WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Nguyễn Ngọc Ngạn: Bên thắng cuộc

Bức tường Berlin sụp đổ - Sự kiện lớn của thế kỉ 20

Bức tường Berlin sụp đổ – Sự kiện lớn của thế kỉ 20

Trong đợt lưu diễn văn nghệ đầu năm nay ở vài thành phố bên Mỹ, trùng hợp có một tờ tạp chí và một đài phát thanh hỏi tôi cùng một câu: Nhìn lại 4 thập niên vừa qua, 1975-2015, sự kiện gì đối với chú là quan trọng nhất?

Câu này dễ trả lời! Thế giới biến đổi từng ngày, biết bao nhiêu chuyện xảy ra. Nhưng riêng đối với tôi thì biến cố lớn nhất trong 40 năm qua là sự tan rã của Liên Xô và hệ thống cộng sản toàn cầu. Nó mở ra một kỷ nguyên hòa bình mới, kết thúc chiến tranh lạnh, giảm thiểu tối đa các vũ khí chiến lược, tiết kiệm bao nhiêu tiền của và xương máu mà nhân loại đã đổ ra từ ngày có phong trào cộng sản. Cần hình dung lại hàng triệu người đã chết thảm ở Siberia thời Stalin, trong cải cách ruộng đất và cách mạng văn hóa thời Mao Trạch Đông, rồi cải cách ruộng đất và sửa sai thời Hồ Chí Minh trên đất Bắc, cũng như đánh tư sản và tù cải tạo tại miền Nam sau 1975. Chưa kể chiến tranh Triều Tiên, chiến tranh Việt Nam và nhiều quốc gia khác trên thế giới. Kiểm điểm lại những đau thương ngút trời gần một thế kỷ vừa qua, người ta mới thấy hết được niềm hạnh phúc khi đế quốc cộng sản sụp đổ, mà sự sụp đổ ấy không do tác động trực tiếp của thế giới tự do, mà do chính nội bộ của đảng viên và của quần chúng các nước xã hội chủ nghĩa dấy lên. Theo tôi, đó là sự kiện vĩ đại nhất của nhân loại trong 4 thập niên vừa qua!

Từ ngày ra hải ngoại, tôi vẫn mang trong đầu một điều tiếc nuối: Việt Nam Cộng Hòa là quốc gia cuối cùng trên thế giới bị lọt vào tay Cộng Sản. Giả như đồng minh Hoa Kỳ không bỏ cuộc giữa đường, Miền Nam Việt Nam chỉ cần cầm cự thêm vài năm nữa, chắc chắn tình hình đã đổi khác.
Đến khi cộng sản toàn cầu sụp đổ, tôi lại cho rằng, sự sụp đổ ấy bắt nguồn sâu xa từ chiến tranh Việt Nam. Tôi tin như thế, nhưng dè dặt không dám viết ra vì sợ có người sẽ bảo là tôi chủ quan. Mãi đến khoảng năm 2005, tôi tình cờ đọc được cuốn sách của một tác giả người Mỹ, tôi mới cảm thấy an lòng và hết sức vui mừng vì có người đồng ý với suy nghĩ của tôi.

Tiếc là giờ này tôi không có cuốn sách ấy trong tay, vì hôm đó trong khi chờ chuyến bay ở phi trường, tôi tạt vào tiệm bách hóa Hudson News tính mua đại một tờ tạp chí nào đó để lên máy bay xem cho qua thì giờ, thì thấy có cuốn sách viết về Vietnam War nên vội lấy xuống. Tôi mới chỉ đọc được 2 trang của phần mở đầu thì chuyến bay thông báo boarding mà người xếp hạng ở quầy tính tiền đông quá, tôi đành bỏ lại cuốn sách trên kệ.
Ngồi trên phi cơ, tôi nhớ lại lập luận của tác giả cho rằng: Chiến tranh Việt Nam là cuộc chạy đua võ trang, hay đúng hơn là cuộc chạy đua tiêu tiền, giữa hai khối tư bản và cộng sản. Cuộc chạy đua ấy tuy kết thúc dở dang vì Hoa Kỳ bỏ cuộc, nhưng cũng đủ để làm khối cộng sản kiệt quệ về tài chánh, không vực dậy nổi, dẫn đến sự sụp đổ 15 năm sau!

Điều này tôi tin là đúng. Hồi mới sang Canada, năm 1979, tôi đọc một bài viết trong tờ Financial, nói rằng: Chiến tranh Việt Nam đã làm đồng dollar Mỹ mất giá và gây nên tình trạng lạm phát nặng nề. Lúc ấy tôi nghĩ: Mỹ giàu như thế mà còn điêu đứng vì chiến tranh Việt Nam, thì huống chi các nước cộng sản vốn quanh năm èo uột về kinh tế!

Quả thực đúng như vậy! Trong chiến tranh, người dân các nước Cộng Sản tạm quên cái đói khổ. Nhưng hết chiến tranh rồi, cái sai của chế độ và cái yếu của lãnh đạo tất nhiên phải lộ ra, không thể nào che đậy được. Lấy lý do gì để giải thích với nhân dân, sau bao nhiêu năm nhịn ăn cung ứng cho chiến trường, rồi bây giờ lại càng đói khổ hơn khi hòa bình trở lại!

