WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Giành lại chỗ đứng cho quân lực VNCH

LTG: Sinh ra tại đồng bằng sông Cửu Long năm 1932 trong một gia đình địa chủ giàu có, ông Lâm Quang Thi đã trải nghiệm 25 năm trong quân ngũ và giữ cấp bậc trung tướng khi chiến tranh Việt Nam kết thúc. Ở Việt Nam, ông đậu cử nhân triết học Pháp và sau đó, tại Hoa Kỳ bằng MBA (Quản trị Kinh Doanh). Trong thời gian thi hành nghĩa vụ quân sự, ông đã được trao Bảo quốc Huân chương Việt Nam, huân chương Hoa kỳ The Legion of Merit và huân chương Hàn Quốc Chung Mu. Ông hiện đang sống ở Fremont, California, sau đây là bài nói chuyện với con trai của ông, Andrew Lâm, một chủ bút của New America Media.

—————————————–

Đối với Victor Hugo, nhà thơ và nhà văn nổi tiếng của Pháp, một người rất ngưỡng mộ Napoleon, thế kỷ 19 chỉ có hai năm. “Ce siècle avait deux ans!” [Thế kỷ này chỉ có 2 năm] Trong hai năm đó, hòa bình đã được thiết lập ở châu Âu và Pháp ngự trị tối cao.

Nếu tôi có thể mượn ý của nhà thơ Pháp này, tôi sẽ nói rằng đối với một số lớn những người đàn ông trẻ của thế hệ chúng tôi, thế kỷ 20 chỉ có 25 năm. Tại sao? Từ 1950 đến 1975, bao gồm toàn bộ cuộc đời binh nghiệp của tôi, tôi góp phần trong sự ra đời của Quân đội Quốc gia Việt Nam. Tôi lớn lên và tham gia với đội quân này trong thời gian đó quân lực chúng tôi chiếm được một số những kỳ công vĩ đại nhất trong lịch sử đương đại, từ cuộc tấn công Tết Mậu Thân của Việt Cộng năm 1968 đến cuộc tổng tấn công của nhiều sư đoàn  Bắc Việt vào năm 1972. Sự nghiệp của tôi và sự nghiệp của các chiến hữu của tôi đột ngột kết thúc năm 1975 với sự sụp đổ bi thảm của quân đội.

Năm 1966, ở tuổi 33, tôi là một trong những người trẻ nhất trong quân đội đã mang lon tướng. Ở tuổi 39, tôi đã trở thành một vị trung tướng được thăng chức chỉ huy trưởng một Lực lượng Quân đoàn Vùng I Chiến thuật, công tác dọc theo khu phi quân sự (DMZ). Tôi được 43 tuổi khi chiến tranh kết thúc.

Tôi rời Việt Nam khi Sài Gòn thất thủ năm 1975 và đoàn tụ với gia đình, những người đã vượt biên đến Mỹ một vài ngày trước tôi. Lấy bằng MBA vài năm sau đó, và trở thành một nhân viên tín nhiệm của Bank of America và nuôi sống gia đình ở phía Bắc ngoại ô San Jose. Sau đó tôi nghỉ hưu và dạy tại trường trung học địa phương trong khu vực San Jose. Tôi dạy tiếng Pháp, tiếng Anh, Toán và Thể dục. Tôi cũng là một đai đen ba đẳng Tae-Kwon Do. Ở tuổi 76 vẫn tập luyện gần như hàng ngày, và thường xuyên đến phòng tập thể dục và chơi quần vợt vào cuối tuần, và thường bơi lội vào mùa Hè.

Sau khi nghỉ hưu, tôi không muốn viết một cuốn sách về bản thân mình. Tôi đồng ý với câu tục ngữ Pháp “le moi est haïssable,” [Cái tôi thật đáng ghét]. Nhưng rốt cuộc đã đổi ý.

Tài liệu văn học về chiến tranh Việt Nam ở Mỹ thường là một chiều. Những cuốn sách được viết bởi các binh sĩ Mỹ, nhà báo, nhà sử học, và các quan chức chỉ nhìn cuộc chiến theo quan điểm của Mỹ trong khi các quan điểm của quân đội Nam Việt Nam, đồng minh cũ của mình, thường bị bỏ quên hoặc tệ hơn, mô tả như là hèn nhát và yếu kém, mặc dù trên thực tế hơn 300.000 chiến binh miền Nam Việt Nam đã bỏ mạng trong quá trình chiến tranh so với 58.000 binh sĩ Mỹ – con số thương vong và tử vong cũng như sự đau khổ của chúng tôi  lớn hơn nhiều so với những gì người Mỹ có thể tưởng tượng nổi hay màng đến.

Nhiều nhà báo Mỹ chống chiến tranh. Chiến tranh đã được trình bày từ những góc độ bất lợi nhất với các phương tiện truyền thông giật gân làm sôi động tin tức và bóp méo sự thật nếu cần để đạt được các mục tiêu chống chiến tranh của họ. Chẳng có gì bí mật, rằng vì lý do này hay lý do khác, các phương tiện truyền thông Hoa Kỳ bị thiên vị – nếu không nói là hoàn toàn thù ghét với chiến tranh Việt Nam. Họ mang cùng một thái độ đó khi nhìn vào lịch sử chiến tranh Việt Nam.

