WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Dòng hồi ức về biến cố 30 – 04 – 75

30_thang4_SaigonMới ngày nào đây, khi còn sống ở Việt Nam thân yêu, cả gia đình sum họp đầy đủ. Bây giờ kẻ còn người mất, lại thêm những người mới được sinh ra, tất cả đang sống an bình, đầy đủ vật chất, nhưng tâm hồn thì lưu lạc ở nước người. Âu, cũng là do biến cố 30 – 4 – 75 xẩy ra, đã làm thay đổi cả một đất nước, cả một lịch sử, cả một đời người. Thế mà thấm thoắt đã 39 năm trôi qua. Giật mình hồi tưởng, giống như một giấc chiêm bao. Thực và hư. Cái được và mất. Cái có và không. Vui buồn lẫn lộn. Ôi, kiếp người, nghĩ cũng lạ thay.

Nhớ lại bài thơ đã làm, lúc xa Sài Gòn:

Chầm chậm những bước chân

hôn lên hè phố

ngập ngừng em gái kiêu sa

thoảng mùi hoa lan

tiếc ngày quí phái

*

Hai bên lề đường

hàng sao hàng me

đã là

ngày của năm xưa

nghe xa mịt mờ

cây lắm khi già

bao lớp đi qua

vẫn xanh mầu lá

nghe thân quen

cuồn cuộn quay tròn

*

Đếm gốc già

thoáng đã trăm năm

cây lịch sử thở dài

dọc đường tự do mắt uống khắp thân quen

chỗ nào cũng tiếc

chỗ nào cũng thấy yêu thương

không biết có viên gạch nào biết đau

khi những bước chân dậm tủi hờn

hàng trăm năm chưa ngớt

nằm chất trong tim

đầy ắp trong thơ

tỏ bày nghìn lời với gió

gió thổi tới mai sau khôn cùng

*

Mùa hạ chiều Sài gòn mơ ngủ

thổi những cuồng giông

bất ngờ

đường phố ướt mèm

nào có làm mát da thơm

nghẹn ngào đau buồn thay lời nói

lúc xa rồi

thành phố đã thay tên

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

(Bài thơ Ngày Xa Sài Gòn, trên đây. Trích trong Thi tập TÊN EM LÀ HOA KỲ, của cùng tác giả, xuất bản tại Hoa Kỳ)

*

Ngày chấm dứt chiến tranh, tái lập hòa bình cho Việt Nam (nhưng phải là hòa bình thực sự). Cả Dân tộc mơ ước.

Không phải cho đến ngày 30 – 4 – 75 mới là ngày chấm dứt cuộc chiến. Thực ra, cuộc chiến tranh Việt Nam trên nguyên tắc đã được định đoạt  vào ngày 27 – 01 – 1973, khi Hiệp định Tái Lập Hòa Bình Ba Lê về Việt Nam, đã được bốn bên là:  Hoa Kỳ, Việt Nam Cộng Hòa, Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (Bắc Việt Cộng sản) và Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam tham chiến ký kết.

Tuy nói là Hiệp Định Tái Lập Hòa Bình Ba Lê, nhưng đây chỉ là Hiệp Định ngưng bắn, Hòa Bình trá hình, do các nước lớn định đoạt. Không phải là ước muốn của quân và dân sống ở miền Nam Việt Nam.

Để tiến tới được cái gọi là Hiệp Định Tái Lập Hòa Bình Paris, sự thực, đây là kết quả  một cuộc dàn xếp ngưng bắn bí mật về chiến cuộc Việt Nam giữa Bắc Kinh và Hoa Kỳ trước đó, do Ngoại Trưởng Mỹ  Henry Kissinger sang Trung Quốc đàm phán.

Trong quá trình diễn biến, mặc cả trong Hội Nghị Ba Lê, bề mặt là bốn phái đoàn của các phe lâm chiến tham dự, nhưng  thực chất là do hai phái đoàn của Mỹ và Bắc Việt, do Kissinger và Lê Đức Thọ đại diện định đoạt, còn Phái đoàn của Việt Nam Cộng Hòa và Mặt Trận Giải Phóng miền Nam chỉ là kẻ “ăn theo”, thứ yếu. Đôi lúc có những mặc cả khó khăn, Hội nghị thường gặp bế tắc, hai người chủ chốt này thường gặp nhau bí mật, ‘đi đêm’ để giải tỏa bế tắc.

Chúng ta còn nhớ, sau ngày Hội nghị Hòa Bình Paris thành công, được ký kết, cả hai  người, Kissinger và Lê Đức Thọ được trao Giải thưởng Quốc tế Nobel Hòa Bình, của Hàn Lâm Viện Thụy Điển.

Tổ chức Hội đàm Paris  kỳ này, mục đích là để Hoa Kỳ có lý do chính đáng nhằm để rút hơn 500 ngàn quân lính viễn chinh, và quân đội các nước tham chiến như: Úc Đại Lợi, Tân Tây Lan, Nam Hàn, Phi Luật Tân, Thái Lan ra khỏi Việt Nam, vì dân chúng và Quốc Hội Mỹ không ủng hộ cuộc chiến tranh, đã làm hơn 72 ngàn binh sĩ Mỹ hy sinh và hàng trăm ngàn chiến sĩ bị thương. Hơn nữa cuộc chiến đã làm phân hóa và chia rẽ trầm trọng trong nội bộ nước Mỹ, cụ thể là vụ đặt máy nghe lén Watergate của Đảng Cộng Hòa đối với đảng Dân chủ.

Không phải khi không mà Hiệp Định Paris được tiến hành. Trước thời gian đó, từ đầu năm 1972 cuộc chiến tranh Việt Nam đã leo thang đẫm máu, Cộng quân đã cho nhiều sư đoàn thiện chiến tấn công vào các tỉnh phía bắc của miền Trung Việt Nam như tiến đánh Lộc Ninh, Bình Long, Phước Long , Kontum , rồi Khe Sanh, Đông Hà . Ác liệt nhất là trận tiến chiếm Cổ thành Quảng Trị ngày 1 – 5 -1972. Sau một thời gian chiến đấu đẫm máu khốc liệt, giằng qua kéo lại, Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã chiếm lại ngày 25 – 7 – 72 và chiếm giữ phía bên này sông Thạch Hãn.

Phía Mỹ cũng đã dùng không lực từ Hạm đội 7, và các pháo đài B52 xuất phát từ những căn cứ bên Thái lan để không kích miền Bắc Việt Nam. Cuộc không kích dữ dội kinh khủng chưa từng có trước đó, được mệnh danh là Điện Biên Phủ trên không , song cũng không chiến thắng được đối phương , nên phía Mỹ phải giải quyết chấm dứt cuộc chiến trên bàn hội nghị, trong thế chẳng đặng đừng, là Hội đàm Paris như chúng ta đã biết.

