Nhận định lại tư duy và phương pháp đấu tranh
Chuyện ông Lý Tống tấn công bằng cách xịt hơi cay vào mắt Đàn Vĩnh Hưng đang tạo ra những luồng dư luận sôi nổi. Nên hay không nên sử dụng bạo lực nhằm đạt mục tiêu yêu cầu và đâu là phương pháp hiệu quả trong công cuộc dân chủ hóa đất nước đối với người Việt hải ngoại?
Sống trong một đất nước chiến tranh triền miên, ít nhiều gì người Việt ở cả hai miền cũng bị điều-kiện-hóa bởi chính sách và đường lối tuyên truyền trong cuộc chiến. Với dân chúng miền Nam, cộng sản là xâm lăng, độc ác, máu đổ đầu rơi; với nhân dân miền Bắc, “nguỵ quân nguỵ quyền” là tay sai đế quốc, tham nhũng, bóc lột tàn tệ. Trẻ em 6-7 tuổi, tâm hồn còn trong trắng đã bị người lớn hoặc trường học nhồi nhét, tuyên truyền những điều ấy. Cho dù sự kiện được dạy dỗ là sự thật chăng nữa, nhìn nhau như vậy quá lâu đã thành nếp khiến rất khó thay đổi định kiến. Điều đáng buồn là một số không nhỏ trong chúng ta mang danh đấu tranh cho dân chủ, đang hô hào cộng sản phải dân chủ nhưng chưa dân chủ thực sự với những người trong cùng hàng ngũ. Những gì thuộc về hay liên quan đến cộng sản đều được coi là xấu và ngược lại, ngay cả các chương trình nhân đạo cũng có thể bị nhìn như vậy. Từ đó, dễ dàng chụp mũ và khó chấp nhận nhau khiến tiềm năng đấu tranh bị suy giảm thay vì được nhân lên.
Xác định đối tượng
Trên danh nghĩa, nhà cầm quyền Hà Nội vẫn thuộc về Đảng CSVN, nhưng nội dung cộng sản (cs) đã hoàn toàn phá sản. Họ đang loay hoay tìm lối ra nên phải lấy đuôi “định hướng XHCN” gắn vào nền kinh tế thị trường để biện minh cho quyền lực độc tôn. Vì biết chủ thuyết đã sai lầm nên họ kêu gọi học tập tư tưởng HCM – người dứt khoát khẳng định không có tư tưởng – và đang cố gắng nhào nặn lãnh tụ trong hòm kính là một người quốc gia dân tộc. Nếu cuộc Chiến tranh Lạnh vẫn còn đang tiếp diễn, chắc chắn ông sẽ được tô vẽ như một trong những lãnh tụ sáng giá nhất của cs quốc tế.
Thế giới ngày nay đang đi vào xu hướng đối lập thống nhất, hợp tác xây dựng và cổ suý dân chủ thay thế cho đối đầu, mâu thuẫn hủy diệt trong quá khứ. Những quốc gia theo thể chế độc tài, không đi vào chiều hướng chung của thế giới sẽ dần dà bị nhân loại chối bỏ. VN ngày nay chỉ còn mang cái vỏ cs, thực chất bên trong là đảng trị theo lối mafia, không chấp nhận những tiếng nói, đảng phái khác biệt hiện diện. Khi tiếp tục kêu gào chống cộng, vô hình chung chúng ta xác định không đúng mục tiêu và tên gọi của cuộc đấu tranh, tương tự khi cuộc chiến VN trong những năm cuối cùng đã được “Việt Nam hóa”. Thay vì kêu gọi miền Nam giải quyết cuộc chiến trong xây dựng bằng tình nghĩa anh em, miền Bắc vẫn kiên quyết “chống Mỹ cứu nước” tới cùng, gây bao chết chóc thương đau và cho đến giờ này, lòng dân vẫn chưa thống nhất. Một khi lòng người còn hoang mang bất định, mọi sự kêu gọi bảo vệ và xây dựng đất nước khó được hưởng ứng mạnh mẽ. Cũng vậy, các tổ chức chính trị ở hải ngoại không thể lôi kéo được nhân dân trong nước đồng tình ủng hộ khi tiếp tục kêu gọi “chống cộng,” thay vì kêu gọi dân chủ hóa quê hương, xóa bỏ chế độ áp bức man trá, nó hợp với suy tư của toàn dân lúc này hơn.
