WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Nguyễn Ngọc Ngạn: Bên thắng cuộc

Bức tường Berlin sụp đổ - Sự kiện lớn của thế kỉ 20

Bức tường Berlin sụp đổ – Sự kiện lớn của thế kỉ 20

Trong đợt lưu diễn văn nghệ đầu năm nay ở vài thành phố bên Mỹ, trùng hợp có một tờ tạp chí và một đài phát thanh hỏi tôi cùng một câu: Nhìn lại 4 thập niên vừa qua, 1975-2015, sự kiện gì đối với chú là quan trọng nhất?

Câu này dễ trả lời! Thế giới biến đổi từng ngày, biết bao nhiêu chuyện xảy ra. Nhưng riêng đối với tôi thì biến cố lớn nhất trong 40 năm qua là sự tan rã của Liên Xô và hệ thống cộng sản toàn cầu. Nó mở ra một kỷ nguyên hòa bình mới, kết thúc chiến tranh lạnh, giảm thiểu tối đa các vũ khí chiến lược, tiết kiệm bao nhiêu tiền của và xương máu mà nhân loại đã đổ ra từ ngày có phong trào cộng sản. Cần hình dung lại hàng triệu người đã chết thảm ở Siberia thời Stalin, trong cải cách ruộng đất và cách mạng văn hóa thời Mao Trạch Đông, rồi cải cách ruộng đất và sửa sai thời Hồ Chí Minh trên đất Bắc, cũng như đánh tư sản và tù cải tạo tại miền Nam sau 1975. Chưa kể chiến tranh Triều Tiên, chiến tranh Việt Nam và nhiều quốc gia khác trên thế giới. Kiểm điểm lại những đau thương ngút trời gần một thế kỷ vừa qua, người ta mới thấy hết được niềm hạnh phúc khi đế quốc cộng sản sụp đổ, mà sự sụp đổ ấy không do tác động trực tiếp của thế giới tự do, mà do chính nội bộ của đảng viên và của quần chúng các nước xã hội chủ nghĩa dấy lên. Theo tôi, đó là sự kiện vĩ đại nhất của nhân loại trong 4 thập niên vừa qua!

Từ ngày ra hải ngoại, tôi vẫn mang trong đầu một điều tiếc nuối: Việt Nam Cộng Hòa là quốc gia cuối cùng trên thế giới bị lọt vào tay Cộng Sản. Giả như đồng minh Hoa Kỳ không bỏ cuộc giữa đường, Miền Nam Việt Nam chỉ cần cầm cự thêm vài năm nữa, chắc chắn tình hình đã đổi khác.
Đến khi cộng sản toàn cầu sụp đổ, tôi lại cho rằng, sự sụp đổ ấy bắt nguồn sâu xa từ chiến tranh Việt Nam. Tôi tin như thế, nhưng dè dặt không dám viết ra vì sợ có người sẽ bảo là tôi chủ quan. Mãi đến khoảng năm 2005, tôi tình cờ đọc được cuốn sách của một tác giả người Mỹ, tôi mới cảm thấy an lòng và hết sức vui mừng vì có người đồng ý với suy nghĩ của tôi.

Tiếc là giờ này tôi không có cuốn sách ấy trong tay, vì hôm đó trong khi chờ chuyến bay ở phi trường, tôi tạt vào tiệm bách hóa Hudson News tính mua đại một tờ tạp chí nào đó để lên máy bay xem cho qua thì giờ, thì thấy có cuốn sách viết về Vietnam War nên vội lấy xuống. Tôi mới chỉ đọc được 2 trang của phần mở đầu thì chuyến bay thông báo boarding mà người xếp hạng ở quầy tính tiền đông quá, tôi đành bỏ lại cuốn sách trên kệ.
Ngồi trên phi cơ, tôi nhớ lại lập luận của tác giả cho rằng: Chiến tranh Việt Nam là cuộc chạy đua võ trang, hay đúng hơn là cuộc chạy đua tiêu tiền, giữa hai khối tư bản và cộng sản. Cuộc chạy đua ấy tuy kết thúc dở dang vì Hoa Kỳ bỏ cuộc, nhưng cũng đủ để làm khối cộng sản kiệt quệ về tài chánh, không vực dậy nổi, dẫn đến sự sụp đổ 15 năm sau!

Điều này tôi tin là đúng. Hồi mới sang Canada, năm 1979, tôi đọc một bài viết trong tờ Financial, nói rằng: Chiến tranh Việt Nam đã làm đồng dollar Mỹ mất giá và gây nên tình trạng lạm phát nặng nề. Lúc ấy tôi nghĩ: Mỹ giàu như thế mà còn điêu đứng vì chiến tranh Việt Nam, thì huống chi các nước cộng sản vốn quanh năm èo uột về kinh tế!

