Tại sao nhà cầm quyền HN vẫn tồn tại và họ tồn tại bao lâu nữa?
Mới đây, nhà báo Nam Phương phỏng vấn giáo sư Nguyễn Mạnh Hùng, đặt câu hỏi: “Tại sao nhà cầm quyền Hà Nội vẫn tồn tại và họ tồn tại được bao lâu?”. Là Giáo sư Tiến sĩ dạy môn “Bang Giao Quốc Tế”, ông Nguyễn Mạnh Hùng có đủ thẩm quyền và kiến thức để trả lời câu hỏi nêu trên. Theo tôi, Tiến sĩ Nguyễn Mạnh Hùng nhận định vấn đề chỉ có tính cách “chuyên khoa” dựa trên sách vở khi so sánh một nước Việt Nam “quái đản” với các nước độc tài khác. Có thể ông giáo sư ngại nói lên SỰ THẬT làm mất lòng nhiều người hay đó là phong cách nói của nhà trí thức?
Dù không ai phỏng vấn, nhưng tôi mạn phép trả lời vấn đề này theo nhận định của riêng mình, vì đây là thắc mắc không những chỉ dành riêng cho người Việt Nam, mà còn dành cho cả thế giới nữa.
Sau Đệ Nhị Thế Chiến, các quốc gia Đông Âu bị Nga Xô Viết cưỡng bách áp đặt chủ nghĩa cộng sản và dựng lên chính quyền vô sản chuyên chính. Vì thế nhân dân các nước như Ba Lan, Tiệp Khắc, Hung Gia Lợi đã từng nhiều phen vùng lên đòi độc lập, nhưng đều bị Liên Xô dập tắt. Gặp lúc Mikhail Gorbachev đề ra chủ trương “Glasnost” và “Perestroika”, không can thiệp vào nội tình nước khác, nhân dân các nước Đông Âu lợi dụng cơ hội ấy để lật đổ chính quyền, không chấp nhận làm chư hầu của Xô Viết nữa. Còn Việt Nam, tự nguyện làm nô lệ (đầy tớ) chủ nghĩa cộng sản, do Hồ Chí Minh và bè đảng mượn danh nghĩa kháng chiến chống Pháp, du nhập một thứ tà giáo, rồi tiêu diệt tất cả các đảng phái quốc gia và các cá nhân yêu nước để đoạt độc quyền cai trị. Khẩu hiệu “Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc” chỉ là chiêu bài để y dụ dỗ người yêu nước ngây thơ mà thôi.
Sự thật lịch sử cho ta thấy Hồ Chí Minh không phải là người yêu nước, cũng chẳng phải là người yêu xã hội chủ nghĩa. Mục đích tối hậu của Hồ là làm mọi cách để trở thành vị “Cha Già Dân Tộc” được sùng bái đời đời. Chỉ có chủ nghĩa cộng sản và bộ máy cai trị của nó mới có thể đáp ứng tham vọng “Hoàng Đế” của ông ta. Hồ đã ra tay giết hàng trăm ngàn dân trong Cải Cách Ruộng Đất, hàng triệu người trong chiến tranh. Nhưng người chết thì cũng đã chết rồi, không ai làm sống lại được. Điều tai hại ghê gớm là Hồ đã để lại một tập đoàn cai trị ngu dốt, độc ác, nhu nhược, hèn hạ và một nền văn hóa đi ngược lại truyền thống đạo đức của tổ tiên. Do đó, dù chế độ cộng sản ở các nước Đông Âu đã sụp đổ và Liên bang Xô Viết đã tan rã, chủ nghĩa cộng sản đã bị nhân loại ném vào thùng rác, cái bọn cầm quyền Việt Nam ngày nay, là con đẻ của Hồ Chí Minh – nhất quyết bảo vệ ngôi báu như “Cha Già” của chúng – quay sang bám vào Trung Cộng – kẻ thù truyền kiếp của Việt Nam – để đạt mục đích: “Còn Trung Cộng thì còn mình”.
Chắc chắn phải có trong tay con bài tẩy vô cùng quan trọng, Trung Cộng mới có quyền ra lệnh cho Việt Cộng thi hành bất cứ chủ trương gì (dù tai hại cho đồng bào đến thế nào), bọn Việt Cộng cũng răm rắp tuân theo. Nếu Hồ Chí Minh không phải là tên Tàu Hồ Tập Chương trá hình như giáo sư Hồ Tuấn Hùng (người Đài Loan) tố giác, thì Hồ Chí Minh đã có một cam kết gì đó với Trung Cộng (chẳng hạn hứa hẹn chấp nhận đem Việt Nam sáp nhập vào Trung Quốc sau khi cướp được Miền Nam, bằng văn bản) khi cầu viện khí giới và tài chánh của Nga Tàu để xâm lăng Miền Nam. Bởi lẽ đó, cho nên bọn Nguyễn văn Linh, Phạm văn Đồng, Lê Đức Anh trong Hội nghị Thàhh Đô mới phải riu ríu cúi đầu chấp nhận những đòi hỏi vô lý do Trung Cộng đặt ra?
Thông thường, một quốc gia dù nhỏ bé, yếu ớt đến đâu (như Phi Luật Tân chẳng hạn) mà bị ngoại bang khống chế đều công khai lên tiếng phản đối và đưa nội vụ ra kiện trước Tòa Án Quốc Tế. Chỉ có bọn cầm quyền Việt Nam hèn hạ, cam tâm làm nô lệ Tàu Cộng để hưởng phú quý vinh hoa là câm miệng. Tại sao bọn cầm quyền tồi bại như thế? Bởi vì chúng là con đẻ của Hồ Chí Minh, người làm ra bộ máy cai trị sau khi cướp được một nửa nước, sai Phạm văn Đồng ký văn kiện bán nước năm 1958.
Dưới sự cai trị của Hồ Chí Minh, khí phách, nhân cách kẻ sĩ đều bị hủy diệt. Bất cứ ai mở miệng cảnh báo nguy cơ bị Hán hóa khi Hồn chủ trương cầu viện kẻ thù truyền kiếp, đều bị hãm hại một cách không thương tiếc. Do đó, những người tâm huyết, yêu nước chân thành dần dần biến mất và hạng xu nịnh, vô học, đầu trâu mặt ngựa ngoi lên địa vị cầm quyền. Bọn này là một lũ vô học, vô thần, không tin có Trời, Phật, không tin vào luật Nhân Quả, nên chúng không bao giờ ngần ngại làm việc tàn ác và không bao giờ chúng biết sám hối, ăn năn do tội ác của chúng gây ra cho người khác. Chúng thẳng tay tiêu diệt người bị oan khuất và người đòi tự do, đòi nhân phẩm, đòi chủ quyền quốc gia.
Con người chỉ khác con vật ở chỗ biết xấu hổ. Sử gia Dương Trung Quốc từng viết về tập đoàn cầm quyền đã mất hết khả năng biết xấu hổ. Tại sao vậy? Tại vì chúng là con đẻ của Hồ Chí Minh – một lãnh tụ không có khả năng biết xấu hổ! Chẳng có một nhà lãnh đạo nào tự cổ chí kim trên thế giới giả danh một người khác viết sách ca tụng mình như Hồ Chí Minh. Phải là người như Hồ Chí Minh mới đủ dã tâm lấy bút hiệu C. B. viết bài đăng trên tờ Nhân Dân để tố cáo, kết tội và giết ân nhân của mình (Bà Cát Hanh Long Nguyễn thị Năm); giết người tình sinh con cho mình (cô Nông thị Xuân).
Con quỷ Hồ Chí Minh khủng khiếp thật. Dù đã chết, nhưng cái xác khô vẫn còn được lính hầu, tiền thuế của dân phải tốn cả bạc tỉ hàng năm để bảo trì khỏi hư thối. Ngoài ra, những kẻ bị Hồ đánh lừa về một xã hội “không còn cảnh người bóc lột người” mang danh “cách mang lão thành” vẫn ôm niềm tự hào “đánh Pháp, đuổi Mỹ” mà Tổng Bí thư Lê Duẩn đã không giấu giếm thân phận tôi đòi: “Đánh Pháp, đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, cho Trung Cộng”!
