WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Bất hạnh thay cho đảng ta!

TBT Nguyễn Phú Trọng

Thời làm bí thư Hà thành, ông Nguyễn Phú Trọng được những người dân mà ông chăn dắt tặng cho một cái tên thân mật là “Trọng Lú”.

Cái tên đã làm thiên hạ nửa tin nửa ngờ. Tin là vì khi dân chợ trời Hà Nội đã kháo nhau chuyện gì, thì chuyện đó thường có thiệt. Ngờ bởi vì khác với “đồng chí X”, ông không phải vác bom tải đạn, không phải vượt sông bằng cối giã gạo, hay thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc. Cơ thể ông không mang thương tích chiến tranh. Đường công danh của ông hanh thông, rộng mở từ truờng làng đến Đại học Tổng hợp Hà Nội, từ trường Đảng Nguyễn Ái Quốc đến Viện Hàn lâm Khoa học Xã hội Liên Xô. Ông có cả học hàm giáo sư, lẫn học vị tiến sỹ. Lẽ nào ông lú đến mức người dân phải mang ông ra để đàm tiếu.

Nhưng quả danh bất hư truyền. Chỉ riêng bài diễn văn ông đọc ở trường đảng Nico Lopez, Cuba tháng Tư vừa qua đã thể hiện chứng lú của ông trầm trọng đến mức nào. Bài diễn văn này được cho là một văn kiện quan trọng trong sự nghiệp chính trị của ông, nhưng nó giống như một món lẩu hổ lốn, nhộm nhoạm, nháo nhào. Trong đó ông giành phần lớn thời gian để rao giảng về ba thể quái thai vô sọ hiếm gặp trên thế giới, nhưng lại đầy rẫy ở Việt Nam:

Nền Kinh tế thị trường theo định hướng XHCN
Nhà nước pháp quyền XHCN
Nền dân chủ XHCN

Ai đã sống ở miền Bắc trước 1975, chỉ cần đọc lướt qua bài của ông là nhận ra ngay dáng dấp, hơi hướng của những bài xã luận trên báo Nhân Dân vào thập kỷ 50, 60 thế kỷ trước. Giọng điệu đầy ngạo mạn, kiêu căng, răn đe, dậy dỗ, chia rẽ, hận thù. Như là: “Hai phe”, “Ba giai đoạn”, “Bốn mâu thuẫn”, “Ba dòng thác cách mạng”, “Chủ nghĩa tư bản đang giãy chết”, “CNXH là người đào mồ chôn chủ nghĩa tư bản”, “CNXH bách chiến bách thắng”.

Thời đó, miền Bắc bị cô lập với thế giới bên ngoài bởi những bức tường sắt vô hình. Không một lá thư, hay một mẩu tin ra vào đất nước mà không bị kiểm duyệt. Dân chúng bị tẩy não bởi những hoá chất mạnh. Người miền Bắc trở nên thơ ngây đến mức ấu trĩ. Đảng nói gì dân cũng tin.

Ngày nay, mọi việc đã rành rành như canh nấu hẹ. Cuba chỉ cách nước Mỹ trên dưới 100 dặm theo đường chim bay. Dân số Cuba là trên 11 triệu, nhưng có đến 2 triệu vượt biên đang sống ở các nước phương Tây, chủ yếu là Mỹ. Ngôn ngữ của Cuba là tiếng Tây Ban Nha, có trên 20 quốc gia không cộng sản cùng sử dụng. Cả hai Giáo Hoàng Gioan Phaolô II và Benedict XVI đã đến thăm đảo quốc này. Rõ ràng Cuba không phải là Bắc – Việt nam ngày xưa. Ông lú lẫn cả về thời gian lẫn không gian. Ông lú lẫn từ nhận thức đến hành động. Ông không hiểu khán giả là ai nên ông mới thao thao bất tuyệt như vậy.

