WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Chút Lính Miền Nam

Cho tôi thắp một nén nhang

Khóc người đồng chí

Mà bấy lâu nay tôi cứ đinh ninh là ngụy

Tha thứ cho tôi một thế hệ bị lừa !

Lê Phú Khải

Nowy obraz

Bạn tôi, tất cả, đều là lính ráo. Chúng tôi không chỉ có chung những năm cầm súng, và một quãng đời tù mà còn chia chung rất nhiều … cố “tật!” Hễ gặp nhau là uống, và câu chuyện trên bàn rượu trước sau gì rồi cũng xoay quanh kỷ niệm về đám chiến hữu hồi còn chinh chiến: những thằng đã chết, những đứa đang vất vưởng ở quê nhà, hay lưu lạc (đâu đó) nơi đất lạ xứ người.

Thỉnh thoảng, khi (quá) vui, chúng tôi cũng hay mang những vị thượng cấp cũ ra làm đề tài giễu cợt. Hai ông huynh trưởng thường bị nhắc tới để cười chơi là Trần Hoài Thư, và Phan Nhật Nam. Lý do: cả hai vị vẫn nhất định chưa chịu giải ngũ, dù cuộc chiến đã tàn tự lâu rồi!

Trung Úy Trần Hoài Thư vẫn thản nhiên đưa quân Qua Sông Mùa Mận Chín. Đại Úy Phan Nhật Nam vẫn cứ la hét um xùm qua máy truyền tin (giữa Mùa Hè Đỏ Lửa) như thể là cái mùa Hè năm 1972 đó vẫn còn kéo dài đến bây giờ, dù hơn 40 năm đã lặng lẽ trôi, với cả đống nước sông – cùng nước suối, nước mưa, nước mắt… – đã ào ạt chẩy qua cầu và qua cống.

Sau khi cạn mấy đầy, rồi đầy mấy ly cạn (và sau màn trình diễn “một ngàn bài Bolero”) tôi hay xin “trân trọng tuyên bố cùng toàn thể các chiến hữu các cấp” rằng :

  • Ai viết cái gì tôi cũng đọc tuốt luốt, trừ hai vị thẩm quyền (nhí) này thì khỏi!
  • Sao vậy cà?
  • Bởi vì thơ với văn của hai ổng có nhiều câu mà “lỡ” đọc một là nó bị kẹt luôn trong đầu, gỡ không ra, nên tui không dám đọc thêm nữa:

Trên đầu ta mũ rừng nhẹ hẩng
Trong túi ta một gói thuốc chuồn
Bắt tù binh mời điếu thuốc thơm
Ðể thấy miền Nam lính hiền ghê gớm

Ta lính miền Nam hề, vận nước ngửa nghiêng
Ta cũng lênh đênh cùng cơn mạt kiếp
Ta trèo lên cây hỏi rừng cho biết
một nơi nào hơn ở Việt Nam ?
Có người lính nào bi tráng hơn lính miền Nam ?

Trần Hoài Thư (“Ta Lính Miền Nam”)

 

Không chỉ bi tráng, bi hùng, hay bi phẫn mà (đôi khi) người lính miền Nam còn phải đối diện với lắm nỗi bi thương:

“Tôi đi vào ngôi nhà đang âm ỉ cháy, những chiếc cột lớn lỏng chỏng hỗn độn bốc khói xám… Một người đàn bà áo trắng quần đen tay ôm chiếc lẵng mây trước ngực ngồi im trên nền gạch đôi mắt nhìn thẳng ngơ ngác. Thấy chúng tôi đi vào chị ta đứng dậy, đứng thẳng người như pho tượng, như thân cây chết với đôi mắt không cảm giác. Thằng bé theo tôi cùng cùng tên hiệu thính viên lẻn ngay vào bếp kiếm thức ăn. Tôi đi đến trước chị đàn bà…

- Làm gì chị ngồi đây, không biết đang đánh nhau sao?

