WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

“Thoát Trung”, “thoát Cộng” và “thoát Sợ”, cái “thoát” nào là nền tảng?

Thoát Trung kiểu gì đây?

Thoát Trung kiểu gì đây?

Chuyện “thoát Trung” là điều mà đảng CSVN cần thiết phải làm, có trách nhiệm phải làm và có thể làm được để đất nước thoát khỏi hiểm hoạ Bắc thuộc lần thứ năm đang có nguy cơ rất lớn trở thành hiện thực. Tuy nhiên, cho tới nay, nhà cầm quyền CSVN chưa hề tỏ một dấu hiệu nào đáng tin tưởng chứng tỏ thiện chí thật sự muốn “thoát Trung” để cứu nguy đất nước cả.

Hiện nay, qua việc bỏ tù những người chống Trung Cộng xâm lược như Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, Việt Khang, Bùi Minh Hằng, Phương Uyên, Nguyên Kha, v.v… và qua việc đàn áp mạnh tay những người biểu tình chống Trung Cộng xâm lược, ta thấy rõ ràng rằng những người dân yêu nước, muốn bảo vệ lãnh thổ lãnh hải, chống Trung Cộng xâm lược… đều không chỉ bị Trung cộng mà ngay cả CSVN coi như kẻ thù cần phải tiêu diệt.

Hành động của Trung cộng xâm phạm chủ quyền biển đảo của Việt Nam, bắn giết ngư dân Việt Nam, đặt nhiều giàn khoan dầu vào vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, rõ ràng là hành động xâm lược Việt Nam cách nghiêm trọng, thế mà CSVN không hề có một hành động nào mạnh mẽ và hữu hiệu ngăn cản hành động xâm lược đó cả. Chính vì thế, hành động xâm lược của Trung cộng có điều kiện để càng ngày càng leo thang. Qua thái độ của CSVN đối với Trung Cộng và đối với người dân yêu nước, ta có thể đoán ngay được rằng CSVN vẫn sẵn sàng làm công cụ cho Trung cộng, tiếp tay với Trung cộng trong mưu đồ thôn tính Việt Nam.

Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, ắt hẳn đất nước Việt sẽ không thoát khỏi tình trạng bị Trung Cộng thôn tính. Đừng chờ khi Việt Nam đã trở thành một tỉnh của Trung cộng rồi, chúng ta mới dám xác định những điều vừa kể.

Ý thức được nguy cơ ấy, chẳng lẽ dân Việt lại phó thác số phận dân tộc mình cho đảng CSVN quyết định ra sao cũng được? Chẳng lẽ cả một dân tộc có lịch sử chống Tàu rất anh hùng lại phó mặc để CSVN dâng đất nước cho Tàu? Chẳng lẽ chúng ta lại sẵn sàng cúi đầu chấp nhận làm thân phận người dân thuộc địa của Trung cộng?

Trong hoàn cảnh này, người dân Việt Nam nếu không tự cứu mình thì chẳng ai có thể cứu mình được. Toàn dân chúng ta phải dành lại quyền quyết định số phận của mình chứ không thể phó thác quyền ấy cho đảng CSVN, vốn đã từng nhiều lần bán đất bán biển của tổ tiên cho kẻ thù dân tộc. Vì thế, vấn đề trước mắt của người dân Việt trong và ngoài nước hiện nay không phải là chuyện “thoát Trung”, mà là “thoát Cộng”. Nghĩa là phải thoát khỏi ách thống trị của chế độ CSVN, không để cho CSVN đè đầu cưỡi cổ và toàn quyền định đoạt số phận cho cả dân tộc nữa. Một khi đã “thoát Cộng” thì việc “thoát Trung” cũng trở nên rất dễ dàng.

Đối với nhà cầm quyền CSVN, “thoát Trung” vốn chỉ là cái ngọn, còn cái gốc của vấn đề này là CSVN có chấp nhận từ bỏ tham vọng muốn “muôn đời trường trị” trên dân tộc Việt Nam hay không, có sẵn sàng từ bỏ quyết tâm bám lấy quyền lực để cưỡi cổ đè đầu người dân Việt Nam hay không, có thật sự từ bỏ ý định làm công cụ cho tham vọng bành trướng của Trung Cộng hay không. Nếu không, việc “thoát Trung” chỉ là ảo tưởng!

Tương tự như vậy đối với người dân Việt Nam, “thoát Cộng” cũng chỉ là cái ngọn, còn cái gốc của vấn đề là người dân Việt có thoát được nỗi sợ hãi mà chế độ CSVN đã gieo vào lòng mỗi người dân từ nhiều thập niên qua hay không. Nếu không, việc “thoát Cộng” cũng chỉ là ảo tưởng! Nỗi sợ hãi này đã trở thành “cố hữu”, đã ngấm vào mạch máu của từng người dân Việt; vì ngay từ khi cướp được chính quyền năm 1945, CSVN đã áp dụng ngay chính sách khủng bố để giết hại, bỏ tù, xách nhiễu, đe dọa bất kỳ người dân nào dám nói hay dám làm điều gì bất lợi cho tham vọng “muôn đời trường trị” của họ. Vụ Nhân Văn Giai Phẩm là một điển hình. Nỗi sợ hãi đối với sự khủng bố của CSVN vẫn luôn luôn đè nặng trên tâm thức của rất nhiều người Việt, kể cả trong nước lẫn hải ngoại, khiến họ không dám làm những gì mà lương tâm, lòng yêu nước hay sự hợp lý đòi hỏi. Đây là thành công rất lớn của cộng sản, nhờ vậy mà chế độ CSVN vẫn tồn tại suốt gần 70 năm qua, dù đảng này từ rất lâu đã trở nên bất xứng trong việc lãnh đạo đất nước, dù đảng này đã làm đất nước tụt hậu hàng trăm năm so với những nước chung quanh, dù dân chúng từ lâu rất căm phẫn trước những hành vi vô cùng tàn bạo của đảng này đối với người dân…

Đừng nói gì đến nỗi sợ của người dân trong nước là những người đang trực tiếp sống dưới sự cai trị hà khắc của CSVN, mà ngay cả người Việt ở hải ngoại, dù sống trong những đất nước tự do, vẫn có rất nhiều người bị nỗi sợ ấy ám ảnh. Thật vậy, nhiều người ở hải ngoại không dám nói gì đụng chạm đến chế độ cộng sản dù điều nói đó là sự thật hay là điều cần thiết phải nói. Hoặc họ không dám công khai đi biểu tình để lên tiếng thay cho người dân trong nước đang bị CSVN bức hại cách bất công và bị bịt miệng không nói lên được nỗi uất ức của mình.

