Tôi biết ơn Việt Nam Cộng Hòa
Lịch sử dù đau thương như VNCH đã để mất Hoàng Sa, hay đáng tủi hổ như công hàm 1958 của VNDCCH và hội nghị Thành Đô của CHXHCNVN cùng nhiều biến cố sự kiện quan trọng khác không thể không nhắc lại.
Nhắc lại để hiểu rõ hơn và để cho thế hệ con cháu hôm nay, ngày mai nghiền ngẫm, dọn mình cho một thời đại mới – đang bắt đầu ló dạng. Tôi không biết mình có mơ mộng hão huyền trong tình thế của nước CHXHCNVN hôm nay không, nhưng trong tâm hồn tôi, từ lâu, tôi muốn nói: Cám ơn Việt Nam Cộng Hòa – Nhà Nước mà ở đó, làm cho tôi “Trích Lục Bộ Khai Sanh” [*].
Sài Gòn – nơi tôi được sinh ra, lớn lên, chứng kiến một góc nhỏ nhoi những trầm luân của số phận dân tộc Việt Nam.
Dù VNCH tồn tại ngắn ngủi, nhưng tôi không sao quên được cuộc sống chan hòa nhân ái của tuổi hoa niên, dù ngay trong những ngày chiến tranh lửa khói. Hôm nay, bỗng nhiên trong tôi bật ra lời thành tâm này. Tôi viết với nỗi xúc động rưng rưng trên khóe mắt, khi xem lại hình ảnh những tử sĩ đã ngã xuống tại Hoàng Sa – Trường Sa ngày xưa.
*Thay mặt gia đình*
Như đã viết rải rác trong nhiều bài trước đây, tôi sinh ra và lớn lên tại Sài Gòn, trong một gia đình trung lưu với việc làm ăn phát đạt, dần dẫn đến giàu có hơn.
Thật ra, sau này tôi mới biết ba tôi là “Việt Cộng nằm vùng”, do đó có thể nói, gia đình tôi là gia đình “ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản”. Cách đây vài chục năm, khi nghe câu này, tôi khá giận dữ và cảm thấy bị sỉ nhục. Cảm giác đó dễ hiểu bởi sự thật chưa được phơi bày như sau này.
Tuy nhiên, cũng nhờ đó mà tôi tự tìm tòi. Tôi nghĩ, không có cách gì thuyết phục nhất cho mỗi người, nếu như tự thân mình không chủ động tìm hiểu và can đảm nhìn thẳng vào Sự Thật.
Nhìn một cách thẳng thắn, không hề né tránh là điều chưa bao giờ dễ dàng, cho bất kỳ ai, cho bất kỳ điều gì, không riêng lãnh vực chính trị.
Ít nhất, cho đến nay, tôi có thể nói, tôi đã nhìn thẳng vào Sự Thật mà tôi biết, tôi tin một cách có căn cứ.
Từ cảm giác giận dữ, dần dần tôi chuyển qua cảm giác nhục nhã. Nhục nhã vì sự vong ân bội nghĩa của gia đình mình đối với Quốc Gia mà từ đó gia đình tôi làm ăn khá giả một cách chân chính, còn bản thân tôi lớn lên từ đó.
Tôi không có ý định chạy tội cho ba tôi hay những người thân khác. Suy cho cùng, gia đình tôi vừa là đồng phạm, vừa là nạn nhân của cộng sản. Đó là sự thật. Ba tôi chưa bao giờ giết bất kỳ một ai.
Ba tôi đã chết dưới tay người cộng sản. Tôi có căm thù không? Có. Có muốn báo thù không? Đã từng. Điều mỉa mai, ba tôi chết không phải vì người cộng sản trả oán hay trù dập mà cái chết của ba tôi đến từ sự “ân sủng” dành cho ông – một người chưa bao giờ cầm một đồng tiền bất chính nào, cũng như chưa bao giờ nhận bất kỳ sự “ban ơn” nào từ người cộng sản.
