WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Tớ- khán giả của 12 ngày đêm đánh nhau với B52- xin có ý kiến

Hai cô dân quân bên xác B52. Tháng 12/ 1972. Ảnh Google

Hai cô dân quân bên xác B52. Tháng 12/ 1972. Ảnh Google

Mấy hôm nay, các phương tiện truyền thông lề đảng liên tục đăng bài, đưa hình ảnh, tổ chức cho các nhân chứng lịch sử phát biểu về cái «chiến dịch Điện Biên Phủ Trên Không» cách đây 40 năm!

Thôi thì đủ thứ tài tình của Đảng ta về chiến lược, chiến thuật, nào là về nghệ thuật quân sự, nào là 4 mũi giáp công để đánh thắng trận Điện Biên Phủ Trên không, nào là buộc Đế Quốc Mỹ và tay sai phải ngồi vào bàn hội nghị ký kết «Hiệp định Lập Laị Hòa Bình và Chấm dứt chiến Tranh ở Việt Nam», buộc quân Mỹ phải «rút lui nhục nhã», tạo điều kiện cho cuộc chiến tranh giải phóng miền Nam đi đến thắng lợi hoàn toàn…

Chao ôi! Toàn những lời lẽ đã được viết trên sách vở báo chí của họ cả 40 năm qua! Một chứ mười thằng Mỹ mà gặp phải cái sự tài tình vô biên của «Bộ Chính Trị Đảng ta» thì cũng đi tiêu luôn!

Cho nên, hôm nay Đảng được quyền làm vua, muốn gì được nấy,bất khả xâm phạm là cái lẽ thường tình! Thằng nào phủ nhận cứ là chộp đi tù hết!

NHƯNG KHÔNG! Không phải như thế!

Tớ, nhân danh một người có cái đầu biết nghĩ, có cái tim biết rung động, và có cái «gan» dám nói ra những điều mà khối người nghĩ như tớ mà chẳng dám hé môi, xin tuyên bố:

Theo tớ:

CHIẾN DỊCH 12 NGÀY B52 DỘI BOM MIỀN BẮC VIỆT NAM KHÔNG HỀ CÓ MỘT MỤC ĐÍCH QUÂN SỰ NÀO!

Mỹ cũng chẳng muốn tiếp tục tham chiến, mà ta cũng chẳng mong tiêu hao bớt không lực Hoa Kỳ để đọ tài nghệ thuật quân sự làm gì!

Tất cả chỉ nhằm mục đích là kéo phái đoàn Lê Đức Thọ trở lại Paris để ký kết cho xong cái Hiệp Nghị đã hoàn chỉnh và ký tắt, trừ một điều khoản chưa thống nhất mà quan trọng bậc nhất là «phía Mỹ phải bồi thường chiến tranh với số tiền là…tỷ ??? đô-la….».

Chính cái sự bế tắc tạm thời này mà hai bên đều tạm nghỉ, để chuẩn bị một «ván cờ chính trị bằng …bom đạn» cuối cùng, mà nguời Mỹ đang nóng lòng chấm dứt ngay cái cuộc dính líu “tốn kém tiền bạc và mạng người nhất trong lịch sử của nước Mỹ”

Trong cái tháng 12/1972 đó, chẳng phải chỉ có những cán bộ tuyên huấn như tớ, không ai là cán bộ nhà nước ở miền Bắc mà không phải học qua chiến lược, chiến thuật «Bốn mũi giáp công» của Đảng ta!

Nghĩa là: Trên chiến trường càng đánh mạnh thì trên bàn hội nghị càng dễ cho “ta”… mặc cả. Cú 4 mũi giáp công lần này không ngờ lại được chính người Mỹ mang áp dụng ngay vào những ngày cuối tháng 12 năm 1972!

