Thắng Cuộc & Thua Bạc
Với ý thức phản tỉnh chúng ta có thể nói cho nhau hôm nay về ý nghĩa đích thực của ngày 30 tháng 4 là đây là một ngày toàn thắng trong tiến trình cướp chính quyền của ĐCSVN và là một ngày đại bại của toàn dân tộc Việt.
Tác phẩm Biển San Hô của nhà văn Trần Vũ vừa được khởi đăng trên Tuần báo Trẻ, số ra ngày 12 tháng 3 năm 2015 – phát hành từ Dallas, Texas – với lời dẫn nhập của chính tác giả:
Cuối thập niên 70 cùng với những ghe vượt biển mong manh còn xuất hiện những thuyền nhiều tầng được Công an Biên phòng hộ tống ra tận cửa biển, do chính nhà nước đứng ra tổ chức dưới tên gọi Vượt biên Bán Chánh thức. Với chính sách bài Hoa, chính quyền muốn triệt tiêu “đội ngũ Hán gian” nhưng trong thực tế là những gia đình Hoa kiều đã sinh sống nhiều thế hệ trong Chợ Lớn và có cả những thanh niên Việt mua khai sinh Tàu để ra đi. Giá trung bình là 12 lượng vàng cho người lớn và 7 lượng vàng cho trẻ em, cùng hai trăm đồng “cụ Hồ” cho thị thực khai sinh ma. Ðóng cho chủ tàu và công an thị xã điểm xuất phát. Chuyến tàu MT-603 khởi đi từ Mỹ Tho đêm 29 rạng 30 tháng 5-1979 chứa 405 thuyền nhân đã đâm vào bãi ngầm Trường Sa bốn ngày sau đó. Ngày 21 tháng 6-1979 khi được Hải quân Phi Luật Tân cứu đưa vào hải đảo Liminangcong, điểm danh còn đúng 285 người. Tôi ở trong số những thiếu niên đi chuyến tàu này, ghi lại dưới dạng tiểu thuyết.
Không ai biết chính xác có bao nhiêu “con thuyền nhiều tầng” đã được công an “hộ tống” ra cửa biển, bao nhiêu người đã vùi thây dưới biển sâu, và bao nhiêu lạng vàng đã nộp cho nhà đương cuộc Hà Nội trong chiến dịch bán bãi thu vàng. Đến nay chỉ có con số về lượng vàng thất thu (vì cán bộ thu nhưng không trình) tại vài địa phương:
Hậu Giang, 4.866 lượng; Minh Hải, 48.195 lượng; Bến Tre, 3.789 lượng; Cửu Long, 27.000 lượng; Nghĩa Bình, 27.000 lượng; Phú Khánh, 10.987 lượng; Thuận Hải, 1.220 lượng; An Giang, 1.445 lượng”. (Huy Đức. Bên Thắng Cuộc, tập I. OsinBook, Westminster, CA: 2013).
Bán bãi lấy vàng không phải là mẻ thu đầu tiên của bên thắng cuộc. Trước đó đã có nhiều “chiến dịch” tương tự, xin được ghi lại (tóm lược) theo theo thứ tự thời gian:
“Chưa đầy ba năm sau khi chủ nghĩa xã hội được áp dụng ở miền Nam, các nhà doanh nghiệp, với tên gọi mới là “tư sản”, đã phải trải qua hai lần bị “đánh”.
“Chiến dịch X-2”
Vào lúc 7 giờ 30 phút sáng ngày 10-9-1975, Ủy ban Quân quản Thành phố Sài Gòn họp báo, đưa ra “Bản Tuyên bố của Chính phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hoà Miền Nam Việt Nam”, ra lệnh “bắt giữ một số tư sản mại bản có chứng cứ đầu cơ tích trữ, phá rối thị trường…
Về lý luận, “tư sản mại bản” được chính quyền cách mạng coi là “địch” nên phương thức mà Chiến dịch X-2 tiến hành được xác định rõ là “đánh”...
Tối 10-9-1975, “tin chiến thắng” liên tục được báo về “Đại bản doanh” của Trung ương Cục đóng tại Dinh Độc Lập. Con số bị bắt cho đến khi ấy vẫn tăng lên. Các đoàn đưa ra những con số chi tiết: hàng chục triệu tiền mặt, hàng chục ký vàng, cả “kho” kim cương, hàng vạn mét vải và cả một cơ sở chăn nuôi gồm “7.000 con gà, thu hoạch 4.000 trứng mỗi ngày”120 ở Thủ Đức...
