WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Bàn về hai cách thoát khỏi Công hàm 1958

Công hàm 1958

Công hàm 1958

Nhà nghiên cứu Nguyễn Khắc Mai đã “đóng đanh” bức Công hàm Phạm Văn Đồng 1958 bằng những chứng cứ trên giấy trắng mực đen như sau:

- Thực chất của công hàm đó là “công khai tuyên bố thừa nhận chủ quyền của Trung Quốc ở các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, là “rất tai hại, rất phản động”, “là một tai họa cho Việt Nam”, là “có tác hại phản quốc phải hủy bỏ”.

- Đó là một CÔNG HÀM cấp nhà nước (xem hình bên), giữa hai đại diện cao nhất của hai chính phủ, vì thế không thể tùy tiện hạ thấp tầm quan trọng của công hàm này thành một “công thư”, coi văn bản này “không có giá trị, vì anh không thể đem cho cái không phải quyền của anh”. Tác giả cho thấy cách lập luận nhằm hủy bỏ tầm quan trọng của một Công hàm như vậy là “hời hợt”, chỉ là “cãi chày cãi cối”, là “vô trách nhiệm”!

- Vì vậy. để hủy bỏ được công hàm tai hại ấy, tác giả thấy phải đưa ra một giải pháp khác là “Quốc Hội mới của CHXHCN VN phải phủ quyết cái công thư phản động ấy”.

Đấy là những kết luận dứt khoát dựa trên những chứng cứ không thể chối cãi. Nhưng một khi đã công nhận những kết luận ấy không thể không tiếp tục đặt ra những câu hỏi khác và bàn thêm về hai cách giải thoát khỏi Công hàm 1958 ấy cho thật cặn kẽ.

1/ Một Công hàm đã bán chủ quyền, đã “phản động, phản quốc” như vậy thì tác giả của Công hàm ấy, cá nhân cũng như tập thể, cần được phán xét ra sao, chịu trách nhiệm thế nào với hậu thế, với sự tồn vong của đất nước? Bài học rút ra là gì?

2/ Thoát khỏi Công hàm 1958 bằng cách nào?

Mọi người đều thấy Công hàm 1958 là sự ràng buộc nguy hiểm nên đều thấy phải tìm cách thoát khỏi Công hàm đó. Nhưng tùy thuộc mục đích ưu tiên bảo vệ đất nước hay ưu tiên bảo vệ chế độ mà phát sinh hai kiểu thoát hiểm.

- Muốn bảo vệ cái nền móng, bảo vệ thể chế, sợ dứt dây động rừng thì lái cho thiên hạ quên đi tầm quan trọng của Công hàm đó, hạ thấp tính chính thống và tính pháp lý của Công hàm, coi Công hàm là thứ chẳng đáng quan tâm. Song ngụy biện kiểu này chỉ để tự che mắt mình và che mắt dân, chứ không thể cãi được với kẻ xâm lược tinh quái đã “nắm đằng chuôi”, và cũng không thuyết phục được công lý quốc tế khách quan. Thật vậy, ai có thể tưởng tượng một Thủ tướng lại dễ dãi đến mức quyết định “cho” nước láng giềng một phần lãnh thổ của Tổ quốc chỉ vì nghĩ rằng phần lãnh thổ ấy đang thuộc phần quản lý của đồng bào mình ở miền Nam thì cứ việc “cho” cũng chẳng hại gì? Trong khi vị Thủ tướng này luôn nhắc lời Chủ tịch Hồ Chí Minh, người chịu trách nhiệm cao nhất bấy giờ, rằng “Tổ quốc Việt Nam là một,… chân lý ấy không bao giờ thay đổi” kia mà? Thêm nữa, đã tâm niệm “Tổ quốc Việt Nam là một” thì khi Trung Quốc chiếm mất Hoàng Sa năm 1974 phải hiểu là một phần Tổ quốc của mình bị xâm lược (dù đồng bào nửa nước bên kia đang quản lý), sao không có một lời phản đối bọn xâm lược. lại phấn khởi vui mừng vì một vùng biển đảo của Tổ quốc đã vào tay nước bạn để nước bạn giữ cho? Thật tiếu lâm, khôi hài đến chảy nước mắt.

