Những người biểu tình tiếp tục bị trấn áp
Gần 30 người đã bị bắt đi sáng nay trong cuộc biểu tình chống Trung Quốc diễn ra ở Hồ Gươm. Theo ghi nhận của nhân chứng, có chừng vài trăm người với băng rôn, biểu ngữ và những thông điệp tự tạo bằng những tờ giấy A-4. Họ tụ tập ở khu vực nhà hàng Cá Mập và đi về hướng tượng đài Lý Thái Tổ.
Tuy vậy, việc đán áp đã diễn ra ít phút ngay sau khi đoàn người chuyển động, mặc dù họ không đi dưới lòng phố gây cản trở giao thông và không có bất cứ biểu hiện quá kích nào. Ghi nhận ở hiện trường cho hay, lực lượng công an, dân phòng và thanh niên tình nguyện đông gấp nhiều lần những người biểu tình.
Trong số những người bị cưỡng bức lên ô tô buýt về trại tạm giam Lộc Hà có một số gương mặt đã trở nên quen thuộc qua các cuộc biểu tình như JB Nguyễn Hữu Vinh, Bùi Minh Hằng, Trương Dũng, Lã Việt Dũng, Thúy Nga… và một phóng viên báo nước ngoài.
Ở trại giam, anh chị em đã tiếp tục đấu tranh tập thể và kiên quyết không để an ninh xé lẻ ra.
Đây là lần biểu tình chống Trung Quốc đầu tiên trong năm. Các đợt biểu tình như vậy đã trở thành thông lệ từ đôi năm trở lại đây và thường diễn ra vào các ngày Chủ Nhật trong mùa hè.
Lần này, lời kêu gọi biểu tình được phát đi ít ngày trước sau biến cố tầu Trung Quốc đâm vỡ tầu cá của ngư dân Việt Nam trong vùng biển chủ quyền của nước ta. Trước đó, Trung Quốc ban hành lệnh cấm đánh bắt cá ở Biển Đông từ 16/5 tới 1/8. Việc cấm đoán này đã diễn ra nhiều năm gây thiệt hại lớn cho ngư phủ Việt Nam và thường là lý do dẫn tới các hành động gây hấn từ phía Trung Quốc.
Những phản ứng của chính quyền Việt Nam chưa đủ mạnh dù họ đã nhiều lần lớn tiếng tuyên bố, có “đủ sức” bảo vệ ngư dân.
Biểu tình được quy định trong hiến pháp Việt Nam nhưng cho tới nay nó vẫn chưa được luật hóa dù đã nhiều lần được thảo luận tại Quốc Hội. Mới đây, Việt Nam đưa ra những quy định về “tụ tập chính trị” nhằm gia tăng công cụ đàn áp cho chính quyền trước các cuộc biểu tình hay phản kháng của dân oan mất đất.
© Đàn Chim Việt
Đánh TÀU mồm thì quá dễ,khi EM vừa 6 tuổi đã đánh giặc mồm rồi.Mỹ-Nhật-Phi chưa dám đánh bọn TÀU,hôm nay MỸ còn rước Giấc mơ TRUNG HOA sang MỸ,Nên nhân dân Việt nam chả dại gì đánh nhau với AI cả.Hết chiến tranh dài đằng đẳng,đến bao vây cấm vận,đến thọc tay phá hoại kinh tế,tiiefn tệ….Nên dân Việt Nam chả đánh AI.
Ông TƯƠNG LAI thích đánh,thích biểu tình cứ đến tổng lãnh sự và ngân hàng Trung Quốc ngồi biểu tình.Tìm mãi công trình để công nhận giáo sư của ông này chả thấy,
Mỹ đánh Trung Quốc Bắc Kinh thua và hòa,2 bên chết khá bộn ở triều Tiên.Đau xót nhìn đội quân Trung Hoa Dân quốc chạy ra Đảo Đài Loan,ngậm ngùi loại Trung Hoa Dân quốc ra khỏi LHQ,từ 1 quốc gia,nay là vùng lãnh thổ.
Biển Đông của Việt Nam Trung Quốc đã làm gì đâu mà đánh đấm.Hải tặc phá rối thì xử kiểu phá rối,cớ chi dùng đại quân.Hồ đồ là lối của kẻ cướp,manh động là bản chất của bọn bất lương…hơi đâu dân Việt Nam phải đưa quân đội ra để đánh hải tặc…
Đảng cộng sản và Nhà nước Việt Nam có bản chất xấu như thế,bán nước bán đảo,tham ô,hủ hóa…Thì làm sao mà nó tồn tại.Nhân dân Việt Nam đâu có hèn đến mức mà không tống cổ chúng ra khỏi nước cho yên như đã từng.
