Kỷ niệm 05/06: Mại dâm và yêu nước, bên nào nặng hơn?
Đã tròn 1 năm, ngày khởi đầu những cuộc biểu tình chống Trung Quốc xâm lược ở cả hai đầu đất nước 05/06/2011- 05/06/2012. Ngoài ý nghĩa lớn lao là chống bá quyền Bắc Kinh xâm lược, vì lãnh thổ thiêng liêng của Tổ Quốc, các cuộc biểu tình còn đặt ra một vấn đề khác đó là món nợ quyền được biểu tình của người dân đã bị nhà nước tước đoạt mấy chục năm qua đã đến lúc cần phải trả. Nhưng những cuộc biểu tình đã bị đàn áp thô bạo, người yêu nước đi biểu tình đã bị đưa đi “học tập, cải tạo” chung với những kẻ cờ bạc, mại dâm, ma túy. Phải chăng lòng yêu nước ngày nay được đánh giá ngang với mại dâm, ma túy, cờ bạc?
Xin thưa là không phải vậy. Với ma túy, mại dâm, cờ bạc nhà nước ta còn nhẹ tay và ưu ái hơn nhiều. Bằng chứng là hàng chục năm nay, mại dâm, cờ bạc cũng được nhà nước đưa vào chương trình xóa bỏ và tiêu diệt. Thế nhưng, càng chống càng to, càng diệt càng nhiều, cứ nở rộ như nạn tham nhũng vậy. Còn biểu tình yêu nước ư? Nhìn thực tế thì biết.
Trên mặt trận tuyên truyền, những cuộc biểu tình yêu nước và người biểu tình yêu nước đã được đối xử như những hành động thù nghịch, không một tờ báo nào dám cổ vũ lòng yêu nước của nhân dân qua các cuộc biểu tình đó, thậm chí còn ngược lại. Một năm đã qua, việc biểu tình yêu nước nhiều khi đã trở thành đề tài “nhạy cảm” và người ta tránh né khi nói đến. Nhưng, mại dâm và ma túy, cướp giật và cưỡng hiếp, giết người và cướp của… báo chí ta tha hồ tuyên truyền, tha hồ săm soi mà không hề bị đình bản, bị khiển trách, nộp phạt, xứng đáng chứng minh sự tự do của báo chí Việt Nam.
Do vậy, hôm nay, kỷ niệm một năm ngày 5/6/2012, thử bàn về đề tài được ưa chuộng: Mại dâm
Thỉnh thoảng, những khi tình hình Việt Nam có những vấn đề khó khăn về kinh tế như hàng ngàn công ty sập tiệm, giá cả tăng chóng mặt, đời sống càng ngày càng đi xuống hoặc khi bọn bá quyền Trung Quốc nhăm nhe bờ cõi, không chỉ lấn chiếm mà còn đe dọa đất nước chúng ta, thì lực lượng công an nhân dân lại lập chiến công rực rỡ đánh phá thành công một ổ mại dâm lớn. Nhiều đường dây mại dâm từ cấp thấp đến cấp cao đã bị phá trong nhiều năm qua trong đó có sinh viên, diễn viên và càng ngày càng có nhiều tầng lớp xã hội khác nhau từ những cô gái không có tiền mua thuốc cho con, đến những cô gái còn thiếu vài ba căn biệt thự hoặc vài chiếc ô tô xịn. Có thể nói, hoạt động kinh doanh mại dâm ngày càng phát triển và động viên ngày càng nhiều lực lượng, nhiều lứa tuổi tham gia. Mới đây, một ổ mại dâm hoa khôi, hoa hậu cũng đã bị phát hiện.
Những vụ án này được báo chí khai thác triệt để và được mô tả là đánh sập, phá án, triệt phá v.v… dùng toàn những từ ngữ như khi báo tin thắng trận hồi chiến tranh, người dân nghe cứ náo nức trong lòng muốn đến nhìn tận mặt sờ tận tay những vụ việc như vậy. Các video clip bắt mại dâm cởi truồng, lập biên bản trong tiếng chửi bới và thản nhiên quay video được cộng đồng dân Việt Nam đua nhau truy cập, lượng người xem tăng nhanh đến nghẹt thở. Việc tuyên truyền các sự kiện này được báo chí tận tâm, tận lực đưa đến cho người đọc những pha gay cấn, những trị giá của việt mại dâm. Vì sao vậy?
