WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Viết cho tháng Tư

Dòng người chen chúc trên những chiếc trực thăng cuối cùng rời Sài Gòn trước khi thành phố thất thủ. Ảnh minh họa- Google.

Tôi sinh trưởng sau năm 1975 và gia đình tôi không có liên quan gì nhiều đến cả hai phía trong cuộc chiến tranh Việt Nam vì thế mối tương quan tình cảm của tôi với những sự kiện lịch sử và hoàn cảnh chính trị xã hội trong cuộc chiến hầu như rất ít nếu không muốn nói là không có. Những gì ít ỏi mà tôi  được hiểu biết về nó chỉ đơn thuần là kiến thức. Đứng trong vị thế đó, tôi tạm thời có thể yên tâm rằng lập trường của tôi, và những gì tôi nói ra sau đây sẽ được hiểu một cách thiện chí và không bị gán ghép hay chụp mũ. Tôi không sợ bị chụp mũ, nhưng thiết nghĩ điều đó cùng với những nguỵ biện không có lợi cho sự tiến bộ.

Gần đây, tôi tình cờ đọc được một nhận xét của tướng William Childs Westmoreland- Tư lệnh Bộ chỉ huy cố vấn quân sự Mỹ tại miền Nam Việt Nam- về tướng Võ Nguyên Giáp của quân đội Bắc Việt như sau: “Of course, he was a formidable adversary…. By his own admission, by early 1969, I think, he had lost, what, a half million soldiers? He reported this. Now such a disregard for human life may make a formidable adversary, but it does not make a military genius…”. Xin được tạm dịch là: “Dĩ nhiên, ông ta là một đối thủ (kẻ thù) ghê gớm….Với sự thừa nhận của chính ông ta, đến đầu năm 1969, tôi nghĩ, ông ta đã mất nửa triệu lính? Ông ta đã báo cáo điều này. Hiện tại, một sự coi thường mạng người như thế có lẽ sẽ tạo nên một đối thủ (kẻ thù) ghê gớm, nhưng nó không tạo nên một thiên tài quân sự….”

Dù chúng ta là ai,  đứng bên nào của cuộc chiến, chúng ta cũng phải đồng ý với Westmoreland rằng, một chiến thắng quân sự dựa trên chiến thuật đẫm máu, coi thường sinh mạng binh sĩ chỉ có thể tạo nên một kẻ thù nguy hiểm chứ không tạo nên một thiên tài quân sự như nhiều người vẫn rêu rao. Câu nói này của viên tướng Hoa Kỳ làm tôi suy nghĩ rất nhiều về sự “nguy hiểm” của những người Cộng sản Việt Nam. Họ nguy hiểm bởi họ là những người luôn hành động theo phương châm “mục đích biện minh cho phương tiện”, nghĩa là bất chấp mọi thứ, miễn đạt được mục đích. Đối với tôi, nó không chỉ là lời nhận xét về tướng Giáp mà là một câu nói nêu bật lên bản chất của những người Cộng sản Bắc Việt, và cả chế độ mà họ dựng nên. Và những việc họ đã làm suốt từ những ngày đầu có mặt tại Việt Nam đến nay, từ việc “trí phú địa hào, đào tận gốc trốc tận rễ” đến gần đây nhất là vụ cướp đất của nông dân đã chứng minh tất cả.

Một kẻ đối địch ghê gớm có thể được hiểu theo hai cách. Thứ nhất, đó là một kẻ thù đáng gờm, là đối thủ khó đánh bại vì có mãnh lực vũ trang, có chiến lược, chiến thuật hành động khôn ngoan… Nhưng khi nhìn xoáy vào chữ “formidable” mà Westmoreland đã dùng, tôi chú ý nhiều đến nghĩa “arousing fear”(gợi nên sự sợ hãi) . Với nghĩa này, nó gần giống với “terrorise” (làm cho sợ hãi). Mà làm cho người khác sợ hãi có nghĩa là “khủng bố”. Chúng ta có thể hiểu theo hai cách về một “đối thủ ghê gớm” như tôi đã tạm phân tích ở trên. Nhưng biết đâu, cách hiểu thứ hai mới là điều mà ông tướng Mỹ kia ngụ ý? Xin hãy cho tôi tiếp tục trình bày mà tạm quên đi những mối thành kiến nào đó có thể đang dâng lên trong lòng quý vị.

