WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Chu Tất Tiến: Tại sao chúng ta không kêu gọi hòa hợp hỏa giải dân tộc?

taisao

Gần đây, một vài cuộc tranh luận về chủ trương hòa hợp hòa giải đã tạo sự chú ý của dư luận cùng với việc nhiều nguời chuẩn bị mang phái đoàn thương mại về Việt Nam. Những lời kêu gọi trên, thật ra, không lạ lẫm gì với nguời Việt hải ngoại. Truớc đây, đã có nhiều nhà văn, nhà báo, nghệ sĩ, chính trị gia đã từng lên tiếng trực tiếp hoặc gián tiếp về vấn đề này và đã có rất nhiều nguời đã mang tiền về Saigon, Hà Nội… xin môn bài làm, ăn. Số nguời thành công lớn hay thất bại thê thảm đều được báo chí tường thuật. Còn những nguời khác thuộc nhóm kinh tài cho Hà Nội đang âm thầm tung hoành trên đất Mỹ, mở chợ, mở dịch vụ chuyển tiền, du học, du lịch… Người tị nạn có thể nghe giọng nói đặc biệt của “các đồng chí” đang chỉ tay năm ngón, và đồn đại chợ này của Phan văn Khải, chợ kia thuộc “nón cối”, hoặc chỉ suy luận cũng đủ biết sự hiện diện của Cộng Sản ở khắp nơi. Tuy nhiên, thực tế phũ phàng, những nguời chống Cộng đã phải chấp nhận Luật chơi “Dân Chủ” ở đất Tự Do, trọng Pháp luật này nên không thể làm gì khác hơn là lẳng lặng tẩy chay, không đến, không mua, không giao thiệp với những cơ sở mà nguời ta nói là kinh tài ấy, nhưng cũng có một số nguời vẫn cứ đến vì nhu cầu buôn bán.

Việc Hòa giải Hòa hợp, như mọi vấn đề tranh luận khác, có những điểm thuận và những điểm không thể chấp nhận:

A-BIỆN LUẬN CỦA NHỮNG NGƯỜI MUỐN HÒA HỢP HÒA GIẢI:

Để giải thích cho lời kêu gọi Hòa Hợp này, những nguời chủ trương thường dựa trên vài điểm thuận lợi như sau:

1-Chiến tranh đã chấm dứt lâu rồi, hiện nay đang hòa bình, không nên nhắc lại chuyện cũ. Nên quên hẳn ngày 30 tháng 4, coi như không xẩy ra bao giờ để nhìn về đất nước đau thương, đang cần hàn gắn, mà mau về xây dựng quê cha đất tổ. Yêu thương tốt hơn là hận thù mãi.

2-Thế kỷ hai muơi mốt là thế kỷ của Toàn cầu Hóa, nếu không nhanh chân cải tiến, sẽ tụt hậu với thế giới.

3-Người trong nước đang trông chờ chúng ta mang kiến thức về giúp đỡ họ.

4-Kẻ thù của dân tộc bây giờ là Đói, Nghèo, Lạc Hậu, không phải Cộng Sản.

5-Chế độ bây giờ đã cởi mở nhiều lắm. Nguời Cộng Sản rất tử tế, chỉ cần đừng nói chuyện chính trị là tha hồ yên ổn mà làm ăn. Không có ai theo dõi và bắt nạt Việt kiều nữa.

6-Cả hai miền Nam Bắc đều là nạn nhân của chiến tranh. Thôi, hãy quên đi quá khứ đau buồn, anh em cùng bắt tay làm lại cuộc đời…

7-Chế độ Cộng Sản nhất định sẽ chuyển biến, nếu nguời hải hoại không biết nắm lấy thời cơ, để cho những tổ chức xấu len chân vào thì mất cơ hội.

8-Tôi chỉ về nước để làm văn hóa, chứ không làm chính trị.

9-Tôi về để hát cho dân tôi nghe.

B-THỰC TẾ SAI LẦM:

Nhìn kỹ vấn đề, chúng ta sẽ thấy những lý do để kêu gọi Hòa hợp Hòa giải của những “Việt kiều yêu nước” là sai lầm nghiêm trọng qua cả ba phương diện: quan niệm bình dân, quan niệm thuần lý, và thực tiễn kinh nghiệm.

