đường giúp đỡ những người thương binh miền Nam. Lý do Sài Gòn là nơi đầu tiên họ được đặt chân đến để hiệp tác cho chương trình xóa đói giảm nghèo mà chính quyèn Hà Nội kêu gọi. Sau khi đi tham quan nhiều nơi tại miền Nam, phái đoàn của tổ chức NGO này ra Hà Nội để tiếp tục cuộc tham quan. Tại Hà Nội và nhiều nơi khác ở miền Bắc, họ cũng được gặp nhiều thương binh bộ đội miền Bắc có người thì ngồi xe lăn. Có người thì đi bằng chân giả hay chống nạng. Người thương binh đã mất đi một phần thân thể của mình cho đất nước thì chính phủ ít ra phải lo cho họ có những thứ đó để giảm bớt trở ngại trong cuộc sống hàng ngày là chuyện đương nhiên. Nhìn những thương binh miền Bắc, chúng tôi không khỏi ngậm ngùi cho hoàn cảnh của những thương binh miền Nam mà chúng tôi đã gặp tại Sài Gòn, hay những vùng Lục Tỉnh… là họ đã bị bỏ rơi một cách tàn nhẫn. Đó là lý do chính để tổ chức NGO chúng tôi quyết định công việc giúp đỡ thương phế binh miền Nam. Người nhân viên NGO này còn cho biết thêm là họ được chính quyền Hà Nội chấp thuận cho làm công việc giúp đỡ này nhưng với điều kiện là phải đặt dưới sự quản lý của chính quyền địa phương. Chúng tôi đã đến nhiều quốc gia làm việc thiện nguyện, nhưng chẳng có một quốc gia nào đặt ra điều kiện kỳ quái như thế, nhưng họ đành phải chấp nhận để mong sao giúp đỡ được những người cần được giúp đỡ.

      Nhóm NGO này còn kể tôi nghe rằng họ đã trao tặng các trung tâm trị liệu phục hồi cho người tàn tật nhiều xe lăn, chân giả, nạng gỗ và nhiều thứ khác. Vì thấy mức độ tàn tật quá nặng của ông Hùng cần đặc biệt phải giúp đỡ nên tổ chức chúng tôi tặng riêng cho ông Hùng một chiếc xe lăn. Tặng xong, họ yên chí là từ đây ông Hùng không còn quá nhọc nhằn như trước mỗi khi muốn di chuyển vì đã có phương tiện. Tháng sau họ trở lại gặp ông Hùng thì vẫn thấy ông ta lết đi bằng hai tay. Hỏi xe lăn đâu thì ông Hùng trả lời rằng đã bị nhà cầm quyền địa phương tịch thâu vì cơ quan cho xe không qua trung gian chính phủ, bắt phải đóng tiền phạt mới được nhận xe. Mà ông Hùng lấy đâu ra tiền để đóng phạt. Cuối cùng họ lại phải bỏ tiền túi đóng phạt để nhận xe lăn cho ông Hùng.

      Nghe xong câu chuyện về ông Hùng nói trên, tôi không thể hiểu nổi một chính quyền cứ ra rả nói về ‘quên đi quá khứ’ mà lại có những hành động vô nhân đạo đối với những người đã thua cuộc cách nay 30 năm. Rõ ràng là về mặt ý thức, chiến tranh Việt Nam chưa chấm dứt. Bởi vì nếu bảo rằng đây là hành động sai phạm có tính cách cá biệt của những quan chức chính quyền địa phương thì cũng đáng buồn cho Việt Nam vì tại đất nước này ngay đến người tàn tật, bần khốn tận cùng cũng không tránh khỏi nạn bóc lột. Tôi rất chia sẻ vì sao sau 30 năm, người Việt Nam vẫn tiếp tục đấu tranh cho sự tự do, dân chủ và nhân quyền được tôn trọng tại Việt Nam.

  7. Thái An says:

    Vì sao giới khoa học Mỹ phản đối dùng vũ khí hạt nhân để tấn công chống lại Việt Nam

    Trong chiến tranh Việt Nam, Mỹ nhiều lần khởi thảo kế hoạch sử dụng vũ khí hạt nhân chiến thuật ở Việt Nam và Lào, nhưng rồi đều hủy bỏ. Theo một số tài liệu được giải mật, các nhà khoa học Mỹ cảnh báo, việc tấn công hạt nhân ở Đông Nam Á là “lợi bất cập hại”.

