WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

37 năm bị “bịt miệng” trên “xứ sở tự do”[1]

(CATP) Nhà báo, chủ báo bị chụp mũ, vu khống, sỉ nhục, bị đánh đập dã man hoặc thủ tiêu, ám sát. Tòa soạn báo bị côn đồ khủng bố, đốt cháy, bao vây gây náo loạn cả năm trời. Nhiều người bị ngăn cấm đọc báo, nghe đài… Đây là thực trạng nhức nhối, kéo dài suốt 37 năm qua, là “khổ nạn” của báo chí Việt trên đất Mỹ. Phan Nhật Nam – một cây bút chống cộng khét tiếng từ trước và sau năm 1975, phải cay đắng thốt lên: “Những người làm văn, làm báo ở đây (Mỹ) đang phải chịu đựng một áp lực tồi tệ”… (Phan Nhật Nam trả lời Lệ Hằng – đã đăng trên nhiều trang web). Nhà văn Nhật Tiến thì than thở: “Không có đủ tự do cho những người cầm bút ở hải ngoại…” (trích từ “Sống và viết trên đất Mỹ” – Thế Uyên tháng 4-1998, đã đăng trên “Tiền vệ”). Tại sao trên xứ sở tự do như Hoa Kỳ lại có chuyện đàn áp báo chí khốc liệt như vậy?

Báo Người Việt ở Cali từng bị biểu tình phản đối ròng rã nhiều tháng.

Kỳ 1: VÀI NÉT LỊCH SỬ BÁO VIỆT TRÊN ĐẤT MỸ

Ngày 30-4-1975, kết thúc sự tồn tại của chính thể Việt Nam cộng hòa (VNCH). Hai ngày sau, tại đảo Guam, tờ báo đầu tiên của người Việt tại Mỹ ra đời với tên gọi Chân trời mới. Tại thời điểm đó, trên đảo Guam có hơn 100 ngàn người Việt (gồm binh lính, sĩ quan, công chức chế độ VNCH vừa sụp đổ) được máy bay, tàu chiến bốc ra đang chờ sang Mỹ định cư.

Ồ ẠT RA ĐỜI RỒI… CHẾT YỂU!

Tờ Chân trời mới mỗi tuần ra năm số, mỗi số phát hành từ 5 – 10 ngàn bản. Đến cuối tháng 10-1975, tờ báo này cũng đóng cửa theo trại tạm cư Guam (theo BBC ra ngày 18-4-2005).

Tiếp đó, trong cộng đồng người Việt di tản trên đất Mỹ ra đời thêm một số tờ báo như: Đất mới (7-1975), Đất lành (8-1975), Văn nghệ tiền phong (11-1975), Tin yêu (2-1976), Việt báo (7-1976)… Tổng cộng trong hai năm 1975 – 1976 có tới 45 tờ báo Việt ra đời.

Những năm sau đó, cùng với làn sóng người Việt ồ ạt nhập cư vào Mỹ, báo chí (bao gồm báo in, truyền hình, truyền thanh và Internet) tiếng Việt càng nảy nở nhộn nhịp. Đến nay – 37 năm hình thành cộng đồng Việt tại Mỹ, đã có hàng trăm cơ sở báo chí ra đời hoặc… biến mất. Nhiều tờ báo khai trương ồn ào, phát hành được… một số rồi “tắt”. Như tờ Tin Văn của Hoàng Dược Sư ra một số duy nhất vào tháng 9-1975 với 15.000 bản in, sau đó… hết vốn, đóng cửa. Tờ Quê Hương của Du Tử Lê cũng đoản mệnh sau khi số thứ hai được phát hành. Có tờ như KBC Hải ngoại chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần và mỗi lần “tái sinh” lại có một chủ mới…