Khi căn cứ vào những dữ kiện lịch sử- những điều không thể chối bỏ, những điều đã được trải nghiệm bằng chính xương máu của những người đã kinh qua cuộc chiến ấy- chúng ta sẽ có cái nhìn tường minh hơn. Riêng phần mình, với kiến thức ít ỏi về chiến tranh Việt Nam, tôi đã có thể tìm thấy những hình ảnh có khả năng “làm cho sợ hãi” của quân đội Bắc Việt qua nhiều biến cố như Tết Mậu Thân,  và các “trận đánh” của đội Biệt động Sài Gòn như: “trận đánh” tàu nhà hàng Mỹ Cảnh, “trận đánh” cư xá  Brinks…; và chưa kể đến  những câu chuyện ghê gớm mà tôi từng được nghe những người già kể lại về vô số những “trận đánh” như thế vào trường học, khu dân cư, cầu cống….Đến nỗi, khi nghe nói quân đội Cộng sản Bắc Việt sắp vào đến ngã ba Cai Lang, thành phố Đà Nẵng, những người dân sống ở Đà Nẵng khi đó đã run cầm cập vì nghe tin đồn rằng người Cộng sản mà vào họ sẽ rút hết móng tay móng chân người dân. Đó có thể là điều sợ hãi thái quá, nhưng nó cho chúng ta thấy khả năng gieo rắc sợ hãi đến trình độ đỉnh cao của những người tự xưng là “quân giải phóng”.

Những ai đọc lịch sử, những ai có đủ lương tâm và tầm tri thức trung bình, đều thấy rằng, những cái mà quân đội Bắc Việt và những người “nằm vùng” gọi là “trận đánh” gây nhiều tiếng vang đều không nhằm vào những mục tiêu  trên tiền tuyến, để giành chiến thắng quân sự trực tiếp mà đánh vào những nơi ăn chốn ở cốt để gây sợ hãi. Gây sợ hãi cho người dân nhằm làm xáo trộn xã hội, gây sợ hãi đánh vào tâm lý Quốc hội và dư luận Mỹ…. Ngày nay, ai đi qua đường Hai Bà Trưng, đều nhìn thấy “Bia chiến công trận đánh cư xá Brinks”. Cái mà người ta gọi là trận đánh thực ra là một cuộc đánh bom một nơi ở của cố vấn quân sự Mỹ ở miền Nam Việt Nam do hai thành viên Biệt Động Sài Gòn thực hiện. Điều mà họ gọi là “trận đánh” sao tôi thấy nó hao hao giống cách làm của những kẻ khủng bố Hồi giáo cực đoan, chỉ khác một chỗ là họ không tự sát. Đối với thế giới ngày nay, những kẻ đánh bom như thế thật sự là những  kẻ “nguy hiểm”, “ghê gớm” .

Ngoài cái cách thể hiện “formidable” như trên, quân đội Bắc Việt còn khiến người ta sợ hãi hơn gấp bội vì sự coi thường tính mạng binh sĩ của họ. Thông thường, con người sợ hãi những kẻ thù tấn công mình một cách tàn ác, nhưng người ta sẽ kinh hoàng đến rợn người khi biết về những hành động coi tính mạng của người phe mình như cỏ rác, cốt chỉ nhằm đạt được mục đích của kẻ chỉ huy. Người Cộng sản đã lấy chính nghĩa chống giặc ngoại xâm để lừa dối, tuyên truyền, kích động hàng triệu Thanh niên miền Bắc lao vào cuộc chiến như con thiêu thân. Chúng ta được nghe nói rất nhiều về những tấm gương đầy nhiệt huyết và sự hy sinh anh dũng của những người trẻ tuổi mới chập chững vào đời. Đối với những cái chết đó, tôi không có bất cứ tình cảm tích cực nào ngoài sự thương tiếc. Cả một thế hệ người đã bị lừa gạt vì không nhận chân được bản chất của chế độ, của cái chủ thuyết mà nó rêu rao. Âu tất cả cũng chỉ là những sản phẩm lịch sử của một thời đại !

