Bản chất chính quyền Đại Hán
Chưa bao giờ bằng lúc này người Việt ta trong và ngoài nước cần tìm hiểu sâu sắc bản chất của chính quyền Đại Hán tại nước láng giềng phương Bắc trong mối quan hệ Việt-Trung từ ngàn xưa đến nay.
Bản chất lớn nhất của chính quyền Đại Hán là độc đoán bên trong và bành trướng xâm lược bên ngoài. Trong xâm lược bên ngoài, chúng lăm le nuốt chửng mọi nước láng giềng, tự nhận mình là trung tâm của thế giới, không giấu giếm ý đồ lâu dài là làm bá chủ thế giới bằng mọi cách. Chúng thôn tính một phần lớn Mông Cổ, toàn bộ Tân Cương, Tây Tạng, Mãn Châu, tiêu diệt quyền tự do, nền độc lập của các nước này, khẳng định láo xược cái tội cướp nước khác bằng lá cờ ô nhục một sao đỏ lớn nằm trên 4 ngôi sao nhỏ.
Sau khi thực hiện chiến tranh với Liên Xô mà chúng từng coi là người anh Cả trong phe Xã hội chủ nghĩa, với Ấn Độ là nước dân chủ lớn nhất ở châu Á, nhưng bị giáng trả và ngăn chặn, hiện nay Bắc Kinh mưu đồ bành trướng xuống phương Nam, ráo riết nô dịch hóa theo hình thức thuộc địa kiểu mới các nước Miến Điện, Việt Nam, Lào, Camuchia bằng những thủ đoạn từ lộ liễu đến tinh vi, từ hợp tác kinh tế, viện trợ kinh tế – tài chính – giáo dục – văn hóa, đẩy mạnh thương mại một chiều, làm đường xá, khai thác khoáng sản, năng lượng, cấy dân cư, đề xướng cư dân lân bang đi lại không hộ chiếu, cho đến thủ đoạn then chốt là mua chuộc nhóm lãnh đạo chính trị của các nước ấy bằng mọi cách thâm hiểm, hủ hóa bằng tiền, gái, rồi đe dọa khống chế bằng tình báo, tập trung vào nhóm lãnh đạo cao nhất, làm cho những người này tê liệt, mất khả năng phản ứng, há miệng mắc quai, vì đã trượt quá sâu vào trong quỹ đạo quy phục làm bộ hạ tay sai của chúng.
Trước tình hình hiện nay, trò 2 mặt trong đối phó với cuộc khủng hoảng biển Đông của Bộ Chính trị đảng CS Việt Nam – mà mặt chính là xoa dịu, nhún nhường – là rõ ràng. Nhóm lãnh đạo im thin thít, không biết ăn nói ra sao, kẹt cứng giữa 2 gọng kìm: nhân dân bất khuất và quan thầy nham hiểm.
Tình hình khốn khổ của nhóm lãnh đạo giữa cao trào chống xâm lược của toàn dân là hiển nhiên, làm kẻ thù thích chí.
Tình trạng bi đát này của nhóm lãnh đạo Việt Nam đã kéo dài từ 21 năm nay, khi cả hai chính quyền độc đảng Bắc Kinh và Hà Nội đều run sợ trước sự sụp đổ của bức tường Berlin và nhất là trước sự tan tành của Liên bang Xô viết và phe Xã hội chủ nghĩa, liền bắt tay nhau dù là mới trải qua cuộc «chiến tranh giữa 2 đồng chí thù địch» đầu năm 1979, để hòng cùng nhau trụ lại trước định mệnh đã an bài. Đó là bước ngoặt trong cuộc hội ngộ Việt – Trung ở Thành Đô – Tứ Xuyên cuối năm 1990, mà ông Nguyễn Cơ Thạch phải la hoảng lên là «một thời kỳ Bắc thuộc mới rất nguy hiểm đã bắt đầu» để lập tức bị mất chức ngoại trưởng kiêm phó thủ tướng, bị gạt khỏi chức ủy viên Bộ Chính trị. Thực chất Thành Đô là cái bẫy cực kỳ thâm hiểm mang bản chất Đại Hán mà một loạt kẻ lãnh đạo mù quáng, mất gốc dân tộc Việt đã dại dột chui vào.
