WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Tháng Tư và chuyện hai ông Đại Tướng

Ông Đại Tướng thứ nhất:

Không có tên trong quân bạ của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, không có họ, không chữ lót. Có mỗi tên Tôn mà thôi. Khi bọn người rừng, đầu đội nón cối, chân dép râu, ôm súng AK chạy vào thủ đô Sài Gòn, để tạo thành ngày 30 tháng Tư đen, Đại Tướng Tôn, mới 12 tuổi trở thành người tù trẻ nhất, của thời ấy.

Đại Tướng Tôn, con của một Đại Úy QLVNCH, bị cải tạo, Tôn nhớ cha, oán Cộng Sản, viết hai câu khẩu hiệu:

- Đả đảo Cộng Sản – đả đảo Hồ Chí Minh, đem dán trước cổng trường Lý Thường Kiệt, Tân Bình – Sài Gòn, tất nhiên bị CS bắt.

Cán bộ hỏi cung: Tôn làm gì?

Trả lời: Đại Tướng Tổng Tham Mưu Trưởng QLVNCH.

Cán bộ: Ai xúi dục?

Trả lời: Đã là Đại Tướng, tự mình chủ trương, còn ai dám xúi dục.

Cán bộ: Đồng bọn có bao nhiêu người?

Trả lời: Đã bắt được tướng, còn hỏi quân làm gì!?

Bọn CS tức tối, đánh đập chán chê, quay ra dụ dỗ đủ điều, nhưng trước sau Tôn cũng chỉ trả lời như vậy.

Ông Đại Tướng trên đây, không phải là sản phẩm tưởng tượng, mà nhân vật có thật trong đời thường, xuất hiện trong tác phẩm Trại Kiên Giam, của tác giả Nguyễn Chí Thiệp, nguyên Phó Tỉnh Trưởng, tỉnh Quảng Nam.

Ông Nguyễn Chí Thiệp là người chơn chất, ông viết sách kể chuyện tù, như người nông dân xứ Quảng, kể chuyện làm mùa. Nếu còn chưa tin, cần nhớ lại cơn biến loạn kinh khủng ngày ấy, tưởng như trời sụp, ai cũng sợ thất thần, từ Cao Nguyên, từ miền Trung và mọi miền đổ dồn vào Sài Gòn, cho đến lúc cùng đường. Tại trường Thiếu Sinh Quân Vũng Tàu, chững chạc kêu gọi CS đợi cho anh em làm lễ hạ quốc kỳ, trước khi họ tiến chiếm, lễ hạ quốc kỳ đã diễn ra như ý muốn, hình ảnh kiêu hùng ấy còn tồn tại đến hôm nay và mãi mãi.

Không có hình ảnh, chỉ có 11 dòng cuối trang 224, trong tác phẩm Trại Kiên Giam, của tác giả Nguyễn Chí Thiệp, người đọc có thể tưởng tượng Đại Tướng Tôn nói năng rạch ròi đĩnh đạc, hẳn thân thể cũng rắn chắc, với khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú.

Là Hạ Sĩ Nhất QLVNCH, nếu có diễm phúc một lần được gặp ông Tôn, tôi sẽ chào ông đúng quân cách, với tất cả lòng trọng kính, như một quân nhân với một Đại Tướng thực thụ.

Tổng thống Dương Văn Minh trên đường tới đài phát thanh ban lệnh buông súng, sáng 30/4/75

Tổng thống Dương Văn Minh trên đường tới đài phát thanh ban lệnh buông súng, sáng 30/4/75

Đại Tướng thứ nhì: Dương Văn Minh

Dương Văn Minh, có bộ mặt phì nộn, không biết thế lực nào xô đẩy, ông ta đứng ra làm quốc truởng, trong ba ngày cuối cùng của miền Nam Việt Nam, ông không có chủ trương nào đáng giá một xu, ông hoàn toàn nương tựa vào Thích Trí Quang, để T T Q, làm cầu nối với mặt trận bù nhìn “Giải Phóng Miền Nam” tạo ra chính phủ ba thành phần! Dương Văn Minh có niềm tin vào CS tới độ khôi hài, trong ba ngày DVM luôn luôn nóng ruột, đi tới đi lui, bồn chồn chờ những cú phone hứa hẹn của “thầy”.

