WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

37 năm bị “bịt miệng” trên “xứ sở tự do”[2]

Tiếp theo kỳ I

Đàn Chim Việt: Thời buổi này, kiểm chứng thông tin không phải là khó, nhất là khi chúng tôi có một lực lượng đông đảo bạn đọc tại Mỹ. Muốn vu khống, bôi nhọ ai cũng không phải dễ nữa, bạn đọc ngày nay không còn là “bầy cừu” của Đảng. Họ không chỉ biết nghe bằng 2 tai mà còn biết so sánh, đánh giá, phản biện. Loạt bài này liên quan tới báo chí hải ngoại, chúng tôi xin đăng lên đây để rộng đường dư luận.

——————————————–

(CATP) Trong nhiều năm liên tiếp, bà dân biểu Mỹ Loretta Sanchez và Tổ chức phóng viên không biên giới (Reporters Whithout Borders – RWB) cùng những thế lực cực đoan cứ hùng hổ ca mãi điệp khúc “Đấu tranh cho tự do báo chí ở Việt Nam”. Nhưng trớ trêu thay, ngay trên đất Mỹ, báo chí Việt ngữ – một bộ phận của báo chí Mỹ bị “bịt miệng”, khủng bố, đàn áp man rợ suốt 37 năm qua lại không thấy họ nhắc tới?! Sau hàng loạt nhà báo, chủ báo bị sát hại, thủ tiêu; đến nay nhiều nhà báo, cơ quan báo chí vẫn bị bọn “côn đồ chính trị” quậy phá triền miên, chửi bới hăm dọa, xúc phạm nhân phẩm…

KỲ 2: TRANG SỬ ĐEN TỐI

Theo tài liệu “Lịch sử bạo động của giới chống cộng tại Mỹ” được công bố trên rất nhiều phương tiện truyền thông tại Mỹ (và hiện rất dễ tìm trên Google) cho biết: “Từ năm 1987 đến 1990, có năm nhà báo người Việt bị giết hại tại Mỹ bởi các đội sát thủ mà nhà cầm quyền Mỹ nghi ngờ có liên hệ với các sĩ quan trong quân đội Sài Gòn cũ ở miền Nam Việt Nam đang cư ngụ tại vùng Sài Gòn nhỏ thuộc quận Cam.

HÀNG LOẠT NHÀ BÁO BỊ “TUYÊN ÁN TỬ HÌNH”

Năm 1994, Ủy ban bảo vệ phóng viên (Committee to protect jounalists) có trụ sở đặt tại New York, đã đưa ra một báo cáo cụ thể: Tháng 1-1980, văn phòng báo Văn nghệ tiền phong ở Arlington bang Virginia bị ném bom xăng. Nhà báo Nguyễn Thanh Hoàng và con gái 7 tuổi may mắn thoát nạn. Ngày 21-7-1981, Lam Trang Dương, một nhà báo khuynh tả và nhà bình luận về cuộc chiến Việt Nam bị bắn chết trên đường phố San Francisco. Nhóm khủng bố có tên Vietnammese Organization to Exterminate Communists and Restore the Nation (VOECRN – Tổ chức chống cộng và phục quốc) tuyên bố họ là thủ phạm vụ ám sát. Ngày 5-1-1982, Bach Huy Bong, chủ nhiệm một tờ tuần báo nhỏ ở Los Angeles đã bị rượt bắn sau khi rời nhà hàng ở khu China town. Ông bị bắn vì từng cho in bài lên án một nhóm du đãng có tên “Fogmen” (Người nhái) hoạt động ở quận Cam và cho rằng nhóm này là cựu lính hải quân miền Nam Việt Nam. Ngày 24-8-1982, nhà báo Đạm Phong bị bắn chết tại nhà riêng ở Houston. Ông là chủ nhiệm tuần báo Tự Do, đã đăng nhiều bài viết vạch trần thủ đoạn của các nhóm chống cộng lưu vong. Sau khi giết ông Phong, Tổ chức khủng bố VOECRN để lại một danh sách nhà báo bị chúng “tuyên án tử hình”. Ngày 7-8-1987, nhà báo Thinh Nguyen, chủ bút tờ Dân Việt, được “tặng quà” là xác một con chó berger cùng lá thư tuyên bố ông sẽ bị ám sát. Ngày 7-8-1987, Tổ chức khủng bố VOECRN tuyên bố đã giết Tap Van Pham (chủ bút tuần báo Mai ở quận Cam), đốt cháy văn phòng tờ báo vì chúng cho rằng ông đã “cộng tác với cộng sản” (tức đăng quảng cáo chuyển tiền về cho thân nhân ở Việt Nam). Ngày 3-8-1988, Nguyễn Tú A – chủ nhiệm tờ Viet press tại Westminter và hai nhà báo khác bị bọn khủng bố, chống cộng “tuyên án tử hình” vì về thăm quê hương. Ngày 22-11-1989, nhà báo Đỗ Trọng Nhân của tờ Văn nghệ tiền phong bị bắn chết trong ôtô ở quận Fairtax – Virginia. Ngày 22-9-1990, nhà báo Lê Triết bị bắn chết ở ngoại ô Bailey Crossroads – Virginia. Tên ông nằm trong danh sách mà Tổ chức VOECRN để lại trên xác nhà báo Đạm Phong tám năm trước. Ngày 21-7-2007, hàng trăm kẻ cực đoan đã biểu tình chống tờ Việt Weekly ở Garden Grove. Chủ nhiệm Lê Vũ cùng các phóng viên, nhân viên bị sách nhiễu, đe dọa qua điện thoại và email nặc danh. Bọn phản động, khủng bố còn “hứa” sẽ thiêu cháy tòa soạn Việt Weekly…

