WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Thiệt là may phước cho ông Nguyên Ngọc

Hôm 28 tháng 7 vừa qua, trên trang Mõ Làng có bài viết “Tọa đàm ‘Tư tưởng Phan Chu Trinh và Việt Nam 2014’: Nhà văn Nguyên Ngọc bị nghi ngờ là thành viên “Việt Tân“. Chỉ mới bị “nghi ngờ”  thôi nhưng “nạn nhân” đã bị đám dân phòng (trên mạng) đã thi nhau ném đá tơi bời, hoa lá:

Hoa Sen09:11 Ngày 28 tháng 07 năm 2014

Ông Nguyên Ngọc gần đây có những biểu hiện suy thoái về trí tuệ nên không loại trừ khả năng làm cho Việt Tân.

Đừng Anh09:15 Ngày 28 tháng 07 năm 2014

Nhiều người không chịu được đã nói thẳng vào mặt Nguyên Ngọc những lời nặng nề vì những việc làm không hay của nhà văn già này thời gian gần đây.

ngố nguyễn00:02 Ngày 31 tháng 07 năm 2014

Nếu như tôi gặp con người này thì tôi cũng sẽ sẵn sàng nói thằng vào nhà văn Nguyên Ngọc những lời lẽ từ tận đáy lòng, tuổi thơ tôi đã từng biết đến nhà văn như một người tài, nhưng giờ nhà văn lại quay lưng lại với đất nước, quay lưng lại với dân tộc thì đáng xấu hổ quá

Bé Ngủ09:19 Ngày 28 tháng 07 năm 2014

Tội nghiệp Nguyên Ngọc, chắc già quá thành ra lẩm cẩm, thích thể hiện khác đời.

Lan Phương09:24 Ngày 28 tháng 07 năm 2014

Ông Nguyên Ngọc thích được tung hô vớ vẩn chứ tinh khôn không ai làm thế.

Thành Trần09:30 Ngày 28 tháng 07 năm 2014

Già rồi thích tỏ ả nguy hiểm để có người nể sợ. Suy nghĩ rất chi là trẻ con, vớ vỉn.

Chicago Phan09:41 Ngày 28 tháng 07 năm 2014

Gọi là tọa đàm cho có vẻ sang chứ thực ra túm 5 tụm 3 nói chuyện bất mãn. Có ngày chết oan đó em

Chi Mai09:51 Ngày 28 tháng 07 năm 2014

Việt Tân Việt teo gì không biết, nhưng già rồi mà còn ham hố công thần thì không ra gì cả.

Chả phải Việt Tân, ông này muốn lổi nên thích tham gia vào những trò nhí nhố gây sự chú ý.

Bí Đao09:56 Ngày 28 tháng 07 năm 2014

Nguyên Ngọc đã bị mua chuộc rồi sao? Chả có nhẽ!

na na00:17 Ngày 31 tháng 07 năm 2014

Tình hình như thế này thì chúng ta có thể khẳng định con người Nguyên Ngọc không ai là không phủ nhận tài năng của ông, nhưng nhân cách của ông thì chúng ta phải suy nghĩ lại. Một người đang khởi đầu tốt bỗng dưng vì nhân cách thèm tiền mà giờ đây như thế này

Chậm tiến quá! Lão Nguyên Ngọc thành đồng nát từ lâu rồi

linh thuy00:11 Ngày 31 tháng 07 năm 2014

Như vậy là đã rõ, dù ông tay làm cho tổ chức nào đi nữa, Việt Tân hay không thì giờ ông ta cũng không còn là người mà nhân dân dất nước Việt Nam yêu mến và kính nể nữa rồi. Một kẻ chạy theo giặc, giờ muốn quay lại phá hoại nhà nước ư? Đừng có mơ điều đó thực hiện được đi

lung linh anh sang00:24 Ngày 31 tháng 07 năm 2014

PhanChuTrinh

Đây mới chính là con người thật của Nguyễn Nguyên Ngọc sao? Từ giờ trở đi con người này sẽ là kẻ thù của nhân dân sao? Đáng thất vọng thật đấy, từ một con người nổi tiếng trong nền văn học của đất nước, nhưng mà bản chất tham lam giờ đây già rồi mà vẫn tỏ ra vì tiền.

Bị “nghi ngờ là thành viên Việt Tân” là điều tuy không vinh dự hoặc hay ho gì cho lắm nhưng cũng (vẫn) hơn bị tình nghi là … Việt Quốc:

Dân làng bỗng ngã ngửa ra rằng: bác Chắt Kế bị nghi là phản động!