- Tóm lại là cố gắng vô hiệu Công hàm 1958 kiểu này không có giá trị thực tế gì, rất dễ bị đối phương bẻ gãy. Nếu kiện ra Liên Hiệp Quốc, chỉ một Công hàm Phạm Văn Đồng đủ làm cho Việt Nam đuối lý (chưa cần đến những hiệp ước nhượng bộ, đầu hàng về sau mà Trung Quốc đã thủ sẵn trong tay). Khi Trung Quốc đã chốt được tính pháp lý chính danh của Công hàm 1958 thì mặc nhiên đã vô hiệu được tất cả những chứng cứ lịch sử trước 1958 và cả những tranh cãi sau 1958 đến nay. Chính phủ Việt Nam cũng biết vậy nên cứ trì hoãn không dám kiện Trung Quốc, viện lý do rất “đạo đức” là sợ làm đổ mất “bát nước đầy” (cái bát nước hữu nghị mà phía Trung Quốc đã phóng uế vào!). Kiểu chống đỡ này lúng túng bởi vì ưu tiên bảo vệ chế độ, bắt Tổ quốc phải hy sinh cho chế độ, vô tình hay hữu ý tránh né việc phê phán sai lầm của chế độ.

- Vậy phải thoát khỏi Công hàm 1958 bằng cách khác, “bằng một tuyên bố công khai có giá trị pháp lý cao hơn” ví dụ “Quốc hội mới của CHXHCN VN phải phủ quyết cái công thư phản động ấy” như bác Nguyễn Khắc Mai đề xuất. Nhưng giải pháp này có hiệu quả đến đâu? Vấn đề là một chính phủ với tư cách hậu duệ kế tục của chính phủ Phạm Văn Đồng – Hồ Chí Minh thì đương nhiên có trách nhiệm thi hành những tuyên bố của chính phủ hợp pháp trước đây đã ký, Trung Quốc có quyền đòi hỏi theo luật như vậy, điều Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã ký thì Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có trách nhiệm thực hiện, một khi ông Thủ tướng sau đã nguyện kế tục sự nghiệp của ông Thủ tướng trước. Chỉ còn một cách: Muốn khước từ thi hành Công hàm Phạm Văn Đồng 1958 buộc Chính quyền Việt Nam hiện nay phải nhân danh nhân dân Việt Nam tuyên bố khước từ và tẩy chay những sai lầm “phản động, phản quốc” của chế độ cũ, lập chế độ mới. Liệu cái Quốc hội Cộng sản hiện nay có dám cắt đứt cái mạch máu huyết thống này để kiến tạo một quyết định thoát Cựu, thoát Trung, ích nước lợi nhà như vậy không?

Khó khăn cốt lõi vẫn ở chỗ: Muốn thoát Hán, mà bước một là thoát khỏi Công hàm phản quốc 1958, chỉ có cách phải giải Cộng, thoát Cộng! Chỉ có nhân dân đứng lên, trong một thể chế của nhân dân, mới vô hiệu hóa được mọi ký kết phản quốc, vi hiến, đã ký kết sau lưng nhân dân như Công hàm PVĐ!

3/ Thoát Cộng được lợi những gì?

Trong thực tiễn Việt Nam hiện nay nói thoát Cựu, thoát Cộng hay “vượt qua chính mình” thực ra cùng một nghĩa, tuy “vượt qua chính mình” là cách nói dễ nghe hơn, nhưng tôi xin được dùng chữ thoát Cộng vì đúng thực chất nhất.

Nếu giữ chủ nghĩa Cộng sản thì phải gánh chịu những tai hại gì?

- Toàn bộ kế hoạch “đô hộ Việt Nam kiểu mới” mấy chục năm nay của Trung Cộng được thiết kế trên hai chữ Cộng sản, giữ cái nền Cộng sản là giúp cho mưu đồ Hán hóa có một ưu thế ở tầm chiến lược.