Từ những “bức xúc” thực tế ấy, lãnh đạo Cộng Sản bất đắc dĩ phải đưa ra khẩu hiệu “đổi mới”, khởi đầu ngay tại Liên Xô từ năm 1985. Nói “bất đắc dĩ” là bởi vì trong thế giới Cộng Sản, bất cứ ai đề xuất một ý tưởng khác với những giáo điều cứng rắn của Đảng thì lập tức bị gán cho cái tội “xét lại” hoặc “phản Đảng” và thường đưa đến hậu quả thân tàn ma dại. Điều này chắc chắn ai cũng đã biết qua kinh nghiệm mấy chục năm cai trị của Đảng Cộng Sản Việt Nam. Đọc Đêm Giữa Ban Ngày của Vũ Thư Hiên, Đèn Cù của Trần Đĩnh, Bên Thắng Cuộc của Huy Đức v.v… chúng ta đã thấy được phần nào những thanh trừng nội bộ rất cay đắng của Đảng Cộng Sản qua những vụ án mà họ gọi là “xét lại”, chẳng hạn như vụ Hoàng Minh Chính. Hoàng Minh Chính là một đảng viên kỳ cựu, hoạt động cùng thời với anh em Lê Đức Thọ. Năm 1945 ở Hà Nội, nhạc sĩ Văn Cao tham gia Việt Minh, công tác trong đội ám sát. Chính Hoàng Minh Chính đã đưa súng cho Văn Cao đi giết những đảng viên Quốc Dân Đảng bị Việt Minh vu cho tội thân Nhật. Hơn 30 năm sau, Hoàng Minh Chính mới tỉnh ngộ, nhìn thấy nhu cầu phải cải tổ để cứu đất nước. Nhưng ý kiến của ông đụng vào những bức tường bảo thủ kiên cố nên ông bị truy bức, kéo theo bao nhiêu người khác mà phe bảo thủ muốn nhân dịp này tiêu diệt.

Kim Ngọc, Bí thư tỉnh ủy Vĩnh Phú, thấy nông dân làm hợp tác xã không có hiệu quả vì cha chung không ai khóc, cơm nhà chúa múa tối ngày, cứ rềnh rang vác cuốc ra đồng đủ 8 tiếng rồi về, thu hoạch không năm nào đủ chỉ tiêu. Ông mới nghĩ ra sáng kiến là cho nông dân làm khoán. Làm nhiều ngày hay ít, chăm hay lười, không cần biết, miễn là nộp đủ số thóc quy định! Sáng kiến này tuy thực tế và có lợi cho Nhà Nước nhưng bị coi là đi lạc đường nên bí thư tỉnh ủy bị kỷ luật và cách chức! Bí thư tỉnh ủy tất nhiên phải là một ủy viên trung ương Đảng, thế mà còn bị trừng phạt vì một sáng kiến cá nhân, huống chi người dân thường, ai dám phát biểu ý kiến!

Vậy mà sau 10 năm kết thúc chiến tranh, giữa lúc phe bảo thủ còn đang thống trị toàn Đảng, thì Trường Chinh đã phải công khai hô hào đổi mới. Ai cũng biết Trường Chinh là lãnh tụ cộng sản kỳ cựu bên cạnh Hồ Chí Minh, một lý thuyết gia tiền phong của Đảng và là người chỉ đạo cuộc cải cách ruộng đất đẫm máu tại Miền Bắc, giết hại biết bao nhiêu nông dân cũng như đảng viên. Nói cách khác, Trường Chinh vẫn được coi là một thành trì kiên cố nhất của Đảng. Thế mà chính Trường Chinh phải thay đổi lập trường thì đủ biết hoàn cảnh Việt Nam sau chiến tranh thê lương như thế nào! Trần Bạch Đằng viết trong bài “Dám Rẽ Ngoặt Trong Tư Duy” như sau:

“Mùa Thu năm 1985, thành quả của bao nhiêu năm chắt chiu của nước ta bỗng chốc sụp đổ qua sai lầm trong điều chỉnh giá cả và đổi tiền. Thế là toàn Đảng toàn dân “khởi đầu bằng sự khởi đầu”! Bác Trường Chinh tìm lối thoát trong cảnh cực kỳ rối ren… Bác kiên trì sự nghiệp đổi mới, đổi mới triệt để và toàn diện… Bác dũng cảm điều chỉnh lại tư tưởng của mình…”!

Nói “dũng cảm” bởi vì khi đề xuất ý kiến đổi mới tức là đụng chạm mạnh đến những vùng đất cấm kinh niên của Đảng, những nhân sự suốt đời cố chấp mà chỉ có người tầm cỡ như Trường Chinh, lúc ấy ngoài 70, mới dám lên tiếng!

Sau khi Trường Chinh mất, Trần Bạch Đằng viết:

“Thưa anh Năm Trường Chinh! Tiễn anh, chúng tôi ân hận vô cùng: Không đổi mới nhanh như anh ao ước!… Tôi tin, nếu quả còn cuộc sống ở thế giới khác sau khi người ta chết, thì những nạn nhân của cuộc cải cách ruộng đất, cũng sẽ mở rộng vòng tay đón Bác Năm Trường Chinh…”.

Ý nói: Cuối đời Trường Chinh đã thấy cái sai của mình, xin các oan hồn bị đấu tố trước đây, nếu gặp lại Trường Chinh ở thế giới bên kia, hãy tha cho Trường Chinh, đừng xúm lại hỏi tội!