Sở dĩ có tình trạng lạ lùng kể trên là vì ở Mỹ muốn ra một tờ báo rất dễ, dễ đến mức ai cũng có thể là chủ báo, nhà báo. Có người ví von: “Làm báo ở Mỹ dễ hơn lái xe. Bởi lái xe còn đòi hỏi bằng cấp, làm báo chẳng cần bằng cấp…”. Cũng có những người Việt tốt nghiệp các khoa, trường đào tạo báo chí của Mỹ nhưng hầu hết không tham gia làm báo Việt bởi thu nhập thấp và tương lai bấp bênh. Họ làm việc cho các cơ quan truyền thông của Mỹ. Có những tờ báo chỉ một người làm, “công nghệ” chính là cắt, dán. Cứ lấy tin báo khác đưa sang báo của mình, chẳng cần tính đến bản quyền. Báo loại này chỉ sống nhờ quảng cáo. Báo in xong, đem đi cho là chính. Trên trang web BBC tiếng Việt ngày 22-7-2007 đăng ý kiến của một độc giả người Việt ở Mỹ: “Ở Cali quơ tay là có hàng chục tờ báo (tiếng Việt) rơi rớt trong các tiệm phở, ngõ ngách các khu chợ, siêu thị. Chục tờ như một toàn nhai đi nhai lại, copy trên mạng, kể cả các “tin Việt Nam” đều từ các báo điện tử Việt Nam mà ra… Đa số “báo chợ” không có một phóng viên, chỉ có vài người lên mạng “sao y bản chính”. Nhà báo kỳ cựu Sơn Điền – Nguyễn Viết Khánh từng viết về một kỷ niệm buồn với báo Việt ở Mỹ: “Tình cờ ra chợ, thấy chồng báo để dưới đất cho thiên hạ lượm. Những tờ báo trang trọng đẹp đẽ, trong đó có biết bao tâm tư trí não đã gửi gắm thành văn bị chà đạp bởi bước chân vô tình của khách qua đường…”.

Nhà báo Nguyễn Ngọc Bích (Giám đốc chương trình Việt ngữ đài CATD) trong bài “Người Việt hải ngoại và công tác truyền thông hải ngoại”, cho biết: “Báo Việt ngữ ở hải ngoại phần lớn (95 – 98%) là báo của một gia đình. Vợ chồng với đôi ba người thân phụ giúp… Các tin có thể viết dông dài, văn bất thành cú mà vẫn được đăng vì tờ báo có nhiều chỗ trống cần trám hoặc vì là chỗ quen biết… Đây là cách làm báo tiểu công nghệ”…

Ra một tờ báo quá dễ như vậy nên báo Việt ở Mỹ nhiều đến mức không đếm xuể. Cây bút chống cộng Phan Nhật Nam trong lần trả lời phỏng vấn Lệ Hằng, đã mỉa mai: “Chỉ riêng vùng Orange County (Nam California – USA) đã có hơn 200 hội đoàn, số lượng báo cũng xấp xỉ như nhu cầu hội đoàn này…”. Trong bài nói chuyện tại trụ sở cộng đồng Dallas ngày 12-11-2005, nhà báo Phan Thanh Tâm cho biết: “Có người ví trên trời có bao nhiêu ngôi sao thì quận Cam (nơi có đông người Việt định cư) có bấy nhiêu tờ báo. Tờ này chết, tờ khác phanh ngực tiến lên...”.

Trong bài “Người Việt hải ngoại và công tác truyền thông đại chúng”, nhà báo Nguyễn Ngọc Bích có cùng quan điểm: “Riêng vùng tôi ở, Washington D.C và ngoại ô Virginia và Maryland, có chừng 60 ngàn người Việt Nam, mà có đến hơn mười tờ tuần báo (Việt ngữ) ra hàng chục năm nay. Nếu mỗi tờ in 3.000 bản mỗi tuần, thì ta cũng có con số 30 nghìn bản các loại một tuần. Có nghĩa là cứ hai người Việt từ tuổi sơ sinh đến lúc bạc đầu thì đã có một tờ báo Việt ngữ để đọc một tuần… Rất nhiều người thuộc lòng những giờ báo được phát đến các cơ sở thương mại, để nhanh chân đến đó lấy trước khi người ta lấy hết…”.

Trang web Bulletin ngày 13-6-2005, đăng phát biểu của tác giả Phạm Nam Vinh: “Ở thủ đô tị nạn này (quận Cam – California) chẳng mấy ai quan tâm đến sự báo này vừa ra, báo nọ âm thầm lặng lẽ đóng cửa. Có khi cầm một tờ báo trên tay mà chẳng biết nó ra hàng tuần hay nửa tháng, hay một tháng, ba tháng. Có tờ tìm đỏ con mắt không biết chủ nhiệm, chủ bút, ban biên tập là những ai. Ngay đến địa chỉ báo quán ở đâu cũng chẳng thấy nữa…”. Mỹ là xứ sở phát triển khoa học kỹ thuật bậc nhất thế giới. Nhưng hơn mười năm sau khi ra đời, báo Việt ngữ ở Mỹ sau khi in xong phải bỏ dấu bằng tay, trông lem luốc. Đến đầu những năm 90 thế kỷ 20, kỹ sư Hồ Thành Việt của Công ty VNI cho ra đời phần mềm tiếng Việt, nhờ đó báo Việt ở hải ngoại mới thoát được nạn “bỏ dấu bằng tay”!

