WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Đảng hãy mau thoát khỏi nghịch cảnh “Hồn Trương Ba da Hàng Thịt”!

3

Câu chuyện dân gian “Hồn Trương Ba da Hàng thịt” chỉ dài hơn một trang sách in và có mấy nhân vật rất giản dị, nhưng với tính nhạy cảm thời đại và tài năng siêu việt, Lưu Quang Vũ đã biến thành vở kịch tầm cỡ nhân loại.

Tình cảnh Đảng Cộng sản Việt Nam từ khi ra đời tới nay, giữa lý luận và hành động cũng chẳng khác nào tình cảnh “Hồn Trương Ba da Hàng thịt”, hay “Hồn Các Mác, xác Bần nông”! Có điều khác là “hồn” của Trương Ba hay của Các Mác (Karl Marx) vào cái xác Đảng CSVN thì nó bị cái thân xác Bần nông làm lộn tùng phèo, bát nháo, chỉ còn là những khẩu hiệu, những ước muốn viển vông, huyễn hoặc; mà “hồn” ông Trương Ba hay “hồn” Các Mác thật cũng chẳng hiểu nổi cái mớ bòng bong trong đầu đảng CSVN – thân xác Bần nông, nó là cái quỷ quái gì!

Ngay từ năm 1930 khi Đảng CSVN mới thành lập, chả biết cái “hồn” lý luận “Đấu tranh giai cấp” của ông Mác cao siêu thế nào mà vào cái “xác phàm” Đảng CSVN lại thành ra “Trí, Phú, Địa, Hào – đào tận gốc, trốc tận rễ”! Rồi đến cải cách ruộng đất “long trời lở đất” khiến hàng vạn người chết tức tưởi, vì cái mồm tố điêu, cái tay quen cướp của, giết người!

Khẩu hiệu “Người cày có ruộng”, ước mơ ngàn đời của người bần, cố nông vừa có, chưa kịp sướng, thì Đảng thu gom luôn ruộng đất vào hợp tác xã… cho trắng tay! Kết thúc hơn 20 năm cao trào hợp tác hóa nông nghiệp, thắng lợi của “Đấu tranh giữa hai con đường” là “Cái đêm hôm ấy đêm gì?” khủng khiếp. Hợp tác xã tan vỡ, Đảng phải “Đổi mới”, “cởi trói”, chia ruộng cho nông dân để khuyến khích nông nghiệp phát triển. Nhờ đó Việt Nam không còn phải “vác rá đi xin bo bo và ngô cho súc vật” về ăn, mà còn xuất khẩu gạo nhất nhì châu Á… Thế rồi đùng cái, Đảng lại “thu hồi đất”, cưỡng chế khắp nơi, để trao đất cho các “tư bản mới nổi” và nông dân “thi đua” khiếu kiện thấu trời!?…

Cái lý luận “Làm chủ tập thể”, “Sản xuất lớn XHCN”, “Toàn dân bàn việc nước, sắp xếp lại giang sơn”… thành ra là nhập tỉnh, huyện, xã tùm lum, sau mươi năm tranh giành, đấu đá mệt nhoài, lại ăn mừng “tái lập” tỉnh, huyện, xã “vũ như cẫn”! Nhưng cơ mà… nhập cũng vớ bẫm, tách càng bẫm hơn, nên “cái thân xác” khỏe re, càng hăng hái tư duy “lý luận mới”… “Làm chủ thiên nhiên” thì “về cơ bản đã chặt phá xong rừng”, bô- xit, than, vàng, ti- tan đến cát, đá… cũng bị các loại “tặc” đào bới tung tóe, tan hoang; hầu hết các dòng sông bị chặt khúc ra làm thủy điện vô tội vạ; hầu hết ao hồ, sông suối bị ô nhiễm, bị “bức tử”! “Làm chủ xã hội” thì cả xã hội như chợ trời, đầy “con phe”, kẻ cắp, ma cô… “Làm chủ bản thân” thì càng “phê, tự phê” thì “bộ phận không nhỏ cán bộ đảng viên” thành “bầy sâu” lúc nhúc càng nhiều thêm! “Chủ nghĩa tập thể” lại biến thành những phe nhóm lợi ích phá nát đất nước và kỷ cương xã hội, tạo nên lối sống cá nhân tham lam vị kỷ trắng trợn chưa từng thấy trên đất nước này.