Sau “Chiến dịch X-2”, Thành uỷ nhận định: “Bọn tư sản mại bản bị cô lập rất cao, chúng đã mất hết chỗ dựa về mặt quân sự và chính trị. Lực lượng kinh tế của chúng đã bị sứt mẻ và đang bị tan vỡ dưới sự tiến công của ta”122. Nhằm “giáng tiếp những đòn mới vào giai cấp tư sản”, ngày 22 và 23-9-75, đồng tiền cũ của chế độ Sài Gòn đã được thay thế bởi đồng tiền mới.
Đổi tiền cũng được coi là “chiến dịch” với mật danh “X-3”...
Năm 1976, tình hình tiếp tục khó khăn. Một đợt “đánh tư sản” lại được tiến hành, lần này tập trung hơn vào giới tư sản người Hoa.
- Những gì mà Cách mạng lấy được của “nhà giàu” trên toàn miền Nam được liệt kê: “Về tiền mặt ta thu được 918,4 triệu đồng tiền miền Nam; 134.578 Mỹ Kim [trong đó có 55.370 USD gửi ở ngân hàng]; 61.121 đồng tiền miền Bắc; 1.200 đồng phrăng (tiền Pháp)…; vàng: 7.691 lượng; hạt xoàn: 4.040 hột; kim cương: 40 hột; cẩm thạch: 97 hột; nữ trang: 167 thứ; đồng hồ các loại: 701 cái. Trong các kho tàng ta thu được: 60 nghìn tấn phân; 8.000 tấn hoá chất; 3 triệu mét vải; 229 tấn nhôm; 2.500 tấn sắt vụn; 1.295 cặp vỏ ruột xe; 27.460 bao xi măng; 644 ô tô; 2 cao ốc; 96.604 chai rượu; 13.500 ký trà; 1000 máy cole; 20 tấn bánh qui; 24 tấn bơ; 2.000 kiếng đeo mắt; 457 căn nhà phố; 4 trại gà khoảng 30.000 con và một trại gà giá 800 triệu; 4.150 con heo; 10 con bò, 1.475.000 USD thiết bị tiêu dùng; 19 công ty; 6 kho; 65 xí nghiệp sản xuất; 4 rạp hát; 1 đồn điền cà phê, nho, táo rộng 170 hecta ở Đà Lạt” (Sđd, trang 71 – 80).
- ”Tại Sài Gòn, 28.787 hộ tư sản bị cải tạo, phần lớn bị “đánh” ngay trong bốn ngày đầu với 6.129 hộ “tư sản thương nghiệp”, 13.923 hộ “trung thương”. Những tháng sau đó có thêm 835 “con phe”, 3.300 “tiểu thương ba ngành hàng”, 4.600 “tiểu thương và trung thương chợ trời” bị truy quét tiếp. Theo ông Huỳnh Bửu Sơn, người trông coi kho vàng của Ngân hàng, trong đợt đánh tư sản này, Cách mạng thu thêm khoảng hơn năm tấn vàng, chưa kể hạt xoàn và các loại đá quý. Có những gia đình tư sản giấu vàng không kỹ, lực lượng cải tạo tìm được, khui ra, vàng chất đầy trên chiếu.”(Sđd, trang 71 – 90).
Cũng theo ông Huỳnh Bửu Sơn:
“Ngay trong ngày 1-5-1975, Cách mạng đã biết trong kho có số vàng này, nhưng phải khi ông đi học tập về thì mới chính thức bàn giao. Ông Huỳnh Bửu Sơn là một trong hai người nắm giữ chìa khóa kho vàng và trực tiếp giao vàng cho hai người, một người bộ đội tên là Duyệt, một người về sau làm giám đốc ngân hàng Cần Thơ. Kho dự trữ chứa 15,7 tấn vàng, gồm: vàng thoi FRD của Mỹ, vàng thoi Montagu của Nam Phi và vàng thoi Kim Thành, có nguồn gốc là vàng lậu do hải quan bắt tịch thu về đưa cho hãng Kim Thành đúc lại. Ngoài ra còn có các đồng tiền vàng của Mỹ, Double Eagle, mệnh giá 20 USD nhưng được làm từ một lượng vàng trị giá 420 USD; đồng Pesos của Mexico; đồng vàng Napoleon… ” (Sđd, trang 31).
Đó là chưa kể đến hàng chục ngàn cơ sở thương mại bị tịch thu hay công hữu hoá, và không biết bao nhiêu hãng xưởng, nhà cửa mà dân miền Nam đã ký giấy “hiến” cho “cách mạng” với hy vọng (mỏng manh) của đi thay người.
