WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Tớ- khán giả của 12 ngày đêm đánh nhau với B52- xin có ý kiến

Hai cô dân quân bên xác B52. Tháng 12/ 1972. Ảnh Google

Hai cô dân quân bên xác B52. Tháng 12/ 1972. Ảnh Google

Mấy hôm nay, các phương tiện truyền thông lề đảng liên tục đăng bài, đưa hình ảnh, tổ chức cho các nhân chứng lịch sử phát biểu về cái «chiến dịch Điện Biên Phủ Trên Không» cách đây 40 năm!

Thôi thì đủ thứ tài tình của Đảng ta về chiến lược, chiến thuật, nào là về nghệ thuật quân sự, nào là 4 mũi giáp công để đánh thắng trận Điện Biên Phủ Trên không, nào là buộc Đế Quốc Mỹ và tay sai phải ngồi vào bàn hội nghị ký kết «Hiệp định Lập Laị Hòa Bình và Chấm dứt chiến Tranh ở Việt Nam», buộc quân Mỹ phải «rút lui nhục nhã», tạo điều kiện cho cuộc chiến tranh giải phóng miền Nam đi đến thắng lợi hoàn toàn…

Chao ôi! Toàn những lời lẽ đã được viết trên sách vở báo chí của họ cả 40 năm qua! Một chứ mười thằng Mỹ mà gặp phải cái sự tài tình vô biên của «Bộ Chính Trị Đảng ta» thì cũng đi tiêu luôn!

Cho nên, hôm nay Đảng được quyền làm vua, muốn gì được nấy,bất khả xâm phạm là cái lẽ thường tình! Thằng nào phủ nhận cứ là chộp đi tù hết!

NHƯNG KHÔNG! Không phải như thế!

Tớ, nhân danh một người có cái đầu biết nghĩ, có cái tim biết rung động, và có cái «gan» dám nói ra những điều mà khối người nghĩ như tớ mà chẳng dám hé môi, xin tuyên bố:

Theo tớ:

CHIẾN DỊCH 12 NGÀY B52 DỘI BOM MIỀN BẮC VIỆT NAM KHÔNG HỀ CÓ MỘT MỤC ĐÍCH QUÂN SỰ NÀO!

Mỹ cũng chẳng muốn tiếp tục tham chiến, mà ta cũng chẳng mong tiêu hao bớt không lực Hoa Kỳ để đọ tài nghệ thuật quân sự làm gì!

Tất cả chỉ nhằm mục đích là kéo phái đoàn Lê Đức Thọ trở lại Paris để ký kết cho xong cái Hiệp Nghị đã hoàn chỉnh và ký tắt, trừ một điều khoản chưa thống nhất mà quan trọng bậc nhất là «phía Mỹ phải bồi thường chiến tranh với số tiền là…tỷ ??? đô-la….».

Chính cái sự bế tắc tạm thời này mà hai bên đều tạm nghỉ, để chuẩn bị một «ván cờ chính trị bằng …bom đạn» cuối cùng, mà nguời Mỹ đang nóng lòng chấm dứt ngay cái cuộc dính líu “tốn kém tiền bạc và mạng người nhất trong lịch sử của nước Mỹ”

Trong cái tháng 12/1972 đó, chẳng phải chỉ có những cán bộ tuyên huấn như tớ, không ai là cán bộ nhà nước ở miền Bắc mà không phải học qua chiến lược, chiến thuật «Bốn mũi giáp công» của Đảng ta!

Nghĩa là: Trên chiến trường càng đánh mạnh thì trên bàn hội nghị càng dễ cho “ta”… mặc cả. Cú 4 mũi giáp công lần này không ngờ lại được chính người Mỹ mang áp dụng ngay vào những ngày cuối tháng 12 năm 1972!

Chiến trường miền Nam chưa dọa được nổi ai thì ở miền Bắc, Nixon đã ký lệnh tiến hành ngay chiến dịch “Linebacker 2″ đe dọa “đưa miền Bắc VN trở lại thời kỳ đồ đá” như H. Kissinger đã công khai báo trước!(«push the Viet Nam to the Stone age»)! bằng cuộc tấn công từ trên trời suốt 12 ngày đêm bằng đủ loại máy bay gồm cả B52 rải thảm ở trên 140 địa điểm của 5 thành phố! Chỉ riêng Hà Nội, 67 xã ngoại thành (nặng nhất là Yên Viên),19 trận địa tên lửa, 14 trận địa phòng không, 8 sân bay đã bị dội 36.000 tấn bom.
Làm chết (theo “ta”) là 4025 người và (theo Mỹ) là 2200 trên 5 tỉnh bị bom B52, mà chỉ riêng Hà Nọi là…1.318 người!

Thiệt thòi về vật chất, cầu đường, kho tàng quả là to lớn nhưng so với khối lượng hơn 36.000 ngàn tấn bom đổ xuống (bằng tất cả số bom Mỹ đã đổ xuống hai miền VN từ 1961 đến 72) thì sao cái số người chết lại quá ít thế nhảy? “Thằng Mỹ có mắt như mù”, “B 52 là bê quăng sai” (*) thật sao? Trường quân sự Mỹ đào tạo ra toàn thứ vô tích sự thua cả một anh nông dân chính cống Thái Bình lái máy bay sao?