Chiến trường miền Nam chưa dọa được nổi ai thì ở miền Bắc, Nixon đã ký lệnh tiến hành ngay chiến dịch “Linebacker 2″ đe dọa “đưa miền Bắc VN trở lại thời kỳ đồ đá” như H. Kissinger đã công khai báo trước!(«push the Viet Nam to the Stone age»)! bằng cuộc tấn công từ trên trời suốt 12 ngày đêm bằng đủ loại máy bay gồm cả B52 rải thảm ở trên 140 địa điểm của 5 thành phố! Chỉ riêng Hà Nội, 67 xã ngoại thành (nặng nhất là Yên Viên),19 trận địa tên lửa, 14 trận địa phòng không, 8 sân bay đã bị dội 36.000 tấn bom.
Làm chết (theo “ta”) là 4025 người và (theo Mỹ) là 2200 trên 5 tỉnh bị bom B52, mà chỉ riêng Hà Nọi là…1.318 người!

Thiệt thòi về vật chất, cầu đường, kho tàng quả là to lớn nhưng so với khối lượng hơn 36.000 ngàn tấn bom đổ xuống (bằng tất cả số bom Mỹ đã đổ xuống hai miền VN từ 1961 đến 72) thì sao cái số người chết lại quá ít thế nhảy? “Thằng Mỹ có mắt như mù”, “B 52 là bê quăng sai” (*) thật sao? Trường quân sự Mỹ đào tạo ra toàn thứ vô tích sự thua cả một anh nông dân chính cống Thái Bình lái máy bay sao?

“Hiện đại thế này mà chỉ rải thảm ở…ngoại thành bởi vì…Sợ dân nội thành quá hay sao?

Là người chứng kiến từ đầu đến cuối không sót một trận nào trên một sân thượng đường Quan Thánh của nhà đạo diễn điện ảnh Đỗ Ngọc: tớ xin nói thẳng một điều mà người ta sợ chạm đến nhất, ĐÓ LÀ:

TRƯỚC SAU NHƯ MỘT KHÔNG QUÂN MỸ KHÔNG ĐƯỢC PHÉP ĐÁNH VÀO KHU DÂN SỰ!

Điều này giải thích tại sao dân Hà Nội trong đó có tớ thì.., «dù ai đi đâu thì đi, Quyết tâm ở lại một ly không rời!».

Trong những ngày mà người ta hô hoán lên, tưởng như Hà Nội sắp bị san thành bình địa ấy, tớ và bạn bè, đặc biệt những anh em trong dàn nhạc của xưởng phim truyện (ngày ấy còn trẻ hơn tớ nhiều nên nay chắc khối người còn sống) chắc không thể nào quên!

Tất cả chúng ta đều ra ngồi ngắm cái «trò chơi nắn gân chết người» bên bờ hồ Tây ngay cạnh studio của xưởng, đúng vào những ngày thu thanh âm nhạc cho phim “Bài ca ra trận” của tớ (Đạo diễn Trần Đắc)

Chẳng anh nào có lấy một cái hầm cá nhân! Anh nào cũng yên chí «Mỹ nó đánh có mục tiêu cả đấy!» hoặc “Nếu bị tên bay đạn lạc thì có đi sơ tán hay xuống hầm cũng chết vì…có số cả thôi”!

Như ông Đại sứ Santini và cô nhân tình nào đó đã bị Thần chết điểm danh nên mắc phải «tên bay đạn lạc»! Chứ Sức mấy mà Mỹ nó dám làm cỏ cả gần trăm cái sứ quán! Có mà chính trị…Rồ!

Cho nên: Cách tránh máy bay Mỹ tốt nhất chính là…ở lại Hà Nội! Thậm chí có nhiều gia đình cơm nắm, muối vừng lên cạnh hai sứ quán Liên Xô và Trung Quốc trải chiếu nằm la liệt suốt đêm ngày!

Nói trắng ra rằng, Không lực Mỹ đã có lệnh nên cố tránh hết sức các mục tiêu phi quân sự.

Một vài nơi như mặt sau phố Khâm Thiên, bệnh viện Bạch Mai đều do cảnh tên bay, đạn lạc, né tránh tên lửa, pháo cao xạ mà xảy ra. Chưa kể có đêm, khán giả đã chứng kiến cảnh lạnh người tên lửa ta vừa phóng lên bỗng vì sao chẳng biết không bay lên tới đích mà lại bay vòng cầu, rớt trúng một khu dân cư nào đó ở ngoại thành! Trừ bọn tớ, ai nghe nổ đùng trên đầu chẳng cho là… bom địch!