Diễn văn của ông dài 8150 từ, trong đó hơn 100 lần ông nói về CNXH, Chủ nghĩa Marx -Lenin và tư tưởng Hồ Chí Minh. Ông dùng những thậm từ tuyệt đối để ca ngợi những thứ chủ nghĩa này. Ông núp dưới bóng Hồ Chí Minh để dạy thiên hạ: “Hồ Chí Minh đã đưa ra kết luận sâu sắc rằng, chỉ có chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản mới có thể giải quyết triệt để vấn đề độc lập cho dân tộc, mới có thể đem lại cuộc sống tự do, ấm no và hạnh phúc thực sự cho tất cả mọi người, cho các dân tộc.”

Nhưng lịch sử đã chứng minh nhiều thuộc địa không dựa vào CNXH hay chủ nghĩa cộng sản (CNCS), mà vẫn giành được độc lập. Ấn Độ, Miến Điện, Malaysia, và Singapore giành độc lập từ Anh. Indonesia giành độc lập từ Hòa Lan. Các nước Phi Châu giành độc lập từ Pháp.

Thực tế cũng chứng minh các quốc gia phương Tây, cùng Nhật, Nam Hàn, Singapore v.v. không cần chủ nghĩa Marx-Lenin, CNXH hay CNCS mà đất nước họ vẫn có cuộc sống lành mạnh thực sự cho tất cả mọi người.

Lập luận của ông là Việt Nam phải đi theo CNXH, CNCS, Chủ nghĩa Marx-Lenin để có độc lập- tự do- hạnh phúc là hoàn toàn thiếu cơ sở, nếu không nói đó chỉ là cách bao biện cho những sai lầm lịch sử của Đảng với dân tộc Việt Nam.

Ông Trọng ngợi ca CNXH bao nhiêu, thì ngược lại lên án gay gắt xã hội của các nước phương Tây bấy nhiêu: Là “áp bức”, “bóc lột”, và “bất công”. Là “chà đạp lên phẩm giá con người”. Là “xã hội vị kỷ cá nhân”, “chủ nghĩa phe nhóm”, và “lấy của cải vật chất là thước đo văn minh”.

Ông công kích những công ty đa quốc gia là những “tập đoàn bóc lột”, là “huỷ hoại môi trường sống”, là “chiếm đoạt tài nguyên”.

Ông phủ nhận những thành tựu của các nước đã phát triển là “phản tiến bộ”, “phản nhân văn”, “không bền vững”, “dân chủ chỉ là hình thức không thực chất”, “quyền lực không thuộc về nhân dân”, “bầu cử được gọi là “tự do”… nhưng không thể thay đổi các thế lực thống trị”.

Nhiều người khi nghe bài diễn văn này chỉ còn biết thở dài mà than “Ông nói lấy được theo kiểu cả vú lấp miệng em”. Vài tập đoàn đa quốc gia đã lên tiếng phản đối rằng họ không “bóc lột”, không “hủy hoại môi trường”, không “chiếm đoạt tài nguyên” như ông nói. Riêng Brazil một quốc gia ôn hòa và lịch lãm nhưng đành phải đơn phương huỷ bỏ chuyến thăm của ông ngay khi bài nói chuyện vừa kết thúc. Người Brazil đủ thông minh để biết ai xứng đáng là thượng khách của đất nước họ.

Nếu nhìn bài diễn văn dưới góc độ kỹ thuật thì Ông đã thể hiện ra vô vàn những lỗi sơ đẳng. Ông viết: “Đảng Cộng sản Việt Nam là đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam; Đảng ra đời, tồn tại và phát triển là vì lợi ích của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc. Khi Đảng cầm quyền, lãnh đạo cả dân tộc, được toàn dân thừa nhận là đội tiên phong lãnh đạo của mình và do đó Đảng là đội tiên phong của giai cấp công nhân, đồng thời là đội tiên phong của nhân dân lao động và của cả dân tộc Việt Nam”.

Trong khi ai cũng có thể hiểu rằng công nhân là một phần của nhân dân; nhân dân là một phần của dân tộc. Như vậy chỉ cần một câu đơn giản “Đảng Cộng sản Việt Nam là đội tiên phong của dân tộc Việt Nam” là đủ. Hơn nữa đã là “nhân dân” có người nào trong đời mà không lao động mà ông phải rạch ròi “nhân dân lao động” với nhân dân không lao động. Vậy lỡ có “nhân dân không lao động” thì Đảng không lãnh đạo hay sao? Lặp và thừa từ đã làm cho đoạn văn lủng củng và tối nghĩa.

