WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Hoàng Bách Việt: Thực chất về sự lệ thuộc TQ của chính quyền VN

brather

Trong khoảng thời gian gần đây, sau khi Trung Quốc đưa giàn khoan dầu khí HD 981 ra biển Đông, đẩy tình hình quan hệ giữa Việt Nam và Trung Quốc trở nên căng thẳng nhất trong vòng trên 30 năm nay, dẫn đến nguy cơ gây ra những hệ quả nghiêm trọng cho kinh tế, xã hội và chính trị của Việt Nam. Đã có rất nhiều bài viết phân tích và các nghiên cứu của các cá nhân và tổ chức ở trong và ngoài nước, của cả người Việt Nam và các chuyên gia kinh tế người nước ngoài, ở trên cả các cơ quan truyền thông đại chúng chính thống, đến các diễn đàn không chính thức, và cả những trang blog cá nhân, những website “lề phải” lẫn “lề trái” (gồm cả những website mà người dân Việt Nam ở trong nước không xem được, bởi vì luôn luôn bị cơ quan an ninh Việt Nam ngăn chặn).

Tuy nhiên, có một thực tế là: KHÔNG CÓ BẤT CỨ ĐÁNH GIÁ NÀO CHÍNH XÁC. Đấy chính là vấn đề quan trọng nhất quyết định đến nội dung, ý nghĩa và hiệu quả của tất cả những ý kiến quan tâm đến vấn đề rất quan trọng đang liên quan đến vận mệnh dân tộc chúng ta hiện nay.

TẠI SAO DÁM KHẲNG ĐỊNH NHƯ VẬY? Thật ra khi vấn đề được phân tích ra thì chúng ta mới thấy được rằng nó rất đơn giản!

Có một thực tế đã tồn tại ở đất nước Việt Nam chúng ta từ ít nhất là hơn một nửa thế kỷ nay, ít nhất là từ khi cái nhà nước Việt Nam dân chủ cộng hoà ra đời cho đến nay, đấy chính là: CHƯA BAO GIỜ CHÚNG TA CÓ ĐƯỢC NHỮNG CON SỐ THỐNG KÊ MINH BẠCH VÀ CHÍNH XÁC. Đặc biệt là với cách tuyên truyền và kiểm soát tuyên truyền rất nghiêm ngặt và độc đoán của nhà cầm quyền, cho nên thật ra toàn dân tộc Việt Nam này chưa bao giờ nhận được những thông tin (quan trọng, nhạy cảm) một cách chính xác. Nhưng sự kiểm soát này đã kéo dài bền bỉ từ gần 70 năm nay, nên lâu ngày thì điều này đã tạo thành một thói quen cho mọi người dân Việt Nam đều như phải nghiễm nhiên công nhận rằng những thông tin từ cơ quan tuyên truyền của chính quyền là CHÍNH XÁC.

Thật ra thì cách làm độc đoán này là một phương tiện hữu hiệu và quan trọng bậc nhất để nhà cầm quyền giữ cho sự tồn tại của chính quyền mà họ đang cai trị (ví dụ như các chỉ số tăng trưởng là bao nhiêu, thất nghiệp là bao nhiêu, chỉ số ô nhiễm môi trường là bao nhiêu, chỉ số nhiễm độc thực phẩm là bao nhiêu, nợ nước ngoài là bao nhiêu, chi tiêu ngân sách là bao nhiêu, chi tiêu quốc phòng là bao nhiêu, kết quả bầu cử là bao nhiêu…, đều do nhà cầm quyền tự đưa ra, không bao giờ nhân dân có thể kiểm chứng hoặc kiểm soát được).

Thông thường thì sự độc tài trong truyền thông chỉ có lợi ích chứ không gây ra tác hại cho chính quyền, hoặc tác hại chỉ là rất nhỏ, bởi vì các cơ quan chính quyền đều được tự chọn lọc các số liệu theo hướng có lợi cho họ rồi mới công bố cho xã hội. Tuy nhiên, trong một số trường hợp thì nó lại gây ra những tác hại rất nguy hiểm ở những góc độ khác, ví dụ như: tất cả các số liệu mà các tổ chức nghiên cứu độc lập nghiên cứu về Việt Nam đều không thể có được sự chính xác, bởi vì số liệu mà họ thu thập được là thiếu đầy đủ và rất phiến diện; rất nhiều số liệu thống kê của chính quyền đều không chính xác, bởi vì nó sai từ cơ chế quản lý đến nguyên tắc thống kê số liệu; hoặc là không thể nào thống kê được các số liệu mà chính nhà nước Việt Nam đã tạo cho nó có một môi trường không có tính minh bạch.

Sự thiếu minh bạch này đã xảy ra đối với các số liệu liên quan đến các quan hệ kinh tế-xã hội giữa Việt Nam và Trung Quốc, và điều này đã trở nên cực kỳ nghiêm trọng trong tình hình hiện nay. Mà cụ thể là: tất cả các cơ quan từ quản lý nhà nước, đến nghiên cứu tư nhân, đến các tổ chức nghiên cứu độc lập của nước ngoài đều không thể có được các số liệu đầy đủ, chính xác về tình hình quan hệ kinh tế của Việt Nam và Trung Quốc, từ đó dẫn đến việc thiếu các thông tin để phân tích các vấn đề xã hội có liên quan, và hậu quả hiện nay là: KHÔNG THỂ ĐƯA RA ĐƯỢC CÁC ĐÁNH GIÁ VÀ GIẢI PHÁP HỢP LÝ CHO CÁC VẤN ĐỀ CHÍNH TRỊ ĐANG PHÁT SINH.