Kẻ bên thua cuộc thì trắng tay là chuyện tất nhiên nhưng người bên thắng cuộc – tuyệt đại đa số – cũng chả “chiếm hữu” được gì ráo. Dân quê ở hậu phương không với tay được đến chiến lợi phẩm, đã đành, các chiến sĩ ngay tại trận tiền cũng không “vơ vét” được của cải chi đáng giá – ngoài mấy cái khung xe đạp vác vai, hay vài “con búp bế nhựa, biết nhắm mắt khi năm ngửa và có thể khóc oe oe, buộc trên ba lô của …anh bộ đội phục viên may mắn” – vẫn theo lời Huy Đức.
Bỏ cái ba lô, cái khung xe đạp, và con búp bê có thể khóc oe oe ra, những chiến sĩ giải phóng quân hoàn toàn trần trụi: không học vấn, không nghề nghiệp, không không một đồng xu dính túi, và – tất nhiên – không một tấc đất cắm dùi!
“Họ ngơ ngác tìm kế sinh nhai,” Vi Đức Hồi kể lại:
“Tôi đã được chứng kiến cảnh hẫng hụt của nhiều người khi họ tâm sự, cảnh ngơ ngác tìm kế sinh nhai, đã không ít người đòi đảng, chính quyền cơ sở phải chia ruộng đất cho họ, và tất nhiên đảng, chính quyền không thể moi đâu ra ruộng đất để cho họ cày, cực chẳng đã, nhiều người đã trực tiếp đòi ruộng cha ông mà ngày trước họ đã góp vào hợp tác xã, không ít người đã tự ý đi cày ruộng cha ông của mình, thế là hình ảnh người chiến sỹ năm xưa cả nước trân trọng, mến mộ:
‘hoan hô anh giải phóng quân
kính chào anh con người đẹp nhất
lịch sử hôn anh, chàng trai chân đất
sống hiên ngang bất khuất trên đời’
Nay họ đã trở thành đối tượng của đảng, chính quyền địa phương, họ được quy là công thần, gây rối, chống lại đường lối của đảng, nhà nước, kết cục có người bị đuổi ra khỏi đảng, có người bị bị bắt lên xã, lên huyện tạm giam để xử lý vì đã ngang nhiên lấn chiếm đất đai của nhà nước đã giao cho người khác.”
Đó là hoàn cảnh “hụt hẫng” của những binh sĩ hay sĩ quan phục viên lành lặn, và may mắn. Nói chi đến đám thương binh (“nạng gỗ khua rỗ mặt đường làng”) hay những gia đình liệt sĩ.
Năm 1983 ông Nguyễn Vĩnh Rượu nhận được 90 đồng tiền chính sách, hỗ trợ vì gia đình có ba thân nhân là liệt sĩ. Số tiền này, vào thời điểm đó, mua được “gần” ba bao 555 hay Craven A. Tính cho gọn theo “chính sách” thì mỗi liệt sĩ tương đương với một bao thuốc lá.
Ông Rượu gửi hết 90 đồng vào qũy tiết kiệm, loại không kỳ hạn và có lời. Ba mươi hai năm sau, vào ngày 31 tháng 3 năm 2015, gia đình ông Rượu mang sổ tiết kiệm đến Ngân hàng VietinBank và nhận lại được hơn 20.000 đồng. Tính luôn “cả lãi lẫn gốc không đủ một cuốc xe ôm,” như nguyên văn lời của ký giả Tấn Tài trong bài báo (“Gửi Tiết Kiệm Một Chỉ Vàng Nhận Lại Một Ổ Bánh Mì Thịt”) trên báo Một Thế Giới, số ra ngày 2 tháng 4 năm 2015.
Bởi vậy không có gì ngạc nhiên là bốn mươi năm sau, sau khi cuộc chiến đã tàn, người ta vẫn còn tiếng kêu cứu thống thiết của những gia đình thương binh hay liệt sĩ ở khắp mọi nơi. Hãy xem hoàn cảnh của bà Hà Thị Thuỷ:
“ 74 tuổi, trú tại thôn Cái Tắt, xã An Đồng (An Dương, thành phố Hải Phòng)… Thời kỳ chiến tranh, bà là thanh niên xung phong. Bà gặp và kết hôn cùng ông Nguyễn Văn Viền là bộ đội. Ông Viền hy sinh năm 1968, khi con gái vừa mới sinh.