“THÀ Ở TÙ CHỨ KHÔNG… ĐI LÀM BÁO!”

Tình hình báo chí đã buồn, nghề báo trong cộng đồng Việt ở Mỹ cũng hiu hắt không kém. Theo tìm hiểu của các tác giả loạt bài này, nhuận bút trung bình của một bài báo trên báo chí Việt ngữ hiện cỡ 25USD (thấp hơn nhiều so với nhuận bút các báo trong nước đang trả). Dù ít ỏi, nhưng không phải báo nào cũng trả nổi. Chuyện chủ báo quỵt nhuận bút của nhà báo không hiếm xảy ra. Trên tờ Việt Fun ra gần đây, trong bài “Vui buồn đời viết báo hải ngoại”, tác giả Hà Đình Trung viết: “Phần lớn báo Việt ngữ ở hải ngoại đều phải dựa vào quảng cáo để sống. Trong vùng Bắc Cali (USA) có mấy chục tờ báo, đa phần đời sống của chủ báo cũng bấp bênh nói gì đến những tay ký giả làm công cho chủ báo. Người ký giả chuyên nghiệp sống nhờ vào nhuận bút, nhưng thành thật mà nói, từ trước đến nay có bao nhiêu ông chủ báo làm tròn nghĩa vụ cao cả này. Chi phí công tác không được chủ báo trả, đã vậy có người ba năm không được trả lương, nhuận bút. Nhưng nhục nhất là đi xin quảng cáo… bởi vậy có người vừa dí dỏm vừa cường điệu nói với nhà báo Thanh Thương Hoàng rằng – Nếu phải chọn giữa ở tù và làm báo, tôi thà đi tù...”. Trong giới ký giả Việt ở Mỹ, thường có câu đùa chua xót: “Ghét đứa nào cứ cho nó đi làm báo”…

Một “đặc tính” nữa của báo Việt ở Mỹ là “chửi”. Thời kỳ đầu là chửi bới quê hương, sau đó là chửi lẫn nhau giữa các báo với các báo, đài với đài, hội đoàn với hội đoàn và các cá nhân với cá nhân. Chửi xong lại kiện nhau ra tòa. Nhà báo Phan Thanh Tâm trong bài “Báo chí hải ngoại” (đã trích dẫn ở trên), viết: “Tuy sinh hoạt đã 30 năm, có lập hội ký giả, báo Việt ngữ vẫn chưa bao giờ có một làng báo… Đây là một tập thể phức tạp nhất. Không có làng nên không có lệ, không có quy ước. Nhiều vụ kiện tụng vì phỉ báng, chụp mũ đã xảy ra… Ngày 9-9-1993, hơn 100 nhà văn, nhà báo đã gửi một thư ngỏ đến quý vị chủ nhiệm báo, giám đốc truyền thanh, truyền hình yêu cầu các cơ quan truyền thông khi chỉ trích ai nên tôn trọng quyền trả lời của người bị chỉ trích…”.

Trên trang web Dân kêu ra ngày 29-1-2012, trong bài “Tú gàn – ông là ai?”, tác giả Nguyễn Văn Lục kết luận: “Truyền thông báo chí hải ngoại được tự do viết. Nhưng học đòi dân chủ, tự do không xong. Tự do biến thành tự do chửi, chửi vung vít, chửi bất cứ ai mình muốn chửi. Báo chí tự biến thành “báo bẩn” vì “chửi”… Cũng vì “đặc tính chửi” quá phổ biến trên báo Việt ở Mỹ nên ông Nguyễn Cao Kỳ – nguyên phó tổng thống VNCH lúc còn sống, phải than rằng: “Báo chí trong nước ngày càng hay, trong khi báo chí hải ngoại ngày càng tồi tệ” (trích từ sách “Tường trình cùng đồng bào trong nước” – xuất bản tại Mỹ 1998, trang 54).