Một cái chết khá đặc biệt trong muôn vàn cái chết, do người cộng sản gây ra. Có thể đó là một niềm an ủi cho tôi. Cũng có thể đó là một ơn huệ của Ơn Trên, đã sắp đặt cho ba tôi một cái chết không hề nhơ nhuốc mà nhuốm màu thê lương trong một con người thơ ngây và chơn chất. Nhưng đó là câu chuyện quá vãng của gần 20 năm về trước, không phải những gì tôi muốn viết hôm nay.
Tôi có ba người chú ruột đều được “phong liệt sĩ”. Cả ba người đều chết thời Pháp. Bà nội tôi được “tặng” “bà mẹ Việt Nam anh hùng”. Tôi có hai người cậu ruột, trốn ngoại tôi để đi tập kết năm 1954. Hai người cậu ruột khác lại làm trong chế độ VNCH. Hai người cậu này đều có chức phận vào thời bấy giờ. Tôi có một người chị ruột làm trong nhà thương và “thân cộng” lúc đó. Một người anh ruột là sĩ quan thuộc quân lực VNCH (nhưng thật ra là VC nằm vùng), một người anh ruột khác là hạ sĩ quan cũng thuộc quân lực VNCH (thuần túy là lính, không quan tâm và tham gia vào chính trị, cũng như không phải VC nằm vùng). Tôi có vài người anh, chị ruột nữa, họ là dạng “cách mạng 30/4″. Một số bà con thân thuộc nội ngoại khác, người thì ở trong “khu”, người lại chống Cộng triệt để. Vài người khác, người thì là quân nhân, người nữa lại là công chức của VNCH v.v…
Hồi trước 1975, đa số gia đình đều đông con. Ít thì ba, bốn; nhiều thì chín, mười. Có gia đình lên đến mười hai – mười bốn người con, đều bình thường trong nếp sống lúc bấy giờ. Một đời sống sung túc, hầu hết gia đình khá giả, đều giống nhau suy nghĩ: nhiều con là phúc lộc Trời cho. Chế độ VNCH cũng không có việc “sinh đẻ có kế hoạch”. Mắn đẻ lại là điều tốt mà phụ nữ thời xưa luôn tự hào. Cuộc sống dung dị như thế. Không chỉ riêng những gia đình giàu có mà có thể nói hầu hết đều tương tự như vậy.
Dông dài như thế, để nói rằng giòng tộc nội ngoại của tôi khá phức tạp. Giá như…
Vâng, chính cái “giá như” nó đã làm hầu hết giòng tộc, anh chị em đại gia đình tôi “tan đàn xẻ nghé” từ dạo ấy. Dạo mà “rầm rập bước chân ta đi rung chuyển đường phố Sài Gòn” với ngày 30/4/1975 (!)
Một giòng tộc như thế mà nói đến “đoàn kết” (như CSVN đang kêu gọi) thì quả là…hài kịch.
Ba tôi và anh chị tôi đã từng đi tù dưới chế độ VNCH. Ba tôi ra tù sớm, chị tôi thì được tha bổng sau vài tuần tạm giam, vì không đủ chứng cớ kết tội.
Riêng anh tôi nhận án “20 năm khổ sai” và bị đày đi Côn Đảo cho đến (tất nhiên) 1975.
Điều tôi cám ơn Nhà Nước Việt Nam Cộng Hòa thật giản dị:
*- Ngày ba tôi ra tù, ông vẫn mạnh khỏe. Về đến nhà chỉ một tuần sau là ông có thể bắt tay trở lại công việc làm ăn.- Suốt thời gian ba và anh chị tôi bị điều tra cho đến lúc kết án chính thức, gia đình tôi (những người không liên quan) không hề bị săn đuổi, bắt bớ vô pháp, hành hung, xách nhiễu v.v… Má tôi đã gánh vác mọi việc làm ăn vào lúc đó. Chúng tôi vẫn đi học bình thường và sống trong môi trường không hề bị kỳ thị của bất kỳ thầy cô hay bạn bè nào. Hàng xóm láng giềng cũng không vì thế mà ghẻ lạnh, hắt hủi hay tiếp tay như kiểu bây giờ mà người ta gọi là “đấu tố thời đại mới”. – Anh tôi – người ở tù Côn Đảo, ngày trở về đất liền vẫn mạnh khỏe, dù ốm o đen đúa, nhưng không hề mang thương tật gì cả [**].
