WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Ai biến chất chính trị và ai là người tự diễn biến?

Tác giả Lê Hiếu Đằng


Trong những năm gần đây, các vị lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam và Nhà nước Việt Nam thường nhắc nhở, cảnh báo cái gọi là “mất phẩm chất chính trị và tự diễn biến” của một số đảng viên trong Đảng. Trong đó, có đông đảo các cựu tướng lĩnh, cán bộ CM lão thành, cán bộ hưu trí, trí thức, văn nghệ sĩ… Những đảng viên này với truyền thống yêu nước, yêu con người, tha thiết xây dựng một xã hội công bằng, dân chủ, tiến bộ. Một xã hội mà như nhà thơ THIẾT SỬ (Phan Duy Nhân – Nguyễn Chính) trong phong trào đấu tranh của SVSG trước 1975 đã mơ ước:

Đến con trâu cũng nghé ọ yêu người…

Yêu anh em, yêu xã hội công bằng

Người yêu người xây dựng đến muôn năm”.

(Thư gởi các bạn sinh viên trong tập thơ Tiếng hát những người đi tới tập 1, do Tổng hội Sinh viên Sài Gòn 1966-1967 xuất bản)

Đó là lý tưởng, là mơ ước sâu xa của biết bao thế hệ thanh niên, của biết bao nhân sĩ trí thức và đồng bào cả nước, đã hi sinh biết bao xương máu để mong rằng sau ngày nước nhà độc lập, thống nhất, chúng ta sẽ sống trong một xã hội tốt đẹp hơn. Ở đó, mục tiêu dân chủ, tự do, công bằng và tiến bộ xã hội từng bước được cải thiện, ít nữa là hơn cái chế độ cũ. Nhưng 37 năm đã qua, sau ngày 30.4.1975, chúng ta thấy những gì đã diễn ra trên đất nước Việt Nam chúng ta?

Trả lời câu hỏi này thì sẽ lộ ra kẻ nào, đảng viên nào là biến chất chính trị và kẻ nào, đảng viên nào là người tự diễn biến, phản bội lại mục tiêu ban đầu của cuộc cách mạng… Vấn đề này phải được tranh luận một cách công khai, minh bạch, nghiêm túc chứ không thể nói theo cách hàm hồ, cả vú lấp miệng em được.

Vậy thì nhìn lại 37 năm qua, mục tiêu ban đầu của cách mạng đã được thực hiện như thế nào?

Về mục tiêu độc lập, tự chủ và toàn vẹn lãnh thổ:

Sau 30.4.1975, nhiều người vẫn nghĩ rằng chẳng còn kẻ thù nào gây hấn, phá hoại nền độc lập, tự chủ và sự toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam. Nhưng đâu có ai ngờ kẻ thù đó lại là “ông bạn vàng, môi hở răng lạnh” từ phương Bắc xua quân đánh qua các tỉnh biên giới phía Bắc. Xúi bọn tay sai Pôn Pốt đánh qua biên giới phía Nam và trước đó vào năm 1974, đã đánh chiếm toàn bộ quần đảo Hoàng Sa thuộc chủ quyền của Việt Nam Cộng hoà. Sau đó, vào năm 1988, đánh chiếm đảo Gạc Ma và một số đảo khác thuộc quần đảo Trường Sa của Việt Nam… gây biết bao đau thương, tang tóc cho đồng bào, chiến sĩ chúng ta. Bên cạnh đó, việc mở đường cho bọn bành trướng Bắc Kinh vào thuê đất rừng ở các tỉnh biên giới, vào khai thác bauxite ở Tây Nguyên, đưa công nhân vào tận đất mũi Cà Mau và nhiều vùng kinh tế trọng điểm khác. Ngoài ra, sự nhu nhược, khuất tất trong việc xử lý, đối phó với những hành động phá hoại, ngăn trở việc khai thác dầu khí trong vùng lãnh hải của Việt Nam, việc giết chóc, bắt bớ, đánh đập, giam cầm, đòi tiền chuộc như kẻ cướp biển đối với ngư dân chúng ta đang đánh bắt ở các ngư trường truyền thống biết bao đời nay… đã làm nhân dân cả nước bất bình, phẫn nộ nên đã nổ ra các cuộc biểu tình yêu nước ở Hà Nội, TP. HCM và đã bị đàn áp dã man, vi phạm nghiêm trọng các quyền tự do của công dân đã được ghi trong Hiến pháp.

Gần đây, có vị lãnh đạo hứa hẹn với Trung Quốc sẽ dẹp các cuộc biểu tình yêu nước ở Việt Nam, nhắc lại rằng “Bạn khuyên ta…” thế này, thế kia, làm thương tổn lòng tự trọng dân tộc, xấu hổ với bạn bè năm châu. Trong khi đó, ở gần ta, chính phủ và nhân dân Philippines – một nước nhỏ và yếu hơn ta – vẫn kiên quyết chống lại mưu đồ bành trướng của Trung Quốc bằng những hành động thích đáng, kể cả quân sự và biểu tình quần chúng.

