WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

45 năm giỗ Bác: Bác làm gì kệ Bác

Bac hutTrong cuốn “Trần Đức Thảo Những Lời Trăng Trối” của Tri Vũ – Phan Ngọc Khuê, có kể câu chuyện đi xin việc làm của triết gia Trần Đức Thảo ở trang 324 và 325. Để bạn đọc dễ theo dõi, tôi xin tóm tắt nội dung:

Sau vụ đàn áp khốc liệt nhóm Nhân văn – Giai phẩm, Thảo bị tống cổ ra khỏi khoa Triết của Đại học Tổng hợp Hà Nội. Gia đình Thảo rơi vào cảnh túng quẫn, sống bấp bênh, bữa no bữa đói. Thảo cầm lòng chẳng đặng, đành hạ mình năn nỉ Đặng Thai Mai cho một suất dạy tiếng Pháp, không liên quan gì đến triết học hay chính trị cả. Đặng Thai Mai thẳng thừng: “Cụ Hồ không muốn anh dạy học nữa”.

Khó khăn chồng chất khó khăn, tai họa tiếp theo tai họa, không việc làm, không biên chế, bên bờ của sự khánh kiệt, vợ Thảo ôm đứa con nuôi bỏ nhà đi, Thảo xoay sở trong tuyệt vọng. Thôi thì xin một chân thơ ký văn phòng ở Viện Bảo tàng Lịch sử, nơi không quyền hành chính trị, kiếm đồng lương sống qua ngày. Hơn nữa, Viện này thuộc Bộ Văn hóa nơi mà Thảo quen biết nhiều.

Thảo ngỏ lời với Bộ trưởng Nguyễn Văn Huyên. Ông đồng ý ngay. Thảo liền đến gõ cửa nhà thơ Huy Cận, một người thân, hiểu hoàn cảnh Thảo, đang giữ chức Thứ trưởng Bộ Văn hóa. Huy Cận nhận lời nhưng lại trình lên Thủ tướng Phạm Văn Đồng, rồi Phạm Văn Đồng lại lên thỉnh thị ý kiến Bác.

Bất hạnh cho Thảo, Bác không trả lời đồng ý hay không đồng ý mà lại nhập nhằng phán rằng: “Chỗ của Trần Đức Thảo là tại một cơ quan nghiên cứu triết học thì hợp hơn”. Ý Bác là một lời nguyền. Mọi cánh cửa của các cơ quan ở Hà Nội đều cài then chốt khóa, không nơi nào dám nhận, Thảo bị ném ra rìa, bị loại khỏi xã hội, bị cô lập, bị lưu đày ngay trên chính quê hương mình.

Thực ra, Huy Cận chỉ việc lệnh cho Viện Bảo tàng Lịch sử làm thủ tục nhận Thảo. Bởi nhận một chân thư ký thì Trưởng phòng Tổ chức Cán bộ, hay Viện trưởng cũng đủ thẩm quyền quyết định. Giả như có ý kiến gì sau này thì có cớ Bộ trưởng đã đồng ý trước rồi, đâu phải mình Huy Cận chịu mà ông tìm cách thoái thác lên trên. Thế là chuyện đơn giản hóa ra nhiêu khê. Lẽ nào, Huy Cận lại không biết cách cứu Thảo đang giữa cơn hoạn nạn.

Thảo chưa phục hồi bởi cú đập Nhân văn, chưa hoàn hồn bởi trận đấu tố ở Đại học, nay lại bị giáng thêm một đòn nữa, cũng đau đến nhớ đời.

Thật đắng cay, cái chân thư ký cạo giấy thấp hèn, thấm tháp gì so với ánh hào quang của Bác. Một anh giáo quèn dậy tiếng Pháp, làm sao có thể trở thành một đối thủ thách đố ngai vàng của Bác. Bác cao thượng vị tha và nhân từ đến mức không dám làm đau một chiếc lá trên cành, nỡ lòng nào mà Bác triệt hạ mọi kế sinh nhai của một người trong cảnh khốn cùng như Thảo.

Bác đã biến một triết gia lừng danh giữa kinh thành Paris ra một kẻ thân tàn ma dại giữa Thủ đô Hà Nội.

