Ngày oan trái
Trước năm 1975, ở miền Bắc, Đảng tiêu diệt tất cả những ngả nhận thức khác. Đảng bóp chết ngay từ trong trứng nước những kênh thông tin khác. Chỉ cần một câu thơ hay một bài báo có hương vị lạ, lập tức nó được mang lên dàn hỏa thiêu, và tác giả của nó bị rút phép thông công.
Mặt khác Đảng ra tay truyền bá nhiều thứ chủ nghĩa lạ: Chủ nghĩa Cộng sản, Chủ nghĩa Marx – Engels – Lenine, Chủ nghĩa Staline, Chủ nghĩa Mao, Chủ nghĩa anh hùng cách mạng, Chủ nghĩa quốc tế vô sản… Rồi Đảng cao đơn hoàn tán chúng thành một thứ tôn giáo riêng. Trong đó, Đảng là giáo chủ, nhân dân là những tín đồ, mà khoảng cách từ tín đồ đến cuồng tín là rất ngắn.
Đảng dạy rằng: Mỹ chiếm miền Nam làm thuộc địa. Chính quyền miền Nam là bù nhìn, để cho dân miền Nam đau đớn dưới gót giầy xâm lược. Thế là những thế hệ cuồng tín tử vì đạo ở miền Bắc quê hương tôi đã tầng tầng lớp lớp xẻ dọc Trường Sơn, vào Nam cứu nước. Đảng lại phong cho họ một mỹ danh “nhân dân anh hùng”, cộng với những lời hứa hão. Thế là những tín đồ thi nhau nhảy vào những thung lũng tử thần, chém giết đồng loại, mà có mấy khi dừng tay để tự vấn lương tâm.
Thời gian là những cơn mưa tháng Sáu, khi rả rích, khi xối xả, kiên nhẫn gột rửa hết những lớp phấn son loè loẹt, làm sạt lở những đồi núi giả, đánh sập những miếu mạo, đền đài linh thiêng ngụy tạo. Thời gian cũng là thứ dược liệu để giải độc cho những con người cuồng tín, thoát ra khỏi chứng thôi miên, phục hồi lại những bán cầu đại não đã mất khả năng tư duy độc lập từ lâu.
Giờ đây, chỉ cần người có trí tuệ trung bình cũng có thể tự hỏi: Tại sao Mỹ chiếm miền Nam Việt Nam làm thuộc địa, nhưng họ lại không làm như vậy với Nhật, hay Nam Hàn? Miền Nam là một quốc gia có chủ quyền tương đương với chính quyền ở miền Bắc tại sao lại gọi họ là ngụy? Dùng vũ lực để bức tử một chính thể hợp pháp, do dân bầu lên, đó là hành vi gì? Xâm lược hay giải phóng? Sự thực, người dân miền Nam có cần phải giải phóng không? Nếu mang hai chính phủ của hai miền Bắc và Nam trước 1975 ra so sánh, thì chính phủ nào ưu việt hơn, văn minh hơn, nhân bản hơn?
Để trả lời được những câu hỏi trên, không cần phải có đầu óc thông thái hay uyên bác, không cần có học vị hay học hàm, chỉ cần là một người tử tế, và chỉ có lòng tử tế mới giúp tìm ra câu trả lời. Khi những câu hỏi trên được trả lời đúng, thì chuyện hòa giải hòa hợp sẽ không đến nỗi khó khăn, tốn kém. Bởi vì, nếu sự thực không được tôn trọng, thì lòng cao thượng hay sự vị tha cũng chẳng nghĩa lý gì.
Đảng kêu gọi Việt kiều về quê ăn Tết. Đảng mở Đại hội Việt kiều mỗi năm. Đảng đưa Việt kiều đi thăm Hoàng Sa, Trường Sa. Đảng mời gọi Việt kiều giữ quốc tịch Việt Nam. Đảng cho thiền sư về lập trai đàn giải oan, cầu siêu trên mọi miền đất nước. Đảng giang rộng vòng tay đón những khúc ruột ngàn dặm. Nhưng hôm nay Đảng lại tát vào mặt Việt kiều trên báo Nhân Dân: “Sụp đổ của chế độ bù nhìn, thất bại của đội quân đánh thuê”. Trong văn bản chính thức của Đảng vẫn chất chứa đầy những cụm từ hàm ý mạ lỵ, hạ nhục “ngụy quân”, “ngụy quyền”, “ác ôn”, “bè lũ”. Đảng vẫn trịch thượng và ngạo mạn nói đến “lòng khoan dung” về “sự cao thượng”.
Tôi không tin Đảng muốn “hòa hợp hòa giải” trên cơ sở công bằng và lẽ thật. Nhưng tôi tin mỗi cá nhân có thể làm được. Một giáo viên bớt thao thao bất tuyệt về những “chiến công hiển hách” trên bục giảng. Một người cầm bút bớt đi những cụm từ trơ trẽn trong bài viết của mình. Một nghệ sỹ bớt đi những lời hoan ca nhảm nhí “Như có Bác trong ngày vui đại thắng”. Một tướng tá cộng sản viết hồi ký trận mạc không gọi đối phương là “bọn”, là “thằng”. Đó chẳng phải là những công việc thiết thực góp phần làm vết thương của dân tộc mau lành sao?
Với những anh em Việt Nam Cộng Hòa: Nỗi đau của các anh là nỗi đau của đất nước. Thất bại của các anh là thất bại của Việt Nam. Các anh phải vào trại cải tạo, thì hàng triệu người dân Việt Nam ở ngoài trại cũng chẳng tự do hơn. Các anh mất nhà, thì giờ đây hàng triệu người Việt đang mất đất. Công xưởng của các anh bị tịch thu, thì tài nguyên của đất nước cũng đang bị cướp. Các anh bị bỏ đói trong tù, thì hàng triệu trẻ em trong nước cũng đang suy dinh dưỡng. Con cái các anh bị xét lý lịch không vào được đại học, thì hàng triệu thanh niên tài năng khác cũng bị gạt ra rìa. Các anh mất 16 tấn vàng, nhưng người dân nghèo xứ Việt cũng chẳng được một phân.
Người chịu thất bại đau đớn nhất trong cuộc chiến này, suy cho cùng, là nhân dân miền Bắc. Thử làm một phép tính: Dân số miền Bắc trước 1975 khoảng 30 triệu (làm tròn số, thực tế thì thấp hơn). Có 3 triệu thanh niên ở độ tuổi 18 đến 30 đã chết ở chiến trường miền Nam. Như vậy cứ 10 người dân, thì có một người chết trận.
Đảng thí 1/10 dân số của một quốc gia để đổi lấy chiến thắng, thử hỏi Đảng nhẫn tâm đến mức nào, và cái giá của chiến thắng mà Đảng giành được bằng xương máu của dân đắt đến mức nào.
Quê tôi, những gia đình không có liệt sỹ chỉ rơi vào một trong hai hoàn cảnh: Hoặc neo đơn góa bụa, hoặc gia đình cán bộ. Bạn thử nhìn vào gia đình tướng Giáp. Con ông đi bộ đội, nhưng đóng ở sân bay Gia Lâm hay làm trong viện nghiên cứu. Làm sao ông hiểu được nỗi đau của người mất con. Bản thân ông chưa đặt chân vào đến chiến trường, chỉ quanh quẩn trong hầm chỉ huy ở Hà Nội, nhưng ông lại tắm gội trong ánh hào quang của chiến thắng.
Sau cuộc chiến những người dân quê tôi được gì? Từ cực Bắc, Trung bộ, Hà Tĩnh, Nghệ An, Thanh Hóa, lên miền trung du Vĩnh Yên, Phú Thọ. Từ dãy núi đá vôi Ninh Bình, trải dài xuống vùng đồng bằng châu thổ Nam Định, Thái Bình, Hải Phòng. Từ vòng cung Đông Sơn đến miền đông gian lao hùng vĩ Yên Tử, Quảng Ninh. Nơi đâu cũng có dân oan, nơi đâu cũng mất nhà mất đất, nơi đâu cũng có tiếng gào khóc, nơi đâu cũng cảnh Bá Kiến – Chí Phèo.
