WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Đồng chí ta, đồng chí địch

Chỉ cần điểm qua cách xưng hô cũng thấy hiện lên một phần lịch sử quan hệ vừa bi vừa hài giữa Việt Nam và Trung Quốc, mà can dự rõ nhất là danh từ đồng chí.
Tình đồng chí giữa lãnh đạo hai nước đạt độ nồng ấm nhất vào những năm 60 của thế kỷ hai mươi.

Khi đó, mặc dù gần trăm triệu người dân Trung Quốc chết hoặc trước sau cũng chết bởi cuộc đại cách mạng văn hóa, thì nó vẫn không ngăn được Tố Hữu, vì tình đồng chí, viết: Trung Quốc đó bàn tay nào huyền diệu/ Đã nắn lại cả dung nhan dáng điệu/Mặt đồng khô xóa sạch những bờ ngăn/ Như mặt người tươi giãn những đường nhăn.

Thân tình đến nỗi, trẻ con Việt Nam cũng gọi ông Mao là “Bác”. Đây là giai đoạn Trung Quốc muốn Việt Nam “đánh Mỹ đến người cuối cùng”, vì thế họ sẵn sàng là “hậu phương bao la của Việt Nam” như lời ông Mao! Nhưng hóa ra từ khi ấy, khi là đồng chí thắm thiết của nhau, khi “cùng chí hướng” giải phóng nhân loại, xóa bỏ biên giới, “Bác Mao” đã chuẩn bị kỹ càng để chiếm đoạt biển đảo của “con cháu Bác” ở bên Việt Nam. Cú lừa để có cái Công hàm 1958 đầy bi hài là một bằng chứng.
Bác Hồ và bác Mao