Thực chất Hiệp Định Tái Lập Hòa Bình Paris, chỉ là trá hình như đã nói ở trên, không ai mong đợi, chỉ làm lợi thế cho phe Cộng sản có thời gian chuẩn bị, dễ bề thôn thính miền Nam hai năm sau đó!

Sau ngày 27 – 1 – 1973, Hội nghị Ba lê được bốn bên ký kết có hiệu lực. Cuộc ngừng bắn phải thi hành ngay tức khắc. Bên nào đóng quân ở đâu phải giữ nguyên vị trí, án binh bất động, theo như những điều khoản trong Hiệp định ngừng bắn qui định, đồng thời  các bên tham chiến thành lập Ban Liên Hợp Quân Sự Bốn Bên, lên danh sách trao trả tù binh. Nhưng  ngay sáng ngày hôm sau, khi bản văn chưa ráo mực, Việt cộng đã vi phạm và cho pháo kích, dành dân, lấn đất, ở khắp các làng quê hẻo lánh của miền Nam.

Phải nói rằng, phía Cộng sản kể từ khi ký kết cho đến 30 – 4- 75 họ luôn luôn không tôn trọng ngừng bắn, đi đến phá vỡ Hiệp định mà họ đã ký kết.

Cộng sản ngoài những vi phạm các điều trong Hiệp Định ở chiến trường, lợi dụng thời gian ngưng bắn, để chúng tăng cường hoạt động tuyên truyền, chống phá chính quyền bằng những chiêu bài:  như Phong trào Phụ nữ đòi Quyền Sống của Bà Luật sư ngô Bá Thành, Phong trào Sinh viên Học sinh của Huỳnh Tấn Mẫm, Phong trào Thanh sinh công của Linh Mục Phan Khắc Từ, Nguyễn Ngọc Lan v. v. . . Những chống phá của các Dân Biểu thân cộng như: Ngô Công Đức, Hồ Ngọc Nhuận, Lý Quý chung, Lý Chánh Trung. . ., những Tạp chí Đối Diện của Linh mục Chân Tín. Nguy hiểm nhất là Việt cộng nằm vùng đã trà trộn trong hàng ngũ Phật giáo của khối Ấn Quang do Thượng tọa Trích Trí Quang, Thượng tọa Thích Thiện Minh lãnh đạo.

Song song với việc làm lũng đoạn, phá rối ở các thành thị do Mặt Trận Giải phóng Miền Nam chủ xướng, Bắc Việt đã lợi dụng Hiệp định Hòa Bình và việc Mỹ rút quân, không ngừng gia tăng bổ xung quân viện, vũ khí, lương thực, quân trang, quân dụng từ miền Bắc xâm nhập theo đường mòn Hồ Chí Minh vào các tỉnh ở Cao Nguyên và miền Trung Việt Nam nhằm chuẩn bị Chiến dịch Hồ Chí Minh, Tổng tấn công xâm chiếm miền Nam như Bộ Chính Trị Đảng Cộng sản đã hoạch định.

Lợi dụng tình hình chiến sự ngày càng bất ổn của Việt Nam Cộng Hòa, sau khi đồng minh rút quân và Mỹ cúp viện trợ quân sự, ngày 10 – 3 – 1975, Cộng quân chiếm tỉnh lỵ Ban Mê Thuật, rồi tuần tự các tỉnh Pleiku, Khánh Hòa, Lâm đồng, Đà Lạt, Phú Yên. Quân Đoàn II đã mất. Các tỉnh ở vùng 1 Chiến thuật như Đà Nẵng, Huế cũng được lệnh di tản.

Quân Cộng sản sau đó từ Nha Trang tiến chiếm Phan Rang, Phan Thiết, Bình Thuận, đã tiến công làm tan rã Sư đoàn 18 chiếm tỉnh lỵ Long Khánh, ngày 27- 4 đang tràn về tới Trảng Bom, Biên Hòa.

Lúc này gia đình tôi đã chạy hết về Sài Gòn, còn Bố mẹ tôi từ Lâm Đồng đã chạy xuống Nha Trang, được tàu Hải Quân chở về Sài Gòn, nhưng tàu chạy thế nào, nay nghe nói là còn kẹt ở Phú Quốc.

Kể từ chiều 29 – 4 khi Cộng quân tiến vào Sài Gòn qua ngả cầu Xa lộ Phan Thanh Giản, thỉnh thoảng người dân thành phố nghe thấy tiếng đại bác bắn vu vơ đâu đó từ các chiến xa T-54 , tiếng súng AK nổ dòn khiếp vía. Trong phi trường Tân Sơn Nhất, đạn pháo kích không ngớt để ngăn cản những  chiếc máy bay cất cánh chở người di tản của không lực Việt Nam Cộng Hòa còn kẹt lại.

Trước đó có tin đồn là Việt Cộng sẽ ‘tắm máu’ và sẽ trả thù sau khi họ chiếm được Sài gòn, nên ai cũng run sợ tìm cách trốn chạy.

Hầu hết mọi gia đình trong Sài Gòn, ai có phương tiện gì đều chở người nhà ra Bộ Tư Lệnh Hải Quân ở Bến Chương Dương,  các bến tàu thuộc Nha Quân Vận bên Khánh Hội, để mong xuống tàu thoát thân ra nước ngoài. Nhất là những gia đình có chồng con, hay anh em là quân nhân hết sức hốt hoảng, sợ tới bến cảng không kịp.

Phía Phi trường Biên Hòa, cửa chính vào phi trường nghe nói  cũng đã đóng, vì cộng quân pháo kích rất dữ dội. Nhiều khu vực đã bị đối phương chiếm đóng, máy bay không thể cất cánh, nhiều người bị chết hay bị kẹt không ra được.

Những chiếc chiến xa T-54 và quân xa chở Bộ đội của đối phương càng lúc càng đông, đã tiến vào trung tâm thành phố, họ đang tìm phương hướng tiến về phía Dinh Độc Lập. Lúc này mọi người đều nhốn nháo, lo sợ, không biết chuyện gì sẽ xảy ra trong nay mai.

Lúc đó tôi đang loay hoay với chiếc xe Honda cà tàng sắp hết xăng, đạp mãi không nổ máy. Chao ơi, ruột tôi nóng như lửa đốt. Làm sao về được nhà trước cảnh dầu sôi lửa bỏng này. Bỗng có anh lính Nhẩy dù chạy ngang qua như đoán biết xe tôi đang cần xăng anh tốp xe lại nói với tôi: “Anh chạy đến gần cầu Trương Minh Giảng, chỗ đó có bồn xăng mà lấy, chủ đã chạy đi ngoại quốc rồi, bà con đang phá kho lấy xăng ở đó, nhanh lên trước khi ‘bọn nó’ tràn vào.” Tôi cám ơn, rồi vội vàng đẩy xe đi.