    Hồi giữa thập niên 60, khi chiến tranh Việt Nam đang khốc liệt, Bộ Quốc phòng Mỹ bắt đầu một nghiên cứu để xác định tính khả thi và thích đáng của việc sử dụng vũ khí hạt nhân chiến thuật ở Việt Nam, nhằm phong tỏa đường mòn Hồ Chí Minh, phá hủy các căn cứ quân sự, cảng biển, hoặc tàn sát một lượng lớn bộ đội Việt Nam…

    Bản nghiên cứu năm 1967 có tựa đề “Vũ khí hạt nhân chiến thuật ở Đông Nam Á” và được giải mật nhiều năm sau đó. Điểm mấu chốt của nghiên cứu này là việc sử dụng vũ khí hạt nhân ở Việt Nam sẽ không đem lại cho Mỹ lợi thế quân sự mang tính quyết định mà lại gây hậu quả nghiêm trọng đối với binh sĩ Mỹ trên chiến trường và lợi ích của Mỹ trên khắp thế giới.

    Bản nghiên cứu do bốn nhà vật lý thực hiện. Họ cộng tác với Phòng Jason của Viện Nghiên cứu Quốc phòng Mỹ – nơi một nhóm nhà khoa học thường xuyên gặp gỡ để cung cấp những lời khuyên bí mật cho các quan chức quốc phòng. Kết luận của bản nghiên cứu được trình lên Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ lúc ấy là ông Robert McNamara.

    “Tác động chính trị của việc Mỹ lần đầu sử dụng vũ khí hạt nhân chiến thuật ở Việt Nam sẽ rất xấu và có thể rất thảm khốc”, các nhà khoa học Mỹ viết.

    Họ cảnh báo rằng, việc Mỹ sử dụng vũ khí hạt nhân chiến thuật lần đầu tiên có thể dẫn tới tình trạng Liên Xô hoặc Trung Quốc cung cấp vũ khí tương tự cho Việt Cộng (Quân Giải phóng miền Nam) và cho miền bắc Việt Nam. Điều đó làm tăng nguy cơ các lực lượng của Mỹ ở Việt Nam “sẽ bị hủy diệt tận gốc” trong các đợt phản công trả đũa của quân du kích được trang bị vũ khí hạt nhân.

    Các nhà khoa học Mỹ viết rằng, nếu điều đó xảy ra, “các nhóm nổi dậy khắp nơi trên thế giới sẽ ghi nhớ và tìm mọi cách để có được vũ khí hạt nhân chiến thuật”.

    Họ cảnh báo: “Việc lần đầu sử dụng vũ khí hạt nhân ở Đông Nam Á có thể dẫn tới việc tăng đáng kể nguy cơ dài hạn của các chiến dịch du kích hạt nhân ở những nơi khác trên thế giới”, như tấn công vào kênh đào Panama, kho chứa và đường ống dẫn dầu ở Venezuela, thủ đô Tel Aviv của Israel… “An ninh của Mỹ sẽ bị đe dọa nghiêm trọng nếu việc sử dụng vũ khí hạt nhân chiến thuật của các lực lượng du kích trở nên phổ biến”, các nhà khoa học Mỹ kết luận.

    Không quân Mỹ từng muốn dùng vũ khí hạt nhân ở Việt Nam và Lào

    Không quân Mỹ từng muốn sử dụng vũ khí hạt nhân ở Việt Nam năm 1959, 1968 và ở Lào năm 1961, để xóa sổ quân du kích, theo các tài liệu của Không quân Mỹ được giải mật gần đây.

    Năm 1959, Tham mưu trưởng Không quân Mỹ, “tướng Thomas White muốn làm tê liệt quân nổi dậy và các tuyến đường tiếp tế của Việt cộng bằng cách tấn công một số mục tiêu ở miền bắc Việt Nam bằng vũ khí thông thường hoặc vũ khí hạt nhân”, một tài liệu viết.

    Tuy nhiên, tham mưu trưởng của các binh chủng khác không tán thành tấn công Việt Nam bằng vũ khí hạt nhân. Bảy tháng sau đó, đề xuất của tướng White được rút lại. Tập tài liệu mật dài 400 trang có tựa đề “Không quân Mỹ ở Đông Nam Á: Cuộc chiến ở Bắc Lào giai đoạn 1954-1973”.