Cái lý luận về “Bỏ qua giai đoạn tư bản chủ nghĩa, tiến thẳng lên xây dựng chủ nghĩa xã hội – giai đoạn đầu của chủ nghĩa cộng sản – bằng tiến hành đồng thời ba cuộc cách mạng”… hóa ra lại là sau khi phá nát nền kinh tế – xã hội thì tái lập chế độ tư bản sơ khai ở Việt Nam; các quan chức cùng với những nhóm lợi ích của họ trở thành tầng lớp “tư bản đỏ”, còn nông dân, công nhân, ngư dân, diêm dân… là tầng lớp bị bóc lột tàn tệ. Nhóm người bị tha hóa, lưu manh hóa ngày càng gia tăng, hệt như F. Enghels mô tả trong “Tình cảnh giai cấp công nhân Anh” (năm 1844).

Cái mồm thì leo lẻo “Học tập làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”: “Không có gì quý hơn độc lập tự do” thì kéo nhau đến Hội nghị Thành Đô (1990) xin làm đồ đệ cho đại ca Trung cộng; Mồm nói “Đạo đức là gốc”, nhưng quan chức suy thoái đạo đức tuột dốc không phanh! Mồm nói “Cần, kiệm, liêm, chính, chí công, vô tư” nhưng quan chức đua nhau ăn cắp, ăn cướp, xây nhà lầu, sắm xe hơi, ăn chơi theo kiểu các ông hoàng, bà chúa… Của công bòn rút từ mồ hội, nước mắt của dân thì chi tiêu như phá, thất thoát hàng trăm tỉ, nghìn tỉ, chẳng coi ra gì! Ông Cụ nói: “Quân đội trung với nước…” thì nó bẻ queo thành: “Quân đội trung với Đảng…” (?), “Công an nhân dân” thành “Công an chỉ biết còn Đảng còn mình”; Tòa án nhân dân thì xử dân như kẻ thù, xử quan chức phạm tội như người trong nhà đóng cửa bảo nhau; “Đảng ta là đạo đức là văn minh…” thì “bộ phận không nhỏ” ngày càng to, biến thành “bầy sâu” lúc nhúc mê tín, dị đoan, dắt nhau “dò đá qua sông”, đi vào ngõ cụt! Cụ bảo “Chính phủ không làm được việc thì dân đuổi đi”, nhưng nó cứ trơ ỳ ra bảo “Đảng phân công”, “Đảng quy hoạch” nên không thể từ chức! Cụ bảo: “Dân chủ là cho dân mở miệng ra” thì nó còng tay, bịt miệng ai dám “mở miệng” phê phán những sai lầm, tội lỗi của nó! Cụ bảo “Việc gì có lợi cho dân phải hết sức làm, việc gì có hại cho dân phải hết sức tránh”, nó cứ làm ngược lại!… Thế mà quanh năm suốt tháng cứ phát động, chăng đầy pa nô, khẩu hiệu rồi sơ kết, tổng kết, nêu gương… học tập, làm theo Hồ Chí Minh!

Mồm xoen xoét: “Phải phát triển nhanh và bền vững” mà làm đường giao thông đắt gấp 3 – 4 lần của Mỹ, vừa khánh thành đã lún sụt; đường ống dẫn nước từ sông Đà về Hà Nội hơn một năm vỡ 9 lần, khiến bao người dân khốn đốn trong mùa hè; các công trình “Nghìn năm Thăng Long” thì mới mấy năm đã sập sệ. Biết bao nhiêu công trình ào ạt xây kém chất lượng, tranh thủ rút ruột ăn chia, nay mai hư hỏng hàng loạt, con cháu tha hồ “phá đi làm lại” và trả nợ còng lưng!… Tâm lý nhiệm kỳ chộp giựt, “bóc ngắn cắn dài”, “cái gì cũng ăn”, “Ăn không biết chán”, cốt “làm giàu cho con em nhóm ta, kệ cha con em chúng nó” phơi bày ra trên mọi lĩnh vực của đời sống, trước mắt bàn dân thiên hạ một cách trơ trẽn, sống sượng, lố bịch… Phát triển bền vững là những gì làm ngày hôm nay sẽ để lại cho muôn đời con cháu được hưởng phúc, hưởng lộc và không làm ảnh hưởng đến sự phát triển của các thế hệ mai sau. Thế mà môi trường bị hủy hoại, các công trình xuống cấp từng ngày, nợ chồng chất và “vấn đề chủ quyền đời ta không giải quyết được thì đời con, đời cháu, chắt ta tiếp tục giải quyết”!