Ở những đất nước tự do như thế, tại sao họ lại sợ CSVN vốn cách xa có khi tới nửa vòng trái đất? họ sợ những gì? − Thưa: họ sợ không được toà đại sứ hay lãnh sự CSVN tại đất nước họ đang sống cấp giấy phép cho họ về Việt Nam; họ sợ khi về thăm quê hương sẽ bị công an CSVN mời làm việc, gây phiền nhiễu cho họ, vân vân và vân vân. Nếu người dân của một đất nước cứ chấp nhận “cúi đầu”, “khom lưng” như vậy, thì dân tộc ấy có bị những chế độ bất lương cưỡi lên đầu lên cổ mình hẳn nhiên không có gì là lạ?!

Nỗi sợ bị CSVN khủng bố khiến rất nhiều người dân không dám phản đối những tội ác của các cán bộ CSVN. Ngay cả những vị rao giảng những tôn giáo có chủ trương chống ác khuyến thiện, cũng vì sợ mà đành phải chấp nhận cái nguỵ biện này: “Từ bản chất, tôn giáo nào cũng có sứ mạng chống ác và khuyến thiện; tuy nhiên chống lại những tội ác do ai làm thì cũng đều tốt, đều nên làm và phải làm; nhưng chống lại tội ác do CSVN gây nên thì không được phép, vì chống ác trong trường hợp này là làm chính trị, mà tôn giáo thì không làm chính trị!” Nhiều vị hùng hồn rao giảng chủ trương “vô úy” hay khuyến khích hành vi “vô úy thí” của Phật, hay cổ võ lời khuyên “Đừng sợ những kẻ chỉ làm hại được thân xác mà không làm hại được linh hồn…!” của Đức Giêsu [1], nhưng chính bản thân họ lại rất sợ bị công an CSVN phiền nhiễu, đến độ không dám nói sự thật, không dám chống bất công, đành chấp nhận nói sai sự thật, sẵn sàng dung dưỡng bất công!

Nhưng rất may cho dân tộc ta là hiện nay xuất hiện càng ngày càng đông những người dân vượt thắng sợ hãi, không sợ khủng bố, nhất là giới trẻ. Họ dám mạnh mẽ lên tiếng tố cáo tội ác của CSVN, kể cả tội của những lãnh đạo cao cấp nhất chế độ, dù biết rằng sau đó họ có thể bị CSVN bỏ tù hoặc mưu hại. Trong số đó có nhiều người rất trẻ tuổi và là phái yếu như Công Nhân, Thanh Nghiên, Thục Vy, Hoàng Vy, Minh Hạnh, Phương Uyên, v.v… Bí quyết gì khiến họ dám “thoát Sợ”, dám lên tiếng cho sự thật, cho công lý, dám làm những hành động mà lòng yêu nước đòi hỏi?

Bí quyết để “thoát Sợ” chính là sẵn sàng chấp nhận chính những gì mà bản năng khiến mình sợ sẽ xảy ra. Thật vậy,

− Ai sẵn sàng chấp nhận chết sẽ không còn sợ chết nữa.
− Ai sẵn sàng chấp nhận vào tù sẽ không còn sợ tù nữa.

− Ai chấp nhận bị công an liên tục mời “làm việc”, bị công an bắt cóc giữa đường, bị công an hành hung… thì sẽ không còn sợ những thứ ấy nữa.

Hiện nay, biết bao người thuộc đủ mọi giới, mọi tầng lớp đã thoát được những nỗi sợ cố hữu ấy, lẽ nào người khác lại không? Nhất là những người tự hào có bản lãnh, những người đáng lẽ phải làm gương về điều này!?

Sống trong một chế độ phi nhân, chủ trương khủng bố như chế độ CSVN, những ai không chấp nhận bị đau, bị khổ, bị phiền nhiễu, bị bạc đãi, bị tù đày, thậm chí bị giết… thì luôn luôn phải triền miên sống trong sợ hãi. Trong đó, có những người rất khổ tâm, bị lương tâm thường xuyên cắn rứt, vì họ bị sợ hãi khống chế nên đã làm nhiều điều hèn nhát, trái với những gì lương tri hay lương tâm đòi hỏi.

Nói chung, do bản năng ham sống sợ khổ, chẳng ai tự nhiên lại chấp nhận cái chết, chấp nhận đau khổ, chấp nhận tù đày, chấp nhận bị phiền nhiễu cả… Người ta chỉ chấp nhận những thứ đáng sợ ấy khi người ta muốn đạt được những giá trị rất lớn, hoặc muốn tránh khỏi những tai họa đáng sợ hơn gấp bội, chỉ lúc ấy người ta mới sẵn sàng trả giá bằng cách chấp nhận những điều đáng sợ kia.

Xin lấy một minh họa cho dễ hiểu. Chẳng hạn, chẳng ai muốn mất tiền, mất của, mất nhà mất cửa cách phi lý, thậm chí mất như thế là một nỗi sợ. Nhiều người đã ngất xỉu khi bị mất một món tiền thật lớn. Nhưng nếu mất tiền để đạt được một điều gì có giá trị lớn gấp bội thì người ta sẵn sàng chấp nhận mất. Thậm chí họ còn vui mừng khi đã đạt được cái giá trị mà mình đã bằng lòng trả giá bằng sự mất mát kia. Người ta cũng sẵn sàng chấp nhận mất một món tiền rất lớn để khỏi mất đi một số tiền lớn hơn, hoặc để tránh được một tai hoạ nào đó.