Để rồi sau cái ngày “thống nhất” ấy là những chuyến vượt biên vượt biển của hàng trăm ngàn người, và đã có cả hàng ngàn người phải bỏ xác ngoài biển khơi;  là những năm tháng bao cấp, đói khổ đến cùng cực; đến nay đỡ đói khổ một chút, nhưng dân Việt ta vẫn chưa thoát khỏi thân phận làm thuê, ở đợ cho thiên hạ; đặc biệt vẫn còn cam chịu làm thần dân phục tùng các ông vua Cộng sản. Thế nhưng bất chấp cái thực tế đau buồn ấy, nhiều ngụy biện về thống nhất, về “công lao chống Mỹ cứu nước của Đảng” vẫn tồn tại ngay cả trong lớp người “có học” ở Việt Nam.

Thiết nghĩ một sự hy sinh chỉ nên có và đáng được ngợi ca khi đánh đổi với nó là một giá trị to lớn hơn. Bằng lập trường đề cao cá nhân, tôi cho rằng, mọi ý niệm: thống nhất, giải phóng dân tộc, kẻ thù…phải được đặt trong mối tương quan của chúng với những giá trị an sinh hạnh phúc thực sự của người dân. Suy cho cùng, mọi thứ bao gồm: thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ, chính trị…chỉ là những phương tiện để đạt đến những giá trị nhân bản, để bảo vệ và phục vụ con người. Mọi định chế, mọi nỗ lực chính trị và xã hội đều nhằm vào cái đích đến quan trọng nhất của nó là CON NGƯỜI. Nếu mục đích cuối cùng ấy không đạt được thì mọi phương tiện kia chỉ là mưu đồ của kẻ lãnh đạo. Thật điên rồ thay cho những kẻ luôn hô hào “mục đích biện minh cho phương tiện”. Chúng ta biết rằng, tính chính đáng của phương tiện phụ thuộc vào sự thích nghi và mối tương quan về bản chất của nó đối với mục tiêu. Nói rõ hơn, chúng ta không thể dùng một phương tiện phi nhân để giành lấy một mục tiêu nhân bản.

Kết quả là, “sự nghiệp giải phóng miền Nam và thống nhất đất nước” đã không khiến Việt Nam trở nên hùng mạnh hơn, dân tộc ta trở nên kiêu hãnh hơn; mà đơn giản chỉ là biến một miền Nam trước “giải phóng”  hơn hẳn Hàn Quốc, sau gần bốn mươi năm thống nhất, cùng với cả nước lẹt đẹt chạy theo sau cả Thái Lan. Nếu ta lấy cứu cánh là sự phồn thịnh của quốc gia, là an sinh hạnh phúc, là tự do nhân phẩm của mỗi một người dân làm chuẩn thì liệu sự thống nhất ấy có nghĩa lý gì?

Đó là khi vấn đề được đặt dưới lăng kính lý luận. Còn thực tế thì mọi sự đã quá rõ ràng. Cái mà người ta gọi là “kháng chiến chống Mỹ cứu nước” ấy thực chất chỉ là để giúp Trung Quốc “đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng”. Hay như Lê Duẩn từng nói : “ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc, cho các nước XHCN, cho cả nhân loại”. Nói cho rõ ra, đó là cuộc chiến giúp cho chủ nghĩa Cộng sản bành trướng xuống Đông Nam Á theo tinh thần Quốc tế Cộng sản bất chấp tinh thần dân tộc, là giúp cho Trung Cộng dễ dàng Hán hoá một Việt Nam suy yếu sau cuộc chiến tương tàn khốc liệt.