Ở xứ sở tự do báo chí như Mỹ, việc nhà báo bị cản trở hoặc giết hại trong khi làm nhiệm vụ là điều gây phẫn nộ trong công chúng. Năm 2002, ký giả Daniel Pearl của tờ Wall Street Journal bị quân khủng bố bắt và sát hại ở Afghanistan, đã gây xúc động sâu sắc trong xã hội Mỹ. Tám năm sau đó (2-2010), tổng thống Obama ký đạo luật ủng hộ tự do báo chí toàn cầu. Đạo luật này được đặt tên nhà báo “liệt sĩ” Daniel Pearl. Thế nhưng cũng ngay trên nước Mỹ, cả chục đồng nghiệp gốc Việt của Daniel Pearl bị bọn khủng bố trong các tổ chức chống cộng cực đoan giết hại lần lượt, dã man và thách thức pháp luật Mỹ như thế, nhưng… chẳng một ai phải chịu trách nhiệm, chẳng một tên sát nhân nào bị trừng trị?! Đó là điều khó hiểu và nỗi buồn lớn mà cộng đồng 2 triệu người Việt và giới làm báo Việt trên đất Mỹ phải chịu đựng suốt 37 năm qua!

BIỂU TÌNH – VŨ KHÍ ĐÀN ÁP BÁO CHÍ

Không chỉ thủ tiêu, ám sát các nhà báo, đốt cháy các văn phòng báo chí; bọn phản động cực đoan người Việt ở Mỹ còn bày ra nhiều trò đàn áp báo chí, phổ biến nhất là… biểu tình với nhiều trò nhố nhăng, dị hợm. Cách đây vài năm, khi Lý Tống (kẻ đã giả phụ nữ để lén tiếp cận, xịt hơi cay ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng, khi Hưng sang Mỹ biểu diễn) thực hiện các “phi vụ điên khùng” – thuê máy bay rải truyền đơn chống phá Việt Nam và các nước xã hội chủ nghĩa, nhà báo Tú gàn (cựu thẩm phán chế độ cũ) đã viết trên tờ thời báo ở San Jose, gọi Lý Tống là “thảm họa hoang tưởng”. Lập tức đám cực đoan phản động đã kéo đến trước tòa soạn biểu tình… 86 lần, gọi Tú gàn là “đặc công cộng sản”… Năm 2006, tờ Việt Weekly cử phóng viên về Việt Nam viết bài về Hội nghị Apec, nhân đó làm bài phỏng vấn cựu thủ tướng Võ Văn Kiệt. Sau khi các tin bài được đăng, những kẻ cực đoan đã mang cờ, loa, trống, biểu ngữ đến biểu tình trước tòa soạn Việt Weekly hơn… một năm trời! Đến ngày 16-6-2007, họ còn tổ chức “đấu tố” tờ báo này ở Westminister – Cali với hàng trăm người tham dự. Trên BBC tiếng Việt ra ngày 10-8-2007, luật sư gốc Việt Trịnh Hội bày tỏ: “Sau một tháng theo dõi sự việc, mỗi ngày tôi lại buồn sau đó là bực bội về bản chất và định kiến của một số người tự cho mình là đại diện cộng đồng, hô hào phải đánh cho tờ Việt Weekly đến chết…”. Tiếp đó là vụ báo Người Việt (một trong những tờ báo có “tuổi thọ” đứng đầu làng báo Việt ở Mỹ) đăng bức họa của nữ họa sĩ H.L.C về một cái chậu rửa chân được sơn hai màu đỏ, vàng. Đám phản động cực đoan lập tức gào thét, kích động cho rằng báo người Việt đã… “xúc phạm cờ vàng”. Từ năm 2008, hàng loạt các cuộc biểu tình đã nổ ra, cuộc nào cũng tràn ngập những lời chửi bới thiếu văn hóa với tờ báo đang gặp “khổ nạn” này. Buồn cười nhất là trong cuộc biểu tình ngày 18-4-2010 (vẫn còn clip trên mạng), một ông trong đám biểu tình đã nức nở, nghẹn ngào “tế”: “Kính thưa linh hồn của 58.000 ông lính Mỹ đã tử trận ở Việt Nam. Xin các ông mau mau hiển linh đem dùm tòa soạn báo Người Việt về nơi địa ngục”… Vui nhất là chuyện về “Vua biểu tình” Ngô Kỷ. Khi tờ Việt Herald đăng một bài viết chê bai cựu tổng thống Nguyễn Văn Thiệu, Ngô Kỷ liền nổi giận đùng đùng. Ông ta hô hào nhiều người cùng đi biểu tình. Đi mãi, hô mãi, chửi mãi cũng chán; các “chiến hữu” của Ngô Kỷ lần lượt tan hàng. Ngô Kỷ bèn nghĩ ra kế sơn chiếc ôtô của mình theo màu cờ vàng rồi đem đậu ở góc đường Kramer – Moran – khu Bolsa – quận Cam, trước cửa tòa soạn báo Việt Herald. Theo luật ở đây, không được đậu xe một chỗ quá 72 giờ. Ngô Kỷ cứ canh sắp đến giờ hết hạn lại ra cho xe chạy nhích lên vài bước. “Nhà biểu tình lầy lội” này đã kiên trì thực hiện các trò dị hợm này suốt… 18 tháng. Ngày qua ngày, chiếc ôtô cờ vàng của Ngô Kỷ bị bụi bặm bám vào và vô số chim thi nhau bay đến “ị” lên nóc xe. Nhà báo Đông Duy liền đến quay cảnh này rồi hỏi Ngô Kỷ: “Có người nói ông làm vậy khác nào xúc phạm cờ vàng?”. Ngô Kỷ gân cổ cãi: “Tại mấy con chim không phân biệt chính tà. Tôi không thèm cãi với bọn Việt gian nhục mạ quốc gia”…

Một người cầm loa, khẩu hiệu chửi Trần Khải Thanh Thủy

Cay đắng nhất là trường hợp của “nhà văn” Trần Khải Thanh Thủy. Ngày 24-6-2011, Thủy được định cư ở Mỹ và tuyên bố rất hoành tráng: “Tôi đi tìm tự do cho ngòi bút của mình”. Ngày 17-7-2011, hai đối tượng chống cộng cực đoan là Hải Triều và Chu Tất Tiến tổ chức cho Thủy được xuất hiện trước một số báo đài Việt ở Mỹ. Mục đích là muốn lợi dụng giọng điệu đanh đá, xạo xược, du côn của Thủy để nói xấu quê hương, vu khống Việt Nam không có tự do báo chí. Cuộc họp báo vừa bắt đầu, nhà báo Đoàn Trọng của tờ Việt Herald hỏi Thủy: “Bà qua đây phục vụ cho ai?”. Thủy không dám trả lời, lấm lét đưa mắt xin ý kiến Hải Triều, Chu Tất Tiến. Hai ông này đang mặc đồ nhà binh (lính Sài Gòn cũ) sừng sộ quát tháo trấn áp: “Nhà báo không được hỏi như vậy, câu này không trả lời!”. Trần Khải Thanh Thủy thấy vậy sợ xanh mặt, ngồi im re, không dám đòi “tự do ngôn luận” nữa… Bên ngoài phòng họp đang diễn ra một cuộc biểu tình. Có vài người cầm cờ vàng, cầm loa, khẩu hiệu chửi bới “nhà dân chủ” Trần Khải Thanh Thủy thậm tệ, gọi Thủy là loại vô giáo dục, bịp bợm, vô liêm sỉ… quang cảnh thật bát nháo, lộn sòng. Một người đứng bên ngoài mỉa mai “ở đây có nhiều bông hoa của xã hội dân chủ, nhưng toàn những bông… thúi”! Thấy mình vừa sang Mỹ đã được “đón tiếp” như vậy, Trần Khải Thanh Thủy với khuôn mặt thẫn thờ, mệt mỏi, ánh mắt đờ dại đã cố cười chua xót, gượng gạo khi có ai đó thương hại, an ủi: “Ở Mỹ là vậy, đừng buồn…”.
(Còn tiếp)