*Cá nhân tôi*
Tôi cám ơn Việt Nam Cộng Hòa, không chỉ vì tôi được sống trong một xã hội – có thể chưa phải là tốt đẹp nhất – nhưng tốt đẹp hơn chế độ cộng sản 39 năm qua, mà tôi còn biết ơn vì tôi đã hấp thụ được nền giáo dục, có thể nói, cho đến nay 39 năm, dù VNCH không còn, dù CHXHCNVN cố gắng “cải cách” giáo dục nhiều lần rất tốn kém nhưng không hề mang lại chút tiến bộ nào khả dĩ.
Và nói cho công bằng, giáo dục hiện nay tính về chất lượng, vẫn không thể nào đạt được như trước 1975 của miền Nam.
Nền giáo dục trước 1975 mà tôi hấp thụ, dù ngắn ngủi, nó thật sự là nền giáo dục nhân bản và khai phóng. Trung thực và hiền lương. Ganh đua nhưng không đố kỵ. Biết phẫn nộ nhưng không tàn ác. Đặc biệt nền giáo dục đó giúp cho hầu hết học trò luôn biết dừng lại đúng lúc trước cái sai với nỗi xấu hổ và tính liêm sỉ – tựa như “hàng rào nhân cách” được kiểm soát kịp thời.
Chính xác hơn, tôi cám ơn Thầy – Cô của tôi, có lẽ bây giờ hầu hết đã qua đời, nếu còn sống chắc cũng đã nghễnh ngãng hay quá già yếu.
Tôi biết ơn các Giáo sư [***]. Tôi muốn nói rõ: Tôi không hề có danh vị, bằng cấp gì cả.
Tôi biết ơn Thầy – Cô của tôi, vì nhiều độc giả thương mến (có lẽ qua những bài viết), họ ngỡ tôi là: giáo sư, tiến sĩ, thạc sĩ, nhà văn, nhà giáo v.v… nhưng tôi thưa thật, tôi chỉ là một người “tay ngang” trong viết lách. Qua từng bài viết, tôi rút ra kinh nghiệm. Đặc biệt, tôi luôn cố gắng viết cẩn trọng và khách quan nhất để thuyết phục độc giả. Tính cách này, tôi đã học từ Thầy – Cô tôi, ngày xưa. Dù môn Văn Chương ngày ấy, tôi luôn nhận điểm thấp tệ.
Tôi biết ơn Thầy – Cô của tôi cũng vì, sau 1975, cả nước rơi vào đói kém, làm cho “tính người” trong xã hội cũng mai một dần và tôi không là ngoại lệ. Thảm trạng xã hội lúc đó biến tôi trở nên chai lỳ, mất cảm xúc và lạnh lùng.
Đặc biệt “chữ nghĩa” hầu như trôi sạch hết cùng những “tem phiếu”, “xếp sổ mua gạo”, chầu chực “mua nhu yếu phẩm” v.v… ngày xưa.
Về sau này, khi cuộc sống đỡ hơn, tôi có thời gian hơn cùng với thời cuộc đảo điên, dần dần, tôi cảm nhận tôi “trầm mình” trong nỗi đau của bản thân, gia đình, từ đó tôi mới thấu hiểu những điều ngày xưa tôi học và tôi giật mình vì sự lãng quên đáng trách đó.
Tôi tìm lại được “tính Người” mà bấy lâu nay tôi đánh mất.
Một lần nữa, tôi cám ơn Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa và các Thầy – Cô của ngày xưa.