Trên đường phố người quá đông đúc, kẻ ngược, người xuôi, ai cũng hốt hoảng, lo sợ. Những binh sĩ VNCH có người đã trút bỏ quân phục ngay trên đường phố. Quân trang, ba lô, súng đạn vất ngổn ngang, chẳng ai còn để ý tới những chuyện gì khác, ngoài chuyện phải tìm đường về đến nhà cho nhanh chóng.

Đến được cây xăng, phải chen chúc vất vả lắm mới dành giật được một bình. Tôi vội vã tìm đến nhà một người bạn để hỏi tin tức. Nhà anh bạn ở phía sau trường Đại học Vạn Hạnh. Bỗng nghe thấy một tràng súng nổ phía chợ Trương Minh Giảng, tôi dừng xe lại. Thật hãi hùng, thấy một người lính Dù nằm bất động, máu me lênh láng, trên tay vẫn còn cầm khẩu M-16. Nghe đâu anh vừa tự sát.

Gặp người bạn, cả hai chúng tôi rủ nhau, mỗi người một xe đến tòa Đại sứ Mỹ trên Đại lộ Độc Lập để tìm cách ra đi, vì anh bạn và tôi có danh sách được Mỹ di tản .

Tới được tòa  Đại sứ thật vất vả, vì cảnh người chen lấn đông đúc. Cổng trước Sứ Quán đã đóng kín, phía trong chỉ thấy lính Thủy Quân Lục Chiến nai nịt súng ống đầy mình. Trên trời máy bay trực thăng vần vũ đang lên xuống như mắc cửi trên nóc nhà Sứ Quán, chở người di tản ra Hạm đội 7 ở ngoài khơi Việt Nam. Người đông như kiến đang chen nhau tiếp cận trong khuôn viên và chen lấn nhau leo vào trong hàng rào, người nào cũng cố bám vứu leo chồng cỡi lên nhau, mong vượt rào để nhẩy lên nóc, được trực thăng bốc đi. Lính Thủy quân Lục chiến Mỹ phía trong hàng rào vẻ dữ tợn, súng lăm lăm trong tư thế nổ súng, nếu ai bất tuân lệnh.

Tiếng đạn pháo kích ở ven đô gầm rú. Nghe nói cổng phi trường vào Bộ Tư Lệnh Không Quân cũng đã đóng, lính gác cổng nhận được lệnh “nội bất xuất ngoại bất nhập”, ai bất tuân lính gác sẽ nổ súng.

Thấy không có hy vọng lọt vào trong khuôn viên Sứ quán, chúng tôi ngán ngẩm chia tay nhau, anh bạn còn ở lại xem tình hình thời cuộc, còn tôi đi về khu Khánh Hội lo cho gia đình đang tạm cư ở nhà cô em vợ .

*

Bữa qua là ngày 28- 4. Tôi về nhà ông bà cụ ở Biên Hòa để đưa chú em vừa chạy thoát chết từ Quảng Đức để về Sài gòn, vì tỉnh Long Khánh đã lọt về tay Cộng quân. Nếu không chạy kịp sẽ rất nguy hiểm. Mà bây giờ, biết chạy về đâu cho an toàn đây? Thôi thì cứ chạy về Sài Gòn rồi mọi việc sẽ tính sau. Trong lúc này ai cũng nghĩ thế. Nhưng cũng có một số người có phương tiện, chạy ra hướng Vũng Tàu để tìm cách ra biển.

Trên xa lộ Biên Hòa, từ Hố Nai trở về Sài Gòn, người người tay xách nách mang, kẻ chạy xe Honda, người đi bộ, lính tráng đầy rẫy. Họ di chuyển bằng chiến xa M48, M113  khó khăn, vì người đi bộ chật ních hai bên đường, nhiều đoàn người và xe phải tìm cách xuống ruộng để di chuyển cho nhanh. Thỉnh thoảng mỗi quãng đường có những hàng rào kẽm gai chắn ngang, nhiều chỗ vẫn còn lính địa phương quân canh gác. Có lẽ cấp trên của họ chưa nhận được lệnh di tản, nên vẫn để lính thi hành nhiệm vụ canh gác.

Chiếc xe Hon da  của tôi chở hai người ngồi sau và ít đồ dùng thường ngày, lạng lách khó khăn, nhiều quãng đường phải xuống xe dắt bộ, đôi lúc phải băng qua ruộng đồng vì trên đường thì nhung nhúc những người và xe quân sự, dân sự ách tắc, không thể vượt qua.

Thật muôn vàn khó khăn, khi tới được chân cầu Phan Thanh Giản SG, đã gần 10 giờ đêm. Người nào người nấy đói khát muốn lả. Lúc này không thể nào tìm được một quán ăn, phải cố gắng chạy về nhà  ở mãi bên Kho 5, Khánh Hội. Đường xá ách tắc đầy rẫy người đi lánh nạn, kẻ đi tìm người nhà. Người nào cũng hớt ha hớt hải, lo sợ không biết khi quân Cộng sản vào tới thành phố mọi sự sẽ ra sao? Tiếng pháo kích khắp ven Đô kinh hoàng không ngớt. Cơn hỗn mang khắp thành phố, mọi người giao động đến cùng độ. Thành phố đã về đêm, mò mẫm mãi rồi anh em chúng tôi cũng đã tới nhà, đúng 12 giờ đêm, trong nỗi kinh hoàng và khốn khổ cùng cực.

Về đến nhà, sau khi cơm nước, tôi quyết định ra bến tàu để tìm đường di tản, kẻo không bao lâu nữa Việt Cộng sẽ tiến vào thành phố, lúc đó có muốn ra đi cũng không còn kịp. Tôi nói với chú em tôi “ Hai anh em mình đi một xe Honda, còn chú Tín (người em rể) đi một xe”.

Chúng tôi ra bến tàu ở Kho 5, Khánh Hội. Thành phố vẫn nhốn nháo trong cảnh sợ hãi. Cổng bến tàu vẫn còn cảnh sát đứng canh gác. Chúng tôi vào trình giấy tờ, mấy người em  mặc quân phục, mang lon trung úy nên nhân viên gác cổng cũng dễ dãi.

Tôi nói với chú em: “Chú xuống tàu xem có còn chỗ trống, có thể đi được không? Mấy giờ thì  ông Chỉ Huy cho khởi hành? Rồi lên cho anh biết, để  anh về nhà di chuyển cả gia đình đến cho kịp giờ, không thôi tàu chạy mất sẽ không đi được.”

Nói xong, mấy người em của tôi vào trong. Chừng một lúc, chú em lên cho tôi biết: “Mọi thứ cần thiết như lương thực, nước uống đã được chuẩn bị đầy đủ”. Đại tá Cục trưởng nói: “Chừng 1 giờ nữa thì ông cho tàu khởi hành”. Tôi  nói với chú em: “Chú ở lại đây cho chắc ăn, để anh về thu xếp mang cả gia đình cùng đi”.

Lúc tôi về đưa gia đình ra tới nơi, thì tàu đã khởi hành, vì thời gian quá gấp rút, họ đã  đã không còn chờ đợi được. Thế là tôi và gia đình phải kẹt ở lại, không còn phương tiện nào để ra đi!