Tôi viết ra điều này, có lẽ có người như nhà báo Bùi Tín sẽ cho rằng tôi xấc xược với các bậc tiền bối “lão thành cách mạng”. Tôi không vô lễ. Tôi chỉ dẫn chứng những sự kiện thật. Lẽ ra những người yêu chuộng lý tưởng công bằng xã hội, đã cống hiến cả cuộc đời mình cho cái gọi là “cách mạng” mà Đất Nước trở nên như ngày hôm nay, phải hận tên giặc Hồ mới phải. Lẽ ra những cụ mang danh nghĩa “lão thành cách mạng” phải biết phẫn nộ vì lý tưởng của mình bị chà đạp và phải có cái dũng xuống đường cùng dân oan, cùng thanh niên nam nữ đứng lên đòi quyền làm người. Ngược lại, các cụ chỉ biết ngồi nhà viết kiến nghị và viết bài ca ngợi “công đức” Hồ Chí Minh giống như ông Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh. Lại thêm trang mạng Bauxitevn – trang mạng của thành phần trí thức – tiếp tay phổ biến những bài viết ca tụng “bác Hồ”. Nói tóm lại, các cụ “lão thành cách mạng” lúc còn trẻ bị Hồ Chí Minh cho uống nước đường, say sưa vì hai chữ “anh hùng” do Hồ Chí Minh lạm dụng để tuyên dương; chứ thực chất các cụ chẳng phải là những người hùng đeo đuổi lý tưởng công bằng xã hội gì cả!
Vừa rồi, trên trang mạng Bauxitevn, cựu Đại tá Lê Hồng Hà – nguyên Chánh văn phòng Bộ Công An – đã từng bị Đảng bỏ tù cùng lúc với ông Hà Sĩ Phu. Ông Hà Sĩ Phu là một người yêu nước, một nhà lý luận tài ba, hiền lành, phải ai oán than thở: “Ước gì được sống dưới thời Thực dân Pháp đô hộ để được quyền tự do đi lại!”. Cụ Lê Hồng Hà viết lời ca tụng Hồ chí Minh đăng trên trang mạng Bauxitevn bằng một đoạn văn như sau:
“Nhờ sự phát huy truyền thống cứu nước của cha ông ta trong lịch sử, mà nhân dân ta đã tiến hành Cách mạng Tháng 8 và giải phóng đất nước thành công. Đó là công lao vĩ đại của nhân dân ta, có sự đóng góp (?) quan trọng của các nhà yêu nước, đặc biệt của Đảng Cộng sản Việt Nam, đứng đầu là nhà yêu nước Nguyễn Ái Quốc – Hồ Chí Minh. Chúng ta phải biết ơn nhân dân, các nhà yêu nước, đặc biệt là Đảng Cộng sản (!) dưới sự lãnh đạo của Hồ Chí Minh”. Dưới thời Thực dân Pháp đô hộ, người dân Việt Nam có bị đàn áp, bị giết hại giống như dưới thời Hồ Chí Minh không, mà cụ Lê Hồng Hà dám bảo là giải phóng? Cụ Lê Hồng Hà có nghe lời than ai oán của Hà Sĩ Phu không?
Cũng trên Bauxitevn, giáo sư Nguyễn Huệ Chi – người sáng lập trang mạng – viết:
“Vào tháng Tư năm 2009, khi ba anh em chúng tôi, Phạm Toàn, Nguyễn Huệ Chi, Nguyễn Thế Hùng đang căng đầu phấp phỏng tính toán với nhau về một hình thức đấu tranh sao cho hiệu quả – để không đến nỗi không được ai nghe, trở thành vô duyên, cũng không đến nỗi rước lấy tai họa “sứt đầu bươu trán” (tức là phải nghĩ nát óc để tranh đấu mà không bị sứt đầu, bươu trán như Điếu Cầy, Tạ Phong Tần và biết bao bạn trẻ khác). Phải chăng đấy là đường lối tranh đấu “bất bạo động” khôn ngoan của nhà trí thức để hàng năm giáo sư được Đảng cho sang Hoa Kỳ thăm con gái?
Lão thành cách mạng thì như thế! Trí thức thì như thế! Thử hỏi làm sao bọn cầm quyền không tồn tại tới ngày hôm nay? Đến như Đại tướng Võ Nguyễn Giáp – mang danh Cha Đẻ Quân đội Nhân dân – người ở địa vị cha chú bọn cầm quyền cũng chỉ biết ký kiến nghị xin xỏ; chứ không dám nghiêm khắc lên án phường hậu duệ là phá gia chi tử, mãi quốc cầu vinh! Cha Đẻ hèn làm sao sinh ra được những đứa con có khí phách? Cho nên “cha nào con nấy” là vậy! Và bọn cầm quyền ngồi lỳ là vậy!
Tổng Bí thư Trường Chinh Đặng Xuân Khu từng công khai tuyên bố: “Đảng cướp chính quyền bằng bạo lực thì Đảng sẽ dùng bạo lực để giữ chính quyền”. Vin vào lời khẳng định đó, bọn cầm quyền quyết giữ quyền lực bằng mọi giá dù bị nhân dân khinh bỉ. Đảng cộng sản gồm những chuyên viên sử dụng chiến tranh khuynh đảo. Cho nên khi cướp được chính quyền, chúng tuyệt đối ngăn cấm các quyền tự do căn bản như tư tưởng, ngôn luận, hội họp, đi lại, biểu tình (mặc dầu các quyền đó được ghi rõ trong Hiến Pháp, nhưng kèm theo mấy chữ “quy định của pháp luật”) và tất cả các đoàn thể nhân dân đều bị nhốt trong cái gọi là Mặt trận Tổ quốc. Tuyệt đối không được hình thành xã hội công dân. Ngoài ra, chủ trương phân hóa dân tộc là chính để không còn ai tin tưởng ai, thì làm sao có thể bàn bạc nhau để mưu đồ công cuộc ích quốc lợi dân? Đàn áp từ trong trứng nước bất cứ ai manh nha có tư tưởng đòi tự do, đòi quyền được đối xử như con người là “chủ trương lớn của Đảng”.
Mở đầu bài, tôi viết Việt Nam dưới chế độ cộng sản là một quốc gia quái đản, không giống bất cứ một nước nào trên thế giới. Thật vậy! Không có nước nào trên thế giới mà Công An giả dạng Côn Đồ để đàn áp, bạo hành bằng bất cứ thủ đoạn đê tiện nào như cái đảng Cộng sản Việt Nam thì không quái đản là gì? Nếu chúng có chính nghĩa “giải phóng dân tộc” thì sao lại ứng xử tồi bại, lưu manh như thế?
Công An là bộ phận thi hành luật pháp để bảo vệ an ninh trật tự cho nhân dân thì đề ra câu khẩu hiệu “Còn Đảng Còn Mình”. Quân đội có nhiệm vụ quốc phòng bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ thì chỉ dùng vào việc bảo vệ sự tồn vong của Đảng, dù Đảng đang bán dần Đất Nước. Vì thế ngư dân bị Trung Cộng bắn giết, Quân đội vẫn thản nhiên. Ai đòi đa nguyên đa đảng đều bị quy vào tội suy thoái văn hóa, đạo đức và lối sống để bỏ tù. Ngay cả việc làm lễ tưởng niệm chiến sĩ trận vong cũng bị ngăn cấm, đàn áp. Từ chỗ đó, người dân trở nên phó thác cho định mệnh, không còn ai muốn dây với hủi, mặc cho bọn cầm quyền tự tung tự tác, thây kệ tương lai bản thân, tương lai con cái ra sao thì ra!
Đó là những lý do vì sao bọn cầm quyền Hà Nội vẫn tồn tại cho tới ngày hôm nay. Câu hỏi tiếp theo được đặt ra: “Chính quyền tồi bại như thế sẽ tồn tại bao lâu?”
Thiết nghĩ, không ai có thể quả quyết tiên đoán thời gian nào bọn cầm quyền này bị lật đổ. Tôi chỉ mạn phép đưa ra một vài giả thuyết:
1/ Bao lâu những “cách mạng lão thành”, các quan chức từng ở địa vị cầm quyền ý thức trách nhiệm của mình, nhìn nhận mình đã góp phần vào bộ máy cai trị do Hồ Chí Minh lập ra, không còn ai vái lạy Hồ Chí Minh như vị “Cha Già Dân Tộc”, biết phẫn nộ trước sự bất công tàn bạo để can đảm dấn thân nhập vào đoàn dân oan đòi nhà cửa đất đai, dám quyết tử để dân tộc quyết sinh như đã thề trước kia.