© Nguyễn Ngọc Già
Việt Nam 11/06/2014
Nguồn: RFA
________________
[*] Vì những năm loạn lạc, đặc biệt tết Mậu Thân, nhiều nơi cháy nhà và thất lạc giấy tờ. Sau khi tạm bình yên, má tôi đã ra Tòa Hành Chánh Quận 3 thời bấy giờ để làm “Trích Lục Bộ Khai Sanh” cho tôi.
[**] Tôi nhớ khoảng đến cả tháng sau (tức đâu khoảng cuối tháng 5/1975) anh tôi mới về tới SG, nhưng chưa được về nhà ngay mà ở đâu đó (lâu quá rồi tôi không còn nhớ địa điểm, hình như lúc đó ở tại một trường học nào đó thì phải?) đợi thẩm vấn điều tra từ “chính quyền cách mạng lâm thời” lúc bấy giờ, đâu hết cả hai tuần nữa mới được về nhà. Tôi nhớ lúc đó, tôi hỏi anh tôi rất ngây ngô: Ủa! Sao hơn cả tháng trời anh mới về nhà? Anh tôi cười và im lặng không nói. Mãi về sau, tôi mới lò mò tìm hiểu, thì ra, dù là “phe mình”, nhưng bản chất người cộng sản là “bản chất Tào Tháo”. Họ có tin ai bao giờ đâu! Họ giữ lại tất cả tù chính trị để điều tra xem thử có phải là gián điệp (các loại) được cài lại hay không (để tính chuyện lâu dài).
[***] Trước 1975, từ đệ thất (nghĩa là lớp 6 bây giờ), Thầy – Cô được gọi là Giáo Sư – một cách gọi trân trọng, không phải học hàm như bây giờ nhiều người biết.
Bạn Phạm Trung Nhân và cô Thanh Loan ơi! Bác và Cô nói rất đúng sự thật những nói ra một cách trần truồng quá khiến các cái bụng gầy xưa của các chiến hữu VNCH tôi khi xưa còn ở VN nay đã béo phệ nay ở Mỹ, Canada, Úc không dễ tiêu hóa được. Tác giả viết bài này rất đúng với sự thật, đọc xót xa lắm nhưng cũng phải giải mã nó sau khi VNCH đã sang tiểu sành lâu rồi mà còn chút người vẫn chưa giám quyên đi để vào thanh tịnh và an nhiên tự tại.Còn tôi, thì chẳng muốn nhắc đến nó càng làm khổ nhau, như xát muối vào tim dù người ở bên này hay bên kia cũng vậy thôi. Sân hận không thể dập tắt nếu không có lòng nhẫn nhục và từ bi. Cái gì đã ra đất rồi thì nên để tốt cây cũng là hữu ích mà, còn có móc lên thì thối, khổ cái mũi mà thôi. Cuộc chiến đã qua quá lâu rồi, ngay Mỹ là ông chủ thuê người lính VNCH giết Cộng sản hay là dân Việt nam lành cũng đã sám hối, bắt tay với CSVN rồi thì lý gì chúng ta là lính đánh thuê, giết mướn lại còn không hóa giải được? Hãy bình tâm đi một vào nhà thờ lạy chúa, hai vào chùa niệm Phật , thực hành sám hối, xả bỏ thì mới ăn thua. Ngoài ra không còn phương cách nào khác.
Nếu đảng cướp ngừng tay đừng cướp nữa thì lắm người sám hối rồi ông Ba Sàm ạ. Khổ nỗi nó vẫn cứ cướp hoài cướp mãi của dân mà lại dâng tế giặc Tầu cho nên người ta mới tiếc cái gì tốt hơn, dù cái đó đã không còn nữa, hiểu chưa ông Ba Sàm Sỡ…
Thưa bác @ Anh Ba
Anh Ba ở trên thuộc loại Ba Xàm (nói bậy sủa càn) chứ không phải “Anh Ba Sàm”, người đang bị CSVN giam giữ!