Đêm  29 – 4 – 75, Đài phát thanh Sài Gòn ra rả đọc tuyên bố của Tổng Thống Dương Văn Minh, nội dung mời Cách Mạng tới bàn giao Chánh phủ. Và Nhật lệnh của Thiếu Tướng tân Tổng Tham Mưu Trưởng QLVNCH, ra lệnh tất cả Quân nhân các đơn vị buông vũ khí, giao nộp cho Cách Mạng.

Cả đêm qua, tôi không chợp mắt được. Có lẽ nhiều người cũng mang tâm trạng sợ hãi như tôi. Câu hỏi cứ hiện ra trong đầu, không biết ngày mai mọi sự sẽ ra sao? Tất cả có được bình an như người Tổng Thống lâm thời mong muốn “Buông vũ khí giao nộp Cách Mạng để tránh đổ máu.”

Quá nửa đêm thấy người em rể cột chèo hớt hải vác về một bao gạo Mỹ, cậu thở không ra hơi vất bịch xuống giữa nhà nói: “Các kho ở Khánh Hội dân chúng đã phá để vào lấy lương thực, em cũng chen vào dành được một bao, phải khó khăn lắm mới mang về được nhà, vì người hôi của túa ra đông như kiến, dành giật, xô ngã dẫm cả lên nhau, có người phải bỏ gạo lại, vì chen chân và vác bao gạo không nổi. “Sau đó tôi cũng theo cậu em ra kho, kiếm một bao cho gia đình, để phòng hờ, sợ mai này không có ai  buôn bán.

Sáng 30 – 4, lệnh đầu hàng của Tổng Thống Dương Văn Minh đã chính thức đọc trên Đài Phát thanh Quốc gia tại Sài gòn. Thành phố, tình hình thế sự nghẹt thở đến rợn người, vẻ yên tĩnh giả tạo, thỉnh thoảng cũng có tiếng đại bác 130 ly gầm rú, nhưng tiếng gầm rú khủng khiếp nhất là ở trong tâm thức mỗi người. Một vài tràng AK nổi lên đâu đó, cũng có những tiếng súng M16 của người lính VNCH chen lẫn. Phải chăng có tốp lính nào phẫn uất còn chống trả, dù chống trả trong tuyệt vọng. Cũng có thể có người lính nào đó tự sát, vì họ không muốn nhục nhã cúi đầu hàng giặc. Hay cũng có thể một vụ trả thù, ám sát. Vì từ đêm hôm rồi, người ta đã thấy những người mang băng đỏ trên cánh tay áo đi lùng sục ‘phản động’ khắp nơi trong thành phố. Những người mang băng đỏ đó là các cán bộ Cộng sản nằm vùng, hay những người hoạt động bí mật trong khu phố ra mặt chỉ điểm những ai mà chúng cho là nợ máu nhân dân. Quyền sinh sát bây giờ nằm trong tay họ. Cả thành phố bây giờ không khí rất nặng nề, bao trùm sự sợ hãi .

Thỉnh thoảng có xe bọc thép hay xe quân sự tuần tiễu ngang qua. Nhà nào cửa cũng đóng im ỉm, thỉnh thoảng họ lén nhìn ra khe cửa xem có động tĩnh gì không?

Lúc này điều sợ nhất là tiếng gõ cửa vì những tên nằm vùng. Dân chúng thường gọi là “Cách mạng 30”. Không ít người  trước đây là Sĩ quan, công chức cao cấp của Chánh phủ, đã bị gõ cửa bắt, rồi họ bị trói tay, dắt đi mà không thấy trở về. Cũng có không ít người, chỉ vì thù oán cá nhân, lợi dụng tấm băng đỏ trên cánh tay áo, ám chỉ là những tay sai của bên thắng trận, vu oan, hãm hại nhau vì tư thù.

Người ta không ngạc nhiên khi thấy những sinh viên, học sinh trước đây trong phong trào Tranh đấu như Nguyễn Hữu Thống, Võ Như Lanh . . . đeo băng đỏ đã đành, mà người ta còn ngạc nhiên khi thấy Nhà văn được mến mộ Cung Tích Biền, Sơn Nam, Vũ Hạnh . . . cũng đeo băng đỏ. Thật lúc này không thể tin được ai, trắng đen lẫn lộn.

(Sau ngày này, cũng có một số tên tuổi gọi là sinh viên, trí thức, theo đóm ăn tàn, cố phô trương mình là người của Cách mạng , bợ đỡ, bưng bô cho một số Cán bộ Việt cộng, chức to quyền rộng, để hãm hại anh em. Một ngày nào đó chịu không nổi cảnh hà khắc của họ, đã tìm cách vượt biên. Bây giờ thấy bọn họ sống ở hải ngoại cũng vênh vang, hò hét chống Cộng hơn ai hết.

Nhiều người chống Cộng thực sự ngán ngẩm bởi nhiều tên muốn làm tay sai, để về Việt Nam kiếm chút bổng lộc. Khốn khổ thay, Cộng sản lại từ chối. Nhưng bọn này vẫn chưa sáng mắt ra, muốn về việt Nam để ‘xây dựng’ đất nước! Bài học của cha con ông Thiếu tướng Phó Tổng Thống Nguyễn Cao Kỳ còn rành rành).

Sáng 30 – 4, Thành phố Sài gòn giống như một thành phố chết, không sinh hoạt buôn bán, mọi công việc tất cả đã ngừng hoạt động, cảnh chết chóc bi thương, lo sợ, bao trùm lên hầu hết mọi người dân, bất kỳ già trẻ.

Những xe Jeep của chế độ cũ, bây giờ được những tên nằm vùng và bộ đội xử dụng, làm xe tuần tiễu giữ gìn an ninh trật tự. Những tốp lính của Quân đội Bắc Việt còn trẻ măng, mặt búng ra sữa, lúc nào cũng kè kè súng AK, hay mang súng lục dắt sau mông đít, quần áo màu cứt ngựa tơi tả. Người nào cũng ngơ ngơ ngáo ngáo. Họ thẫn thờ nhìn hết cái này cái nọ, ra chiều ngạc nhiên, từ chiếc xe Honda, xe đạp. Cái nhà cao tầng ’hiện đại ‘quá , như có anh bộ đội không kiềm chế được phải la to lên. Nhất là Phụ nữ Sài Gòn, sao xinh đẹp và tử tế quá, người nào cũng quần là áo lượt, quí phái làm sao.

