Tôi biết ơn Việt Nam Cộng Hòa
Lịch sử dù đau thương như VNCH đã để mất Hoàng Sa, hay đáng tủi hổ như công hàm 1958 của VNDCCH và hội nghị Thành Đô của CHXHCNVN cùng nhiều biến cố sự kiện quan trọng khác không thể không nhắc lại.
Nhắc lại để hiểu rõ hơn và để cho thế hệ con cháu hôm nay, ngày mai nghiền ngẫm, dọn mình cho một thời đại mới – đang bắt đầu ló dạng. Tôi không biết mình có mơ mộng hão huyền trong tình thế của nước CHXHCNVN hôm nay không, nhưng trong tâm hồn tôi, từ lâu, tôi muốn nói: Cám ơn Việt Nam Cộng Hòa – Nhà Nước mà ở đó, làm cho tôi “Trích Lục Bộ Khai Sanh” [*].
Sài Gòn – nơi tôi được sinh ra, lớn lên, chứng kiến một góc nhỏ nhoi những trầm luân của số phận dân tộc Việt Nam.
Dù VNCH tồn tại ngắn ngủi, nhưng tôi không sao quên được cuộc sống chan hòa nhân ái của tuổi hoa niên, dù ngay trong những ngày chiến tranh lửa khói. Hôm nay, bỗng nhiên trong tôi bật ra lời thành tâm này. Tôi viết với nỗi xúc động rưng rưng trên khóe mắt, khi xem lại hình ảnh những tử sĩ đã ngã xuống tại Hoàng Sa – Trường Sa ngày xưa.
*Thay mặt gia đình*
Như đã viết rải rác trong nhiều bài trước đây, tôi sinh ra và lớn lên tại Sài Gòn, trong một gia đình trung lưu với việc làm ăn phát đạt, dần dẫn đến giàu có hơn.
Thật ra, sau này tôi mới biết ba tôi là “Việt Cộng nằm vùng”, do đó có thể nói, gia đình tôi là gia đình “ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản”. Cách đây vài chục năm, khi nghe câu này, tôi khá giận dữ và cảm thấy bị sỉ nhục. Cảm giác đó dễ hiểu bởi sự thật chưa được phơi bày như sau này.
Tuy nhiên, cũng nhờ đó mà tôi tự tìm tòi. Tôi nghĩ, không có cách gì thuyết phục nhất cho mỗi người, nếu như tự thân mình không chủ động tìm hiểu và can đảm nhìn thẳng vào Sự Thật.
Nhìn một cách thẳng thắn, không hề né tránh là điều chưa bao giờ dễ dàng, cho bất kỳ ai, cho bất kỳ điều gì, không riêng lãnh vực chính trị.
Ít nhất, cho đến nay, tôi có thể nói, tôi đã nhìn thẳng vào Sự Thật mà tôi biết, tôi tin một cách có căn cứ.
Từ cảm giác giận dữ, dần dần tôi chuyển qua cảm giác nhục nhã. Nhục nhã vì sự vong ân bội nghĩa của gia đình mình đối với Quốc Gia mà từ đó gia đình tôi làm ăn khá giả một cách chân chính, còn bản thân tôi lớn lên từ đó.
Tôi không có ý định chạy tội cho ba tôi hay những người thân khác. Suy cho cùng, gia đình tôi vừa là đồng phạm, vừa là nạn nhân của cộng sản. Đó là sự thật. Ba tôi chưa bao giờ giết bất kỳ một ai.
Ba tôi đã chết dưới tay người cộng sản. Tôi có căm thù không? Có. Có muốn báo thù không? Đã từng. Điều mỉa mai, ba tôi chết không phải vì người cộng sản trả oán hay trù dập mà cái chết của ba tôi đến từ sự “ân sủng” dành cho ông – một người chưa bao giờ cầm một đồng tiền bất chính nào, cũng như chưa bao giờ nhận bất kỳ sự “ban ơn” nào từ người cộng sản.
Một cái chết khá đặc biệt trong muôn vàn cái chết, do người cộng sản gây ra. Có thể đó là một niềm an ủi cho tôi. Cũng có thể đó là một ơn huệ của Ơn Trên, đã sắp đặt cho ba tôi một cái chết không hề nhơ nhuốc mà nhuốm màu thê lương trong một con người thơ ngây và chơn chất. Nhưng đó là câu chuyện quá vãng của gần 20 năm về trước, không phải những gì tôi muốn viết hôm nay.