Đã ba mươi bảy năm trôi qua kể từ ngày “giải phóng”, giải phóng miền Nam khỏi mối quan hệ đồng minh với Mỹ để trở thành chư hầu hèn mọn của Trung Cộng. Sự thống nhất, sự giải phóng đó mới đau đớn làm sao!  Gần bốn thập niên đã qua đi, dấu vết chiến tranh trên mảnh đất quê hương Việt Nam đã dần phai nhạt, nhưng những tổn thương của lòng người vẫn còn hằn sâu, thậm chí ngày càng sâu hơn. Thống nhất hai vùng địa lý nhưng vẫn vắng bóng một sự Hoà hợp trong tình tự dân tộc.  Vết thương cũ do cuộc tiến chiếm miền Nam chưa kịp lành thì chúng ta lại có thêm những chia cắt mới : chia cắt giữa một bên là một nhóm người cam phận làm tay sai cho ngoại bang, với một bên là những con người yêu nước không khoan nhượng; chia cắt giữa một phía là nhóm người lãnh đạo Quốc gia cùng những kẻ ăn theo cố gắng bám giữ ngôi vị độc tài để tiếp tục nô lệ hoá người dân, với  một phía là những người đấu tranh và chấp nhận hy sinh cho tự do và phẩm giá con người. Tôi vẫn nghĩ rằng, một con người trở nên dũng mãnh nhờ có ý chí. Một dân tộc trở nên hùng mạnh, cũng như vậy, phần nhiều dựa vào tinh thần và khí chất. Nhưng tinh thần và khí chất ấy chẳng thể có được nếu dân tộc ấy chia rẽ. Chính sức mạnh của tinh thần đoàn kết, sự Hoà hợp dân tộc  có thể góp phần giúp chúng ta tạo lập một mãnh lực mới cho dân tộc.

Chỉ e Việt Nam vẫn sẽ tiếp tục bỏ lỡ những chuyến tàu thời đại nếu trong lòng dân tộc còn có những chia cắt chí mạng như thế. Nhưng thiết tưởng, sự Hoà hợp có khả năng xoá bỏ mọi ngăn cách, hàn gắn mọi vết thương, mang mọi người Việt về trong cùng một chí nguyện chỉ có thể đạt được trên tinh thần Hoà giải thiện chí, trên quyền lợi dân tộc và trên những nguyên tắc hướng thiện chứ không phải là sự thoả hiệp với cái xấu ác. Chỉ e những người Cộng sản Việt Nam quá u mê và tham lam để khởi động một chương trình Hoà hợp, Hoà giải và thay đổi chính trị đầy tham vọng như thế. Chỉ e những người Cộng sản chẳng thể làm nổi những gì mà nhà cầm quyền độc tài Miến Điện đã làm. Chỉ e…. Bởi đến hôm nay, họ vẫn một lòng một dạ coi mối quan hệ với Trung cộng là “chủ trương nhất quán”, là “ưu tiên hàng đầu” như lời Tổng tham mưu trưởng quân đội nhân dân Việt Nam đã tuyên bố mới đây tại Bắc Kinh.

Mỗi năm tháng Tư về, bao nhiêu lễ lạt, đình đám vẫn diễn ra bất chấp mối hoài niệm về quá khứ vẫn nặng trĩu trong lòng nhiều người Việt, bất chấp mối ưu tư về tương lai đất nước vẫn canh cánh trong lòng những người có tâm huyết với đất nước. Những con người có lương tâm và tự trọng không bao giờ vui sướng được trong nỗi thống khổ to lớn ấy của dân tộc. Thử hỏi xương máu của hàng triệu con người đã ngã xuống trong cuộc chiến chỉ để tạo nên một Việt Nam thống nhất trong chia rẽ, thống nhất trong sự Hán hoá, thống nhất trong sự mất tự do và quyền làm người hay sao? Ba mươi tháng Tư- xin cầu nguyện cho tự do và nhân phẩm, cho sự Hoà hợp dân tộc và nền công lý.

Sài Gòn, ngày 20 tháng 4 năm 2012

© Huỳnh Thục Vy

© Đàn Chim Việt

167 Phản hồi cho “Viết cho tháng Tư”

  1. Pham says:

    Một bài viết quá hay. Nếu đa số những người Việt có cùng suy nghĩ như Huỳnh Thục Vy thì chúng ta có còn hy vọng một tương lai tươi sáng hơn cho VN.

