Mâu thuẫn quá quắt của Trung Quốc
China’s impossible contradiction
Ambrose Evans-Pritchard
The Telegraph
28-10-2013
Người dịch: Nguyễn Quốc Khải
Lãnh tụ Trung Quốc Tập Cận Bình sẽ tiết lộ những cải tổ kinh tế rộng lớn tại Hội Nghị Trung Ương Thứ Ba của Đảng vào tháng tới với cuộc công kích thậm tệ vào khu vực nhà nước khổng lồ và bộ máy đỡ đầu của Đảng (có thật không?).
Tuy nhiên ông cũng muốn tăng cường kiểm soát nhà nước độc tài với một đảng và một hệ tư tưởng. Đây là bài tường thuật sáng nay của Hoàng Tương Duy (Wiang Xiangwei) thuộc nhật báo South China Morning Post.
Trung Tâm Nghiên Cứu Phát Triển (TTNCPT) đã phổ biến lộ trình của những biện pháp cải tổ. Nó được cứu xét một cách nghiêm chỉnh vì được viết bởi không ai khác ngoài Ông Lưu Vị (Liu Wei), người chủ trương cải tổ và Ông Lưu Hà (Liu He), cánh tay mặt về các vấn đề kinh tế của Chủ Tịch Tập Cận Bình.
Vấn đề là những đề nghị này tránh né / mâu thuẫn với những điều khám phá cốt lõi của phúc trình chung của Trung Tâm Nghiên Cứu Phát Triển và Ngân Hàng Thế Giới năm vừa qua. Bản phúc trình này nói rằng Trung Quốc sẽ không thành công khi nhẩy vào giai đoạn phát triển kinh tế kế tiếp và sẽ suy yếu trong cái “bẫy lợi tức trung lưu” ngoại trừ chấp nhận toàn bộ lối suy nghĩ tự do hiện đại. Bản phúc trình không nói dân chủ, nhưng có nghĩa là như vậy.
Bản phúc trình 2012 [của Trung Tâm Nghiên Cứu Phát Triển và Ngân Hàng Thế Giới] cảnh báo rằng Trung Quốc gặp rủi ro đụng trần vô hình như Mỹ châu Latin và Trung Đông sau khi sự phát triển tăng vọt trong hai thập niên 1960 và 1970, không được như nhửng nước hiếm hoi thoát ra khỏi [tình trạng đụng trần] như Nhật và Nam Hàn. Bản phúc trình nói “Nếu những quốc gia không thể gia tăng hiệu suất bằng sáng kiến, những quốc gia này sẽ bị rơi vào bẫy. Trung Quốc không phải chịu đựng số phận này.”
Tất cả những lập luận đều được biết đến rõ ràng. Trung Quốc không còn có nhân công rẻ từ nông thôn nữa. Bàn phúc trình của Trung Tâm Nghiên Cứu Phát Triển nói rằng, Trung Quốc sẽ phải đối phó với sự thay đổi nhân chủng đáng kể khi tỉ số người già tăng gấp đôi mức của Bắc Âu trong vòng 20 năm.
Bản phúc trình tiếp tục nói rằng Trung Quốc đã gặt hái thành quả của nhân công rẻ và sự phát triển dựa vào đầu tư, xuất cảng và sự tăng trưởng từ giai đoạn chậm tiến. Trung Quốc còn có thể dựa vào kỹ thuật nhập cảng để tiếp tục đẩy mạnh phát triển (Trung hình 10% kể từ khi Đặng Tiểu Bình (Deng Xiaoping) bắt đầu mở cửa kinh tế vào năm 1978.) Bản phúc trình nói “Trung Quốc đã đi đến một khúc quanh khác của con đường phát triển. Nó đòi hỏi một sự thay đổi chiến lược không kém quan trọng thứ hai.”
Khi tôi tường thuật, Trung Tâm Nghiên Cứu Phát Triển nói rằng mức phát triển của Trung Quốc sẽ chậm xuống còn 7% vào cuối thập niên này và 5% vào cuối thập niên 2020 ngay cả nếu Trung Quốc cải tổ sâu rộng. Sự trì trệ sẽ xẩy ra nếu Trung Quốc iếp tục bám vào mô hình kinh tế và xã hội kiểm soát bởi nhà nước. Trung Tâm Nghiên Cứu Phát Triển nói rằng “Những lực hỗ trợ tiến bộ nhanh chóng của Trung Quốc dần dần tàn lụi. Sự thống trị của chính quyền trong một số lãnh vực chính, một lợi thế trong giai đoạn đầu, trong tương lai rất có thể trở thành hàng rào cản trở sự sáng tạo. Vai trò của khu vực tư nhân rất quan trọng vì sáng kiến về biên giới kỹ thuật khá khác biệt về bản chất so với giai đoạn hậu tiến phải chạy đua để bắt kịp thế giới. Đây không phải là điều mà có thể hoàn thành bằng kế hoạch của chính quyền.