1-Quan niệm bình dân: Khi một nguời bị kẻ hàng xóm dùng sức mạnh xông vào chiếm lấy tài sản, phải bỏ nhà, bỏ cha mẹ, anh em mà chạy thoát thân, nguời đó là nạn nhân của một vụ cướp đoạt. Khi nạn nhân đó lên tiếng cầu hòa với kẻ cướp, xin cho trở về nhà để chia xẻ làm ăn, nạn nhân đó lại là kẻ không tự trọng, van xin, cầu cạnh. Khi nạn nhân đó nhân danh tình nguời để xin cho vào nhà đưa thuốc cho bà con còn kẹt lại trong nhà, nạn nhân đó là nguời không hiểu sự việc. Nếu nạn nhân đó lại đề nghị với kẻ cướp cho về cùng điều hành, cùng cai trị, quản lý việc nhà, nạn nhân đó là kẻ mê sảng. Trường hợp người Việt Nam di tản, chạy nạn Cộng Sản còn thê thảm hơn. Bao nguời đã phải liều thân rừng sâu, núi thẳm, sông ngòi, biển cả, để chạy thoát cho được họa tù ngục, xử lý. Ngàn nguời khác phải nhắm mắt nghiến răng nhìn mẹ, vợ, em gái, nguời yêu bị hãm hiếp trước mặt mình, phải che tai để khỏi nghe tiếng kêu cứu tuyệt vọng, tiếng la hét kinh hồn của những nguời sắp chết.

Hàng vạn kẻ khác nữa chứng kiến cảnh hải tặc Thái lan, công an Cộng Sản, lính Cam bốt, cướp biển Mã lai giương súng bóp cò liên thanh cho những thân hình thân quen chìm sâu trong lòng biển cả. Hàng trăm ngàn sĩ quan, công chức đã bị nhốt vào ngục tù, tẩy não, khổ sai. Hàng triệu nguời lưu vong còn hàng đêm mê thấy những ngày đói khổ, hãi hùng, chỉ vì chạy loạn Cộng Sản… Nhà cửa, ruộng vuờn vẫn còn trong tay kẻ chiếm đoạt, thân nhân vẫn nằm trong tù. Nay lại kêu gọi xin nguời Cộng Sản cho về “hòa hợp” chẳng khác gì mất lý trí. Xin về kiếm ăn thì còn được phép vì kẻ cầm quyền không mất vốn lãi gì, chỉ có được lợi về thuế và tham nhũng, nhưng xin về để giữ chức chưởng, nắm bộ này, chỉ huy bộ kia, thậm chí mong làm Thủ Tướng như có kẻ đã mơ tưởng thì thật là mê sảng, điên rồ.

Nguời Cộng Sản, khi thấy những kẻ bon chen như vậy, nhất định phải nổi nóng. Công trạng bao năm chiến tranh chưa hưởng đủ, giờ lại có kẻ ở nước ngoài, no cơm ấm cật, mưu định “áo gấm về làng”, dành chỗ thu lợi, hất cẳng tranh phần, thử hỏi nếu không gài cho xe đụng chết, cho cướp đâm lòi ruột, cũng phải làm cho thân bại danh liệt mới hả lòng! Trường hợp Việt kiều “biết điều chung góp” thì nguời Cộng Sản chỉ nhẹ tay đôi chút, chứ không thể tha thứ. Hơn nữa, một khi Việt kiều muốn về nổi đình nổi đám mà lại ở thế “hạ phong” thì nhất định phải lạy lục van xin, kẻ cầm quyền tha hồ tung hứng. Việt kiều lúc đó chỉ là quả banh cho các chuyên viên nhồi qua nhồi lại cho đến khi hết tiền thì một là “tù”, hai là mất mạng, ba là bị đuổi về ngoại quốc.

Nhiều kẻ nói “hãy quên quá khứ đi! Chuyện xưa tích cũ không nên nhớ, chỉ hướng về tương lai thôi! Nhớ làm chi cho khổ sầu triền miên!” Thật đúng là nhớ nhiều chỉ khổ não, nhưng, thực tế, thân phận một con nguời lại gồm ba giai đoạn: quá khứ, hiện tại, và tương lai. Thiếu một trong ba yếu tố trên, con nguời không còn là Nguời Sống nữa mà là Nguời Chết! Hơn nữa, nếu đã có lúc đến trường học, chắc đã phải học qua môn LỊCH SỬ. Mà, Lịch Sử lại chỉ gồm toàn Quá Khứ!