Quả thực đúng như vậy! Trong chiến tranh, người dân các nước Cộng Sản tạm quên cái đói khổ. Nhưng hết chiến tranh rồi, cái sai của chế độ và cái yếu của lãnh đạo tất nhiên phải lộ ra, không thể nào che đậy được. Lấy lý do gì để giải thích với nhân dân, sau bao nhiêu năm nhịn ăn cung ứng cho chiến trường, rồi bây giờ lại càng đói khổ hơn khi hòa bình trở lại!

Từ những “bức xúc” thực tế ấy, lãnh đạo Cộng Sản bất đắc dĩ phải đưa ra khẩu hiệu “đổi mới”, khởi đầu ngay tại Liên Xô từ năm 1985. Nói “bất đắc dĩ” là bởi vì trong thế giới Cộng Sản, bất cứ ai đề xuất một ý tưởng khác với những giáo điều cứng rắn của Đảng thì lập tức bị gán cho cái tội “xét lại” hoặc “phản Đảng” và thường đưa đến hậu quả thân tàn ma dại. Điều này chắc chắn ai cũng đã biết qua kinh nghiệm mấy chục năm cai trị của Đảng Cộng Sản Việt Nam. Đọc Đêm Giữa Ban Ngày của Vũ Thư Hiên, Đèn Cù của Trần Đĩnh, Bên Thắng Cuộc của Huy Đức v.v… chúng ta đã thấy được phần nào những thanh trừng nội bộ rất cay đắng của Đảng Cộng Sản qua những vụ án mà họ gọi là “xét lại”, chẳng hạn như vụ Hoàng Minh Chính. Hoàng Minh Chính là một đảng viên kỳ cựu, hoạt động cùng thời với anh em Lê Đức Thọ. Năm 1945 ở Hà Nội, nhạc sĩ Văn Cao tham gia Việt Minh, công tác trong đội ám sát. Chính Hoàng Minh Chính đã đưa súng cho Văn Cao đi giết những đảng viên Quốc Dân Đảng bị Việt Minh vu cho tội thân Nhật. Hơn 30 năm sau, Hoàng Minh Chính mới tỉnh ngộ, nhìn thấy nhu cầu phải cải tổ để cứu đất nước. Nhưng ý kiến của ông đụng vào những bức tường bảo thủ kiên cố nên ông bị truy bức, kéo theo bao nhiêu người khác mà phe bảo thủ muốn nhân dịp này tiêu diệt.

Kim Ngọc, Bí thư tỉnh ủy Vĩnh Phú, thấy nông dân làm hợp tác xã không có hiệu quả vì cha chung không ai khóc, cơm nhà chúa múa tối ngày, cứ rềnh rang vác cuốc ra đồng đủ 8 tiếng rồi về, thu hoạch không năm nào đủ chỉ tiêu. Ông mới nghĩ ra sáng kiến là cho nông dân làm khoán. Làm nhiều ngày hay ít, chăm hay lười, không cần biết, miễn là nộp đủ số thóc quy định! Sáng kiến này tuy thực tế và có lợi cho Nhà Nước nhưng bị coi là đi lạc đường nên bí thư tỉnh ủy bị kỷ luật và cách chức! Bí thư tỉnh ủy tất nhiên phải là một ủy viên trung ương Đảng, thế mà còn bị trừng phạt vì một sáng kiến cá nhân, huống chi người dân thường, ai dám phát biểu ý kiến!

Vậy mà sau 10 năm kết thúc chiến tranh, giữa lúc phe bảo thủ còn đang thống trị toàn Đảng, thì Trường Chinh đã phải công khai hô hào đổi mới. Ai cũng biết Trường Chinh là lãnh tụ cộng sản kỳ cựu bên cạnh Hồ Chí Minh, một lý thuyết gia tiền phong của Đảng và là người chỉ đạo cuộc cải cách ruộng đất đẫm máu tại Miền Bắc, giết hại biết bao nhiêu nông dân cũng như đảng viên. Nói cách khác, Trường Chinh vẫn được coi là một thành trì kiên cố nhất của Đảng. Thế mà chính Trường Chinh phải thay đổi lập trường thì đủ biết hoàn cảnh Việt Nam sau chiến tranh thê lương như thế nào! Trần Bạch Đằng viết trong bài “Dám Rẽ Ngoặt Trong Tư Duy” như sau:

“Mùa Thu năm 1985, thành quả của bao nhiêu năm chắt chiu của nước ta bỗng chốc sụp đổ qua sai lầm trong điều chỉnh giá cả và đổi tiền. Thế là toàn Đảng toàn dân “khởi đầu bằng sự khởi đầu”! Bác Trường Chinh tìm lối thoát trong cảnh cực kỳ rối ren… Bác kiên trì sự nghiệp đổi mới, đổi mới triệt để và toàn diện… Bác dũng cảm điều chỉnh lại tư tưởng của mình…”!