Mồm lẻo lẻo ta khác tư bản ở chỗ “Nền kinh tế của ta là nền kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa, có sự quản lý của nhà nước”, nhưng chẳng ai chỉ ra “cái định hướng XHCN” nó tròn méo ra sao! Lại láu cá ở chỗ, cứ cái gì “suy thoái”, “tệ nạn”, “thoái hóa, biến chất”, tóm lại là tất cả cái gì xấu xa của chế độ là đổ tại “mặt trái của cơ chế thị trường” (?). Nhưng lạ hơn nữa là, đã biết cái “mặt trái” của nó đen đúa, bẩn thỉu như thế, mà các nhà lãnh đạo đến nước tư bản nào cũng khẩn khoản xin công nhận cho Việt Nam có cái “cơ chế thị trường đầy đủ”(?).

Lý luận “Ba dòng thác cách mạng của thời đại…” thì dòng thác chủ đạo “cách mạng xã hội chủ nghĩa” tan rã rồi. Mấy “nước anh em cùng ý thức hệ” thì Triều Tiên vừa cha truyền con nối kiểu vua chúa, vừa như Chí Phèo, thoát chết đói nhờ viện trợ lương thực, nhưng chỉ thích dọa đánh nhau; Cu Ba cũng đang “giành nhiều thắng lợi” bằng cách “cập nhật mô hình kinh tế” (rón rén theo kiểu tư bản) để xóa đói giảm nghèo; ông anh Trung cộng xây dựng CNXH theo màu sắc Đại Hán bá quyền, ban cho Việt Nam “4 tốt” + “16 chữ” để Đảng CSVN ngoan ngoãn thần phục, nhưng trước sự phẫn nộ của nhân dân, ông Thủ tướng phải nói “Quyết không đánh đổi chủ quyền thiêng liêng lấy cái thư hữu nghị viển vông”…Thì ra suốt bao nhiêu năm nay toàn ra sức bảo vệ, gìn giữ trân trọng, ôm hôn cái thứ hữu nghị viển vông với Trung cộng, còn thực tế lại là “sống trong vòng tay của bầy yêu quái”!

Cái nhãn “Đảng cộng sản”, “Nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” là phấn đấu cho lý tưởng “Cộng sản chủ nghĩa trên phạm vi toàn thế giới”, mà “mục tiêu của giai đoạn đầu là Chủ nghĩa xã hội” mới lãng mạn, mịt mùng làm sao! Còn trong thực tế thì dân bảo: “Chúng nó ăn như Rồng cuốn, nói như Rồng leo, làm như Mèo mửa!”. Trở lại với Đảng (của những người) lao động và nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, rồi theo con đường dân chủ để sống cho tử tế, chân thật với nhân dân…

Tóm lại, hồn vía Đảng ta toàn mung lung huyễn hoặc, trong khi hành động thì theo kiểu Hành vi chủ nghĩa: Thấy kích thích thì Phản ứng (S – R). Kích thích là “phong bì”, “chỉ thị” – phản ứng là ký đại, vơ đầy túi tham; là cưỡng chế, đàn áp không cần nghĩ đến hậu họa!

Chỉ có thoát ra khỏi nghịch cảnh “Hồn Trương ba, da Hàng thịt”, “Hồn Các Mác, xác Bần nông” mới thoát được “ngôn – hành bất nhất”, mới trở thành người BÌNH THƯỜNG để có suy nghĩ đúng đắn và nhất quán với hành động. Không “phi thường, vĩ đại, vô địch, quang vinh, muôn năm nữa”! Chỉ mong nó BÌNH THƯỜNG thôi! BÌNH THƯỜNG mới hòa đồng được với nhân dân, mới không trở thành “đứa con hoang đàng” giữa lòng dân tộc!

8 Phản hồi cho “Đảng hãy mau thoát khỏi nghịch cảnh “Hồn Trương Ba da Hàng Thịt”!”

  1. tonydo says:

    Biết bao nhà Thông Thái, bụng đầy chữ, óc chứa cả tỷ..tỷ Gíc Gờ dữ kiện, tay viết như rồng bay phượng múa, dài hút ngàn như dãy Trường Sơn mà người đời gọi là Sử Gia lên đàn khoa chân múa tay bàn về những cái đã qua của đất nước.
    Nào là Nguyễn Hiến Lê, nào là Dương Trung Quốc, thêm thầy Nguyễn Văn Lục.v.v.
    Nhưng chỉ cần đọc xong bài viết rất ngắn này của tác giả Mạc Văn Trang là thấy đầy đủ những gì “đảng đã cho ta sáng mắt sáng lòng” từ khi có đảng quang vinh.
    Cách hành văn dí dỏm, hài hước đưa người đọc lên một nấc thang văn hóa mới của thời đại. Người đọc cảm thấy nhẹ nhàng, không đao to búa lớn. Càng đọc càng vui.
    Hay, tuyệt!
    Toàn sự thật.
    Cám ơn tác giả.

