WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Bánh Vẽ & Áo Giấy

 

Cái chính tức là nhà trường hiện nay truyền sang học trò tinh thần thi nhau cạnh tranh để giành mọi loại danh hiệu.

Vương Trí Nhàn

 

Bốn mươi năm trước, khi luận về chuyện “Chúng Ta Qua Tiếng Nói,” nhà văn Võ Phiến đã có lời bàn:

Chúng ta chỉ lấy làm quan trọng những ghi nhận của giác quan bằng những hình dạng màu sắc v.v. Mũi thì gọi là cái mũi, nhưng mắt lại là con mắt; trâu thì lúc nào cũng là con trâu, nhưng kiến thì có thể là cái kiến. Một bên linh động, một bên không linh động; một bên là giọng bình thường, một bên bị khinh thị: những ghi nhận như thế chúng ta không bỏ qua...

Chúng ta nói tiếng nói của giác quan, mà cũng là tiếng nói của tình cảm nữa.

Lão thợ rèn, gã thợ rèn, ông thợ rèn, bác thợ rèn…, tất cả đều là người thợ rèn. Nhưng mỗi người đặt trong một quan hệ tình cảm khác nhau đối với kẻ nói... Chúng ta không nói một cách khách quan. Chúng ta nói đến một người nào là đồng thời nói luôn cả cái tình cảm của mình đối với người ấy.

Thái độ ấy không khỏi làm ngỡ ngàng người ngoại cuộc. Hãy tưởng tượng cái tình cảnh khốn đốn của một người Pháp, người Anh học tiếng Việt, mỗi lần ậm è cân nhắc giữa những gã, lão, ông, bác v.v. để chọn lựa một tiếng thích hợp. Hễ động nói đến ai cũng phải khai trình minh bạch liên hệ tình cảm, sao mà khổ sở quá vậy?


Đã từ hai nghìn năm nay, chúng ta được biết một đức Khổng Tử. Hồi đầu năm 1974 này, có 48 chiến sĩ Việt Nam bị quân đội Trung Cộng bắt từ quần đảo Hoàng Sa đem về Quảng Châu giam giữ. Tại đây, lần đầu tiên họ nghe nói đến một
tên Lâm Bưu với một thằng Khổng Tử! Họ sững sờ.

Bốn mươi năm sau, sau những giây phút “sững sờ” thì bối rối là tâm cảm chung của người dân miền Nam – nơi mà người ta quen gọi nhau là ông đạp xích lô hay bà lão ăn mày – khi nghe nói đến đủ thứ tên hay thằng như thằng Ken-nơ-đi, thằng Gion-xơn, thằng Ních-xơn, thằng Diệm, thằng Thiệu, thằng Kỳ… Ai vẫn cứ gọi theo thói quen là ông Kennedy, ông Johnson, ông Nixon, ông Diệm, ông Thiệu, ông Kỳ… (dám) sẽ bị lôi thôi ngay, và (không chừng) còn bị qui chụp là đã “chao đảo” về “lập trường chính trị!

Cùng lúc, dân chúng ở vùng đất vừa được giải phóng lại được biết thêm một số người cầm lái vĩ đại (những vị lãnh tụ kính yêu của toàn thể nhân dân vô sản trên toàn thế giới) qua hình ảnh tràn ngập khắp nơi, cùng với cách gọi hết sức thân thương – nghe cứ y như thể là bà con ruột thịt trong nhà vậy: bác Hồ, bác Mao, bác Kim, bác Lê-nin, bác Xít-ta-lin, bácPhi-đen Cát-xtơ-

Các bác không chỉ được nhắc nhở qua những bản tin, hay cuốn phim thời sự mà còn qua thơ văn nữa:

Bác Mao chẳng ở đâu xa

Bác Hồ ta đó chính là Bác Mao

Nói chung, quí bác đều được xưng tụng như thần thánh hay những giáo chủ. Còn tín đồ cũng không phải loại quần chúng vớ vẩn, bình thường mà toàn thuộc thành phần chọn lọc.

Họ đều thuộc “diện” nông dân giác ngộ, công nhân tiên tiến, chiến sĩ thi đua, tư sản tiến bộ, trí thức yêu nước, nghệ sĩ nhân dân, nhà giáo ưu tú… Họ cũng đều xuất thân từ những gia đình có công với cách mạng, gia đình thuộc diện chính sách, gia đình văn hóa… Và tất cả đều đang phục vụ trong những ban ngành, hay đơn vị xuất xuất sắc, luôn luôn sản xuất đạt tiêu chuẩn và vượt chỉ tiêu.