Theo lời cán bộ CS Hồ Văn Quang, thẩm vấn Trung Tướng Nguyễn Hữu Có, trong trại tù Hà Tây, nói về DVM như sau:

…”Thực sự hôm nay ở trong tù, tôi nghĩ lại mà thấy thương cho Minh cồ, thích làm Tổng Thống mà khả năng qúa hạn chế, do đó bị Thích Trí Quang điều khiển đủ mọi chuyện…

Ngày lịch sử trong đời làm chính trị của Minh cồ, không phải là ngày nhậm chức TT mà chính là ngày 29.4.1975. Vì ngày này từ 8 giờ sáng đến 12 giờ khuya Minh cồ và tôi (Nguyễn Hữu Có) phải đến HOÀNG CUNG ẤN QUANG 5 lần và lần nào cũng với nội dung là “thầy” hứa hẹn một cách chắn chắn, không sai lệch là sắp xong. Bên kia chậm lắm tối 29.4.75 hay sáng 30.4.1975 sẽ bàn thảo việc thành lập chính phủ liên hiệp.

Sở dĩ đêm 29.4.75 có chuyện tôi đi đến Ấn Quang cũng là vì lời hứa miệng của TTQ này. Lúc 2 giờ sáng, chúng tôi phải rời Ấn Quang, trở về Dinh Độc Lập chờ ý “thầy,” mệt mỏi thật. Minh cồ ngồi nơi bàn TT bên cạnh một dàn điện thoại, trong đó có một cái đặc biệt nhất, dễ nhận ra là cái dành riêng cho “thầy”. Đường dây dành cho “thầy” không phải ưu tiên một, mà ưu tiên “super”, có thể nói với Minh cồ nó là “Over Super”.

Chúng tôi mỗi người một chỗ ngồi nghỉ, hoặc ngả lưng trên sofa, chờ tin tức phía bên kia họp bàn. Rõ ràng lời “thầy” vừa mới nói:

“Tổng Thống cũng như quý ngài đây yên chí, tôi đã cho người liên lạc được với mặt trận giải phóng miền Nam và họ đã gặp riêng tôi nói chắc rằng đã lập xong phái đoàn, đang trên đường đến đây. Vì bí mật nên không cho biết giờ tiếp đón. Quý ngài cứ yên tâm về nghỉ và khi họ đến tôi điện thoại ngay”

Ra về, tôi thấy nét mặt của Minh cồ còn hy vọng nhiều., ông Vũ Văn Mẫu thinh thinh ít nói, Lý Chánh Trung đến giờ phút ấy vẫn hớn hở. Riêng tôi thấy tình hình ồn ào lộn xộn tại nội thành Sài Gòn, đã đến lúc phải nổ tung không thể tránh khỏi…

4 giờ 30 phút sáng 30.4.75 Minh cồ sốt ruột không thể chờ thêm được nữa, phải nhắc điện thoại lên xin gặp “thầy”, trong khi tiếng đì đùng của loại súng AK  nghe càng rõ mồn một, Minh cồ càng quýnh hơn:

- Thưa thầy, tôi TT DVM, muốn biết ý kiến thầy. Sao chờ đến giờ này không thấy gì hết? Anh em chúng tôi đang có mặt hết tại đây. Tình hình hiện tại qúa lộn xộn. Xin thầy quyết định thế nào chớ tôi thấy hoàn toàn bí lối, có lẽ nguy khốn hơn, chớ không thể nói gì với bên kia được…

Tiếng Thích Trí Quang rè rè trong điện thoại:

- Thưa TT, cũng như TT là tôi vẫn chờ đến giờ này (không biết đây là lời nói thật hay nói dối của ổng) và theo tôi nghĩ với tình thế hiện tại, trong sứ mạng của tôi, người đứng trung gian bắc nhịp cầu của thế cờ chính trị, có thể nói là chấm dứt. Với trọng trách là Tổng Thống, hơn nữa là một Đại Tướng, tôi nghĩ công việc phải nhờ vào tài quân sự của Đại Tướng. Chứ giải pháp chính trị của tôi coi như chấm dứt, và từ giờ phút này nếu có chuyện gì xảy đến thì mọi trách nhiệm đều do Tổng Thống, à quên Đại Tướng quyết định với giải pháp quân sự, mà trong lãnh vực này Đại Tướng rất rành giỏi hơn tôi. Xin chào Tổng Thống”.

