WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Năm 1954 có một giải pháp tránh chia đôi đất nước bị Tàu cộng bác bỏ

vituyen17

20 tháng Bẩy 2014 là ngày kỷ niệm năm thứ 60 Hiệp định Genève chia đôi đất nước. Đối với những thế hệ trưởng thành sau 54 ở miền Bắc, sau 75 ở miền Nam, bị ảnh hưởng tuyên truyền của CSVN, 20-7 là ngày thắng lợi. Đối với con cháu của hơn 1 triệu người miền Bắc di cư, 20-7 là ngày gợi nhiều đau thương khi nghĩ lại vì ngày này mà cha ông của họ phải xa lìa những người thân thích, bỏ lại nhà cửa ruộng nương, làng  xóm, lũy tre xanh thân yêu. Đối với những người có chút hiểu biết,  20-7-54 cũng là ngày gieo mầm cho cuộc nội chiến kéo dài 20 năm với hậu quả là 4 triệu người chết mà đa số là dân lành miền Nam, không kể cả triệu những người khác, sau ngày 30-4-75, bị chết ngoài biển hay chết khi bị đầy đoạ trong ngục tù, trong các trại cải tạo.

Nhưng cái tác hại lớn nhất của Hiệp định Genève là Chu Ân Lai đã dùng nó như một cạm bẫy để đưa miền Bắc và sau này cả nước Việt Nam vào cái rọ lưới của bá quyền Đại Hán, không biết cách nào có thể thoát ra được.

Không phải hồi đó ông Hồ không ý thức được là mọi người Việt đều không muốn đất nước bị chia đôi để trở thành một Cao Ly thứ hai. Nhưng như tôi đã có dịp trình bày (1), ông Hồ đã tính sai khi phát động Toàn quốc Kháng chiến ngày 19-12-46, chấm dứt điều đình với Pháp, tự xoá bỏ những thành quả đã đạt được bởi Hiệp định Sơ bộ 6-3-46. Tính toán sai lầm đã đưa tới hậu quả là từ năm 1950 CSVN bị Stalin giao phó cho Mao cai quản, cứ mỗi ngày một thêm phụ thuộc vào Cộng sản Tàu về chính trị, quân sự cũng như ngoại giao, để đến khi bị triệu tới Liễu Châu hồi đầu tháng 7-54, ông Hồ đã phải tự ép mình tuân ý Chu Ân Lai, ký Hiệp định chia đôi đất nước.

Th tìm hiểu Chu Ân Lai có ẩn ý gì khi biến Việt Nam thành một Triều Tiên th  hai?

1° Chu Ân Lai rất hận Trung Quốc đã phải trả một giá quá đắt khi giành lại Bắc Triều Tiên cho khối cộng sản, mà thật ra là cho Nga Sô : Hơn một triệu ” chí nguyện quân Trung Quốc ” đã phải đơn phương lao vào một cuộc chiến với Mỹ kéo dài 3 năm tổn thất 500 ngàn lính. Sau khi Stalin chết, Chu Ân Lai thấy không cần phải chia chác gì với Nga Sô nữa mà chia thẳng Việt Nam với Mỹ – đang tìm cách hất cẳng Pháp – mỗi bên một nửa. Hội nghị Geneve đã cho Tàu cộng một dịp may, không những lấy lại vốn bị mất ở Triều Tiên mà còn được lời to : Không mất một người lính, chỉ bỏ ra một chút viện trợ, ông Hồ từ 1950 đã tự ” bó thân về với Thiên triều ” khi phải chấp nhận sự hiện diện và sự tác yêu tác quái của những tên cố vấn Tàu cộng.

2° Việt Nam chia đôi, miền Bắc tất nhiên là phải phụ thuộc Trung Quốc trong cả 2 trường hợp, hòa bình cũng như chiến tranh:

Trường hợp muốn giữ hòa bình cam chịu đất nước bị chia đôi : miền Bắc Việt Nam sẽ đời đời phải phụ thuộc Trung Quốc về chính trị, kinh tế cũng như về quân sự để trở thành tiền đồn phía Nam bảo vệ Trung Quốc.

Trường hợp gây chiến ” giải phóng ” miền Nam : Trung Quốc sẽ để mặc miền Bắc đụng độ trực tiếp với Mỹ, chỉ đứng ngoài hỗ trợ. Ông Hồ sẽ lại càng phải phụ thuộc Trung Quốc hơn nữa về kinh tế, về tiếp tế vật liệu quân nhu, yếu phẩm. Dù có được Nga viện trợ vũ khí cũng sẽ phải phụ thuộc Trung Quốc về đường chuyển vận. Những vũ khí tối tân hiện đại mà Nga Sô muốn dùng chiến trường Việt Nam để thử nghiệm so đọ với Mỹ, khi đi qua Trung Quốc sẽ bị đào thoát, tháo gỡ để Trung quốc tha hồ bắt chước chế tạo lại.

Mưu toan của Chu Ân Lai đã thành tựu: Với HĐ Genève Trung Quốc đã có một nửa Việt Nam chỉ tốn vài xu. Phải nói đây là thành công lớn nhất của bá quyền Đại Hán trong thế kỷ thứ 20.

Lịch s cũng sẽ buộc tội ông Hồ là không thể không biết đất nước chia đôi sẽ đi đến nội chiến, vì nhng lí do sau đây:

1° Không bao giờ có tổng tuyển cử tự do để thống nhất đất nước. Vì như vậy là phải từ bỏ chế độ cộng sản để theo chế độ đại nghị đa đảng. Nga Sô, Trung Cộng và ngay cả ĐCSVN sẽ không bao giờ cho phép : Chứng cớ là cũng cùng lúc đó ( 15-6-54 ) Hội nghị Genève bàn về tổng tuyển cử thống nhất Triều Tiên bị thất bại vì cả 2 nước này nhất định không chịu để Bắc Triều Tiên được bầu cử tự do dưới sự kiểm soát của Liên Hiệp Quốc. Điều khoản về tổng tuyển cử thống nhất Việt Nam lại còn không được nằm trong bản chính của Hiệp định Genève nữa, mà chỉ được 7 nước thành viên chấp thuận miệng trong bản Tuyên ngôn cuối cùng đính kèm theo ngày hôm sau 21-7-54, tức là sẽ không bao giờ được thực hiện. Ông Hồ cũng biết đó là ẩn ý của Chu Ân Lai muốn đời đời nước Việt Nam bị chia đôi để miền Bắc phải luôn luôn dưới sự khống chế của Trung Quốc.

2° Rút kinh nghiệm nạn đói năm 1945, miền Bắc không có miền Nam không thể tự túc được với dân số đông hơn miền Nam mà tiềm lực kinh tế chỉ bằng một nửa, bắt buộc phải dùng võ lực.

3° Dân miền Nam tập kết không chịu được khí hậu và chính sách khắc nghiệt của chế độ miền Bắc. Khi biết là tổng tuyển cử thống nhất đất nước chỉ là lời hứa hẹn suông sẽ nổi loạn đòi trở về Nam.

4° Cũng như hồi 46 ông Hồ lấy chiêu bài kháng chiến chống Pháp giành độc lập để độc quyền lãnh đạo diệt trừ các đảng phái quốc gia đối nghịch với mình, ông Hồ cũng cần một chiêu bài mới là giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, để động viên quần chúng, củng cố chính quyền, vu khống diệt trừ những ai có tư tưởng chống đối.

5° Mâu thuẫn giữa Liên Xô và Trung Quốc đã bắt đầu gay go, ông Hồ sẽ phải lựa chọn giữa Nga và Tàu. Phát động chiến tranh là tránh được sự lựa chọn và bắt buộc cả Nga với Tàu phải giúp mình.

6° Chính quyền miền Bắc cũng biết là một khi đã đủ mạnh, những người quốc gia miền Nam, bị thúc đẩy bởi lòng yêu nước chứ không vì lí tưởng ngoại lai, sẽ noi gương Quang Trung Nguyễn Huệ làm cuộc Bắc tiến thống nhất đất nước.

Trước khi phải ký Hiệp định Genève, có ai đề xướng một giải pháp khác tránh chia đôi đất nước để khỏi mắc vào tròng bá quyền Đại Hán không?

Cả 2 bên quốc gia cộng sản đều có những người biết dư là khi có 2 nước Việt Nam, mỗi miền Nam, Bắc, sẽ phải phụ thuộc vào một khối tự do hay cộng sản, và sớm muộn cũng sẽ bị lôi kéo vào một cuộc chiến tranh ủy nhiệm bởi 2 khối:

Những trưởng phái đoàn Quốc gia Việt Nam như giáo sư Nguyễn Quốc Định và sau này, Bác sĩ Trần Văn Đỗ, tổng trưởng ngoại giao trong chính phủ Ngô Đình Diệm mới thành lập, nhất quyết chống lại Hiệp định.

Trong số các lãnh tụ CSVN, ông Phạm Văn Đồng, trưởng phái đoàn VNDCCH tại Hội nghị Genève, cũng có cùng một nhận định như vậy, nên đã tìm cách thương thuyết tay đôi với Pháp và với phe quốc gia :

Giáo sư Lê Xuân Khoa trong bài ” 30 năm gọi tên gì cho cuộc chiến ” đăng trên Web BBC Tiếng ViệtTalawas, kể lại là cố ngoại trưởng Trần Văn Đỗ than phiền rằng tại Hội nghị Genève 54 Pháp không cho phái đoàn quốc gia biết cuộc thảo luận của các nước lớn về chia cắt Việt Nam và ông đã được Phạm Văn Đồng mời họp riêng để tìm giải pháp 2 bên người Việt với nhau, nhưng không thực hiện được.