Bản thân bà là người ngoại tỉnh, gia cảnh lại neo đơn không có anh em ruột thịt, bà phải gửi con nhỏ về quê Nam Định cho mẹ già chăm sóc. Bà lăn lộn kiếm tiền gửi về cho mẹ nuôi con gái…
Trước hoàn cảnh khó khăn trên của gia đình thân nhân liệt sĩ, rất mong các cá nhân, nhà hảo tâm quan tâm giúp đỡ gia đình bà Thủy. Mọi sự giúp đỡ xin gửi về bà Hà Thị Thủy hoặc bà Vũ Thị Hải – Trưởng văn phòng đại diện Báo Nông Thôn Ngày Nay tại Hải Phòng – số 31 Điện Biên Phủ, quận Hồng Bàng, ĐT: 0903212789; hoặc Báo Nông Thôn Ngày Nay – 13 Thụy Khuê, Hà Nội, tài khoản 1506311002117, chi nhánh Ngân hàng NNPTNT Tây Hồ, Hà Nội.”
Chúng ta có bổn phận phải giúp đỡ lẫn nhau khi tha nhân lâm vào cảnh khó khăn. Tôi hy vọng sẽ không ai trù trừ, do dự hay quay lưng với gia đình bà Hà Thị Thủy chỉ vì họ là những người thuộc … bên thắng cuộc.
Người dân Việt Nam không ai thắng ai sau cuộc chiến vừa qua. Tất cả chúng ta đều thua, thua đau, sau một canh bạc bịp bởi những kẻ gian manh. Phải nhận diện rõ được kẻ thù như thế để đánh thẳng vào mặt chúng nó, và đừng …đánh lẫn nhau!
© Tưởng Năng Tiến
© Đàn Chim Việt
Chúng tôi lấy làm lạ, cuộc chiến ở Việt Nam chấm dứt đã 40 năm nay rồi mà nhiếu quí vi, các tay bình luận gia thời cuộc vẫn hãy còn lúng túng chưa xác định được rõ là bên nào thắng bên nào thua. Xin thưa ngay 2 bên Bắc và Nam Việt Nam, chẳng có bên nào thua mà cũng chẳng có bên nào thắng vì chỉ là những con bài cho 2 tay chơi ! Xin nói thẳng ngay, kẻ thua người thằng trong cuộc chiến Việt Nam này phải kể đếnchính là 2 tay chơi Mỹ và Trung Quốc (TQ) . Sao vậy, hiệp mở màn cho cuộc chơi này là màn đấu ” giao hữu trận bóng bàn ” giữa TQ và Mỹ, kể từ đây cặp diễn viên, bài trùng Nic và Kiss cứ từ từ cho TQ vào xiếc sau những con bài đi đêm,(*), để chung cuộc, oong poong final ( un point final ) TQ thua, Mỹ thắng, TQ thua, mà thua đậm, không biết bao giờ mới gỡ lại được ? . Nghĩa là cả tỉ mạng dân TQ là cả tỉ nhân công của TQ Mỹ hốt hết, làm công cho Mỹ với đồng lương chết đói 25 xu/giờ, Mỹ chỉ mất có tờ giấy lộn ( treaty ) với tiêu đề ” hiệp ước tối huệ quốc vĩnh viễn ” ( most favored nation forever ) cho TQ, thế nghĩa là Mỹ đã mua đứt, mãn đời công nhân TQ phải làm thuê làm mướn cho chủ tư bản Mỹ, tỉ như các các cầu thủ phút bôn đã bị ông bầu mua độc quyền … ! Danh giá sung sung sướng cho kẻ thắng cuộc chưa ? GHI CHÚ (*) : Trong các trận tranh tài để thắng, hay thua thường xẩy ra tình trạng ” bán độ ” ( Match fixing ), điển hình có thể là Mao trong trường hợp này, vì ngờ nghệch sai lầm, hay cảm thấy sức khỏe ngày một tàn tạ mà chưa để lại cho hậu thế một sự thể gì ” vĩ đại ” ( như thắng đế quốc Mỹ ) cho hậu sinh tôn sùng nên Mao nhắm ký đại ? Điển hình rõ ràng nhất là 2 tay chơi Tam Cúc A và B . A có 3 quân tốt, trong khi đó B chỉ có một quân tốt, để cũng chẳng làm gì, nghe thấy A rủ “đi đêm ” đổi quân sỉ, hay quân tướng của A lấy quân tốt, B thấy lời quá quân tốt lấy quân tướng, đổi liền. rút cục A có đủ bộ tốt 4 con thí phải, đem ra trình làng để cướp cái, rồi từ khi cướp được cái A cứ đôi một hay cái gọi cái được, chung cuộc lẽ ra là A thua nhưng vì đi đêm mất con tướng ( mạnh nhất ) đổi con tốt mà chuyến bại thành thắng, ( hồi nhỏ tôi hay thua Bà Nội tôi như thế này vì đi đêm ) .Thì trận chiến, nói là Việt Nam, nhưng kỳ thực là ván bài Tam Cúc giữa TQ với Mỹ, Mỹ cũng đả đổi con tướng ( danh dự …hão ? ) lấy con tốt VN, như vậy giờ càng ngày chúng ta càng thấy bên nào thua bên nào thắng ?