Hầu hết họ không tin đây là sự thực, vì như nhiều người trong bọn họ đều có cùng một suy nghĩ,  Sài Gòn phải là một thành phố tàn tạ, rách nát, nghèo khổ, điêu linh cơ. Chứ sao lại là một Thành phố vô cùng tráng lệ, diễm kiều như vậy, có người còn trầm trồ , đặt câu hỏi: “Đây có phải là nước Thiên Đàng của Chúa?” Vì trước đây họ đã luôn được học tập tuyên truyền trước khi tham gia Chiến Dịch Hồ Chí Minh: Sài Gòn là Thành phố tạm chiếm, do Mỹ Ngụy chà đạp, kìm kẹp, bóc lột người dân, nên Cách mạng phải  mau về  Giải phóng, để Nhân dân được hưởng ấm no hạnh phúc!

Sau ngày 30- 4 này, hậu quả kế tiếp là những Sĩ Quan phải ra trình diện học tập cải tạo (thực chất là đi ở tù). Có những cuộc bắt bớ, ám sát, thủ tiêu, tịch thu nhà cửa, tài sản; những Cải tạo Công thương nghiệp, áp bức đi xây dựng vùng kinh tế mới. Những ai còn chút tài sản, bán đi lấy tiền vượt biên.v.v. . . tuần tự diễn ra. Cho đến nay vừa tròn 39 năm. Nghĩ lại, nhiều người vẫn còn sợ hãi.

© Quỳnh  Thi

© Đàn Chim Việt

 

 

154 Phản hồi cho “Dòng hồi ức về biến cố 30 – 04 – 75”

  1. TRĂNG NGÀN says:

    QUA RỒI

    Bây giờ mọi chuyện qua rồi
    Ai hay ai dở ai tồi ai ngu
    Vượt biên hay phải ở tù
    Ai nên danh phận ai thù tâm can
    Nói ra đều thảy muộn màng
    Con thuyền lịch sử cũng sang ngang rồi
    Tháng ngày cứ thế vẫn trôi
    Dễ ai biết được chuyện thời tương lai
    Nên thôi đừng nghĩ dông dài
    Cần nên sống tốt mọi người Việt Nam !

    GIÓ NGÀN
    (21/4/14)

  2. Uyenming says:

    Kô có cảnh tám máu sau 30/4. Những năm tháng tù đày của hơn 100000 viên chức và sĩ quan các cấp QLVNCH.Cái trò tuyên truyền bỉ ổi 10 ngày học tập, là có that.

    Kô có cảnh tám máu sau 30/4, chuyện hàng chục ngàn xác chết trên biễn đông la chuyện có thật.

  3. Nguyễn Thế Viên says:

    Bên cạnh những nạn nhân bị CS tuyên tuyền lưà gạt, không it người dân Miền Bắc giờ đây vẫn cám ơn sự sang suốt cuả Đảng CSVN: Cướp Miền Nam là điều bắt buộc để dân Bắc không chết đói như dân Bắc Hàn ngày nay. Bị tẩy não và bịt mắt trong thời gian lâu dài, nhiều người Bắc vẫn không thấy được sự thật rành rành về sự khác biệt giưã XH Miền Bắc CS và Miền Nam tự do (dù chưa hoàn thiện). Đối với họ, dân Miền Nam là nô lệ cho dân Bắc và tay sai gốc MTGPMN về mọi mặt. Điều này khiến họ luôn luôn nhớ ơn Bác Hồ cuả và đảng cướp CS cuả họ.
    Dẫu cũng có ít người miền Bắc và gốc gác cuả tổ chức tay sai CS (MTGPMN) có lương tri ý thức được cái xấu cuả HCM và CSVN, nhưng không nên có ảo tưởng là toàn dân sẽ thức tỉnh đứng lên lật đổ bọn cầm quyền CSVN. Người Bắc và tay sai đâu có ngu để mất vai trò chủ nô cuả mình. Người dân Miền Nam đâu có đủ can đảm đấu tranh mõt mất một còn với củ nô! Đấu tranh là “tránh đâu” mà!
    Nguyễn Thế Vioên

  4. DâM TiêN says:

    TẮM MÁU ! Tắm Máu lẽ ra đã thực sự xảy ra tại Miền Nam chúng ta đó !

    Còn nhớ, chỉ vài ngày sau khi BiG Minh đầu hàng với…MTGPMN ( lạ chưa?)
    thì tụi cơ sở làng xã Việt Cộng — tức MTGPMN — cho học tập đấu tố theo
    Tàu Cộng và Bắc Việt trước kia… Đã có rất nhiều cán bộ xã ấp VNCH của
    chúng ta bị tụi cơ sở MTGPMN giết chết, gọi là trả thù…, như Đại tá Cẩn.

    Biển Máu lẽ ra phải xảy ra chứ sao !!! Y chang như thàm sát Mậu Thân vậy,
    Hàng ngũ quân cán chính VNCH cũng sẽ bị hoàn toàn thảm sát rồi.

    Vì đâu còn…sống sót, thưa dân biểu Mặc Giao ? — Thưa nhờ cái Mật Ước
    đó ạ. Theo thiển nghĩ, vì lý do ” thằng ” Mỹ cần Rợ Hồ tiếp tục làm chó dẫn
    đường cho Mỹ, nên Mỹ nó ban cho cái chiến thắng giai đoạn nhứt định nào
    đó, nên côn đồ cộng phỉ Bắc Kỳ được toàn quyền cai trị toàn quốc trong
    thời gian T. Tuy nhiên, ” Thằng ” Mỷ nó cũng kiềm chế lũ CS trong những
    lãnh vực khác, như không được báo thù tập thể, không được đụng tới cái
    lông chân của quân cán chánh VNCH. ( Nó có dã tâm, nhưng hạn chế, để
    còn đòi $$$ chuộc chứ. Thưa có $ bồi hoàn nuôi Tù theo quy chế Tù Binh
    đó ạ. Vì Mỹ cho VNCH vô hậu trường, nên nó làm Proxy nhận Tù, đó ạ.

    Sự đời trớ trêu nhưng lại may mắn : sự có mặt của Rợ Hố tại miền Nam
    đã cầm chân cầm tay thằng khốn nạn MTGPMN cỡ Ngọc Tướng, Đác Xuân
    tái diễn trò Mậu Thân trên một mức toàn quốc trăm lần lần cao hơn…Thằng

    Bắc Kỳ có tốt lành gì, nhưng nó phải tuân thủ như rứa, không thì nó nguy…

    Dù sao, cũng cảm ơn ” thằng” Mỹ đã có Mật Ước ! ( Kẻ sống sót: DâM TiêN)

    Và tình hình sau này cũng sẽ từ cái Mật Ước mà xoay chuyển đó, các bạn ơi…

  5. Dao Cong Khai says:

    Nhiều người dân mien Bắc và các đồng chí VC đâu có hiểu nổi nỗi đau khổ, that vọng của dân mien Nam chúng tôi khi sinh ra lại thấy đất nước mình phải chia đôi, phải bị chiến tranh nồi da xáo thịt do chính những người VN cùng chủng tộc với mình gây ra. Lớn lên ở mien Nam, tôi đâu có thấy thằng Tây nào cai trị đất nước chúng tôi, TT Ngô Đình Diệm đã đuổi hết quân Pháp ra khỏi miền Nam không tốn một viên đạn. Hồi chưa đi học tôi chỉ thấy dân chúng miền Nam thích Mỹ (không kể dân trong bưng, những người bị VC tuyên truyền). Đúng, hồi thơ ấu, dân tôi nhắc tới Mỹ là nói tới những thứ mình ước mơ, kính nể… toàn những thứ của cải, đầy đủ, ăn ngon mặc đẹp, hạnh phúc. Suốt thời gian tôi sống dưới chế độ “Mỹ Nguỵ” đó tôi chưa bao giờ trông thấy người Mỹ cai trị hay bóc lột người VN bao giờ. Bây giờ (VC bang giao với Mỹ rồi) nói ra như thế chắc quý vị phải tin; nhưng hồi mới 75, tôi đã nói tha^t như thế nhưng thấy mấy đồng chí bộ đội Bắc Việt có vẻ không tin tôi; chứng tỏ các đồng chí bị tuyên truyền nhồi sọ quá nặng.