Sống với Việt Nam Cộng Hòa đâu có bị lấy nhà lấy cửa , lấy đất như ngày nay. Youtube đã thấy rỏ
Đó là chưa kể khó mà bị cái cảnh đánh cho chết tại đồn Công An như gia đình họ Trịnh ngoài Hà Nội…chẳng hạn…
Đặc biệt , tại sao Việt Nam Cộng Hòa lại không có cái chuyện ĐẤU TỐ DIỆT CHỦNG như cẩu cộng phỉ Hà Nội nhãy…200 ngàn người chết ….?
Thôi , các cháu làm công an mạng , nên hoàn lương nhất quyết chống lại Đảng Cộng Sản tham nhũng ( quá rõ rồi , Đảng Viên giàu quá trời giàu…) , lật đổ Đảng cộng phỉ…để trẻ em có cơm ăn trước khi tới trường…,
Các cháu công an mạng cũng phải chịu khó lắng nghe Bác DâM TiêN DẠY DỖ làm thế nào để trở thành công dân Việt Nam Cộng Hòa , không Cộng sản cho dân tộc không hờn oán nữa.
Cộng phỉ xụp đổ ở Liên Xô rồi , trước hay sao gì cũng tới…Việt Nam ! ( Làm công an mạng…có ngày CHẾT sao? không nên NGU thế !” )
MẤY ĐỜI BÁNH ĐÚC CÓ XƯƠNG
MẤY ĐỜI CỘNG PHỈ MÀ THUƠNG DÂN LÀNH !
CON ƠI ĂN Ở HIỀN LÀNH,
KHÔNG THÀNH PHẢN ĐỘNG CŨNG THÀNH DÂN OAN!
(Nguyễn Trọng Dân )
“… Tôi từng bị cờ đỏ nhồi sọ nên càng biết ơn và rất hãnh diện khi có những người Việt biết duy trì truyền thống, giá trị họ có. Nhờ có những người CỜ VÀNG đấu tranh mạnh mẽ mà Mỹ đã phải cứng rắn với CSVN, lên tiếng cho tù nhân chính trị tại VN! Chẳng có cớ gì phải dấu nhẹm biểu tượng đã mang lại hiệu quả cho cuộc đấu tranh” -quoted from Facebook- Tôn Vân Anh
Merci Tôn Vân Anh
Không phải chỉ riêng một mình VNCH , ngay cả dưới thời Pháp , những người VN được lịch sử VN xưng tụng là những nhà cách mạng yêu nước như Phan bội Châu ….Gia đình họ có bị chính quyền Pháp đụng đến một sợi lông bao giờ đâu . Hay gia đình cũa những tên CS như HCM , Võ Nguyên Giáp ….có bị Pháp làm đối xử khác với những người dân bình thường ??? . Chỉ có chế độ vô luân cũa cái tên chó đẻ súc sanh HCM và đồng bọn mới làm những cái chuyện bỉ ổi , bất nhân mà thôi . Đơn giản , những thằng chó đẽ súc sanh thì không thể đòi hỏi những điều luân lý , đạo đức , nhân ái , công bình .
HỒ CHÍ MINH và ĐỒNG BỌN là một lũ Chó Đẻ Súc Sanh . Ngưu tầm ngưu , mả tầm mã . Chấm hết .
Nguyễn Trọng Dân says:
Please acept my salute
————–
Ông ơi
Accept chứ không phải accept
Không biết tiếng Mỹ thì viết mẹ nó tiếng Việt đi ông ơi, ngưới ta nó I appreciate chứ ai mà nói Please acept my salute
Mắt mờ viết thiếu chử “Xê”
Nhưng mà nghĩa vẫn…nguyên bề không sai !
Think…deep dùm cái hởi ai
Áp pre xi ét sài hoài chán ghê !
Thiều chữ (c) chỉ là misspelled thôi, viết tiếng Việt đôi khi vô ý cũng vấp phải, huống chi đây chỉ là comment chứ không phải một bài viết chủ.
I appreciate khác nghĩa với Please accept my salute.
Accept my salute còn hàm cái nghĩa ngưỡng mộ, kính trọng chứ không chỉ là biết ơn. Ông NTD dùng đúng. HN bắt bẽ tầm bậy.