Ngay cả những người cộng sản Việt Nam đã viết một vài cuốn sách, háo hức được dịch sang tiếng Anh bởi nhiều giáo sư Mỹ, để khoe khoang về thành tích quân sự và chính trị sau chiến tranh của họ. Tỉ dụ như quyển “Đại thắng mùa Xuân”của tướng Bắc Việt Văn Tiến Dũng, được lưu hành rộng rãi. Trương Như Tảng, một cựu bộ trưởng nội các trong chính quyền cách mạng đương thời Việt Cộng đã viết “Hồi ký của một Việt Cộng”, kể lại câu chuyện của cuộc đời mình và thất vọng với đường lối nặng nề của Hà Nội.  Mỹ có một niềm đam mê với kẻ thù duy nhất đã đánh bại được họ. Ngay cả cựu Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ, Robert McNamara đã đến Việt Nam nhiều năm sau để nói chuyện và phỏng vấn các đối thủ của mình. Trong khi những người miền Nam đã chiến đấu bên cạnh quân đội Hoa Kỳ, McNamara không bao giờ bận tâm nói chuyện với họ, và nhiều người sống gần ông ta ở Mỹ.

Chỉ có một số ít các cuốn sách đã được viết bằng tiếng Anh bởi các nhà báo, các cựu quan chức và các chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa, mặc dù thực tế cho thấy dân số Việt Nam lớn nhất bên ngoài Việt Nam sống ở Mỹ.

Tôi tin rằng đã đến lúc để giành lại sự thật và chỗ đứng. Đó là khi tôi viết cuốn hồi ký của tôi, “Thế kỷ Hai Mươi Lăm Năm: Một vị tướng miền Nam Việt Nam hồi tưởng cuộc chiến tranh Đông,” xuất bản năm 2000. Đó là cái nhìn của tôi về những gì đã xảy ra và vì sao Sài Gòn đã thất thủ.

Bây giờ, bảy năm sau đó, tôi đang hoàn thành một quyển khác. Được gọi là “Hell in An Lộc.” Đó là một trận chiến ít được biết đến vào năm 1972 khi quân đội Cộng sản tấn công từ phía Đông, từ Campuchia, qua đường mòn Hồ Chí Minh. An Lộc là một thị trấn nhỏ, được bảo vệ bởi 6.900 binh lính Nam Việt Nam, họ đã chiến đấu mãnh liệt chống lại 30.000 quân Bắc Việt và 100 xe tăng. Chống lại một tỷ lệ cược quá cao, họ chịu đựng trong suốt 94 ngày kinh hoàng và thắng trận với một giá rất đắt.

Cuốn hồi ký của tôi, tôi dành riêng cho những đứa cháu của mình, Amy, Eric, và Brandon, tất cả các cháu đều sinh ra tại Mỹ, hồn nhiên và không một ký ức gì về Việt Nam. Tôi muốn để lại một cái gì đó lâu dài và ghi lại những gì đã xảy ra khi chúng đủ lớn, tôi hy vọng chúng sẽ đọc và tìm hiểu một điều gì đó thuộc di sản của chúng.

Tướng Lâm ký cuốn sách với con gái và cháu gái, con trai vào năm 2003

Cuốn sách ở trên An Lộc chủ yếu để nói lên câu chuyện của miền Nam Việt Nam về những gì đã xảy ra và, quan trọng hơn, để đem lại công lý cho lịch sử của họ. Những “anh hùng vô danh” đã truyền cảm hứng cho tôi trong suốt cuốn sách này và là một nguồn động viên liên tục cho tôi để thực hiện điều này vào những thời điểm cam kết rất khó khăn.

Tôi gánh chịu sự mất mát của quê hương mình. Quá nhiều các chiến hữu của tôi đã hy sinh, một số tự sát và nhiều người đã bị giam giữ ở các trại tập trung. Tôi cảm thấy buồn bã và tức giận . Tức giận bởi vì chúng tôi là một nền dân chủ bị đồng minh  – Mỹ – bỏ rơi vào giờ phút đen tối nhất của lịch sử của chúng tôi. Nhưng tôi nói với bản thân mình rằng Đông Dương và chiến tranh Việt Nam đã mua cho thế giới tự do thời gian để tập hợp, huy động lại sức mạnh của họ và cuối cùng giành chiến thắng trong cuộc Chiến tranh Lạnh.

Nếu điều này không đúng sự thật, hãy để cho tác phẩm của tôi trở nên những lời điều trần cùng với cường độ của sự tàn phá và thảm kịch của con người gây ra bởi cuộc chiến tranh không cần thiết, và do đó những cái chết của bạn bè và đồng đội của tôi đã trở thành vô nghĩa.

Tôi trở nên suy tư hơn ở tuổi già. Tôi hiểu rằng thảm kịch có thể đánh gục những nhân vật tài ba và sáng giá  nhất, và sự đau khổ của con người có giá trị hùng vĩ nội tại của nó. Tôi không mong đợi sự tử tế của lịch sử.