“Hiện đại thế này mà chỉ rải thảm ở…ngoại thành bởi vì…Sợ dân nội thành quá hay sao?

Là người chứng kiến từ đầu đến cuối không sót một trận nào trên một sân thượng đường Quan Thánh của nhà đạo diễn điện ảnh Đỗ Ngọc: tớ xin nói thẳng một điều mà người ta sợ chạm đến nhất, ĐÓ LÀ:

TRƯỚC SAU NHƯ MỘT KHÔNG QUÂN MỸ KHÔNG ĐƯỢC PHÉP ĐÁNH VÀO KHU DÂN SỰ!

Điều này giải thích tại sao dân Hà Nội trong đó có tớ thì.., «dù ai đi đâu thì đi, Quyết tâm ở lại một ly không rời!».

Trong những ngày mà người ta hô hoán lên, tưởng như Hà Nội sắp bị san thành bình địa ấy, tớ và bạn bè, đặc biệt những anh em trong dàn nhạc của xưởng phim truyện (ngày ấy còn trẻ hơn tớ nhiều nên nay chắc khối người còn sống) chắc không thể nào quên!

Tất cả chúng ta đều ra ngồi ngắm cái «trò chơi nắn gân chết người» bên bờ hồ Tây ngay cạnh studio của xưởng, đúng vào những ngày thu thanh âm nhạc cho phim “Bài ca ra trận” của tớ (Đạo diễn Trần Đắc)

Chẳng anh nào có lấy một cái hầm cá nhân! Anh nào cũng yên chí «Mỹ nó đánh có mục tiêu cả đấy!» hoặc “Nếu bị tên bay đạn lạc thì có đi sơ tán hay xuống hầm cũng chết vì…có số cả thôi”!

Như ông Đại sứ Santini và cô nhân tình nào đó đã bị Thần chết điểm danh nên mắc phải «tên bay đạn lạc»! Chứ Sức mấy mà Mỹ nó dám làm cỏ cả gần trăm cái sứ quán! Có mà chính trị…Rồ!

Cho nên: Cách tránh máy bay Mỹ tốt nhất chính là…ở lại Hà Nội! Thậm chí có nhiều gia đình cơm nắm, muối vừng lên cạnh hai sứ quán Liên Xô và Trung Quốc trải chiếu nằm la liệt suốt đêm ngày!

Nói trắng ra rằng, Không lực Mỹ đã có lệnh nên cố tránh hết sức các mục tiêu phi quân sự.

Một vài nơi như mặt sau phố Khâm Thiên, bệnh viện Bạch Mai đều do cảnh tên bay, đạn lạc, né tránh tên lửa, pháo cao xạ mà xảy ra. Chưa kể có đêm, khán giả đã chứng kiến cảnh lạnh người tên lửa ta vừa phóng lên bỗng vì sao chẳng biết không bay lên tới đích mà lại bay vòng cầu, rớt trúng một khu dân cư nào đó ở ngoại thành! Trừ bọn tớ, ai nghe nổ đùng trên đầu chẳng cho là… bom địch!

Còn chuyện sơ tán ư? Có những bài phơi-ơ-tông viết cứ như thật của mấy anh ký giả «nghe kể lại rồi tán láo»…thì…đúng là không mấy ai biết được rằng:

a-/Hà Nội đã bắt buộc phải đi sơ tán từ lâu! Ngay gia đình tớ cũng có 3 nơi sơ tán vì 3 con phải đi theo 3 trường!

Dân số Hà Nội lúc ấy chẳng còn được nửa triệu người. Đặc biệt qua bao năm sống dưới chế độ bao cấp sau “cải tạo XHCN”, mất tất tần tật rồi, có ai còn gì đâu để mà thương tiếc! Có cái xe đạp là quý nhất với một cuốn sổ gạo và một nắm tem dầu, mỡ, đậu phụ, là…hấp lên đường!

Chính cái không khí «hòa bình đến nơi rồi» đã làm nhiều người «hồi cư» sớm tí chút nên mới có chuyện một đêm 18/12/1971 di tản được 50 vạn người! Nhưng Trở lại nơi sơ tán mới đúng là tính chất của cái đêm đáng nhớ ấy!

Chẳng cần lệnh liếc, chẳng cần phải tổ chức đội đoàn…, chẳng cần ai “lãnh đạo”, mạnh ai thì cứ «vô tư» trở về nơi sơ tán! Ai có xe dùng xe! Ai chạy bộ thì chạy bộ!…

Cho nên, các con đường dẫn ra khỏi thủ đô, tối hôm đó đều…«vui như trẩy hội»!