    • Việt Tiến says:

      tonydo không cần phải chê bai người này khi ca ngợi người khác. Làm như vậy cũng y như cộng sản: luôn đặt mọi sự vật vào quan hệ đúng-sai; hay-dở; tốt xấu… Mà lịch sử đã cho thấy rằng cách đặt để vấn đề như vậy là sai lầm.

  2. Ác quỷ Việt cộng says:

    Thứ năm, 31 tháng 7, 2014

    Phái viên Liên Hiệp Quốc (LHQ) về tự do tôn giáo đã kết thúc chuyến thăm 11 ngày ở Việt Nam, và nói có vi phạm “nghiêm trọng” tại Việt Nam.

    Trong tuyên bố báo chí 13 trang bằng cả tiếng Anh và tiếng Việt, ông Heiner Bielefeldt phê phán việc ông “bị giám sát chặt” bởi công an, và một số người ông muốn gặp bị “đe dọa, sách nhiễu”.

    Mặc dù nói Việt Nam đã có “một số chuyển biến tích cực”, ông nói mình tin rằng “vi phạm nghiêm trọng…là thực tế” ở Việt Nam.

    Ông Heiner Bielefeldt, Báo cáo viên Đặc biệt của LHQ về tự do tôn giáo hay tín ngưỡng, được Việt Nam mời thăm từ 21 đến 31/7.

    Theo dõi

    Theo ông, các thảo luận ở Hà Nội, Tuyên Quang, thành phố Hồ Chí Minh và Vĩnh Long “nhìn chung đều cởi mở, thẳng thắn và mang tính xây dựng”.

    Nhưng ông nói từ 28 đến 30/7, dự định đi thăm An Giang, Gia Lai và Kon Tum của đoàn “không may đã bị gián đoạn”.

    “Tôi nhận được những thông tin đáng tin cậy là một số cá nhân tôi muốn gặp đã bị đặt dưới sự theo dõi chặt chẽ, cảnh cáo, đe dọa, sách nhiễu hoặc bị công an ngăn cản việc đi lại.”

    “Ngay cả những người đã gặp được tôi cũng không tránh khỏi việc bị công an theo dõi hoặc chất vấn ở một mức độ nhất định.”

    Phái viên LHQ cũng nói việc di chuyển của ông “bị giám sát chặt bởi ‘những cán bộ an ninh hoặc công an’ mà chúng tôi không được thông báo rõ, đồng thời sự riêng tư và bảo mật của một số cuộc gặp gỡ cũng bị ảnh hưởng.”

    Cải thiện nhưng còn khó khăn

    Ông Heiner Bielefeldt phê phán việc luật pháp cho phép chính quyền “nhiều không gian để quy định, giới hạn, hạn chế hay cấm việc thực hành tự do tôn giáo hay tín ngưỡng”.

    Ông bày tỏ “kinh ngạc thấy phạm vi của tự do tôn giáo vẫn còn rất hạn chế và không rõ ràng”.

    Ông kết luận rằng “những vi phạm nghiêm trọng đối với quyền tự do tôn giáo hay tín ngưỡng là một thực tế đang diễn ra ở Việt Nam – nhất là ở các vùng nông thôn, tuy không phải chỉ có ở nông thôn.”

    Ông Heiner Bielefeldt nói đây chỉ là những nhận xét sơ bộ.

    Báo cáo chính thức của ông sẽ được trình bày tại kỳ họp thứ 28 của Hội đồng Nhân quyền vào tháng 3 năm 2015.

  3. Thanh Pham says:

    Nếu còn lời

    Nếu quả thật còn lời
    Để tôi nói chuyện với
    Bọn mọi rợ giặc Hồ
    Đó là lời Đụ Mẹ!

    T.Phạm

    Nếu Còn…

    Chưa có dân tộc nào
    Gọi thằng đi theo giặc
    Bằng cha già dân tộc
    Như mình gọi Hồ tặc!

