Hoa Kỳ và mặt trái của lá bài TPP
Từ năm 2008 đến nay, các quốc gia thuộc khu vực Á Châu – Thái Bình Dương đã phải đương đầu rất vất vã với các biện pháp mà Hoa Kỳ muốn áp đặt trong Hiệp định Đối tác Kinh tế Chiến lược Xuyên Thái Bình Dương (Trans-Pacific Strategic Economic Partnership Agreement – viết tắt TPP) để “xoay trục” nền kinh tế Mỹ qua vùng này. Những sự bất đồng nhiều khi rất căng thẳng, tưởng chừng như bế tắc. Trong mấy tuần qua, Tổng Thống Obama đã phải xin Quốc Hội thông qua đạo luật về “Thẩm quyền Xúc tiến Mậu dịch” (Trade Promotion Authority – TPA) để Hành Pháp có thể nhanh chóng hoàn tất đàm phán về các thỏa thuận thương mại lớn, trong đó có Hiệp định TPP. Chưa biết Quốc Hội có chịu thông qua hay không.
Viết về TPP không phải là chuyện dễ vì đây là một hiệp ước thương mại vượt ra ngoài khuôn khổ của những hiệp ước thương mại tự do thông thường, nội dung của hiệp ước và các cuộc tranh luận đều được giấu kín vì sợ các phản ứng bất lợi, các tin tức được tiết lộ chắc chắn là không đầy đủ, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng tóm lược để những người quan tâm có một cái nhìn tổng quát về hiệp ước quan trọng này.
CHÍNH TRỊ LÀ “NÓI VẬY MÀ KHÔNG PHẢI VẬY”!
Đa số người Việt đấu tranh biết rất ít về TPP nên tin rằng TPP là một chiếc đũa thần, có thể dùng để buộc Đảng CSVN phải thay đổi chế độ. Hôm 15.5.2015, ông Tom Malinowski, Trợ lý Ngoại trưởng Mỹ, vừa trở về từ Hà Nội sau khi tham dự vòng đối thoại về nhân quyền thường niên Mỹ – Việt diễn ra tại Hà Nội hôm 7/5, đã nói với báo chí rằng Việt Nam phải cải thiện hơn nữa vấn đề nhân quyền, nếu Việt Nam muốn tham gia Hiệp định TPP. Ông cho biết: «Tôi đã để lại cho chính phủ Việt Nam một thông điệp rõ ràng là: Những gì họ sẽ làm trên hồ sơ này (nhân quyền), đặc biệt trong những tuần tới, sẽ có tác động rất lớn đối với viễn ảnh cho TPP». Nghe những lời tuyên bố này, các nhà đấu tranh trong và ngoài nước đều vỗ tay reo vang!
Người Việt đấu tranh ở hải ngoại, đa số đã từng chiến đấu với Mỹ 20 năm và sống trên đất Mỹ 40 năm, nhưng vẫn chưa nhận ra rằng đối với Mỹ, dân chủ và nhân quyên chỉ là chiêu bài.
Năm 1972, Mỹ đem miền Nam bán cho Trung Quốc; ngày 4.2.1994 Tổng Thống Clinton quyết định bãi bỏ cấm vận cho Việt Nam; ngày 11.7.1995 Tổng Thống Clinton tuyên bố bình thường hóa bang giao với Việt Nam và ngày 13.7.2000 Việt Nam ký hiệp định thương mại song phương với Hoa Kỳ (BTA); ngày 20.12.2006 Tổng thống Bush ký thông qua việc trao Quy chế Thương mại Bình thường Vĩnh viễn (PNTR) cho Việt Nam; ngày 11.7.2007 Việt Nam chính thức gia nhập Tổ chức Mậu Dịch Quốc Tế (WTO); ngày 25.7.2015 Tổng Thống Obama và Chủ Tịch Trương Tấn Sang ra tuyên bố thành lập đối tác toàn diện giữa hai nước, v.v…, những lúc đó Việt Nam làm gì có dân chủ và nhân quyền? Hà Nội thừa biết như vậy nên rất tận tình ủng hộ TPP và không “ke” các ông Mỹ nói gì.
Từ tháng 8 năm 1988, Hoa Kỳ đã hợp tác với Việt Nam để tìm người Mỹ mất tích (MIA) trong chiến tranh Việt Nam, nhưng đàng sau MIA là nói chuyện bãi bỏ cấm vận và thiết lập bang giao giữa hai nước. Ông Thiệu không biết gì về chính trị nên nói rằng nếu ông có quyền ông sẽ giải quyết chuyện đó trong một thời gian ngắn, Kissinger phải bảo ông ta im đi. Đàng sau chuyến đi Hà Nội của Trợ lý Ngoại trưởng Mỹ Tom Malinowski vừa qua, bên ngoài là nói về nhân quyền nhưng đàng sau có thể bàn về bán vũ khí sát thương cho Việt Nam và chắc chắn đã bàn về Hiệp Định TTP, yêu cầu Việt Nam chấp nhận những điều khoản do Mỹ áp đặt để Hiệp Định này được thông qua nhanh. Trong cuộc phỏng vấn của BBC ngày 18.5.2015, ông Tom Malinowski cho biết cuộc họp có đại diện của Bộ Ngoại Giao, Đại diện Thương Mại Mỹ, USAIDS và Tòa Bạch Ốc. Phái đoàn đã đề cập đến “một trong những điều quan trọng nhất, là tiêu chuẩn về lao động và quyền tự do lập hội. Đó là một đòi hỏi bắt buộc đối với tất cả các nước muốn tham gia TPP, và cũng là một phần trong cuộc thương thảo của chúng tôi với chính phủ Việt Nam.”
