Những giá trị sống trong 1 bức ảnh và HHHG dân tộc
Xin mời độc giả cùng xem lại tấm ảnh nổi tiếng năm châu bốn biển: tấm ảnh chiếc xe tăng húc đổ cánh cổng dinh Độc Lập, tấm ảnh đã trở thành niềm hãnh diện của đảng Cộng Sản Việt Nam, thành biểu trưng cho chiến thắng chung cuộc của quân miền Bắc tiến vào hang ổ cuối cùng của chế độ miền Nam. Đối với một số khá đông người miền Nam, tấm ảnh là biểu trưng của sự chấm dứt cuộc chiến, một cuộc chiến mà họ không hề muốn kéo dài bởi vì người nào ngã xuống cũng chung dòng máu đỏ da vàng, cùng là con chung của một mẹ Việt Nam.
Buổi sáng ngày 30/4/1975 đó, một anh thanh niên của chế độ miền Nam, trong khi tìm người thân giữa Sài Gòn náo loạn, bị kẹt lại trên đường Công Lý, gần góc đường Hồng Thập Tự, tình cờ thấy những chiếc xe tăng của miền Bắc tiến về dinh Độc Lập.
Lúc đó, trên thực tế, chế độ miền Nam đã đầu hàng. Tổng thống miền Nam đã ra lệnh quân đội miền Nam không chống cự. Sài Gòn trơ trọi giữa 5 cánh quân tiến công đã áp sát. Cổng dinh Độc Lập đã mở sẵn chờ những người anh em miền Bắc vào để bàn giao chính quyền. Chiếc xe tăng hùng dũng của đội quân chiến thắng đang thẳng tiến. Bỗng nó dừng lại. Anh thanh niên ngạc nhiên, chăm chú quan sát.
Từ trên xe tăng, một chiến sĩ nhảy xuống. Hai cánh cổng được từ từ khép lại. Chiếc xe tăng lùi ra xa, rồi lao tới húc đổ chiếc cổng sắt.
Vốn được nuôi dưỡng trong môi trường văn hóa tôn trọng con người, tôn trọng tính trung thực, cảnh tượng trước mắt khiến người thanh niên thoáng linh cảm một bất an mơ hồ. Linh cảm ấy tan biến đi trong những ngày náo động tiếp theo của miền Nam chiến bại được quân quản tương đối yên ổn, và do đó đất nước đang hi vọng bừng khởi sau hòa bình và thống nhất…
Than ôi, rồi thời cuộc cũng cho thấy các bất an mà anh thanh niên kia linh cảm dần dần xuất hiện. Nhiều sự việc xa lạ với văn hóa miền Nam và cả với văn hóa dân tộc liên tiếp xảy ra, và nhanh chóng sau đó chế độ mới đã dùng thủ thuật lật lọng lùa các viên chức hành chánh và các sĩ quan quân đội của chế độ cũ vào trại học tập cải tạo, các trại mà cho dù có trang điểm bằng ngôn từ hoa mỹ tới đâu đi nữa, thì cũng là các trại tù nơi những người học tập bị đày ải nghiệt ngã cả về thể xác lẫn tinh thần nhiều năm sau. Sự việc này góp phần khoét rất sâu hận thù trong lòng dân tộc lẽ ra phải được hóa giải từ lâu rồi.
Từ đó, vào dịp lễ 30/4 mỗi năm, hình ảnh chiếc xe tăng húc đổ cánh cổng dinh Độc Lập lại trở về trong anh thanh niên cùng với những thước phim đã in sâu trong hồi ức về cảnh tượng buổi sáng tháng tư năm xưa. Tấm ảnh là biểu trưng của chiến thắng, và cũng là biểu trưng của tính chất bộ máy cầm quyền của đảng CSVN.