Tương tự như thế, các nhà đấu tranh dân chủ trong nước sẵn sàng chấp nhận vào tù, chịu thiếu thốn, đau đớn, nhục nhã, thậm chí cả cái chết là để đạt được một giá trị lớn hơn gấp bội, đó là sự tự do và hạnh phúc của cả một dân tộc. Nếu không nhắm cái giá trị cao cả đó, không ai dại gì dấn thân vào con đường nguy hiểm ấy cả.

Chẳng hạn Kỹ sư Đỗ Nam Hải đã tuyên bố: “Tôi sẵn sàng bước vào một nhà tù nhỏ để dân tộc này sớm bước ra khỏi nhà tù lớn. Nhà tù lớn ấy hiện nay mang tên là Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam” [2]. Hay như chị Bùi Thị Minh Hằng đã thét lên trong một cuộc biểu tình: “Chúng tôi nằm xuống để dân tộc này đứng lên; chúng tôi chết để dân tộc này được sống” [3].

Hoặc có người sẵn sàng chịu đau khổ hay chết đi để các thế hệ con cháu mình được sống yên vui, thoải mái hơn mình, như một người biểu tình ở Bắc Phi đã nói: “Tôi sẵn sàng chết để ngày mai con tôi không phải sống như tôi” [4]. Hay để công lý và sự thật được thực hiện, như tinh thần của một câu ví dụ trong một tự điển Pháp nọ: “Tôi không quan tâm chính quyền làm gì mình. Tôi sẵn sàng vào tù miễn là sự thật được phơi bày” [5]. Hay để bảo vệ nhân quyền như Voltaire: “Tôi có thể không đồng ý những điều anh nói nhưng tôi sẵn sàng chết để bảo vệ quyền anh được nói những điều đó” [6].

Tóm lại, muốn “thoát Trung” thì phải “thoát Cộng”. Muốn “thoát Cộng” thì phải “thoát Sợ”. Muốn “thoát Sợ” thì phải sẵn sàng chấp nhận những điều tệ hại có thể xảy ra. Muốn chấp nhận những điều tệ hại có thể xảy ra thì phải ý thức được một giá trị thật lớn, thật cao cả mà mình cần đạt tới, hay phải ý thức được một hiểm họa khủng khiếp mà mình phải tránh, xứng đáng để đánh đổi bằng cách chấp nhận những điều tệ hại kia xảy đến.

Trường hợp của dân tộc Việt Nam hiện nay, muốn được tự do, muốn thoát khỏi nguy cơ bị Trung cộng thôn tính, muốn cho con cháu mình mai hậu không phải làm thân trâu ngựa cho ngoại bang, người dân phải chấp nhận “tìm cái sống giữa cái chết”. Tương tự như những người vượt biên tìm tự do sau 1975.

Khi chấp nhận vượt biên tìm tự do, người ta đã phải chấp nhận những bất trắc mà họ biết có thể xảy đến hoặc chắc chắn phải xảy đến như:

− bỏ nhà bỏ cửa, bỏ người thân ở lại,
− gia đình bị ly tán,
− bị lường gạt mất vàng, mất của (do bị lừa đảo),
− bị công an bắt và bị tù,
− bị chết ngoài biển làm mồi cho cá, hay chết trong rừng làm mồi cho thú dữ,
− bị cướp biển, phụ nữ bị cướp hãm hiếp,
− phải sống thiếu thốn nhiều năm trong các trại tị nạn,
− v.v…

Những điều bất hạnh đó ai cũng sợ, nhưng những người vượt biên sẵn sàng chấp nhận tất cả chỉ vì mong đạt được một giá trị lớn hơn, đó là TỰ DO. Thật vậy, chỉ vì tự do, người ta sẵn sàng trả giá rất đắt, như tác giả Nam Lộc đã nói lên trong bản nhạc “Xin Đời Một Nụ Cười”:
“Tự do ơi tự do! tôi trả bằng nước mắt
“Tự do hỡi tự do! anh trao bằng máu xương
“Tự do ôi tự do! Em đổi bằng thân xác.
“Vì hai chữ tự do! Ta mang đời lưu vong.” [7]

Người Mỹ có câu nói nổi tiếng: “Freedom is not free” (tạm dịch “Tự do không phải là thứ cho không”). Muốn có tự do thì phải trả giá. Tự do rất xứng đáng được trả giá rất cao vì nó quý giá vô cùng: “Không có gì quý hơn độc lập, tự do” đối với cá nhân cũng như đối với cả dân tộc. Nó là thứ quý nhất, không có gì quý hơn, kể cả mạng sống; vì sống mà không có tự do thì “thà chết sướng hơn!” (nhiều người nói như thế!).

Hiện nay, đa số người dân chưa ý thức được nỗi khổ của mình, của con cháu mình, của cả dân tộc mình khi đất nước bị Bắc thuộc lần nữa. Nếu họ ý thức được nỗi đau và nỗi nhục vô hạn mà người dân Tây Tạng, Tân Cương, Nội Mông đang phải chịu kể từ khi đất nước họ trở thành thuộc địa của Trung cộng, nếu người dân Việt ý thức được Trung cộng đã đối xử tàn bạo thế nào đối với các học viên Pháp Luân Công vốn cùng một giòng máu Hán tộc với họ, thì họ sẽ hiểu được nỗi đau và nỗi nhục của mình lớn thế nào khi đất nước mình lọt vào tay Trung cộng. Lúc đó, họ mới có cảm nghĩ và thái độ “không thể ngồi yên” như nhạc sĩ Việt Khang:
“Tôi không thể ngồi yên khi nước Việt Nam đang ngả nghiêng,

Dân tộc tôi sắp phải đắm chìm, một ngàn năm hay triền miên tăm tối!
“Tôi không thể ngồi yên, để đời sau cháu con tôi làm người!
Cội nguồn ở đâu, khi thế giới này đã không còn Việt Nam?”

