WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

30-4 : Nhìn vượt qua một ước mơ tan vỡ

 

Ai về bên kia sông Đuống
Cho ta gởi tấm the đen
Mấy trăm năm thấp thoáng
mộng bình yên
(Bên kia sông Đuống – Hoàng Cầm)

 

Có ai trong chúng ta còn nhớ giấc mộng thanh bình và quê hương sông Đuống của Hoàng Cầm? Gần 40 năm kể từ ngày đất nước thống nhất, ước mơ về một quê hương thanh bình, ấm no, hạnh phúc đã vuột khỏi tầm tay của người dân cả hai miền. Những ngày hội hoa đăng với áo the, guốc mộc và nụ cười như mùa thu toả nắng của cô hàng xén vẫn cứ mãi là giấc mơ của Hoàng Cầm. Thi sĩ mất năm 2010, còn chúng ta sau chiến tranh non nửa thế kỷ vẫn đứng mãi bên bờ sông mà nhớ tiếc!

Khi ước mơ tan vỡ, nó phải được nhận biết để khởi đầu cho một hy vọng mới.

Ảnh NYTimes

Ảnh NYTimes

Một cuộc chiến với quá nhiều hy sinh để đổi lấy một đất nước nghèo khó, phân hoá, băng hoại về mọi mặt thì phải can đảm nhìn nhận rằng cuộc chiến đó vô nghĩa, tiêu phí xương máu dân tộc. Ngày 30 tháng 4 lại đến, thành phố lại treo đầy cờ hoa để mừng chiến thắng, nhưng có lẽ điều cần thiết phải nhớ là ước vọng của những người đã ngã xuống trong cuộc chiến này. Máu xương của họ không đổ ra cho một ngày hoà bình nhưng lại đầy tiếng rên xiết của dân oan, một đất nước tham nhũng tràn lan, và một tổ quốc đang mất dần từng phần vào tay ngoại bang. Xin nhớ đến họ để những ước vọng, hoài bão của họ được tiếp tục sống nơi chúng ta, và chúng ta sẽ can đảm nhận diện mình để bắt đầu từ một điểm khởi hành mới.

Ông Võ Văn Kiệt đã phát biểu một câu phản ảnh sự hối hận cuối đời: “ngày 30 tháng 4 có triệu người vui, cũng có triệu người buồn”. Trong triệu người buồn, đâu chỉ có riêng người dân miền Nam; có nhà văn Dương Thu Hương ngỡ ngàng ngồi khóc bên lề đường khi thấy phần đất nước Miền Nam văn minh trù phú; có nhà thơ Nguyễn Chí Thiện đau đớn khi cánh cửa tự do của miền Nam vừa đóng sập tức tưởi. Trong triệu người vui, lại cũng có cả những người Miền Nam – trong nỗi buồn của kẻ thua cuộc, vẫn dấy lên niềm hy vọng cho quê hương: “… Dù sao cũng hết chiến tranh rồi. Chủ nghĩa nào cũng vậy miễn dân mình được sống trong hoà bình để bắt đầu dựng xây lại cuộc đời.”

Cứ mỗi năm khi ngày 30/4 đến, nó lại nhắc chúng ta cái ước mơ cháy bỏng của cả một dân tộc. Ngoài một thiểu số cố tình lợi dụng, cuộc chiến khốc liệt với tất cả những hy sinh của người dân hai miền đều phát xuất từ tấm lòng thiết tha với tiền đồ của tổ quốc. Dù bên nào thắng hay thua thì đều chẳng còn ý nghĩa gì khi mà gần 40 năm sau biến cố 30/4, rõ ràng cả dân tộc Việt Nam đã thua lớn! Ngày 30/4 phải là một mốc điểm để nhìn lại xem chúng ta đã mất những gì ?

Chúng ta đã mất một miền Nam trù phú và phát triển. Chính Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu năm 1970 đã có lời kêu gọi cả 2 miền hãy ngừng chiến tranh và thi đua phát triển. Giả thử lời kêu gọi đó được đón nhận và thực hiện, có xác suất cao là Nam Việt ngày nay đã vượt trội Nam Hàn. Ngay tại thời điểm 1975, Nam Việt đã hơn hẳn Nam Hàn trong khá nhiều lãnh vực. Cụ thể trong ngành sản xuất, lắp ráp xe hơi thì xe LaDalat của ta đã đi trước Hyundai từ 5 đến 10 năm. Các ngành nuôi gia súc kỹ nghệ, sản xuất trồng cây trái kỹ nghệ, rồi kỹ nghệ dệt, kỹ nghệ hàng tiêu dùng từ giấy viết cho đến kem đánh răng Perlon, bột ngọt Vị Hương Tố, bia 33, v.v … đều đang trên đà phát triển. Về hạ tầng kinh tế ta đã có các hãng xuất nhập cảng tư nhân, các hãng vận chuyển đường bộ và đường biển, rồi các ngân hàng tư nhân bên cạnh các ngân hàng quốc gia, đặc biệt là Ngân hàng Phát triển Nông nghiệp…