Thế giới đã là một ngôi làng nhỏ, tình hình chính trị, xã hội quốc tế liên quan mật thiết với tình hình VN, nên cuộc chiến quốc – cộng, tư bản – cộng sản trong quá khứ đã biến thái thành cuộc chiến giữa thiện và ác, giữa yêu thương và thù hận, giữa văn minh và tụt hậu, giữa dân chủ và độc tài.
Có xác định mục tiêu đấu tranh đúng đắn và hợp lý, chúng ta mới tập hợp được tổng lực và vận động được mọi thành phần quốc dân tham gia, ngay cả các cán bộ và đảng viên cs.
Từ những kinh nghiệm quá khứ…
Trong chiến tranh, chính sách tuyên truyền của chính phủ hai miền tìm mọi cách để tranh thắng nên nhiều người trong chúng ta bị điều-kiện-hóa tư duy, cho rằng bất cứ điều gì đến từ hoặc liên quan tới “phe kia” đều là xấu, bất kể họ có làm điều tốt cho dân tộc hay không.
Vì thế,
- Thấy ông Đỗ Ngọc Yến ngồi với cán bộ cs trong hình, ta nhận định: Đỗ Ngọc Yến là cộng sản, dù rằng đó chỉ có thể là cuộc gặp mặt ngoại giao, với tư cách nhà báo muốn tìm hiểu đủ chuyện? Ngay cả có việc “họp hành” với nhau chăng nữa, chưa biết nội dung cuộc họp là gì, chúng ta vẫn kết luận chắc nịch theo… hình ảnh. Và vì ông Đỗ Ngọc Yến là sáng lập viên tờ Người Việt – cơ quan ngôn luận lâu đời và uy tín nhất hải ngoại – nên cả tờ báo là… cộng sản, mặc dù có thể Đỗ Ngọc Yến “đi họp” với tư cách cá nhân?
- Cũng vậy, khi Người Việt đăng hình chậu ngâm chân – được cô con dâu “phe cộng sản” coi là tác phẩm nghệ thuật để vinh danh mẹ chồng “phe quốc gia” – sơn những sọc vàng đỏ chạy quanh vành chậu của bà mẹ dùng để săn sóc bàn chân khách hàng, nhiều người coi đó là lá cờ VNCH bị sỉ nhục, đã biểu tình nhiều ngày trước toà soạn Người Việt ở Nam Cali. Đường ranh giữa “vinh danh” và “sỉ nhục” quá mong manh, tuỳ thuộc vào cách đánh giá của từng cá nhân. Tuy nhiên, thay vì chất vấn tác giả và tạo điều kiện để mọi người tham gia cuộc chơi dân chủ, nó dễ dàng khiến những người trong cùng hàng ngũ đả phá nhau kịch liệt. Nhìn trên tổng thể, chúng ta đang hô hào cs phải thực thi dân chủ, nhưng lại ép buộc người khác chống độc tài theo lối… của tôi. Ai nói khác đi, bị đội cho cái mũ cộng sản! Chúng ta đang chơi trò chơi dân chủ hay độc tài?
- Khi Việt Weekly – tuần báo ăn khách ở Nam Cali cách đây vài năm – đăng bài báo của cán bộ cs với mục đích thông tin đa chiều để người Việt hải ngoại biết suy tư đảng viên ra sao mà có sách lược hợp lý, Việt Weekly trở thành hay tiếp tay cho cs?
- Một vài buổi hội thảo thuần về văn hóa, ban tổ chức không muốn có và không chào cờ VNCH, liền bị một số người tố cáo là thân cộng. Cứ thấy ai, tổ chức nào hội họp mà không treo cờ VNCH, họ đương nhiên thân hoặc là cộng sản? Có thể họ không thích cộng sản, cũng chẳng theo quốc gia, mà muốn về với dân tộc – nơi chốn bao dung chấp nhận mọi khác biệt chính kiến – thì sao?