    Chưa có dân tộc nào
    Đi nghe lời một lũ
    Làm tay sai ngoại bang
    Như dân tộc Việt Nam!

    Vậy thì ta xứng đáng
    Con cháu họ Hồng Bàng?
    Ta cảm thấy nhục nhã
    Đi bưng bô cho Háng?

    Nếu còn là người Việt
    Biết cảm thấy xấu hổ
    Chúng ta phải hủy diệt
    Lũ mọi rợ cộng đồ!

    T.Phạm
    http://sangcongpha1.wordpress.com/

  4. Thanh Pham says:

    Quốc gia nào đáng sống
    Theo khảo sát Liên Hiệp Quốc?

    Cột đèn còn muốn đi
    Thì ai lại ham sống
    Cái xứ sở man ri
    Mọi rợ Viet Nam mi?

    Tới đây tôi lợm giọng
    Tôi không thể tiếp tục
    Hài tôị tụi Việt cộng
    Vì tôi thấy quá nhục!

    Tận cùng đáy địa ngục
    Bọn lãnh đạo quyền lực
    Vẫn vô cảm an nhiên
    Cướp bốc và áp bức

    Tàn ác với người dân
    Nhưng hèn hạ với giặc
    Mọi tội lỗi hôm nay
    Đều do tay Hồ tặc!

    T.Phạm

    http://sangcongpha1.wordpress.com/

  5. Dân Việt says:

    Đảng Đã Cho Tôi Sáng Mắt…

    Đảng đã cho tôi sáng mắt sáng lòng
    Nhìn thấy Miền Nam trong ngày giải phóng
    Vùng đất tự do, nhân quyền, hạnh phúc
    Bị đảng dập vùi, đại pháo xe tăng.

    Đảng đã cho tôi sáng mắt sáng lòng
    Nhận ra Miền Bắc nghèo nàn xơ xác
    Sau bao nhiêu năm theo đường của bác
    Dưới cái chế độ sở hữu toàn dân.

    Đảng đã cho tôi sáng mắt sáng lòng
    Nhìn thấy Sai gòn trong ngày hấp hối
    Hòn ngọc Viễn Đông tuyệt trần sáng chói
    U uất mang tên một kẻ tội đồ.

    Đảng đã cho tôi sáng mắt sáng lòng
    Nhìn lại Hà nội lầm than rách nát
    Và người dân tôi cơ hàn rệp mạt
    Trong cái xã hội làm chủ nhân dân.

    Đảng đã cho tôi sáng mắt sáng lòng
    Gặp anh phu xe ba gác sài gòn
    Trong giờ giải lao, ly bia vé số
    Tận hưởng cuộc đời, vui kiếp cần lao.

    Đảng đã cho tôi sáng mắt sáng lòng
    Nhìn lại chính mình, một kẻ nô vong
    Ton hót nói năng như loài chim vẹt
    Cày kéo thay trâu, cứt làm phân bắc.

    Đảng đã cho tôi sáng mắt sáng lòng
    Nhìn thấy quê hương gọi là thống nhất
    Hai Miền Bắc Nam đi làm hành khất
    Riêng đảng sang giàu cướp bóc non sông.

    Đảng đã cho tôi sáng mắt sáng lòng
    Nhận ra kẻ thù của toàn dân tộc
    Tên nằm trong trong lăng hại nòi
    phản quốc
    Đàn con lũ cháu bán nước cầu vinh.

    Đảng đã cho tôi sáng mắt sáng lòng
    Nhận ra vô luân giữa dòng chủ nghĩa
    Độc ác, phi nhân, hoang đường, chôm chỉa
    Cộng sản bạo tà, tổ quốc về đâu?

    Đảng đã cho tôi sáng mắt sáng lòng
    Thấy được con đường vì dân giúp nước:
    ‘Diệt đảng nội thù, chống quân xâm lược
    Giành lại nhân quyền, hạnh phúc, tự do.’

    Blog Phan Huy MPH
    http://fdfvn.wordpress.com

  6. ĐẠI NGÀN says:

    CON NGƯỜI CÁ NHÂN VÀ CON NGƯỜI XÃ HỘI

    Con người cá nhân thực chất là con người sinh học, con người sinh vật. Con người xã hội là tập hợp mọi con người cá nhân lại với nhau. Con người cá nhân và con người xã hội thực tế có xuất phát điểm từ thiên nhiên mà ra. Nhưng qua nhiều ngàn năm tiến hóa, nhờ văn hóa và lịch sử phát triển mà có nền văn minh của con người cá nhân và con người xã hội ngày nay.