Tôi đang sống lưu vong. Mỹ là điểm đến nhưng nó sẽ không bao giờ thật sự là nhà. Tôi làm hết sức mình để đóng góp cho nền văn học kinh điển của chiến tranh Việt Nam, và cân bằng quan điểm của cuộc chiến tranh ba mặt, trong đó quan điểm của miền Nam Việt Nam vẫn là một thiếu sót kinh khủng.

Bên cạnh đó tôi lạc quan. Khi hệ thống chủ nghĩa Mác hầu như bị sụp đổ, tôi vẫn nuôi dưỡng giấc mơ là tôi sẽ sống đủ lâu để có cơ hội trở lại một Việt Nam tự do và dân chủ.

 

Andrew Lâm là chủ bút của NAM (New America Media) và tác giả cuốn Perfume Dreams: Cảm nghĩ về Di dân Việt-Nam (NXB Heyday Books, 2005). và East Eats West: Viết trên hai bán cầu.

(Nguyễn Khoa Thái Anh chuyển ngữ)

Bản Anh ngữ: news.newamericamedia.org

126 Phản hồi cho “Giành lại chỗ đứng cho quân lực VNCH”

  1. Nguyên Viêt says:

    Bất cứ ai là ngườI đã sống ở miền Trung ở thờI gian đó cũng đều biết Lâm Quang Thi là môt trong những vị tướng rất được cãm tình của dân chúng. Đúng như vậy, nước VNCH bị Mỹ bỏ rơi môt cách đau đớn, số phận của QLVNCH dỉ nhiên là phải đi theo.
    Tôi còn nhớ vào năm 1980 khi ở trại tỵ nạn Palau Bidong có môt ngườI lính biệt kích nhảy toán của QLVNCH gặp phái đoàn Mỹ để xin tỵ nạn tại Hoa kỳ, bị từ chối, anh ta cởI áo và anh ta cho ông trưởng phái đoàn Mỷ thấy cả thân hình của anh ta bị nhiều vết sẹo thật khũng khiếp, đó là kết qủa của nhiều trận giao tranh kich liệt bên cạnh các chiến sỉ biệt kích Mỷ. Nhưng họ vẫn từ chối lờI thỉnh cầu, trong lúc đó họ chỉ nhận tất cả những ngườI Việt gốc Hoa để đi Mỷ thôi, anh ta mớI nói vớI trưởng phái đoàn rằng bây giờ tôi mớI thấy rỏ tôi như vầy mà còn bị bỏ rơi thì huống hồ chi mấy chục triệu ngườI dân miền Nam Việt Nam của chúng tôi có nghĩa lý gì ! Câu chuyện nầy đồn vang môt thờI, sau đó ít lâu có môt ông tướng làm trưởng phái đoàn Hoa kỳ đến chủ trì lễ tuyên thệ của đám dân đi Mỹ hay tin nầy liền cho mờI anh ta nhưng anh ta đã từ chối đi Mỹ. Rồi sau đó không biết anh ta đi đâu, có ngườI nói anh ta yêu cầu cao ủy tỵ nạn cho anh về lại Việt Nam. Thấy trên bản ghi số ngườI đi định cư các nước có 1 ngườI đi VN không biết có phải anh ấy không. Tuy đã bao nhiêu năm rồi nhưng câu chuyện nầy tôi vẫn chưa quên. Cho nên sau nầy cho dù bất cứ ai có giúp chúng ta , chúng ta cũng không nên đặt hết tin tưởng vào họ đễ khỏi bị lệ thuôc như chính phủ Hà NôI hiện nay và như VNCH bị Mỹ bỏ rơi môt cách đau đớn mà nhân dân Việt Nam đã phãi gánh chịu.

    • jason t. says:

      Mỷ chỉ cho đinh cư nhửng người lính CH nếu họ đúng là lính và bị tù ,bị đối xử tê mạt của bọn CS.Một người SQ bị cụt 2 tay,nhưng đả giải ngủ ,không có 01 ngày tù,không bị tụiVC đuổi giệt (như T/tá An không quân,bị cụt 2 tay vì cứu các lính Mỷ trong một phi vụ ngoài mặt trận) vẩn không được qua Mỷ nếu không nhờ sự can thiêp của dân biểu Mike Honda và các viên sq mỷ được ông ta cứu, . Một Ông T/tákhác bị tù chưa tới 3năm vẩn không được qua Mỷ dù anh ta trưng bằng cấp học Mỷ và hình chụp với các cố vấn Mỷ. Vì sao ?Khi vào phỏng vần anh ta trả lời VC không làm gì anh ta cả(nhà cửa không bị tịch thu,đi kinh tế mới củng không ,ở tù có 01 năm và hiện là chũ một hảng làm sơn nho nhỏ ).Cố nhiên có nhiều người man khai ,có nhiều người đút lót để tăng năm ở tù cho đủ tiêu chuẩn,có người muahồ sơ và có người do VC gời theo với lý lich rất đúng tiêu chuẩn để xét vào Mỷ.Nói tóm lại công việc nào củng có sơ hở.Mỷ không phải cái gì củng biết,và còn có tinh thần trọng pháp,tinh thần nhân aí tinh thần trung thực nên đôi khi củng tin nhừng bịa đặt lý lich,miển là Mỷ thấy hợplý….
      Cho nên trăm người định cư ở Mỷ thì có vài phần trăm hay hơn là lý lịch không đúng ,đáng ra không đủ tiêu chuẩn xét cho đi tỵ nạn ở Mỷ…Cho nên không thể ví mấy vết thương (VC củng mang nhiều vết thương ,dân duđàng củng có nhiều vết sẹo ) để TRÁCH Mỷ.Mỷ bỏ rơi VNCH vì nhiều lý do mà chúng ta đẳ nghe nói nhiều,nhưng không phải trách người mà củng phải trách mình. …
      Hảy từ bỏ XHCN và mạnh dạn tìm Mỷ làm BẠN,đoàn kết toàn dân,xử sự tự do dân chủ ,nhân quyền và cho họ có quyền yêu nuớc theo cách của ho.Không Hèn vơí giặc Ác với dân cùng toàn dân chống quân Tàu ngoại xâm..đừng để con cháu ta hát mải bài hát mất nước,hận mải nhửng tên phản quốc,bán nước cầu vinh như lời bái hát của kẻ đối kháng yêu nước :ViệtKhang…
      TB: “Ai, VC, tay sai ” bài Phan Nhật Nam trên computer sẻ thấyvạch mặt vài tên úy, tá ,hạ sỉ quan QLVNCH sau 30/4 lòi mặt là VC và hiện chúng đang ở Mỷ,sinh hoạt trong hộiai hửu hayban đai diên Không quân.( Không biết PNN đả báo cho FBI chưa ?) Đó mới chỉ vài người PNN biết ,còn bao nhiêu người (SQVNCH) làm việc cho VC chưa lộ diên ?.
      Môt số theo Tàu TX từ Guam trở về ,sau qua Mỷ trở lại (vì chỉ c/c theo số năm tù VC),có chắc tất cả đều không là VC hết.Họ đang sinh hoạt CĐ và hăng nhất….trong chống cộng và chống cả QG (chống QG nhiều hơn).(Vụ LitôSJ là một điền hinh:VC và tay sai mở trò tung hứng gây mất đoàn kết,một số chống cộng có chút uy tín củng “tiêu dên” luôn,môt shay nhửng tố cáo nhau mà cả 2 bên đều rớt mặt nạ QG ,,vv và vv…
      Nhửng bài báo úp úp ,mở mở như một số bài của LDĐ,TBN,NKTA hay của NTT…đi theo chiều hướng vạch sẳn của bọn CS,….
      Vả chúng ta và Vc có khác gì nhau khi cùng sống và sinh hoạt trên đất Mỷ.Chúng củng nói tự do ,nhân quyến dân chủ ,bình đẵng và ..củng chưởi VNCH như là người viết báo,viết sử chân chính ,trung thực…
      Thật ra chúng ĐỎ hay HỒNG hết rồi!

  2. Cua bò says:

    ” Hảy bảo vệ nhửng giá trị tinh thần cao đẹp , mà Ta đã từng tranh đấu hy sinh . Chỉ có nó , vì nó mới làm cho tâm hồn Ta thăng hoa mãi “