- Tháng 7 năm 2003, tại hội chợ Lakefair, quận Thurston thuộc tiểu bang Washington, một đầu bếp đeo tạp dề mua ở chợ Mỹ có in sẵn trên hai túi màu đỏ, giữa in sao vàng, ngoài ra còn có hình ông già Noel cũng đội mũ đỏ sao vàng. Một Uỷ Ban Chống Cờ Việt Cộng được thành lập và tố cáo Hội Cộng Đồng Người Việt quận Thurston là ủng hộ và trưng bày cờ Việt Cộng! Nội vụ cuối cùng phải đem nhau ra toà và tháng 4 năm 2009, toà án Mỹ phán quyết 5 người trong Ủy Ban Chống Cờ Việt Cộng phải bồi thường tổng cộng số tiền $300,000.00
- Ông Nguyễn Hữu Liêm tham dự “Hội nghị Việt kiều” tại Hà Nội bị chúng ta cho là thân cộng, nhưng ông được nhà nước mời tham dự phiên tòa xử bốn nhân vật chống đối chính quyền, Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung, Trần Huỳnh Duy Thức và Lê Thăng Long. Sau đó, ông viết bài phê phán những sai trái trong phiên tòa với những hiểu biết về luật pháp của ông. “Tên thân Cộng” này làm được việc đấy chứ! Đầu mùa hè, ông và một số người cả Mỹ lẫn Việt về VN quan sát vụ Da Cam, đi nhậu với vị quan toà xử nhóm 4 người nói trên, có thêm “bạn nhậu” là ông Huy Đức, người viết Blog Osin phê phán chế độ. Ai biết trong bữa nhậu ai lôi kéo, tuyên truyền ai? Ông ở vị thế đấu tranh mà nhiều người trong chúng ta không có. Hãy cứ để ông “thân cộng” mà rất lợi cho đại cuộc như thế.
- Ông Cao Quang Ánh về VN trên danh nghĩa một dân biểu nước Mỹ, liền bị chúng ta tố cáo làm lợi hay thua mưu cs? Nếu có “làm lợi” hay “thua mưu” thì chính phủ Mỹ thua hay làm lợi, phải chống đối chính quyền Obama chứ sao lại quay ra phỉ báng đồng hương, nhất là đồng-hương-dân-biểu-Mỹ, làm suy giảm tiềm lực đấu tranh?
- Ông Al Hoàng (Hoàng Duy Hùng), một nghị viên Hoa Kỳ chuẩn bị về VN lo công vụ cho thành phố Houston. Với tư cách là một dân cử, ông ta không cần thiết phải “tham khảo” cộng đồng trước khi đi VN, mặc dù ông vẫn tham khảo nhằm “làm sáng tỏ mọi góc cạnh là điều tốt để tôi khỏi vấp phải những cạm bẫy khi thi hành công vụ.” (trả lời một thính giả trong cuộc hội luận trên Người Việt). Ông có trách nhiệm với cử tri thành phố Houston nói chung, trong đó có những cử tri Mỹ gốc Việt bỏ phiếu cho ông. Trong vai trò nghị viên đi công vụ, nếu ông “phản bội cộng đồng” và “làm lợi” cho cs, cử tri của ông phải đấu tranh với thành phố, không phải với ông.
- Mới nhất, một ủy ban được thành lập ở Nam Cali để cáo buộc các phóng viên, nhà báo đã tổ chức cho Đàm Vĩnh Hưng phát biểu sau khi bị Lý Tống xịt hơi cay là tiếp tay cho cộng sản? Thực thi dân chủ, chúng ta có cho tiếng nói của Đàm Vĩnh Hưng được cất lên, có muốn hiểu tại sao anh ta sang đây hát, hát với mục đích gì, có thi hành nghị quyết 36, hay chỉ muốn bịt mồm như cs đã bịt mồm Linh mục Lý? Hai hành động này khác hay giống nhau?
Nếu cộng sản có thể úm ba la, phút chốc biến một nhân vật từng chống cộng triệt để, một cựu lãnh đạo miền Nam, một đoàn thể văn hóa, một tờ báo uy tín ở hải ngoại thành thân cộng hoặc thành hẳn cộng sản trong thời gian ngắn, thì phải học hỏi kỹ năng chuyển đổi này nơi họ chứ, để mình cũng nhanh chóng chuyển đổi họ từ cộng sản ra dân tộc được không? Nếu không, chúng ta đang thua trong công tác vận động quần chúng, không có khả năng chuyển hoá nhanh chóng tư duy của một người, một tập thể nào đó.