Cũng khoảng thời gian này, Công hàm Phạm Văn Đồng 1958 ra đời. Đó là một văn bản chính thức của người đứng đầu chính phủ, liên quan đến an ninh quốc gia và sự vẹn toàn lãnh thổ, là chiến lược sách lược về ngoại giao và quốc phòng mang tầm quốc gia và quốc tế. Công hàm này sẽ phải đối mặt với những phán xét nghiệt ngã của lịch sử. Nó là công hay tội đối với đất nước, là thước đo về lòng trung thành hay sự phản bội Tổ quốc.

Dư luận cho rằng, chỉ có Phạm Văn Đồng phải chịu trách nhiệm trước lịch sử. Bác vô can.

Thảo xin chân thư ký mà mọi người còn phải xin ý kiến Bác. Huống hồ thông qua một văn bản quan trọng! Không thể nào có chuyện Bác không hay. Ngược lại, Bác đã toan tính, hoạch định kỹ lưỡng từng đường đi nước bước.

Nếu chính danh, tại sao Công hàm này lại được giấu kín. Miền Bắc trước đây, không một ai biết về nó. Không học sinh nào biết rằng quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa thuộc về Việt Nam. Trong khi con cá rô của Bác nuôi cũng được mô tả kỹ lưỡng đến từng người dân.

Sách Địa lý Lớp 9 phổ thông toàn tập của Nhà Xuất bản Giáo dục Hà Nội 1974, chương Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, viết: “Vòng cung đảo từ các đảo Nam Sa, Tây Sa đến các đảo Hải Nam, Đài Loan, quần đảo Hoành Bồ, Châu Sơn làm thành một bức trường thành bảo vệ lục địa Trung Quốc”.

Ai là người soạn thảo chương này? Dựa vào tài liệu nào hay ý kiến của ai để viết như vậy? Soạn thảo từ thời gian nào? Tại sao lại mắc phải lỗi chết người này? Vai trò của Nhà Xuất bản Giáo dục ra sao? Việc thay đổi nội dung của sách giáo khoa có liên quan gì đến sự kiện Trung Quốc cưỡng chiếm Hoàng Sa từ tay Việt Nam Cộng Hòa cũng vào năm 1974?

Viết sách để giảng dạy cho hàng triệu thanh niên miền Bắc (lớp 9 thời đó tương đương với lớp 11 hiện nay) tự phủ nhận quyền lãnh thổ, lãnh hải của Tổ quốc, mà công nhận chủ quyền biển Đông, Hoàng Sa, Trường Sa của Trung Quốc. Đây đâu phải chuyện của Thảo đi xin việc.

Không ai tin những người làm ra cuốn sách giáo khoa này là vô tình mắc phải những lỗi kỹ thuật hay lỗi kiến thức. Từ ngày Bác mất đến khi cuốn sách ra đời mới chỉ 5 năm. Một khoảng thời gian rất ngắn. Ảnh hưởng của Bác còn rất sâu đậm trên mọi góc độ của guồng máy giáo dục hay tuyên truyền.

Từ trước tới nay, người ta cũng tin việc thủ tiêu cô Nông Thị Xuân và hủy hoại cuộc đời đứa con Nguyễn Tất Trung là do thuộc hạ lộng quyền, lộng hành. Người ta cũng tin việc khám nhà bắt giữ hai cha con ông Vũ Đình Huỳnh thư ký riêng của Bác là do phe nhóm Lê Duẩn – Lê Đức Thọ.

Việc cỏn con của Thảo mà Bác còn ra tay, thì những việc kinh thiên động địa trên, ai dám làm sai ý Bác. Tất cả chỉ biết vâng lời Bác dậy.

Thảo nêu ra một nhận định: Bác rất khéo léo tạo cho mọi người Việt Nam một thói quen tư duy rằng: Tất cả những gì hay, tốt, đẹp, có giá trị đều là của Bác, công lao của Bác, do Bác tạo dựng ra: Bộ đội của Cụ Hồ, cháu ngoan của Bác Hồ, ao cá của Bác Hồ, vườn cây của Bác Hồ, đạo đức của Bác Hồ, tư tưởng của Bác Hồ, đôi dép đơn sơ Bác Hồ, giản dị như Bác Hồ, thanh bạch như Bác Hồ, thành phố mang tên Bác Hồ.