Như vậy, nền độc lập, tự chủ và sự toàn vẹn lãnh thổ của chúng ta đã được các vị lãnh đạo Đảng và Nhà nước bảo vệ như thế nào? Vẫn biết rằng hết sức tránh chiến tranh, giữ gìn hòa bình là nguyện vọng thiết tha của nhân dân ta, dân tộc ta, một đất nước đã trải qua biết bao cảnh chiến tranh đau thương. Nhưng hiện nay, tình hình thế giới đã khác, chúng ta đã hội nhập vào các tổ chức, định chế quốc tế và nhất là nếu biết dựa vào sức mạnh của nhân dân, chúng ta vẫn có thể có những biện pháp đối phó có kết quả mà bọn bành trướng không thể bắt nạt, lấn tới…

Về mục tiêu dân chủ, tự do, công bằng và tiến bộ xã hội:

Có thể nói đây là một nội dung cốt lõi nhất qui định bản chất của một chế độ xã hội, tiến bộ hay lạc hậu.

Thực tiễn cho chúng ta thấy là trong 37 năm qua, từ 30.4.1975 đến nay, các quyền tự do, dân chủ được qui định trong Hiến pháp 1946 đã bị tước đoạt toàn bộ. Nhà nước dân chủ cộng hòa đã bị thay thế bằng một nhà nước toàn trị, độc đoán. Tinh thần tiến bộ của “Tuyên ngôn độc lập” mà Chủ tịch Hồ Chí Minh đã tuyên đọc tại Ba Đình lịch sử với cam kết đem lại “Độc lập – Tự do – Hạnh phúc” cho đất nước và cho nhân dân đã gần như bị lãng quên, nếu không nói là đã bị phản bội. Thành quả cách mạng đã bị đánh tráo. Các quyền cơ bản của người dân như tự do báo chí, tự do biểu tình, đình công, tự do lập hội… đều bị ngăn cấm hoặc xâm phạm thô bạo như đàn áp các cuộc biểu tình ở TP. HCM, ở Hà Nội, bức tử viện nghiên cứu độc lập đầu tiên của trí thức (IDS), bắt bớ, giam cầm các nhà đấu tranh cho dân chủ, các blogger, các nhà báo tự do và gần đây nhất là tại TP. HCM, bằng chỉ thị miệng, lén lút và hèn hạ, đã cấm chiếu phim “Hoàng Sa – Nỗi đau mất mát” của André Menras, giải tán hoạt động của các tụ điểm văn hóa lành mạnh như Ami ở Văn Thánh, café Thứ Bảy, bãi bỏ một số buổi giao lưu giữa bạn đọc với một số học giả, trí thức, nhà văn mà chính quyền cho là có “vấn đề” tại Hội sách TP. HCM mới đây, không cho tiếp tục chuyên mục “Câu chuyện triết học” hằng tuần vào số báo thứ tư của Sài Gòn Tiếp Thị.

Nghiêm trọng nhất là trong lĩnh vực đất đai, nhà nước đã dung túng cho các chính quyền địa phương giải tỏa, đền bù đất đai của dân với giá rẻ mạt, hay nói thẳng ra là làm tay sai cho các chủ đầu tư, bọn làm giàu bất chính cướp đất của dân. Việc huy động quân đội, công an cảnh sát đàn áp gia đình Đoàn Văn Vươn ở Tiên Lãng, Hải Phòng, huy động hàng ngàn công an dùng dùi cui, khiên giáp, lựu đạn cay “hỗ trợ” nhà đầu tư giải tỏa đất của nông dân ở huyện Văn Giang, Hưng Yên. Tiếng la khóc của người dân, tiếng nổ của lựu đạn cay, khói lửa bay mịt mù làm tôi nhớ lại bài hát Hát trong làn khói đạn của Trương Quốc Khánh trong phong trào sinh viên học sinh Sài Gòn ngày nào:

Trái đạn nào là trái đạn không cay

Sinh viên nào không đấu tranh ngày ngày

Dùi cui nào mà đánh mình không đau

Học sinh nào mà không mến thương đồng bào…”

Viết đến đây, tôi cảm khái ngước mặt lên trời mà than rằng: “Lịch sử ơi, sao ngươi chơi trò trớ trêu và cay đắng quá vậy. Ta đi chống chế độ cũ đàn áp nhân dân, nay ta lại gặp cảnh cũ như là trong cơn ác mộng!”