Đồng chí ta, đồng chí địch

Năm 1974, Trung Quốc đánh chiếm Hoàng Sa, lúc ấy do chính phủ Việt Nam cộng hòa kiểm soát. Vì là đồng chí nên Miền Bắc bắt buộc phải im lặng, như là chẳng liên quan gì đến mình, như là việc của hai quốc gia láng giềng*. Dân chúng miền Bắc không hề có bất cứ thông tin gì, cảm xúc gì vì vậy họ không có chút cảm giác nào về chuyện mất mát lãnh thổ. Hoặc nếu có bộ phận nào biết thì lại thấy như là điều may mắn vì kẻ thù (Việt Nam cộng hòa mà miền Bắc gọi là Ngụy quyền), mất đi một vị trí chiến lược có thể thọc vào sườn hậu phương xã hội chủ nghĩa! Danh từ đồng chí cho phép xác định Trung Quốc là bạn, còn người anh em phía Nam bị mặc nhiên coi là thù! Liệu có biến cố nào bi hài và thê thảm hơn trong lịch sử người Việt?**
 Điều gì phải đến sẽ đến, mọi thứ nham hiểm của Trung Quốc nấp sau danh từ đồng chí cuối cùng cũng lộ mặt. Hơn 50 mười ngàn “con cháu bác Mao” (số ước tính của Hoa Kỳ) ở cả hai bên bị chết trong cuộc tắm máu nhau dọc 6 tỉnh biên giới, trong đó cứ một người rưỡi Tầu đổi một mạng An Nam. Năm 1979 Hà Nội ra sách trắng về quan hệ Việt-Trung, tố cáo Trung Quốc phản bội, chơi đểu, lợi dụng Việt Nam khó khăn để mưu thôn tính từ từ. Thế là chẳng có anh em con cháu gì nữa, chỉ đích danh “bè lũ phản độngMao” là những kẻ chủ mưu ăn thịt người Việt, sau khi đã no thịt người Hán. Trong Hiến pháp Việt Nam năm 1980 thậm chí còn ghi rõ Trung Quốc là kẻ thù trực tiếp, lâu dài, nguy hiểm. Những nhà lãnh đạo Bắc Kinh đương nhiên là những kẻ xâm lược. Có bài báo gọi đám con cháu của Tần Thủy Hoàng là “những con chó Trung Nam Hải”, còn Đặng Tiểu Bình thì là “thằng lùn cao bồi”. Chế Lan Viên, tác giả của câu thơ nôm na nổi tiếng “Bác Mao không ở đâu xa/ Bác Hồ ta đó chính là bác Mao”thì lúc ấy có hẳn cả một bài thơ “Vịnh thằng lùn”, viết về Đặng Tiểu Bình, khá dài, theo thể tự do, trong đó có câu, đại ý: Thằng lùn mặc quần bò/ Thằng lùn thích súc-cù-là…(Có lẽ vì lịch lãm nên nhà thơ không nỡ bảo thằng lùn thích cứt Mỹ nữa thôi!). Bài thơ này, nếu tôi nhớ không lầm thì in trong tập “Hoa trên đá”. Nhưng không riêng Chế Lan Viên- chỉ là nghệ sĩ,- nhạy cảm với thời tiết chính trị, trong vô số phát biểu của các chính trị gia chuyên nghiệp lúc ấy cũng không ngần ngại gọi các đồng chí một thời ở Bắc Kinh là lũ phản động quốc tế, những tên lính gác cho bọn tư bản….
Năm 1985, khi đó tôi đang đóng quân ở Lào Cai, vẫn còn thấy sáng nào hai bên cũng chĩa loa vào nhau qua sông Hồng, một bên réo Tập đoàn phản động Mao-Đặng, gán cho đủ thứ tội, một bên át đi bằng loa công suất lớn gấp bội, ồm ồm chỉ đích danh “bè lũ Lê Duẩn” kèm theo hàng chục kết án. Chúng tôi được quán triệt nhất nhất gọi Trung Quốc là bọn bành trướng Bắc Kinh. Trong 10 bài hát mà mỗi quân nhân phải thuộc hồi ấy, gọi là 10 bài hát điều lệnh, có bài Tiếng súng đã vang trên bầu trời biên giới của nhạc sĩ Phạm Tuyên, trong đó có câu: “Quân xâm lược bành trướng dã man”. Ngày nào trước mỗi cuộc tụ tập, liên hoan, tất cả lại đồng loạt gào lên: “Quân xâm lược bành trướng dã man”.
Danh từ “đồng chí”  biến mất khỏi mọi văn bản của Việt Nam, khỏi ngôn ngữ đời sống xã hội khi gắn với Trung Quốc. Ai dám cả gan dùng nó để gọi Trung Quốc thì đích thị là kẻ vô loài, thiếu văn hóa chính trị tối thiểu, có dã tâm bán nước. Không ai lại cùng chí hướng với kẻ thù truyền kiếp!
Cho đến sau năm 1990, mà rồi lịch sử sẽ hé lộ và vì thế mà chúng ta biết có cuộc gặp Thành Đô. Các nhà lãnh đạo của chúng ta, những người rõ ràng là rất lép vế trong hội nghị đó, có thể sẽ còn bị lịch sử chế giễu vì mất cảnh giác, khờ khạo nhưng tôi tin là họ có cả phần trong sáng nữa. Họ tin rằng chủ nghĩa xã hội cần phải được bảo vệ bằng mọi giá và xem ra chỉ còn Trung Quốc-dù là gã láng giềng hay chơi bẩn-nhưng khả dĩ làm nơi cố thủ an toàn cho giáo lý Mác. Vì, như ông Nguyễn Đức Bình, nhà lý luận hàng đầu của Đảng khẳng định: “Nếu thời đại hiện nay không còn là thời đại quá độ từ chủ nghĩa tư bản lên chủ nghĩa xã hội trên phạm vi toàn thế giới nữa, thì đất nước Việt Nam chúng ta, Đảng Cộng sản Việt Nam từ nay sẽ đi theo con đường nào?”.Tức là số phận dân tộc bị đóng đinh câu rút, phải đi qua duy nhất một con đường hầm tên là “quá độ lên CNXH”, mà một đầu là thần chết! Không có lối thứ hai!  Nguy cấp thế kia mà. Dọa nhau thế ai chả sợ, nhất là những người quen đánh nhau hơn là đọc sách! Hoặc quá độ lên CNXH, hoặc chết! Các nước khác, như Nhật, Hàn, Singopore có cả ngàn lối đến tương lai, cũng kệ họ, không được phép ngó nghiêng. Ai bảo sinh ra là người Việt? Những người chủ trương như ông Nguyễn Đức Bình chỉ quên (hoặc cố tình không biết) một điều: các đồng chí Trung Quốc của họ chưa bao giờ coi chủ nghĩa xã hội là thứ gì quan trọng. Chúng ta hãy đọc lời giáo huấn đầy tính mỉa mai sau đây của Mao về giáo lý Mác, với cấp dưới ông ta: “Sở dĩ chúng ta nghiên cứu thuyết Các Mác không phải vì luận điệu tốt đẹp của nó, cũng không phải vì nó đựng một phép thần diệu để trừ ma quỉ. Nó không đẹp, nó cũng không thần diệu. Nó chỉ ích lợi.(TDA nhấn mạnh) Có nhiều người cho nó là thần dược trừ bách bệnh. Chính những người này đã xem thuyết Các Mác là một giáo lý. Phải nói cho những người này hiểu rằng giáo lý của họ không có ích lợi bằng phân bón. Phân bón còn làm giàu ruộng đất, giáo lý không làm được việc đó.”
 