Quá Khứ của bất cứ dân tộc nào trên thế giới cũng có những giai đoạn anh hùng và những khúc quanh bại liệt, đáng xấu hổ. Ngoài những giai đoạn hưng thịnh, làm cho giặc ngọại xâm khiếp hãi, Nước Việt Nam chúng ta có nhiều thời kỹ kém cỏi: nô lệ, phục tùng xâm lăng, chia cắt, tranh chấp nồi da xáo thịt, mà có lẽ giai đọan đau đớn nhất là thời gian vừa qua. Nhưng đau đớn không phải lý do để cố xóa bỏ những năm tháng đó bằng cách tự lừa gạt mình. Kẻ có gan tự lừa mình nhất định sẽ lừa thiên hạ. Dù cho kẻ đó có danh vọng thế nào chăng nữa cũng chỉ là kẻ đáng xa lánh, hoặc đáng khinh bỉ.

2-Quan niệm thuần lý: Lý thuyết Cộng Sản từ xưa vẫn chủ truơng “chuyên chính vô sản”, đối lập hoàn toàn với chủ nghĩa Tư bản. Cũng xuất phát từ chủ nghĩa này, mọi quyền Tự do căn bản của nguời dân đều phải đặt duới quyền kiểm soát của chính quyền mà đại diện là Đảng Cộng Sản. Bởi vậy, ngay từ khi sinh ra, một con nguời mới đã trỏ thành một con số đặt duới quyền điều động của đảng cầm quyền, rồi đi học, lập gia đình, làm việc, rồi chết…tất cả mọi sinh hoạt của con nguời đó phải lệ thuộc vào ý định của Đảng. Nguời dân không có quyền tự bảo vệ mình một khi không tuân theo lệnh của Đảng, không nói gì đến việc đối lập với Đảng. Đảng có toàn quyền giới hạn đi lại, tụ họp, phát biểu, ngôn ngữ, hành động. Trước mặt nhân dân là Công An, Quân Đội. Sau lưng nhân dân là nhà tù, là pháp trường, là những nơi lưu đầy biệt tích mà con nguời rơi vào đó sẽ mất tăm như giọt nước rơi vào trong ly nước.

Duới chế độ Cộng Sản, không có luật pháp hiến định. Không có Luật Thuơng Mại, Luật Dân Sự, Luật Hành Chánh, chỉ có Luật Hình Sự do đảng tự đặt ra và bắt dân tuân thủ. Luật sư là những con bù nhìn của chế độ, chỉ nói cho có lệ vì trình độ của Chánh án nhiều khi thấp hơn thư ký. Có những Chánh Án mới đi học cấp Ba bổ túc tại chỗ. Do vậy, mà khi những con nguời Việt kiều quen tự do trở về chắc chắn sẽ trở thành những nhân vật đối kháng nếu không biết uốn mình theo cung cách của một người dân quen bị đàn áp, lưng còng, cổ cò, tay luôn giơ ra trước mặt. Trường hợp thứ nhất, nếu bị bắt vì ham làm giầu thì cả hải ngọai cuời chê, trường hợp thứ hai, tự mình làm nhục mình. Cả hai trường hợp đều đi đến chỗ mất nhân cách.
Mấy năm gần đây, vì muốn lôi kéo Việt kiều mang tiền về, nên nhà cầm quyền đã nới lỏng vài phần sự theo dõi ráo riết, đã ra một vài điều luật khích lệ nguời về quê, nhưng bản chất của họ không bao giờ thay đổi. Họ chỉ kêu gọi Việt kiều chuyển ngân làm thương mại chứ chưa hề mời ai về làm chính trị! Tự Do là Nước, Độc Tài là Lửa. Lửa chỉ chịu thua nước khi nước mạnh, lửa sẽ làm nước bốc hơi khi không đủ nước.

Viết đến đây, nhiều nguời ngây thơ sẽ lại hỏi: “Như vậy thì mãi mãi dân tộc mình không hòa hợp được ư? Mãi mãi hận thù sao?” Không hẳn như thế. Ý niệm Hòa Giải Hòa Hợp là điều mà phần đông những nguời có lòng tha thiết với đất nước rất muốn đạt tới, không một ai muốn bắn hết, giết hết nguời Cộng Sản, dù họ đã thủ tiêu, đã cho “mò tôm”, đã giết không biết bao nhiêu nguời từ 1930 tới nay. Nhưng Hòa Giải hòa Hợp như thế nào mới hợp lý?