Còn chuyện sơ tán ư? Có những bài phơi-ơ-tông viết cứ như thật của mấy anh ký giả «nghe kể lại rồi tán láo»…thì…đúng là không mấy ai biết được rằng:

a-/Hà Nội đã bắt buộc phải đi sơ tán từ lâu! Ngay gia đình tớ cũng có 3 nơi sơ tán vì 3 con phải đi theo 3 trường!

Dân số Hà Nội lúc ấy chẳng còn được nửa triệu người. Đặc biệt qua bao năm sống dưới chế độ bao cấp sau “cải tạo XHCN”, mất tất tần tật rồi, có ai còn gì đâu để mà thương tiếc! Có cái xe đạp là quý nhất với một cuốn sổ gạo và một nắm tem dầu, mỡ, đậu phụ, là…hấp lên đường!

Chính cái không khí «hòa bình đến nơi rồi» đã làm nhiều người «hồi cư» sớm tí chút nên mới có chuyện một đêm 18/12/1971 di tản được 50 vạn người! Nhưng Trở lại nơi sơ tán mới đúng là tính chất của cái đêm đáng nhớ ấy!

Chẳng cần lệnh liếc, chẳng cần phải tổ chức đội đoàn…, chẳng cần ai “lãnh đạo”, mạnh ai thì cứ «vô tư» trở về nơi sơ tán! Ai có xe dùng xe! Ai chạy bộ thì chạy bộ!…

Cho nên, các con đường dẫn ra khỏi thủ đô, tối hôm đó đều…«vui như trẩy hội»!

Con nít vừa đi vừa chạy trên đường sáng trăng, đuổi nhau la hét om sòm. Tớ cũng cảm thấy rất vui khi trực tiếp chứng kiến cái cảnh này do cũng phải đưa đứa con út về nơi sơ tán vì nó cũng như nhiều học sinh khác cứ tưởng hòa bình đến nơi, nên nhân ngày nghỉ lễ, mò về Hà Nội thăm nhà! Nào ngờ! Nói phỉ phui, nếu Đế Quốc Mỹ chủ trương giết người thì chỉ đêm đầu tiên, nó có thể tiêu diệt cả ngàn người trên những con đường dẫn ra khỏi Hà Nội như chơi!

Nhưng may thay, cho đến gần sáng, khi xuất hiện những chiếc ô-tô đủ loại đuổi theo đoàn người đi sơ tán tự động, mới các cháu “ưu tiên lên xe”, tất cả không hề xảy ra một chuyện đáng tiếc nào!

Vậy mà người ta cứ nói «phóng» lên sự thần kỳ của cuộc di tản trong một đêm của nhân dân Hà Nội dưới dự lãnh đạo và tổ chức tài tình cuả Đảng đã đập tan âm mưu của «Đế Quốc Mỹ»! Ôi! tuyên truyền nhồi sọ láo toét cho ba cái anh nông dân i-tờ-rít cách đây 40 năm nay mang ra diễn lại với dân Việt thời @ này! Đúng là họ …liều thật !

Tóm lại VỤ 12 NGÀY ĐÊM, chính phía Mỹ đã dùng chiến thuật ĐÁNH ĐỂ ĐÀM của Việt Cộng một cách hiệu quả hơn «ta» chứ chẳng nhằm mục đích quân sự nào cụ thể! Và họ đã ép «ta» phải trở lại Hội Nghị Paris bằng cái giá tiền, của, và sinh mạng của cả 2 bên không rẻ chút nào!

Bản hiệp ước Paris vẫn được ký mà vẫn không có được sự đòi hỏi của phía Việt Nam là Bồi Thường Chiến Tranh! Chẳng thêm cũng như bớt được điều gì so với bản ký tắt do ông Sáu Thọ mang từ Paris về mà bọn mình đã phải học để mà…”quán triệt” để mà viết baì ca ngợi sự tài tình của Đảng-Bác (dù bác đã chết cả 3 năm rồi)!

Không những thế, nó đã đánh dấu một thời kỳ lịch sử đau thương mới của dân tộc Việt: Đó là sự rút lui khỏi một cuộc chiến bị khoác cho là «xâm lược» của người Mỹ, để lại cho mảnh đất hình chứ S một cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn thêm hơn ba năm nữa mang tên «Chiến tranh giải phóng» nhưng thực chất là cuộc chiến để cộng sản hóa khắp vùng Đông Nam Á này!!!