Thế còn bao nhiêu những nỗi niềm cay đắng, đớn đau của dân tộc đã phải nếm trải từ ngày có Bác, thì tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Bác đâu.

Thảo cũng đưa một quan sát thú vị. Mỗi khi đi công du nước ngoài, tiếp khách quan trọng ở Phủ Chủ tịch, hay đi thăm viếng các cơ sở trong nước, Bác thường đạo diễn, giàn dựng cho đoàn tùy tùng, và căn dặn: “Các chú phải ăn mặc, nói năng, ứng xử thật đúng quy cách còn Bác làm gì kệ Bác.”

Câu chuyện xin việc làm chỉ là một trong muôn vàn những câu chuyện bi hài mà Thảo kể ra. Nó không dừng lại ở nghĩa đen, mà nó gợi ý. Nó giống như định lý đảo trong toán học. Lật ngược mọi giả thuyết xem kết quả còn đúng nữa hay không. Nó mở ra một góc nhìn mới, một cách nhận thức khác về Bác: Bác làm gì kệ Bác.

September 2014

© Trần Hồng Tâm
© Đàn Chim Việt

25 Phản hồi cho “45 năm giỗ Bác: Bác làm gì kệ Bác”

  1. tonydo says:

    Nhân 45 năm giỗ Bác, sau đúng có 5 ngày (chính xác là 6)
    Cụ Hồ chết ngày 2/9/45, đảng bảo 3/9/45

    Bảo tàng Lịch sử Quốc gia ở Hà Nội vừa khai trương hôm 8/9 một triển lãm về cải cách ruộng đất, mang tên “Cải cách ruộng đất 1946-1957″.

    Ông Nguyễn Văn Cường, giám đốc bảo tàng nói:
    Mục đích của triển lãm là “để nhìn lại một chặng đường đã qua nhân 69 năm ngày nước Việt Nam giành độc lập, đồng thời kỷ niệm 60 năm cải cách ruộng đất.”

    Xin qúi đàn anh nhìn thật kỹ hình tên cáo già Hồ Chí Minh trong bài này và (“kỷ niệm” cuộc cải cách ruộng đất) theo lời tên Cường.

    Và đây là lời Sử Gia Dương Trung Quốc:
    (Nếu chúng ta dám nhìn thẳng vào sự thật, nó không những làm dịu nỗi đau của những người chịu mất mát thiệt thòi, mà điều quan trọng hơn là nó giúp rút ra được bài học sâu sắc cho sự nghiệp xây dựng, phát triển và bảo vệ đất nước Việt Nam ngày nay.)

    Sử Gia tiếp:”“Nói ví dụ cái góc có ngôi nhà tồi tàn của người nông dân nghèo khổ thì bây giờ cũng không hiếm những ngôi nhà như thế ở vùng sâu vùng xa.

    Chắc chắn qúi trưởng thượng có nhiều tin tức, vậy đây là dịp để nhân dân ta có đủ lý do để mang xác ướp của tên đại bịp Hồ Tập Chương ra khỏi Ba Đình và tháo hết bất kỳ cái gì ngoài công cộng có cái tên:

    Trường Chinh.

    Ngày đưa Việt Cộng vào dĩ vãng đang đến gần.
    Nhân dân Việt Nam Anh Hùng đoàn kết lại!

    Chúng ta nhất định thắng!