(Ghi chú: Trần Bạch Đằng nguyên là Bí thư Khu Ủy Sài Gòn – Gia Định. Trong chiến dịch Mậu Thân 1968, Trần Bạch Đằng và Võ Văn Kiệt là tư lệnh tiền phương, chỉ huy lực lượng Việt cộng đánh vào nội thành Sài Gòn).

“Đổi mới” thật ra là một bản tuyên ngôn đầu hàng tư bản! Bởi vì: Cốt lõi của Cộng Sản là kinh tế chỉ huy, là mậu dịch quốc doanh, là kiểm tra hộ khẩu, là hợp tác xã, là mỗi tháng xếp hàng lĩnh 16 ký gạo! Một khi đã chuyển sang cơ chế thị trường tức là đã chào thua thế giới tự do rồi!

Kiệt quệ về kinh tế đã đành, người Cộng Sản còn mất hết niềm tin vào những lý tưởng mà họ được dạy dỗ trước đây.

Lùi lại hồi đầu thế kỷ thứ 20, phong trào Cộng Sản là một cái gì mới mẻ, hấp dẫn rất nhiều người trí thức ở thành thị. Nó hấp dẫn bởi về mặt lý thuyết, nó đề cao lý tưởng công bằng xã hội, xóa bỏ bất công bằng đấu tranh giai cấp. Lúc ấy, quả thực tư bản còn quá nhiều khuyết điểm, chủ nhân bóc lột công nhân, công đoàn chưa thành hình, chế độ lao động hà khắc, không được luật lao động bảo vệ. Ở nông thôn thì phong kiến áp bức đến tận cùng. Do thực tế ấy, người ta dễ dàng bị lôi cuốn theo Cộng Sản dù chưa hiểu CS là gì. Đã thế, cộng sản lại ra đời đúng lúc phong trào giải phóng các dân tộc bị trị lên cao trên toàn cầu, nhất là sau Đệ nhị Thế chiến. Cộng Sản khôn khéo đem chiêu bài chống ngoại xâm để lôi kéo quần chúng, điển hình là biết bao nhiêu người đã theo Hồ Chí Minh, đâu phải vì thích Cộng Sản mà vì muốn đứng vào hàng ngũ đánh Pháp. Đến khi Cộng Sản thắng rồi thì đã quá muộn, họ không rút chân được nữa!

Thế giới tư bản thì càng ngày tự điều chỉnh để trở nên hoàn thiện, trong khi cộng sản dừng chân tại chỗ, hết chiến tranh là lộ ra hết khuyết điểm. Khi Liên Xô và Trung Cộng công khai thù nghịch nhau, khi Việt Cộng xâm lăng Miên Cộng (Khờ-Me Đỏ), khi Trung Cộng dạy cho Việt Cộng một bài học vào đầu năm 1979 – nghĩa là gà cùng một mẹ mà chém giết nhau không nương tay – thì cái lý tưởng “thế giới đại đồng” và “chung sống hòa bình” giữa các nước xã hội chủ nghĩa anh em còn ý nghĩa gì nữa! Cứ nhìn Trung Cộng, người ta thấy ngay cái tình hữu nghị môi hở răng lạnh của hai nước Cộng Sản nó cay đắng như thế nào! Lời dạy của Đảng trở thành trò hề, làm thất vọng tất cả những ai từng tin vào chủ nghĩa Mác-Lênin. Ý nghĩ giã từ chủ nghĩa xã hội vì vậy càng ngày càng lan rộng trong đầu nhiều đảng viên, chỉ chờ cơ hội là bùng phát!

Từ khi các nước Đông Âu và nhất là Liên Xô sụp đổ, thế giới không còn ai nhắc đến Cộng Sản nữa. (Chắc chỉ còn cộng đồng người Việt ở hải ngoại vẫn bám lấy ma Cộng Sản để hù dọa hoặc chụp mũ nhau mà thôi!). Hai chữ “Cộng Sản” chỉ còn là một tì vết của lịch sử, đã lùi hẳn vào trong dĩ vãng, không còn là mối bận tâm cho nhân loại. Nó đã trở thành chuyện cổ tích, người bỏ Đảng mỗi ngày một đông. Trước mắt thế giới, kẻ thù mới bây giờ là Terrorist, là ISIS, là những nhóm quá khích không nhân tính, chứ kẻ thù cũ là Cộng Sản giờ này là hết hẳn đất đứng.

Dĩ nhiên cũng còn vài nước vẫn bám lấy danh hiệu Cộng Sản nhưng thật ra họ không còn mang chất cộng sản như xưa. Họ bám chỉ vì quyền lợi của đảng phái, của phe nhóm mà họ phải bảo vệ mà thôi. Bắc Hàn và Cuba thì đói khát quanh năm, không đáng bàn đến. Trung Cộng thì tư bản hóa trước cả Việt Cộng. Cụ thể, ngày nay nếu phải đối phó với Trung Quốc thì hoàn toàn không phải là đối phó với một nước cộng sản mà là một đế quốc có chủ trương bá quyền.

Việt Nam cũng thế! Giờ này người ta chống Việt Nam không phải là chống một nước cộng sản mà là chống một chính quyền độc tài, độc đảng, chà đạp nhân quyền giống như nhiều nước độc tài khác trên thế giới.