Cái cớ người ta vin vào để bác bị người ta cảnh giác thật là đơn giản.

Những ngày mệt mỏi, nghỉ việc, bác mở lò rèn làm nghiệp dư để khuây khoả tâm trí. Bác rèn đủ thứ: dao, mác, liềm, lưỡi hái và sửa chữa súng bắn chim. Bác không rèn để đem ra chợ bán, bà con trong làng trong xã đến nhờ thì bác làm với một giá rất rẻ. Có mấy người thích đi bắn chim thường quây quần ở nhà bác, nhỡ không may súng hỏng là bác chữa ngay, bác còn sản xuất cả đạn ria. Khi bắn được con cò con vạc, họ thường sum họp ăn uống và trò chuyện vui vẻ. Bác bị tình nghi bằng nhiều câu hỏi ba lăng nhăng tại một cuộc họp nông hội:

– Rèn dao, mác để làm gì?

– Sản xuất súng đạn để làm gì?

– Cung cấp cho ai?

– Tiền thu được bỏ vào quỹ Quốc dân đảng!

– Tại sao từ xưa đến nay không mở lò rèn, nay lại mở? Ông ta học nghề rèn để làm gì?

– Đích thị là lò sản xuất vũ khí cho bọn phản động...

Chẳng cần đọc lệnh của một cơ quan pháp luật nào, mấy dân quân làng vào tóm cổ bác, điệu bác đến “nhà giam” – gọi là nhà giam, chứ thật ra đó là ngôi nhà rách nát của một cán bộ xóm. Họ không dùng cực hình tra tấn bác như những “tội phạm” khác, nhưng bác cũng bị hành hạ đến cơ khổ. Đêm ngủ không được nằm giường, mà trải manh chiếu nằm co quắp trên nền đất, không có màn.

Thỉnh thoảng bác bị anh dân quân đánh cho một tát rơi vỡ kính cận. Khi mỏi lưng, bác ngồi dựa vào cột, liền bị dân quân quát: “Ngồi thẳng lên! ”. Lúc đau bụng, bác xin viên thuốc cũng bị dân quân mắng: “Đau thì phải chịu. Thoát chết là may”. Một lần người nhà mang cơm đến, đặt lên chiếc chõng tre, bác định cầm đũa ăn, bị cô dân quân cản lại: “Không được để lên chõng! Đặt cơm xuống đất mà ăn!” (Võ Văn Trực. Chuyện Làng Ngày Ấy. California: Tạp Chí Văn Học, 2006).

Cùng ngày, ngày 28 tháng 7 năm 2014, bài “Tọa đàm ‘Tư tưởng Phan Chu Trinh và Việt Nam 2014’: Nhà văn Nguyên Ngọc bị nghi ngờ là thành viên “Việt Tân” cũng đã được đăng lại trên trang Dân Luận – với lời dẫn nhập (nghe) chua cay thấy rõ:

“Những lập luận trong bài viết này cho thấy sự bế tắc về tư duy của những dư luận viên, những người đang tìm cách bảo vệ Đảng CSVN đang rễu rã cả về nhân sự và tư tưởng hiện nay. Một hội thảo bàn về tư tưởng khai dân trí và đấu tranh bất bạo động của Phan Chu Trinh cũng bị coi là ‘kích động cho một cuộc bạo động và đòi thay thế chế độ hiện tại’ thì không còn gì để nói. Một nhà văn dù tuổi đã cao nhưng vẫn đau đáu về vận mệnh của dân tộc, của đất nước bị nghi ngờ là thành viên ‘Việt Tân’ thì đảng Việt Tân quả là có uy tín và thu hút được nhân tài! Viết như vậy khác nào quảng bá cho Việt Tân không?”

Qua hôm sau, hôm 29 tháng 7 năm 2014,  trang Mõ Làng có ngay bài hồi đáp (“TẤT CẢ ĐANG LÀ ‘NGHI NGỜ’ THƯA”DÂN LUẬN“) với cái kết luận “khách quan” hết sức:

“Thử hỏi rằng, với một cuộc Tọa đàm mà trong thông báo lại cho rằng: ‘Điểm cơ bản của Phong trào Duy Tân do ông khởi xướng là bất bạo động và công khai hoạt động, nhắm tới cải tổ xã hội, giáo dục tinh thần tự do, xây dựng những cá nhân độc lập và có trách nhiệm, phổ biến các giá trị văn minh phương Tây như pháp quyền và dân quyền’ (Trích ‘Thông báo Tọa đàm ‘Tư tưởng Phan Châu Trinh và Việt Nam 2014’) thì có nên hiểu đó là ‘kích động cho một cuộc bạo động và đòi thay thế chế độ hiện tại’ và nếu có một ý tưởng nào hơn thì xin được chỉ giáo.