Ông Trần Văn Đỗ cũng kể lại : Ông Đồng, qua sự trung gian của ông Nguyễn Ngọc Bích và ông Nguyễn Mạnh Hà, mời ông đến gặp ngày 5-7 để nói về vấn đề chia 2 vùng tạm thời mà ranh giới là từ Pleiku xuống đến An Khê trong khi chờ đợi tổng tuyển cử thống nhất đất nước trong vòng 6 tháng. Ông Đỗ chỉ ậm ừ và ngày hôm sau 6-7, ông Đồng có sang trụ sở ông Đỗ để đáp lễ (2).

Cũng cần nên biết trong cuốn ” Chu Ân Lai tại Hội nghị Genève “, tác giả Trung Quốc, Tiền Giang, có nhắc lại Chu Ân Lai triệu Hồ Chí Minh đến Liễu Châu ngày 30-6-54 để bàn về chuyện điều hoà lập trường 2 nước Trung Việt vì ở Genève  Phạm Văn Đồng không cùng ý kiến với 2 ngoại trưởng Nga Sô và Trung Quốc về 2 phương án : phương án Vạch một gii tuyến quân s Nam – Bắc ” hay phương án “Xác định vùng tập kết quân s “, phương án nào lợi nhất ? Chu Ân Lai nghiêng về phương án ” Vạch giới tuyến quân sự Nam – Bắc “, bác bỏ phương án “Xác định vùng tập kết quân sự” .

Phương án “Xác định vùng tập kết quân s ” mà Chu Ân Lai bác bỏ là phương án của Phạm Văn Đồng. Phương án này gồm 2 phần :

1) Phần chính trị nằm trong bài diễn văn ông Đồng đọc ngày 10-5-54 tại Genève. Trong 8 điểm của bài diễn văn có 2 điểm chính yếu :

Điểm 3: Trong khi chờ đợi chính phủ thống nhất, chính phủ của 2 bên vẫn cai trị   khu vực của mình.

Điểm 4: Chính phủ nước VNDCCH sẽ xem xét việc VNDCCH liên kết với Liên Hiệp Pháp trên nền tảng thoả hiệp tự do.

Tuyệt nhiên ông Đồng không đặt điều kiện phải có tổng tuyển cử thống nhất quốc gia trong một thời hạn nào mà chỉ nói trong khi chờ đợi ( hiệp thương ? ), vẫn có 2 chính phủ. Ngoài ra ông Đồng còn nhắc tới Liên Hiệp Pháp như có ý muốn trở lại Hiệp định Sơ bộ 6-3 để chỉ điều đình song phương với Pháp và Quốc gia, tránh sự can thiệp của Tàu và Mỹ.

2) Phần quân s xác định những vùng tập kết được ông Đồng đề cập trong buổi họp thu hẹp ngày 25-5-54:  “mỗi bên có nhiều khu vc khá rộng ln liền nhau để có s dễ dàng về nhng hoạt động kinh tế và kiển soát hành chánh “  ( dịch bản tiếng Pháp trong cuốn Lacouture viết năm 1960 (3) : .”.. de façon qu’il revienne à chaque partie des zones d’un seul tenant, relativement étendues, offrant des facilités pour l’activité économique et le controle administratif “. Đó cũng là giải pháp ” tấm da beo ” mà Bidault ngoại trưởng Pháp đã hứa với Bảo Đại.

Nhưng hồi cuối tháng 6, ông Tạ Quang Bứu thành viên quân sự trong phái đoàn VNDCCH lấy cớ là có nhiều vùng sen kẽ nhau như vậy dù rộng lớn tới đâu cũng khó mà tránh không có đụng độ nhau, ông còn nói với 2 đại diện Pháp, Delteil và Débrisson : ” Trong trường hợp đó VNDCCH đặt thủ đô ở đâu ? “. Khi được tin Pháp trong cuộc triệt thoái khỏi An Khê ngày 24-6 bị thảm bại trên Quốc lộ thứ 19 khiến từ Liên khu 5 ra đến ngoài Bắc trừ hai vết ” da beo ” là Huế và Đà Nẵng, đã liền một mạch dưới quyền VNDCCH, thì ông Đồng thấy có đủ ưu thế để từ chối giải pháp da beo. Để đền bù lại, bằng lòng lùi đường phân ranh tới vĩ tuyến thứ 14 và hứa là tôn thất nhà Nguyễn sẽ được đi lại thăm viếng Huế dễ dàng. .

Cái chắc chắn là đối với Trung Quốc phân ranh như vậy sẽ kèm theo những nhượng bộ về chính trị như đã được đề cập trong bài diễn văn ông Đồng đọc ngày 10-5, với hậu quả là chế độ ông Hồ có thể sẽ biến cải để chỉ có một nước Việt Nam thống nhất. Như vậy thì làm sao có được một nửa Việt Nam như đã thoả thuận ngầm với Mỹ? Vì vậy Chu Ân Lai đòi ông Hồ phải qua Liễu Châu gấp và bắt ép ông Hồ phải ký hiệp định Genève với phương án chia đôi đất nước, vứt bỏ phương án Phạm Văn Đồng.

Th đưa ra một giả th: nếu phương án Phạm Văn Đồng được thể hiện thay vì phương án Chu Ân Lai chia đôi đất nước, cục diện đất nước Việt Nam có đ tăm tối hơn bây gi không?

Nhiều người cho là phương án Phạm Văn Đồng đặt ranh giới hai miền ở vĩ tuyến thứ 14 so với HĐ Genève phân chia Việt Nam ở vĩ tuyến thứ 17, miền Nam bị mất 400 cây số bề dọc và 3 triệu dân, lại không được quyền cầu cứu quân đội nước ngoài tới trợ giúp khi bị miền Bắc xâm chiếm, thì chống trả được bao lâu với miền Bắc?

Nhưng từ 75 đến nay, cũng có nhiều người khác có đủ thời gian thâu thập tài liệu, phân tích một cách khách quan những nguyên nhân đã làm chế độ miền Nam sụp đổ, nhất là cái sai lầm của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu khi ra lệnh cho quân đội VNCH triệt thoái khỏi cao nguyên, lại đưa ra những suy luận lạc quan hơn nhiều :

1) Phương án Phạm Văn Đồng khẳng định chỉ có một nước Việt Nam vi 2 vùng Nam Bắc.

Nhưng khi nói vẫn có 2 chính phủ là mặc nhiên công nhận quy chế một nước 2 chế độ như Bắc Kinh với Hồng Kông bây giờ và có thể với Đài Loan sau này. Ông Phạm Văn Đồng đã đi trước Đặng Tiểu Bình. Rất tiếc ông không đủ nghị lực như họ Đặng, và không cưỡng lại được ý đinh của Chu Ân Lai. Nhưng cũng phải nói là người bán nửa nước cho Tàu cộng năm 54 là ông Hồ khi bị triệu tới Liễu Châu. Và khi ký cái Công hàm bán biẻn đảo 4 năm sau,  ông PVĐ chắc chắn  cũng chỉ làm theo chỉ thị của “bác”.

 2) Trọng tâm của phương án Phạm Văn Đồng là chính trị và kinh tế.

Trong 2 lãnh vực này miền Nam có thể thắng thế miền Bắc:

Chính trị:

Điểm 3 trong bài diễn văn ông Đồng nói là mỗi vùng sẽ vẫn giữ chính phủ của mình trong khi chờ đợi có một chính phủ thống nhất. Khác với HĐ Geneve, ông Đồng cố ý không nói rõ ràng là thời gian chờ đợi là bao nhiêu lâu, và cũng không nói gì về tổng tuyển cử thống nhất quốc gia. Rõ ràng là ông Đồng có ý để 2 bên cộng sản, quốc gia, có sự mặc cả : Có thể vô thời hạn. Có thể có những cuộc thương thảo kéo dài 2-3 năm, 5-10 năm… trước khi đi đến sự thành lập, như hồi 46, một chính phủ ” Thống nhất ” vô thực quyền, được chỉ định bởi một vị quốc trưởng bù nhìn, thí dụ như kêu Bảo Đại về cầm quyền, như ông Hồ đã một lần có ý định như vậy. Thử tưởng tượng một hư cấu (4): Ở Hà Nội, Ông Hồ nhường chức ” Chủ tịch nước ” cho Bảo Đại để chỉ khiêm nhường giữ chức ” Tối cao cố vấn ” hay ” Quyền Chủ tịch “. Ở Sài Gòn, một ông ” Phó Chủ tịch ” được chỉ định như ông Ngô Đình Diệm chẳng hạn. Cũng có thể Việt Nam sẽ có một thể chế Liên bang với 2 miền; mỗi miền có một chính phủ tụ trị về hành chính, kinh tế. Nhưng ngoại giao, quốc phòng nằm trong tay chính phủ Trung ương đóng ở Hà Nội. Lào, Cambốt, cũng có thể gia nhập liên bang này để cả bán đảo Đông Dương trở thành Liên bang Đông Dương. Tàu cộng sẽ hết đường xâm nhập vào sân sau của Việt Nam.

Dù dưới hình thức ” Một nước hai chế độ “  hay Cộng hòa Liên bang Việt Nam,  miền Nam đa dạng trong hòa bình, sẽ có nhiều cơ hội mở rộng cánh cửa hội nhập với bên ngoài, giúp cho miền Bắc có dịp tiếp xúc với những nước dân chủ Tây phương và lần lần thoát ra khỏi ảnh hưởng ý thức hệ Nga Tàu.

Kinh tế:

Miền Nam đất ít hơn nhưng phì nhiêu, lại được khai thác bởi ít nhất là 2 triệu người di cư từ những vùng nhường lại cho VNDCCH ở Bắc Việt và Trung Việt, sẽ trở thành vựa thóc nuôi sống cả nước khiến miền ” Dân chủ cộng hoà ” luôn luôn thiếu gạo sẽ phải ” dĩ hoà vi quí ” kiếm cách đổi than lấy gạo chứ gây chiến đồng ruộng bị bỏ hoang sẽ chẳng lợi lộc gì.

