WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Có thể vượt qua Trung Quốc

“Việt Nam phải chạy đua kinh tế với Trung Quốc!” Nói thì dễ, nhưng có thể thực hiện được hay không? Có nhiều yếu tố cho thấy nước ta có khả năng đạt được mục tiêu đó.

Với điều kiện chính quyền không ngăn cản tiềm năng phát triển của người dân, đặc biệt là các thanh niên sắp vào đời, và các nhà kinh doanh tư nhân.

Trước hết, nếu giả thiết Việt Nam và Trung Quốc cùng theo một tốc độ phát triển, thì trong một thế hệ nữa chắc chắn kinh tế nước ta sẽ bắt đầu vượt qua họ, nhờ một yếu tố hiển nhiên: Người Trung Quốc ngày càng già hơn. Tức là số người Trung Quốc làm việc sẽ ít đi; số người “nghỉ hưu” sẽ tăng lên. Hiện nay cứ 100 người Trung Hoa thì có 72 người đang trong tuổi làm việc; đến năm 2050, sẽ chỉ còn 61 người trong hoạt động sản xuất. Giống như cứ bẩy người đang làm việc họ sẽ mất một người. Từ nay đến năm 2050 số người Trung Hoa trong lớp tuổi 50 sắp nghỉ hưu sẽ tăng thêm 10%; còn những thanh niên trong lứa tuổi 20, mới bắt đầu bước vào thị trường lao động, sẽ giảm đi mất một nửa. Lứa tuổi đứng giữa (trung số, median) ở Trung Quốc hiện giờ là 34.5. Ðến năm 2050, lớp tuổi đứng giữa sẽ là 49 tuổi, tức là một nửa dân số già hơn và một nửa trẻ hơn lứa tuổi này!

Một nguyên nhân gây ra tình trạng người ăn vẫn đông mà người làm thì bớt đi, là chính sách một con thi hành từ lâu. Nhưng còn một lý do khác làm dân số Trung Quốc ngày càng già hơn, là phụ nữ bớt sinh đẻ. Cách đây 30 năm, một trăm đàn bà Trung Hoa sinh 260 đứa con; hiện nay họ chỉ còn sinh 156 con (Tỷ lệ sinh sản trung bình giảm từ 2.6 xuống 1.56). Từ năm 2015 đến 2020, tỷ lệ này sẽ còn xuống thấp đến 1.51 con mỗi bà. Những đứa trẻ đó lớn lên sẽ tiếp tục sinh ít con. Ở các thành phố lớn, tình trạng càng trầm trọng; năm 2010, tỷ lệ sinh sản của phụ nữ ở Thượng Hải là 0.6.

Ưu thế của Việt Nam là dân số trẻ hơn Trung Quốc; số người trong tuổi làm việc vẫn tiếp tục tăng lên trong khi bên Trung Quốc giảm đi. Lực lượng lao động rẻ tiền ở Trung Quốc hiện nay cạn dần, các công nhân tranh đấu đòi hỏi, trung bình lương tăng 20% một năm. Vì thế hiện nay nhiều công ty quốc tế như Nike đã bỏ Trung Quốc sang nước ta mở nhà máy lắp ráp, để tiếp tục được trả lương rất thấp.