Ba Mươi Tháng Tư là một bi kịch khổng lồ và thương đau không phải của riêng các anh em Việt Nam Công Hòa, mà là của cả dân tộc chúng ta.
Nhưng ánh sáng đã le lói phía cuối đường hầm. Những con người tử tế đã bắt đầu lên tiếng. Nhà văn Dương Thu Hương khóc cho ngày 30 tháng Tư là ngày của man rợ đã chiến thắng văn minh. Nhà văn Nguyên Ngọc tâm sự: “Miền Nam thắng có lẽ sẽ tốt hơn”. Huy Đức viết: “Bên cần được giải phóng phải là miền Bắc”. Nhà văn Phạm Đình Trọng sám hối: Chúng tôi chỉ là những công cụ mang học thuyết Mác – Lê áp đặt cho miền Nam để cả nước cùng bị nô dịch.
Cơn dâu bể đã qua. Lửa chiến tranh đã tắt, nhưng lửa trong lòng người Việt vẫn đang rực cháy. Nỗi căm hận và lòng luyến tiếc về một nền Cộng hòa non trẻ của Việt Nam đã bị bức hại vẫn khôn nguôi. Nhưng có cuộc sinh thành nào mà không đau đớn. Chúa Kitô trước khi tái lâm cũng từng bị kẻ dữ hành quyết, đóng đinh trên khổ giá.
Tôi không nhớ câu thơ này của ai, đã thuộc nó tự bao giờ, chỉ chép ra đây để mặc tưởng cái ngày chẳng thể quên này:
“Tháng năm cứ đến ngày oan trái
Đốt nén nhang lòng để nhớ thương”
Cuối tháng Tư 2014
© Trần Hồng Tâm
© Đàn Chim Việt
TRƯA NAY GIỮA DINH THỐNG NHẤT
Ôi trưa ấy, Sài Gòn như nghẹn thở
Ngọn cờ Hồ Chí Minh rực rỡ cả trời Nam
Cả nước ôm nhau, khóc cười, bỡ ngỡ
Rạo rực tim ta, rạo rực non ngàn!
Ôi mới đó đã ba mươi xuân rồi!
Trưa nay ta ngồi “ôn cố tri tân” giữa Dinh Thống Nhất
Nơi thủ phủ xưa ngự trị của quân bán nước
Đã từng lê máy chém khắp quê hương!
Chúng muốn ta suốt đời trong nô lệ lầm than
Tên sen đầm ngỡ súng đạn tối tân là vô địch
Kẻ gieo cái ác, cuối cùng phải cút
Vẫn còn đây bạo tàn chất độc da cam!
Một Việt Nam kỳ diệu đến không ngờ
Bản lĩnh, lương tâm và trí tuệ vô bờ
Bao nghìn năm dồn tụ như bão giông thác lũ
Cuốn phăng bạo tàn bè lũ bù nhìn bám gót ngoại xâm …
Ai đã vượt Trường Sơn, ai vượt Tháp Mười
Ai đào hầm, ai vót chông, may cờ, dẫn lối
Hôm nay về đây
Rạo rực, bồi hồi nhớ lại…
“On cố tri tân” ta hiểu thêm mình
Con đường mới, dựng xây và hội nhập
Dân tộc hóa thân, Phù Đổng lại vươn vai…
30 xuân, bốn mươi, năm mươi xuân nữa
Ta hẹn nhau, đất nước những lâu đài…
Trưa nay ngồi giữa Dinh Thống Nhất
Nghe âm vang dân tộc ngàn đời
Người đã khuất nhắn về người đang sống
Ta làm gì đây để xứng với một thời?
Mảnh đất này chứng kiến bao sự tích
Chứng kiến bao lần hòa hợp cháu con
Người Việt Nam là người chiến thắng
Mẹ anh hùng giang rộng lòng son…
Trưa 30 Tháng Tư, thành trưa huyền thoại
Muôn đời sau như thực như mơ
Trưa 30 Tháng Tư thành trưa đoàn tụ
Và từ đỉnh cao này ta đi tới những miền xa …
Ta tự viết bài thơ ta hát
Tự trái tim ta hay dỡ, bạn đừng cười
Nửa cuộc đời, 30 Tháng Tư là mốc lớn
Đỉnh vàng son cháy sáng mãi trong tôi…
Việt cộng thiên hạ đệ nhất ác :
Việt cộng là bọn hèn nhất lịch sử. Chúng ác hơn Thực dân Pháp, ác hơn Hít le, ác hơn phát xít , ác hơn Tần Thuỷ Hoàng :
*** Nhà văn Dương Thu Hương:” Về mặt đại cuộc, tôi thấy trong toàn thể lịch sử nước Việt, có lẽ cái triều đình Cộng sản hiện nay là cái triều đình hèn hạ và khốn nạn hơn tất cả những triều đình bán nước trước kia mà tiêu biểu là Lê Chiêu Thống. Lê Chiêu Thống có cầu cứu Tàu nhưng chưa bán một mảnh đất, chưa ký một hợp đồng chui, không hèn đến múc độ dám phạm luật của tổ tiên là nhượng đất cho giặc…”.
*** Trung Tướng cộng sản Trần Độ: “Tại sao chiếm được miền Nam năm 1975, một nửa đất nước trù phú như vậy mà chỉ vài năm sau đã đưa cả nước vào tình trạng nghèo đói ngắc ngoải như vậy?”
…Nền chuyên chính tư tưởng hiện nay ở Việt Nam là tổng hợp các tội ác ghê tởm của Tần Thủy Hoàng và các vua quan tàn bạo của Trung Quốc, cộng với tội ác của các chế độ phát xít, độc tài. Nó tàn phá cả một Dân tộc, huỷ hoại tinh anh của nhiều thế hệ.
*** Hà Nội đứng lên rồi!” – 2014- Trần Khải Thanh Thủy :
“từ thằng Trọng, thằng Anh, thằng Sinh, thằng Hải, thằng Dũng, thằng Quang…không thằng nào thiếu tội bán nước, giết dân “
“Cái lũ cộng sản này còn ăn trên mồ mả, xác chết của đồng loại, ác hơn cả phát xít, hít le, cả cú cáo, ác điểu , diều hâu, quạ xám…”
***Lê Hiền Đức – cựu giáo chức chống tham nhũng-người được Tổ chức Minh bạch Quốc tế (Transparency International) trao giải thưởng Liêm chính năm 2007 : “Đã sống qua thời VN còn chịu ách cai trị của phong kiến, ách đô hộ của thực dân, phát-xít, đã hoạt động hậu địch trong kháng chiến, đã xem phim ảnh, nghe kể lại hoặc trực tiếp chứng kiến hàng trăm, hàng ngàn vụ chính quyền “của dân, do dân, vì dân” cưỡng chế, thu hồi đất đai, nhà cửa, tài sản đối với người dân dưới chế độ xã hội chủ nghĩa, song tôi chưa bao giờ thấy người dân bị đàn áp một cách man rợ đến như thế, với quy mô lớn như thế”!
***Nhà thơ Hữu Loan : So với chế độ cộng sản xã hội chủ nghĩa Việt nam hiện nay thì chế độ cai trị của thực dân Pháp trước đây còn vàng son gấp ngàn lần .
Chúc mừng Đảng Cộng sản đã thành công với kế hoạch giảm dân số :
Theo tài liệu đúc kết từ Đại Hội 4 của Việt cộng năm 1976, ít nhất là 4.000.000 thanh niên miền Bắc đã chết trên chiến trường – gồm cả số người chết trên đường xâm nhập từ Bắc vào Nam.