Với các con số mà cơ quan quản lý và báo chí (và cả ý kiến của các chuyên gia nước ngoài) đưa ra thì chỉ thấy vỏn vẹn vài con số khô khốc về những giá trị đầu tư và kim ngạch thương mại giữa hai nước (9% tổng kim ngạch xuất khẩu và 23% tổng kim ngạch nhập khẩu). Có lẽ những ai có chút hiểu biết về kinh tế đều có thể thấy được ngay là tình hình thực tế của nền kinh tế Việt Nam hiện tại so với những con số đó chắc chắn là có mâu thuẫn. Với một đất nước mà “ai ai cũng dùng đồ Trung Quốc, đâu đâu cũng tràn ngập đồ Trung Quốc” thì quả thật là những số liệu mà chính quyền Việt Nam đã đưa ra là quá vô lý!
Để đánh giá đúng về tình hình Kinh Tế – Xã Hội – Chính Trị liên quan giữa Trung Quốc và Việt Nam thì cần phải tìm hiểu và nắm được những yếu tố rất quan trọng sau đây:

1. MẬU DỊCH BIÊN GIỚI:

Với đặc điểm là hai nước láng giềng có chung cả đường biên giới trên bộ và trên biển, lại có rất nhiều các cửa khẩu giao thương kinh tế, chính vì vậy nên từ mấy chục năm nay (ngay cả khi hai nước còn chưa bình thường hoá quan hệ sau sự kiện chiến tranh biên giới năm 1979) trên nguyên tắc chính thức thì cả Trung Quốc và Việt Nam đều quy định và thừa nhận cho các khu vực biên giới này có được một quy chế thương mại đặc biệt đó là: BIÊN MẬU (mậu dịch biên giới), thương mại theo hình thức TIỂU NGẠCH.

Trên thực tế, ngoài việc quy chế và hình thức thương mại biên mậu, tiểu ngạch này đã làm cho một lượng hàng hoá vô cùng lớn được vận chuyển ra vào hai quốc gia mà không thể kiểm soát được, thì quan trọng hơn là các cơ quan quản lý tại địa phương (Biên phòng, Hải quan, Công an, Thuế vụ, Quản lý thị trường) còn lợi dụng các quy chế và các kẽ hở này để cho vận chuyển lậu những lượng hàng hoá vô cùng lớn qua các cửa khẩu này (một cách hợp pháp) mà không cần làm bất cứ thủ tục gì.

Ngoài ra, còn một thực tế rất rõ ràng là ngay tại khu vực gần kề các cửa khẩu chính thức này lại mọc lên vô số các địa điểm tập kết và vận chuyển hàng hoá buôn lậu, các cơ quan quản lý của cả hai nước đều không thể kiểm soát, hoặc vì lý do nào đó mà họ cố tình không ngăn chặn, để hàng ngày đều có những lượng hàng lậu đi bằng con đường bất hợp pháp này đi qua lại hai nước với số lượng gấp hàng trăm, thậm chí là hàng ngàn lần so với lượng hàng đi qua cửa khẩu.

Chính vì những yếu tố này mà giá trị giao dịch thương mại giữa Trung Quốc và Việt Nam thực tế chắc chắn lớn hơn gấp nhiều lần những con số mà chính quyền đã thống kê chính thức. Thực tế là mọi cơ quan quản lý của Việt Nam đều không thể có biện pháp nào để thống kê được những giá trị hàng hoá buôn lậu ấy.

2. BUÔN LẬU TRÊN BIỂN:

Cũng với quy chế BIÊN MẬU, việc buôn lậu trên các vùng ranh giới ở trên biển có tính đặc thù riêng nên lại diễn ra với những thông tin mà người dân bình thường được biết rất ít về nó, nhưng số lượng và giá trị của nó thì luôn gấp hàng ngàn lần, đến hàng trăm ngàn lần lượng hàng hoá buôn lậu ở các cửa khẩu trên đất liền. Bởi vì các loại hàng hoá mà người ta đã phải sử dụng phương tiện vận tải biển để buôn lậu thì đều là các loại hàng có số lượng rất lớn, từ đó nên giá trị của nó cũng rất lớn. Hơn nữa, đa số các loại hàng hoá này đều là những tài nguyên thiên nhiên của Việt Nam được chở lậu sang Trung Quốc, sau đó họ lại vận chuyển những lượng hàng hoá thành phẩm rất lớn từ Trung Quốc quay về Việt Nam như vật liệu xây dựng, sắt thép, phân bón…. Một lượng hàng hoá KHỔNG LỒ.

3. HẢI SẢN XUẤT KHẨU LẬU:

Tại khu vực lãnh hải giáp ranh giữa hai nước còn một loại mặt hàng với số lượng cực kỳ lớn được vận chuyển lậu từ Việt Nam đi Trung Quốc, đó là HẢI SẢN.