Từ đó đẻ ra bao chuyện nhẹ dạ, hớ hênh, tội lỗi với dân với nước. Hai hiệp định bất bình đẳng, mất đất, mất đảo, mất biển, mất tài nguyên, tạo điều kiện cho lao động Trung Quốc tràn vào khắp mọi vùng, độc chiếm các món thầu béo bở nhất, từ mỏ bauxite đến hàng loạt nhà máy điện, giành vị trí lao động phổ thông của người Việt mặc cho luật pháp ngăn cấm. Lực lượng lao động này lập làng Trung Quốc ở Tây Nguyên, làm đường chiến lược, khai thác hàng chục vạn hécta rừng dọc biên giới và đầu nguồn. Đồng thời hàng giá rẻ kém chất lượng, chứa chất độc tràn ngập đất nước ta, đồng Nhân dân tệ bắt đầu khuynh đảo thị trường tài chính ngầm. Tai họa cực kỳ nguy cấp hiển hiện, rình rập khắp nơi. Các nhà trí thức – kẻ sỹ dân tộc nhận rõ và báo động, tuổi trẻ xuống đường bền bỉ, nông dân, lao động, nhà kinh doanh chân chính đã lên tiếng, chỉ có lãnh đạo cao nhất là im hơi lặng tiếng, vẫn phải ôm chặt 16 chữ vàng – mà dân gian cho là “vàng khè, vàng giả”.
Nhiều báo chí công khai – trừ 2 tờ Nhân dân và Quân đội Nhân dân – lên tiếng mạnh mẽ vạch mặt nham hiểm, tiểu nhân của nước lớn mà tư cách nhỏ, gây sự trong vùng biển của ta rồi lu loa đòi ta phải đi nơi khác, mưu đồ biến vùng biển của ta thành vùng tranh chấp, còn ngang ngựơc đòi Hoa Kỳ không được xía vào vùng biển của họ. Họ gây sự liên tiếp ở sâu trong vùng biển của ta rồi láo xược đòi đánh cho ta vỡ mặt, đòi dạy cho ta một bài học lớn hơn hồi 1979.
Không ai hiểu sâu sắc bản chất đê tiện, tham lam, nham hiểm kiểu thâm nho của lãnh đạo Đại Hán bằng 2 nhân vật trong nước đang dõng dạc cất tiếng với toàn dân là lão tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, từng làm đại sứ Việt Nam tại Bắc Kinh. và ông Dương Danh Dy. từng là Tổng lãnh sự Việt Nam tại Quảng Châu, Trung Quốc.
Tôi xin góp một dẫn chứng nhỏ nhưng sống động làm bằng. Hồi 1951 khi tôi phụ trách trường đạo tạo sỹ quan sơ cấp của Sư đoàn 304 đóng ở Thanh Hóa, một cố vấn Trung Quốc cấp Dinh (tiểu đoàn) được phái đến trường, gọi là đồng chí Triệu. Lúc nào anh ta cũng nói nhũn như con chi chi: «Mao chủ tịch phái chúng tôi đến giúp, nhưng chính là để học tập các đồng chí.
Chúng tôi không am hiểu kẻ thù, không am hiểu chiến trường, ý kiến còn thô thiển, chủ quan, mong các đồng chí tuỳ nghi lựa chọn và lượng thứ cho». Nhưng bất kỳ ý kiến lớn nhỏ nào của anh ta mà chưa kịp thi hành anh ta tâu ngay lên thượng cấp để xử lý rất găng. Sinh hoạt cũng vậy. Anh ta ăn riêng có thịt, có cá, có rượu bổ, lại có ngựa cưỡi, có 3 người phục vụ: 1 cần vụ, 1 giám mã, 1 bảo vệ, đi thao trường về là nằm ngửa có cần vụ bưng nước ấm đến để ngâm chân và xoa bóp, nhưng lại luôn hát: chúng ta là con em nhân dân trăm họ, luôn sống giản dị trong lòng dân, hết lòng phục vụ nhân dân, luôn nhường cơm xẻ áo cho dân …
Nói một đằng làm một nẻo là thế. Cả một nếp sống, một nền văn hóa giả dối như thế.