Tất nhiên, người Việt Nam không thể nào cứ tiếp tục chạy sau Trung Quốc; họ bỏ rớt cái gì thì mình lượm! Chúng ta không thể cứ theo đuôi bắt chước họ, đem bán rẻ sức lực người lao động nước mình. Muốn chạy đua với Trung Quốc, nước ta phải tìm cách “đi bước trước!” Chúng ta có thể nhìn thấy cuộc cách mạng công nghiệp sắp tới tạo cơ hội cho các ngành hoạt động kinh tế mà chính Trung Quốc cũng chưa đặt chân vào. Trung Quốc đã chiếm ưu thế so với nước ta là vì họ đã bắt đầu làm ăn theo lối Mỹ từ năm 1978, trong lúc Việt Nam vẫn còn coi Liên Xô là khuôn mẫu để học tập. Nhưng từ khi cải cách kinh tế, Trung Quốc vẫn chỉ dựa trên nền kinh tế thế giới cũ, thiên về sản xuất, nhất là sản xuất hàng loạt, dùng số lớn để hàng được giá rẻ. Chính nền kinh tế cũ đó, bắt đầu từ thế kỷ 19, 20, hiện nay đang dần dần biến đổi. Sẽ đến ngày sản xuất hàng loạt không phải là sức mạnh nữa, vì không đem lại nhiều lợi lộc nhất. Kinh tế thế giới sẽ được địa phương hóa nhiều hơn, người tiêu thụ sẽ đòi hỏi được mua những thứ hàng thích hợp với cá tính của họ hơn; và họ sẵn sàng trả giá đắt hơn để nhu cầu này được thỏa mãn. Những nhà kinh doanh nào sớm bước chân vào các lãnh vực đó thì sẽ qua mặt các người kinh doanh khác.

Cần nhấn mạnh đến “các nhà kinh doanh.” Các quốc gia không sáng chế ra món hàng mới, không sản xuất và cũng không tiêu thụ hàng hóa. Chính các nhà kinh doanh vẽ kiểu các sản phẩm, thí nghiệm các thị trường, tìm cách thỏa mãn nhu cầu và sở thích người tiêu thụ. Các quốc gia không thể làm công việc đó. Muốn cho người Việt Nam qua mặt được người Trung Quốc trên mặt kinh tế thì phải tạo cơ hội, tạo ra những điều kiện để thanh niên nước mình được tự do học hỏi, phát triển khả năng, sáng kiến; và các nhà kinh doanh nước mình được tưởng thưởng theo khả năng chinh phục thị trường của họ, chứ không phải do quan hệ, chạy chọt, đút lót những kẻ quyền thế.

Một đặc điểm của cuộc cách mạng công nghiệp mới dựa trên tin học và Internet là những xí nghiệp nhỏ và trung bình cũng có hy vọng thành công, không thua gì các đại công ty lâu đời. Những công ty nhỏ không đòi hỏi số vốn cao, không đòi hỏi phải mua máy móc đắt tiền, lúc khởi sự cũng không cần đông người làm việc. Tất cả các công ty tin học và Internet lớn nhất bây giờ đều mới ra đời trong mấy chục năm qua, trong khi các đại công ty cùng ngành tin học cứ đứng tại chỗ, trố mắt nhìn “bọn trẻ” qua mặt mình.

Ngay bây giờ, tại thành phố New York đang sinh ra một “đợt sóng mới” các nhà kinh doanh tin học và Internet, không khác gì hiện tượng diễn ra ở thung lũng điện tử California trước đây 30 năm. Tại một số tòa nhà ở khu thuê nhà còn rẻ ở New York, có những công ty “khởi nghiệp” chen chúc nhau, mỗi công ty có thể chỉ thuê vài ba chỗ kê bàn làm việc. Trong 5 năm qua, có một ngàn công ty khởi nghiệp (start up), số làm nghề tin học tăng thêm gần 2,000 người. Hiện có 400 công ty khởi nghiệp trong một khu chung quanh Union Square; tại một ngôi nhà trên đại lộ Broadway có 8 công ty khởi nghiệp thuê văn phòng. Tại một ngôi nhà trên Phố 22, với một bàn ping pong, một phòng tắm hoa sen, một cây đàn guitar, và một bộ trống, chứa năm bẩy công ty nho nhỏ; trong đó có người ăn ngủ ngay tại trụ sở công ty để khỏi phải thuê nhà trọ. Tại ngôi nhà này, đã có một công ty start up khá thành công, được Google đề nghị mua để kết hợp lại; các “nhà kinh doanh trẻ” khác coi đó là dấu hiệu “phong thủy” ngôi nhà tốt!