Với 2 lý do liên quan: Trung Quốc là một thị trường tiêu thụ quá lớn nên lượng hải sản của Việt Nam chuyển đến chưa bao giờ đáp ứng nổi nhu cầu của họ; ngoài ra phía Trung Quốc quản lý nghiêm ngặt về luật đánh bắt hải sản trong vịnh Bắc bộ, cho nên hàng năm Trung Quốc chỉ cho phép ngư dân của họ đánh bắt 6 tháng, còn Việt Nam thì được đánh bắt “vô tội vạ” quanh năm. Vì vậy nên ngư dân Việt Nam nhiều năm nay đã đánh bắt một lượng hải sản rất lớn, sau đó bán trực tiếp sang Trung Quốc cho các tàu thu mua của họ, thậm chí Trung Quốc còn xây dựng cả những cảng biển chuyên dụng ở khu vực biên giới để “hỗ trợ” các tàu đánh bắt hải sản của Việt Nam được cập vào bán hàng cho họ, chính vì vậy mà một giá trị rất lớn hải sản xuất lậu chưa bao giờ được báo cáo cho các cơ quan quản lý của Việt Nam.

Đây cũng là một nguồn thu nhập quan trọng giúp cho các ngư dân của khu vực Bắc bộ còn sống được một cách lay lắt. Những giá trị tài nguyên thiên nhiên này thường chỉ được thống kê rất cẩu thả, vì phía cơ quan quản lý thì không quản lý được, mà chính quyền cũng hiểu được đấy là những miếng “cơm thừa canh cặn” họ cần phải nhắm mắt làm ngơ cho các “thần dân” của mình không bị chết đói, hoặc sợ người dân vì đói khổ đến mức “tức nước vỡ bờ” mà quay ra chống phá chính quyền.

4. HÀNG HOÁ QUÁ CẢNH:

Chưa bao giờ thấy các chuyên gia nghiên cứu kinh tế trong và ngoài nước nói đến những lỗ hổng về vấn đề kiểm soát số lượng hàng hoá từ Trung Quốc sang Việt Nam sau đó đi đến các nước Đông Nam Á khác và ngược lại.

Chưa có một thống kê chính thức hoặc không chính thức nào nói đến sự việc: để trốn thuế xuất khẩu nên các doanh nghiệp Trung Quốc đã vận chuyển một lượng hàng vô cùng lớn của Trung Quốc thông qua các cửa ngõ phía Bắc Việt Nam đi đến các nước trong khu vực Đông Nam Á, và tất nhiên 100% lượng hàng này đều là nhập lậu vào Việt Nam.

Cũng tương tự như vậy còn có một khối lượng hàng rất lớn mà chủ yếu là từ hai nước Lào và Camphuchia được đưa vào Việt Nam qua các cửa khẩu biên giới phía Tây và phía Nam với 3 hình thức: Xuất nhập khẩu chính thức, tạm nhập tái xuất và nhập lậu, để sau đó gần như toàn bộ số hàng hoá này lại được chuyển đi Trung Quốc. Đối với cả 3 loại hình kể trên, các cơ quan quản lý của chính quyền Việt Nam thường chỉ thống kê được một số lượng rất nhỏ. Thực tế là: 100% số lượng hàng lậu không được tính đến; khoảng trên dưới 50% hàng tạm nhập tái xuất được biến hoá ngay tại Việt Nam với hình thức pha trộn hoặc thay đổi về thủ tục; một số lượng rất lớn hàng nhập khẩu chính thức về Việt Nam rồi lại ngay lập tức lại xuất đi Trung Quốc, vì các thương nhân chỉ đưa vào Việt Nam để thay đổi bao bì, hoặc vì lý do để lấy chỉ tiêu báo cáo thành tích xuất nhập khẩu cho các địa phương, hoặc muốn xuất nhập lòng vòng để chiếm đoạt tiền hoàn thuế. Ví dụ như trong số8,1 triệu tấn gạo xuất khẩu trong năm 2013 của Việt Nam thì có đến 1/2 lượng hàng là của Campuchia xuất qua Việt Nam vào thị trường Trung Quốc.

Với những chiêu thức biến hoá của các doanh nghiệp liên quan đến 4 quốc gia khác nhau (Trung Quốc-Việt Nam-Lào-Campuchia) thì những số liệu thống kê của các cơ quan quản lý Việt Nam với cách làm việc tắc trách và vụ lợi chỉ có thể để làm hình thức mà thôi. Cần phải mất rất nhiều thời gian để khảo sát và nghiên cứu thì người ta mới có thể biết rằng: vì những lý do thương mại, vị trí địa lý và luật pháp… hàng năm đã có một số lượng hàng vô cùng lớn từ Lào, Campuchia đến Trung Quốc và ngược lại, mà Việt Nam chỉ là địa điểm trung chuyển.

Lượng hàng hoá này ngoài việc tham gia một tỉ lệ khá lớn làm thay đổi đến cán cân kim ngạch thương mại thực tế của Trung Quốc và Việt Nam, thì nó còn tác động quan trọng đến các vấn đề xã hội như việc làm và lao động cho các doanh nghiệp Việt Nam, như ngành vận tải, dịch vụ kho vận, đại lý, thương mại… Thực tế thì nền kinh tế Việt Nam ở cả 3 miền Bắc, Trung, Nam đều bị ảnh hưởng rất lớn bởi lượng hàng hoá này.