    Cho dầu con người cá nhân và con người xã hội có đi lên bao nhiêu, tức phát triển bao nhiêu, nhân loại có tiến bộ bao nhiêu nhờ văn hóa, thì bản năng hoang dã vẫn cứ còn, nó chỉ bị thu hẹp lại, ức chế mạnh mẽ hơn, được “nhân hóa” nhiều hơn, nhưng không bao giờ hoàn toàn triệt tiêu hết được.
    Do vậy các giá trị tinh thần, các yêu cầu luật pháp luôn luôn phải có mặt để giúp nhân loại trụ vững và càng ngày càng đi lên theo văn minh mọi mặt phát triển.

    Mác chủ trương con người và xã hội chỉ là vật chất, vì ở trong thế giới chỉ tuyệt đối là vật chất, rồi nhờ duy vật biện chứng, nhờ duy vật lịch sử mà phát triển lên thành xã hội. Đó là quan niệm vừa u mê vừa nguy hiểm của Mác, vì phủ nhận sạch trọi mọi ý nghĩa bí mật, siêu hình, hoặc tính chất thiêng liêng, vô hình nào đó của vũ trụ tồn tại.

    Đã vậy ông ta còn chủ trương phải xây dựng một xã hội cộng sản lý tưởng trong tương lai cho loài người, qua đấu tranh giai cấp, để đi đến xã hội toàn là công nhân tự nguyên lao động sản xuất và chia chác sản phẩm làm ra được một cách trực tiếp, không cần thông qua thị trường, tiền tệ, luật pháp, nhà nước gì hết, vì tất cả những cái đó Mác cho là các định chế xã hội của tư sản, tư bản, phải xóa bỏ hết sạch, không còn để lại dấu vết gì cả.

    Cái điên loạn và ảo tưởng ngốc nghếch của Mác là như thế. Bởi con người như đã nói ông thể nào trở thành như kiểu tiên ông, thần thánh hay ốc vít hàng loạt được. Không ai lại tốt với người khác như tốt với chính mình. Mà cả với chính minh con người đã tốt chưa, huống là hoàn toàn tốt, hoàn toàn lý tưởng, yêu thương và vì người khác. Những người nghiện rượu, nghiện ma túy, nghiện cờ bạc, ăn chơi đĩ điếm để bị bệnh giang mai, là họ chỉ vì bản năng khoái cảm nhất thời mà quên cả bản thân họ, thế thì con người làm sao tốt tuyệt đối với người khác được. Đó là chưa nói cha mẹ có khi trong hoàn cảnh éo le nào đó còn bán cả con hay vứt trẻ sơ sinh ra vệ đường, thì làm thế nào mà tin vào tính chất hoàn toàn lương thiện của con người.

    Thế nên con người chỉ có nhờ giáo dục hay do bản chất bẩm sinh tốt lành nào đó mới có thể trở thành người tốt trong xã hội. Cứ tâng bốc giai cấp công nhân, giai cấp nông dân lên theo kiểu mù quáng vào học thuyết quái gở của Mác thì thật hết sức tai hại. Các biến cố lịch sử đã có như trí phú địa hào đào tận gốc trốc tận rễ, cải tạo công thương nghiệp, cải tạo lao động, làm ăn tập thể, kinh tế bao cấp, chính là theo mô hình của Liên xô cũ để đi theo đúng lý thuyết tiến lên xã hội vô sản, xã hội cộng sản khoa học của Mác.

    Nhưng sở dĩ Mác quan niệm xã hội cộng sản mà ông gọi là cộng sản khoa học trong tương lai là do đâu ? Chỉ là do ông ta mù quáng, mê tín vào lý thuyết biện chứng luận của Hegel đó thôi. Vì Hegel cho rằng lịch sử loài người tự phủ định liên tiếp để đi lên. Hegel nói như vậy là mơ hồ, vì chỉ là sự đoán chừng, sự giả định không có gì cụ thể. Mác lại căn cứ vào đó để phịa ra xã hội cộng sản nguyên thủy tự phủ nhận nó để thành xã hội tư sản, tư bản. Xã hội tư sản, tư bản tự phủ nhận nó để trở thành xã hội cộng sản khoa học qua đấu tranh giai cấp. Đấy do Hegel tự cho ý nghĩa biện chứng mơ hồ của mình là khoa học, thành nên Mác cũng cho ý niệm xã hội cộng sản tương lai của mình cũng là khoa học, tức xã hội cộng sản khoa học.