Nói “dũng cảm” bởi vì khi đề xuất ý kiến đổi mới tức là đụng chạm mạnh đến những vùng đất cấm kinh niên của Đảng, những nhân sự suốt đời cố chấp mà chỉ có người tầm cỡ như Trường Chinh, lúc ấy ngoài 70, mới dám lên tiếng!

Sau khi Trường Chinh mất, Trần Bạch Đằng viết:

“Thưa anh Năm Trường Chinh! Tiễn anh, chúng tôi ân hận vô cùng: Không đổi mới nhanh như anh ao ước!… Tôi tin, nếu quả còn cuộc sống ở thế giới khác sau khi người ta chết, thì những nạn nhân của cuộc cải cách ruộng đất, cũng sẽ mở rộng vòng tay đón Bác Năm Trường Chinh…”.

Ý nói: Cuối đời Trường Chinh đã thấy cái sai của mình, xin các oan hồn bị đấu tố trước đây, nếu gặp lại Trường Chinh ở thế giới bên kia, hãy tha cho Trường Chinh, đừng xúm lại hỏi tội!

(Ghi chú: Trần Bạch Đằng nguyên là Bí thư Khu Ủy Sài Gòn – Gia Định. Trong chiến dịch Mậu Thân 1968, Trần Bạch Đằng và Võ Văn Kiệt là tư lệnh tiền phương, chỉ huy lực lượng Việt cộng đánh vào nội thành Sài Gòn).

“Đổi mới” thật ra là một bản tuyên ngôn đầu hàng tư bản! Bởi vì: Cốt lõi của Cộng Sản là kinh tế chỉ huy, là mậu dịch quốc doanh, là kiểm tra hộ khẩu, là hợp tác xã, là mỗi tháng xếp hàng lĩnh 16 ký gạo! Một khi đã chuyển sang cơ chế thị trường tức là đã chào thua thế giới tự do rồi!

Kiệt quệ về kinh tế đã đành, người Cộng Sản còn mất hết niềm tin vào những lý tưởng mà họ được dạy dỗ trước đây.

Lùi lại hồi đầu thế kỷ thứ 20, phong trào Cộng Sản là một cái gì mới mẻ, hấp dẫn rất nhiều người trí thức ở thành thị. Nó hấp dẫn bởi về mặt lý thuyết, nó đề cao lý tưởng công bằng xã hội, xóa bỏ bất công bằng đấu tranh giai cấp. Lúc ấy, quả thực tư bản còn quá nhiều khuyết điểm, chủ nhân bóc lột công nhân, công đoàn chưa thành hình, chế độ lao động hà khắc, không được luật lao động bảo vệ. Ở nông thôn thì phong kiến áp bức đến tận cùng. Do thực tế ấy, người ta dễ dàng bị lôi cuốn theo Cộng Sản dù chưa hiểu CS là gì. Đã thế, cộng sản lại ra đời đúng lúc phong trào giải phóng các dân tộc bị trị lên cao trên toàn cầu, nhất là sau Đệ nhị Thế chiến. Cộng Sản khôn khéo đem chiêu bài chống ngoại xâm để lôi kéo quần chúng, điển hình là biết bao nhiêu người đã theo Hồ Chí Minh, đâu phải vì thích Cộng Sản mà vì muốn đứng vào hàng ngũ đánh Pháp. Đến khi Cộng Sản thắng rồi thì đã quá muộn, họ không rút chân được nữa!

Thế giới tư bản thì càng ngày tự điều chỉnh để trở nên hoàn thiện, trong khi cộng sản dừng chân tại chỗ, hết chiến tranh là lộ ra hết khuyết điểm. Khi Liên Xô và Trung Cộng công khai thù nghịch nhau, khi Việt Cộng xâm lăng Miên Cộng (Khờ-Me Đỏ), khi Trung Cộng dạy cho Việt Cộng một bài học vào đầu năm 1979 – nghĩa là gà cùng một mẹ mà chém giết nhau không nương tay – thì cái lý tưởng “thế giới đại đồng” và “chung sống hòa bình” giữa các nước xã hội chủ nghĩa anh em còn ý nghĩa gì nữa! Cứ nhìn Trung Cộng, người ta thấy ngay cái tình hữu nghị môi hở răng lạnh của hai nước Cộng Sản nó cay đắng như thế nào! Lời dạy của Đảng trở thành trò hề, làm thất vọng tất cả những ai từng tin vào chủ nghĩa Mác-Lênin. Ý nghĩ giã từ chủ nghĩa xã hội vì vậy càng ngày càng lan rộng trong đầu nhiều đảng viên, chỉ chờ cơ hội là bùng phát!