“Ở đâu có áp bức là có đấu tranh!”. Các vị lãnh đạo Đảng Cộng sản đã từng dạy tôi như vậy. Mà đúng thật. Theo tin báo Tuổi Trẻ ngày thứ bảy 28.4.2012 thì “Đến chiều ngày 27.4, hơn 1.000 người dân xã Liên Hiệp (huyện Phúc Thọ, Hà Nội) vẫn tập trung tại trụ sở của UBND xã Liên Hiệp phản đối những sai phạm quản lý đất đai của chính quyền xã, đòi chính quyền trả lại đất…” Cũng trong trang tin này cho biết: “Quốc lộ 1A đoạn ngang qua thị trấn huyện Phù Mỹ (tỉnh Bình Định) đã bị ách tắc từ 11g đến hơn 12g30 ngày 27-4 do hàng trăm người dân chủ yếu ở hai xã Mỹ Thọ, Mỹ An kéo về trước trụ sở UBND huyện Phù Mỹ và chặn ngang quốc lộ để phản đối một số doanh nghiệp chặt rừng dương phòng hộ, khai thác titan…”. Chúng ta kỷ niệm 30.4.1975 bằng những sự kiện bi hùng đó.

Người dân, người nông dân đã nói lên tiếng nói của mình bằng những hành động quyết liệt dù cho họ biết sẽ bị đàn áp, bắt bớ. Nguy cơ chính là đây, chứ không có kẻ xấu, lực lượng thù địch nào hết. Kẻ xấu, lực lượng thù địch chính là bọn bành trướng Bắc Kinh và bọn quan chức tham nhũng, những cường hào mới, ức hiếp, tước đoạt ruộng đất của dân. Chính bọn này sẽ đào mồ chôn chế độ chứ không phải là ai khác.

Ngoài ra, sự phân hóa sâu sắc giàu nghèo, sự xuống cấp, tha hóa của đạo đức xã hội với tệ nạn dối trá, sống không trung thực, chạy theo chức quyền, đồng tiền một cách mù quáng. Tính ưu việt của một chế độ được thể hiện qua các lĩnh vực liên quan thiết yếu đến đời sống con người: giáo dục, y tế, an sinh xã hội. Nói đến lĩnh vực giáo dục, y tế, tôi chợt nhớ đến một kỷ niệm. Trong những ngày đầu nước nhà thống nhất sau 1975, ở Hội Trí thức yêu nước thành phố (nay là Liên hiệp Khoa học – Kỹ thuật TP. HCM), một số vị trí thức đầu đàn có nói với tôi rằng các vị phục người Cộng sản hai điểm: một là chủ trương nền giáo dục – y tế miễn phí, hai là chủ trương chống mê tín dị đoan, các ông thầy bói, các bà lên đồng hết đất sống. Nhưng có lẽ, các vị trí thức lớn như Giáo sư Lê Văn Thới, Giáo sư Phạm Biểu Tâm, Giáo sư Ngô Gia Hy… – những vị đến nay đã qua đời – không ngờ rằng 37 năm sau hai lĩnh vực này phát triển một cách kinh hoàng theo chiều ngược lại: giáo dục – y tế thì thu tiền tràn lan, không có lấy một bệnh viện thí, một trường công thật sự. Còn mê tín dị đoan thì than ôi, không còn gì để nói, vì ngay cả một số chính quyền địa phương cũng công khai đứng ra “buôn thần bán thánh”, biến những di tích lịch sử, những nơi thờ phụng thiêng liêng thành những nơi kinh doanh rất hoành tráng.

Tất cả thực trạng trên nói lên cái gì? Rõ ràng là nhân dân Việt Nam, dân tộc Việt Nam đã hi sinh biết bao xương máu để đấu tranh giành độc lập cho Tổ quốc nhưng nền độc lập, tự chủ đó đang bị nhà cầm quyền Bắc Kinh đe dọa nghiêm trọng trên tất cả các lĩnh vực. Lũng đoạn về chính trị, kinh tế, gây hấn ở Biển Đông. Nhân dân Việt Nam trải qua biết bao hi sinh của các thế hệ để mong ước có một chế độ xã hội tốt đẹp hơn nhưng nay lại có nhiều điều còn tồi tệ hơn các chế độ cũ. Con thuyền Việt Nam đang bị lái chệch hướng vào con đường của thời kỳ chủ nghĩa tư bản nguyên thủy, tư bản man rợ chỉ biết đấu đá, giẫm đạp lên nhau mà sống bất kể những tiếng kêu thấu trời của quần chúng. Họ đã quên những mục tiêu của cuộc cách mạng xã hội để biến cãi đất nước ta thành một nước phát triển, văn minh, công bằng và tiến bộ xã hội, hòa nhập vào xu thế chung không thể đảo ngược hiện nay của thời đại.

Họ đặt lợi ích của Đảng mà thực chất là lợi ích của cá nhân, của gia đình các nhóm lợi ích lên trên lợi ích của quần chúng, của xã hội, lên trên sự tồn vong của đất nước, của Tổ quốc. Phẩm chất chính trị của người đảng viên Đảng Cộng sản, nếu Đảng Cộng sản Việt Nam còn là một đảng cách mạng, là anh có còn trung thành với những mục tiêu ban đầu của cuộc cách mạng xã hội không? Trên cơ sở tiêu chuẩn này, thì hiện nay ai là người biến chất về mặt chính trị, tự diễn biến để trở thành tay sai của các thế lực, dù thế lực đó bất cứ là ai, là ngoại bang hay tập đoàn, nhóm lợi ích, các chủ đầu tư, bọn làm giàu bất chính, nghĩa là tay sai, nô lệ cho đồng tiền?

