WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Giải mã lãnh tụ: Một đóng góp quan trọng của Trần Đức Thảo

Tài liệu tham khảo chính yếu: Trần Đức Thảo – Những Lời Trăn Trối

Tác giả: Tri Vũ – Phan Ngọc Khuê

Do Tổ Hợp Xuất Bản Miền Đông Hoa Kỳ ấn hành năm 2014

Sách dày 428 trang – giấy trắng, khổ chữ 12 – bìa giấy màu vàng.
* * *

PrintAd Yellow
Ở nước ta, thì có rất nhiều vị giáo sư dậy môn Triết học từ cấp trung học lên đến cấp đại học, trong đó đặc biệt là ở miền Nam, thì có một số vị được nhiều môn sinh quý trọng vì sự uyên bác với sở học vững vàng. Nhưng chỉ duy nhất có một mình ông Trần Đức Thảo (1917 – 1993) thì mới là người được gọi là triết gia – mà lại gây được sự chú ý và nể trọng trong giới học thuật riêng tại nước Pháp.

Từ thời còn trẻ lúc theo học tại trung học Albert Sarraut ở Hà nội, ông Thảo đã là một học sinh xuất sắc, rồi được học bổng qua học tại Pháp. Tại đây, ông lại thi đậu vào trường Cao đẳng Sư phạm (École Normale Supérieure ENS) là một trong những cơ sở giáo dục có danh tiếng hàng đầu của nước Pháp. Và chỉ ít năm sau đó, ông Thảo đã có bằng Thạc sĩ vào lúc chưa đày 30 tuổi. Cũng như nhiều trí thức khác ở Âu châu trong thập niên 1940 – 50, ông Thảo say mê với chủ thuyết Mác xít và coi đó là một thứ kim chỉ nam cho công cuộc cách mạng xã hội ở thế kỷ XX.

Vào năm 1949 – 50, ông Thảo đã có cuộc tranh luận trên báo chí với Jean Paul Sartre là một triết gia rất nổi tiếng thời ấy. Nhưng vào năm 1951, ông Thảo đã tìm cách đi qua ngả Liên Xô, Trung Quốc để về chiến khu Việt Bắc tham gia kháng chiến chống Pháp. Và thảm thương thay, kể từ đó là bắt đầu một cuộc đời bi đát đen tối vì ông bị đày đọa, nghi kỵ theo dõi kềm kẹp liên tục cho đến lúc chết ở Paris năm 1993.

Năm 1991, vào tuổi 74 ông Thảo mơi lại có dịp trở lại Paris và suốt trong 6 tháng cuối đời, ông mới kịp thổ lộ tâm sự thầm kín với vài người vốn có lòng quý trọng đối với triết gia. Và nhà báo Tri Vũ ở bên Pháp đã rất công phu nghe lại các cuốn băng ghi âm về các cuộc nói chuyện đó – để viết thành cuốn sách “Trần Đức Thảo – Những Lời Trăng Trối” mà vừa được ra mắt công chúng vào tháng 5/2014.

Khác với trường hợp của Luật sư Nguyễn Mạnh Tường là người đã viết cuốn Hồi ký bằng tiếng Pháp nhan đề là “Un Excommunié” (Kẻ bị khai trừ, đã có bản dịch ra Việt ngữ) – ông Thảo thì không để lại một cuốn sách nào kể lại cuộc đời đày dãy những truân chuyên sóng gió của mình trong suốt 40 năm sống dưới chế độ cộng sản. Nên ta có thể coi cuốn sách này như là một sự gửi gấm cho hậu thế biết về cuộc đời nhiều cay đắng éo le của ông vậy.