Nhân dân VIỆT NAM vốn là anh hùng,là chủ nhân của đất nước này,ĐCSVN hay Chính phủ hiện hành chỉ là công cụ của DÂN mà thôi,Chó không giữ được nhà thì TỐNG CỔ,không Ai lại làm thịt chó nhà mình.Dã man quá.
@hoàng kiều trang
Trích: ….Biển Đông của Việt Nam Trung Quốc đã làm gì đâu mà đánh đấm….
Hehehe….Bó tay với tay dư lợn viên này. Giọng điệu cứ như bác Lú nhà mình “tình hình biển đông không có gì mới…”
Hehehe… “mặt trận miền Tây vẫn yên tỉnh”
Tin tức (chính thức từ nhiều tờ báo trong 700 tờ lá cải ở xứ lừa) tàu thăm dò địa chất, khoáng sản của Vn đã bị tàu hải giám trung cọng cắt cáp. Hay rất nhiều ngư dân bị trung cọng bắt và đòi tiền chuộc, bị bắn giết. Mới nhất là tàu cá từ Quãng ngãi bị bắn cháy cabin hay bị tàu trung quốc giả dạng tàu cá đâm lút cả mỏ neo vào thân tàu. Tất cả đều từ báo chính thống ăn cơm đảng đưa tin chứ không hề do bọn diển biến hòa bình hay việt gian nào cả nhé.
Như vậy tay dư lợn viên này bị mù chử, đui, điếc, hay thậm chí thiểu năng trí tuệ, hay đã mất hết lương tri con người để đùa giởn thậm chí phủ nhận cái đau đớn mất mát thân nhân và tiền bạc của những ngư dân miền Trung?
Ngay cả một thằng Tây thân cọng cũng phải bỏ công sức làm bộ phim phóng sự về vùng biển đã mất, về những mộ gió, và về tiếng khóc lóc than van của rất nhiều ngư dân miền trung. Bọn cọng sản vn đâu phải không biết về điều này. Bác tổng Lú xuống đến nơi và ngoài những lời “xúi dại” cứ ra đánh bắt cà ngoài khơi thì từ dưới lên trên, tất cả đều ngậm “hột thị” mắc cho ngư dân bị bắn giết ngoài khơi…
Cái câu ” biển đông việt nam trung quốc có làm gì đâu PHẢI CHĂNG là sự mặc nhiên chấp nhận sự lấn lướt của trung cọng, hay đó lại là sự mặc cả mua bán, đổi chác đã xong, “ván đã đóng thuyền”????
Trích: …Đảng cộng sản và Nhà nước Việt Nam có bản chất xấu như thế,bán nước bán đảo,tham ô,hủ hóa…Thì làm sao mà nó tồn tại.
Vấn đề ở đây là tại “nhờ” “bị” “được” cái bản chất xấu như thế mà “NÓ” mới có thể tồn tại ít nhất là đến ngày hôm nay. Tất cả đều có bằng chứng trắng đen rỏ ràng. Chỉ cần mở mắt ra thì thấy ngay.
Thí dụ về bán nước bán đảo như công hàm Phạm văn Đồng “vều”, thí dụ như biên bản bí mật về hội nghị Thành đô 1990. Sau khi thế giới cs đua nhau sụp như quân cờ đôminô thì Vn hoảng hồn vì nhìn quanh “ta chẳng còn ai” nên chấp nhận dựa hẳn vào tàu cọng để giử ngai vàng. Điều này ai không biết? Hãy tự hỏi tại sao “ải Nam quan” nơi Nguyển Trãi tiển chân cha là Nguyễn Phi Khanh tự nhiên dưới sự phù thủy của đảng cs vn tự nhiên thành của trung cọng? Sử sách vn đã ghi ai cũng đã từng đọc qua khi học về lịch sử: Nước Việt Nam hình cong như chử S, bắt đầu từ ải Nam quan và kéo dài đến mũi Cà Mau. Vậy xin trả lời là ải nam quan giờ là của ai???
Thí dụ về tham ô hủ hóa thì nhắm mắt không thấy cũng phải nghe vì mọi chuyện quá rỏ ràng.