Ai? Ai là người biến chất về chính trị và tự diễn biến hiện nay?

Để kết thúc bài viết này, chúng tôi xin kể một việc xảy ra ở cơ sở. Cô em gái của bạn tôi trước đây là dân quân báo của T4 (khu Sài Gòn – Gia Định), hiện nay đang sinh hoạt đảng ở chi bộ của một khu phố. Sau cuộc biểu tình đầu tiên chống nhà cầm quyền Trung Quốc bức hại ngư dân Việt Nam ở Biển Đông trong năm 2011, ở chi bộ cơ sở có phổ biến là không nên đi biểu tình, biểu tình là xấu, là diễn biến hòa bình, v.v. Nghe vậy, người nữ đảng viên, em gái bạn tôi, “bật lò xo” đứng dậy nói to đại khái là “Trong những người đi biểu tình đó có các ông anh, bạn bè tôi trong phong trào sinh viên học sinh trước đây. Họ là những người tốt, yêu nước. Chính Đảng mới là người tự diễn biến, từ bỏ các mục tiêu cách mạng trước đây. Do đó, tôi thấy không cần thiết ở trong Đảng nữa”. Ngay sau đó, người nữ đảng viên nọ làm đơn xin ra khỏi Đảng. Trước thái độ quyết liệt đó, một số vị trong chi bộ xuống nước đề nghị bỏ ý định ấy đi vì các vị sợ rằng trong chi bộ mà có một đảng viên xin ra khỏi Đảng thì sẽ mất danh hiệu chi bộ trong sạch, vững mạnh. Cũng là cái thói thành tích hão, sợ sự thật… Chị của người nữ đảng viên này cũng là dân quân báo, tù Côn Đảo và hai chị em đều sinh ra và lớn lên trong một gia đình truyền thống cách mạng. Cho đến nay, tôi được biết người nữ đảng viên đó vẫn giữ ý định chia tay với Đảng Cộng sản.

Như ngay từ đầu bài viết, cách đặt vấn đề của tôi là công khai và minh bạch, sẵn sàng tranh luận, đối thoại sòng phẳng với bất cứ một vị lãnh đạo nào, kể cả những nhà lý luận của Đảng Cộng sản nhưng không được chơi trò “bỏ bóng đá người”, ỷ có trong tay bộ máy tuyên truyền rồi a dua “bề hội động” như là một bọn bồi bút. Ngay cả trong trường hợp đó tôi cũng chẳng sợ vì tôi tin rằng nhân dân và sau này là lịch sử, là người công bằng nhất phán xét cái đúng, cái sai, cái thiện, cái ác. Tôi xác tín như vậy nên tôi chẳng sợ gì cả, kể cả tù tội, cái chết. Tôi phải trả nợ cho những người đã nằm xuống trong đó có những bạn bè thân thiết của chúng tôi.

Ngày 30.4.2012

Lê Hiếu Đằng (Bauxite)

 

 

95 Phản hồi cho “Ai biến chất chính trị và ai là người tự diễn biến?”

  1. Huong Nguyen says:

    Tôi có thể hiểu và dành cho những người CS phản tỉnh tất cả cảm tình và sự kính trọng khi họ trở về với dân tộc và con người Việt-Nam… bởi vì tôi tin chúng ta không nên sống mãi với quá khứ và chỉ lấy quá khứ để đánh giá 1 con người. Nhưng hiện tại và tương lai là cái chúng ta có thể chọn lựa và hướng về. Qua bài viết này ông Lê Hiếu Đằng vẫn cho rằng việc ông đã theo “cách mạng” và làm “cách mạng” là đúng đắn. Cái vấn đề chính là vì lãnh đạo CSVN đã biến chất và phương thức đấu tranh là đối thoại thẳng thắn với lãnh đạo hiện nay… Thái độ của ông tất nhiên không có gì khó hiểu cả! Là một phó Chủ Tịch MTTQ tại thành phố HCM và đang còn hưởng bổng lộc của nhà nước ông có thể chọn con đường nào khác? Trong cái tư tưởng ru ngũ người dân như thế này, không phải ông không hiểu con đường đấu tranh của cộng sản là con đường của bạo lực cách mạng? – kể cả chính sách khủng bố – đã và đang áp dụng hiện nay?