Tác giả: Trần Hồng Tâm : Người chịu thất bại đau đớn nhất trong cuộc chiến này, suy cho cùng, là nhân dân miền Bắc. Thử làm một phép tính: Dân số miền Bắc trước 1975 khoảng 30 triệu (làm tròn số, thực tế thì thấp hơn). Có 3 triệu thanh niên ở độ tuổi 18 đến 30 đã chết ở chiến trường miền Nam. Như vậy cứ 10 người dân, thì có một người chết trận.
NGHĨ CHO CÙNG,
TRONG MỌI CUỘC CHIẾN TRANH
PHE NÀO THẮNG NHÂN DÂN … ĐỀU BẠI
***** Phe VNCH thắng, nghĩa là VNCH đẩy lui & ngăn chặn đuọc cuộc xâm lăng tội ác của quân cộng sản VNDCCH & Hồ chí Minh độc ác vong bản ngoại lai tay sai giặc tàu, [cũng như chiến thắng của Nam hàn chỉ là đẩy lui & ngăn chặn đuọc cuộc xâm lăng của quân cộng sản bắc hàn], người lính miền nam tự do ngừng lại tại vùng biên giới giữa 2 miền, giữa 2 nước, không một người lính miền nam tự do nào đặt chân lên miền bắc cộng sản.
Phe VNCH thắng, người dân miền bắc, người dân VNDCCH cộng sản không mất một hạt gạo, không mất một hột muối, [nếu có mất gì cho bọn đảng viên cộng sản có chức có quyền, thì điều này không thuộc trách nhiệm của VNCH]
Phe VNCH thắng, người trí thức xã hội chủ nghĩa ở miền bắc, người trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ chuyên nghề làm chứng gian ở miền bắc xã hội chủ nghĩa không mất đi một quyển kinh các mác, không mất đi một trang kinh làm chứng gian nào
Phe VNCH thắng, thì người dân miền bắc, người dân VNDCCH cộng sản chỉ bị mất đi cơ hội sinh bắc tử nam.
Như vậy chiến thắng của VNCH chắc chắn cũng là chiến thắng của người dân cả 2 miền nam bắc.
***** Như nguời ta đã biết, Thái lan, Đại hàn trước 1975 vẫn thua VNCH về mọi mặt kinh tế cũng như chính trị (đơn cử như ở Thái lan, ở Đại hàn, trứoc 1975, cũng như ở VNDCCH cộng sản… đều có những cuộc quân đội đàn áp chính trị, thảm sát người dân, nhưng ở VNCH thì tuyệt đối không có) (cho đến tận ngày nay, đã vào thế kỷ 21, tại VN dưới ách cai trị cộng sản Hồ chí minh vẫn còn những cuộc quân đội đàn áp chính trị thảm sát người dân) mà ngày nay Thái lan & Đại hàn đã tiến lên thế nào!
Với những gì đã có từ trước 1975, hơn hẳn VNDCCH cộng sản, hơn Thái lan, hơn Đại hàn về mọi mặt chính trị & kinh tế, chắc chắn là nếu VNCH chiến thắng, dẩy lui & ngăn chặn đuọc cuộc xâm lăng tội ác của cộng sản VNDCCH & Hồ chí Minh phản quốc, độc ác, vong bản ngoại laui tay sai giặc tàu, thì hẳn là VNCH ngày nay, nếu không hơn chắc cũng chẳng thua kém Thái lan & Đại hàn là bao!
***** Riêng phần người dân VNDCCH, thì như đã nói, nếu VNCH chiến thắng, thì người dân VNDCCH sẽ không phải đi biển người theo mô đen đồ tể Võ NGuyên Giáp, sẽ không phải đi “sinh bắc tử nam” theo lệnh Hồ chí Minh & lê Duẩn gian ác,
và nếu quý các nhà trí thức hà nội & sĩ phu bắc hà không động đậy gì, hơn thế nữa, vẫn cứ như “trí thức” Lê Hồng Hà vửa rồi, che dấu tội ác cộng sản Hồ chí Minh & cộng sản VNDCCH, bịp bợm rao giảng “công đức” hồ chí minh bán nước rước Tàu vào VN, bịp bợm rao giảng công đức đảng cộng sản VNDCCH phản quốc,
thì toàn thể người dân miền bắc, sau cuộc chiến thắng của VNCH, sẽ mãi mãi đuọc ổn định xây dựng chủ nghĩa xã hội theo cách riêng của cộng sản bắc Việt, như người dân Bắc hàn đang xây dựng chủ nghĩa xã hội theo cách riêng của bắc hàn cộng sản.
***** Nói tóm lại, rõ ràng cái luận điệu gọi là “NGHĨ CHO CÙNG, TRONG MỌI CUỘC CHIẾN TRANH PHE NÀO THẮNG NHÂN DÂN … ĐỀU BẠI” chỉ là ngớ ngẩn nếu đem áp dụng cho cuộc chiến tranh tự vệ của VNCH chống lại cuộc chiến tranh xâm lăng tội ác của cộng sản VNDCCH & Hồ chí Minh vong bản ngoại lai tay sai giặc tàu,
rõ ràng cái luận điệu “… phe nào thắng nhân dân đều bại… chỉ là luận điệu bịp bợm của bọn trí thức đứng giữa háng hòng đánh đồng cuộc chiến tranh tự vệ của VNCH với cuộc chiến tranh xâm lăng tội ác của cộng sản VNDCCH & Hồ chí minh, hòng chạy tội, hòng xóa mờ tội ác cho bọn cộng sản VNDCCH & HCM phản quốc vong bản ngoại lai tay sai giặc tàu,
Đọc lý luận của noileo tôi thấy có những điểm VÔ LÝ vì quá ẤU TRĨ:
1/
Giả dụ VNCH thắng trận với những giả dụ tiếp theo đẹp …. như trong mơ.
Chẳng ai nghĩ là VNCH cũng như Mỹ sẽ thắng trận ở VN cả. Tại sao ư ?
Sau khi Tàu công chiếm toàn Hoa lục 1949, Mao đã phát động ngay sự bành trướng chủ nghĩa CS ra các lân bang. Cụ thể ngay tức thì từ năm 1950 đã đưa quân xâm lăng Tibet, xúi Bắc Hàn tấn công Nam Hàn , cũng như viện trợ quân sự dồi dào cho Việt Minh mở chiến dịch biên giới dọc theo quốc lộ Bốn, đánh bại Pháp một trận lớn.
Chính vì thế mà các chiến lược gia Mỹ nghiên cứu và sau đó đưa ra THUYẾT DOMINO để thuyết phục chính giới và dân Mỹ đi làm một cuộc phiêu lưu chính trị và quân sự ở Đông Á. Thế là Mỹ can thiệp mạnh ở bán đảo Trìêu Tiên nhằm đẩy lui quân Bắc Hàn và dự định chiếm luôn toàn bộ nhằm bao vây chặt Tàu cộng lại. Mao cho chí nguyện quân trực tiếp nhảy vào vòng chiến. Chiến tranh kéo dài trong vài năm và cuối cùng đất nước chia đôi thành Bắc và Nam Hàn.
Từ đó Mỹ học được bài học xương máu, Tàu cần một VÙNG TRÁI ĐỘN bao quanh, không để cho Mỹ và đồng minh (ở gần đó là Nhật) có thể dễ dàng tiếp cận sát sườn mà nhập nội, đánh mình bằng vũ khí tối tân cùng và quân đội tinh nhuệ.