Trong chế độ Cộng Sản đích thực, chỉ cần có vài mẫu ruộng đã ra pháp trường đấu tố, chỉ cần làm chủ một cửa tiệm hạng trung đã bị đánh tư sản, hoặc vào tù hoặc đi vùng kinh tế mới, chứ làm gì có những cán bộ đảng viên sở hữu những dinh thự nguy nga và ôm hàng tỉ hàng triệu dollars như hiện nay ở Việt Nam! Các cấp lãnh đạo Trung Quốc cũng thế! Có những quan chức phải dành riêng ra hẳn một căn nhà mới đủ chỗ chứa vàng và tiền mặt thì cộng sản ở điểm nào!

Nói tóm lại, trên thế giới ngày nay không còn nước nào áp dụng lý thuyết Cộng Sản đúng nghĩa. Tất cả đều đã đầu hàng tư bản, chạy theo tư bản, nhưng gắng gượng nên câu khẩu hiệu: “Áp dụng cơ chế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa!” Họ ngượng ngùng nói thế khi chính họ cũng biết rõ rằng chủ nghĩa xã hội không bao giờ có cơ chế thị trường! Tư bản thúc đẩy sản xuất và cải thiện sản phẩm bằng tự do cạnh tranh! Cộng Sản thúc đẩy sản xuất bằng tuyên truyền, bằng chỉ thị và bằng giấy biểu dương! Khác nhau như nước với lửa, không thể kết hợp được. Cho nên, như tôi đã nói ở trên, người cộng sản một khi đã áp dụng cơ chế thị trường tức là đã bỏ cuộc, là giã từ hẳn chủ nghĩa của mình rồi! Chỉ cần để ý một chút, chúng ta thấy ngay ngày nay họ không còn tự hào khoe khoang về lý tưởng của họ như thuở trước. Những câu khẩu hiệu một thời họ hãnh diện nêu cao như “Đảng ta là Đảng của giai cấp công nhân”, hoặc “Chủ nghĩa xã hội là đỉnh cao trí tuệ loài người” giờ này chính họ đã lặng lẽ xóa đi. Hai chữ “vô sản” là đặc trưng của chế độ, ngày nay cũng đã biến mất! Đấu tranh giai cấp để tiến đến công bằng xã hội thì không thể áp dụng được nữa bởi giai cấp giàu nhất bây giờ gồm toàn đảng viên! Chả nhẽ họ tự đấu tố chính mình! Chẳng những thế, trong nước đang có dư luận một ngày gần đây Đảng Cộng Sản sẽ đổi tên, bỏ hẳn hai chữ “Cộng Sản” đã lỗi thời vì quá nhiều khuyết điểm! Nhưng dù có đổi tên mà vẫn duy trì lề lối cũ, vẫn độc tài và thường xuyên vi phạm Hiến Chương Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc thì thế giới vẫn tiếp tục lên án và người dân vẫn tiếp tục đấu tranh. Bởi mục tiêu tối hậu không phải chỉ là xóa đi hai chữ Cộng Sản, mà là kiến tạo một quốc gia tự do, dân chủ và phú cường, để Việt Nam có thể hãnh diện đứng ngang tầm với các nước văn minh trên thế giới.

Tổng kết lại, nhìn lại 4 thập niên vừa qua, nếu chỉ chú ý đến cái mốc kết thúc chiến tranh năm 1975 ở Việt Nam, thì người ta gọi Miền Bắc là “bên thắng cuộc”. Nhưng nếu mở tầm mắt rộng hơn, nhìn sự sụp đổ của hệ thống Cộng Sản toàn cầu do chiến tranh Việt Nam gián tiếp gây nên, thì thế giới tự do mới đích thực là “bên thắng cuộc”!

Nguyễn Ngọc Ngạn

Tháng 4/2015

67 Phản hồi cho “Nguyễn Ngọc Ngạn: Bên thắng cuộc”

  1. Tudo.com says:

    @Trực Ngôn:”Tuy nhiên tôi chỉ không đồng tình với ông Ngạn khi dùng từ “Cộng đồng” (vơ đũa cả nắm), mà chỉ là một thiểu số NVHN, cũng có thể những người này bị đoản não, là cò mồi hay DLV cũng nên?”

    Thưa vâng,
    Tôi rất đồng ý với sư huynh Trực Ngôn và Lý Nhân Bản về câu ” vơ đũa cả nắm”. Thông thường khi nói hay viết, nhiều khi chúng ta không kịp diễn đạt hết ý nên dể bị hiểu lầm. Phải chi ông Ngạn viết thêm, thí dụ: (một số ít, một vài kẻ vì tư thù lợi dụng cơ hội chụp mũ nhau trong cộng đồng NVHN) thì đã không có những phản hồi bất bình trong bài nầy.

    Tuy nhiên, tôi nghĩ vấn đề vẫn còn chưa muộn, nếu, ông Ngạn cho thêm một bài kế tiếp để khẳng định rỏ ràng hơn câu nhận định trên của ông ấy thì rất hay.

    Xin quí huynh cho thêm ý kiến!

    Và xin hỏi ông Ngạn nghĩ sao về đề nghị nầy ?