Tuy gặp nhiều khó khăn như vậy, nhưng báo Việt ở Mỹ sẽ “dễ thở” hơn rất nhiều nếu như không có kềm kẹp, đàn áp man rợ của các tổ chức phản động lưu vong. Bọn khủng bố báo chí này thường xưng danh “Tập thể quân lực VNCH”, “Chánh nghĩa quốc gia”, “Kháng chiến phục quốc”, “Bảo vệ cờ vàng”… để bóp nghẹt tự do báo chí.

Thế Uyên – một cây bút chống cộng thâm độc từ thập niên 60, 70 ở Sài Gòn, nay sang Mỹ tiếp tục đời viết văn, làm báo. Dù đã có “số má” như vậy, nhưng Thế Uyên vẫn không thoát khỏi “vòng kim cô” của lực lượng áp bức báo chí. Trong bài “Sống và viết trên đất Mỹ”, đăng trên tờ Tiền vệ tháng 4-1998, Thế Uyên cay đắng, uất hận kể:

“Những môn đệ còn theo trường phái chống cộng cổ điển ở Mỹ ép buộc cộng đồng hải ngoại phải chấp nhận những tiền đề chính trị xã hội chẳng liên quan gì đến thực tại Việt Nam. Ai mà không chịu phát ngôn theo các tiền đề đó thì trước sau cũng bị chụp mũ, đả kích thậm tệ, biểu tình và tẩy chay. Và nếu là người cầm bút thì còn bị đánh trọng thương, bị đốt chết, bắn chết…”.

(Còn tiếp)

Nguồn: Congan.com

 

38 Phản hồi cho “37 năm bị “bịt miệng” trên “xứ sở tự do”[1]”

  1. Yêu Sự Thật says:

    Theo CATP thì ở Mỹ; ‘Nhà báo, chủ báo bị chụp mũ, vu khống, sỉ nhục, bị đánh đập dã man hoặc thủ tiêu, ám sát. Tòa soạn báo bị côn đồ khủng bố, đốt cháy, bao vây gây náo loạn cả năm trời. Nhiều người bị ngăn cấm đọc báo, nghe đài.“.

    Chỉ ở VN mới có tự do báo chí và Quốc tế ca ngợi tình hình tự do báo chí tại Việt Nam.?

    Những ai yêu chuộng sự thật đều không thể phủ nhận đưọc rằng; Đây là thực trạng nhức nhối, kéo dài suốt 37 năm qua, là “khổ nạn” của báo chí Việt không phải trên nước Mỹ mà ở Việt Nam.
    (37 ở cả VN, nhưng riêng ở miền Bắc thì đã gần 70 năm).

  2. Trung Kiên says:

    Trích bài chủ…

    Thế Uyên – một cây bút chống cộng thâm độc từ thập niên 60, 70 ở Sài Gòn, nay sang Mỹ tiếp tục đời viết văn, làm báo. Dù đã có “số má” như vậy, nhưng Thế Uyên vẫn không thoát khỏi “vòng kim cô” của lực lượng áp bức báo chí. Trong bài “Sống và viết trên đất Mỹ”, đăng trên tờ Tiền vệ tháng 4-1998, Thế Uyên cay đắng, uất hận kể:

    Những môn đệ còn theo trường phái chống cộng cổ điển ở Mỹ ép buộc cộng đồng hải ngoại phải chấp nhận những tiền đề chính trị xã hội chẳng liên quan gì đến thực tại Việt Nam. Ai mà không chịu phát ngôn theo các tiền đề đó thì trước sau cũng bị chụp mũ, đả kích thậm tệ, biểu tình và tẩy chay. Và nếu là người cầm bút thì còn bị đánh trọng thương, bị đốt chết, bắn chết…”.

    Tôi không biết Thế Uyên (?) là ai, và tại sao lại “cay đắng, uất hận” ai oán…đến nỗi thốt ra những lời nhảm nhí như trên? Một tên “giả danh chống cộng”, hay viết để kiếm tiền do ai đó đặt hàng???

    Trời ạ!

    Viết như Thế Uyên thì… nước Mỹ quả là quá xô bồ nhược tiểu? Không có luật pháp, không có chính quyền, ai muốn “đánh trọng thương, đốt chết, bắn chết” ai tùy tiện?

    Nhưng tại sao nước Mỹ lại là một quốc gia văn minh tiến bộ, và giàu nhất thế giới? Là “bậc thầy” của NHÂN QUYỀN, DÂN CHỦ và TỰ DO???

    Viết lách như Thế Uyên là gian dối, bịa đặt, phản tiến bộ, và phản tác dụng, cho thấy sự độc tài, bịa đặt, và chuyên bóp méo sự thật, xuyên tạc của csvn!

