WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

McCain: “VNG đã thắng chúng tôi trong cuộc chiến, chứ chưa bao giờ thắng chúng tôi trong một trận đánh.”

John McCain - cựu tù binh Mỹ ở VN, thượng nghị sỹ

John McCain – cựu tù binh Mỹ ở VN, thượng nghị sỹ

Để đánh bại bất kỳ đối thủ nào, vị tướng Bắc Việt Võ Nguyên Giáp chấp nhận thương vong khổng lồ và sự tàn phá gần như toàn bộ đất nước.

Tôi từng gặp Đại tướng Võ Nguyên Giáp – người vừa mới mất hôm thứ Sáu – hai lần. Lần đầu tiên diễn ra trong một bệnh viện quân đội của Việt Nam, nơi tôi được đưa đến không lâu sau khi bị bắt năm 1967. Bố tôi là tư lệnh lực lượng quân đội Mỹ ở Thái Bình Dương, và điều đó khiến tôi trở thành đối tượng gây tò mò trong một số giới của nhà cầm quyền Bắc Việt.

Tôi vẫn còn nhớ một vài vị khách cao cấp bên cạnh những lính gác hay những người thẩm vấn mà tôi tiếp xúc hàng ngày. Võ Nguyên Giáp, Bộ trưởng Quốc phòng của Bắc Việt, là người duy nhất mà tôi nhận ra. Ông chỉ ở lại một lát, nhìn tôi chằm chằm, rồi im lặng bỏ đi.

Cuộc gặp gỡ thứ hai của chúng tôi diễn ra đầu những năm 1990, trong một trong nhiều chuyến công tác của tôi tới Hà Nội để bàn về vấn đề POW/MIA (tù binh và những trường hợp mất tích trong chiến tranh) và việc bình thường hoá quan hệ ngoại giao giữa hai nước. Trước đó, tôi đã đề nghị Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch và Thứ trưởng Lê Mai sắp xếp một cuộc phỏng vấn ngắn với vị tư lệnh huyền thoại của quân đội Bắc Việt.

Hôm sau, tôi được dẫn vào phòng tiếp đón lớn của Phủ Chủ tịch (vốn do người Pháp xây dựng theo phong cách Beaux-Arts cho Toàn quyền Đông Dương), nơi vị tướng đang đợi. Tươi cười, nhỏ nhắn, cao tuổi nhưng hoạt bát, và trong bộ đồ màu xám cùng caravat, thật khó mà nói rằng trông ông giống với tiếng tăm thời chiến của mình như một chiến binh tàn nhẫn với tính khí quyết liệt.

Võ Nguyên Giáp hồ hởi đón tôi dưới bức tượng bán thân khổng lồ của Hồ Chí Minh, người đã dẫn dắt Việt Nam trong hai cuộc chiến chống Pháp và chống Mỹ. Cả hai chúng tôi đều vỗ vai nhau như thể là những đồng chí lâu ngày gặp lại chứ không phải là cựu thù.

Trước khi cuộc gặp diễn ra, tôi hy vọng cuộc thảo luận sẽ tập trung vào vai trò lịch sử của ông. Sau khi từ Việt Nam trở về quê hương năm 1973, tôi đọc tất cả những gì đến tay mình liên quan đến cuộc chiến của người Pháp cũng như cuộc chiến của người Mỹ ở đây, bắt đầu với tác phẩm “Hell in a Very Small Place” (Địa ngục ở vùng đất chật hẹp đó), công trình nghiên cứu kinh điển của ông về cuộc bao vây năm 1954 tại Điện Biên Phủ, nơi chế độ thuộc địa của Pháp thực sự chấm dứt và thiên tài của Võ Nguyên Giáp lần đầu tiên trở nên hiển nhiên trước một thế giới đang kinh ngạc.

Tôi muốn nghe Võ Nguyên Giáp mô tả về trận đánh kéo dài gần hai tháng kia, muốn ông giải thích về cách thức mà quân đội của ông đã khiến người Pháp phải sửng sốt khi làm nên điều không thể là đưa những khẩu pháo băng qua bao núi non và rừng rậm. Tôi còn muốn trao đổi với ông về một kỳ tích hậu cần khác nữa: đường mòn Hồ Chí Minh.