Lương cán bộ bao nhiêu mà nhà cửa xe cộ quá ư hoành tráng? Con cái cán bộ toàn du học ở những nước tư bản giảy chết hàng đầu thế giới. Tiền ở đâu ra? Hay như vụ đại tá công an Lương Ngọc Anh và vị thống đốc ngân hàng họ Nguyễn đã hạ cánh an toàn tuy bên Úc đã một thời điều tra rùm beng. Con trai vị thống đốc đi học là do tiền hối lộ qua thương vụ in tiền. Nhục không? Cả thế giới biết. Chỉ có ở Vn không biết. Vn vẫn luôn dùng chiêu: Im lặng là vàng…Cức trâu để lâu hóa mùn….
Tại Vn thì hình ảnh cán bộ cọng sản giàu sang và lột xác thành “tư bản đỏ” quá nhiều và quá rỏ ràng. Tìm một người cán bộ “nghèo” chắc khó gặp. Họ buôn bán ư? Họ khéo làm ăn ư? Vậy hãy hỏi quan thuế xem họ đã làm ăn như thế nào và thuế má đóng như thế nào khi họ “lời” khủng như thế?
Ấn tượng rỏ ràng nhất là tại sao bác tổng Lú lại nói về “một bầy sâu” và tại sao bác lú “rưng rưng nước mắt” khi nói về “đồng chí X”???
Trích:….Nhân dân Việt Nam đâu có hèn đến mức mà không tống cổ chúng ra khỏi nước cho yên như đã từng.
Nhân dân Vn không hèn, chưa bao giờ hèn. Lịch sử đã chứng minh. Bên cạnh thằng hàng xóm chực ăn cướp từng giờ…không anh hùng…cũng phải anh hùng…Nếu ngược lại thì sao bây giờ hình ảnh “bán nước” của đảng csvn lại nổi bật thế? Nếu không thì sao sự hèn hạ nhu nhược của đảng csvn lại quá rỏ ràng khi ra tay đánh đập hành hạ những người chỉ đơn giản là biểu tình “chống tàu xâm lược biển đông”. Tại sao? Một ngư dân Đài Loan bị lính Phi bắn chết thì dân Đài Loan ầm ỉ biểu tình làm áp lực buộc chính quyền Phi phải xin lổi. Ngư dânVn bị bắt, bị cướp, bị giết bao nhiêu nữa để chính quyền cs vn mới chịu CHO PHÉP dân VN biểu tình chống tàu cọng. Vn tại sao không thế và tại sao không thể????
Xin lặp lại là cho dù sự giáo dục ngu xuẩn của cs vn (như bỏ môn lịch sử). Cho dù một bộ phận không nhỏ thanh niên vn có a dua và đua đòi ăn chơi, quên đi chuyện bảo vệ tổ quốc và để đảng cs vn muốn làm gì thì làm thì với dòng máu anh hùng từ xưa….ở ngay tại vn vẫn sinh ra được Phương Uyên, Nguyên Kha, vẫn có nhiều người suy tư về vận nước như Việt Khang…và sẽ như thế mãi mãi…Nước Việt sẽ còn nhiều anh hùng nữa khi gặp thời cần phải có những anh hùng…
Trích:….không Ai lại làm thịt chó nhà mình.Dã man quá.
Cái này sai hoàn toàn. Nghĩa là đúng với loài chó. Nhưng sai với loài người, nhất là với Cọng sản.
Dã man nào bằng con tố cha mẹ (như một vị trong bộ chính trị nào đó đã làm trong thời cải cách ruộng đất). Nhưng dưới chế độ cs vn…đã xảy ra
Dã man nào bằng người cha tập kết sau bao năm về…khuyên con mình đi “cải tạo”.
Dã man nào bằng khi chính quyền bỏ tù dân miền nam, để có lý do xua đuổi đám đàn bà con nít tay yếu chân mềm để cướp hết tài sản người ta? Vẫn xảy ra dưới chế độ cs vn.
Dã man nào bằng chính quyền đem vấn đề thuyền nhân ra để làm tiền thế giới và gọi họ là trộm cướp đỉ điếm, tham mê bơ thừa sửa cặn rồi mấy mươi năm sau…lại thân thiện gọi là “khúc ruột ngàn dặm”. Có nên gọi là tráo trở? vô liêm sỉ?
Hãy học hỏi thêm, hãy đọc thêm thật nhiều về những “ranh ngôn” mà các ông bà trùm cọng sản một thời đã nói về Cọng sản, để hiểu thêm bản chất của những người cọng sản đang nắm quyền tại Vn (xứ Lừa).
Không ai nhận biết về cái NGU DỐT của một cá nhân nếu người đó không nói gì.