- Giữ Cộng sản thì Việt Nam bị ràng buộc bởi quá khứ đầy nợ nần và lầm lỡ, khó thoát ra, chẳng hạn như công hàm 1958, cam kết Thành Đô, các ký kết thời Lê Khả Phiêu, thời Nông Đức Mạnh, thời Nguyễn Phú Trọng…

- Còn giữ Cộng sản thì quan hệ ràng buộc Trung-Việt như quan hệ giữa “thú dữ và con mồi” cứ thít chặt lại, trong khi các khối đoàn kết để kháng cự thì bị lỏng ra, ví dụ giới lãnh đạo thì bị chia thành phái thân Tàu và nhóm lợi ích, lãnh đạo thì ngày càng đối lập với dân, quốc nội với hải ngoại vẫn còn cách biệt, các liên kết Việt Mỹ, Việt Âu, Việt ASEAN… đều bị yếu tố Cộng sản hạn chế một phần, không thể thanh thoát… Như thế lấy đâu ra sức mạnh? Giữ được nước hay không chủ yếu là do có sức mạnh hay không, đừng trông chờ quá nhiều ở công pháp quốc tế.

Trái lại, chỉ cần thoát Cộng thì tất cả những trở ngại trên sẽ được giải tỏa, đặc biệt là toàn bộ dân Việt khắp nơi khắp chốn tự nhiên sẽ ôm lấy nhau mà reo hò, không cần bất cứ một nghị quyết “hòa hợp hòa giải” nào hết, niềm mơ ước một hội nghị Diên Hồng từ đó mới có cơ sở để mở ra, nếu không thì Diên Hồng mãi mãi chỉ là một lời hô hào suông, không có thực chất.

4/ Thoát Cộng dễ hay khó?

- Sẽ quá khó, quá gay go, nếu Đảng Cộng sản cứ ôm lấy vinh quang quá khứ và lợi quyền hiện tại khiến cho Đảng ngày càng xa dân, đối lập với dân, mỗi động tác dân chủ hóa, dẫu còn ở mức độ “cải lương” thôi cũng đã là một cuộc cọ xát nảy lửa, đã xảy ra bắt bớ cầm tù, nói gì đến sự đổi mới thể chế, đổi mới hệ thống?

- Nhưng không, sẽ vô cùng dễ dàng nếu Đảng biết “tự vượt qua mình”, lấy lợi ích dân tộc trên hết mà vượt trên quá khứ, chuyển sang nền dân chủ đa nguyên như các nước tiên tiến thì Đảng có mất chỉ mất cái danh hão mà được tất cả. Chẳng những không ai chỉ trích quá khứ nữa làm gì, mà các vị cầm quyền còn được nhân dân yêu quý và biết ơn thật sự, không còn tình trạng “thấy mặt là tắt tivi” như bấy lâu nay. Về tinh thần đã thanh thỏa như vậy, về vật chất cũng cơ bản được đảm bảo; có phải nhân dân đã từng bắn tiếng rằng nếu người lãnh đạo biết đổi mới để cứu nước, thoát Hán thì dân sẵn sàng độ lượng cho tận hưởng bổng lộc đấy thôi? Triển vọng xán lạn ấy có thể lắm chứ, sao lại không?

Quả bóng cứu dân cứu nước hiện đang trong chân người cầm quyền, dân rất mong mỏi những người cầm quyền biết xử lý thông minh, khôn ngoan, ích nước lợi nhà. Chỉ trừ trường hợp chẳng may, đợi mãi, vô vọng (chẳng hạn như tiền đạo họ Phùng cứ sút mãi bóng vào lưới nhà) thì tất nhiên dân phải đứng dậy giành quả bóng về chân mình mà xử lý theo đúng ý nguyện của dân, để “nâng thuyền hay lật thuyền” như quy luật của muôn đời mà Nguyễn Trãi đã diễn tả bằng một hình ảnh lưu danh bất hủ…

H.S.P. (2-6-2014)