Minh cồ chỉ trả lời gọn lỏn một câu:

“Thầy giết tôi rồi!”

và cúp máy. Lúc đó là 5 giờ kém 15 phút sáng 30.4.1975.

Hết trích.

Minh cồ tin vào TTQ và MTGPMN là chuyện điên rồ, bao năm chinh chiến, không hiểu gì đối phương, giả sử có một chính phủ 3 thành phần, thử hỏi tồn tại đước mấy ngày! DVM kêu gọi buông súng đầu hàng, hay không thì vẫn có ngày 30.4.1975. Nhưng thân làm Đại Tướng, làm Tổng Thống nên tránh mặt, bỏ về nhà ngồi chờ VC đến nhà bắt, chắc cũng còn một chút để thiên hạ nể nang, hơn là ngồi chờ… bàn giao, để cuối cùng nghe thằng bộ đội ranh thét mắng:

“Không có chuyện bàn giao, cũng không có ai là Tổng Thống ở đây cả, vì chúng tôi đã chiến thắng”.

Trước đó ít phút “Dương Văn Minh cùng đồng bọn bị bộ đội chĩa súng vào mặt, và phải tuân lệnh dơ hai tay lên đầu hàng” đó là những chuyện kể đó đây, không đồng nhất vào giờ cuối cùng tại Dinh Độc Lập.

Dương Văn Minh, có bằng “tú tài Tây” Đại Tướng thực thụ, thời điểm 30.4.75 ông Minh 59 tuổi. Nhưng tài năng và đảm lược, kém xa một cậu bé mới 12 tuổi.

© Ông Bút

© Đàn Chim Việt

105 Phản hồi cho “Tháng Tư và chuyện hai ông Đại Tướng”

  1. Thế Kỷ says:

    Cổ nhân dậy cờ đến tay ai người ấy phất,cờ đã đến tay DT Dương văn Minh những hai lần thế nhưng nào có phất được tý tẹo nào đâu.

  2. Cưa Sĩ says:

    Văn khí của tác giả Ông Bút này có hơi hớm của Tú Gàn, Lữ Giang một “Fan” cực đỉnh của nhóm hoài Ngô (Hay đích thị là hắn cũng nên?). Đỉnh đến độ “thần kinh thương nhở” anh nhem nhà Ngô. Vì sao chuyện này cứ hàng năm đều đều xảy ra mãi? Và các con chien catô lích, catô lác cứ sụt sùi những quái chien dòng Ngô Đình và mạt sát những người Việt chân chính như Đỗ Mậu, Dương văn Minh, Nguyễn Chánh Thi, Phạm Văn Liễu, Thích Quảng Đức, Nguyễn Tường Tam vv…Sự kiện này nó nổi hẳn lên một sự thật, nghĩa là không thể giải nghĩa cách nào khác được là: Những kẻ nô lệ, lưu manh thì chỉ có thể tung hô, tôn thờ những con cẩu trệ, nô lệ lớn hơn nó mà thôi. (TT Kennedy đã bực dọc rủa anh nhem nhà Ngô là bọn chó đẻ, “Son of bitch”) Rõ ràng là như vậy. Thế nên, những kẻ này càng viết, càng tung hô thì càng làm cho chúng xa rời chính nghĩa dân tộc.
    Đợi đến bao giờ những con chien Tú Gàn, Nguyễn Văn Lục, Ông Bút mới quay đầu về đây? Để làm gương cho những con chien nhầng nhầng ở dưới biết quay về với miếu đường của tổ tiên, hầu có thể cứu tổ tiên của mình thoát ra khỏi ngục tù catô lích, catô lác dưới kia? Con chien Tú Gàn ơi, đã qúa tám bó rồi, hồi tâm, xám hối đi là vừa, để kiếp lai sinh sẽ thoát khỏi kiếp nô lệ hay chăng?
    Cả một giòng tộc bị cái bommerang nhân qủa trừng phạt một cách nhục nhã, thảm bại không làm cho con chien các cấp bớt liệt não sao? Vào KBC Hải Ngoại , trong bài “Cách Mạng 1/11/1963” mà nhìn những tấm hinh đền tội của bọn làm ác, anh nhem chúng đã dùng xe bọc thép bắn bay đầu những nạn nhân hiền lương vô tội thì chúng bị chết còng queo, còng giật cánh khủy hai tay ra sau lưng, đầu hứng máu (Máu dòng quái chien, nô dịch ác ôn) vào chậu sắt, cũng trong một chiếc thiết giáp xa, (kết qủa thật đầy ý nghĩa: Nhân nào thì qủa đó). Trông thật đáng ghê tởm cho kiếp những kẻ hành ác, phản bội lại tổ tiên, dân tộc.
    Các con chien nhin gương đó mà suy gẫm, để bớt liếng láo, xảo trá đi chăng? Trong bài : “Cái chết của một hàng Tướng : Dưong Văn Minh 1916-2001” Tiến Sĩ, Sử Gia Vũ Ngự Chiêu, tức nhà văn cựu Đ/U Nhẩy dù đã kết luận “ Nhóm Ngô đình Diệm, Nguyễn văn Thiệu, Trần thiện Khiêm, Cao văn Viên v.v… mới là những tội nhân chính của lịch sử “
    Theo tôi nghĩ, chính anh nhem nhà Ngô và bọn cần lao catô lích, catô lác mới thật sự là tác nhân chính làm mất mien Nam VN vào tay CSBV. Vì sự cai trị bất tài, vụng kém của anh nhem họ.