Về hệ thống chính trị, pháp luật và các quyền con người đã khá đầy đủ và vận hành đúng nghĩa trong xã hội. Từ các cuộc bầu cử đến tam quyền phân lập, các quyền tự do báo chí, tự do đi lại, tự do lập hội… được tôn trọng. Quyền công dân được quy định rõ ràng, cụ thể như cảnh sát không được quyền giữ dân quá 24 tiếng nếu không tìm được bằng cớ phạm tội, v.v…

Chính quyền miền Nam tin rằng việc cải cách ruộng đất là chiến lược quan trọng để tăng cao sản xuất nông nghiệp. Chính sách Người Cày Có Ruộng được ban hành vào năm 1970, trao quyền sở hữu đất vào tay nông dân, đã giúp cải thiện đáng kể đời sống nông thôn nói riêng, và cả nước nói chung. Về giáo dục, hệ thống giảng dạy và giáo dục miền Nam đã đạt mức hữu hiệu và uy tín đủ để các đại học quốc tế công nhận các bằng cấp tương đương.

Điều đáng nhấn mạnh là tất cả những thành quả trên đã đạt được, dù đất nước đang trong thời chiến tranh gay gắt. Nghĩa là một phần thành quả đáng kể đã bị chiến tranh phá nát. Cụ thể như những cây cầu xây cả năm trời nhưng chỉ dùng được vài tháng đã bị đặc công Miền Bắc đặt mìn phá hủy, …

Từ góc nhìn của cả dân tộc, thật đáng tiếc nuối khi mọi thành quả đầy mồ hôi nước mắt đó đã bị đạp đổ, san bằng hoàn toàn để “xây dựng xã hội Xã Hội Chủ Nghĩa”. Cho đến nay dù đã gần 40 năm sống trong hòa bình, cả nước vẫn chưa phục hồi lại nổi lãnh vực nào cho bằng với Miền Nam thời 1975, chứ đừng nói gì đến việc bắt kịp thế giới đã tiến ồ ạt suốt từ ấy đến nay.

Nhưng cái mất đớn đau nhất vẫn là những mất mát biển đảo và những phần đất xương thịt của quê hương mà có thể là vĩnh viễn. Bên cạnh đó, cái mất nguy hiểm hơn nữa là sự biến mất gần hết niềm tự hào dân tộc và ý thức trách nhiệm đối với tổ quốc. Mọi người con dân Việt nay được huấn luyện thuần thục để chỉ tập trung lo cho mình và gia đình mình; còn mọi chuyện khác hãy để cho lãnh đạo muốn làm gì thì làm.

Ai cũng biết nguyên nhân của tất cả các mất mát và hiểm họa nêu trên đến từ đâu, nhắc lại cũng bằng thừa. Nhưng chính sự xem là thừa đó lại làm chúng ta quen dần và xem tình trạng hiện nay là “bình thường”. Chúng ta như những người đi lạc, run sợ, thoái thác trước mọi suy tư và quyết định, để mặc cho một nhóm tham quan và những biến cố bên ngoài quyết định chuyện đất nước mình.

Ngày hôm qua chỉ là cái bóng, nhưng nếu không đặt thành vấn đề và tính đến chuyện đổi thay tình trạng hiện nay, liệu năm, mười năm nữa chúng ta còn quyết định được gì không? Nhiều người đã trăn trở với câu hỏi đó và đã chọn lựa. Họ phải sống vì xương máu của các thế hệ cha ông đã đổ ra để gìn giữ đất nước này, họ dấn thân để tương lai các thế hệ Việt Nam không phải sống trên “đất Tàu”. Họ là những Điếu Cày, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Lê Quốc Quân, Trần Huỳnh Duy Thức, Bùi thị Minh Hằng, Nguyễn Quang A, Phạm Chí Dũng, Nguyễn Đan Quế, Đỗ Thị Minh Hạnh, Nguyễn Xuân Nghĩa, và nhiều nhiều người can đảm khác nữa. Và ngay lúc này giữa thủ đô Hoa Thịnh Đốn là sự lên tiếng của những luật sư Nguyễn Đình Hà, nghệ sĩ Kim Chi, ký giả Ngô Nhật Đăng, blogger Tô Oanh, phóng viên Anthony Lê, blogger Nguyễn Tường Thuỵ, những người đã vượt nhiều trắc trở đến Mỹ để vận động cho quyền tự do báo chí tại Việt Nam.