Ở một đoạn khác ông viết: “Cũng nhờ kinh tế có bước phát triển nên chúng tôi đã có điều kiện để chăm sóc tốt hơn những người có công, phụng dưỡng các Bà Mẹ Việt Nam Anh hùng, chăm lo cho phần mộ của các liệt sĩ đã hy sinh cho Tổ quốc”.

Đây là một bài diễn văn mang đẳng cấp quốc tế. Những ý tưởng mới, mang tính chiến lược để giải quyết những vấn đề của quốc gia, hay nhân loại mới nên nói đến. Đây đâu phải là nơi để ông kể lể thành tích của mấy tay xã trưởng chăm sóc mẹ già, sửa sang phần mộ. Vậy lỡ kinh tế suy thoái, thì không thể chăm sóc mẹ già tốt hơn sao? Rồi “các Bà Mẹ Việt Nam Anh hùng” thì được phụng dưỡng, còn những Ông Bố Việt Nam Anh Hùng thì sao? Rồi còn các mẹ Việt Nam KHÔNG anh hùng thì Đảng không phụng dưỡng sao?

Ai cũng muốn thêm bạn bớt thù, nhưng ông thì làm ngược lại. Ông phân chia thế giới thành phe này phe kia. Ông phân loại nhân dân thành giai cấp này, giai cấp khác. Ở đâu ông cũng thấy thù địch: “thế lực thù địch”, “luận điệu thù địch”, “thế lực chống cộng”. Chỗ nào ông cũng thấy toàn lũ “thực dân”, “đế quốc”, “xâm lược”, “âm mưu”, “chống phá”, “phá hoại”, “công kích”, “xuyên tạc”. Đi đâu ông cũng kêu gọi “tranh đấu” rồi “đấu tranh”, “đấu tranh không khoan nhượng”, “đấu tranh không lùi bước”.

Còn vô vàn những lú lẫn trong bài diễn văn để đời của ông. Nhưng vì thời gian của bạn đọc, khuôn khổ của tờ báo nên không thể nêu lên hết. Tuyệt nhiên người ta không tìm thấy một bằng chứng nào là văn của một trí thức, hay một chính khách của thế kỷ XXI.

Trên người ông loảng xoảng những xiêm y cùng mũ mão cân đai, nào Đại học, nào Học Viện, nào Viện Hàn lâm, nào Giáo sư, nào Tiến sỹ. Không một Tổng bí thư tiền nhiệm nào có nhiều học hàm, học vị bằng ông. Không một Tổng bí thư tiền nhiệm nào được may mắn đào tạo trong môi trường khoa bảng như ông. Nhưng cũng không một Tổng bí thư tiền nhiệm nào lú cỡ ông. Bất hạnh thay cho Đảng ta!

© Trần Hồng Tâm

© Đàn Chim Việt

Tags:

19 Phản hồi cho “Bất hạnh thay cho đảng ta!”

  1. Võ Hưng Thanh says:

    VĂN HÓA, KHOA HỌC, VÀ HỌC HÀM, HỌC VỊ

    Văn hóa là trình độ hiểu biết chung của con người. Học hàm, học vị mang ý nghĩa khoa học, một xác nhận chính thức cho trình độ văn hóa, học thuật cụ thể. Học hàm, học vị bởi vậy phải mang tính cách chính đáng, khách quan. Bởi nếu không được như vậy, học hạm, học vị liên quan cũng chỉ là một hình thức tên gọi, không mang ý nghĩa nội dung hoặc giá trị.
    Học thuyết của Mác, ngay từ nền tảng và khởi điểm của nó đã vấp phải ba điều phi khoa học, phản khoa học một cách hết sức nghiêm trọng mà có rất nhiều người cho tới nay đều không biết, hoặc không để ý đến.
    1/ Mác lấy lý thuyết biện chứng (Dialektik) của Hegel làm nền tảng tối hậu cho học thuyết của mình, nhưng hoàn toàn không hề đặt vấn đề về ý nghĩa khách quan, xác đáng của nó. Có nghĩa Mác chỉ coi đó như một niềm tin, không chứng minh, không phản bác bất kỳ khía cạnh nào, đó là tính cách mù quáng, phản khoa học, không thể nào chấp nhận được của Mác.
    2/ Mác coi bất kỳ ai có quan điểm khác đối với Mác đều là thuộc giai cấp tư sản, đều là quan điểm tư sản, đều có tính phản cách mạng hay phản động. Đây là thái độ chủ quan, trịch thượng, cả vú lấp miệng em, không khách quan, phản khoa học, biệt phái, rất dễ gây ngộ nhận và là một ý thức phản chân lý.
    3/ Mác coi chuyên chính vô sản là biên pháp tối hậu để thực hiện cách mạng. Đây cũng là quan điểm phản xã hội, phản khoa học, hay nói cách khác là phản tự do dân chủ, phản đối thoại và tiêu diệt trí thức. Tất nhiên về sau đã có nhiều đảng CS đã lên tiếng phủ nhận chuyên chính vô sản, tức độc tài vô sản. Nhưng đó chỉ là khẩu hiệu hình thức, thực chất quan điểm chuyên chính mà Mác đề ra không bao giờ bị tử bỏ.
    Lồng trong ba ý nghĩa đó, Mác mặc nhiên coi người vô sản, giai cấp vô sản như con người có sứ mệnh lịch sử làm cách mạng thế giới, giai cấp vô sản như đầu tàu, giai cấp tiền phong, tiên tiến để phát triển lịch sử xã hội. Đây thật sự là quan điểm hoàn toàn mê tín của Mác (mà nền tảng hay cơ sở siêu hình, huyền hoặc của nó, chỉ vì Mác quá tin chắc vào ý nghĩa biện chứng lịch sử của Hegel). Đó cũng là cái để Mác phịa ra nào năm hình thái xã hội, nào duy vật biện chứng và duy vật lịch sử.
    Nó cho thấy Mác không còn nhìn con người như con người cụ thể, mà trở thành như một khái niệm trừu tượng, giống ý niệm giai cấp. Con người với tâm lý tự nhiên hoàn toàn bị Mác lờ đi, loại bỏ. Bởi vậy, ý nghĩa của văn hóa, giáo dục đối với con người truyền thống hoàn toàn bị coi nhẹ, con người chỉ còn được nhìn chỉ như một đơn vị của đấu tranh giai cấp, tức nhìn theo kiểu ý thức hệ ảo tưởng, huyền hoặc, phản khoa học, phi khách quan, phi thực tế, phản xã hội khách quan, cụ thể và thực tế nói chung.
    Bởi vậy, sau khi Lênin xây dựng được nhà nước Liên Xô, tức áp dụng chuyên chính vô sản, học thuyết Mác hoàn toàn bị dừng ở đó, không thể nào phát triển lên được, không được đặt thành vấn đề lại được, nó trở thành một thức giáo điều cứng nhắc, chỉ được suy diễn lòng vòng trong đó, mô tả, giải thích, minh họa, lặp đi lặp lại hoàn toàn trong đó. Hoàn toàn không thể có lối ra nào nữa, hoàn toàn không thể tiến lên hay bị lật ngược lại nữa. Bởi vì nếu có ai nói khác đi, đặt vấn đề khác đi, hiểu theo ý nghĩa khách quan khác đi, tất yếu sẽ bị quy chụp là phản động, chụp mũ là tư tưởng tư sản, là ý thức hay tính cách chống đối, phản cách mạng. Tính cách giáo điều như vậy cứ càng ngày càng trở thành hết thuốc chữa, trở thành càng ngày càng phi khoa học, phản khoa học, tách rời thực tế cụ thể, khách quan, nói chung tự nó càng ngày càng trở thành xơ cứng, vô ích, phản tiến hóa, phản động mà tự nó không thoát ra được. Do đó, tuy bất kỳ nhà nước cộng sản nào đều có thể luôn luôn in ra cả hàng triệu triệu bản sách Mác Lênin, nhưng chung quy nó cũng không ngoài những điều gì Mác đã viết ra va mọi người cũng đều là biết. Mọi sự phung phí giấy mực, thời gian, công sức, niềm tin và cả lý luận chính chỉ là như thế. Bởi nó trở thành một thứ lý luận trừu tượng, nói để nói mà đôi khi không biết mình nói cái gì hay nói để làm gì. Đó là ý nghĩa của tính cách tư biện một chiều, vô bổ, thậm chí nhiều khi còn trở nên phi lý, vô ích, mà có khi cũng trở thành nhảm nhí.