    Theo báo cáo giải mật, tướng White “yêu cầu Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân bật đèn xanh cho việc gửi một phi đội máy bay ném bom B-47 của Bộ chỉ huy không quân chiến lược tới căn cứ không quân Clark ở Philippines” để chuẩn bị cho đợt tấn công Việt Nam.

    Đề xuất sử dụng vũ khí hạt nhân của tướng White có thể bắt nguồn từ một công trình nghiên cứu của Không quân Mỹ có tựa đề “Vũ khí nguyên tử trong các cuộc chiến tranh hạn chế ở Đông Nam Á”, báo cáo giải mật viết.

    Nghiên cứu đó tập trung vào việc sử dụng vũ khí nguyên tử để kiểm soát tình hình trong rừng rậm, tuyến tiếp tế vùng thung lũng, khu vực đá vôi, hẻm núi, nhằm ngăn địch di chuyển và khai quang những chỗ địch trú ẩn.

    Một năm sau đó, trong giai đoạn từ tháng 12/1960 đến tháng 1/1961 diễn ra chiến dịch cầu hàng không của Liên Xô nhằm cung cấp “lương thực, nhiên liệu và thiết bị quân sự” cho các lực lượng thân Mátxcơva ở Lào, thông qua Hà Nội, tài liệu giải mật của Không quân Mỹ viết. Tháng 3/1961, Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân Mỹ “bác bỏ một kế hoạch huy động tới 60.000 quân với sự hỗ trợ của không quân và vũ khí hạt nhân”.

    Năm 1968, ngay trước cuộc tổng tiến công và nổi dậy Tết Mậu Thân, các lực lượng bắc Việt Nam và Quân Giải phóng miền Nam tấn công quân Mỹ ở khu vực chia cắt hai miền. Để đáp trả, tướng William Westmoreland, chỉ huy các lực lượng Mỹ ở miền nam Việt Nam, giơ tay với lấy nút bấm hạt nhân.

    “Cuối tháng 1, tướng Westmoreland cảnh báo rằng, nếu tình hình gần khu phi quân sự và tại Khe Sanh xấu đi một cách trầm trọng, có thể sẽ phải sử dụng vũ khí hạt nhân hoặc vũ khí hóa học”, một tài liệu tuyệt mật khác (dài 106 trang) viết.

    “Điều này khiến tướng John McConnell (Tham mưu trưởng Không quân Mỹ) thúc ép Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quan yêu cầu Bộ Chỉ huy Thái Bình Dương chuẩn bị kế hoạch sử dụng vũ khí hạt nhân năng lượng thấp để ngăn chặn một mất mát thảm khốc đối với căn cứ thủy quân lục chiến”, tài liệu viết. Tuy nhiên, nỗ lực của tướng McConnell cũng trở thành công cốc.

    Nhìn lại quá khứ: Tấn thảm kịch và bài học về Việt Nam

    Robert McNamara là Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ từ tháng 1/1961 tới tháng 2/1968, giai đoạn mà sự hiện diện quân sự của Mỹ ở Việt Nam tăng vọt từ vài trăm quân nhân và “cố vấn” CIA lên hơn 500.000 binh sĩ với sự hỗ trợ của hàng trăm máy bay chiến đấu, đội tàu hải quân ngoài khơi và nguồn quân nhu khổng lồ xuyên Thái Bình Dương, từ Úc tới Philippines và Nhật Bản.

    Lúc đỉnh điểm, gần 600.000 quân Mỹ được triển khai ở Việt Nam. Con số này gấp 4 lần toàn bộ quân thường trực của Mỹ năm 1940. Vì chiến tranh kéo dài và chính sách định kỳ luân chuyển quân, nên số người Mỹ phục vụ ở Việt Nam cao hơn trong Chiến tranh Thế giới lần thứ nhất hoặc ở bán đảo Triều Tiên. Số bom mà quân đội Mỹ thả ở Việt Nam lớn hơn số bom mà tất cả các bên sử dụng trong Chiến tranh Thế giới lần thứ hai.

    Trong cuốn hồi ký In Retrospect: The Tragedy and Lessons of Vietnam (Nhìn lại quá khứ: Tấn thảm kịch và bài học về Việt Nam), cựu Bộ trưởng Quốc phòng McNamara viết rằng, sự can thiệp của Mỹ ở Việt Nam có nguy cơ leo thang thành một cuộc xung đột lớn hơn và đẫm máu hơn.