Tôi có ba người chú ruột đều được “phong liệt sĩ”. Cả ba người đều chết thời Pháp. Bà nội tôi được “tặng” “bà mẹ Việt Nam anh hùng”. Tôi có hai người cậu ruột, trốn ngoại tôi để đi tập kết năm 1954. Hai người cậu ruột khác lại làm trong chế độ VNCH. Hai người cậu này đều có chức phận vào thời bấy giờ. Tôi có một người chị ruột làm trong nhà thương và “thân cộng” lúc đó. Một người anh ruột là sĩ quan thuộc quân lực VNCH (nhưng thật ra là VC nằm vùng), một người anh ruột khác là hạ sĩ quan cũng thuộc quân lực VNCH (thuần túy là lính, không quan tâm và tham gia vào chính trị, cũng như không phải VC nằm vùng). Tôi có vài người anh, chị ruột nữa, họ là dạng “cách mạng 30/4″. Một số bà con thân thuộc nội ngoại khác, người thì ở trong “khu”, người lại chống Cộng triệt để. Vài người khác, người thì là quân nhân, người nữa lại là công chức của VNCH v.v…
Hồi trước 1975, đa số gia đình đều đông con. Ít thì ba, bốn; nhiều thì chín, mười. Có gia đình lên đến mười hai – mười bốn người con, đều bình thường trong nếp sống lúc bấy giờ. Một đời sống sung túc, hầu hết gia đình khá giả, đều giống nhau suy nghĩ: nhiều con là phúc lộc Trời cho. Chế độ VNCH cũng không có việc “sinh đẻ có kế hoạch”. Mắn đẻ lại là điều tốt mà phụ nữ thời xưa luôn tự hào. Cuộc sống dung dị như thế. Không chỉ riêng những gia đình giàu có mà có thể nói hầu hết đều tương tự như vậy.
Dông dài như thế, để nói rằng giòng tộc nội ngoại của tôi khá phức tạp. Giá như…
Vâng, chính cái “giá như” nó đã làm hầu hết giòng tộc, anh chị em đại gia đình tôi “tan đàn xẻ nghé” từ dạo ấy. Dạo mà “rầm rập bước chân ta đi rung chuyển đường phố Sài Gòn” với ngày 30/4/1975 (!)
Một giòng tộc như thế mà nói đến “đoàn kết” (như CSVN đang kêu gọi) thì quả là…hài kịch.
Ba tôi và anh chị tôi đã từng đi tù dưới chế độ VNCH. Ba tôi ra tù sớm, chị tôi thì được tha bổng sau vài tuần tạm giam, vì không đủ chứng cớ kết tội.
Riêng anh tôi nhận án “20 năm khổ sai” và bị đày đi Côn Đảo cho đến (tất nhiên) 1975.
Điều tôi cám ơn Nhà Nước Việt Nam Cộng Hòa thật giản dị:
*- Ngày ba tôi ra tù, ông vẫn mạnh khỏe. Về đến nhà chỉ một tuần sau là ông có thể bắt tay trở lại công việc làm ăn.- Suốt thời gian ba và anh chị tôi bị điều tra cho đến lúc kết án chính thức, gia đình tôi (những người không liên quan) không hề bị săn đuổi, bắt bớ vô pháp, hành hung, xách nhiễu v.v… Má tôi đã gánh vác mọi việc làm ăn vào lúc đó. Chúng tôi vẫn đi học bình thường và sống trong môi trường không hề bị kỳ thị của bất kỳ thầy cô hay bạn bè nào. Hàng xóm láng giềng cũng không vì thế mà ghẻ lạnh, hắt hủi hay tiếp tay như kiểu bây giờ mà người ta gọi là “đấu tố thời đại mới”. – Anh tôi – người ở tù Côn Đảo, ngày trở về đất liền vẫn mạnh khỏe, dù ốm o đen đúa, nhưng không hề mang thương tật gì cả [**].
*Cá nhân tôi*
Tôi cám ơn Việt Nam Cộng Hòa, không chỉ vì tôi được sống trong một xã hội – có thể chưa phải là tốt đẹp nhất – nhưng tốt đẹp hơn chế độ cộng sản 39 năm qua, mà tôi còn biết ơn vì tôi đã hấp thụ được nền giáo dục, có thể nói, cho đến nay 39 năm, dù VNCH không còn, dù CHXHCNVN cố gắng “cải cách” giáo dục nhiều lần rất tốn kém nhưng không hề mang lại chút tiến bộ nào khả dĩ.
Và nói cho công bằng, giáo dục hiện nay tính về chất lượng, vẫn không thể nào đạt được như trước 1975 của miền Nam.
Nền giáo dục trước 1975 mà tôi hấp thụ, dù ngắn ngủi, nó thật sự là nền giáo dục nhân bản và khai phóng. Trung thực và hiền lương. Ganh đua nhưng không đố kỵ. Biết phẫn nộ nhưng không tàn ác. Đặc biệt nền giáo dục đó giúp cho hầu hết học trò luôn biết dừng lại đúng lúc trước cái sai với nỗi xấu hổ và tính liêm sỉ – tựa như “hàng rào nhân cách” được kiểm soát kịp thời.