Bị nghi oan là CÂM vẫn vui hơn là bị chửi NGU
Hôm 1-6 nghe hệ thống truyền thông yêu nước…khác thông báo: ngày mai Cả Nước xuống đường.
-mai ra đếm, thêm cả người hiếu kỳ vào cũng được một nhúm..con con. vậy ra dân số nước mình hôm ấy tự dưng suýt tuyệt chủng!
Hôm nay đọc đến câu Rầm rập Rầm rạp nghe sởn gai ốc, ngỡ cao trào Xôviết Nghệtĩnh trở lại. Có lẽ đoàn Rầm rập ấy đang đi cướp chính quyền hay phá kho thóc của Việt cộng, không chừng chuẩn bị có tổng khởi nghĩa. Ghê!
I similar to the significant details you provide inside of your article content.I’ll bookmark your blog site and check again here repeatedly.I’m quite sure I will gain knowledge of quite a bit of latest stuff best suited listed here! High-quality luck for that upcoming!
Tôi có ý này,
Nếu nhìn vào một system to lớn thì sẽ thấy khó mà thực hiện nhưng nếu
xé/chia nó ra từng phần nhỏ thì không có gì khó. Đối với đám việt cộng
cũng như thế.
Việt cộng công an đánh dân VN như đánh kẻ thù mà lãnh đạo việt cộng
lâu nay không bao giờ lên tiếng. Như vậy có nghĩa là mấy tên lãnh đạo to
đầu việt cộng đồng ý làm như thế. Đối với mấy tên to đầu thì dân VN khó
mà làm/hay động được tới họ. Nhưng mấy thằng công an quèn thì dân VN
thừa sức. Công an giả dạng côn đồ (hay mướn du côn) để đánh dân VN,
như vậy dân VN cũng có thể làm như bọn chúng. Chỉ cần công an việt cộng
đánh dân VN biểu tình. Chỉ cần quay phim hay chụp được hình bọn chúng
là biết rỏ là thằng công an nào và ở đâu. Rồi thì,
1. Bằng mọi cách cho cha mẹ chúng biết là thằng công an đánh dân VN yêu
nước tức là đã tiếp tay với Tàu là việt gian.
2. Bằng mọi cách cho con cái (nếu có) thằng công an biết là bố nó là việt gian
của Tàu đánh đập dân Vietnam yêu nước … Để cho con cái nó nói chuyện
với nó.
3. Cuối cùng là trùm mền thằng công an đã đánh dân, đập cho nó què chân …
thế là nó (què chân) hết làm được công an để đánh dân .
Làm được như vầy, tôi nghĩ chẳng có thằng công an nào dzám lạm dụng
quyền hành mà đánh dân. Đâu có thằng nào chịu mình là việt gian nhất là
đối với con của mình đâu. Việt co6.ng cũng thế mà .
Các công dân mạng nói họ đã ‘tìm ra’ danh tính một trong số các công an tham gia trấn áp người biểu tình Nguyễn Văn Phương hôm 2/6 ở bên ngoài trại giam giữ Lộc Hà, Hà Nội.
Ông Nguyễn Lân Thắng, người copy và đưa lên trang Facebook một loạt ảnh của công an viên Lê Ngọc Tùng, khẳng định đây chính là người bị chụp ảnh đang giơ tay đánh người biểu tình Nguyễn Văn Phương.
Ông Thắng nói ông Tùng có ít nhất hai tài khoản trên Facebook và đã khóa lại một tài khoản.
Trong trang Facebook còn để mở cho tới 20:30 giờ Việt Nam, công an viên này từng chửi thề và nói “muốn đâm, muốn chém, muốn đấm thằng nào quá” vì các sếp không cho về sớm.
Trong một thông điệp trạng thái khác, ông Tùng cũng chửi thề khi có “lắm thằng nhìn ngu” mà ông gặp phải.
BBC đang liên hệ với ông Tùng để có phản hồi về cáo buộc của những người biểu tình.
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2013/06/130609_trung_sy_cong_an_bi_phat_hien.shtml
bieu tinh ma ho truong sa hoang sa cua viet nam ma bi bat
thi moi nguoi bieu tinh ho khau hieu hoang sa ,truong cua trung quoc thi ko bi bat
Biểu tình làm gì cho mệt. Biểu tình chẳng làm được gì Trung quốc, chỉ làm loạn tình hình đất nước sẽ có lợi cho ngoại bang. Muốn chống Trung quốc, cách tốt nhất là tẩy chay hàng hóa Trung quốc, kinh tế của nó sẽ bị đình đốn và suy sụp. Khi kinh tế yếu rồi thìTrung quốc lấy sức đâu chiếm biển Đông nữa chứ.