    Bởi vì là sao ? Giống như người xưa nói thừa giấy làm gì chẳng vẽ voi. Tức trên khoảnh giấy thừa, còn lại, cứ tha hồ vẽ vào đó bao nhiêu con voi cũng chẳng ích lợi gì, hay cũng chẳng để làm chi cả. Bởi nó hoàn toàn không có nội dung, không có gì mới, chẳng qua cũng chỉ là chuyện sao đi chép lại cái gì cũ đã có, không phát kiến thêm được gì, không bổ sung thêm được gì, chỉ giống như chuyện nói hưu nói vượn một chủ đề có sẳn, nội dung vốn có, không để làm gì cả, hoàn toàn vô ích và vô bổ. Điều đó cũng chẳng khác gì, trong một không gian hạn chế nào đó, người ta cứ tha hồ đi tới đi lui, múa may quay cuồng, biểu hiện ra đủ thứ, song vẫn không thể thoát ra khỏi được chính phạm vi nhỏ hẹp đó của nó. Giống như trên một mảnh giấy nhỏ, cậu học trò cứ tha hồ vẽ đi vẽ lại cả triệu lần các hình kỹ hà khác nhau, nhưng thực chất cũng chỉ vẽ cho vui mà chẳng có nghĩa lý hay ích lợi gì cả.
    Điều đó cũng giống như cả gần thế kỷ nay, bất kỳ nước cộng sản nào cũng đều dạy cho sinh viên đúng hai năm của chương trình đại học cái được gọi là triết học Mác Lênin, kinh tế chính trị học Mác Lênin, mà tựu trung cũng chỉ là hình thức lặp đi lặp lại một cách lòng vòng mọi điều gì cũ xì không hơn không kém. Thầy đều không thể nói ra được điều gì khác. Học trò cũng chỉ học vẹt như vậy, không hề biện luận, cũng không thể đi đến được kết luận nào khác. Thậm chí kể cả chương trình trên đại học, các luận văn cao học, thạc sĩ hay tiến sĩ Mác Lênin cũng đều cùng chung một ý nghĩa như vậy. Và những người nào được qua Liên Xô, Trung Quốc để hoch, để thi, để lấy các học hàm thạc sĩ, tiến sĩ về Mác Lênin, cũng đâu có thề là điều gì khác. Đâu có giúp cho khoa học hay văn hóa, học thuật tiến lên thêm được bước nào khác, hay tạo nên được những kết quả gì khác.
    Đấy, cái tình trạng về học hàm, học vị, hay về văn hóa Mác Lênin ở trong nước cũng như ở các nước cộng sản khác trên thế giới từ xưa nay đều không đi ra ngoài chính cái vết mòn hoàn toàn hình thức, vô bổ, vô ý nghĩa và phi giá trị như thế. Không tin, người ta có thể vào trong bất kỳ thư viện nào, đến bất kỳ đại học nào, trong nước cũng như ở Liên Xô hay Trung Quốc, nhằm lục ra bất kỳ tiểu luận hay luận án thạc sĩ, tiến sĩ nào về Mác Lênin, thì chung quy cũng thấy chỉ có thế, tức là xào đi nấu lại một món ăn hầu như không bổ béo hay hoàn toàn nhàm chán và vô vị kiểu như vậy. Nhất là với tâm lý chuộng hư danh, bằng cấp như người Việt Nam ngày nay, sự lạm phát các thạc sĩ, tiến sĩ Mác Lênin kiểu như trên là hoàn toàn có thể hiểu được.
    Như vậy, từ khởi điểm phi khoa học, Mác đã tạo nên tình huống hay trạng thái của nhiều xã hội cũng trở thành phản văn hóa, phản khoa học. Điều này do lỗi tại ai, tại học thuyết Mác, tại sự thực hành học thuyết Mác, hay tại điểm yếu cố hữu của mọi con người hay bản chất loài người nói chung. Điều này hỏi tức là để so sánh và để trả lời. Chuyện có vẻ tưởng như đơn giản nhưng nó lại ảnh hướng tới mọi mặt phát triển khác nhau của xã hội, đó là điều phải làm cho những con người chính đáng, chân chính, có hiểu biết thật sự, có lương tâm và ý thức xã hội thật sự phải băn khoăn, khó nghĩ.
    Đó chính là sự khác nhau giữa ở đâu là khoa học khách quan đích thực, và ở đâu là giả khoa học, hay chỉ là hư danh và đầu óc địa vị, tư lợi đích thực mà rất nhiều người rất có thể vấp phải hay đã từng được chứng kiến. Sự tụt hậu của đất nước, dân tộc Việt Nam về nhiều mặt cho tới nay so với thế giới hay với một số nươc khác trong khu vực chắc chắn cũng không đi ra khỏi ý nghĩa thụ động của dân chúng, cũng như của phần lớn các tầng lớp trí thức trong nước từ đã non thế kỷ này, trong ý nghĩa chung là như vậy.