Trong một thời gian dài, những danh hiệu vừa nêu được mặc nhiên coi như là phần thưởng tinh thần để bù đắp (ít nhiều) vào đồng lương khiêm tốn, cùng với những thiếu thốn thương trực trong cuộc sống hàng ngày – khi mà “khó khăn là hoàn cảnh chung của cả nước” nên cũng không có chi để so bì, và cũng chả có ai để mà so sánh.

Cho đến lúc cuộc chiến tàn, bên thắng cuộc mới nhìn thấy được tận mắt thấy cảnh “phồn vinh giả tạo” của phe bại trận, và được nhấm nháp chút hương vị thực sự của cuộc đời – thay vì chỉ là danh hiệu, hay khẩu hiệu – qua những sản phẩm tiêu thụ hàng ngày ở bên kia chiến tuyến.

Từ đây, mới bắt đầu có hiện tượng Samit nói ít hiểu nhiều. Ba Con Năm (555) vừa nằm vừa ký. Qua đến thời kỳ đổi mới, rồi hội nhập với thế giới thì cả nước cùng lăn xả vào những bữa tiệc đời, chưa thấy bao giờ – trước đó.

Giới lãnh đạo ở Việt Nam hiện nay (những vị mà chữ ký có thể mang về số tiền lại quả cỡ hàng triệu Mỹ Kim) ăn uống, chia chác ra sao là chuyện thuộc lãnh vực an ninh quốc gia và bí mật quốc phòng nên rất ít người được biết đến. Đụng tới họ là tù tội tức thì.

Còn cách “hưởng thụ” của quần chúng thì đã được “phản ảnh,” dù tận nước ngoài – nơi có treo những tẩm biển nhắc nhở, đại loại như: XIN VUI LÒNG ĂN BÂY NHIÊU LẤY BẤY NHIÊU.

1376624_10151682007188806_177350364_n

Hay những tấm bảng CẢNH CÁO VỀ TỘI PHẠM TRỘM CẮP:

canhbao

 

Ngày 17 tháng 6 năm 2014 vừa qua, trên trang mạng Stomp(Singapore) xuất hiện một bản tin ngắn, cùng hình ảnh, về một phụ nữ Việt Nam bị bắt vì tộimóc túi, và bị làm nhục giữa chợ – ở Mã Lai.

 

Nguồn ảnh: singaporeseen.stomp

Nguồn ảnh: singaporeseen.stomp

 

Sự kiện này khiến cho nhiều bậc thức giả phải suy nghĩ và băn khoăn không ít. Blogger Nguyễn Hoàng Đức … kêu trời:

“Còn nghĩ gì ư? Một nỗi nhục đã hiển hiện ra như thế mà vẫn còn nghĩ quanh co để lẩn trốn nỗi xấu hổ ư? Là người Việt chắc chúng ta chẳng lạ gì con người và quê hương, vì đấy là máu thịt giống nòi của ta, nó thân quen như quả cà với bát tương… nhưng thử ôn một tí kẻo chúng ta quên: mới đây Nhật cảnh báo số vụ ăn trộm của người Việt chiếm 40% các vụ trộm cắp ở Nhật.
Trời ơi, có một rúm người Việt trên đất Nhật mà ăn cắp bằng gần một nửa cả thế giới cộng lại… như vậy có phải người Việt ăn cắp thường trực không? Ăn cắp đã thế còn gian tham thì ở cỡ nào? Mới đây một cô gái Việt bị treo biển làm nhục giữa chợ trên đất Malaxia, sao cô ta lại không phải là người nước khác nhỉ?

Các nước Bắc Âu đã từng đặt camera theo dõi các công nhân Việt Nam, thấy họ ăn cắp thường trực mọi lúc mọi nơi, và đã đặt một cái tên “Không thể làm ăn với Việt Nam”. Một người Nhật mới đây nói thẳng “người Việt mãi mãi hèn khổ vì gian vặt, ăn cắp vặt, một mét dây cao cấp giá dăm triệu, bị người Việt cắt vụn ăn cắp bán có vài trăm, thế thì bao giờ mới giầu mạnh được?”