Do bàn chất Đại Hán xảo quyệt thâm nho như thế nên tất cả vấn đề hiện nay là liệu 14 vị lãnh đạo trên cao nhất nắm quyền cai trị đất nước này đã hiểu sâu, hiểu rõ bản chất bành trướng cao ngạo cực kỳ thâm độc Đại Hán hay chưa? và từ đó tỉnh ngộ trước khi đã quá muộn, khi sự uất hận chính đáng của toàn dân với tai họa bành trướng sẽ tất yếu bùng nổ xung thiên. Cần dũng cảm quyết đoán, gỡ từng mối, từng nút, từ toàn vẹn lãnh thổ, vùng biển, hải đảo quốc gia, từ khai thác tài nguyên biển, bảo vệ ngư dân ta, giải trừ tai họa bauxite, tai họa nhượng quyền khai thác rừng, ngăn chặn hàng phi pháp tràn qua biên giới, đến sáng suốt nắm thời cơ này xoay chuyển hẳn đường lối đối ngoại, tìm hàng loạt bạn đáng tin cậy để kết thân, và kịp thời đưa hẳn vấn đề ra trước Liên Hiệp Quốc, khi cần ra cả Tòa án quốc tế về biển…
Hãy nhớ trong Chiến tranh thế giới II Hoa Kỳ với nước Đức và Nhật Bản là những kẻ tử thù, thế mà nay kết liên minh bền chặt nhất. Từ xa xưa Pháp – Đức coi nhau là kẻ thù truyền kiếp, kẻ thù vĩnh cửu, vậy mà nay 2 nước Pháp – Đức là trục liên minh vững bền làm nòng cốt cho Liên hiệp châu Âu, nâng sức mạnh của mỗi dân tộc, mỗi nước lên tầm cao mới.
Thực hiện dân chủ trong nước một cách mạnh dạn, quả đoán, trong niềm tin ở nhân dân, thắt chặt liên minh mới về mọi mặt với tất cả các nước dân chủ trên thế giới, đó là con đường sáng duy nhất, là mệnh lệnh của tình thế, là lời kêu gọi của thời đại, là đòi hỏi cấp bách trong sáng của nhân dân, của dân tộc Việt Nam oai hùng, một dân tộc xứng đáng với cuộc sống khác, một cuộc sống thật sự độc lập, tự do, bình đẳng, công bằng và hạnh phúc.
Mong rằng 14 vị trên đỉnh cao lắng nghe thật rõ, thật thấu đáo những tiếng nói của thường dân, giữa những mưu đồ cực kỳ hung hãn bất nhân của thế lực xâm lược Đại Hán
Theo Blog Bùi Tín (VOA)
Tất cả người Việt phải bắt đầu đổi cách xưng hô, bỏ từ Trung mà dùng từ Sin để tõ rằng ta bắt đầu có ý thức ngang hàng với nó thì nó mới bắt đầu hết xem thường ta !
Đấy là cho giặc thấy là ta bắt đầu sáng trí xóa sạch vết nhơ tinh thần thấp kém, lệ thuộc xưa và ta cả quyết kể từ nay !
…..
Tohuu
Nhan doc bai viet cua ong bui tin
Goi bac BuiTin! Tu ngay bac “Nghe Phieu!Ma Phieu thiet!”1997 toi nay hon muoi may nam dat nuoc lai di vao giai doan nhuc nha nhat trong lich su Vietnam.Thoi nha Tran dan Trungquoc song gioi vo ngua nguoi MongCo,nam1938 moi day song gioi got giay NhatHoang.Mung cho dan toc Vietnam gio co Vua sinh ra noi thanh ThangLong do la niem tinh yeu huy vong cho dan toc VietNam.Con tauchet van la chet thoi.Cay Cam cho trai Cam,cay Oi cho trai Oi.Con noi tham tauchet chua tham bang Tay.
Dân tộc Philippines đã có những hành động tích cực (thí dụ: biểu tình tích cực tại
các thành phố lớn của Mỹ; gọi là BIỂN TÂY Philippines thay vì NAM SA(theo CHỆT). )
@ Hi vọng BÀ CON NGƯỜI VIỆT cũng có những hành động TÍCH CỰC hơn thế!
* Một thí dụ:
Ta có ngôn ngữ của riêng ta, thay vì gọi:
- Trung Quốc, ta gọi là CHỆT QUỐC.
- Thiên triều, ta gọi là CHỆT TRIỀU.
- Đại Hán, ta gọi là ĐẠI PHONG KIẾN CHỆT.
- “Tàu lạ”, ta gọi là TÀU CHỆT hay “TÀU NẠ” (bởi vì chúng ĐEO MẶT NẠ)
- Gọi chúng là CHỆT (hay TẦU) thay vì gọi chúng là KHỰA, người HOA.