PM
Có người Việt Nam mà viết tiếng mẹ đẻ còn sai chính tả tùm lum. Vậy thì phê bình người Việt Tị nạn đã lớn tuổi viết English thì có ích gì?
Giúp nhau sửa lỗi chính tả chắc chắn tốt hơn là phê phán. Ai là người trước khi giỏi English hay Việt ngữ mà không viết sai bao giờ?
“ngưới ta nó I appreciate” (người dấu huyền, nói thiếu i) hay “người ta nói I appreciate” ?
Nếu có một nhà nước nào tồi tệ và bạc nhược nhất trong lịch sử Việt nam và lịch sử thế giới thì đó là Việt nam Cộng hòa với hơn triệu tướng lĩnh được Mỹ trang bị tận răng mà thua nhục nhã phải bị chôn vùi. Nay mỗi lần ai đó bới ra là làm nhục họ. Cho nên viết bài này tức là chửi đểu họ.
Bà nó, ông Dương Văn Minh không bất ngờ ra lệnh cho toàn
quân đội VNCH phải buông súng, ”
Thì tên du kích Ng.Công Minh đầu còn ăn nói du côn như ri ?
Và sẽ có chừng hai, ba triệu “sinh bắc tử nam” nũa cho coi!
Và các cô gái quê Bắc Kỳ tiếp tục thay trâu kéo cày. –Hiểu ?
Cảm ơn chế ộ Cộng hòa
Tay sai của giặc nên giầu thật mau
Tiền của Mỹ cú đổ ra
Giết dân vô tội đâu thèm sợ ai?
Ăn vào người cứ phình ra
Nhà to cửa lớn coi ai ra gì
Đến khi vật đổi sao dời
Thành kẻ thua trận, chạy hoài không thôi
Luật nhân quả phải tù đày
Sinh ra sân hận đến nay chưa chừa
Dù được đất nước khoan hồng
Tha dung xuất ngoại nhưng không biết điều
Nay còn lên báo nói xằng
Vu oan giáo họa như loài phỉ hoang
Giờ còn cảm với ơn gì?
Tội tầy trời thế còn oan nỗi gì?
Có ơn thì hãy quỳ ngay
Cảm ơn đất nước rộng lòng dung tha
Nếu không chết đã thành ma
Giờ đâu còn đứng ở trên đời này
Ăn cơm phải biết thẳng ngay
Biết tội mình đã gây ra cho người
Sám hối để sửa cho mau
Nếu không địa ngục không ngày nào ra
Vì lòng từ nhắn tới ai
Hãy mau mau tỉnh chớ nên làm liều.
Nhất là sám hối những gì
Gây cho đất nước bao điều khổ đau
Sau là công đức trước sau
Cúng dường người khổ bị mầu Da cam
Những người đã mất cửa nhà
Tan hoang bom đạn do mình gây ra
Đó là lời nói thiết tha
Hãy thành tâm cứu chính mau thân mình.
Nhân đây xin thật tỏ tình
Dâm Tiên cùng với Trọng Dân Tín Bùi
Hãy mau cảnh tỉnh kẻo là
Khi nhắm mắt chết oan gia tới liền
Diêm Vương trước điện chẳng hiền
Tóm cổ vứt xuống A-Tỳ khổ đau.
Mau mau thức tỉnh ai ơi!
Nếu không hối hận biết ngày nào ra.
Mác Lê.. sụp đổ tan tành !
Giết người…thãm sát …máu tanh rõ ràng
Chớ đừng láo lếu huênh hoang
AI LÀM ĐẤU TỐ ĐIÊU TÀN NON SÔNG?
(Trăm ngàn mạng -xác đầy đồng
Tội đồ Diệt Chủng…chớ hòng thoát thân !)
Cờ Vàng hợp ý muôn Dân
Tự Do Dân Chủ xa gần hoan ca
“Việt Nam Cộng Hòa ! ”
“Việt Nam Cộng Hòa !”