Tôi hiểu ông tự hào về danh hiệu “Napoleon đỏ” của mình, và tôi cho rằng ông sẽ tận dụng mọi cơ hội để thoả mãn trí tò mò của tôi về những chiến công của mình. Tôi muốn chúng tôi hành xử như hai sỹ quan quân đội hồi hưu hay hai cựu thù hồi tưởng về những sự kiện lịch sử mà ở đó ông từng đóng một vai trò quyết định còn tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé. Tuy nhiên, ông lại trả lời phần lớn các câu hỏi của tôi một cách ngắn gọn, cung cấp thêm ít ỏi thông tin ngoài những gì mà tôi đã biết, rồi phẩy tay ra dấu không quan tâm.

Giờ đây tất cả đều đã là quá khứ, ông nói. Bạn và tôi nên bàn về một tương lai mà ở đó hai nước chúng ta không phải là kẻ thù mà là bạn bè. Và chúng tôi đã làm như vậy, hai chính khách bàn về cái công chuyện quốc gia chung đã đưa tôi đến Việt Nam.
Võ Nguyên Giáp là một bậc thầy về hậu cần, nhưng danh tiếng của ông thì còn bắt nguồn từ nhiều thứ khác. Những chiến công mà ông giành được là nhờ vào một chiến lược kiên trì mà ông và Hồ Chí Minh tin chắc là sẽ thành công – một quyết tâm sắt đá là chấp nhận tổn thất khổng lồ và sự tàn phá gần như toàn bộ đất nước để đánh bại mọi kẻ thù, bất kể chúng hùng mạnh đến đâu. “Các bạn giết 10 người của chúng tôi thì chúng tôi cũng giết một người của phía bạn”, ông nói, “nhưng cuối cùng, các bạn sẽ mệt mỏi với điều đó trước chúng tôi”.

Võ Nguyên Giáp thi hành chiến lược đó với một ý chí sắt đá. Ở Điện Biên Phủ, quân Pháp đẩy lùi hết đợt tấn công vỗ mặt này đến đợt công kích trực diện khác. Cuộc tổng tiến công và nổi dậy Tết Mậu Thân 1968 là một thảm hoạ về mặt quân sự mà trên thực tế đã phá tan Việt Cộng. Nhưng Võ Nguyên Giáp vẫn kiên định và chiến thắng.

Người Mỹ chưa bao giờ thua Bắc Việt trong một trận đánh nào, nhưng họ lại thua trong cuộc chiến. Các quốc gia, chứ không phải quân đội của chúng, mới là kẻ chiến thắng trong các cuộc chiến. Võ Nguyên Giáp đã hiểu điều đó, còn chúng tôi thì không. Người Mỹ tỏ ra mệt mỏi với cuộc chết chóc sớm hơn người Việt Nam. Thật khó mà bảo vệ chiến lược đó về mặt đạo lý, nhưng bạn lại không thể phủ nhận thành công của nó.

Gần cuối cuộc gặp, tôi lại thử thái độ trung thực của Võ Nguyên Giáp một lần nữa. Tôi hỏi ông là có phải ông từng phản đối việc Việt Nam xâm lược Campuchia không. Ông lại phủ nhận điều ấy, với một câu theo kiểu “các quyết định của đảng thì luôn luôn đúng”.

Câu trả lời đó đã kết thúc cuộc gặp gỡ của chúng tôi. Chúng tôi đứng dậy, bắt tay, và khi tôi định quay gót ra về thì ông nắm lấy tay tôi rồi nói nhỏ: “Các bạn là kẻ thù đáng tôn trọng.”

Tôi không biết ông muốn hàm ý điều đó như một sự so sánh với những kẻ thù khác của Việt Nam, người Tàu, người Nhật, hay người Pháp (những kẻ đã sát hại vợ ông), hay như một sự thừa nhận ngầm rằng chúng tôi đã chiến đấu cho lý tưởng chứ không phải cho một đế quốc nào và rằng chủ nghĩa nhân đạo của chúng tôi đã góp phần vào thất bại của chúng tôi. Mà có thể là ông chỉ muốn vuốt ve tôi thôi. Bất kể ông muốn hàm ý điều gì đi nữa thì tôi cũng ghi nhận tình cảm đó.

Nguồn: Blog Lê Anh Hùng

——————————————–

John McCain là thượng nghị sỹ Đảng Cộng hoà của bang Arizona; ông từng là ứng cử viên của Đảng Cộng hoà trong cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ năm 2008.

63 Phản hồi cho “McCain: “VNG đã thắng chúng tôi trong cuộc chiến, chứ chưa bao giờ thắng chúng tôi trong một trận đánh.””