23 Phản hồi cho “37 năm bị “bịt miệng” trên “xứ sở tự do”[2]”

  1. THANH says:

    Bài báo này vơ đũa cả nắm. Việc biểu tình chống Vietweekly là một chuyện đoàn kết chống sự tuyên truyền của quỷ đỏ sao lại mang ra so sánh với việc bịt miệng của chế độ cộng sản với báo chí tự do trong nước? Bài viết thế này bác hồ trả cho tác giả bao nhiêu tiền Mỹ? cơm quốc gia cứ ăn đi.

  2. Ngụy Quân Tử - Hồ Chí Ngu says:

    Bác có lời khen đến các cháu CATP đã mạnh dạn viết bài này (dù biết chắc rằng nó…..thúi và chỉ có chó mới nghe lọt lỗ tai). Chúng ta cứ nhơn nhơn tuyên truyền bịa đặt riết rồi cũng sẽ có kẻ nghe và tin theo. Các cháu trong báo CATP nhớ là phải dấu tiệt cái bộ luật cho phép CA ta bắt bỏ tù những người làm nhạc, làm thơ, viết văn, về tội “tuyên truyền chống phá chế độ”, chúng nó hỏi thì ta sẽ dễ bị ú ớ lắm, vì chỉ có ở VN và TQ mới có các đạo luật Dzăng Minh này, bọn tư bản Mỹ không có đâu!!! Chúng ta phải kích động các đồng chí đã được đảng CSVN trả lương cho sang Mỹ làm việc để chống phá lại bọn phản động, hãy lợi dụng tính dân chủ của Mỹ để phá hoại nước Mỹ, đó là chiến thuật Bác đây và đảng của các chú cũng hay thuờng xài!!!! Nếu có tên phản động nào hay nhân dân VN có chửi bới các chú là đồ Vẹm láo, nói dối như Vẹm, phun nhổ nước bọt vào mặt các cô chú, thì các cô chú cứ đưa tấm hình “lộng kiếng” của Bác ra mà đỡ. Nhân dân VN mà đứng xếp hàng mỗi người nhổ vài bãi nước bọt vào mặt Bác thì chỉ vài hôm thôi, cả cái “cầu tiêu” Ba Đình nơi chứa xác của Bác sẽ bị ngập lụt, do đó Bác đây đã quen lắm rồi, các cô chú công tác trong báo CATP đừng lo, cứ yên tâm làm nhiệm vụ đảng đã giao phó. Bác chúc các cô chú trong báo CATP luôn mạnh và sủa nhiều hơn nữa vì “sự nghiệp vĩ đại cắt mạng của đảng ta”.

  3. Ban Mai says:

    Báo CATP đăng một bài về tự do báo chí thật khôi hài đến chỗ không còn thể nào hơn được nữa!

    Khỏang 20 năm về trước nhân loại rất “hiếm” người bị bệnh ung thư! Còn bây giờ, dù điều kiện chăm sóc sức khỏe đã rất tiến bộ vượt bậc so với trước thế mà bệnh ung thư ở đâu mà nhiều đến thế? :) Xin thưa, không phải trước kia không có bệnh ung thư mà “lỗi” là tại y khoa ngày nay quá tiến bộ nên dễ dàng phát hiện ung thư sớm đấy ạ!