VẤN ĐỀ LÀ VẦY
Vấn đề ai biết thì hay
Còn ai chưa biết mới tày bàn thêm
Bàn thêm để được rõ ràng
Để toàn dân biết mới càng cần hơn
Thế nên đâu chuyện giản đơn
Mà am hiểu thật mới điều hay ho
Còn như kiểu chú tò vò
Ù ù cạc cạc quả nòi ra chi !
TỨ NGÀN
(29.4.15)
Chúng tôi lấy làm lạ, cuộc chiến ở Việt Nam chấm dứt đã 40 năm nay rồi mà nhiếu quí vi, các tay bình luận gia thời cuộc vẫn hãy còn lúng túng chưa xác định được rõ là bên nào thắng bên nào thua. Xin thưa ngay 2 bên Bắc và Nam Việt Nam, chẳng có bên nào thua mà cũng chẳng có bên nào thắng vì chỉ là những con bài cho 2 tay chơi ! Xin nói thẳng ngay, kẻ thua người thằng trong cuộc chiến Việt Nam này phải kể đếnchính là 2 tay chơi Mỹ và Trung Quốc (TQ) . Sao vậy, hiệp mở màn cho cuộc chơi này là màn đấu ” giao hữu trận bóng bàn ” giữa TQ và Mỹ, kể từ đây cặp diễn viên, bài trùng Nic và Kiss cứ từ từ cho TQ vào xiếc sau những con bài đi đêm,(*), để chung cuộc, oong poong final ( un point final ) TQ thua, Mỹ thắng, TQ thua, mà thua đậm, không biết bao giờ mới gỡ lại được ? . Nghĩa là cả tỉ mạng dân TQ là cả tỉ nhân công của TQ Mỹ hốt hết, làm công cho Mỹ với đồng lương chết đói 25 xu/giờ, Mỹ chỉ mất có tờ giấy lộn ( treaty ) với tiêu đề ” hiệp ước tối huệ quốc vĩnh viễn ” ( most favored nation forever ) cho TQ, thế nghĩa là Mỹ đã mua đứt, mãn đời công nhân TQ phải làm thuê làm mướn cho chủ tư bản Mỹ, tỉ như các các cầu thủ phút bôn đã bị ông bầu mua độc quyền … ! Danh giá sung sung sướng cho kẻ thắng cuộc chưa ? GHI CHÚ (*) : Trong các trận tranh tài để thắng, hay thua thường xẩy ra tình trạng ” bán độ ” ( Match fixing ), điển hình có thể là Mao trong trường hợp này, vì ngờ nghệch sai lầm, hay cảm thấy sức khỏe ngày một tàn tạ mà chưa để lại cho hậu thế một sự thể gì ” vĩ đại ” ( như thắng đế quốc Mỹ ) cho hậu sinh tôn sùng nên Mao nhắm ký đại ? Điển hình rõ ràng nhất là 2 tay chơi Tam Cúc A và B . A có 3 quân tốt, trong khi đó B chỉ có một quân tốt, để cũng chẳng làm gì, nghe thấy A rủ “đi đêm ” đổi quân sỉ, hay quân tướng của A lấy quân tốt, B thấy lời quá quân tốt lấy quân tướng, đổi liền. rút cục A có đủ bộ tốt 4 con thí phải, đem ra trình làng để cướp cái, rồi từ khi cướp được cái A cứ đôi một hay cái gọi cái được, chung cuộc lẽ ra là A thua nhưng vì đi đêm mất con tướng ( mạnh nhất ) đổi con tốt mà chuyến bại thành thắng, ( hồi nhỏ tôi hay thua Bà Nội tôi như thế này vì đi đêm ) .Thì trận chiến, nói là Việt Nam, nhưng kỳ thực chỉ như là ván bài Tam Cúc giữa TQ với Mỹ, Mỹ cũng đả đổi con tướng ( danh dự …hão ? ) lấy con tốt VN, như vậy giờ càng ngày chúng ta càng thấy bên nào thua bên nào thắng ?