Chính xác hơn, tôi cám ơn Thầy – Cô của tôi, có lẽ bây giờ hầu hết đã qua đời, nếu còn sống chắc cũng đã nghễnh ngãng hay quá già yếu.
Tôi biết ơn các Giáo sư [***]. Tôi muốn nói rõ: Tôi không hề có danh vị, bằng cấp gì cả.
Tôi biết ơn Thầy – Cô của tôi, vì nhiều độc giả thương mến (có lẽ qua những bài viết), họ ngỡ tôi là: giáo sư, tiến sĩ, thạc sĩ, nhà văn, nhà giáo v.v… nhưng tôi thưa thật, tôi chỉ là một người “tay ngang” trong viết lách. Qua từng bài viết, tôi rút ra kinh nghiệm. Đặc biệt, tôi luôn cố gắng viết cẩn trọng và khách quan nhất để thuyết phục độc giả. Tính cách này, tôi đã học từ Thầy – Cô tôi, ngày xưa. Dù môn Văn Chương ngày ấy, tôi luôn nhận điểm thấp tệ.
Tôi biết ơn Thầy – Cô của tôi cũng vì, sau 1975, cả nước rơi vào đói kém, làm cho “tính người” trong xã hội cũng mai một dần và tôi không là ngoại lệ. Thảm trạng xã hội lúc đó biến tôi trở nên chai lỳ, mất cảm xúc và lạnh lùng.
Đặc biệt “chữ nghĩa” hầu như trôi sạch hết cùng những “tem phiếu”, “xếp sổ mua gạo”, chầu chực “mua nhu yếu phẩm” v.v… ngày xưa.
Về sau này, khi cuộc sống đỡ hơn, tôi có thời gian hơn cùng với thời cuộc đảo điên, dần dần, tôi cảm nhận tôi “trầm mình” trong nỗi đau của bản thân, gia đình, từ đó tôi mới thấu hiểu những điều ngày xưa tôi học và tôi giật mình vì sự lãng quên đáng trách đó.
Tôi tìm lại được “tính Người” mà bấy lâu nay tôi đánh mất.
Một lần nữa, tôi cám ơn Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa và các Thầy – Cô của ngày xưa.
© Nguyễn Ngọc Già
Việt Nam 11/06/2014
Nguồn: RFA
________________
[*] Vì những năm loạn lạc, đặc biệt tết Mậu Thân, nhiều nơi cháy nhà và thất lạc giấy tờ. Sau khi tạm bình yên, má tôi đã ra Tòa Hành Chánh Quận 3 thời bấy giờ để làm “Trích Lục Bộ Khai Sanh” cho tôi.
[**] Tôi nhớ khoảng đến cả tháng sau (tức đâu khoảng cuối tháng 5/1975) anh tôi mới về tới SG, nhưng chưa được về nhà ngay mà ở đâu đó (lâu quá rồi tôi không còn nhớ địa điểm, hình như lúc đó ở tại một trường học nào đó thì phải?) đợi thẩm vấn điều tra từ “chính quyền cách mạng lâm thời” lúc bấy giờ, đâu hết cả hai tuần nữa mới được về nhà. Tôi nhớ lúc đó, tôi hỏi anh tôi rất ngây ngô: Ủa! Sao hơn cả tháng trời anh mới về nhà? Anh tôi cười và im lặng không nói. Mãi về sau, tôi mới lò mò tìm hiểu, thì ra, dù là “phe mình”, nhưng bản chất người cộng sản là “bản chất Tào Tháo”. Họ có tin ai bao giờ đâu! Họ giữ lại tất cả tù chính trị để điều tra xem thử có phải là gián điệp (các loại) được cài lại hay không (để tính chuyện lâu dài).
[***] Trước 1975, từ đệ thất (nghĩa là lớp 6 bây giờ), Thầy – Cô được gọi là Giáo Sư – một cách gọi trân trọng, không phải học hàm như bây giờ nhiều người biết.