    • Thuan Vu says:

      ” Nếu đa số…”.đúng là ” key” words. Xin thêm ” đa số người trẻ”. Đọc ý kiến của Nhật Lê bên dưới. Giới trẻ ở VN thật không biết nói sao.
      Nhưng để tích cực cho những ngày tháng sắp tới: 1) Phổ biến những bài của những người trẻ, như Huỳnh thục Vy cho các thế hệ trẻ VN khắp nơi trên thế giới, gia đình, các đoàn thể địa phương,…nếu cần dịch ra tiếng Anh. Phổ biến những hiện tượng Suu Kyi để hy vọng làm sống lại lý tưởng cho tuổi trẻ
      2) Đề nghị đổi từ ngữ cho ngày 30 tháng Tư, biến nó thành một nguồn năng lực cho tương lai. Đúng là một ngày buồn cho VN và tự do dân chủ, nhưng chuyển hóa nỗi buồn thành một thái độ: chẳng hạn ” 30 tháng Tư Ngày Thức Tỉnh “( Awakening Day)
      3) Cộng đồng VN chống CS hải ngoại có thể gây quỹ và tổ chức trao giải thưởng cho những cây viết trẻ về tự do dân chủ. Mặc dù giải thưởng này cũng đã có nhiều nhưng phần đông do các hội thể giới.
      4) Có thể ông Nguyễn Ngọc Ngạn đang làm một “wrong move”(có ai đúng suốt đời đâu) nhưng thay vì tiếp tục phê bình, nếu ai có thể liên lạc được với ông Ngạn va ê kíp cua ổng, đổi cái mục vui Xuân của ổng thành một chương trình hổ trợ cho tự do dân chủ của ngày 30 tháng Tư, thêm vài bài hát về tự do, tranh đấu, hiện tượng thuyền nhân,… Hãy chìa bàn tay ra, kéo tất cả những người, dù có những khác biết, về phía tranh đấu cho chính nghĩa

  2. Ta Tốn says:

    Bài viết thật là tuyệt ! Chú ( xin được xưng là chú , cho thân mật ) thật là ngưỡng mộ cháu Huỳnh Thục Vy .

  3. Vo Trang says:

    Cô Hùynh Thục Vi viếtrất hay: Những người CSVN đã xữ dụng phương châm “cứu cánh biện minh cho phương tiện”.
    Nhưng nếu bình tâm để đối chiếu với lịch sữ và nhìn về tương lai người ta vẫn không thể hiểu cứu cánh của người CSVN là gì? Nếu ngọn cờ XHCN đựợc thấy như là 1 thiên đường đang bị cả thế giới chối bỏ thì sự thành tựu của cuộc đấu tranh cho độc lập dân tộc và thống nhất quốc gia như họ rêu rao, dù cho đã qua 40 năm, chỉ được chứng minh qua sự giàu sang 1 cách vô lối của tập đoàn lãnh đạo và thân nhân, phe đảng của họ – những người đại diện cho giai cấp vô sản, đứng ngoài và phía trên của xã hội, nhân dân và pháp luật.
    Đất nước Việt-Nam giờ đây chỉ còn có thể hiểu là 1 chiến lợi phẩm của đảng CSVN. Phải chăng đây mới chính là cứu cánh cuối cùng của những người này?

  4. D.Nhật Lệ says:

    Với bài này trong những loạt bài về chính trị,cô H.T.Vy đã chứng tỏ có trí suy luận sâu sắc làm tôi hết lòng
    cảm phục và nuôi hy vọng vào những người trẻ có tinh thần yêu nước yêu dân như cô HTV.Cô xứng đáng
    là “đệ tử chân truyền” của hai nhân vật lịch sử kiệt xuất Quảng Nam nổi tiếng về lý luận.Đó là hai cụ Phan
    Chu Trinh,nhà yêu nước vĩ đại và Phan Khôi,nhà báo lừng lẫy hay một “chuyên gia bút chiến”.
    Bình luận đầy thuyết phục của cô HTV.làm tôi nuôi hy vọng vào sự bén nhậy của lớp trẻ nhưng thực ra,tôi nghĩ không được lạc quan như thế mà trái lại,tôi vô cùng thất vọng gìới trẻ VN.trong nước hiện nay.Cũng thi hành chính sách RU NGỦ như Pháp thực dân,nhà cầm quyền csVN.đang đầu độc giới trẻ bằng những cuộc thi hoa hậu đủ loại,những trò giải trí nhảm nhí,những bản tin hạ cấp khai thác chuyện gái ‘chân dài’ với nào lộ hàng,nào tụt váy,nào yêu đại gia v.v. và v.v. Ngay cả báo Giáo dục VN.là báo dạy dỗ học sinh
    và sinh viên nhưng lại cổ xúy dùng từ tiếng nước ngoài như họtgirl,miss …thay vì nâng cao trí tuệ,khuyến
    khịch học cho giỏi thì báo chú tâm đi… tìm hoa khôi,miss từ Đại học này đến Trường cao đẳng nọ.
    Nói như Nguyễn Gia Kiểng có phần xác đáng,đó là người csVN.đã và đánh gục tinh thần yêu nước và
    phẩm giá của dân tộc VN.khiến họ không còn sức để cứu nước.
    Đúng là thời mạt vận của nước và dân ta giữa thế kỷ 21 !
    Cám ơn ý chí kiên cường và bầu nhiệt huyết của cô HTV.