    Nhưng có mấy ai hiểu được ý nghĩa và nguồn gốc sâu xa củ lý thuyết Mác như vậy, nên mới có sự cuồng tín biết bao thập kỷ qua, như cải cách ruộng đất ở Miền Bắc, tức là hình thức đấu tranh giai cấp do Trung Quốc chỉ đạo, khiến chết gần 200.000 người theo thống kê đã có. Bởi vì do chữ cộng sản là đã hấp dẫn biết bao nông dân it học, nghèo khổ rồi, rồi còn chữ khoa học nữa, lại hấp dẫn bao nhiêu trí thức nửa mùa, học hành chưa đến nơi đến chốn.

    Bởi sự mù quáng vào học thuyết mê muội đó của Mác, nên không biết bao người nói theo Mác kiểu lý thuyết như giai cấp công nhân là giai cấp lãnh đạo, là mang sứ mệnh của lịch sử giao phó để tiến lên thực hiện xã hội vô sản không còn giai cấp tức xã hội cộng sản không tưởng như đã nói. Còn ở những nước công nghiệp lạc hậu như TQ, VN thì lấy giai cấp nông dân thay vào đó. Tức chủ trương nông dân đi vào tập thể hóa để thành công nhân và từ đó đi lên nắm vai trò như giai cấp công nhân thực thụ. Thực tế kiểu hợp tác hóa nông nghiêp như thế đã hoàn toàn thất bại, chỉ làm đỉnh đốn sản xuất và phá hoại sản xuất.

    Trong khi đó, thực chất hai giai cấp công nhân và nông dân không bao giờ mất đi trong xã hội. Bởi đây là hai lực lượng nhân loại chủ yếu trong công nghiệp và trong nông nghiệp. Dầu xã hội có tiến bộ đến đâu, người nông dân có hiện đại đến đâu, người ta cũng không thể rời bỏ ruộng đồng. Vì ruộng đồng nói chung vẫn là căn cơ kinh tế nền tảng nhất của loài người.

    Còn công nhấn có tiên tiến đến đâu, cũng không thể bỏ nhà máy, xí nghiệp mà đi vào làm chính trị, quàn lý và lãnh đạo xã hội ! Cái lãng mạn tếu hay cái ngu xuẩn của Mác chính là như thế. Bởi vì để có công nhân phải có kỹ sư hướng dẫn và điều khiển họ trong nhà máy, xí nghiệp. Phải có giới doanh nhân bỏ vốn để lập nên xí nghiệp và quản trị xí nghiệp. Nếu công nhân làm chủ tập thể thì lấy nhà máy đâu để người ta làm chủ. Ấy thế Mác còn chủ trương triệt tiêu cả nhà nước, cả luật pháp trong tương lai, vì cho pháp luật và nhà nước chỉ là công cụ của giai cấp thống trị. Cái điên loan cái ngốc nghếch của Mác như thế nhưng trong cả hơn thế kỷ rồi đám giáo chức đại học cứ leo lẽo dạy như thế cho sinh viên thì thử hỏi nước nhà không suy vi sao được.

    Như vậy rõ ràng khoa học kỹ thuật phát triển mới tạo ra được giai cấp công nhân, bởi giai cấp công nhân không phải từ đất mà nút lên được. Và giai cấp doanh nhân hay gọi là tư bản phài có đầu óc kinh doanh mới tạo ra được nhà máy, công ty, xí nghiệp. Tức là xã hội loài người phải luôn là một cấu trúc khách quan, tự nhiên và đầy đủ. Giống như trong tự nhiên, sinh thái là một hệ thống bao quát, toàn diện đến từng chi tiết nhỏ nhất. Cho nên mọi sự tồn tại trong đời sống đều có sự dị biệt, đều có đẳng cấp riêng của nó. Đó là nguyên lý khách quan tự nhiên của thiên nhiên và xã hội. Chủ trương một xã hội không có giai cấp tức không còn tiền tệ, không còn thương mại, không còn nhà nước, thì quả thật chỉ hoàn toàn điên rồ và ngu ngốc.