Từ khi các nước Đông Âu và nhất là Liên Xô sụp đổ, thế giới không còn ai nhắc đến Cộng Sản nữa. (Chắc chỉ còn cộng đồng người Việt ở hải ngoại vẫn bám lấy ma Cộng Sản để hù dọa hoặc chụp mũ nhau mà thôi!). Hai chữ “Cộng Sản” chỉ còn là một tì vết của lịch sử, đã lùi hẳn vào trong dĩ vãng, không còn là mối bận tâm cho nhân loại. Nó đã trở thành chuyện cổ tích, người bỏ Đảng mỗi ngày một đông. Trước mắt thế giới, kẻ thù mới bây giờ là Terrorist, là ISIS, là những nhóm quá khích không nhân tính, chứ kẻ thù cũ là Cộng Sản giờ này là hết hẳn đất đứng.

Dĩ nhiên cũng còn vài nước vẫn bám lấy danh hiệu Cộng Sản nhưng thật ra họ không còn mang chất cộng sản như xưa. Họ bám chỉ vì quyền lợi của đảng phái, của phe nhóm mà họ phải bảo vệ mà thôi. Bắc Hàn và Cuba thì đói khát quanh năm, không đáng bàn đến. Trung Cộng thì tư bản hóa trước cả Việt Cộng. Cụ thể, ngày nay nếu phải đối phó với Trung Quốc thì hoàn toàn không phải là đối phó với một nước cộng sản mà là một đế quốc có chủ trương bá quyền.

Việt Nam cũng thế! Giờ này người ta chống Việt Nam không phải là chống một nước cộng sản mà là chống một chính quyền độc tài, độc đảng, chà đạp nhân quyền giống như nhiều nước độc tài khác trên thế giới.

Trong chế độ Cộng Sản đích thực, chỉ cần có vài mẫu ruộng đã ra pháp trường đấu tố, chỉ cần làm chủ một cửa tiệm hạng trung đã bị đánh tư sản, hoặc vào tù hoặc đi vùng kinh tế mới, chứ làm gì có những cán bộ đảng viên sở hữu những dinh thự nguy nga và ôm hàng tỉ hàng triệu dollars như hiện nay ở Việt Nam! Các cấp lãnh đạo Trung Quốc cũng thế! Có những quan chức phải dành riêng ra hẳn một căn nhà mới đủ chỗ chứa vàng và tiền mặt thì cộng sản ở điểm nào!

Nói tóm lại, trên thế giới ngày nay không còn nước nào áp dụng lý thuyết Cộng Sản đúng nghĩa. Tất cả đều đã đầu hàng tư bản, chạy theo tư bản, nhưng gắng gượng nên câu khẩu hiệu: “Áp dụng cơ chế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa!” Họ ngượng ngùng nói thế khi chính họ cũng biết rõ rằng chủ nghĩa xã hội không bao giờ có cơ chế thị trường! Tư bản thúc đẩy sản xuất và cải thiện sản phẩm bằng tự do cạnh tranh! Cộng Sản thúc đẩy sản xuất bằng tuyên truyền, bằng chỉ thị và bằng giấy biểu dương! Khác nhau như nước với lửa, không thể kết hợp được. Cho nên, như tôi đã nói ở trên, người cộng sản một khi đã áp dụng cơ chế thị trường tức là đã bỏ cuộc, là giã từ hẳn chủ nghĩa của mình rồi! Chỉ cần để ý một chút, chúng ta thấy ngay ngày nay họ không còn tự hào khoe khoang về lý tưởng của họ như thuở trước. Những câu khẩu hiệu một thời họ hãnh diện nêu cao như “Đảng ta là Đảng của giai cấp công nhân”, hoặc “Chủ nghĩa xã hội là đỉnh cao trí tuệ loài người” giờ này chính họ đã lặng lẽ xóa đi. Hai chữ “vô sản” là đặc trưng của chế độ, ngày nay cũng đã biến mất! Đấu tranh giai cấp để tiến đến công bằng xã hội thì không thể áp dụng được nữa bởi giai cấp giàu nhất bây giờ gồm toàn đảng viên! Chả nhẽ họ tự đấu tố chính mình! Chẳng những thế, trong nước đang có dư luận một ngày gần đây Đảng Cộng Sản sẽ đổi tên, bỏ hẳn hai chữ “Cộng Sản” đã lỗi thời vì quá nhiều khuyết điểm! Nhưng dù có đổi tên mà vẫn duy trì lề lối cũ, vẫn độc tài và thường xuyên vi phạm Hiến Chương Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc thì thế giới vẫn tiếp tục lên án và người dân vẫn tiếp tục đấu tranh. Bởi mục tiêu tối hậu không phải chỉ là xóa đi hai chữ Cộng Sản, mà là kiến tạo một quốc gia tự do, dân chủ và phú cường, để Việt Nam có thể hãnh diện đứng ngang tầm với các nước văn minh trên thế giới.