Hội nghị Thành Đô đã đưa danh từ đồng chí trở lại trong quan hệ hai nước, tạo ra một giai đoạn hòa bình tương đối không thể nói là không quan trọng*** cho Việt Nam, nhưng về cơ bản nó gây nên những thay đổi âm thầm số phận người Việt theo hướng tiêu cực là chính. Vì là đồng chí nên mọi việc lớn bé Việt Nam đều phải tham vấn Trung Quốc. Phụ thuộc toàn diện. (Như tiết lộ mới đây của cụ Nguyễn Trọng Vĩnh về sự can thiệp của Trung Quốc vào vấn đề nội bộ nhất không chỉ của Việt Nam, mà của bất cứ quốc gia nào, là vấn đề chọn nhân sự lãnh đạo đất nước). Trung Quốc âm thầm và ráo riết chuẩn bị mọi mặt để chiếm biển Đông nhưng lấy tình đồng chí làm vật che mắt Việt Nam. Vì tình đồng chí Việt Nam không dám công khai vạch tội Trung Quốc ăn hiếp ngư dân Việt, luôn phải gọi chệch đi. Tầu Trung Quốc rành rành nhưng phải gọi là “tầu lạ”. Suốt bao nhiêu năm Việt Nam không dám chọn bạn tốt để chơi (bất cứ quốc gia nào cũng tốt với Việt Nam hơn Trung Quốc), dù biết là có lợi lâu dài cho đất nước, chỉ đơn giản vì những người bạn ấy đều không cùng hội cùng thuyền với Trung Quốc. Bất cứ ai nhắc đến dã tâm của Trung Quốc cũng bị coi là làm ảnh hưởng đại cục, phá quấy an ninh! Trung Quốc tận dụng triệt để cái hàm thiếc đồng chí để kìm hãm Việt Nam, cả trong đối ngoại lẫn đối nội. Chưa bao giờ danh từ đồng chí mang lại nhiều lợi lộc cho Trung Quốc như giai đoạn hai chục năm vừa qua. Tất nhiên người thiệt hại to lớn là Việt Nam.
 Viết đến đây tôi bỗng muốn dừng lại để tìm về nguồn gốc của danh từ đồng chí. Nó là bùa chú gì mà giam hãm Việt Nam trong vòng cương tỏa của Trung Quốc đơn giản đến thế, khiến số phận dân tộc cứ vật vã tơi bời bởi họ lâu đến thế và liệu nó còn tự tung tự tác đến bao giờ?
Hầu như mọi ngôn ngữ lớn đều có từ đồng chí và chắc chắn lúc khởi thủy nó không mang mầu sắc chính trị. Nó được dùng tại Trung Quốc từ hàng ngàn năm trước khi xuất hiện những người theo chủ nghĩa cộng sản. Trong những bang hội, những tổ chức xã hội đen có tổ chức, những băng nhóm chính trị hoạt động ngoài vòng pháp luật như Hội tam hoàng ở phương Đông, tổ chứ 3K chuyên giết người tàn bạo ở Mỹ vì phân biệt chủng, các thành viên đều là những người cùng chí hướng. Đảng Quốc Xã của Hitler, các đảng viên cũng xưng với nhau là đồng chí. Tình đồng chí đậm nhất có lẽ thuộc về đảng của Pôn-pốt. Cùng đi ăn cướp cũng là đồng chí. Chỉ đơn giản vì nó là cùng chí hướng, một khái niệm thuần túy ngôn ngữ. Nó chẳng hề có xuất thân danh giá như nhiều người vẫn tưởng. Về sau nó được chính trị hóa và trở nên “linh thiêng” như ta đang thấy.