5. CHẢY MÁU TÀI NGUYÊN XUẤT LẬU:

Tài nguyên xuất khẩu lậu có một số lượng KHỔNG LỒ, vì vậy yếu tố thứ 5 này có quan hệ rất chặt chẽ với yếu tố thứ 2 đã nêu ra ở trên đây.
Việc để cho một lượng tài nguyên khổng lồ từ Việt Nam “được” chảy máu sang Trung Quốc hoàn toàn là sự cố ý của nhà cầm quyền của cả 2 quốc gia. Thật ra, với các phương tiện hiện đại hiện nay, nếu Biên Phòng, Hải Quan và Cảnh sát biển Việt Nam mà thực thi đúng chức trách của mình thì chắc chắn sẽ không thể có được 1 chuyến hàng nào được chuyển lậu sang Trung Quốc.

Tuy nhiên, về phía Việt Nam: với thực trạng của thể chế chính trị độc tài và tham nhũng, với nền kinh tế suy yếu kiệt quệ, cùng với sự mưu lợi cá nhân từ trên xuống dưới tại mọi cơ quan quản lý nhà nước, nên bộ máy lãnh đạo chính quyền Việt Nam đã chỉ đạo để cho tất cả các tài nguyên có giá trị nhất được vận chuyển bán lậu cho Trung Quốc.

Phía Trung Quốc thì được “hỉ hả” mà nhận ra rằng việc Việt Nam cho xuất lậu tài nguyên một cách vô tội vạ sang Trung Quốc chỉ mang cho họ lợi ích vô cùng. Thứ nhất là họ mua được với giá rẻ, thứ hai là rất phù hợp với chính sách thu mua triệt để tài nguyên của các quốc gia khác, thứ ba là công việc này sẽ làm cho đất nước Việt Nam mau chóng biến thành một quốc gia trống rỗng tài nguyên, mau chóng suy yếu, kiệt quệ. Chính vì vậy mà Trung Quốc luôn “sẵn lòng” thu nhận. Trung Quốc đã tạo những cơ chế đặc biệt để tài nguyên lậu Việt Nam được nhập khẩu vào Trung Quốc với những thủ tục thuận lợi nhất (mặc dù là hàng hoá không có bất kể một thứ giấy tờ gì).

Hàng ngày, hàng tuần, hàng tháng, … nhiều chục năm nay, đã có không biết bao nhiêu tài nguyên thiên nhiên của Việt Nam được chuyển lậu bán cho Trung Quốc, các loại hàng như: than đá, gỗ, quặng sắt, quặng đồng, quặng Mangan, quặng Niken, quặng Phốt pho, quặng Apatit, quặng Titan, quặng Zicol, đá hoa cương, đá thạch anh, đá vôi, đất sét, cát …. Gần đây, khi nền kinh tế đang suy thoái, theo thống kê không đầy đủ của cơ quan quản lý hàng hải Trung Quốc thì trung bình mỗi ngày vẫn có khoảng trên 100,000 tấn tài nguyên của Việt Nam được vận chuyển lậu sang Trung Quốc. Vào lúc cao điểm mỗi ngày có khoảng gần 1 triệu tấn tài nguyên được nhập lậu vào các cảng biển lớn nhỏ của Trung Quốc.

Có lẽ đối với tất cả những người dân bình thường Việt Nam thì hoặc là không hề có khái niệm rõ ràng với những con số này, hoặc là không thể tin cậy vào con số thống kê này. Có lẽ đến lúc nào để họ nhận biết và có thể đo đạc được số liệu thực tế thì người dân mới hiểu rằng ngay kể cả cái hình thái chữ S của đất nước này cũng đã không còn được nguyên vẹn nữa.

Nhưng tại sao nhà cầm quyền phải bán lậu, bán lén những tài nguyên này? Lý do thứ nhất, năng lực điều hành yếu kém cùng với sự tham nhũng vô độ của chế độ cộng sản sau 70 năm cầm quyền đã biến đất nước Việt Nam trở thành một “con nợ” và một “con bệnh xanh xao vàng vọt”, chính vì vậy mà chính quyền cộng sản chỉ còn một lựa chọn duy nhất, đó là phải bán tống bán tháo tất cả các tài nguyên của dân tộc để “sống” và để trả nợ (gần đây nhất, chính các thông tin từ chính quyền Việt Nam cũng đã thừa nhận rằng Việt Nam đang mất cân đối về các khoản nợ nước ngoài, các năm gần đây Việt Nam đang phải VAY NỢ ĐỂ ĐẢO NỢ(1)). Giống như cảnh nhà nghèo lại bệnh tật, chỉ còn cách “bán máu để nuôi miệng”. Lý do thứ hai, để giữ cho sự tồn tại của một chế độ đã mục nát, để nuôi dưỡng một bộ máy tôi tớ bảo vệ cho sự độc tài chuyên chính của chế độ, lãnh đạo cộng sản Việt Nam chỉ còn một cách duy nhất là phải chia sẻ tất cả nguồn tài nguyên của đất nước cho bộ máy giúp việc của họ từ trên xuống dưới được cùng chia phần. Cụ thể là ở cấp Trung ương như Thủ tướng và các Bộ liên quan là nơi có quyền quyết định “phân chia” thì được quyền lợi lớn nhất, các cấp địa phương và cơ sở được quyền lợi nhỏ hơn, còn các bộ phận thao tác trực tiếp như Biên phòng, Công an, Hải quan, … cũng đều được “chấm mút” một khoản quyền lợi nhất định phù hợp với “đóng góp” của họ (cụ thể như: Biên phòng, Hải quan, Cảnh sát biển tại Quảng Ninh, mỗi cơ quan này được “lót tay” 3USD cho mỗi tấn than đá xuất lậu (đối với loại hàng than xuất khẩu lậu giá khoảng 50USD/tấn.