Thứ ba, ngày 04 tháng sáu năm 2013
KHÔNG THỂ ĐỂ ĐẢNG VÀ NHÀ NƯỚC LO ĐƯỢC
Blogger Phương Bích
Khi có kêu gọi biểu tình trên mạng, điều đầu tiên tôi nghĩ là bố lại phải ăn bánh bích quy trừ bữa. Nghĩ nát óc cách thu xếp thế nào để tôi có thể ra khỏi nhà trước buổi chiều thứ bảy, vì nếu họ chặn như lần trước, họ sẽ không chờ đến sáng chủ nhật. Rốt cục năm mươi mấy tuổi đầu vẫn đi “bụi”. Trong khi tôi ra khỏi nhà từ đời tám hoánh, ở nhà họ vẫn canh tôi từ tối thứ bảy.
Có ra ngoài mới biết, chả phường nào người ta làm như vậy. Thế nên tôi tức lắm. Bụng bảo dạ phen này về sẽ ra tận phường làm cho ra nhẽ.
Sáng chủ nhật, khi đang đi bộ trên Bờ Hồ, có một tay cứ đi theo chúng tôi. Tôi kiểm tra bằng cách dừng lại để cho cậu ta đi lên trước thì cậu ta cũng dừng lại theo. Đi ngược lại, cậu ta cũng đi ngược lại. Ừ! Thà cứ công khai thế cho đỡ nhầm nhọt. Đi được một quãng, cậu ta tranh thủ hỏi han chuyện bố tôi. Hóa ra là an ninh phường!
Buồn cười là cậu ta cứ dụ dỗ tôi đi về, để cậu ta “đèo”. Không được thì lại lẵng nhẵng đi theo. Thôi kệ! Cứ để cho cậu có dịp chứng kiến chúng tôi “gây rối” như thế nào.
Khi những người biểu tình bị bắt, tôi và chị “Sông Quê” quay về lo bữa trưa cho gia đình để đầu giờ chiều sang Lộc Hà với anh em. Thế là cậu an ninh đèo hai chị em tôi về. Dọc đường điện thoại của cậu ta cứ réo suốt. Qua cách nói, có vẻ như thủ trưởng của cậu ấy rất quan tâm đến việc đưa được tôi về nhà. Họ mời tôi về phường uống cà phê. Nhưng tôi bảo chả mời tôi cũng sẽ ra, bây giờ thì chưa phải lúc. Tôi cũng nôn nóng chả kém gì họ.
Y hẹn, 4 giờ 4 phút chiều thứ hai (ngày 3/6), tôi có mặt ở phường. Anh trung tá công an khu vực đang đợi tôi ngay cổng. Anh ấy dẫn tôi lên phòng họp trên tầng 2. Trong sáu vị đang an tọa thì có một vị có tuổi, nghe nói là dân ở làng quốc tế Thăng Long. Nhưng qua cung cách nói (lo cho dân), tôi đoán bác ý là bí thư chi bộ.
Mào đầu câu chuyện, anh trưởng công an phường hỏi về chuyện hôm qua bên Lộc Hà.
Ối giời, chạm đúng mạch nhá. Tôi kể lại toàn bộ sự việc từ lúc Nguyễn Văn Phương và Nguyễn Chí Đức bị đánh (chi tiết tôi sẽ kể trong bài về biểu tình).
Tôi kể về việc tôi đã chửi cái lũ hèn hạ đánh hội đồng thằng Phương, thằng Chí Đức là đồ chó. Và chửi xong tôi lại thấy tội nghiệp giống chó như thế nào, bởi tôi yêu quý chó và mèo lắm. Tôi chửi đến nỗi khản cả giọng như thế nào, nỗi uất hận đã biến thành lòng căm thù có thể khiến tôi cũng như nhiều người, sẵn sàng đi tù hay là chết ra sao, miễn là có thể trừng trị được bọn côn đồ khốn nạn kia. Tôi kể sự hung hãn của những kẻ đội lốt dân sự đánh người một cách ngang nhiên đã xẹp xuống như thế nào, khi những người biểu tình nằm chặn dưới bánh xe chở tù nhốt thằng Phương. Và điều gì sẽ xảy ra nếu như bánh xe hôm đó cán chết người biểu tình? Liệu đó có thể là mối lửa cho một cuộc nổi dậy của người dân như cái chết của Mohamed Bouazizi ở Tunisia không? Có thể chưa, nhưng chắc chắn là nó sẽ là một cơn chấn động mà không ai lường trước được hậu quả.