2/ Bao lâu giới trí thức không còn sợ bị “bươu đầu, sứt trán” (chữ của giáo sư Nguyễn Huệ Chi dùng), dám hành động như Điếu Cầy, Tạ Phong Tần, Việt Khang, Phương Uyên, Bùi Minh Hằng …
3/ Trung tướng Lưu Á Châu của Trung Cộng kể câu chuyện hồi Đệ nhị Thế chiến, chỉ có một Trung đội Nhật Bản áp giải hơn một trăm ngàn dân Tàu đi xử bắn mà tất cả đều riu ríu đi như bóng ma trong đêm. Đáng lý ra, dù tay không, một trăm ngàn dân Tàu kia dám liều chết (vì trước sau gì cũng chết), thừa sức bóp cổ Trung đội Nhật Bản đó để tự cứu. Ý ông Tướng họ Lưu ngầm bảo dân Tàu vốn hèn, thụ động trước cái chết. Hình như dân Việt Nam mình cũng khá giống dân Tàu? Vậy thì chỉ mong sao toàn dân Việt Nam ý thức rằng trước sau gì cũng chết, cùng nhau hạ quyết tâm lật đổ bọn cầm quyền khốn kiếp này. Chẳng cần xông vào bóp cổ Việt Cộng để khỏi mang tiếng sử dụng bạo lực, 80 triệu dân Việt Nam dám hành động “tọa kháng tại gia” như cô Pham Thanh Nghiên, tức là đình công bãi thị toàn diện, học sinh sinh viên không đến trường, công nhân không đến xưởng làm, “bất tuân dân sự” như lời kêu gọi của Hòa thượng Tăng thống Quảng Độ, thì chắc chắn 10 triệu gồm đảng viên cộng sản và thân nhân của chúng sẽ tiêu. Chỉ có cách làm đó mới rửa được mối nhục làm người Việt Nam!
4/ Qua vụ bức tử Tướng Công An Phạm Quý Ngọ để bịt đầu mối tham nhũng mà báo chí lề phải sau hai ngày nườm nượp đưa tin, lập tức im bặt, đủ cho ta thấy thủ đoạn Nguyễn Tấn Dũng hơn hẳn phe Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Bá Thanh. Nếu Trời Phật dun dủi, bỗng nhiên Nguyễn Tấn Dũng muốn trở thành Thánh như tôi đề nghị, bèn làm một cuộc đảo chánh, bắt nhốt toàn thể Bộ Chính trị và Ban Chấp hành Trung ương, rồi tuyên bố khai tử Đảng Cộng sản, trả tự do cho tất cả tù chính trị, tù nhân lương tâm, dân oan thì Nguyễn Tấn Dũng sẽ có sức mạnh vô địch vì được 80 triệu dân ủng hộ.
5/ Nếu Thế giới Tự do nhìn thấy hiểm họa của Trung Cộng, đoàn kết cùng nhau tiêu diệt con quái vật cộng sản Tàu hoặc nhân dân Tàu gồm cả trăm sắc dân không chịu nổi ách thống trị của bọn Hán dám liều chết vùng lên giật sập chế độ thì bọn cầm quyền Việt Cộng không còn chỗ dựa vào đâu, ắt phải tiêu vong theo. Cơ Trời huyền diệu lắm! Biết đâu?
Tất nhiên, đó là năm giả thuyết mà người viết kỳ vọng để trả lời bọn cầm quyền Hà Nội tồn tại được bao lâu mà thôi. Bọn cầm quyền này là con đẻ của Hồ Chí Minh, một người chủ trương Vô Gia Đình, Vô Tổ Quốc, Vô Tôn Giáo, Vô Đạo Đức, Bất lương thì khó lòng trông đợi chúng nó mang tính người để hồi tâm sám hối. Bao lâu chúng nó còn cầm quyền, Đất Nước Việt Nam càng ngày càng suy thoái mọi mặt về đạo đức, văn hóa. Không lẽ thấy cái chết trước mắt, mà mọi người đều nằm yên chờ chết?
Nhà báo Bùi Tin đã gay gắt đặt cho tôi câu hỏi: “Lâu nay anh chửi Hồ Chí Minh như thế, anh được bao nhiêu người theo anh?”. Xin thưa: Tôi không “chửi” Hồ Chí Minh, tôi chỉ đưa ra những dẫn chứng sự kiện lịch sử để nói rằng sở dĩ Việt Nam hứng chịu bao nhiêu tai họa, tang thương là do Hồ Chí Minh gây ra để những kẻ đã ngây thơ khờ dại phụng sự Hồ Chí Minh hãy mở to mắt ra, đừng kêu gọi nhân dân phải biết ơn Hồ Chí Minh nữa! Thối lắm! Và tôi cũng không có khả năng làm lãnh tụ (dù nuôi tham vọng) với mục đích lôi kéo người theo mình, tôi chỉ nghĩ rằng ngày nào cái bóng ma Hồ Chí Minh còn ngự trị trong tư tưởng người dân thì ngày đó nước Việt Nam mình còn khốn khổ, khốn nạn.
Giật sập thần tượng Hồ Chí Minh là cách đòi hủy bỏ Điều IV Hiến Pháp hiện nay, tức là Đảng Cộng Sản Việt Nam phải tiêu vong. Mong rằng nhà báo Bùi Tín và quý vị “cách mạng lão thành” hiểu như thế!
Bằng Phong Đặng văn Âu
Ông Đặng Văn Âu viết: “Thông thường, một quốc gia dù nhỏ bé, yếu ớt đến đâu (như Phi Luật Tân chẳng hạn) mà bị ngoại bang khống chế đều công khai lên tiếng phản đối và đưa nội vụ ra kiện trước Tòa Án Quốc Tế. Chỉ có bọn cầm quyền Việt Nam hèn hạ, cam tâm làm nô lệ Tàu Cộng để hưởng phú quý vinh hoa là câm miệng“.
Tôi hoàn toàn đồng ý với khẳng định chắc nịch trên đây của ông Âu. Điều này thì đã quá rõ ràng, ngay cả những người nông dân quê mùa cũng đã hiểu được. Không có một chính quyền nào lại hèn mạt, câm họng trước sự xâm lăng lấn át của TQ như nhà cầm quyền CSVN.
Ông Âu hỏi: “Tại sao bọn cầm quyền tồi bại như thế? Bởi vì chúng là con đẻ của Hồ Chí Minh, người làm ra bộ máy cai trị sau khi cướp được một nửa nước, sai Phạm văn Đồng ký văn kiện bán nước năm 1958“.
Ông Hồ Chí Minh và Phạm Văn Đồng đã chết từ lâu, tội lỗi này tất nhiên là do ông Hồ và bộ hạ của ông gây ra. Nhưng những người lãnh đạo CSVN hiện nay phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, vì họ đang điều hành đất nước, đã biết ông Hồ đi sai làm ẩu mà không chịu sửa sai và dừng tay đồ tể của họ đối với nhân dân VN!
CHÚC VĂN NGÀY GIỖ TỔ
Mừng hôm nay:
Trống đồng dội tới,
Núi sông dậy sấm anh hùng
Trống đồng vang lên,
Trời đất ngút ngàn linh khí!
Toàn dân giỗ tổ Hùng Vương
Cả nước vui ngày quốc lễ
Rộn rã trống chiêng
Tưng bừng cờ xí!
Bừng lên nhật nguyệt:
Mây xanh hạt trắng, bát ngát trường thiên…
Rực sáng sơn hà:
Cớ đỏ sao vàng, thênh thang thánh địa.
Thuyền xuôi sóng vỗ,
Sông ba dòng tưới mát muôn phương
Hổ lượn rồng bay,
Núi trăm ngọn chầu về một phía
Từ đỉnh cao muôn trượng cơ đồ
Cùng nhìn lại bốn mươi thế kỷ.
Núi mây: sừng sững công cha
Sông nước: dạt dào nghĩa mẹ.
Nhớ thuở xưa:
Mẹ Âu Cơ
Từng non cao tỏa sáng nghĩa nhân
Cha Long Quân
Vốn biển cả quật cường mưu trí.
Sánh đôi tài sắc: Kim cổ kỳ phùng
Hợp một âm dương: Uyên ương tuyệt mỹ!
Đẹp gia đình: trăm trứng trăm con
Vui sơn thủy: một lòng một ý.
Cuộc mưu sinh thử thách muôn vàn
Đường lập nghiệp gian nan xiết kể.