Trích: “Có một câu hỏi làm tôi day dứt gần 10 năm trời khiến tôi phải tự mình đi tìm câu trả lời cho nó đó là: “Tại sao một chế độ thối nát, được quy chụp là Ngụy quân, ngụy quyền lại được người dân thương nhớ, tiếc nuối?”. Và cuối cùng tôi cũng tìm ra câu trả lời cho câu hỏi đó trong bài này đó là “Việt Nam Cộng Hòa chỉ là nạn nhân của một chính sách ngậm máu phun người của đảng cộng sản Việt Nam”. Vì sao tôi nói vậy? Vì không có một chế độ xấu xa nào mà hàng triệu công dân của nó ở Hải ngoại lẫn những người vẫn còn ở lại trong nước đã từng sống trong chế độ đó và thân nhân họ, thậm chí những người miền Bắc có tư duy đều thương tiếc. Con người ta có một tâm lý chung đó là luôn muốn quên đi cái dĩ vãng xấu xa, không tốt đẹp. Vậy khi hàng triệu người dù cho phải ly tán vẫn nhớ về nó thì đó không thể là điều xấu xa. Đó chính là câu trả lời chính xác nhất”. (Đặng Chí Hùng)
NHỮNG SỰ THẬT CẦN PHẢI BIẾT!
Bài thơ của một thi nhân Miền Bắc
Cảm Tạ Miền Nam
Đã từ lâu, tôi có điều muốn nói
Với Miền Nam , miền đất mới thân quen
Một lời cảm ơn tha thiết chân tình
Của Miền Bắc, xứ ngàn năm văn vật.
Tôi còn nhớ sau cái ngày “thống nhất”
Tôi đã vào một xứ sở thần tiên
Nếp sống văn minh, dân khí dịu hiền
Cơm áo no lành, con người hạnh phúc.
Tôi đã ngạc nhiên với lòng thán phục
Mở mắt to nhìn nửa nước anh em
Mà đảng bảo là bị lũ nguỵ quyền
Áp bức, đoạ đày, đói ăn, khát uống.
Trước mắt tôi, một Miền Nam sinh động
Đất nước con người dân chủ tự do
Tôi đã khóc ròng đứng giữa thủ đô
Giận đảng giận đoàn bao năm phỉnh gạt.
Sinh ra lớn lên sau bức màn sắt
Tôi chẳng biết gì ngoài bác, đảng “kính yêu”
Xã hội sơ khai, tẩy não, một chiều
Con người nói năng như là chim vẹt.
Mở miệng ra là: “Nhờ ơn bác đảng
Chế độ ta ưu việt nhất hành tinh
Đuốc soi đường chủ nghĩa Mac Lenin
Tiến nhanh tiến mạnh lên thiên đường vô sản.”
Hai mươi mốt năm trên đường cách mạng
Xã hội thụt lùi người kéo thay trâu
Cuộc sống xuống thang tính bằng tem phiếu
Nhân phẩm con người chẳng khác bèo dâu.
Cảm tạ Miền Nam phá màn u tối
Để tôi được nhìn ánh sáng văn minh
Biết được nhân quyền, tự do dân chủ
Mà đảng từ lâu bưng bít dân mình.
Cảm tạ Miền Nam khai đường chỉ lối
Đưa tôi trở về tổ quốc thiêng liêng
Của Hùng Vương, quốc tổ giống Rồng Tiên
Chớ không là Cac Mac và Lenin ngoại tộc.
Cảm tạ Miền nam mở lòng khai sáng
Đưa tôi hội nhập cùng thế giới năm châu
Mà trước đây tôi có biết gì đâu
Ngoài Trung quốc và Liên xô đại vĩ
Cảm tạ Miền Nam đã một thời làm chiến sĩ
Chống lại Cộng nô cuồng vọng xâm lăng
Hầu giúp cả nước thoát bầy ác quỷ
Dù không thành công cũng đã thành nhân.
Phan Huy
VIỆT NAM CỘNG HÒA vẫn còn đây!
Còn người tranh đấu vẫn miệt mài
Nhân Quyền _ Công Ly’ đường đi tới
Sẽ hiện ra dần ở tương lai
VIỆT NAM CỘNG HÒA vẫn còn đây!
Còn quyền Tự Quyết dân tộc này
Tay sai Hán Cộng lòng run hãi
Mưu bèo kế dõm cố loay hoay
VIỆT NAM CỘNG HÒA vẫn còn đây!
Măng_ tre chung sức phá tù đày
Chính Nghĩa Quốc Gia _ tình dân tộc
Nảy nở từng ngày giữa đắng cay
VIỆT NAM CỘNG HÒA vẫn còn đây!
Tiếng chuông giác ngộ vọng núi mây
Bao người lạc bước đang quay lại
Hãnh diện làm Dân mặc tù đày
VIỆT NAM CỘNG HÒA vẫn còn đây!
Đối diện Mác Lê đã bầy hầy
Toàn Dân từng bước đang góp sức
Tương lai Dân thắng , Đảng banh thây
VIỆT NAM CỘNG HÒA vẫn còn đây!
I can’ t even write Vietnamese very well. But, I would like to say this with all my might, all my heart and all my soul :
VIET NAM CONG HOA, MUON NAM !