Mỹ thấy cần phải thay chân cho thực dân Pháp, để trực tiếp can thiệp ở bán đảo Đông Dương bằng sự BE BỜ TỪ XA, không cho chủ nghĩa CS lan rộng ra thêm nữa ở Đông Nam Á. Hệ quả là Mỹ không viện trợ cấp tập cho Pháp ở Điện Biên Phủ, cũng như bỏ hẳn dự trù ném bom nguyên tử loại nhỏ để tiêu diệt quân chủ lực của Vẹm ở ngoài Bắc đang tham gia trong trận ĐBP (khoảng ba sự đoàn: hai sư đoàn tham chiến và một sư đoàn dự bị đứng ngoài, cùng một loạt những đơn vị trọng pháo độc lập khác).
Chiến lược gia Mỹ thấy rõ là không thể bảo vệ được toàn VN, mà đánh nhường cho Vẹm ngoài Bắc và trong Nam sẽ thay chân Pháp để giữ vững phòng tuyến chống Cộng như ở bán đảo Triều Tiên. Mỹ mà giúp Pháp đánh mạnh thì Mao lại cho đổ quân vào miền Bắc thì vỡ nợ. Bởi quân Tàu đông như kiến, chết vài triệu không sao, trong khi Mỹ cũng đã mệt mỏi sau thế chiến Hai, do thời hậu chiến phải gồng mình tái thiết Tây Âu chống lại Liên Xô, cũng như giúp cho Nhật phục hồi để thành đồng minh mạnh ở Viễn Đông nhằm chế ngự Tàu cộng, nếu như Bắc Hàn lại hung hăng xâm lăng Nam Hàn lần nữa. Lúc đó Nhật sẽ đủ mạnh giúp Mỹ đánh Tàu. Vả chăng Nhật là nút chặn Tàu cho Mỹ ở mặt phía Tây nước Mỹ. Nhật mà theo Tàu thì Mỹ sẽ bi đe doạ ở mặt này.
Tóm lại,chẳng bao giờ Mỹ đi tìm một chiến thắng ở bán đảo Đông Dương, để khích động Tàu có cớ làm to chuyện và đưa quân đóng chốt ở các nơi này. Biết đâu Tàu lại bắt chước Mỹ, đã từng đẻ ra khối NATO rồi sau này Khối Liên Phòng Đông Nam Á, (để cho quân Mỹ đồn trú ở Philippines, Việt Nam, Thái Lan … sẵn sàng đối phó với Tàu khi cần thiết) thì Tàu cũng cho quân vào đốn trú ở ngoài Bắc.
Kết, như đã nói VNCH chỉ lo phòng thủ dùm cho Mỹ, để chủ nghĩa CS không lan rộng khắp vùng Đông Nam Á.
Nếu thế chẳng cần bàn thêm nữa chuyện VNCH thắng trận và sẽ đối xử nhân đạo có tình có lý với dân miền Bắc dưới chế độ CS.
Hãy nói chuyện thực tế hơn là nói chuyện vớ vẩn không thể có (impossible), nếu không là kẻ mộng du chính trị.
2/
VNCH trước 1975 hơn Nam Hàn và Thái Lan ???!
Lại nằm mơ khi dám ăn nói quàng xiên như thế. Bọn lính Đại Hàn (sư đoàn Bạch Mã) qua giúp ở miền Trung, đánh đấm ra sao ai cũng rõ. Bọn nó truyền bá môn võ Taiwando ra sao, ai cũng biết bọn nó mạnh chừng nào.
Tôi có người anh rể họ làm ở đài truyền hình số 9 trên góc đường Hồng Thập Tự và Đinh Tiên Hoàng, được sang Hán Thành (Seoul) dự Hội chợ quốc tế ở đó hồi đâu thập niên 70, khi về khen hết lời bọn Đại Hàn (CS giò gọi là Hàn quốc).
Riêng tôi, được nghe các ông thày của mình trong trường đại học, khen bọn Thái Lan cũng nhiều.
Đại hội Y học Nhiệt đới tổ chức ở khuôn viên đại học Yk Sg hè 1974 cho thấy bọn Thái Lan rất khá về mặt y khoa, bởi thời nội chiến VN hai xứ được hưởng lợi nhiều nhất là Thái Lan và Nhật (bọn lính Mỹ đi phép nghỉ xả hơi và làm căn cứ hậu cần cho quân đội Mỹ để tiến hành chiến tranh VN dễ dàng. Chẳng hạn phi trường Utapao là nơi xuất kích các chuyến bay tấn công quân CS ở cả hai miền Nam Bắc. Cho nên hai nuớc này nhận vô khối ngoại tệ là Mỹ kim, giúp cho trữ kim gia tăng va giúp cho kinh tế phát triển)
Cứ nhìn lịch sử Thái Lan luôn luôn thanh bình, không chịu cảnh chiến tranh, như bị dân da trắng xâm lăng, hay dinh vào hai cuộc thê chiến … đủ thấy họ có nhiều cơ hội phát triển hơn các lân bang rất nhiều.
Tóm lại, nên chịu khó nghiên cứu kỹ và dùng cái đầu tỉnh táo mà suy luận, hơn là ăn theo nói theo những kẻ đầu óc đầy thành kiến, lại thêm tự mãn cho mình là cái rốn vũ trụ.
Thôi nghĩ rằng như thế đủ để cho noileo, ngày đêm vắt chân lên trán mà suy ngẫm cho thấm ý hơn nữa. Đừng tưởng dùng ngôn từ đao to búa lớn, lý luận quàng xiên để chụp mũ cho người không cùng chính kiến những cái mũ vớ vẩn nữa nhé
Dear noileo,
Qua báo cáo này của tổng thống Nixon cho thấy rõ từ thập niên 60 trở đi Thái Lan đã chuyển mình và thành công xây dựng kinh tế phát triển hàng năm trên 6%, chủ yêu là về mặt hàng xuất khẩu.
Trong khi đó VNCH càng về sau càng lụn bại bởi chiến tranh gia tăng. Thời ông Dịêm còn xuất cảng gạo. Sau khi ông Diệm bị đảo chánh, dần dần dân phải ăn gạo nhập cảng từ Thái Lan, mà dân gọi là gạo Mỹ bởi do tiền viện trợ Mỹ.
Xi măng không phải nhập hay có nhập cũng ít, đó là nhờ Mỹ đã cho xây dựng nhá máy xi măng Hà Tiên ở Thủ Đức.
Các công trình Mỹ làm được rất đáng giá. Đó là xa lộ Biên Hoà và nhà máy xi măng Hà Tiên, cũng như trường y khoa SG. Sau này được nổi tíêp xa lộ Đại Hàn để thành vòng đai bao quanh Sài Gòn.
Có thể kể thêm quân cảng Cam Ranh, nhưng chỉ để phục vụ cho quân Mỹ.
LNĐ
http://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v01/d3
Foreign Relations of the United States, 1969–1976
Volume I, Foundations of Foreign Policy, 1969–1972, Document 3
3. Article by Richard M. Nixon1
(…)
India still is a staggering giant, Burma flirts with economic chaos, and the Philippines, caught in a conflict of cultures and in search of an identity, lives in a precarious economic and social balance. But the most exciting trends in economic development today are being recorded by those Asian nations that have accepted the keys of progress and used them. Japan, Hong Kong, Taiwan, Thailand, Korea, Singapore and Malaysia all have been recording sustained economic growth rates of 7 percent a year or more; Japan has sustained a remarkable average of 9 percent a year since 1950, and an average 16.7 percent per year increase in exports over the same period. Thailand shifted into a period of rapid growth in 1958 and has averaged 7 percent a year since. South Korea, despite the unflattering estimates of its people’s abilities by the average G.I. during the Korean War, is shooting ahead at a growth rate that has averaged 8 percent a year since 1963, with an average 42 percent a year increase in its exports.
(…)
OAN TRÁI
http://danlambaovn.blogspot.com/2013/10/tang-tan-luong-tam-liet-sy-va-cam-thu.html#.UnBnIxCJWp0
Cấm tưởng niệm 1979 !!!
http://www.youtube.com/watch_popup?v=emVNHFg3ceA&feature=youtu.be ( Thieu Tuớng Lê Duy Mật)
http://www.youtube.com/watch_popup?v=emVNHFg3ceA&feature=youtu.be ( Tương Nguyễn trong Vĩnh)
OAN KHUẤT !!!