Như chúng ta đã biết, cho đến nay “tiêu chuẩn về lao động và quyền tự do lập hội” mà Hoa Kỳ muốn áp đặt trong TPP vẫn chưa được tất cả các quốc gia hội viên đồng ý vì cho rằng tiêu chuẩn này sẽ làm tăng giá các sản phẩm trong nước của họ lên, gây khó khăn cho việc cạnh tranh.
Mỹ có thể xúi Ukraina “ăn cứt gà” được, nhưng khó xúi Đảng CSVN vì đảng này thuộc loại cáo già. Trong thời gian qua, Hà Nội đã hoan hô Hiệp Định TPP cả tay lẫn chân, nhưng sau khi vào TPP rồi Việt Nam sẽ dùng những trò ma mãnh cũ để trục lợi như sau khi ký hiệp ước thương mại tự do (FTA) với Mỹ và tham gia WTO.
Chính trị là “Nói vậy mà không phải vậy” nên phải nhìn vào mặt trái đàng sau.
SỰ HÌNH THÀNH CỦA HIỆP ĐỊNH TPP
Hiệp Định TTP lúc đầu do Singapore, New Zealand và Chile xây dựng năm 2003 như một lộ trình tự do hóa thương mại trong khu vực Châu Á – Thái Bình Dương. Năm 2005 có thêm Brunei tham gia, nên được gọi là P4. Hiệp Định được P4 ký kết vào ngày 3.6.2005 và có hiệu lực ngày 28.5.2006.
Tháng 9 năm 2008, Mỹ tuyên bố tham gia TPP. Tiếp theo là Úc, Peru (2008), Malaysia, Việt Nam (2010) Canada, Mexico (2012) và Nhật (2014). Như vậy đến nay đã có 12 nước tham gia TPP.
Người ta cho rằng khu vực ký kết hiệp định TPP sẽ trở thành một trong những khu vực thương mại lớn nhất thế giới với hơn 792 triệu người, đóng góp gần 40% tổng sản phẩm quốc nội (GDP) của thế giới và khoảng 1/3 kim ngạch thương mại toàn cầu. Nhưng vấn đề không giản dị.
VẤN ĐỀ NỘI DUNG HIỆP ĐỊNH TPP
Hiện nay, trên thế giới đã có hai hình thức mậu dịch quốc tế căn bản, đó là Hiệp định Thương mại Tự do (Free Trade Agreement – FTA) và Tổ chức Thương mại Thế giới (World Trade Organization – WTO). Hiệp định FTA là hiệp định được ký kết giữa hai hoặc nhiều quốc gia, theo đó các nước sẽ tiến hành theo lộ trình việc cắt giảm và xóa bỏ hàng rào thuế quan cũng như phi thuế quan nhằm tiến tới việc thành lập một Khu vực Mậu dịch Tự do (Free Trade Area). Theo thống kê của WTO hiện nay đã có hơn 200 hiệp định thương mại tự do có hiệu lực. Còn WTO được thành lập và hoạt động từ 1.1.1995 với mục tiêu thiết lập và duy trì một nền thương mại toàn cầu tự do, thuận lợi và minh bạch. Tính đến ngày 26.6.2014, tổ chức này có 160 thành viên.
Hiệp Định TPP được 4 nước sáng lập ký kết ngày 3.6.2005 là một hiệp ước được soạn theo mô thức Hiệp định Thương mại Tự do (FTA) đã nói ở trên. Nhưng sau khi tham gia, Hoa Kỳ không chấp nhận mô thức này mà đưa ra một mô thức mới để Hoa Kỳ có thể xâm nhập được vào vùng Á Châu – Thái Bình Dương, trong đó có những điều khoản vượt ra ngoài khuôn khổ của một hiệp ước thương mại thông thường. Tại sao Hoa Kỳ phải làm như vậy? Vì đạo luật Thẩm quyền Xúc Tiến Mậu Địch (Trade Promotion Authority) nói rất rõ chính sách của Hoa Kỳ là “loại bỏ các rào cản trên các thị trường ngoại quốc và thành lập các quy tắc để ngăn chặn thương mại không công bằng.” (eliminating barriers in foreign markets and establishing rules to stop unfair trade). Ngày 14.11.2009, Tổng Thống Obama tuyên bố Mỹ tham gia Hiệp Định TPP “với mục tiêu định hình một thỏa thuận khu vực rộng mở với tiêu chuẩn xứng tầm một hiệp định thương mại của thế kỷ 21.”