“Ý – Dân , thế nước “- sáng lòa tương lai !
ai đã từng sống dưới chế độ ch sẽ thấy tự do hạnh phúc như thế nào
Việt Nam Cộng Hoà: Biết rồi mới thương. Nhìn lại lịch sử, mới thấy tất cả những gì họ chửi “Mỹ-Nguỵ” thì “Mỹ-Nguỵ” đều không có, mà ngược lại, họ lại làm đúng như những gì họ gán ghép cho Miền Nam. Đó là bán nước cho Tầu. Tay sau của Tàu và Nga (Lê Duẩn: Ta đánh Miền Nam là đánh cho Liên Xô, Trung Quốc”). Bán nước, bán đảo, bán đất, bán rừng cho Tầu Cộng. Họp hội nghị Thành Đô xin Tầu Cộng cho Việt Nam thành Tỉnh hay Khu Tự Trị của Bắc Kinh, theo như thông báo của phái đoàn đảng CSVN gửi cho Nhật Báo Tứ Xuyên, ngay sau ngày kết thúc Hội Nghị. VNCH trong suốt 20 năm, chưa hề suy tôn, thờ kính bất kỳ Tổng Thống nào của Mỹ. Trong khi đó dưới chế độ XHCN Việt Nam, Đảng và dân thờ Mao Chủ Tịch, Sít-Ta-Lin, Lê Nin, Lác Mác. “Ông Staline ơi ông chết đất trời biết không? Thương cha, thương mẹ, thương chồng. Thương mình thương mộ thương ông thương mười” -Tố Hữu. Chỉ bấy nhiêu thôi, chưa cần nói tới những lãnh vực khác như Đạo đức Xã Hội, Kinh Tế, Văn Hoá, Giáo Dục, Y Tế, Xây Dựng v.v…cũng đã thấy, càng về lâu về dài, nhân dân Việt Nam càng thấy rõ, đảng CSVN chỉ là một tập đoàn cướp bóc, chuyên ngậm máu phun người.
Hễ CS nói xấu, lên án ai vì bất kỳ tội gì thì đừng nhìn vào những ai bị chúng chửi bới hoặc nhìn đâu cho xa, mà cứ nhìn ngay xã hội của chúng vì chính chế độ chúng đang có đầy rẫy những thứ xấu xa, tồi tệ ấy.
CS càng đánh bóng, tuyên dương, ca tụng chế độ chúng bao nhiêu thì càng thấy những điều tốt đẹp ấy chỉ xảy ra nhiều nhất ở những nước bị chúng nói xấu tàn tệ nhất.
CS ở nước nào cũng đều có chung các bản chất nói trên.
http://www.youtube.com/watch?v=Xu8G_5Asdjs
Thưa ,
“Sống chung với Việt Nam Cộng Hòa mà có đất có nhà , còn sống với chế độ cộng sản này bị cướp đất cướp nhà. Việt Nam Cộng Hòa người ta đâu có cướp đất cướp nhà !…” – tiếng nói của người Dân-
Việt Nam Cộng Hòa muôn năm !
Phạm Quang Nghị khi vào gặp John McCain trong văn phòng ….mặt mày bẽn lẽn khi chụp hình – hình chụp rõ ràng cây đại kỳ cờ Vàng Ba Sọc Đỏ ở bên tường ( bên tay trái sau lưng ông McCain & tay phải trước mắt của Nghị trong hình ) , song song với cây đại kỳ của Hoa Kỳ … ( cười rùi , không phản đối gì cả )
Xưa giờ , cộng sản rất biết tuyên truyền , thuờng hay để tượng , để cờ phía sau lưng khi chụp hình các nhân vật VIP từ Hoa Kỳ sang thăm
Nghị biết Hoa Kỳ sẽ làm gì ở cuối đoạn lịch sữ của cộng phỉ , mà một sự tháo chạy ngay bây giờ chỉ có lợi chớ không có hại
Việt Nam Cộng Hòa trở lại để chứng tỏ một khát vọng mà ít người để ý đến… khát vọng của một dân tộc chứng minh mình không bao giờ phản bội Đồng Minh ,
Người Mỹ lần hồi sẽ biểu hiện sự tri ân của họ đối với sự hy sinh của công dân Việt Nam Cộng Hòa cho tư do & góp phần cho sự xụp đổ của thãm họa Cộng Sản trên toàn thế giới
Một ngày làm công dân Việt Nam Cộng Hòa , danh dự ngàn năm lưu thiên cổ.