Ta tự viết bài thơ ta hát
Tự trái tim ta toàn điều dối trá
Nửa cuộc đời, 30 Tháng Tư là mốc lớn
16 tấn vàng kia chia chác mất tiêu….
39 năm sau nỗi nhục ngày càng lớn
Xem đây thông báo tự quê người
Ở đâu ra rả họng mà sủa
Cố đổi mối nhục mà lấy cơm…..
Tờ giấy thông báo được ghi bằng hai ngôn ngữ tiếng Nhật và tiếng Việt. Trong nội dung được in bằng tiếng Việt ghi rõ:
“Những ngày vừa qua, tin một tiếp viên hàng không Việt Nam bị bắt vì liên quan đến việc vận chuyển [hàng ăn cắp] đã được loan báo rộng rãi trên báo chí, truyền hình Nhật Bản.
Qua sự kiện này, người Việt Nam sẽ bị đánh giá thấp vì đã làm mất danh dự. Các bạn đang làm việc tại Nhật không nhiều thì ít sẽ bị ảnh hưởng.
Do đó, các bạn cần chú ý những điều sau đây:
1.Khi đi mua sắm, chỉ mang ví tiền, không nên mang đồ đạc lỉnh kỉnh.
2.Không có hành động gây nghi ngờ.
3.Không có hành động tập trung ở các nơi mua sắm v.v…
Ngoài ra cũng cần chú ý đến những dù xét chung quanh mình.
Các bạn làm việc tốt trong công ty sẽ tạo được sự tin tưởng; do đó hãy tự hào về những hành động tốt của mình để tiếp tục làm việc”.
Khi đọc được thông báo được cho là của công ty bên Nhật soạn, không ít dân mạng tại Việt Nam cảm thấy hổ thẹn.
Bình luận về tờ thông báo, bạn Tony Hoàng cho biết:
“Dù đúng hay thế nào thì các chị tiếp viên hàng không VNA đã đưa hình ảnh con người và đất nước Việt Nam lên tầm vóc quốc tế về sự… Các chị làm thế này để rồi được lên truyền hình Nhật Bản, đường đường là một nữ tiếp viên, hình ảnh đại diện của một quốc gia trong mỗi chuyến bay mà lại dính líu đến chuyện này. Người ta không ghét mới là lạ!”
Với giọng lưỡi đầy mỉa mai, bạn Nhâm Hoàng chua chát:
“Cũng chỉ tại cái tính cần cù, chịu thương chịu khó của người Việt ta mà ra cả ! Đi đâu cũng thế, thấy cái gì cũng chịu khó nhặt nhạnh, ai hở cái gì ra là cất dùm. Ấy đấy, khổ lắm cơ! Từ bây giờ, người Việt ở Nhật ai nấy cũng đều được biến thành thần tượng, đi đâu cũng được soi từ đầu đến chân”.
Bạn Kỳ Nguyễn, một người đang sinh sống và công tác tại Nhật cho biết:
“Mình đang ở Tokyo nên biết tin từ tháng qua rồi. Tivi đăng tin người Việt Nam bị bắt là chuyện bình thường, mà chỉ có Việt Nam không à. Đi tàu điện, lúc đầu bình thường không sao, khi rút điện thoại ra đọc báo thấy mình người Việt, người Nhật tránh ra ngồi chỗ khác”…
Tâm sự một đảng viên
(DâM TiêN sao lục)
Tôi đã biết mình lầm đường lạc lối
Từ sau cái ngày “giải phóng” Miền Nam
Đi giữa Sài Gòn, tôi nghe mình thầm khóc.
Một mùa xuân tang tóc năm bảy lăm
Tôi khóc Miền Nam tự do vừa mất
Và khóc cho mình, chua xót đắng cay
Nửa đời người theo đảng đến hôm nay
Tưởng cứu nước đã trở thành tội ác.
Bởi tôi quá tin nghe theo lời bác
Rằng đảng ta ưu việt nhất hành tinh
Đường ta đi, chủ nghĩa Mac Lê nin
Là nhân phẩm, là lương tri thời đại.
Rằng tại Miền Nam, ngụy quyền bách hại
Dìm nhân dân dưới áp bức bạo tàn
Khắp nơi nơi cảnh đói rách cơ hàn
Đang rên siết kêu than cần giải phóng.
Tôi đã xung phong với bầu máu nóng
Đi cứu Miền Nam ruột thịt nghĩa tình
Chẳng quên mang theo ký gạo để dành
Biếu người bà con trong nầy túng thiếu.
Người dân Miền Nam thật là khó hiểu
Nhà khang trang bỏ trống chẳng còn ai
Phố phồn hoa hoang vắng u hoài
Giải phóng đến sao người ta chạy trốn?
Đến Sài Gòn, tưởng say men chiến thắng
Nào ngờ đâu sụp đổ cả niềm tin
Khi điêu ngoa dối trá hiện nguyên hình
Trước thành phố tự do và nhân bản.
Tôi tìm đến người bà con trong xóm
Nhà xinh xinh, đời sung túc tiện nghi
Kí gạo đem theo nay đã mốc xì
Tôi vội vã dấu vào trong túi xách.
Anh bà con tôi- một ngươi công chức
Nét u buồn nhưng cũng cố làm vui
Đem tặng cho tôi một cái đồng hồ
Không người lái, Sei-ko, hai cửa sổ.
Rồi anh nói: “Ngày mai đi cải tạo
Cái đồng hồ tôi cũng chẳng cần chi
Xin tặng anh, mong nhận lấy đem về
Một chút tình người bà con Nam bộ.”
Trên đường về, đất trời như sụp đổ
Tôi thấy mình tội lỗi với Miền Nam
Tôi thấy mình hổ thẹn với lương tâm
Tôi đã khóc, cho mình và đất nước./.
.
__,_._,___
Thơ của thi sĩ Chế Lan Viên :
Mậu Thân 2000 người xuống đồng bằng
Chỉ một đêm còn sống có 30
Ai chịu trách nhiệm về cái chết của 2000 người đó?
Tôi!
Tôi, người viết những câu thơ cổ võ
Ca tụng người không tiếc mạng mình
trong mọi cuộc xung phong
Một trong 30 người kia trở về sau mười năm
Ngồi bán quán bên đường nuôi đàn con nhỏ
Quán treo huân chương đầy mọi cỡ
Chả huân chương nào nuôi được người lính cũ
Ai chịu trách nhiệm vậy? Lại chính là tôi!
Người lính cần một câu thơ giải đáp về đời
Tôi ú ớ
Người ấy nhắc những câu thơ tôi làm
Người ấy xung phong
Mà tôi xấu hổ!
Tôi chưa có câu thơ nào hôm nay
Giúp người ấy nuôi đàn con nhỏ
Giữa buồn tủi chua cay
Vẫn có thể cười…
(Chế Lan Viên – “Ai?Tôi?”) (*)
Về cuối đời, nhà thơ Chế Lan Viên đã nhìn thấy đâu là sự thật của cái chính nghĩa giả cầy trong “sự nghiệp” phỏng giái Miền Nam – thống nhất đất nước – chống Mỹ cứu nước…Tàu của Hồ Chí minh và đảng CSVN .
Tiên sư những thằng chuyên làm thơ xúi dại mấy người nhẹ dạ “sinh bắc tử Nam”, “Phỏng giái Miền Nam , Thống nhất tổ quốc, chống mỹ cứu nước …Tàu” – bọn chúng đúng là đồ bất lương, man rợ …làm thơ với mục đích xúi dại “2000 người.”, để chỉ một đêm chết tiệt hết 1970 ngừoi.
“đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô và Trung Quốc”….
chứ giái phóng cái cục kít gì !?
Sao không biết nhục ?
Trận đánh Charlie- Nhà văn Phan Nhật Nam :
Đại đội Dù 111 rút được về C2, năm giờ chiều, trời chỉ còn chút ráng đỏ, gió lạnh… Đỉnh Charlie trống trải cháy ngọn lửa điêu tàn. Và trong hoang vu hấp hối của cỏ cây, hằng trăm người lính Bắc Việt, “những chiến sĩ Điện Biên của sư đoàn Thép, đơn vị vang danh bốn chiều lục địa, những người lính Quân đội Nhân Dân của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà”, tất cả đồng nhào lên Charlie một lượt… Những “bàn chân gang thép mang linh hồn vũ bảo vào Nam giải phóng, đánh đuổi đế quốc Mỹ xâm lược”đồng chạy mau hơn, nhanh hơn… Để cùng lăn lộn, giành giựt trên vùng đất vỡ nát, lầy lụa xác người và hơi thuốc đạn. Như một cơn đồng nhập quẩn trí, tất cả đồng vất bỏ vũ khi, dùng tay trần cào, xới, bới, móc… Đám lính đói sư đoàn Thép kiếm thức ăn. Họ tìm gạo sấy, thịt hộp và C Ration. Cuối đường giải phóng, những “chiến sĩ Điện Biên anh hùng” tìm ra “vinh quang đích thực” nơi những hộp thức ăn chế tạo tại Mỹ, giữa đám xác người Miền Nam họ vừa tàn sát.
… Bom!! Bom!! Đốt cháy tụi nó hết!! Thiếu tá Mễ nói như thét,
- Có ngay! Hải “khều” ngay ba phi tuần bom Napalm; toán lính Bắc định tháo chạy, nhưng không kịp nữa. Theo một hướng Tây-Đông chính xác, ba chiếc Skyraider cùng chúi xuống một lúc… Lửa lồng lộng, lửa vàng đỏ trộn khói đen cuộn lên lớp lớp… Trong cỏ cây cháy khét có mùi thịt. Thịt của người và thịt của thức ăn. Lính cộng sản sưđoàn Điện Biên Phủ vinh quangchết trên mục tiêu vừa chiếm lãnh- Những hộp thịt thức ăn chế tạo tại Mỹ.
” Dân số miền Bắc trước 1975 khoảng 30 triệu (làm tròn số, thực tế thì thấp hơn). Có 3 triệu thanh niên ở độ tuổi 18 đến 30 đã chết ở chiến trường miền Nam. Như vậy cứ 10 người dân, thì có một người chết trận “. Tác giả: Trần Hồng Tâm
Trận chiến An Lộc – Nhà văn Phan Nhật Nam :
Họ đến An Lộc từ đầu tháng Tư sau sáu tháng di chuyển và bắt đầu “được” xích vào cần chân ga thiết giáp, xích vào cây để bắn máy bay và xích vào cổ người bên cạnh để đi hết lời nguyền “Sinh Bắc Tử Nam.”Ôi, nhưng đó chỉ là bề ngoài, một bề ngoài giả dối tội nghiệpđể che chở phần tinh thần đổ nát, tan vỡ trong kinh hoàng, khiếp đảm.Làm sao không sợ được, vì trong đêm 11 rạng 12 tháng 5, sau khi được 8000 quả đạn dọn sạch đường, 3 trung đoàn, mỗi trung đoàn quân số 3 Tiểu đoàn đầy đủ được“tùng thiết” với một đại đội chiến xa thuộc các trung đoàn 203 và 303 thiết giáp, tưởng sẽ san bằng An Lộc, giết toàn thể lính Mỹ Ngụy, không để sống một người dân.Mười bẩy “pass” B52, mỗi “pass” đi qua do 3 phi cơ thực hiện với 42 quả bom 500 ký, 24 quả bom 250 ký. 17 pass bom ( 1122 quả bom ) sát nách An Lộc 600 thước, chiếc hầm béton của Bộ Chỉ Huy Lữ Đoàn I Dù “di chuyển” theo cơn rung của bom. Bom chiến lược, với nguyên tắc chỉ thả cách quân bạn khi có khoảng cách an toàn từ hai cây số trở lên. Cuộc đánh bom phải do chính Trung Tướng James Hollingswoorth của Vùng III điều khiển. Và chỉ một “pass” bom ở Trãng Bàng cũng đủ làm cho thành phố Sài Gòn chuyển động, cách nơi đánh bom 30 cây số đường chim bay! Con người nào chịu nổi 17 pass bom đi trên đầu, bao chung quanh không phải từng lớp nhưng từng chồng, từng tảng âm thanh mà cường độ nằm ngoài sức tưởng tượng… Sợ, phải sợ, dù người có được đúc bằng thép, thép cũng chảy, người có uống thuốc liều, thuốc cũng phải tan, Marx, Lénine, Hồ Chủ Tịch, Võ Đại tướng chẳng còn là cái quái gì trong khối không gian điên đảo tàn khốc đó – Sợ, nên dù có bưng bít, che dấu trong lá thư gởi về gia đình ở Nghệ An, Nguyễn Đình Nghiêm, ám danh quân số và đơn vị là HT 810042 SZ 7, sau một thời khuyên nhủ gia đình “công tác tốt để đạt được tiêu chuẩn… Em Ba hãy gắng học tập để tiến bộ đúng sự hướng dẫn của Đảng…” Cuối thư không thể cầm lòng được, Nghiêm viết thẳng: “Điều kiện chiến trường rất gian khổ, vô cùng khó khăn, thư có khi 2, 3 năm không viết được, nên gia đình cha mẹ chớ trông thư con”.Viết thế nào được dưới 17 pass B52 đó? Viết thế nào được dưới AC 130 Spector bằng Ra-đaba quả 105 ly một?! Không viết thư được là chuyện bắt buộc. Không thể sống được là điều tất nhiên. Làm sao có thể sống được hở người Cộng Sản? Làm sao để sống và chiến thắng hở ông Võ Nguyên Giáp – “Thiên tài ngu muội” của lịch sử dân tộc. Lỗi lầm này mấy biển rửa cho tan. Oán hờn chồng chồng cao ngất.
Ở đây, mặt trận với tàn khốc ngập trời, hậu phương lớn ngoài Bắc thì được “bồi dưỡng” với hạnh phúc,“Tết này em sẽ mua về cho mạ 1, 5 cân đường, hợp tác xã ủy nhiệm cho gia đình người đi nghĩa vụ quân sự số lượng đường với tiêu chuẩn đó.Mạ có nói đem bột, trứng qua bên này, nhưng như vậy thì tốn quá… Em sẽ làm 50 cái bánh và một gói chè và mạ đã nhất trí …” Trời đất hỡi, còn tội nghiệp nào nữa hả trời, ba năm đi làm giải phóng được “hỗn hợp vui vẻ” bằng phần thưởng 1, 5 cân đường!!Anh “giải phóng” cho ai và để làm gì hở anh Nguyễn Văn Hưu (số quân, đơn vị 271003TB004)?! Anh giải phóng đồng bào miền Nam để “nhất trí tiến bộ xã hội” với 1, 5 cân đường sao anh?!