Hiện nay Mỹ đã có quan hệ ngoại thương lớn nhất với Âu Châu rồi đến Trung Quốc, Canada và Nhật, nhưng Mỹ chưa xâm nhập được vào nhiều nước đang nằm trong khu vực Á Châu – Thái Bình Dương và cho rằng tại các nước này có nhiều luật lệ bảo vệ mậu dịch và không công bằng. Do đó, Mỹ phải đưa vào TPP những quy định nhắm phá vỡ những trở ngại đó. Nếu chấp nhận những quy định này, quyền lợi của nhiều nước sẽ bị thiệt hại rất lớn, nên đa số đã đối kháng lại. Chỉ có Hà Nội quyết định “ngậm miệng ăn tiền”.
Nội dung dự thảo Hiệp Định TPP bao gồm 29 đề mục, có phạm vi điều chỉnh rất rộng, bao gồm cả hàng hóa, dịch vụ (dịch vụ tài chính sẽ được đàm phán sau), vệ sinh an toàn thực phẩm (SPS), rào cản kỹ thuật (TBT), chính sách cạnh tranh, sở hữu trí tuệ, mua sắm chính phủ và minh bạch hóa. Ngoài ra, còn có một chương về hợp tác và 2 văn kiện đi kèm về hợp tác môi trường và hợp tác lao động. Đây là những vấn đề đã gây ra nhiều tranh cãi trong suốt 7 năm qua, qua 23 vòng đàm phán, nhưng chưa đi tới đâu, vì nhiều lý do.
NHỮNG VẤN ĐỀ GÂY NHIỀU TRANH CÃI
Vì các vấn đề nêu ra trong dự thảo Hiệp Định TPP thuộc nhiều lãnh vực khác nhau và rất phức tạp, nên mỗi phái đoàn khi đi dự họp phải đem theo một số rất đông chuyên viên. Tổng số chuyên viên tham dự các vòng đàm phán thường từ 400 đến 700 người, nên sự tiết lộ rất khó tránh khỏi. Có nhiều vấn đề do chính các trưởng phái đoàn bí mật tiết lộ ra để tạo áp lực của công luận.
Điều khoản đầu tiên là phải hủy bỏ 90% thuế quan trên các hàng hóa nhập cảng (sau đó sẽ bỏ hết) và định số (quota) nhập cảng, trong khi nhiều nước trong vùng đang đánh thuế quan đến 200% trên một số mặt hàng để bảo vệ kỹ nghệ trong nước hay tránh phung phí ngoại tệ. Dự thảo chương về Lao Động là căng thẳng nhất, nó bao gồm cả những vấn đề nhạy cảm và có cách hiểu khác nhau giữa các nước như quyền lập hội, quyền can thiệp vào các trường hợp xử dụng lao động trẻ em, quyền can thiệp của Nhà nước vào các tranh chấp lao động, mức lương tối thiểu… Đây là các biện pháp nhắm đưa giá thành của các sản phẩm trong vùng lên cao tương đương giá thành của Mỹ, giúp Mỹ dễ cạnh tranh hơn. Một chương khác gây tranh luận không kém là chương về Môi Trường, một vấn đề thường nằm ngoài các hiệp ước thương mại, như bảo vệ đại dương, cá, động vật hoang dã và rừng, thương mại và biến đổi khí hậu, hàng hóa và dịch vụ môi trường…. Một vấn đề quan trọng về pháp lý cũng được đặt ra: Hiện nay, có nhiều nước trong vùng đã ký những hiệp ước về thương mại tự do (FTA) với nhau như hiệp ước giữa các nước ASEAN (AFTA), hiệp ước giữa Trung Quốc và ASEAN (ACFTA), Khu vực Mậu dịch Tự Do Bắc Mỹ (NAFTA)… Vậy khi những quy định giữa TPP và các hiệp ước này có những sự khác biệt, sẽ thi hành theo văn kiện nào?
Trên đây chỉ là vài thí dụ cụ thể, còn nhiều vấn đề khác đang được tranh luận. Tính lại, trong 7 năm qua 23 vòng đàm phán, các bên mới chỉ thỏa thuận được 15 trong 29 vấn đề đã được đưa ra.
GẶP RẮC RỐI TẠI QUỐC HỘI MỸ
Đạo luật Mậu Địch 1974 (Trade Act of 1974) quy định rằng khi đàm phán về các hiệp ước thương mại, ngành hành pháp phải tham khảo ý kiến với các ủy ban Quốc Hội có liên quan và phải thông báo cho Quốc hội 90 ngày trước khi ký kết một thỏa ước. Luật cũng lập ra “thẩm quyền thương thuyết nhanh” (fast track negotiating authority) hay “thẩm quyền xúc tiến mậu dịch” (trade promotion authority – TPA): Khi hiệp ước được đưa ra trước Quốc Hội để xin phê chuẩn, Quốc Hội chỉ có thể hoặc chấp thuận hoặc bác bỏ toàn bộ, chứ không được tu chính hay ngăn trở việc thông qua (filibuster). Đạo luật này đã được tái tục nhiều lần và có hiệu lực đến 1.7.2007. Nay Tổng Thống Obama phải xin tái tục để thông qua các hiệp định thương mại lớn, trong đó có TPP và đã đệ nạp dự luật TPA tại Quốc Hội.