  2. NGÀN KHƠI says:

    THỜI GIAN QUA ĐI

    Rồi thời gian cũng sẽ phải qua đi
    Như thế cục dưới chân cầu nước chảy
    Ai cảm tính bởi vì ai tình cảm
    Nghĩ mà chơi như kiểu giống bọt bèo

    Ai anh hùng ai yêu nước nhảy theo
    Ai vỗ ngực như con người trang trọng
    Những ảo giác vốn làm nên lịch sử
    Những lời thơ của Thiết Sử ngày nào

    Anh Đằng ơi sao vẫn lại lao xao
    Non thế kỷ bạc đầu hai thứ tóc
    Nước cứ chảy nhưng non sông còn mãi
    Hãy cùng nhau trở về lại với con người

    Những con người yêu nước Việt Nam xưa
    Không hệ lụy không vấn vương ý hệ
    Những cay đắng của một thời quá vãng
    Đừng để còn vướng vất lại hôm nay

    Mỹ đi rồi miền Nam đã phôi pha
    Trung Quốc tới Hoàng Sa càng rên xiết
    Non sông đó sao ta buồn da diết
    Tinh thần cao thời tiên tổ mất đâu rồi ?

    Hãy tịnh lòng người ở khắp mọi nơi
    Những chuyện cũ mê lầm nên xóa cả
    Thuyền đã rách trong mơ hãy tìm về bến cũ
    Nhìn tương lai vì đất nước cố thay buồm

    ĐẠI NGÀN
    (08/5/12)

    • Builan says:

      TÔi không là nhà văn
      Cũng chẳng phaỉ nhà thơ
      Theo DCV dật dờ rông chơi
      Tùy khi, thì, lúc, chốn ,nơi…
      HAY ! khen hết lời
      DỞ ! – thẳng thưng chê

      Công bình , chính xác xin thưa:
      - VỚI RIÊNG TÔI “Đây là bài thơ hay nhất, xúc động nhất, sâu lắng nhất,…nhất,., thật nhất của NHÀ THƠ Ngàn Khơi- Dại Ngàn ..mà tôi tưng đọc từ trườc đến nay !!!
      Rất mong được thưởng thức nhiều nhiều bài thơ thuộc thể loại nầy cuả anh. Anh sẽ thu phục được sự cảm mến cuả nhiều người yêu thơ !

      Cũng mong rằng thể loại thơ BƠM, CÁ TƠM (Xin nhường cho tôi) anh nên tránh, đừng bao giờ chạm tới !!!! KÍNH

      • NGÀN KHƠI says:

        VỀ VỚI NON NGÀN

        Bùi Lân về với con người
        Như mây đầu núi xanh tươi non ngàn
        Hiềm gì thế sự đa đoan
        Thơ ta như thể mây ngàn phiêu du
        Đại ngàn nước chảy về xuôi
        Về nơi đại hải để vui tháng ngày
        Non ngàn gió cuốn mây bay
        Thượng ngàn nhìn xuống trần bày thế gian
        Ngàn khơi sóng gợn xênh xang
        Bùi Lân nay rõ non ngàn là đâu

        THƯỢNG NGÀN
        (10/5/12)

      • Builan says:

        Thơ HAY chưa toả hết hương
        Tức thì thơ DỠ, đọc vuơng vướng buồn !
        Đầu “ngan(g)” nước đổ lới khuyên
        BƠM người dơ, dở !
        BƠM MÌNH dở hơn

        Bao giờ mới rõ nguồn cơn
        Biết đau, thấm nhục “giang sơn heó gầy” ?
        Ngàn xưa cho chí ngàn sau
        AI ơi ! thấu cành đoạ đày nầy cho
        Quê hương chung một niềm lo
        Tâm tình rút ruột viết cho người người
        Bao giờ thấy lại niềm vui
        SAIGON hòn ngọc sáng tươi những ngày
        Nam Quan liền với Cà Mau
        Lòng Nam Trung ,Bắc chung nhà Việt Nam
        Kề vai cứu lây quê hương
        Non non nước nước
        Nhớ TRƯỜNG , HOÀNG SA !!!

        Bao lâu ta vẫn là ta
        “Không quen không biết” vẫn là cố tri
        Thưởng, Em, Nai, Thạnh, Truật,Kỳ….??

      • ĐẠI NGÀN says:

        DẤU MỐC THÁNG NGÀY

        Bạn nào chết hay bạn nào còn sống
        Thưởng, Nai, Em, hay Thạnh, Truật, và Kỳ
        Bao năm tháng chưa hề lần gặp lại
        Thời gian qua như mây nổi khác chi
        Người đã chết hẳn về nơi tiên tổ
        Kẻ sống thì nhìn thế cục ra gì
        Ta tâm sự giống triệu người tâm sự
        Cùng trời xanh cùng mây trắng khác chi
        Quê hương cũ dẫu xa mờ chinh chiến
        Hòa bình rồi mà người vẫn như ri
        Nước có chảy sao phiền lòng chưa dứt
        Biết bao giờ đời hết mọi thị phi
        Ta vẫn muốn một ngày lay đổ tất
        Non sông này xóa sạch nỗi hàn vi

        BẠT NGÀN
        (11/5/12)

  3. Banh lòng says:

    Nếu lấy lịch sử VN từ thời kỳ kháng Pháp đến năm 75 , đem đối chiếu với thân phận của một người VNCH và một người CS , để nhận chân ai là người vì dân tộc là việc làm không dể dàng .