Những khu vực từ miền Nam trở ra, việc xuất lậu khoáng sản khác có giá trị hơn thì số tiền phải chia cho các cơ quan này cũng lớn hơn). Lý do thứ ba, vì số lượng và giá trị tài nguyên xuất lậu sang Trung Quốc là quá lớn, lại thường ngày, thường xuyên trong nhiều chục năm nay, nếu con số thực tế này được thống kê một cách đầy đủ và chính xác thì sẽ gây nên một hệ quả vô cùng nguy hại cho chế độ, chắc chắn sẽ tạo ra một sự phẫn nộ tột cùng cho toàn nhân dân Việt Nam. Người dân Việt Nam sẽ hiểu được bộ mặt thật của chế độ cộng sản là bòn rút đến triệt để nguồn tài nguyên vô giá của cha ông để lại, là tàn phá đến cạn kiệt những tài nguyên thiên nhiên mà đáng lẽ ra phải là của hồi môn cho hậu thế. Chính vì vậy, cách duy nhất mà chế độ cầm quyền có thể làm là phải dấu kín những thông tin về số lượng tài nguyên mà họ đã cho xuất lậu, chỉ công khai một số lượng nhỏ những lô hàng xuất khẩu chính thức để “làm ví dụ” mà thôi.

Tóm lại, tổng giá trị tài nguyên mà chế độ cầm quyền Việt Nam cho xuất lậu sang Trung Quốc hàng năm là vô cùng lớn, nếu giá trị này được minh bạch và thống kê chính xác sẽ làm lệch hẳn cán cân kim ngạch thương mại giữa hai nước, cũng là một con số minh chứng khủng khiếp về sự phá hoại và tham nhũng của chế độ cộng sản cầm quyền. Nhưng ý nghĩa quan trọng nhất là: GIÁ TRỊ KINH TẾ “NGẦM” RẤT LỚN NÀY ĐANG NUÔI SỐNG CHO CẢ CHẾ ĐỘ CỘNG SẢN VIỆT NAM VỀ CẢ TÍNH CHẤT LẪN THỰC TẾ.

6. VẤN ĐỀ “NGƯỜI HOA”:

Có một vấn đề mà mọi ý kiến, phân tích và nghiên cứu đều không lưu ý đến, đó chính là mọi người đều hình như quên mất rằng”khối người Hoa” trên Thế giới hiện nay đều liên quan đến nhiều quốc gia và khu vực khác nhau, chứ không chỉ là nói riêng đến Trung Quốc. Đặc biệt, trong tình hình thực tế gần đây quan hệ giữa Đài Loan và Trung Quốc đại lục là rất tốt đẹp.

Chưa có một thống kê và phân tích nào tính đến tất cả giá trị thực tế mà “người Hoa” nói chung có giao dịch thương mại và đầu tư ở Việt Nam. Chính vì vậy nên cũng không có nghiên cứu nào tính được kinh tế Việt Nam sẽ thực sự bị ảnh hưởng ra sao nếu bị toàn bộ “khối người Hoa” tẩy chay.

Một vấn đề liên quan nữa có ảnh hưởng rất lớn về cả kinh tế và xã hội, thực tế hiện nay đang có hàng triệu lao động Việt Nam (chưa tính đến gần 360.000 cô dâu người Việt Nam ở Đài Loan(2)) đang làm việc tại Đài Loan, Hong Kong, Ma Cao, Singapore, Malaysia … hàng năm số lao động này đã chuyển về nước nhiều tỉ Mỹ kim, nếu các nước này đồng loạt đuổi số lao động này về nước (họ dễ dàng thực hiện điều này vì chiến tranh hoặc các mâu thuẫn chính trị là yếu tố luôn được nêu ra trong điều khoản “bất khả kháng” để không phải bồi thường hợp đồng) thì sẽ gây ra những thảm trạng, và gây ra thiệt hại không nhỏ về kinh tế và xã hội. Liệu chính quyền Việt Nam sẽ chống đỡ ra sao chỉ với riêng vấn đề này?

Tất cả những yếu tố nêu ra trên đây đã cho thấy rằng nền kinh tế Việt Nam hiện nay hoàn toàn bị lệ thuộc Trung Quốc, xã hội Việt Nam cũng bị lệ thuộc Trung Quốc một cách nghiêm trọng về nhiều mặt, cho nên chính trị Việt Nam hiện nay cũng hoàn toàn nằm trong sự quyết định của Trung Quốc. Từ đó có thể thấy rằng: SỰ SỐNG CÒN CỦA CHẾ ĐỘ CỘNG SẢN VIỆT NAM ĐANG NẰM TRONG TAY TRUNG QUỐC.

Như vậy, thử hỏi chính quyền Việt Nam hiện nay có thực sự muốn chống đối Trung Quốc hay không? Chính quyền hiện nay có thể giữ gìn được sự toàn vẹn lãnh thổ cho dân tộc Việt Nam hay không? Chắc chắn là mỗi chúng ta đều đã có câu trả lời.