Nhân cơ hội này, nhiều nghị sĩ và dân biểu đã lên tiếng chỉ trích Hiệp Định TPP, chẳng hạn như bà Nghị sĩ Elizabeth Warren thuộc bang Massachusetts cho rằng “Obama đang nói dối sự thật về TPP”. Phe đảng Dân Chủ yêu cầu phải có một loạt biện pháp đi kèm với TPA như kiểm soát việc can thiệp vào tỷ giá, có điều khoản hỗ trợ người lao động bị mất việc do toàn cầu hoá, thắt chặt luật về chống lao động trẻ em, tăng các biện pháp chế tài đối với các hành vi thương mại không bình đẳng… Nhưng phe đảng Cộng Hòa không muốn gắn TPA với việc mở rộng các điều khoản hỗ trợ cho công nhân mất việc vì toàn cầu hoá. Có hai nhóm áp lực có thế lực ở Quốc Hội Hoa Kỳ hiện nay thì nhóm Phòng Thương Mại cổ võ cho TPP còn nhóm Nghiệp đoàn Lao động Liên bang và các Tổ chức Công nghiệp Mỹ chống lại.
Hôm 12.5.2015 Thượng Viện Mỹ đã bác bỏ dự luật TPA của Tổng Thống Obama nhưng hôm 14.5.2015 lại thông qua. Tuy nhiên, giới chuyên gia cho rằng TPA sẽ gặp nhiều khó khăn khi được đưa ra trước Hạ Viện, tại đây cần phải có ít nhất 218 phiếu thuận.
CUỘC CHIẾN ĐANG TIẾP TỤC
Tổng Thống Obama tin rằng vòng đàm phán về Hiệp Định TPP thứ 20 diễn ra tại Singapore từ 6 đến 10.12.2014 sẽ kết thúc tốt đẹp, nhưng kết quả mong đợi đã không đạt được. Ông Michael Froman, Đại diện Thương mại Mỹ nói: “Trong suốt vòng đàm phán này, chúng tôi đã nhận diện được “những bãi đáp” tiềm năng cho phần lớn các vấn đề còn vướng mắc. Chúng tôi sẽ tiếp tục đàm phán một cách linh hoạt để giải quyết rốt ráo vấn đề câu chữ, cũng như các vấn đề về tiếp cận thị trường”.
Vòng đàm pháp thứ 21 đã họp tại New York ngày 26.1.2015 và vòng đàm phán thứ 22 tại Hawaii từ 9 đến 15.3.2015 nhưng không tin tức nào được tiết lộ. Vòng đàm phán thứ 23 đang họp tại đảo Guam từ 8.5.2015.
Hiện nay, Hiệp Định TPP chưa có sự tham gia của hai nước lớn nhất trong vùng là Trung Quốc và Indonesia. Nam Hàn, Philippines, Thái Lan, Đông Timor, Colombia, và Ecuador cũng chưa tham gia. Trong một cuộc họp của diễn đàn APEC tại Indonesia vào tháng 10 năm 2014, Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình đã tuyên bố rằng Bắc Kinh sẽ thiết lập một khuôn khổ hợp tác khu vực xuyên Thái Bình Dương «có lợi cho tất các các bên», đó là «Hiệp định Tự do Mậu dịch Châu Á-Thái Bình Dương ( FTAAP )». Theo một viên chức bộ Thương mại Trung Quốc, đề nghị này đã được nhiều nước thành viên diễn đàn APEC đón nhận «rất tích cực».
Mặc dầu Hiệp Định TPP chưa đi tới đâu, vào tháng 3/2013 Tổng Thống Obama đã đề nghị các nước Âu Châu hình thành Hiệp định Đối tác Mậu dịch và Đầu tư Xuyên Đại Tây Dương (Transatlantic Trade and Investment Partnership –TTIP) dựa theo Hiệp Định TPP.
Để thúc đẩy 11 nước thành viên của Hiệp Định TPP mau kết thúc hiệp định này, hôm 8.5.2015, tại trụ sở công ty sản xuất dày Nike ở Portland, Oregon, Tổng thống Obama đã dọa: “Nếu Việt Nam, hay bất kỳ quốc gia thành viên nào khác trong hiệp định này không đáp ứng được các đòi hỏi đó, họ sẽ phải gánh chịu các hậu quả tương ứng”. Tuy nhiên, chẳng nước thành viên nào “ke” lời đe dọa của ông!
Ngày 20.5.2015
Lữ Giang
(Tác giả gửi đăng)
Mỹ đã xác định nhầm kẻ thù. Chính Trung quốc mới là kẻ đo ván Hoa kỳ trong một cú nốc ao tới đây chứ không iam là Nga. Đây là sai lầm lớn nhất của chính quyền Obama. Xưa cấm vận Việt nam và Cu ba nghèo khó còn chẳng thành công. Giờ đi cấm vạn nước Nga hùng mạnh giầu tài nguyên thì sao thắng nổi. Trong khí đó để Trung quốc mài dao kề cổ mình. Thật là dại hay khôn đây? Ông OBama đang dẫn nước Mỹ vào đêm tối mịt mù. Thẩm bại thôi.
Vấn đề mà chúng ta cần bàn qua bài viết hết sức công phu của đàn anh Lữ Giang không phải là “mặt trái” hay “mặt phải” của Hoa Kỳ trong lá bài TPP vì nó quá vĩ mô.
Hơn nữa những gì Chú Sam làm rùm beng thường phải đợi một thời gian mới hiểu được.