“…chĩ có nhân dân là bại” luận điệu ngay từ sau ngày cưỡng chiếm miền Nam khong bao lâu,thằng cs nhà văn trong NBCT đã nói lên cái ý hương là :cả Nam và Băc đều là tay sai của ĐQ (My,Nga ,Trung). Nó quên đi cái lý tưỡng mà Nam và Bắc theo đuổi: một bên là dân chủ tự do ,nhân dân hạnh phúc ấm no (như các nước tự do ,khối Tây Phương và Mỹ; một bên theo CNCS ,một chũ nghĩa độc tài áp bức ,bóc lột ,không tự do hạnh phúc (thì độc lập đẻ làm gì?) “,còn độc ác hơn cả thực dân Pháp cai trị” và ngày nay thì sống vói vc mới biết vc thế nào ! Có người theo mấy sư ,làm báo chống N Đ D và chống chính phủ vnch ,ngày VC về ,bạn bè khuyên nên di tản (vì không có chức vụ gì trong chính quyền miền Nam) nhưng ông ta không đi ,vì có anh em ruột phe thắng cuộc và nghĩ là nhũng điều nói về cs chĩ là tuyên truyên ,nhất là cs vn khong đên nổi nào mà đói cử tệ hại voai người Việt.Nhưng sau đó ,Ông ta đã tìm đường vượt biển khi nhìn bộ MẶT THẬT của CS và bộ mặt của 2 thằng EM ,chĩ muốn Tiền và vàng .,chó chẳng tình không cảm gì hết.Đó là trí thức vn,học nhiều biết rộng nhưng cũng không hơn người ít học nhưng đã kinh qua 01 thời đấu tố ám sát, thủ tiêu.bóc lộ ,giả nhân giã nghỉỉa cũa VC .
Cho nên chữ trí thức được gán thêm chữ “cục phân .”chồn lùi” có lẻ một phần lớn nào đó không sai….
Cho nên nói rằng trong cuộc chiến vừa qua không ai thăng là SAI .Thắng Thua rỏ rệt. Và khi chính quyền thắng thì dân thuộc chính quyền đó thắng . Và chính quyền và dân phe bên kia thua. Vì nhân dân và chính quyền là một,không có quyền lựa chọn chính thể nào mình muốn sống . Nhất là trong Nam theo chế độ tự do ,chính quyền do dân bầu lên điều hành đát nước. Chính quyền đó thua là nhân dân thua và ngược lại. Cho nên không thể tách chính quyền vói nhân dân trừphi chính quyền đó là Tàu (nước lạ) và nhân dân đó là dân vn .(CS là chính quyền (quyền chính trị ) độc đoán ,bạo ngược,cai trị dân theo kiểu phong kiweesn mới ,độc ác hơn gọi là chuyên chính vô sản thì nhân dân ắt phải khổ.Tóm lại không phải kẻ thắng ,người thua nhân dân đều khổ mà do sự cai trị của chính quyền đó.hợp vói long dân (đa số) hay không .
Có thật là NNT viết bài này không ?
Theo thiển ý thì chĩ cần nêu sự việc và XIN NGƯỜi THIỆN TÂM CỨU GIÚP là đũ rồi !
Người Thiện tâm không hẳn là Người Việt hãi ngoại mà còn là người trong nước.
Chớ cần gì phải lập lại câu nói của mấy thằng CS:có vẻ hay nhưng chăng hay chút nào…
(c)
NÓI VỀ MỘT TRONG NHỮNG CÁI NGU DỐT CỦA CÁC MÁC
Tất cả mọi người ai cũng thảy đều biết mỗi cá nhân đều chỉ có một cuộc đời duy nhất để song, một thân xác duy nhất để tồn tại, một cái miệng duy nhất để ăn và nói, và ai cũng mỗi ngày ăn ba bửa chính, nói ra lời hoặc đúng hoặc sai hay chỉ câm miệng làm thinh.
Như vậy tài sản chỉ là phương tiện thiết yếu giúp con người sinh hoạt mà không là gì khác. Con người không thể là con vật mà không có tài sản. Ngay cả con vật nhiều khi cũng có cả tài sản tối thiểu của nó, tức cái ăn cái ở trong ngày rồi ngày mai tính tiếp.