    • Tập Làm Văn says:

      Hết “nắn” rồi lại đến “cưa”
      Cố nắn, cố bóp cho vừa cửa hang
      Kẻ gian cũng thứ việt gian
      Cũng loại cộng sản giang san tội đồ

      Đầu lêu cũng tại lão Hồ
      Rước loài cộng sản đem về Việt Nam
      Gây nên bao cảnh tan hoang
      Chính đảng cộng sản việt gian tội đồ

    • Trực Ngôn says:

      Khà khà lại lôi ông Diệm vào cuộc, mặc dù ông đã chết cách nay hơn nửa thế kỷ rồi?

      Nè, CSVN cố tình đánh phá ông Diệm, cố tình bôi bác để hạ uy tín của ông không được bèn xúi dục đám điếm thúi Giaođiểm, sáchhiếm, đám đạo tặc khoác áo tu sĩ Phật Giáo đánh phá ông (Diệm) mãi vẫn chưa thoả mãn, nay lại đến nắn sỉ, cưa sỉ?

      Sở dĩ người ta kinh tởm lũ chuột cống là vì chúng sống trong cống rãnh dơ dáy, ăn những đồ cặn bã bị đào thải ra, vì thế mà lông lá của chúng bị rụng và mang theo mầm bịnh dịch hạch, do vậy mà người ta mỗi lần thấy chúng là tìm cách đập chết.

      Những kẻ chui ra từ hang giaodiểm sáchhiếm cũng là loại bịnh hoạn không khác lũ chuột mang mầm bịnh, cũng cần phải bị tiêu diệt để chúng không làm bẩn ĐCV!

    • larry says:

      Vũ Ngự Chiêu tức nhà văn Nguyên Vũ.
      Thập niên 80, có lần tôi nói chuyện với ông ta tại tòa soạn báo Chuông Việt của gia đình Mũ đỏ trước khi ông ta đi sang Nhật, tôi nhận thấy sự hiểu biết của ông ta không nhiều như cái bằng cấp ông ta có, vì vậy “Cưa Sĩ” cũng không nên dùng nhận xét của ông ấy để dẩn chứng một điều gì !!!

