WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Thiếu nữ ám sát Nguyễn Văn Thiệu bây giờ ra sao?

Bà Mão kể lại giây phút đối diện với Tổng thống Việt Nam Cộng hòa.

Bà Mão kể lại giây phút đối diện với Tổng thống Việt Nam Cộng hòa.

ĐCV: Kêu gọi hòa hợp hòa giải dân tộc nhưng những bài báo như thế này vẫn xuất hiện trên các trang web chính thống mỗi dịp 30/4. Điều này có lẽ khác hẳn với cách nhà cầm quyền hòa giải với Trung Quốc. Mỗi dịp 17/2 cuộc chiến biên giới Việt – Trung với hàng ngàn sinh mạng ngã xuống với bao chiến công hy sinh anh dũng không còn được nhắc tới nữa.

Dưới con mắt của nhiều người, hành động của các anh hùng như trong bài báo chỉ là hành động khủng bố của một nữ Việt cộng bị nhồi sọ mù quáng. Bài viết dưới đây đăng trên TVC hôm 1/5/2014.

————————————————————-

Khoảng 2 – 3 chiếc trực thăng vần vũ, đổ vội giữa cánh đồng. Thiệu bước ra, đám tùy tùng nháo nhác theo sát bảo vệ. Trong bộ comple màu xám tro, Thiệu bước lên lễ đài cắt băng khánh thành buổi lễ.

Bỗng, trời nổi trận mưa giông, tướng tá và lính ngụy loạn xạ tìm chỗ trú, đám bảo vệ loay hoay che dù cho Thiệu. Quàng vội chiếc áo mưa, bà Mão cúi xuống giả sửa lại đôi giày, thò tay vào bụng rút khẩu K54. Khoảng cách chỉ còn 7 – 8m, bà Mão nhắm thẳng tổng thống Việt Nam Cộng Hoà (VNCH) bóp cò.

Đội trưởng du kích kiên trung

Sau nhiều giờ hỏi đường, chúng tôi mới tìm đến được nhà bà Trịnh Thị Thanh Mão (SN 1950, ngụ thôn Hà Xá, xã Triệu Ái, huyện Triệu Phong, Quảng Trị). Tại đây, chúng tôi được nghe lại hành trình ám sát Tổng thống ngụy quyền Nguyễn Văn Thiệu.

Có lẽ, dù sự việc ấy đã xảy ra cách đây hơn 40 năm nhưng mỗi khi nhớ lại, trong tâm trí bà, nó vẫn như một thước phim quay chậm mới xảy ra ngày hôm qua. Bà tiếp chúng tôi trong căn nhà nhỏ treo đầy ảnh đen trắng thời chiến, bằng khen, giấy khen lồng trong khung kính trông rất ngăn nắp, gọn gàng. Người phụ nữ có khuôn mặt hiền hậu, đôi mắt sáng lạ thường, cái giọng sang sảng đậm chất Quảng Trị đã hút hồn người đối diện.

Năm 1964, ngụy quân, ngụy quyền đổ về lập căn cứ, dồn dân lập ấp, bố ráp thôn Hà Xá. Chúng giăng khẩu hiệu: “Đốt sạch, phá sạch, giết sạch”. Mục tiêu của chúng là lùa dân vào khu định cư để tách cộng sản ra ngoài, hòng tiêu diệt. ở làng bà Mão, người chết oan như ngả rạ, con mất cha, vợ mất chồng, cuộc sống người dân hết sức hoảng loạn. Lòng sục sôi căm thù, tuổi 15, bà Mão tham gia vào Đội thiếu niên An ninh mật Hà Xá và làm đội trưởng.

Ngày đó, bà Mão cùng các thành viên trong đội có nhiệm vụ, liên lạc nắm tình hình địch, luồn sâu vào căn cứ địch vẽ sơ đồ doanh trại, hầm hào rồi lên rừng báo cho cơ sở. Lúc bà cải trang thành đứa trẻ chăn trâu, bí mật chuyển vũ khí, thuốc men vào căn cứ cách mạng, lúc lại hóa thân thành người bán hàng rong trà trộn vào lòng địch cài bom hẹn giờ đánh xe, tiêu diệt địch…

“Lợi dụng quân địch xuống xe mua hàng, tôi lén ném quả bom vào xe. Xe cứ thế mà bốc cháy. Rồi cài bom hẹn giờ ở kho xăng ngụy ái Tử – nơi cung ứng xăng chủ yếu cho máy bay địch ở Quảng Trị, thấy xăng chảy lênh láng, ngụy lồng lên tức tối nhưng cũng không làm gì được”, bà nhớ lại.