Mác coi tài sản là công cụ để người bóc lột người, của nguồn gốc giai cấp, nên chủ trương vô sản để xây dựng xã hội thần tiên, hoàn thiện. Tức giai cấp công nhân vô sản lãnh đạo, sống trong xã hội hợp tác hóa duy nhất, không ai có công cụ sản xuất riêng, đó là tính cách của kinh tế tập thể do Lênin từng đưa vào thực hiện ở Nga sau năm 1917.
Dĩ nhiên bệnh ích kỷ cố hữu của con người, bệnh chai ỳ, bệnh tiêu cực, bềnh đè đầu chận cổ nhau mọi loại vẫn cứ tồn tại, và khi xã hội chỉ do phần lớn hay đa phần những người bình dân it học, đầy những thành phần bất hảo quản lý, cầm quyền, tất yếu kinh tế thất bại, xã hội thất bại, văn hóa thất bại, khiến trở thành một mớ tồn tại hổ lốn, giả tạo, giả dối, nghẹt thở, phản tiến hóa, phản nhân văn.
Người ta bèn dùng những biện pháp giả tạo để thay vào nhằm thắng lướt và chế ngự những điều đó. Nhưng cái chủ quan, giả tạo làm sao thắng cái khách quan, tự nhiên được. Cho nên mọi biện pháp như tuyên truyền dối gạt, các phương thức thi đua, khen thưởng hình thức bề ngoài thực chất chỉ cồng thêm lên giả tạo trên giả tạo, cứ tiếp tục như thế, khiến xã hội hoàn toàn quẩn bách, chịu đựng, nghẹt thở, rên siết, phẩn uất, và cuối cuối cùng chính Liên Xô và toàn khối XHCN Đông Âu trước kia tất yếu phải sụp đổ và tan thành mây khói hết cả.
Thật ra Mác là một lý thuyết gia, một lý luận gia trên mây, hoàn toàn không thực tế, giả tạo, hay có thể nói được chỉ là một thứ ngu. Tức không nhìn xã hội một cách thực chat, nhìn con người một cách thực tế, nhìn kinh tế một cách khoa học mà chỉ là một kẻ lý luận gàn, một chiều, mờ tối, dốt nát mà gàn bướng.
Cách lý luận cốt lõi của Mác là thế này : Theo quy luật biện chứng của Hegel đưa ra, phủ định của phủ định, như vậy xã hội công nhận sẽ là giai đoạn phủ định của xã hội tư bản, xã hội vô sản là giai đoạn phủ định của xã hội tư sản, bởi vậy giai cấp công nhân vô sản chính là động lực chủ yếu của lịch sử để xóa bỏ giai cấp hữu sản, xã hội tư sản, nền kinh tế tư bản. Đó là tiền đề của cách mạng để đi đến xã hội cộng sản không giai cấp trong tương lai mà Mác tự mệnh danh là xã hội cộng sản khoa học.
Như vậy điều mà Mác tự mệnh danh học thuyết mình là khoa học thật sự chỉ là phi khoa học, phản khoa học. Bởi vì thuyết biện chứng của Hegel là bản chất duy tâm, làm sao đưa vào áp dụng trọng quan điểm duy vật của Mác ? Đó chính là cái ngu cốt lõi đầu tiên của Mác. Vả lại công thức phủ định của phủ định chỉ là cách lý luận hoàn toàn tư biện, trừu tượng, lấy gì làm đúng đắn, cụ thể, khách quan, hay ý nghĩa khoa học. Đó là cái ngu thứ hai của Mác. Chẳng hạn thân xác phát triển, lớn lên cũng là quy luật phủ định của phủ định. Nhưng thân xác chết đi và phân rã, hủy diệt, cũng là phủ định của phủ định, thế thì ý nghĩa duy nhất đúng ở đây là cái gì ? Thật ngu muội trong lý luận mà trời đất cũng phải thua luôn.
Đấy cốt lõi của ý nghĩa và mục đích cuộc cách mạng theo thuyết Mác là như thế, ý nghĩa của sứ mạng lịch sử của giai cấp công nhân theo Mác tưởng tưởng là như thế. Ý nghĩa cùa cách mạng vô sản của Mác là như thế. Thật đúng là cái ngu trời gầm hết biết. Trong khi đó mọi người đều biết tài sản chỉ là phương tiện tồn tại của loài người, không cá nhân nào giàu nhất cũng ôm tài sản trong mình, mà thật ra mọi tài sản đều hòa chung vào xã hội nên sự giàu nghèo nói cho cùng chỉ là sự biểu kiến.