Chỉ cần nghĩ lại hồi 1955 kinh tế miền Nam phồn thịnh nhờ óc kinh doanh người Bắc di cư. Với những người di cư từ các thành thị miền Bắc, miền Trung đến, với Hải cảng Cam Ranh sẽ được mở mang thay thế Đà Nẵng, miền Nam sẽ trở thành một đại Singapore, một đại Hồng Kông, một Đài Loan. Nếu chế độ miền Bắc không chịu thay đổi kinh tế theo kiểu miền Nam mà còn muốn theo gương Tàu tiếp tục cải cách ruộng đất thực hiện Kinh tế tập trung, thì sẽ tự sụp đổ.

3) Bị giới hạn bởi vĩ tuyến thứ 14, diện tích Miền Nam sẽ bị thâu hẹp lại và dân số cũng ít đi:

– Đất hẹp càng dễ phòng thủ:

Hiệp định Genève lấy sông Bến Hải làm địa giới Bắc Nam khiến cả Liên khu 5 của Việt Minh khi trước không đánh mà được, tạo ra ảo tưởng là miền Nam rộng hơn miền Bắc và số dân cũng gần bằng. Biết đâu là sẽ có đường mòn Hồ Chí Minh, sẽ có cả dãy Trường Sơn, với những hậu cứ nằm ở bên kia biên giới Lào, Miên, khiến muốn trấn giữ một biên giới dài cả ngàn cây số trong rừng rậm như vậy, phải có cả triệu quân ! Trái lại, với phương án Phạm Văn Đồng xác định biên giới 2 miền theo vĩ tuyến thứ 14, từ Qui Nhơn qua Plây Cu tới biên giới Lào, phòng tuyến chỉ dài chừng hơn 300 cây số sẽ dễ bảo vệ hơn : Chỉ cần 1 trăm ngàn quân tinh nhuệ, lưu động, như nhẩy dù, biệt động quân, thủy quân lục chiến và sự quyết tâm là đủ. Hậu cứ lại là đồng bằng nên khi có chiến tranh, với hệ thống xa lộ được mở mang, chuyển quân, tập trung quân cũng sẽ rất mau chóng. Thử trông gương Israel : nhờ đất nước nhỏ  nên dễ phòng thủ, khiến chỉ 6 triệu dân cũng đủ đánh bại 100 triệu dân Ả Rập ! Kinh nghiệm  cuộc Tổng tấn công “Giải phóng miền Nam” của quân đội Bắc Việt  hồi tháng 3 năm 1975 cho thấy là quân nhiều nhưng phải rải khắp mọi nơi không thể chống chọi được với quân đội Bắc Việt, lưu động, chỉ tập trung đánh khi chắc ăn. Vì vậy, khi bất thần phải “co cúm lại ” theo lệnh của Nguyễn Văn Thiệu, rút quân về bảo vệ Sài Gòn và đồng bằng miền Nam, thì dân và quân  chỉ có nước giẫm lên nhau mà ” triệt thoái ” khiến địch đuổi theo không kịp ! Kết quả của cái chiến thuật “nắm bàn tay thành quả đấm” này của Nguyễn Văn Thiệu, là ngày 30-4 bi đát ! Đó cũng là cái ngu xuẩn và cái tội lớn nhất của Nguyễn Văn Thiệu đã làm mất miền Nam

– Dân ít hơn nhưng chắc chắn :

Trong số 90 ngàn bộ đội và cán bộ miền Nam ra Bắc tập kết, một số sẽ bị bí mật “hồi kết”, nằm vùng chờ lệnh, một số bị coi như là con tin để khi Đảng phát động “nổi dậy”  thân nhân trong Nam phải làm nội ứng hỗ trợ quân đội miền Bắc.

Mấy triệu dân suốt dọc miền Trung thuộc Liên Khu 5 khi trước từ Quảng Nam, Quảng Ngãi, Bình Định lên tới Kon Tum, Plây Cu, từ trước tới nay chỉ biết có Việt Minh. Nay theo HĐ Genève thuộc về Quốc gia nhưng dù muốn dù không cũng sẽ luôn luôn ngả về phía bên kia. Thêm được số dân “nằm vùng” đó, miền Nam vừa phải nuôi báo cô, vừa tự tạo trong lòng mình một đạo quân thứ 5. Trái lại, trong số 3 triệu dân sống ở giữa 2 vĩ tuyến thứ 17 và thứ 14, chỉ cần một triệu người di cư vào Nam theo quốc gia, cộng với 1 triệu dân Bắc di cư, là miền Nam quốc gia  sẽ có được một hậu thuẫn cân bằng Bắc – Trung – Nam và vững chắc hơn vì cùng một lòng chống cộng.

4) Trong phương án PVĐ : Không miền nào được quyền nhờ quân đội nước ngoài đến trợ giúp

Đây cũng không phải là điều bất lợi :

Sự hiện diện của quân đội Mỹ không giúp ích gì cho sự bảo vệ miền Nam cả, mà còn tạo trong đầu óc các tướng tá VNCH tư tưởng ỷ lại:

Cho tới trước khi bị lật đổ, ông Diệm còn đòi Mỹ rút bớt số cố vấn  về, tuy chỉ là con số tối thiểu mấy ngàn người. Sau khi ông Diệm bị giết, số lính Mỹ tới Việt Nam là 550 ngàn. Đa số đóng dọc bờ bể miền Trung thuộc Liên khu 5 khi trước, vùng mà suốt thời kỳ kháng chiến chống Pháp không một bóng lính Pháp nào dám lai vãng. Mỹ vẫn cứ quen thói khi hành quân càn quét bắn trước nghĩ sau nên mới xẩy ra những vụ như Mỹ Lai. Dân miền Trung lại có tinh thần quốc gia rất cao khiến khẩu hiệu ” chống Mỹ cứu nước ” của Việt cộng đánh trúng vào tim non của người dân. Việt cộng lại khôn chỉ nhằm lính Mỹ mà đánh, khiến quân đội VNCH hành quân cũng chỉ là lấy lệ, ỷ lại vào Mỹ (5). Lẽ ra chỉ cần 100 ngàn lính Mỹ đặt căn cứ hành quân, không phải dọc bờ biển, mà cắt ngang Trường Sơn và Lào cho tới sông Mê Kông, biên giới Thái Lan, chặn đường mòn Hồ Chí Minh ngay từ địa đầu thì hữu hiệu hơn nhiều. Mỹ tưởng đặt ” hàng rào điện tử Mc Namara ” là hữu hiệu. Nhưng đó chỉ là trò chơi đối với con óc người Việt Nam.  Đường mòn Hồ Chí Minh cũng đâu có phải là xa lộ thênh thang dưới ánh mặt trời : Liệng bao nhiêu bom cũng như muối bỏ bể ! Nhiều tướng tá Mỹ cũng biết vậy. Nhưng chắc vì giữa ngoại trưởng Mỹ Foster Dulles và Chu Ân Lai, trước khi ký HĐ Genève, đã có mật ước là Trung Quốc sẽ không đem quân trực tiếp can thiệp nếu Mỹ chỉ đóng quân ở miền Nam, không tiến ra miền Bắc như trong chiến tranh Triều Tiên.

Kết luận:

Tất nhiên có nhiều người sẽ phản biện là:

- Đừng thả mồi bắt bóng : dầu sao Hiệp định Genève cũng đã tránh cho một nửa đất nước 20 năm không phải sống trong chế độ độc tài đảng trị.

- Làm sao tin được phương án Phạm Văn Đồng ? Dù có được thực hiện cũng sẽ như Hoà đàm Paris 73, đầy hứa hẹn hiệp thương giữa ” hai bên ” miền Nam với nhau để đi đến một miền Nam trung lập, rồi rút cục chả có Hội đồng Quốc gia Hòa giải Hòa hợp miền Nam nào cả mà chỉ có ” Thống nhất ” dưới họng súng Cộng sản miền Bắc.

Tôi xin trả lời:

Giải pháp nào cũng hơn Hiệp định Genève : Nếu không có HĐ Geneve thì đã không có :

– 20 năm cốt nhục tương tàn trong một cuộc chiến tranh ủy nhiệm để một bên chết thay cho một bá quyền kẻ thù truyền kiếp, một bên mất hết tinh thần tự lập bám vứu vào quân đội một siêu cường có xu hướng can thiệp cùng mọi nơi trên thế giới.

– 12 năm chiến tranh với Khờ me đỏ. “Ta đánh cho Liên Xô” để bị ăn đòn Tàu cộng trong cái gọi là Chiến tranh biên giới 79.

– Chiến tranh ” Công hàm Phạm Văn Đồng ” Tàu cộng vin cớ cướp biển cướp đảo Trường Sa năm  74, Hoàng Sa năm 88. Và nay Tàu cộng lại lê cái giàn khoan dầu như lê máy chém, để hù dọa đàn em CSVN yếu bóng vía.

– Chiến tranh kinh tế, tràn ngập đồ Tàu rẻ tiền khiến sản xuất Việt Nam không ngóc đầu lên nổi. Cán cân xuất nhập mỗi ngày một nghiêng về phía Trung Quốc khiến bao nhiêu ngoại tệ kể cả tiền mồ hôi nước mắt xuất khẩu lao động đều chạy vào túi ba Tàu hết. Tài nguyên bị Tàu độc quyền khai thác. Môi trường bị Tàu làm ô nhiễm. Lính Tàu, phu Tàu ngồi chễm chệ ở Tây nguyên.

Nhưng cái tai họa lớn nhất là chính trị, tư tưởng, văn hoá Tàu sẽ đời đời ngự trị trong đầu óc các lãnh đạo CSVN. Các vị này sẽ trở thành những robots của Tàu cho tới tận thế.