  1. tonydo says:

    Gừi các cháu đang tranh đấu với đảng CS nhằm đưa đất nước tới Phú Cường!
    Loài người từ khi sống bầu đoàn, lèo tèo trong hẻm núi cho đến khi kéo đến cả vài binh đoàn, vài phương diện quân (vài trăm ngàn quân) trong một trận để giết nhau, cho ta thấy là chiến tranh sẽ chẳng khi nào ngừng cho tới khi loài người không còn hiện diện trên trái đất nhỏ bé này.
    Các cháu thân mến! Trận lớn nhất của VN với Pháp và cả Mỹ cũng chỉ tập trung cao nhất là ba sư đoàn, trận Điện Biên Phủ.
    Nếu các cháu đọc kỹ hai tập sách Đường Tới Điện Biên và Điện Biên Phủ điểm hẹn Lịch Sử của Tướng Giáp do Hữu Mai viết thì các cháu sẽ thấy là ông John McCain nói đúng.
    Về trận ĐBP thì cốt lõi của vấn đề là ở chỗ Hậu Cần. Người Pháp không thể ngờ được rằng HCM, Trần Đăng Ninh và Nguyễn Chí Thanh có thể huy động một lực lượng dân công lớn lao từ vùng Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Bình.v.v.dưới mưa bom đạn mang từng ký gạo trên vai hay vài tạ thuốc men và lương thực trên xe thồ cung cấp cho các chiến binh đang ăn ngủ bên chiến hào trong tầm súng cá nhân của địch.
    Khi HCM dặn tướng Giáp: (Thấy thắng thì đánh, không thắng không đánh vì hết vốn đi chợ), cho chúng ta hiểu là HCM biết cuộc chiến sẽ kết thúc ở Geneva và chuyện chia đôi đất nước là bắt buộc, vấn đề chỉ còn là vĩ tuyến nào mà thôi.
    Tướng Giáp sợ câu này và hơn nữa, tiến công liền, nếu thắng thì công thuộc về Hoàng Văn Thái chứ Giáp chỉ ăn ké. Điều này cho thấy tướng Giáp rất giỏi về chính trị.
    Quả thực trong cuộc chiến với người Mỹ chúng ta chỉ bám thắt lưng chiến binh to lớn Hoa Kỳ để tránh hỏa lực ghê gớm của họ (Nguyễn Chí Thanh), nghĩa là chỉ đánh tiêu hao đối phương chứ không thế tiêu diệt được họ. Chính vì vậy HCM đã nói, đánh cho Mỹ cút, để chúng ta hiểu là phải quấy rối cho đối phương nản chí…..Dọt.
    Hoàn cảnh đất nước đã đẩy đưa những con người không biết bóp cò súng nhảy ra cầm lấy mạng của cả triệu người. Sống chết của những con dân này không bao giờ được Lịch Sử suy luận rõ ràng, minh bạch.
    Chúc bình an. Bác Tony.

    • DâM TiêN says:

      Chánh ủy chiến hữu thân thương Tonydo phán như ri rà :

      ” Chính vì vậy HCM đã nói, đánh cho Mỹ cút, để chúng ta hiểu là phải quấy rối cho đối phương nản chí…..Dọt”

      Thưa chính ủy Lộ quân ( bà nó, F là sư đoàn. Ký hiệu quân đoàn ra răng? Lộ quân?)
      Thôi thì cứ ký giấy thăng thưởng cho TonyDO là chánh ủy Lộ quân; e còn thấp đó…

      Rằng : quan lớn chánh ũy cho rằng Mỹ nó nản, nó Zọt ru mà ? Vậy Dâm len lén
      thưa như “vầy”: Uýnh trận, Trung sĩ Dâm bỏ qua, Zọt khỏi một thôn, mà lấy cà một
      Tỉnh to lắm,, thì đàng nào hơn? Zọt theo kế hoạch,thì đáng em Phương Nga chứ bộ…

    • Lamson72 says:

      Tony dỏm cưng thương của quạ,

      Ai mà ngờ được VC “huy động” dân công cả mấy trăm ngàn . Làm sao mà ngờ được . Không đi dân công là bị mổ bụng cắt tiết thả trôi sông . Sợ quá phải đi thôi . Cở Tony dỏm cũng cúi đầu mà đi thôi . Ai mà không sợ khủng bố VC chớ . Võ Nguyên giáp là thiên tài khủng bố đấy .