Con nít vừa đi vừa chạy trên đường sáng trăng, đuổi nhau la hét om sòm. Tớ cũng cảm thấy rất vui khi trực tiếp chứng kiến cái cảnh này do cũng phải đưa đứa con út về nơi sơ tán vì nó cũng như nhiều học sinh khác cứ tưởng hòa bình đến nơi, nên nhân ngày nghỉ lễ, mò về Hà Nội thăm nhà! Nào ngờ! Nói phỉ phui, nếu Đế Quốc Mỹ chủ trương giết người thì chỉ đêm đầu tiên, nó có thể tiêu diệt cả ngàn người trên những con đường dẫn ra khỏi Hà Nội như chơi!

Nhưng may thay, cho đến gần sáng, khi xuất hiện những chiếc ô-tô đủ loại đuổi theo đoàn người đi sơ tán tự động, mới các cháu “ưu tiên lên xe”, tất cả không hề xảy ra một chuyện đáng tiếc nào!

Vậy mà người ta cứ nói «phóng» lên sự thần kỳ của cuộc di tản trong một đêm của nhân dân Hà Nội dưới dự lãnh đạo và tổ chức tài tình cuả Đảng đã đập tan âm mưu của «Đế Quốc Mỹ»! Ôi! tuyên truyền nhồi sọ láo toét cho ba cái anh nông dân i-tờ-rít cách đây 40 năm nay mang ra diễn lại với dân Việt thời @ này! Đúng là họ …liều thật !

Tóm lại VỤ 12 NGÀY ĐÊM, chính phía Mỹ đã dùng chiến thuật ĐÁNH ĐỂ ĐÀM của Việt Cộng một cách hiệu quả hơn «ta» chứ chẳng nhằm mục đích quân sự nào cụ thể! Và họ đã ép «ta» phải trở lại Hội Nghị Paris bằng cái giá tiền, của, và sinh mạng của cả 2 bên không rẻ chút nào!

Bản hiệp ước Paris vẫn được ký mà vẫn không có được sự đòi hỏi của phía Việt Nam là Bồi Thường Chiến Tranh! Chẳng thêm cũng như bớt được điều gì so với bản ký tắt do ông Sáu Thọ mang từ Paris về mà bọn mình đã phải học để mà…”quán triệt” để mà viết baì ca ngợi sự tài tình của Đảng-Bác (dù bác đã chết cả 3 năm rồi)!

Không những thế, nó đã đánh dấu một thời kỳ lịch sử đau thương mới của dân tộc Việt: Đó là sự rút lui khỏi một cuộc chiến bị khoác cho là «xâm lược» của người Mỹ, để lại cho mảnh đất hình chứ S một cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn thêm hơn ba năm nữa mang tên «Chiến tranh giải phóng» nhưng thực chất là cuộc chiến để cộng sản hóa khắp vùng Đông Nam Á này!!!

Chính cái thắng lợi 1975 của những người cộng sản miền Bắc đã đưa cả dân tộc Việt này vào chỗ «không thể hòa hợp» cho đến hôm nay và…cho đến…«bao giờ…cho đến bao giờ!» bắt đầu từ cuộc «nắn gân nhau» bằng xương máu của hàng vạn con người…là như vậy đấy!

Là nhân chứng lịch sử còn sót lại («eyes and ears witness»), mình càng thấy «đau» hơn khi người ta đã liều lĩnh bóp méo sự thật, để lừa gạt những thế hệ hôm nay và mai sau!
Và mình quyết phải nói lên, dù mới chỉ nói ra được mới có 1/10 sự thật!
Ai còn sống sót đến ngày hôm nay hãy bổ xung cho lớp trẻ hôm nay được rõ thêm kẻo cứ phải nghe mấy ông già, dù ít tuổi hơn mình, nhưng hầu hết đã lẩm cẩm hết hơi, đang lên Tivi nói ra những điều mà tớ bỗng dưng thấy cần phải viết ngay entry này.

Theo Blog Tô Hải
————————————-

(*) Tất cả những con số tớ đều tra cứu nghiêm túc từ Google (cả ta lẫn Mỹ)! Sức mấy mà tớ nhớ được! Tuy nhiên không tin thì các bạn cứ tra cứu mà xem. Còn nhiều chuyện hay vô cùng!

173 Phản hồi cho “Tớ- khán giả của 12 ngày đêm đánh nhau với B52- xin có ý kiến”

  1. Trần Thế says:

    12 ngày đêm đánh B52. . .

    Với trên 58,000 quân chết và tiêu trên 200 tỉ đôla mà sự ngăn chận CS không kết quả như ý. Có nghĩa Mỹ muốn tình trạng Việtnam giống nam-bắc Hàn để dân chúng tự so sánh hai chế độ rồi tự động họ ngã theo. Nhưng tham vọng quyền lực của các lãnh tụ CS Nga, Tầu, Bắc Việt,Bắc Hàn .v.v..đều như nhau, chết bao thì chết, Mao đã từng tuyên bố: không sợ bom nguyên tử vì trung quốc có cả tỉ dân, nếu chết 500 triệu vẩn còn 500 triệu ( rỏ ràng cứu cánh biện minh cho phương tiện của người CS )!