Vì lý do cuốn sách này vừa được nhà báo Phan Thanh Tâm ở Minnesota viết bài giới thiệu với rất nhiều chi tiết và phổ biến vào giữa tháng 6 mới đây, nên tôi thấy không cần phải trình bày dài dòng gì thêm nữa. Mà tôi chỉ xin tập trung về một khía cạnh rất quan trọng được ghi trong Chương 12 nhan đề “Giải mã Lãnh tụ” trải dài đến 70 trang (từ trang 258 đến 328).

Tôi coi đây là một đóng góp rất quan trọng của ông Trần Đức Thảo trong việc góp phần “Giải trừ Huyền thọai Hồ Chí Minh” – mà mới do Nhóm của quý vị Trần Quốc Bảo và Nguyễn Hữu Lễ phát động trong vòng 7 – 8 năm nay. Xin được trình bày vấn đề dưới các mục sau đây:

I – Gặp mặt lãnh tụ.

1 – Ba lần gặp gỡ trực tiếp với vị Lãnh tụ hàng đầu Hồ Chí Minh.

Ông Thảo thuật lại có đến tất cả 3 lần ông trực tiếp gặp gỡ và nói chuyện với “Ông Cụ”. Còn rất nhiều lần khác, thì ông Thảo chỉ được bố trí cho có mặt “để làm cảnh” mà thôi – do đó mà không có gì đáng nói về chuyện này.

Lần thứ nhất, ông Thảo gặp gỡ và nói chuyện với ông Hồ là vào tháng 6 năm 1946 tại Pháp. Lúc đó, ông Thảo là đại diện cho khối người Đông Dương sinh sống tại Pháp.

Lần thứ hai là vào cuối năm 1952, ông được bố trí để gặp lãnh tụ trong ít phút thật ngắn ngủi tại một nơi trong An Tòan Khu (ATK) ở vùng Việt Bắc.

Lần thứ ba là vào năm 1964, ông được chỉ định trình bày quan điểm về chiến tranh và hòa bình trước giới lãnh đạo cao cấp tại văn phòng Phủ Chủ Tịch. Ngay sau buổi thuyết trình đó, ông Hồ có nói vài câu có phần lơ là miễn cưỡng, mà không hề bày tỏ sự nhiệt tình thân mật gì đối với ông Thảo cả. Ông thuật lại là vào mấy phút cuối bài thuyết trình của ông, thì ông cụ tỏ vẻ mặt cau có vì không đồng ý với quan điểm của thuyết trình viên đã “không theo đúng với sách lược chủ chiến” của giới lãnh đạo đảng cộng sản thời ấy.

Qua 3 lần trực tiếp gặp mặt và nói chuyện với “Cụ Hồ” và qua sự quan sát về sinh họat của lãnh tụ hàng đầu này trong nhiều năm, cũng như nhờ thâu thập thêm được nhiều thông tin từ những nhân vật gần gũi thân tín với “ông cụ” – mà ông Thảo đã có những nhận xét thật là chính xác, sâu sắc về ông Hồ Chí Minh – mà tôi sẽ xin ghi lại chi tiết hơn trong mục II tiếp liền sau mục I này.

2 – Những lần gặp gỡ với các lãnh tụ Trường Chinh và Lê Duẩn.

Ông Thảo cũng còn thuật lại những lần gặp gỡ trao đổi với các nhà lãnh đạo cộng sản cao cấp khác nữa, đặc biệt là các ông Trường Chinh và Lê Duẩn.

Vào cuối năm 1955, ông đã có dịp trao đổi chuyện trò khá lâu với ông Trường Chinh, ông Thảo cũng thẳng thắn bày tỏ quan điểm của mình về khía cạnh nhân bản, nhân ái của cuộc cách mạng lý tưởng – điều này khác biệt hẳn với chủ trương xúi giục hận thù giữa các tầng lớp nhân dân như trong Cải cách Ruộng đất hiện đang diễn ra thời ấy. Ông Trường Chinh trả lời hụych tọet thế này : “…Nhân lọai có tiến bộ là nhờ có chiến tranh… Vì cách mạng luôn luôn phải là ở trong vị thế của thời chiến tranh, cách mạng phải luôn luôn cần thấy rõ thù trong, giặc ngòai để mà chiến đấu!”…