Im lặng, đôi mắt ngơ ngác lóe lên tia nhìn sợ hãi. Bỗng nhiên chị ta đưa thẳng chiếc lẵng mây vào mặt tôi, động tác nhanh và gọn như một người tập thể dục. Sau thoáng ngạc nhiên tôi đưa tay đón lấy… Hai bộ áo quần, chiếc khăn trùm đầu, gói giấy nhỏ buộc chặt bằng dây cao su. Mở gói, hai sợi giây chuyền vàng, một đôi bông tai.

- Của chị đây hả? – Vẫn im lặng. Nỗi im lặng ngột ngạt, lạ lùng.

- Con mẹ này điên rồi thiếu uý, chắc sợ quá hóa điên…

Tên lính xua tay đuổi người đàn bà đi chỗ khác. Lạnh lùng, chị ta xoay người bước đi như xác chết nhập tràng.

- Chị kia quay lại đây tôi trả cái này…  Tôi nói vọng theo.

Người đàn bà xoay lại, cũng với những bước chân im lặng, trở về đứng trước mặt tôi nhưng đôi mắt bây giờ vỡ bùng sợ hãi, vẻ hốt hỏang thảm hại làm răn rúm khuôn mặt và run đôi môi… Chị ta còn trẻ lắm, khỏang trên dưới hai bảy, hai tám tuổi, da trắng mát tự nhiên, một ít tóc xõa xuống trán làm nét mặt thêm thanh tú.

Tôi đưa trả chiếc lẵng mây, chị đàn bà đưa tay đón lấy, cánh tay run rẩy như tiếng khóc bị dồn xuống. Chiếc lẳng rơi xuống đất, hai cánh tay buông xuôi mệt nhọc song song thân người. Dòng nước mắt chảy dài trên má. Tôi hươi mũi súng trước mặt chị ta:

- Ngồi đây! Tôi chỉ nòng súng vào bực tam cấp. Khi nào tụi tôi đi thì chị đi theo… Tại sao khóc, nhặt vàng lên đi chứ…  Im lặng, chỉ có nỗi im lặng kỳ quái, thân thể người đàn bà cứ run lên bần bật, nước mắt ràn rụa… Từ từ chị đưa bàn tay lên hàng nút áo trước ngực…

Không! Không thể như thế được, tôi muốn nắm bàn tay kia để ngăn những ngón tay run rẩy đang mở dần những hàng nút bóp để phơi dưới nắng một phần ngực trắng hồng! Không phải như thế chị ơi… Người đàn bà đã hiểu lầm tôi…

Chị ta không hiểu được lời nói của tôi, một người Việt Nam ở cùng trên một mảnh đất. Chị ta tưởng tôi thèm muốn thân xác và đòi hiếp dâm! Tội nghiệp cho tôi biết bao nhiêu, một tên sĩ quan hai mươi mốt tuổi làm sao có thể biết đời sống đầy máu lửa và đớn đau tủi hổ đến ngần này.

Tôi đi lính chỉ với một ý nghĩ: Đi cho cùng quê hương và chấm dứt chiến tranh bằng cách góp mặt. Thê thảm biết bao nhiêu cho tôi với ngộ nhận tủi hổ này… (Phan Nhật Nam. Dấu Binh Lửa. Sài Gòn: Hiện Đại, 1969).

Nowy obraz

Ở thời điểm này, có lẽ, Phan Nhật Nam không hề biết rằng “sự ngộ nhận đớn đau tủi hổ” của dân chúng với những người lính miền Nam chả phải là “ngẫu nhiên” đâu. Nó đã được đối phương chuẩn bị rất kỹ, và tuyên truyền rất công phu – theo như nhận xét (gần đây) của giáo sư Nguyễn Văn Tuấn:

“Ngày xưa ở miền Bắc VN, tôi đoán người ta tuyên truyền nói xấu về chế độ miền Nam VN dữ lắm. Bộ máy tuyên truyền ngoài đó đã thành công gieo được vào đầu óc của người dân thường rằng chế độ Mĩ Nguỵ rất ác ôn; lính Nguỵ chỉ đánh thuê, rất ác ôn đến nỗi họ ăn gan uống máu người…”

Và đây cũng chả phải chỉ là chuyện “ngày xưa ở miền Bắc” đâu. Sau khi thắng cuộc “bộ máy tuyên truyền” vẫn tiếp tục bôi bẩn và xỉ nhục những người lính miền Nam, như thể họ vẫn còn là những kẻ thù ác độc và  nguy hiểm.