    Dân Mỹ phản đối cuộc chiến ở VN, Pháp thì cai cú trận Điện Biên Phủ vì Mỹ không giúp nên thông đồng với Nga- Tầu làm cho Mỹ nãn lòng bỏ cuộc, rồi Pháp sẻ có phần chia chác sau khi Mỹ ra khỏi VN,cộng thêm thành phần Thứ Ba bị bùa mê thuốc lú CS giựt dây quậy phá ở miền Nam, loại trí thức gà mờ như Lý Chánh Trung, Ngô Công Đức, Nguyễn Ngọc Lan, Huỳnh Tấn Mẫm.v.v. .

    Lúc bấy giờ những tay Cao Thủ ở Washington,DC.nhìn lại ván cờ : đệ nhất và đệ nhị thế chiến Mỹ đã mất bao nhiêu sinh mạng, tiền bạc để giúp trong khi trong Âu Châu đang hưởng lợi mà lại lững lơ ngồi nhìn, Nhật thì lo buôn bán kiếm lời ! Và cả thế giới hưởng lây? Vì thế Mỹ không muốn làm cảnh sát Quốc Tế nữa,không muốn làm Anh Hùng nữa, Mỹ quyết định chơi cờ thế!

    Hoa Thịnh Đốn thấy hai con Gấu đỏ Nga-Tầu đang gầm gừ với nhau, liền ném “cục xương VC ” ra cho tụi nó giành. Nixon đưa Kissinger sang Tầu ” vẽ ” ra hiệp định Ba Lê.Trong thời gian hội nghị con cáo già Kissinger còn rỉ tai Lê Đức Thọ , hoà bình đi, đừng đánh nữa, tao sẻ bồi thường( 400 tỉ đô ) để xây dựng đất nước! Tay chơi bài ba lá ở làng quê, Lê Đức Thọ, khoái chí, tưởng bở, bèn về báo với mấy cái đầu đậu hủ, Lê Duẫn, Phạm văn Đồng. v.v. . Mỹ nó thua rồi, nó chịu bồi thường (400,000.000.000 ) đôla. Kỳ nầy bọn mình chia nhau khẳm luôn! ( rốt cuộc chia cái Củ Cải ). Bởi Mỹ thừa biết hiệp định chỉ là cái ” vé ” máy bay để nó bay ra khỏi VN thôi và sớm hay muộn Nga cũng ra lệnh Hà Nội chiếm cho được miền Nam. Quả đúng y như kịch bản, Bắc Việt chiếm được miền Nam liền nhảy lưng tưng la ó om sòm, đánh cho Mỹ cút Nguỵ nhào.
    Trong khi Trung Cộng nóng mặt vì ý đồ bị thất bại và hai con chốt cãn đường đàn em là Khờ Me Đỏ và MTGPMN đã bị thanh toán. Đặng Tiểu Bình liền bay qua Washington, DC.hỏi ý được chú Sam OK ngay. Tàu phù Đặng xua quân ngay lập tức, quân Tàu tha hồ chém giết dân Việt giống như Khmer Rouge giết dân Campuchia. Đám đầu gấu Hà Nội tái mặt, kêu cứu với Moscow nhưng Liên Xô Vĩ Đại im re,làm cho những bộ mặt sắt máu ở Bắc Bộ Phủ nhắm mắt lại mà nghe tim mình tan nát tình Đồng Chí ! ! Trong khi đó những cặp mắt ở Ngũ Giác Đài theo dỏi qua màn ảnh vệ tinh siêu đẳng xem bao nhiêu Hồng Quân Liên Xô tràn qua biên giới Trung Cộng làm một cú Touch Down, để họ vỗ tay, rất tiếc Nga ” bèo ” không dám chơi. Làm Uncle Sam buồn ” năm phút “.

    Đúng ra cuộc đối đầu của khối Tư Bản với Cộng Sản phải là Âu Châu, nhưng Anh, Pháp, Đức. . .họ khôn, họ tránh. . .chỉ có Hồ Chí Minh làm tài khôn, thích làm Anh, Chị mới ” nướng ” hết mấy triệu Dân Việtnam để bây giờ đất nước tan nát vì cái vòng ” kim cô ” của Tàu !

  2. Builan says:

    CÁI NI MỚI LÀ ĐÁNG SỢ
    Thể hiện rõ “Đinh cao trí Tuệ cuả CC(công cụ) láo”

    Xin nghiêng mình chaò “Thằng hèn TÔ HAĨ ”

    MỜI bà con vài link dưới đây, xem cho rõ sự tình

    Bộ đội ‘ém máy bay’, xuất kích & tiêu diệt ’2 hàng không mẫu hạm của Mỹ’

    http://danlambaovn.blogspot.com/2012/12/bo-oi-em-may-bay-xuat-kich-tieu-diet-2.html#.UM4Jcne73_c

    • quang phan says:

      Hoang tưởng còn hơn cả phim hoạt họa vui cười cho trẻ em !