Nào rừng rậm, đầm lầy, sông sâu, núi hiểm:
Há quản xông pha
Nào kình nghê, hổ báo, bệnh tật, bão giông:
Lấy gì bảo vệ?
Chia con: hai ngả lên đường
Chọn trưởng: một ngôi kế vị.
Giang sơn một khoảnh, sao cho vạn đại trường tồn?
Rừng bể đôi nơi, cùng dựng bốn phương hùng vĩ!
Hiên ngang thay! Phù Đổng diệt thù!
Dũng cảm thay! Sơn Tinh diệt thủy!
Đẹp thay Chữ Đồng Tử! Tình yêu như ngọc sáng gương trong
Giỏi thay Mai An Tiêm! Lao động như dời non lấp bể
Vẻ vang mười tám vương triều
Rực rỡ một thời thịnh trị
Qua gian nan bao độ nổi chìm
Trải thử thách những hồi hưng phế!
Chi công lao khai phá một thời kỳ
Mà uy lực trải dài trăm thế hệ!
Hãy xem như:
Gái anh hùng, Triệu nữ, Trưng vương
Trai dũng lược, Đinh tiên, Lý đế!
Sóng Bạch Đằng cuồn cuộn thế Ngô Vương
Gió Như Nguyệt vang vang lời Thái úy
Hội Diên Hồng rung chuyển cả trăng sao
Hịch Hưng Đạo xốn xang toàn tướng sĩ
Nằm gai nếm mật, mười năm ròng, bạt vía lũ Vương Thông.
Lở đất long trời, một trận đánh, tan hồn quân Sĩ Nghị
Thế kỷ hai mươi:
Cờ giải phóng xua tan bóng tối, danh Bác Hồ vang dậy đông tây
Khắp toàn cầu hết nạn thực dân, mộng đế quốc tan thành mây khói.
Thế mới biết:
Nước giàu, không chỉ quân lương
Dân mạnh, còn nhờ đạo lý:
Coi sơn hà xã tắc là thiêng
Lấy độc lập tự do là quý
Chúng con nay:
Sáu mươi mốt tinh thành: nhớ lại tổ tông
Năm mươi tư dân tộc: tìm về cội rễ
Bồn phương: nam, bắc, tây, đông
Trăm họ: gái, trai, già trẻ
Hân hoan muôn dặm trùng phùng
Kính cẩn một chầu đại lễ
Xin Tổ vương vạn thế linh thiêng
Giúp con cháu trăm điều chỉ vẽ.
Nay gặp buổi:
Đảng ta đổi mới tư duy
Dân ta mở mang kinh tế
Dù dân gian chưa hết đói nghèo
Dù xã hội vẫn còn nạn tệ
Đường lên giàu mạnh đã thênh thang
Nẻo đến văn minh thêm mới mẻ
Xin cúi nguyện:
Trăm con một bọc, yêu thương nhau như ruột thịt chan hòa
Một gốc trăm cành, gắn bó mãi như keo sơn chặt chẽ
Dựng cơ đồ, chị ngã em nâng
Cơn hoạn nạn, bầu thương lấy bí
Trước tương lai mở rộng tâm hồn,
Vì sự nghiệp nâng cao trí tuệ
Bác Hồ dạy: hoàn thành nhiệm vụ
Vượt mọi khó khăn, thắng mọi quân thù!
Bác Hồ răn: uy vũ coi thường
Chớ ngại nghèo nàn, không ham phú quý!
Dấn thân cho nước, há ngại tử sinh
Hết dạ vì dân, kể gì khó dễ!
Giữ muôn đời Hồng Lạc tinh hoa
Cao muôn trượng Hùng Vương khí thế!
CHÚC VĂN THẦY GƠI CHO TRÒ
“… Thánh hiền dạy rằng: “Vi phú bất nhân”. Ai cũng biết rằng địa chủ thì ác: như bóc lột nhân dân, tô cao lãi nặng, chây lười thuế khoá – thế thôi. Nào ngờ có bọn địa chủ giết người không nháy mắt. Đây là một thí dụ:
Mụ địa chủ Cát-hanh-Long cùng hai đứa con và mấy tên lâu la đã:
- Giết chết 14 nông dân.
- Tra tấn đánh đập hằng chục nông dân, nay còn tàn tật.
- Làm chết 32 gia đình gồm có 200 người – năm 1944, chúng đưa 37 gia đình về đồn điền phá rừng khai ruộng cho chúng. Chúng bắt làm nhiều và cho ăn đói. Ít tháng sau, vì cực khổ quá, 32 gia đình đã chết hết, không còn một người.
- Chúng đã hãm chết hơn 30 nông dân – Năm 1945, chúng đưa 65 nông dân bị nạn đói ở Thái Bình về làm đồn điền. Cũng vì chúng cho ăn đói bắt làm nhiều. Ít hôm sau, hơn 30 người đã chết ở xóm Chùa Hang.
- Năm 1944-45, chúng đưa 20 trẻ em mồ côi về nuôi. Chúng bắt các em ở dưới hầm, cho ăn đói mặc rách, bắt làm quá sức lại đánh đập không ngớt. Chỉ mấy tháng, 15 em đã bỏ mạng.
Thế là ba mẹ con địa chủ Cát-hanh-Long, đã trực tiếp, gián tiếp giết ngót 260 đồng bào !
Còn những cảnh chúng tra tấn nông dân thiếu tô thiếu nợ, thì tàn nhẫn không kém gì thực dân Pháp. Thí dụ:
- Trời rét, chúng bắt nông dân cởi trần, rồi dội nước lạnh vào người. Hoặc bắt đội thùng nước lạnh có lỗ thủng, nước rỏ từng giọt vào đầu, vào vai, đau buốt tận óc tận ruột.
- Chúng trói chặt nông dân, treo lên xà nhà, kéo lên kéo xuống.
- Chúng đóng gióng trâu vào mồm nông dân, làm cho gẫy răng hộc máu. Bơm nước vào bụng, rồi giẫm lên bụng cho hộc nước ra.
- Chúng đổ nước cà, nước mắm vào mũi nông dân, làm cho nôn sặc lên.
- Chúng lấy nến đốt vào mình nông dân, làm cho cháy da bỏng thịt.
- Đó là chưa kể tội phản cách mạng của chúng. Trước kia mẹ con chúng đã thông đồng với Pháp và Nhật để bắt bớ cán bộ. Sau Cách mạng tháng Tám, chúng đã thông đồng với giặc Pháp và Việt gian bù nhìn để phá hoại kháng chiến.
Trong cuộc phát động quần chúng, đồng bào địa phương đã đưa đủ chứng cớ rõ ràng ra tố cáo. Mẹ con Cát-hanh-Long không thể chối cãi, đã thú nhận thật cả những tội ác hại nước hại dân. Thật là:
Viết không hết tội, dù chẻ hết tre rừng,
Rửa không sạch ác, dù tát cạn nước bể!
(21-7-1953)
C.B.
Đọc xong bài báo của tay C.B. này, quí bạn đọc thấy gì? Nghĩ gì?
Riêng kẻ viết bài này thì thấy lạnh xương sống, rởn tóc gáy, sau đó thì phẫn nộ, và rồi đau buồn và xấu hổ.
Thế này mà là một bài báo ư? Mà lại là một bài báo đăng trên tờ báo chính thống của đảng CSVN và của Nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa!
Cố gắng đọc lại và rồi thấy rằng đây là một bản cáo trạng, một bản cáo trạng không bằng không chứng. Nói đúng hơn đây là một lô những điều vu khống, mạ lỵ, ngậm máu phun người.
Mỗi một chữ trong bản án rùng rợn này là một nhát mã tấu xả vào thân xác của một phụ nữ bị trói tay trói chân và bị bịt miệng. Mỗi một hàng chữ là một kiểu giết người man rợ mà không một người bình thường nào có thể nghĩ ra. Mỗi một đoạn văn là một tấn tuồng vô luân mà chỉ những chuyên viên tra tấn và giết người chuyên nghiệp mới có thể làm.