Khi được hỏi liệu khi trở về nước, gặp khó khăn với nhà cầm quyền thì anh cảm thấy thế nào, người bạn trẻ Nguyễn Đình Hà đã trả lời: “Em không hề lo sợ, nếu lo sợ thì đã không đặt chân đến nước Mỹ. Còn khi về nước thì bất chấp mọi khó khăn, em vẫn quyết vì một VN tốt đẹp hơn”

Những ước mơ tươi đẹp đó xứng đáng là những ước vọng của tất cả chúng ta, đặc biệt trong ngày 30/4 năm nay.

Xin hãy tìm tay nhau, cùng can đảm bước tới. Những dân tộc khác đã khởi hành từ lâu.

© Đàn Chim Việt

 

7 Phản hồi cho “30-4 : Nhìn vượt qua một ước mơ tan vỡ”

  1. Ý kiến của nguwoif Việt tại Mỹ: Đã Ngu Chính danh, lại còn Ngụy tạo Lịch Sử

    Đã Ngu Chính danh, lại còn Ngụy tạo Lịch Sử

    Nghe Clips mà Bolsa TV phỏng vấn Ngài Nguyễn Tấn Lạc càng nghe càng tức…. Ngài ngu bỏ mẹ, ngu như con Bò Lạc. Là người có học, có trình độ nhưng Ngài vẫn ngu, cái ngu của người có trí thức, cái ngu của Ngài là ở chỗ: Tài thì có đức thì không, Ngài thiếu lương tâm và rất nhẫn tâm khi ngụy tạo lịch sử, nhận định không đúng Về xã hội, con người của Tổ quốc Ngài thì mới là ngu đáng phải bàn và đáng phải lên án. Cái lai lịch làm tay sai cho ngoại Bang rất rõ ràng của Ngài và bản bản chất CC quyết liệt của Ngài nên cộng đồng CC bang Ca Li mới bầu Ngài vào cái gọi là chức “Chủ Tịt” cái cộng đồng CC…..”. Ngài nói thao thao bất tuyệt, cứ như người chưa được nói như một lập trình đã có sẵn trong đầu Ngài nhai đi, nhai lại bằng những từ ngữ, lý lẽ của những kẻ có đầu óc nô lệ kể từ “Cái ngày” Ngài theo thằng Tây thằng Mỹ chống lại dân tộc. Ngài chẳng khác gì một cái thùng rỗng (Nhưng không kêu to) chứa đựng toàn những thông tin đầy rẫy những mâu thuẫn, những định kiến, áp đặt, tự huyễn nhưng lại rất thiên lệch, bằng những suy nghĩ lệch lạc được núp dưới cái danh hão và bằng cái vỏ bọc trí thức, Ngài ăn nói rất trơn tru nhưng lươn lẹo với mớ lý luận vẫn cũ rích để CC, bằng cái giọng rất lý sự cùn của những kẻ Cực đoan, của những kẻ CC có đầu óc, của những kẻ nô lệ Cờ vàng mà bấy lâu nay với cái tâm không trong sáng của Ngài chứa đựng nhiều điều dối trá và những âm mưu đen tối của những kẻ lưu manh chính trị, của một người có học nhưng cố tình giả ngu giả điếc trước sự thật. Nên Ngài (NTL) rất xứng đáng như một kẻ “Ngu chính danh nay ngu thêm cả chính sử” vì cái sự ngu dốt rất(đặc biệt) của những kẻ có học.

    Đọc tiếp:http://chemgiocatuan.blogspot.com/2014/04/nguyen-tan-lac-ngu-chinh-danh-lai-con.html

    • Việt cộng thiên hạ đệ nhất ác says:

      Dư lợn viên đọc nhá : Bè lũ Việt cộng là bọn hèn nhất lịch sử. Chúng ác hơn Thực dân Pháp, ác hơn Hít le, ác hơn phát xít , ác hơn Tần Thuỷ Hoàng :

      *** Nhà văn Dương Thu Hương:” Về mặt đại cuộc, tôi thấy trong toàn thể lịch sử nước Việt, có lẽ cái triều đình Cộng sản hiện nay là cái triều đình hèn hạ và khốn nạn hơn tất cả những triều đình bán nước trước kia mà tiêu biểu là Lê Chiêu Thống. Lê Chiêu Thống có cầu cứu Tàu nhưng chưa bán một mảnh đất, chưa ký một hợp đồng chui, không hèn đến múc độ dám phạm luật của tổ tiên là nhượng đất cho giặc…”.