Ông Tập Cập Bình xem ra nghĩ rằng ông có thể loại bỏ một nửa những thứ này, lựa chọn một số cải tổ mà ông nghĩ có thể tạo ra phát triển trong khi xiết chặt báo chí, Internet, khoa học tự do, và làm sống lại phương cách tự phê kiểu Mao để kiểm soát chặt chẽ đảng. Người ta được nhìn thấy rõ ràng những phản ứng Lenin. Cách đối xử một ký giả của tờ báo Quảng Châu Tốc Hành (Gangzhou Express) trong tuần này – buộc phải thốt ra những lời ngớ ngẩn trong một màn thú tội thu hình có công an theo dõi và thủ tục truy tố bị chỉ trích – mang mầu sắc Cách Mạng Văn Hóa nặng nề.
Chắc chắn một cái gì đó phải bị hi sinh: hoặc Đảng từ bỏ kiểm soát xã hội và chánh trị để cho phép sự sáng tạo được phát triển hoặc những cuộc cải tổ sẽ thoái hóa thành những bùa phép vô nghĩa và những lời phát biểu hào nhoáng với nội dung giả tạo, để cho Trung Quốc rơi vào cái “bẫy lợi tức trung lưu”.
Chúng ta đang ở thời điểm mà Trung Quốc phải quyết định. Hãy theo dõi rất sát Hội Nghị Trung Ương Thứ Ba.
© Đàn Chim Việt
Trước khi Hội nghị TW 3 của TQ bắt đầu,TQ đả loan tin thành lập SFTZ(Shanghai Free Trade Zone),với sự ủng hộ mạnh mẻ của Thủ tướng Lý Khắc Cường,như một sáng kiến đổi mới chính sách kinh tế.
SFTZ đả có 1700 công ty dịch vụ(tài chính,ngân hàng,bảo hiểm…) nước ngoài đăng ký tham gia,với số vốn đăng ký 23 tỷ USD(tới giữa tháng 9,2013 theo Reuters),trong số đó,có 20 công ty thuộc danh sách Fortune 500.
Khu mậu dịch tự do Tiền Hải(29km2)này ở Thượng Hải”chứng tỏ chính phủ TQ mới muốn cải tổ KT”theo đại diện Phòng thương mại Âu châu ở TQ,mà phóng viên BBC John Sudworth tại Thượng Hải cho rằng các nhà kinh tế TQ có tư tưởng tự do(như Liu He,cố vấn KT cho CT.Tập cận Bình)lo ngại cải cách của Đặng tiểu Bình đã bị ngăn cản bời các nhóm lợi ích(cũng như ở Việt nam),nên Thủ tướng Lý Khắc Cường phải thử đối phó bằng cách trả tự do cho kinh tế thị trường chống lại các doanh nghiệp nhà nước(tổng công ty) do các nhóm lội ích này điều hành.
Như vậy,TQ có tham vọng đẩy mạnh đầu tư nước ngoài vào dịch vụ tài chính,hậu cần,và công nghệ thông tin,để biển Tiền Hải thành một Hong Kong nhỏ(mà TQ thất bại với khu Thẩm Quyền/Shenzen ở cạnh,và với cả Shanghai lớn!),và cho đồng”Nhân dân tệ” hối đoái tự do(theo tỷ giá thị trường),để trở thành loại tiền tệ giao thương hải ngoại cho dịch vụ tài chính,thương mại.
Tuy nhiên,ông Mai Tân Dục,một quan chức Bộ Thương mại TQ nhấn mạnh rằng SFTZ chỉ là”một đặc khu kinh tế,không phải đặc khu chính trị” !
Loại “Đặc khu quốc tế KT,ngân hàng và tài chính Offshore”(ngoại biên) này đã được một chuyên gia người VN ở nước ngoài đề xuất cho Việt Nam(tại miền nam Saigon,hoặc ở đảo Phú Quốc) từ năm 2006(đăng trên mạng Câu lạc bộ Khoa học và kỹ thuật của Việt Kiều,và trong tuyển tập”100 ý kiến của VK cho Tp.HCM/Saigon), nhưng có lẽ các”Vua tập thể”CSVN phải nhường cho TQ thực thi trước ở Tiền Hải/Thượng Hải, cũng như Việt Nam đã phải nhường cho TQ vào WTO trước VN vài năm? Dù sao,lại thêm một thí dụ về”Bụt chùa nhà không thiêng”ở Việt nam, mà lại thiêng ở TQ!!
Trích: “Nếu những quốc gia không thể gia tăng hiệu suất bằng sáng kiến, những quốc gia này sẽ bị rơi vào bẫy. Trung Quốc không phải chịu đựng số phận này.”