Nay tất cả đổ lên đầu một phụ nữ là bà Cát hanh Long Nguyễn Thị Năm, một phụ nữ 47 tuổi đời, có 2 con là Trung Đoàn Trưởng QĐND, sư 308 Điện Biên và (trích): “Những Võ Nguyên Giáp Trường Chinh, Lê Đức Thọ Hoàng Quốc Việt cùng nhiều yếu nhân của Đáng của Mặt trận Việt Minh từng qua lại được chở che ở ngôi biệt thự bề thế ở ven hồ Thiền Quang. Sau ngày toàn quốc kháng chiến, lại cũng những đáng bậc ấy cùng nhiều yếu nhân của Đảng của Chính phủ cũng nhiều dịp tá túc qua lại sinh hoạt ở khu đồn điền Đồng Bẩm vùng Thái Nguyên. Chủ những cơ ngơi những biệt thự cùng khu đồn điền ở Đồng Bẩm ấy là bà Nguyễn Thị Năm thường gọi là Cát Hanh Long, tên một hiệu buôn nổi tiếng ở Hà Thành, Hải Phòng”. và “Khó kể hết những đóng góp của nhà tư sản ấy cho cách mạng. Từng ủng hộ Việt Minh trước CM tháng Tám 20.000 đồng bạc Đông Dương (tương đương bẩy trăm lạng vàng) rồi sau này là thóc gạo, vải vóc, nhà cửa. Bà là một trong những người đóng góp tiêu biểu nhất của “Tuần Lễ Vàng” ở Hải Phòng vơi hơn một trăm lạng vàng”. Và lời chứng của Võ Nguyên Giáp ngày 10/11/2001: “Bà Nguyễn Thị Năm tức Cát Hanh Long là một địa chủ có tinh thần yêu nước, trong kháng chiến đã từng giúp đỡ bộ đội. Bản thân tôi và Đại tướng Nguyễn Chí Thanh có lúc đã ở lại nhà bà. Trong những buổi họp sửa sai, chính Bác Hồ, đồng chí Trường Chinh và đồng chí Lê Văn Lương đều cho rằng xử trí bà Nguyễn Thị Năm là một sai lầm”.
Như vậy rõ ràng bà Năm là một người yêu nước, một người đóng góp tích cực trong công cuộc chống Pháp dành độc lập và là một ân nhân đối với các lãnh tụ đầu sỏ của đảng CSVN. Vậy bà Năm có ân oán gì với tác giả C.B. mà C.B. phải vu khống bà những tội ác khủng khiềp chỉ có trong các tiểu thuyết kinh dị hay trong óc những tên đồ tể bệnh hoạn mất hết tính người, như vậy?
May là chúng ta đã có câu trả lời (trích tại đây): “C.B.: là bút danh của ông Hồ Chí Minh, dùng tại 147 tài liệu viết từ tháng 3 năm 1951 đến tháng 3 tháng 1957 (trên báo Nhân Dân)”.
Vâng, C.B. là bút danh của Hồ Chí Minh! Quả thật tôi không tin vào mắt mình! Quả thật là một quả bom tấn!
Dù không bao giờ tôi coi Hồ Chí Minh là một người yêu nước, dù với tôi Hồ Chí Minh chỉ là một tên điệp viện cộng sản, là người có tội nhiều hơn là có công với tổ quốc và dân tộc Việt Nam, tôi vẫn không bao giờ nghĩ Hồ Chí Minh lại vô luân như thế, lại ác độc và hèn hạ như thế! Và tôi đã lầm: bởi vì C.B. tức Hồ Chí Minh chính là một tay bồi bút mạt hạng. Hơn nữa là một thằng độc ác, hèn mạt và vô luân. … ”
Nguồn :http://danlambaovn.blogspot.com/2014/03/chan-dung-cua-mot-ten-boi-but.html
ĐỜI ĐỜI NHỚ ÔNG
( Tố HĨM khóc BỐ…KHỈ !)
Bữa trước mẹ cho con xem ảnh
Ông Xít-ta-lin bên cạnh nhi đồng
Áo Ông trắng giữa mây hồng
Mắt Ông hiền hậu, miệng Ông mỉm cười
Xít-ta-lin! Xít-ta-lin!
Yêu biết mấy, nghe con tập nói
Tiếng đầu lòng con gọi Xít-ta-lin!
Hôm qua loa gọi ngoài đồng
Tiếng loa xé ruột xé lòng biết bao
Làng trên xóm dưới xôn xao
Làm sao, Ông đã… làm sao, mất rồi!
Ông Xít-ta-lin ơi, Ông Xít-ta-lin ơi!
Hỡi ơi, Ông mất! đất trời có không?
Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Thương mình thương một, thương Ông thương mười
Yêu con yêu nước yêu nòi
Yêu bao nhiêu lại yêu Người bấy nhiêu!
Ngày xưa khô héo quạnh hiu
Có người mới có ít nhiều vui tươi
Ngày xưa đói rách tơi bời
Có người mới có được nồi cơm no
Ngày xưa cùm kẹp dày vò
Có người mới có tự do tháng ngày
Ngày mai dân có ruộng cày
Ngày mai độc lập ơn này nhớ ai
Ơn này nhớ để hai vai
Một vai ơn Bác một vai ơn Người
Con còn bé dại con ơi
Mai sau con nhé trọn đời nhớ Ông!
Thương Ông mẹ nguyện trong lòng
Yêu làng, yêu nước, yêu chồng, yêu con
Ông dù đã khuất không còn
Chân Ông còn mãi dấu son trên đường
Trên đường quê sáng tinh sương
Hôm nay nghi ngút khói hương xóm làng
Ngàn tay trắng những băng tang
Nối liền khúc ruột nhớ thương đời đời!
—————————————————–
*Ối giời ui ối giời ơi
Mồ ma đã quật còn xơi nỗi gì ?
Hĩm ui hèn thế, mà chi?)
Liên Sô, Bọ Xít đã đi…đooong rồi!
(Thầy DâM cũa Tiên Võ)
Trong thời chiến tranh khi vận nước ngàn cân treo sợi tóc , 2 anh cả TQ, LX hục hặc dàn quân biến giới tính choảng nhau , thậm chí còn định chơi bom nguyên tử với nhau chỉ có bác Hồ đủ đức độ tài trí để khuyên can họ , chưa có một lãnh tụ nào trên thế giới trong di chúc của mình dám nói : đau lòng vì hai đảng anh em , mong hai đảng đoàn kết , trên cơ sở chủ nghĩa Marx Lenin có lý , có tình “. Tóm lại con người vĩ đại đó không chỉ nghĩ đến dân tộc mình mà nghĩ đến cả Nhân Loại , những con người bị áp bức cùng khổ chiếm đến 3/4 thế giới này . Hôm nay ngày Quốc Tổ Hùng Vương , chúng ta tự hào là người VN sinh ra trên mãnh đất nhiều đau khổ oan khiên nhưng chúng ta không bao giờ đứng về phía cái xấu và cái ác . ” các vua Hùng đã có công dựng nước , bác cháu ta hãy cùng nhau giữ nước ” Thât cao cả và tuyệt vời . Chúc các bạn một ngày Giổ Tổ vui vẻ , tự tin và hạnh phúc .
“Phung Kim Yen says:Tóm lại con người vĩ đại đó không chỉ nghĩ đến dân tộc mình mà nghĩ đến cả Nhân Loại”
Tội ác của HCM cả mấy chục triệu dân VN đều biết, thế mà con Vẹt Phung Kim Yen vẫn há mõm hót một cách. . . .nhễu. . . .nhão. Tỡm thật !
Chủ nghĩa Marx Lenin có lý, có tình
Miệng cười, đầu tính, bụng rình giết nhau
Đảng rằng chữ nghĩa làu làu
Chữ vàng mười sáu, tốt dao bốn lần
Việt Nam cộng đảng tần ngần
Cớ sao Tầu cộng chiếm dần Việt Nam?
Vợ chồng Cù Huy Hà Vũ chấp nhận đi Mỹ, dù với cái lý do “chữa bệnh” đã chứng tỏ họ là kẻ cơ hội, đấu tranh xôi thịt chính hiệu. Các khẩu khí oai phong giờ chỉ còn là câu châm biếm, rỉa móc, hài hước ở các quán cóc, chuyện phiếm của một vài dân Việt còn nhớ đến họ.