    Lại càng cho thấy báo chí ở VN đều bị bóp nghẹt, bị định hướng, và thiếu tự do thông tin?

    • LÃO GIA - CALI - USA says:

      Không chỉ 37 năm , mà đã hơn 50 năm ở xứ này ,những người như Ông Cố Nội bay đây -thừa hiểu cái ” Tự do ” của chú Sam mày. Chỉ có lũ luôn bám đít ngoại bang – kẻ đã giật dây đảo chánh giết Diệm, kẻ đã trở mặt phản bội đồng minh , đi đêm với Tàu bành trướng, bỏ rơi và làm tan nát VNCH…Lũ bay mới hùa nhau mà tôn sùng quan thầy ngoại bang đó, là cái gì cũng nhất . Đồ mất gốc khốn kiếp tụi bay !

      • Hội Người Sơn Tây - Hoa Kỳ says:

        Thưa Lão Gia !
        Chúng tôi đều biết mấy kẻ khốn kiếp tôn thờ ” bậc thầy ngoại bang ” , chính là loại người 2 mặt tráo trở: Trung Kiên tỏ ra luôn cúc cung tận tụy thờ cúng Diệm , nhưng cũng sẵn há mõm tâng bốc bọn ngoại bang -kẻ đã đạo diễn giết Diệm kia , là ” bậc thầy ” của chúng .Rõ ràng lòi mặt GIAN .
        Chao ôi , thật là bát nháo muôn bản mặt bất trung ở xứ ” Tự do ” hổ lốn này .

      • Nghịch Lý Thường says:

        Cả ông nữa, a dua viết nát như vậy rất là nghịch nhĩ chói tai!
        Ông nói đúng, ‘Chao ôi , thật là bát nháo muôn bản mặt bất trung ở xứ ” Tự do ” hổ lốn này‘. Bởi có những kẻ vô ý thức ăn nói bừa, chỉ biết chửi rủa như các ông?

      • Trung Kiên says:

        Cũng xin có đôi lời với ông “Hội Người Sơn Tây – Hoa Kỳ”.

        Tôi không bàn về cái nick “Hội Người Sơn Tây”, vì nghe nó “vĩ cuồng” quá!

        Tôi nghĩ rằng; LÃO GIA – CALI – USA vì luống tuổi, trí não không còn minh mẫn nên phát biểu tầm bậy thì còn có thể thông cảm, còn ông?

        Xin lỗi nhá! TK không thể đàm luận với kẻ vô văn hoá!

      • Trung Kiên says:

        Nhân đây TK cũng xin phép được thưa cùng “Hội Người Sơn Tây – Hoa Kỳ” rằng;

        Không lẽ “Hội Người Sơn Tây” của Quý vị không còn ai xứng đáng, nên đã phải đưa một kẻ vô học, láo cá và mất nhân cách với những lời “phát biểu vô văn hoá” (đối vớiTK) như ở trên???

      • Ông Nội - San Jose says:

        GẦN BÙN MÀ CHẲNG HÔI TANH MÙI BÙN .
        -Thế hệ Lão Gia cùng những bạn bè như Ông Nội đây, chẳng vì sống lâu ở hải ngoại mà phải quỵ lụy khúm núm và xun xoe tâng bốc thằng ngoại bang nào .
        – Chỉ mấy thằng cơ hội tụi bay- chưa khỏi vòng đã cong đuôi chạy …

      • Tien Ngu says:

        Nghe anh cò…cắc kè rống lên chửi õm củ tõi, mà mềnh phục…má ảnh quá. Hồi nhỏ chắc má anh cò thuộc loại…xóm lao động. Khỏi cần dạy, con nó cũng…bắt chước được y chang.

        Chửi lên được vậy,…sướng lăm đó nghe. Coi bộ diễn đàn viên, ai cũng vỗ tay hoan hô cả…

      • Nghịch Lý Thường says:

        Ông viết như vậy chỉ là cái chổi cùn, lý sự cụt mà thôi chứ không phải là góp ý thảo luận. Người ta viết lách đàng hoàng mà ông lại chửi người ta như thế thì chói tai nghịch nhĩ lắm. Ông chửi người ta là ‘bám đít ngoại bang’, còn ông sống ở Mỹ đã hơn 50 năm thì gọi là bám cái gì?