Người ta chưa dám tiên đoán lớp kinh doanh trẻ ở New York này sẽ thành công ngoạn mục như lớp đàn anh ở Thung Lũng Silicon hay không; nhưng hiện tượng này đang được chú ý. Những chuyên gia tin học và kinh doanh này không được một chính quyền nào trợ cấp cả. Trong hàng trăm người đó dù chỉ có 3 đến 5 người hy vọng sẽ thành công ít nhiều, nhưng giới “đầu tư mạo hiểm” (venture capitalist) sẵn sàng đánh cá đem tiền đến góp. Ở nước Mỹ không phải chỉ có thành phố New York cung cấp những điều kiện cho các nhà kinh doanh kiểu này.

Tại Trung Quốc người ta chưa tạo được môi trường để sinh ra các hoạt động kinh doanh mạo hiểm và kích thích sáng kiến, phát minh như vậy. Bao nhiêu tài năng của giới trẻ bị lãng phí, bao nhiêu người có sẵn tiền để góp vốn nhưng không có cơ hội đầu tư, chỉ biết “khoe của” bằng việc xài sang, xây nhà, mua xe, mua cả máy bay để phô trương.

Ở Việt Nam cũng vậy. Nhưng chúng ta có thể thay đổi. Phải thay đổi mới hy vọng vượt qua Trung Quốc. Nếu một chính quyền Việt Nam trả tự do cho thanh niên có cơ hội học hỏi, nền giáo dục được mở rộng cho tư nhân đóng góp, cạnh tranh với nhau, thì giới chuyên viên nước ta, chỉ trong vòng mười đến hai chục năm, sẽ gia tăng không thua gì Sinpapore hay Hàn Quốc. Vừa rồi có cảnh cha mẹ học sinh xếp hàng từ đêm hôm trước để được nộp đơn cho con vào Trường Thực Nghiệm Hà Nội; chen lấn làm đổ cả cổng trường. Người ta tự hỏi tại sao trong mấy chục năm nay không có trường nào cố ngoi lên cạnh tranh với trường phổ thông cơ sở này? Nếu các trường tư được tự do hoạt động thì chắc chắn sẽ có; và đó chính là ưu điểm của kinh tế thị trường. Các học sinh trường này khi lên đại học sẽ ra sao? Hay là lại đua nhau xuất ngoại rồi ở lại nước ngoài luôn?

Nếu có một chính quyền ở Việt Nam trả tự do cho các doanh nhân thi đua khả năng mà không lo bị ai ăn cướp, ăn chặn, ăn hớt, đòi hối lộ, thì cũng chỉ cần 5 đến 10 năm nước ta sẽ có những người biết góp vốn cho những cuộc đầu tư mạo hiểm. Người ta chỉ dám mạo hiểm kiểu đó khi biết chắc rằng được đối xử công bằng theo luật lệ của cải được luật pháp bảo vệ.

Việt Nam có thể chạy đua và qua mặt Trung Quốc nếu nước ta đi bước trước, chỉ cần một bước mà thôi. Ðó là bước cải tổ chính trị. Ông Ôn Gia Bảo, thủ tướng Trung Quốc đang hô hào nước ông cải tổ chính trị, nhấn mạnh rằng nếu không thay đổi chính trị thì kinh tế sẽ bế tắc. Nước ta không cần nghe ai cả, hãy cứ theo lời khuyên của ông Ôn Gia Bảo. Nếu Việt Nam cải tổ chính trị sớm hơn Trung Quốc được 5, 10 năm thì chúng ta sẽ tạo được cơ hội cho kinh tế phát triển mạnh hơn, sẽ qua mặt Trung Quốc, bởi vì họ sẽ lâm vào bế tắc.