Nhưng Việt Nam sẽ hưởng được gì sau khi gia nhập TPP và tại sao họ lại hăng hái giơ tay ngay từ phút đầu mới là điều chúng ta phải quan tâm.
Người Việt cư ngụ trên đất Mỹ thấy rõ là càng ngày càng nhiều hàng hóa Made in Vietnam được bày bán trên thị trường. Và điều bất ngờ đến ngạc nhiên là đẳng cấp của nó cao dần một cách đáng kể.
Trước kia đôi giày có xuất xứ từ Việt Nam chỉ bày bán ở những tiệm cho người nghèo, khoảng một vài chục đô. Ngày nay, ngay cả đôi Nike running shoe gần hai trăm đô cũng Made in Vietnam, cái áo sơ mi con chúng tôi mới mua ở Banana Republic hơn trăm đô cũng Made in Vietnam.
Hàng hóa cao cấp sản xuất từ Việt Nam đang thay thế dần sản phẩm chất lượng cao Ma in China là có thật và nó đang xảy ra với một gia tốc nhanh không ngờ.
Ngắn gọn là, sau Nhật là Đài Loan, sau Đài Loan là Hàn Quốc, sau Hàn Quốc là Tàu Cộng và bây giờ Việt Nam đang thay thế đàn anh bốn tốt để chiếm lĩnh thị trường béo bở nhất thế giới, nơi người ta đặt cho cái tên, mảnh đất của cơ hội.
Những bố kể trên sau một thập kỷ chơi đẹp với đàn anh Cao Bồi Téc Xịt thì tay nào cũng giàu sụ.
Lý do quan trọng không kém là khi đã vào một băng buôn bán có tới mười hai quốc gia, tàu bè qua lại như mắc cửi ở biền Thái Bình dưới sự bảo vệ của ông Trùm Biển với những hàng không mẫu hạm to tổ bố sừng sững ngày đêm giữa đại dương ngàn trùng xa cách thì bố bảo đàn anh 16 chữ vàng dám bắt nạt thằng em láu cá, đánh đánh, đàm đàm muôn thuở.
Giàu nhanh chóng, lại được bảo kê chắc chắn của tay “Sen Đầm” quốc tế khỏe như trâu thì tội gì mấy đồng chí Sang-Trọng-Hùng-Dũng không chộp thật lẹ.
Việt Nam muôn năm!
Đế Quốc Mỹ vạn tuế!
Đả đảo Việt Cộng láu cá!
VN không sợ mất TPP, cũng không sợ mất Ngư Trường khai thác Ngư Nghiệp trên biển đông, mặc kệ cho Trung Cộng hà hiếp tàu cá và ngư dân VN trên biển. Nhưng điều mà CSVN sợ nhất chính là mất các giếng dầu trên thềm lục địa, bị Trung Cộng cưởng chiếm hoặc bất chấp dư luận quốc tế, TC khai thác dầu trên thêm lục địa VN, đó mới làm cho CSVN thật sự nao núng và từ bỏ lập trường không liên kết nước nầy để chống lại nước kia, nhưng khi ấy sợ quá chậm trể không thể nào lật lại được thế tầm ăn dâu của TC.
KINH TẾ XÃ HỘI THƯƠNG MẠI VÀ CHÍNH TRỊ
Các khái niệm phổ biến này ngày nay ai cũng biết và nó không có gì để bưng bít hay thần thánh hóa nữa.
Kinh tế là hoạt động khách quan, thường xuyên, thiết yếu của mọi cá nhân và mọi quốc gia.
Xã hội là cái nền trung mà trên đó kinh tế hoạt động và phục vụ.
Thương mại là giao dịch buôn bán tự do, là yếu tố để lưu thong kinh tế và phát triển kinh tế.
Chính trị là sự vận hành quyền lực vào một xã hội nào đó, tức một đất nước nào đó.
Chính trị là cái khuôn chung, nó có thể tốt hay xấu, tức có thể tự do, dân chủ, chính đáng hay độc tài, độc chuyên, không chính đáng.
Chính trị chính đáng là chính trị phục vụ toàn dân, tức phục vụ kinh tế xã hội, phục vụ đất nước nói chung. Chính trị không chính đáng là chính trị của phe nhóm, của độc tài độc đoán, của đảng phái vị kỷ, vụ lợi, của những ý thức hệ giả tạo, phản động, phản xã hội, phản kinh tế, phản nhân văn.
Có nghĩa lịch sử là cái gì đó khách quan. Uốn nắn lịch sử theo kiểu chủ quan là dốt nát. giả tạo, nguy hiểm và tai hại. Lịch sử khách quan cũng có nghĩa là xã hội, kinh tế, thương mại, chính trị khách quan. Tức nó diễn tiến theo yêu cầu khách quan chung, theo sự đi lên tự nhiên của xã hội, không đi theo những ý thức hệ giả tạo, tăm tối hay ngu ngốc nào.
Mỹ ngày nay là nước tự do dân chủ cũng giống như bao nước tự do dân chủ khác. Đó cũng là nền tảng nguyên lý cho nền kinh tế tự do, thương mại tự do, xã hội tự do mà Mỹ cũng như nhiều nước khác xưa nay vẫn theo đuổi. Có nghĩa nó không theo một ý thức hệ tiền chế giả tạo hay áp đặt nào. Mọi người đều có thể làm chủ xã hội tùy năng lực, điều kiện, phẩm chất và thiện chí của mình.