    ĐẠI NGÀN
    (21/11/12)

    • DâM Tiên says:

      Ngứa mắt quá!

      Bài viết Trần Hồng Tâm đã nói khá đủ về Trọng Lú và
      bản chất CS.

      Cái cu Dại Ngoàm còn lăng nhăng xì cấu vô vị mần chi?

      Người mềnh vẫn mang tật sĩ diện ba xu ngu đần ! mà
      tự mình ba xạo không nhìn ra chính mình.

      • GIÓ NGÀN says:

        THẰNG NGU

        Người ta viết để cho đời
        Bàng dân thiên hạ nhìn vào mà xem
        Dân ta 90 chục triệu người
        Dầu là cộng sản hay dầu là không
        Để cho biết tới căn tông
        Gì là chủ nghĩa để không mơ màng
        Gì là mới quả Mác Lê
        Để không tăm tối tưởng này, tưởng kia
        Ấy là ta phải vì đời
        Vạch lên bao nỗi người đời chưa thông
        Há gì một chút hư danh
        Mà mầy ngu dốt, tưởng trong sai lầm
        Đúng lả bụng dạ tiểu nhân
        Đo người quân tử, chỉ càng ngu thôi
        Thế nên quả thật trong đời
        Người khôn thì ít, người ngu thì nhiều
        Đúng người quân tử, bao nhiêu
        Còn bao nhiêu vẫn chỉ phường tiểu nhân

        MÂY NGÀN
        (22/11/12)

      • Tran Gia says:

        Đọc bài này để biết thêm Trọng Lú đến mức nào.
        Có gì đâu mà mấy ông lại choảng nhau.
        Giữ sức mà choảng Trọng lú có hơn không.
        Trần Gia

      • GIÓ NGÀN says:

        HỎI

        Mình không ngu gặp phải thằng ngu
        Hỏi ông như vậy vi vu được à
        Cực lòng mới phải nói ra
        Chuyện đời mặc xác người ta cũng vừa
        Hơi đâu chuốc lấy sự đời
        Nhân gian rắm rối khó thời chuyển lay

        SAO NGÀN

  2. quang phan says:

    Cựu tướng CSVN Trần Độ: ” Nền chuyên chính tư tưởng hiện nay ở Việt Nam là tổng hợp các tội ác ghê tởm của Tần Thủy Hoàng và các vua quan tàn bạo của Trung Quốc, cộng với tội ác của các chế độ phát xít, độc tài. Nó tàn phá cả một dân tộc, huỷ hoại tinh anh của nhiều thế hệ”.