Nguồn: http://www.boxitvn.net/bai/26882

 Đọc thêm bài: Lấy lại Hoàng Sa: Những điều bất khả thi

28 Phản hồi cho “Bàn về hai cách thoát khỏi Công hàm 1958”

  1. NON NGÀN says:

    NHẬN DIỆN LỊCH SỬ

    Nhận diện lịch sử là đối mặt với lịch sử một cách trực diện. Có nghĩa phải bắt buộc nhìn vào đúng sự thật đã có mới có thể giải quyết được thật sự hiểu quả chính vấn đề có liên quan được nêu ra.
    Công hàm 58 của ông Đồng gửi cho TQ rõ ràng có chứa nhiều bất lợi cho VN về nhiều mặt rất lâu dài, thế nhưng ông Đồng vẫn miễn cưỡng phải làm, lại làm một cách hết sức cập rập, vội vả chỉ có 10 ngày sau khi TQ đơn phương tuyên bố lãnh hải của họ, như thế càng thấy sự hời hợt, vụng về, bất cẩn, kém ý thức và trách nhiệm đối với đất nước của ông Đồng càng lớn. Tại sao không lặng thình, hay tuyên bố một cách chỉ mang hình thức gián tiếp hơn, xa vời hơn, thay vì phải buộc gởi một công hàm đầy tính cách giấy trắng mực đen như thế ? Điều này chỉ cho thấy tính “lạc quan cách mạng”, tức tính say mê chủ nghĩa, tính đặt nặng ý nghĩa và mục đích của “ý thức hệ” đã lấn át tất cả. Bởi vì giả thiết chính phủ của ông Đồng lúc ấy không phải là chính phủ CS, chưa chắc đã có kiểu câu chữ trong Công hàm như ông PVĐ đã viết.
    Nhưng thật ra ông Đồng không phải là người tự mình có được thẩm quyền như thế. Bao quát ông phải là một bộ máy lãnh đạo, tức nhiều người khác nữa chỉ huy, hay là Trung Ương Đảng lúc đó, mà người đứng đầu quyết định nhất không thể không nói đến Chủ tịch Hồ Chí Minh. Vậy thì sự kẹt giỏ đây là sự kẹt giỏ của nguyên một tập thể, không phải duy chỉ trách nhiệm riêng của một ông Đồng. Điều đó cũng có nghĩa chắc chắn lúc đó phải có sự áp lực lộ liễu, trả trêu của TQ như thế nào đó, không chỉ đơn thuần là sự bang giao tình cảm, vô tư hay thiện chí thuần túy. Đã thấy rõ, đã biết rõ như thế mà không làm khác được, như vậy đã cho thấy rõ ràng vốn đã mắc kẹt từ trước rồi mà đã không có cách gì ra được. Đây có thể đoán giống như kiểu phóng lao thì phải theo lao, hoặc còn nước còn tát thế thôi mà không là gì khác.
    Nhưng đó là chuyện của quá khứ. Vấn đề bây giờ không phải là mổ xẻ quá khứ để chỉ dừng ở đó mà là giải quyết hiện tại, tức làm sao vô hiệu hóa hay giải quyết được CH kia một cách tối hậu và vĩnh viễn nhất.
    Dĩ nhiên TQ không dại gì mà buông tha CH của PVD, bởi vì đã được trúng bở rổi. Còn VN thì ngược lại, phủ nhận CH cũng không được, mà chỉ còn giải thích tường tận, sâu sắc và dung các lý lẽ hợp lý, sâu xa, nền tảng nhất để bác khước nó. Ngay cả chứng cứ lịch sử thực tế về HS, TS là của ta thì đã chắc chắn rồi, nhưng bức CH kia lại vẫn bị kẹt, bởi vì nó do một Thủ tướng đưa ra, vả lại nó là ý nghĩa lịch sử mới nhất, mới hơn cả những dữ kiện lịch sử khách quan xa xưa đã có.