Quan hệ Mỹ Việt không ảm đạm như các anh chị zân chủ tưởng tượng, những gì trong lộ trình vẫn cứ tiến, các anh chị zân chủ được xem như “món hàng”, “đồ chơi” cho các chính khách hai bên không bị thất nghiệp. Mỹ vẫn tiếp tục trò chơi dân chủ, Việt vẫn tiếp tục giữ vững chính thể và chờ đợi các cuộc mặc cả mới…
Nói Mỹ muốn bảo kê cho các nhà zân chủ, Việt muốn xuất khẩu các nhà zân chủ đều không đúng. Đó chỉ là thứ hệ quả của trò chơi dân chủ chẳng ai muốn, là tình huống dở khóc dở cười đối với kẻ bày ra trò chơi và người bị buộc kéo vào trò chơi này mà thôi. Chỉ thương những con rối, không biết mình biết người, rốt cuộc trở thành kẻ lạc loài, lạc lõng, người bình thường thì gọi họ là những “con bệnh hoang tưởng” !!!
Đấu tranh là để mong cải thiện đời sống, không chỉ về mặt chính trị, xã hội mà cả kinh tế nữa.
Ông Hồ Chí Minh ngày xưa đấu tranh, không phải ông chỉ được phục vụ đối đa về ăn ngon, được kẻ hầu người hạ, mà được cống hiến cả “gái” nữa!
Cán bộ đảng CSVN xuất thân từ những tên bần cố nông nghèo quắt đít, áo rách khố ôm, sau khi cướp được chính quyền thì họ vơ vét, cướp giựt bằng đủ mọi thủ đoạn để trở thành những tên tư bản đỏ giàu xụ. Xin lỗi, thức ăn nuôi chó của họ còn hơn cả những thức ăn thường ngày của NBC-VKL đấy.
Vợ chồng ông Cù Huy Hà Vũ chấp nhận đi Mỹ chữa bệnh thì dù có kiếm được chút “xôi thịt” cũng là chuyện rất bình thường. Xôi thịt ở VN thì cho là cao quí, còn như ở Mỹ thì như bánh mì thường ngày. Hơn nữa, sang Mỹ để được tự do còn hơn sống trong nhà tù Cộng sản. Không lẽ NBC-VKL lại thích ngồi trong tù?
Trong nước những ai chống đối VC riêng lẻ, chắc VC ko khoái nhưng vẫn làm ngơ! Làm ngơ vì VC chẳng hề hấn gì nhưng đôi khi lại được cớ để rêu rao VC có tôn trọng tự do tư tưởng! Nhưng ‘chớ dại’ hoạt động kết hợp thành tổ chức thì sẽ bị dẹp tan ngay! Vì đấy là điều VC tối kỵ!
Ông Âu, qua rất nhiều bài viết, (tình cờ) lại trùng hợp với kiểu ‘chống cộng một mình’, vì ông chửi thẳng vào những ai được gọi là ‘lão thành cách mạng’ mà thức tỉnh (chữ VC gọi là phản tỉnh) thay vì khen ngợi họ để tạo nhịp cầu tình cảm (mà theo tôi là rất thực, rất tự nhiên và rất đáng hoan nghênh một ai đó đã quay về chính nghĩa) do đó chính ô Âu làm rào cản những người còn e dè chưa dám ra mặt công khai chống lại VC! Có nghĩa là ông Âu chặt đứt cây cầu ‘thức tỉnh’ của những người đã thấy VC là căn nguyên của mọi căn nguyên sai lầm, đưa đất nước đến bờ vực thẳm như bây giờ!
Hỏi ông Âu: Ông chống VC một mình thì VC sụp đổ? Tôi tự trả lời: Chống VC kiểu như ông thì VC rất hoan hô vì VC đang tổ chức bọn dư luận viên cũng với mục đích như vậy thôi! Bọn nầy ra sức đâm thọc để cản được phần nào hay phần đó những cán bộ đồng loạt thức tỉnh, đồng thời cũng để chia rẽ hàng ngũ người VN chống cộng!
Một con nhím lúc nào cũng xù lông như ông thì chống VC với ai? Tình thực là tôi chẳng muốn ý kiến gì với các bài ông viết nhưng đây chỉ là việc chẳng đặng đừng!
“Ban Mai says:do đó chính ô Âu làm rào cản những người còn e dè chưa dám ra mặt công khai chống lại VC”
Ông Ban Mai có đọc đoạn nầy chưa mà vội kết luận như trên?
“3/ Trung tướng Lưu Á Châu của Trung Cộng kể câu chuyện hồi Đệ nhị Thế chiến, chỉ có một Trung đội Nhật Bản áp giải hơn một trăm ngàn dân Tàu đi xử bắn mà tất cả đều riu ríu đi như bóng ma trong đêm. Đáng lý ra, dù tay không, một trăm ngàn dân Tàu kia dám liều chết (vì trước sau gì cũng chết), thừa sức bóp cổ Trung đội Nhật Bản đó để tự cứu. Ý ông Tướng họ Lưu ngầm bảo dân Tàu vốn hèn, thụ động trước cái chết. Hình như dân Việt Nam mình cũng khá giống dân Tàu? Vậy thì chỉ mong sao toàn dân Việt Nam ý thức rằng trước sau gì cũng chết, cùng nhau hạ quyết tâm lật đổ bọn cầm quyền khốn kiếp này. Chẳng cần xông vào bóp cổ Việt Cộng để khỏi mang tiếng sử dụng bạo lực, 80 triệu dân Việt Nam dám hành động “tọa kháng tại gia” như cô Pham Thanh Nghiên, tức là đình công bãi thị toàn diện, học sinh sinh viên không đến trường, công nhân không đến xưởng làm, “bất tuân dân sự” như lời kêu gọi của Hòa thượng Tăng thống Quảng Độ, thì chắc chắn 10 triệu gồm đảng viên cộng sản và thân nhân của chúng sẽ tiêu. Chỉ có cách làm đó mới rửa được mối nhục làm người Việt Nam! “
“Nếu nhân vật được tôi đề cập đến mà tự thấy chính xác thì nên sửa đổi, hơn là hờn giận hoặc coi tôi như kẻ thù, vì chuyện quyền lợi Đất Nước phải cao hơn lòng tự ái cá nhân. Còn nếu coi cá nhân mình cao hơn đại cuộc thì khó lòng mưu cầu việc lớn cho đồng bào.” BPĐVÂ
Rất đồng ý với ông ĐVÂ.
Các nhà “lão thành kách mệnh” này, phải cần ông ĐVÂ nện thêm nhiều roi vào đít cho bớt tật phét lác.
Đa tạ!
Hồi nhỏ được Thầy kể chuyện:
Hai anh học trò tới xin làm rể, một rất lẻo mép, một thì lại kiệm lời. Ngài phú hộ, bố vợ tương lai chỉ con ngỗng đang bơi dưới nước hỏi:
Tại sao nó nổi được?
Anh lẻo mép phán: Đa mao thiểu nhục tắc phù. Ngài phú hộ chỉ cái thuyền và nói, thế cái thuyền nó có lông đâu mà vẫn nổi! Anh kiệm lời thì nói:
Trời sinh ra vậy.
Ngài phú hộ chỉ hòn đá bị nứt và hỏi:
Tại sao nó nứt?
Anh lẻo mép phán: Phi nhân đả, thiên đả. Ngài phú hộ bực mình nói, thế cái của mẹ mày thì ai đả mà nó cũng nứt. Anh kiệm lời lại nói:
Trời sinh ra vậy.
Luận về cái Điếm, cái bắt buộc một tay chơi chính trị phải có.
Thứ nhất là tay đó phải thông minh hơn người, tức là trời phải sinh nó ra để làm hoa mắt những thằng khác, để từ đó chúng nó gập mình xin làm đệ tử.
Thế rồi mấy tay đệ tử toả khắp bốn phương, mang cái điếm của Tổ Sư rao giảng cho bàn dân thiên hạ, và tất nhiên không quên biến cái điếm đàng thành lời lẽ Thánh hiền.
Cái khốn nạn ở đời này, đâu cũng thế, là những thằng dốt thì toàn bị lừa.
Ừ thì ở quê ta, đảng có lừa các đồng chí công nhân đã đành, thế nhưng ở Mỹ này tôi vẫn bị không biết bao nhiêu đàn anh, đàn chị lừa ra mặt chỉ vì mình dốt.
Gặp người đẹp vào dịp cuối năm sắp tới mùa khai thuế. Sau khi than thở với bà chị là phải trả tiền học cho ba cháu mệt nghỉ, bà chị phán ngay:
Anh sẽ được trừ thuế và sẽ được lấy về rất nhiều tha hồ mà về Việt Nam chơi.v.v. Cứ lại em khai cho.