      ” Ém máy bay , xuất kích tiêu diệt hai hàng không mẫu hạm Mỹ” quả là chiến công có một không hai trong lịch sử …báo chí Việt nam kể từ khi Việt nam có tờ báo đầu tiên ra đời năm 1865 .

  3. Trúc Bạch says:

    Không nói láo, không phải Việt cộng Thế nhưng vẫn có đứa tin sái cổ ; Thảo nào mà hòa bình đã 40 năm mà “Dân Trí VN vẫn còn thấp.” (lời thú nhận của Việt cộng)

    Dối trá, gian manh, tàn độc là thuộc tính của Cộng Sản !…Bất chấp thủ đoạn, miễn là thắng, nhưng thắng rồi thì lại dối trá, gian manh, tàn độc gấp ngàn lần khi chưa “cướp” được chính quyền .

  4. nguenha says:

    “láo như Vẹm”!! không LÁo sao được, ai cũng đánh thắng cả,mà gặp ai,xin (ăn) đó,thế là nghĩa làm sao??
    Suy nghỉ một chút sẽ tìm ra câu trả lời,thì té ra VNCS là Robot, bảo đâu đánh đó!! Không Robot sao được
    khi Lê Duẩn đã nói “đánh Mỷ’ là đánh cho Liên-xô và Tàu!! Trên thế giới này không riêng gì CSVN,mà bất cứ
    nhà nước tay sai nào cũng là Robot hết! Chiến thắng DBP “trên Đất” đã có Bạch thư của Tàu Công sau 1979
    trả lời rồi. Chiến thắng DBP “trên Không” đả có Tô-Hải,một chứng nhân Lịch-sử nói thay. Thế thì còn gì để nói với Ngụy quyền Cs nửa! Đúng là ‘mặt chai,mày dạn”./

  5. Dân trí says:

    Là thế hệ sinh ra và lớn nên nhờ ơn đảng trong giai đoạn chiến tranh,..đã như trẻ em nhỏ tò mò đứng xem bên ta bắn máy bay mỹ và xem máy bay Mỹ ném bom trong nỗi sợ hãi đầy thích thú.Rồi những ngày tháng đỏ lửa B52 mười hai ngày đêm Hà nội-Hải phòng, đã háo hức trong đoàn quân tổng động viên nhập ngũ ra tiền tuyến chiến đấu cho đến ngày giải phóng được miền Nam! ..Những ngày này bật tivi VTV4 thấy Đảng ta rầm rộ tuyên truyền, dựng lại những thước phim về 12 ngày đêm lịch sử với những cảnh bom đạn khói lửa,… rồi những phát biểu, phỏng vấn của những chứng nhân sống đã tham dự vào sự kiện lịch sử trên mà thấy dội lên trong con người cái cảm giác phản cảm dằn vặt,giả dối,..đến trơ trẽn thô bỉ, và từ trong sâu thẳm cuả con người mình như tan vỡ một cái hình hài bấy lâu đã cấu thành và hiện hữư. Nó chính là tác nhân làm mình dằn vặt mất niềm tin vào cuộc đời, vào con người vào những điều tốt đẹp – Nó là con người mình được Đảng ta vun trồng giáo dục trong suốt những năm tháng tuổi thơ dưới mái trường cuả đảng về niềm tin về chân lí, lí tưởng và những điều cao đẹp về con người cuả Đảng…tất cả, tất cả đã cấu thành trong mình cái niềm tin tuyệt đối thánh thiện cho đến khi tiến vào thành phố Đà nẵng để giải phóng miền Nam cái con người mình mới từ từ tan vỡ trong sự nghi ngờ dằn vặt về sự thật mà Đảng đã dạy cho bấy lâu! Rồi những năm tháng kế tiếp, cuộc sống cuả miền Nam mới giải phóng cùng những việc làm của Đảng ta tiếp theo đã phá vỡ trong người tôi tất cả những gì tôi có do đảng đã vun trồng lên… và tôi giờ đây đang phải đi tìm và xây lại chính mình trong đau khổ, dằn vặt vì niềm tin đã bị Đảng lợi dụng và lừa bịp….trở về với chính mình với sự thật trong khi Đảng vẫn leo leỏ đến trơ trẽn trong sự giả dối bóp méo sự thật của Đảng – kẻ đã gây ra sự đổ vỡ đau khổ trong mỗi con người lương thiện Việt. .

  6. Phi công says:

    “Chúng tôi thiết tha mong rằng những người lãnh đạo của nước Mỹ chấm dứt ngay những cuộc ném bom này. Họ cần làm mọi việc để cuộc chiến tranh chấm dứt ngay, để chúng tôi sớm được trở về với gia đình”, thiếu tá không quân Carl H. Jeffcoat gửi lời cầu xin từ Hỏa Lò (Hà Nội)
     
    “Bám đuôi nhau mà về”?
     
    Đại úy hoa tiêu B52 Robert G. Certain khai rành rọt sau khi bị bắt sống: “Chúng tôi xuất phát từ đảo Guam. Khi chúng tôi đang giải trí ở câu lạc bộ sỹ quan, một số đã chuẩn bị đi ngủ thì lệnh trên gọi đi ngay. Lệnh cấp tốc. Hoạt động nhiều tốp. Cùng một lúc.
     