    Vậy thì nền tảng duy nhất đó chỉ là nhân danh toàn thể quốc dân đồng bào, nhân danh toàn cả dân tộc VN, nhân danh toàn cả đất nước VN từ ngàn xưa đến nay, mà không nhân danh chính phủ này chính phụ nọ nào cả, không nhân danh khuynh hướng hay thực tế nhất thời nào cả. Bởi tất cả những cái đó vốn chỉ là phù du, là giai đoạn, nó không thay thế được cho chính cái trường tồn, bất biến, liên tục nhất, đó là một đất nước và một quốc gia dân tộc duy nhất, một lãnh thổ và toàn dân ngàn đời duy nhất.
    Trên toàn thể cơ sở như thế, CH của PVD chỉ là một phát ngôn nhất thời của một chính phủ giai đoạn, của một tình huống chính trị và lịch sử cụ thể, đặc thù, nên nó cũng không thể mang tính cách tiêu biểu, đại diện mặt pháp lý một cách bao quát, lâu dài hay bất biên, trường cửu.
    Cho nên những lời tuyên bố dại dột nào đó của Ung Văn Khiêm là thứ trưởng ngoại giao khi đó của chính phủ VNDCCH nếu có, quả thật là hết sức dốt nát cũng như dại dột, và thật muôn đời có tội với dân, với nước.
    Nên cách duy nhất và cần kíp hiện nay là Quốc hội ngày nay không nhân danh nhà nước hay nhân danh chế độ, mà nhân danh toàn thể quốc dân VN hiện tại, đại diện cho các thế hệ quốc dân tương lai, thảo Công hàm hay Văn kiện ngoại giao chính thức gửi cho TQ nhằm phủ nhận, khước từ CH đã có trước đây, vì lúc đó VNDCCH chưa phải là toàn thể thực thể đất nước VN như ngày nay hoặc toàn thể đất nước VN trong quá khứ. Chẳng có gì để điều này bị kẹt không thể làm được cả. Bởi nếu Quốc hội phải chờ được Bộ Chính Trị cho phép mới làm được, đương nhiên đó cũng không còn là ý nghĩa QH nữa. Còn nếu BCT hiện thời vẫn không có can đảm để hậu thuẫn cho QH, đương nhiên trách nhiệm với non son đất nước của BCT cũng cho thấy là hoàn toàn không có.
    Có nghĩa giữa các vấn đề chính trị ý thức hệ, vấn đề pháp lý, vấn đề thực tế ngày nay thì chính ý nghĩa thực tế là quan trọng nhất. Bởi chỉ thực tế mới gắn liền với chân lý khách quan và lịch sử that sự. Ý thức hệ chính trị thực chat chỉ là niềm tin vu vơ không hề có cơ sở lịch sử vững chắc hoặc khách quan nào cả. Còn nếu pháp lý lại bị gói vào hay đặt dưới cơ của ý thức hệ chính trị tức là chính trị ý thức hệ thì cũng hoàn toàn chịu thua và một phần lãnh thổ tức biển đảo Hoàng Sa, Trường Sa của ta sẽ vĩnh viễn mất vào tay TQ không bao giờ đòi lại được mà nó còn dắt dây vô cùng các hậu quả tai hại tiếp theo sau này không lường hết được.
    Vậy người giải quyết sau cung hiện thời chính là MỖI CON NGƯỜI VIỆT NAM đang ở trong QH hay trong BCT, không nhân danh mình là đảng viên CS, không nhân danh nhà nước nào hết, không vì “ý thức hệ” nào hết, không vì quyền lợi riêng tư nào hết, mà chỉ nhân danh hay chỉ vì Tổ quốc, đất nước, dân tộc, để mạnh mẽ cất lên tiếng nói thật sự hiệu lực, cũng như với các hành vi thật sự thực tế của mình, nhằm thể hiện ra trách nhiệm chung đúng đắn đối với toàn dân, đối với đất nước thế thôi.