    • Trực Ngôn says:

      Cám ơn bác Tudo.com

      Dĩ nhiên, không có gì muộn màng cả, không chỉ cho ông Ngạn, mà cho tất cả mọi người; “lỡ viết sai” thì sorry rồi sửa lại cho phù hợp.

      Nhưng đừng nhập nhằng như CSVN; sửa rồi sai, sai rồi chữa, cứ càng sửa càng sai…thì hu hu!

  2. Nguyẽn Tấn Trung says:

    Tôi tin ông Trực Ngôn hay ông Võ Trang và những ai không có đóng góp cụ thế vao việc chống cộng mà cứ vach lá tìm sâu để nhưng ngươi chống cộng nghi ngờ, khinh re, chông đối với nhau chính là ddặc công của Viet công, dù ngươi tỏ ra rất hiểu biêt về những sai trai của Viẹt cộng.

    • Trực Ngôn says:

      Chả biết nick Nguyễn Tấn Trung đọc và hiểu thế nào mà viết rằng; “Tôi tin ông Trực Ngôn hay ông Võ Trang và những ai không có đóng góp cụ thế vao việc chống cộng mà cứ vach lá tìm sâu để nhưng ngươi chống cộng nghi ngờ, khinh re, chông đối với nhau“, rồi chụp cho cái mũ tai bèo to tổ bố:

      chính là ddặc công của Viet công, dù ngươi tỏ ra rất hiểu biêt về những sai trai của Viẹt cộng” (sic).

      Người “chống cộng” như Nguyễn Tấn Trung thật hiếm quý! Nick Trung hãy chịu khó đọc lại ý kiến của tôi ở bên dưới và còm của bác Tudo.com ở bên trên rồi nói lại cho chính xác!

      Tôi viết rằng; “tôi chỉ không đồng tình với ông Ngạn khi dùng từ “Cộng đồng” (vơ đũa cả nắm), …“.

      “Con sâu” nó nằm trong bài viết của ông Ngạn là “vơ đũa cả nắm” (khi dùng từ “Cộng đồng”. Tôi vạch ra để ông Ngạn và bạn đọc tránh, để ý khi viết bài lần tới. Như thế là “khinh re, chống đối nhau” ư? Hay nick Trung muốn đâm bị thóc thọc bị gạo?

      Không nhẽ nick Nguyễn Tấn Trung thích nuốt gọn cả những con sâu to tướng núp ở phiá sau lá?

      .

  3. UncleFox says:

    Xét về “thực tiễn khoa học xã hội chủ nghĩa”, nội dung bản báo cáo chính trị của cụ Giáo Ngạn rất nô-rích . Trên “mặt bằng cơ bản” lý luận … đéo có gì sai !
    Tuy nhiên, CĐ NVHN nếu muốn chụp mũ nhau thì cứ ra Bôn-xa quẳng nón cối bằng thích . Đừng hiểu nhầm ý cụ Giáo rằng thì là nước Cộng Hoà Xã Nghĩa Vi-Xi nay không còn Cộng Sản nữa, rồi rủ nhau ra tận thủ đô Hàn Nồi kêu gọi dân chúng vùng lên “lật đổ chính quyền Cộng Sản” … coi chừng “Tấm Máu Đen” như Đại Tá Võ Đại Tôn ngày nọ đấy nhớ !
    Chẳng biết dù trong lòng các ngài đảng viên có còn Kụ Mác, Kụ Lê hiện diện hay không ? Dù đồng chí trung tướng Nguyễn Đức Bình than rằng ngày nay khi nhắc đến hai chữ Cộng Sản là các ngài xấu hổ lắm lắm . Thế nhưng Đảng Cộng Sản Việt Nam vẫn là giai cấp tiên phong trong việc triệt tiêu những ai chống lại chúng . Lực lượng CA CS vẫn luồn sâu luồn sát đáy quần chúng . Nhà tù CS vẫn rộng mở chờ người chống đối rửa đít vào nằm bóc lịch .
    Có nên nói ngược lại cụ Giáo chăng, rằng là bọn thổ phỉ cầm đầu nhà nước CHXHCNVN ngày nay trông bề ngoài thì đã vứt bỏ Mác -Lê, văn minh lịch sự không thua các doanh gia tư bổn lề thứ thiệt . Nhưng bên trong thì vẫn giấu nón cối dép râu . Vẫn Mác -xít, Lê-nin-nít, Mao-ít như những người … “Cộng Sản Chân Chính” ! Có khác chăng là trong túi chúng ngày nay ngoài những quả lựu đạn chày thì còn được trang bị thêm … Dollars Mỹ !
    Khôn 40 năm, dại nửa giờ !

    • tonydo says:

      Kinh nghiệm từ cha ông chúng ta, tức là từ thời Bác Hồ vĩ đại của đồng chí Tổng Trọng có mặt tại Vân Nam, Trung Quốc, cho thấy như sau:

      Cứ khi nào đảng ta sắp té xuống vực là các chính khách Quốc Gia, đa tài, giỏi học, lại lao vào kết đoàn… để rồi….ôm đầu máu thở than, nhiều khi còn đấm đá nhau nữa.

      Chúng nó đang chạy đôn, chạy đáo từ Bắc Kinh sang Mạc Tư Khoa, Vatican tới Hoa Thịnh Đốn để kiếm đường sống, trong thập tử, nhất sinh.