Nghe tôi phê phán cách ứng xử kém của chính quyền chừng như đã đủ, anh trưởng công an phường đề nghị đi vào việc chính. Anh ta nói trước.
Phải nói tôi phục sự kiên nhẫn của mình quá, khi phải nghe những lời sáo rỗng, máy móc mà tôi đã quá quen như việc biển đảo để nhà nước lo. Như là phải giải quyết bằng ngoại giao một cách khôn khéo. Như là yêu nước thì có nhiều cách….và biểu tình như thế là gây ách tắc giao thông, là mất trật tự công cộng, là làm xấu hình ảnh thủ đô trước con mắt của khách du lịch…
Tuy kiên nhẫn lắng nghe, nhưng tôi bắt đầu ngọ ngoạy. Phải nói rằng tôi rất ghét nghe điều gì lặp lại quá hai lần. Thời gian là vàng bạc mà.
Thấy tôi ngọ ngoạy liên tục, anh trưởng công an phường tìm cách kết thúc bài diễn văn, rằng đề nghị tôi không đi biểu tình nữa. Giờ thì đến lượt tôi. Tôi bắt đầu trả lời lần lượt từng vấn đề một.
Thứ nhất, không thể đảng và nhà nước lo được! Lo cái gì mà hết để mất ải Nam Quan đến Gạc Ma (chưa cần nói đến Hoàng Sa). Lo cái gì mà để kinh tế lụn bại, tham những tràn lan.
Thứ hai, không thể ỷ lại hoàn toàn vào nhà nước được. Như một cô nhà báo (Đoan Trang) nói, người dân biểu tình cũng là một hình thức ngoại giao, đó là ngoại giao nhân dân. (Cái này hẳn các ông cộng sản rành sử dụng thời trước năm 1975 lắm)
Thứ ba, các anh bảo biểu tình gây ách tắc giao thông. Trước tiên việc biểu tình chỉ diễn ra trong buổi sáng chủ nhật. Sau đó, việc người biểu tình đi xuống lòng đường là vì chả có vỉa hè cho người đi bộ, có thì hàng quán và xe cộ chiếm hết chỗ rồi. Nếu so với các nhóm cổ động viên bóng đá, hay fan âm nhạc thì việc gây ách tắc giao thông của biểu tình chống TQ (nếu có) còn thua xa. Hàng vạn thanh niên có thể đổ ra đường ăn mừng chiến thắng của một đội bóng, khóc rưng rức khi đón một ngôi sao nhạc pop, nhưng hoàn toàn thản nhiên và thờ ơ khi đồng bào mình bị giặc Tàu bắn giết, cướp bóc và cấm ra biển mưu sinh. Đó là điều rất đáng lo ngại.
Thứ tư, các anh bảo làm xấu hình ảnh của thủ đô trong con mắt của khách du lịch. Chính hành động đàn áp người biểu tình ôn hòa của chính quyền mới làm xấu hình ảnh của thủ đô. Tôi kể về tâm sự của một cựu chiến binh, rằng tuổi ngoài sáu mươi cũng chả thiết tha gì chuyện biểu tình (trong khi tuổi trẻ thì chỉ lo ăn chơi nhảy múa). Cũng chỉ muốn nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng… nhưng trước sự ức hiếp đe dọa đến an nguy của đất nước mà chả nhẽ gần 90 triệu người không ai lên tiếng thì nhục quá, vậy thì đành phải xuống đường thôi, dù một lần cũng được. Thế nên tôi nghĩ rằng, hình ảnh người biểu tình là rất đẹp, nếu không có những hành động đàn áp của chính quyền.
Ngoài ra, chúng tôi đi biểu tình cũng là để nói rằng tư duy của chúng tôi không phải là tư duy của kẻ nô lệ, của một bầy cừu, chỉ biết nói sao nghe vậy. Các anh có nghĩ rằng chính quyền không bao giờ sai không?
Không! Đúng không?
Vậy thì khi chính quyền sai thì chúng tôi có quyền phản đối chứ? Tôi nói thẳng là tôi không yêu chế độ này. Nhân tiện tôi hỏi luôn, theo các anh, chế độ cộng sản này có tồn tại mãi mãi không?