      Tony cưng nói rất đúng . VNG rất giỏi chính trị . Tại sao ? Không những giỏi mà còn khôn … liền liền . Để cho mấy anh Tướng Tàu phù Vi Quốc Thanh , Trần Canh , Lã Quý Ba … chỉ huy riêng Giáp ta trốn trong hầm cách chiến trường cả mấy cây số đú đởn cùng mấy hộ lý . Tony biết Diệp Kiếm Anh không ? Chính nó đấy đã lật mặt huyền thoại VNG và Quân đội nhăn răng đấy . Ngon chửi nó đi cưng

      Nguyễn Chí Thanh nắm thắt lưng Mỹ mà đánh nên đã bị phơi thây vì B 52 đấy . Nghịch lý không ? Chưa nắm được thắt lưng còn cách nó cả cây số đã tan thây rồi . Bởi vì nắm thắt lưng Mỹ mà thây phơi hơn 3 triệu cán binh sinh Bắc Tử Nam . Mẹ !!! mấy anh Tướng VC xuất thân từ miệt vườn chưa biết được sức mạnh của Không Lực Hoa Kỳ . Khà khà khà … Chốn thôn trang vắng bóng trai làng . Giấy báo tử rơi đầy mái rạ .

      Tony dỏm cưng ui . Cưng có bị sự cố tàng tàng tửng tửng không cưng mà đi xúi người ta đi đọc sách VC . Toàn là hư cấu . toàn là vẽ rắn thêm chưn .Chỉ có người điên mới đọc sách VC nhá

      Cưng học tới đâu mà viết Ác HenTi Na rồi bây giờ lại viết “vài phương diện quân ” Tổ chức quân đội nào mà vài phương diện quân là mấy trăm ngàn quân ? Mấy trăm ngàn là bao nhiêu ? 1, 2 hai trăm năm ba trăm … bảy tám trăm ngàn quân dzậy cưng ?

      Cứ đang buồn vào đây đọc còm của tony dỏm xuất xứ Mỹ Tho là cười chết bỏ

      tony ui thương cưng quá là thương

    • nguyễn Trọng Dân says:

      Thưa Đổ Huynh ,

      Để cho chính xác hơn , các tướng lãnh cố vấn Trung Quốc núp dưới bóng Giáp & Việt Minh Cộng sản tập trung sức mạnh quân sự như sau:

      A. Về Quân Số :

      5 sư đoàn tại mặt trận Điện Biên Phủ : sư đoàn 316, 308 , 351, 321 & 304 & hơn 50 ngàn quân trừ bị.

      ( Ước tính cứ 5 người lính thì có hai là lính Hán trong đơn Vị , tuy nhiên có các tiểu đoàn Hậu Cần tiếp Vận Vũ khí hoàn toàn là bọn Hán)

      B. Về hỏa lực :

      1. Đã thấy bóng dáng của 12 dàn hỏa tiễn tầm ngắn thứ dữ Katyusha của Liên Bang Xô Viết ( quá dữ )

      2. Một lượng dự trữ vô tận lên đến hơn 100 ngàn quả đạn đại bác !!!

      3. Hơn 140 khẩu đại bác 150 LY ( quá dữ )

      4. Hơn 36 khẩu cao Xạ ( dùng để phòng không bắn máy bay )

      5. Khoảng 50 đến 200 các loại súng cối khác nhau

      ******************************************

      Chuyện thời XHCN …

      1984 , 30 năm Ky Niệm chiến thắng DBP , học trò lớp Sáu hỏi ông thầy dạy Sử , “Thua thầy, sao mình ở rừng núi mà lại chế được nhiều đại bác quá thầy ?”

      Thằng thầy dạy Sử không dám nói có bọn Bành Trướng Bắc Kinh giúp vì một bầy thầy cô dự giờ đang ở cuối lớp ngồi ngó , nói bậy sẽ mang vạ…bèn nói…

      ” Ờ ,THÌ MÌNH CHẾ SÚNG BẰNG MIỆNG, CON !”

      Cả đám thầy dự giờ cuối lớp sững sốt nhìn nhau….rồi khen hay !

      ( ZZZZZZ!!!!!)