      Chúng ta lại “ngựa theo đường cũ” đổi giọng căm thù, không đội trời chung thành ra:
      Dân Khí, Dân Khí, Dân Quyền để cho chúng nó có thời gian “tái cấu trúc” và sau đó lại hất cẳng chúng ta thêm lần nữa.

      Khí-Trí Quyền chịu sao nổi một Cước Song Phi vô hạ bộ của Việt Cộng?
      Tỉnh táo lại qúi đàn anh!

  4. Chiêu Dương says:

    Gởi Trực ngôn và mọi người. Tớ xin được trả lời bạn TN bằng một còm mới toanh ở đây để tiện trao đổi, dòng in nghiêng là những gì TN reply với tớ ở một còm trước.

    Cái thời kỳ “răng đen mã tấu” đã qua xa lắm rồi, bây giờ là AK47, M16, + với đại pháo cà nông bắn xa cả 100 cây số! Có lẻ bạn không có một chút ấn tượng gì với cụm từ “răng đen mã tấu”, với chúng tớ, những người ở miền Nam trưởng thành trong giai đoạn chiến tranh, cụm từ đó không mang tính chất “một thời kỳ”; nó là một loại “tính từ” hay “trạng từ” ( không rành tính hay trạng ) bổ túc cho 2 từ cọng sản và đôi khi được dùng để chỉ VC hay CS. “Răng đen mã tấu” thường hay được những người “thành thị” mỉa mai, khinh thường những ai theo CS, và đặc biệt những kẻ “thành thị” loại này lại chẵng hiểu tí ti gì về CS. Lứa tuổi ô Ngạn tất hiểu rỏ cụm từ “răng đen mã tấu” hơn bạn, và theo tớ, ô Ngạn cũng ở trong nhóm “thành thị” nói trên.

    Ông Ngạn nói quá đúng đấy chứ, phiá thế giới tự do chỉ bị mất VNCH, nhưng CNCS và cả cái nôi xuất phát của nó đã bị sụp đổ hoàn toàn, chỉ còn lại 4 nước ăn theo đã biến dạng, như vậy không phải là “thế giới tự do mới đích thực là “bên thắng cuộc” hay sao? Tớ chưa hề bảo ông Ngạn sai ở lãnh vực này; tuy nhiên, kể từ ngày CS sụp đổ ở Đông Âu và Liên-xô đến nay đã 1/4 thế kỷ, internet ở VN hình như cũng đã phát triển gần 10 năm. Xin hỏi ô Ngạn giúp ích gì cho người dân VN khi nhai lại đề tài củ rích này bên cạnh phát hiện mới “ở VN không còn gì là CS mà chỉ là độc tài” !?

    Muốn tiêu diệt chế độ CS hay là gi gì nữa (Mafia, Terorist, ISIS, Hán gian bán nước) thì phải tập trung sức lực tấn công địch, đừng dùng cái bóng ma cộng phỉ để hù doạ và chụp mũ nhau. Đâu phải chỉ có CSVN mới dị ứng với đa đảng, mà độc tài đảng trị cũng thế! Ở bên bài của VT, tớ đã trao đổi với bạn “ở VN hiện nay, độc tài đảng trị là căn bệnh lở loét ngoài da mà căn nguyên chính của bệnh này là do máu nhiễm độc CS ở bên trong. Chống độc tài đảng trị là đương nhiên nhưng phải trị tận gốc máu nhiễm độc CS ở bên trong mới chửa hết được bệnh ở VN. Tớ cảm nhận bạn có ý tốt muốn tập hợp sức mạnh của người Việt để đối phó với nhà cầm quyền VN hiện nay, trong việc tập hợp đó, có thành phần trước đây đã đi theo CS; do đó, với bạn, cứ đem CS ra chửi hoặc đấu tranh có thể đụng chạm những nhạy cảm của giới đang bước qua ranh giới (chính trị) để sang phiá “Bên Bại Cuộc”. Thưa, việc chống cọng của NVHN 40 năm qua để lại cho bạn ấn tượng đó cũng phù hợp chứ chẵng gượng ép gì. Tuy nhiên, bạn phải thừa nhận với tớ rằng, ở hải ngoại cũng như ở VN hiện nay vẫn còn khá nhiều người cho rằng “Marx không sai, chỉ có các nhà cầm quyền CS áp dụng sai lý thuyết của Marx (!)”; vẫn còn khá nhiều người mơ mộng một loại “xã hội chủ nghĩa Bắc Âu (!)”, vẫn còn khá nhiều người choáng ngợp trước thành công nhất thời “kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa ở Trung quốc (!)”, và quan trọng hơn hết vẫn còn nhiều người ăn cơm do dân đóng thuế đang ngày đêm vận dụng chử nghĩa để hợp lý hóa, hợp pháp hóa CNCS để giải thích cho tính chất độc tài đảng trị của CS, để nuôi dưỡng độc tài đảng trị của CS trong môi trường hiến pháp và luật pháp. Tớ cho rằng CNCS chưa bao giờ hiện thực ở VN cho nên nó chẵng phải đã chết, nó là cái “ảo tưởng” trong giới cầm quyền và từ ảo tưởng đó nhà cầm quyền VN đã ị ra một đống tả pí lù trong xã hội VN hiện nay. Có thể hình dung CNCS là loại “thuốc lắc” mà nhà cầm quyền VN đang ngày đêm xử dụng để tạo nên những cơn điên cuồng độc tài hiện nay. Phải chấm dứt chúng nó xử dụng “thuốc lắc”, chúng nó mới hết điên khùng, phải không bạn ?

