WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Đào Hiếu: Võ Thị Thắng có một nụ cười khác

Lời tác giả: Tám giờ mười lăm phút sáng ngày 22/8/2014 chị Võ Thị Thắng, uỷ viên trung ương đảng CS Việt Nam, nguyên Tổng Cục Trưởng Tổng cục Du lịch Việt Nam đã từ trần tại TPHCM sau một thời gian dài bị bệnh nan y.

Với tư cách là “người nhà” của chị, tôi xin ghi lại đôi điều mà tôi từng được nghe chị kể cùng với những kỷ niệm nhỏ giữa tôi và chị như một sự bày tỏ lòng thương tiếc và yêu mến.

————————————————–

Bà Võ Thị Thắng nổi tiếng với bức ảnh

Bà Võ Thị Thắng nổi tiếng với bức ảnh

Trước đây tôi không từng hoạt động chung với chị vì hai người ở hai đơn vị khác nhau nhưng do sự sắp xếp ngẫu nhiên của xã hội mà sau này chúng tôi trở thành người nhà với nhau: chị làm dâu, còn tôi làm rể họ Trần.

Trong chuyến về quê chồng (Bình Định) tảo mộ, gia đình chị và tôi cùng đi trên một chiếc xe mười sáu chỗ của ngành du lịch. Suốt hai ngày đường, chúng tôi nghỉ lại nhiều nơi và đó là dịp mà chị đã kể lại những “biến cố đầy kịch tính” mà chị đã phải trải qua trong suốt thời gian làm Tổng Cục Trưởng. Những biến cố ấy có thể viết thành một cuốn sách dày, li kỳ hấp dẫn như phim hình sự Mỹ. Nhưng chị không dám viết, cũng không dám nhờ tôi viết dù tài liệu thì có rất nhiều. Tôi nghĩ rằng một ngày nào đó những tài liệu ấy sẽ được công bố, hoặc là cuốn sách ấy sẽ được viết ra, nhưng bây giờ thì không.

Bây giờ chỉ có ký họa.

Bây giờ chỉ vài đường nét bằng bút chì, bằng ngón tay nguệch ngoạc trên cát biển Qui Nhơn, bằng hòn than vẽ trên bức tường cũ… phác thảo bi kịch của một người đàn bà có địa vị ngang hàng với bộ trưởng, một người từng gan lì đuổi theo địch thủ của mình với một khẩu súng rỉ sét, một nữ sinh trường Gia Long đã nghĩ ra được câu tuyên bố để đời. Rồi cuối cùng chiếc ghế Tổng Cục Trưởng mà người ta trao cho chị cũng bị đặt trên bốn trái mìn nổ chậm được làm bằng lòng đố kỵ, bằng thù oán cá nhân, bằng những mưu đồ ma quỷ.

Người con gái “anh hùng” ngày xưa chợt biến thành nhân viên CIA Mỹ với tập hồ sơ dày cộm.

Đó là những ngày cuối năm 1996. Nhiều nhân vật có tình cảm với Võ Thị Thắng trong Bộ Chính Trị đều rất bàng hoàng. Con chạch lại leo lên đẻ trên ngọn đa! Vậy mà người ta vẫn có đầy đủ những tài liệu về một con chạch như vậy!

Và nhiều kế hoạch “ám sát” đã được nghĩ đến: xông thằng vào cuộc họp quốc hội “bắt nóng”? Hay bắn tỉa? Bắn ở đâu?

vo-thi-thang-011

Năm 1999 Tổng Cục Trưởng Võ Thị Thắng nhận được giấy mời sang Mỹ dự hội nghị về du lịch. OK. Sao không cho người bắn tỉa tại sân bay Los Angeles? Ngay khi đối tượng bước ra cổng phi trường là gởi một viên đạn vào đầu rồi đổ thừa cho CIA giết người diệt khẩu. Thật gọn nhẹ.

Kế hoạch lập tức được triển khai. Một anh chàng James Bond 007 mũi tẹt da vàng được chọn trong đám thân tín tại Mỹ để thực hiện Mission Impossible này. Và Mme Thắng không hề hay biết gì về âm mưu đó.

Mấy hôm sau chị lại nhận được một giấy mời của ngành du lịch Trung Quốc. Và, một cách ngẫu nhiên, chị đã chọn đi Trung Quốc.

Chàng James Bond ngồi ngáp ruồi ở sân bay Los Angeles.