Nếu bộ máy đó trân quí hòa bình, thì khi đối phương đã buông súng, họ phải vui mừng, hòa nhã, bao dung, trân trọng đối phương để nuôi dưỡng tinh thần hòa giải, dập tắt hận thù tạo nền hòa bình muôn thủa…
Nếu bộ máy đó thực lòng yêu thương đồng bào miền Nam, thì họ đã vui mừng chạy đến cầm tay những người anh em miền Nam, mừng ngày sum họp…
Nếu bộ máy đó biết quí giá trị của lòng tôn trọng con người, biết quí nếp sống văn minh, lịch sự, thì họ đã xuống xe, báo cho chủ nhà ra đón vào một cách hòa bình và nhã nhặn…
Thì như vậy, tấm hình mừng ngày chiến thắng có thể là tấm hình của viên tướng tiền phương, hay của người chỉ huy toán quân đang tiến vào chào đón vị tổng thống tại chỗ. Một nụ cười rạng rỡ, một cái bắt tay an ủi thật chân thành trong niềm xúc động anh em từ nay tàn cuộc can qua, sum họp một nhà…
Quí độc giả thử tưởng tượng, một tấm hình như vậy, mỗi năm xuất hiện trên các nẻo đường Tổ Quốc chào đón toàn thể dân chúng cùng nhau mừng ngày Thống Nhất, thì thật là một biểu trưng đẹp biết bao cho tâm tình hòa giải hòa hợp!
Rấc đáng tiếc, ngày 30/4/1975 đã không có một cử chỉ đẹp như thế để bây giờ dân tộc có những tấm ảnh xúc động tâm tư như thế. Chỉ có tấm ảnh chiếc xe tăng húc đổ cổng nhà người anh em chiến bại. Tấm ảnh mang lồ lộ trên bề mặt và trong chiều sâu của nó các giá trị sống và tác phong sống khác hẳn.
Phải chăng tác phong đó cho biết bộ máy này đã quen đạp đổ, tàn phá, san bằng…? Đã quen khuất phục người khác bằng cách vung dao búa, lên cò súng, bắt người ta quì xuống thay vì chào hỏi, thảo luận, mời người ta ngồi chung bàn? Đã quen xem anh em miền Nam là kẻ thù cần triệt hạ, là những kẻ phản động xấu xa cần được cải tạo để trở lại kiếp sống con người?
Thực ra, từ khi Mỹ chơi ván cờ lớn, bắt tay với Trung Cộng, miền Nam ở vào thế bất lợi. Tuy nhiên, nếu quân dân miền Nam cũng cực đoan hận thù như đảng CSVN, nếu họ biết trước sau ngày giải phóng sẽ có những chính sách Học Tập Cải Tạo, Cải Tạo Công Thương Nghiệp, Kinh Tế mới, Phân Biệt Đối Xử trong tuyển sinh… thì họ đã dốc sức tử chiến và chưa chắc miền Bắc vào được Sài Gòn! Có vào được thì đường vào cũng phải lát bằng xương máu, và đội quân thắng trận cũng chỉ chiếm được miền Nam với các thành phố hoang tàn, đổ nát!
Theo nhiều tài liệu, quân đội miền Nam lúc đó thiếu vũ khí, đạn dược, thiếu chiến lược cả sự chỉ huy quân sự hữu hiệu. Đội quân đó, sau trận chiến Ban Mê Thuộc, đang ở thế hạ phong.
Tuy nhiên, việc một đội quân lớn, đông người và tinh nhuệ, chấp nhận buông vũ khí sớm như vậy sớm như vậy không phải có điểm xuất phát của tình đồng bào hay sao?
Việc các thành phố lớn và tân tiến được bảo quản nguyên vẹn để bàn giao cho đội quân thắng trận không phải có điểm xuất phát của tình đồng bào hay sao?
Việc dân chúng rất nhanh chóng tỏ thái độ thân mật với đội quân thắng trận tiến vào thành không phải có điểm xuất phát của tình đồng bào hay sao?
Những anh bộ đội lớ ngớ bước vào thành phố hoa lệ có thể cảm nhận tình đồng bào. Rất tiếc là những người lãnh đạo cuộc chiến, khác với chiến binh của họ, không cảm được và không nhận ra tình đồng bào đang vui mừng vì cuộc chiến nồi da xáo thịt đã chấm dứt.
Họ chỉ thấy đám dân miền Nam thua trận này đang xu nịnh họ.
