Nghĩ về Di Chúc của Cụ Hồ
- Phân hóa giàu nghèo… làm giảm sút lòng tin của nhân dân. Người dân hỏi: Mấy ông cán bộ đó làm sao mà giàu nhanh như vậy?
- Cách đây bốn, năm mươi năm, Việt Nam và Hàn Quốc có trình độ phát triển tương đương. Sau mấy mươi năm, hiện có khoảng 9 vạn người Hàn sống ở Việt Nam và hầu hết họ đang làm ông chủ, làm quản lý. Còn cũng có 9 vạn người Việt Nam sống ở Hàn Quốc thì chủ yếu làm ô sin. Ông ngậm ngùi: “Nghe mà xót lòng”.
- Trong di chúc bác nói phải bồi dưỡng thế hệ cách mạng cho đời sau. Thế mà bây giờ “lòng tin của thanh niên (vào Đảng) có giảm sút. Phải nghiêm túc nhìn xem cán bộ, đảng viên đã như thế nào mà thanh niên không muốn vào đảng”
- Bác dặn phải đoàn kết, phải thương yêu đồng chi. Về chữ đòng chí thì nay chỉ dùng khi tức giận lên thì gọi nhau bằng đồng chí. Cần xem xem lai từ trung ương đến địa phương có mất đoàn kết không có tranh giành đấu đá nhau, hay quy chụp lẫn nhau khi người khác trái ý mình không.
Ông Bùi Thế Đức chỉ căn dặn các tổ chức Đảng, chính quyên đoàn thể trung ương và địa phương phải ôn lại di chúc, phải kiểm điểm việc học tập làm theo gương đạo đức Hồ Chí Minh
Tôi chỉ gặp anh Hoàng mỗi một lần ở nhà một người quen biết. Lúc đầu tôi không biết anh là ai, sau khi anh ra về, người quen bảo, ủy viên trung ương, phó ban thừơng trực ban Tuyên giáo đấy. Tôi biết anh ấy đến thăm dò ý kiến của “người quen”. Nhiều người khen anh ấy kín đáo, chín chắn, dễ gần, chịu lắng nghe… Mấy anh em ở Liên Hiệp Hội thì bảo: ”Hoàng phó ban Tuyên Giáo, ủy viên Trung Ương, về tham gia Phó chủ tịch Liên Hiệp Hội đấy.” Chỉ biết thế, không hơn.
Những ý kiến của anh Hoàng như trên, tôi nghe quá nhiều, còn nặng nề hơn nữa. Nhưng với anh Hoàng, tôi đánh giá là cóc đã mở miệng. Thật ra trong dân gian người ta bảo cóc phải nghiến răng kia thì trời mới mưa được. Dẫu sao khi cóc mở miệng thì cũng là báo hiệu gì đó, thời tiết đang thay đổi, trời đang ấp ủ chuyển động… Bởi vì ban Tuyên Giáo đã nêu một số ví dụ để kiểm điểm 45 năm thực hiện di chúc của Hồ Chí Minh.
Nhân đây, tôi xin nêu vài ý kiến về bản Di chúc và việc thực hiện nó.
Di chúc là một bản văn hoặc được chính người muốn để lại di chúc viết ra, hoặc nói lại cho những người tin cậy, thường có người làm chứng. (Linh mục Nguyễn Đình Thi trước khi mất đã để lại “Tờ lối”. Khi những người thân đem đi công chứng, người ta bảo không biết tờ lối nghĩa là gì. Một thầy sáu thư ký của linh mục gọi điện hỏi tôi. Sau khi nghe qua nội dung, tôi biết cụ linh mục đã dùng một từ rất cổ, lối tức là giối giăng, còn ở miền nam gọi là trăn trối, từ thuần Việt nói về di chúc. Công chứng đã hiểu ra).
Bản Di chúc của cụ Hồ không phải như một bản của người bình thường. Cụ muốn làm theo một phong cách văn hóa Á đông, để lại di chúc cho Toàn Đảng, Toàn Dân. Cụ coi Đảng và Dân như con cháu trong nhà nên trước khi chết dặn dò lại, trăn trối lại những cắt đặt công việc, những ý tình muốn gởi gắm lại. Tư tưởng và tình cảm của Cụ giống hệt một người cha trong gia đình, Đảng và Dân tộc là gia đình của cụ. Không biết có đúng không. Nhưng tuồng như cụ bắt chước các vua, chúa thời xưa, trước khi băng hà thì để lại di chiếu. Điều không giống người thường, là cụ không có của nã gì để lại mà phải dặn dò phân chia. Cung cách vua chúa thì đã lỗi thời. Đảng không còn coi cụ là cha để răm rắp tuân theo, nên ngay tắp lự họ đã không làm theo, kể cả ý nguyện hỏa táng. Nhưng cụ cũng muốn có một cái mộ to ở đó phải có ngôi nhà khách cho người dân đến viếng có chổ ngồi nghỉ. Tâm tư này đã khác xa cái thời cụ mói bước lên “đài vinh quang”, chỉ muốn khi về hưu thì làm một ngôi nhà nhỏ để có thể bầu bạn với người làm ruộng, kiếm củi, trẻ chăn trâu cắt cỏ.