Lúc ấy họ mới thấy tội ác của CSVN “tày trời” như thế nào khi hiện nay CSVN đang sẵn sàng làm công cụ cho Trung cộng, đồng lõa, tiếp tay giúp Trung cộng xâm lược và thôn tính Việt Nam.

Do đó, chuyện cần thiết phải làm cho kịp thời hiện nay là phải “thoát Sợ” để có thể “thoát Cộng” hầu có thể “thoát Trung”!

Một trong những khẩu ngôn rất giá trị nói lên bí quyết để “thoát Cộng” là: “Đừng sợ những gì cộng sản làm, hãy làm những gì cộng sản sợ”. Khẩu ngôn này gồm hai vế “Đừng sợ” và “Hãy làm”. “Đừng sợ” là nội dung chính của cả bài này. Còn “Hãy làm” thì chúng ta cần xác định xem cộng sản sợ gì nhất. Thưa: điều cộng sản sợ nhất hiện nay, chính là sợ người dân không còn sợ khủng bố nữa, nghĩa là CSVN rất sợ chính sách khủng bố của mình bị vô hiệu hóa, không còn hữu hiệu hay tác dụng nữa. Cộng sản tồn tại được là nhờ người dân sợ khủng bố. Khi người dân không còn sợ khủng bố nữa, thì đó là lúc nỗi sợ hãi sẽ quay ngược trở lại để trở thành nỗi kinh hoàng cho chính kẻ khủng bố. Và đó là lúc chính thức báo hiệu “hết thời” cho cả một chế độ phi nhân tàn bạo.

Houston, ngày 11-7-2014

Nguyễn Chính Kết

© Đàn Chim Việt

———————————————-

[1] Xem Kinh thánh, Mátthêu 10,28.
[2] Xem bài “Phương Nam Ðỗ Nam Hải: Tôi sẵn sàng chấp nhận mọi thử thách”: (http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/PhuongNamDoNamHaiIAmReadyToGoToJail_Khanh-20070522.html)
[3] Xem bài “Cuộc biểu tình 2/6/2013: 5. Chúng tôi nằm xuống để dân tộc này đứng lên” (http://nguyentuongthuy2012.wordpress.com/2013/06/06/cuoc-bieu-tinh-262013-5-chung-toi-nam-xuong-de-dan-toc-nay-dung-len-2/)
[4] Xem bài “Tầm vóc các cuộc nổi dậy của nhân dân Bắc Phi: chống tham nhũng, chống độc tài hay gì nữa?” (http://boxitvn.blogspot.com/2011/03/tam-voc-cac-cuoc-noi-day-cua-nhan-dan.html)
[5] “Je me fichais de ce que les autorités allaient me faire. J’étais prêt à aller en prison le temps qu’il fallait pour faire reconnaître la vérité” (http://en.glosbe.com/fr/en/aller%20en%20prison)
[6] Khi nghe Voltaire nói như thế, có người bèn dẫn một con sói đến trước mặt Voltaire và nói: “Thưa ông đây là một con cừu.” Voltaire lắc đầu nói: “Đó không phài là con cừu. Đó là con sói. Nhưng tôi sẵn sàng chết để bảo vệ quyền anh được nói rằng đó là một con cừu” (xem http://daohieu.wordpress.com/2013/03/19/nhat-ky-dan-den/)
[7] Nghe và xem “Xin đời một nụ cười” (https://www.youtube.com/watch?v=gOcDy4yeuFs; http://lyric.tkaraoke.com/23448/Xin_Doi_Mot_Nu_Cuoi.html)

16 Phản hồi cho ““Thoát Trung”, “thoát Cộng” và “thoát Sợ”, cái “thoát” nào là nền tảng?”

  1. haleyt. says:

    Muốn Thoát Trung thì phải Thoát Cộng
    Muốn Thoát Cộng thì phải Thoát Sợ.
    Muốn Thoát Sợ thì phải Đối điện Đối Đầu,Nhìn thăng vào mặt Cộng mà kết hợp mà tranh đấu như những bạn trẻ đang tranh dấu ,đang ngồi tù ,đang sẵn sàng ngồi tù. Họ là DTMinh Hạnh.là LTCN,P. Uyên, B Hằng ,PT Nghiêm ,TP Tần hay V Khang ,NTTrung và vv và vv…Họ không màu mè viết lách,dạy khôn dạy dại ai. Họ nhắm thẳng cs qua những bất công đói vói người dân nghèo mà cs đã dựa vào giai cấp này đẻ thành công.Thành công rồi bỏ rơi họ ,lại dàn áp .bóc lột họ “hơn mười ngày qua ”
    Họ dấn thân xông lên tuyến đầu mổi khi biểu tình ,mổi khi tranh đấu,chớ không phải họ ra nơi tranh đấu ,núp trong quán cà phê hay đi dạo xa xa đẻ gọi và tự coi mình là trâu đánh”
    Trí thức đó ,bằng cấp đó ,địa vị đó nhưng họ tranh đáu vói cs như thế đó thì làm sao thoát sợ? Cái sợ nó tiềm ẩn,cho nên nếu có hụ hợ chống (có chưng mực,vừa đũ như “kẻ vượt thoát csvm (Cồn Dàu /ĐN) cũng chĩ vì cái hộ chiếu ,một chân trời mơ ước và kèm thêm sự sợ hãi Bắc kộng năng nề thì làm sao “thoát cộng đẻ thoát trung?
    NCK cũng vậy , Ngày anh qua Mỹ tình hình chưa dên nổi trầm trọng như bây giờ và TC chưa làm dữ vói VC như bây giờ Nhưng anh vẩn đi ,đi đẻ “tìm cách quãng bá v/ đ chống cộng .” Nhưng người ta biết là “con người như thế thì chĩ làm được như thế !” .Và VÌ ANH SỢ …
    …Cho nên cùng thới với ANH ,chống ngjuy quyền VNCH xong chống Cộng sau 75 ,người ta thấy ít nhất LM NV LÝ.
    B/ S N Đ Quế,LTCN …KHÔNG RỜ QH và họ ở lại đẻ tiếp tục tranh đấu…
    ‘CHỐNG BỌN XÂM LƯỢC
    CHỐNG KẺ BÁN NƯƠC (vk)
    (h)