    Một người từng theo Pháp sau đó trở thành VNCH chống CS , là một người có tinh thần dân tộc VN …???

    Một người từng kháng Pháp trở thành CS , tiếp tục chống lại VNCH là một người có tinh thần dân tộc VN …???

    Một Lê hiểu Đằng chống độc Tài Mỹ Nguỵ trở thành CS , tiếp tục chống lại độc Tài CS , là một người có tinh thần dân tộc VN ….???

    Thân phận người VN đã bị xào nấu trong chiêu bài dân tộc , để phục vụ cho một cuộc chiến ý thức hệ của thế giới , màngày hôm nay đấy là sự thật đã quá rõ ràng .

    Một bài viết của Lê hiểu Đằng như thế này còn bị thành phần chống Cộng cho sướng miệng đem ra chưởi rủa , chê bai , kết tội …!!! Chỉ vì quá khứ của tác giả ….!!!

    Không phải riêng Lê hiểu Đằng của ngày hôm nay mới bị trên đe dưới thớt . Nào Bùi Tín , Trần Độ , Hoàng Minh Chính , Nguyễn Chí Thiện …vv…trước đây các ông cũng chẳng tha , các ông còn nhớ không ?

    Các ông chống Cộng kiểu này chỉ cho sướng miệng , chẳng khác nào tiếp tay cho CS , vô tình bịt miệng tiếng nói vì tự do và dân chủ ở trong nước của những Đảng viên , chống lại đường lối Cai trị độc tài của ĐCSVN hiện nay .

    Xin các ông hãy yên vị tận hưởng cái tinh thần yêu Quê Hương , yêu đất nước , yêu dân tộc cùng tinh thần chống Cộng tối Đa mà các ông đã có . Và xin tha Thứ cho những người CS được nói lên tiếng nói chân thực nhỏ nhoi tự đáy lòng của họ , trước khổ nạn chung của dân tộc do ĐCSVN gây nên , dầu cho ngày xưa họ đã mắc phải lỗi lầm vì quá tin vào ĐCSVN .

    • Tien Ngu says:

      Nghe hỏi, biết ngay Banh…là cái thứ cùng loại với….Tiên Ngu. Có khi còn…ngu nhiều hơn Tiên Ngu nữa.

      Việt Cộng bao giờ cũng rống lên rằng thì nà chỉ có chúng….uýnh Tây, giãi phóng VN. Còn ma cà bông nào khác, đều nà….theo Tây bán nước cả.

      Cho nên, cò mồi VC cứ thế mà…rống theo, y như thiệt.

      Sau khi chia cắt hai miền, Tây nó…dông mẹ hết rồi, lấy cái gì mà uýnh Tây nữa. Miền Nam không theo chủ nghĩa cs, sống yên lành, cơm no bò cỡi. cs Bắc Việt hà cớ gì, nghèo đói nhăn răng mà đòi….giãi phóng vựa lúa miền Nam?

      Miền Nam ảnh hưỡng còn…tàn quân Tây, chịu sự trợ giúp Mỹ, nhưng tự do, no ấm, giáo dục ngon lành, không có láo theo kiểu cs Bắc Việt, cần VC vào….giãi phóng à?

      VC muốn….giãi phóng miền Nam, chúng nó cũng phải lạy Tàu, lạy Nga, lạy Tiệp, lạy Đông Đức, mới có súng đạn lương thực để mà nhào vô thanh toán miền Nam. Tốt lành gì đó? Dân miền Bắc đói chết mẹ, mà phải nghe lời láo của chúng, tiếp tục…hy sinh, nhịn đói để chúng nó hoàn thành cách mạng….đói…

      Banh theo kiểu đó thì đúng nà….banh theo kiểu cò mồi VC.

      Còn cái anh khi xưa ta bé, ta ngu, chỉ cần ảnh….thật thà, nói lên lời chịu nhân khi xưa đã….ngu, thì ai mà không….thông cãm?

      Đàng này, ảnh cứ khư khư, khi xưa ta bé ta….bảnh, bây giờ ta cũng…bãnh. Láo thế thì cha ai chịu được?

      Xưa phá hoại tự do, nhân bãn, rước giặc Cộng về dày mả tổ, bây giờ thấy…lộn, nhào ra cự Cộng, không hề một lời nói lên cái…lộn của mình làm hại bà con. mập mờ đánh lận con đen như thế, miền Nam tự do khi xưa vẫn là…thô bỉ, rước Mỹ xâm lược à?