Thank you to speak out your MIND , your heart & your soul , Lisa
Language might be important, HOWEVER , your mind , your heart or your soul is the one that counts
Have a great week ahead with Joy & Success
With Best Regards
********************************
Speak Out My Mind , Heart & Soul
Trăm ngàn xác chết ngập cánh đồng
Cũng nhờ Đấu Tố Mác-Lê ngông !
Những thằng thi sĩ ôm chân Đảng,
Có viết một lời xót thương không?
Ở Huế đương vui chén rượu nồng
Tết nhất mừng ai kén được chồng
Cộng Quân Tập Kích rồi chôn sống
Xác chồng , xương vợ có xót không?
Bình Long còn đó máu chảy ròng
Cộng Quân pháo kích quá cuồng ngông
Đàn bà con nít mười ngàn mạng
Một ngày banh xát có hận không ?
Mười năm Quá Độ đói phải không ?
Mấy triệu thuờng dân bị khóa còng
Tập Đoàn Sản Xuất _ Kinh Tế Mới
Nông nghiệp tan hoang _ dốt đúng không?
Triệu người tù tội vợ xa chồng
Vạn người bị giết có …đếm không?
Xót ai tần tảo dù đói rách
Ra Bắc thăm nuôi , khóc “tin” chồng…!
Biễn Đông bình lặng lắm phải không?
Triệu người Vượt Biển có tới không?
Trời hỡi Tự Do sao cay đắng !
Ty Nạn dài dài có thấy…không?
Bây giờ tham nhũng cứ chất chồng
Dân Oan tứ xứ cứ càng đông
Trăm ngàn đời trẻ vì nghèo đói
Bị bán qua sông …có nhục không?
Những ai còn đó những tấm lòng,
Hãy mau thức tĩnh cứu núi sông
Muôn đời Cộng Sản là thãm họa
Độc tài , bạo ác với cuồng ngông !
Đất nước phát triển cần chung lòng
Giải thế Cộng Sản cứu non sông
Tự Do _ Nhân Quyền & Công Ly’
Quyết tâm gầy dựng chẳng sờn lòng !
981Ngày xưa cách nay gần 70 năm…nhửng Ông làm Cách Mạng tố cáo Thực Dân da trắng độc ác ! tham lam…v…v…kế đến có bọn Đế Quốc Tư Bãng dùng bọn Ngụy Sài bốc lột ! hiếp đáp dân miền Nam….! . Vậy thì ? tại sao cùng chung Lý Tưởng CS… mà đồng chí với nhau có chiến tranh biên giới năm 1979 và hiện hơn 1 tháng nay có vụ dàn khoan HD – 981 rồi manh TC nói họ phải…mạnh VC nói TC cướp biển đão…..!!! như vậy Thức Dân da Vàng ra mặt ăn cướp rồi phải không…? .
Trích commentts của tudo: “tại sao cùng chung Lý Tưởng CS… mà đồng chí với nhau có chiến tranh biên giới năm 1979 và hiện hơn 1 tháng nay có vụ dàn khoan HD – 981 rồi mạnh TC nói họ phải…mạnh VC nói TC cướp biển đão…..!!! ”
Vậy xin hỏi thêm: Tại sao các nước cùng chung ý thức hệ tư bản chủ nghĩa nổi tiếng dân chủ, tự do mà vẫn đánh nhau và đánh nhau nhiều hơn những nước cùng chúng ý thức hệ Cộng sản chủ nghĩa đánh nhau?
Ý thức hệ chỉ là cái vỏ ngoài, quyền lợi quốc gia, dân tộc mới là cái thực chất bên trong. Bất kể cùng chung ý thức hệ Cộng sản hay Tư bản hay khác ý thức hệ, vì quyền lợi của quốc gia, dân tộc người ta sẵn sàng đánh nhau bất cứ lúc nào
Cám ơn Việt tị nạn says…..Tư Bảng,Đế Quốc,Thực Dân da Trắng ! da Vàng ! Cong Sản Độc Tài Phát Xít và Quân Phiệt…các Đảng Phái Chánh Trị…cả Các Tôn Giáo Lớn đều vi QUYỀN và LỢI mà thôi….HỌ dùng Lý Thuyết Lý Tương của ..HỌ để dể lừa dối người dân chân chất….lao động,nông dân,thợ thuyền,học sinh,sinh viên…v..v… nói rỏ ra là : LƯỜNG GẠT để HƯỞNG LỢI mà thôi…….!!!!!
Bỏ đi tám…! làm gì có quyền lợi của quốc gia….!!! dùng danh từ ” quốc gia,dân tộc ” làm cần câu cơm cho : đảng chánh trị ! cho phe nhóm ! cho tôn giáo….!!!!
Nên viết những điều có thật, có dẫn chứng đàng hoàng, không nên viết bựa củ chuối!