    Bây giờ, bạn hãy cùng tớ đi vào đôi nét đại cương tranh đấu với nhà cầm quyền VN hiện nay.

    Khi bạn đồng ý với ô Ngạn, CNCS đã chết, chỉ là bóng ma; tức bạn chấp nhận đối tượng đấu tranh chỉ là “độc tài đảng trị”. Xin hỏi, bạn dùng phương pháp gì để đấu tranh ? bạo lực hay chính trị ? Bạo lực ư ? Mong bạn phải đồng ý với tớ rằng chúng ta không có gì để tái hiện lại một Gadafi, Sadam Hussen, Pinochet, hảy xem Bashar al-Assad thì rỏ. Chính trị ư ? Có lẻ thế, độc tài đảng trị ở VN không phù hợp với nền dân chủ của thế giới nhưng độc tài đảng trị ở VN được hiến định thông qua CNCS. Vậy, đấu tranh đòi hỏi nhà cầm quyền VN từ bỏ “độc tài đảng trị” phải chăng phải bắt đầu từ đòi hỏi “xóa bỏ CNCS đang chình ình trong hiến pháp” ? Nếu không thông qua việc đòi hỏi xóa bỏ CNCS trong hiến pháp để xóa bỏ độc tài, bạn xông thẳng vào “độc tài đảng trị ở VN”, phải chăng bạn đã vi hiến ? Theo tớ biết, cả thế giới không cá nhân hay tổ chức nào hổ trợ cho một “hành vi vi hiến”. Bạn, nhóm của bạn được thế giới định nghĩa là “phản loạn”, có đành vậy chăng !!!?

    Cuối còm, tớ trở lại vấn đề hình như nhạy cảm đối với bạn. Tớ đã viết trên diễn đàn này “với tớ, có những người thuộc dân tộc VN, không may đã u mê đi theo CS; ngược lại, với những ai đang là CS, họ không còn gì thuộc dân tộc VN”. Nếu bạn đồng ý quan điểm của tớ, hảy lấy “dân tộc” làm nền tảng cho sự tập hợp mọi thành phần để đấu tranh với nhà cầm quyền CSVN. Con người là một sinh vật biết ưu tư, biết hành trình đến “chân, thiện, mỹ”; con người không phải là loài vật chỉ hành động theo bản năng được lên chương trình từ quá khứ, phải không bạn ?

    Cám ơn bạn đã trao đổi, cám ơn mọi người.

  5. Lý Nhân Bản says:

    Tôi đồng ý một nưả với anh NNNgạn. Trong thực tế, khối cộng sản đã tan rã và các nước cộng sản không còn thực sự là cộng sản như trong lý thuyết. Nhưng cũng trong thực tế, các nước cộng sản vẫn giữ nguyên tên là cộng sản và cơ cấu chính quyền là cơ cấu cuả cộng sản. Và cũng trong thực tế, việc áp dụng chế độ chuyên chính, dùng quyền lực, duy trì độc đảng trong đó đảng cộng sản là trên hết thì đó chính là hình thái cộng sản rõ ràng nhất.

    Trái với những cáo buộc cho là anh NNNgạn viết bài để giải tội cho cộng sản, tôi không tin như thế. Anh Ngạn viết bài chỉ cho thấy cái nhìn cuả anh về thời cuộc trong 40 năm qua tại Việt Nam và trên thế giới, những biến động và những biến chuyển đáng kể giữa 2 khối tư bản và cộng sản. Có điều anh Ngạn đã không bình tâm mà lại để cho cảm tính cuả mình xen vào trong bài viết khi anh cho rẳng: (Chắc chỉ còn cộng đồng người Việt ở hải ngoại vẫn bám lấy ma Cộng Sản để hù dọa hoặc chụp mũ nhau mà thôi!). Ý tưởng này dưạ trên thực tế vì anh Ngạn cũng từng bị vu cáo là cộng sản và nhiều người khác nưã. Nhưng chính ý tưởng này làm suy yếu bài nhận định cuả anh và là mục tiêu cuả sự phản hồi đầy tức giận cuả nhiều người vì 2 lý do: một là anh đã vơ đũa cả nắm khi cho rằng cộng đồng người Việt ở hải ngoại làm công việc ấy. (anh nên viết là một số người quá khích). Hai là anh dùng sự ấm ức cuả chính mình để đưa ra một nhận định đúng nưả vời. Tất nhiên mỗi người đều có quyền có nhận định riêng cuả mình, nhưng khi để cảm tính xem vào bài nhận định sẽ không có được giá trị khách quan và nhiều khi sai lạc.

    • Trực Ngôn says:

      Chúng ta hãy đọc nguyên câu văn của ông Ngạn để hiểu ý cho rõ ràng, trước khi bình luận đánh giá, để xem bài viết của ông Ngạn đóng góp cái gì?