- Gọi là: 16 chữ VÀNG DẺO(= CỨT) và 4 TỐT PHÂN (= CỨT TỐT) thay cho tuyên truyền, ngụy ngữ, quỷ biện của bọn CHỆT!
- ….
manh gao bao tien (chim tham an sa vao vong luoi) bay gio biet noi gi day
nhung trong cai xau roi cung co cai tot (sau mua troi lai sang) day la mot thu thach lon cho cac nha lanh dao,va neu khong lam duoc tot cho dat nuoc thi nguoi dan phai bat buoc hy sinh dau tranh de thay doi,neu co chinh nghia va phuc vu duoc cho To Quoc thi xung dang lanh dao con khong thi cung se co cach mang moi de thay doi cho dat nuoc duoc tot hon.
Bác Bùi Tín ơi! Bác dùng từ kêu gọi 14 cái đỉnh cao chóp bu hãy lắng nghe, nếu thật sự họ là những đỉnh cao thì làm gì người dân viẹtnam có cái khổ như ngày hôm nay? Bác phải gọi họ là 14 ĐỈNH NGU, NGỐC, NGỐ, TÂM THẦN, ÓC TRÂU, ÓC KHỈ, ÓC VƯỢNG THÀNH NGƯỜI bỡi ngu nên mới xác nhận chủ quyền về biển chỉ có 12 hải lý. Bác Bùi Tín ơi! người dân việt chúng ta khổ lắm, hằng ngày chỉ cần mắm, cá, cơm là đủ rồi, nhưng rồi sắp tới đây biển ở đâu chúng ta có thể tìm được mắm, cá, thử đứng ở bờ biển nhìn ra 12 hải lý, nói đến đây chỉ còn có cách đem 14 đỉnh ngu này quăn xuống biển cho cá ăn là vừa, chỉ có 14 cái đỉnh này mà làm cho 85 triệu dân khổ sở.
những đưá trẻ con VN khi tuổi vừa lên 5 lên 6 hằng ngày bố mẹ chúng còn nhắc nhở những câu, đất nước VN có hình cong như chữ S, bề dài từ ải nam quang đến mũi cà mau và biển đảo có Hoàng-sa và Trường-sa, thật sự không 1 công dân vn nào đủ can đãm để quên. chỉ có 14 cái đỉnh này chúng nó quên mà thôi, 14 cái đầu lê chiêu thống thúi quắc, nhục
QUYỀN LỰC MỀN PHÁ SẢN.
Từ Dương Khiết Trì đến Lý Vĩnh Thịnh, những nhà ngoại giao Trung Quốc đã tự bôi đen hình ảnh đất nước trước mắt thế giới. Một muà thất thu hoàn toàn trên mặt ngoại giao, chẳng những làm trò cười cho cả thế giới, mà còn làm giảm mất đi “quyền lực mền”, theo đúng như ý đồ mong muốn cuả nhà cầm quyền Bắc kinh.
“Cấm cưả” là cách nói ngoại giao nhẹ nhàng, nếu không muốn nói là đuổi ra, cũng như không cho vào tham dự các cuộc hội mang tính ngoại giao. Một cú nốc ao nằm gục chẳng còn cưạ quậy, để rồi cơ quan ngôn luận Trung Quốc không thể nào có lấy một lời gỡ gạt nào. Sự im lặng cay đắng trong nhục nhả, không có được một lời trần tình biện bạch trước công luận quốc tế. Tô đen thêm bộ mặt hung hăng bạo tợn nặng tính Đại Hán, xem các sắc dân khác như tôi, như tớ trong nhà cuả mình. Phản ứng ngoại giao cứng rắn cuả Philippinnes, như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt thêm một lần nưã, sẽ phải làm cho ngành ngoại giao Trung Quốc mất đi cái thế thuận lợi trong thời gian dài sắp tới.