Nhưng không bất kỳ đất nước nào ngày nay có thể đứng độc lập mọi mặt trên thế giới. Dó đó giao thương giữa Mỹ và mọi nước về kinh tế, xã hội, thương mại. chính trị cũng đều theo cùng nguyên tắc tương hỗ đó.
Tất nhiên với bất kỳ đất nước độc lập nào tuy giao thương với Mỹ mọi mặt những đều luôn không muốn lệ thuộc Mỹ. Mỹ cũng thế, cần giao thương mọi nước, nhưng cũng không muốn để nước nào gây hại hay lợi dụng mình. Sự giao thương quốc tế sòng phẳng là nguyên lý quốc tế công bằng tự nhiên mà mọi người đều mong muốn và cần thiết phải tôn trọng.
Thế nhưng trước kia còn khối cộng sản quốc tế, vẫn vì tinh thần phe nhóm, vì ý thức hệ mác xít, và vì quyền lợi riêng tư, lợi ích riêng tư, vẫn chưỡi Mỹ là đế quốc, là sen đầm quốc tế. Đó thực chất chỉ là kiểu mánh khóe chính trị, không công bằng, không đàng hoàng.
Ngày nay khối cộng sản đã hoàn toàn tan rã và sụp đổ, chứng tỏ ý thức hệ mà nó theo đuổi là giả tạo, không thực tế, không khách quan, cố chấp, được lèo lái chỉ do thiểu số cầm quyền.
Nên Việt Nam, Trung Quốc, Nga, hay cả Cuba ngày nay cũng đều muốn giáo thương với Mỹ.
Các nổ lực để vào WTO, vào TPP tức Hiệp ước thương mại tự do với Mỹ đều không ngoài các mục đich đó.
Có điều Việt Nam vừa còn muốn cộng sản vừa muốn giao thương rộng rãi với Mỹ. Đó là kiểu bắt cá hai tay. cái gì cũng muốn, tức chỉ muốn được phần mình còn coi Mỹ không phải minh bạch là đối tác vô tư thật sự. Đây cũng là bài bản của Nga hay Trung Quốc là những nước cộng sản cũ hay vẫn còn cái gốc, cái máu cộng sản.
Tuy nhiên, những tác dung phụ theo kiểu cộng sản như trên rồi cũng một ngày nào đó sẽ phải mất đi. Bởi vì luật phát triển khách quan tự nhiên của lịch sử nó vốn là như thế. Con đường cộng sản chỉ là con đường cụt. Nên cho dù người ta có nuối tiếc, có ngoan cố bao nhiều thì nó cũng chỉ chừng đó. Nhìn quá khứ Liên Xô, Trung Quốc, Cuba, Triều tiên ngày nay mọi người tất phải thấy rõ.
Cho nên giao thương với Mỹ hay với các nước tự do dân chủ, tức với thế giới nói chung chỉ có một nguyên lý duy nhất là nguyên lý công bằng, sòng phẳng. Không để ai bắt nạt, lợi dụng, thấu cáy mình, mà mình cũng không thể chơi trò khôn lõi, nước đôi, giả đối thì chắc chắn cũng thì có thể thất bại và không được ai tin cậy.
Nói tóm lại, ở bầu trì tròn ở ống thì dài, nhập giang tùy khúc, nhập gia tùy tục, đó chính là con đường hội nhập sòng phẳng và kết quả với thế giới ngày nay. Kiểu như Việt Nam và Trung Quốc, vẫn vừa muốn là cộng sản, vẫn vừa muốn chơi với tư bản theo cách kinh tế thị trường thật sự chỉ là kiểu nửa nạt nửa mở, khó gây được sự tin cậy của ai mà cũng khó khai thác được mọi thuận lợi khách quan cho chính đất nước của mình. Đó chỉ là kiểu còn nước còn tác hay kiểu muốn nương theo thiên hạ để nhằm chơi trội hoặc nhằm thủ lợi cho riêng mình thế thôi.
ĐẠI NGÀN
(24/5/15)
Dường như có điều không bình thường ở đây:
Trích: Từ tháng 8 năm 1988, Hoa Kỳ đã hợp tác với Việt Nam để tìm người Mỹ mất tích (MIA) trong chiến tranh Việt Nam, nhưng đàng sau MIA là nói chuyện bãi bỏ cấm vận và thiết lập bang giao giữa hai nước. Ông Thiệu không biết gì về chính trị nên nói rằng nếu ông có quyền ông sẽ giải quyết chuyện đó trong một thời gian ngắn, Kissinger phải bảo ông ta im đi.
Phái đoàn của một nước đi công tác ở một nước khác thường có nhiều vấn đề cần bàn thảo, trao đổi, ký kết … có những việc phổ biến được, có những việc bí mật không tiết lộ ngay là chuyện chẳng có gì lạ. Chuyện lạ là trong 3 vấn đề tác giả nêu gồm : MIA, bỏ cấm vận và thiết lập bang giao giửa HK và VN, tại sao ông Thiệu lại ý kiến một cách bất thường, vô duyên và trẻ con (không phải là cá tính của ông Thiệu): nếu ông có quyền ông sẽ giải quyết chuyện đó trong một thời gian ngắn? Chuyện đó là chuyện nào? Ông Thiệu phát biểu vào dịp nào và trên diễn đàn/phương tiện nào mà ông Kissinger nghe được và bảo ông Thiệu phải :im đi Ông Kissinger đã nói trên phương tiện nào?, tháng năm nào?