——————————————————–

(1) Sai một li đi một dặm  Thông Luận 11/4/09 ( Phong Uyên )

(2) Theo Đỗ Mậu, Việt Nam máu lửa quê hương tôi. Nxb. Hương Quê, 1986, tr 241

(3) Xem J.Lacouture, La fin d’une guerre d’Indochine 1954 (1960)

(4) Tuy hư cấu mà không thật là hư cấu:

Bà tiến sĩ Ellen J . Hammer khảo cứu hồ sơ mật của toà Bạch Ốc viết trong cuốn ” A death in November ” 1987 là có sự thương thuyết giữa Hà Nội và ông Diệm năm 1963 do sáng kiến của Hồ Chí Minh. Ông Hồ muốn nhờ gạo miền Nam để cứu đói miền Bắc và bằng lòng để miền Nam độc lập dưới quyền cai trị của Tổng thống Diệm theo đường lối dân chủ Tây Phương và Tổng thống Diệm thuận trao đổi thư tín và đổi gạo miền Nam lấy than miền Bắc.

Cuốn  Hồi ký Trần văn Đôn (1989) có nói đầu tháng 2-63 ông Nhu giả đi săn trong rừng quận Tánh Linh, Bình Tuy để gặp Phạm Hùng. Hai người thoả thuận với nhau  tái lập lại đường xe lửa Sài Gòn Hà Nội để cho thân nhân gia đình hai bên đi lại thăm nhau. Bà Nhu và Ngô Đình Lệ Thủy sẽ đi chuyến xe lửa thống nhất đầu tiên. Vấn đề Ấp Chiến lược được nói nhiều nhất vì đã gây nhiều khó khăn cho cán bộ. Ông Nhu thoả thuận sẽ cứu cán bộ bằng chính sách chiêu hồi : Khi nào bị kẹt thì xin chiêu hồi.

Ông Colby cựu giám đốc CIA ở Sài Gòn viết trong hồi ký  ” Viêt Nam, Histoire secrète d’une victoire perdue ( bản dịch chữ Pháp năm 1992 ), Nhu thực hiện nhiều lần những mưu toan xích lại gần Bắc Việt…  giữa người Việt Nam với nhau, sau lưng người Hoa Kỳ “.

Có lẽ vì vậy mà 2 anh em ông Nhu ông Diệm bị giết ?

(5) Tướng Trần Văn Đôn trở thành Thượng nghị sĩ viết trong cuốn Hồi ký của ông ” Năm 1970 tôi đưa một phái đoàn thượng nghị sĩ và dân bìểu đến gặp Đại tướng Tổng tham mưu trưởng Cao Văn Viên yêu cầu cho biết về chiến lược quân sự thì Cao Văn Viên trả lời ngay : ” chúng ta không có trách nhiệm về chiến tranh. Trách nhiệm chiến đấu đây là người Mỹ. Chính sách đó do họ đề ra, chúng ta chỉ theo họ mà thôi .

© Đàn Chim Việt

 

51 Phản hồi cho “Năm 1954 có một giải pháp tránh chia đôi đất nước bị Tàu cộng bác bỏ”

  1. chíphèo says:

    Năm 54 làm gì có cở của mtgpmn trong Nam. Mãi đên khoãng 59 60 gì đó cờ MTGPMN mới xuất hiện ,do bọn con cái của cs làm ra (là công cụ của cs hcm).Cho nên bãn đồ chí 2 miền mà xữ dụng cờ mtgp trong nam là không đúng ,Phải là cờ QG.
    Nếu 54 đã có cờ của tụi Gpmn ,con đẻ của hà nôi ,bắc kộng thì đã hợp nhất dưới chế độ cs rồi cần gì đỏ xương máu 20 năm.
    Còn vụ đi găp cs ở lộc ninh thì xin coi như bịa sử ,phịa sử sau 63 người ta hay nói tới . Coi như cái cớ đẻ Ông Nhu “hù” Hoa Kỳ và đẻ Hoa kỳ thấu cáy lại .lật đỏ chính quyền NĐ Diêm vì có xu hướng theo cộng .
    Còn có lời đồn là suýt nữa le duản lên làm TT trong đợt bầu cử nhiêm kỳ 2 của cụ Ngô. Nhưng may an ninh CH phát hiện kịp thời.
    Người ta nói N Đ Quát ,tỷ phú cao su,là người của vc đưa ra . Năm đó nếu duẩn hay quát thăng cử tt/vnch thay thế cụ Ngô thì làm gì có vụ PG xuống đương lạt đổ N Đ D.
    Mỹ lúc đó cũng muốn kết thúc chiến tranh nên muốn đem quân vào sống nái với Bắc cộng nhưng cụ Ngô e ngại là nếu Mỹ vào thì không khác gì Pháp (ít nhất là ngoài mặt)nên cũng muốn hạ bệ cụ Ngô đẻ dem quân chính thức vào vn . Nen HK cáu kết vói PG làm lạn vnch ,tạo có hội bằng vàng cho Phạt cộng làm tới..PG vừ ăn tiên Mỹ có chỏ núp an toàn vừa lập công cho cs bac việt. Đau có cơ hôi TỐT như vậy ?
    Chuyện cũ nói lăm cũng chĩ có thế .
    Cả nước mất về tay thừng cs hoochismin và nay dâng chưng kiến vn mất dần về tay TC(dự báo là TC chiếm trọn miến Nam (vĩ tuyến 17 trở vào: hiện chúng em quj ơ cao nguyên ,cửa việt).Dâm Tiên cứ nói là “em CH sẻ sống lại “,không biết có đúng không ,nhưng CH này chắc chắn là của TNH (BV bị kẹp ở giữa ,cũng là của TC chớ còn gì nữa?
    Giờ này còn xét ai phải ai trái . Và có kẻ dang tâm chưi vnch ,mặc dầu họ sinh sau đẻ muộn ,Chuyên NCK ddaxdduwa lên ĐCV ,phản hồi nhiều ,vậy mà tới nay có kẻ không biết tướng kỳ sau khi lui cho Ong Thiêu ứng cử TT độc diển thì đã không còn chức vụ gì cả. Ngày cuối xin cụ Hương chức vụ lớn trong Q Đ đẻ sống còn với VC thì lại găp cụ Hương đòi theo thũ tục ,có QH chấp thuận . Mà QH thì đi di tản ….
    LIch sử mới 40 năm ,60 năm đã viết không thật rồi !
    NCK mở của tù cho NQ Trưỡng ,Vũ Văn Giai vào giờ thư 25 của vn đẻ cùng di tản thì cũng coa tấm lòng quí hóa của người chiến binh không quên đồng đội !
    ….
    (chíphèo)

    • DâM TiêN says:

      Lời bàn của chiến hữu Chí Phèo, qua hai câu kết, làm
      đẹp lòng Dâm TiêN mọi đàng.. ( nói về Tướng NCK )

      Phải ba, bốn năm qua, mới được uống một chai la-de
      nhãn hiệu con cọp có hình trái dứa / thơm / khóm.

      Ấy, còn về VIỆT NAM CỘNG HÒA thì bên CộngSản
      cuối cùng phải công nhận thực thề, lẽ phải VNCH,để
      chính CS còn tồn tại qua một hình dáng khác.

      Tôn vinh chánh nghĩa, công lý Việt Nam Cộng Hòa !

  2. noileo says:

    Cường Thanh nói ngu bỏ cha già Hồ chí Minh, thối hơn cả Cứt chó tàu luôn! Cuộc chiến tranh Đông Dương 1 là cuộc chiến tranh chống Pháp cho đế quốc Tàu bành trướng xuống VN. Dân ta bị Việt cộng Hồ chí Minh & Việt cộng Võ Nguyên Giáp & bọn cộng sản VNDCCH vong bản ngoại lai tay sai giặc tàu lừa gạt, hy sinh xương máu dân ta đánh Pháp cho giặc tàu tiến vào chiếm đoạt Việt nam

    Từ 1950 Việt cộng Hồ chí Minh rước giặc Tàu vào Việt nam dựa hơi giặc tàu cho tái sinh đảng mafia đỏ code name “lao động”, từ đó bọn cộng sản VNDCCH & Việt cộng Võ Nguyên Giáp và bọn trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ chuyên nghề làm chứng gian, chuyên nghề ký văn tự bán nước, làm bung xung cho giặc tàu thu gom xương máu VN dâng cho tàu cộng làm công cụ bạo lực bành trướng chủ thuyết Mác Lê Mao tội ác vào VN, làm công cụ chiến tranh đánh Pháp cho giặc Tàu.

    Cuộc chiến tranh Đông Dương 1, nhân dân VN bị hy sinh đánh Pháp không phải vì quyền lợi đất nước dân tộc Việt nam, mà chỉ là để phục vụ cho quyền lợi đế quốc Tàu.

    Chỉ có Cường Thanh và Việt cộng Hồ chí minh và bọn đần độn, bọn phản quốc, bọn cộng sản VNDCCH tàn ác vong bản ngoại lai tay sai giặc tàu, bọn trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ chuyên nghề làm chứng gian, chuyên nghề ký văn tự bán nước….,

    mới mập mờ nhập nhằng ngắt chữ, gọi cuộc dân ta bị Việt cộng Hồ chí Minh lường gạt hy sinh cho cuộc bành trướng của giặc tàu là “kháng chiến chống Pháp” làm như thể là kháng chiến chống Pháp cho VN, trong khi thực ra đó chỉ là cuộc chiến tranh chống Pháp cho giặc Tàu, đó chỉ là cuộc kháng chiến chống Pháp cho giặc tàu!

    • Kháng chiến BỊP says:

      Cái gọi là cuộc kháng chiến chống Pháp, chống Mỹ chỉ là trò bịp bợm của tên đại Việt gian Hồ chí Minh,kỳ thực là phục vụ cho mưu đồ thống trị thế giới của bè lũ đế quốc Trung- Xô

      Tổng bí thư đảng CSVN Lê Duẩn: “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc

      Trong cuốn Lịch sử đảng Cộng sản Việt Nam Tập 1, Cộng sản Việt Nam ghi rõ : ” Chúng ta theo chủ nghiã quốc tế, không theo chủ nghĩa quốc gia ….Chúng ta phải nâng cao tinh thần đấu tranh giải phóng …hình thức thì dân tộc mà nội dung là quốc tế”.