Việc bắt được đường dây mại dâm cao cấp này có ý nghĩa lớn lao trong đời sống xã hội Việt Nam, nó bác bỏ luận điệu của “các thế lực thù địch” đang tuyên truyền vô lý trước cộng đồng thế giới rằng kinh tế Việt Nam đang gặp khó khăn hoặc đời sống nhân dân Việt Nam nghèo khổ v.v… qua những vụ sụp đổ cỏn con như Vinashin hoặc Vinalines. Đây cũng là cơ hội để nhân dân Việt Nam nhận rõ hơn tình hình kinh tế Việt Nam không đến nỗi khó khăn như người ta thấy. Bằng chứng là những cô người mẫu, chân dài, diễn viên bán dâm tới hơn 50 triệu đồng/lượt (nghĩa là mỗi lần mua dâm là cả 10 tấn thóc ) vẫn cứ tấp nập người mua. Điều này chứng tỏ nền kinh tế Việt Nam vẫn rất mạnh mẽ và có mạnh mẽ như vậy, thì mới có lượng người mua dâm với giá ngất trời như thế.
Ngoài chứng tỏ khả năng kinh tế của mình như đại gia tổ chức đại đám cưới khủng, đại gia xây biệt thự khổng lồ, đại gia mua xe tiền tỉ sang trọng thì việc bóc gỡ đường dây mại dâm này còn có ý nghĩa to lớn rằng ở Việt Nam, lượng đại gia là không thiếu. Mà đại gia nhiều, thì có nghĩa là tiềm lực kinh tế lớn là đương nhiên, khỏi phải bàn cãi.
Đây cũng là cơ hội để nhiều cô gái thông qua báo chí nhà nước mà được nhiều người biết đến giá cả của mình cụ thể (tương tự quảng cáo nhưng không mất tiền) và hoàn toàn hợp pháp. Người mẫu Phương Trinh cho biết cái giá của cô là 20.000 đôla cho chỉ có 20 phút, nghĩa là mỗi phút với cô gái này là 1.000 đôla mà cô gái này còn chưa chịu (chắc các đại tư bản ở trong vũ trụ này cũng phải chào thua các đại gia Việt Nam).
Thử làm một phép tính đơn giản như sau: Số tiền nợ của Vinashin theo báo chí là 86.000 tỷ đồng, tức là khoảng hơn 4 tỷ đôla. Với một cô gái như Phương Trinh, cứ tính giá rẻ mỗi phút được đại gia trả 1.000 đôla, vậy cần số thời gian là 4 triệu phút, tức là khoảng 67.000 giờ, cũng tức là 2.800 ngày và là khoảng 93 tháng. Nếu có 10 cô Phương Trinh, chỉ cần hơn 9 tháng có thể làm ra số tiền hơn 4 tỉ đôla.
Trong khi đó cứ theo đà tăng trưởng số lượng cuộc thi hoa hậu, hoa khôi, người mẫu những năm qua, thì con số 100 hoa hậu hoa khôi là chuyện nhỏ, vậy chỉ cần con số đó hoạt động mỗi người một tháng, số tiền nợ của Vinashin chỉ là con muỗi mà thôi.
Điều có ý nghĩa lớn hơn, là chứng tỏ khả năng kinh tế của đất nước chúng ta vẫn tiềm tàng nhiều mặt. Bởi đất nước Việt Nam thời gian qua vốn nổi tiếng nhiều hoa hậu, hoa khôi, người mẫu, chân dài… qua các cuộc thi hoa hậu, hoa khôi mọc lên như nấm sau mưa từ cấp phường xã đến cấp trung ương. Mà đã có thi, là sẽ có hoa hậu, có hoa khôi nên lực lượng này sẽ không bao giờ lo thiếu.
Mấy năm trước, Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết đã chẳng từng làm công tác quảng cáo với bọn tư bản đại khái rằng mời các bạn đến Việt Nam, ở đó có nhiều cô gái đẹp, hẳn là có lý do của nó?
Chính vì vậy, nếu biết phát huy khả năng của đội ngũ này, thì việc đưa nền kinh tế nước ta ra khỏi những khó khăn do việc lỗ nặng hoặc phá sản của các tập đoàn nhà nước cũng chỉ là chuyện đơn giản mà thôi. Chẳng có gì phải nhặng xị ngậu lên như báo chí đã làm ồn ào.
Tại sao mại dâm không thể được coi là một nghề được tại Việt Nam?
Việc ở Việt Nam có công nhận mại dâm là một nghề hay không? đúng hay sai, tốt hay xấu tôi xin miễn bàn ở đây, đó là việc của các nhà quản lý nhà nước và các nhà nghiên cứu xã hội. Ở đây chỉ bàn mỗi vấn đề vì sao mại dâm không thể là một nghề ở Việt Nam.