Chính cái thắng lợi 1975 của những người cộng sản miền Bắc đã đưa cả dân tộc Việt này vào chỗ «không thể hòa hợp» cho đến hôm nay và…cho đến…«bao giờ…cho đến bao giờ!» bắt đầu từ cuộc «nắn gân nhau» bằng xương máu của hàng vạn con người…là như vậy đấy!

Là nhân chứng lịch sử còn sót lại («eyes and ears witness»), mình càng thấy «đau» hơn khi người ta đã liều lĩnh bóp méo sự thật, để lừa gạt những thế hệ hôm nay và mai sau!
Và mình quyết phải nói lên, dù mới chỉ nói ra được mới có 1/10 sự thật!
Ai còn sống sót đến ngày hôm nay hãy bổ xung cho lớp trẻ hôm nay được rõ thêm kẻo cứ phải nghe mấy ông già, dù ít tuổi hơn mình, nhưng hầu hết đã lẩm cẩm hết hơi, đang lên Tivi nói ra những điều mà tớ bỗng dưng thấy cần phải viết ngay entry này.

Theo Blog Tô Hải
————————————-

(*) Tất cả những con số tớ đều tra cứu nghiêm túc từ Google (cả ta lẫn Mỹ)! Sức mấy mà tớ nhớ được! Tuy nhiên không tin thì các bạn cứ tra cứu mà xem. Còn nhiều chuyện hay vô cùng!

173 Phản hồi cho “Tớ- khán giả của 12 ngày đêm đánh nhau với B52- xin có ý kiến”

  1. ngu dân says:

    Tô Hải đúng nhà sử học ,bài viết này đã và đang đi vào lịch sử, tiếng tăm,lương tâm của ông lưu danh hậu thế chúc ông sống lâu thấy ngày tàn bọn bán nước buôn dân.Ông không còn hèn nữa

  2. Nguoi mien nam says:

    Theo các tài liệu Mỹ (Nixon, No more Vietnams) số bom ném tại BV trong kỳ Giáng sinh 1972 là 20 ngàn tấn chứ không phải 36 ngàn tấn
    Nhà sử gia Karnow sau chiến tranh sang thăm Hà nội cho biết số thường dân thiệt mạng tại Hà nội là 1318 người, Hải phòng 305 người, những con số này do chính Hà nội đưa ra, tổng cộng chỉ bằng ¼ hay 1/5 số người thường dân bị CS chôn sống, tàn sát tại Huế tết mậu thân 1968
    Nmn

  3. Trúc Bạch says:

    Đã có nhiều người cứ hỏi đi, họi lại mãi câu (đại ý) :

    _Ngày xưa sao đảng đã anh dùng “chống đế quốc mỹ “xâm lược đến người Việt Nam cuối cùng”….; Thế mà ngay nay, TQ lấn át ta, cướp đất đai biền đảo của ta, đánh giết bắt bớ ngư dân ta ngay trong vùng biển của ta..v.v…. thế mà đảng lại hèn hạ cúi đầu đề tổ quốc bị mất dần, để cả dân tộc phải chịu nhục ?

    Câu trả lời rất đơn giản :

    Ngày xưa, đảng

    Đánh Mỹ là đánh cho Liên Sô và Trung Quốc (Lê Duẩn), Trung Quốc và Liên Sô muốn đảng đánh Mỹ thì :

    - Sẽ đánh Mỹ tới người Việt Nam cuối cùng! (Mao Trạch Đông)….

    - Đánh Mỹ dù chỉ còn cái “lai quần” (Út Tịch),

    - Đánh Mỹ “dù phải đốt cả dãy Trường Sơn (Hồ Chí Minh)….v.v và vân van…

    Tóm lại ngày xưa đảng dùng nhân dân VN làm lính đánh thuê cho…TQ, bảo vệ TQ khoi bị Mỹ đe dọa từ phía Nam

    Còn ngày nay thì cho dù TQ có lấn át bao nhiên, có càng ngày càng ngang ngược bao nhiều thì đảng cũng sẽ chỉ “giải quyết trong tinh thần hòa bình” mà thôi, vì có ai thuê đảng đánh, muốn đảng đánh như ngày xưa nũa đâu ?!….