Trước hết, phải chính người đã gây ra hận thù (Đảng Cộng Sản) xin Hòa giải với nạn nhân, chứ không phải Nạn nhân xin hòa giải với kẻ gây hận. Nếu có việc hòa giải, việc này lại phải được ưu tiên thực hiện với tám muơi triệu đồng bào trong nước là những nạn nhân trực tiếp, liên tục trong suốt mấy chục năm qua, sau đó mới đến nguời hải ngoại. Bởi vậy, trong khi Đảng cầm quyền chưa hòa giải với nguời trong nước mà người hải ngoại đã mong hòa hợp với Đảng cầm quyền thì chỉ là ước mơ của kẻ thời cơ chủ nghĩa, thấy tình thế có vẻ thuận lợi liền xung phong đi “cắm dùi”.

Ngòai ra, nếu có trường hợp Đảng cầm quyền muốn nói chuyện với Việt kiều, chắc chắn họ sẽ chọn nguời có uy tín, có tài năng tại hải ngoại, được đồng hương thuơng mến, (có thể là nguời lãnh đạo cộng đồng) để có thể kết hợp cả hai nơi, nhất định không mời kẻ đã bị đồng hương tẩy chay, khinh rẻ. Vì một khi đã mất tư cách với hai triệu nguời di tản, dứt khoát không có tư cách với bẩy chục triệu nguời còn lại. Một khi đã bất tài với một cộng đồng nhỏ bé, không thể chứng tỏ có tài với cả một dân tộc. Những kẻ kêu gọi hòa hợp một chiều này có lẽ nghĩ rằng họ sẽ dựa vào bằng cấp, tài sản, và sự giao thiệp rộng rãi. Nhưng, Bằng cấp cao không đồng nghĩa với tài đức.

Tài sản lớn không đồng nghĩa với lương tâm, trách nhiệm lớn. Một vài nhóm nguời không đồng nghĩa với một lực lượng đủ thế lực xoay chuyển đại cuộc. Ở trong nước còn hàng ngàn nguời dư tài dư đức đang ẩn nấp đâu đó, cần chi đến những kẻ áo mũ xênh xang ở nước nguời? Đảng Cộng Sản chỉ độc tài, tham lam chứ không điên mà phải nhờ đến những phong trào, những cá nhân có cùng chí huớng tham danh, hám lợi, thiếu cả những tri thức căn bản ở hải ngoại để làm chuyện đổi mới. Những nguời đòi Hòa giải một chiều đó đã không nhìn thấy mấu chốt của vấn đề.

3-Thực tế kinh nghiệm: Đảng và Chính Phủ Cộng Sản luôn thay đổi lập trường xử dụng nhân lực, không xử dụng những nguời không phải Đảng viên và không tin những Đảng viên có chiều huớng dung hòa hay đổi mới. Nếu có kết hợp, chỉ là kết giao tạm, sau đó là bỏ rơi hoặc thủ tiêu. Không nói gì đến lịch sử xa xưa mà chỉ nhìn ngay trước mắt. Sau 1975, những người thuộc Mặt trận Giải Phóng, từng vào sinh ra tử, bỏ hết gia đình, tài lộc vào bưng biền chống lại chế độ Dân Chủ miền Nam, đã bị bỏ phế chỉ vì không phải Đảng viên chính thống. Luật sư Nguyễn hữu Thọ, một chính trị gia tên tuổi lớn trên nhiều quốc gia, sau 1975, đã giữ chức vụ vô thưởng vô phạt, ngồi chơi xơi nước. Huỳnh tấn Phát chiến đấu như một anh hùng của Mặt trận, đã chết trong bất mãn. Nguyễn thị Bình, nguời ký bản Hiệp định Paris, sau chiến thắng, giữ một Bộ chẳng ảnh hưởng gì đến chính trị. Nguyễn thị Định, Phó Tư Lệnh Mặt Trận, một nữ anh thư cầm súng chiến đấu quên mình, nay chỉ là một bà chuyên lo chuyện phụ nữ. Lý quý Chung, Nguyễn chánh Trung, Dương quỳnh Hoa, cả Ngô bá Thành, những nguời góp tay phá chế độ cũ dữ dội, nay buông thả cuộc đời trong những công việc kiếm cơm. Huỳnh tấn Mẫm, đã vào tù ra khám, bị tra tấn mờ nguời, giờ chỉ lo bảo vệ cho bà vợ buôn thuốc phiện lậu. Dân biểu Ngô Công Đức, hãnh diện với tờ báo Tin Sáng sau 75, nhưng chỉ được ít lâu, thì nhận được thư cám ơn:“Nhiệm vụ chính trị đã chấm dứt, nay đóng cửa tờ báo.”