Cám ơn Tổ Tiên đã cho ban phước lành cho con có cơ hội làm công dân Việt Nam Cộng Hòa.
Cám ơn những người lính đã chiến đấu cho Việt Nam Cộng Hòa.
CAM ON NGUYEN TRONG DAN.
CUU HQ/QLVNCH , 1968- 1975
Please acept my salute !
Ki’nh
Kính bác Trọng Dân:
Văn phòng của McCain dĩ nhiên trưng cờ Arizona. Cờ của tiểu bang Arizona, khi treo trên cột, có những đoạn đỏ và vàng xen kẽ, nhìn giống cờ vàng ba sọc đỏ.
http://www.netstate.com/states/symb/flags/az_flag.htm
Không chủ quan, Dâm tui theo dõi ” thao tác” của Rợ Hồ từ sau 75,
thấy nhiều điều hay lắm cơ.
Đã mấy phen, anh cu Rợ Hồ rục rich
thu dọn mấy chai dầu cù là mấy bông băng…quảng cáo láo, nhưng
vẫn chưa có …thầy cảnh sát nào tới, nên Rợ Hồ ta lại tiếp tục giở
mánh mung, bản chất thú vật ra với người dân ta…
Áy là khi ông Gorbachev bắt đầu…xắn tay áo làm thịt con gấu Liên
Sô, thì Cộng phỉ an am bắt đầ run rn xanh mặt nghệ… Mấy công an
khu vực ngả nón chào…nhân dân trứơc, hà..
Khi có tin vể Quốc tế sẽ chung kết Đông Dương bằng chế độ Quan
chủ lập hiến, thí mấy tờ báo cộng phỉ cho đăng một loạt bài công
kênh Vua Bảo Đại quá xóa; còn nói nhà vua là bạn của Già Hồ…
Nhưng tới ngày tàn đế quốc Liên Sô, thì khỏi nói, Rợ Hồ run như cầy
sáy, không biết chui vô cái…lỗ nào mà trốn… Nhưng chú Sam chưa
ra taay ngay… vì còn có chuyện riêng với Tàu Phù..
Riêng DâM tui mấy lần thách đố dãng ta hãy…phá cái Dinh Đôc Lập
đi, hay dùng làm việc khác…mà cái Dinh vẫn y nguyên hà… DâM
tui cũng thách đãng tiếp tục dung Tượng Rợ Hồ cao 40 mét trên núi
Châu Thới, và dựng tượng Rợ Hồ cao 9 mét trong Dindh ĐL… mà
đảng còn quay sang vấn kế xừ …Kissinger, nên không dám ạ ạ…
Có cái gì mà cái đoảng cứ…chân trước chân sau vậy cà ? (DâM)
Tướng Vernon Walters, người cùng ông Kissinger dự thảo và
thi hành nhừng ” phi vụ đi đêm –walks in the nights” trong hòa
đàm Paris, hiện nay vẫn còn trưng bày là quốc kỳ của VNCH
nơi văn phòng ông ta.
Được hỏi lý do, ông giải thích,” Lá cờ này tượng trưng cho một
kế hoạch
chưa hoàn tất cho Việt Nam.” ( No Peace, No Honor, trg. 273).
Nhà thơ Trọng Dân:
(Cám ơn những người lính đã chiến đấu cho Việt Nam Cộng Hòa.) (hết trích).
Còn thiếu, đàn anh:
(Cám ơn cả những người cầm súng nhưng… không bắn chết một người lính chiến đấu cho Việt Nam Cộng Hòa nào cả).
Kính đàn anh.
Biết Đỗ huynh có lòng nhân hậu cõi Hồng Bàng – Việt Nam Cộng Hòa vị tha…
Kính