Không giết được tên CIA Võ Thị Thắng ở Los thì sẽ bắt cóc hắn tại sân bay Nội Bài khi hắn ta trở về Việt Nam.

Một phương án mới được triển khai ngay lập tức: khi máy bay đáp xuống, xe con của Tổng Cục Du Lịch đến đón sếp thì sẽ có một xe mười sáu chỗ trờ tới, ép nó sát lề, chặn đầu. Khống chế tài xế, bắt cóc bà Tổng Cục Trưởng chạy ra khỏi phi trường, thẳng về nơi giam giữ.

Và mọi việc đã xảy ra y như kịch bản. Nhưng khi những kẻ bắt cóc mở cửa chiếc xe con của Tổng Cục Du Lịch thì chỉ nhìn thấy “bác tài” đang “há hốc mồm” vì kinh ngạc.

-Bà Thắng đâu?

- Xe khác đã đến đón rồi!

Sự thực chẳng hề có chiếc “xe khác” nào cả. Chỉ có phép lạ của phật bà Quán Thế Âm Bồ Tát. Ngài đã làm cho chiếc va-li của Võ Thị Thắng lạc mất. Mme Thắng xuống máy bay nhưng không tìm thấy hành lý, đứng chờ ở cái vòng xoay cả tiếng đồng hồ. Tài xế chiếc xe con đến đón bấm điện thoại di động gọi nhưng tắt máy, anh ta tưởng sếp đã có người nhà đến đón nên chạy xe không về và bị những kẻ bắt cóc ép vô lề.

Mme Thắng tìm được hành lý thì đã quá trễ. Chị đành gọi một chiếc taxi.

*

 

Và bà Tổng Cục Trưởng đã nghĩ đến cái chết. Nhiều người trong Bộ chính trị không tin những hồ sơ ngụy tạo ấy nhưng cũng không “dám” bác bỏ. Chị gần như đơn độc. Chỉ trừ một người bạn giấu mặt. Một ân nhân của chị mà cho đến giờ này, khi sóng gió đã yên, khi một số tay chân của kẻ thù đã bị Bộ công an bắt, bị tòa án xét xử và khi chị đã nghỉ hưu… chị cũng không hề biết người đó là ai?

Trong những lúc lâm nguy nhất, người đó đã gọi điện cho chị, từ một trạm điện thoại công cộng, và báo cho chị hay rằng đang có một âm mưu như thế, như thế… rằng sự việc sẽ diễn ra như thế, như thế…

Nhưng đó cũng chỉ là những an ủi nhất thời. Tuy nhiều lần người ấy đã cứu chị thoát chết nhưng tại sao chị phải lâm vào tình thế ấy? Tại sao lại phải sợ hãi những kẻ đứng trong bóng tối? Tại sao kẻ trong sạch lại phải sợ bọn tội phạm? Tại sao một cán bộ cao cấp như chị lại phải sợ một thứ quyền lực đen nào đấy?

Và đã có lúc chị cầm một sợi dây thòng lọng. Chị cuộn nó lại, giấu trong túi xách, đến soi mặt mình trong gương. Một đêm mất ngủ. Và khóc. Một đêm ngồi trong góc tối của căn phòng nhìn chồng nhìn con và nhìn bức ảnh nổi tiếng của mình. Bức ảnh chụp chị đứng trước tòa án, giữa hai người quân cảnh đeo kính đen. Chị nhìn cái miệng cười của mình. Nước mắt lặng lẽ lăn xuống gò má. Bởi vì giờ đây chị không “được” đứng trước một tòa án để mà cười. Chị đang đứng trước một thế lực vô hình, chị đang bị rình rập, truy sát.

Ngày xưa chị nhìn thấy kẻ thù ngay trước mặt, chị bắn nó bằng một khẩu súng rỉ sét nhưng chị ở thế chủ động, chị là thợ săn còn kẻ địch là con mồi. Bây giờ thì chị không biết kẻ thù đang đứng chỗ nào, mặt mũi nó ra sao. Bây giờ chị có một khẩu K59 mới tinh nhưng chị sẽ bắn vào đâu? Bắn vào bóng tối? Vào hư vô?

Không ai trả lời những câu hỏi ấy và điều đó làm chị tuyệt vọng.

Sẽ phải treo sợi dây thòng lọng ở đâu? Trên xà nhà? Trước cửa? Hay trên một cành cây?