Nghề mại dâm có từ thời hồng hoang của lịch sử, một số nước được nhà nước và xã hội chấp nhận như một nghề. Ở Việt Nam, sau năm 1975 chúng tôi được tuyên truyền rằng nạn mại dâm là tàn dư của chế độ thực dân kiểu mới ở miền Nam để lại. Chính vì thế nhà nước sinh ra các “Trường phục hồi nhân phẩm phụ nữ” để tiêu diệt nạn mại dâm.
Thế rồi không rõ kết quả của cuộc cách mạng tiêu diệt nạn mại dâm thắng lợi rực rỡ như thế nào (mà chắc chắn là thắng lợi, vì chưa có bất cứ ai bị kỷ luật vì đã không hoàn thành nhiệm vụ diệt nạn mại dâm) và những “Trường phục hồi nhân phẩm phụ nữ” đạt thành tích ra sao nhưng qua quá trình tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên Chủ nghĩa xã hội thì số lượng người tham gia mại dâm ngày càng nhiều và càng phát triển “cả về lượng lẫn về chất”. Từ những cô gái đứng đường, nay mại dâm đã bao gồm các hoa hậu và hoa khôi, bao gồm ca sĩ, nghệ sĩ và học sinh, sinh viên từ thời kỳ gái mại dâm ở độ tuổi trưởng thành đã được trẻ hóa đến trẻ vị thành niên… Không chỉ số này được sử dụng trong nước, mà còn được đưa đi phục vụ các nước anh em.
Trước sự bùng phát mạnh mẽ của mại dâm, nhà nước đã bàn bạc nhiều cách, thậm chí đã có lần báo chí đưa tin một Phó Thủ tướng sang tận Hà Lan để học cách quản lý gái mại dâm (bài báo này được rút xuống sau khi đưa lên mạng không lâu – chuyện thường của báo VN). Rồi biết bao công trình nghiên cứu, hội thảo, bàn luận lên tận Quốc hội, nhưng vẫn chưa tìm ra được lối thoát rằng có nên công nhận mại dâm là một nghề hay không?
Nhiều người cho rằng có lẽ vì khía cạnh đạo đức, truyền thống Việt Nam không thể công nhận mại dâm là một nghề và vì không quản được thì… cấm mà thôi.
Người khác lại cho rằng đừng nói chuyện đạo đức vào thời buổi xã hội xuống cấp không phanh này, khi mà nạo thai đang phát triển không ngừng, giáo dục thì đã đưa học sinh vào thời kỳ bình đẳng với thầy cô giáo như bạn bè. Thậm chí còn hơn cả bạn bè ở chỗ đánh nhau với bạn chán, học sinh có thể nhảy lên đánh thầy cô như chơi. Còn thầy giáo giở trò dâm ô với học sinh, mua dâm các cháu học sinh vị thành niên… là chuyện lặt vặt. Cho nên không thể nói không coi mại dâm là một nghề vì khía cạnh đạo đức.
Vậy thì lý do gì để không thể coi là một nghề?
Suy đi, nghĩ lại nhiều thì cuối cùng cách giải thích có lý nhất chắc là vì cái “cơ chế” mà ra.
Thử tưởng tượng trường hợp mại dâm được coi là một nghề, điều gì sẽ xảy ra?
Có lẽ chỉ vì ở nước ta, cơ chế là cả xã hội đặt dưới sự lãnh đạo sáng suốt và tuyệt đối của đảng. Vậy nên tất cả mọi mặt đều được đảng lãnh đạo tuyệt đối. Vậy nếu mại dâm được coi là một nghề, thì hẳn nhiên phải được thành lập thành hội đoàn hẳn hoi, chẳng hạn bên cạnh Hội nông dân tập thể, hội nghề cá, hội xuất nhập khẩu, hội may mặc v.v… thì sẽ có Hội Mại dâm Việt Nam. Và đương nhiên, Hội mại dâm Việt Nam sẽ được đặt dưới sự lãnh đạo trực tiếp và tuyệt đối của đảng, trong đó có đảng ủy ngành mại dâm cho đến chi bộ ngành mại dâm và đương nhiên muốn có đảng ủy, đảng bộ, chi bộ ngành mại dâm thì phải có đảng viên mại dâm.