    THƯỢNG NGÀN
    (04/6/14)

  2. DâM TiêN says:

    Ông Hà Sĩ Phu bàn vế cách nào ” thoát ” công hàm 1958,

    là ông lo cho vận mạng của CS Bắc Kỳ.

    Ngược lại, Công hàm không ăn nhằm gì tới Việt Nam Cộng
    Hòa hết. ( V/v VNCH có hồi sinh chăng, thì phải hỏi LHQ,
    mang sổ sách xã làng ra mà coi. Cuối cùng phải là Luật !

  3. Thức tỉnh says:

    Đừng hỏi tại sao có một bầy sâu ? Một bầy sâu giàu có mới đáp ứng chủ trương ” Dụng nhân như dụng mộc ” , mới hết lòng bảo vệ cấp trên .

    Đổ bể , cần thiết chỉ thí chốt , là xong chuyện , là lãnh đạo tài tình , trong sạch .

    Trị dân bằng phương sách ru ngủ phồn vinh giả tạo , vân an toàn hơn phương sách bỏ đói , cho ăn theo tiếng kẻng .

    Mượn nợ ngoại quốc đẻ tiêu xài , thả lỏng cán bộ thành một bầy sâu cho dễ trị , lệ thuộc vào kinh tế TQ để được chống lưng , tập cho dân thích xa hoa khoe khoang để quên mất tinh thần đạo đức dân tộc . Tất cả đều có mục đích , chính để được an toàn lãnh đạo. ,độc tôn lãnh đạo , lãnh đạo đời đời .

    TQ lợi dụng nhược điểm này , nhược điểm nghèo thích xài sang , biến nền kinh tế VN nhanh chóng tién lên Phồn Vinh Giả Tạo , đưa VN vào thế lệ thuộc rồi ra tay lấn đất chiếm biển .

    Bán tài nguyên , cho thuê đất năm bảy mươi năm cho nước ngoài , không cần ý dân , không quan tâm đến an ninh sống còn , chẳng khác chi bán nước .

    Đi vay mượn nợ nần , cầm bằng tài sản , cho dân được sống xa hoa , tiêu xài phung phí , chẳng khác chi hôm nay trưởng giả rồi đến lúc cần thiết bán con dân vào động điếm TQ để trả nợ .

    Sóng dậy Biển Đông HD981 là hình thức TQ bắt đầu đòi nợ . Đối với ĐCSVN không có gì bất ngờ . Chỉ có đảng viên và nhân dân bất ngơ, nên mới phản ứng giận dữ .

    Hoạ bá quyền bành trướng TQ đã có từ nghìn xưa . Nhưng đáng trách chính là kẻ chỉ biết mình hôm nay , bỏ mặc một dân tộc lâm vào cảnh đoạ đày , bần cùng trong mai hậu .

    Liệu người Việt có dám thắt lưng buộc bụng , chấp nhận thời thế thay đổi để bước qua hiểm nghèo . Bằng không , thì phó mặc cho mệnh trời , hên xui , đành vậy !

    Nhà nước CHXHCNVN không bao giờ muốn thoát TRUNG hay thoát Cộng . Nhân dân cũng chưa chắc mong ước thoát cộng lẫn thoát Trung . Chỉ hy vọng người Việt thức tỉnh và đảng viên csvn THỨC TỈNH mới có ý niệm này .

    • Nguyễn Trọng Dân says:

      Thức Tỉnh có lời văn rõ ràng minh bạch , ngắn gọn , dễ đọc hay quá dzậy ta?

      ” Bán tài nguyên , cho thuê đất năm bảy mươi năm cho nước ngoài , không cần ý dân , không quan tâm đến an ninh sống còn , chẳng khác chi bán nước ” Thức Tỉnh

  4. Võ Đình Tuyết says:

    Bác Hà Sĩ Phu viết theo ý của tôi đã lâu trong những phán biện các bài viết khác.
    Chỉ khi nào cộng sản giải thể thì nước Việt mới thoát được hiểm họa Trung cộng.
    Những kẻ đang cầm quyền tại Việt Nam đang có sự bao bọc của Trung cộng,đang có súng kê vào đầu dân,kê vào đầu những người yêu nước,kê vào đầu bắt Dân Tộc đi xuống.Họ lại có quyền chức,giàu sang,phú quí. Thử hỏi: họ có bước xuống trả lại Dân Tộc cho dân Việt hay không?
    Chắc là không.
    Vậy muốn thoát Trung chỉ còn con đường duy nhất lả phải hủy diệt chế độ cộng sản.
    Ai làm được điều đó?
    CHỈ CÓ TOÀN DÂN VIỆT NAM ĐỨNG LÊN.