Tác giả Trần Hồng Tâm cần phải nói thêm là từ sau tháng 4 năm 1975 tới nay, có bao hàng chục người dân bị cướp đất trong đó có cả những người ” có công với Cách Mạng”! bao nhiêu khu rừng bị tàn phá? bao nhiêu khu rừng, khu đất cho bọn Tàu chệt thuê mướn hàng chục năm để khai thác quặng mỏ, hay trồng rừng ( Bauxite Tây Nguyên, các khu rừng tại các tỉnh giáp giới với Tàu Cộng,..)? Bao nhiêu khu đất ven biển ( Vũng Áng- Hà Tĩnh), Các khu đô thị tại Bình Dương, Căn cứ địa Nghĩa Hưng ở Nam Định, và rất nhiều nơi tại miền Trung Việt Nam như Cam Ranh thu ộc Nha Trang, Kỳ Anh thuộc Hà Tĩnh?…
Thêm vào đó tất cả các công trình xây dựng vay mượn tiền từ nước ngoài đều bị bòn rút bỏi bọn bộ Chính Trị Trung Ương Đảng Cộng Sản!…
Lịch sử bị bịa đặt ( anh hùng Lê Văn Tám) xuyên tạc ( vua Hùng thọ tới trên 600 tuổi)….
Bọn Tàu Cộng mua chuộc bọn Hán nô để trúng thầu hầu hết các công trình khai thác đường xá cầu cống, các nhà máy nhiệt điện,…
“Sụp đổ của chế độ bù nhìn, thất bại của đội quân đánh thuê”. Lê Duẫn nói, chúng ta đánh miền Nam cho Tầu và Nga Sô, vậy thằng nào là lính đánh thuê, thằng nào là bù nhìn. Khi cả miền Nam chiến đấu vì tự do và sống chết của mình và gia đình mình, có thằng quan miền Nam nào mang gái cho người Mỹ chơi?. Trong khi ngoài Bắc các em đẹp phải phục dịch cho cac quan Nga Sô và Trung Quốc, Cu Ba. Thằng nào có tự chủ, thăng nào là bù nhìn? Thằng nào sợ quan thầy. Mấy thằng Việt cộng thiệt là bậy, vậy mà cũng cố nói cho được.
Chiến tranh! khi nhắc đến hai từ đó người ta thường nói đến một quá khứ hào hùng và bi tráng trong lịch sử của dân tộc Việt Nam. Chính vì thế cũng có thể đơn giản hiểu tại sao cho tới bây giờ, nhiều người trên thế giới này mỗi khi nói đến Việt Nam lại nghĩ ngay đến chiến tranh. Rất nhiều sách báo đã nói về một Việt Nam với lòng cảm phục trong lòng bè bạn thế giới là một Việt Nam anh hùng. Với mấy nghìn năm lịch sử dựng nước cũng là từng ấy thời gian dân tộc Việt Nam chống giặc giữ nước. Một lịch sử quá đậm nét sử thi từ thời các Hùng Vương cho tới một “Điện biên chấn động địa cầu” và cuối cùng là một”Chiến dịch Hồ Chí Minh” giải phóng hoàn toàn miền Nam thống nhất đất nước. …
http://chemgiocatuan.blogspot.com/2014/04/mot-kieu-suy-dien-ang-bi-len-an.html
Cứ nói như con vẹt. Tôi đã có dịp đi du lịch gần hết các nước cũng có ý tìm hiểu xem dân địa phương biết và nghĩ gì về VN thì thấy họ cho rằng : chiến tranh kéo dài và dân VN tội nghiệp quá. Mở mắt ra, đừng tự sướng mãi. Nhìn hình trên bài chủ, rõ ràng con người đã bị biến thành con thú, chỉ biết lao vào chém giết. Ghê quá.
Giải phóng xong, thì phỏng giái…
Thẳng Mỹ nó không thương Dân Mình, nó hông
trở lại, thì bo bo củ mì, Thắng Tàu nó đòi nợ
chiến tranh xong, là nó …đè lên đầu lên cổ…
Coong hông biết ra điều đó,cooong ui coong?
Nếu Mỹ nó không thương Dân, nó không trờ lại..
thì con bi jờ ra răng, con ui?.
(Thầy DâM TiêN của các con ghẻ Bắc Kỳ…)
giải phóng hoàn toàn miền Nam thống nhất đất nước … mang hết thảy toàn dân từ Bắc chí Nam đi vào vực sâu tăm tối của luân lý, đạo đức, giáo dục, văn hóa, kinh tế và rơi cái mặt nạ buôn dân bán nước của tập đòan Hồ Chí Minh và bè lũ.
” và cuối cùng là một”Chiến dịch Hồ Chí Minh” giải phóng hoàn toàn miền Nam thống nhất đất nước. …”
Và cuối cùng, nếu, Đế quốc Mỹ không trở lại VN thì Trương anh Dũng- Vũ Hoàng Sơn không có. . . .cứt mà ăn.
Giờ nầy mà còn hả họng kêu khẹt khẹt.
Nói cứ như thật. Lịch sử nào của bọn Việt cộng là hào hùng? Đi làm tay sai cho Nga Tầu và thực hiện tham vọng của một lũ lãnh đạo vừa ngu, vừa điên, vừa ác, đẩy người Việt Nam vào chỗ chết. Người ngoài Bắc, thanh niên, thanh nữ, ngay cả con nít đều phải đi B (vào Lam chiến đấu chống Mỹ xâm lược và Ngụy), nếu quay B về lại Bắc, thì chết đói, không có hộ khẩu, gia đình mình khốn nạn theo vì có con em quay B. Thôi thì bụng bảo dạ, hy sinh đời bố củng cố đời con. Vào Nam thi ăn bom Mỹ chết toi 3 triệu người. Người trong Nam, không chiến đấu chống Việt cộng, thì ra biển mà chết, chống lại Việt cộng thi chấp nhận hy sinh. Cũng không có đường sống. Ai đã đưa Dân Tộc Việt Nam vào chỗ khốn khổ khốn nạn nầy. Vinh quang, hào hùng đéo gì cái Đảng khốn nạn đó mà cứ đòi vênh váo.
Hai lý do chính : Thứ nhất : sự giàu có cũa các quốc gia dân chủ , phải nói là một đống vàng so với một đống phân cũa cái gọi CNCS . Thứ hai : người Việt lúc đó thấy tương lai cũa VN dưới sự cai trị bọn CSVN thật sự u ám , mờ mịt , không có tương lai . Hoàn toàn không do sự can đãm mà xuất phát từ cái mỏ vàng cũa tư bãn nên người Việt đánh liều mạng sống . Giống như người ta liều mạng đi tìm mỏ vàng vậy thôi .
“Đừng nghe những gì Cộng Nô nói, hãy nhìn những gì Cộng Nô làm”.câu nói này đến bây giờ vẫn còn có giá trị cho những ai hiểu và nhận thức đươc,thấy được những gì chế độ Cộng Nô đang thực thi cho dân tộc Việt,cho đất nước Việt. Mong rằng không có ai tham tiền, tham danh vọng hão phụ lòng dân mà làm tay sai cho Cộng nô.
Gần 40 năm trắng đen đã rõ ,XHCN không phải” xuống hố cả nút” mà là cả 1 dân tộc .ĐCSVN sống trên xương máu ,mồ hôi ,nước mắt của dân tộc.Chính ĐCSVN tàn phá tài nguyên đất nước với sự cho phép khai thác vô tội vạ , xây cất những công trình ” khủng ” để bòn rút tiền bạc của nhân dân và quốc tế ,công trình xuống cấp rất nhanh.Ngày 30/4 phải là ngày kể tội ĐCSVN do ông Hồ sáng lập,còn cho rằng đó là ngày chiến thắng vĩ đại thấy lòng cay đắng làm sao ấy ?Người lãnh đạo chọn sai 1 hướng đi thì cả 1 dân tộc nhận lãnh hậu quả khôn lường .
Tôi nghĩ câu thơ trên đúng ra phải là: “Mỗi năm cứ đến ngày oan trái” đúng hơn là “Tháng năm cứ đến ngày oan trái”
Cám ơn tác giả Trần Hồng Tâm và xin được đăng bài thơ sau đây của một người trong nước:
==================
Xin Lỗi Tháng Tư! (Ngừơi viết Bình Ngọc)
Bọn cướp phá Tượng Chiến Sĩ Quốc Gia VNCH ở Công Trường Lam Sơn, đường Tự Do.