  3. Nguyễn Thế Viên says:

    Xin lưu ý: Dương Văn Minh luôn khẳng định là ra “BÀN GIAO” chính quyền VNCH cho MTGPMN (công cụ cuả CSBV), chớ không phải đầu hàng. Bàn Giao khác với đầu hàng. Bàn giao là tự nguyện, còn đầu hàng là do bị bắt buộc. Đây là một sự cố ý để xoá sổ VNCH triệt để. Cũng như trước khi được xuất ngoại người dân muốn định cư tại nước ngoài phải “HIẾN NHÀ”. Nếu do bị đe doạ anh phải đầu hàng và để kẻ ác cướp nhà thì con cháu anh còn hy vọng đòi lại, hay it ra là la làng tố cáo kẻ cướp. Ngược lại, nếu anh hiến hay bàn giao thì còn lý do gì để tố cáo hay đòi lại!
    Dương Văn Minh không ngu để ra lệnh lãnh chức vụ TT vào giờ phút cuối. Ông ta có sứ mạng “BÀNGIAO” . Có thể do CS hay đế quốc giao nhiệm vụ, hoặc do cả hai!
    Nguyễn Thế Viên

    • Trần Ngọc says:

      Tôi hoàn toàn đồng ý với nhận xét tinh tế của bác Nguyễn Thế Viên.

  4. Nguyễn Tấn Trung says:

    Ơ cái anh NGAO NGÁN nầy, Tôi thật sư ngao ngán anh, bởi vì anh là thằng VC chính cống cố đánh ́bóng anh “HỒ ĐẠI BỊP” mà giả danh vô tư, Anh Ngao Ngán ơi, nay anh lên 5 hay ̃ tuổi mà anh không biết:

    1 – Trong bất cứ tập thể nào cũng có người giỏi dở tốt xấu cả , cái hơn và nên có của tập thể đó là thành phần giỏi tốt có tỉ lệ lớn và có cơ hội nẩy nở thì các tướng lĩnh VNCH có điều kiện giỏi và tết hơn CS miền Bắc , Dù ông DuongVăn Minh làm TT và Đại tướng là hèn và nông cạn không có nghĩa các tướng lãnh cua VNCH là hèn và ǹông cạn như tướng DVM. Cũng như Bác Hồ chí Minh là chủ tịch nước VNDCCH là thầy của Đại tướng VNG vốn là người ồ́m yếu giống như người bị dị tật bẩm sinh hay bị bệnh thiếu ăn lâu năm, đã vậy Bạc lại bị bệnh ho lao và ghiềng thuốc lào thuốc lá nên thân xác của Bác càng thê thảm không có nghĩa các tướng lĩnh dưới quyền của Bác đều có cái thân xác ghê ghớm như vậy, Đã vậy Bác Hồ chỉ học tới trình độ tiểu học, nếu trí óc Bác thông minh và cái tâm bác nhân đức thiô không nói gì, đàng nầy cái trí Bác rất đần nên mới tin theo chủ nghĩa CS và bắt thằng ngu chỉ huy thằng khôn v.v. Cái tâm của Bác quá ác nên Bác mới chủ trương gia đấu tranh giai cấp, Dùng bạo lực và thủ đoạn để cướp chính quyền, Bác phát động Cải cách ruộng đất là thực hiện chính sạch chung của CS khi nắm được chính quyền như Nga Tàu nhằm giết người, cướp của, bần cùng hóa nhân dân, Bác biết rõ tưô ngày Mỹ lập quốc, Mỹ chưa hề lấn 1 tất đất của bất cứ nước nào, sau thế chiến 2 Mỹ có b̀m nguyên tử có thể chiếm bất cứ nước nao, nhưng Mỹ không chiếm mà còn giúp nhiều nước trở nên giàu có, Mỹ đến miến Nam là đển ngang chặn sự bành trướng CNCS, Dân miền Nan sống no ấm tự do hơn dân miền Bắc … Vậy mà Bác hô oán lên: Mỹ cướp nước, cướp của, xiềng xích ăn thịt s̀́ống nhân dân miền Nam, khiến cho ai cũng thù oán Mỹ và thương xót cho dân miền Nam, Rồi Bác nhân doanh yêu Tổ quốc, cứu đồng bào miền Nam, Bạc vừa dụ dỗ vừa ra lệnh ép buộc mọi người phải hy sinh, phả lao đầu vào chổ chết để đặt ách CS lên toàn cỏi VN khiến cho hơn 3 triệu ngpười vô tội bị chết oan, đất nước tan hoan, mọi người dân thống khổ lầm than… Bác ngu và ác như vậy không có nghĩa là các tướng tá dưới tay Bác đều ngu, đều ác, đều giòi bịp như Bác vậy, Bằng chứng là Trung tướng Trần Độ, Đại tá Bùi tín, Pha.m đình Trong, Trungtá Trần Anh Kim …,Giáo sư Hoàng Minh chính, Vi Đức Hồi v.v.