        Đừng đưa VNCH làm cái bia chắn gió phiền lắm ông ạ.

      • Trung Kiên says:

        Kính chào “LÃO GIA – CALI – USA”

        Hình như mắt Lão đã bị mờ nặng, trí Lão đã đụn nên không thể đọc tinh tường, không hiểu được TK đã viết gì? Hay vì “long thể bất an” mà phát biểu vung vãi thế?

        Đối với TK thì thù oán rất phân minh.

        TK không chấp nhận hành động của Mỹ, đã bỏ tiền mua chuộc đám đạo tặc đội lốt tu sĩ phật giáo và đám tướng tá (Dương Văn Minh, Tôn Thất Đính….) lừa thầy phản bạn, đảo chánh và giết chết ông Diệm, nhưng không vì thế mà tối mắt lại, không còn biết phân biệt BẠN và THÙ!

        Nhưng thử hỏi, nếu không có bọn đạo tặc và đám loạn tướng kia thì Mỹ sẽ làm được gì? Như vậy có phải là “Tiên trách kỷ, hậu trách nhân” không?

        Trong công cuộc đấu tranh cho NHÂN QUYỀN và DÂN CHỦ Việt Nam thì, ai là BẠN và KẺ THÙ là ai?

        Trở lại comment của Lão…

        Lão viết…”Không chỉ 37 năm , mà đã hơn 50 năm ở xứ này ,những người như Ông Cố Nội bay đây -thừa hiểu cái ” Tự do ” của chú Sam mày.“.

        Rõ khổ!

        Lão chửi TK là “bám đít ngoại bang“, rằng;…”Lũ bay mới hùa nhau mà tôn sùng quan thầy ngoại bang đó, là cái gì cũng nhất . Đồ mất gốc khốn kiếp tụi bay !“…

        … thì không đúng, oan lắm đó! Viết như trên là Lão đang chửi chính mình đấy!

        TK không sống ở USA, còn Lão thì đã bám chặt Mỹ, ăn dầm ở dề “đã hơn 50 năm ở xứ này“!

        Là người VN với nhau, cho dù TK rất thương mến lão, cũng không thể nói gì hơn được…

        Thôi thì chúc Lão sức khoẻ, khôn ngoan và sớm tỉnh trí. Đừng quên rằng, chính csvn mới là KẺ THÙ của dân tộc, tập đoàn bán nước hại dân…

        Nếu Lão thật sự quí mến VNCH thì hãy góp phần cổ vũ và đấu tranh cho NHÂN QUYỀN và DÂN CHỦ hoá Việt Nam. Trân kính

  3. D.Nhật Lệ says:

    Báo Công An của CV.chỉ thực hiện một nhiệm vụ là NÓI NGƯỢC lại sự thật về bất cứ vấn đề gì !
    Nói cho trung thực thì đa số người làm báo ở Mỹ thường là “ký giả tình cờ”,do quan tâm đến thời sự chính trị
    trong nước khiến họ đi vào nghề báo,chứ không được đào tạo căn bản.Thực tế này vốn đã có sẵn từ trong
    nước ở miền Nam trước 1975,nhà văn nhà thơ chỉ cần được hướng dẫn một chút là biết cách làm báo,nên cũng chẳng cần học gì nhiều về việc làm báo như ở tây phương.
    Nhiều nhà văn nổi danh từ viết văn qua làm báo như Nhất Linh,Chu Tử.Hiện nay,ở Mỹ có một số báo đàng
    hoàng,chứ không phải như Công An vu khống,phóng đại nhằm bôi đen cả cộng đồng hải ngoại.Chính vì
    tự do báo chí nên ai cũng có thể làm báo được,nhất là CV.đang lợi dụng sự tự do đó để chi viện những
    kẻ tay sai ra báo để chưởi bới vu oan cho người khác để gây rối loạn cộng đồng.Dĩ nhiên cũng có người
    muốn đánh bóng mình bằng cách chưởi đổng,nhưng số đó không nhiều.
    Trước 1975,CV.lợi dụng tối đa tự do báo chí thời VNCH.nên đã thao túng trong việc định hướng tin tức
    có lợi cho chiến lược đánh chiếm miền Nam của CV.Miền Nam thua trước hết ở lãnh vực này.Những tên
    tay sai ‘nằm vùng’ đội đủ mặt nạ,nào là văn hoá dân tộc,nào là văn học vị nhân sinh v.v.để thực hiện thủ
    đoạn ‘ném đá giấu tay’ từ bọn Mặt trận…phỏng giái.Thử kể tên những kẻ nằm vùng của làng báo chí
    VNCH.thì biết.Vũ Hạnh núp trong Văn Bút Việt Nam.Nguyễn Ngọc Lương ra báo Tin Sách để bí mật
    tuyên truyền chống chính quyền miền Nam mà chính cụ Nguyễn Hiến Lê cũng thú nhận là không hề biết
    (vì chúng kín đáo giấu biệt thì làm sao cụ biết cơ chứ ! ).Phan Kim Thịnh thì làm tờ Văn Học,về sau CV.
    bắt phải đổi tên thành Phan Lý Nhân mới được phép viết tiếp.Tên Huỳnh Bá Thành không biết viết thì
    vẽ biếm họa để chưởi hết quan chức VNCH.vì y là hoạ sĩ.Ký giả nằm vùng nhiều đến nổi chúng xách
    động xuống đường biểu tình gọi là “Ký giả ăn mày”,nhằm làm mất măt chính phủ VNCH.trước thế giới.
    Tóm lại,tự do báo chí là con dao 2 lưỡi,kẻ xảo quyệt nắm lấy cán còn người tử tế lại nắm phải lưỡi
    nên rách da,đổ máu là thường.Lý do là vì người tử tế có gì nói nấy còn thằng quỷ quyệt thì che giấu
    tung tích cũng như hoạt động nằm vùng của mình,không ai biết để ngăn chận tác hại chúng gây ra !