Rảnh, thử xem qua vài đoạn trong một truyện ngắn (“Chuyện Vui Điện Ảnh”) của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư. Bà viết viết về “tai nạn nghề nghiệp” xẩy đến cho một tài tử nghiệp dư, chỉ vì lỡ thủ vai một thằng lính miền Nam:

Chú Sa diễn vai thiếu úy Cón (nghe cái tên thôi cũng thấy ghét rồi), một tên ác ôn giết vợ, hãm hại vợ người, tàn sát trẻ nít, huênh hoang phá xóm phá làng, sau chết vì bị chó điên cắn…

Khi chú mặc bộ đồ rằn ri vô mình rồi, ông đạo diễn không chê vào đâu được. Long Xưởng hô máy một cái là nét mặt chú Sa lạnh như người chết, con mắt trắng dã, lừ đừ, nụ cười bí hiểm. Lúc quay cận cảnh khuôn mặt chú còn ghê nữa, da sần sùi, u uẩn như da cóc, tay chân đầy lông lá, cái răng cửa gãy chìa ra một nụ cười chết chóc với lỗ trống sâu hun hút.

Hồi đầu mọi người còn khen chú mặc bộ đồ mắc toi đó coi oai thiệt, nhưng rồi sau đó nín bằn bặt, người ta quên chú Sa ở hẻm Cựa Gà đi, chỉ còn lại thằng Cón ác ôn. Thằng Cón cưỡng hiếp vợ một cán bộ Đảng mình đang mang thai.

Tới chừng biết đứa bé kia không phải con mình, hắn xé đứa nhỏ làm hai ngay trên giường đẻ, trước mặt người mẹ, cầm bằng đã giết chị ta. Phim bạo liệt, trần trụi. Thằng Cón chết, nó cũng không chết bình thường như người ta, nó chết trong dằn vặt. 

Cái mặt lạnh tanh gớm ghiếc của nó co giật méo xệch, bọt mép sùi sụt. Nó cắn vô mấy thằng lính đứng quanh nó. Điên dại tới lúc bị bắn chết. Mọi người theo dõi thằng Cón chết, vừa hể hả vừa ghê tởm…

Chú Sa vẫn tiếp tục đi về trên con hẻm hẹp te mà nghe trống vắng thênh thang. Tụi con nít nghe tiếng xe đạp chú tè tè lọc cọc thì chắc mẩm đứa nào đứa nấy mặt xanh mặt tím chạy vô nhà trốn. Tụi nó hỏi nhau: “ổng đi chưa?”, cũng tại má tụi nó nhát hoài, lì lợm, không ăn cơm là bị chú Sa ăn thịt. Rõ ràng là ấn tượng về thằng thiếu úy Cón mạnh mẽ quá sức tưởng tượng, rõ ràng là người ta bị giật mình bởi tội ác.

Bà con ngại ngần ác cảm giạt xa chú … Chú Sa thấy đây đúng là một tai nạn …

Cái “tai nạn” riêng của Chú sa chỉ xẩy ra trong phạm vi của một con hẻm nhỏ và sẽ không kéo dài lâu.  Còn hàng triệu thằng lính miền Nam thật –  cùng vợ con, thân nhân của chúng – không chỉ phải chịu đựng sự “ngại ngần ác cảm” của đám đông mà còn bị Nhà Nước Cách Mạng kỳ thị (và miệt thị) không biết đến bao giờ!