Tổng kết lại, nhìn lại 4 thập niên vừa qua, nếu chỉ chú ý đến cái mốc kết thúc chiến tranh năm 1975 ở Việt Nam, thì người ta gọi Miền Bắc là “bên thắng cuộc”. Nhưng nếu mở tầm mắt rộng hơn, nhìn sự sụp đổ của hệ thống Cộng Sản toàn cầu do chiến tranh Việt Nam gián tiếp gây nên, thì thế giới tự do mới đích thực là “bên thắng cuộc”!

Nguyễn Ngọc Ngạn

Tháng 4/2015

67 Phản hồi cho “Nguyễn Ngọc Ngạn: Bên thắng cuộc”

  1. Merde says:

    Bấy lâu nay, người ta chỉ biết một Nguyễn ngọc Ngạn với nét mặt đanh lại(chắc do nhớ về chuyện vợ con chết trong chuyến vượt biển) đứng bên một Kỳ Duyên, má cao (sát chồng) miệng chúm chiếm ráng làm duyên trong khi tuổi đời ngày càng chồng chất,trong các chương trình Paris by Night coi càng ngày càng nhạt nhẽo,quanh đi quẩn lại cũng vẫn chỉ ba cái màn ca nhạc,tấu hài .Ngọc Ngạn và Kỳ Duyên,chắc do “làm ăn” từng tuyên bố không bàn đến chính trị mà thực sự chỉ là chuyện thời sự hàng ngày.Nay ông Ngạn bắt đầu nói “chính trị”.Sự thật những gì ông Ngạn nói ai cũng biết nhưng có lẽ ông Ngạn muốn chứng tỏ rằng mình vẫn theo dõi chuyện thời sự và khi cần thì tuyên bố lên chứ không phải chỉ biết làm mặt lạnh khi làm MC trong các chương trình Paris by Night ngày càng chán cũng giống như kiếp người Việt Nam sống đâu cũng chán !

    • Tudo.com says:

      @Merde. . . . . .cũng giống như kiếp người Việt Nam sống đâu cũng chán !

      Merde vui lòng Chứng minh “kiếp người Việt Nam sống đâu cũng chán ! ” không?

  2. Minh Đức says:

    Trích: “Chiến tranh Việt Nam đã làm đồng dollar Mỹ mất giá và gây nên tình trạng lạm phát nặng nề. Lúc ấy tôi nghĩ: Mỹ giàu như thế mà còn điêu đứng vì chiến tranh Việt Nam, thì huống chi các nước cộng sản vốn quanh năm èo uột về kinh tế!”

    Nói rằng chiến tranh Việt Nam làm Liên Xô suy yếu rồi sụp đổ thì không đúng.

    Liên Xô sống nhờ xuất cảng dầu hỏa nên kinh tế Liên Xô lên xuống theo giá dầu hỏa. Năm 1973, khi Do Thái có chiến tranh với khối Ả Rập, các nước OPEC, phần lớn là Ả Rập, cắt giảm sản lượng dầu để đánh vào Mỹ vì Mỹ giúp Do Thái, làm cho giá dầu tăng vọt. Trong vòng một năm giá dầu tăng gấp bốn lần, từ 3 USD/thùng lên 12 USD/thùng. Liên Xô là nước xuất cảng dầu hỏa nên thu được rất nhiều đô la. Nhờ thế Liên Xô có thể viện trợ cho miền Bắc thả dàn. Mỹ ở thế không thuận lợi khi chiến tranh Việt Nam tiếp diễn. Càng theo đuổi chiến tranh thì đồng đô la càng mất giá. Đồng đô la càng mất giá thì giá dầu vì tính bằng đô la lại càng lên giá. Giá dầu càng lên thì Liên Xô càng có thêm nhiều tiền. Vì thế chiến tranh kéo dài không làm cho Liên Xô kiệt quệ.

    Mỹ dứt khoát rút khỏi cuộc chiến là để thoát cái thế bất lợi rồi bày cuộc cờ khác. Mỹ củng cố kinh tế làm cho đồng đô la vững chắc rồi xúi Saudi Arabia sản xuất thật nhiều dầu để hạ giá dầu xuống. Saudi Arabia được Mỹ bán cho máy bay thám thính AWACS, mà trước đó Mỹ không bán, nên hợp tác với Mỹ, với lại Saudi Arabia muốn giá dầu xuống để Saddam Hussein bị yếu đi bớt. Từ 1983, giá dầu đi xuống làm cho Liên Xô chới với vì Liên Xô lúc đó đang có căn cứ quân sự tại nhiều nơi trên thế giới lại đang có nhiều hoạt động về quân sự. Sau chiến tranh Việt Nam, Mỹ phải rút lui tại nhiều nơi trên thế giới thì Liên Xô nhân thế mà bành trướng thêm. Mỹ thấy Liên Xô bành trướng nhiều nơi thì nơi nào có mặt Liên Xô, Mỹ viện trợ cho phe chống Liên Xô để làm cho Liên Xô mất máu. Liên Xô phải tiêu nhiều tiền để giữ nhiều nơi trên thế giới thì bất ngờ giá dầu xuống làm Liên Xô phải cắt đứt viện trợ cho các đàn em. Liên Xô phải cắt viện trợ cho Việt Nam, Cuba, Nicaragua, rút quân khỏi Afghanistan…