Đội thiếu niên mật Hà Xá ngày càng trưởng thành với những chiến công vang dội: Đánh cháy 4 xe cơ giới của địch, tiêu diệt nhiều tên địch, riêng bà tự tay làm nổ hai xe. Năm 18 tuổi, bà vinh dự được đứng vào hàng ngũ của Đảng và là Bí thư chi Bộ xã Triệu Ái.

Năm 1969, nghe tin Bác Hồ mất, bà nảy ra ý kiến phải tổ chức lễ truy điệu Bác ngay trong thôn Hà Xá, nơi căn cứ địch chiếm đóng để bắt bọn ngụy quân cùng làm lễ. Để dụ địch, bà cùng các cán bộ trong đội lợi dụng lễ cầu an rằm tháng 8 (lễ tế Thành hoàng của làng). Buổi lễ diễn ra trang nghiêm và đông đủ người dân trong thôn, xã. Ngụy quyền cũng được mời đến rất đông.

Với vai trò Bí thư chi Bộ xã, chính bà là người đứng lên tuyên bố buổi lễ nhưng ông Hà Tồ, một cụ cao niên cảm mến cách mạng trong làng giành lấy nhiệm vụ ấy, bởi theo cụ nói: “Nếu có gì bất trắc, còn Mão lãnh đạo phong trào, đối phó địch”. Nghe có lý, bà nhường lại cho cụ.

Đúng giây phút thiêng liêng, sau khi khấn vái, tất cả mọi người đều đứng dậy chỉnh tề chuẩn bị làm lễ. Bất ngờ, ông Hà Tồ dõng dạc: “Để tưởng nhớ công ơn Bác Hồ vĩ đại, một phút mặc niệm bắt đầu”. Dân làng cúi đầu tưởng niệm, thì tất cả ngụy quân ngụy quyền lúc ấy cũng bắt buộc phải cúi đầu mà làm lễ, chúng không thể không theo. Bị lừa một cú đau đớn, chúng lồng lộn tức tối. Qua những tên chiêu hồi, chúng thanh lọc và bắt hết những người lãnh đạo hôm ấy, trong đó có bà Mão. Bà bị tra tấn hết sức dã man nhưng vẫn kiên quyết không khai. Sau đó, bà bị giam 1 năm ở nhà tù Lao Xá (nay là Thành cổ Quảng Trị).

Vụ ám sát tổng thống ngụy quyền không thành

Vừa ra tù, đang trên đường về nhà, bà lại bị bọn ngụy quyền bắt đi. Lợi dụng chương trình “bình định nông thôn”, chúng bắt hết những người từng theo cách mạng về làm lính địa phương dưới sự chỉ đạo của chúng. Địch dùng chính sách cộng giết cộng để quân ta giết quân ta, gây mất sự đoàn kết giữa bộ đội với dân. Thân xác thì bị địch giam cầm nhưng ý chí sắc son, lòng tin của bà luôn luôn hướng về lý tưởng cách mạng, về Bác Hồ.

Tuy vác trên vai súng đạn của địch, nhưng bà vẫn bí mật rải truyền đơn, bí mật liên lạc cùng cơ sở cách mạng. Giữa lúc quân địch lùng sục, bắt bớ, bố ráp, dồn dân vào ấp chiến lược, quân ta phải cố thủ. Thế chủ động nghiêng về phía ngụy quyền. Lúc ấy, bà nhận được thư của đồng chí Thủy – Trưởng Ty công an tỉnh Quảng Trị. Trong thư ông nói: “Dạo này tình hình lặng quá, cháu nên làm cái gì đó để thức tỉnh phong trào nhé, cố gắng bắt được “con” kha khá, nghĩa là “giết được tên tướng tá, đầu sỏ của địch”, bà giải thích.

Thế rồi, tháng 10/1970 địch khánh thành chương trình “bình định nông thôn”. Chúng tổ chức cắm trại ba ngày. Bà Mão nhận ra rằng, đây là cơ hội làm một việc gì đó để thức tỉnh, cổ vũ phong trào. Bà liền lấy khẩu k54 được giấu kỹ càng trong túi xách với một số tư trang áo quần.

Ngày đầu tiên trôi qua một cách nhanh chóng, địch tuần tra hết sức gắt gao. Tuy nhiên, ngày thứ hai, tình hình lắng dịu, điều kiện thuận tiện cho cơ hội để bà Mão bắt “con” kha khá. Bà nhớ lại: “Lúc ấy, thấy tên thiếu tá Nhiệm – Quận trưởng quận Triệu Phong đang đi hóng gió ở lùm dương dọc bãi biển, tôi định rút khẩu k54 ám sát. Nhưng thấy ngụy quân theo sau bảo vệ rất đông… nên đành thôi”.