    Thế cho nên dù TQ có vào tới Đà Nẵng thì đảng cũng vẫn sẽ cúi đấu với tấm biển “16 chữ vàng và bốn tốt”
    do vua (tầu) ban thưởng mà thôi .

  4. Topa says:

    Tôi ngã nón kính chào ông Tô Hải.
    Những lời thật của ông quý giá vô cùng.
    Kính chúc ông luôn mạnh khỏe và sống lâu.

  5. An Nguyen says:

    Chiến tranh là một trò chơi vô liêm sỉ và tàn ác nhất. Người tội nặng nhất trong cuộc chiến VN là Hồ Chí Minh và bè lũ cộng sản miền bắc. Nếu không có bọn chúng thì làm gì có chiến tranh VN. Hồ Chí Minh dựng lên cái Chính phủ của Mặt Trận giải Phóng Miền Nam (nam 1960) chỉ là cái cớ và là bức bình phong ” người miền nam đánh miền nam”, chống Mỹ cứu nước. Thực chất thì Hồ Chí Minh là công dân Liên sô, đồ đệ Mao, muốn nhuộm đỏ miền Đông Nam Á theo chủ thuyết CS. Phải thẳng thắn mà nói Hồ Chí Minh là một con cáo già thâm độc vô cùng mưu lược. Ông ta là cha đẻ của sự gian dối, lửa đảo và bọn công sản Hà nội bây giờ cũng một sách học theo ông. Những gì chúng nói thì phải hiểu ngược lại. Hiến pháp của chúng chỉ là manh áo che đi một cái thân thể quỉ quyệt nhất hành tinh. Một thí dụ cụ thể nhất: điều 69 nói rõ công dân có quyền tự do ngôn luận, báo chí, thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình, nhưng thực tế thế nào, ai cũng biết xuống đường chống Trung cộng thể hiện lòng yêu nước thế lòng yêu nước là bị trù dập tù tội. Mục đích của họ là bảo vệ đảng CS chứ không phải bảo vệ đất nước.
    Quyền lợi đất nước VN và dân tộc VN là trên hết chứ không phải đảng CS VN cùng với vài triệu đảng viên CS là trên hết. Xin mọi người dân VN hãy đứng lên kéo bọn nó xuống. Chính bọn chúng, ngay từ thời Hồ Chí Minh đã dâng đất cho Tàu (1958) Hiện tại thì Beaxit Tay nguyên, và hàng ngàn mẫu rừng cùng với biên giới dâng cho bọn Tàu. Hãy lật lại những trang sử mà xem, qua bao nhiều thế hệ, bao nhiều triều đại thể chế, cho triều đại nào dâng đất cho ngoại lai.
    Thật là lợm giọng, ghê tởm cho lũ bán nước! Chống Mỹ cứu nước, thế mà bây giờ liếm gót giầy của Mỹ lạy lục để làm bạn với Mỹ. Sự thực Mỹ chỉ đến VN với tính cách quân sự sau năm 1963, nhưng trước đó 1960 thì Hồ chí Minh đã chống Mỹ để cứu nước rồi. Thật là gia dối, CS muôn đời là gian dối!!!!