“Có hành vi thô lỗ” là cụm từ mà thẩm phán toà án kết tội phạm nhân, cho dù đó là tội dân sự, nó cũng là lời kết tội khá nghiêm trọng. Nhà ngoại giao ở nước ngoài, không những thay mặt cho nhà cầm quyền trong nước, mà còn là tư cách cuả người dân nước đó, một tư cách đòi hỏi sự mền mỏng và khôn khéo cần phải có. Sự bộc lộ tự trong bản chất kiêu căng ngạo mạn, từ Dương Khiết Trì đến Lý Vĩnh Thịnh đã làm lộ rõ thêm bộ mặt thật bạo tợn, trịch thượng kẻ cả cuả nhà cầm quyền Bắc Kinh. Qua hình ảnh phản tác dụng ngoại giao đó , “Quyền lực mền” Trung Quốc ắt phải chiụ bước chân lên con đường phá sản. Có thể sẽ phải làm thay đổi cả chiến lược, và sách lược bá quyền bành trướng cuả Trung Quốc trong tương lai.
Bản chất chính quyền ngày nay ở Trung Quốc đã trong thời kỳ biến dạng, từ thể chế Cộng Sản Vô Sản chuyên chính, biến chất tha hoá trong tầng lớp lảnh đạo các cấp, hoàn toàn trái ngược hẵn Vô Sản Chuyên Chính. Sự giàu nghèo chênh lệch giưả người dân và đảng viên là dễ dàng nhận ra nhất, giàu nhờ bòn rút công quỷ và hoa hồng lợi quả dưới mọi hình thức, dân phải chiụ nghèo vì mất dần quyền tư hữu nhân danh cộng sản xã hội chủ nghiã định hướng. Có thể nói, kinh tế theo kinh tế tư bàn theo thị trường, nhưng chính trị thì độc đảng độc tài toàn trị. Việt Nam cũng chỉ là sự rập khuôn theo Trung Quốc trong mọi đường lối để cùng nhau tồn tại, khi thực chất xã hội thì không có còn gì là chủ nghiã Lê Mác hiện hữu nưã. Nếu có chăng chỉ là làm bình phong cho TẬP ĐOÀN MAFIA ĐỎ TƯ BẢN, mà có người ví von là Tư Bản Đỏ.
Nhưng với nhà cầm quyền CSTQ hiện nay, một hình ảnh xuất hiện rõ nét nhất trước mắt thế giới, đó chính là Đại Hán bá quyền bành trướng, rất đúng theo như sự nhận định chính xác cuả Bùi Tín. Một chủ nghiã chẳng những cực kỳ nguy hiểm cho các nước láng giềng lân cận, mà còn có ảnh hưởng gieo rắc tai hoạ lâu dài cho cả các nước trên thế giới. Những độc tố nguy hiểm đến cả cho trẻ em, không được kiểm phẩm chặt chẽ, tung ra khắp nơi trên toàn cầu, chẳng khác nào rãi chất độc thấm sâu vào con người trên năm châu, một cách từ từ khó thấy được hết hậu quả về lâu về dài cuả nó.
Hơn nưã, tham vọng bá quyền bành trướng sẽ không chiụ ngừng lại bao giờ, nó đúng như cách tầm ăn dâu gậm nhấm liên tục, như vết dầu loang tiến dần tiến dần không hạn lượng bờ bến. Có thể nói chính xác nhất là lòng tham đó như cái hố sâu không đáy, bao nhiêu cũng không bao giờ đong đầy được cái túi tham Đại Hán Bá Quyền Bành Trướng đó. Hướng về phương Nam để chiếm toàn bộ Biển Đông Nam Á, làm bàn đạp tiến chiếm toàn bộ Thái Bình Dương và lấn cả Ấn Độ Dương. Giấc mơ lớn thống trị toàn cầu, thay thế vị trí cuả Hoa Kỳ trong một tương lai không xa, theo nhịp độ phát triển kinh tế chóng mặt cuả Trung Quốc hiện nay. Một giấc mộng mà Trung Quốc muốn thực hiện cho bằng được, nhưng có phần hơi quá vội vàng, đã làm lộ rõ bộ mặt thật Đại Hán Bá Quyền Bành Trướng bạo tợn đó trước cả thế giới.
Sau hai lần gây hấn phá rối tận sâu vào lảnh hải thuộc quyền Việt Nam, lại nhiều lần xâm phạm không hải phận thuộc quyền Philippinnes, tiếp đến việc dung hải tuần đe doạ ngư dân Nhật ở vùng Senkaku thuộc quyền Nhật Bản. Chính quyền Việt Nam phản ứng theo cung cách ngoại giao từ trước đến nay, giưả hai đảng CS đàn anh và đàn em trong khối CSTG còn lại. Nhưng người dân Việt trong và ngoài nước đã có phản ứng rất mạnh mẻ khắp nơi, những cuộc biểu tình phản đối sự xâm phạm thô bạo cuả CSTQ, mà có thể sẽ vẫn còn tiếp diễn liên tục không ngừng từ trong đến ngoài cuả Cộng Đồng dân Việt.