Nhạc sĩ Tuấn Khanh cũng phải bầy tỏ đôi lời cảm thán:

“Người Việt đã trãi qua nhiều khốn khó, sự kiện một phụ nữ Việt ăn cắp bị bắt, làm nhục tại Kepong, Baru nhắc lại những điều chúng ta đã đổ vỡ, nhắc những điều chúng ta cần làm nhưng chưa thể…

Giờ phút chúng ta nhìn lại, giữ lại cho dân tộc mình đã đến. Giờ phút đó gõ cửa từng nhà và nhắc rằng chúng ta là một dân tộc có 4000 năm văn hiến. Giờ phút buộc chúng ta nhớ lại rằng lịch sử cha ông không xấu xí như hôm nay, lịch sử của một dân tộc hiền hòa biết kính trên, nhường dưới, thương trẻ mến già. Cuộc sống có đúng sai, nhưng không có chỗ của cái ác mà chúng ta nhìn thấy ở đám đông người Hoa tại Malaysia. Việt Nam có thể một người ăn cắp nhưng Việt Nam không tiếc sức để tìm kiếm những người Malaysia, người Hoa không quen biết trên chiếc máy bay MH-370 bị mắc nạn trên đại dương. Trong những dòng tin nhắn mà tôi nhận được, ghi rằng “thật xấu hổ cho người phụ nữ Việt Nam này, nhưng còn xấu hổ hơn nữa cho đất nước Malaysia”.

Chuyện còn “đáng xấu hổ hơn nữa” của “đất nước Malaysia” (nói thiệt) tôi không dám lạm bàn. Tôi cũng chưa bao giờ có được những ý nghĩ sâu sắc như những tác giả thượng dẫn.

Dòng chữ nhắc nhở (“ĂN KHÔNG HẾT SẼ BỊ PHẠT”) hay hình ảnh những phi công hoặc tiếp viên hàng khôngViệt Nam bị bắt giữ vì tình nghi có liên quan đến hàng hoá trộm cắp chỉ khiến tôi nhớ đến đoàn người rồng rắn trước mấy cửa hàng quốc doanh (để chờ mua mấy cân thịt hay vài mét vải) cùng những bức tường nhà treo tá lả đủ thứ bảng danh hiệu, giấy khen, giấy chứng nhận, giấy ghi công, bằng tuyên dương, bằng tưởng thưởng … ở cái đất nước khốn khổ của mình.

Tại vì dân Việt đã sống thiếu thốn quá lâu, hay vì chúng ta đã bị ép mặc áo giấy và ăn bánh vẽ quá nhiều nên khó có thể “cầm lòng” khi được nhìn thấy thực phẩm hay hàng hoá bầy ê hể bầy ra trước mắt?

Có lẽ tại cả hai!

Bằng khen, huân chương của một mẹ Việt Nam anh hùng. Nguồn anh và chú thích: baomoi

Bằng khen, huân chương của một mẹ Việt Nam anh hùng. Nguồn anh và chú thích: baomoi

Và tất cả đều là những chuyện đã rồi. Trong tương lai, người Việt (e) vẩn sẽ có kẻ bị bắt và bị làm nhục giữa chợ – ở xứ người – nếu nhà nước hiện hành vẫn cứ tiếp tụccho người dân ăn bánh vẽ (làm bằng danh hiệu) như đã chủ trương và thực hiện (vô cùng) bền bỉ từ gần hai phần ba thế kỷ qua!

9 Phản hồi cho “Bánh Vẽ & Áo Giấy”

  1. PHÓ Y-SĨ CÀ LĂM says:

    Đây không phải là bệnh về trí óc,tâm thần ( mental ) mà là một cái tật, một thói xấu ( vice ) hay ăn cắp vặt ( kleptomania ) bệnh về trí óc người ta còn chữa được, huống chi đây chỉ là một thói xấu có thể dậy dỗ được . Vậy đề nghị từ đây các ” quốc gia nạn nhân ” bị Kiều Trinh ăn cắp vặt cứ giữ lại cho ngồi tù để chữa chạy bao giờ hết tật mới thả ra, dĩ nhiên bệnh phí Kiều Trinh phải trả, nếu không trả được thì đi làm công quả ( community service ) trả nợ . Cam đoan Kiều Trinh sẽ khỏi bệnh ngay ?