    Chưa bao giờ huy động lớn đến thế. Ai cũng bất ngờ. Bất ngờ hơn nữa là nghe phổ biến nhiệm vụ: đánh vào vùng Hà Nội. Chúng tôi lo ngại nhìn nhau. Có đứa bảo: Thế là hết Noel.
     
    Mấy viên đại tá cơ quan tham mưu bảo chúng tôi: “Không có gì phải lo cả. Đi ném bom đêm. Bay cao. Cứ bám đuổi nhau cho chặt. Chiếc nọ thẳng hàng chiếc kia. Rồi bám đuôi nhau trở về. Sẽ trở về đủ. Không có gì đáng lo cả!”.
     
    Robert còn được các chỉ huy đảm bảo “đi đánh đêm, MIG và trận địa tên lửa không nhìn thấy được”, rồi thay vì được ngủ một giấc tại Guam, là đi thẳng vào “Hilton” Hỏa Lò ngủ dài ngày lẫn đêm.
     
    Còn trung tá lái chính B52 Henry Ian thì không thể quên những ngày trước khi vào Hỏa Lò “nghỉ ngơi”: “Mọi người lên xe Jeep đi tới một dãy nhà một tầng màu xám. Ở đó người ta họp phổ biến nhiệm vụ cho các phi công trước khi đi ném bom. Không khí lặng lẽ và chìm đắm. Những ai chưa đến lượt đi thì nằm tại buồng riêng thở dài, nghĩ đến gia đình. Những người sắp lên máy bay thì lặng lẽ nhìn nhau, không nói chuyện nhiều như trước.
     
    Trong cuộc họp, người ta còn nói tới cả những hoạt động đi cứu của phi vụ hôm trước, nhưng không nói rõ thiệt hại ra sao. Việc giấu diếm úp mở này càng làm khủng hoảng thêm về tâm lý đối với những người sắp ra đi như tôi lúc bấy giờ. Tất cả là màu xám. Một phòng họp màu xám dưới một bầu trời màu xám.
     
    … Hôm ấy là ngày 22/12, máy bay tôi đi đầu tốp thứ 3 trong số 4 tốp của hướng chúng tôi, xuất phát từ Utapao (Thái Lan) lúc 1h30′ sáng. Máy bay của tôi chở bom 700 và 500 cân Anh. Lúc bấy giờ chúng tôi đang ở độ cao 10km, tốc độ khoảng 900km/h.
     
    Khoảng 4 phút trước khi tới mục tiêu (Hà Nội) thì chúng tôi được báo động có hiện tượng nghi ngờ là máy bay MIG đang săn đuổi. Ngoài ra, với mắt thường, chúng tôi có thể thấy nhiều tên lửa SAM bay vút lên phía chúng tôi.
     
    Máy bay của tôi bị liên tiếp 2 tên lửa SAM. Sau khi bị hỏng vì quả SAM thứ nhất, chúng tôi không liên lạc gì được với nhau. Tôi đang cố gắng giữ cho máy bay thăng bằng thì bị tiếp quả SAM thứ 2, máy bay bị hỏng nặng. Cửa kính chắn gió ở buồng lái vỡ tung, hệ thống điện trong máy bay hoàn toàn mất hiệu lực, 2 động cơ máy bay bị cháy, cánh trái cháy, điện đài liên lạc để cứu cũng không liên lạc được.
     
    Tôi là phi công lái chính, và là người chỉ huy phi hành đoàn. Tôi rất muốn liên lạc với mọi người trong nhóm, nhưng cả người lái phụ tôi cũng chẳng biết số phận anh ta ra sao. Ghế dù bật tôi ra khỏi máy bay, chiếc máy bay khổng lồ 8 động cơ mà tôi lái đang cháy sáng rực như một quả cầu lửa lớn. Xung quanh tôi tên lửa, đạn pháo nổ, réo vun vút. Thật là kinh khủng. Khi dù sắp hạ tôi xuống đất thì đã có rất nhiều người chờ sẵn để bắt tôi”.
     
    Trong một kíp bay khác, trung úy, hoa tiêu William Thomas Mayall thì than phiền với những người bắt mình: “Theo quy định của giáo trình dạy người lái B52, nếu gặp bất trắc phải xử lý nhảy dù thì người lái chính phải ra lệnh cho toàn kíp. Sau đó thứ tự nhảy dù quy định như sau:
     
    Thứ nhất, người giữ súng được nhảy đầu tiên. Thứ 2 và thứ 3 là hai hoa tiêu, vì không cần đến họ nữa. Thứ 4 là sỹ quan điện tử. Thứ 5 là phụ lái và cuối cùng là lái chính, vì 2 người này phải giữ cho máy bay thăng bằng, phải cầm lái đến giây cuối cùng, đảm bảo an toàn cho kíp bay lần lượt nhảy dù hết. Tài liệu nhắc rõ là người lái chính phải nhảy dù cuối cùng, khi trong máy bay không còn ai.
     