  6. Nguyê|u Tấn Trung says:

    Tôi đố quý vị: Con gì có: Mắt cáo, Đầu cáo, Tâm cáo, Bịp giỏi như cáo … nhưng không phải là cáo ? Đó là con bác Hồ và con CSVN, Cái đau thương tan tóc của toàn dân Nam Bắc là do thủ đoạn có tàu bịp tàu tình của 2 con đó: Con bác Hồ bịp đi dép râu, mặc áo vải, ngũ chiếu rách, không có vợ v.v. đóng vai hiền tài thánh nhân, con CSVN bịp làm cách mạng giải phóng dân tộc đem lại độc lập dân chủ, tự do, công bình, ấm no, hạnh phúc v.v. đóng vai lãnh đạo nhân dân, Nhưng sự thật con bác Hồ là đứa dốt chưa học hết bậc tiểu học, rất dại nên mới chọn CNCS để theo, quá nông cạn nên tưởng giỏi bịp thì không ai biết, quá ác: Bỏ vợ là bà Tăng Tuyết Minh bơ vơ bên Tàu, chơi cô Nông thị Xuân có con rồi giết để phi tan, Cò con là Nông đừc Mạnh Nguyên Tất Trung nhưng không nhận con và ném cho ngưới khác nuôi như con hoang, Bá Nguyên thị Năm nuôi dấu cán bộ chóp bu vá hiến tăng 100 lượng váng má nở lòng cho bằn chết, Lập kế cho nông dân thay Bác cướp tài sản cá giềt 170 ngàn người gọi lá Cải cách ruộng đất, Bác biết My chẳng hế xâm chiếm bất cứ nước nào và chính quyền VNCH là đống minh của My như chính quyền Đài Loan, Đại Hàn, Tây Đức … thế mà Bác lứa dối dân: My cướp nước ăn thịt sống dân miền Nam, Chinh quyền VNCH là tay sai cua My kèm kẹp nhân dân đê Bác vừa phỉnh dị vừa cưởng ép lao đầu vào chô chêt đê Bác đặt ách Cộng sản lên khắp nước VN. Còn con CSVN chọn cái CNCS mà CNCS là cái tầm bậy đã làm cho mọi người cơ cực bí cùng, đã giết hại quá nhiều người vô tội cả thế giới đã hê tởm và vứt nó vào thùng rác tứ lâu , Tội ác của Bác và đảng quá lớn Thề mà vân lớn tiếng hoênh hoan . Như|ng gí Bác Tô Hải nóu là quá đúng .

    đẻ lừa bịp toàn dân để lo cho dân cho nước 2 con đó tên cáo Hồ và đảng CSVN bịp quá

  7. Trí Dân says:

    Xuyên tạc và bóp méo sự thật về lịch sử để kích động con dân Việt lao vào cuộc chiến để chết cho Đảng ta lên ngôi chính là thiên tài cuả đảng ta trong suốt quà trình đấu tranh của mình! Trò chơi lừa bịp con trẻ bằng những chiêu thức thổi phồng sự thật, dựng chuyện anh hùng kích động lòng tin mù quáng để toàn dân xông ra chiến trường như kiểu chuyện,, các cụ già Thanh hoá cưỡi trâu bắn rơi Thần Sấm Mỹ, hay tiểu đội nữ dân quân núi Voi Hải phòng bắn rơi tại chỗ máy bay Con Ma Mỹ bằng cách đơn vị pháo cao xạ D14 phải chia chiếc máy bay mình bắn rơi cho đơn vị nữ dân quân Nuí Voi,… rồi đến chuyện tiến vào giải phóng miền Nam chỉ là cuộc chạy đua vội vàng không có dự định trước cuả Đảng ta vào tiếp quản những thành phố không có ai cai quản trong sự rút chạy hỗn loạn sai lầm cuả chính quyền Cộng hòa, để rồi Đảng tự tổ chức dựng lại chuyện mọi người dân ùa ra vãy hoa đón chào đoàn quân giải phóng tiến vô…tất cả chỉ là sự bịp bợm giả dối mà kẻ viết những dòng này là người trực tiếp cầm súng chiến đấu giải phóng miền Nam chứng kiến và trải qua. Vẫn với cái lối suy nghĩ tư duy lừa bịp đó trong chiến tranh, Đảng ta đang tiếp tục sử dụng nó để lừa bịp mọi người trong thời đại @ ngày nay để củng cố vị thế ăn trên ngồi tróc mà đảng đã cướp được cho thế hệ con cháu mai sau của Đảng?…Ai còn tin đảng???