Mỹ hiện đang bắt tay với CSVN ngăn chặn Trung Quốc, chúng ta có coi Hoa Kỳ “làm lợi” cho cộng sản hay vui mừng vì điều đó? Người dân hay chính phủ Mỹ “thân” cộng sản thì được, các dân cử Mỹ gốc Việt đi công cán cho nước Mỹ thì không? Hãy khôn khéo vận dụng việc “bắt tay” này để biến sức mạnh của người thành của ta nhằm áp lực nhà nước VN phải dân chủ hoá chế độ và quay về với toàn dân.
Những ví dụ đại loại như trên cho thấy người Việt hải ngoại cần điều chỉnh tư duy và sách lược đấu tranh chung. Chúng ta phải vận dụng mọi hình thức, phương tiện và hoàn cảnh của mỗi cá nhân với những phương cách ngắn gọn nhất, phù hợp với trào lưu thế giới để dân chủ hoá đất nước. Cuộc đấu tranh ngày nay giống như cơ thể con người, mỗi cơ phận có một nhiệm vụ khác nhau, miễn là cùng thúc đẩy VN dân chủ hoá càng nhanh, càng hiệu quả càng tốt.
Do đó,
Ca sĩ trong nước sang đây hát có nên được khuyến khích không, cho dù họ là văn công cộng sản? Rất nên, nếu họ chỉ ca ngợi tình yêu, văn hóa dân tộc và đóng thuế đầy đủ, tuân thủ luật pháp như chúng ta. Tình yêu và văn hóa hay đẹp rất đáng được xưng tụng, ngay cả từ cửa miệng cán bộ cs. Trước đây, chúng ta há chẳng mong muốn nhà nước cho phép “nhạc vàng” được phổ biến đấy ư? Khi ra nước ngoài trình diễn, các nghệ sĩ hải ngoại còn có cơ hội giải thích, chiêu hồi họ về với dân tộc để chống lại độc tài đảng trị, tham nhũng thối nát. Với tư cách đứng đắn và hành xử khéo léo, những nghệ sĩ trong nước sẽ có cảm tình và lôi kéo những nghệ sĩ khác ủng hộ cuộc đấu tranh của toàn dân.
Có nên ủng hộ các ca sĩ hải ngoại về nước trình diễn? Cũng rất nên. Tất nhiên họ chỉ được trình bày những nhạc phẩm có tính văn hoá hoặc vô thưởng vô phạt, nhưng ở chỗ riêng tư, lời nói của họ dễ thuyết phục hơn chúng ta. Chỉ cần nói ra sự thật cho bạn bè và cán bộ nghe, giới văn nghệ sĩ sẽ có những đóng góp hữu hiệu.
Biểu tình chống độc tài, tham nhũng, đàn áp nhân dân của các cán bộ cs rất đáng hoan nghênh, nhưng những hành động tương tự của ông Lý Tống xịt hơi cay vào mắt Đàm Vĩnh Hưng không nên được khuyến khích, nhất là sống trong những xã hội tôn trọng luật pháp như Mỹ, Úc, Âu Châu. Nếu báo chí ngoại quốc nhảy vào khai thác, hình ảnh cộng đồng Việt xấu đi, sẽ khó vận động dư luận Mỹ và thế giới ủng hộ. Làm thế nào để biện minh khi phá vỡ trật tự này (vi phạm luật pháp Mỹ) để xây dựng trật tự khác (đòi hỏi cs phải thực thi dân chủ), dù chỉ coi đó là “cuộc chiến tự vệ” như lời ông Lý Tống phát biểu? Chúng ta không phải cs nên không thể lấy “cứu cánh biện minh cho phương tiện,” mà phải áp dụng những phương thức dân chủ để dân chủ hoá VN. Nêu lên điều này không nhằm đả phá một ai, nhưng là để chúng ta học hỏi và tìm ra phương cách đấu tranh hữu hiệu và hợp lý nhất.