  2. NGƯỜI VIỆT KHÔNG CỘNG SẢN says:

    Vì cộng sản cha cộng sản con tới ngày tận số sắp đi đong cả lũ, nên đây có thể là một thủ đoạn của bè lũ VC nhằm hạ uy tín, gây mất cảm tình, ghê tởm Việt Nam trên trường Quốc Tế để từ đó họ mất đi cảm tình mà quay lưng không giúp đỡ nữa . Vậy bổn phận của chúng ta là người Việt chân chính yêu nước phải có trách nhiệm giải độc cho họ biết : ” đây là những mẫu người sống dưới chế độ cộng sản từ có học như mấy con chiêu đãi viên trên máy bay, cho đến vô học như con mụ này ” chúng ta và cả thế giới nên tẩy tray tiễu trừ chúng ” .

  3. TT says:

    Cám ơn ông TNT đã viết một bài thật hay về Xã Hội Cướp Ngày ( XHCN), xin thêm một hai chi tiết nhỏ vào bài viết của ông TNT.

    Tiếp viên Vietnam Airlines bị nghi tiếp tay hàng ăn cắp ở Nhật
    Tờ Sankei Shimbun của Nhật ngày 27/2 đưa tin, một thành viên phi hành đoàn của Hãng Hàng không quốc gia Vietnam Airlines bị tình nghi buôn lậu hàng mỹ phẩm, quần áo từ một đường dây ăn cắp tại các siêu thị Nhật Bản và có thể đang tìm cách buôn lậu ra khỏi nước Nhật. Cơ quan cảnh sát cho biết vụ việc được phát hiện vào ngày 26/2 khi cảnh sát mở rộng điều tra qua các cuộc thẩm vấn những kẻ ăn cắp.

    Trich tù:
    http://dodinhduyet.blogspot.com/2014/03/529-canh-sat-nhat-toi-40-vu-ngoai-kieu.html

    và vụ bà Vũ Kiều Trinh, Trưởng phòng Văn hóa của Ban Thời sự- Đài Truyền hình VN
    Vũ Kiều Trinh hiện nay xuất hiện trên VTV rất nhiều, là con gái ông tổng Giám đốc VTV Vũ Văn Hiến. Năm 2001, bà Vũ Kiều Trinh, lợi dụng chuyến đi tu nghiệp này ăn cắp rất nhiều đồ trong siêu thị tại Kalmar centrum. Bị cảnh sát bắt giam hơn 1tuần lễ. Sau đó nhờ đường ngọai giao can thiệp bà Vũ Kiều Trinh và đòan nhà báo VN về nước nhưng hình ảnh các phóng viên Vn trong cái nhìn các phóng viên các nước khác là kẻ gian tham và trôm cắp. Năm 2006, được đi tu nghiệp tại Anh, bà Vũ Kiều Trinh cũng ăn cắp 1 lần nữa.
    Trich tù:
    https://www.ttxva.net/tai-sao-thuy-dien-dong-cua-toa-dai-su-tai-ha-noi/

  4. Minh Đức says:

    Về vấn đề đạo đức, người lớn làm gương cho trẻ em, người trên làm gương cho người dưới, người cầm quyền làm gương cho dân.

    Trong xã hội, hạng người nào được vẻ vang, tôn trọng thì mọi người bắt chước làm theo hạng người đó. Việt Nam thời xưa, hạng người đi học được coi trọng. Cụ đồ nghèo, nho sĩ nghèo vẫn được coi trọng hơn là nhiều người giàu có. Mọi người bắt chước sống đạo đức như cụ đồ và các nho sĩ. Ở Mỹ, hạng người kinh doanh, kiếm tiền được coi trọng thì mọi người đua nhau kinh doanh. Nhiều người Việt thấy người khác kinh doanh cũng thử thời vận ra kinh doanh. Ở nước có những kẻ nhờ ăn cắp của công, xoay xở, ma mãnh mà giàu có, được vẻ vang, được mọi người nhìn vào với con mắt thán phục thì dân cũng bắt chước mà xoay xở, ăn cắp.

    Nước thành công về kinh tế là nước mà người ta làm giàu là nhờ kinh doanh, sản xuất, tạo ra của cải, có sáng kiến, làm việc chăm chỉ và chận lại hết các lối làm ăn không sản xuất, chỉ nhờ lươn lẹo mà giàu. Ở Mỹ muốn làm giàu thì phải kinh doanh. Làm công chức ở Mỹ cũng ấm thân nhưng không thể giàu. Không ai làm công chức mà trở thành tỉ phú. Tổng thống Mỹ cũng chỉ ăn lương chứ không nhờ làm tổng thống mà thành tỉ phú. Nhưng ở các nước khác, có kẻ nhờ làm thủ tướng, tổng thống mà thành tỉ phú.