Bạn “Việt tị nạn” hãy dẫn chứng, chỉ ra: “các nước cùng chung ý thức hệ tư bản chủ nghĩa nổi tiếng dân chủ, tự do mà vẫn đánh nhau và đánh nhau nhiều hơn những nước cùng chúng ý thức hệ Cộng sản chủ nghĩa đánh nhau?“.?
Tôi xin mượn bài viết của ông/bà để trả lời câu hỏi của một người bạn rằng chúng ta đã và đang làm gì trong suốt bao nhiêu năm qua? xin thưa, đó là việc gìn giữ ngọn lửa nhân bản, khai phóng, yêu tự do của VNCH. Đã có lúc nó yếu ớt,lập lòe nhưng chính nhờ công sức của mỗi chúng ta ở mỗi ngày qua mà giờ này nó đã cháy sáng và lan rộng khắp mọi nơi. Nó chính là hướng đi cho bất kỳ chế độ nào ở VN trong tương lai vậy. Bạn có thể an lòng rằng bạn và tôi đều đang vun đắp cho tương lai, chẳng phải thế hay sao?
Thân chào Austin Pham.
Anh chắc đã đọc một số phản hồi mới nhất của một số động vật bên bài “người ám sát TT.NĐD “. Mình định viết vài chữ gời thẳng đến bbt nhưng tiện đây thông báo đến quí bạn trên điễn đàn,những người yêu chuộng tự do,tôn trọng sự khác biệt tôn giáo và không phân biệt vùng miền,vì chưng chúng ta đều là anh em một nhà luôn giữ mãi tình người đồng hương với nhau.Mình thật thất vọng khi những động vật ấy vẫn tự do đi lại gây rối nơi mà lẽ ra chỉ dành cho con người.Thân mến
Bác để ý làm chi caí thứ dộng vật NHAI LẠI – con kẹt day sao nói vậy !
Bác có thể đọc cho biết chúng được dạy gì – đọc xong thì lờ đi như là không đọc
Có tình có nghiã muốn chỉ dạy cho chúng điều hơn lẽ thiệt !! Thay vì mằng trách CHÚNG thì cứ lôi đầu thàng CS chuá _ HCM- tên khôn nạn PVĐ, thằng sát nhân CAI ĐẺ ….. ra mà khện, tha hồ bợp tai đá đít … như sách luợc tôi thường áp dụng,đúng chỗ , đúng người đúng tên ! đúng vào những thằng có tóc !!!
THA cho đám HẠ BỘ “trọc đầu” !
Bà con càng đọc càng thấy vui ! thấy có kilo thấy EP PHÊ …
Không vui sao được ! Khakhakha
tác quái!
Bùi Lan kêu người ta chưi HCM /PVĐ /VNG….là những người ĐÃ “CÚI ĐẦU ĐI VÀO HÕA NGỤC”…
…Đãng CS của chúng cũng đã CHỬi đấy ! Cái chữi mới nhất là “ĐÈN CÙ”
Chúng (CSVN) chẳng quan tâm lắm đâu vì người không thấy ,tóc đâu mà nắm… (hay là nhờ nhà ngoại cảm..(BL ?).nhưng cũng chĩ nhà ngoại cảm “thấy ” thôi !)
Chúng nó cười khà khà,xem BLan ta LÔi ĐẦU
con MA con QUĨ con YÊU …” thàng CS chuá _ HCM- tên khôn nạn PVĐ, thằng sát nhân CAI ĐẺ ….. ra mà “khện, tha hồ bợp tai đá đít …”(đúng ! tha hồ khện ,bợp tai đá đít hay hơn tí nữa “chặt đầu ,móc mắt ,xẻo cu ” nhiều nữa đi nghe !)
Vui đáo đẻ vì cái kiểu đánh đấm nhãy nhót chửi bới biều diễn bởi BL ….?
Thằng có tóc là thằng còn SỐNG…
là tên Dũng Sang Trọng…
là CA
là 13 tên Tướng (cướp) kéo nhau qua quì mọp trước TCBình thiên tử kìa !
Không biết Mỹ bán vũ khí cho VN,VN có thao ra bán lại cho Thiên tử hay dâng nạp cho Thiên tử làm cống vật không?
Nghĩ sao khi dân vn buôn bán phải nạp nguyệt liễm cho csvn?
Có phải nhà chùa làm thương mại là một hình thức làm kinh tài cho VC và trong tương lai khi ‘bên thua cuộc ” cứ theo đà chĩ đạo của VC undercover một ngày nào đó , CA.sẻ lại nộp nguyệt liễm cho VC như dân Balan?
Cãnh giác cao độ bọn “hạ bộ” của những tên 2×50,chớ không phải “Yễm”những tên đã 2×50 TÁC QUÁI !