  2. quang phan says:

    Nực cười cho những đầu óc còn hoang tưởng về “thiên tài” quân sự của Võ “đại tướng” và huyền thoại đánh bại các đế quốc sừng sỏ của bè đảng Việt cộng . Xin mời đọc bài viết Trận Mưa Bom Giáng Sính 1972 của tác giả Trọng Đạt. Nếu năm 1965 mà Hoa kỳ dội bom Hà nội te tua như Giáng Sinh năm 1972 thì bè lũ bọn Việt cộng đã bị bại từ lâu rồi.

    http://vietbao.com/VNVN_Web/pdf.aspx?c=282&a=130417&t=1

    Giỡn mặt với siêu cường Hoa kỳ, bè lũ Việt cộng khăng khăng không chịu trờ lại bàn hội nghị Ba Lê . Ngày 16 tháng 12 năm 1972, Nixon phát động chiến dịch Linebacker II với hàng trăm pháo đài bay B-52 mở trận oanh tạc long trời lở đất xuống Hà nội- Hải phòng. Bị ăn trận đòn nhừ tử , các hạ tầng cơ sở BV bị đánh phá tan tành xú oách gần như sập tiệm, bè lũ Việt cộng phải ríu ríu dắt nhau trở lại bàn hội nghị . Thảm quá !

  3. Antran says:

    Làm người Việt phải hổ thẹn với người Việt dòng máu cs. Vì dòng máu nầy chỉ có biết chém giết, thí mạng dân nghèo. Nhân dân phải sáng suốt thấy những tên ngông cuồng Sa-tan ác quỉ đang dìm cả quốc gia xuống nấm mộ chung với tên tướng độc vng. Vng là ai mà dám xưng là người hùng của VN? Chỉ là một tên cướp núi, ăn không ngối rồi, không có chuyện gì làm mới mượn súng đạn của T.Q, Lien so, các nước cs khốn nạn để giết dân cướp nước của mình. Điều nầy thật là bĩ ổi. Thật xấu hổ và nhục nhả cho những con người có dòng máu cs. Nhưng cũng xin quỉ Diêm Dương nương tay cho vng, đừng vì hàng triệu sinh linh chết dưới tay của tên nầy mà lột da hắn quá đáng! Chỉ xin Diem Duong nới tay cho ông ta được mau đi đầu thai làm khỉ trong sở thú để hàng ngày người người nhìn vào mặt hắn và nói: “Đồ khỉ, đồ sát nhân bán nước cho giặc, hãy mau chết đi cho rãnh!”

  4. DâM TiêN says:

    Mấy cặp bài trùng mà Dâm Tiên biết trong cõi đời này :

    Mai Văn Hòa- Trần Cảnh Được : vô địch bóng bàn đơn, đôi Á Châu;
    Hồ chí Minh- Võ nguyên Giáp : vô địch tàn bạo và dối trá Á Châu.
    Lê Duẫn – Lê Đút Lọ : vô địch hiếu chiến và bóc lột Á châu.

    Cặp Hòa Được vang danh thơm tho những trang thế thao, mãi mãi.
    Mà ấy a, Minh-Giáp, Thọ- Duẫn thối ình núi xương sông máu.

    Dần dà, cặp Duẫn-Thọ bám đít Nga sô, toa rập khuynh loát cặp
    Minh Giáp, bắng cách đánh một Giáp, là chặt cánh tay Cáo Minh
    cho…đồng chí mày xụi lơ…

    Ấy a, sau khi cặp Thọ Duẫn kiêu căng tưởng bở, làm cho đất nước
    điêu linh đói khổ, lấy bo bo củ mì vốn cho ngựa heo xài mà bắt dân
    xơi, thì cú Sam thương tình cho gánh gạo gánh mắm vô cứu đói,
    không thì… Xuống Hố Cả Nút,,,thật ra là chú Sam mún trọ cái nhà
    VN ta mà\ngó ngó sang nhà đại Hán…chẳng piết chú Sam mún cái rì…

    Nói chung, cái sự đoàn kết nội bộ CSVN chẳng ra chi, như con kẹc!

  5. ĐẠI NGÀN says:

    HÃY XỨNG ĐÁNG LÀ NGƯỜI VIỆT NAM THẬT SỰ

    Nước VN ở cạnh Trung Hoa hàng ngàn năm nhưng dầu bao biến cố thăng trầm vẫn luôn giữ được bờ cõi riêng và không hề bị đồng hóa được. Rồi VN lại đánh bại được nước Champa, chiến thắng được người Cao Man mà mở mang bờ cõi đến tận phương Nam, đó chính là điều tự hào nhất trong lịch sử quá khứ của dân tộc và đất nước mình đối với mọi người VN nói chung cho tới hiện nay.
    Cho nên nếu VN đã từng sản sinh ra những nhân vật kiệt xuất như Lê Lợi, Nguyễn Trãi, Trần Hưng Đạo, Quang Trung thì đó chính là lòng tự tin và niềm tự hào căn bản và chính đáng nhất của người VN. Có nghĩa có hay không có Hồ Chí Minh và Võ Nguyên Giáp vẫn không hề ảnh hưởng gì đến lòng tự tin và niềm kiêu hãnh của người VN đối với chính dân tộc và đất nước của mình.
    Sự sai lầm của vua quan triều Nguyễn chính là sự sai lầm chết người để đất nước phải lọt vào trong tay thống trị của người Pháp. Đó là điều hoàn toàn đáng tiếc, và nếu sau này VN có thoát ra khỏi sự cai trị của người Pháp sau thế chiến thứ hai cũng chỉ là điều tất yếu do cuộc đấu tranh anh dũng, trường kỳ của toàn dân tộc kể từ khi nước nhà bị đô hộ. Tất nhiên sự đấu tranh xương máu và kiêu dũng ấy vẫn chưa đạt kết quả cho mãi đến sau thế chiến thứ hai kết thúc. Đó chỉ là do hoàn cảnh lịch sử và thật sự cũng không đi ra ngoài hay cũng nhờ hoàn cảnh lịch sử. Sai một bước đi thì lầm lở cả một đời người. Đó là bài học khốn đốn nhất mà chính vương triều Nguyễn đã gây ra đối với toàn thể dân tộc.
    Có nghia việc tranh thủ lại được nền độc lập sau thời Pháp, Nhật đô hộ chỉ là điều tất yếu phải làm, việc tự nhiên, nó chẳng phải là điều gì tuyệt đối hãnh diện cả. Bởi cái hãnh diện nhất là cái hãnh diện ngay từ lúc ban đầu không bị người ngoài đô hộ, như nhiều dân tộc vẫn có khi làn sóng thực dân phương Tây tràn đến. Nhật Bản hay Thái Lan ở Á Châu cùng một hoàn cảnh xưa kia như VN chính là một niềm tự hào như thế. Vả chăng bất kỳ cuộc chiến đấu giành độc lập nào đều không thể trả bằng mọi giá mà phải bằng kết quả tối ưu nhất, nghĩa là chiến thắng ít tốn kém nhất mới chứng tỏ là sáng suốt hay khôn ngoan nhất. Nhật Bản buộc phải đầu hàng Đồng Minh rồi vẫn tiến lên ngang ngữa các nước hàng đầu thế giới chính là niềm hãnh diện tự nhiên và rất đáng khâm phục của quốc gia và dân tộc Nhật Bản.
    Nên đất nước VN, dân tộc VN ngày nay cần phải bình tĩnh đánh giá lại mọi khía cạnh thời cận đại trong lịch sử đất nước mình mới mong tiến kịp thế giới một cách đích thực hay khách quan nhất. Còn nếu cứ tiếp tục tự ăn bánh vẽ, tự ru ngủ mình trong những ảo giác nào đó thật sự không cần thiết hay không chính đáng, đó chính là tự phản bội lại bản thân mình mà không tự biết hay chỉ vì giả tạo, mù quáng hoặc bất chấp tất cả.
    Ý nghĩa nổi bật nhất của ông Hồ Chí Minh là luôn luôn tin tưởng vào chủ nghĩa quốc tế vô sản. Ý nghĩa nổi bật nhất của ông Võ Nguyên Giáp là luôn luôn thần tượng hóa Hồ Chí Minh và thần tượng hóa lý tưởng mà ông theo đuổi. Sự chiến thắng vẽ vang của ông Hồ Chí Minh và ông Võ Nguyên Giáp tất nhiên không tách rời được ý nghĩa chính trị của dân tộc VN thời cận đại. Tuy nhiên nó cũng không thể tách rời được ý nghĩa phong trào cộng sản quốc tế như đã có. Nền độc lập và nền tự do của dân tộc VN ngày nay dĩ nhiên cũng không ra ngoài được ý nghĩa đó. Đó cũng là lý do không thể nào đồng hóa Hồ Chí Minh với Lê Lợi hay đồng hóa Võ Nguyên Giáp với Trần Hưng Đạo hay Nguyễn Huệ là như thế.
    Bởi cả hai phạm trù trên hoàn toàn khác nhau, một bên theo kiểu tinh thần quốc gia dân tộc trong ý nghĩa cổ điển, một bên chủ yếu được lồng trong yêu cầu của cuộc cách mạng mang tính quốc tế theo cách phong trào của thời đại, chính là như thế. Tất cả mọi điều này hay tất cả mọi sự tổng kết có liên quan này, tất nhiên chỉ lịch sử trong tương lai mới đánh giá được đầy đủ, trung thực, chính đáng, giá trị, khách quan, cũng như toàn diện, sâu xa và ý nghĩa nhất. Có nghĩa người VN xứng đáng nhất ngày nay là người biêt hướng tới tương lai mà không chỉ nằm ngủ trên quá khứ. Biết mình biết người trăm trận trăm thắng, câu nói chỉ nôm na nhưng lại mang ý nghĩa bao quát và ngàn đời là như thế. Nếu ngày nay mà người VN vẫn chưa tự biết ra mình, vẫn còn ảo tưởng hay đánh đố lại tính khách quan hay tính trung thực nào đó thì việc vươn lên ngang tầm thế giới mọi mặt trong tương lại chỉ tiếp tục là ảo giác hay chỉ là điều xa thực tế. Điều này không phải chỉ nói đến mỗi người, tức nói đến toàn dân, mà đúng nghĩa là nói với giới lãnh đạo của VN kể từ đây cho đến mãi mãi mọi thời kỳ trong tương lai. Bởi nếu không tự biết như thế thì đâu còn cơ sở hay triễn vọng nào cho chính mọi niềm được gọi là sự hãnh diện, tức sự hãnh diện cần thiết, chính đáng hay thực tế nhất. Đừng bao giờ tự vẽ bùa mà đeo vì bùa giả không thể diệt được ma quỉ. Chỉ có niềm tự tin có cơ sở và mọi sự quả cảm biết phấn đấu cho tương lai mới là sức mạnh chân chính và giá trị nhất của toàn thể dân tộc, của toàn thể đất nước thật sự.