Không thể chết tầm thường được. Phải biến nó thành một lời cảnh tỉnh, một cáo trạng. Có lẽ chỗ tốt nhất là Hội trường Văn phòng Trung ương Đảng.

Chị quyết định vào đó để chọn một vị trí thích hợp.

Thính phòng im phăng phắc. Sân khấu mờ ảo. Những dãy ghế quen thuộc cũng đang lặng thinh, nín thở, chờ xem người đàn bà quen mặt này sẽ làm gì. Chị bước lên sân khấu, ngước nhìn những phông màn, những giàn đèn và những sợi dây kéo. Chị đi một vòng, chậm rãi, thầm lặng. Rồi chị bước xuống những bậc cấp, tìm đến chiếc ghế mà chị vẫn thường ngồi trong các phiên họp Ban chấp hành Trung ương Đảng.

Chiếc ghế ôm chị vào lòng nó, cũng mềm mại, ấm áp như ngày nào. Chị ngửa cổ, tựa đầu vào lưng ghế. Và khóc.

Dường như chị có thiếp đi được một lúc cho đến khi chuông điện thoại reo. Chị mở túi xách, Chiếc điện thoại màu bordeaux đang sáng lên giữa những cuộn dây thòng lọng.

Đó là cuộc gọi của người vô danh, ân nhân giấu mặt của chị. Chị nhận ra giọng nói quen thuộc. Nó ấm áp và chậm rãi. Những lần trước, chị đã cố nghĩ xem đó là giọng của ai nhưng không biết được. Chị chỉ biết chắc người đó đã gọi cho chị theo lệnh của một đồng chí nào đó trong Bộ Chính Trị. Lần này giọng nói ấy chỉ là một câu đơn giản.

-Bộ công an đã bắt hết chúng rồi. Chúc mừng đồng chí.

Chị lặng người đi. Hội trường như sáng lên. Chị thọc tay vào túi xách, nắm chặt sợi dây thòng lọng.

Chị thấm nước mắt bằng chiếc khăn rằn của du kích Miền Nam mà chị đã chuẩn bị sẵn. Chị nhìn thẳng lên sân khấu và cười. Tiếc thay anh nhà báo người Nhật năm nào đã không có mặt để ghi lại nụ cười ấy. Nó vẫn đẹp. Và nếu được công bố với đầy đủ những tình huống đắng cay thì nụ cười trong buổi sáng cuối năm 2000 ở Hội trường này cũng sẽ trở thành một huyền thoại, và có khi còn nổi tiếng hơn cả nụ cười của mấy mươi năm về trước.

Theo Blog Đào Hiếu

62 Phản hồi cho “Đào Hiếu: Võ Thị Thắng có một nụ cười khác”

  1. Austin Pham says:

    Tôi nguyền rủa bọn khốn kiếp đã đày đọa dân tộc VN bằng gông cùm và khủng bố. Tôi không đội trời chung với lũ đã dạy con nít cầm súng, liệng lựu đạn khi bọn nhóc ấy đáng lẽ phải đến trường. Tôi thề rằng, với quảng đời còn lại của mình, tôi phải lên tiếng vạch trần sự gian manh lừa bịp của những thằng /con cộng sản và kể hết tội ác của chúng. Tôi tự nhủ mỗi ngày rằng công sức của mỗi người như tôi rồi sẽ khai trí cho thế hệ mai sau, để chúng không còn ngu muội ca tụng cái bọn súc vật đã giết chóc chính đồng bào mình, chà đạp và ăn cướp chính người VN, bọn đã phá nát cội nguồn đạo đức mà tổ tiên đã mấy ngàn năm gầy dựng.
    Hỡi bọn lưu manh vô liêm sĩ, chúng bây đã làm được gì cho cái dân tộc khốn khó này ngoài việc nhồi nhét lòng hận thù giai cấp, khuyến khích sự lạnh lùng vô nhân của bọn đồ tể, giam cầm trí tuệ con người mà Tạo hóa đã ban cho họ và khiến người dân Việt phải dối trá gian manh, vất bỏ đạo đức cha ông để sinh tồn.
    Thật là tởm cho chúng bay. Cái thiên đường mà chúng bay cố công xây dựng bằng máu và nước mắt của đồng loại, cái lý tưởng mà bọn bay đã hơn một nửa thế kỷ thêu dệt bằng báo nhân dân và những cái loa phường đã hiện nguyên hình là địa ngục và quỷ dữ ngay tự những ngày đầu. Cầu mong lẽ công bằng cuối cùng của trời đất sẽ đến, và đến bằng địa ngục cho quỷ dữ chúng mày.