Ngày nay, nhân dân trong nước đang đòi hỏi chính quyền phải thực thi luật pháp do chính họ đề ra. Quần chúng đã bức xúc đến độ đem cả quan tài tham dự biểu tình. Những nhà đấu tranh dân chủ cũng đòi hỏi nhà nước phải làm theo ý nguyện toàn dân, tức dân chủ hóa chế độ, cho quốc hội được độc lập và hành xử quyền lập pháp, thực sự là cơ quan quyền lực cao nhất đại biểu toàn dân, hoặc cổ võ việc thống nhất làm một giữa đảng và nhà nước, tránh cho nhân dân phải chịu cảnh một cổ hai ba tròng, lại còn tốn kém ngân quỹ để nuôi báo cô cả hai hệ thống quyền bính này, lệnh lạc nhiều khi tréo cẳng ngỗng, trên bảo dưới không nghe, dễ gây rối loạn xã hội. Họ không kêu gọi những người “chống cộng” ở hải ngoại về chống đảng và nhà nước theo cách chúng ta chống ở ngoài này dùm họ.
… Đến hành động cho tương lai
Những cố gắng của một vài người kêu gọi National Geographic thay đổi ghi chú về chủ quyền hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa đã có kết quả tốt đẹp và cần được tiếp tục; tuy nhiên, những gì có thể thực hiện tốt hơn cho đất nước thì chúng ta chưa làm được.
Người Việt hải ngoại đã có những think tank, những IDS như trong nước chưa? Chưa. Có thành lập được những nhóm lợi ích làm việc với hai đảng lớn tại Mỹ, có quyền lực truyền thông, quyền lực tài chánh để lobby quốc hội Mỹ cho những vấn đề liên quan đến VN và quốc tế chưa? Chưa. Có những bài báo mang tính học thuật nói về chủ quyền Hoàng Sa, Trường Sa của VN trên các tạp chí uy tín thế giới không? Không. Có đưa được nhiều người Mỹ gốc Việt vào quốc hội Hoa Kỳ chưa? Chưa. Có tìm cách (ít ra là đề cập nên hay không nên) tiếp cận nhằm đối thoại với cs trên các diễn đàn trong nước thay vì để cs độc thoại và độc chiếm truyền thông không? Không. Có khai thác thị trường VN để tạo thế và lực của người Việt hải ngoại nhằm ảnh hưởng đến chính trường VN? Không. Các trí thức hải ngoại có bàn hoặc hội thảo việc áp dụng mô hình kinh tế, chính trị nào cho VN và liệu có nên đem nền dân chủ và kinh tế tư bản kiểu Mỹ vào tình hình xã hội, văn hoá VN? Không.
Nhưng có ganh ghét, đả phá, phỉ báng nhau tận tình không? Có
Sự trỗi dậy của Trung Quốc không chỉ lôi kéo quan tâm của Hoa Kỳ trên bình diện thế giới, trên phương diện quốc gia, nó sẽ tạo ra những khúc quanh lịch sử và suy tư mới cho người Việt hai phía phải giải quyết, nhất là khi Hoa Kỳ đã rảnh tay sau hai cuộc chiến, đang chuyển ưu tiên từ Đại Tây Dương sang Thái Bình Dương . Những dấu hiệu gần đây cho thấy đảng cs bắt buộc phải đi dần vào quỹ đạo Hoa Kỳ và từ từ rời bỏ quỹ đạo Trung Quốc, là một điều đáng mừng. Từ bắt những người chụp hình tên đường Hoàng Sa ở Sài gòn trước kia, tới lập những bảng đường mang tên Hoàng Sa và Trường Sa mới đây ở Đà Nẵng, đến tuyên bố của Nguyễn Chí Vịnh trên báo Bưu Điện Hoa Nam Buổi Sáng (South China Morning Post) xuất bản ở Hồng Kông rằng Việt Nam “không chấp nhận bất cứ giải pháp nào có sử dụng vũ lực hoặc đe dọa sử dụng vũ lực, đồng thời VN có đủ khả năng để đối phó,” một tín hiệu gửi vào Trung Quốc. Nếu dư luận quần chúng cho rằng đó là “hư chiêu,” chỉ để mị dân nên vẫn bị trừng phạt, chắc chắn ông Vịnh và tập đoàn sẽ bám riết Trung Cộng để bảo vệ mạng sống và quyền lực. Nhưng nếu dư luận cho rằng những điều ông nói là hợp lòng dân, sẽ được nhân dân che chở thoát ách Trung Quốc, ông ta và tập đoàn mới cảm thấy an tâm quay về. Giả thiết đó là những lời giả trá, ta phải khôn khéo lộng giả thành chân, ép cả tập đoàn đi theo con đường toàn dân mong muốn. Lại giả sử, đảng cs cho phép sinh viên cầm cờ đỏ sao vàng biểu tình chống Tàu Cộng, chúng ta có ủng hộ họ không? Chắc chắn. Rồi cũng những người trẻ đó ra nước ngoài du học, đem theo cờ đỏ sao vàng biểu tình trước lãnh sự quán Trung Quốc, chúng ta ủng hộ hay chống đối? Nếu cộng sản cho phép một vài nhà báo hải ngoại về VN tìm hiểu đời sống nhân dân để làm phóng sự, cộng đồng người Việt hải ngoại nghĩ sao?