    Căn bệnh tự do báo chí mà CATP nêu ra cũng y hệt bệnh ung thư thế thôi! Ở hải ngoại có được tự do hòan tòan về báo chí, như y khoa văn minh, nên “mới phát hiện sớm đủ loại bệnh ung thư”! Trong nước thì ngược hẳn! Đảng CSVN cố gắng triệt tiêu tiếng nói chống Đảng, buộc tội họ là “chống Đảng là chống Tổ quốc!” nên Đảng tự do bôi bẩn cá nhân, Đảng tự do báng bổ lương tri dân tộc chẳng khác gì thời y khoa còn phôi thai nên “đâu có bệnh ung thư”! :) Và, một khi bệnh đã phát tán đến thập tử nhất sinh, hết phương dùng thuốc “thúng úp voi” như các vụ Vinashin, CA giết người tại đồn hay ngoài phố, Tiên Lãng Đòan Văn Vươn.. thì mới xì ra… cái đó CATP gọi là “tự do báo chí tại VN”!

    Cho nên, cho dù có nói xấu, nói lấy được gì thì gì, thì dưới ánh sáng “y khoa internet” con vi trùng độc tài CSVN cũng phải lộ nguyên hình! Đầu tiên lộ nguyên hình ở đây là nói lấy được!

  4. HÙNG says:

    Không có lửa sao có khói ? Tờ Người Việt tại sao cho đăng tấm hình cái chậu hình cờ vàng ? Nó là ai mà dám hạ nhục cờ vàng là biểu tượng của HN ? Bị CĐ tẩy chay, bị chửi là phải. oan ức gì.

  5. Đúng vây , õ xu’ m~y này tui nhà ba’o chiu nhiêù cuc khô~và nguy hiê~m nhâ’t, trong 37 nam tai hãi ngoai, bi kê`m kep, kh~ung bô’ Đ~u Điêù, vi’ du nhu 20 nam tru’oc nhà báo Trần Quang Thành bi tac a xi’t, pha~i di Ba Lan, Tiêp ch~inh hình mãi vâñ không xong, nhu nhà ba’o Hoàng Hùng dang ng~u mà c~ung bi chê’ xang dô’t chê’t tuoi, và mo’i dây nuã nhà ba’o HOÀNG KHUONG cuñg bi bõ tù vì ta’c nghiêp. còn nhiêù vô sô’ nhuñg vi’ du kha’c nuã .. huhu. tô’t nhâ’t là nên di vê`nhà MO’C BOC..

  6. xoathantuong says:

    Ở Mỹ hay các nước tự do khác chớ có dại mà dùng biện pháp bạo động như giết người hay đánh đập người khác vì khác ý với mình. Ai không tin cứ thử thì biết. Phản đối, biểu tình, choảng lại bằng lời nói, viết bài, viết ý kiến là được phép theo luật. Ngay cả Tổng thống Mỹ người ta cũng có thể mang ra diễu cợt, hay phản đối,… Nhưng nhớ nhá, dùng biện pháp bạo động là khốn nạn với luật pháp ngay.

    Ở Mỹ, nếu thích, anh có quyền biểu tình tháng này qua năm kia. Vấn đề là anh làm như vậy có làm người khác thấy được cái lý của anh hay không. Nếu người ta thấy anh làm tầm phào thì người ta để kệ anh, không tham gia, không quan tâm. Anh phải tự hiểu, nếu không hiểu hoặc thích thì cứ việc làm, miễn phải đúng luật, không gây trở ngại cho người khác. Nếu làm trở ngại cho người khác người ta có quyền nhờ luật pháp can thiệp.

    Tôi nói là tôi chống Cộng cực đoan thì không sao, nhưng tôi đốt nhà, đánh đập, hay giết ai vì người đó là Việt Cộng, vì người đó nói hay viết xuyên tạc có lợi cho VC là sẽ khốn nạn với luật pháp chứ đừng tưởng bở.

    Sau nữa, muốn bài viết của mình có tính thuyết phục phải có dẫn chứng để người đọc có thể kiểm chứng. Còn viết khơi khơi theo kiểu dựng chuyện ai rảnh để đọc.

  7. Người Việt Nam Cali.- USA says:

    Bài viết quá Hay . Nói ra chỉ được cái Y NHƯ SỰ THẬT ở cái xứ Mỹ này mà thôi .
    Chẳng đâu xa , cứ xem cái vụ đám cà trớn vác cờ biểu tình chống Việt Weekly , BolsaTiVi, KBChn… thì thấy rõ sự bát nháo tự do của mấy kẻ mang danh này nọ … Tất cả chỉ làm bôi bác thêm cái xã hội hổ lốn Tị nạn CS nơi đây mà thôi.