    • hiền nguyển says:

      Trong đám quần hùng Lương Sơn cũng có anh hùng thật yêu nước thương dân, trong số người theo cộng sản từ mùa thu 45 có nhiều người yêu nước thật như Trần Độ là một nhưng mải sau khi nhìn thấy mới biết mình nhầm, TĐ có công cải cách với TBT Linh thập niên 80. Nhiều năm trước có người thu được tiếng nói tôi nghe qua nhất là tiếng cười ngạo nghể của tướng Trần Độ khi người phỏng vấn ông lý do bị thất sủng; trước khi ông bị bọn gian ác làm cho hết nói cười , ( mật lệnh của đảng cho bác sĩ giải phẩu cổ để không nói lời “chống phá nhà nước” .Đó là mẩu người mà tôi nể trọng nhất về phía cộng sản tuy tôi là người miền Nam VNCH…. , câu trên của tướng Trần Độ để thức tỉnh những con người cộng sản tham tàn . Phương tây có câu:” Có kẻ thù tốt hơn có bạn xấu” . Cám ơn anh Quang .

  3. T. says:

    Trọng vừa lú lại vừa sợ, Nguyễn tấn Dũng làm sai thì cứ thẳng thắn mà nói tt Dũng làm sai, nhưng vì sợ nên nói đồng chí X ̣ làm sai ….

  4. Vũ duy Giang says:

    Tóm tắt những thành quả của”chủ nghĩa Marx-Lenin và tư tưởng HCM” ở Việt nam hiện nay:

    “Con cãi cha
    Trò chống đối Thầy
    Tướng DỐT,lại KIÊU
    Hạnh binh sĩ NHƯỢC

    Người TÀI,KHÔNG dùng
    SĨ PHU NGOẢNH mặt
    THAM NHŨNG lan tràn
    NƯỚC MẤT, nhà tan
    LÚC nào, không rõ”

    Chính HCM đã hỏi”Đồng bào có nghe RÕ không?” (khi đọc Tuyên ngôn Độc lập ngày 2,tháng 9,1945
    tại quảng trường Ba đình). chúc thơ này của nhà học giả Lê quý Đôn(1726-1790)đã tiên đóan về
    “Những điều làm cho rường cột quốc gia tan vỡ”như tại nước Việt nam hiên nay.

  5. Bùi Lễ says:

    Bất hạnh thay cho đảng ta! ? Tại sao không ta thán là,
    “bất hạnh thay cho nước Vietnam ta” !

    Vietnam đã bị một đảng côn đồ làm cho tội tệ . Đảng việt cộng chỉ là tập hợp
    một đám người lưu manh độc quyền yêu nước tì có chi mà phải bất hạnh ?

  6. Huong Nguyen says:

    Không lú sao được? – Tiến Sĩ kiểu gì mà chơi còn không lại 1 tên chỉ tốt nghiệp bổ túc văn hóa phổ thông cấp 3 đến nổi phải mếu máo muốn khóc trước cả tòan đảng tòa dân? – Cả 1 cái đất nước từ trên xuống dưới.. Ôi thôi! thôi rồi Việt-Nam!

  7. Minh Đức says:

    Trích: Ông đã thể hiện ra vô vàn những lỗi sơ đẳng. Ông viết: Đảng Cộng sản Việt Nam là đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam… chỉ cần một câu đơn giản”Đảng Cộng sản Việt Nam là đội tiên phong của dân tộc Việt Nam” là đủ.”

    Nói là đảng CSVN là đội tiên phong của dân tộc thì nghe có vẻ có lý nhưng không đúng sự thật. Sự thật là dân tộc có được bầu để chọn đảng CSVN làm đội tiên phong hay không? Mà nói là đảng CSVN là đội tiên phong của giai cấp công nhân VN thì cũng chỉ là phù hợp với chủ nghĩa Mác mà không phù hợp với thực tế. Thực tế là giai cấp công nhân có bao giờ được triệu tập đại hội để bầu chọn đảng CSVN làm đội tiên phong cho mình? Chỉ có đảng CSVN tự nhận mình là đội tiền phong của giai cấp công nhân rồi dùng bạo lực bắt mọi người phải chấp nhận điều này. Ai dám phản đối thì vi phạm điều 88 Luật Hình Sự.