    2 – Không phải bên nào có người giỏi, người tốt, người thông minh thì thắng đâu, mà phải biết dù giỏi dở thế nào, ai ở thế thắng tất thắng, ai ở thế thua tắt thua, Vua Quang Trung mà bị trói tay trói chân thì không thể nào thắng mọ̀t tên côn đồ, Bất cứ ai dù tài đến đâu làm lành tụ miền Nam thơi bấy giời ́đều phải thua vì họ ở thế thua của một con người trước thế lực hung tàn cùa một con cọp đói.

    Tôi ngao ngán cái anh Ngao Ngán vi anh đã lớn rồi và ở thời đại nầy mà vẫn u mê không thấy không biết Bác Hồ Bip: Bác tin theo CS phá ̣nước tan hoan mà giả là yêu nước, Bác có Vơ. là Tăng Tuyết Minh, có hàng tá gái tơ mà bịp: Các chú đừng bắt chước tôi không có vợ, Bác có con mà chẳng ngó ngàn tới lại bịp ôm con người ta hôn hít như yêu thương con nít lắm, Bác mặc áo vải mang dép râu để phỉnh dụ lấy từng cái củ, cộng rau, trứng gà … của những người cùng đinh đói khát nhất trong xã hội… Tội ác của Bác cao ngất tới trời xanh thế mà anh làm như không hay biết gì hết khiến cho tôi quã ngao ngán anh.

  5. nguenha says:

    Tôi không biết các quốc gia khác như thế nào,chứ Mỹ thì muốn lên Tướng phải được Quốc Hội (ủy ban Quốc phòng) chấp nhận. Miền Bắc ,mien Nam “tướng quân” chỉ là phe Đảng ! Ông DVM lên Tướng sau
    khi dẹp loan Bình Xuyên. Sau khi lật đổ TT Diêm ,một loạt Tướng “đảo chánh” thi nhau gắn Sao.Buồn cười nhất có 2 Đại Tướng “quái gở” Trần thiện Khiêm- Nguyễn Khánh! Nhưng cai khốn cùng nhất ,chính các Tướng “tào lao” nầy lại đẻ ra Tướng Kỳ-tướng Thiệu !! Thế thì đủ biết Miền Nam thua Thằng -ăn -cướp (CS) vì Tướng “không có Vỏ “. Người ta thường nói, muốn” bắt ăn cướp” thì phải Vỏ nghệ cao cường là thế đấy !! Nhưng nói cho cùng,cũng nhờ Tướng “ngu” DVM mà lòi ra hàng loạt “Tướng -ăn-thịt- người ” của XHCN Miền Bắc !. Với đoàn quân thảo-khấu tràn vào “ăn cướp’ mien Nam, dân Nam chỉ nhìn mà ngao ngán. “Trông cây thì biết Rừng “,xin ai đó đừng hỏi Tướng-ăn-thịt người ở đâu ??Vong hồn VNG sẽ trả lời điều nầy !!

  6. Trực Ngôn says:

    Trích: “Theo lời cán bộ CS Hồ Văn Quang, thẩm vấn Trung Tướng Nguyễn Hữu Có, trong trại tù Hà Tây, nói về DVM như sau:
    …”Thực sự hôm nay ở trong tù, tôi nghĩ lại mà thấy thương cho Minh cồ, thích làm Tổng Thống mà khả năng qúa hạn chế, do đó bị Thích Trí Quang điều khiển đủ mọi chuyện…
    Ngày lịch sử trong đời làm chính trị của Minh cồ, không phải là ngày nhậm chức TT mà chính là ngày 29.4.1975. Vì ngày này từ 8 giờ sáng đến 12 giờ khuya Minh cồ và tôi (Nguyễn Hữu Có) phải đến HOÀNG CUNG ẤN QUANG 5 lần và lần nào cũng với nội dung là “thầy” hứa hẹn một cách chắn chắn, không sai lệch là sắp xong. Bên kia chậm lắm tối 29.4.75 hay sáng 30.4.1975 sẽ bàn thảo việc thành lập chính phủ liên hiệp.