    Ít nhất 3 lần trong nhiệm kỳ của ông tại Lầu Năm Góc, vào mùa thu năm 1964, tháng 11/1965 và mùa xuân năm 1966, các tướng lĩnh Mỹ ép Bộ Quốc phòng và Nhà Trắng cho phép sử dụng vũ khí hạt nhân ở Việt Nam.

    Lần cuối cùng, ngày 20/5/1966, Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân Mỹ gửi cho Bộ trưởng McNamara một bức thư báo “nhắc lại quan điểm của họ rằng, có khả năng cần xâm lược bắc Việt Nam, Lào và Campuchia, liên quan việc triển khai các lực lượng Mỹ tới Thái Lan và một điều hoàn toàn có thể là sử dụng vũ khí hạt nhân ở phía nam Trung Quốc. Họ nhấn mạnh, tất cả những điều này nêu bật sự cần thiết huy động quân dự bị Mỹ”.

    Trong cuốn hồi ký, ông McNamara kể câu chuyện thâm cung bí sử về quá trình ra chính sách của chính quyền Kennedy và Johnson, làm rõ sự phá sản của phương pháp thực dụng. Các quyết định được đưa ra theo từng ngày, ít quan tâm hậu quả lâu dài và không hiểu mối quan hệ nối liền giữa hành động quân sự, ngoại giao và chính trị.

    Theo ông McNamara, chính quyền Kennedy khởi động vụ đảo chính lật đổ và sát hại Tổng thống đầu tiên của Việt Nam Cộng hòa là Ngô Đình Diệm vào tháng 11/1963 mà không đạt được sự đồng thuận về sự cần thiết loại bỏ ông Diệm hoặc chế độ nào, người nào sẽ thay thế ông ta.

    Hồi ký của cựu Bộ trưởng Quốc phòng McNamara tập trung thảo luận các chiến lược quân sự và chính trị diễn ra thời chính quyền Kennedy và sau đó là chính quyền Johnson. Ông McNamara đau đớn thừa nhận sự thiếu hiểu biết nghiêm trọng và niềm tin mù quáng vào sức mạnh Mỹ, một trong những nguyên nhân dẫn tới sự thất bại của siêu cường này trong chiến tranh Việt Nam.

    Các quan chức cấp cao của Mỹ không hiểu biết về lịch sử, văn hóa, truyền thống chính trị của các nước Đông Nam Á và sự mù quáng này là một vết thương tự gây ra.

    Thái An

    • Nói rõ lại về số lượng bom says:

      “Số bom mà quân đội Mỹ thả ở Việt Nam lớn hơn số bom mà tất cả các bên sử dụng trong Chiến tranh Thế giới lần thứ hai ” .Thái An

      Số lượng bom Hoa kỳ xử dụng trong cuộc chiến Đông Dương gấp 3 lần số lượng bom Hoa kỳ xử dụng trong Thế Chiến Thứ II ở Âu Châu và Thái Bình Dương gộp lại, và gấp 13 số lượng bom Hoa kỳ dùng trong cuộc chiến Đại Hàn.

      The U.S. Air Force consumed 2,150,000 tons of munitions in World War II –
      1,613,000 tons in the European Theater and 537,000 tons in the Pacific Theater – and 454,000 tons in the Korean War” (Clodfelter 1995). Thus Vietnam War bombing represented roughly three times as much (by weight) as both European and Pacific theater World War II bombing combined, and about thirteen times total tonnage in the Korean war

      ( Nguồn : The Long Run Impact of Bombing Vietnam♦ – Edward Miguel *Gérard Roland ** )

  8. 30/4 says:

    30/4/1975 Miền nam đâu có sụp đổ, chỉ có chính quyền VNCH sụp thôi!

  9. Nguyễn Trọng Dân says:

    SỬ HỌC

    Bổn phận của sử học không phải là ghi lại sự kiện xãy ra trong lịch sữ hay trích dẫn sao chép quan điễm , sự kiện từ các tài liệu chưa được khảo nghiệm mức giá trị sự thật về sử

    Bổn phận của sử học là nghiên cứu , tìm ra & khẳng định sự thật của những sự kiện.