  5. Trung Kiên says:

    Trích:…” Chỉ còn một cách: Muốn khước từ thi hành Công hàm Phạm Văn Đồng 1958 buộc Chính quyền Việt Nam hiện nay phải nhân danh nhân dân Việt Nam tuyên bố khước từ và tẩy chay những sai lầm “phản động, phản quốc” của chế độ cũ, lập chế độ mới.

    Tôi hoàn toàn đồng ý với nhận định trên đây của ông Hà Sĩ Phu…

    Câu hỏi được đặt ra; “ Liệu cái Quốc hội Cộng sản hiện nay có dám cắt đứt cái mạch máu huyết thống này để kiến tạo một quyết định thoát Cựu, thoát Trung, ích nước lợi nhà như vậy không?

    Tiếc gì nữa mà quốc hội không tuyên bố khước từ và tẩy chay những sai lầm “phản động, phản quốc” của chế độ cũ là csvn để “lập chế độ mới.” DÂN CHỦ…?

    Như TK đã từng góp ý trước đây, chỉ có con đường duy nhất “Diễn biến hoà bình” để “DÂN CHỦ HOÁ” đất nước thì csvn mới có cơ may cứu thoát khỏi vũng bùn lầy lịch sử trong danh dự, và tìm được chỗ đứng trong lòng dân tộc, bằng không thì máu sẽ đổ như ở Iraq, Libyan.

    Xin vui lòng đọc tiếp góp ý “tiến trình hoà giải” của Trung Kiên trong bài; Tới luôn đi bác tài
    của Bằng Phong Đặng Văn Âu

    Kính chúc ông Hà Sĩ Phu, BBT và bạn đọc ĐCV.Info sức khoẻ, luôn kiên cường và nhiều nghị lực…

  6. Hồ Bác Cụ says:

    Ông HSP đã không nói thẳng, không “trực chỉ chân tâm”, mà ông lại đi loanh quanh. Khi “thoát Cộng” là lối thoát duy nhất, và một khi bỏ Cộng Sản, thì còn lại sẽ chỉ là Cộng……Hòa. Xem ra thì hiện nay chúng ta có sự đồng thuận của đại đa số về giải pháp VNCH này. Bọn CSVN với bè lũ tay sai cho giặc Tàu, đang cố gắng bơi ngược giòng trào lưu tiến hóa lịch sử, cãi lại mệnh Trời, sẽ chỉ ôm lấy cái chết thảm thuơng mà thôi!!!!

  7. Tien Ngu says:

    Thưa,

    Nghe ông Hà sĩ Phu bàn mà…thêm ngậm ngùi…

    Sau lưng người dân Việt Nam, ngoài cái công hàm biển đông 1958, còn có cái công hàm…Tứ Xuyên, Thành Đô 1990 nữa.

    Có hai cái công hàm này, cs Tàu mới tặng cho cs Việt Nam 16 chử…vàng: “Sông núi liền liền, lý tưởng…y chang, văn hoá một điệu, định mệnh cùng chung…”

    Nguyên văn từ cs Tàu: “Sơn thuỷ tương liên, lý tưởng tương thông, văn hoá tương đồng, vận mệnh tương quan.”

    Cò mồi VC dịch láo là:” láng giềng hữu nghị, hơp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai.” Cố tình lái câu chuyện mẹ dặn con, thành ra…cơm ghe bè bạn hứa hẹn với nhau.
    Cộng Tàu sao coi Cộng Việt là…bạn được? Lừa người…

    Với hai cái công hàm…động mồ Hồ chí Minh này, và 16 chừ vàng Cộng Tàu dặn dò Cộng Việt , chúng có để yên cho Cộng Việt tìm đường thoát Cộng không?

    Chắc chắn là không! Nếu việc này xãy ra, công, vồn, đầu tư từ thời Hồ chí Minh, đến nay thành…công cốc! Ai chịu?