(t)
“Mơ gì ấp Tiết thiêu văn tự
Giày cỏ gươm cùn ta đi đây ”
Ki’nh
VIỆT NAM CỘNG HÒA
Bởi đêm dài tăm tối chỉ thoáng qua
Lòng muôn Dân bền bỉ cứu sơn hà
Kìa Cộng Phỉ không còn đường dối trá
Hoa Nhân Quyền mầu nhiệm đã nở ra .
Việt Nam Cộng Hòa ! Việt Nam Cộng Hòa!
Nam Trung Bắc vang dội một lời ca
Toàn dân tộc mừng vui & hối hả
Ôm chặt nhau DÂN CHỦ nét lệ nhòa
Việt Nam Cộng Hòa ! Việt Nam Cộng Hòa!
Đất hồi sinh tươi tốt hết xót xa
Người rạng rở Tự Do đang chuyển hóa
Vạn người cày thỏa chí hát dân ca
Việt Nam Cộng Hòa ! Việt Nam Cộng Hòa!
Từ lồng ngực , muôn vạn người thét ra
QUYỀN CON NGƯỜI BẤY LÂU BỊ CỒNG KHÓA
HẾT TÔI ĐÒI, DÂN Ý ĐƯỢC THÔNG QUA !
Việt Nam Cộng Hòa ! Việt Nam Cộng Hòa!
Là huớng sinh tồn Chính Nghĩa Quốc Gia
Phát triển lâu dài xinh tươi ảo hóa
Mạnh lên dần bất chấp mọi phong ba
Việt Nam Cộng Hòa! Việt Nam Cộng Hòa!
Đất nước này , Biển đảo của Dân ta
Mọi âm mưu sẽ theo chiều nhân quả
Chính Nghĩa này , bèo kế chỉ tiêu ma
Việt Nam Cộng Hòa! Việt Nam Cộng Hòa!
Từ lồng ngực , muôn vạn người thét ra
Ta thét mãi mừng vui không thể tả
Việt Nam Cộng Hòa! Việt Nam Cộng Hòa!
CÁM ƠN AI BẤY LÂU CHỊU CÒNG KHÓA
CÁM ƠN AI THÂN XÁC HIẾN DÂNG RA
CÁM ƠN AI BỀN BỈ CHỊU XÓT XA
ĐẤT NƯỚC NÀY NHỜ ĐÓ ĐÃ NỞ HOA !
“Lịch sử dù đau thương như VNCH đã để mất Hoàng Sa ” – Nguyễn Ngọc Già
Ông Nguyễn ngọc Giả nhận định sai rồi .
Khi xảy ra trận chiến Hoàng Sa năm 1974, người Mỹ đã rút khỏi Việt nam và viện trợ cho Miền Nam cũng bị cắt giảm, dẫu thế, hải quân Việt Nam Cộng Hòa vẫn lướt sóng ra khơi với các khu trục hạm, tuần dương hạm, hộ tống hạm quyết một lòng bảo vệ Hoàng Sa . Tuy các chiến hạm của Miền Nam thuộc loại cổ lỗ xĩ sản xuất từ thời Thế Chiến II, nhưng cũng đã gây thiệt hại ngang ngửa cho các tàu chiến hiện đại của Tàu cộng .
Theo cuốn sách Hải Chiến Hoàng Sa – do Ủy Ban Nghiên Cứu Trận Hải Chiến Hoàng Sa phát hành năm 2010 – , lực lượng đôi bên trong trận hải chiến ngày 19/1/74 như sau :
***Lực lượng Việt Nam Cộng Hòa :
Tuần dương hạm HQ16: 1 hải pháo 127 lỵ + 3 hải pháo 40 ly + 2 hải pháo 20 ly .
Tuần dương hạm HQ5: 1 hải pháo 127 ly + 3 hải pháo 40 ly + 2 hải pháo 20 lỵ .
Khu trục hạm HQ4: 2 hải pháo 76.2 ly + 3 hải pháo 20 ly .
Hộ tống hạm HQ10: 1 hải pháo 76.2 ly + 2 hải pháo 40 ly .
*** Lực lượng Trung cộng :
Hai chiến hạm Kronshtadt 271 và 274 : Mỗi chiến hạm trang bị : 1 hải pháo 100 ly + 2 đại bác 37 ly
Hai chiến hạm loại T43 : Mỗi chiến hạm trang bị : 1 hải pháo 100 ly + 4 đại bác 37 ly .
Hai tàu “đánh cá ” : Trang bị đại bác 25 ly .
Một tuần chuyển vận .
*** Và tổn thất đôi bên như sau :
- Việt Nam Cộng Hòa :
HQ10 bất khiển dụng .
