Quê hương này không để bán
Cuộc họp báo công bố nguyên nhân thảm họa biển Việt Nam giới thiệu rõ một màn trình diễn thô vụng. Formosa Hà Tĩnh đột nhiên trở thành trẻ nhỏ, được chính phủ Việt Nam dắt tay ra trước mọi người, quẹt nước mũi, khóc và nói thuộc lòng lời xin lỗi. Ngay sau đó mức bồi thường 500 triệu USD được công bố như tiếng búa tòa.
Chưa ai kịp có ý kiến, chưa ai kịp nói những khúc mắc trong lòng mình thì vài tiếng đồng hồ sau, thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã vội vàng ra lệnh lên kế hoạch để sử dụng 500 triệu USD bồi thường. Mọi thứ bị đặt vào bối cảnh như chuyện đã rồi. Số phận con người Việt Nam, biển quê hương Việt Nam cứ như việc đã rồi.
Chưa hề có cuộc điều tra nào thật sự cho biết mức tổn hại của 250km bờ biển Việt Nam bị hủy hoại, nguy hiểm tồn đọng thế nào. Hơn một triệu người phải từ bỏ cuộc sống ổn định của mình, chuyển đổi sang nghề nghiệp khác mong sống sót, rồi sẽ phải bù đắp ra sao, và bao lâu? Lịch sử ngàn năm của một quốc gia sống với biển, thịnh vượng với biển, nay phải đành gầm mặt lìa bỏ mọi thứ. Thậm chí ghê sợ hơn, là phải bỏ trống, đành buông cả một vùng quê hương mà Trung Quốc đang ngày đêm háo hức lấn chiếm. 500 triệu USD đó, có nghĩa lý gì?
Vậy câu hỏi ở đây là, những nhà lãnh đạo Việt Nam hài lòng với số tiền ấy, hay nhân dân Việt Nam đồng ý với số tiền 500 triệu USD ấy? Những lời xin lỗi và con số khoán vội ấy, chắc vẫn chưa kịp tính vào 84 ngày người dân cả nước sôi sục đòi minh bạch, bị công an, thanh niên xung phong, trật tự đô thị… đánh đập, giam cầm, kết tội theo lệnh trên vì cho là bị “xúi giục”. Ba tháng mà Bộ trưởng Tài nguyên Môi trường Trần Hồng Hà nói rằng ông “nặng trĩu”, liệu có giải quyết được những lời nói dối thô bỉ của các cấp chính quyền đã lừa gạt nhân dân về việc biển sạch và cá an toàn?
Hàng loạt ngôn luận lừa dối nhân dân như của Phó chủ tịch UBND Hà Tĩnh Đặng Ngọc Sơn hay của thứ trưởng Bộ Tài nguyên và Môi trường Võ Tuấn Nhân vẫn còn đó. Ai sẽ từ chức vì lòng tự trọng hay bị cách chức vì danh dự của đảng mà họ đang phục vụ? Nếu họ vẫn tiếp tục tại vị và phát ngôn, thì mọi điều lừa dối trơ tráo ấy, là chủ trương lớn của ai?
Thật bất ngờ, không phải là Formosa Hà Tĩnh xin người Việt Nam tha thứ, mà chính phủ Việt Nam lại là phía cất tiếng kêu gọi nhân dân hãy độ lượng và tha thứ. Đại nghiệp Formasa Hà Tĩnh lại cứ như trẻ nhỏ, đáng thương đến mức chính phủ Việt Nam phải đứng sau lưng, dùng phương thức cấu bám vào lòng thương người của dân tộc Việt Nam, cố dàn xếp một thảm họa. Biết tả làm sao nhỉ? Giờ đây, những người Việt bị đẩy đến khốn cùng ấy, lại phải vuốt thẳng áo rách, bị thúc đứng lên, cố mỉm cười nhân ái đến kiệt sức trên quê hương mình.