    Trong quá trình phát triển của nhân loại , những sự kiện chính trị, quân sự , ngoại giao hôn nhân , ám sát xãy ra trong sử hầu hết điều khởi xuất từ những âm mưu , những toan tính những mưu kế , những tham vọng chứ không phải là bởi bản chất tự nhiên như bệnh dịch , bảo lụt , hạn hán.

    Do đó , sự che đậy sự thật là một điều rất cần thiết đễ những tham vọng , mưu kế , toan tính đạt được mục đích.

    Vì vậy , những sự kiện xãy ra trong chính trị , chiến tranh , ngoại giao hôn nhân , etc…, được ghi lại trong chuyễn biến lịch sữ của loài người điều cố gắng che dấu sự thật đàng sau.

    Các sử gia hiện đại lần hồi đã cố gắng thoát ra khỏi tập quán lập lại như vẹt những gì viết lại mà bắt đầu khảo cứu , làm thí nghiệm để kiểm chứng cũng như tìm ra sự thật được che dấu trong các ghi chép của tài liệu sử

    Một THÍ DỤ nhỏ nhoi sau đây cho thấy sự kiện ghi lại trong sử che dấu sư thật nhưng mà được lập đi lập lại , trích dẫn như vẹt ở mọi mọi tài liệu sử :

    “Quân Tây Sơn , hai người cõng ( hoặc là võng ) một người ngủ , cứ thế thay phiên nhau hành quân suốt đêm …”

    Bây giờ thử phân tích logic trước khi trích như sáo lập lại như vẹt

    Nguyễn Huệ đang quang là ngày 25 tháng 11 năm Mậu Thân 1788

    Quân Tây Sơn ngay sau ngày đăng quang đi suốt đêm nào người , nào ngựa , nào cơm gạo vũ khí , áo quần…tới 29 tháng 11 năm Mậu Thân 1788 ra đến được Nghệ An ( 4 ngày )

    Tại đây , đức Vua dừng lại 10 ngày , tuyễn thêm binh làm tổng số lên đến 10 vạn. ( tức là từ 29 tháng 11 đến 9 tháng 12 cùng năm 1788 )

    Đám tân binh này sau đó được thãy vào quân trường kiểu như Thủ Đức hay Đồng Đế Nha Trang chẳng hạn, tập luyện đội ngũ , võ nghệ…đủ các thứ TRỞ THÀNH MỘT LỰC LƯƠNG VÔ CÙNG THIỆN CHIẾN THEO LỜI KỂ CỦA BINH SĨ THANH QUÂN KHI THOÁT ĐƯỢC VỀ TỚI BIÊN GIỚI cũng chỉ trong vòng 10 ngày dừng lại đó ở Nghệ An

    Sau đó Quang Trung rầm rộ làm lễ duyệt binh tốt nghiệp , và tiến ra Vùng I chiến thuật tại TAM ĐIỆP ,tới TAM ĐIỆP vào ngày 20 tháng 12 năm Mậu Thân 1788

    NHƯ VẬY TỪ NGÀY 29 THÁNG 11 Ở NGHỆ AN CHO ĐẾN 20 THÁNG 12 CÙNG NĂM MẬU THÂN 1788 RA ĐẾN TAM ĐIỆP , Tổng Cộng là 21 ngày , trong đó , Vua Quang Trung vừa TUYỂN QUÂN , Vừa luyện 10 Vạn tân binh tại quân trường mất hết võn vẹn 10 NGÀY DỪNG LẠI , MƯỜI MỘT NGÀY còn lại tức tốc ra Tam Điệp nào 200 voi chiến , súng ống đạn dượt , 2 người cõng hay Võng mà đi suốt đêm

    Bây giờ , nếu chúng ta làm một cuộc thí nghiệm , cho ba tráng đinh cùng cân cùng khỏe mạnh , hai người võng một người , xem thử họ đi được bao xa mỗi giờ & trong bao lâu , rồi người trong võng thay thế một người , một người kia phải Võng tiếp cho đến khi được thay thế…

    Nếu được bảo trợ tài chánh lớn hơn , thử tụ tập 2000 người , diễn lại cách hành quân của quân Tây Sơn như Sử viết xem có đúng hay không

    Riêng bản thân người viết phản hồi này đã làm cuộc thử nghiệm 3 nguòi cõng một người , chỉ sau 329 phút , không ai có thể tiếp tục được nữa dù ba người được mướn trong cuộc thử nghiệm ( experiment ), mạnh khõe ngang cân & làm nghề ba gác mỗi ngày & đoạn đường đi bằng phẳng không đồi núi dốc cao như đoạn đường của Quang Trung & Tây sơn hành quân

    Dông dài như thế để làm gì?