      *** Trung Tướng cộng sản Trần Độ: “Tại sao chiếm được miền Nam năm 1975, một nửa đất nước trù phú như vậy mà chỉ vài năm sau đã đưa cả nước vào tình trạng nghèo đói ngắc ngoải như vậy?”

      …Nền chuyên chính tư tưởng hiện nay ở Việt Nam là tổng hợp các tội ác ghê tởm của Tần Thủy Hoàng và các vua quan tàn bạo của Trung Quốc, cộng với tội ác của các chế độ phát xít, độc tài. Nó tàn phá cả một Dân tộc, huỷ hoại tinh anh của nhiều thế hệ.

      *** Hà Nội đứng lên rồi!” – 2014- Trần Khải Thanh Thủy :

      “từ thằng Trọng, thằng Anh, thằng Sinh, thằng Hải, thằng Dũng, thằng Quang…không thằng nào thiếu tội bán nước, giết dân “

      “Cái lũ cộng sản này còn ăn trên mồ mả, xác chết của đồng loại, ác hơn cả phát xít, hít le, cả cú cáo, ác điểu , diều hâu, quạ xám…”

      ***Lê Hiền Đức – cựu giáo chức chống tham nhũng-người được Tổ chức Minh bạch Quốc tế (Transparency International) trao giải thưởng Liêm chính năm 2007 : “Đã sống qua thời VN còn chịu ách cai trị của phong kiến, ách đô hộ của thực dân, phát-xít, đã hoạt động hậu địch trong kháng chiến, đã xem phim ảnh, nghe kể lại hoặc trực tiếp chứng kiến hàng trăm, hàng ngàn vụ chính quyền “của dân, do dân, vì dân” cưỡng chế, thu hồi đất đai, nhà cửa, tài sản đối với người dân dưới chế độ xã hội chủ nghĩa, song tôi chưa bao giờ thấy người dân bị đàn áp một cách man rợ đến như thế, với quy mô lớn như thế”!

      ***Nhà thơ Hữu Loan : So với chế độ cộng sản xã hội chủ nghĩa Việt nam hiện nay thì chế độ cai trị của thực dân Pháp trước đây còn vàng son gấp ngàn lần .

    • Choi Song Djong says:

      Cái còm của lợn viên này đáng gía 300 nghìn tiền Hồ đấy nhé đồng chí ạ

  2. DâM TiêN says:

    SÁU ĐIỀU TÂM NIỆM
    Của

    Người Chiến Sĩ QLVNCH
    Là Chiến Sĩ VNCH :

    Điều 1: Tôi nguyện chấp nhận mọi hy sinh gian khổ để chiến đấu bảo vệ cho sự song
    còn của Tổ Quốc, của gia đình và của chính bản thân tôi.

    Điều 2: Tôi tuyệt đối chấp hành các mệnh lệnh của cấp chỉ huy, đề cao cảnh giác trước
    mọi âm mưu tuyên truyền chia rẽ của giặc cộng.

    Điều 3: Tôi luôn kính già, thương trẻ, đứng đắn với phụ nữ và giúp đỡ đồng bào.

    Điều 4: Tôi luôn tâm niệm hành động làm mất lòng dân là xua dân về phía giặc cộng,
    là tự sát.

    Điều 5: Tôi luôn đối xử tử tế với tù hàng binh địch (VC), không ngược đãi đánh đập
    họ, không đụng đến của riêng họ, để thêm bạn bớt thù.

    Điều 6: Thực hiện các điều trên là tôi tích cực xây dựng tự do cho đất nước, đem lại
    hạnh phúc cho toàn dân, tôi sẽ được đền bù bằng sự cảm mến và biết ơn
    của Đồng Bào.

    ( Chúng ta chỉ có một Đảng là Đảng KaKi ! Có một mục đích: Bảo vệ Đồng Bào ! )

  3. DN says:

    Năm 1975 miền nam mất nước vào tay CS, ngày nay mất nước thêm một lần nữa, lần này mất vào tay bọn Hán triều
    Cám ơn tác giả có cái nhìn phóng khoáng, bài viết rất hay, phong phú

  4. Tội ác Hồ chí Minh says:

    Sau hơn 80 năm đô hộ của thực dân Pháp kết thúc bằng thời kỳ chiến tranh khốc liệt 1945-1954, đất nước chưa có cơ hội phục hồi, thì bè lũ Hồ chí Minh đã nhanh chóng phát động cuộc chiến tranh Đông Dương Lần Hai.