Họ chỉ thấy trong đám dân miền Nam thua trận này đầy rẫy các thế lực thù địch nguy hiểm cho ý đồ thống trị của họ. Gián điệp nhé, quân đội cũ tạm nép mình chờ ngày phục hận nhé, các người hiểu biết có thể tiêm các tri thức và tư tưởng về chế độ tự do, về các giá trị sống của miền Nam nhé. Và họ sợ nhất là qua đám dân miền Nam các bộ đội của họ sẽ biết về cuộc sống thật của miền Nam khác với điều đảng CSVN đã tuyên truyền hàng chục năm nay…
Trong não trạng đó, những chính sách triệt hạ miền Nam được liên tiếp tung ra. Sau khi giành thắng lợi quân sự rồi thì phải đánh gục cái miền Nam trù phú thịnh vượng này, đánh cho bẹp tinh thần trung thực, nghĩa khí, tự do, dân chủ, tôn trọng con người của miền Nam. Đánh cho các giá trị sống đó, vốn khác biệt căn bản với các giá trị sống của xã hội cộng sản chủ nghĩa, không thể ngóc đầu lên được nữa.
Chính quyền CSVN không biết rằng các giá trị mà họ cố tình đánh cho chết đó chính là nền móng tối cần thiết và rất vững chắc cho sự hòa hợp hòa giải dân tộc mà họ, với tư cách là nhà cầm quyền của toàn bộ nước Việt Nam thống nhất, có trách nhiệm phải thực hiện. Họ không biết rằng các giá trị mà họ cố tình đánh cho chết đó là các giá trị sống của xã hội văn minh hiện đại.
Cho nên, tới ngày họ tưng bừng kĩ niệm 40 năm ngày họ chiến thắng, đất nước vẫn chia rẽ tột cùng, thù hận trong lòng dân tộc còn cao hơn những ngày đất nước chưa hòa bình. Việt Nam càng lún sâu vào hố thẳm của suy thoái về kinh tế và giá trị sống nếu so với những ngày đất nước chưa phát khởi cuộc chiến Chống Mỹ Cứu Nước. Và nguy cơ lọt vào vòng nô thuộc thảm khốc của nước Tàu ngàn năm nuôi dã tâm xâm lược là vô cùng nguy cấp.
Trước các hiện trạng của đất nước như vậy, nhiều thành phần dân chúng thấy rõ muốn đất nước thoát khỏi bế tắc phải tạo sự đồng tâm của đa số dân chúng. Đó cũng là một cách nói cho sự hòa hợp hòa giải của dân tộc. Một dân tộc mà trong đó các thành phần bình đẳng với nhau, cùng là những người chủ đất nước, có giá trị, quyền lợi và nghĩa vụ ngang nhau, và cùng góp sức chung tay xây dựng tương lai của Tổ Quốc chung.
Ngày 30/4 lần thứ 40 sau năm 1975 vẫn thấy hình ảnh chiếc xe tăng húc đổ cánh cổng dinh Độc Lập xuát hiện khắp nơi. Vẫn nghe vang dội điệp khúc mừng chiến thắng át tình tự dân tộc sum vầy, vẫn thấy đảng CSVN quyết tâm lãnh đạo toàn diện thay cho các bước tiến về hướng dân chủ tự do, vẫn thấy truyền hình chiếu các thước phim hừng hừng căm thù đế quốc Mỹ mà không nhắc gì tới Trung Quốc đang xâm lăng tổ quốc với chiến tranh biên giới, chiếm cứ biển đảo và xây dựng các căn cứ quân sự uy hiếp Việt Nam…
40 năm xưa, không có được tấm ảnh đẹp đã đành. 40 năm sau, sao vẫn tự hào với tấm ảnh không đẹp của ngày xưa?
40 năm xưa, không cảm nhận được tình đồng bào đang vui mừng vì cuộc chiến nồi da xáo thịt vừa chấm dứt, đã đành. 40 năm sau, sao vẫn không cảm nhận được hiện trạng suy thoái nhiều mặt của đất nước trong không khí hận thù, đàn áp, mặc cảm, khinh bỉ, bất hợp tác với nhau trong lòng dân tộc Việt Nam?