Bọn cướp phá Tượng Chiến Sĩ Quốc Gia VNCH ở Công Trường Lam Sơn, đường Tự Do.
Thời trai trẻ, gác bút nghiên, gác mọi ước mơ… lên đường “đánh Mỹ!”
Cây súng trên vai, máu đỏ trong tim!
Mụ lí trí! Hùng hục vượt Trường Sơn.
Đêm nghỉ, ngày đi, giày vẹt gót, áo sờn vai thấm lạnh!
Mẹ còng lưng vắt kiệt sức, mỏi mòn, thao thức đợi con về!
“Ba Mươi Tháng Tư”: Bên Thắng cuộc, hả hê!!!
Con trở thành “kiêu binh!” trong đoàn “quân Giải phóng!”
Nhưng! Ba mươi tám năm qua con thất vọng!
Không hiểu mình đi Giải phóng cho ai???
Chỗm trệ trên cao, một lũ bất tài!
Đáy xã hội, nhiều “dân oan!” mất đất.
Những nghịch lý, tai ương… chồng chất!
Khoảng cách “sang, hèn” cứ rộng mãi ra.
Người ở “quê” không còn tha thiết với “ao nhà”.
Đã từ lâu, tôi có điều muốn nói
Với Miền Nam, miền đất mới thân quen
Một lời cảm ơn tha thiết chân tình
Của Miền Bắc, xứ ngàn năm văn vật.
Tôi còn nhớ sau cái ngày “Bắc Nam Thống Nhất”
Tôi đã được vào một xứ sở thần tiên
Nếp sống văn minh, dân trí dịu hiền
Cơm áo no lành, con người hạnh phúc.
Tôi đã ngạc nhiên với lòng thán phục
Mở mắt to nhìn nửa nước anh em
Mà Đảng bảo là bị lũ nguỵ quyền
Áp bức, đoạ đày, đói ăn, khát uống.
Trước mắt tôi, một Miền Nam sinh động
Đất nước con người dân chủ tự do
Tôi đã khóc ròng đứng giữa thủ đô
Giận Đảng, giận Đoàn bao năm phỉnh gạt.
Sinh ra lớn lên sau bức màn sắt
Tôi chẳng biết gì ngoài Bác, Đảng “kính yêu”
Xã hội sơ khai, tẩy não, một chiều
Con người nói năng như là chim vẹt.
Mở miệng ra là: “Nhờ ơn Bác, Đảng
Chế độ ta ưu việt nhất hành tinh
Đuốc soi đường Chủ nghĩa Mác Lê nin
Tiến nhanh, tiến mạnh lên thiên đường vô sản.”
Hai mươi mốt năm trên đường cách mạng
Xã hội thụt lùi, người kéo cầy thay trâu
Cuộc sống xuống thang tính bằng tem phiếu
Nhân phẩm con người chẳng khác bèo dâu.
Cảm tạ Miền Nam phá màn u tối
Để tôi được nhìn ánh sáng văn minh
Biết được nhân quyền, tự do dân chủ
Mà Đảng từ lâu bưng bít dân mình.
Cảm tạ Miền Nam mở đường, chỉ lối
Đưa tôi trở về Tổ Quốc thiêng liêng
Của Hùng Vương, Quốc Tổ giống Rồng Tiên
Chớ không là Các Mác và Lê nin ngoại tộc.
Cảm tạ Miền Nam mở lòng khai sáng
Đưa tôi hội nhập cùng thế giới năm châu
Mà trước đây tôi có biết gì đâu
Ngoài Trung Quốc và Liên Xô đại vĩ
Cảm tạ Miền Nam đã một thời làm chiến sĩ
Chống lại Cộng nô cuồng vọng xâm lăng
Hầu giúp cả nước thoát bầy ác quỷ
Dù không thành Công cũng đã thành Nhân.
…. Tên tôi là Peter Townsend, người Anh, vợ tôi đây người Bỉ . Tôi vừa hoàn tất một quyển sách về một hành trình của Thuyền Nhân, nên tôi đã gặp và phỏng vấn nhiều người Việt trong các trại tỵ nạn ở mọi nơi… » … « Tôi đã từng chiến đấu để bảo vệ đất nước tôi. Và tôi đã viết sách tường thuật về mặt trận ‘Battle of Britain’ của không quân Vưong Quốc Anh (RAF) với không quân Đức Quốc Xã (Luftwaffe). Những gương can đảm tôi đã chứng kiến trong thời chiến, nhưng tôi phải nể sự can đảm của người Việt trong cuộc di dân có thể gọi là một biến cố lịch sử, nhất là khi chiến tranh đã chính thức chấm dứt! Cái gì thúc đẩy họ sẵn sàng bỏ đất nước, liều chết để ra đi ? Họ chạy trốn Cộng sản, nhưng khi hỏi thì họ đều nói họ đi tìm Tự do! Tôi có cảm tưởng như họ hãy còn sợ là thế giới bên ngoài chưa lường được đến mực nào ‘Cộng sản là đối tượng của Tự do’. Cái ý thức của họ về chữ Tự do đó mới thật là chính đáng. Khi tôi nghĩ, nước tôi đã đẻ ra cái phong trào Hippy, đưa đến phản chiến, vô tình đã đẩy đưa số phận dân miền Nam Việt Nam vào đường cùng. Cái lũ hippies thời đó chúng xuống đường đòi Tự do, chúng có hiểu Tự do là gì đâu, cái tự do của một lũ lớn lên trong thời bình, chưa biết hy sinh một ngày cho đất nước, chưa biết chiến tranh nhưng đòi hòa bình, sống với đầy đủ các quyền công dân nhưng đòi tự do, cái tự do để yêu đương, để hút sách, để đồi trụy, để hèn nhát, cái loại tự do rẻ tiền, ích kỷ, vô trách nhiệm đó có ngờ đâu đã mang lại sự mất mát của chữ Tự do cao quý của bao nhiêu người ở bên kia trái đất ! Tôi muốn gửi bọn chúng đi nghỉ hè bên kia Màn Sắt để học lại định nghĩa của chữ Tự do. Anh biết không, có một Thuyền Nhân nói vói tôi mà tôi nhớ mãi : ‘Khi nằm trên tàu trôi dạt, ai không mơ được bay lượn như cánh hải âu… Ao ước Tự do của chúng tôi đấy !’.
( 18/05/13 | Tác giả: Đàn Chim Việt )
(Chú thích: ” Màn Sắt” để chỉ các nước cộng sản )
Cám ơn bạn đọc đã trích đoạn trên từ bài viết Cánh Hải Âu mà tôi viết năm ngoái có đăng trên ĐCV. Tôi rất cảm kích. Những câu trên đây tôi dịch lại trung thực lời của ông Peter Townsend, người phi công anh hùng của Vương quốc Anh của mặt trận Battle of Britain trong Đệ Nhị Thế Chiến. Khi mình nghe lời của một người tài giỏi, cao cả, dũng cảm, chân chính và khách quan như ông Townsend nhận xét về 2 cái định nghĩa của chữ ‘Tự do’, thì chúng ta có thể tự hào rằng người miền Nam VN, những người đã tranh đấu chống cs, những người đã hy sinh tất cả để thoát khỏi cs, chúng ta là những người đã thấu hiểu định nghĩa chính đáng và cái giá phải trả để được hai chữ TỰ DO thiêng liêng cao cả này. Chúng ta có bổn phận truyền dạy cho các thế hệ sau thông hiểu cái khác biệt giữa 2 định nghĩa trên để chữ Tự Do quý báu của chúng ta không bị lạm dụng và bôi bác bởi sự vô ý thức, vô trách nhiệm… Thân ái, TTLân-Paris
Nhân đây cám ơn tác giả TTLân- Paris đã cho đọc một bài viết thật hay .
Thân ái .