Với ông Lê Duẫn, lại càng tệ hại hơn nữa. Ông Thảo kể lại : “Sau này cánh Lê Đức Thọ, Lê Duẫn thì rất gờm tôi, vì biết tôi muốn ngăn cản mở lại chiến tranh. Còn một lần gặp riêng ông Lê Duẫn, thì rồi ông ấy cũng không ưa tôi, vì lúc ấy, trong cương vị Tổng bí thư, ông ta muốn tôi chấp bút viết Hồi ký cho ông ấy. Nhưng sau khi ngồi cả tiếng đồng hồ để nghe ông ta giảng giải tư tưởng của ông, tôi đành trả lời thẳng là tôi nghe ông nói mà không hiểu gì cả! Vì thế mà sau này ông ấy cũng cay ghét tôi…”

II – Giải mã Lãnh tụ.

Thật ra những điều ông Thảo bộc bệch tâm sự như được ghi lại trong rất nhiều trang, đặc biệt là trong Chương 12 của cuốn sách này, thì cho đến nay cũng đã có nhiều người nói đến rồi. Nhưng cái lối phân tích cặn kẽ sâu sắc của vị triết gia đã “trải nghiệm, quan sát và nghiền ngẫm trong suốt 40 năm sống trong lòng chế độ cộng sản”, thì phải coi là rất có giá trị và có sức thuyết phục rất cao đối với phần đông người Việt chúng ta. Có thể tóm tắt lại trong mấy điểm như sau đây.

1 – Ông Hồ là một người có “cuồng vọng làm lãnh tụ”.

Theo dõi hành tung “xuất quỷ nhập thần” của “ông cụ” trong mấy chục năm tại khắp nơi ở hải ngọai với hàng trăm tên và bí danh khác nhau, ta dễ có thể nhận ra được cái tham vọng của một con người đa mưu túc trí, lúc nào cũng sẵn sàng làm bất kể việc gì miễn sao đạt được mục đích của riêng mình. Rõ ràng là ông nằm lòng cái lối mưu lược bá đạo của Machiavel, chứ không hề có chủ trương vương đạo theo truyền thống luân lý nhân bản của cha ông ta. Ngay cái tên ông chọn cho mình như “Ái Quốc”, “Vương”, “Chí Minh” cũng đủ nói lên cái tham vọng vượt mức của một con người làm chính trị rồi.

Xin trích một số đọan ngắn như sau : “Ông cụ” là một con người cực kỳ vị kỷ, mang mặc cảm tự tôn tuyệt đối… “Ông cụ” còn có tính đa nghi như Tào Tháo ấy…Anh phải biết là cho tới nay, những ai đã từng coi thường “Người”, từng tỏ ra ngang hàng với “Người”, thì sau đều đã vĩnh viễn bị lọai ra khỏi tầm nhìn của “Người”. Không ít người đã mất mạng, mất cả xác vì dám có ứng xử tay ngang như thế đấy… Người ta ưa kể cho nhau nghe rằng : Tạ Thu Thâu đã chết mất xác vì câu nói : “Ngòai Bắc có Cụ, trong Nam có… tôi” …!

2 – Cái “Bóng Ma Mao Trạch Đông”.