    Gorbachev lên nắm quyền năm 1984 phải giải quyết tình trạng nước Nga bị thiếu tiền. Mà Nga thì chỉ có xuất cảng dầu hỏa còn kinh tế thì chẳng có gì. Gorbachev phải cải tổ kinh tế, chính trị rồi làm banh luôn Liên Bang Xô Viết. Không có Liên Xô hà hơi tiếp sức, phong trào CS giống như đèn kéo quân bị gió thổi tắt phụt, bao nhiêu voi ngựa đứng ngừng lại không chạy nữa.

    • Helen says:

      Mỹ thiệt sự vào VN cỡ 1964. Từ 1964 đến 1973, trước khi giá dầu tăng, LIên Xô lợi được gì?

      • Minh Đức says:

        Từ sau 1973, Liên Xô gia tăng viện trợ cho miền Bắc trong khi từ đầu thập niên 1970 đồng đô la mất giá, dấu hiệu kinh tế Mỹ bị ảnh hưởng bởi chiến tranh. Từ sau 1973, Mỹ cắt dần viện trợ cho miền Nam. Từ 1973 đến 1975, Liên Xô gia tăng viện trợ cho miền Bắc vì có nhiều tiền dầu hỏa. Liên Xô không bị kiệt quệ vì chiến tranh Việt Nam như ông Nguyễn Ngọc Ngạn viết. Từ 1973 cho đến 1983, giá dầu lên cao, đỉnh cao là 1979. Điều đó có nghĩa là Liên Xô có thêm rất nhiều tiền dầu hỏa và không bị kiệt quệ về kinh tế. Nhưng Liên Xô tiêu rất nhiều vào quân sự. Trong lúc nhà nước có thêm rất nhiều tiền dầu hỏa thì lại chi cho khu vực dân dụng ít đi mà chi cho khu vực quân sự nhiều hơn. Nếu giá dầu cứ vẫn cao, Liên Xô vẫn có tiền chi vào quân sự mặc dù đời sống dân đi xuống. Chế độ Liên Xô không thể bị sụp đổ khi để cho dân thiếu thốn vì dân không thể phản kháng. Chỉ đến khi giá dầu bất ngờ xuống thấp thì Liên Xô bị hụt hẫng, không biết lấy tiền đâu ra để chi cho bộ máy quân sự khổng lồ.

        Trước khi giá dầu tăng thì Liên Xô vẫn có đủ tiền viện trợ cho miền Bắc vì Liên Xô vẫn xuất cảng dầu hỏa, vàng, kim cương. Khi giá dầu tăng thì Liên Xô được thuận lợi hơn. Liên Xô không được lợi về kinh tế khi viện trợ cho miền Bắc. Nhưng Liên Xô có lợi là có căn cứ quân sự tại phía Nam, khống chế được Thái Bình Dương khi Việt Nam cho Liên Xô sử dụng Cam Ranh. Liên Xô bành trướng là để lấn dần Mỹ, đi đến chỗ đánh bại Mỹ mà không phải vì lý do kinh tế. Trong khi Mỹ thì bành trướng để buôn bán. Mỹ làm vì lý do kinh tế.

  3. LUẬN VỀ THẮNG - THUA says:

    Chúng ta hãy xác định cho rõ ” Thắng ” và ” Thua ” trong mọi lãnh vực, trước hết theo nghĩa thông thường : thắng là ” ĐƯỢC ” , ” THUA ” là không được gì cả nhưng có khi cũng được chút chút gọi là ” an ủi “, như thắng giải xổ số, hoa khôi, thua là không được , thật là giản dị có thế thôi . Nhưng về lãnh vực thể lực, võ lực ” thua thắng lại có nhiếu khía cạnh, dưới nhiều hình thức : trong trận đấu quyền Anh võ sĩ B thua vì bị võ sĩ A hạ”đo ván knock out “, cái sự thể quá rõ ràng không chỉ trọng tài thấy mà ngay cả lớn bé già trẻ khán giả đều thấy cả, là Võ sĩ A thắng . Rồi trong trận đấu khác võ sĩ Y thua võ sĩ X được vì thắng điểm ( win on point, unanimous decision, nên ghi nhận trong trường hợp này chỉ có đa số trọng tài quyết định, khàn giả vô can, kết quả chưa hẳn đã đúng ! . Từ đây suy diễn ra trận chiến ” QUỐC ” ( Việt Nam Cộng Hòa ) ” CỘNG ” ( Xã Hội Chủ Nghĩa, cộng sản ) vừa xẩy ra ở nước ta . Cả thế giới đều nhìn thấy, thả sức ra QUỐC sẽ nuốt trôi CỘNG, thế nhưng CỘNG lại thắng, thắng điểm vì đa số trọng tài quyết định ( Trung-Nga ), Quốc chỉ có một ( Mỹ ) . Đó là mặt nổi, hời hợt, của trận chiến, mặt chìm mới là quan trọng mới là quyết định ” THẮNG – THUA ” như binh thư thường nói : chiếm được thành thắng thì dễ (nổi), chiếm được lòng người ( chìm ) mới thật là khó là thắng thật, mất thành mất luôn cả lòng người mới thật là thua, mất thành mà còn giữ được lòng người chưa hẳn là đã thua . Như vậy CỘNG chiếm được thành nhưng có chiếm được lòng dân không, hẳn là không, sao lại cho là thắng . Rồi cả gần thế kỷ nay Mỹ tốn bao công của để đi đánh thức nhân loại đừng ngủ mê với cộng sản nữa cũng không xong, cuối cùng đành phải dẹp tự ái ( giả thua ) mở toang cửa ( không thành kế ) tiền đồn Việt Nam cho thiên hạ thấy rõ bản mặt ghê tởm của con quỉ cộng sản mà bảo nhau lánh xa ?