    Tôi muốn chia sẻ với dân mien Bắc rang mien Nam chúng tôi theo Mỹ Ngụy, no đủ rồi… chả cần ai Giải Phóng cho chúng tôi cả. Trái lại XHCN thì nghe kể là làm việc cho tập thể chứ không phải cho cá nhân mình… nói ra là thấy ớn rồi, chả ai khoái theo VC. Nhưng không có nghĩa là chúng tôi phải thù ghét VC nếu họ không mang sung vào Nam bắn giết và gây điêu linh, tang tóc cho thôn xóm chúng tôi.

    Hồi đó, chúng tôi sống ở vùng Mỹ Nguỵ, chứ không phải vùng Giải Phóng. Thế nhưng VC cứ pháo kích bừa bãi vào nhà dân chúng tôi, và chính Mỹ Ngụy nó bảo vệ chúng tôi, nó đánh đuổi VC đi xa để bảo vệ an vui, hạnh phúc cho cuộc sống chúng tôi. Nơi nào mà không có đồn bốt, lính Mỹ thì mấy ông Giải Phóng đêm đêm gõ cửa nhà dân để thu thuế, bắt thanh niên dẫn đi mất tích… Nhiều gia đình trong vùng GP họ không dám trốn ra vùng Quốc Gia (Mỹ Ngụy) là vì còn kẹt con cái của họ bị bắt đi theo CS.

    Mỹ Ngụy nó cai trị ở miền Nam thì cũng không được tốt như chúng tôi ước muốn. Cũng có bất công xã hội, tham nhũng, lộng quyền… tuy nhiên chúng tôi vẫn cha^p’ nhận so^ng’ “dưới sự kìm kẹp” của chúng là vì chúng tôi không thích so^ng’ dưới chế độ XHCN như quý vị. Nói trắng ra bỏ nước cũng được, nhưng so^ng’ với CS thì không bao giờ cha^p’ nhận được. Bỏ nước, theo Mỹ hay làm tay sai cho Mỹ thì cũng tốt thôi, chứ yêu nước mà giết hại dân mình thì tôi không chap nhận cái khoản đó. Chúng tôi không theo CS được là vì VC sẵn sang giết dân để bành trướng chế độ CS của họ hầu nhuộm đỏ cả nước VN.

    Chúng tôi không ưa chiến tranh, đi lính cho bên nào cũng là điều tối kỵ. Nhưng VC đã đẩy thanh niên miền Nam chúng tôi vào vị trí bắt buộc phải tòng quân đánh đuổi những kẻ cưỡng ép chúng tôi theo chế độ CS. Ngay trong cuộc chiến, tôi không hài lòng việc đi lính Nguỵ. Nhưng sau khi có hoà bình và chúng tôi phải sống dưới chế độ VC thì tôi dám khẳng định việc đi lính ngụy là tuyệt đối đúng, là lý tưởng xứng đáng của thanh niên đất Việt. Nhiều người (chăng hạn như tôi) muốn có một tổ chức đáng tin cậy như quân đội VNCH ngày xưa để gia nhập và có dịp cầm su’ng bắn nát óc bọn VC, nhưng không bao giờ chúng tôi có cơ hội như ngày xưa nữa. Chúng tôi muốn chiến đấu chống cộng là để bảo vệ cho chính những người tha^n mình còn phải so^n’g nô lệ cho CS ở VN chứ không muốn mang bất cứ ý thức hệ nào để giải phóng cho ai, hay xâm chiếm ai cả.

    • hoàng says:

      Những gì bạn nói rất chân thật,nhưng tôi biết,những người sinh trưởng sau 1975 sẻ không tin ở những lời bạn “tâm tình”,nhưng mặc họ,tôi sẻ đứng bên cạnh bạn.

  6. Chống Cộng says:

    Tại sao thua? lại thua nhanh như vậy?

    Điện Biên Phủ chỉ là một tập đoàn cứ điểm có 16 ngàn quân mà Việt Minh Cộng sản phải đánh 56 ngày đêm mới chiếm được. Miền Nam Việt Nam lớn gấp hàng vạn lần Điện Biên Phủ và có 1 triệu 200 ngàn quân mà Cộng quân chỉ đánh 55 ngày đêm là VNCH phải đầu hàng không điều kiện.

    Nói rằng, Mỹ cúp viện trợ, không đủ vũ khí, xăng dầu, phụ tùng thay thế để đánh nhau là hoàn toàn không đúng. Bằng chứng là cưỡng chiếm được miền Nam, Cộng quân dùng vũ khí của VNCH để lại đánh nhau với quân Pol pot suốt 10 năm, đến nay họ vẫn còn để trang bị cho dân quân, tự vệ. VNCH có máy bay, tàu chiến. Ở chiến trường miền Nam, Cộng quân không có máy bay, tàu chiến.

    Việt Minh Cộng sản có vũ khí rất thô sơ, không có phi cơ, xe tăng, tàu chiến, mãi đến khi đánh Điện Biên Phủ Việt Minh Cộng sản mới có một trung đoàn pháo mặt đất 105 mm và pháo phòng không 37 mm. Vậy mà họ đánh thắng Pháp có vũ khí hiện đại nhất nhì thế giới, có phi cơ, xe tăng, tàu chiến.