    Thế nhưng trong máy bay của tôi, hai thằng lái lại nhảy trước tiên. Chúng nó cầm lái, chúng nó nhận ra nguy hiểm đầu tiên. Và chẳng ra lệnh gì cả. Tự chúng nó, hấp! Thoát thân! Mặc chúng tôi. Cũng may, tuy bịt kín tai bằng máy nghe, nhưng tôi thấy máy bay rung mạnh, ngước nhìn lên thì chẳng thấy thằng nào còn ngồi ở ghế cả.
     
    Tôi liền vội bấm nút nhảy dù. Tôi ngồi tầng dưới, hệ thống nhảy dù của tôi không phải bật lên mà là tụt xuống dưới. Từ bụng máy bay bật thẳng xuống, rơi tõm theo hướng thẳng đứng, khá mạnh. Chậm một tý nữa, máy bay lật ngửa bụng là tôi chết cháy”.
     
    Bị bắt mới biết còn sống
     
    Còn trung úy bắn súng máy B52 Robert M. Hudson (trên máy bay Ebony 02) thì thở phào thuật lại tại Hỏa Lò: “Sân bay bao trùm một không khí nặng nề. Phải nói là buồn, rất buồn. Những ngày Noel xấu nhất. Tôi không thấy một ai chạm cốc với bạn bè. Chúc nhau “một Noel vui vẻ” chỉ là những câu chúc gượng gạo và mỉa mai. Tôi cảm thấy có một không khí chán nản, thậm chí bực bội đối với lệnh đi ném bom. Chưa bao giờ, vâng, chưa bao giờ sân bay B52 lại có cái không khí khổ sở đến thế!

    • Lamson72 says:

      Đọc bài viết của Phi công tui cười muốn té đái. Hư cấu cũng phải cho có lý chứ. Những chữ như lái chính lái phụ , xử lý thì biết mấy anh Vẹm tưởng tượng. Linebacker II đó là tên chính thức của chiến dịch mà mấy thầy chú VC kêu là Trận chiến “Điện Biên Phủ trên không ”

      Chỉ có 11 ngày thôi. Lễ giáng sinh 25 tháng 12 năm 1972 Không Quân Mỹ nghỉ để vui chơi ngài Giáng sinh. Mấy thầy chú VC cứ đến lễ lạc là khủng bố như Tết Mậu Thân 1972. Mấy thầy chú VC có cái tật là cứ lễ, cứ Tết là giết người ăn mừng.

      Bài viết trên bậy bạ quá. Chỉ trong 3 ngày đầu tiên có 14 B52 và 13 chiến đấu cơ bị bắn rơi. Từ đó dzìa sau thì SA2 hửi khói B52. Dzậy mà dám viết ngày 22 tháng 12 có B52 rớt thiệt là tức cười.

      Để rảnh sẽ tường thuật trận chiến đọc chơi. Tài liệu giãi mật, sách vở viết thiêu gì mà cứ ba xạo. Không láo , không xạo thì không phải là VC. Xăng có thể cạn lốp có thể mòn nhưng ba xạo láo lếu thì không bao giờ thay đổi

  7. diemdan says:

    1954 Điên-biên-phủ trên núi với Tây.
    1972 Điện-biên-phủ trên không với Mẽo.
    SĂP TỚI Điên-biên-phủ trên biển với Tảu.
    Chừng nào xuống Âm phủ làm 1 Điện-biên đây ???

  8. Minh Đức says:

    Trích: “Tóm lại VỤ 12 NGÀY ĐÊM, chính phía Mỹ đã dùng chiến thuật ĐÁNH ĐỂ ĐÀM của Việt Cộng một cách hiệu quả hơn «ta» chứ chẳng nhằm mục đích quân sự nào cụ thể!”

    Đánh để đàm, hồi đó\ ở trong Nam báo chí gọi đó là chiến thuật vừa đánh vừa đàm của CS. Khi hai bên bắt đầu nói chuyện trên bàn hội nghị ở Paris thì phía CS đánh mạnh hơn ở miền Nam. Có nhà báo giải thích đó là chiến thuật vừa đánh vừa đàm của CS. Tại Đại Hàn, CS cũng dùng chiến thuật này khi hai bên bắt đầu ngồi vào bàn hội nghị. CS muốn gây sức ép trên chiến trường để đòi bên kia phải nhượng bộ nhiều hơn trên bàn hội nghị. Khi Tổng Thống Mỹ Nixon ra lệnh thả bom lại miền Bắc thì có nhà báo miền Nam nhận ra là ông Nixon cũng chơi chiến thuật vừa đánh vừa đàm như là CS. Ông Tô Hải bằng vào kinh nghiệm bản thân mình đã có nhận xét giống như các nhà báo miền Nam trước kia .