Ngày thứ ba, tại trường tiểu học Bồ Bản, xã Triệu Trạch, huyện Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị, địch tổ chức làm lễ cắt băng khánh thành hệ thống “ấp chiến lược”, “bình định nông thôn”. Về dự lễ có rất đông quan chức cấp cao của chính quyền Sài Gòn. 15h chiều, khoảng 2 -3 chiếc trực thăng vần vũ, đổ vội giữa cánh đồng. Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu bước ra, đám tùy tùng nháo nhác theo sát bảo vệ. Thiệu xuất hiện đầy bất ngờ, bà ngạc nhiên lắm. Bởi trước đó, bà Mão không hề nghe thông tin Thiệu về dự lễ.

Trong bộ comple màu xám tro, Thiệu bước lên lễ đài cắt băng khánh thành. Bỗng, trời nổi trận mưa giông, quân địch loạn xạ tìm chỗ trú, đám bảo vệ loay hoay che dù cho Thiệu. Quàng vội chiếc áo mưa, bà Mão cúi xuống giả sửa lại đôi giày, thò tay vào bụng rút khẩu K54.

Khoảng cách chỉ còn 7 – 8m, bà nhắm thẳng Tổng thống Thiệu bóp cò. Cạch, viên đạn không nổ. Mặt bà tái dại đi, lại cúi xuống sửa giày. Cô du kích gan dạ tiếp tục lên đạn, xuyên qua tấm nilon bóp cò lần thứ hai. Cạch, lại không nổ. Ngay tức khắc bà lặng lẽ hòa vào dòng người, rút lui một cách nhẹ nhàng như chưa có chuyện gì.

Thời điểm ấy, cô du kích kiên trung mới vừa tròn 20 tuổi. “Lúc ấy, mình không biết súng bị sao nữa. Về kiểm tra mới biết, vì trại dựng trên cát ở bãi biển, khi ngủ mình vùi túi xách vào cát nên cát dính vào súng lúc nào không hay”, bà Mão kể.

Tháng 5/1971, sau thời gian ém quân, bộ đội ta phản công. Địch thất thủ, ta giải phóng dân, phá được hầu hết “ấp chiến lược”. Bà Mão thoát khỏi xiềng xích của giặc và rút lên rừng hoạt động cách mạng.

Tháng 4/1972, trong một trận đánh, bà “hứng” một quả pháo khiến gãy tay trái, chân trái, 9 mảnh pháo găm vào người. Ngay lập tức, bà được đưa ra Bắc điều trị. Sau ba năm an dưỡng và học tập lý luận cách mạng, bà về đảm nhận chức vụ Phó Bí thư huyện ủy Triệu Phong. Đến năm 1980, bà được chuyển về công tác tại phòng Văn hóa thông tin huyện. Năm 2002, vì lý do sức khỏe, bà xin về nghỉ hưu trước hai năm.

Vì dành quá nhiều công lao cho cách mạng mà bà gác lại hạnh phúc riêng tư. Bây giờ trong căn nhà nhỏ ở Hà Xá, chỉ mỗi mình bà vật vã với những di chứng hậu quả chiến tranh khi trái gió trở trời. Tuy nhiên, vẫn còn đó những đồng đội năm nào thường xuyên ghé thăm, động viên, ôn lại kỷ niệm xưa đã giúp bà vơi bớt phần nào nỗi hiu quạnh, bệnh tật. Câu chuyện ám sát hụt Nguyễn Văn Thiệu đã khắc vào tâm thức mọi người về một nữ du kích gan dạ, dũng cảm, một lòng sắc son với lý tưởng cách mạng. Đó chính là nữ anh hùng Trịnh Thị Thanh Mão.

Theo VTC

53 Phản hồi cho “Thiếu nữ ám sát Nguyễn Văn Thiệu bây giờ ra sao?”

  1. Minh says:

    Công cán như vậy mà được Đảng đãi cho nghèo , cô đơn như thế ni, lẽ ra bà phải chẩu mồm chửi cha thằng Đảng chứ.Đúng là đoàn quân của Đảng có cái mặt thiệt là âm binh !

    • Trực Ngôn says:

      Danh vọng hão huyền!

      Được cái tiếng là “anh hùng” nhưng bụng dạ đói meo. “Trong căn nhà nhỏ treo đầy ảnh đen trắng thời chiến, bằng khen, giấy khen lồng trong khung kính trông rất ngăn nắp, gọn gàng“, nhưng bà Mão không mài nó ra để no bụng được, mà chỉ nhìn nó để gánh chịu nỗi cô đơn vật vã với những di chứng hậu quả chiến tranh khi trái gió trở trời!

      Chỉ vì nghe những lời tâng bốc lên tới trời xanh, xúi trẻ ăn cứt gà của đảng (CSVN) để rồi đến lúc về già bị bỏ rơi, còn đảng thì dung thân phì da, cưỡi đầu đè cổ nhân dân!

      Tội nghiệp cho người đàn bà tên Mão vì lỡ dại nghe và làm theo lời đảng!

Leave a Reply to Minh