  8. khách thập phương says:

    Vì là “xứ sở tự do” nên cái cách bịt mồm bịt miệng nó cũng khác, nó không dán băng dính vào miệng hay bắt bớ tù đày mà đòm một phát chết thẳng cẳng hoặc cho quả bom xăng cháy rụi thụi lụi thế là xong đời còn mồm với miệng ở đâu nữa mà nói. Bịt kiểu ấy mới đúng là kiểu dành cho những người ưa ca tụng văn minh, dân chủ nhân quyền xứ thiên đường tự do. Còn bắt bớ tù đày, hạn chế tự do một vài năm, ra tù mồm lại ông ổng chửi thì hay ho nỗi gì. Cộng phải học kiểu bịt miệng của tự do xứ Mẽo may ra mới bớt mấy kẻ nói gàn, chửi bậy!

  9. Vinh says:

    Hoa Kỳ thật là một nước TựDo, nhưng luật pháp Hoa Kỳ vẫn cấm “Đảng Cộng Sản” hoạt động. Khi vào quốc tịch hay vào đất Mỹ ban phải thề là không phải là người Cộng Sản. Những người tị nạn CS khi đến đất Mỹ là những người đã mất tất cả, nhất là những ngươi đi sau năm 75, họ bị CS trả thù tàn bạo, cái mà họ căm ghet nhất là hai chữ “phản động” mà bọn CS ra rả gán cho họ để nhốt họ vào tù và cướp hết tài sản. Cho đến khi sang đất Mỹ, họ thề không “đội trời chung” với CS. Phải có lưả mới có khói. Nếu như sau năm 75 , các ông CS đem tình yêu dân tộc và con người ra cảm hoá họ, đã hết chiến tranh, cái còn lại phải là tình dân tộc, thế nhưng CS các ông lại đem “lòng căm thù” mà báo oán, cái gì cũng “phản động”, cái gì cũng “tư sản maị bản”, CS lấy nhà tù và tra tấn làm chinh sach …. thế cho nên cái oán thù moí trùng trùng ra như thế cho đến tận bây giờ. CS đã tạo ra họ, bây giờ còn “chửi bới” họ sao được? Họ là nạn nhân, CS mới là kẻ có tội. Họ là những người bị CS tách ra khỏi xã hội loài người, bi tước mất quyền con người, quyền công dân. Và lơì thề không “đội trời chung” với CS sinh ra từ đó. Ai là người đáng trach ? Ngươi tị nạn CS hay các ông CS ?

    • Lâm Vũ says:

      Tôi mớ xem video clip có mấy ông “ký.. giả” bào luận về ông NPHùng nào đó treo hình trên trang web KBCHN gì đó, mà thấy muốn… lến sơn sốt.. mọc răng! Mấy ổng lý luận, người Mỹ họ mặc áo thun sao vàng trên nền đỏ có sao đâu, mà sao cứ nhằm “người Mỹ gốc Việt mà càm ràm v.v.

      Tui nghe thật sự không hiểu mấy ông đó. Tôi không nói chuyện “chống cộng” hay không, nhưng tôi nghĩ mỗi người phải có sự tự trọng tối thiểu. Còn nếu không để tấm đến vấn đề tư cách thì tuy là chuyện cá nhân, nhưng vợ con, bàn bè, bà con họ sẽ nghĩ gì về mình?

      Thêm vào đó, nếu anh sang Mỹ với tư cách di dân, thì không nói làm gì, nhưng nếu anh sang Mỹ theo “diện” tị nạn chính trị, thì hành động treo cờ CS là bằng chứng khi xin tị nạn (chính trị) anh đã dối trá, tức là phạm pháp. Bây giờ các nước Tây Phương đã dễ dãi, chứ 10, 20 về trước là bị tước quyền cư trú như chơi!

      Tóm lại, đây là vấn đề tư cách. Còn anh lý luận tôi có “tự do” tôi làm gì kệ tôi, thì không còn gì để bàn cãi.