  2. Trần Khoa says:

    Câu hỏi của ông Nguyễn Chính Kết; “Thoát Trung”, “thoát Cộng” và “thoát Sợ”, cái “thoát” nào là nền tảng?

    Những hình ảnh dưới đây rất đáng cho chúng ta suy nghĩ;

    1) Dân Oan bị đánh trọng thương, bị chiếm đất trồng trọt

    Người dân đã biết đoàn kết, nhưng chưa đồng lòng hành động, nên đã “thoát sợ”, nhưng chưa thể “thoát cộng”!

    2) Muốn “thoát cộng” thì chúng ta phải học thuộc lòng bài hát, và hành động như dưới đây:

    DẬY MÀ ĐI ! Hỡi đồng bào ơi

    Khi “thoát cộng” là đã có thể “thoát trung”!

  3. Con Truong says:

    LÀM SAO THOÁT TRUNG. Muốn thoát sự phụ thuộc, chi phối của Trung cọng, nói đúng hơn, làm một thuộc quốc của Trung cọng, thì phải DIỆT, TRIỆT TIÊU nguyên nhân dẫn đưa VN vào con đường phụ thuộc Trung cọng. Nguyên nhân đó là đảng CSVN. Dĩ nhiên trong hàng ngũ đảng CSVN ngày nay vẫn có những đảng viên có tinh thần độc lập tự chủ, hiểu rỏ ý đồ Trung cọng sử dụng ” Muời sáu chữ vàng và bốn tốt” làm CÁI BẨY SẬP để biến VN thành một chư hầu theo mộng Hán hóa của chúng. Nhưng thành phần nầy không nằm trong thành phần lãnh đạo. Tại sao đảng CSVN lại mắc vào cái bẩy sập nầy? Bởi vì Bắc kinh đã mua chuộc nhào nặn dựng lên được những thành phần lãnh đạo đảng CSVN ngoan ngoản làm tay say, sẵn sàng bán nước cho chúng, để duy trì được địa vị, quyền lợi cá nhân, phe nhóm và sau cùng sự tồn tại của đảng CSVN dưới sự bảo trợ của Bắc kinh. Vậy để có thể giải phóng dân tộc, đất nước ra khỏi ách thống trị,Hán hóa thì không có cách nào khác hơn là phải vô hiệu hóa, triệt tiêu thế lực của tập đoàn mãi quốc cầu vinh nầy. Triệt tiêu, vô hiệu hóa như thế nào là nhiệm vụ của toàn dân. Toàn dân VN ai cũng biết Bắc kinh có khả năng thao túng, áp đặt chính sách thực dân, nô lệ hóa đất nước ta là nhờ bọn nay.

    • Bùi lễ says:

      “… nguyên nhân dẫn đưa VN vào con đường phụ thuộc Trung cọng. Nguyên nhân đó là đảng CSVN. …”

      Tôi thấy còn thêm một nguyên nhân nửa là dân VN đa số đã bị tư tưởng hóa từ Tàu . Thí dụ
      dung màu sắc, màu đỏ bị cã nước híp dâm trong ngày tết dzòm vào cã nước VN rất là
      Tàu . Ngay cã nhà thờ (Hải fo`ng làm thí dụ) sơn màu đỏ dzòm vào cứ tưởng là đang ở Bắc Kinh! (có lẽ sơn màu khác sợ công an hỏi thăm nên sơn màu đỏ cho tiện!) và nhiều
      chuyện khác trong cuộc song hang ngày nếu để ý ta sẽ thấy dân VN trong nước có tập quán như Tàu . Thoát Trung ? Trước hết mổi một người dân nên nên nhìn lại mình .
      xem thử .

  4. Bài viết của bác Kết nói chung là dở, tôi thấy nó nhàn nhạt giống như hàng chục bài trước đây vậy. Thoát sợ ư? Người viết phải làm gương thì người đọc mới tin. Bác Kết chả sợ việt cộng tí nào đâu, bác thoát sợ lâu rồi vì bác ý nay đã đàng hoàng làm công dân Mỹ. Nếu bác muốn người ta không sợ thì bác ấy có lẽ không nên chạy trốn đi tị nạn mới phải. Ngồi dưới gốc cây cứ hò người trên cây là “cứ leo lên đi, đừng sợ gió to, đừng sợ thì mới leo lên cao được!!”
    Giá mà bác Kết cũng chịu khó leo lên cây cùng bọn em nhỉ thì tụi em chắc chắn sẽ thoát sợ đấy!!!
    Hoan hô bác K…ết.

    • Búa Tạ khủng says:

      Kết nào là Kết?
      Hoan hô bác K…ết.

      Đúng là con két! Chỉ có mấy chữ còn viết không ra hồn! Không dám đặt cho mình một bút hiệu, một cái nickname, mà đòi chê bai tác giả (Nguyễn Chính Kết)!

      Đứng trước cái chết, hay bị lưỡi lê họng súng dí vào cổ thì ai mà không sợ! Nhất là thái độ hung hăng như muốn ăn tươi nuốt sống của đám CA côn đồ nhà nước CSVN thì ai dại gì mà đứng cho nó giết.