Vào cuối thập niên 1920, khi bị Comintern gán cho tội theo chủ trương “quốc gia chủ nghĩa hẹp hòi” và bị gạt ra rìa, thì “ông cụ” tìm cách “ôm chân Mao Trạch Đông” bằng cách tuyên thệ làm đảng viên đảng cộng sản Trung quốc và gia nhập hàng ngũ Bát Lộ Quân thuộc Giải Phóng Quân Trung Quốc. Nhờ thế, mà sau ít lâu, “ông cụ” đã trở thành một lãnh tụ vượt lên trên tất cả các cán bộ nòng cốt được đào tạo chính quy bài bản ở Liên Xô như Trần Phú, Lê Hồng Phong, Hà Huy Tập, Nguyễn Văn Cừ v.v…

Mà cũng vì thế cho nên “ông cụ” mới du nhập vào nước ta bao nhiêu tai họa phát sinh từ chủ trương sắt máu bạo ngược của cộng sản Trung quốc điển hình như các chiến dịch Chỉnh Huấn, Cải Cách Ruộng Đất v.v…

Và sau này, với chuyện hôi họp lén lút ở Thành Đô vào năm 1990, các ông Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười… đã ươn hèn quy phục giới lãnh đạo ở Bắc Kinh để mà “bán đất, nhượng biển cho Trung quốc” hầu cứu vớt đảng cộng sản đang lâm nguy của tập đòan họ. Làm như vậy, chính là họ tiếp nối cái chuyện bán nước của Hồ Chí Minh từ xưa vậy.

3 – Từ Hồ Chí Minh đến Trường Chinh, Lê Duẩn …, tất cả đều rất mực hiếu sát, hiếu chiến.

Trong suốt cuốn sách, ông Thảo nhắc lại đến cả mấy chục lần về việc ông tìm cách thuyết phục giới lãnh đạo cộng sản là :”Không nên chọn chiến tranh, mà phải dồn mọi năng lực vào việc xây dựng hòa bình”. Nhưng rõ ràng là tất cả các ông lãnh tụ này đều một mực hiếu chiến, nên đã phát động cuộc chiến tranh xâm chiếm miền Nam bằng mọi giá, bất kể đến tổn thất kinh hòang về nhân mạng, hay phải trả cái giá quá đắt là lệ thuộc nặng nề vào Trung Quốc và Liên Xô. Và ngày nay, dù cuộc chiến đã chấm dứt từ lâu mà xã hội chúng ta vẫn chưa làm sao có thể phục hồi lại được cái truyền thống nhân bản và nhân ái của cha ông mình.

Cũng vì chủ trương nhân bản hòa ái như vậy, mà ông Thảo bị họ liệt vào “lọai có vấn đề” để mà bị theo dõi, kiềm chế và trù dập rất gắt gao – đến nỗi mà ông đã phải giả vờ như người khùng, người hề, người mất trí để tránh khỏi bị ám hại.
Và cuối cùng, thì ông Thảo đã phải đanh thép kết luận rằng : Tất cả những sự tệ hại tàn ác xảy ra cho đất nước và dân tộc chúng ta, thì đều do cái học thuyết “đấu tranh giai cấp” mà ra. Và người thủ phạm gốc của tệ nạn này, đó chính là ông tổ sư Karl Marx đấy!

* * Từ ngày qua Pháp, ông Thảo đã cố gắng viết cho xong một cuốn sách thật nghiêm túc với lý luận chặt chẽ dựa trên những trải nghiệm bi đát của bản thân trong hơn 40 năm sinh sống ở Việt nam – cuốn sách cho xứng đáng với công trình của một triết gia. Nhưng tiếc thay, ông đã phải ra đi ở tuổi 76 mà chưa kịp hòan thành tác phẩm quan trọng này.
Vì thế mà tác giả Tri Vũ Phan Ngọc Khuê mới lấy nhan đề cho cuốn sách ghi lại những thổ lộ tâm sự uất nén đã bao nhiêu năm của ông Thảo là:

“Trần Đức Thảo – Những Lời Trăng Trối”

Cuốn sách chứa đựng nhiều thông tin thật quý báu để minh họa cho lập trường nhân bản, nhân ái và tính cương trực can đảm của vị triết gia có tên tuổi trong hàng ngũ trí thức ở nước ta cũng như tại nhiều nơi trên thế giới.