    Rõ ràng các chiến lược gia Tây Sơn PHUN ĐỦ THỨ KHÓI MÀU cố tình che dấu ĐẠI QUÂN TÂY SƠN ĐÃ RÌNH RẬP Ở TAM ĐIỆP TỪ LÂU CHỜ LỆNH VÌ BIẾT TRƯỚC QUÂN THÀNH SẼ TRÀN QUA NAY MAI….

    Lên ngôi ( double agent ), hành quân luộm thuộm chỉ là giả để che mắt tình báo quân Thanh , khiến Tôn Sĩ Nghị bị thông tin sai lệch mà lơi là phòng thủ.

    Các sử gia ( phóng Viên chiến trường ) lúc ấy thấy sao ghi vậy hoặc là được lệnh ghi vậy ….

    (Còn nhiều bằng chứng khác không thể trình làng ra đây )

    THẾ LÀ , CÁC SỬ GIA TRỌNG TRÍCH ĐỜI SAU cứ thế mà bàn xuôi bàn ngược , tràn lan khắp mọi sách vỡ , bình dân bá tánh vẫn cứ đinh ninh đó là sự thật.

    Bổn phận của Sử học không phải lập lại , hay Trích dẫn mà phơi bày Sự thật về Sử cho nhân thế

    TẠI SAO TÔI PHẢI DÒNG DÀI NHƯ VẬY?

    XIN MỌI NGƯỜI HÃY NGHIỆM LẠI NHỮNG GÌ MÌNH ĐÃ BIẾT HOẶC NHỮNG GÌ SÁCH VIẾT VỀ VIỆT NAM CỘNG HÒA. ( kể cả nhưng memoir đầy mục đích che đậy của Kisinger , Văn Tiến Dũng , Trần Văn Trà hay của những tên phóng viên chiến trường của CBS name XYZ , sử gia name XYZ , “no peace no money”, etc …mấY cái Wikili , zzzz!)

    TẤT CẢ CŨNG GIỐNG NHƯ CHIẾC XE TĂNG CÁN CỬA DINH ĐỘC LẬP VỚI LÁ CỜ MẶT TRẬN GIẢI PHÓNG

    ( Hint 1: Hãy điều nghiên về lò nguyên tử tại Đà lạt sẽ hiểu thêm một chút về sự thật lien he. Một đất nước Việt Nam Cộng Hòa bị pháo kích quăng lựu đạn chết như rạ mỗi ngày mà xây lò hạch tâm 1963 , có thiệt không vậy ….)

    Merci DCV

    • Ôgià chống Vc says:

      “Bổn phận của sử học không phải là ghi lại sự kiện xãy ra trong lịch sữ …”

      Đỗ Mậu, “Bổn phận của sử học ” là cái rắm chó gì thế, nhẩy!

      “Bổn phận” của kẻ viết/đọc và học sử là …”sủa học”…vô tư chăng??

      • Nguyễn Trọng Dân says:

        Hehehe..
        Đọc cho KỸ lại đi ông thầy…, đạn dượt đang thiếu mà cứ bắn bừa hoài !

        “Bổn phận của sử học là nghiên cứu , tìm ra & khẳng định sự thật của những sự kiện “

    • Nguyễn Trọng Dân says:

      CHỌT !

      Chàng Dâm nhà ta là Triệu Tử Long một thời…

      LỆNH CHO va “train” 10 vạn tân binh chỉ cần đi đứng đúng đội hình ( chưa cần tập thể lực , tập bắn , tập tác chiến , ) TRONG 10 NGÀY thử xem nào….

      Chuyện như thế mà cứ sử gia Trọng Trích lập lại như vẹt qua bao đời đủ thấy dân ta , bề trên dạy sao , bề dưới nghe thế KHÔNG SUY NGHĨ

      Không có cái tập quán này , dân mình mà Yankee …lúc nào cũng suy nghĩ ca’ch Trốn Thuế như TonyDo thì làm đếch gì Cộng Sản trường tồn!