  4. NAM KỲ says:

    Hình như bài viết này trên ĐCV có nội dung gần giống báo “lề phải”? Có lẻ ĐCV đã chuyển hướng thật rồi !!!

  5. nguyễn duy ân says:

    Dưới chế độ VNCH, tự do báo chí dù có hạn chế, thế nhưng bọn Việt Cộng điển hình như Vũ Hạnh, Phạm Xuân Ẩn…và rất nhiều đứa vẫn ung dung hoạt động cho giặc (Cộng). Chính bọn nầy có công lớn giúp cho Bắc Cộng chiến thắng!

    Chạy trốn ra hải ngoại, nhiều kẻ lại muốn “tự do” ca tụng VC: “Có công thống nhất đất nước!” “Hồ Chí Minh là người quốc gia yêu nước, thương dân!”…lại muốn người Việt tỵ nạn cs phải đồng ý, hoặc phải câm lặng? Không được phản bác. Phê phán là “bịt miệng?”

    Sao báo CATP không rước bọn nầy về để cho chúng nó có cơ hội “phục vụ đảng (Cộng)?”

    {Tuy gặp nhiều khó khăn như vậy, nhưng báo Việt ở Mỹ sẽ “dễ thở” hơn rất nhiều nếu như không có kềm kẹp, đàn áp man rợ của các tổ chức phản động lưu vong. Bọn khủng bố báo chí này thường xưng danh “Tập thể quân lực VNCH”, “Chánh nghĩa quốc gia”}

    Câu văn tối nghĩa và láo khoét!

    Báo hải ngoại có thừa chỗ để “đi” những loạt bài nhảm nhí như thế?

  6. T. says:

    Nguồn: Congan.com

    Bài báo trên được trích từ nguồn: congan.com,
    Vậy mời quí ví độc gỉa vô youtube.com rồi seach: công an đánh người

    Search results for công an đánh người About 8,860 results
    Một website Việt Cộng ̣ (Công An), một website quốc tế (Youtube) cái nào đáng tin hơn?

  7. Dân Chửi says:

    Mỗi khi đọc tin báo Vẹm, chúng ta phải luôn luôn suy nghĩ ngược lại những thông tin do chúng bịa đặt ra hay ngẫm nghĩ “có phải có bàn tay của bọn VC gài vào đây????” là….trúng phóc!!!