  3. NGÀN KHƠI says:

    CÓ MỘT ĐIỀU TINH TẾ CẦN PHẢI BIẾT CỦA MỌI NGƯỜI VIỆT NAM HIỆN NAY

    Do điều bất hạnh của lịch sử cận đại, nhiều người VN cho đến nay như vẫn có vẻ hãy còn chút mơ hồ về ý niệm quốc gia hay đất nước. Phần lớn người miền Bắc cho miền Nam trước kia là Mỹ Ngụy. Phần lớn người miền Nam cho miền Bắc là cộng sản. Thế thì ý nghĩa thực chất ra sao, và nguyên nhân nào dẫn tới ý nghĩa của sự mơ hồ như thế. Bởi không biết điều cần biết, đó là một thiệt thòi và sai lệch nói chung của mọi người dân. Còn biết điều gì không đúng sự thật, cũng coi như không biết, và đó cũng là điều bất hạnh trước thực tế khách quan nói chung. Cho nên luận về điều tinh tế đó quả thật dường như là việc không đâu, nhưng nếu không bàn tới, nó hầu như vẫn là một điểm vướng, khiến khó thể nào có sự hòa giải đúng nghĩa, nên thành ra lại trở nên một việc cần bàn một cách nghiêm túc khách quan thật sự. Ai cũng biết từ cuối thời nhà Nguyễn cho đến khi nhà Nguyễn kết thúc, thật sự VN bị lệ thuộc vào quyền lực của nước Pháp. Nói nôm na đó là sự lệ thuộc vào chính quyền thực dân Pháp tại VN một cách rõ ràng và cụ thể. Từ đó cũng thấy rằng cái mốc lịch sử năm 1945 là một cái mốc thật sự cốt yếu và cũng đầy ý nghĩa. Năm 1945 là năm kết thúc Thế chiến lần thứ hai, năm khối trục Đức Ý Nhật đầu hàng Đồng Minh, cũng là năm hình thành nên hai lực lượng VN trái ngược nhau và chống đối, chia rẽ nhau. Đó là Quốc gia Việt Nam được Pháp trao trả lại nền độc lập cho chính phủ Bảo Đại, nhưng được yêu cầu là phải ở lại trong khối Liên Hiệp Pháp. Trong khi đó, chính phủ Việt Nam Dân chủ cộng hòa được lập nên chủ yếu do đảng CSVN đứng đầu bởi ông Hồ Chí Minh, vốn là khuynh hướng cộng sản quốc tế, nhưng khẩu hiệu chính trị từng giai đoạn luôn luôn lồng trong mục đích giải phóng đất nước và độc lập dân tộc. Đấy sự tế nhị giữa hai bên chính là như vậy, sự đối kháng, chia rẽ, chiến tranh giữa hai bên chính là như vậy, cuối cùng sự lôi kéo toàn dân của cả hai bên cho các mục tiêu cụ thể riêng của mình cũng chính là như vậy. Cũng trong ý nghĩa đó, miền Nam về sau đã đồng minh cùng với Mỹ, còn miền Bắc đã đồng minh cùng với Liên Xô, Trung Quốc, khối CS quốc tế nói chung, cùng phát động chiến tranh theo hướng một cuộc chiến mang tính chất và tầm vóc quốc tế cũng chính là lẽ đó. Nói rằng cả hai bên đều cùng liên kết đồng minh, hay nói các thế lực quốc tế đã thật sự chơi lá bài sử dụng hai bên, cũng đều không phải nhận định sai hoặc không đúng sự thật. Vả chăng, một quốc gia hay một đất nước không thể không có chính phủ và quân đội. Chính phủ và quân đội của miền Nam là chính phủ VNCH nói chung từ Bảo Đại cho đến nhân vật cuối cùng là Dương Văn Minh. Chính phủ và quân đội của miền Bắc là nước VNDCCH và quân đội nhân dân VN, mà xuyên suốt là từ Hồ Chí Minh cho đến nhân vật cuối cùng khi đó ở miền Bắc là Lê Duẩn và nhân vật cuối cùng khi ở MTGPMN tại miền Nam chính là Nguyễn Hữu Thọ. Và sau khi miền Bắc chiến thắng miền Nam, VN thống nhất, rõ ràng chủ nghĩa cộng sản đã được duy nhất hóa và công khai hóa, đó là nhà nước CHXHCNVN từ sau 1975 đến nay mà ai cũng biết. Sự bỏ ngỏ Saigòn của ông Dương Văn Minh, cũng là sự tàn cục của miền Nam nói chung, hay cũng là sự thống nhất VN nói riêng chính là như thế. Đó cũng là việc kết thúc cuộc chiến tranh trường kỳ 30 năm từ khi ông Hồ Chí Minh lên nắm chính quyền 1945 tại miền Bắc cho đến khi ông Dương Văn Minh “đầu hàng” hay “bàn giao chính quyền” tại miền Nam vào 30/4/1975. Nói như thế cũng là để ôn lại một giai đoạn lịch sử phức tạp, đau thương vì chiến tranh và chia cắt, vì đấu tranh ý thức hệ một cách bất đắc dĩ và không đâu, nhưng thật sự phải cho đến tận ngày nay thì hầu hết mọi người VN mới dần dần thấy hết ra được. Ông Hồ Chí Minh là người của CS quốc tế, nhưng không bao giờ ông công khai nhân danh CS quốc tế. Đó là cái chìa khóa diệu kỳ khiến cho bao điều phức tạp đã xảy ra ở VN mà ai cũng rõ. Ngày nay thì chủ nghĩa Mác đã không thành vấn đề nữa, vì từ khi Mác xướng xuất ra, cho tới khi Lênin đầu tiên đưa vào áp dụng, rồi sau 70 năm Liên Xô cũng đã xóa sổ đi và không còn nữa, thì ngày nay cũng chẳng còn điều gì để nói nữa. Nhưng thực chất cuộc chiến từ 1945 đến 1975 của người VN với nhau, có sự tham dự của các phía nước ngoài của cả hai bên, đều không ngoài một cuộc chiến tranh ý thức hệ quốc tế mà không phải tất cả mọi người của cả hai miền đều nhận thức được hay am tường hết. Bởi vậy mục đích chống Mỹ Ngụy của ông Hồ đã thật sự thu hút được khá nhiều người của miền Bắc lẫn miền Nam. Đánh cho Mỹ cút đánh cho Ngụy nhào đó là ý nghĩa của cuộc chiến đấu mà ông Hồ lèo lái (giống như trong thời kỳ 9 năm kháng chiến chống Pháp, vẫn cho Bảo Đại là tay sai của thực dân Pháp). Đó cũng chính là hướng chống Pháp để làm cách mạng vô sản vốn được nối dài thêm về sau mà ông Hồ đã quyết chí. Không có gì quý hơn độc lập tự do, mà ông Hồ từng tuyên bố thu hút được sức mạnh toàn dân, cũng không đi ra ngoài chính mục đích chung đó. Nhưng đó không phải độc lập kiểu nhà nước tư sản, mà là độc lập theo kiểu nhà nước vô sản, khiến cho nhiều người đã nhầm lẫn, phải hoặc giả đò lẫn lộn. Mặt Trận Giải phóng Miền Nam VN, và cả thành phần thứ ba vào giờ cuối ở miền Nam nói chung, cũng không ngoài ý nghĩa xuyên suốt đó. Nhưng sau chiến thắng 1975 của miền Bắc, những gì xảy ra ở miền Nam về chính trị và kinh tế đều cho thấy mục đích đầu tiên của ông Hồ trong những ngày đầu hoạt động trong lòng Đệ tam Quốc tế cho đến cả thời điểm hiện nay, đều không thay đổi. Nên rất cần phải luận về lịch sử VN cận đại như vậy mới cho thấy rõ được là người VN chân chính và có ý thức thật sự. Nếu không thì chuyện trong đỏ ngoài xanh của lịch sử lại trở thành một trò rối mà bao người vấp phải, cho thấy ý thức bị rút ruột một cách xót xa mà tự mình không hề biết hay cứ giả đò không biết và chính điều đó lại cứ tiếp tục làm cho lịch sử đất nước cứ mãi phải bị ngụy tín và cứ mãi bị rối tung lên mà hầu như chưa có cơ may gì giải quyết thật rạch ròi, hiệu quả cũng như thật sự có kết quả khả quan được.