Dấu hiệu bế tắc đã bắt đầu xuất hiện với các thống kê kinh tế trong tuần qua. Tuy xe vẫn chạy nhưng tất cả đều giảm bớt tốc độ. Ðiều này cho thấy cả hệ thống đã lâm vào cảnh “hết hơi.” GDP Trung Quốc tăng lên với tỷ lệ 8.1%, thấp nhất kể từ năm 2009 đến nay. Trung Quốc dựa quá nhiều vào việc xuất cảng, nhưng số thương vụ xuất nhập cảng đều xuống thấp trong Tháng Tư vừa qua. Chính quyền Trung Quốc chuyển hướng sang việc tiêu thụ trong nước. Nhưng số hàng bán lẻ trong Tháng Tư chỉ tăng thêm 14%, tỷ lệ gia tăng thấp nhất kể từ đầu năm 2009. Số đầu tư vào tích sản cố định, ba tháng đầu năm ngoái tăng hơn 25%, năm nay chỉ tăng 20%. Ðầu tư vào nhà đất, bốn tháng đầu năm ngoái tăng 34%, năm nay chỉ tăng 19%. Số sản xuất công nghiệp tăng 9% trong Tháng Tư, tỷ lệ thấp nhất kể từ năm 2009. Một dấu hiệu kinh tế trì trệ là số điện lực sản xuất chỉ tăng dưới 1% trong Tháng Tư, so với năm ngoái đã tăng 7%. Thị trường địa giảm mạnh nhất, vì các chính sách ngăn chặn đầu cơ. Số nhà bán giảm 15% so với năm ngoái.

Những con số trên không có nghĩa là kinh tế Trung Quốc sắp suy thoái. Chúng chỉ là dấu hiệu chứng tỏ “mô hình kinh tế Trung Quốc” đã sử dụng hết sức khả năng của nó; và sức sống đang cạn dần. Một chướng ngại cản trở kinh tế Trung Quốc là hệ thống ngân hàng quốc doanh. Vì chỉ lo chuyển tiền của dân cho các doanh nghiệp nhà nước tiêu phí nên các ngân hàng này sẽ gặp khủng hoảng hết vốn. Nhưng tai họa do các ngân hàng gây ra không nặng nề bằng nạn tham nhũng lạm quyền. Chính hệ thống tham nhũng sẽ giết chết “con gà đẻ trứng vàng” là các hoạt động kinh tế tư nhân. Ðảng Cộng Sản Trung Quốc không thể cải tổ được như Ôn Gia Bảo khuyến cáo, vì tất cả các quan chức cao cấp từ trung ương đến địa phương đang hưởng lợi trên hệ thống cai trị độc tài hiện tại. Họ sẽ chống lại tất cả các ý định cải tổ.

Cho nên, nước Việt Nam có cơ hội với triển vọng qua mặt Trung Quốc về kinh tế, nếu nước ta bước cải tổ sớm hơn. Việc cần làm ngay bây giờ là cải tổ giáo dục để huấn luyện các chuyên gia và các nhà kinh doanh trẻ. Khi xã hội công bằng hơn, luật lệ minh bạch và thi hành nghiêm chỉnh, khi người dân được làm ăn tự do hơn thì kinh tế phải phát triển tốt đẹp. Nếu không biết thay đổi sớm thì nước ta lại tiếp tục cảnh “theo đuôi” con voi Trung Quốc, chờ nó nhả miếng bã mía nào ra thì hít lấy! Người Việt Nam chẳng lẽ chịu nhục như vậy?

© Ngô Nhân Dụng

Nguồn: Người Việt

14 Phản hồi cho “Có thể vượt qua Trung Quốc”

  1. Nguyễn Hà Huy says:

    VN mà phát triển thì xã hội dân sự phát triển , khi đó các ông trong Bộ chính trị và ban bí thư lấy đâu ra cái cớ để đè nén dân , bịp dân được . Vậy cứ để VN phát triển từ từ thôi , càng lạc hậu càng tốt để 14 Bác trong BCT còn đưa hết con cháu , người thân vào lãnh đạo cao chứ

  2. lyhoangsa says:

    Nước ta không cần nghe ai cả, hãy cứ theo lời khuyên của ông Ôn Gia Bảo.Tg,
    Đã bảo là không nghe ai cả… mà hãy cứ làm theo lời khuyên của Ôn Gia Bảo, mắc cười quá.
    Đây nè theo nguồn tin khả thi thì trên 50% Trung Cộng ăn cắp phát minh của những nước phát triển trên thế giới, trên 30% Trung Cộng ăn cắp sao chép mẫu mã của các công ty ký kết theo hợp đồng đặt hàng đã hết hạn phần còn lại thì sang nhặt lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia.Trung Cộng mà khá lên chỉ nhờ ra mạng làm công rẻ và nai lưng trần để tư bản và đám quan quyền độc tài cs bốc lột mà làm giàu thôi,các bạn cứ nhìn VN đi thì rỏ như ban ngày có nghĩa là VN dậm chân tại chổ hoặc là như con vịt què lạch đạch đi theo đàn anh Trung Cộng từ khi có HCM xuất hiện và mang chủ nghĩa cs về Việt Nam.Chỉ phát triển về mọi mặt khi không còn bóng dáng cs trên quê hương VN mà thôi. Các bạn cứ nhìn đám ngồi trong bộ chính trị tại ba đình coi có ai làm nên trò gì?VN có dám vô WTO trước Trung Cộng? Coi chừng nó tát cho vỡ mặt, buồn cho quê hương tôi.

  3. nguyênha says:

    Thưa Ông Ngô nhân Dụng,không ai chối cải con người VN có tất cả yếu tố dể vươn lên:Cần cù ,thông minh,
    sáng tạo…diều nầy rất dễ thấy ở Công dồng người Việt nước ngòai.Thế nhưng cho dến bây giờ,dưới chế
    dộ CS,tất cả những “yếu tố”dó vẩn còn “tiềm ẩn”,như những hạt ngọc còn nằm ở dâu dó ,chưa dược gọt rủa.
    “Ngọc kia chẳng rủa,chẳng mài, cũng thành vô dụng,cũng hòai Ngọc kia!!”.Sự “gọt rủa” ở dây chính là Sự-giáo-dục!! Dất nước VN chỉ thật sự “bắt dầu”chỉ khi nào nền Giáo dục thật sự bắt dầu!! Môt nền giáo dục
    với chủ-nghĩa Mác làm “biện chứng”,thì thử hỏi làm sao vươn lên dược hở Trời!! Dó là nói theo kiểu dịnh
    hướng XHCN,còn hiện thời nền Giáo dục VN là “lùm-tùm-xèo”,trên mảnh dất “chụp dựt’dó có hàng chục
    nền giáo-dục ngọai lai, dang “bề hội dồng” tri thức con em Việt!! Lâp lại trật tự Giáo-dục cũng phải mất
    hàng chục năm,huống chi là dào tạo nên người.Chúng ta có thể một sớm,một chiều có nhà cao tầng,thế
    nhưng có “con người” dể ở trong ngôi nhà dó không phải có ngay dược!!Thế giới bây giờ, sự lớn mạnh
    của quốc gia không ở Dân số mà ở Trí tuệ.Vì thế, nên Giáo Dục chính là diểm dến./

    • Bùi le^~ says:

      Ý của ông Ngô Nhân Dụng là,
      VN có nhiều cơ hội để có thể vượt qua Tàu, cớ gì đám lãnh đạo Việt Cộng
      không cho dân VN cái cơ hội ấy mà cứ lèo lái VN đi theo “đít” Tàu không à!
      Hảy thay đổi đi đừng cứ đi theo sau “ngữi đít” của Tàu. Đó là ý của người viết .

  4. Observer says:

    Các tầu ngư chính và hải giám TQ đang xua cả trăm tầu đánh cá TQ từ Scarbourough xuống cướp Trường Sa mà cộng sản thì lú lẫn, bệnh hoạn đang mải mê với “học tập tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh” còn quốc gia và “thế lực thù địch” thì chỉ biết ngồi chửi đổng, chẳng làm được việc gì cho ra hồn. Mất Trường Sa đến đít rồi. Chậm lắm thì tháng 8 này là đi đứt.

    • Trà Khúc says:

      Cái ông này buồn cười nhể.
      Anh em trong nhà sao gọi là mất, là đi đứt?
      Anh cần thì anh xài, em cần thi em xin…Phải học câu: một câu nhịn là chín câu lành…
      Sao gọi là ngồi đó chưỉ đổng được chứ. Mình cũng mua tàu ngầm, cũng súng đạn Mỹ….
      Bên đây biên giới nà nhà, Bên kia biên giới cũng nà quê hương cơ mà..