    Tất cả những vụ việc “người VNHN đấu đá NVHN” là do bàn tay bọn VC xúi giục cài vào nhằm chia rẽ cộng đồng theo đúng chỉ thị của bộ chó săn CA. Do lợi dụng tính dân chủ của nước Mỹ, họ chụp mũ bôi bẩn, gây hoang mang chia rẽ CĐ NVHN là chuyện dễ ợt!!!! Chỉ cần chúng ta cảnh giác một tí thôi, không nhiều, cũng đủ lòi cái bản mặt bọn chuột nằm vùng tay sai cho VC. Thí dụ như bọn VietWeekly, bọn tung email chửi tố cáo Trúc Hồ, TS Nguyễn Đình Thắng, đã làm hỏng đại sự, v.v. Chỉ riêng cái tựa đề nghe là biết Vẹm xạo rồi, sống ở nước ngoài làm đ….gì có chuyện “ai bịt miệng ai” được??? TT Mỹ kia còn phải chào thua giới báo chí truyền thông, dân chúng tha hồ phê phán, thậm chí chửi rủa công khai, có ai bị bắt về tội “tuyên truyền chống phá nhà nước” vô duyên và thúi hoắc như của bọn Vẹm thuờng chụp cho các nhà đấu tranh Dân Chủ trong nước đâu????? Chưa từng thấy cái đất nước nào có luật rừng rú còn kém hơn cả thời phong kiến, là “tuyên truyền chống phá nhà nước” đã có từ thời tên phản quốc Hồ chí minh chỉ vì một bài nhạc bài thơ bài văn nói lên ý nghĩ của mình, không hiểu những bọn bồi bút chó săn tay sai cho Vẹm kia có hiểu không???? Hiểu được thì im cái mõm chó lại cho dân chúng nhờ tí!!!!

  8. kbc0825 says:

    Chỉ có chính quyền mối bịt miệng báo chí được. Chỉ có những ông chủ báo mới bịt miệng báo chí được. Những người dân bình thường như chúng tôi , nhất là sống trong một nước pháp trị đúng nghĩa, làm sao bịt miệng báo chí được. Một bài báo in ra sẽ nhận được phản hồi: khen hay chê, như vậy có thể gọi là bịt miệng không ??? Hãy nhìn lại thị trường báo chí Việt ngữ hải ngoại, những tờ như Viet wekly, Kbc hải ngoại …. công khai ca tụng chế dộ Cộng Sản, công khai chửi bới những người Việt quóc gia mà vẫn tồn tại trong một cộng dồng tỵ nạn, như vậy gọi là bịt miệng sao ??? Bài comment này có góp phần vào sự bịt miệng báo chí không ???

  9. nguyen says:

    Đúng là …ếch ngồi đáy gìếng…hết ý.

  10. xoathantuong says:

    Thật tội nghiệp cho báo chí ở “xứ sở tự do”, đã 37 năm rồi mà vẫn còn bị “bịt miệng”. Thua xa ở ta, vì thế không lạ gì khi đảng ta nói: Ở ta còn dân chủ gấp vạn lần bọn gọi là tư bản hay tiên tiến gì đó.

    Đã bị “bịt miệng” rồi mà chúng vẫn còn ra báo vì “Ra một tờ báo quá dễ như vậy nên báo Việt ở Mỹ nhiều đến mức không đếm xuể” (CATP – Công An Thành Phố).

    Cũng lạ, tụi ở cái “xứ sở tự do” đã bị “bịt miệng” mà báo chí của chúng còn “không đếm xuể”, nhiều khi không thể hiểu nổi được cách vận hành của bọn chúng. Hay là bọn “bịt miệng” không biết cách “bịt miệng” như ở ta?

    • Dân Chửi says:

      Đồng ý với anh Xoathantuong. NVHN bị “bịt miệng” mà chưa thấy có ai phải bị đi tù vì tội “tuyên truyền chống phá nhà nước” như bọn Vẹm vẫn thuờng làm với các nhà tranh đấu cho Dân Chủ trong nước và mới đây nhất là gia đình ông Huỳnh Ngọc Tuấn chỉ vì vài bài viết, bài thơ bài nhạc dám nói lên ý nghĩ của mình. “Bịt miệng” kí rì khi mà báo chí ra ào ào, thì việc chửi lộn ào ào cũng là chuyện thuờng tình thôi!!!! Chỉ có ở trong nước, toàn bộ báo chí phải sủa gâu gâu theo cùng một “lề phải” thì mới là “tự ro báo chí” ư??? Báo chí tư nhân cũng đ…..dám cấp giấy phép, bỏ tù bắt bớ các bloggers, dân oan, linh mục, sư tăng, các nhà hoạt động tôn giáo, lại dám đi tố cáo báo chí xứ người là “bịt miệng”???? Tụi Vẹm này quả thật là “ngậm Kít phun người” đã quen nên lâu ngày miệng của chúng hơi…..bị thối!!!!!

Leave a Reply to D.Nhật Lệ