      Hà hà hà … , sắp sửa nghe chửi lại đây…

      • DâM TiêN says:

        Thưa quân sư :

        Thưa, nghĩ sao, mình là người trong cuộc, mà thấy ” người dưng”
        nghe lóm ê a thuật lại câu chuyện của mình sai bét tòe le… , lại
        đi lôi những cha căng chú kiết bạn / thù vô lương tâm nói láo…

        thì mình có nên im lặng chăng là. Nhứt định là không. ( Nay kính)

      • Nguyễn Trọng Dân says:

        Hà hà hà ,

        Người Đẹp khiêm tốn quá ru nên mới nói thế , chớ Dân đây mần răng mà nà quân sư , dành job của Người Đẹp cho nỗi…

        Bởi đất nước vẫn còn Cộng phỉ
        Khiến Sử nhà dối ly’ láo tình
        Nhưng mà SỰ THẬT thiêng linh
        Khôn che , khôn lấp , khôn rình… giấu đi !

    • tonydo says:

      Tonydo không có tính nịnh bợ ai nếu không thấy cái lợi trước mắt.
      Tới nay chưa một lần được diện kiến Còm Sỹ Trọng Dân (lại còn nợ ổng chai Cô Nhắc XO) nên có nâng bi, bênh vực đàn anh một chút cũng chẳng được ăn bàn, ăn giải gì cả.
      (Trích) Nguyễn Trọng Dân:

      Bổn phận của sử học là nghiên cứu , tìm ra & khẳng định sự thật của những sự kiện).hết trích.

      Đúng quá rồi mà cái Ôgià chống Vc còn cãi gì nữa. Này nhá, từ cổ chí bây giờ, Sử là của kẻ nắm quyền (kể cả tôn giáo & chính quyền), hôm nay loài người văn minh hơn, nhiều phương tiện truyền thông để truy cập thông tin hơn, nên người viết Sử không còn là Phóng Viên đơn thuần mà còn phải là Thông Dịch Viên nữa.
      Quê tôi hồi những năm 60 dân đói dài, hết hạn hán đến lụt lội.
      Đào mương, đắp đê mỗi năm. Ngày đó người ta đưa một chị nông dân lên làm anh hùng lao động, anh hùng Phạm Thị Vách vì khi đào mai thì phải 30 ngưới bốc mới kịp chị đào, còn khi chị bốc lò thì phải sáu người đào mới xuể.
      Chuyện này chính phủ đã cho vào sách giáo khoa cho các em học sinh học. Cũng như hai người gánh một, thời Vua Quang Trung, tức là đã vào Sử.
      Có lần tôi nói về sự anh hùng, dũng cảm của thanh niên VN trong kháng chiến chống Pháp như đồng chí Bế Văn Đàn lấy thân mình lấp lỗ châu mai với mấy du sinh từ VN.
      Một cháu nói, “bị thằng khác nó đạp vô đấy bác ạ”, thật 100% đấy nhá, nhưng chuyện này vẫn ở trong sách giáo khoa.
      Mấy nhà văn quân đội Việt Nam Cộng Hoà như ngài Phan Nhật Nam.v.v. viết cũng từa tựa như rứa.
      Hơi đói phải đi ăn phở.
      Kính đại ca.

      • DâM TiêN says:

        Cuối cùng, chỉ có Trung sĩ Dâm Tiên là nói đâu, trúng đó.

        Khen một cái đí. Dò la giùm, nếu có phương án ” mần
        thịt ” thằng Dâm Tiên, xin ZYOPR báo tin giùm.

        ( Z = là thượng khẩn chiến tranh… Y: Khẩn chiến dịch ;
        O = khẩn hành quân; P và R : thủ tục thường…)

        DâM thưa rằng : chẳng có Quốc có Cộng gì nữa. Chỉ có
        Việt Nam thôi. Đoảng với đoàn…, phiền quá. ( Xin bỏ
        qua cho PNN, hơi lớn lối, DT có lần sửa lưng ” nó ” zối).

      • Nguyễn Trọng Dân says:

        Hehehe…

        Đổ huynh ui , cái máu du kích của Đổ Huynh tới giờ cũng chưa bỏ,

        Vừa chọt Phan Nhật Nam xong là vọt đi ăn phở liền , rút cho lẹ…

        Ngoài cái chuyện Hùng bị bắt ra ngoài Bắc ( sau này được trả về trong đợt trao trả tù bình ) nhưng ai cũng nói chàng chết nên ông Nam mới hớ đà , chàng Nam nhà ta viết cũng rất thật , có bằng chứng gì mà Đổ Huynh chọt tĩnh bơ thế…?