Mãi cho đến ngày 2 tháng 5 năm 2014, người ta mới nghe một viên chức ngoại giao của phe thắng cuộc, Thứ Trưởng Nguyễn Thanh Sơn, nói đôi lời tử tế:

Nowy obraz

Ngày xưa ta không thể nói là không có chính phủ Việt Nam Cộng hòa ở miền Nam. Đó là chính phủ cũng được quốc tế thừa nhận chứ. Đó cũng là một nhà nước có quân đội thực thi nhiệm vụ quốc gia của họ để bảo vệ chính nghĩa theo lý tưởng của họ.

Và đó cũng chỉ là sự tử tế ngoài miệng! Ngày 12 tháng 4 vừa qua, công an quận Hoàn Kiếm đã bắt giữ và buộc tội (“gây rối trật tự công cộng”) một số thanh niên đã mặc quân phục hay áo thun màu đen có biểu tượng Quân lực Việt Nam Cộng Hoà, trong cuộc tuần hành vì cây xanh ở Hà Nội.

Hai tuần sau, sáng 27/4/2015, công an quận Hoàn Kiếm đã kết hợp với công an Nghệ An khám xét nhà của anh Nguyễn Viết Dũng (tức Dũng Phi Hổ) tịch thu quân phục lính VNCH của anh Dũng.

Việc gì mà phải hốt hoảng đến nỗi “khám nhà,” “tịch thu” và “vu vạ” tội trạng cho vài thanh niên chỉ vì y phục mà họ mặc trên người như thế? Chả lẽ cái chế độ hiện hành có thể bị rung chuyển chỉ bởi vài cái áo (“thun màu đen, có biểu tượng Quân lực Việt Nam Cộng Hoà”) sao?

Hơn nửa thế kỷ tuyên truyền lừa gạt, bôi bẩn, miệt thị những kẻ thua cuộc (bộ) chưa đủ nguôi ngoai thù hận hay sao?  Nắm trọn quyền bính của cả một nhà nước trong tay mà sao có thể hành sử một cách đê tiện, và tiểu tâm đế́n thế?

Dù thế, thời gian đã không đứng về phe thắng cuộc, và đã dần hé mở dần chân dung của những người lính miền Nam:

Cho tôi thắp một nén nhang

Khóc người đồng chí

Mà bấy lâu nay tôi cứ đinh ninh là ngụy

Tha thứ cho tôi một thế hệ bị lừa !

Năm tháng đi qua

Gần hết cuộc đời tôi mới ngộ ra

Không giọt máu Việt Nam nào là ngụy

Trừ những thằng bán nước – đi đêm

Lê Phú Khải

 

10 Phản hồi cho “Chút Lính Miền Nam”

  1. Tien Ngu says:

    Thưa,

    Đọc cái doãn văn đính kèm, diễn tả chân dung của một em thiếu uý…nguỵ, của cò mồi cs , mà…chán mớ đời…

    Thì ra trong cái cặp mắt hí của cò mồi (và em giáo diếm ngạo ngôn vững nập trường) , các em thiếu uý hào hoa phong nhã của lính…nguỵ, đều là…qủi vương. Xấu ác còn hơn du kích thất học…
    Không dê được em nào, chỉ toàn nà ra tay…hãm hiếp.

    Viết láo mà không sợ dân miền Nam cười. Thiệt là…dốt. Thế có khác nào…chửi cha đảng Cộng, chuyên chưa chấp, xài lũ…dốt mà láo?

    Xin lỗi mấy em cò mồi nghe (và Giáo Điếm Vững nập Trường), thiếu uý…nguỵ năm xưa, em nào có tệ bạc lắm cũng…tú tài một. (Rất ít em được…đặc cách, học sỉ quan đặc biệt, chưa tốt nghiệp…tú tài).

    Cho nên, xưa, nói đến thiếu uý nguỵ là….thiếu uý nhìn em thiếu uý cười, lòng em …chiết điếng thiếu úy ơi….
    Em nào cũng tay đàn tay súng, văn chường tán gái lúc nào cũng đầy đầy đủ, sao…ế được mà đi…hiếp dâm?
    Gái…xô ra không hết, xấu xấu nhiều khi…cho không, cũng…lơ càng.