      Trong tuyển tập Max-Engels,nhà xuất bản Sự thật Moskva 1978 viết: “Cuộc đấu tranh cho giai cấp vô sản,dù về mặt nội dung KHÔNG PHẢI là cuộc đấu tranh dân tộc,nhưng lúc đầu phải mang hình thức dân tộc để giai cấp vô sản phải thanh toán xong giai cấp tư sản của nước mình trước đã “.

      Tháng 6 năm 1924, nghị quyết đại hội V của Đệ Tam Cộng sản Quốc Tế về sự hợp tác với các phần tử dân tộc tại Phương Đông cũng ghi rõ: “Điều mà chúng ta bắt buộc các đảng Cộng Sản phải làm là tìm cách xử dụng các phần tử dân tộc chống lại giai cấp tư sản. Các đảng Cộng Sản phải thúc đẩy các phần tử bất mãn chống lại chế độ…Dĩ nhiên chúng ta không bao giờ chấp nhận các phần tử dân tộc…Chúng ta chỉ lợi dụng sự bất mãn của họ để phục vụ cuộc cách mạng vô sản.”

      Trong thư đề ngày 06-6-1938 gửi Lê Nin, Hồ chí Minh viết: “Đồng chí hãy phân tôi đi đâu đó, hay là giữ tôi ở lại đây. Hãy giao cho tôi một việc làm gì mà theo đồng chí cho là có ích?” (Trích Hồ Chí Minh toàn tập- Sách của đảng cộng sản Việt Nam).

      Trên tờ báo Thanh Niên phát hành ở Quảng Châu ngày 20/12/26 , Hồ chí Minh viết :”Cái danh từ tổ quốc là do các chính trị gia đặt ra để đè đầu nhân dân, để buộc những người vô sản phải cầm vũ khí bảo vệ tài sản của địa chủ và quyền lợi của giai cấp tư sản. Thực ra, chẳng có tổ quốc, cũng chẳng có biên giới”.

  3. Hi x Pham says:

    Leu lao vua thoi, su lieu bach hoat het roi, cac ngai con bay dat nay no, giac cong tu dau den cuoi quyet tam
    tho ngai Mao chu tich : …”Tho Mao chu tich Xit ta Lin bat diet” co trong chinh sach cua giac cong ro rang,
    Ngai Ho chu tich con phan ai lam chu Mao chu tich thi khong lam. Vo phuoc cho dan Viet, dat Viet chi vi
    nguoi dan ngu nhu lon “Tan Da” phan mot cau xanh ron nhu vay. Nhung thu giet dan, pha nuoc nhu vay cung
    co nhieu dua theo moi la dai hoa. Phai vai ba the he nua may ra co the phuc hoi voi vien kien cua gioi tre.

  4. Nguyễn Trọng Dân says:

    Cờ Mặt Trận mà cấm lên kiểu đó… thì chắc là DâM TiêN , Trọng Dân lại phải lốc cốc lên trình diện an ninh…

    Nói một cách khác , IP address , email… , profile lọt mẹ nó vô túi anh kiến Vàng rùi…

    Hay là phía sau Vườn Rose có người đang cầm súng…ngó …chim

    Whatever … we move on !

    Việt Nam Cộng Hòa muôn năm !

    Cheer !

  5. UncleFox says:

    Phàm cái gì xấu xa thì các bác cứ hè nhau đổ riệt lên đầu Kụ Hồ nhà tôi là thế nào ? Tận thẳm sâu trong lòng ông Kụ tôi có muốn làm chủ một nửa cơ đồ đâu mà hoan hỉ với âm mưu của Chu Ân Lai chia đôi nước Việt . Ôi giời cao đất dầy, nói có linh hồn Kụ Mác, Kụ Lê chứng giám … nếu khi xưa thằng Tây đừng quẳng lá đơn xin học (miễn phí) của ông Kụ thì mọi việc đã đâu ra nông nỗi . Chúng chê ông Kụ tôi dốt nên không thèm nhận . Mẹ kiếp ! xin làm quan tay sai chứ phải xin làm Toàn Quyền Liên bang Đông Dương đâu mà cần đứa biết chữ ? Rõ là kỳ thị !
    Thế là ông Kụ nhà tôi sang Nga chầu Kụ Xít . Nhưng Xít cũng là phường bủn xỉn, chí ban cho vài chức vụ khiêm tốn mà đéo cho tiền tiền tiêu vặt hay chơi đĩ . Mà ông Kụ nhà tôi lúc ấy đang tuổi thanh xuân và bản chất lại dâm bôn vô đạo nữa … thật rõ khổ cho cái con nợn nòng !
    Kụ đành về nước định lẻn vào hang Pắc Bó tu tiên . Tuy nhiên vì quá dục tốc nên bị tẩu hoả nhập ma … tự dưng ngày kia ngồi ỉa ở suối Lê Nin thì Kụ phát giác đã mọc ra một cái đuôi to như đuôi cáo . Cũng may trong lúc tuyệt vọng và bức xúc thì có cô sơn nữ tên Nông Thị Ngát đi lạc vào hang “hộ lý” giúp Kụ cũng đỡ sầu . Đến khi cô Ngát mang bầu ( đẻ ra Nông Đức Mạnh ,người là Tổng Bí của VC) thì Kụ quyết định quất ngựa truy phong về Hà Nội và gặp ngay thời cơ cướp lấy chính quyền của Hoàng Đế Bảo Đại .
    Kụ là người thông minh láu cá, biết dù là chính quyền hay động đĩ, nếu không có bảo kê thì sớm muộn cũng bị kẻ khác cướp lại . Thế nên năm lần bảy lượt viết thư cho TT Truman của Mỹ xin được làm thuộc đía kiểu Philippines và bị từ chối …
    Dịp may lại đến với Kụ khi Trung Cộng chiếm được Hoa Lục năm 1949 . Và khác hẳn với Nga, Pháp, Mỹ … Mao Trạch Đông hứa sẽ cho Kụ làm quốc vương An Nam (nhưng cứ tạm thời giữ “vị trí” thái thú Đàng Ngoài trước đã . Thế nên Kụ buộc lòng phải chấp nhận cái việc mãi quốc cầu vinh chứ thực tâm Kụ là một người Quốc Gia chân chính không thua gì Lê Chiêu Thống đâu đấy nhé !

    • Théc Méc @ says:

      Chào bác Ắn Cồ Fox (UncleFox)

      Bác bẩu là : “nếu khi xưa thằng Tây đừng quẳng lá đơn xin học (miễn phí) của ông Kụ thì mọi việc đã đâu ra nông nỗi . Chúng chê ông Kụ tôi dốt nên không thèm nhận . Mẹ kiếp ! xin làm quan tay sai chứ phải xin làm Toàn Quyền Liên bang Đông Dương đâu mà cần đứa biết chữ ? Rõ là kỳ thị !

      Chậc chậc! ông kụ (Hồ) nhà bác sao lại “dốt” được chứ?

      Cụ Hồ “dốt” mà được UNESCO tôn vinh là “vĩ nhân thế giới”, nhân dân VN tôn vinh là “cha già dân tộc”, đảng CSVN ca ngợi “Hồ Chí Minh đẹp nhất tên người”, và ra sức thúc giục đảng viên phải ráo riết học tập “tư tưởng và đạo đức bác Hồ”?

      • UncleFox says:

        Anh Théc Méc cứ chọc quê họ Káo chúng tôi thôi . Cái dzụ dziệc tôn vinh tôn viếc bị mấy anh “nguỵ phản động” vạch mặt nạ nên bị xù thảm hại . Còn cái danh “cha già dân tộc” thì Giàng ạ … cả miền Bắc thời ấy mấy ai dám nói ngược lại ? Tuy nhiên “đạo đức bác Hồ” thì cũng nên học tập theo “Người” anh ạ ! Gian manh xảo quyệt, phản bạn lừa thầy, buôn dân bán nước, dâm bôn vô đạo … “Bác” làm đủ cả . Thế mà ngày nay vẫn còn khối đứa lập đền miếu khói hương cung phụng . Gương ấy đảng viên Việt Cộng đứa nào chẳng muốn noi theo ?

  6. LeQuocTrinh says:

    Thân chào các bác trong Diễn Đàn,

    Thân chào chị Mạc Việt Hồng và BBT

    Tôi đang theo dõi những bài viết và phản hồi trong DanChimViet để tìm hiểu tại sao BBT đã cố tình dấu nhẹm một bài viết của tác giả Ông Bút hồi tuần trước trong đó có một phản hồi của tôi nêu lên nghi vấn về buổi gặp mặt bí mật của ông Ngô Đình Nhu và tướng Phạm Hùng trong khu rừng Lộc Ninh hồi đầu thập niên 1960.

    Tôi thực sự không hiểu nguyên nhân nào sui khiến BBT DanChimViet phải hành động lạ lùng như vậy. Nay đọc bài viết của Phong Uyên đi đôi với lá cờ MTGPMN nằm trên mảnh đất miền Nam dưới vĩ tuyến 17 thì tôi sửng sốt, tự nghĩ: “Chẳng lẽ BBT Diễn Đàn và chị Mạc Việt Hồng đã xoay chiều rồi sao ?”.

    Tôi thành thật muốn nghe lời giải thích của chị Mạc Việt Hồng, nếu chị hãy còn nắm quyền quản lý DanChimViet.

    Lê Quốc Trinh, Canada

    • Trực Ngôn says:

      LeQuocTrinh says: “Tôi thành thật muốn nghe lời giải thích của chị Mạc Việt Hồng, nếu chị hãy còn nắm quyền quản lý DanChimViet“.