      PS. Tôi mới vào xem trang web KBCHN, thấy chạy hàng “tít” “Tin tức CĐ người Việt Hải Ngoại”, rồi “Đặt lợi ích Dân tộc lên hàng đầu”, “KBCHN Nối kết Quê Hương và Đất Nước” sic)… nhưng bài vở lại toàn đâm bị thóc chọc bị gạo, xỉ nhục người này người nọ (như gọi GS Nguyễn X Vinh là Đại tá Đào ngũ)… thì biết ngay tờ báo này là của ai, làm với mục đích gì. Tôi thừa hiều là không được mong đợi CSVN ngồi yên không làm gì cả và chúng đã liên tục gửi người trà trộn để phá hoại CĐNVHN từ tháng Tư, 75 cho đến ngày nay. Đây là chuyện đương nhiên, đã xẩy ra với mọi cộng đồng người ti nạn CS, từ Âu sang Á, từ thời mồ ma Lenin tới bây giờ. Điều tôi không biết và chưa bao giờ nghe nói những cộng đồng “ti nạn CS” khác có những người “lăng nhăng” như CĐ người Việt hay không? Có lẽ cũng có, nhưng thật là hiếm, chứ như trong CĐ người Việt Hoa Kỳ thì lại có vẻ hơi bị… đông đảo (?!). Kể ra nguời Việt dễ tính thật!

  10. Trúc Bạch says:

    Đem việc “tẩy chay Báo Vẹm” của một công đồng thiểu số (không quyền lực và bị chi phối hay chế tài bởi luật pháp) tại Mỹ để lấp liếm (hay miễn cưỡng bào chữa, đáng hỏa mù) cho việc “Cấm ngặt báo chí tư nhân” của cả một chính quyền cs VN nắm trọn luật pháp trong tay thì có “fair” không ?

    Việc ám sát các “nhà báo thân cộng” (nếu có ?) của các tổ chức chống cộng cực đoan (hoặc có khi là do chính “đảng và nhà nước ta” chỉ đạo để bêu xấu, đánh phá cộng đồng tỵ nạn) …đều bị luật pháp của Hoa Kỳ nghiêm trị và thậm chí bị một bộ phận khác trong cộng đồng phản đối và xa lánh.

    Còn việc các cá nhân hay tổ chức nào tẩy chay (báo vẹm) bằng cách biểu tình (không bạo động) thì lại là một việc khác của quyền tự do biểu đạt tư tưởng , nếu nhà báo nào bị tẩy chay, và nếu bị “oan sai” thì có quyền kiện những kẻ gây rối và dĩ nhiên nếu sự “gây rối” ấy là vô lý thì thứ nhất : không sợ bị cộng đồng Tẩy chay, thứ hai : kẻ gây rối phải bị chế tài bởi luật pháp (như trường hợp Nguyễn Phương Hùng gần đây)

    Ai rỗi hơi mà “đoc báo …Vẹm” ? Dựng đứng và vu không là nghề của….Vẹm mà !

    Mười điều Vẹm nói thì may ra có được một đôi điều là …. “nửa sự thật”
    Kinh nghiệm này thì mọi người VN đều đã trải qua
    Hãy nhớ câu của ông Nguyễn Văn Thiệu :
    “Đừng nghe những gì cs nói, mà hãy nhìn kỹ những gì cs làm !”

    Đừng quên rằng việc tẩy chay của một công đồng thiếu số Người Việt Tỵ Nạn CS ở Mỹ chống lại những kẻ cổ võ cho cs hoàn toàn khác với việc triệt để nghiêm cấm báo chí tư nhân, cổ võ cho tự do dân chủ, nhân quyền tại VN !

    Đừng quyên rằng việc một số tổ chức trong công đồng người Việt muốn “bịt miệng” vài tên vẹm và có thể bị chế tài bởi luật pháp ở Mỹ, hoàn toàn khác với việc cả một chính quyền đồ sộ, hung hãn như chính quyền csVN dùng luật pháp nắm trong tay để “bịt miệng” cả một dân tộc .

    Chủ nghỉa CS vốn là “khập khiễng”, cho nên những cây viết cs (như tác giả bài báo này) chắc chắc cũng phải “khập khiễng” theo thôi !

    • MpD says:

      Ý kiến xuất sắc!

      Ai rỗi hơi mà “đoc báo …Vẹm” ? Dựng đứng và vu không là nghề của….Vẹm mà !

Leave a Reply to Ngụy Quân Tử - Hồ Chí Ngu