    NON NGÀN
    (08/10/13)

  6. lethan says:

    “Các bạn giết 10 người của chúng tôi thì chúng tôi cũng giết một người của phía bạn”, ông nói, “nhưng cuối cùng, các bạn sẽ mệt mỏi với điều đó trước chúng tôi”. Võ nguyên Giáp

    Võ nguyên Giáp quả là một “thiên tài” khốn nạn của dân tộc Việt . Đã có bao nhiêu là nhân tài của đất nước đã bị chết trong cuộc chiến, đưa đến tình trạng nước nghèo, dân mạt trở nên miếng mồi ngon dễ nuốt cho bọn Chệt bắc phương !

  7. TovanLai says:

    Những chiến công mà ông giành được là nhờ vào một chiến lược kiên trì mà ông và Hồ Chí Minh tin chắc là sẽ thành công – một quyết tâm sắt đá là chấp nhận tổn thất khổng lồ và sự tàn phá gần như toàn bộ đất nước để đánh bại mọi kẻ thù, bất kể chúng hùng mạnh đến đâu. “Các bạn giết 10 người của chúng tôi thì chúng tôi cũng giết một người của phía bạn”, ông nói, “nhưng cuối cùng, các bạn sẽ mệt mỏi với điều đó trước chúng tôi”. Con của ai chứ không phải con của bọn lãnh đạo. Cùng lắm cho chúng một tấm giấy vô tư – liệt sĩ. Chết để xây quyền lực cho bọn lãnh đạo, xây nhà cho bọn tư bản đỏ hôm nay và tham nhũng thật nhiều tiền bỏ bank ngoại quốc của bọn lãnh đạo đỏ, cầm đầu là y tá Dũng. Chỉ tội cho ngừoi dân Việt Nam, con mất cha, vợ mất chồng, mẹ mất con. Chúng no có mất gì đâu tội gì mà không thổi còi tiến lên howĩ nhũng anh hùng Bộ Đội. Một nha thơ miền Bắc, cấp lãnh đạo đã viết. Trăm người xuống đồng bằng, chỉ còn vài người trở về. Tại sao? Tại những câu thơ thổi kèn của tôi, ai trách nhiệm? – Chế Lan Viên -.Chơi biển người như vậy, ai dánh mà không thắng được? Thua mới là chuyện lạ – Vậy mà vẫn thua, vì chỉ huy dở quá, như anh Mc Cain nói ở trên. Còn câu “Các bạn là kẻ thù đáng tôn trọng.”. Tôn trọng vì các vị có Dollar. Ngay mai quí vị cấm dân Việt ở Mỹ gửi tiền về là chúng em sẽ ăn cứt. Có cái chó gì đâu mà anh McCain ấm ớ không hiểu. Quí vị chả quan trọng là gì.