Hoàng Bách Việt

Việt Nam – Ngày 10 tháng 6 năm 2014

———————————————————————

(1)http://vietnamnet.vn/vn/chinh-tri/172967/nguy-co-lon-nhat-la-ao-tuong-ve-an-toan-no-cong.html

http://m.dantri.com.vn/kinh-doanh/tien-tra-no-cong-vuot-25-tong-thu-ngan-sach-nam-nay-868167.htm

(2)Số liệu của Wikipedia là 118.300 người. Tuy nhiên các tổ chức của Đài Loan cho biết đấy chỉ là những người đã chính thức có quốc tịch Đài Loan, nếu thống kê đầy đủ cả số người sinh sống bất hợp pháp thì số lượng là khoảng gần 360.000 người.

http://vi.wikipedia.org/wiki/Ng%C6%B0%E1%BB%9Di_Vi%E1%BB%87t_t%E1%BA%A1i_%C4%90%C3%A0i_Loan

9 Phản hồi cho “Hoàng Bách Việt: Thực chất về sự lệ thuộc TQ của chính quyền VN”

  1. Nguyễn Thế Viên says:

    Nói chuyện chuyện khoa học kinh tế với CSVN là. Vốn cướp và nắm quyền lực bằng bạo lực cùng tuyên truyền, họ không muốn, cũng như không có khả năng trong việc điều hành và phát triển đất nước trong dân chủ và phát triển. Đã vậy để nhận được trợ giúp cuả đàn anh CS Nga, Hoa họ đã tận dung thối đa và đã thành công trong việc nhồi nhét và đầu độc nhân dân sự thần phục CS Nga, Tàu trong thời gian dài . Nay dầu chỉ còn CSTàu tồn tại., tinh than lệ thuộc đó vẫn còn nơi nhiều người CSVN, không phải chỉ ở thế hệ CS đầu tiên cuả HCM mà còn di hại đến các thế hệ sau này (tuy có thể nhạt đi chút đỉnh).
    Không thể thoát lệ thuộc Tàu nếu còn CSVN. Lật đổ bạo quyền CSVN là mộ nhu cầu tối quan trọng trong việc gìn giữ và phát triển đất nước. Chỉ có một nhà cầm quyền thực sự do và vì dân mới có thể đoàn kết được toàn dân cùng tìm được giải pháp đỡ xấu nhất cho VN. Là nước nhỏ, chúng ta cương quyết không lệ thuộc, nhưng cũng không dại dột quá choc giận lân quốc khổng lồ đầy tham vọng. Để giữ độc lập chúng ta cần tạo đối lực với Tàu. Hiện nay chỉ có Mỹ có khả năng này. Tuy nhiên, cũng nên nhìn lại bài học VNCH khi trước, chúng ta không thể quá dưạ vào HK (hay bất kỳ quốc gia nào) mà không tự tạo sức mạnh cuả riêng mình hầu tránh trường hợp bị mua bán đổi chác tệ hại. Rất khó, nhưng với lòng yêu nước nhiệt thành, với sự chấn hưng dân trí, chúng ta sẽ làm được. Đại Hàn, Nhật, Đức là một kểu mẫu, và nhìn đâu xa: Cambodia cũng đáng cho chúng ta suy gẫm: họ đã dùng Tàu, cá đỡ xấu hơn (ở xa, khó trực trị và đồng hoá họ hơn) để đối trọng với VN (ở gần và dễ tiệm tiến lấn chiếm hơn).
    Nhiều khi tôi cũng hão huyền hy vọng là CSVN thức tỉnh. Điều này không thể có vì tinh thần “quốc tế CS” đã thâm căn cố đế nơi họ”. Cách mạng lật đổ tà quyền CSVN là tiên quyết.
    Nguyễn Thế Viên

  2. Xích Tử says:

    Điều 4 Hiến pháp 2013 cũng là do Tàu đó.

  3. Mình nghĩ bạn nên viết thêm nhiều bài viết về chủ đề này hơn vì càng ngày mọi người càng chú ý đến nó

  4. uyenminh says:

    Nhửng thông tin và phân tích của bạn góp phần không nhỏ trong việc nguyen cứu về chuyên ngành kinh tế của chúng tôi.Không qua khía cạnh chính trị thuần tuý.
    Chúng tôi có tiều ban chính trị kinh tế làm việc trong phạm trù này.
    Thân ái

  5. noileo says:

    Một chế độ độc tài không bao giờ đuọc lòng dân, không bao giờ đuọc sự ủng hộ của người dân.

    Với những nước như Nga, Tàu cộng, như Đức quốc xã trước kia có thể độc tài, bất chấp lòng dân ra sao, vẫn tự mình làm chủ được nước mình, vì đó là nước lớn.

    ở các nước nhỏ như Việt nam cộng sản, như các nước Đômng Âu cộng sản, chế độ đọc tài, vì không đuọc lòng dân, có thể bị người dân lật đổ, phải nhờ cậy vào sự chống lưng của một nước lớn độc tài mà chiếm quyền, mà cầm quyền, mà củng cố quyền lực cai trị, do đó nước nhỏ dưới chế độ độc tài cộng sản phải bị lệ thuộc vào ngoại bang cộng sản độc tài nước lớn.