  5. vohoan says:

    HUYNH THUC VI là một con gái còn rất trẻ đả viết nhiều bài rất sâu sắc.
    Nếu đất nước đả thống nhứt ” độc lập, tự do, hạnh phúc ” mà người dân của nó không được hưởng hạnh phúc tự do thì độc lập tự do đó có nghỉa lý gì ?

  6. Hung Cali says:

    Bai viet rat hay, cam on Huynh Thuc Vy, cau chuc gia dinh co luon binh an.

  7. Mr. Nguyen says:

    Chau Huynh-thuc-Vy la mot phu nu Viet Nam can dam.

  8. Vân Giang says:

    Điểm lại lịch sử Việt Nam ,bắt đầu từ thời Pháp cho đến ngày nay ,người ta thấy có những điều bất thường trái khoái.Việt Nam thời Pháp tuy bị Pháp đô hộ nhưng trong nước không có chiến tranh,không có chết chóc tính dân không chia rẻ.Thế rồi Hồ chí Minh và đảng ông xuất hiện với chiêu bài giải phóng dân tộc:chiến tranh bùng nổ ,đổ nát chết chóc.Năm 1954 Việt Nam bị chia đôi do hiệp định Geneve và hai miền bắt đầu phân chia ,đối đầu hiềm khích nhất là miền Bắc do chủ trương nhồi sọ hận thù và giai cấp của đảng cộng sản.Chiến tranh bắt đầu lác đác bùng nổ vào năm 1960 ,dữ dội nhất vào các năm 1968,1972 và kết thúc năm 1975 sau biết bao tang thương ,đổ nát.Sau khi dùng chiến tranh để thống nhất đất nước và dùng cách cai trị độc đoán cho đến bây giờ,đảng cộng sản đã tạo ra những gì cho Việt Nam : một dân tộc trở nên chia rẻ dữ dội hơn vì sự khác biệt vì chính kiến lý tưởng,gốc gác(điều này do chính cách cai trị nhồi sọ mà ra); một đất nước tục hậu nghèo khổ mà cho đến bây giờ vẫn xà quây xà quây trong sách lược xây dựng đất nước khiếnViệt Nam lại càng lệ thuộc nước ngoài để tồn tại(vay mượn,mời gọi đầu tư,cho thuê tài nguyên,sức lao động).Do vậy Việt Nam thật sự không có độc lập tự lập được.Sau khi thống nhất,nước Việt ngắn đi do phải cắt đất cho Tàu .Thế còn dân tình thì sao ? Sau 1975,tính dân ngày càng gian xảo,vô kỷ luật,vọng ngoại,ưa nói dối do phải luồn lách quá nhiều để tranh sống.Guồng máy tuyên truyền của đảng thường nói một câu mà khiến người ta có thể nghĩ theo nhiều cách.Đó là câu “nhờ Bác và đảng mà dân ta mới được như ngày nay ” !

    • LẠI MẠNH CƯỜNG says:

      Bravo
      Bội phục

      Nhận định
      ngắn gọn,
      chắc nịch,
      đủ lý lẫn tình.