  2. TT says:

    Bây giờ người ta viết về “bác” nhiều hơn bao giờ hết, nhưng đại đa số họ viết về những ” sự thật” mà bác và đồng bọn của bác đã ém nhẹm! Nào là Trần Dân ( Dâm?) Tiên viết cuốn ” Những mẩu chuyện hoạt động của Hồ Chủ tịch”, kế đến là vụ “Cải Cách Ruộng Đất”, trong vụ này bác viết bài ký tên C.B. để lên án giết người ân nhân của bác và đồng bọn của bác là bà Nguyễn Thị Năm theo lệnh của tên cố vấn Tàu! Tiếp theo là vụ “Nhân Văn Giai Phẩm” trong vụ này những người trí thức đã theo bác nhưng có ý hướng khác đã bị đàn em bác đầy ải một cách đã man như Phùng Quán, Trần Dần, Nguyễn Hữu Đang, Phan Khôi,…., tiếp đến vụ cô Nông Thị Xuân muốn được bác lấy làm vợ chính danh ngôn thuận nên đã bị bác (hay đồng bọn của bác) giết để thấn thánh hoá cuộc sống độc thân của bác! rồi con bác Nguyễn Tất Trung, bác không dám nuôi mà giao cho Vũ kỳ nuôi! Rồi kế đến bác dàn cảnh để đàn em bác bỏ tù những người đã bỏ đạo mà theo giúp bác từ thuở hàn vi như cha con ông Vũ Đình Huỳnh, Vũ Thư Hiên,…Bác ra lệnh cho Phạm Văn Đồng ký công hàm thừa nhận các quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa là của Tàu Cộng!
    Tóm lại Hồ Chí Minh là một tên dâm tặc! tên khuyển nô của Stalin và Mao Trạch Đông!!!

    • Luke Nguyen says:

      Bác hèn quá. Không dám nhận con mình.
      Mao can đảm hơn, nhận con mình là Hoa quốc Phong và nâng đỡ.

  3. tonydo says:

    Thời xa xưa khi mới hơn mười tuổi, tôi chỉ mơ làm sao được đeo cái trống con với hai cái dùi gõ tùng-tùng-cắc-cắc-tùng như những đứa trẻ khác ở làng tôi. (họ gọi là điệu Nga Sơn-Núi Nga).

    Giấc mơ chẳng bao giờ thành sự thật vì cái Quyền Lợi cao cả đó là của con cái bà con nông dân, tôi con địa chủ, sống được là may. Còn được đeo trống cái một dùi cầm trịch thì chỉ có mà chờ tận thế.

    Thời nay từ ngài Bùi Tín, ngài Trần Đĩnh, ngài Huy Đức, ngài tiến sĩ Soọc Bôn Cù Huy Hà Vũ, và con cái họ.v.v. thời trẻ như tôi, họ đếch thèm mơ gõ trống. Họ quàng khăn đỏ thiếu nhi đi gặp Bác Hồ. Họ đeo băng đỏ của đoàn thanh niên cộng sản, vung chân, vung tay nghếch mặt sang phải để nhìn lên khán đài quảng trường Ba Đình chiêm ngưỡng dung nhan cụ Hồ vĩ đại.

    Tất nhiên chúng tôi có nằm mơ cũng không đến phần.

    Ngày nay chúng tôi, những đứa con nít khốn nạn hồi đó, khi được đọc những đoạn Bác Hồ hiếp cô Xuân, cô Hạ, cô Thu, cô Đông nào đó là chúng tôi cười sảng khoái, ngủ rất ngon.

    Cái chuyện Bác hiếp mấy cô đó, hay các cô ấy hiếp Bác đều có thể xảy ra.

    Tuy nhiên trái đất tròn, những bố đã không khó khăn mấy để được gặp Bác Hồ và được quyền ca tụng Bác tới tận mây xanh, thì nay lại là những ngài chửi ổng dữ dội nhất, với những tình tiết có thông minh mấy cũng khó có thể nghĩ ra được.

    Chắc xứ ta sắp loạn rồi.

    • DâM TiêN says:

      Ấy a, cần vụ và cô Nhàn lén lén nghe từ phòng rồng của bác,
      có tiếng khe khe mà trọ trẹ như ” vầy”:

      Lật xuộng ! Lật xuộng!

      Nay tra tự đển Lê Khả Kế, thì ra …Lật Xuồng ! Lật xuồng! Cái
      cối xay ra sao, thì cụ Hồ và cô Xuân ” trải nghiệm” y chang.

  4. tonydo says:

    ( Trích ):
    Thực ra, Huy Cận chỉ việc lệnh cho Viện Bảo tàng Lịch sử làm thủ tục nhận Thảo. Bởi nhận một chân thư ký thì Trưởng phòng Tổ chức Cán bộ, hay Viện trưởng cũng đủ thẩm quyền quyết định.