Rất mong ông LG trả lời để độc giả chúng tôi … “rộng đường dư luận”
Cám ơn.
Dựa theo bài viết này thì rất có thể TPP chỉ nhằm thủ lợi kinh tế cho Mỹ, rẩt có thể các doanh nghiệp VN sẽ bị chèn ép & cạnh tranh ghê gơm, rất có thể TPP không giúp cải thiện nhân quyền như mong muốn, rất có thể TPP sẽ khiến VN lệ thuộc nhiều hơn vào kinh tế Mỹ
đảng cộng sản Hồ chí Minh đanh nắm giữ độc quyền độc tài toàn trị, nắm giữ mọi khả năng & quyền hạn phân phối lợi tức quốc gia, phân phối cơ hội thăng tiến, tất sẽ rất dành ưu tiên vàng [do TPP đem lại] cho bọn đảng viên cộng sản, bọn COCC & CCCC và bọn bưng bô cộng sản,
rất có thể TPP sẽ…
*****
Tuy nhiên tôi ủng hộ Mỹ cho VN cộng sản gia nhập TPP,
Trước nhất, nếu TPP có lợi cho Mỹ, tại sao lại không ủng hộ?
Nếu TPP có lợi cho Mỹ, ít nhiều gì thì TPP cũng có thể tạo cho Mỹ một số lợi điểm trong “cuộc chơi” với Trung cộng, thì nên ủng hộ quá đi chứ!
Nếu TPP có khiến VN lệ thuộc nhiều hơn vào kinh tế Mỹ, lại càng tốt, ít ra thì cũng tốt hơn là (vì không đuọc gia nhập TPP, VN cộng sản) bị lệ thuộc vào kinh tế tàu phù gian tham bần tiện
dính líu sâu đậm vào kinh tế với Mỹ, dính líu sâu đậm vào kinh tế theo kiểu Mỹ không chỉ có nghĩa là dính líu vào kinh tế, mà có thể còn là dính líu vào đủ thứ tự do khác của mỹ, (đó là điều khiến Hồ chí Minh vô cùng sợ hãi),
TPP có thể khiến doanh nghiệp VN bị chèn ép, dù vậy, dính líu sâu đậm vào kinh tế Mỹ vẫn có cơ hội thoát ra, vươn lên,
chứ còn doanh nghiệp VN mà bị doanh nghiệp Tàu phù Trung cộng chèn ép vì VN dính líu sâu đậm vào kinh tế với tàu phù, mà tàu phù thì luôn luôn có bọn đảng viên cộng sản Hồ chí Mnh cầm quyền VN, bọn cháu ngoan bác Hồ chí Minh cúc cung tận tụy cầm cu cho Trung cộng đái, thì doanh nghiệp VN chỉ có muôn đời bị doanh nghiệp Trung cộng chèn ép
TPP có thể tạo ra nhiều tranh chấp & khó khăn pháp lý? các công ty ngoại quốc có quyền kiện nhà cầm quyền VN cộng sản nếu VN cộng sản không giữ đúng quy định của TPP?
thì càng tốt, đó là dịp cho chúng, bọn cộng sản Hồ chí Minh gian ác phi pháp biết thế nào quan tài, biết thế nào là xe nước mía,
vả chăng, như vậy thì các công ty VN cũng có quyền thưa kiện các chính quyền nước ngoài, đuọc dịp học tập thưa kiện, và nhất là cũng có quyền thưa kiện nhà cầm quyền cộng sản, đòi hỏi áp dụng những án lệ đã có đối với doanh nghiệp nước ngoài.
WTO hay TPP tất cả chỉ là những định thức của những cường quốc nhằm chiêu dụ các nước yếu hơn trên phương diện chính bang giao thương mại , nhằm ổn định thị trường thế giới , chính trị chỉ là phụ đi kèm . Điều này hầu như mọi người đều rõ .
Tuy nhiên , những nước như VN tác động của nó không thể gọi là nhỏ về mặt chính trị . Cũng nhờ có những điều kiện trói buộc chính trị của các hiệp định , từ trực tiếp đàn áp bằng công an được chuyển thể dùng côn đồ , từ luật pháp đàn áp chuyển thể thành phi pháp . Điều này giúp cho các nhà đấu tranh dân chủ đấu tranh mạnh hơn , tin tưởng hơn và sự can thiệp của các tổ chức nhân quyền trên thế giới có dịp tiếp cận gần gủi hơn , chính xác hơn .
Do đó chúng ta không thể phủ nhận hoàn toàn cái kết quả chính trị xoá mờ dần cái độc tài , luật rừng mà cộng sản đang muốn bưng bít . Quan trọng không phải là các nước độc tài hay cộng sản thực thi nhiều hay ít theo các thoả thuận chính trị theo hiệp định . Quan trọng chính là cái dân trí về nhân quyền tiêm nhiễm vào dân chúng , vào xã hội , mà lâu nay bị chế độ độc tài hay cộng sản tẩy não và bưng bít . Nó giống như những thời quân chủ làm đầu óc người dân bị mê muội khi bế môn toả cảng và được bừng sáng khi bế môn toả cảng được loại bỏ .