Trong khi phản ứng cuả chính quyền Philippinnes rất cứng rắn mạnh mẻ, tiêu biểu là việc “cấm cưả” nhà ngoại giao Lý Vĩnh Thịnh, với lý do là “có hành vi thô lỗ”, không có gì là phong cách mà một nhà ngoại giao cần phải có. Philippinnes dưới sự hổ trợ cuả Hoa Kỳ, sẽ hiện đại hoá hải quân với kỹ thuật hiện đại tiên tiến qua người đồng minh lâu năm đó. Sự hiện diện cuả Hải Quân Hoa Kỳ ở vùng tranh chấp Trường Sa, đã phần nào nói lên quyết tâm cuả chính quyền Hoa Kỳ hiện nay, cũng như sẽ báo hiệu cho Trung Quốc cần phải có thái độ hoà hoãn dè dặt hơn nưã, không thể tự tung tự tác lấn lướt các nước nhỏ trong khu vực như từ lâu nay. Tất nhiên chỉ trên danh nghiã cùng bảo vệ chủ quyền Philippinnes, mà không can thiệp quân sự vào những cuộc tranh chấp nào đó với một số nước khác ở đây.
Với Việt Nam, Hoa kỳ cũng có sự phối hợp hải quân, nhưng không thể gọi là cuộc tập trận chung đúng nghiã cuả nó, mà đó chỉ là hoạt động phối hợp kỹ thuật kỹ năng trên biển. Trong khi với Cái Lưỡi Bò Trung Quốc, Biển Đông Việt Nam hầu như là bị nó nuốt lấy trọn, cả những vùng lảnh hải thuộc quyền Việt Nam cũng bị Trung Quốc xâm phạm, bởi vì ĐCSTQ cho là cũng cuả họ không khác. Với tư thế cuả một ĐCS đàn em, chính quyền CSVN luôn có thái độ dè dặt cần phải có, nếu không muốn nói là có phần nào đó phục tùng. Một sự phục tùng không còn cách gì khác hơn, để cố thở những hơi thở sau cùng trước khi xuôi tay, kéo dài thời gian tồn tại theo kiểu cách chịu đấm ăn xôi xưa nay đã phải làm.
ĐCSVN có thể chiụ đựng chấp nhận sự lấn lướt không ngừng cuả bá quyền bành trướng Trung Quốc, nhưng người dân Việt yêu nước trong ngoài khó mà chấp nhận sự mất đất mất biển trước người láng giềng phương Bắc nầy. Nhất là giới sĩ phu trí thức từ Nam chí Bắc đã lên tiếng cực lực phản đối hành động xâm phạm nầy, những tiếng nói cuả giới trí thức sẽ là tiếng chuông cảnh báo nhà cầm quyền CSVN, mà cũng là lời kêu gọi có trọng lượng đối với toàn dân Việt trong ngoài.
Sự đoàn kết người Việt yêu nước trong ngoài thành một khối, sẽ là áp lực mạnh mẽ đối với nhà cầm quyền CSVN, cũng như sẽ phải thay đổi chuyển hướng như thế nào đó, khả dĩ có thể thoát ra khỏi ảnh hưởng thực sự cuả áp lực tinh vi thâm hiểm từ phiá CSTQ, một áp lực khó có thể nói là không có tác dụng mạnh như thế nào đó, đến nhà lảnh đạo CSVN ngày hôm nay.
Mười Sáu Chữ Vàng và Bốn Tốt, thực ra chỉ còn là lời nói đầu môi đưa đẩy không hơn không kém. Một đường lối “Quyền lực mền” ngoại giao cuả nhà cầm quyền Bắc Kinh, gần như sẽ bị phá sản hoàn toàn, khi bộ mặt thật Đại Hán Bá Quyền Bành Trướng đã bị phơi bày trước mắt toàn thế giới.
Xin trân trọng.
Tôi không hề tin là 14 ông chóp bu có thể làm được việc này.Không ai dậy làm toán đố cho các em bé
mới học mẫu giáo.
Đảng biết nghe dân thì đâu đến nỗi, đảng chỉ lo giữ ghế thôi, dân không cần thiết.