      Nhưng nếu nhiều người hợp lực lại với nhau thì cái “SỢ” sẽ tiêu tan! Hãy xem đây:
      Hàng trăm người dân vây đánh hai cảnh sát giao thông.

      Theo báo Nguời Lao Động, vụ việc xảy ra vào lúc 17 giờ ngày 8-7 tại giao lộ tuyến đường Trần Hưng Đạo và Hoàng Văn Thụ, hai cảnh sát giao thông trong lúc truy đuổi một xe máy đã suýt tông trúng một người qua đường. “Tuy người suýt bị tông không bị thương tích nhưng ngay sau đó, hàng trăm người kéo đến đòi hành hung 2 cảnh sát giao thông trên”,

  5. Đoàn Cận Huy says:

    Thoát sợ, khó lắm anh bạn ơi. Sợ vợ, sợ con, sợ chủ…, nó còn cho mình con đường sống. Cộng sản thì nó chỉ cho mình con đường chết mà thôi, cho nên phải giục Cộng giết Cộng. Cộng thân Tàu, Cộng thân Nga, Cộng thân Mỹ, Cộng ăn nhiều, Cộng ăn không được, Cộng mất ăn, Cộng Nam, Cộng Bắc, Cộng chậm tiêu, Cộng tỉnh ngủ, Cộng vượt biên, Cộng hồi hương, Cộng dâm, Cộng say…
    Ai bảo VN độc Đảng?

  6. tonydo says:

    Thượng ngàn: (trích)
    Bởi tự do, độc lập có nghĩa phải tự do độc lập về mọi mặt, mọi đối tượng cụ thể. (hết trích)
    Xin đàn anh chỉ cho chúng em biết là hiện tại, quốc gia nào trên thế giới có được như vậy?
    Kính cám ơn.
    Em Tony.

    • TIẾNG NGÀN says:

      TỰ DO, ĐỘC LẬP !

      Tony hỏi mẹo cũng hay
      Trả lời cũng phải mẹo này mà thôi !
      Nước nào độc lập tự do
      Đó là những nước không nòi Mác Lê !
      Không mang ý hệ ê chề
      Tự mình tiến tới con đường thênh thang !
      Quả trên thế giới bộn bàng
      Kể sao cho hết con đàng là đây !
      Bởi vì nay mác hỏng rồi
      Lê thì hoen rỉ có ngồi mà than !
      Cho nên cần phải đàng hoàng
      Ném đi cho hết của oan trên đời !
      Thị trường mở rộng muôn nơi
      Nhập cùng thế giới quả trời tự do !
      Thênh thang độc lập ra trò
      Nước nhà không phải đắn đo điều gì !
      Tự mình tự chủ ta đi
      Cùng ai liên kết chỉ tùy vào ta !
      Chừng nào nếu thấy quỉ ma
      Thì ta lại trở về ta mấy hồi !
      Can chi mà phải tôi đòi
      Mãi hoài ý hệ mõi mòn nào hay !
      Nhân dân rạng rỡ mặt mày
      Bỏ đi cung cúc những gì vu vơ !
      Tự mình đứng giữa đất trời
      Chẳng cần luồn cúi trên đời một ai !
      Đó là độc lập tự do
      Thật tình thực chất chẳng lo điều gì !
      Công an nào có sợ chi
      Không còn toàn trị sợ gì công an !
      Chỉ khi còn Mác Lênin
      Công an dựa đó mới vin vào người !
      Giáo điều đúng thật hổ người
      Nhân danh đủ thứ hại người tự do !

      Ý NGÀN
      (14/7/14)

      • Chống Cộng says:

        Cái gọi là thơ của Ý NGÀN rất hay, hay gần bằng bài thơ CON CÓC:

        Con cóc trong hang
        Con cóc nhảy ra
        Con cóc nhảy ra
        Con cóc ngồi đó
        Con cóc ngồi đó
        Con cóc nhảy đi
        Con cóc nhảy đi
        Con cóc vô hang.

  7. DâM TiêN says:

    Tất cả các đảng Cộng Sản trên thế giới đã làm một công việc vô ích,
    faire l’ inutile, tốn núi xương biền máu, mà khi mở hai mắt …hí ra,
    thì thấy một sa mạc lạnh tanh minh mông…

    Liên Sô để mất 74 năm, Đông Âu để mất 45 năm…để trở về điểm cũ,
    bắt đầu lại như ngày nào…

    May mắn thay, riêng Cộng Phỉ an nam, đã làm Đoàn quân thừ Năm
    cho Hoa Kỳ, nên HK nới tay, sẽ giúp trở lại giống như VN Cộng Hòa,
    đó là nhờ công trình xây dựng mà Tư Bản đem vào khi bang giao 1995.

    Sau giai đoạn xây dựng Kinh Tế này, thí Hoa Kỳ sẽ cho CS VN đổi
    lốt Búa liềm, , bỏ búa liềm xuống, và…thành người dân Viêt Nam.

    CS VN khi biết lột xác, sẽ trở thành người dân phạm trù Cộng Hòa.
    Cuối cùng Miền Nam sẽ thắng, là thế . — Finally, SO VN Will WIN.

  8. Đại Nghĩa says:

    Tôi hoàn toàn đồng ý với nội dung bài viết của GS Nguyễn Chính Kết, nhất là câu khẩu ngôn:
    “Đừng sợ những gì cộng sản làm, hãy làm những gì cộng sản sợ”. Câu nói này có thể để làm
    câu châm ngôn cho người Việt Quốc gia.