  2. DâM TiêN says:

    Hê hê ! Thị Thắng là đoàn viên Mặt chạn Rải foóng chết cha nó zồi…
    Chính cộng phỉ Bắc Kỳ đã xơi tái MTGPMN mà ai ơi… Nhãn vơ…và
    khoác lác…

    Anh Cộng phỉ Bắc Kỳ nhận vơ mà làm chi ?

    Đố anh Bắc Kỳ Rợ Hồ có hôm nào đọc…điếu văn giữa Liên Hiệp Quốc
    mà dám oang oang như ri ,” Quân đội và nhăn răng nước Việt Nam Dân
    Chủ Cộng Hòa Bắc Kỳ đã uýnh cho Mỹ kút uýnh cho Ngụy nhào ” đó !

    Cả nhà cu Chưng Sơn cũng không giải… lý được nội dung câu này, nhá !

  3. Austin Pham says:

    Nữ sinh Võ Thị Thắng được đảng dạy cầm súng để các cháu ngoan bác hồ sau này được học tập như vầy:
    http://kenh14.vn/doi-song/clip-nu-sinh-bi-danh-hoi-dong-lot-noi-y-tan-nhan-trong-lop-hoc-20140816103653648.chn
    Thật là tởm cái thiên đường cộng sản của các ông các bà nhà ta. Một lũ đến lúc chết mà còn không biết nhục!

  4. 2 lua says:

    máy bay tắt máy
    núp trong mây đễ phục kích máy bay Mỹ ta còn viết được,huống hồ chuyện nhỏ này phải không ông Hiéu.

  5. tonydo says:

    Xin qúi đàn anh stop chửi chị Võ Thị Thắng, nhưng làm ơn, làm phúc còn hơn làm lành trả lời câu hỏi sau đây đã:
    Ai trong các “người” chứng minh được rằng:
    Võ Thị Thắng, Nguyễn Thành Trung, Trịnh Công Sơn, Phạm Ngọc Ẩn, Nguyễn Sinh Cung (phòng nhì chuyển qua), Nguyễn Tất Thành, Nguyễn Chí Thanh.v.v. không là người của CIA?
    Rồi hãy ném đá họ.
    Kính cám ơn.

    • Chí Mén says:

      Đang cầm hòn đá, đọc đồng chí tonydo, buông vội, xém rớt vào chân. Thế mới biết bọn tư bản Mỹ thực dụng thật. Biết Thắng làm Tổng cục trưởng Du lịch, CIA bèn bắt mối với Thắng để dân Mỹ được discount giảm giá khi du lịch Việt Nam. Thật là tài tình!

      Riềng thằng tài xế của Thắng thì nếu ai biết tên thì nói ra, để đừng dại dột chơi với nó, nhờ ra phi trường đón giúp. Bố nó, đón bạn nếu không thấy thì phải vào quầy vé hỏi xem máy bay có đổi giờ vì thời tiết, hoặc bạn mình có đau yếu gì không, rồi gọi hỏi đứa nọ đứa kia… Đón bạn còn thế huống gì sếp, mà là sếp đàn bà có thể cần giúp khuân vác đồ. Đúng là thứ tài xế Việt cộng. Thằng này chắc trước nó lái xe cho Trần Dân Tiên!

    • ABC says:

      Tức cười thật ông Tony họ Đỗ ạ !
      Thay vì hỏi :” Ai chứng minh được ông bà Xoài, Ôỉ ,Mít là CIA, thì ông lại đi đặt câu hỏi ngược lại, làm như ông đã xác quyết chính họ đều là CIA cả !
      Hình như ông ở lâu quá với tụi CS, nên quen với cái loại luật rừng của chúng: “Đứng trước vành móng ngựa, mọi người dân đều có tội , nếu không chứng minh được là mình vô tội .”
      Thầy chạy ông luôn !

  6. Thiên Đường là đây says:

    Nhà văn Dương Thu Hương – có 6 tác phẩm được dịch ra tiếng Anh, tiếng Pháp và tiếng Đức: ” Khóc thì tôi có hai lần khóc.