Cuối cùng như đã khẳng định ở trên, tất cả chỉ đang là ‘nghi ngờ’ và người viết cũng rất khách quan khi đưa ra những cứ liệu để nghi ngờ. Đừng mặc định đó là những điều đã là của hiện thực để đưa ra những lời thắc mắc đến vô vị như vậy.

Xin cảm ơn!!!!”

Mõ Làng thiệt là “rất khách quan” và cung cách (“xin chỉ giáo”) cũng rất đáng trân trọng. Quả là khác hẳn với không khí cuồng nhiệt và thái độ cuồng điên trong Chuyện Làng Ngày Ấy:

Vì tinh thần cảnh giác quá cao nên ông Khang mới trở thành thủ qũi của bọn phản động nước ngoài giữ những năm tỉ dô la, chú xã thọ nghèo rớt mùng tơi đến làm thuê cho ông Khang cũng trở thành đảng viên trung kiên của Quốc Dân Đảng…

Hãy nghe một người đàn bà kể tội chú xã Thọ: 

- Một hôm tao thấy mi từ nhà bà Đoan ra, tay cầm một gói cà. Mi có nhớ là mi gói cà bằng cái gì không? Bằng ảnh của Mao chủ tịch. Mi có tư tưởng nhạo báng lãnh tụ cộng sản quốc tế. (Sđd trang 126-127).

So với Chuyện Làng Ngày Ấy thì chuyện bị “nghi ngờ là thành viên Việt Tân” hôm nay của đám mõ làng, rõ ràng, chỉ là chuyện nhỏ. Buổi toạ đàm được tổ chức vào hôm 19 tháng 6 năm 2014 mà tới bữa nay nhà văn Nguyên Ngọc vẫn còn được sống yên lành (và vẫn còn nguyên vẹn) chứ chưa bị “treo lên xà nhà” như những nạn nhân bị nghi ngờ là Việt Quốc hồi đầu thập niên 1950:

Ba anh dân quân mang đại đao xồng xộc tới, buộc dây thừng vào hai cổ chân ông Khang rồi trèo lên xà nhà kéo ngược dây.Ông Khang vội vàng van xin:

- Tôi xin khai, tôi xin khai hết

 Họ lại buông dây xuống để ông Khang đứng nói:

 - Tôi có tội với dân với nước. Từ nay tôi không làm phản động nữa!

 Dân quân A:

 - Mi làm phản động với ai?

Dân quân B:

- Mi đã chỉ điểm cho giặc mấy lần?

Dân quân C:

- Mi đã nhận mấy tỉ đô la của Quốc Dân đảng?

 Bị hỏi dồn dập, ông Khang không biết trả lời thế nào. Chủ tọa liền ra lệnh:

- Thằng này ngoan cố, treo ngược lên xà nhà!

Sau khi vài chục ngàn mạng đã bị treo ngược lên xà nhà thì thánh đế bỗng hồi tâm. Năm 1956, Người đã nhỏ lệ trước quốc dân cùng với lời xin lỗi vì chủ trương “thà giết lầm còn hơn bỏ sót” của Đảng và Nhà Nước.

Ba mươi năm sau, năm 1986, Đảng và Nhà Nước lại dũng cảm đổi mới và sửa sai thêm lần nữa. Tuy tiến rất chậm nhưng ta tiến chắc. Nhờ vậy, đám dân phòng trên mạng – xem ra – ôn hoà và đỡ sắt máu hơn bọn dân quân ngày trước thấy rõ.

Cụ Hồ khóc sau đấu tố NVGP và CCRĐ 1957.  Ảnh và chú thich: Diễn Đàn Thế Kỷ

Cụ Hồ khóc sau đấu tố NVGP và CCRĐ 1957.
Ảnh và chú thich: Diễn Đàn Thế Kỷ

Thiệt là may phước cho nhà văn Nguyên Ngọc!