HQ4 ,HQ5 và HQ16 : Bị hư hại , nhưng tự vận chuyển được về căn cứ .
71 chiến sĩ hy sinh và 28 bị thương .
-Trung cộng :
2 chiến hạm K274 và T396 bị chìm hoặc phải ủi vào bãi san hô .
2 chiến hạm K271 và T389 bị thiệt hại nặng .
Nhân viên tử thương hay bị thương : Không rõ .
***Theo giáo sư Trần Đại Sỹ – dựa theo các tài liệu Trung cộng -, thì thiệt hại bên phía Trung cộng như sau :
Tư lệnh mặt trận , bộ tham mưu và 4 hạm trưởng đều tử thương .
Chiến hạm K274 bị chìm .
Chiến hạm K271 , T389 và T396 bị hư hại nặng phải ủi bãi, sau đó phải phá hủy .
Cái danh xưng Việt Nam Cộng Hòa, rốt cuộc lại là một danh xưng được ca ngợi và iu ái.
Ngay cả bọn CS bán nước buôn dân, từng dùng tất cả mọi thủ đoạn đê tiện nhất để bôi nhọ VNCH – thì ngày nay – chính chúng lại đang phải xử dụng danh xưng VNCH như một cái phao để mong gỡ tội bán nước cho Hồ Chí Mnh và đồng đảng .
Giá trị Việt Nam Công Hòa rồi sẽ mãi mãi sáng ngời trong lòng dân tộc VN !
Tục ngữ có câu Thanh Giả Tự Thanh là vậy.
Trích: “Thật ra, sau này tôi mới biết ba tôi là “Việt Cộng nằm vùng”, do đó có thể nói, gia đình tôi là gia đình “ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản”. Cách đây vài chục năm, khi nghe câu này, tôi khá giận dữ và cảm thấy bị sỉ nhục. Cảm giác đó dễ hiểu bởi sự thật chưa được phơi bày như sau này”
=> Khi con người biết nhận ra sự thật thì tóc đã bạc, răng đã rụng. Nhưng thời ấy đã qua rồi. Ba của Ông đã chết, hãy để ông cụ được ngủ yên. Hiện thời, Ông cũng như tôi, chúng ta đều là NẠN NHÂN của CSVN!
Trích: “Lịch sử dù đau thương như VNCH đã để mất Hoàng Sa, hay đáng tủi hổ như công hàm 1958 của VNDCCH và hội nghị Thành Đô của CHXHCNVN cùng nhiều biến cố sự kiện quan trọng khác không thể không nhắc lại.”
=> Không, tôi không đồng ý với Ông ở đoạn này!
Hai sự kiện hoàn toàn khác nhau! Không thể nói là VNCH “để mất” Hoàng Sa! Họ đã làm với tất cả khả năng trong một tình thế hết sức ngặt nghèo, thiếu thốn. Họ đã chiến đấu đơn độc nhưng ngoan cường!
Sau khi Hiệp Định Paris đã ký kết (ngày 27/1/1973), VNCH vừa phải bảo vệ lãnh thổ, chống lại những cuộc tấn công của VC trong mưu đồ giành dân chiếm đất, vừa phải đương đầu chống lại cuộc xâm lăng, cướp chiếm Hoàng Sa của TQ .
Hai đánh một không chột cũng què. Hai nước CS này (TQ+VC) “hợp đồng tác chiến” thì làm sao VNCH có thể chống đỡ được khi vũ khí, đạn dược và nhiên liệu không được tiếp tế?
Ngược lại, công hàm 1958 hoàn toàn do Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng (của VNDCCH) tự ý thừa nhận Hoàng Sa và Trường Sa là của TQ.
“Hội nghị Thành Đô 1990″ giữa CHXHCNVN với TQ cũng hoàn toàn do lãnh đạo CSVN tự ý “xin qui phục”.
Ông “biết ơn Việt Nam Cộng Hòa” là điều đáng ghi nhận. Nhưng nói rằng “VNCH đã để mất Hoàng Sa” là không chính xác!
VNCH không muốn “để mất” Hoàng Sa, mà đã bị TQ dùng vũ lực đánh chiếm! Đó là sự thật!
Điều mà tôi mong chờ, đó là, mong Ông cố gắng đoàn kết với chúng tôi và nhân dân VN để giải trừ chế độ CSVN, càng sớm càng tốt hầu giải cứu đất nước thoát họa diệt vong trong tay TQ!
Ông đồng ý chứ?
Như một bức tranh vẽ sơ về chế độ VNCH, ước mong người Việt sinh sau 1975 hay chưa biết về VNCH đọc, ngẫm nghĩ và so sánh với chế độ đảng trị hiện nay cũng như cách hành sự của công an đảng với người dân,