Tướng Đinh đức Thiện. Trần Bình, Chu Huy Mân, Chu văn Tấn… khi chiến đấu thì đuợc Bác ôm hôn thắm thiết, sau đó thì tên tuổi mờ dần đến khi chết. Hơn muời Tướng tá chết trong vụ nổ máy bay ở Lào giờ vẫn chưa điều tra ra thủ phạm. Riêng Anh Hùng Điện biên Phủ Võ Nguyên Giáp, vị Tướng nổi tiếng khắp thế giới, có bao nhiêu năm ôn lại kỷ niệm cay đắng với câu đồng dao của chính những nguời dân mà ông ta từng bảo vệ:”Ngày xưa Đại Tướng cầm quân, Ngày nay Đại Tướng cầm quần chị em!” Chức vụ đau đớn nhất mà ông phải nhận là Phó Thủ Tướng đặc trách sinh đẻ có kế hoạch!

Như thế, những nhóm nguời chỉ có chút đỉnh công lao là thảo một vài lá thư, tiếp đón một phái đoàn, chiêu đãi ông Đại Sứ, chi tiêu ăn ở mất vài ngàn đôla, viết bài ca tụng Đảng, hoặc tổ chức kinh tài cho Đảng không thể nào so sánh với công trạng của cả Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam và nhất định không có chỗ đứng trong chính giới tương lai. Chức vụ Bộ Trưởng, Thủ Tướng của Đảng Cộng Sản không thể nào lại quá rẻ đến như vậy.

Nguời Việt tị nạn, tuy vẫn mang trong lòng một mối hận cho đến khi nhắm mắt, mối hận mất quê hương, mất mồ mả tổ tiên, mất nơi chôn rau cắt rốn, mất tiếng sáo diều, mất con trâu uể oải, mất bụi tre già, mất bạn bè, và trên hết là mất đất đứng, nhưng không vì thế mà căm thù người Cộng Sản chỉ vì họ là người Cộng Sản. Việt Cộng cũng máu đỏ da vàng, cũng cùng tiếng gọi: “Cha, mẹ, quê hương…” chỉ khác tư tưởng và hành động. Người tị nạn, vì bất lực bởi hoàn cảnh, môi trường, không thể đem quân về giải phóng quê hương, chỉ còn biết chờ mong một thời điểm nào đó, một áp lực nào đó, một đổi thay nào đó khiến nguời Cộng Sản phải sám hối, từ bỏ đặc quyền đặc lợi đã bao lâu nay chiếm giữ bất hợp pháp, mà xin Hòa Hợp Hòa Giải với chính dân tộc của mình. Như Liên Xô, như Đông Âu, như Bắc Hàn. Lúc đó, chính những nguời Hòa hợp Hòa giải mới là Anh Hùng. Như Gorbachev đã một thời là anh hùng của cả Liên Xô vậy.

© Chu Tất Tiến

© Đàn Chim Việt

21 Phản hồi cho “Chu Tất Tiến: Tại sao chúng ta không kêu gọi hòa hợp hỏa giải dân tộc?”

  1. Trực Ngôn says:

    Xin mượn “mảnh đất” ĐCV để nhắn nhủ với thân nhân TNLT Nguyễn Đình Cương và truyền thông Chúa Cứu Thế (VRNs) rằng:

    Anh Nguyễn Đình Cương “không vi phạm kỷ luật”, anh đang tuyệt thực và tố cáo những hành động sai trái của nhà cầm quyền CSVN.