(đến đây họ thoáng nhăn mặt, tôi lấy ví dụ mà báo chí nhà nước thường nói về ông Hồ là một người cộng sản , nhưng người khác dùng từ chế độ cộng sản thì lại thấy không ổn – cái tréo ngoe là ở chỗ đó)
Các anh đừng khó chịu vì cái từ cộng sản. Chả phải các anh là đảng viên đảng cộng sản hay sao?
Nhiều người có một qua niệm rất sai lầm là nếu cái chế độ này sụp đổ, sẽ không ai trả lương hưu cho họ. Họ nhầm hết cả. Những người làm công ăn lương là để đóng góp cho xã hội. Bản thân họ trong quá trình làm việc cũng phải đóng bảo hiểm xã hội cho chính lương hưu của mình sau này. Bất cứ một xã hội nào cũng cần đến người làm công ăn lương, và họ lao động cho xã hội đó chứ không phải cho bất cứ một nhà nước hay đảng phái nào cả. (đảng và nhà nước có đẻ ra tiền đâu mà trả cho người lao động – tiền của họ đấy chứ)
Cuối cùng, các anh là đại diện của pháp luật thì phải làm việc theo luật. Dân chúng tôi thì phải sống theo luật. Vì vậy các anh đừng có khuyên nhủ gì tôi cả. Mà tôi ngần này tuổi đầu, có còn là đối tượng để các anh phải khuyên nhủ tôi nữa đâu? Vậy các anh cứ cho tôi một cái lệnh, tôi sẽ chấp hành ngay. Nhưng tôi biết các anh không thể cấm được, vì các anh không được phép cấm. Còn nếu các anh dùng những biện pháp lấy người để cản trở thì tôi lại càng đi, vì thói đời càng cấm càng bị phản ứng mà.
Tiếp theo đó là đến bác ở làng quốc tế Thăng Long. Tuy bác ý nói ra phường để đề nghị giải quyết việc của làng bác ý, nhưng nhân có việc tôi ra phường nên cũng muốn chứng kiến…
Bác ấy tỏ ra khá rành về tôi, về những việc tôi đã làm và về cả … tuổi Canh Tý của tôi nữa. Bác ý bảo từ nãy giờ ngồi nghe, thấy không phải đàn ông ai cũng có tính cách mạnh mẽ như tôi (chết cười – cái này ông công an ghi biên bản cũng liệt kê vào đó). Sau đó bác ấy bảo, vừa nãy có nghe tôi nói, tôi không yêu chế độ này. Thế theo tôi thì phải làm thế nào? Rồi đảng và nhà nước bấy lâu nay vẫn lo giải quyết chuyện biển đảo, người dân vẫn biết mọi tin tức và đều rất quan tâm. Rồi chuyện biểu tình có hiệu quả gì không?
Tôi cũng hết sức kiên nhẫn nghe bác ý nói, rồi trả lời như ri:
Về câu thứ nhất, tôi lấy ví dụ: cả phố chỉ có một hàng phở. Đắt rẻ, ngon dở gì thì người ta vẫn bắt buộc phải chấp nhận nó. Nhưng nếu có hai ba hàng phở, thì ngay tức khắc sẽ có sự cạnh tranh, vì người dân sẽ lựa chọn hàng nào mình thích – nói đến đây bác ấy bảo: chị nó thế là tôi hiểu rồi. (tôi rất thích cách hiểu nhanh và ý nhị của bác ý)
Câu thứ hai, trước năm 2011, chỉ cần nói đến từ Hoàng Sa-Trường Sa là đi tù. Đảng và nhà nước không hề hó hé nói về chủ quyền biển đảo. Bố cháu không hề biết gì về Gạc Ma. Cháu thì đến khi đi biểu tình mới biết Gạc Ma đã mất và 64 chiến sĩ của ta đã bị lính Trung Quốc bắn chết ở Gạc Ma như thế nào. Vậy thì bao nhiêu người dân Việt Nam biết được những chuyện về biển đảo để quan tâm hay không? Cháu cho rằng đó là sự bưng bít thông tin. Báo chí nhà nước chỉ phản ảnh một chiều. Cháu vẫn nói với bố cháu, nếu bố chỉ đọc báo nhà nước thì không bao giờ biết được sự thật. Ví như khi ra tòa, tòa cũng phải nghe cả nguyên đơn và bị đơn, chứ cứ nghe một bên thì chết.
Câu cuối, sau 11 cuộc biểu tình năm 2011, lần đầu tiên đại biểu quốc hội tỉnh Lâm Đồng Nguyễn Bá Thuyền dám tuyên bố tại nghị trường: nhiệm kỳ này gắng lấy lại Hoàng Sa.