    ĐẠI NGÀN
    (05/5/12)

    • Hải phận VN says:

      Đại Ngàn phân tích rất đúng ,hảy có thêm nhiều bài viết phân tích về hai miền như trên ,cho tất cả nhân dân đều được nhận thức chính chắn ,tránh phân biệt miền nầy miền nọ theo chế độ nầy tốt chế độ kia xấu ,,tất cả nhân dân thấp hèn đều là nhân dân đau khổ của cuộc chiến tranh tương tàn ,nguyên nhân nầy do ai vì ai .Phân tích để biết rỏ ta có thể sau nầy đoàn kết xây dựng một nước Việt Nam thống nhất tự do dân chủ đúng nghỉa để mọi người dân sống trong đất nước Việt Nam đều được hạnh phúc cơm no áo ấm công bằng bác ái .

  4. nvtncs says:

    Tác giả dịch:

    “thế kỷ 19 chỉ có hai năm. “Ce siècle avait deux ans!” [Thế kỷ này chỉ có 2 năm]”

    Thế này thì dưới thời đệ nhất VNCH làm sao đỗ tú tài được.
    Người ta đã nói rằng “dịch là phản bội”( traduire c’est trahir ), mà lại còn dịch sai nữa thì hai hiểu Hugo muốn nói gì!

    Ở ngoài bắc, dịch chính xác là: ” Thế kỷ này mới lên hai “; trong Nam thì dịch: “Thế kỷ này mới có hai tuổi.”

    • Lão Ngoan Đồng says:

      Je ne l’ai pas lu mot à mot
      I didn’t read it word for word

      Tác giả đã mào đầu kỹ, để dịch ra Việt ngữ câu văn tiếng Pháp trên.

      Nghĩa là ông chỉ lấy ý (nghĩa bóng: sens figuré; figurlijke betekenis),
      chứ không dịch từng chữ một (mot à mot), sẽ đưa đến hiểu lầm tai hại
      chỉ vì hiểu theo nghĩa đen (sens propre; letterlijke betekenis) mà thôi !

      Ở đây, không nên chẻ sợi tóc làm tư làm tám như chẻ rau muống được.
      Phải đọc và hiểu câu chữ trong ngữ cảnh chung (the whole context) !

      Chính cái lối dịch từng chữ một mới chính là
      nguyên nhân của cái gọi là “phản bội” khi dịch.

      Riêng tôi nghĩ, dịch thoát ý là khá lắm rồi.
      Dịch vừa đúng từng chữ, vừa làm rõ nghĩa, là giỏi
      Bậc thượng thừa lại làm cho bản dịch hay hơn bản gốc !

      Vài ý kiến thô thiển, mong được nghe thêm cao kiến bốn phương

      Lão Ngoan

      TB:
      “Thế kỷ này mới lên hai”, hay “mới hai tuổi”, theo tôi thực ra chỉ nên dùng trong văn vần (thơ phú) hay âm nhạc, hơn là trong một bài viết chính luận (nếu có dùng, thì nên để trong ngoặc kép từ ngữ “lên hai” hay “hai tuổi” !)

      Lão Ngoan

      • nvtncs says:

        Chính vì tác giả dịch từng chữ, mot-à-mot, nên mới sai nghĩa.

        Tác giả viết:

        “Thế kỷ này chỉ có 2 năm”

        Nếu dịch từng chữ câu tiếng Pháp thì kết qủa như sau:

        “Này ( Ce) thế kỷ ( siècle ) có ( avait ) hai ( deux ) năm ( ans ).”
        người theo đúng lý luận, hỏi, sao thế kỷ CHỈ có hai năm?

        Hơn nữa, chữ “chỉ”, nó làm sai nghĩa, làm người ta hiểu lầm; phãi dùng chữ “mới”.

        Chính vì Hugo là nhà văn, thi sĩ chứ danh nên cần phải dịch theo ý nghĩa của nhà văn.