Sau sự kiện giàn khoan HD-981, số phận của từ đồng chí lại một lần nữa trở nên mong manh và bi hài. Các báo của nhà nước đều dùng từ ông, ngài để gọi các lãnh đạo Trung Quốc. Lần đầu tiên sau hơn 20 năm, Đài truyền hình Việt Nam không dùng từ đồng chí trước tên Dương Khiết Trì khi đưa tin ông này sang Hà Nội. Bởi vì chính Trung Quốc đã làm cho từ đồng chí trở nên rất giả dối, sống sượng, đồng nghĩa với từ lừa lọc. Chả lẽ qua ngần ấy biến cố, lộ rõ bộ mặt đểu cáng, dã tâm độc ác của Trung Quốc, lại vẫn là đồng chí (cùng chí hướng) của nhau thì thật lố bịch? Cả trăm triệu người dân Việt đầy lòng tự trọng “quyết không đổi chủ quyền thiêng liêng lấy thứ hữu nghị viển vông” chắc chắn sẽ cảm thấy bị làm nhục và nổi giận. Xác đồng bào của họ vẫn còn bập bềnh trên biển Đông bởi súng đạn Trung Quốc. Chẳng ai chấp nhận cùng chí hướng với kẻ cướp chính đất nước mình, giết anh em, đồng bào, người thân của mình, ngoại trừ phải gọi rõ ra là đồng chí địch!
Lịch sử quan hệ hai quốc gia suốt hàng ngàn năm qua (ít nhất là đến trước năm 1949) cho thấy chưa bao giờ người Việt cùng chí hướng với người Hán. Đơn giản vì lợi ích lãnh thổ của Trung Quốc luôn đi kèm với việc thôn tính hoặc gặm nhấm Việt Nam. Trong hoàn cảnh  phải sống cạnh một gã khổng lồ thì hòa hiếu luôn là điều kiện sống còn để Việt Nam tồn tại và phát triển. Nhưng cũng chính lịch sử cho thấy, Việt Nam muốn có hòa hiếu thực sự với Trung Quốc thì phải độc lập tối đa với họ. Mà muốn vậy thì Dân tộc phải là lợi ích cao nhất của mọi tính toán chính trị, được thể hiện trong chiến lược quốc gia tầm nhìn hàng trăm năm****, là sản phẩm của tầng lớp trí thức tinh hoa chưa bị nhiễm độc bởi bất cứ khẩu hiệu mang tính phô diễn lập trường nào, nghĩa là hoàn toàn tự do và trong sạch. Không có cách nào khác. Mọi ảo tưởng về sự mật thiết dựa trên tương đồng ý thức hệ hoặc sự gắn bó mang tính đảng phái, rốt cuộc chỉ là cách tự sát từ từ.
Tạ Duy Anh - Quê Choa 
——————————————
*Trong một liệu nào đó mà tôi không nhớ, cho rằng sau khi Trung Quốc làm chủ hoàn toàn Hoàng Sa, Hà Nội có gửi điện “cảm ơn” Cộng hòa nhân dân Trung Hoa đã “giải phóng giúp” miền Bắc một phần lãnh thổ khỏi tay kẻ thù? Trung Quốc im lặng. Nếu quả thực có chuyện như vậy thì có thể coi đó là bằng cớ gián tiếp xác định chủ quyền của phía Việt Nam với quần đảo này. Nhưng chưa thấy thông tin chính thức nào xác nhận chuyện đó.
** Quan hệ giữa Trung Quốc đại lục và Đài Loan y như quan hệ giữa Bắc và Nam Việt Nam về mức độ thù địch và ý thức hệ. Nhưng khi Mao lệnh đánh chiếm Hoàng Sa, chính quyền Đài Loan, dựa theo lợi ích của người Hán, nhanh chóng ngầm tạo điều kiện để hải quân Trung Quốc thuận lợi trong việc di chuyển tiếp cận vị trí tác chiến. Cứ nghĩ thế mà thấy cay đắng cho người Việt mình!
*** Chúng ta cần thêm cả một chút công bằng khi phán xét Hội nghị Thành Đô. Tình thế đất nước lúc đó đã như trứng để đầu gậy, cần phải có hòa bình để tìm cách thoát hiểm. Đáng trách là ở những gì diễn ra sau đó, kéo dài mấy chục năm, bỏ lỡ cơ hội vàng hòa nhập với thế giới văn minh, hiện đại hóa đất nước, tạo sức mạnh cả quân sự, ngoại giao, uy tín quốc tế… đặng xác lập quan hệ bình đẳng với Trung Quốc.
**** Chừng nào còn chưa có một Chiến lược quốc gia trong phát triển, Việt Nam sẽ chỉ là một đất nước nghiệp dư trong giải quyết mọi vấn đề, may ăn, rủi chịu, thua thiệt là chính.