    Nhưng anh Cương đã bị CSvN đàn đáp bằng cách vu cáo anh vi phạm kỷ luật, “nhốt anh vào phòng biệt giam và cùm chân”

    TNLT Nguyễn Đình Cương bị biệt giam và cùm chân

    Trích “Bà Nguyễn Thị Hóa, mẹ của Tù nhân lương tâm Nguyễn Đình Cương khẳng định, ngày 10.09, gia đình anh Cương đã đến trại giam Nam Hà, huyện Kim Bảng, tỉnh Hà Nam, để thăm nuôi anh theo định kỳ, nhưng “công an trại giam không cho gia đình thăm gặp với lý do anh Cương đang bị kỷ luật, vì nói xấu chế độ”.

    Chế độ CSVN tự bản chất của nó với những hành động “xấu xa” bán nước hại dân. Nhưng hễ ai đề cập đến thì chúng bắt giam bịt miệng với lý do: “nói xấu chế độ” hoặc là ““hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân” theo Điều 79 BLHS (sic)!

  2. Trực Ngôn says:

    Tác giả Chu Tất Tiến đặt câu hỏi: Tại sao chúng ta không kêu gọi hòa hợp hòa giải dân tộc?

    Thưa tác giả và bạn đọc ĐCV

    Phải nói rằng; ngoại trừ đảng CSVN ra, thì “hòa hợp hỏa giải dân tộc” vẫn là khát vọng to lớn của tất cả mọi người Việt Nam chân chính.

    Hơn nữa, chỉ có “chính quyền dân cử” (Dân chủ) hoặc là một “tổ chức có thực lực và uy tín” mới có đủ khả năng “kêu gọi” và tạo điều kiện để mọi thành phần dân tộc hoà giải và hoà hợp với nhau trong tinh thần đoàn kết dân tộc! (để chống lại chế độ độc tài và CS, vì không ai “hoà giải, hoà hợp với độc tài hay kẻ cướp).

    Vì vậy, xin lỗi tác giả Chu Tất Tiến, cho dù với những biện bạch chi lý trong phần nội dung, thì cái tựa đề bài viết với câu hỏi như trên vẫn vừa vô duyên, vô lý, lại thêm ngờ nghệch!

    Với nội dung mà tác giả dẫn chứng thì tựa bài viết nên sửa lại cho phù hợp rằng: “Tại sao chúng ta không “hưởng ứng lời kêu gọi” hòa hợp hòa giải với CSVN?

    Câu trả lời đã có sẵn; CSVN KHÔNG MUỐN có “Hoà giải hoà hợp và đoàn kết dân tộc”. Vì khi dân tộc đoàn kết, chính là lúc chế độ CSVN phải bị giải thể!

    Còn “hoà hợp” theo NQ36 của CSVN thì chỉ là trá hình (bằng ngôn ngữ), nhưng thực chất là; tiếp tay, hợp tác, đồng loã với bọn CSVN, tập đoàn hán gian bán nước hại dân!

    Những người về nước “làm ăn buôn bán, làm văn hóa, (chứ không làm chính trị), hoặc là “Tôi về để hát cho dân tôi nghe” không mang ý nghĩa chính trị, mà cũng chẳng liên quan gì đến “hoà giải hòa hợp dân tộc”. Có chăng là CSVN đã lợi dụng để cổ vũ cho NQ36 của chúng!

    Những “tổ chức chống cộng” (NVQG) nên biết tận dụng thời cơ và hoàn cảnh để “đấu trí” với CSVN và để giành CHÍNH NGHĨA.

  3. TÙ CẢI TẠO says:

    Chu Tất Tiến hỏi : ” Tại sao chúng ta không kêu gọi hòa hợp hỏa giải dân tộc ? ” ( với VC ? ) : ĐỘC GIẢ ĐCV Đáp : ” Dễ thôi, vì rằng có bao giờ lại có chuyện ” hòa giải hòa hợp ” ( tha thứ kết bạn ) với thằng ăn cướp, xông vào nhà ta cướp của giết người xong còn hãm hiếp vợ con ta không ? Ngàn lần không mà phải trừng trị nó đích đáng từ tù đầy mọt gông cho đến nó phải trả nợ máu ?