    Nàm gì có chuyên thiếu úy ngụy không có gái…tình tang, phải chơi màn…hiếp dâm?

  2. Trình Bội Ngọc says:

    Lòng của tiện nữ lúc nào cũng có hình ảnh người lính VNCH.

    • Đọc thấy người đẹp Trình Bội Ngọc cứ lúc nào cũng ẻo lả, xưng mình là Tiện Nữ, trong đối thoại lại còn đòi mấy cái đấng mày râu khen mình đẹp nữa!
      Hot chien tôi thấy hơi bị sung sung đó nghen, yêu cầu người đẹp Trình cô nương trình cho làng xem ngay cái hình bikini 2 mảnh của nương nương thật bắt mắt xem sao? Vậy mới xứng đáng là người đẹp họ Trình chứ? Nên nhớ nấy giờ Hot Chien tôi khen nương tử đẹp 2 lần rồi đó nghe. Phải thưởng cho cả làng chút gì chớ. Chỉ cần tấm hình 2 mảnh của Trình nương nương thôi, it xịt hà. Không nhận hình chuyển giới nghen. Lính mà em.
      Ằ, nguồn tin quân báo 2, cho biết Dâm Tiên đã qui tiên về chầu chúa (phịa) cả 2 tuần nay rồi.Đọc cho chàng 50 kinh (láo) tối nay 5/8/2015 nghe Tiên ngu

      • Trịnh má má says:

        Nếu đã sung sung và “nóng” lên đến tận não rồi thì về nhà bảo má anh mặc bikini hai mảnh (loại “hot” nhất) để anh “chó” ngắm cho hạ “hỏa” .

        Ghi chú : Nghe nói có loại bikini vừa bé. lại trong xuốt, rất “hót” do nhà Betsey Bia vừa tung ra thị trường đấy …Loại này thì bảo đảm là sẽ thỏa mãn cho những đứa thích “Hot” như anh .

      • Nguyễn Trọng Dân says:

        Tin tức về DâM TiêN đúng không đó?

  3. ĐờiNàThế! says:

    Là người lính thì dù Nam hay Bắc
    Đều đem thân đi bảovệ lủ kwankwyền:
    Tức là bọn giáokwyền cùng tàiphiệt!
    (Xưa là vua, là chuá, là kwan trên!)
    Bọn chúngnó cứ tranhgiành kwyềnlực
    Thay phiên nhau mà ápbức dânđen
    Phe nào cũng đềcao mình chínhnghĩa
    Lừa dânta liều chết, cứ xông lên!
    Thua, chúng chạy, chúng chờ ngày ”phụckwốc”
    Thắng, cầm kwyền, chúng caitrị dânchiên !
    Và cứ thế, đời triềnmiên biển khổ
    Để ngàn đời chuá cứuthế cứ toòn teng…!!!

    (M)Amen!

    • Tien Ngu says:

      Thưa,

      Nghe…ngáo điếm phun mà…muốn mửa…
      VNCH mí…Cộng láo, như nhau?
      ( OK, hai đứa nó nà…đồng bào…)
      Nhưng Cộng láo, rỏ ràng nà…tai hoạ!
      Nó gây chiến, mạng ngưòi như…rơm rạ

      Đói nhiều đời nên…mắt hí sao, em?

      Phun phân, trây trét tèm lem
      Theo lũ Giáo Điếm táp…hèm, tự tôn
      “Cuốc ra”…kẹt, cs..nồn
      Chỉ có lũ điếm nà…khôn nhất đời..