      Lại Mạnh Cường

  9. Nguyễn Tấn Trung says:

    Góp ý về một giải pháp hòa bình, nhân từ, ổn định, công chính cho dân tộc Việt nam

    1 – Thực thi chính sách đại đoàn kết dân tộc :
    a – Các tôn giáo,các đảng phái chính trị không CS phải cam kết không kình chống lẫn nhau và phải tôn trọng quyền sinh tồn và quyền tự do của đảng CSVN
    b – Đảng CSVN và các đảng chính trị khác cùng mọi tôn giáo trong nước cùng ngồi lại tìm một giải pháp hòa bình ổn định hợp tình hợp lý nhất cho đất nước việt nam, Trong đó phải có những điều khoản: Ân xá cho mọi đảng và mọi người có lỗi lầm, có sai trái, có chém giết lẫn nhau do ý thức hệ chính trị gây ra, những người đó được coi như vô tội để được sống hài hòa tự do công bằng trong xã hội mới, Không bị ngược đã không bị cô lập, không bị trả thù nếu chẳng may thất cử hay thất thế , Ngghĩa là cũng được sống yên bình và bình đẳng như mọi công dân khác
    c – Ðảng CSVN phải từ bỏ mỵ dân, gian dối, độc tài, toàn trị, Phải tôn trọng tính chất đa nguyên của xã hội, Phải tôn trọng quyền sống và quyền tự do của mọi người, phải trả lại quyền làm chủ đất nước cho toàn dân .
    d – Những điều khoản ân xá và bảo đảm tự do, bình đẳng cho những người có sai lầm do quan điểm chính trị trong quá khứ phải được mọi tôn giáo, các chính đảng chấp thuận và phải có chứng kiến, có bảo đảm của Liên Hiệp quốc

    e – Chính phủ VN phải phục hồi danh dự cho bất cứ ai bị bôi xấu bị vu oan do ý thức hệ chính trị gây ra.

    f – Chính phủ VN phải bồi thường theo khả năng thực thế của đất nước những mất mát thiệt hại do ý thức hệ chính trị trước đây gây ra .
    g – Quốc kỳ, quốc ca và huy hiệu Tổ quốc phải do quốc hội quyết định mỗi 5 năm một lần, đến lần thứ 3 thì coi như cố định. …

    h – Tượng Bác Hồ nơi công cọng phải được gở bỏ , Những người CSVN có quyền chưng bày ở chổ riêng tư, nhưng tốt hơn hết là quen vào thùng rác cho tiện, để các nạn nhân của bác Hồ sớm quên đi những điều đau thương thống khổ, vì sự thật tượng Bác Hồ cũng giống như tượng Lê Nin của Nga, tượng Mao của Tàu, tượng Kim Nhật Thành, Kim chánh Nhật, Kim jong Un của Bắc Hàn, tượng Pon Pot của Mên.., Trong những nuớc độc tài toàn trị: Một tên bệnh hoạn nhát gan không dám đi máy bay sợ chết như Kim Chánh Nhật vẫn được phong lãnh tụ vĩ đại! Một công tử bột chỉ biết ăn chơi biến vân động chưa hề cầm quân ngày nào như Kim Jong Un vẫn được phong làm Đại tướng, Một anh gian xảo, đầy thủ đoạn đã cướp của giết người quá nhiều, đã làm toàn dân khốn khổ, đã làm đất nước tan hoan như thằng Bác Hồ mà vẫn được tôn làm siêu nhân! làm cha gìa dân tộc ! Có phải là trò hề đáng ghê tởm không ?.
    Chúng ta hãy mạnh dạng từ bỏ cái sai lầm ở quá khứ, Hãy sống lành mạnh ngay thật ở hiện tại và hãy ngẫn cao đầu hướng vê tương lai tươi sáng .

    2 – Xây dựng một nhà nước pháp quyền, dân chủ, tự do: của dân do dân và vì dân, có nhiệm kỳ hợp lý vừa đủ.

    a – Chính phủ hiện thời hay lâm thời phải tổ chức bầu cử thật sự tự do công bình trong sạch, có quốc tế giám sát để bầu ra một chính quyền hợp pháp, hợp lòng dân, có tính chất phân quyền, có nhiệm kỳ hợp lý, thật sự của dân do dân và vì dân .