Trần Quí Cao
© Đàn Chim Việt
Tấm ảnh nhơ nhớp này trong lịch sử Việt Nam sẽ cho hậu sinh rõ, đây không phải khí phách của quân cách mạng giải phóng mà là cho thấy bản chất hung bạo của quân CƯỜNG ĐỒ ! ( tiểu nhân đắc chí, đánh người ngã ngựa ? ) .
Tác giả bài viết có nhã ý với bên kia nhưng t/g ngây thơ quá
Sống với CS gần nửa thế kỷ rồi mà vẫn chưa hiểu gì về bọn ăn cướp
Chúng mang AK, B40, T-54… vào ăn cướp miền nam, vơ vét thóc gạo, hàng hóa, xe cộ, TV, của cải miền Nam VN … đem về cho bọn chúng chia nhau
Chiếm hết nhà cửa, đất đai của dân.. hầu hết nhà to, nhà mặt đường… thuộc về chúng mà còn nói chuyện hòa giải, hòa hợp
Nói chuyện với lũ ăn cướp mà còn ca ngợi tình bào thì quá ngây thơ, chửi vào mặt chúng chúng vẫn trơ ra như mặt thớt cơ mà
Ngây thơ quá ông t/g ơi
It ngày trước, tôi có 1 comment mà quên nói một điều : – Cảm ơn tác-giả TQC của bài viết này. Hình như đây là lần đầu trên diễn-đàn này xuất-hiện tên tác-giả (Hoặc có thể là thế, hoặc có thể diễn-đàn ĐCV đã từng đăng bài của tác-giả cũng nên, mà tôi it theo-dõi nên không nhận ra chăng). Bài viết không dài lê-thê, nhưng tương-đối ngắn-gọn. Không những thế, văn-phong suôn-sẽ, lời-lẽ khúc-chiết, sâu-sắc. Một bài viết có giá-trị, nói rõ quan-điểm của mình, hợp tình, hợp-lý so với thực-tại. Thường thì ” thùng rỗng kêu to “, nhưng bài viết và tác-giả tạo nên ” một khúc cây đặc ruột, âm-thầm mà sâu-sắc ” thật gây ấn-tượng mạnh cho độc-giả như tôi.
40 năm sau, làm sao chúng tự-hào được ? Vì rằng : – 40 năm trước, bản chất của kẻ cướp mới bắt-đầu lộ-liễu; – suốt 40 năm qua là hệ-quả công-việc của kẻ cướp, không những bất tài, bán nước từng phần, mà còn đưa nền kinh-tế VN và đời sống dân-chúng VN ” vào vị-trí khá cao nếu tính từ chót trở lên “. Chúng có xây-dựng gì đâu, chúng chỉ vơ-vét và trở thành những ” tư-bản đỏ ” Vậy thì điều chúng làm đại-lễ mừng nhân ngày Quốc-hận của đa-số người Việt Hải-ngoại chống CSVN, thật ra chỉ nói lên :
(a) Hoặc chúng là loài thú-vật, không biết xấu-hổ, dương-dương tự-đắc là ” đỉnh cao trí-tuệ ”
(b) Hoặc càng khoa-trương ầm-ỉ có nghĩa, càng muốn khỏa-lấp sự lo-sợ trước sự chống-đối dấy mạnh thấy rõ trong nước – dù chỉ từ con số còn quá it, nhưng đang tác-động lan rộng – và từ thế-giới bên ngoài. Chúng bất-lực trước áp-lực mỗi ngày mỗi dồn-ép từ T+
Đó là định-luật, ngọn đèn sắp tắt, chợt bừng sáng.
Ủa nhìn trong hình thì rõ ràng “mặt trận giải phóng miền nam” đang “giải phóng” chứ đâu phải quân chính quy việt cọng! Như vầy đảng cọng sản một lần nữa tranh thủ cướp chính quyền từ mặt trận giải phóng miền nam. Đúng là đảng ăn cướp.
Trả lời cho câu hỏi chót : 40 năm sau … ? Từ-điển tiếng Việt của những người Việt Hải-ngoại chúng tôi chống CSVN, từ lâu đã không có chữ HHHG/ Dân-Tộc. Câu trả lời rõ-ràng cho những kẻ còn nằm mơ, ôm lấy các chữ này, là đại-lễ mừng chiến-thắng của bọn CSVN tại VN ngày hôm qua 30/04. Quốc-hận ! Quốc-hận !