Một chế độ cs miền bắc đã bị tư tưởng tự do và dân chủ của nhân dân MN đánh thức sau khi cs chiếm MN vào 75 . Thành phần văn nghệ trí thức thức MB lại thích cái văn hoá của miền nam trước 75 , nó đánh. bật cái tư duy một chiều của cs được đầu độc khép kín của Ban tuyên giáo Đảng . Chẳng khác chi làm ăn với các cường quốc , khi các uỷ viên trung ương đảng trở thành đa số các tư sản đỏ , tư bản đỏ thì chính họ đã khai trừ cái Mác vĩ đại , cái HCM huyền thoại . Những hình ảnh vĩ đại cs chỉ còn là những phương tiện để họ loè bịp dân chúng để họ tồn tại , họ có thể khoác lác trước đám đông , trước tập thể Đảng , nhưng họ không thể tiếp tục khoác lác trước thân nhân vợ con , bạn bè và bằng hữu của họ .
Một Nguyễn phú Trọng nếu đến được Mỹ khi về nước chắc hẳn sẽ khác với một Nguyễn phú Trọng khi chưa đến Mỹ , và chắc chắn cũng giống với một Trương tấn Sang phát biểu sau khi đén Mỹ . Kết quả một chế dộ CSVN phải chuyển màu dần hồi sang Dân chủ và Tự do như một quy luật của thời đại .
Một nền kinh tế VN có thể phá sản sau khi tham gia vào các Hiệp định kinh tế Thế giới do Tham nhũng của các tập đoàn Uỷ viên Tư bản Đỏ . Nhưng tinh thần đòi hỏi tự do và dân chủ tại VN , sẽ phát triển mạnh mẽ trong nhân dân VN và các tổ chức xã hội dân chủ , là điều phải xảy ra , không thể phủ nhận .
Do đó TPP là miếng mồi khó nuốt cho CSVN , Nguyễn phú Trọng phải nhắm mắt và bịt tai đi Mỹ để hy vọng vào được TPP , dầu biết rằng TPP vẫn còn kẹt tại Quốc Hội Mỹ và TPP là một chướng mắt với TQ . Rõ ràng chính các tập đoàn Tư Bản Đỏ VN đã ép buộc TBT Nguyễn phú Trọng phải thực hiện chuyến đi sang Mỹ này vào thế như Bí thư TP Hà Nội Phạm Quang Nghị trước đây .
Nhìn vậy mà không phải vậy chính là đây , cái giá trị chính trị mà các Tập đoàn lợi ích Tư bản Đỏ VN đem ra đổi chác , thách thức , lường lọc , mua bán trên mặt nhân quyền .
Bộ mặt thật của csvn được phơi bày trước dân Việt và thế giới về vi phạm nhân quyền , khi tham gia vào các hiệp định thương mại thế giới , chính là điều quan trọng mà chúng ta những người Việt không thích cs cần có .
TPP là Một Hiệp định có quá nhiều điều kiện,và cứ cho rằng Mỹ đang áp đặt các thành viện chấp thuận để mang lợi ích về cho phía Mỹ. Tuy nhiên một quốc gia muốn tham gia, họ đủ khả năng để thẩm định xem vào TPP có lợi hay có hại cho quốc gia mình.
Tôi muốn nói ở đây là cái ý đồ đầy xuyên tạc của ông Lữ Giang. Hầu như ông hoàn toàn bêu xấu Hiệp ước TPP, có ý đe doạ VN và ngăn cản VN vào TPP, ý đồ này giống y quan điểm của Bắc Kinh.
Tôi nhớ không lầm cũng trên trang báo này ông Lữ Giang cũng “đánh” TPP tơi bời và ca tụng hết lời Hiệp định Đối tác Mậu dịch và Đầu tư Xuyên Đại Tây Dương (TTIP) của Trung Cộng, nội dung đánh phá và ca tụng còn tưng bừng hơn bài này nữa
Cũng chính ông Lữ Giang là người đã hùng hồn tuyên bố Ải Nam Quan là của Trung quốc.
Ông Lữ Giang có lẽ đang định cư tại Mỹ và được ăn trợ cấp cấp của chính phủ và nhân dân Mỹ, nhưng số tiền này có lẽ rất nhỏ so với số tiền ông được Trung cộng trả công.
Mong quý vị độc giả tìm đọc và thẩm định mọi ý đồ của ông Lưỡi Gian.
Còn Ấn Độ, sao không thấy nói gì hết ?
Những nước châu Á khác chưa tham gia vào TPP vì họ có những chế độ bảo hộ mậu dịch trong nước họ mà khi tham gia TPP thì họ phải bãi bỏ những rào cản bảo vệ mậu dịch đó. Họ đang so đo, tính toán, và cân nhắc lợi và hại khi tham gia TPP. Họ chưa tham gia nhưng họ tỏ thái độ muốn tham gia; chẳng hạn như Đại Hàn, có dự thính những vòng thương thảo gần đây của các nước đang thương thuyết về TPP.