  8. quandannambo says:

    chẳng phải vô cớ

    dân hà nội đả yêu mến gọi ông
    là “trọng lú”
    *
    con chó màu đen
    người ta gọi là con chó mực
    *
    vằn vện
    thì gọi là chó vện
    *
    màu vàng
    thì gọi là chó vàng
    *
    lốm đốm
    thì gọi là chó đốm v.v
    *
    nhưng
    chưa hề có ai gọi là con chó lú
    *
    ai củng biết loài chó là
    chuyên viên dọn vệ sinh bằng miệng
    *
    chửi mắng bằng miệng
    ăn uống

    chiến đấu củng bằng miệng
    *
    tóm lại
    sự nghiệp của con chó
    là ở nơi cái miệng
    *
    vì vậy
    nó rất siêng năng và nhiệt tình
    trong công tác gầm gừ và sủa
    *
    đôi khi
    nó củng cắn chơi một miếng
    *
    ở quê tôi vốn nhiều ruồi

    nhửng trưa hè nóng bức
    các vị chó
    nằm lim dim ở ngạch cửa
    nhưng không ngủ được
    *
    lủ ruồi cứ bu lại quấy rầy các vị
    *
    thế là
    chiến dịch táp ruồi
    được các vị khai triển đại trà toàn vùng
    *
    ở đâu
    người củng nghe thấy nhửng tiếng bặp bặp và bặp bặp
    *
    nhưng buồn thay
    không hề có một anh ruồi nào
    rơi vào nhửng cái mồm dài đầy răng nhọn
    *
    trớ trêu là
    khi các vị đả mệt mỏi và buồn ngủ
    thì
    chính lúc ấy là lúc nên công
    *
    vì buồn ngủ
    các vị chó nhắm mắt và ngoác cái mồm dài đầy răng nhọn ra
    để ngáp
    *
    khi ngậm miệng lại
    thì đả có chú ruồi vô duyên nằm ở trỏng
    *
    đây là tuyệt kỷ “chó ngáp phải ruồi”
    *
    việt cộng rất giỏi dùng chiêu này
    bọn chúng cứ làm thí điểm ỏ khắp nơi
    cuối cùng thì củng có một nơi nào đó báo cáo
    là thành công tốt đẹp
    *
    thế đấy
    mất một trăm bó đuốc cuối cùng củng bắt được một con ếch
    *
    thành công to lớn này đều nhờ vào sự lảnh đạo sáng suốt của đảng
    *
    trọng lú
    làm chủ xị trong đợt chỉnh đảng trung ương 6 vừa rồi
    *
    có ý muốn dọn dẹp vệ sinh cho ngôi nhà của đảng
    nhưng hởi ơi
    chẳng táp được con ruồi lẻ nào
    *
    phải dùng đến tuyệt kỷ chó ngáp
    thì
    trong mỏm vẩn trống không
    *
    đúng là nổi buồn”tầm cao trí tuệ”*

    • Người Saigon tha hương says:

      Kính gửi ông quandannambo:

      Ông viết: …thế là
      chiến dịch táp ruồi
      được các vị KHAI TRIỂN đại trà toàn vùng…
      Tôi rất cám ơng ông vì đã hơn 37 năm sống ở hải ngoại, đây là lần đầu tiên tôi được đọc chữ KHAI TRIỂN này.

      Kính

  9. bútcùn says:

    Xin đề nghị cấp thêm cho bác Trọng lú hai bằng danh dự:
    -Master of bullshit (xạo sư)
    -Master of Running(thầy chạy)

  10. Minh Đức says:

    Phân tích các bài viết của chế độ CSVN à? Cái cảm tưởng của nhiều người tại miền Nam sau 1975 về chế độ CSVN là thấy hiện tượng quái gở: nói những điều không ăn nhập gì đến thực tế mà chỉ nghe có lý ở trên giấy mà thôi. Ấy thế mà bao nhiêu người nói như thế và bị bắt buộc phải nói như thế. Bao nhiêu người tưởng là chỉ nói cho nghe có vẻ có lý mà thôi là đủ, không cần để ý đến những điều đó có đúng với thực tế hay không. Đó là bệnh ngụy biện. Ở các nước khác người ta dạy học trò thế nào là ngụy biện để tránh sai lầm khi viết các bài lý luận. Còn ở xứ CS thì từ trên xuống dưới sử dụng ngụy biện để đánh lừa quần chúng.

Phản hồi