        Ông không rành tiếng Pháp, có lẽ không đỗ tú taì toán, tú tài thời ông thi có một phần, thế nhưng ông cứ gân cổ cãi.
        Tôi đã nhận thấy ông viết và lý luận sai và dài trang giang,nhiều lần, nhưng tôi bỏ qua, không để ý. Thế mà ông đỗ đến y sĩ, Thật nền giáo dục quốc gia dưới thời Thiệu suy đồi.

      • nvtncs says:

        Trứ danh thay vì chứ danh.

      • binhtròn says:

        Nhà văn pháp cho là thế kỷ ông đả sống (chỉ) có 2 năm: hai năm vì hai năm đó là hoà bình ChâuÂu và Pháp ngự trị tối cao !
        Ông Tướng Thi nói ông ( củng có thể coi) thế kỷ 20 chỉ có 25 năm vì 25 năm đó là cái móc (54-75) ông đả trải qua và đáng ghi nhớ nhất trong đời quân ngủ của Ông…
        Kẻ góp ý này thì củng muốn bắt chước nói thế kỷ này chi có 10 năm vì ,đó là nhửng ngày sống ở Mỷ thật tự do,thoải máí..thoát khỏi bọn quỉ đỏ,h65u duệ bác Hồ (ly).
        Thằng cháu thì nói là thế kỷ của nó chỉ bao gồm trong một tháng:quen ,yêu và cưới một cô gái rất rất đáng yêu…
        Vây thế kỷ ở đây là ước lệ,nó không phải đúng là 100 năm. Thế kỷ này (chỉ) có…không thể dùng lý luận mà nói Sai hay Đùng.nhất là ngắt ngang câu đó ,bỏ phần giải thích là “ăn gian “rồi !
        Chử “chỉ” thêm vào nhưng e không sai. Người đọc có thể thắc mắc tại sao lại “chỉ” có 2 năm thôi ? và sẻ tò mò đọc tiếp để được giải thích. Cón chử “mới” thì người ta nghỉ đến thế kỷ mới qua được 2 năm (còn 98 năm nửa…làm gì?)
        Dù Hugo là nhà văn ,ông củng không viết trần trụi như vậy ,chẳng ai hiểu,nên Ông giải thích…
        Và người đọc hiểu (ngầm) cái “ý” của người viết…
        Tuy nhiên góp ý mà khoe khoang đả đành (ông LQT có trích dẩn câu tiếng Pháp “cái tôi là cái đáng ghét”) lại còn chê người ta dốt. Còn đem cả cáí chế độ,cả vị TT của miền Nam ra “bỉ thừ” thì quả thật là dân tỵ nạn thật không đó !
        Không lẻ 37 năm cưởng chiếm miền Nam và nay qua Mỷ mà chỉ có cái học chử mà không học được thêm gì hết sao ?
        Thôi thì trách ai…?
        bt.

      • Lão Ngoan Đồng says:

        Thưa bác,

        1/
        Thưa tôi có thể kém ngoại ngữ Pháp văn không bằng bác.

        Nhưng chả hiểu bác căn cứ vào đâu, mà dám khẳng định thời tôi học lại không thi tú tài đơn, tú tài kép ?

        2/
        Tôi sinh năm 1949; di cư vào Nam năm 1954; thi trung học đệ nhất cấp thời cụ Diệm mới bị đổ (1963-64); tú tài một (65-66) chỉ có một khoá (ko có khoá hai; tại sao không rõ ?); tú tài hai (66-67) chia làm ba phần, đỗ phần một mới được thi phần hai và phân cuối là vấn đáp sinh ngữ chính (tôi chọn Anh Văn); học Y bảy năm (67-74) !

        3/
        Còn trong các góp ý khác, có chỗ nào sai xin bác tận tình chỉ giáo, cho tôi được học hỏi thêm nơi bác. Xin cám ơn trước rất nhiều

        Lão Ngoan Đồng

        TB:
        Nếu được bác cho bà con hay, bác học năm nào mà sao lớn lối thế !

      • nvtncs says:

        Tiếng Pháp, khi người lớn hỏi đứa bé:

        “Quel âge as tu?”

        Thì đứa bé trả lời:

        “J’ai trois ans, monsieur/madame.”

        Nếu ông Lão và tác giả dịch:

        “Thưa ông/bà, cháu có ba năm.”

        Thì người VN bình thường sẽ phá lên cười.

      • hoàngdung says:

        Một thí dụ của nvtncs “dỏm .dòm dom”
        Nghe như quen lắm,từ phạmthịhoài.bùingọctấn và hầu như các nhà văn mièn bắccộng đều chêm tiếng pháp.tiếng anh để giải thich môt chử việt mà ai củng đọc củng hiểu vì cái tiếng đó chẳng gì là “đỉnh cao trí tuệ” mới hiểu được (không tin cứ xem truyện của nhà văn miền Bắc cộng sau 75).Chỉ là tự ti tự tôn.coi mình là nhất,”muc hạ vô nhân”…
        Như câu tiếng Pháp mà nvtncs tự viết tự dịch và mỉa mai người khác dốt tiếng Pháp,còn chê cả cái nền giáo dục của miền Nam mà chính LêDuẩn và BCT đều KHEN là hay hơn miền Bắc thì thật …fini lô đia luôn…
        Có chê người củng nên lấy một cái ví dụ cho nó có chút …”óc” nguời !
        Cón người VN bình thường phá lên cười vì chuyên tức cười quá sao không cười?