TRong cuộc diễu binh mừng chiếm thắng năm nay tôi thấy có một con voi giả, bốn chân là bốn bánh xe còn hai chân giửa là hai chân người, nên co người gọi là con voi sáu chân. Mot người đàn bà mặc y phục vang ngồi tren con voi ( ý là bà Trưng hay bà Triệu) đó.
Điều đặc biệt là khi con voi đi ngang khán đài thì cac v ị lãnh đạo như bị làm câp đông không ông nào còn vẫy cờ được nữa. từ Nguyễn thiện Nhân, Nguyễn tấn Dững, Nông đưc Mạnh Nguyễn phú Trong, Nguyễn thế Thảo đứng đờ đẫn như bị trời trồng, Chắn là cac vị xuc động qúa vì bọn đàn em đã qúa xuất săc làm được một con voi rât tinh sảo va hiện đại không thể ngờ. Con voi này nói lên đầy đủ đặc tính tinh hoa của nhân loại vượt lên tầm cao mới của khoa học hiện đại XHCN ( Xuống hố cả nut.)
Một bài viết rất hay! Cám ơn tác giả. Lần đầu tiên (?) tôi đọc được 1 bài viết nói lên được tính nhân bản của quân dân miền Nam dù trong tình trạng của những kẻ thua cuộc trong những ngày cuối cùng. Với những vũ khí của Mỹ còn lại, nếu người miền Nam quyết tâm đánh đến giọt máu cuối cùng như “thà là đốt cả rặng Trường Sơn để đánh Mỹ” thì miền Bắc sẽ được chiến thắng trên những đống tro tàn như ở cổ thành Quãng Trị… Dĩ nhiên, dưới con mắt của những người lãnh đạo CS miền Bắc thì đó là 1 thái độ nhu nhược và hèn yếu…
Tôi còn nhớ trước khi rút lui khỏi thành phố Huế sau 21 ngày chiếm cứ, CS đã cho đặt chất nỗ giật sập cầu Trường Tiền… mà về sau họ có thể thản nhiên lên lớp là càng gây nhiều khó khăn cho địch là càng tạo cơ hội thắng lợi cho “ta”… Họ có thể làm được điều đó vì “những kẻ nô lệ” thì không có gì để mất ngoài những xiềng xích. Bây giờ thì họ không thể mất 1 cái gì nữa vì “bỏ điều 4 hiến pháp là tự sát”!
Nhân ngày 30-4, nói về cái “quên, không còn hận thù bọn V+ nữa”, tôi xin dùng bản nhạc sửa lời như sau: Nếu anh nói anh “Quên”, thực ra anh đang dối lòng…và khi anh nói anh đã “không còn hận thù”, thì thực ra anh đang dối em……
“Cái rìu có thể quên, nhưng thân cây thì không”
Giờ đây bới đóng tro tàn của cuộc chiến huynh đệ tương tàn không ích lợi gì vì cấp lãnh đạo 2 miền từ ông Hồ ,ông Thiệu cũng như những đồ đệ của họ đã ra đi gần hết ,có lẽ dân VN thích giải quyết mọi vấn đề bằng bạo lực và sự thúc đẩy của các thế lực đế quốc tư bản lẫn cộng sản nên đất nước mới có cảnh tàn hại ,chia rẽ…và nguy cơ mất nước rõ ràng mọi người đều có thể cảm nhận .Thế hệ người Việt thứ hai ở nước ngoài hiện nay cũng không có nhiều ưu tư đối với đất nước ,đảng CSVN có trách nhiệm làm sao cho đất nước thoát sự chi phối và lệ thuộc TQ ,dân được sống ấm no ,các quyền tự do căn bản được tôn trọng nhất là tệ nạn tham nhũng phải bị tiêu diệt .Chúng ta thường nói TQ lấn lướt VN điều này cũng không đúng lắm vì có rất nhiều quốc gia có đường biên giới chung với Liên sô ,TQ nhưng họ không bị chi phối , trách TQ và tại sao TQ có những hành động như hiện nay ta phải nhìn lại có phải những người có cơ hội lãnh đạo đất nước đã nhờ cậy nước ngoài như thế nào trong quá khứ có phải tự mình rước cọp vào nhà ? VN không chế được vũ khí nhưng giết nhau tân tình ,nay nhìn lại hối hận quá trễ .