    Trong trường hợp Việt nam cộng sản, bọn cộng sản cầm quyền đã phải lần lượt, khi thì dựa vào độc tài Nga cộng, khi thì dựa vào độc tài Trung cộng (*)

    Không có ngoại bang Tàu cộng chống lưng, nuôi dưỡng, chỉ dạy, không bao giờ có chế độ cộng sản Hồ chí minh tại VN.

    Không rước giặc tàu vào VN, từ 1950, làm bung xung cho giặc tàu xích hóa VN, hán hóa VN, không bao giờ có Việt nam bị chia cắt năm 1954, không bao giờ có VNDCCH tập 2, không bao giờ Việt cộng Hồ chí Minh, không bao giờ cộng sản VNDCCH có thể dụng nên chế độ cộng sản VNDCCH tàn ác ở Việt nam.

    Nay độc tài Nga cộng không còn nữa, chỉ còn độc tài Trung cộng, tất yếu độc tài Việt cộng hèn yếu phải dựa vào độc tài Trung cộng, do đó đất nước VN phải lệ thuộc vào Trung quốc.

    Bọn cộng sản VN, từ Hồ chí Minh đầu têu rước tàu cộng vào VN từ 1949-1950, đến NGuyễn Phú Trọng 6 sao, chỉ có thể dựa vào Trung cộng chống lưng mà làm đầu nậu VN, cộng sản VN là quân việt gian phản quốc, vong bản ngoại lai tay sai ngoại bang tàu cộng, vì tham vọng quyền lực bệnh hoạn, xô đẩy đất nước dân tộc VN vào vong nô thuộc Tàu cộng.

    (*) Người ta chưa quên là ngày 11-11-1945 Việt cộng Hồ chí Minh đã phải tuyên bố giải tán đảng cộng sản, một phần vì muốn lừa gạt đồng minh và đế quốc Mỹ, lừa gạt dân chúng hà nội, rằng thì là Hồ chí Mimh “không cộng sản”, phần khác, cũng rõ ràng là bọn cộng sản VNDCCH & Hồ chí Minh, mặc dầu những cuộc khủng bố ám sát do bộ trưởng đồ tể Việt cộng Võ Nguyên Giáp thục hiện, thảm sát vô số người dân Hà nội & Việt nam bất đồng chính kiến với Việt cộng Võ Nguyên Giáp & việt cộng Hồ chí minh & cộng sản VNDCCH, lúc ấy vẫn rất yếu, như đứa con mồ côi:

    cha Nga cộng Sit ta lin của Việt cộng Hồ chí minh và cộng sản VNDCCH thì còn đang lo xây dựng vòng đai Đông Âu cộng sản, mẹ Tàu cộng Mao trạch Đông của cộng sản VNDCCH & Việt cộng Hồ chí Minh thì còn đang bị Tưởng giới Thạch đuổi chạy lòng vòng khắp Hoa lục.

    Mãi đến cuối 1949 khi tàu cộng Mao trạch Đông chiếm đuọc trọn vẹn lục địa trung hoa, thì Việt cộng Hồ chí minh cho đón giặc tàu vào VN, sau đó Việt cộng Hồ chí minh, có giặc tàu chống lưng, mới dám cho tái sinh đảng Việt cộng dưới cái tên “Lao động”, cướp đoạt cuộc kháng chiến chống Pháp của người dân VN , biến cuộc kháng chiến chống Pháp của người dân VN thành cuộc chiến đấu cho tàu cộng giành giật nước VN với thục dân Pháp, chiếm đoạt VN cho Tàu cộng xây dựng chế độ cộng sản độc tài theo con đường Mác Lê tội ác, đi ngược lại lý tưởng dân chủ tự do của cuộc kháng chiến chống Pháp…

    NGười VN căm giận ách cai trị & chế độ thực dân Pháp, nhưng không thù ghét nền văn minh Tây phương. Lý tưởng của cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp là sau khi đánh đuổi thực dân Pháp xong, người VN tự làm chủ VN, sẽ xây dựng & phat triển VN theo khuynh hướng dân chủ tự do Tây phương, theo con đường “kinh tế thị trường”, khuynh hướng kinh tế tự nhiên của con người, cải thiện dần theo sự tiến hóa của con người….

    chứ không phải là chế độ cộng sản Nga Tàu tội ác, phản động, phản tiến hóa, đói nghèo, người dân bị tước đoạt quyền sống, bị tước đoạt quyền con người, sống theo bản năng súc vật….

    • BUILAN says:

      Nhũng điều TRÔNG THẤY và ĐỌC ĐƯỢC… như ri
      những người CC , BB , CCCCĐ (cầm CỜ cho Chệt đái -… cho CỘNG đâm..) thấy có chỗ mô sai thì làm ơn chống chế cối chày… thực tập như kiểu CHẠY TÔỊ cho thằng VGBN Đồng Vẫu ! HCM >> cùng bè lũ AC ÔN CÔN ĐỒ CỘNG PHỈ !!! Khakhakha .

      ” …Không có ngoại bang Tàu cộng chống lưng, nuôi dưỡng, chỉ dạy, không bao giờ có chế độ cộng sản Hồ chí minh tại VN.

      Không rước giặc tàu vào VN, từ 1950, làm bung xung cho giặc tàu xích hóa VN, hán hóa VN, không bao giờ có Việt nam bị chia cắt năm 1954, không bao giờ có VNDCCH tập 2, không bao giờ Việt cộng Hồ chí Minh, không bao giờ cộng sản VNDCCH có thể dụng nên chế độ cộng sản VNDCCH tàn ác ở Việt nam.