        ( Bật mí tí đi…)

        Ki’nh

    • ABC says:

      Thế ông không tin là VNCH có lò nguyên tử Đà lạt do Hoa Kỳ xây dựng,Tổng thống Ngô Đình Diệm khánh thành tháng 10 năm 1963 à ?
      Bộ cứ nói đến lò nguyên tử là để làm bom nguyên tử ? không để làm những thí nghiệm khoa học khác được sao ?
      Nhân đây tôi cũng kể lại một bài báo cũ, được đăng trên một tờ báo trong nước đã lâu, không biết có ai để ý:
      Trước năm 1975, lò hạt nhân ĐàLạt được lãnh đạo bởi một ê kiếp chuyên viên, đứng đầu là một Tiến sĩ Nguyên tử lực học tốt nghiệp tại Hoa kỳ.
      Sau khi ” giải phóng”,chính quyền mới bổ nhiệm một ban lãnh đạo mới từ bắc vào, người đứng đầu là một tiến sĩ nghe nói tốt nghiệp ở đông âu.
      Và cứ thế, thời gian trôi qua gần 20 năm.
      Năm 1995, khi gần nối lại bang giao,phía Mỹ yêu cầu VN cho họ kiểm tra lại lò nguyên tử Đà lạt mà họ đã xây cất, xem mấy chục năm qua, có rò rỉ gì không, phái đoàn đến làm việc, thì được biết, bao năm qua, nhà máy mang tiếng là hạt nhân, nhưng chỉ làm những việc gì đâu, không có gì liên quan đến hạt nhân cả, và cái thỏi nguyên liệu uranium, cái tim của nhà máy mà Mỹ cung cấp trước kia, không còn có ở vị trí cũ !
      Thế là mọi người buộc phải đi tìm, sau cùng thì người Mỹ thấy nó nằm trong nhà kho,nơi chứa các đồ lề cuốc xẻng và dụng cụ bảo trì, mà bao năm qua, chẳng ai biết nó là cái cục gì nữa !
      Cũng may là cái cục “sắt” đó trông không có giá trị với bên ngoài, nếu không thì cán bộ nhân viên nhà máy cũng đã được bửa rượu !

      • Nguyễn Trọng Dân says:

        Tớ bị back fired !

        Đương nhiên sự thật là có lò nguyên tử. Ở đây chỉ muốn hỏi ( hint )

        TẠI LÀM SAO hay tại mần răng MỘT ĐẤT NƯỚC CÓ CHIẾN TRANH PHÁO KÍCH NHƯ THẾ , MÀ HOA KỲ TĨNH BƠ GIÚP VIỆT NAM CỘNG HÒA XÂY LÒ NGUYÊN TỬ

        TẠI LÀM SAO hay tại mần răng ĐỂ NGUYÊN VẸN CÁI LÒ NÀY CHO LIÊN XÔ DÒM… KỸ THUẬT MỚI ,

        ( chưa kể còn lọt cái cục gì gì đó… Đâu mà cẫu thả vậy…)

        etc….

        Ki’nh

  10. Gửi bạn Yamano says:

    Cám ơn bạn cho chúng tôi biết thêm nhiều cái hay về nước Nhật mà thực ra từ trước đến nay ít nghe nói tới
    Dù các ý kiến của bạn đúng sai nhưng ít ra lời đối thoại nghiêm túc chứng tỏ bạn có văn hóa, có giáo dục
    Ngôn ngữ biểu lộ tư cách con người, người đàng hoàng, kẻ cầu bơ cầu bất nói ra là ta biết ngay họ là hạng người nào
    Bạn nói đừng vơ đũa cả nắm thì tôi cũng đồng ý với bạn điểm này, người ta ở đâu cũng vậy, chỗ nào cũng có người xấu người tốt, ta không nên vì một số biểu hiện tiêu cực để kết tội hết mọi người
    Nghe bạn nói VN nổi tiếng bên Nhật thì cũng mừng nhưng không biết là nổi tiếng tốt hay tiếng xấu? có lẽ tiếng không tốt nhiều hơn
    Xin có vài hàng

Leave a Reply to Phương