……. 40 năm sau Việt-cộng vay mượn trên 100 tỉ đô la,tạo lên một cảnh đất nước phồn vinh giả tạo,nợ nần như chúa…chỗm,40 bọn Việt-cộng tham nhũng cướp đất nước thằng lãnh đạo nào cũng có vài tỉ đô la nhà cao cữa rộng,con cái du học……..40 năm sau người CSVN chống là Mỹ giờ họ qua chữa bệnh,mượn tiền cho con cái du-học miệng chống Mỹ,mà tay xin tiền mượn tiền Mỹ,mua sắm nhà bên Mỹ…40 năm người thầy tàu-cộng của CSVN lộ nguyên hình là tên cướp nước,đại bành bá….muốn nuốt trọn nước VN,….40 sau CSVN lòi ra hội nghị thành đô,dâng nước cho tàu-cộng…._____và hơn thế nữa 40 năm sau Hồ-chí-Minh lộ nguyên hình là một tên dâm đãng con rơi con rớt đủ nơi và lộ rỏ là tên Việt-gian cho tàu-cộng….40 năm sau mượn tiến thống nhất đất nước nhưng thực chất là CSVN theo lệnh quan thầy tàu,cướp VN cho chúng. Giờ CSVN là chư hầu thay sai,việt-gian cho tàu. 40 năm CSVN cướp miền-nam đưa toàn dân tộc vào nghèo khổ đất nước chỉ còn là một con nợ vĩ đại…..CSVN giàu sụ dân VN nghèo khổ….40 năm CSVN nói dóc,nói láo,lừa gạt dân đen,…..40 nhục nhã,hảy cùng nhau đứng lên giật sập chế độ CSVN đem lại độc lập ấm no dân chủ nhân quyền cho dân Việt.nay kính.
Triết lý gia 0001 viết một câu ngắn gọn nhưng quá đầy đủ: (trích)
(40 năm CSVN cướp miền-nam đưa toàn dân tộc vào nghèo khổ, đất nước chỉ còn là một con nợ vĩ đại…..CSVN giàu sụ, dân VN nghèo khổ….40 năm CSVN nói dóc, nói láo, lừa gạt dân đen,…..40 nhục nhã,
Hảy cùng nhau đứng lên giật sập chế độ CSVN đem lại độc lập, ấm no, dân chủ, nhân quyền, cho dân Việt) (hết trích)
Không cần cái dân chủ, nhân quyền gì ráo chọi trong lúc này. Những kẻ khốn cùng cần sự công bằng. Và họ, vì không có gì để mất nên liều mạng với bọn tư bản đỏ không phải là chuyện để suy nghĩ một hai.
Dân tộc ta đang cần một Anh Hùng Aó Vải. Những người khốn khồ từ thành thị đến nông thôn đã sẵn sàng và họ đang cần Thủ Lãnh.
Những tay lẻm mép, khua chân múa chữ, chưa bao giờ làm được cái đếch gì trong lịch sử bốn ngàn năm văn hiến của nước ta. Mặc dù nhiều vị trong họ có lòng với đất nước, nhưng đa phần, ngồi lâu, nghĩ nhiều họ thành thơ vẽ lúc nào không biết.
Vùng lên hỡi những người cùng khổ!
Hãy giành lại chén cơm từ tay bọn tham quan vô lại. Con cái các bạn có quyền cắp sách đến trường. Gia đình các bạn phải có chỗ che mưa che nắng. Các bạn có đầy đủ tiêu chuẩn để được săn sóc y tế, thuốc men, mỗi khi bệnh hoạn. Nhà thương không phải chỉ dành cho kẻ có tiền.
Mạng sống của mỗi con người do Thương Đế tạo ra và chỉ có Ngài mới cất nó đi được mà thôi.
Nếu qúi vị không chịu vùng lên tranh đấu cho chính quyền lợi của mình, thì chắc chắn con cái, cháu chắt qúi vị sẽ khốn nạn muôn đời.
Hãy vùng lên!