    Lần thứ nhất khi đội quân chiến thắng vào Sài Gòn năm 1975, trong khi tất cà mọi người trong đội quân chúng tôi đều hớn hở cười thì tôi lại khóc. Vì tôi thấy tuổi xuân của tôi đã hy sinh một cách uổng phí. Tôi không choáng ngợp vì nhà cao cửa rộng của miền Nam, mà vì tác phẩm của tất cả các nhà văn miền Nam đều được xuất bản trong một chế độ tự do; tất cả các tác giả mà tôi chưa bao giờ biết đều có tác phẩm bầy trong các hiệu sách, ngay trên vỉa hè; và đầy dẫy các phương tiện thông tin như TV, radio, cassette. Những phương tiện đó đối với người miền Bắc là những giấc mơ. Ở miền Bắc, tất cả mọi báo đài, sách vở đều do nhà nước quản lý. Dân chúng chỉ được nghe đài Hà Nội mà thôi; và chỉ có những cán bộ được tin tưởng lắm mới được nghe đài Sơn Mao, tức là đài phát thanh Trung Quốc. Còn toàn bộ dân chúng chỉ được nghe loa phóng thanh tập thể; có nghĩa là chỉ được nghe một tiếng nói. Vào Nam tôi mới hiểu rằng, chế độ ngoài Bắc là chế độ man rợ vì nó chọc mù mắt con người, bịt lỗ tai con người. Trong khi đó ở miền Nam người ta có thể nghe bất cứ thứ đài nào, Pháp, Anh, Mỹ… nếu người ta muốn. Đó mới là chế độ của nền văn minh. Và thật chua chát khi nền văn minh đã thua chế độ man rợ. Đó là sự hàm hồ và lầm lẫn của lịch sử. Đó là bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn nhất mà dân tộc Việt Nam phạm phải. ” ….

  7. Thiên Đàng Miền Nam says:

    Tiến Sỹ Lê Hiển Dương – Nguyên Hiệu Trưởng Ðại Học Ðồng Tháp :

    … tốt nghiệp đại học, rồi được đảng và nhà nước chi viện vào miền Nam để mang “ánh sáng văn hóa” vào cho đồng bào miền Nam ruột thịt bao năm qua sống trong u tối lầm than vì cứ liên miên bị Ngụy kềm Mỹ kẹp chứ đâu có học hành gì!?

    Chúng tôi thực sự choáng ngợp khi xe qua khỏi vùng chiến sự Quảng Trị, đến Huế, đến Ðà Nẵng… rồi Nha Trang, Sài Gòn, rồi về Miền Tây, đến thị trấn Cao Lãnh, đâu đâu cũng lầu đài phố xá, chứ có tường đất mái tranh như ở thành phố Vinh chúng tôi đâu.

    Nhận xong nhiệm sở từ ty giáo dục Ðồng Tháp, chúng tôi được đưa về công tác tại trường trung học sư phạm Ðồng Tháp ngay tại trung tâm của thị trấn Cao Lãnh, và tại đây, trong suốt nhiều năm liền chúng tôi được bố trí ở tại khách sạn Thiên Lợi mà chính quyền cách mạng đã tịch biên từ tên “tư sản” Thiên Lợi… Chúng tôi đi từ choáng ngợp này đến choáng ngợp khác, bởi đây là lần đầu tiên chúng tôi biết được thế nào là “khách sạn”, biết được thế nào là lavabo là toilet tự xả nước, bởi cả thành phố Vinh, cả tỉnh Nghệ An chúng tôi hay thậm chí cả miền Bắc VN lúc bấy giờ là không có, chỉ sử dụng hố xí lộ thiên, để còn dùng nguồn “phân Bắc” này để canh tác, để tăng gia sản xuất theo sáng kiến kinh nghiệm “cấp nhà nước” của đại tướng Nguyễn Chí Thanh mà được bác Hồ khen thưởng .

    Thậm chí ở xã Hưng Lĩnh, Hưng Nguyên quê tôi lúc bấy giờ còn có cả những vụ án các tập đoàn viên, các hợp tác xã viên “can tội trộm cắp” phân bắc từ các hố xí của láng giềng để nộp cho hợp tác xã…!?.