    Vậy cái gì làm cho VNCH thua nhanh như thế? Phải chăng là ở những vấn đề sau:
    - Đường lối chiến tranh, chiến lược, chiến thuật.
    - Tài thao lược của bộ máy lãnh đạo quốc gia và đội ngũ tướng lãnh, sỹ quan.
    - Tinh thần, ý chí chiến đấu của quân đội.
    - Một yếu tố rất quan trọng, đó là dân chúng, tức là lòng dân! Nếu tổ chức, huấn luyện tốt cho nhân dân để “mỗi người dân là một người lính”, “giặc đến nhà đàn bà cũng đánh” thì Cộng quân dù mạnh đến mấy cũng không thể phá vỡ “bức tường” nhân dân bảo vệ chế độ. Đằng này, VNCH đã không chuẩn bị, tổ chức, huấn luyện cho nhân dân chống Cộng đến cùng, mà chỉ tuyên truyền Cộng sản chiếm được nơi nào thì sẽ tắm máu nơi đó làm cho người dân vô cùng sợ hãi, nên chỉ mới nghe tin Cộng quân sắp đánh đến nơi là dân đã bỏ chạy theo lính. Vậy là không còn dân hỗ trợ cho lính chiến đấu mà lại còn làm cho lính hoang mang và làm rối loạn đội hình hành quân chiến đấu của các đơn vị quân đội. Thế rồi, sỹ quan, binh lính bỏ đơn vị, bỏ vị trí chiến đấu chạy về lo cho gia đình. Như vậy thì thử hỏi làm sao mà đánh thắng được Cộng quân.

    Tiên trách kỷ, hậu trách nhân. lỗi tại ta, lỗi tại ta, lỗi tại ta tất cả. Đừng đổ tất cả thật bại của VNCH là do Mỹ cúp viện trợ, Mỹ bán đứng VNCH cho Cộng sản Bắc Việt.

    • Tien Ngu says:

      Thưa,

      Đúng là cái thứ…mắt hí, thì lại hay khoái lên lớp, dạy đời.

      Nói như kiểu anh cò, thì Cộng láo chỉ cần…ra nghề là chúng bợ gọn miền Nam liền tức khắc. Cần gì phải toi mạng gần chục triệu thanh thiếu niên, ròng rả trong 20 năm?

    • Vũ Cường says:

      Tất cả ngân quĩ quốc phòng lệ thuộc vào viện trợ Mỹ.Không có tiền lấy gì phát lương lính!Thêm vào đó ông Thiệu ra lệnh lạc tiền hậu bất nhất.Nhưng thôi quí vị
      “Thế Chiến quốc ,thế Xuân thu gặp thời thế ,thế thời phải thế” (lời cụ Ngô Thời Nhiệm ngàn năm vẫn đúng)

  7. Hồi ký sai says:

    “…đã làm hơn 72 ngàn binh sĩ Mỹ hy sinh … Cuộc không kích dữ dội kinh khủng chưa từng có trước đó, được mệnh danh là Điện Biên Phủ trên không , song cũng không chiến thắng được đối phương ” – Quỳnh Thi

    Chỉ cần liếc đọc sơ qua bài viết này của gã thiên Cộng là đã có thể thấy ngày hai lỗi sơ đẳng:

    Số lính Mỹ tử trận là 58000 chớ không phải 72000 . Người Mỹ họ quý sinh mạng lắm chớ không phải như bọn Việt cộng chết đến 4 triệu tên mà vẫn còn hăm hở đòi đánh nữa.

    Nixon ra lệnh mở trận oanh tạc Giáng Sinh 1972 là để buộc bọn Việt cộng phải trở lại bàn đàm phán Paris, chớ không phải nhắm chiến thắng trong cuộc chiến tranh .

    • batluc says:

      Bác mới chỉ bực, chứ tôi răng thì mẻ, chân thì sưng, chả là nhai phải sạn, vấp phải đá. Mà có it đâu, mười mấy bài lận.
      Nhiều khi nghĩ quẩn, hay là BBT…ăn tiền của “thi bá”? hihihi!!!

  8. nguenha says:

    ” Đi ta đi giải phóng Miền Nam” !!! Khi những giọt nước mắt của nhà văn Miền Bắc DTH chảy xuống ,vào ngày đầu ,khi thấy Sai gon Hoa-lệ, Bà đả phải kêu lên rang ” té ra chế độ Man rợ giải phóng chế độ Văn Minh”. Thật vậy, cái ÁC gp cái THIỆN– Kẻ VÔ HỌC gp người CÓ HỌC –và cuối
    cùng KẺ ĐÓI RÁCH giải phóng người NO ẤM !! Không biết bao năm rồi, bọn lảnh đạo Miền Bắc có thấy
    Xâu-hổ khi dùng từ “Giải phóng” để mô tả ngày 30/4 !! Nhà xuất bản Giải phóng ở Thành Hồ có nên đổi
    tên khác không ??? Khi sự xấu-hổ không còn ngự trị trên đất nước nửa. Khi từ miệng của Người Dân
    (kể cả Miền nam), vẩn gọi ngày 30/4 là “ngày Giải phóng”, thì Đất nước vẩn còn trong TĂM-TỐi !!
    Rất giản dị, vì lẽ Mọi người đả chon Đứng về phía cái ÁC–cái NGU Dốt–Cái NGHÈO Đói !!

    • Số phận says:

      Nhớ lại những ngày đầu Sài Gòn bị “phỏng dái” , những tên “ngố rừng” ra chợ trời sắm đồng hồ 2 cửa sổ một người lái , radio (đài) catset … là biết bọn chúng ngu dốt cỡ nào nhưng … có lẽ ông trời cho dân miền Nam “thưởng thức” một món quà của bọn não rỗng du nhập từ mác lê hồ …

  9. Phan BA says:

    Tôi thấy Mỹ nó rất dại, thay vì bao nhiêu bom đạn, bao nhiêu súng ống, bao nhiêu sinh mạng nó tiêu phí ở VN, nó chỉ dồn sức vào việc thả: Thịt, sữa, chocolate, quần áo, kẹo vv.. xuống miền Bắc. Thì thay vì bộ đội mang súng đạn, vượt Trường sơn, gian khổ vào miền Nam phá rối, người miền Bắc sẽ mặt quần áo trắng, mang khăn tráng, đi trên quốc lộ 1 vào miền Nam, hehehe.

    Chỉ nếm mùi thừa của Mỹ để lại miền nam mà giờ này, các cán cao, các cán thấp đã gởi những gì quí nhất của mình qua Mỹ: Những con cái của họ!!!

  10. 30/4 says:

    Tóm lại là đã không có tắm máu như trước ngày 30/4 ai đó đã tuyên truyền! Bài viết này khá trung thực, cám ơn tác giả!

    • Việt cộng "nhân đạo " says:

      Giết người bằng cách buộc lao động khổ sai, cho ăn đói khát ,” ngày đi thì có, ngày về thì không biết” nhân đạo hơn giết bằng cái chết tức thì hả dư lợn viên ?