  8. DâM TiêN says:

    Tướng Giáp, không còn kịp nữa…

    Cờ ngoài, bài trong. Người dân miền Bắc nếu theo sát tình hình, hay có ý tò mò,thì mới biết rằng:tụi Duẫn-Thọ chúng nó chơi đểu ông Giáp, là chúng nhằm uýnh ông Hồ đấy. Bởi vì hai tênDuẫn Thọ lập mưu thân Nga Sô hết mình “rốt ráo” mà.

    Ông Hồ sau này, cũngra lệnh nọ lệnh kia, nhưng cái miệng ông Hồ đã là cái loa cho đám Thọ Duẫn. Ông Hồ oai phương như rứa, mà sợ chúng à ? Sợ teo quy lát đi ấy chứ…An Ninh nội chính, chúng còn giết phăng cô Nông thị Xuân đi ấy chứ, để bảo vệ thanh danh(!) cho ông Hồ, và ngăn cản cô Xuân làm hoàng hậu! ( Sau này, an ninh nội chính cũng giết nghệ sị Th.Ng, tại Saigon,để bảo vệ uy danh (! ) lãnh tụ Duẫn, mà Duẫn phải im hơi cù bật…

    Ông Giáp, vậy nên, cùng ông Hồ phải chịu trận, xoay trở không xong, vì Thọ Duẫn cài người theo khung tam giác khắp nơi zội, ai ơi…Lơ mơ là tự sát ru mà ?

    Ông Giáp khi đó đã cao tuổi, đành xuội lơ an phận, dù sao cũng còn cái Điện Biên Phủ làm tấm huy chương…hai mặt . Hai mặt ? vì Dâm Tiên nể ông Giáp, nên chưa khui ra, ĐBP chính là cái..,hẹn hò nơi chiến tuyến giữa Mỹ và Tàu mà…Cho nên, Ông Giáp, không còn kịp nữa… ( Không biết cô con gái ông ở Houston đã dìa thọ tang Cha chưa?). Rest In Peace, General

    • nt says:

      Thưa Dâm Tiên:

      Chừng nào bác rảnh bác viết một bài về “an ninh nội chính cũng giết nghệ sị Th.Ng, tại Saigon,để bảo vệ uy danh (! ) lãnh tụ Duẫn”

      Kính

  9. BIEN CUONG says:

    Trải qua lịch sử thăng trầm, VN từng có nhiều kẻ thù nhưng có những kẻ thù ” đáng tôn trọng ” như Đế quốc Mỹ và Pháp và kẻ thù “đáng khinh ” như bành trướng Bắc kinh. Trong mỗi con người cũng thế : kẻ thù đáng tôn trọng là lòng kiêu hãnh và kẻ thù đáng khinh bỉ là nỗi hèn nhát trước quân thù !

  10. BỘ ĐỘI CỤ HỒ says:

    John McCain: “Võ Nguyên Giáp đã thắng chúng tôi trong cuộc chiến, chứ chưa bao giờ thắng chúng tôi trong một trận đánh.” : BÀN LUẬN CÀO CÀO : << …Nói thế VNG phải hiểu Mỹ vô địch … Mỹ không dám thắng vì Mỹ nhân đạo không thể nào lấy 10 mạng đổi một mạng ( VNG nói : " “Các bạn giết 10 người của chúng tôi thì chúng tôi cũng giết một người của phía bạn ”, Mc Cain thừa biết VNG nói láo : cả trăm cả ngàn ấy chứ lị ở đấy mà 10 đổi 1 ? "" .
    " …Để đánh bại bất kỳ đối thủ nào, vị tướng Bắc Việt Võ Nguyên Giáp chấp nhận thương vong khổng lồ và sự tàn phá gần như toàn bộ đất nước…" : BÀN LUẬN CÀO CÀO : <> .
    “” —-Tôi muốn nghe Võ Nguyên Giáp mô tả về trận đánh kéo dài gần hai tháng kia, muốn ông giải thích về cách thức mà quân đội của ông đã khiến người Pháp phải sửng sốt khi làm nên điều không thể là đưa những khẩu pháo băng qua bao núi non và rừng rậm. Tôi còn muốn trao đổi với ông về một kỳ tích hậu cần khác nữa: đường mòn Hồ Chí Minh —” : BÀN LUẬN CÀO CÀO : <<…Thứ nhất biết gì mà nói, toàn quyền tướng Tầu cả, thứ nữa biết cũng không dám hé răng vì nó dã man tàn bạo quá, lấy thân người cản bánh xe tâng, xe kéo pháo … "
    .

Leave a Reply to QDND