      Thưa ông Lê Quốc Trinh, Canada

      Mong thông cảm cho chị MVH và BBT-ĐCV, họ rất bận rộn, không có thời giờ giải thích hoặc trả lời riêng cho Ông đâu.

      Có lẽ vì một sự cố nào đó ma góp ý của Ông bị thất lạc đấy thôi, tôi nghĩ chẳng có lý do gì mà BBT “cố tình dấu nhẹm” như Ông nghi ngờ!

      Như Ông thấy đấy, ngay cả những lời chửi rủa, xỉ nhục, bôi bác và xúc phạm hàng giáo chủ (Giesu) mà BBT còn cho hiển thị không sót một dấu phẩy, thì góp ý của Ông về nghi vấn “buổi gặp mặt bí mật của ông Ngô Đình Nhu và tướng Phạm Hùng trong khu rừng Lộc Ninh hồi đầu thập niên 1960” đâu có xúc phạm đến ai mà phải “dấu nhẹm”.

      Chắc ăn hơn, xin Ông vui lòng post (hoặc viết lại) ý kiến lần nữa (nhớ copy giữ lại) để lỡ bị mất nữa thì vẫn có mà post cho đến khi được hiển thị!

      • LeQuocTrinh says:

        Thân chào bác Trực Ngôn,

        Tôi xin nhắc lại một lần nữa là khi bài viết chủ đề của tác giả Ông Bút chỉ mới đăng được vài giờ, tôi phản hồi sớm, thì sau đó BBT đã rút bài này ra cùng với phản hồi của tôi. Điều này làm tôi ngạc nhiên vô cùng, chẳng lẽ vì cá nhân tôi mà tác giả bị liên can.

        Một lần nữa kính nhờ chị Mạc Việt Hồng lên tiếng giải thích cho rõ nguồn cơn, nếu không tôi có cảm tưởng rằng BBT hành sự không được minh bạch.

        Cám ơn nhiều,

        Lê Quốc Trinh, Canada

  7. DâM TiêN says:

    Lá cờ MẠT VẬN GPMN ngoe nguẩy làm gì nơi đây…

    Gớm cái cô Mâc Việt Rose khéo nỡm… bày ngay cái cờ diễm xưa ra đây
    cho anh em mình phì phà chơi… Có đem ra ậy chì là hình bóng thôi. Đố có
    ai mang nó ra trưng ngay giữa Saigon đấy ? Đó ai đem cờ MTG{MN ra mà
    trưng ở chùa Án Quang, hay ngay Giảng Võ Hà nội đấy…

    Và, thưa quan viên hai họ Đỏ Vàng ơi, xin hỏi đôi nhời : Đố biết, trước nhà
    làng, thì cái vụ đầu hàng của ông Dương Văn Minh là đúng luật lệ hay do bỉ
    khủng bố nào…

    Nhân cái vù đầu hàng này, nhà làng sẽ hỏi : Ta chỉ tháy trong giấy tờ nhà làng
    là phải có “Hòa giài” tại Miền Nam Vn, và “tuyển cử” giữa hai miền Nam Bắc thôi…

    Vậy sao lại có vụ ” đầu hàng ” của Việt Nam Cộng Hòa, hả hả hả ? Làm lại !

    • UncleFox says:

      Hê Ngưu, con có thấy nếu cái “Republic of South Vietnam” kia nếu có lá cờ vàng chồng lên lá cờ Mặt Mẹt Nhảy Phóng … thì rằng là mà Hiệp Định Paris sẽ khôi phục cùng với nước Việt Nam Cộng Hoà không ?

      Các Cụ quan viên kính mến ơi, cô Mác Việt Red đã cho chúng ta nửa cái công đạo rồi còn gì ! Sao chẳng cảm ơn mà lại còn … “bức xúc” ?

  8. Théc Méc @ says:

    Tui cũng lấy làm lạ và thắc mắc; không biết vì sao mà trên bản đồ bài chủ, ở miền Nam, Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ đã một thời là quốc kỳ, bị thay thế bởi cờ “xanh-đỏ” (MTGPMN) là công cụ của CS-Bắc Việt?

    Mong tác giả Phong Uyên hoặc là BBT giải thích giùm! Cám ơn nhiều.

    • DâM TiêN says:

      Thưa Théc Méc : YY xin chào. Lẽ ra mình e-mail; nhưng nghĩ lại, mình dùng comment thì hơn, may ra cũng đánh động trí tò mò của vài bạn khác. Số là, từ ngày 7 tháng June vừa qua, mình thấy một hiện tượng lạ. Căn phòng học trò của mình nhìn ra một sân cỏ. Khoảng 8 giờ sáng, khi trời không bị cloudy, có ánh nằng, ánh mặt trời chiếu vô cửa kình trên second floor, rọi xuống sân cò một hình Alpha tuyệt đẹp, vàng rực rỡ. Alpha nằm gọn trong một vòng Oval hoàn hảo cũng vàng nhưng nhạt hơn một chút.
      Khoảng 8:30 am, khi mạt trời lên cao, thì hiện tượng này bị lẫn vào ánh nắng, và tan đi. Alpha dài chừng 2 mét, trong hình Oval dài chứng 3 mét,
      chiều ngang 2.50 mét. Hiện tượng này còn tiếp nối tới hôm nay. Bên miền đông, Théc Méc thử quan sát xem có hiện tượng này không. Phải vào đúng khi có ánh mặt trời chiếu vô một cửa kính, và phản chiếu xuống sân cỏ.
      Mình không biết nhiều về quang học, nên chịu, không hiểu. Vì sao ánh mặt trời lại làm ra một
      vòng tròn và một hình Alpha rực rỡ như vậy ? Cảm ơn TM 16. Nói chuyện sau. Rất thân, YY
      Mình có nói với Bùi Quyền v/v này rồi.

      • thanh says:

        Thứ hai, 28/07/2014 00:07 GMT+7Facebook Số lần xem: 1416
        KHÔNG THỂ NHÂN DANH HÒA HỢP DÂN TỘC ĐỂ XUYÊN TẠC SỰ THẬT

        Trong xã hội và đối với vận mệnh quốc gia, ai cũng biết xâm lược là xấu, chống xâm lược là tốt; bán Nước là xấu, giữ Nước là tốt. Ðó chính là đạo lý của nhân loại, đối với người Việt Nam, đạo lý ấy còn được coi là một trong các phẩm chất ưu việt, để phân biệt giữa thiện và ác, giữa người yêu Nước với kẻ bán Nước.

        http://chemgiocatuan.blogspot.cz/2014/07/khong-nhan-danh-hoa-hop-dan-toc-e-xuyen.html

        Trong xã hội có người thực hiện một hành vi nào đó sai trái, dù mục đích của họ không phải là xấu, nhưng họ vẫn bị phê phán. Vì thế ai cũng biết, nếu mục đích tốt thì nên được cảm thông, nhưng để đạt được mục đích bằng mọi giá, trong đó có cả hành động bất chấp đạo lý, bất chấp pháp luật thì không thể chấp nhận.

        Trong xã hội và đối với vận mệnh quốc gia, ai cũng biết xâm lược là xấu, chống xâm lược là tốt; bán Nước là xấu, giữ Nước là tốt. Ðó chính là đạo lý của nhân loại, đối với người Việt Nam, đạo lý ấy còn được coi là một trong các phẩm chất ưu việt, để phân biệt giữa thiện và ác, giữa người yêu Nước với kẻ bán Nước. Lịch sử hàng nghìn năm của dân tộc ta không chỉ trui rèn truyền thống giữ Nước chống xâm lăng, mà còn cho thấy người bán Nước như Kiều Công Tiễn, Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống,… luôn bị dân tộc phê phán, danh xấu nghìn năm khôn rửa. Như với Trần Ích Tắc, Ðại Việt sử ký toàn thư viết: “Trước kia, người Nguyên vào cướp, vương hầu, quan lại nhiều người đến doanh trại giặc xin hàng. Ðến khi giặc thua, bắt được cả một hòm biểu xin hàng. Thượng hoàng sai đốt hết đi để yên lòng những kẻ phản trắc. Chỉ có kẻ nào đầu hàng trước đây, thì dẫu bản thân ở triều đình giặc, cũng kết án vắng mặt, xử tội đi đày hoặc tử hình, tịch thu điền sản, sung công, tước bỏ quốc tính. Như Trần Kiện, con của Tĩnh Quốc, thì đổi làm họ Mai. Ích Tắc là chỗ tình thân cốt nhục, tuy trị tội cũng thế, nhưng không nỡ đổi họ xóa tên, chỉ gọi là Ả Trần, có ý chê hắn hèn nhát như đàn bà vậy. Vì thế, những ghi chép đương thời đều gọi là Ả Trần”. Còn Lê Chiêu Thống, Hoàng Lê nhất thống chí viết: “Tuy vua Lê đã được phong Vương, nhưng giấy tờ đưa đi các nơi, đều dùng niên hiệu Càn Long. Vì có Nghị ở đây nên không dám dùng niên hiệu Chiêu Thống. Ngày ngày sau buổi chầu, vua lại tới chờ ở doanh của Nghị để nghe truyền việc quân, việc Nước. Vua cưỡi ngựa đi trước, Lê Quýnh cưỡi ngựa đi sau, quân lính hộ vệ chỉ vài chục người. Người trong kinh có kẻ không biết là vua. Hoặc có người biết, thì họ nói riêng với nhau rằng: Nước Nam ta từ khi có đế, có vương tới nay, chưa thấy bao giờ có ông vua luồn cúi đê hèn như thế. Tiếng là làm vua, nhưng niên hiệu thì viết là Càn Long, việc gì cũng do viên tổng đốc, có khác gì phụ thuộc vào Trung Quốc?”.