Có lẽ trong tư duy của những người lãnh đạo hiện nay, tiền là giải pháp quan trọng nhất, có thể đổi được mọi thứ. Việc đổi tương lai của người Việt bằng tiền, qua kịch bản giải quyết khủng hoảng cho Formosa, lại gợi nhớ rất nhiều về chuyện người dân bị chết nơi đồn công an, bị đánh đập vô cớ, bị nhổ vào mặt, luôn được giải quyết đơn giản bằng nụ cười thành khẩn đểu giả của kẻ gây tội, và một số tiền.
Mạng người hay số phận một quốc gia đâu thể đổi bằng tiền như suy nghĩ của những kẻ quen thói phủi tay. Tiền chỉ là đáp án của những kẻ trọc phú, lừa lọc, toa rập muốn xóa nhanh sự kiện. Việt Nam là một dân tộc có lòng tự trọng và có quốc pháp. Phương thức chọn đáp án nhanh, quy đổi đơn giản bằng tiền chính là một cách gây tổn thương cho lòng tự trọng của người Việt và sỉ nhục quốc pháp. Hãy nhớ, quê hương và tương lai dân tộc không bao giờ có thể để bị mặc cả bằng tiền!
Ông Bộ trưởng Trần Hồng Hà nói phải phải mất đến 84 ngày “đấu tranh” mới có kết quả về nguyên nhân của thảm họa. Cám ơn ông đã gợi ý: Ai trong đất nước này là loại thế lực khiến một chính phủ phải “đấu tranh” đến suốt 84 ngày? Hóa ra, có một thủ phạm nào đó, rất ghê gớm mà chính phủ phải mất đến gần 3 tháng để vượt qua. Hôm nay Formosa Hà Tĩnh đã thú nhận và cúi đầu, thì sao thủ phạm im lặng ấy, lại vẫn nấp trong bóng tối sau cuộc “đấu tranh”?
84 ngày thật mệt mỏi của Chính phủ, nhưng rồi cũng chỉ nhằm góp chung kết quả của những người dân Việt Nam bình thường đi tìm một sự thật, về một tia sáng của công lý. 84 ngày ấy, của hàng chục triệu người Việt mất ăn mất ngủ, lo toan cho số phận của mình, của biển, của cá, của quê hương. Rất nhiều người trong đó có cả câu trả lời nhanh hơn một hệ thống có hàng chục ngàn nhà khoa học, có hàng ngàn công an, dùi cui và hàng rào kẽm gai nhưng tê liệt trước thực tế.
Những câu hỏi đặt ra trong bài viết này về cuộc họp báo, có lẽ cũng không cần lời đáp, vì ai ai cũng đã hiểu. Mọi thứ đã thành một thông điệp im lặng chuyển vào dòng máu nóng thức tỉnh của mỗi đứa con da vàng trên đất nước này.
84 ngày để có kết quả của Chính phủ – chỉ xin nhắc thêm rằng đừng quên số phận những người thợ lặn bị nhiễm độc ở Vũng Áng đã chết và đang bệnh tật. Đừng quên 155 trẻ em Đông Yên vì bị chính quyền dành đất cho Formosa mà phải thất học suốt 2 năm, bên cạnh sự đe nẹt của công an. Đừng quên hàng trăm những đoàn viên thanh niên Cộng sản ngây thơ tin theo mệnh lệnh lừa dối của cấp trên để cùng nhau tắm biển vui đùa làm thí điểm. Đừng quên hàng trăm công chức, dân chúng cả tin hưởng ứng ăn cá để giúp chính quyền xóa một sự thật rằng họ và những người khác sẽ không có một tương lai.