    Tôi vốn là người không chấp nhận CSVN, lại càng không tin những gì chúng nói!

    Nhưng ở đoạn trên thì “không tin cũng không được”. Có nghĩa là cán bộ CS Hồ Văn Quang đã ghi lại những lời “tự thú” của Nguyễn Hữu Có.

    Xét cho cùng thì Nguyễn Hữu Có và Dương Văn Minh đều xứng danh là “tướng cướp” (đảo chánh cướp chính quyền), và càng ngày chúng càng trở nên tướng chồn lùi khi chạy theo đạo tặc Thích Trí Quang!

  7. THƯỢNG NGÀN says:

    PHE PHÁI VÀ SIÊU PHE PHÁI

    Nếu cuộc chiến nửa thế kỷ trước đây ở VN chỉ là cuộc chiến phe phái, điều đó cũng chẳng có vấn đề đáng nói. Bởi phe nào thắng cũng vậy, cũng là của VN, chẳng có gì cần so đo tính toán. Chỉ có bên nào tốt thì làm cho đất nước tốt hơn, bên nào tồi thì làm đất nước thành tồi theo.
    Nhưng sau khi miền Bắc thắng miền Nam thì mọi ý nghĩa đã thành ra đổi khác. Cuộc cải tạo công thương nghiệp ở miền Nam, cuộc đẩy dân đi kinh tế mới cũng chẳng khác gì hay giống như chỉ là nối dài cuộc cải cách ruộng đất trước kia ở miền Bắc. Cuộc đưa mọi thành phần công nhân viên chức sĩ quan của miền Nam đi học tập cải tạo, hoặc phải bị mất việc làm, thực chất chỉ là cuộc xóa sổ hoàn toàn miền Nam. Rồi cuộc vượt biên ồ ạt tiếp theo, chẳng khác gì chuyện làm hụt hẫng đất nước, đem nhiều chất xám mà ném xuống biển.
    Như thế nó chứng tỏ rõ ràng cơ bản không phải là cuộc chiến tranh phe phái mà cuộc chiến tranh ý hệ mang tính quốc tế là điều không thể phủ nhận được. Điều này chỉ thay đổi khi chiến tranh lãnh giữa hai khối tư bản và CS chấm dứt, khi Liên xô sụp đổ và khi chính trị của Trung Quốc đã hoàn toàn chuyển hướng.
    Nói những điều đó để thấy rằng Dương Văn Minh vào giờ cuối đã thống lĩnh toàn miền Nam nhưng thực chất chỉ là thứ gà mờ, là một kẻ ngây thơ, nông cạn, chẳng đáng sá gì. Bởi Dương Văn Minh đã quá dựa hơi vào Thích Trí Quang, tưởng rằng Quang là lá bài tẩy cho cả miền Nam. Điều này không phải Dương Văn Minh mà cả một tập đoàn khuynh tả miền Nam lúc đó cũng ngây ngấy như thế. Tức họ chỉ hoàn toàn ngây thơ với các khái niệm chính trị đang hoàn toàn sôi động ở miền Nam khi ấy, nào là mặt trận này mặt trận khác, phong trào nọ phong trào kia, thành phần kiểu này thành phần kiểu khác.
    Người làm chính trị thì phải có lập trường, tài năng, chí khí tự mình, có như thế mới có thể giúp dân giúp nước. Đằng này làm chính trị chỉ là những người tự xem mình chỉ là vật sai bảo, là con cờ của người khác sử dụng. Ôi đây thật buồn cho chính miền Nam nói riêng và cả đất nước ta trong quá khứ nói chung. Điều này mà ngày nay nói ra còn những người bẻ lại, có nghĩa là cái bệnh cũ vẫn không chữa được, và cái bệnh kinh niên như thế mà chừng nào vẫn chưa chữa được cũng sẽ có nghĩa không bao giờ đất nước có thể khá lên như mọi nước khác được. Tính cách thiếu trí thức của cả nước đến giờ này quả thực chỉ là như vậy. Bởi nếu “trí thức không bằng cục phân” như những kẻ dỏm đời, quỷ quyệt, dối gạt mạt sát, thì những hạng phi trí thức lại càng thua xa cả cục phân chứ nào có khác gì. Thay trí thức bằng công nông cuối cùng cũng lại là kinh tế thị trường toàn cầu nhào vô lại chính là như thế. Một cuộc thử nghiệm không tiền khoáng hậu của toàn thể lịch sử đất nước từ cổ chí kim quả là như thế. Ông Dương Văn Minh chẳng qua cũng chỉ là một hạt bụi nhỏ bé trong dòng lịch sử đen tối cuồn cuộn trôi đi của quá khứ mà thôi.