  8. Minh Đức says:

    Bà Võ Thị Thắng vào thời 1960 hoạt động ám sát trong thành phố miền Nam thì cũng là hoạt động vu cáo người này, người nọ là Việt gian bán nước, tay sai CIA để ám sát. Sau này chế độ mà bà tham gia dựng lên cũng dùng lối vu cáo là tay sai CIA cho bà. Ông Võ Nguyên Giáp trong vụ TC2 cũng bị vu cáo là tay sai của CIA. Bản thân ông Võ Nguyên Giáp thời 1946 cũng từng chỉ huy công an Việt Minh thủ tiêu bao nhiêu người bị Việt Minh vu cho là Việt gian, tay sai đế quốc.

    Chính bản thân họ đi vu cáo để giết hại nhiều người để dựng lên một chế độ mà sau này cũng đi vu cáo họ để hãm hại họ. Vu cáo là cái thủ đoạn mà chế độ đó dùng. Họ đi theo chế độ đó rồi họ cũng trở thành nạn nhân.

    Có bao giờ và Võ Thị Thắng và ông Võ Nguyên Giáp mơ ước có một chế độ có khả năng đem các lời vu cáo đó ra xét xử công khai, có quan tòa độc lập gọi mọi người ra đối chất, có luật sư độc lập minh oan cho họ? Chế độ có luật pháp công minh đó đang bị những người hiện nay ngăn trở không cho nó hình thành bằng cách đuổi ông Nguyễn Đăng Trừng ra khỏi đảng vì ông này muốn luật sư phải được độc lập.

  9. Minh Đức says:

    Trang web của BBC có bài viết với tựa đề “Võ Thị Thắng là người trong sạch”, có nói rằng bà Võ Thị Thắng đã từng bị vu cáo tội phản quốc. Về sau này, bà ta có khuynh hướng ngầm ủng hộ phong trào đòi dân chủ.Cũng dễ hiểu, một người suýt bị nạn vì chế độ độc tài thì muốn có một chế độ có hệ thống pháp lý khá hơn. Bài trên BBC có đoạn:

    “Đề cập một vụ việc vài chục năm trước, khi có tin nói bà Võ Thị Thắng bị một số người trong nội bộ Đảng và chính quyền cáo buộc và ghép vào một vụ án ‘chính trị’ và suýt bị thọ nạn, ông Hạ Đình Nguyên cho hay: “Có một thời kỳ, có một bộ phận nào đó đã vu cáo cho chị ấy là thế này, thế khác, và chị ấy suýt bị một án rất nặng, khi mà người ta ghép cho chị ấy là ‘tình báo’, là ‘phản quốc’. “Nhưng mà may rằng bộ phận dựng nên chuyện đó đã không thành công, cho nên chị mới trắng án, nếu không chị đã bị khép án đó rồi.”

  10. Minh Đức says:

    Trong một bài viết năm 2006 về vụ TC2, nghĩa là vụ ông Võ Nguyên Giáp đòi minh oan vì bị vu cho là tay sai của CIA, thì có nhắc đến bà Võ Thị Thắng cũng đòi được minh oan vì bị nhân vật tình báo tưởng tượng T4 nào đó vu cho là tay sai của CIA. Bài đó viết như sau:

    “Vụ án TC2 rành rành cả nước biết, trong Hội Nghị Trung Ương vừa rồi bà Võ Thị Thắng đã yêu cầu phải làm sáng tỏ nhân vật T4, vụ TC2 tạo ra tình báo ảo T4 để lũng đoạn Đảng mà cá nhân bà là nạn nhân.

    Báo cáo của T4 về bà Thắng như sau : “Nhằm áp đảo những người tố cáo mình, bà Võ Thị Thắng đã tìm cách kết thân với nhiều cán bộ chủ chốt ngành Công An, Nội Chính, Kiểm tra Đảng, Bảo vệ Chính trị Nội bộ. Bà Thắng là người tình của Nguyễn Khánh Toàn, thứ trưởng Bộ Công An. (Bản tin số 218 ngày 21/1/1999) “T4 tiết lộ Võ Thị Thắng trước đây đã được Phủ Đặc uỷ tháo răng hàm trên (răng cửa) để thay vào đó răng giả đặc biệt được sử dụng khi cảm thấy hiểm nguy, có thể cắn vỡ răng này sau khi dùng lưỡi đẩy rơi ra, là một liều thuốc độc cực mạnh có thể giúp các điệp viên tự sát. ” (Bản tin ngày 21/3/1999) “

Phản hồi