  4. Hồ Bác Cụ says:

    2 điều xin góp y’ cùng tác giả CTT:
    1. Chuyện “Đảng Cộng Sản xin Hòa giải với nạn nhân” là chuyện “Mấy đời bánh đúc có xương”. Cuộc triển lãm CCRĐ hiện nay ở SG là một bằng chứng nữa.
    2. Hồ chí minh và đồng đảng CSVN súc vật tay sai bán nước của Hồ, chúng KHÔNG PHẢI LÀ CON NGƯỜI. Chính xác hơn, Hồ chí minh và đảng CSVN chỉ toàn là đám súc vật. Bàn đến “Nhân tính” và kêu gọi “tình đồng bào” với bọn chúng, có khác nào ta nhận súc vật làm anh em đồng loại???? Xin thưa, Hổng có em!!!!

    Toàn dân VN chúng ta chỉ có một con đường (tuy có thể có nhiều cách thi hành khác nhau): Tiêu Diệt, quét sạch lũ chó cộng nô kia khỏi nước VN trước, thì mới có thể cứu nước và xây dựng lại đất nước.

    • Trực Ngôn says:

      Người ta vẫn có thể “thuần hoá” súc vật, hoặc có thể “dạy dỗ” chúng học nhân cách con người.

      Do vậy, tôi tin rằng khi “người Cộng Sản” sau khi quyết tâm chuyển hoá, giã từ bản chất dã thú, từ bỏ cái tư duy Cộng Sản để trở về bản chất con người, thì họ vẫn xứng đáng được tiếp đón và trợ giúp để trở thành “Người tử tế”?

  5. Tommy Ho says:

    Đồng lỏa với sự sai trái, là Tội Đồ của Dân Tộc.

  6. hoài nguyễn says:

    Không bao giờ và cũng không thể nào có chuyện hòa hợp hòa giải với bọn cộng sản . Lịch sử đã chứng tỏ điều ấy , những gì đã và đang xẩy ra trên đất nước VN đã chứng tỏ điều ấy . Chỉ có bọn cộng sản nằm vùng , những bọn người bán lương tri vì đồng tiền …. mới kêu gọi hòa hợp hòa giải với đảng cướp đang cai trị ở VN .

  7. Saigon says:

    Đây chính là một thực tế đau lòng nhất cho những người dân chân thật và vô-tội.Bọn vịt kìu là mầm mống nuôi dưỡng bọn buôn dân,bán nước một cách vô trách-nhiệm,chúng đã giúp thêm công cụ cho bọn đồ tể vgcs có thừa phương tiện đàn áp,đánh đập cướp bóc của dân nghèo.Và điều quan trọng nhất là thêm sức mạnh,thêm vủ khí trong tay cho bọn vgcs dàn áp người dân một cách khốc liệt hơn khi người dân bị mất tài sản vì sự cướp giựt của vgcs…và cũng từ đó đẩy người dân đến sự bấc lực trong sự giành lại quyền con người cho chính họ.
    Vgcs cùng bọn vit kìu hải ngoại đáng tội chu di tam tộc,cho chó ngao ăn thịt chúng mới đúng luật quả báo.

  8. Saigon says:

    Vịt kiu…là con vật quái dị trong cộng-đồng tị-nan csvn.Chúng biến thể rất nhanh…như con Ebola,như con Sida,như nhữ con lậu mủ.Chúng là loại vi trùng rất khó trị,chúng hủy hoại con người một cách khốc liệt.Những kẻ bị nhiễm trùng nầy một cách dể dàng khi mà thích-tham ăn,chúng ăn bấc cứ vật gì chúng bỏ vào họng chú được,dùng đó là loại cặn bã ở xứ cộng sản vn.Bọn vgcs thường rất ăn tạp,chúng ăn từ ống cống lẩn cầu xí….Nên mổi khi vịt kiu về bên đó thì chúng được thiết đãi bằng những gian manh tráo trở…bằng những ngu si khờ dại để được hưởng chút phân từ cống rảnh và từ đó chúng biến thành siêu vi trùng của nhân loại.
    Nói đến những loại vi trùng nầy không khác nào mình tự giết chính mình vì chúng biết thể khôn lường,và lây lan rất nhanh.Tốt nhất tránh xa và tìm phương pháp diệt chúng là tốt nhất.