      Đảng anh minh của mình cứ để anh tàu chơi thằng phi, nếu anh thua thì mình lợi dụng lúc anh yếu sức xin lại cái Trường sa… Nếu anh chơi được thằng Phi thì mình hùa về với anh….
      Đất hay biển dù anh xài hay em dùng cũng vẫn là của phe ta…
      Ngư dân mình có bị bắn chết thì cũng đâu có sao. Dân số Vn mình đông, mất cả triệu trong chiến tranh cũng có sao đâu. Còn trứng còn đẻ…
      Nói tóm lại khi nào Vn còn đảng anh minh thì đất và biển không thể gọi là mất được.

  5. Tuần Triệt says:

    Cái đà phát triển kiểu nầy Việt Nam còn thua cả Campuchia hu hu hu….

  6. kbc3505 says:

    Sự thật là nhà nước VN không dám vượt qua mặt đàn anh Tàu cộng vì sợ mất chỗ dựa và mất quyền lực. Và họ, đảng cầm quyền, không đủ thông minh tài trí để nhận biết thời cuộc và đảm lược để dám nói THĂNG và nói “KHÔNG với đảng cộng sản đàn anh. Họ sợ, hèn nhưng lại tham.

    Chính quyền Hà Nội đã bỏ mất nhiều cơ hội qua mặt đàn anh để hội nhập vào trào lưu tiến bộ thế giới như bang giao với Hoa Kỳ 1976 hay WTO trước đàn anh Tàu cộng. Đất nước VN nghèo đói và lạc hậu ngày nay như ai cũng biết là hậu quả cai trị độc tài của Đảng. Đảng chiến thắng hai cuộc chiến tranh đã không mang lại cơm no áo ấm cho người dân. Vậy thắng làm gì? Nếu thua có lẽ đất nước đã tiến bộ hơn bây giờ?

    Nay tình đồng chí gắn bó keo sơn 16 chữ vàng đã lộ bộ mặt thật gian ác và cơ hội tham gia Hiệp ước Đối tác Xuyên Thái Bình Dương (TTP) lại đến với sự ưu đãi đặc biệt của Hoa Kỳ. Hãy can đảm dứt bỏ hào quang chiến thắng mà thật sự tìm con đường cứu dân cứu nước.

    kbc3505

  7. VC có khả năng vượt qua Tàu thì loài người sắp tận thế, còn muốn VC thay đổi điều bốn hiến pháp thì giống như người mẹ già trống đợi người con sinh bắc tử nam được sống lại. Nếu VC còn cầm quyền thì chắc chắn VN mất đảo và mất đất dài dài và người nông dân sẽ không có ruộng để cày. Cuộc sống của người công nhân càng ngày càng trở thành những kẻ nô lệ tận đáy sâu của tuyệt vọng.

    Con người VN thích sống trong mơ, mơ ngày nào đó VC cho ta cái quyền tối thiểu là làm người công dân bình thường, sử dụng lá phiếu của mình để bầu chọn người tài. Mơ như thế là mơ một ngày nào đó, chúng ta sẽ lên một hành tinh khác để sống, và hành tinh ấy quá xa vời với giấc mơ của chúng ta. Nếu không lo đấu tranh và còn mơ với mộng vu vơ ấy, thì vài thập kỷ nữa chúng ta không ra khỏi nhọn tầm vông của VC.