    Giả như có ý kiến gì sau này thì có cớ Bộ trưởng đã đồng ý trước rồi, đâu phải mình Huy Cận chịu mà ông tìm cách thoái thác lên trên.
    ( Hết trích ).

    Ghê thật! Đến như nhà thơ lớn Cù Huy Cận-Khai Quốc Công Thần mà còn phải quay mặt lại bạn bè thì rõ ràng chế độ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa quả là Ưu Việt.

    Cám ơn tác giảTrần Hồng Tâm.

  5. Nguyen Nguyen says:

    Đảng Cộng Sản Việt Nam ác ghê. Cả dân tộc ai cũng bị lừa !

    Ðảng ta sinh ở trên đời . Một hầm máu đỏ, quỷ người hôm nay.
    Đảng ta đó, trăm nanh nghìn vuốt . Đảng ta đây, con quỷ nhập tràng
    Đảng ta muôn vạn công an, Đảng ta uống máu ăn gan dân lành
    Đảng ta Mac- Le-nin vĩ đại, Gạt muôn dân , hại cả giống nòi
    Trời căm, đất hận, dân than, Lưà thầy , phản bạn, bọn quan Ba Đình (*)
    DDa?ng ta ra(.t lu~ Ha’n gian cu?a Ta`u.
    (*)Nguyen Nguyen phỏng theo bài Ba mươi năm đời ta có Đảng của Ong Tố Hữu

  6. Nguyen says:

    Cộng Sản ác ghê
    Thánh hiền dạy rằng” bân cùng sinh đạo tặc” Ai cũ’ng biết rằng cộng sản thì ác: như giết người vô sô, thâm lạm công quỹ, vơ vét của công – thế thôị Nào ngờ có bọn cộng sản dù vơ vét vàng bạc đã đầy nhà, vẫn chưa thỏa tính tham , nay lại đem cả giang sơn gấm vóc của dân tộc dâng cho bọn Đại Hán . Đây là một thí dụ :

    Tên chúa đảng Hồ Chí Minh và bọn lâu la đã: Kho?i vie^’t ai c’t ca? ro^`i !
    ……………………………………………………………..

  7. Quang Nguyễn says:

    Cái anh Việt Kiều yêu nước này đầu óc đúng là đầu óc của “Dư Lợn Viên”. Nếu đúng như Viet kieu yeu nước này, tác giả Trần Hông Tâm trước đây từng là cháu ngoan Bác Hồ, tức là người trong chăn mà nay, viết y như “bọn Mỹ Ngụy” thì hóa ra, “bọn Mỹ Ngụy” từng nhận định về “Bác” chẳng sai chút nào, vì “chúng nó” nói y như người trong chăn, chẳng sai chút nào, nhắc lại, về những hẹp hòi, gỉa trá, điêu ngoa, ác độc, cạn tàu ráo má, bán nước cầu vinh của Bác và Đảng CSVN.

  8. Viet kieu yeu nuoc says:

    Thằng cha Trần Hồng Tâm này là người miền Bắc, từng là cháu ngoan Bác Hồ mà bây giờ viết gì ra cũng toàn mùi Mỹ – Ngụy.

    Việt kiều yêu nước

    • vu trung says:

      THT từng là, còn viet kieu (nếu là việt kiều) đang là … đang nương nhờ Mỹ – Ngụy nhưng mở miệng sặc mùi cs, có thấy nhục và áy náy với lương tâm không?

    • Tien Ngu says:

      Thưa,

      Cái mùi Mỹ Nguỵ nó…thơm lừng. Còn cái mùi cháu ngoan bác Hồ nó…thúi hoắc. Bởi mần cháu ngoan bác Hồ phải luôn …ngậm phân phun Mỹ nguỵ phãn động.

      Thành ra thằng cha Trần hồng Tâm này đúng là biết đường…né.

      Hãy học cách né các cháu ngoan bác Hồ nếu không muốn bị lây…thúi…

Leave a Reply to Viet kieu yeu nuoc