Sau khoảng nửa tiếng làm giấy tờ, thuế má, cô em xin hai trăm tiền công và chúc mừng tôi không bị trả lại sở thuế đồng nào mà còn lấy về được hơn hai trăm.
Không kìm được, tôi quát:
Thế sao bảo được khấu trừ tiền học phí nhiều lắm mà…Người đẹp bình tĩnh nhẹ nhàng, miệng hé mở như hoa đào Đà Lạt: Phải thu nhập dưới $100 ngàn mới được khấu trừ. Anh chị làm quá trời mà không phải đóng thêm vô là may lắm rồi. Gặp lại anh sang năm nhé.
Cộng phỉ Hà nội còn tồn tại là nhờ bọn chó săn , cùng bè lũ có tên gọi ” dư luận ” làm chư hầu , tay sai , gia nô , bưng bô , rữa khu , liếm gót …..
Cộng phỉ Hà nội còn tồn tại chỉ chốc lát nữa mà thôi !!!
Trích: “Đầu đảng của chúng như thế nào, ai chả biết. Ô.Âu đừng tốn sức nhiều quá, vừa loãng, vừa nhàm. ( Mr. Chậm Hiểu says: 05/04/2014 at 23:21)
“Đầu đảng của chúng như thế nào, ai chả biết”, đúng vậy, nhưng tuy vậy vẫn có một số người, nhất là người trong nước, không biết.
Đó mới là điều đáng kể.
Ai chẳng biết thế, chỉ e rằng có riêng Mr. Chậm Hiểu là không hiểu cái điều đáng kể nói trên.
*****
Cùng với sự chống lưng của giặc tàu, với cái nọc độc “ơn bác đảng” bọn cộng sản cầm quyền tiếp tục lừa dối người dân, giữ ngôi vị đầu nậu trấn lột nhân dân đất nước VN, đàn áp trí thức, giam cầm tuổi trẻ, trấn lột dân nghèo, ăn cắp quốc khố, mãi quốc cầu vinh
Cùng với sự chống lưng của giặc tàu, với cái nọc độc “ơn bác đảng” bọn cộng sản cầm quyền tiếp tục tăng cường nồng độ phi nhân cho bọn còn đảng còn tiền, khiến chúng điên cuồng đàn áp người dân, tàn nhẫn đánh đập tuổi trẻ VN những người tham gia vào công cuộc vận động dân chủ tự do nhân quyền cho VN, chống Tàu cộng xâm lược
Trong khi đó thì mấy tay trí thức hà nội & sĩ phu bắc hà như Lê Hồng hà lại tiếp tay bọn cộng sản cầm quyền, nói lấy đuọc, nói những lời bịp bọm của bọn trí thức cộng sản tim đỏ thẻ đỏ chuyên nghề làm chứng gian xưng tụng nón cối Hồ chí minh tàn ác,
Đó là tiếp tay cộng sản lừa dối người dân, đó là tiếp tay cộng sản tăng cường nồng độ phi nhân cho bọn công an cộng sản Hồ chí minh
Trích: ““Nhờ sự phát huy truyền thống cứu nước của cha ông ta trong lịch sử, mà nhân dân ta đã tiến hành Cách mạng Tháng 8 và giải phóng đất nước thành công. Đó là công lao vĩ đại của nhân dân ta, có sự đóng góp quan trọng của các nhà yêu nước, đặc biệt của Đảng Cộng sản Việt Nam, đứng đầu là nhà yêu nước Nguyễn Ái Quốc – Hồ Chí Minh. Chúng ta phải biết ơn nhân dân, các nhà yêu nước, đặc biệt là Đảng Cộng sản dưới sự lãnh đạo của Hồ Chí Minh” (trí thức hà nội & sĩ phu bắc hà Lê Hồng Hà)
Nếu phát biểu dối trá bịp bợm nêu trên là của một tay công an tuyên truyền xã phường nào đó nói theo kiểu nói lấy đuọc, nếu trí thức hà nội & sĩ phu bắc hà là một tay công an tuyên truyền xã phường nào đó, nói lấy được, nói lời bịp bọm dối trá như trên, thì chẳng kể gì,
Nhưng trí thức hà nội & sĩ phu bắc hà Lê Hồng Hà là trí thức hà nội & sĩ phu bắc hà, mà nói những lời bịp bợm dối trá như thế, thì đó là tội ác chứ không chỉ đơn giản là một “sai lầm”.
Đó là trí thức hà nội & sĩ phu bắc Lê Hồng Hà phá hoại công cuộc dân chủ hóa VN, phá hoại công cuộc đập tan ách cai trị cộng sản Hồ chí Minh độc ác phản dân hại nước, tháy thế bằng một nền chính trị dân chủ tự do tôn trọng nhấn quyền.
*****
Tất nhiên trước sự việc ấy người ta không thể không lên tiếng.
Tất nhiên lên tiếng vạch ra cái hành động tội ác của trí thức hà nội & sĩ phu bắc hà Lê Hồng Hà [nói lấy đuọc, tiếp tay cộng sản nói lời bịp bợm xưng tung tội phạm Hồ chí minh, kẻ can tội rước giặc tàu vào VN] là góp phần vào việc làm đẹp VN, là rất cần thiết, không có gì là “nhàm”, hoàn toàn không phải là “chia rẽ”, hoàn toàn không phải là “chống – chống” như Mr. Chậm hiểu cố tình diễn dịch & gán ghép & bóp méo
*****
Trích: “Đoàn kết thì sống, chia rẻ thì chết”, một định đề bất khả luận (Mr. Chậm Hiểu)
MR. Chậm Hiểu rất sai khi nói “bất khả luận” lơi khơi như vậy!
Thông thường “đoàn kết thì sống, chia rẻ thì chết” là điều đúng ,
nhưng “đoàn kết” với cộng sản thì chỉ từ chết đến chết,
đây mới là “định đề bất khả luận”
Mưa lâu thấm đất, nhờ vậy mà cây cối hoa cỏ tốt tươ, nhưng mưa nhiều quá sẽ bị úng thủy, làm hư cả môi trường!
Với tôi thì cái đích để chống là chế độ CSVN, không phải Lê Hồng Hà, Nguyễn Huệ Chi hay bất cứ cá nhân nào đã phản tỉnh, giác ngộ!
Khi chế độ CSVN đã sập thì tất nhiên thần tượng HCM cũng bị sập theo!
Cần đoàn kết giữa những người cùng quyết tâm chống cộng, không ai đoàn kết với VC hoặc với đám chống cộng “gà công nghiệp”!
Thư kính gởi riêng anh Đ.V.Âu (xin ĐCV không phổ biến trên mạng),
Đã nhiều comment gởi anh, trong tư thế và hoàn cảnh đang sống trong hang cọp, tôi phải nói xa nói gần. Lắm khi làm anh khó chịu, tôi biết. Nhưng góp ý của tôi là cốt để bài viết của anh “tròn trịa” hơn, đi vào lòng người nhiều hơn….mà thôi. Mong thông cảm.
Ở anh có thuận lợi free. Ở tôi không có thuận lợi đó.
Anh Âu à, ông cha ta vẫn thường dạy: “Lợi bất cập hại”. Việc anh nói ra đúng 100% và thẳng ruột ngựa. Ai dám bảo anh xấu hay sai? Song, có khi “Lợi bất cập hại”. Đó là lý do tôi phải quẩn quanh góp ý với anh nhiều lần.
1/ LTCM, vô hình lẫn vô tình, là cái khiên đở, vừa che chỡ vừa kích thích vừa calmer đa số người trong phong trào dân chủ, lại vừa làm nhụt chí bọn ác ôn độc ác. Bọn ác không run sợ phong trào DC bằng LTCM tiến bộ.
2/ Anh chỉ trích LTCM, được, nhưng không nên nêu đích danh. Trừ…
Sự nêu đích danh LTCM, vô tình, đẩy họ về lại với “đối tác”. Hơn thế nữa, biến họ trở thành kẻ thù “đậm đặc” hơn. Tạo kẻ thù thì dễ, tạo bạn mới khó. Tạo bạn thân càng khó hơn bội phần.
* Anh nhớ cho, một siêu thị, khi muốn kinh doanh thành công, phải chấp nhận bị thất thoát 20%. Đó là lẽ tất nhiên. Toán học còn có sai số mà.
* Người đời vẫn thường khuyên dạy: “Được mùa chớ phụ ngô khoai”. Chưa được mùa mà lại phụ ngô khoai là thất sách.