6 Phản hồi cho “Đồng chí ta, đồng chí địch”

  1. NON NGÀN says:

    ĐỒNG CHÍ

    Khởi đầu ông Mác khật khùng
    Hô hào vô sản phải đoàn kết nhau
    Khắp cùng bốn biển năm Châu
    Dựng xây thế giới tiến lên đại đồng !

    Hai trăm năm cũng qua rồi
    Bao nhiêu thất bại quả Trời thấy không
    Đúng là bánh vẽ đại đồng
    Tiêu điều thế giới trăm phần ngổn ngang !

    Một trăm triệu mạng đi đoang
    Theo lời ông Mác dậy vang ngày nào
    Stalin đến ông Mao
    Cuối cùng Pôn Pốt té nhào nhe răng !

    Vẫn từng đồng chí rất hăng
    Chiến tranh biên giới nhiều phen vỡ đầu
    Liên Xô – Trung Quốc một màu
    Việt Nam – Trung Quốc một màu khác chi !

    Khmer đỏ trước ra đi
    Vẫn tình đồng chí đồng nghì Việt Nam
    Tới khi đồng chí “cáp duồng”
    Bị ngay đồng chí đạp luôn xuống mồ !

    Thơ ngây ông Nguyễn Đức Bình
    Trước đây dám nói lẫy lừng một câu
    Con đường quá độ một màu
    Đi lên xã hội dễ nào bỏ đi !

    Nay thì biện bạch làm gì
    Giàn khoan nó cắm dễ gì nó thôi
    Hoàng Sa nó lấy mất rồi
    Lưỡi bò nó liềm lần hồi biết sao !

    Đúng là thuyết lý tào lao
    Có người vẫn cứ tin vào đấy thôi
    Thành Đô hiệp nghị ký rồi
    Đố ai biết được những gì ở trong !

    Phải chăng lịch sử đi đoong
    Nếu tình đồng chí thau vàng lộn thin
    Dân ta thì mãi im lìm
    Quyền đâu lên tiếng mà tìm công minh !

    Nên chi bao nỗi bất bình
    Muốn tìm ông Mác cạo râu cho rồi
    Tiếc thay ông đã qua đời
    Chỉ tình “đồng chí” sáng ngời còn kia !

    NGÀN TRĂNG
    (24/6/14)

  2. Nguyễn Thế Viên says:

    HCM và CSVN đã đầu độc nhân dân vN về tình đồng chí với bọn Tàu xâm lược. Với kỹ thuật tuyên truyền hiệu quả và lên tục trong thời gian dài họ đã tẩn não được nhiều người, trong đó bọn đầu não CSVN này nay là thành phần “trung kiên” nhất cho ý tưởng nô lệ Tàu đó!!!
    Chỉ có lật đổ CSVN mới có hy vọng thoát Tàu!
    Nguyễn Thế Viên

  3. bau says:

    Hình minh họa là Chu Ân Lai và Hồ Chí Minh có lẻ tác giả nhầm

  4. Trẻ says:

    Ảnh trên là lão Hồ và Chu Ân Lai. Cần thận trọng và chính xác đến chi tiết như thế.

  5. nguenha says:

    “Bác Hồ ta đó chính là Bác Mao ” thủ phạm bán nước chính là ” Thằng nầy đây”. Bớ bà con ơi !!!

Leave a Reply to bau