  9. Dan Nguyen says:

    Chỉ có những kẻ ngây thơ, ấu trĩ mới nghĩ đến chuyện Hòa Giải Hòa Hợp với lũ VC ! Bản chất của cộng sản là lật lọng và tàn bạo- hòa giải, hòa hợp vớ chúng là mắc bẫy hoặc sụp hầm chông chết thê thảm đấy ! Thật ngu ngốc!

  10. tonydo says:

    (Trích tác giả, đàn anh Chu Tất Tiến)
    Người tị nạn, vì bất lực bởi hoàn cảnh, môi trường, không thể đem quân về giải phóng quê hương,………………..(hết trích).

    Có quân đâu mà đem về đàn anh?
    Sống ở mấy xứ Tư Bản sướng thấy mồ, ai ngu gì vác hàng nóng về chơi với tụi cùi không sợ lở.

    Con cái mấy ổng còn liều mình qua đây bằng bất cứ giá nào. Đặc biệt có đứa “thí cả mạng cùi dâng hoa”cho thằng cha căng chú kiết nó vò cho tới khi được thẻ xanh, cũng cả vài năm mới có cơ hội ù té chạy.
    Kính.

    • Saigon says:

      Câu cuối cùng,hiểu chết liền.

      • Saigonnew says:

        Có gì đâu mà không hiểu câu: “Đặc biệt có đứa “thí cả mạng cùi dâng hoa”cho thằng cha căng chú kiết nó vò cho tới khi được thẻ xanh, cũng cả vài năm mới có cơ hội ù té chạy“.

        Này nhé; Cứ hình dung một nàng nào đó thuộc dòng COCC “trắng ngùi ngụi” từ VN sang Mỹ, đem thân dâng cho lão tonydo (làm chỗ neo thân), để cho lão dày vò thoải mái, cô nàng cố gắng nín thở qua cầu làm ngựa cho lão cỡi free vài năm để chờ có thẻ xanh để không bị trục xuất trở về VN nữa.

        Lúc đó nàng sẽ ù té chạy mà không thèm nói câu “Goodbyes, I’ll never see you again”!

      • tonydo says:

        Đọc Còm của đàn anh Saigonnew chắc quan bác hiểu rồi, phải không ạ?
        Chuyện này xảy ra như cơm bữa ở Mỹ.
        Nhiều chuyện cười ra nước mắt:
        Có anh chàng bị vợ bỏ, được một bà đại gia COCC, sồn sồn trả $50 ngàn usd cưới mang qua để sau này bảo lãnh cho ba con sang Mỹ học.
        Đưa trước $5 ngàn để anh ta về làm giấy tờ cưới hỏi sao đó. Khi qua, nàng ở nhà nấu cơm cho anh chàng đi làm, tất nhiên tối phải ngủ với nhau (sở di trú để mắt rất kỹ, chẳng hạn họ hỏi tối qua cô mặc sì líp màu gì, hoặc lần cuối làm tình với nhau là hôm nào.v.v.nếu hai người giả nhời khác nhau là tiêu).
        Sau vài tháng anh ta hỏi xin lại số tiền $45 ngàn còn lại. Người đẹp con ông cháu cha, gốc Nghệ An, sanh Hà Nội nói tỉnh bơ:
        Anh nghĩ đi, mỗi lần anh đi chơi gái có rẻ cũng $200 đồng, em ghi sổ rõ ràng từng ngày, từng trận, em không đòi anh thì thôi, anh lại còn đòi ngược.
        Kính hai đàn anh.

      • Saigonnew says:

        Khi cô nàng vừa dứt câu; “mỗi lần anh đi chơi gái có rẻ cũng $200 đồng, em ghi sổ rõ ràng từng ngày, từng trận, em không đòi anh thì thôi, anh lại còn đòi ngược“. Anh chàng bị vợ bỏ cũng không vừa: Ồ, em ghi sổ như vậy là hay lắm, dễ tính toán sòng phẳng.

        Nhưng em à, đó là khi người ta tìm gái thì phải trả tiền cho nhu cầu của mình. Còn anh thì nguợc lại, em vì nhu cầu ma phải tìm anh, anh đáp ứng nhu cầu cho em 5 năm giời rài đằng đẵng sức khoẻ bị hao mòn. Dù anh đang sống ở Mỹ nhưng lúc nào cũng mang tâm trạng VN.

        Em nhớ lại đi, ở VN mình mỗi lần tìm heo nọc thì ai phải trả tiền?

Phản hồi