    Ông Minh ơi hỡi ông Minh
    Sao ông tin nhảm vào thầy Trí Quang
    Tới khi kết cuộc ngỡ ngàng
    Thôi rồi “Thầy” đã giết mình còn chi !

    ĐẠI NGÀN
    (16/4/14)

  8. Ngao Ngán . says:

    Đọc baif viết này mà ngao ngán cho cái nhân tình thế thái của người Việt mình .

    Nếu là công an mạng thì quả là ấu trĩ

    Nếu là ” chống cộng ” thì càng ấu trĩ hơn . Điều này có lợi cho CS huênh hoang tuyên truyền , lãnh đạo MN chỉ là thành phần non nớt , yếu hèn . Nên MN thua MB là điều đương nhiên . Khác hi lấy cứt mà trét mặt mình .

    Nếu không thuộc hai diện trên , thì thuộc diện chưởi cho đã bằng cái hiểu biết của mình . Tiếc thay , chưởi người thì dơ miệng mình trước tiên , chính mình vô tình hạ thấp cái nhân cách của mình trước . Những trí thức CS phản tỉnh không đụng đến HCM , không phải không biết được những tội lỗi của HCM . Nhưng vì nhân cách làm người dựa trên đạo đức truyền thống dân tộc , những trí thức CS không muốn mạ lỵ HCM là vì vậy .

    Tội đồ của dân tộc sẽ do lịch sử phán xét . Những ai vì bản thân , mà lỵ nhân phẩm người chung chiến tuyến vì thua cuộc , chẳng khác chi mạ lỵ chính mình .

    • Việt kiều Nguyễn Hữu Dốt says:

      Tội nghiệp chú Ngao (Giáo Điếm) quá xá, vì binh “thầy” VC Thích Trí Quang mà điên tiết, chổng khu gào om xòm!

      Đỗ Mậu, mần chánh trị như những thằng khốn nạn này – DV Minh, TT Quang, là thí dụ điển hình; Thì hỏi tại sao cả miền Nam VN không mất vào tay Việt Cọng, hả?

    • ChánSựĐời says:

      Kể ra thì cũng ngao ngán thật, dành thời gian lên án, chửi thẳng vào mặt Hồ Chí Minh và đảng CSVN là những tên chính phạm, những kẻ đã gây đau thương khốn khổ cho nhân dân VN, hơn là bới chuyện của những kẻ chẳng ra gì như DVM, Trí Quang và nhũng thành phần ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản!

      Ông Bút ông bụt trí não thế nào mà viết bài nay hỉ?

  9. larry says:

    Thằng nầy nhìn cái mặt nó là biết ngu rồi! Với hành động ra lệnh giết hai anh em TT Diệm và tạo điều kiện để tụi Việt Cộng cưỡng chiếm miền Nam một cách danh chánh ngôn thuận,tội của thằng nầy “Trời không dung,Đất không tha”.
    Thằng Dương Văn Minh xuất thân từ lính “Khố xanh,Khố đỏ” của Pháp,nó làm gì mà có Tú tài …Tây

  10. Quang Nguyen says:

    Cả dân tộc đang khốn khổ cho đến bây giờ vỉ sự hèn nhát của vị tướng nầy và bàn tay của vị nầy cũng đã dính máu vào vụ lật đổ tổng thống Ngô Đình Diệm..

Phản hồi