Để lại Di chúc theo phong cách Á đông này cụ đã làm khó cho “toàn đảng”, “toàn dân”. Để lại di chúc cho toàn đảng thì được, còn cho toàn dân thì quả là sái. Vì không ai thời dân chủ cộng hòa lại coi dân như con cái trong nhà. Vì thế đảng phải mang tiếng bất hiếu khi không làm theo di chúc, như không hỏa táng lại xây lăng rất tốn kém. Không chỉ tốn kếm lúc ma chay, mà còn phải nuôi cả sư đoàn để canh giữ. Hơn nữa, còn làm trái phong tục tập quán của người Việt, chỉ mong mồ yên mã đẹp, không động đến di hài tiền nhân. Hãy làm theo di chúc của cụ. Đưa cụ đi chôn, hoặc hỏa táng, rắc tro tren đồi rồi trồng cây gây rừng. Giữ lại cái lăng làm kỷ niệm, tôn tạo khu nhà sàn để mọi người đến viếng thăm là được.
Vì sao sau di chúc 45 năm mà dân lại giảm niềm tin vào đảng (thật sự là mất chứ không phải giảm, nhà tuyên huấn muốn né tránh sự thật), thanh niên không muốn vào đảng. Đặc biệt là vấn đề mà anh Hoàng đề cập một cách tế nhị nhưng lại là nỗi đau lớn. Không chỉ là xót xa ngậm ngùi như Hoàng nói. Đó là vấn đề tụt hậu, suy đồi toàn diện của đất nước, của đảng cầm quyền, của chế độ xã hội chủ nghĩa, mà ai cũng thấy, ngay cả số người vẫn tìm cách lấp liếm để lừa mình và lừa ngươi!
Hoàng rất khôn khéo, muốn làm cho mọi người liên tưởng để so sánh Việt Nam với Hàn Quốc. Từ những năm 60 của thế kỷ trước, họ cùng ta một trình độ. Ở bên ấy có một bất hạnh là không có đảng cộng sản lãnh đạo. Nhưng chỉ sau ba, bốn thập niên họ bứt phá lên trở thành một cường quốc kinh tế có văn hóa khoa học kỹ thuật tiên tiến, nhân văn. Họ trở thành liền anh liền chị của chúng ta. Còn chúng ta sau 45 năm thực hiện di chúc, dân vẫn nghèo, nước vẫn yếu,thân phận nông dân, công nhân vãn là kẻ làm thuê, làm mướn, Hoàng bảo là làm ô sin. Còn dân họ đều trở thành ông chủ, nhà quản lý.
Như vậy là vì Dân không biết đàng làm theo di chúc, hay vì Đảng đã trở nên suy đồi, lạc hậu cả về đường lối, cả về hệ thống tổ chức, cả về nhân cách của con người, hay vì cụ để lại di chúc chưa thât đến nơi đên chốn? Vì thế mà có cái gợi ý khá tế nhị của ban Tuyên Giáo Trung Ương. Chẳng hạn như cụ bảo Đảng phải có kế hoạch thật tốt. Nhưng cứ kế hoạch hóa thật tốt, cải tạo công thương thật tốt, hợp tác hóa nông nghiệp thật tốt, chuyên chính thật tốt, tiến nhanh tiến mạnh thật tốt lên chủ nghĩa xã hội, thì kết quả như hiên nay là đương nhiên. Ngay cả phong trào cộng sản quốc tế phải đoàn kết có lý có tình, nên mấy ông Linh, Mười, Anh, Đồng trước bước ngoặc lịch sử lại cứ nhắm mắt đi theo vết xe đã đổ, ôm chầm lấy bá quyền đại Hán coi đó là quốc tế vô sản, nên đã trả giá đắt cho đến hôm nay!