    Hàng triệu người từng mơ ngày độc lập hòa bình năm 75, nhưng toàn là bánh vẽ. VC rất tài tạo nhiều bánh vẽ, ngay tướng Kỳ còn mắc mưu bọn chúng, cho nên chưa kinh qua với bọn gian manh VC thì chưa lớn nỗi thành người. Bài thơ quê hương nói về khế chua, khế ngọt, nhưng trái khế VC kẻ nào bị dụ, không biết rồi ăn thì sẽ gặp khổ nạn. Tốt nhất là làm sao giải thể cái đảng VC, đó là lối thoát duy nhất để đẩy đất nước lên tầm cao tiến bộ. Muốn xây dựng xã hội, phải có những người lãnh đạo tốt, người lãnh đạo ấy phải biết tập hợp mọi thành phần xã hội. VC đi đến đâu là chúng tạo mầm chia rẽ đến đdó. Chúng chia rẽ tôn giáo, chia rẽ hội đoàn, chia rẽ trí thức, xem đảng viên là nồng cốt để xây dựng đội ngũ đàn áp, kẻ nào không là đảng viên thì dù có tài bao nhiêu thì chỉ làm cái nghề quét lá đa mà thôi. Và đôi khi bị ghép vào thành phần phản động thì chúng sẽ tiêu diệt đường sống, ngay quét lá đa cũng bị chúng cấm đoán. Chúng chỉ cho làm một thứ nghề là nghề làm trâu ngựa để chúng có cơ hội giết chết sức sống đi lên của người dân đang muốn thoát đời nô lệ.

    VC muốn dân làm gì, muốn dân ngu để chúng giảng những bài tuyên truyền củ rích như chế độ CNXH có dân chủ gấp vạn lần chế độ bóc lột tư bản. Câu nói điên cuồng như thế thế mà VC cứ nói đi nói lại, và nhiều người trí thức cứ lập lại câu nói ngu đần ấy. Chỉ cần đưa bằng chứng nhỏ ấy thôi, cũng đủ chứng minh đất nước ta dù nhỏ, nhưng luôn có những ông quan thật to, tuy nhiên vai trò của những ông quan ấy nắm quyền rất to, có quyền sinh sát trong tay, nhưng khối óc ông quan ấy quá nhỏ , làm sao mà qua mặt một nước giàu mạnh có những ông quan thật to như họ Đặng.

    VC toàn bắt chước Tàu, không có sáng tạo. Kẻ bắt chước thì có bao giờ tiến bộ được, cho nên mơ VN sẽ là nước đứng đầu thế giới, ngay đứa trẻ sẽ ôm bụng cười và kể với mẹ rằng: Sao trí thức VN viết chuyện tiếu lâm nhiều thế hở mẹ, mẹ và con tin mấy ông trí thức, chắc mẹ con mình đói dài dài và khi VN qua mặt Tàu thì con và mẹ còn xương bọc da.

  8. VU NAM says:

    Thật đáng buồn khi những ước vọng của những người con Đất Việt luôn nghĩ về quê hương mình và có những ý kiến đóng góp cho Tổ quốc, nhưng giới cầm quyền CS luôn bảo thủ, trì trệ, không biết sử dụng trí tuệ của người tài nhất là thế hệ trẻ.Nghe tuyên bố kết quả hội nghị TƯ đảng CS của Ô. NG. phú Trọng tất cả người dân trong ngoài nước đều thấy Việt nam lại tiếp tục bao phủ bởi một đám mây đen : Giữ nguyên nghị quyết 4, không tam quyền phân lập !Đất nước sẽ đi đến đâu (?) Người dân sẽ sống ra sao trong cái thể chế thối nát độc đảng, thiếu dân chủ, khi ĐCS trá hình độc quyền lãnh đạo đất nước và ngồi trên luật pháp,chính quyền là bọn tư bản đỏ rừng rú con cháu chúng !
    Chỉ có con đường duy nhất tìm cách loại bỏ CS, xây dựng một xã hội đa nguyên dân chủ thì VN mới ngóc đầu lên dược!

  9. Lò Gạch says:

    Hé, hé, hé! Chí Phèo sẽ vượt được AQ. Để rồi xem.

  10. Lê Thiện Ý says:

    Tiếc rằng các tên trong Bắc-bộ-phủ với đầu óc bả đậu, vô tâm, thiếu tầm; cho TQ là vĩ đại phải theo mà không thấy thế mạnh đặc thù VN. Kẻ cầm đầu thiếu óc tự chủ thì mong gì đất nước vươn cao ?

Phản hồi