Hiện thời trong nước, mọi người vui mừng khi VN được vào WTO; hoan nghênh khi quốc hội dám nói không để phản đối kế hoạch xây dựng Đường sắt Cao tốc tốn kém ngân quỹ quốc gia vô ích; ủng hộ VN lấy Asean làm điểm tựa, bắt tay với Hoa Kỳ và các nước dân chủ ngăn chặn làn sóng xâm lăng từ phương Bắc… là ước nguyện của toàn dân.
Cả dân tộc đang chuyển hoá tư duy nô lệ để quay về với Mẹ VN và đang chuyển mình mạnh mẽ.
Những làn sóng vận động của mọi tầng lớp quốc dân đang dồn thổi áp lực đòi buộc đảng và nhà nước phải tuân thủ chứ không được phép ngồi xổm trên luật pháp như từ trước tới nay nữa. Đảng cộng sản không còn cách nào khác hơn là phải thực thi ý dân nếu muốn tồn tại.
Những điều này đòi buộc chúng ta phải nhận định lại tư duy và phương thức đấu tranh sao cho có hiệu quả thay vì bị phân tán, suy giảm tiềm năng chung. Nếu không, cũng tương tự như đảng cộng sản, người Việt hải ngoại không hòa vào được giòng sống quốc dân, không bắt kịp công cuộc dân chủ hóa đất nước đang diễn ra sống động hàng ngày trong nước, và sẽ bị bỏ lại sau lưng, nhường chính trường và thị trường VN cho cộng sản tiếp tục độc quyền khai thác.
Có ai bắt đầu đặt câu hỏi chúng ta phải tìm phương cách hợp lý, hữu hiệu nào để bắt được nhịp suy tư và vận động của dân tộc hay chưa?
© Tạ Dzu
© Đàn Chim Việt
Đấu tranh dân chủ xem ra chẳng khó khăn gì với một kẻ thù nào khác chứ nham hiểm và độc tài như VC.thì qúa khó.Do đó,không ai có thể vỗ ngực cho là mình chống cộng hay hơn người khác.
Thật ra,hiện tượng chụp mũ VC.bên hàng ngũ quốc gia và chụp mũ phản động bên phía CS.không hoàn
toàn giống nhau chút nào như có người tổng qúat hóa theo kiểu cá mè một lứa.Về phía người quốc gia,
VC.từng lừa gạt qúa nhiều lần rồi,cho nên những ai là nạn nhân CS.đều dễ sinh lòng nghi ngờ nhau trong sinh hoạt chính trị.Như thế,nghi ngờ là hậu qủa tất yếu phải có để tránh cho mình khỏi bị lừa gạt
thêm một lần nào nữa.Dại rồi mới biết khôn.Mất bò phải lo rào chuồng.Đó là điều hợp lý,không có gì
đáng chê trách cả.Ngược lại,đối với người CS.ai làm ngoài quy định họ đặt ra đều bị gán cho kẻ thù,
dù phạm lỗi nhẹ đi nữa cũng bị lên án là phản động.Ngay cả còn gán tội nặng là gián điệp nữa.Lý do
là vì CS.muốn trừ khử những phần tử không nghe họ,nghĩa là phần tử lưng chừng có thể đụng đến quyền lực tuyệt đối của họ và phần khác họ “suy bụng ta ra bụng người” vì chính bác Hồ của họ từng
là gián điệp của Liên Xô và cả Tàu.
Thành thử,thiệt hại vì bị chụp nón cối chẳng thấm thiá gì so với thiệt hại vì bị VC.gán tội phản động.