    b – Những người đại diện cho dân phải xây dựng một hệ thống luật pháp cho công bằng, cho thực tế, cho phù hợp với những điều tự nhiên, hợp với lòng người, hợp với sự hài hòa và tiến bộ của xã hội trong đó có những điều răn đe trừng phạt nặng những người gian dối, nịnh bợ đút lót, tham ô, lạm quyền, độc ác và khuyến khích khen thưởng trọng dụng những ai có lòng tốt, có thực tài, có thiện chí phục vụ xã hội .
    c – Chính phủ VN phải thực thi luật pháp nghiêm minh, công bằng, vô tư … cho mọi công dân trong mọi trường hợp, đòi hỏi chính quyền đó phải có phân quyền và trách nhiệm rõ rệt: Các nghành lập pháp, hành pháp, tư pháp và tự do ngôn luận báo chí phải có thực quyền và độc lập với nhau, những người cầm cán cân công lý phải có đức, có tài, có chuyên môn, có nhiệt lòng, có thực quyền không bị hành pháp chi phối để bảo vệ những người thất thế không bị hận thù, để trừng trị nghiêm khắc những người gian dối, độc ác, nịnh hót, đút lót, tham ô, lạm quyền, để khuyến khích, khen thưởng, trọng dụng những ai tốt có thực tài có thiện tâm với xã hội v.v.
    * Độc đảng toàn trị dù là Cộng sản hay không cộng sản vẫn là cơ nguyên làm lãnh tụ trở nên độc tài, tự phong làm Thánh sống, coi dân như nô lệ , Vẫn là cơ nguyên làm cán bộ nhà nước trở nên kêu căn, hách dịch, tham ô, lạm quyền, bất công, thối nát,chiếm dụng của công, cướp của người cô thế,.. vẫn là cơ nguyên làm người dân thường ở thế chẳng đặng đừng, làm cho kẻ ngu si và làm cho đám dân hèn phải khom lưng, cuối đầu, uốn lưỡi nịnh bợ, vang xin, đút lót bọn cán bộ độc ác tham ô để sống còn,để được việc, để chia phần làm những điều bất công sai trái … Từ đó xã hội trở nên bất công, phân hóa, mất tình người, vô liêm sĩ … nảy sinh một chính quyền tham ô, hống hách, hư đốn, độc ác … từ địa phương đến Trung ương, một lớp cường quyền và một lũ a dua nịnh bợ vô liêm sĩ trở nên giàu có sống trên mồ hôi nước mắt của đại chúng lầm than! Ðó là xã hội bất công tàn ác đáng ghê tởm, phải bị loại bỏ .

    • Trà Khúc says:

      Mẹ ơi
      nghe bác mơ em thích quá đi mất.
      Bác ạ, súng ống đầy đủ, nhà tù dư chổ, chó săn cả đàn ….
      Bọn nó mà nhẹ tay, đã mừng lắm rồi bác ạ

      Có người bảo…sợ dây DNA cuả dân mình đã bị đứt…cái oai hùng anh dũng đã trôi sông trôi biển…
      Có người bảo….ở bầu thì tròn ở ống thì dài…nghĩa là bị cọng sản nó đè lâu quá rồi…gần 1 thế kỷ rồi…nên dân Việt Nam hoá đần độn và hèn nhát…(cái này không phải tui nói à nha)

      Có người bảo..giờ ở vn đại đa số thanh niên chỉ lo ăn chơi đàn điếm…như con cái các đại gia…nên không nên chờ đợi nhiều…

      Ở Miến Điện thi còn một người đàn bà cứng như thép dẩn dắt nên mới được như hôm nay

      Việt Nam mình….trời ơi..chắc cần thế kỷ nữa….(nếu lúc đó cái gen di truyền vẫn còn là của VN chứ không phải của thằng hàng xóm mắt xếch..) huhuhuhu

  10. kbc 3505 says:

    Cám ơn bài viết của cô Huỳnh Thục Vy.

    Một người thiếu nữ Việt Nam có tâm hồn với quê hương đất nước và dân tộc. Tôi không khen cô nhưng tôi cảm nhận như đất nước và dân tộc Việt Nam sẽ mắc nợ cô một cái gì đó như cô đang đánh đổi cuộc sống cá nhân tuổi trẻ đời mình để trả nợ cho quê hương.

    Cầu chúc cô luôn bình an.

    kbc3505

Phản hồi