Mặt khác chính khoa học kỹ thuật, văn minh, văn hóa làm kinh tế phát triển, không phải sự tranh giành, đấu tranh giai cấp làm xã hội phát triển. Mác nói một câu ranh rờn là lịch sử xã hội từ trước đến nay chỉ là lịch sử đấu tranh giai cấp, đó là động lực làm lịch sử đi lên, phát triển, thật là lếu láo và ngu muội hết chỗ nói. Do đó Mác chủ trương độc tài vô sản, trong khi đó chính ý nghĩa điều hòa giai cấp trong xã hội dân chủ tự do, văn minh tiến bộ mới là phương cách duy nhất bảo đảm mọi cạnh tranh lành mạnh và ức chế mọi giả tạo hay bản năng hoang dã trong xã hội loài người.
Bởi vậy Mác ảo tưởng học thuyết của ống ta là học thuyết giải phóng giai cấp, giải phống loài người, trong khi đó bản chất của nó là bạo lực, độc tài độc đoán, ngu muội và nô lệ hóa con người cũng như xã hội con người, nên đúng là sự ăn nói ngược ngạo và ngao ngán thay mà đến nay sau gần một thế kỷ thử nghiệm học thuyết ông ta trên toàn thế giới, đến nay mọi khía cạnh giả dối, ngu dốt và bạo tàn của học thuyết ông ta đã cho thấy rõ tất cả.
ĐỈNH NGÀN
(24/4/15)
Thưa,
Các nhà nhân quyền ở Hà nội, nên lấy cái bài này, in ra, ịn vô mặt cái em PGS. TS. Vũ Quang Hiển, tuyên bố láo lếu với BBC về cái vụ…không có chuyện ngược đãi của cs sau 30 tháng tư, 1975…
Đó là chưa kể mấy cái vụ tịch thu nhà, bắt dân đi kinh tế mới. Đào mồ cuốc mả các nghĩa trang lính VNCH. Tống cổ thương bệnh binh VNCH ra khỏi nhà thương, mới cua tay cưa chân mổ bụng gì cũng phài…bò ra, kệ mẹ tụi mày, chết bờ chết bụi, ráng chịu…
Muốn kể cho hết những cái ác láo của VC sau 30 tháng tư, tới…sang năm, cũng chưa hết.
Dân VN thiệt là…xui, máng phải cái nạn Cộng láo…
“Người dân Việt Nam không ai thắng ai sau cuộc chiến vừa qua. Tất cả chúng ta đều thua, thua đau, sau một canh bạc bịp bởi những kẻ gian manh. Phải nhận diện rõ được kẻ thù như thế để đánh thẳng vào mặt chúng nó, và đừng …đánh lẫn nhau! ”
Kết luận Bá cháy
Cướp,cướp, chúng nó chính xác là bọn giết người cướp cuả chứ có cách mạng với giải phóng gì cái đámViệt cộng.
Chuyên ! Kẻ Thắng người thua đã rỏ.Còn “chiết lý” người dân không ai thăng cả. Mói như VC ,mấy tên cán bộ ! Thăng là chính thể cs thắng còn dân thì lúc nào cũng bị đè đầu cưởi cổ,từ xưa đến nay là vậy rồi !. Chĩ có là “đè” nhiều hay ít…Nghía là sông chế độ nào dể thở hay khó thở. Bởi đó mói có đánh nhau. Và nếu xet về dân thì chẳng có dân nào muốn đánh nhau …Do đó tách riêng chính quyền ,ngụy quyên vói dân là “ăn theo mấy thằng cs” có chút ăn học ,an ủi kẻ thua cuộc ! Tôi đã nghe luận điêu này từ cs và nghe cùng luận điệu này ở quốc gia (dẫm nước đái của kẻ thắng cuộc ,làm ra vẻ kẻ cả ,làm ra vẻ thân tình ,ta là trí thức .là “triết” ,an ủi kẻ thua cuộc):”.Dân Phe thua phe thăng đều THUA “,chĩ có ngụy quyền cs là thắng ! Lạ thiệt.
Nói (mẹ) nó ra là trong xá hôi ăn cướp của Bắc kộng ,có nhiều kẻ nàm trong hoàn cảnh khỗn cùng , vậy xin ai có lòng , CƯU GIÚP ,không cần phân biệt ai là kẻ thù.vì đều là con người , Đều là việc thiên nên làm…
Và người vn hãi ngoai vẫn làm từ thiện đó chứ !
Còn trong nước ?Còn chính phủ? Và đâu rồi các đại gia ?
Rat hay!