Cũng đừng quên những con người âm thầm trong 84 ngày đó, cật lực đưa tin, ghi hình, chuyển cảnh báo đến cho người dân được biết về thảm họa. Họ dấn thân không vì tiền, cũng không vì bị xúi giục, bất chấp cả những nguy nan từ phía chính quyền để đưa bằng được sự thật đến cuộc sống. Như chiến binh Pheidippides chạy đến thành Arena để báo tin về cuộc chiến Marathon phải vượt qua rất nhiều gian truân. Còn những con người Việt Nam nhỏ nhoi ấy thì phải vượt qua mọi thứ rình rập, thậm chí là mọi loại ngôn luận từ những kẻ thù của công lý và sự thật, như Bộ trưởng Bộ Thông tin và Truyền thông Trương Minh Tuấn, để đốt lên những ngọn đuốc giữa đêm đen.
Có một thông điệp đáng kính trọng và cao cả được đưa đến từ những con người vô danh ấy. Hãy lắng nghe từ dòng máu và nhịp tim Việt Nam đó, thông điệp được gửi đi như sấm động: Quê hương này không để bán.
Nhân dân VN đã biết lựa chọn giữa 2 con đường lạc hậu hay là tiến bộ. Muốn tiến bộ thì phải cơ khí hoá đất nước, còn muốn lạc hậu thì cứ làm ruộng và đánh cá. Và nhân dân VN đã chọn lựa rồi, muốn ăn thép thì bỏ ăn cá. Muốn ăn thịt bò bí tết thì bỏ ăn cá, xây du*ng xưởng luyện thép để bán lấy tiền làm món thịt bò bí tết.
Hãng Pho Mo Xa đã ký kết bồi thường tiền cho dân Vũng Áng, Hà Tĩnh để họ lấy tiền mua đất khác mà sinh sống rồi. Tại sao sau khi Pho Mo Xa lấy đất rồi bồi thường cho họ mà họ không chịu đi nơi khác mua nhà, đóng tiền học cho con họ; rồi bây giờ còn đòi hỏi gì nữa. Đó là lỗi tại họ lười biêng’ không chịu cho con cái đi học thế thôi. Pho Mo Xa có thiếu gì tiền, mua cả mạng của họ cũng còn được chứ mấy miếng đất để xây hang~ xưởng ở đó đáng bao nhiêu tiền mà họ cứ đòi hoài. Trả tiền một lần thồi chứ.
Thủ phảm nào núp trong bóng tối ? Đã biết rồi, ( ??? ) sao không căng nọc chúng ra, cho dân nhổ lên mặt chúng , mổi nguời một bải nước bọt.( Đâu cần đến đao Trương Phi, chỉ cần đao … giết chó)
Đổ Mười caí đám Việt Cộng vô liêm sĩ, thối tha, điếm lác, đáng ghê tởm như chó ghẽ
Người 81.
MỒI TO CÁ LỚN
Mồi to cá lớn Formasa
Casa tạm ứng Đảo Mắt gà
Phi hành đoàn cẩu quan hóng gió
Trần Quang Khải chó má Gạc Ma
Hữu Cường tập lái đầm già Quyết Tâm Ngọc Thịnh Hoàng Sa bãi cứt gà
Ba Đình Các Chú mị tra
Bác Hồ Quang đảng né tòa hạ cánh bay
Nguyễn Xuân Fuck hậu bầy hầy Trần Đại Quang quản ngất ngây phân bắc kì
Việt Nam còn lại cái Củ Chi
Hội nghị Ba Giai Tú Xuất gì
Năm trăm đại biểu chờ vét máng
Úp lồng nửa tỷ Mỹ kim thi
Biển Đông sóng động Hoa Kỳ năm tên cánh sát đạn chì tầm sát thương
Black-Power quỷ vô thường
Hàng không mẫu hạm dưỡng đường Mao Trạch Đông
Hillary sến đại đồng Xì Trump ai Rắc mưa hồng lụt I răng
TÂM THANH
ĐIỀU BỐN HIẾN PHÁP THUẬT
Nguyễn văn Trổi dậy Formosa
Võ thị Sáu chai đảo Cát Bà
Cá sa gà chết còn Phú Trọng
Buôn dân bán nước ứng Casa
Phạm văn Đồng lõa Hoàng Sa Trần đại Quang quản gà ta đi thả vườn
Chân dài váy ngắn tha phương
Chí Phèo Thị Nở đứng đường Hạnh Thông Tây
Sông Đông Vàm Cỏ lẩu cầy Mê Kông Các Chú đàn bầy huyết hải nhân
Ngàn cân nón cối Tạ phong Tần
Tiến Phóng Doan lùi phỏng Dzái quân
Dép râu không giấu La Thăng đóng
Đinh Thế Huynh xa láng giềng gần
Quảng Bình Cồn Sẻ rút gân động rừng Pháp rú dồn lần Phi Luật Tân
Cán cân công lý tối cần
Sáng lòng đẹp dạ thuyền nhân sắp trở về
Ba Đình bịt mắt bắt dê điều răn thứ bốn lời thề lục cẩu quan
TÂM THANH
Khi tập đoàn Formosa cúi đầu nhận tội, tức là họ đã phạm tội.