  4. Áo vải cờ đào says:

    Nhà văn, MC, NS Nguyễn Ngọc Ngạn kết luận: ” Tổng kết lại, nhìn lại 4 thập niên vừa qua, nếu chỉ chú ý đến cái mốc kết thúc chiến tranh năm 1975 ở Việt Nam, thì người ta gọi Miền Bắc là “bên thắng cuộc”. Nhưng nếu mở tầm mắt rộng hơn, nhìn sự sụp đổ của hệ thống Cộng Sản toàn cầu do chiến tranh Việt Nam gián tiếp gây nên, thì thế giới tự do mới đích thực là “bên thắng cuộc”! ” Hết trích. Thưa nhà văn NGG! Áo vải cờ đào tôi xin được đồng ý một…Nửa (1/2) nhận định của ông, vì ông chỉ nói ra một nửa của “sự thật”! Thưa ông, theo phần thượng dẫn ông đã viết ở trên, ông nhận định và đề cập; “người ta” gọi ̣̣(?) Miền Bắc là bên thắng cuộc, do chiến tranh Việt nam gây nên và chỉ nhìn lại 40 etc. Sao ông thờ ơ và lạnh nhạt vô tình với mảnh đất Phù sa hiền lành mộc mạt mà đã hơn một lần cưu mang, nhường cơm sẻ áo, khi khởi thủy gia đình ông chân ướt chân ráo “di cư” vào Nam, “đồng bào” Miền Nam không hề ngần ngai hung đút, ưu ái và tài bồi cho ông suốt 20 năm “trường chinh khổ nạn” để ông trở thành một nhà văn nỗi tiếng, như ngày hôm nay. Thì tai sao ông lại ngại ngần và ‘ hà tiện’ khi nhắc đến hai chữ “Miền Nam”, là một “văn nhân” ông khiêm nhường hay ông muốn phủ nhận một điều gì? Lời cuối, xin hãy tự vấn lương tâm, trả lại sự công bằng cho lịch sử Việt Nam và công đạo cho đồng bào miền nam nước Việt. Ông viết bài nhận định, phân tích về cơ chế của lũ ma quỷ cộng sản buôn thần bán thánh, thì chắc hẳn ông phải biết rõ CSVN…Sợ sự thật? Cám ơn bài viết và mong rằng sẽ còn cơ hội đọc được nhiều tác phẩm khác của ông. Trân trọng chào ông! Thân ảnh cô nhạn. Áo vải cờ đào

  5. Nguyễn Văn says:

    Thế giới tự do là “bên thắng cuộc” là điều hiển nhiên và đã thấy vì chủ nghĩa cộng sản Liên Xô đã sụp đổ, thế nhưng còn Việt Nam thì sao? Tuy rằng nhiều người nói đảng cộng sản VN đang thua vì mất chính nghĩa nhưng thật ra họ đâu có chính nghĩa để mất, nhưng họ đã chiến thắng và đang cai trị đất nước VN.
    Nhưng sự cai trị yếu kém vì độc tài – ngu dốt nên đất nước lạc hậu – nghèo đói – nên đảng cộng sản (Việt cũng như Tàu) phải thay đổi để tránh sụp đổ như Liên Xô, sự thay đổi này không phải là thua mà thay đổi để tồn tại mà cầm quyền thêm lâu dài.
    Nhưng đảng chỉ thay đổi kinh tế còn cơ bản về thể chế và chính trị thì không hề thay đổi; vẫn mị dân, vẫn giết người cướp của, vẫn khủng bố, vẫn đứng trên hiến pháp cai trị đất nước, vẫn chủ trương chính sách ngu dân và mọi tội ác đảng làm trước kia vẫn không hề thay đổi; vẫn buôn dân bán nước, vẫn đối xử với dân như nô lệ, không bao giờ cho dân được hưởng bất cứ quyền tự do nào và tuyệt đối cấm người dân tham gia chính trị. Thay đổi như vậy có ích gì cho dân cho nước? Thay đổi như vậy có gọi là thay đổi?