      Banh…láo vừa thôi…

    • Trúc Bạch says:

      Làm thế nào để – chỉ trong khuôn khổ góp ý này – mà giải thích cho một người không học nhiều về lịch sử (*) như anh Banh lòng hiểu rằng VNCH xuất thân từ quân đội Quốc Gia Việt Nam của chính phủ Bảo Đại , mà lúc đó, Pháp đã công nhận sự độc lập của VN trong Liên Hiệp Pháp ; Một quân đội quốc Gia VN trong Liên Hiệp Pháp không có nghĩa là quân Pháp, cũng như Lúc Ấn Độ còn trong Liên Hiệp Anh thì quân đội quốc gia Ấn không phải là quân đội Anh, dù rằng có nhiều người Ấn – vốn từ quân đội Anh gia nhập quân đội Ấn .(trong QDNDVN vào những năm đầu cũng có rất nhiều người từ hàng ngũ quân Pháp trở về)

      Huống chi, quân đội VNCH lại còn là một tập hợp tất cả các lực lượng võ trang chống Pháp nhưng không theo cs như Đại Việt, VNQDĐ…. và sau này là quân đội của các Giáo Phài chống cộng

      Nên phải nói rằng QLVNCH là tập hợp tất cả những lực lượng chống cs kể cả những nhà cách mạng chống Pháp hay từng đi lính cho pháp nhưng phải tuyên thệ tuyệt đối trung thành với tổ quốc VN, và chỉ có “Tồ Quốc VN Trên Hềt” ! Do đó trong QLVNCH mới buộc các quân nhân phải thuộc lòng ba “tín niệm” là TỔ QUỐC – DANH DỰ – TRÁCH NHIỆM (khác với QDNDVN với tín niệm rất phản quốc, đó là trước hết phải “Trung với đảng”, rồi sau đó mới “hiếu với dân” .

      Thêm một điều nửa là, sở dĩ ông Diệm phải dùng một số các sĩ quan vốn từ trong quân đội Liên Hiệp Pháp là vì lúc mới thành lập, QL/VNCH còn đang thiếu những quân nhân đã dược huấn luyện bài bản để huấn luyện cho binh sĩ…

      Và một điều chắc anh không biết, nhưng người miền Nam thì biết, đó là chủ trương của Ngô Đình Diệm thay thế dần các quân nhân từng có chân trong Liên Hiệp Pháp bằng những quân nhân do chính VNCH tuyển dụng và huấn luyện .

      (*) Sở dĩ tôi tin rằng anh Banh lòng rất ít biệt về lịch sử vì chính nhà cầm quyền csVN cũng thú nhận rằng học sinh và ngay cả sinh viên dưới mái trường CHXHCNVN rất “Dốt Sử VN” !

      • Hương Giang says:

        Hay thiệt nha. Giả sử Mai này không còn chế đọ cs nữa thì mấy Anh Bộ đội cũng có thể là những người lính Việt Nam tiếp tục cầm súng bảo vệ quê hương được mà đúng không?

    • Builan says:

      Tôi xin thưa vơí nhị vị SƯ HUYNH
      Tiên Ngu & Trúc Bạch

      Thật vô cùng thú vị dọc tơí nơi tới bến.. nhiều lần COMs cuả qúy huynh hương về BANH LONG ! Càng đọc càng thêm thấm !

      Tôi thật tâm TRAỈ LÒNG mơi BANH LÒNG, nên đọc nhiều lần , chí ít là 2 coms ngay trên đây
      Đừng có phụ lòng TRÚC BẠCH ! Tôi tin đó là nhưng lời tâm huyết !
      Cũng đừng nên tự aí với TIÊN NGU dù bác ta có hơi nặng lời ! Mong thay

  4. Hải Đăng says:

    Ông Lê Hiếu Đằng tránh vỏ dưa nhưng lại bị trợt vỏ dừa còn đau hơn hoạn?

    Trấn áp người dân chỉ chứng tỏ là chính quyền đang rất yếu và sợ dân

    Xin được thưa với ông Đằng

    Chính quyền cũ (Saigòn) ngày xưa mới khai sanh chỉ được khoảng 15 năm thì Ông đã nhảy núi để chống phá, giật sập nó. Từ ngày ấy đến nay đã 37 năm dài người dân phải chịu đựng rất nhiều bất công oan trái, mất dân chủ, mất tự do, còn bi thảm hơn thời thực dân phong kiến! Vậy mà Ông vẫn kiên trì chịu đựng và còn làm phó chủ tịch MTTQ?

    Chính quyền hiện nay đã làm những chuyện mà ‘bản thân Ông thấy rất là xấu hổ, rất là nhục nhã’, cũng một phần do Ông dựng lên, vậy Ông phải chịu tội trước nhân dân và tổ quốc!

    Ông phải làm điều gì để gọi là hối lỗi, chuộc tội, không nên ngồi than vãn: ‘Chúng tôi rất là đau xót và cũng rất ân hận là, cho đến giờ vẫn chưa làm được gì trước tình hình hiện nay‘.

    Hùm chết để da, người ta chết để tiếng, xin phép được hỏi: Ông và đại tướng võ Nguyễn Giáp sẽ để lại tiếng gì?