Gia tăng hiệu suất bằng sáng kiến là cách Mỹ và một số nước tư bản làm. Khi các nước khác đuổi kịp các nước Tây Phương trong ngành chế tạo xe hơi, máy móc, thì sáng kiến về ngành computer, các áp dụng của nó, sáng kiến về điện thoại di động khiến cho các nước trước đây sản xuất xe hơi, nay không thể cạnh tranh với các nước mới lên trong ngành chế tạo xe hơi vì các nước mới lên nhân công rẻ hơn thì các nước Tây phương sản xuất các sản phẩm kỹ thuật cao, như điện thoại di động, TV màn ảnh plasma. Khi các nước khác lẹt đẹt đuổi theo được chế tạo được các món hàng kỹ thuật cao thì các nước đi trước lại phải có sáng kiến gì mới thì mới có sản phẩm mới để chế tạo.
Bắt công nhân làm hùng hục cả ngày là việc làm dễ, làm cách nào mà người dân nảy ra sáng kiến mới là chuyện khó vì nhà nước không thể ra công văn ra lệnh mỗi tỉnh, mỗi địa phương mỗi tháng phải đóng góp bao nhiêu đó sáng kiến.
bọn tàu hán
*
phải giao trả hai tỉnh
quảng đông và quảng tây
cho nước Việt Nam
*
Việt Nam
có bằng chứng lịch sử
không thể chối cải
về chủ quyền
của
hai tỉnh quảng đông và quảng tây
*
Việt Nam
kiên trì bảo vệ
quyền lợi cốt lỏi của mình *
KwânDânNàmBộ ”wá” đù?!,
Hay là chú Chệt giả khùkhờ đây!?,
Bây dìa bây hỏi má bây:
Đông, Tây hai ”Kwảng” đếm đầy (bao) nhiêu dân?!,
Nếu đem nhập(với)Việt, kwá đần!
ViệtNam tự mất, khỏi cần tốn công!!!
Thưa ông, ông có biết không?
Nếu ông không biết, phiền ông học dùm…
đất lưởng quảng
là
“quyền lợi cốt lỏi”
của Việt Nam
*
Việt Nam
có
“đầy đủ bằng chứng lịch sử không thể tranh cải”
về
chủ quyền đất lưởng quản
*
sau khi
Việt Nam thu hồi chủ quyền
đất lưởng quảng
*
thì
nhửng người tàu hán ở nơi đây
vẩn
được làm ăn sinh sống bình thường
*
nhưng
họ chỉ là ngoại kiều
nếu
chưa nhập quốc-tịch Việt Nam *
Dù cho đảng CSTQ có họp hành thay đổi nhiều lần, nhưng nước VN cũng vẫn sẽ được sát nhập vào Tàu trong vài năm sắp tới, theo như Hồ chí minh, Võ Nguyên Giáp, Lê Duẩn, Lê Đức Thọ đã sắp đặt mưu toan trước rồi theo đúng như chí nguyện của Mao sếnh sáng. Sông có thể cạn, đá có thể mòn, nhưng đất nước VN thì đã bán cho Tàu rồi, Điều này sẽ không bao giờ thay đổi.
Cách mạng kinh tế. Cuộc cách mạng thay đổi kinh tế mèo trắng mèo đen của họ Đặng đã đưa Tầu từ một nước lạc hậu, nghèo đói, lên thành nước giàu có nền kinh tế đứng thứ hai thế giới. Nhưng nay, thời đại kinh tế nở rộ 35 năm liền đang khựng và chờ được thay đổi nữa. Và một lần nữa, muốn tồn tại và phát triển thành cường quốc thì phải làm một cuộc cách mạng khác: Cách mạng chính trị.
Cách mạng chính trị là điều bắt buộc nếu muốn trở thành là cường quốc số một trong tương lai.
Chính trị thay đổi theo dân chủ sẽ thúc đẩy mọi người dân đóng góp tài sức, óc sáng tạo cho quốc gia về mọi mặt; quan trọng nhất là phát triển khoa học và kỹ thuật, vì thiếu khoa học kỹ thuật, nước Tầu chưa đủ được gọi là một cường quốc thật sự dù hiện tại hay tương lai.
Không thay đổi chính trị, nước Tầu vẫn chỉ là một nước, dù là nền kinh tề thứ hai, nhưng sẽ vẫn không mạnh, chỉ là một anh nhà giàu có tiền nhưng phải đi ăn cắp, thiếu cái đầu sáng tạo, và sẽ luôn lệ thuộc vào kỹ thuật của những nước tiên tiến.
Tóm lại, không thay đổi chính trị, người dân nước Tầu chỉ không đói chứ không bao giờ mạnh.
Ngày nào Trung Quốc còn nuôi ý đồ muốn chiếm nước học trò XHCN phí Nam thì phải duy trì đảng Cộng Sản, vì điều 4 hiến pháp Việt Nam chỉ chấp nhận đảng Cộng Sản lãnh đạo. Đó là sự thật.