    Trong cái gọi là nhà nước và đảng csVN, ít nhất cũng trên 50% quan chức, đảng viên, làm việc cho cs Tàu. Dưới sự bảo kê tận lực của cs Tàu, nhóm Cộng muốn…thoát Tàu, nều có, cũng sẽ chẳng mần ăn cơm cháo gì được…

    Cho đến 2014 này, Tàu cs đã nắm chắc Việt cs trong tay, thế cho nên giàn khoan lên đầy đủ rồi, thiên hạ mới…hay biết!

    Từ khoài khơi, biên giới, đến nội địa
    Từ kinh tế đến giáo dục, xã hội
    Từ cờ đến…quạt, trang phục, trang bị
    Từ tổ chức cơ sở hạ tầng cho đến thượng tầng.

    Vân vân…

    Y chang!

    Cho nên, cả hai cách…thoát Cộng mà ông Hà chỉ bảo cho đảng Cộng, đều…bất khả thi!

    Thoát Cộng, chỉ duy nhất có một cách…

  8. Nguyễn Văn says:

    Cám ơn tác giả Hà Sĩ Phu về bài viết.

    Cái mẫu chốt cốt lõi của vấn đề để giải quyết mọi chuyện trong nước cũng như mọi khó khăn đối ngoại hiện nay là phải THOÁT CỘNG. Nhưng muốn đòi lại các đảo đã mất thì phải hồi sinh chế độ VNCH.
    Chẳng có gì khó nếu có quyết tâm và vì dân vì nước thay vì lợi ích riêng tư.
    Nếu lãnh đạo cộng sản còn chần chừ thì DÂN phải đứng lên làm… cách mạng, và điều này chỉ còn chờ thời gian chín muồi và sẽ phải xảy ra trong những ngày sắp tới…

    Nguyễn Văn

  9. nguenha says:

    Ý kiến của Ông HSP : phải thoát Cộng để có “Chính danh” phủ nhận Cái Công Hàm PVĐ. Ý kiến nầy
    củng going như hàng triệu lời kêu gọi của bà con trong và ngoài nước. DCS Bulgarie, năm 1989 chỉ sau một ngày bức tường Bá linh sụp đổ, toàn bộ chính trị của DCS họp và đi đến kết luận : Bỏ sự độc tôn DCS trong HP và bỏ luôn tên gọi CS. Tiến hành bầu cử Tự Do.! Sau đó chính quyền mới Balan tuyên bố những hiệp ước bất-bình-đẳng mà Balan đả ký với Liên xô trước đây ,là Vô gia trị.! Liệu DCS VN co làm được như vậy không ? Xin thưa : Không bao giờ ! Vì quyền lợi và tội ác của chúng đả gắn chăt vào Đảng .Tên “đầu gấu”nguyễn minh Triết đả nói với đồng bọn ” Bỏ điều 4 là Tự Sát “.

  10. Thanh Pham says:

    Làm sao tôi quên được, nó hôn quân xâm lược?

    Để nhớ nỗi căm hờn vong quốc
    Làm sao quên được cái công hàm
    Một ngàn chín trăm năm mươi tám
    Và những chuyện mọi rợ chúng làm!

    Chúng nghe lịnh Tàu phù đấu tố
    Oan khiên gây bao cảnh đoạn trường
    Chính Hồ coi Mao như ông cố
    Giết trí thức gieo bao đau thương!

    Huynh đệ tương tàn cho Nga Hoa
    Tan nát cả giống nòi Hồng Lạc!
    Chưa vừa lòng quan thầy Tàu ta
    Bài học sáu vạn người tan xác!

    Vẫn chưa đủ với lũ cộng đồ
    Để rồi cũng chính lại thằng Tô
    Cùng với Nguyễn Văn Linh Đỗ Mười
    Khúm núm vâng lịnh tới Thành Đô!

    Họa ngàn năm bây giờ trở lại
    Rước kẻ thù truyền kiếp bắc phương
    Ai đã làm dân mình bại hoại
    Để giờ nầy phải chịu tai ương!

    T.Phạm
    http://phaxiengnole.wordpress.com/
    http://sangcongpha1.wordpress.com/

Phản hồi