  5. chan hung says:

    NGUEN CAU NHUNG CHIEN BINH DUNG CAM DA NAM XUONG DUOC VANG SANH NOI SUOI VANG. TOI MONG UOC CO DUOC QUYEN SACH VANG NAY,DE BIET DUOC NGUOI NUOC NAM BAT KHUAT. CAM ON ONG LAM

  6. Tan says:

    Điên cái đầu…Đọc mãi mà không hiểu ý bác NKTA dịch:
    Tướng Lâm ký cuốn sách với con gái và cháu gái con trai và năm 2003.

    Tìm đọc bản tiếng Anh của ông Lâm:
    General Lam signing book with his daughter and son and granddaughter, 2003

  7. Trực Ngôn says:

    Nội dung bài viết không có chỗ nào nói đến hay ngụ ý “Giành lại chỗ đứng cho quân lực VNCH”, mà ông Lâm Quang Thi chỉ nói rằng, QLVNCH chiến đấu rất anh dũng, nhưng rồi bị đồng minh Mỹ phản bội, bỏ rơi vào giờ phút đen tối nhất của lịch sử!

    Như vậy không có nghĩa là ông LQT đòi phải “giành lại chỗ đứng cho quân lực VNCH”. Chữ “giành” viết bằng chữ “g” có nghĩa là = “Chiếm lấy bằng sức mạnh: Kháng chiến để giành độc lập”, hay “đòi hỏi một chỗ đứng cho QLVNCH”, mà theo tôi, cho dù ông đã viết; “Tôi tin rằng đã đến lúc để giành lại sự thật chỗ đứng“, nhưng có lẽ ông muốn nói rằng: “Hãy trả lại danh dự cho QLVNCH!

    “Giành lại sự thật” và “sự thật phải có chỗ đứng” là gì, nếu không phải là “TRẢ LẠI DANH DỰ”?

  8. Cu Tý says:

    Đây tiếng hót của loài Chim Rừng hoang dã,
    Từ đỉnh cao những giọt máu trổ hoa.
    Đôi cánh rộng lượng và không hy vọng,
    Tung bay trong khung trời cuồng loạn.
    Nơi tuyệt đỉnh đau khổ,
    Hãy cho nhau nụ cười.

    (Đồi 4648.__ 2C6__NT3)

  9. Thanh Nguyen says:

    Trước 75 không có “nghĩa vụ quân sự” mà chỉ có thi hành “quân dịch” thôi.

    • ke miền xuôi says:

      Bị bắt đi quân dịch{binh lính và SQTB} và tình nguyện hiện dịch {SQ},phải vậy không .

      • Quí vị nên biết là VNCH về việc lính là thế này,phải nói cho đúng sự thật- Chữ Quân dịch thì theo chữ Nho không có gì phải bàn-Nghĩa vụ là Bảo vệ -giữ gìn…Tổ quốc và Đồng bào trong cơn nguy khốn,rồi vè lại cuộc sống bình thường của một Công dân…..Ngĩa vụ là tất cả Đồng bào của Đất nước không trừ một ai (đại khái là thế)
        Về Lính (Binh sĩ) thì đến tuổi qui định phải nhập ngũ vì là chiến tranh,có những trường họp tạm hoãn,hoặc miễn…có qui định
        Đi lính bằng cách “trình diện” nơi nào mình muốn đầu quân hoặc các trung tâm nhập ngũ….-Chỉ khi nào trốn không chịu thi hành thì mới bị bắt- ….
        Sĩ quan thì có 2 Trường:
        Võ bị Quốc gia Đà lạt : thi vào mỗi khi hàng năm sau khi đợt thi Tú tài 2 có kết quả- Đây là Hiện dịch,tức chọn lính là “binh nghiệp” cho đến về hưu- Học 4 năm thường thì học Quân sự vào mùa hè,còn lại học Văn hóa,ra trường có trình độ Văn hóa tương đương với Cử nhân 4 năm….ngay cả Văn Thể Mỹ…cũng phải học….
        Trường Bộ binh Thủ đức- theo lý thuyết thì học 9 tháng (có thể dài hơn hoặc ngắn hơn tùy tình hình…)-3 tháng học HSQ ở Quang trung,rồi qua Thủ đức tiếp-
        Đây là Sĩ quan Trừ bị-Là khi hết chiến tranh thì về…..Nhập ngũ theo lệnh gọi khi hêt được hoãn hay tới tuổi kèm theo là có Tú tài 1 trở lên-Không có bị bắt- Sau 1972 vì cấp bách nên Đồng đế huấn luyện cả SQTB luôn….
        Tôi viết vài dòng ngắn gọn để mọi người hiểu đại khái nhưng chính xác,khỏi mơ hồ về Lính ở Miền Nam trước kia-Cám ơn.

  10. Việt Anh says:

    Hoan hô bác Lâm. Đó là điều mà con , cháu VNCH và dân miền Nam đều mong mỏi. Mong bác viết thật nhiều . Cháu cảm ơn bác .

Leave a Reply to Hải phận VN