        Sự thật lịch sử cho thấy, cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước của nhân dân Việt Nam là một cuộc chiến đấu chống xâm lược. Và sự thật lịch sử cũng cho thấy, khi Mỹ can thiệp vào Việt Nam đã có một số người lầm lạc, chĩa súng vào đồng bào, gây nên nhiều tội ác. Ðiều đó cần làm rõ và ghi vào sử sách như Ðại Việt sử ký toàn thư viết về Ích Tắc, như Hoàng Lê nhất thống chí viết về Chiêu Thống, để hậu thế nhìn vào biết tốt mà theo, biết xấu mà tránh. Biết theo điều tốt tránh điều xấu là biết bảo vệ, dựng xây đất nước, có như thế đất nước mới trường tồn. Ở một chiều hướng khác, cũng là một truyền thống tốt đẹp của dân tộc, đó là “súng gươm vứt bỏ lại hiền như xưa”, chúng ta sẵn sàng mở lòng để làm bạn cả với những người từng là kẻ thù, sẵn sàng tha thứ cho “những đứa con lầm lỗi”, như cha ông vẫn nói “đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại”. Tiếp nối truyền thống ấy và vì tương lai đất nước, nhiều năm qua hòa hợp dân tộc đã trở thành một trong các chính sách được ưu tiên hàng đầu của Nhà nước Việt Nam.

        Gần đây, một số người nhân danh hòa hợp dân tộc mà lại đưa ra quan niệm “méo mó” về cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước. Ðã có một vài cá nhân, một số diễn đàn báo chí coi những người từng cầm súng bắn vào đồng bào mình là hành động với “lý tưởng khác”, “lựa chọn chính trị khác”. Là một người đọc, tôi không thể hình dung, càng không thể đồng tình với một ý kiến lạc lõng, khi đề cập tới cuộc kháng chiến cách đây gần 40 năm: “bên nào cũng có lý tưởng của bên đấy. Ngày xưa ta không thể nói là không có chính phủ VNCH ở miền Nam. Ðó là chính phủ cũng được quốc tế thừa nhận chứ. Ðó cũng là một nhà nước có quân đội thực thi nhiệm vụ quốc gia của họ để bảo vệ chính nghĩa theo lý tưởng của họ”, “Tuy đã muộn nhưng có lẽ từ nay báo chí hay các văn bản chính thức chúng ta nên gọi đúng chính danh ấy thay vì cách gọi cũ trong thời chiến. Nói như vậy để thấy VNDCCH hay VNCH thì đều có chung gốc mẹ là Việt Nam. Việc bảo vệ chủ quyền lãnh thổ thiêng liêng là trọng trách của người Việt Nam nói chung, không phân biệt lựa chọn chính trị của anh là như thế nào”!

        Lý tưởng là điều thỏa mãn tới mức tuyệt đối của một ước vọng cao đẹp của con người, vậy làm sao lại có thể có thứ “lý tưởng” quay lưng với đồng bào và Tổ quốc? Gọi việc bán Nước, theo ngoại bang là “lý tưởng khác” chính là hủy hoại giá trị nhân bản và nhân văn, cào bằng các giá trị truyền thống thiêng liêng của dân tộc, hạ thấp ý nghĩa cao cả của những người đã hy sinh vì độc lập và thống nhất đất nước. Chúng ta sẽ dạy cho con cháu như thế nào về “sống có lý tưởng”, biết “lựa chọn chính trị đúng” khi mà có người xóa nhòa ranh giới giữa đẹp và xấu, giữa yêu Nước với bán Nước? Khi vận mệnh đất nước bị đe dọa, làm sao có thể coi việc chống lại nguyện vọng thống nhất đất nước của cả dân tộc, tiếp tay cho xâm lược là “bảo vệ chính nghĩa theo lý tưởng”, bởi trên đời này không có ai “bảo vệ chính nghĩa theo lý tưởng” bằng hành động phản nước hại dân. Với hòa hợp dân tộc cũng vậy. Trước hết, hòa hợp dân tộc là “khép lại quá khứ, hướng đến tương lai”. Song “khép lại” không phải là “xét lại” để làm méo mó sự thật, gạt bỏ đạo lý. “Khép lại” chứ không phải làm tốt cũng coi như xấu, giữ Nước cũng như bán Nước; “khép lại” chứ không phải vo tròn, đánh đồng, cào bằng mọi giá trị. Bởi, chúng ta sẽ “hướng đến tương lai” như thế nào nếu tự mình “bắn súng lục vào quá khứ” để nhận lấy “đại bác” ở tương lai như câu nói của nhân vật Abutalip trong tác phẩm của nhà thơ Gamzatov.

        Chiến tranh đã đi qua gần 40 năm, vết thương ở vĩ tuyến 17 đã “liền da”, nhưng vết thương trong lòng người vẫn còn đó. Và hòa hợp chính là để hàn gắn vết thương, để mọi người Việt Nam dù ở trong nước hay ngoài nước cũng cùng nhìn về phía trước để suy nghĩ và hành động vì tương lai dân tộc, vì một đất nước giàu mạnh,… Ðó là công việc chính đáng. Nhưng sự chính đáng đó không thể được thực hiện bởi việc làm trái đạo lý và sự thật. Hòa hợp phải mang theo sự chân thành, chân thành với nhau và chân thành với đất nước, với lịch sử. Chân thành với nhau là đến với nhau mà không mang theo thiên kiến thù hận. Chân thành với đất nước là làm tất cả vì lợi ích của đất nước. Chân thành với lịch sử là tôn trọng sự thật, tôn trọng giá trị lịch sử. Thỉnh thoảng tôi vẫn thấy ở đâu đấy trên mạng, người ta (những người chống cộng cực đoan) đưa ra yêu sách đòi Nhà nước muốn hòa giải thì phải thế này, phải thế kia. Ðiển hình cho những yêu sách ấy là họ đòi “hủy bỏ kỷ niệm “Ngày giải phóng miền Nam” vì “khoét sâu vết thương của dân tộc”! Yêu sách này chà đạp đạo lý của dân tộc ta. Từ khi lập quốc, từ khi có ý thức về cương thổ, thì độc lập và thống nhất là hai điều tối quan trọng, bao nhiêu thế hệ, từ cha ông tới chúng ta đã đổ xương máu để có điều đó. Không có vết thương nào bị khoét sâu khi đất nước thống nhất, nói thế là nói ngược. Vì thống nhất chính là làm liền “vết chém ngang lưng Tổ quốc ở vĩ tuyến 17″. Trong thế giới này, quốc gia nào cũng đều kỷ niệm ngày trọng đại của đất nước họ. Và đó là ngày của tự hào, từ đó thấy cần phải suy nghĩ, hành động sao cho xứng đáng với những người đã có công lao to lớn làm nên niềm tự hào ấy. Cho nên, việc ra điều kiện để hòa hợp là rất lạ lùng và khôi hài. Ðất mẹ luôn mở rộng vòng tay với mọi đứa con, dù là đứa con lầm lỗi. Chúng ta chân thành hòa hợp nên đã có những người từng ở bên kia chiến tuyến, với sự chân thành, không điều kiện, đã trở về với Tổ quốc. Như ông Nguyễn Cao Kỳ từng nói: “Những ai muốn quay về dĩ vãng, thật là không tưởng. Tôi nghĩ rằng, nhiệm vụ của mỗi công dân trên toàn thế giới là đoàn kết nhau lại, hợp sức xây dựng đất nước. Hãy quên quá khứ để nhìn về tương lai”. Và còn rất nhiều những người khác nữa, họ trở về đất nước, tắm hồn mình trong hồn dân tộc, thấm sâu cái nghĩa đồng bào thiêng liêng, từ đó chung sức xây dựng đất nước mà không đòi hỏi bất cứ điều gì.

        Tất nhiên, muốn hòa hợp thì phải nỗ lực, và điều xứng đáng nhất để chúng ta nỗ lực chính là tình đồng bào, là nghĩa quê hương, là tương lai đất nước. Nếu người trong nước “khép lại quá khứ, hướng đến tương lai” một cách chân thành thì người ở ngoài nước cũng cần phải vậy. Song cần nhận thức rằng hòa hợp chứ không phải ra điều kiện, nỗ lực chứ không phải bằng mọi giá. Ai đó ra điều kiện và đáng tiếc cả ai đó dường như muốn có sự hòa hợp “bằng mọi giá”, đều không thể đưa tới sự chân thành. Ðất nước đang cần sự yên bình để xây dựng và phát triển, đang cần thống nhất thành một khối để bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ, thì mọi người Việt Nam yêu nước, dù ở bất cứ nơi nào trên trái đất này cũng nên suy nghĩ và làm những công việc sao cho xứng là con dân nước Việt.