  5. Austin Pham says:

    Ăn cắp đã trở thành văn hoá, cái đểu cáng nhất là sự dạy nhau đi ăn cắp và lại còn ra giong cua “kẻ thức thời”: “Đồ nó để trước mắt, không lấy là dại”. Tôi không them bớt chút nào từ câu nói này của một cặp vợ chồng trẻ bắc 75 ( chồng là người Hà Nội, còn vợ là dân hải Phòng) mà tôi đích tai nghe. 1 bà lão khác mà tôi biết, chuyên mua giùm đồ cho các bà cụ khác. Trả tiền theo giá biểu còn ghi trên gói đồ, không thuế má chi cả.Vâng, luôn đi chùa cho đến ngày…bị bắt thì người ta mới té ngửa. Nói ra chỉ để đám trẻ sau này hiểu được cái độc hại của bọn cộng sản đã vào máu của người dân mien bắc. Chính chúng đã biến những con người lương thiện tự vất bỏ liêm sĩ hòng sinh tồn.

  6. Hồ Bác Cụ says:

    Những người VN hay du sinh VN ra nước ngoài ăn cắp, trồng cần sa, buôn bán ma túy, làm đĩ điếm, tội phạm, móc túi, ăn cắp chó để làm thịt nhậu, buôn lậu sừng tê giác ngà voi, băng đảng trộm cướp,…. đều là những người yêu thích lá cờ (ché) đỏ sao dzàng, với ảnh bác Hù cả. Nhận xét có khi đúng khi sai, chứ nhận xét này là “khẳng định đúng”!!!!!

    • AQuang says:

      Vũ Kiều Trinh: Kẻ cắp Siêu Thị ở Thụy Điển, Anh Quốc, lại là người nói về Văn hóa dân tộc của Đài VTV

      Mỗi lần xem chương trình “Văn hóa dân tộc”, của Đài truyền hình Việt Nam VTV, tôi lại cảm thấy nhức mắt. Bởi vì người phụ trách chương trình ấy luôn xuất hiện với cái vẻ mỹ miều, cặp mắt sắc xảo, và giọng nói rất đanh. Đó chính là Kiều Trinh. Dân mạng không còn lạ gì Kiều Trinh là con gái nguyên Uỷ viên trung ương đảng, Tổng giám đốc đài truyền hình Việt Nam Vũ Văn Hiến. Cô sinh năm 1975, nguyên phóng viên văn hóa Ban thời sự .
      Năm 2001, Kiều Trinh được cử sang Thụy Điển 3 tuần. Ngay tuần đầu, ngày 11-2-2001, cô đã bị cảnh sát thành phố Kalmar bắt vì tội ăn cắp hàng trong siêu thị. Lúc đầu cô nàng chối bai bải, nhưng khi mở băng ghi hình thì phải cúi đầu nhận tội. Cô nàng đã ăn cắp ở Orebro, Kaimar số mỹ phẩm trị giá 400 đô la. Số tiền đó không lớn, nhưng ở Thụy Điển người ta trị ăn cắp, tham nhũng rất nghiêm, nên theo luật Kiều Trinh phải ngồi tù.
      alt
      Vì Kiều Trinh là con của Tổng giám đốc đài truyền hình Việt Nam, nên Đại sứ quán Việt Nam ở Thụy Điển phải ra taỵ. Và sau một tuần bị giam, ngày 16-2-2001, cô nàng được tha, sau khi có giấy của bác sỹ xác nhận nhận Kiều Trinh bị bệnh tâm thần từ Việt Nam gửi sang. Ngày 18-2-2001, Kiều Trinh bị trục xuất về nước. Đón cô ở sân bay, diễn viên điện ảnh Trần Lực đã tặng một cái tát, chấm dứt quan hệ vợ chồng từ đó

      Ông Vũ Văn Hiến chả hề hấn gì sau sự kiện đó, vẫn đủ tiêu chuẩn vào Ban chấp hành trung ương đảng cộng sản Việt Nam,và tiếp tục làm Tổng giám đốc đài truyền hình Việt Nam. Cô con gái Kiều Trinh vẫn làm phóng viên của VT.

      Năm 2006, Kiều Trinh được sang nước Anh công tác. Bệnh tâm thần lại tái phát và cô nàng đã thó chiếc máy ảnh kỹ thuật số trong shop. Một lần nữa ông Hiến lại phải cứu con gái bằng việc nhờ Đại sứ quán can thiệp và tờ giấy của bác sỹ chứng nhận bệnh tâm thần lại đưa ra sử dụng!