    Vả chăng, nếu phát triển lịch sử loài người chì là phủ định của phủ định, thì tới giai đoạn cộng sản sau cùng chẳng lẽ lại hết phủ định hay sao ? Nếu tới tột cùng rồi mà còn phủ định thì khi đó là phủ định đi lên hay phủ định để đi xuống lại ? Thật dốt nát như thế mà bảo rằng khoa học thì chỉ có trời gầm. Đã thế Mác còn chủ trương chuyên chính giai cấp, độc đảng lãnh đạo, độc tài vô sản, thế thì còn ai mà dám cái lại được, cho dù cái cãi đó là hoàn toàn cần thiết, khách quan, đúng đắn. Bởi thế mới đưa đến hậu quả giết hai cả 100 triệu người trong suốt quá trình thực hiện chủ nghĩa Mác trên toàn thế giới. Hóa ra Mác trở thành một tội đồ chưa từng có trong lịch sử nhân loại.

    Thật ra giai cấp công nhân, giai cấp nông dân, giai cấp tư bản, mọi giai cấp khác đều chỉ là công cụ nói chung cho toàn xã hội thế thôi. Đố đều là sự phân công tất yếu của lịch sử, tùy hoàn cảnh, điều kiện mỗi người. Không ai hoàn toàn tự do chọn giai cấp để sinh ra hay chọn giai cấp để hòa vào. Đó là tùy điều kiện khách quan và chủ quan của mỗi lúc của xã hội cũng như của cá nhân. Và mọi sản phẩm làm ra đều cùng tới tay người dùng nói chung của toàn xã hội. Và chính cơ chế thị trường, cơ chế tiền tệ lưu thông là huyết mạch tự nhiên của cả nền kinh tế.

    Vậy nên ý nghĩa của nhà nước là định chế nhằm điều hòa giai cấp xã hội. Nhà nước và pháp luật lành mạnh, hiệu quả là để hạn chế mọi sự phi lý, mọi sự bất công một cách hữu hiệu. Bảo nhà nước là nhà nước của giai cấp chỉ là nói điêu, là phỉnh gạt giai cấp, là lợi dung giai cấp. Bởi vậy trong các xã hội tiên tiến, người ta khuyến khích tiêu dùng mới luôn luôn phát triển được, vì nhờ vậy mà tiền tệ được lưu thông, được tái đầu tư để sản xuất mới. Thêm vào đó với nền dân chủ tự do đích thực thì tránh được mọi trì trệ, lạc hậu, xơ cứng, tù đọng của xã hội, tránh được mọi sự lợi dung, nhũng lạm, tham nhũng vì luật pháp được thượng tôn. Không như các xã hội độc tài chỉ có điều hoàn toàn ngược lại.

    Thế thì học thuyết Mác tóm lại là học thuyết u mê nhất về khoa học khách quan, là học thuyết phản động, tức phản lại xã hội loài người nhất, vậy mà nhiều kẻ vô ý thức, vô lương tâm, vô trách nhiệm hay dốt nát mà thổi phồng lên là đỉnh cao của trí tuệ loài người. Điều này càng khiến ai không am hiểu cứ mê muội lao mãi vào đó thật là điều hết sức tai hại chẳng đâu vào đâu cả. Hay nói chung lại, mọi xã hội, mọi đất nước trong lịch sử đã qua, nếu sụp vào học thuyết Mác thì chỉ có bị thương đến đến mà không con đường nào khác. Chính Mao Trạch Đông đã làm tiêu tán nước Tàu mọi mặt như thế nào, cả mặt vật chất lẫn tinh thần. Và may nhờ Đặng Tiểu Bình kịp thời đưa ra thuyết mèo trắng mèo đen mới hoàn hồn lại được. Nhưng lại từ chỗ tư bản hoang dã mà đi lên, cho nên việc TQ chiếm Hoàng Sa, một phần Trường sa của nước ta, rồi hung hăng đưa ra quan niệm lưỡi bò để hòng nút trọn cả biển Đông, cũng như mang giàn khoan cắm sầu vào thềm lục địa nước ta chỉ là hệ lụy của giai đoạn tư bản sơ khai đó mà không là gì khác.

    THƯỢNG NGÀN
    (31/7/14)

  7. Nguyễn Trọng Dân says:

    Mạt dân kính xin phép “summary” toàn bộ bài viết trên của Mạc gia bằng 4 câu thơ

    Mấy đời bánh đúc có xương
    Mấy đời Cộng Sản mà thuơng dân lành
    Con ơi ăn ở hiền lành ,
    Không thành Phản Động cũng thành Dân Oan !

Phản hồi