Mặc dù nghe hơi hài hước, nhưng đó là phát súng đầu tiên nhắc đến Hoàng Sa sau một thời kỳ dài tăm tối mà chỉ cần nhắc đến nó là bị bỏ tù. Tiếp đến mới là thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, chủ tịch nước Trương Tấn Sang cũng nhắc đến Hoàng Sa và Trường Sa. Như vậy mà bảo là không có hiệu quả gì ư?
Bác ấy nghe chỉ gật gù cười, không nói gì. Tiếp đến, anh phó trưởng công an phường phát biểu. Nội dung thì chả khác gì trưởng công an phường, nhưng có thêm một câu là “phê phán” việc đi biểu tình của tôi. Vì thời gian còn quá ít nên tôi chưa “phản biện” lại việc phê phán đó. Nhưng nhất định tôi sẽ sớm trả bài cho anh phó TCAP non choẹt này.
Phần cuối là anh công an già đọc biên bản làm việc (he he, hóa ra đây là một buổi công an tiếp dân đấy).
Từ thuở đi làm nhà nước đến giờ, tôi chưa từng nghe một biên bản cuộc họp nào buồn cười đến vậy. Chỉ thiếu có ghi đoạn này chị ấy đừng lại ho thôi. Đến nỗi bác ở làng QTTL cũng phải cố dấu nụ cười, còn mấy anh công an kia thì chữa thẹn, bảo anh ấy ghi biên bản “trung thực” quá. Có đoạn lại tự diễn biến nữa chứ.
Tôi bảo tôi sẽ không ký vào một biên bản lủng củng như vậy, nhưng các anh ấy bảo tôi có quyền ghi ý kiến của tôi vào đó.
OK! Tôi cầm bút hý hoáy viết. Tay không quen cầm bút, chứ cứ bay loạn lên. Có lẽ không chính xác tuyệt đối, nhưng đại để tôi viết thế này:
Tôi đã đọc biên bản. Nhưng biên bản này khá dài và lan man. Vì vậy tôi có ý kiến như sau:
1/ Đề nghị công an Phường giải quyết vấn đề môi trường và an ninh quanh khu vực nhà N06.
2/ Công an Phường đã vận động, khuyên tôi không nên đi biểu tình chống Trung Quốc. Nhưng tôi cho rằng việc biểu tình chống Trung Quốc xâm lược là cần thiết, và thể hiện quyền công dân. Nếu công an Phường có lệnh cấm tôi đi biểu tình bằng văn bản, tôi sẽ chấp hành nghiêm chỉnh lệnh cấm này.
Hà Nội ngày tháng năm
Ký tên
Tôi đọc ý kiến của tôi lên, bác ở làng QTTL lại tủm tỉm cười, bảo tôi nên làm thư ký cho lãnh đạo mới đúng. Tôi cũng cười bảo, trên đời, người ta sợ nhất là sự thật, nên chắc chắn chả ai cho cháu làm đâu ạ. Bữa nào bác rảnh, mời bác lên nhà cháu chơi, nói chuyện với bố cháu cho biết ạ .
Bắt tay vui vẻ, chào chiệc vui vẻ. Trước khi ra về , tôi lại bảo, giống như ông Galile ấy, tôi tuyên bố các anh càng cấm tôi càng đi đấy. Và tôi cũng không thể để đảng và nhà nước lo được, tôi cũng phải đòi quyền được lo của tôi chứ. Tất cả cười ồ. Tôi nói thêm, các anh phạt mũ bảo hiểm rởm, nhưng chính các anh lại đưa mũ bảo hiểm rởm cho tôi đội khi đưa tôi về đấy nhé.
Trưởng công an phường lại cười bảo, chị cứ phê phán công an suốt thôi, làm sao chị biết được đó là mũ bảo hiểm rởm? Tôi bảo tôi mua loại mũ đó có ba chục nghìn ở vỉa hè.
Còn nhiều chuyện râu ria mà kể hết ra thì dài dòng quá. Thí dụ như TCAP bảo chị nên ủng hộ chúng tôi, tôi bảo tôi không thể ủng hộ các anh mà lại trái với lương tâm của tôi được, như thế cũng là dối trá.
Khi về kể cho bố nghe, bố khoái chí lắm, bảo “lý trực khí hùng, lý cong khí đoản” là thế. He he, đúng là tôi chiếm diễn đàn hơi nhiều, vậy mà còn bao nhiêu điều chưa nói được với các anh ý.
* Đã chỉnh sửa đoạn nói về lương hưu.