      Năm 2009, Kiều Trinh được kết nạp đảng và được đề bạt làm Trưởng phòng văn hóa dân tộc Ban thời sự. Thật mỉa mai khi có những nhà báo chống tham nhũng tiêu cực , chỉ vì phạm một vài lỗi kỹ thuật nhỏ, thỉ phải vào tù, hoặc bị tước thẻ nhà báo, còn kẻ cắp con gái ông Ủy viên trung ương đảng, Tổng giám đốc đài truyền hình Việt Nam lại được đề bạt.

      Từ bấy đến nay, một nghi án vẫn chưa có lời giải: Kiều Trinh bị tâm thần hay kẻ cắp?

      Dư luận cho rằng, có lẽ ông bác sỹ nào đó được ăn, hoặc bị ép mới ký giấy chứng nhận bệnh tâm thần cho Kiều Trinh, vì nhìn hình ảnh chải chuốt óng mượt, và nghe cô nói sắc lẻm trên TV thì không ai nghĩ bị tâm thần cả. Mà nếu bị bệnh tâm thần thì đưa vào bệnh viện, chứ sao lại đưa lên làm MC trên TV?

      Vậy chắc chắn là kẻ cắp!

      Nước ta có 54 dân tộc, mỗi dân tộc có một nền văn hóa khác nhau, phong tục tập quán mỗi nơi một vẻ rất phong phú, đa dạng, nhưng tuyệt nhiên không hề có nền văn hóa và phong tục tập quán ăn cắp. Ăn cắp, ăn trộm, ở đâu cũng ghét, cũng khinh. Dù đói ăn vụng, túng làm liều mọi người vẫn chê cười chứ đừng nói tiểu thư con quan như Kiều Trinh. Vậy mà cô nàng không biết ngượng cứ xuất hiện trên TV nói văn hóa, đạo đức? Phải chăng quý vị muốn truyền bá cho dân thứ văn hóa ăn cắp và nghệ thuật chạy tội?

      Nên nhớ, hình ảnh cô Kiều Trinh không thể bôi xóa được trong hồ sơ của cảnh sát Thụy Điển, Anh quốc, và nó đã được phơi ra cho nhân dân nước họ biết rồi. Họ sẽ nghĩ gì, khi ở Việt Nam, kẻ cắp lên mặt dạy đạo đức người lương thiện?

      Nói như giáo sư Ngô Bảo Châu, nếu có hình ảnh nào làm nhục Việt Nam tốt nhất thì chính là hình ảnh cô Kiều Trinh trên TV.
      alt

      – Trần Đức Thắng

  7. Nhục nhã Việt nam says:

    Mõm của bè lũ Việt cộng cứ ra rả rằng ” Chỉ có chủ nghĩa xã hội mới bảo đảm cho dân tộc ta có độc lập, tự do thực sự, đất nước phát triển phồn vinh, nhân dân có cuộc sống ấm no, hạnh phúc “, thế sao dân ta lại phải hành nghề móc túi ở nước ngoài để đến nỗi bị bắt, nhục đến quốc thể thế này ?!

  8. Chân Tình says:

    Người Việt vì quá đói khổ, nên lòng tham không bao giờ cạn. Không chỉ ở Nhật, Malaysia, Singapore, Hàn Quốc…. mà ở cả các nước Châu Âu, dân Việt nam có rất nhiều người tranh thủ trong lúc đi mua hàng ăn cắp vặt đủ thứ. Không phải chỉ có bọn “ty nạn kinh tế” ăn cắp mà ngay cả các bà, các mẹ, các ông, những người từng là “Lao động Hợp tác” có giấy tờ đàng hoàng, cứ có cơ hội là ăn cắp. Họ ăn cắp ở siêu thị, ở cửa hàng và ngay cả ở nơi giao hàng….. Ăn cắp đó, nhưng cuối tuần lại khoác lên mình tấm áo nâu hay áo mầu ghi, chắp tay tụng kinh niệm Phật, lim dim mắt nghe có vẻ thành kính lắm. Lạ! Những người mang dòng máu ăn cắp này tuyệt đại đa số là dân khu 4 trở ra. Và họ cho chuyện ăn cắp đó là bình thường. Họ lý giải là lãnh đạo đất nước và các tầng lớp lãnh đạo VN ăn cắp của Dân mới đáng trách, chứ họ ăn cắp của bọn “Tư bản” giầu có thế thì “Có làm sao”? Thật đáng xấu hổ!

Phản hồi