* Anh viết là để ai đọc ? Để cảm hóa ai ? Chẳng lẽ cảm hóa những người đã biết, đã rõ, đã hiểu ?
Không, tôi biết anh viết là cốt để cảm hóa, đốt đuốt chân lý soi sáng cho tà tâm, tà giáo. Phải không anh ? Mà sắc màu: thiện tâm, lòng tha thứ, cao thượng…không thể thiếu trong nội dung bài viết.
Do vậy, nếu viết mà sử dụng skill “chỉ trích”, “xát muối” làm cho người đọc cảm thấy bị xúc phạm, tức giận thì sẽ phản tác dụng. Thậm chí biến họ thành kẻ thù dai dẵng hơn.
* Tôi rất cảm phục và thích những phân tích rất rõ ràng của anh. Nhưng anh nêu tên một vài cá nhân để chỉ trích, theo tôi, là không cần thiết và nên hết sức tránh. Vả lại, việc dễ đó, ai làm chẳng được. Chỉ thêm loãng và đi xa đề, xa trọng tâm chính.
Cuối cùng, cũng chỉ có ý nhỏ ấy thôi: “Lợi bất cập hại” (hại nhiều hơn lợi) thì mong anh nên tránh.
Cùng một nổi niềm ưu tư vận mệnh tổ quốc thân yêu, có thể. Tôi xin gởi đến anh những đồng cảm và chia sẻ chân thành.
Kính chúc gia đình anh sức khỏe & hạnh phúc
Anh Trương Tấn Vi thân mến,
Xin cảm ơn những đóng góp ý kiến một cách chân tình của anh. Trong bài viết vừa rồi tôi phải nêu đích danh hai nhân vật Lê Hồng Hà và Nguyễn Huệ Chi là vì hai nhân vật ấy đã viết công khai quan điểm của họ và đăng trên trang mạng bauxitevn. Nếu tôi không để cập đến phương danh hai tác giả ấy thì độc giả sẽ cho rằng tôi nói vu vơ, vô bằng cớ. Tôi không chỉ trích với ác ý như một người vu khống. Mong anh Vi hiểu cho.
Đối với tôi, Hồ Chí Minh là nguyên nhân của mọi nguyên nhân gây nên nỗi nhục cho người Việt Nam. Những ai còn nuôi ý tưởng vinh danh Hồ Chí Minh là nhà giải phóng, là nhà yêu nước, nhà tư tưởng, nhà đạo đức… là những người đang cổ súy, ca ngởi tội ác. Vì vậy, tôi cương quyết chống. Ngay như anh tôi là Hùm Xám Đặng văn Việt còn viết về Hồ Chí Minh một cách trân trọng là tôi chống, vì tôi đặt quyền lợi Tổ Quốc trên tình cảm gia đình.
Thông thường, để hoàn thành một bài viết, có khi tôi dành ra một, hai, ba tuần hay có khi cả tháng để nghiền ngẫm, cân nhắc tính lợi hại trước khi ngồi vào bàn gõ phím computer. Tôi rất ý thức thêm bạn bớt thù là quan trọng, nên tôi chủ trương kết bạn với rất nhiều người từ trẻ đến già từ trong nước cũng như hải ngoại.
Tôi quan niệm rằng người tranh đấu là quên bản thân, nên tôi có nêu đích danh là nhằm nói cho đối tượng biết rằng sự tâng bốc một tội đồ dân tộc là làm ý nghĩa của cuộc tranh đấu trở nên vô hiệu quả.
Tôi không có chủ tâm bôi nhọ, nhục mạ người không đồng quan điểm với mình. Nếu nhân vật được tôi đề cập đến mà tự thấy chính xác thì nên sửa đổi, hơn là hờn giận hoặc coi tôi như kẻ thù, vì chuyện quyền lợi Đất Nước phải cao hơn lòng tự ái cá nhân. Còn nếu coi cá nhân mình cao hơn đại cuộc thì khó lòng mưu cầu việc lớn cho đồng bào.
Thân ái chúc anh Vi dồi dào sức khỏe và kính mong anh hiểu, cảm thông cho tấm lòng tha thiết của tôi.
Trân trọng,
Bằng Phong Đặng văn Âu
Tái bút: Tôi viết lên những điều mà người trong nước muốn nói; nhưng hoàn cảnh không cho phép nói. Vì vậy rất nhiều độc giả trong nước gửi email cho tôi khuyến khích tôi cứ tiếp tục cung cách nói đó.
Thưa anh Trương tấn Vi,
Đúng ra tôi không nên xen vào giữa anh và anh Đ.V. Âu như lời yêu cầu nầy:
” Thư kính gởi riêng anh Đ.V.Âu (xin ĐCV không phổ biến trên trên mạng)
Rất đồng ý với anh trong đấu tranh có những điều cần tế nhị, nhất là danh tính người đang hoạt động trong lòng địch, cũng như phương sách.
Tuy nhiên, cho tôi xin hỏi một thí dụ:
Trong một phiên toà xử một nhóm cướp của giết người, nếu công tố viên không đưa ra tên tuổi chánh phạm, tòng phạm, nhân chứng,bằng chứng đầy đủ thì ông chánh án làm thế nào xử và kết tội ?
Trong khi ở đây, chúng ta đang nói một vụ án lớn hơn, một vụ án lịch sử. Mà chánh phạm là nhiều tên trong bộ chính trị CSVN, đứng đầu là Hồ Chí Minh, cộng thêm nhiều tên tòng phạm, những tòng phạm rỏ nhất là những Lão Thàng Cách Mạng ngậm miệng ăn tiền mà anh ÂU chỉ tên vạch mặt.
Tôi không có ý kiến cũng như bàn luận về cách dùng ngôn ngữ, lời lẻ của anh Âu nhưng tôi đồng quan điểm với anh ấy với tư cách chứng nhân lịch sử.Tôi cũng tin rất nhiều người đồng quan điểm đó.
Nên nhớ, chứng nhân, nạn nhân lịch sử là công tố viên minh bạch nhất và công luận là chánh án lịch sử công bằng nhất.
Vì thế, nếu, chứng nạn nhân không trưng ra liệu cớ, tên tuổi, thử hỏi công luận làm sao có thể xử vụ án lịch sử nầy?
Xin chào.
Cù Vũ đã sang Mỹ để lãnh đạo mấy người chống cộng, hãy hoan hỷ đi đón và nhận lệnh tối cao từ Cù Vũ đi, Vũ chỉ muốn làm bố người khác thôi, nghe chừng Vũ làm bố những người chống cộng bên Mỹ rất hạp!
Viết có mấy chữ cũng đủ phơi bày cái bộ mặt dói nghèo dốt nát vẫu hô ngọng – chí rận xà mâu ghẽ ngứa đầy mình- bốc muì HẠ BỘ lấp liếm láo lừa kiểu Trần dân Tiên Nguyễn sinh COONG !!!
Con chaú Cù Huy Cận Xuân Diệu thì nối nghiệp CHA – CẬU lãnh đạo đám lâu la “ăn cá rô cây” gặm củ- nhai 2 bao cu su đã qua xữ dung … chứ còn ai mà vô nũa ! CB ơi hơĩ CB ! Khakhakha
Xin nhỗi cái anh nào u mê gờn gợn viết nhăng xị thế kia hả ?
Ông họ CÙ quy mã, là ý đồ hay lắm cơ của Trọng Lú. và họ
hàng nhà Nghệ Tịnh, nhằm :
Gieo những dư luận chống nhau hằm bà lằng giữa cộng đồng
tị nạn cộng phỉ này… Đảng Vét Tiền sẵn sang lễ hội chưa ?
Riêng DâM ta(O) thì thuộc hàng … trung sĩ, không bị mắc mưu…
Ông CÙ , ta biểu thiệt dưới ” cơ ” ta nhiều, je m’en fous pas mal,
Ông Cù ra gì mà làm trò chia rẽ tụi ta(O) ?
Kính xin đồng hương ta cứ coi như chẳng có gì phải quan tâm.
Sự việc uýnh Cộng Phỉ cho tàn lụi là chính nội bộ…Nam Bắc
Cộng phỉ tàn sát lẫn nhau,.. Hê hê…ai có $ có súng, là vua, là
” tổng thống.”
ông CHHVũ vốn là việt cộng nòi , thì lãnh đạo chống cộng phỉ đặng sao ?