      Trích nguyên văn của ông Ngạn “Từ khi các nước Đông Âu và nhất là Liên Xô sụp đổ, thế giới không còn ai nhắc đến Cộng Sản nữa. (Chắc chỉ còn cộng đồng người Việt ở hải ngoại vẫn bám lấy ma Cộng Sản để hù dọa hoặc chụp mũ nhau mà thôi!). Hai chữ “Cộng Sản” chỉ còn là một tì vết của lịch sử, đã lùi hẳn vào trong dĩ vãng, không còn là mối bận tâm cho nhân loại. Nó đã trở thành chuyện cổ tích, người bỏ Đảng mỗi ngày một đông. Trước mắt thế giới, kẻ thù mới bây giờ là Terrorist, là ISIS, là những nhóm quá khích không nhân tính, chứ kẻ thù cũ là Cộng Sản giờ này là hết hẳn đất đứng.“. (hết trích).

      Ông Ngạn muốn nói gì khi để trong ngoặc “ (Chắc chỉ còn cộng đồng người Việt ở hải ngoại vẫn bám lấy ma Cộng Sản để hù dọa hoặc chụp mũ nhau mà thôi) ” ?

      Tôi đồng ý với ông Ngạn tới 80% khi nói về CNCS đã sụp đổ hoàn toàn, và CSVN bây giờ chỉ còn là cái bóng ma, còn trên thực tế thì họ đã biến thành Terrorist, bọn Mafia buôn dân bán nước!

      Chán cho cái cảnh “chụp nón cối” (CS) cho nhau, mặc dù CNCS đã tàn lụi từ lâu (giống như người đã chết bộ não) còn xác không hồn, mà ông Ngạn cũng là một trong số “nạn nhân” (bị chụp mũ).

      Tuy nhiên tôi chỉ không đồng tình với ông Ngạn khi dùng từ “Cộng đồng” (vơ đũa cả nắm), mà chỉ là một thiểu số NVHN, cũng có thể những người này bị đoản não, là cò mồi hay DLV cũng nên?

  6. vb says:

    Chán cho các bác ‘ngộ chữ” như bác Ngạn!
    Xem nào:

    CSVN thời ông Hồ, thời Duẩn, Giáp, Linh, Thọ có bán nước, haị dân không?
    Chỉ còn cái Vỏ CS ( như một số người quan niệm) như bây giờ có còn bán nước hại dân không?

    CSVN có độc tài độc đảng không/
    CS Vỏ bây giờ có độc tài độc đảng không?

    CSVN xử dụng Quân Đội Công An, Toà Án, NhàTù …làm công cụ bảo vệ Đảng, chính quyền của chúng và đàn áp dân chúng.
    CS Vỏ bây giờ vẫn y chang như xưa không?

    Kinh tế thời CS coi như không có, vì chủ thuyết cuả toàn khối Cộng là như vậy.
    Bây giờ với khuynh hướng toàn cầu, CS Vỏ BẮT BUỘC PHẢI THEO, PHẢI ĐỔI,nếu không thì chết sớm. Nếu cho đó là “đổi mới”( dù vẫn còn cái đuôi định hướng XHCN) thì nó “đổi mói” vì quyền lợi người dân hay vì quyền lợi và sự tồn tại cuả nó?

    Khi một người, một tổ chức…mang một cái tên do chính họ tự đặt cho mình thì khi giao tiếp với chúng ta, chúng ta gọi họ đúng với cái tên cuả họ hay chúng ta không đồng ý và bảo rằng, tên đó không đúng, chỉ là cái Vỏ thôi và chúng ta cãi nhau…? Đảng CSVN VẪN TỰ NHẬN CHÚNG LÀ CS. Chúng vẫn tự nhận là “bọn ÁC”(VÌ LÀ CS) thì tại sao ta phải “cải thiện “bộ mặt” cho chúng rồi rỗi hơi …cãi nhau?

    Vậy thì chống một chế độ độc tài tàn ác, và chống một chế độ với cái danh tự nhận vẫn là CS, vẫn độc tài tàn ác, bán nước hại dân thì có khác gì nhau mà đòi phải đặt lại danh xưng…cho chuẩn, cho trúng chữ và cho… rõ nghiã?

    Đúng là thứ…rỗi hơi!

    • Trực Ngôn says:

      Những điều bác vb viết trên đây đều đúng. Tất cả đều do CSVN gây ra, cho dù CNCS đã tàn lụi chỉ còn lại “bóng ma”, nhưng hệ lụy của nó vẫn tồn tại và tiếp tục gây tai hoạ cho nhân dân VN.

      Tuy nhiên, theo nội dung bài viết “Bên Thắng cuộc” của tác giả, thì chủ ý của ông Ngạn muốn nhấn mạnh rằng; “Tổng kết lại, nhìn lại 4 thập niên vừa qua, nếu chỉ chú ý đến cái mốc kết thúc chiến tranh năm 1975 ở Việt Nam, thì người ta gọi Miền Bắc là “bên thắng cuộc”. Nhưng nếu mở tầm mắt rộng hơn, nhìn sự sụp đổ của hệ thống Cộng Sản toàn cầu do chiến tranh Việt Nam gián tiếp gây nên, thì thế giới tự do mới đích thực là “bên thắng cuộc”!

      Theo ngu ý của tôi, ngụ ý của ông Ngạn muốn nói rằng; CNCS đã tiêu tan rồi, thế giới không còn bận tâm về nó nữa. Còn người Việt chống chế độ CSVN thì cứ việc chống, nhưng đừng đem cái “bóng ma CS” để hù doạ và chụp mũ cho nhau!

Phản hồi