  9. Thoat cong says:

    Ong Nguyen chinh Ket viet thi rat hay khi dang o nuoc ngoai nhung chinh ban than ong lam duoc bao nhieu phan tram cai gi ong da viet ? Dang kham phuc nhung nguoi trong nuoc dung len chong doi bao quyen nhu Dieu Cay ,Cong Nhan , Ta phong Tan…

  10. ĐẠI NGÀN says:

    THOÁT MÁC

    Đứng trước hiện tình nguy cơ tiến đến khống chế mọi mặt trong tương lai của TQ đối với VN, nhiều người VN hiện nay đã rất lo lắng đối với triển vọng phải lệ thuộc của đất nước và dân tộc vào TQ, mà hai dấu hiệu rõ ràng đã trở nên nổi cợm nhất hiện nay là việc họ ngang nhiên áp đặt giàn khoan HD 891 của họ vào thềm lục địa VN và tuyên bố công khai về đường “lưỡi bò” coi như sẽ phong tỏa toàn diện và vĩnh viễn VN về đường không và đường biển về mặt hướng đông.
    Trước thực tế bức xúc như thế, nhiều người VN đã nói lên nguyện vọng và yêu cầu VN cần phải “thoát Trung” và “thoát Cộng”. Nhằm xem xét vấn đề như trên có mang ý nghĩa và giá trị thế nào, có lẽ cần nên phân tích sâu thêm một số điểm như sau.
    Thật ra phong trào CS quốc tế đã lên mạnh trong thế kỷ trước là do Lênin đã áp dụng học học thuyết Karl Marx (1818-1883) vào cuộc cách mạng vô sản Nga 1917. Ý nghĩa của Lênin là tiêu diệt giai cấp tư sản, tiêu diệt nền kinh tế tư sản, tiêu diệt thị trường, tiêu diệt xã hội tư bản để biến nước Nga thành nước cách mạng vô sản làm đầu tàu đi đến cách mạng vô sản trên toàn thế giới, đúng theo học thuyết cách mạng của Mác.
    Sách lược chung của Lênin, của nước Nga xô viết, của khối CSQT trong suốt gần thế kỷ 20 đã qua không ngoài là xóa bỏ kinh tế thị trường, tiến hành nền kinh tế tập thể kế hoạch hóa, nhưng cuối cùng nó vẫn thất bại, LX và khối XHCN sau hết vẫn phải sụp đổ và tan rã, và ngay nay người ta đều biết rõ đó chỉ là nền kinh tế hành chánh đầy tính giả tạo, quan liêu, bao cấp, và thực chất hoàn toàn phản hiệu quả.
    Đúng ra học thuyết Mác chỉ là học thuyết để tham khảo. Nó là sự phản ứng ngược lại đối với nền kinh tế tư bản chủ nghĩa thời sơ khai mới lên. Học thuyết còn quá nhiều thiếu sót, nông cạn về các hiểu biết khoa học khách quan đối với các vấn đề về kinh tế, xã hội, chính trị, văn hóa, lịch sử nói chung của xã hội loài người. Nó là một sự quá khích, quá đà về một hướng mới để nhằm bẻ ngược lại với cái hướng cũ vốn đã có mà nó phản đối. Nhưng nó bất chấp rất nhiều quy luật tự nhiên khách quan của cá nhân và xã hội nên chỉ tỏ ra không tưởng và tất nhiên thất bại.
    Nhưng khi áp dụng hay vận dụng học thuyết Mác vào thực tế, Lênin đã tìm cách o ép nhằm cố thực hiện cho được yêu cầu, ý hướng của mình, đó là bằng biện pháp tuyên truyền để thuyết phục, khuất phục nhân tâm, và mặt tổ chức xã hội hoàn toàn chặt chẽ để khống chế và áp đảo nhân tâm. Do đó sức mạnh của Liên Xô cũ là có thật ở một số mặt, nhưng bù lại nó phải hi sinh vào đó rất nhiều mặt khác của con người và xã hội, có nghĩa nó đã hình thành, tồn tại và phát triển trong một thời gian nhưng đầy tính giả tạo, bề ngoài mà không hề có tính cách tự nhiên, thực chất, cùng ý nghĩa và giá trị khách quan thật sự.
    Do đó mọi đảng CS trên thế giới, mọi nước CS vào thời kỳ đó theo đúng mô hình của LX đều không đi ra ngoài một nguyên tắc hay bài bản chung đó, trong đó có cả Trung Quốc và VN, nhưng cuối cùng sau khi LX tan rã, cả TQ và VN đều quay về kinh tế thị trường tự do trở lại. Tức lại bắt đầu đi lên từ thời kỳ tư bản sơ khai mà không gì khác.
    Có điều tuy thay đổi về kinh tế xã hội, tức là đã nới lỏng rất nhiều, hoàn toàn bỏ hẳn kinh tế tập trung, kế hoạch hóa, hành chánh, quan liêu bao cấp, nhưng về mặt quyền hành trung ương, tổ chức độc đảng duy nhất, và về mặt ý hướng chính trị theo kiểu ý thức hệ, theo kiểu quan niệm giai cấp mà Mác đã vạch ra thì hầu quyết giữ, hoàn toàn không thay đổi. Tuy vậy người ta không thể quên được rằng chính LX và TQ đã nhiều lần chiến tranh về biên giới, VN và TQ cũng vậy, và VN và Khmer đỏ trước đây cũng vậy. Có nghĩa người ta chỉ nhân danh học thuyết Mác về những phương diện nào đó, hay nói khác đi học thuyết Mác đã hoàn toàn cho thấy không bao giờ xác đáng gì về các mặt hay về các kết quả trong thực tế.
    Như vậy kết luận, thoát Trung như nhiều người muốn nói quả thực rất khó nếu hai đảng CS hai bên vẫn còn bắt tay và liên kết chặt chẽ cùng nhau. Bởi vì họ không hề bỏ đi công thức đã có của ý thức hệ lý thuyết Mác Lê. Vì phía TQ vẫn còn nhân danh Mao, phía VN vẫn còn nhân danh Hồ Chí Minh, chí ít cũng bề ngoài, với ý nghĩa núi liền núi, sông liền sông như bao thế hệ qua rồi người ta vẫn còn quyến luyến như vậy.