Nếu bị chụp nón cối,nạn nhân bất đắc dĩ phải tự xét mình để tìm cách chứng minh mình bị nghi oan.
Điều này có lẽ chẳng những không tệ hại mà còn có ích là đàng khác,như một biện pháp đề phòng.
Đặt lại tư duy và phương pháp đấu tranh dân chủ là cần thiết nhưng chưa đủ để kết luận rằng cách
của mình là hữu hiệu nhất để có thể loại bỏ tất cả những phương cách khác.
Thế nào mới có thể gọi là xử dụng bạo lực thực sự ? Chỉ với bình xịt hơi cay mà nói bạo lực e là
quá trầm trọng hóa vấn đề chăng ? Theo thiển ý của tôi,gây thiệt hại cụ thể,đối chiếu với thực tế mới
là bạo lực.Vụ cá nhân Lý Tống thì đã có chính đương sự lãnh trách nhiêm của mình.Không có lý do
gì để sợ người nước ngoài gán tội cho cả cộng đồng.Họ có biết nỗi đau khổ của người mình đâu ?
Nhất là họ không phải là nạn nhân cộng sản.Chính người Do Thái thù ghét Đức quốc xã đã thay đổi
nhận thức của nhiều nước về Hitler mà bênh vực Do Thái.
Sao không sợ những chuyện “trồng cỏ” ở khắp nơi từ Canada,Anh v.v. hay đi chui làm người rừng như ở Pháp ? Sợ mất cảm tình là sợ ở những chổ đó.Thực tế và cụ thể rõ ràng hơn nhiều !
Trong giai đoạn hiện nay, nhà nước CSVN đang bắt tay và chọn hợp tác với Hoa Kỳ, thì họ đã tự quyết định con đường chính trị mà họ lựa chọn: là phải thay đổi. Nhưng thay đổi thế nào? Người Việt chống Cộng nên bất động trong thời điểm nóng bỏng này, để xem chính quyền CSVN làm gi! Một đằng bị Trung Quốc đang bức ép, một đằng chúng ta đòi hỏi quá nhiều, có quá đáng lắm không? Hãy để họ từ từ, xoay chuyễn như thế nào trong một thời gian ngắn, rồi chúng ta đòi hỏi cũng chưa muộn! Hãy có cái nhìn viễn kiến rộng mỡ hơn trong giai đoạn này nếu chúng ta còn yêu nước. Đừng dồn CSVN đến đường cùng trong giai đoạn này!!!
Độc tài như CS thì phải chống.
Nhưng chống Cộng theo kiểu chụp mũ người khác để chứng tỏ không ai chống Cộng bằng mình như đa số người Quôc Gia đã làm lâu nay thì chán quá. Có thể sau bài viết này, tác giả Tạ Dzu sẽ gãy cổ vì phải đội nhiều nón cối.
Xin nói thật, chống Công thì tôi vẫn chống. Nhưng tôi cũng chán người Quốc Gia quá đỗi. Xin có ai chỉ dùm, bây giờ tôi phải đứng ở đâu đây???
Bai viet co ly co tinh , da so nguoi Viet chap nhan duoc . Gio day nhung nguoi Viet da tung dung o 2 ben chien tuyen nam xua cung da vao cai tuoi xua nay hiem roi . Vay chung ta de lai cai gi cho con chau ? De lai moi han thu va loi di chuc ” hay tim cach ve VN hoat dong Du kich roi tien len lat do chinh quyen CS phuc hoi lai Che do VNCH de cho 90 trieu dan Viet duoc sung suong !” . Co nen the khong va co lam duoc khong ? Ai lam ?? Hay lai chi nhu Hoi Dong Chuot ban cach treo chuong vao co Meo ? Co nhan co cau ;” Oan thu nen coi cho dung nen that ” . Vay gio day suy nghi thuc te nhat la lam sao cho the he thu 3 la con chau chung ta duoc song sung suong va tu hao la NGUOI VIET chu khong nhuc nha nhu chung ta bay gio khi nhin chu Vietnamese o dau do ! Gio day neu co suy cho phong trao dau tranh khong bao dong thi toan the NGUOI VIET hay doan ket lai , bo qua nhung mac cam cu , tuyen truyen gioi thieu rong rai ve TU DO va DAN CHU THUC SU trong cong dong nguoi viet trong va ngoai nuoc .Nguoi VIET o trong nuoc ra the gioi nhin thay va cam nhan duoc doi song trong khong khi TU DO va DAN CHU , con nguoi VIET o ngoai nuoc phai doan ket lai , tranh dau vi Dat Nuoc chu khong nen vi cai Anh va cai Toi vi Danh tieng hao , neu co dieu kien ve nuoc thi ke lai cac cau chuyen ve cuoc song tren dat nuoc TU DO va DAN CHU ( khong chi o My , ma ca o cac nuoc khac nua …) gop phan lam cho khat vong ve TU DO va DAN CHU cang bung chay ma bon chop bu lanh dao cua Dang CSVN – Ngay Nay khong the dap tat duoc . Va chinh tu day nhung NGUOI VIET o Trong nuoc moi lam thay doi duoc Co Che Chinh Tri hien nay ( chu khong phai la luc luong Ngoai nuoc ) . Con han thu va chia re Dan toc Viet con khon kho . Chi co DOAN KET THUC LONG dau tranh vi mot nuoc VIET NAM DOC LAP TU DO va GIAU MANH thi nguoi Viet moi co the no may mo mat cung the gioi .