  8. nguenha says:

    Các nhà Sử-học nên ghi lại bài viết của nhạc sỉ Tô-Hải,để làm “chứng nhân’ của Lịch sử. 12 ngày đêm mà B 52 dội bom,chỉ có 4025 người chết thì quả thật là lạ!! Rỏ ràng người Phi công Mỷ được “huấn-luyện’ không ném bom vào khu Dân-cư. Mậu thân ở Huế,chẳng phải B52 gì cả,chỉ bằng “bàn tay”thôi,bàn tay của Cán-binh
    CSVN chặt đầu,chôn sống…tròm trèm cũng 7000 người, cùng tiếng nói,mầu da,thế mới lạ!! 7000 người chết trong một thành phố dân-số 200000 người! Hai cái “lạ”,cái “lạ” thứ nhất nói lên Quy-luật và nhân đạo trong chiến tranh.Cái “lạ’ thứ 2 nói lên Tính-man-rợ của người CS. “Đúng là “giết,giết nửa!!(Tố-Hửu) quả không
    sai.!Cám ơn nhạc sỉ Tô-Hải,đả gởi cho đời những bản nhạc hay,nay lại là chứng nhân của lịch-sử,lại là người cho chúng tôi biết đến một thời Miền Bắc ,con người “sống” và “thở” như thế nào??

  9. Phan BA says:

    Thật là những lời quý giá: Thật của SỰ THẬT! Thật ra tôi cũng biết lũ này là một lũ giả dối và vô lại; nhưng càng biết nhiều sự thật về lũ này cũng không bao giờ dư.

    Tôi chúc bác Tô Hải sống lâu, để vạch mặt lũ côn đồ, để làm ấm lòng những anh hùng đã hy sinh, làm ấm lòng những nạn nhân bị chúng hại, và làm mở mắt những người đui mù, bị bịt miệng, bịt tai.

    Những bài như vầy phải được lưu giữ cho lịch sử, cho thế hệ mai sau!

  10. Lê Minh Tân says:

    Đã có nhiều bài viết kể về thời điểm xảy ra sự kiện 12 ngày đêm năm 1972. Ngày ấy tôi còn nhỏ, ở tại Thái Nguyên, chưa đủ để hiểu hết những khốc liệt của nó, nhưng cũng đủ nhận thức những mất mát và điều kiện khắc nghiệt của chiến tranh. Đã từng nghe thấy tiếng rít xé tai khi máy bay bay qua, từng nhìn thấy máy bay “vỉ ruồi” (từ của đám trẻ con ngày ấy) lao xuống rồi thấy có bom tách ra từ máy bay rồi cột khói bốc lên ở cầu Gia Bẩy…từng nhìn thấy máy bay đuổi bắn nhau để lại một bựng lửa trên trời…từng chứng kiến mọi người cầm cuốc, dao, gậy gộc đi bắt phi công nhảy dù, nhưng chưa từng thấy phi công bị bắt, chỉ nghe người lớn kể để tay phi công lên xe trâu mang đi…

    Đêm ấy trời rất lạnh, tôi bị dựng dậy theo mẹ ra hầm địa đạo được khoét trong núi, đến nơi đã có rất nhiều người…rồi trận bom nổ ra ình, ình, ình…đều đặn như chày giã gạo, đó là trận bom B-52 xảy ra gần nơi tôi và gia đình sơ tán nhất khoảng 3km cách mỏ sắt Trại Cau. Hôm sau mọi người bàn tán đã có nhiều người chết, có cả một gia đình bị vùi dưới hầm…nơi đó thời ấy người ta gọi là Quang Trung, là một vùng đồi núi miền trung du. Nhiều năm sau đi qua vẫn còn những hố bom chi chít.

    Những ngày ấy, thường nghe mạng lưới truyền thanh thông báo, “hôm qua…quân và dân đã bắn rơi … máy bay Mỹ, có … B-52, bắt sống … giặc lái, sau đó là bài hát nghe rất xúc động và sôi sục tinh thần chiến đấu, liên tục như thế. Mãi sau này mới được biết, tác giả bài hát là Phạm Tuyên, ông ấy đã viết tại Hà Nội dưới hầm tránh bom ngay trong dịp 12 ngày đêm.

    Mời các bạn nghe bài hát ở đây, đúng bản tôi vẫn nghe qua đài phát thanh ngày ấy http://nhacso.net/nghe-nhac/ha-noi-dien-bien-phu.V1FZVUBe.html

    Bây giờ nghe lại, tôi vẫn còn xúc động.

    • Thanh tat says:

      - Giá mà bác và người dân Việt Nam không bị mê muội, không cảm thấy xúc động bởi mấy bài hát mỵ dân này thì nước ta giờ chắc đỡ khổ nhiều,

Leave a Reply to Nguyê|u Tấn Trung