    Nên nói cho cùng nếu lý thuyết Mác là đúng trong ý nghĩa khách quan, đúng trong giá trị thực tế, thì tại sao lại phải bỏ nó. Nhưng nếu lý thuyết Mác đã tỏ ra hoàn toàn không đúng trong ý nghĩa thực tế, trong giá trị khách quan mà cả non thế kỷ rồi mọi người đều biết, thì tại sao lại phải cứ theo nó ? Đó chính là điều mà đảng CS và mọi đảng viên CS cần phải tự mình lý giải trước nhất.
    Ông Hồ Chí Minh khi mới ngoài 20 tuổi, đi phiêu lưu đây đó, rồi tiếp cận với phong trào Cộng sản Quốc tế khi ấy, ông làm sao quán triệt được toàn diện học thuyết Mác như nhiều người ngày nay. Bởi vậy khi ông gia nhập vào Komintern ông chỉ trở nên thành viên hoạt động của chính tổ chức đó rãi ra toàn cầu khi ấy mà không là gì khác. Bởi khi đọc Luận cương của Lênin thì ý nghĩa của ông là con đường nhằm giải phóng thuộc đại mà có gì đâu khác. Bây giờ thì rõ ràng giải phóng thuộc địa cũng có nhiều cách, nhưng theo tiến trình của lịch sử đã có mà ông HCM đem lại thì ngày ngay tại VN học thuyết Mác đã từ lâu là một thực tế mà không ai được cho phép phản biện hay bác khước được. Bởi đó chính là niềm tin của bao người CS tức đảng viên CS từ trước đến nay và cũng là quyền lực của ĐCS do ông Hồ tạo nên và không ai được cho phép thoát ra khỏi quyền ấy. Nhưng thực sự từ lúc đầu, mọi người đi theo ông Hồ chỉ để nhằm chiến đấu với thực dân Pháp, giải phóng đất nước, chẳng ai khi đó nào có hiểu sâu xa học thuyết Mác là gì. Chẳng qua đó chỉ là mới hiểu nhem nhém qua tuyên truyền miệng kiểu nó là như thế, như thế vậy thôi.
    Cho nên đã là kết quả của lịch sử, là tác phẩm của lịch sử, do những người CS tạo ra, thì bây giờ trước hết cũng chỉ do chính người CS xem xét giải quyết, mà khó có ai có thể vào đó được. Bởi vì từ lâu họ đã long trọng xác nhận họ là đảng cầm quyền, đảng cầm quyền duy nhất, thì bây giờ mọi vấn đề trọng đại của quốc gia, dân tộc cũng phải do họ có trách nhiệm giải quyết trước tiên duy nhất. Bây giờ thì mọi bài học lịch sử đã hoàn toàn có rồi, thì không có gì còn phải hồ nghi, hoang mang nữa. Cho nên mọi tiếng đời để lại với đất nước sau này, với các thế hệ tương lai, về ý nghĩa trách nhiệm, công hay tội của họ như thế nào trước tiền đồ của dân tộc, trước triển vọng của đất nước, quả thật cũng đang ở trong tay họ, tức mọi đảng viên CS, mọi giới lãnh đạo CS, hay toàn đảng CS, mà không ở trong tay bất kỳ một ai khác, ít ra là trong lúc này.
    Còn nếu nói sâu xa hơn nữa, đảng CS ngày nay tuy tự tuyên bố là đảng cầm quyền, nhưng cái gì cao hơn Đảng, bao trùm cả Đảng vẫn chính là quốc gia, dân tộc, đất nước, mà không phải chỉ là Đảng. Như vậy đất nước phải là một thực thể độc lập, hoàn toàn không thể phải gắn gì vào với TQ. Bởi gắn tức là không còn sự độc lập tự do đúng nghĩa nữa. Nên khi đất nước thấy bị đe dọa mà mình yếu thế sẽ không còn tự chủ được, thì vẫn có quyền chọn liên minh với một hay nhiều nước kháng để giúp mình đứng vững. Đó là ý nghĩa và nguyên lý tự nhiên trong cuộc đời, đối với cá nhân hay đối với tập thể hoặc đối với cả một đất nước cũng thế. Đó luôn luôn là sự lựa chọn chính đáng, cần thiết, thức thời, sáng suốt mà không bất kỳ ai có thể phê phán, dị nghị về bất kỳ điều gì được. Bởi không có quyền như thế mới là sự tồi tệ mà không phải chính là cái quyền công khai như thế.
    Như vậy ý nghĩa đầy đủ nhất ngày nay của một đất nước độc lập, một dân tộc độc lập, chính là trước hết cần phải thoát ra mọi ý thức hệ giả tạo, bị áp đặt lên mình, bắt mình phải quy thuộc mà chính bản thân mình không hề lựa chọn. Bởi tự do, độc lập có nghĩa phải tự do độc lập về mọi mặt, mọi đối tượng cụ thể. Đó mới thật ý nghĩa tự hào, đúng đắn, quan trọng và cần thiết duy nhất mà mỗi quốc gia, đất nước đều cần phải có, nhưng không phải chỉ là điều hoàn toàn ngược lại. Bởi thoát Mác cũng có nghĩa thoát khỏi giáo điều độc đảng chuyên chính lạc hậu để trở nên một xã hội đa đảng dân chủ tự do tiến bộ thật sự, mà trong đó Đảng “Cộng Sản” cũng là một thành phần đã có sẳn. Có như thế mới tập họp, huy động được sức mạnh toàn dân, nhằm xây dựng được một đất nước tiến lên phát triển hiệu quả, ngoạn mục thật sự, để có thể trụ vững được chắc chắn trước bất kỳ sức mạnh xâm lăng nào ở đâu tới và tới vào lúc nào vẫn không sợ.

    THƯỢNG NGÀN
    (13/7/14)

Leave a Reply to ĐẠI NGÀN