      (Nghe nó hát mà…chán mớ đời)

      • KhỉGióNguTiện! says:

        Em đừng nóng, cái đầu ngu suynghĩ chậm
        Chuyện ngày xưa mầy ”bái má” hỏi biết liền!
        Đâu còn đó, cái miền nam hưđốn thậm,
        Ngậm mà nghe, mi nuốt nổi sao Tiên(tqh)?!,
        Mà thôi nữa, nói mần chi thêm hận
        Cố mà kwên, đừng nhớ nữa càng điên !!!
        Mình còn lại chẳng bao ngày em ạ
        Hãy tu tâm, dưỡng tánh, bớt ưuphiền…
        Thiền!
        Vô thiền, bất trí! Vô trí bất thiền!
        (Ko thiền= ko trítuệ! Kẻ ko trituệ cũng chẳng biết có thiền!)
        Chiên!
        Sốphận loài chiên là để chờ lên bàn tiệc!
        Ngườita chăn chiên là để mà ăn thịt chiên,
        Không thì để mà tế thần đó em ạ!
        Khi biết ra là đã kwá muộnmàng… rùi !!!

  4. xuântócđõ says:

    “Quốc có quốc pháp.Gia có gia huy.” Chế độ nào cũng vây ,không thể đế người dân của mình ăn mặc gióng kẻ ” thù” của mình,trêu ngơi như vậy được. Họ phải bắt ,cảnh cáo hay là bỏ tù. Đó là lẻ đương nhiên.Thử hỏi trước 75 phe quốc gia thấy thanh niên vnch mặc đồ bộ đội ,đôi mũ tai bèo đi nghênh ngang ở chợ Sài gòn là cảnh sát ,an ninh đẻ YÊN hay sao ? Cũng mấy năm trước dây ,Nam Lộc kể chuyên ,trên phố bolsa một giađinh đi chơi phố .Có lẻ họ mới qua nên trong ho,,có thiếu niên mặc áo maillot có cờ đỏ sao vàng .Nam lộc mua cái áo maillot khác trong tiệm gần đó và đưa cho em,bảo phải thay ngay lập tức .Nam Lộc nói :”đây là dân TN ,em mang áo biểu tượng cs ,không sợ bị dân đánh sao ?”
    Các thanh niên trong cuộc biểu tình chống cây xanh thì có người mặc áo lính rằn ri và sỡ dĩ người ta có vẻ bất mản ví blogger ĐT.viết có vẻ hằn học và xách mé,kiêm cả “cấm” một hình thức mà nguoi dân đang vì đó,chống bọn bắc kông. Vì người phản hồi nghĩ là trong cương vị đi biểu tình về cây xanh ,ông ta chĩ nên khách quan ,và im lặng hơn là lên tiếng hăn học quá đáng ,gây phản cảm ,chía rẻ trong lúc chúng ta cần đoàn kết vói mọi người ,mọi thành phần để chống ,trước là Bắc kông sau là TC…nhất là CA không phá cuộc biểu tình đó ,thì lên tiếng tố cáo như blogger ĐT là không thích hợp,có vẻ như là người của bộ máy đọc tài khổng lồ cs đó đã lên tiếng tố cáo vói cavc. Một lối chĩ điểm mà thực ra thì bài viết chĩ nên là bài tường trình cặn kẻ cuộc biểu tình đó mà thôi.
    (ngoài ra đồ linh hầu như đều gióng nhau. Mỹ tc hay lx và cả các nước ,đều có lính mang sắc áo như anh ta trong hình . Sao khẳng định đó là lính vnch mà không nghĩ là anh ta mua đồ lính Mỹ và may sữa đẻ khác người khác một chút.?(Mỹ đã có mặt tại vn).
    Ngoài ra ở trong một nước tự do dân chủ như Mỹ thi áo ,nón ,sao ,đông hồ của lãnh tu MT Đ(TQ) và cả hình Ông ta vẫn chưng và bán (ở SF),miển là đừng mặc ra ngoài đường .Không cấm nhưng ví ly do an ninh cá nhân cũa người đó.
    (xt đ)

  5. Thanh Pham says:

    Quân lực Việt Nam cộng Hoà

    Rồi bốn chục năm sau
    Biểu tượng quân lực ta
    Hiện diện tại Hà Nội
    Lính Việt Nam cộng Hoà!

    Một hành động tuyệt vời
    Một dũng cảm rạng ngời
    Năm người bạn trẻ tuổi
    Mang tin yêu cho đời!

    Nông dân Nam Bộ

    https://sangcongpha1.wordpress.com/

Phản hồi