Đã là hội nghề nghiệp, thì hẳn nhiên phải có đại hội, tổng kết và phương hướng phát triển. Thử lấy một đoạn trong báo cáo tổng kết của Hội nông dân Việt Nam làm mẫu và chỉ thay chữ “nông dân” bằng “mại dâm”, ta sẽ có kết quả như sau: “Trong Quý I năm 2012, với khí thế thi đua lập thành tích chào mừng kỷ niệm 82 năm ngày thành lập Đảng cộng sản Việt Nam (3/2/1930- 3/2/2012), mừng xuân mới Nhâm Thìn; các cấp Hội, cán bộ, hội viên mại dâm cả nước tích cực triển khai thực hiện nhiệm vụ công tác Hội và phong trào mại dâm, đạt được kết quả chủ yếu sau…”
Kế theo đó sẽ là lời phát biểu của đồng chí ủy viên trung ương (hoặc UVBCT) đến tham dự và chỉ đạo về phương hướng phát triển và nhiệm vụ của ngành Mại dâm Việt Nam: Cần nêu cao tinh thần tiến công cách mạng, đưa phong trào mại dâm ngày càng rộng khắp và bước lên tầm cao mới xứng đáng với nhiệm vụ vẻ vang được giao phó. Rồi thì cần chú ý công tác phát triển đảng trong ngành mại dâm, đi đúng định hướng mại dâm Xã hội chủ nghĩa v.v…
Rồi thì ra nghị quyết “quyết tâm thi đua thực hiện thắng lợi nhiệm vụ ngành mại dâm được đảng và nhà nước giao phó, tiến tới vượt chỉ tiêu năm sau cao hơn năm trước, tăng vượt bậc so với cùng kỳ năm ngoái…”
Và biết đâu, ngành mại dâm sẽ học tập các ngành khác cũng lấy slogan và biểu tượng hoành tráng kiểu như “Trẻ hơn, rẻ hơn, nhanh hơn, đẹp hơn, rộng khắp hơn và an toàn hơn” chẳng hạn.
Việc công nhận mại dâm là một nghề hay không chắc còn phải bàn, nhưng chỉ với những chi tiết giả định được nêu ra ở trên, thì công tác đảng, đoàn thể lãnh đạo ngành mại dâm sẽ là như vậy.
Thế nhưng, “đảng ta” đã trót “là đạo đức, là văn minh, là trí tuệ nhân loại, là lương tâm thời đại” mất rồi. Chẳng lẽ với đạo đức sáng ngời như “đảng ta” mà lại chỉ đạo ngành Mại dâm Xã hội chủ nghĩa “Trẻ hơn, rẻ hơn, nhanh hơn, đẹp hơn, rộng khắp hơn và an toàn hơn” thì coi sao được!
Và vì thế, mại dâm sẽ chẳng bao giờ được coi là một nghề ở Việt Nam, dẫu các nhà kinh tế có tính toán đến lợi ích của nó rằng những vụ Vinashin, Vinalines hay bất cứ vụ nào, cũng chỉ là con muỗi so với kết quả của ngành mại dâm theo định hướng Xã hội Chủ nghĩa. Dẫu các nhà xã hội học có kêu gào không quản lý được mại dâm sẽ sinh hỗn loạn xã hội hoặc ngành y tế kêu gào mại dâm sẽ kéo theo bệnh tật và suy đồi nòi giống…
Thực ra, trong cuộc sống có nhiều khi muốn nhưng khó làm, thấy dễ ăn mà không dám nuốt, chỉ bởi những lý do, nguyên tắc hoặc nói một cách hiện đại là do cơ chế là vì thế.
Một năm trôi qua kể từ cuộc biểu tình yêu nước lần thứ nhất ngày 5/6/2011 nổ ra ở hai đầu đất nước, điều chúng ta thấy được rất rõ rằng: Nhà nước không thành công trong cuộc chiến chống mại dâm, ma túy và tệ nạn xã hội nhưng đã rất thành công trong việc dẹp tan những buổi thể hiện lòng yêu nước của nhân dân.
Và cứ thế chúng ta có quyền tin tưởng rằng mại dâm sẽ phát triển, lòng yêu nước chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.
Hà Nội, ngày 5/6/2012
Tác giả Nguyễn Hữu Dũng có sự ý tưởng và so sánh khá “lạ”, nhưng hình như hơi khiên cưỡng. Thậm chí tôi nghĩ là cố suy diễn một vài ý để cho bài viết thêm lạ. Chẳng hạn như tác giả viết “Mà đại gia nhiều, thì có nghĩa là tiềm lực kinh tế lớn là đương nhiên, khỏi phải bàn cãi”. Nói thế thực sự là chưa chính xác, vì đại gia đủ tiền mua mấy em chân dài, kể cả giá rất cao, thì vẫn không thể so sánh với “tiềm lực kinh tế” của một quốc gia được.
Đúng là viết về đề tài xã hội bao giờ cũng dễ hơn. Đề tài chính trị bao giờ chẳng khó hơn vì liên quan đến một vấn đề quan trọng hơn nhiều. Nước nào mà chả thế, riêng gì VN./.