    Tóm lại chỉ có đảng cộng sản Việt Nam, nhưng thực chất là đảng cướp, là “bên thắng cuộc” còn toàn dân Việt Nam hai miền Nam – Bắc vẫn là người thua cuộc, là “bên thua cuộc”. Và chừng nào đảng cộng sản VN vẫn còn là đảng cộng sản, chừng nào tên nước vẫn là CHXHCNVN, chừng nào đảng vẫn còn mị dân xây dựng tiến lên XHCN, chừng nào hiến pháp vẫn phục vụ cho đảng, và chừng nào đảng vẫn là tay sai bán nước cho Tàu thì người dân Việt Nam có bổn phận phải tiêu diệt đảng cộng sản việt gian bán nước độc tài toàn trị đòi lại quyền làm người, quyền làm chủ đất nước, đòi lại công bằng, tự do, ấm no và dân chủ toàn dân – lúc đó toàn dân mới là “người thắng cuộc” vậy.

    nv

  6. Trần Thị Thảo says:

    Cám ơn nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn đã cho bạn đọc ở VN một bài viết hay,sâu sắc.Tôi đã đọc không sót một chữ.chúc nhà văn luôn mạnh khỏe để viết nhiều bài hay như thế.

  7. Quân Nguyên says:

    Một bài viết không có gì mới lạ ! Chẳng lẽ tụi nó vẫn vỗ ngực là CS mà bây giờ mình lại đi cải chính giùm cho nó ? Vớ vẩn !

    • Tudo.com says:

      @Quân Nguyên says:

      Cái gì và chổ nào là ” cải chính giùm cho nó?”

      Làm ơn đọc lại. . .giùm đi Cha!

  8. TT says:

    Ông NNN sắp nghỉ hưu với Thuý Nga Paris By Night? Chắc bài viết này ông gởi thư qua bưu diện vì ông đã từng tuyên bố ông không dùng internet?

  9. Hiep Ton says:

    Hoan hô anh Ngạn, ít nhất anh cũng bày tỏ cho những người hâm mô anh biết lập trường của anh về chính trị.

  10. triết lý gia 0001 says:

    …..Dùng từ ngữ bên ”thắng cuộc” tui nghe lợm cả họng…..Nói bình dân là muốn mửa,CSVN là con cờ trong tay tàu-cộng,tàu-cộng đưa vũ khí tiền bạc lương thực lẫn quân lính để CSVN lấy cớ lấy danh mà đánh dùm cho tàu-cộng,bên thắng cuộc nếu có là..tàu-cộng,rỏ như ban ngày. Vừa rồi CSVN bố láo tàu-cộng cắm nguyên giàn khoan ở biển đông rồi,nếu muốn nữa tàu-cộng sẽ công bố văn bản “hội nghị thành đô’….Và nếu lật lộng nữa tàu-cộng sẽ công bố luôn kẻ bán nước tay sai là hồ-chí-Minh thì lúc đó CSVN có nước đội quần luôn,tác phẩm đèn-cù đã nói lên rỏ ràng rồi.NGay cả trong chiến dịch điện-biên-phủ toàn là lính tàu…..Và khi tranh nhau chính vợ Lê-Duẩn tổng bí thư đã chết là thằng Giáp chiếm công anh em,và nói luôn có cố vần Tàu trợ chiến…rỏ như ban ngày. THằng CSVN chỉ làm tay sai và nói dóc là..giỏi,chứ mọi việc là có tàu-cộng lo hết rồi,chính tàu-cộng mới là kẻ chiến thắng.CSVN hay đám dư-luận-viên còn gọi là đãng 50xu…bơm lên nào là bên thắng cuộc bên thua cuộc,để lòe thiên họ chỉ có mấy đưa con..nít mới tin.Con cờ mà đòi thắng với thua…trong khi người chơi cờ mà tàu-cộng và Mỹ……Thôi hãy chấm dứt màn kịch là viết sách viết bài tự bơm nhau,chỉ làm cho Mỹ và tàu-cộng bụm miệng cười,mượn danh cộng sản để che đậy cái mà CSVN bán nước và tàu-cộng bành trướng chiếm nước VN….rỏ ràng như ban ngày…..nếu không có cộng-sản thì sẽ có cớ khác để tàu-cộng đẻ ra hồ-chí-minh để cướp nước VN và cũng để Việt-gian VN bán nước cho tàu-cộng đó là sự thật…..nay kính.

Leave a Reply to Quân Nguyên