© Tưởng Năng Tiến

13 Phản hồi cho “Thiệt là may phước cho ông Nguyên Ngọc”

  1. Lãnh tụ bịp láu cá vặt says:

    *** “Đừng hiểu sai, viết lầm về Hồ Chí Minh “-Nguyễn Tuờng Bá: Thời gian trước 1945 Hồ Chí Minh vẫn hút thuốc thơm (Philips Moris) nhưng để trong bao Melia vàng nội hóa. Giáo sư Vũ Khắc Khoan kể lại đã được Hồ Chí Minh khoái chí cười cho một điếu thuốc Philis Moris lại để trong bao Melia nội hóa, trong một chuyến du hành rõ ràng láu cá ranh vặt. Các cán bộ Việt Nam Quốc Dân Ðảng ngay từ năm 1945 đã báo cáo rằng Bắc Bộ Phủ Việt Minh hằng ngày lấy thức ăn từ khách sạn Métropole ở bên kia đường, thức ăn Pháp “cao cấp” nhất Ðông Dương. Suốt thời gian 1954-1975 phần hàng ăn của Métropole vẫn sống mạnh trong khi phần khách sạn bỏ hoang phế, Hồ chí Minh và các thân cận ghiền cơm Pháp “.

    *** Nhà nghiên cứu đầu ngành về văn học Việt Nam hiện đại Nguyễn Đăng Mạnh : Anh Hoàng Tuệ kể với tôi chuyện này: hồi kháng chiến chống Pháp, đi công tác ban đêm, tình cờ anh đi cùng với một đoàn người chở thuốc lá ngoại từ vùng tề ra cho cụ Hồ, có bộ đội đi kèm để bảo vệ. Hoạ sĩ Dương Bích Liên, hồi cùng ở với ông Hồ ở Việt Bắc, thấy ông thường hút thuốc lá ngoại, uống rượu Tây và uống sữa tươi (Người ta nuôi một con bò để lấy sữa cho ông).

    *** Bảo Đại và Hoàng Văn Chí (Tác giả cuốn “ TỪ THỰC DÂN ĐẾN CỘNG SẢN “ ) đều nói HCM thích hút thuốc lá Mỹ trong khi đám công an, du kích ra sức bắt giam và xử tội những người buôn bán hàng ngoại hóa!

    ***HcM nghiện thuốc lá, cà phê hay bơ sữa không phải là điều quan trọng nhưng HcM làm bộ khắc khổ, biểu diễn hút thuốc lá nội trước mắt quần chúng, bắt cán bộ nuôi bò sữa mà luôn miệng chửi bơ sữa thì đó là hành vi dối trá. Lời nói không đi đôi với việc làm .

    • Vân Nam says:

      Thưa bà con, cô bác.

      Có “thằng” nào vi trùng lao đục ruỗng hai lá phổi đến khi may mắn lành bệnh mà còn (dám) nghiên thuốc lá (lõ đít ra) như Hồ không? Bố bảo!

      Vậy thì Hồ đây là Hồ Nghệ hay Hồ…Hẹ?

  2. Dân Việt says:

    Con Người Xã Hội Chủ Nghĩa
    Đây con người xã hội chủ nghĩa
    Hậu thân loài người vượn Bắc kinh
    Con lão trùm tội ác Lê nin
    Cháu gọi ông Hồ ông Mao là bác.

    Người xã nghĩa thuộc dòng Các mác
    Sinh ra từ xưởng đẻ nhân dân
    Từ sau ngày “giải phóng” bảy lăm
    Đảng sản xuất ra lò hàng loạt.

    Người xã nghĩa từ cha bỏ mẹ
    Chỉ biết mình con đảng mà thôi
    Đảng dạy ngay từ thuở nằm nôi
    Yêu bác đảng, tình yêu duy nhất.

    Người xã nghĩa chẳng biết gì tổ quốc
    Ngoài cái tổ đình tận xứ Liên xô
    Bây giờ lưu vong, tổ đình Cộng sản
    Đã dọn qua Tàu bám trụ cùng Mao.

    Người xã nghĩa vận hành cũng khác
    Trong cái đầu, chủ thuyết Mac Lê nin
    Trong trái tim, hận thù giai cấp đấu tranh
    Và chân tay là của thằng múa rối.

    Người xã nghĩa chẳng biết gì tội lỗi
    Say máu ngà, thèm chém giết tương tranh
    Nặng lòng tham, ưa cướp bóc giật giành
    Sống vô cảm trên đau thương đồng loại.

    Người xã nghĩa khác chi đàn chó sói!
    Đang rông càn trên khắp nẻo quê hương
    Gieo rắc khổ đau tủi nhục khôn lường
    Cho dân tộc, giống nòi, và tổ quốc.

    Phan Huy MPH
    http://fdfvn.wordpress.com

Phản hồi