Công việc không phải chấm dứt ở số tiến đền bù 500 triệu đô la.
Một người phạm tội dù nặng hay nhẹ không chỉ đưa ra số tiền dù ít hay nhiều là hết tội, là phủi tay. Luật pháp phải làm việc đến nơi đến chốn để định tội và xử lý đúng mức. Đất nước chúng vẫn còn có luật pháp mà! Sao nhà nước chúng ta lại hý hửng một cách rất bất lương khi nhận món tiền bồi thường và cái cúi đầu xin lỗi ấy là xong , rồi Thủ Tướng rất “nhanh nhẩu đoản” chỉ thị lập kế hoạch bồi thường. Dối gạt dân chúng đến mức thế này ư?
Để định tội và bồi thường thiệt h5i tôi xin góp vày ý kiến:
-Về môi trường:Môi trường đã bị hủy hoại đến mức độ nào? Không gian bị ô nhiễm cả biển và đất liền là bao nhiêu vạn Km vuông?Cách xử lý, thời gian xử lý và thời gian bao lâu để môi trường trở lại như cũ. Trách nhiệm hình sự và tiền bồi thường từ đó mà tính ra.
– Về mặt dân sinh: Bao nhiêu hộ phải bỏ nghề cá, có khi phải bỏ xứ ra đi để tìm sự sống trên suốt 250 Km dọc duyên hải miền Trung? và những hệ lụy phát sinh từ đó như nạn thất nghiệp cho hàng triệu người, đói khổ và cả việc học hành cho con cái. Trách nhiệm hình sự và tiền bồi thường từ đó mà tính ra.
Nhà nước ta đủ người, đủ tri thức và đủ pháp lý để điều tra và giải quyết 2 vấn nạn trên một cách thật rõ ràng, đầy đủ và nghiêm minh.
Về mức độ phạm pháp thì, theo tôi nghĩ, Formosa xứng đáng để bị rút giấy phép trả đất trả biển lại cho VN.
Về mặt bồi thường, theo tôi nghĩ số tiền bồi thường 500 triệu USD chỉ bằng một phần triệu số tiền thực tế mà dân tộc này đã mất mát.
Cón nữa, những người đã đúng ra biểu tình ôn hòa trên khắp nước đẻ đánh động dư luận cả thế giới để đi đến kết quả là Forrmosa nhận tội, cần một lời xin lỗi chân thành từ Chủ Tịch nước, từ Tổng Bí Thư từ Thủ Tướng khi họ đã bị đáng đập, tù đày và bị sỉ nhục.
Cuối cùng nguyện vọng của cả dân tộc này là mong Nhà nước tập điều hành đất nước một cách minh bạch và không lừa dối dân chúng nữa.Sự lừa dối nào rồi cũng bị vạch mặt. Quý vị làm được chứ?