    • Curious says:

      Ngoài chiến thuật đảm đánh, đánh đàm, cộng sản còn giở đủ trò đểu cáng trong bàn hội nghị.
      Theo như các báo thời đó cho biết tại hội nghị bàn môn điếm, sau khi bàn cãi về hình dáng bàn hội nghị kéo dài nhiều tháng rồi cũng đi đến một thoả thuận mả không nói gỉ đến ghế ngồi, khi đến hội nghi thì tất cả các ghế ngồi của của Mỷ và Seoul đều bị cưa cụt thấp hẳn xuống so với ghế ngồi của cộng sản, thảnh ra nếu ngồi thảo luận thì phía mỹ,Seoul phải ở một vị trí kém và cs thỉ ở vị trí thượng phong hơn.

  9. Dâm Tiên says:

    Sự thật mất lòng về trận Điện Biên Phủ trên không.
    Trở về một chút thôi, cũng thấy trận thắng Điện Biện Phủ thực ra là do Hoa Kỳ
    chủ mưu, nhằm lôi kéo Trung Cộng ra đấu trường mới, sau trận chiến Triều Tiên
    mà HK đã tha đánh gục Trung Cộng. ( Muốn cho Pháp thua, HK đã nuốt lời hứa
    sẽ tạo một biển lửa tiêu hao các sư đoàn Bắc Việt. Vì thế Pháp mới ngu ngơ đem
    quân đi đóng nơi một cái… lòng chảo phi chiến thuật, làm mồi cho pháo binh TC)
    Và phìa HK cáo lỗi, vì bận huấn luyện, nên không điều động những đoàn B.29 đến
    tạo màn lửa nơi chiến trường ĐBP được!

    Nay trở về 12 ngày đêm Mỹ ném bom quanh Hà nôi. Lần này, Mỹ ném bom ác liệt
    và thật sự, chứ không hư chiêu qua suốt mấy năm trước nhằm …đẩy Bắc Việt sang
    phía Liên Sô. — Cho nên, kể rừ 1968, Bắc Việt hoàn toàn ngả theo Liên Sô trong
    ý đồ đánh chiếm Miền Nam theo đường lối Liên Sô, tức là phản bội lại Trung Cộng.
    === Hoa Kỳ tương kế tựu kế, từ Thông cáo Thượng Hải 1972, thỏa thuận với Trung
    Cộng về một chương trình chấm dứt chiến tranh giải phóng miền Nam, theo đường lối
    ‘ Hòa giải tại miền Nam” theo ý Trung Cộng. Như vậy, là Liên sô sẽ trắng tay.

    Liên Sô ra lệnh cho CS Bắc Việt ngưng hòa đàm Paris; hoặc cù cưa“ vừa đánh vừa đàm”:
    cho đến khi thắng lợi. Do đó, nhằm thay đổi sách lược, Hoa kỳ quyết định ném bom
    dữ dội tàn phá, buộc Bắc Việt phải trở lại bàn hòa đàm. Bắc Việt chuẩn bị đầu hàng
    Hoa Kỳ. Mà, nếu Bắc Việt đầu hàng Hoa Kỳ, hoặc miền Nam hòa giải theo ý hướng
    Trung Cộng, thì Liên Sô cũng ra công dã tràng. Vì thế, LiênSô buộc lòng phải để cho
    CS Bắc Việt trở lại hòa đàm, rồi hậu tính.

    Nào ngờ, Hoa Kỳ đánh bom cho Bắc Việt phải ký kết Hiệp định Ba Lê ( có hòa giải
    cho miến Nam), nhưng lại tạo cái thằng cho Bắc Việt theo ý Liên Sô. Không những thế,
    Bắc Việt còn giải thể MTGPMN thân Trung Công, và đánh diệt Khmer Rouge Pol Pot
    là con đẻ của Trung Cộng.

    Chia rẽ, hận thù Nga Sô- Trung cộng khơi thêm, để sau này Hoa Kỳ dắnh gục Liên sô,
    trong khi Trung Cộng ung dung giương mắt …ếch…ra nhìn! ( Tô Mã Ý)

  10. quang phan says:

    Văn hào Nga xô Alexandre Soljenitsym- Giải Nobel năm 1970-:”Khi thấy thằng Cộng sản nói láo, ta phải đứng lên nói nó nói láo.
    Nếu ta không có can đảm nói nó nói láo, ta phải đứng lên ra đi, không ở lại nghe nó nói láo.
    Nếu ta không can đảm bỏ đi, mà phải ngồi lại nghe, ta sẽ không nói lại, những lời nó đã nói láo với người khác” .

    • Hoang Tưởng says:

      Cùng bạn Quang Phan,
      Cảm ơn bạn đã đưa nhận định của văn hào Nga nầy lên mạng. Nhận định nầy hoàn toàn đúng và cần được phổ biến. Tôi xin tiếp ý : “Khi thấy người nói đúng, ta phải đứng lên nói người nói đúng:”

      • quang phan says:

        Bạn Hoang Tuong- “…Tôi xin tiếp ý : “Khi thấy người nói đúng, ta phải đứng lên nói người nói đúng:” .

        Tui đồng ý với bạn Hoang Tuong .

Leave a Reply to Trần Thế