Người viết rất hân hạnh được giới thiệu với quý bạn đọc cuốn sách thật sự có giá trị này.

Hơn nữa, sự Giải mã Lãnh tụ (Deciphering) được trình bày với nhiều chi tiết xác thực trong cuốn sách sẽ giúp ích rất nhiều cho công cuộc “Giải trừ Huyền thoại Hồ chí Minh” (Demystifying) đã được phát động từ 7 – 8 năm nay.

Và cuối cùng người viết cũng xin được gửi lời cảm ơn đến tác giả Tri Vũ Phan Ngọc Khuê cũng như đến Tổ Hợp Xuất Bản Miền Đông vì sự cống hiến thật đáng ca ngợi này./

San Clemente California ngày 24 tháng Sáu năm 2014

© Đàn Chim Việt

 

 

8 Phản hồi cho “Giải mã lãnh tụ: Một đóng góp quan trọng của Trần Đức Thảo”

  1. Minh Đức says:

    Trích: “ông Thảo nhắc lại đến cả mấy chục lần về việc ông tìm cách thuyết phục giới lãnh đạo cộng sản là :”Không nên chọn chiến tranh, mà phải dồn mọi năng lực vào việc xây dựng hòa bình”. Nhưng rõ ràng là tất cả các ông lãnh tụ này đều một mực hiếu chiến”

    Hậu quả của việc gây chiến tranh kéo dài gần 20 năm trời là Việt Nam bị suy yếu và bị Trung Quốc lấn át.

  2. Minh Đức says:

    Khi ông Trần Đức Thảo đã biết bộ mặt thật của chế độ thì đã quá trễ, ông Trần Đức Thảo không thể bỏ miền Bắc mà đi được. Phải giả điên để mà sống. Giống như Tôn Tẫn giả điên để Bàng Quyên đừng giết. Bàng Quyên biết Tôn Tẫn có tài mà không dùng được cái tài của Tôn Tẫn thì muốn giết đi. Ông Trần Đức Thảo nói chuyện với các ông CS cao cấp mà tỏ ra không hề bị ảnh hưởng của tuyên truyền CS thì tính mạng của ông bị nguy. Kẻ dùng các luận điệu mê hoặc quần chúng thì ghét những người tỉnh mà mình không mê hoặc được.

  3. Việt Nhân says:

    Học cho cao mà không phân biệt đúng sai tin theo CS, rốt cục phải giả hề, giả khùng mặt mày lơ láo. Tới 74 tuổi CS thấy gần chết mới thả cho đi.

  4. Bùi lễ says:

    Có người thì gặp Hồ chí Minh trước 1930 nhưng lại không gặp sau 1930 (1945-54 thí dụ)

    Còn có người không gặp Ho6` chí Minh trước 1930 mà gặp sau này 1945 ==> về sau
    Hình như không có ai biết/gặp mặt nói chuyện với Hồ chí Minh trước 1930 rồi gặp lại ông
    ta sau này .
    Như vậy Hồ chí Minh vẩn còn là môt bóng mà kho6ng ai biết ông này là thằng Tàu hay
    thằng Việt.

  5. Ti says:

    Triết gia giỏi chủ nghĩa, nhưng đến cuối đời mới biết Marx sai, đứa trẻ lớp bây giờ ở Đức cũng đã biết điều đó. Chẳng qua ông không có quyền như những người tàn ác kia thôi

  6. NGÀN THI says:

    CẢM THƯƠNG TRẦN ĐỨC THẢO

    Ông người đột biến thông minh
    Nước nhà thời giặc thật tình đáng khen
    Trời Tây vạn dặm băng băng
    Ông đi qua Pháp nốt thăng cuộc đời !

    Paris ông học những gì
    Học ngành triết học quả thì lạ ghê
    Nước đang áng mây che
    Tư duy ông hẳn muốn bề sáng soi !