    Trong nhạc phẩm Nó của nhạc sĩ Anh Bằng có câu :”Miền bắc điêu tàn nên đời nó khổ , Một chén cơm chiều nên lòng chưa no “. Vậy thực trạng Miền Bắc trong thời kỳ chiến tranh ra sao ?

    Nhà văn Dương Thu Hương: Chúng tôi sống như những người nông dân và tất cả mọi người đều chịu sự tàn phá của bom đạn chiến tranh. Thức ăn thức uống vô cùng khan hiếm, thậm chí rau cũng không có. Gạo ở bên kia sông, chỉ vì mấy cân gạo có thể mất mạng, vì bom Mỹ ném liên tục.

    (Trích ) Chỉ cần đọc qua một số nhà văn , nhà thơ thì cũng đủ thấy cuộc sống điêu tàn ở miền Bắc trong thời chiến tranh. Ví dụ chỉ cần đọc Nỗi Oan của Đào Hiếu, Con Bò Thải và Cái Đêm Hôm Ấy Đêm Gì của Phùng Gia Lộc, Thiên Đường Mù của Dương Thu Hương, hay Ông Tướng Về Hưu, và Con Gái Thủy Thần của Nguyễn Huy Thiệp thì sẽ rõ.

    Ngọc, vai chính trong Nỗi Oan mới 12 tuổi đã phải leo xuống giếng sâu thăm thẳm, đường lên trơn trượt để múc nước, gánh nước. Rồi khi lớn lên thấy trong làng “sao mà lắm người tự tử thế? Nhiều người tự thắt cổ. Có người nhảy xuống giếng mà chết. Người sống thì mùa đông chui vào đống lá khô cho đỡ rét…

    Gia đình cậu Chính của Hằng vai chính trong Thiên Đường Mù bữa ăn chỉ có một đĩa rau muống luộc và một đĩa nhộng rang hành chia ra làm 3 ô, mỗi ô chỉ có 15, 16 con bé tí bằng đầu đũa. Thằng anh chọc đũa vào phần của thằng em bị mẹ dở đầu đũa gõ vào đầu thắng anh. Thằng anh khóc ré lên…

    Con bò của hợp tác xã trong Con Bò Thải của Phùng Gia Lộc thì gầy nhom, chả bù cho khi nó chưa vào hợp tác xã thì béo tốt. Cái cảnh cha chung không ai khóc ở các hợp tác xã quá tàn tệ. Nếu thu hoạch có khá đôi chút thì cũng chỉ béo mấy kẻ trong ban quản trị. Xã viên vẫn đói meo.
    Đặc biết dân quê nghèo đến độ trẻ con đã chín mười tuổi cũng không có quần. Không chỉ có thơ của Nguyễn Chí Thiện tả trẻ con trong tù lon ton không phải mặc quần.

    Mà cả chuyện Cô Gái Thủy Thần của Nguyễn Huy Thiệp cũng tả cảnh một bé gái 12 tuổi cởi truồng cầm đầu một tóan 6,7 đứa trẻ ban đêm cũng trần truồng đi ăn trộm mía của hợp tác xã. Còn con trai mới 14 tuổi đã phải đi cầy. Mà lại còn là thợ cầy chủ lực của hợp tác xã. Tối đến về nhà lại còn phải đi đào đá ong!

    Trong Ông Tướng về hưu một nhân vật nói mỗi ngày trong nước có cả ngàn người chết khắc khỏai, chỉ ước được chết nhanh như lính. “Lính các anh sướng, đòm một phát. Sướng!“ Chỉ mấy hàng đã đủ đau lòng.

  5. Trần nguyễn Lê says:

    30/4 là ngày giúp cho nhiều người dân 2 miền nhận ra sự lừa bịp và bán nước của việt cộng.
    Nơi cần vận động cho nhân quyền, cho tự do dân chủ của người Việt chính là tại Việt nam.
    Tại sao lại sang Mỹ để vận động tự do nhân quyền cho Việt Nam?
    Người Mỹ hay chính quyền Mỹ có xâm phạn tự do nhân quyền của người Việt sao?
    Tại Việt nam đã không làm gì ( như bà Kim chi), và dân Việt thì còn thích được lừa thì ra ngoại quốc chỉ làm thiên hạ cười mĩa mà thôi.
    Muốn tự do dân chủ thì phải đòi ở đám cầm quyền tại Việt nam, chớ ngoại quốc không có để cho dân của CHXHCN Việt nam đâu.

    mai cho thiên hạ mà thôi.
    Muốn có tự do dân chủ thì hãy đòi đám cầm quyền tại Việt nam chứ không nơi nào cho được.

Leave a Reply to Trần nguyễn Lê