      Trần Văn : …Người chết kế tiếp cũng tại K1 có 2 nhà tù đá kiên cố này là anh Trung tá Tường, nguyên Trưởng Phòng Tổng Quản Trị Quân Đoàn 4 ở Cần Thơ mà tôi gặp anh hàng ngày khi chúng tôi cùng làm việc tại đây. Anh Tường chết vì uống thuốc tự tử, anh chán đời, chán cảnh tù khổ sai không biết ngày nào được thả ra…

      …. Trung tá Nguyễn Văn Lạc, Trưởng phòng An Ninh QĐ2, Thiếu tá Lê Xuân Hường Trưởng khối CTCT Liên Đoàn 1 BĐQ. Một ngày nắng cực gắt ấy làm cho các cây sắn như muốn rũ lá, chúng tôi mắt nổ đom đóm như bị ngộp thở. Ai cũng đội nón đàng hoàng thế mà anh Lạc, anh Hường và 1 anh Trung tá nữa lăn quay ra chết và còn một anh cũng bị say nắng được chuyển về trạm xá, đến tối mới chết. Chỉ một ngày bị say nắng đã 4 con người vô tội đáng thương từ giã cõi đời.

      PhạmTrần Anh : Cựu SV/QGHC Cao Văn Bình ra tòa thách thức quan tòa VC tuyên án tử hình. Thế nhưng tên chánh án thâm độc này tức tối nói rằng ” Mày muốn làm anh hùng hả? Tao chỉ cho mày một bản án chung thân, nghĩa là tù rục xương để mày chết lần chết mòn trong bốn bức tường đá, chứ dại gì cho mày chết ngay!” (tr.123). Anh Cao Văn Bình sau ba lần tự sát mới thành công để được thóat kiếp đọa đày. Lần cuối cùng anh nhảy vào chảo nước sôi kết liễu đời mình.

    • Nguyễn Trọng Dân says:

      Thôi vẹm cò à , đừng có làm bộ náo nếu nữa…

      Bọn Cộng Sản Bắc Việt cầu tiêu thùng không tàn sát công khai TẮM MÁU NGƯỜI DÂN MIỀN NAM, chẳng phải chúng hiền lành gì mà vì tòa Đại Sứ Tây còn mở cửa… QUAN SÁT CHẶT CHẼ SAU ĐÓ

      Hơn nữa , trước khi tàn sát , Thọ & Duẫn còn cần phải loại bỏ thành phần trí thức thân Pháp nằm trong Mặt Trận & Mặt Trận

      Sư thật thì những trại tập trung ki’n đáo trong rừng sâu sau đó được lập ra, mà số người bị giết hoặc chết vì đói & bệnh tật , giết chết, đã lên đến cả trăm ngàn …gần hoặc ngang bằng với tổng số người bị giết chết nhân kỳ ĐẤU TỐ do DIỆT CHỦNG Hồ Chí Minh tiến hành, cũng đủ thấy CỘNG SẢN KHÔNG CÓ THA AI HẾT , chỉ là chưa tiện hoặc chưa kịp giết mà thôi

      Số còn lại ở trong các trại tập trung sở dĩ còn được sống cũng là vì tác động tin tức của sự man rợ bên Cao Miên do cộng sản người Khờ Me hay còn gọi là Khờ Me đỏ tàn sát trên 2 triêu dân khiến bọn cộng sản Nam Kỳ quay sang phản ứng dữ dội với kế hoạch giết lần giết mòn lúc ban đầu

      Thêm vào đó , cuộc chiến Biên Giới 1979 làm phe Duẫn Thọ phải tạm trú vào miền Nam khoảng mấy tháng đến cả năm , do đó vây cánh cộng sản miền Nam bắt đầu có tiếng nói trở lại

      Hơn nữa, Duẫn & Thọ cần trẻ em miền Nam tuổi từ 18 đến 25 đi lính cho mặt trận Cao Miên ( hay còn gọi là Cam pu chia )

      Một sắc lệnh được ban bố gọi là LAO ĐỘNG QUỐC PHÒNG dành cho đám con nít con em của quân nhân Việt Nam Cộng Hòa , không có đủ “lý lịch ” tốt theo kiểu Cộng Sản để đi cái gọi là Bộ Đội nhưng vẫn phải đi lính & KHÔNG ĐƯỢC PHÁT SÚNG ,

      …Chỉ lấy thân mình hứng đạn dùm cho ” BỘ ĐỘI CHỦ LỰC ” ở đàng sau, được phát cái cuốc để đào mìn cho nổ

      Thế hệ nhỏ này còn ngồi trong nhà trường vào năm 1975 nhưng đến năm 1979 thì đủ tuổi đi lính

      Chưa có con số chính thức là bao nhiêu người thuộc diện LAO ĐỘNG QUỐC PHÒNG bị chết vì không có súng , chỉ lấy thân đở đạn NHƯNG KHOẢNG 15 NGÀN trẻ thuộc dạng này trong đợt đầu tiên còn sống sót khoảng 200 người.
      ( Than vãn của Võ Văn Kiệt tại Vũng tàu 1984)

      Đạo luật LAO ĐỘNG QUỐC PHÒNG này sao đó bị từ từ bãi bỏ bởi Khờ me đỏ đánh quá rát , cần thêm tay súng chớ không cần thêm mạng người đở đạn

      Hơn nữa , lực lượng Bắc Việt cần phải rút bớt về phía Bắc để khiến Duẫn Thọ an tâm với mặt trận Biên Giới

      Kế đến , có những áp lực gia tăng từ thế giới vì tình trạng VƯỢT BIỂN KINH HOÀNG CỦA DÂN VIỆT TRÊN TOĂN CỎI ĐÔNG Á buộc DUẪN THỌ phải buông tay

      Rồi những thất bại về kinh tế lần hồi làm Duẫn Thọ bối rối

      Từng bước từng bước , số người sống may sống rũi trong các trại học tập cải tạo mới lần hồi có dịp thoát về cho một chương trình ra đi được Hoa Kỳ gọi mở sau này !

      NÓI TÓM LẠI , NGƯỜI DÂN SÀI GÒN NÓI RIÊNG HAY DÂN MIỀN NAM NÓI CHUNG KHÔNG BỊ TẤM MÁU ẤY BỞI… PHƯỚC LÀNH CÒN SÓT LẠI của Tổ Tiên

      Trước khi mấy Vẹm Cò láo lếu..cho “nhân đạo”, hãy trả lời thử :

      Bao nhiêu người chết ở các trại tập trung cãi tạo ?
      Bao nhiêu người chết đi làm “Nghĩa Vụ Quốc Phòng” , đi lính không súng?
      Bao nhiêu người bị cướp tài sản về vùng kình tế mới ( đánh tư sản? )
      Bao nhiêu người Việt Nam vượt Biên?

      Qua đây có thơ rằng:

      “Mấy đời bánh đúc có xương
      Mấy đời Cộng Sản mà thuơng dân lành
      Con ơi ăn ở hiền lành
      Không thành phản động cũng thành dân Oan “

    • Lữ Út says:

      Hình thức xử tử “tứ mã phân thây ” ( Khmer đỏ trong the killing field ) coi vậy vẫn không độc ác tàn nhẫn bằng hinh thức ” Lăng trì” cắt từng miếng cho đến khi chết.
      Toàn dân Miền Nam đang bị xừ lăng trì có biết không.
      Tắm máu đó hiểu chưa !

Leave a Reply to hoàng