  5. Ếch Đáy Giếng says:

    Đọc qua bài viết nêu trên và nghe ông Lê Hiếu Đằng trả lời phỏng vấn cũa các đài phát thanh RFI, RFA tôi xin nêu ra ý nghĩ và những gì tôi biết như sau:
    -Lý lịch ông Lê Hiếu Đằng: Ông gia nhập đảng Cọng Sản trước khi tham gia sinh viên xuống đường biểu tình (có thể ông cầm đầu tổ chức) chống phá mọi sinh hoạt chính trị, văn hóa, xã hội cũa chính thể Miền Nam Việt Nam (VNCH). Ông nhảy vào bưng và hoạt đông cùng với các đồng chí cũa ông như Nguyễn Minh Triết, Lê Thanh Hải…, Chính ông giới thiệu cho ông Nguyễn Đăng Trừng được kết nạp vô đảng. Hai ông học cùng lớp cùng năm ở trường Phan Châu Trinh Đà Nẵng. Sau 30 tháng tư năm 1975, hai ông xuất hiện thành hai ông luật sư. Ông Đằng, như ta đã biết, là TổngThư Ký cái gọi là “Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam Việt Nam” từ sau khi ông nhảy. Ông Đằng có người anh ruột tên Lê Viên Côn là trung tá hải quân VNCH. Đưòng ai nấy đi. An ninh tình báo VNCH biết rõ lý lịch cũa hai anh em nhưng ông Côn không bị làm khó dễ. Còn ông Đằng với công hãn mã nhưng không được lên “như diều” như các ông Triết, Hải, chỉ(?) mang chức vụ “Phó chủ Tịch Mặt Trận Tổ Quốc thành Hồ” Đủ để ta thấy cách đối xữ cũa Việt Cộng khác với Quốc Gia như thế nào! Lại thêm về ông Nguyễn Đăng Trừng, mang quân hàm thiếu tá công an làm việc chung với Huỳnh Bá Thành, sau nhảy sang “Chủ Tịch Luật Sư Đoàn Miền Nam-Việt Cộng”, có con du học và lâp gia đình và hiện đang sinh sống ở xứ Hoa Kỳ này.
    Lúc còn sống, ông thủ tướng Việt Công Vỏ Văn Kiệt có nói “30 tháng tư, có nhiều người vui mà cũng có nhiều người buồn”, phải vì vậy mà ông ta “chết”không? Ông Đằng nói ra những suy nghĩ, những chống đối đối với đám lãnh đạo Việt Cộng, cũng cùng như những nhà ly khai chống đối trong nước trong lúc này, đáng cho riêng tôi và vài người khác trên diễn đàn này phải kính phục. Ông Đằng có được hưỏng giáo dục cũa Miền Nam, có lý tưởng (cho dù là sai đường, nay chính ông ta đã tự thú), hoạt động phá hoại ở trong miền Nam, thấy những gì mà ông cho là xấu xa, cần phải hũy diệt bằng bất kỳ phưong tiện nào, với ông, miền Bắc là miền “đất hứa”, nếu không nói là thiên đường. Nay thời gian đã làm cho ông mở mắt, đã hối hận như ông đã nói ra lời kết ở bài trên, tự đứng vào hàng ngũ những người chống đối, từ đó có thể biến thành phong trào mà lật đổ bọn ngụy quyền Việt Cộng đang thống trị nhân dân trong nước, vì nay ông đã thành một người bị áp bức. Có cần ông phải lên tiếng xin lỗi nhân dân, nhất là những người trong miền Nam?
    Chúng ta chống Cọng, nhưng chúng ta ở bên ngoài, không có những khó khăn có thể chét người như những nhà tranh đấu trong nước, toàn thể chúng ta cần phải có những người như ông Lê HIếu Đằng! Chúng ta chống Cọng, Việt Cọng và Trung Cọng, bằng nhiều hình thức khác nhau, xin đừng tự chống phá lẫn nhau! Ai trong chúng ta đều thấy Việt Cọng lệ thuộc Tàu Cọng, nhưng có ai thấy Việt Cọng và Tàu Cọng đang cố tình đồng hóa dân Việt ta. Một ngàn năm đô hộ bởi giặc Tàu, dân ta còn vì tiếng Việt ta còn trong thời kỳ dài đăng đẳng đó, nay thì trong nườc ngoài nước đều dùng chung một ngôn ngữ Hán Tàu, còn đâu tiếng chữ Việt. Tại sao chúng ta vô ý thức dùng những tiếng chữ như: cụ thể, hiện trường, tham quan, sự cố…và càng ngày càng có những tiếng chữ mới như: hải giám, ngư chính…ở tình hình biển đông. Ông Lê Hiếu Đằng ơi, giúp tôi một tay với!
    Tất cả “xin đừng vô cãm!”, vì “vô cãm” là đất đá, vô tri vô giác.
    Nên nói là “xin đừng làm ngơ!”.Mong lắm thay.

Phản hồi