      Nay độc tài Nga cộng không còn nữa, chỉ còn độc tài Trung cộng, tất yếu độc tài Việt cộng hèn yếu phải dựa vào độc tài Trung cộng, do đó đất nước VN phải lệ thuộc vào Trung quốc.

      Bọn cộng sản VN, từ Hồ chí Minh đầu têu rước tàu cộng vào VN từ 1949-1950, đến NGuyễn Phú Trọng 6 sao, chỉ có thể dựa vào Trung cộng chống lưng mà làm đầu nậu VN, cộng sản VN là quân việt gian phản quốc, vong bản ngoại lai tay sai ngoại bang tàu cộng, vì tham vọng quyền lực bệnh hoạn, xô đẩy đất nước dân tộc VN vào vong nô thuộc Tàu cộng. ”

      KINH

  6. Minh Đức says:

    Trên trang web của ông thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, đã có lần đăng một bài viết của một blogger nào đó nói rằng nếu Việt Nam chống Trung Quốc thì Trung Quốc trả đũa bằng kinh tế thì sẽ có hàng triệu người Việt bị thất nghiệp. Bài viết đó để hù cho dân Việt sợ mà đừng chống Trung Quốc. Nhưng đồng thời nó cũng nói lên cái dở của người cầm quyền là hoạch định chính sách, đường lối ra sao mà để nước mình bị lệ thuộc một nước khác đến nỗi nó chơi gác mình mà mình không dám phản đối.

    Trung Quốc không để cho mình bị lệ thuộc về mặt kinh tế với Mỹ. Hàng hóa Trung Quốc xuất cảng sang Mỹ chỉ chiếm một tỉ lệ nào đó, ngoài ra Trung Quốc buôn bán rộng rãi với các nước khác. Nếu Mỹ không nhập cảng hàng Trung Quốc thì ảnh hưởng cũng không đến nỗi quá lớn làm cho Trung Quốc khốn đốn.

  7. nguenha says:

    ” thực chất lê thuộc Tàu cộng” : Rất nhiều tác giả đưa ra nhiền nhận định,ý kiến xa và gần. Nhưng chỉ
    vỏn vẹn MỘT lý do và Chỉ MỘT mà thôi : Đó là do HCM đem Chủ Nghĩa Mác -Lê tròng vào Cổ Dân Tôc Việt !! Chủ nghĩa nào củng có Ông-Tổ-Sư của nó . Hết Liên xô, nay tới Tàu làm “tổ Sư “. Chưa hết HCM tự nguyện làm “Công dân Tàu”.lời tự nguyện nầy đương sự đả nói trước mặt Chu ân Lai .Đám cưới Hồ lấy Tăng tuyết Minh ,vợ Chu ân Lai làm chủ hôn ,là một bang chứng !! Hảu dồn mọi nổ lực vào chuyện đấu tranh một nước VN Tự Do. Đừng nguyên nhân,nầy nọ mất thời gian. Nhiều khi là cơ hội để CS đánh bùn sang ao./

  8. triết lý gia 0001 says:

    …..Tôi thật sự không biết tác-giã……Hoàng-bách-Việt…nhiều nhưng đọc xong bài tác giả tôi muốn chóng mặt—–vì nhiều quá—-Tôi chỉ xin góp ý như sau___Rất đơn giản vì sao CSVN lệ thuộc trung-quốc? Bởi vì CSVN cai-trị dân đen kiểu áp bức,độc tài đảng trị,tham nhũng một mình một cỏi tham ô thì phải cần có một nước chống lưng để thế giới văn-minh không trù dập được để giữ đãng CS đời đời bốc lột nhân dân,đơn giản chỉ có thế…..Một thằng ăn cướp ăn trộm,thì cần có chánh quyền tham nhũng bảo kê.Vậy CSVN cần ai,cần trung-quốc cũng y chang độc đãng ăn cướp tham ô cũa dân đen,theo kiểu thằng lưu manh lớn,bảo kê thằng lưu manh nhỏ.Nói về buôn bán sát biên giới trung-cộng đâu chỉ có CSVN,nhiều nước lắm,nhưng người ta dân chủ bầu cử tự do thì đâu cần trung-quốc bảo kê làm gì!!!!Số lượng buôn bán VN so với nước khác có thấm vào đâu.Nếu tác giả cố ý tránh…theo dân chủ mất đãng,theo trung-quốc thà mất nước chứ không mất đãng thì đơn giản hơn ai ai cũng hiểu.Tóm lại theo trung-quốc là để khỏi mất đãng vì hiện giờ trên thế giới chỉ có đãng CSTQ là yêu mến CSVN thôi,nhưng với điều kiện là phải nhượng lãnh thổ….Tức bán nước trung-quốc mua…chỉ có thế,những nước dân chủ tại sao họ không lệ thuộc trung-quốc đến độ phải bán nước?dù họ làm ăn với trung-quốc,đơn giản vì họ dân chủ,nhân quyền…..lợi tức chia điều cho dân,chứ không ăn một mình như CSVN,quá đơn giản dể hiểu,CSVN thích lãnh đạo VN đời đời tham nhũng đời đời nên mới lệ thuộc trung-quốc,nay kính

Leave a Reply to Minh Đức