(Tòa soạn: Mời bạn vào vps.org tải phần mềm gõ tiếng Việt miễn phí)
Bài viết có lý có tình , đa số người Việt chấp nhận được . Giờ đây những người Việt đã từng đứng ở 2 bên chiến tuyến năm xưa cũng đã ở vào cái tuổi ” xưa nay hiếm ” rồi . Vậy chúng ta để lại cái gì cho con cháu ? Để lại mối hận thù và lời di chúc ” hãy tìm cách về VN hoạt động Du kích rồi tiến lên lật đổ Chính quyền CS , phục hồi lại Chế độ VNCH để cho 90 triệu dân Việt được sung sướng !” . Có nên thế không ? và có làm được không ? Ai làm ??? Hay lại chỉ như Hội Đồng Chuột bàn cách treo chuông vào cổ Mèo ? Cổ nhân có câu :” Oán thù nên cởi chớ đừng nên thắt ” . Vậy giờ đây suy nghĩ thực tế nhất là làm sao cho thế hệ thứ 3 là con cháu chúng ta được sung sướng và tự hào là NGƯỜI VIỆT chứ không phải nhục nhã như chúng ta bây giờ khi nhìn chữ Vietnamese ở đâu đó ! Giờ đây nếu cổ súy cho phong trào Đấu tranh không Bạo động thì toàn thể NGƯỜI VIỆT hãy đoàn kết lại , bở qua những mặc cảm cũ , tuyên truyền giới thiệu rộng rãi về TỰ DO và DÂN CHỦ THỰC SỰ trong Cộng đồng người Việt ở Trong và Ngoài nước . Người Việt ở trong nước ra thế giới nhìn thấy và cảm nhận được đời sống trong không khí TỰ DO và DÂN CHỦ ,còn người Việt ở ngoài nước phải đoàn kết lại , tranh đấu cho Đất Nước được TỰ DO và DÂN CHỦ chứ không nên vì hận thù cũ , vì cái Anh và cái Tôi , vì danh tiếng hão ; nếu có điều kiện về nước thì kể lại các câu chuyện về cuộc sống trên đất nước Tự do và Dân chủ ( không chỉ ở Mỹ , mà cả ở các nước khác nữa …) góp phần làm cho khát vọng về TỰ DO và DÂN CHỦ càng bùng cháy mà bọn chóp bu lãnh đạo của Đảng CSVN – Ngày Nay không thể dập tắt được . Và chính từ đây cùng với các phong trào nổi dậy khác của các tầng lớp nhân dân trong nước những NGƯỜI VIỆT Ở TRONG NƯỚC mới làm thay đổi được Cơ Chế Chính Trị hiện nay ( chứ không phải lực lượng ở ngoài nước ) . Còn Hận thù và Chia rẽ dân tộc Việt còn khốn khổ . Chỉ có ĐOÀN KẾT THẬT LÒNG đấu tranh vì một nước VIỆT NAM ĐỘC LẬP TỰ DO và GIÀU MẠNH thì người Việt mới có thể mở mày mở mặt cùng thế giới . ( Đề nghị BBT cho thay vào bài không dấu cũ )