    Chẳng may như cá thòi lòi
    Cánh còn chưa mọc mà đòi leo cây
    Vậy nên Thuyết Mác mê say
    Ông thành vung vít cối chày cãi ngang !

    Những nhà trí thức ngang hàng
    Ông đem biện chứng mà phang vào đầu
    Bởi tin Các Mác nhiệm mầu
    Ông quên triết học lúc đầu ông qua !

    Rồi thì ông bọc qua Nga
    Luồn qua Trung quốc tách xa kinh thành
    Paris ánh sáng rành rành
    Quyết tâm về nước đứng phe Cụ Hồ !

    Rủi thay chưa vững cơ đồ
    Tâm nào sẳn để Cụ Hồ tiếp ông
    Trường Chinh, Lê Duẩn ông tìm
    Cũng đều thế giới im lìm vậy thôi !

    Giờ ông quả thật bồi hồi
    Non sông đất nước như nồi “xúp de”
    Khuyên can ông cũng lo le
    Đâu ngờ núi đá lại đè lên ông !

    Nên Trần Đức Thảo đi đoong
    Một đời lận đận lang thang vật vờ
    Khiến “nhà triết học” trơ vơ
    Tự mình cám cảnh đã thờ Mác xưa !

    Nhưng rồi sáng nắng chiều mưa
    Vòng quay ông lại cũng về Paris
    Già rồi còn biết làm chi
    Thôi thì viết lại những gì đã qua !

    Thương thay Trời chẳng giúp mà
    Nửa đường đứt gánh quả là vô duyên
    Tự nhiên đột tử mới phiền
    Công trình ngừng lại thần tiên thảy buồn !

    Chỉ còn cách kể ngọn nguồn
    Thu băng tiếng nói cho đời về sau
    Tâm tình u uẩn bấy nay
    Đem ra bộc lộ nhằm ngay Cụ Hồ !

    Thương thay thời vận cơ đồ
    Chữ lầm đâu phải một người mà thôi
    Nên Trần Đức Thảo hỡi ôi
    Một đời bốc khói hóa thành sương tan !

    THI NGÀN
    (26/6/14)

    • TIẾNG NGÀN says:

      Xin đọc : Nước ta đang áng mây che
      SẮC NGÀN

    • Nguyễn Trọng Dân says:

      Lai rai chơi…

      “Trăm năm một cặp song tài
      Thơ Ngàn- Triết Thảo trần ai khó bì !”
      *************************

      THƠ NGÀN- TRIẾT THẢO

      Triết Trần Đức Thảo ra sao ,
      Thơ Ngàn thế ấy ai nào thua ai!
      Mỗi người mỗi vẻ trần ai
      Triết ngu có Thảo , vần …sai có Ngàn.

      Tử sinh gom góp bẻ bàng
      Thảo buồn trắc trở… thơ Ngàn ..lung tung
      Mác Lê làm Thảo điên khùng
      Thơ Ngàn thi ý lùng bùng theo sau

      Thời gian thấm thoát trôi mau
      Thảo ôm uất hận- Ngàn chào đói no
      Thế thời cũng khéo dở trò
      Thơ Ngàn- Triết Thảo… hẹn hò.. gặp nhau.

      Thơ Ngàn dang dỡ trước sau
      Thảo ôm triết Mác- té nhào tư duy
      Tơ duyên kết nối lạ kỳ
      Thơ Ngàn- Triết Thảo , sắt chì sánh đôi .

      Vần trăng lắm lúc bẻ đôi
      Thơ Ngàn- Triết Thảo , một đôi vững bền !
      Câu thơ- tư tưởng bồng bềnh
      Thơ Ngàn – Triết Thảo MÔNG MÊNH HÃI HÙNG

      Dẫu rằng thơ- triết như khùng
      Năm đường bảy lối dễ trùng với ai
      Trăm năm một cặp song tài
      Thơ Ngàn- Triết Thảo trần ai khó bì !

Phản hồi