        HOÀI VŨ

        Ý kiến bạn đọc (5)
        Xếp theo mới nhất (0-5)
        VNDCCH và VNCH tuy cùng chung cái gốc là VN nhưng không có nghĩa đứa con nào của người mẹ VN cũng giống nhau, cũng đều như nhau bởi giữa chúng có sự “biến dị” rất lớn, đó là: VNDCCH buộc phải cầm súng chiến đấu chống lại guồng máy cai trị của đế quốc Pháp và sau này là một nửa triệu quân xâm lược Mỹ để giành lại độc lập tự do cho đất mẹ VN. Còn đệ nhất VNCH và đệ nhị VNCH cũng buộc phải cầm súng nhưng không phải để bắn vào Pháp và Mỹ mà bắn vào những người anh em máu mủ ruột thịt của mình để được nuôi dưỡng, để được o bế bởi những kẻ ngoại bang đang giày vò thân thể người mẹ VN của mình. Những ai muốn hòa hợp, hòa giải thì trước hết phải biết phân biệt rõ trắng đen như vậy đã, không thể đánh lận để lẩn tránh trách nhiệm trước l��
        tantrinh – 03:19 | 28.07.2014

        bài viết rất hay,rất dược đồng tình của những người đã từng tham gia các cuộc chiến đấu giải phóng đất nước.HHHGDT là chủ trương đúng nhưng không thể đánh đồng với lịch sử và bản chất của những kẻ cam tâm bán nước có chấp đén u mê như một số ít kẻ CCCĐ ớ HN cũng như ở trong nước.đén như thằng cai ngục nổi tiếng ác ôn NHU ở phú quốc khi biết hối hận anh em tù binh cùng nhà nước vẫn tha thứ thì đủ thấy tổ quốc chúng ta,nhân dân chúng ta cao thượng đến mức độ nào…
        nguyễn học Dân – 04:36 | 28.07.2014

        Đồng tình với tác giả bài viết và @tantrinh. Lịch sử là sự thật không ai có quyền và không ai bóp méo được.
        Quang Thanh – 04:37 | 28.07.2014

        Gần đây tôi có xem phóng sự của nhà báo Vũ Hoàng Lân (phố bolsatv) phỏng vấn ông Nguyễn Tấn Lạc. Theo đó, ông Lạc nói về cuộc vận động “Ngày Việt Nam cộng hòa”. Và ông đưa ra lí do rằng để tôn vinh, ghi nhớ những người đã ngà xuống, đã hy sinh vì chính nghĩa của VNCH. Tôi không hiểu VNCH có chính nghĩa ở điểm nào ? Không biết liệu ông Nguyễn Tấn Lạc có thể giải thích rõ cho độc giả về tính “chính nghĩa” đó không
        tthlp – 14:23 | 28.07.2014

        Các bác cứ bới móc củ lạc thối ra làm gì, khổ thân củ lạc thối quá cơ. Củ lạc bị thối do ngâm lâu dưới nước, còn củ lạc nguyễn tấn thối do suốt ngày trong cái đám ao tù tầm nhìn không qua được cạp váy đàn bà do đó mới có câu ngu như nai cái. Trên giá sách của củ lạc thối nguyễn tấn có bao nhiều là sách, không biết sách đó là cái sách gì, có quyển nào của lê chiêu thống, trần lộng, trần ích tắc không, hay là toàn sách chỉ có bìa không có chữ nên củ lạc thối được học hành gì đâu. “Chính nghĩa bỏ chạy tụt quần” “Chính nghĩa lấy tiền lương của lính”, ba bảy loại tầm phào, càng nói càng thấy ngu không có đường tiến bộ.
        Bà Nà – 17:11 | 28.07.2014

      • Việt Quốc Thiên says:

        Trích; “Sự thật lịch sử cho thấy, cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước của nhân dân Việt Nam là một cuộc chiến đấu chống xâm lược. Và sự thật lịch sử cũng cho thấy, khi Mỹ can thiệp vào Việt Nam đã có một số người lầm lạc, chĩa súng vào đồng bào, gây nên nhiều tội ác” (hết trích)

        Chào bạn thanh

        Không hiểu bạn nghĩ gì khi post bài viết “nhảm nhí” này lên đây mà không có một lời bình luận nào? Có phải bạn đồng ý với lập luận của Hoài Vũ?

        Chúng ta đang ở thời đại thông tin @, nhiều tài liệu đã được giải mã, vậy mà kẻ viết bài này (Hoài Vũ) vẫn như một con ngựa bị bịt mắt để kéo chiếc xe thồ trên con đường đá gồ ghề của hơn nửa thế kỷ trước!

        Cho đến nay ai cũng biết, sau Hiệp Định Genevơ 1954 đất nước VN bị chia ra làm hai. Miền Bắc do ông HCM và CSVN cai trị, với sự trợ giúp, viện trợ của Tầu cộng và Liên Xô (khối CS).

        Miền Nam do ông Bảo Đại và thủ tướng Ngô Đình Diệm lãnh đạo với sự giúp đỡ, viện trợ để xây dựng của Mỹ. Do vậy đã có gần một triệu đồng bào không chấp nhận CS đã di cư từ miền Bắc vào miền Nam.

        Theo Hiệp Định này, tất cả những cán binh CS ở miền Nam phải tập kết ra Bắc trong vòng 300 ngày. Nhưng CS đã gài người ở lại miền Nam với khoảng mười ngàn cán bộ đảng viên (trong đó có Lê Duẩn, Võ Văn Kiệt, Nguyễn Hữu Thọ……)

        Vào năm 1956, sau đề nghị tổng tuyển cử để thống nhất VN của phía CS-Bắc Việt bị chính quyền miền Nam (Ngô Đình Diệm) từ chối, những cán bộ CS ở miền Nam bắt đầu quấy phá, khủng bố, ám sát giáo viên và cán bộ xã, ấp của miền Nam.

        Đấy cũng là lý do miền Nam có chiến dịch “gia đình tôi quyết tâm tố cộng” và luật 10/1959 ra đời.

        “Luật 10-59 là một đạo luật do chính quyền Việt Nam Cộng Hòa ban hành ngày 6 tháng 5 năm 1959, quy định việc tổ chức các Tòa án quân sự đặc biệt nhằm xét xử trong 3 ngày các tội ác chiến tranh chống lại chế độ Việt Nam Cộng Hòa. Máy chém từng được sử dụng làm công cụ hành quyết phạm nhân bị kết án theo luật này.

        Tuy nhiên dưới chế độ của ông Ngô Đình Diệm, duy nhất có một lần dùng máy chém để chém đầu cán bộ CS tên Hoàng Lệ Kha ở Tây Ninh. Mục đích của máy chém chỉ là để răn đe!
        (http://vi.wikipedia.org/wiki/Lu%E1%BA%ADt_10-59)

        Rất nhiều đảng viên, cán bộ của CSVN đã bị bắt ở miền Trung qua tổ chức tình báo của ông Ngô Đình Cẩn và Phan Quang Đông, một số cán bộ CS ra chiêu hồi chính phủ VNCH.

        Để cứu vãn tình hình, CS-Bắc Việt đã gởi thêm một số cán bộ từ miền Bắc vào Nam và thành lập MTGPMN vào ngày 20 tháng 12, 1960 do Nguyễn Hữu Thọ làm chủ tịch.

        Nên nhớ, trong thời gian này ở miền Nam chỉ có cố vấn Mỹ và phái bộ quân sự Hoa Kỳ giúp VNCH xây dựng hạ tầng cơ sở. Đến cuối tháng 6 năm 1956, số cố vấn tại MAAG đã tăng lên đến 740 người. Phái bộ chia làm 3 nhóm ở mỗi quốc gia tại bán đảo Đông Dương là Việt Nam, Lào và Campuchia.

        Mãi cho đến năm 1965 sau khi ông Diệm bị sát hại, chính trị miền Nam bị bỏ ngỏ, CS-Miền Bắc dồn quân đánh úp, Mỹ lấy cớ đem quân vào chận đứng CS khiến chiến tranh mở rộng và thêm khốc liệt như tất cả chúng ta đều thấy!

        Lịch sử cho thấy; “Kháng Mỹ cứu nước” chỉ là chiêu bài của ông HCM và đảng CSVN, họ lợi dụng lòng yêu nước của nhân dân VN để xích hoá Chủ Nghĩa Cộng Sản vào đầu cổ dân tộc VN ta!

        Những người miền Nam (VNCH) chỉ cầm súng bảo vệ nhân dân và đất nước (miền Nam). Chính ông HCM và CSVN là những kẻ đã cầm súng Tầu, đạn Liên Xô để bắn vào đồng bào ta ở miền Nam!

        Đây là một thực tế không thể chối cãi!

        (còn tiếp)

      • Việt Quốc Thiên says:

        tiếp theo…….

        Trích; “Lý tưởng là điều thỏa mãn tới mức tuyệt đối của một ước vọng cao đẹp của con người, vậy làm sao lại có thể có thứ “lý tưởng” quay lưng với đồng bào và Tổ quốc? Gọi việc bán Nước, theo ngoại bang là “lý tưởng khác” chính là hủy hoại giá trị nhân bản và nhân văn, cào bằng các giá trị truyền thống thiêng liêng của dân tộc, hạ thấp ý nghĩa cao cả của những người đã hy sinh vì độc lập và thống nhất đất nước.“.

        Tôi đồng ý với nhận định trên đây! Tuy nhiên Hoài Vũ đã cầm ngược mũi dao, biến “nạn nhân” thành thủ phạm?

        Ngày nay lịch sử đã chứng minh rõ ràng, ai là kẻ đã bán nước, quay lưng với đồng bào và Tổ quốc!

        Kẻ đó chính là CSVN!

        Hãy đọc đây, chính những người trong cuộc, đã từng đóng góp xương máu “kháng Mỹ cứu nước” đã phải héo tim nát ruột kêu gào:

        Đảng viên lão thành kêu gọi thoát Trung.

        Đảng CSVN đã bị lệ thuộc vào TQ quá nhiều, CSVN cắt đất chia biển cho TQ quá nhiều, vậy mà vẫn không thoả mãn được lòng tham vô đáy của đại hán. Chúng đã đưa giàn khoan HD 981 và thềm lục địa VN và muốn nuốt hết cả Biển Đông!

        Ngày xưa vì nghe theo ông HCM và đảng CSVN, dựa vào TQ để đánh Mỹ và VNCH. Nay choáng tỉnh, mở mắt ra thì thấy đã bị mất khá nhiều đất và biển vào tay TQ, nhà cầm quyền CSVN đã vội vã cầu viện Mỹ tiếp tay để mong chận đứng cái lưỡi bò không lồ của TQ đang lo le muốn liếm hết biển và đất nước VN!

        Hãy suy nghĩ, đừng để mình bị lừa gạt lần nữa.

        Chúng ta đang sống dưới ánh đèn điện sáng như ban ngày, không phải như cái thời cầm đèn dầu lục lọi trong hang Pắc Pó của hơn nửa thế kỷ trước!

Leave a Reply to Kháng chiến BỊP