Giá như hồi ấy cụ đừng bắt chước vua chúa để lại di chiếu, mà học cách làm của nhiều nhà chính trị, nhà văn hóa, nghiền ngẫm tổng kết cuộc đời của mình, cái gì được, cái gì chưa được, để lại một áng văn có lý luận, có thực tiễn, có cả dự báo tương lai. (Cái dự báo tương lai của cụ về quốc tế vô sản rõ ràng là rất sai). Có thể cụ không phải nhà lý luận, nhà tư tưởng, nhưng như hồi 45, 46 quy tụ được những trí tuệ của đất nước cụ đã có nhiều tư duy có giá trị. Giá như cụ nói được thế nào là “hư hỏng cũ kỹ”. Hư hỏng về nhân cách về quyền uy, về tổ chức…, cũ kỹ về lý luận, về đường lối, về mô hình phát triển. Giá như đã có một nhóm trí tuệ mới xung quanh cụ, và chính cụ cũng vượt lên, siêu việt lên vượt qua tâm thức “xô viết”, mao ít, vượt qua cả cái bóng đè Lê Duẫn, vượt qua được cả âm mưu biến cụ thành cha già thần tượng.
Ôi! Chữ Nếu. Với mi ta có thể nhét cả châu thành Ba lê vào một chiếc lọ nhỏ./.
Bản Di chúc của Hố CHÓ Minh lại được tên phản chủ Ruẫn Hô phó thự !
Có ai còn nhớ chăng ai ? Thiệt là quả báo ngay đơ ! Thằng Lê Ruẫn dân
trọ trẹ đã được trọ trẹ Hố chó Minh nâng đỡ cùng mình, thế mà ngày kia….
Số là, cái zụ đấu tố cải cách ruộng đất, đã được Chó Minh… vui lòng giao
cho tên Bắc Kỳ thân Tàu thi hành, là chú Trường Chính…cùng quê Dâm !
Sau khi máu đổ thành suối, xương phơi sân đình…thì Chó Minh ra lệnh
cho sửa sai, ăn năn hối cải… đổ tất cả tội lỗi lên đầu Chường Trinh!
Cái tà ý Nghệ Tịnh trọ trẹ CHÓ Minh, là để trọ trẹ Duẫn làm…thế tử thay
mình… Nào ngờ thằng Ruẫn Hô giữa đường theo Nga mà hại cáo Hồ…
Cả hai tên Cáo Hồ và Ruẫn Hô đều bị nạn, mỗi tên một cách. Riêng Ruẫn
kèm chặt cáo Già viết lách lăng nhăng, trong bụi gai chờ …chết đúng vào
ngày quất khánh 2-9-1969 ! Ô hô ai tai…Ủa, sao chết trùng 2-9 vậy cà ?
Đọc qua bản di chúc người ta lại càng thêm tin tưởng rằng Hồ chí minh là một người Tàu gốc Hẹ, do tình báo Hoa Nam cài vào trong đảng CSVN. Ngoài tiếng Việt viết không rành lại còn những chi tiết đáng chú y’ như sau. Gần chết mà Hồ chí minh vẫn không hề nhắc đến cha mẹ ông bà tổ tiên VN, gia đình giòng tộc, lại chỉ đòi đi gặp mấy “ông Tây”. Các cụ thời chống Pháp còn mặc áo dài khăn đóng, y phục kiểu VN, còn có ai bao giờ thấy Hồ chí minh mặc quốc phục theo kiểu VN hay chỉ thích mặc áo đại cán, y phục theo kiểu Tàu. Lòng trung thành của Hồ chí minh đối với Stalin và Mao còn hơn cả chó. Làm chủ mà kiếm được loài chó giống như Hồ chí minh này thì sung sướng biết bao.
Trích: “Giá như đã có một nhóm trí tuệ mới xung quanh cụ, và chính cụ cũng vượt lên, siêu việt lên vượt qua tâm thức “xô viết”, mao ít”
Tốt hơn hết là cho dân tự do tư tưởng để có toàn dân trí tuệ thay vì một nhóm trí tuệ xung quanh cụ.
Để cho mọi người tự do phát biểu tư tưởng, suy nghĩ của mình, cụ nào không cập nhật hóa được tư tưởng thì xin cụ lùi lại nhường chỗ cho người có tư tưởng khá hơn tiến lên.
Trong mỗi người chúng ta, ai cũng có lúc nào đó thần tượng một hoặc đôi người nào đó một cách mãnh liệt, nhất là giai đoạn còn ấu nhi. Thường thì ta thần tượng Cha hoặc Mẹ hoặc anh chị hoàn toàn, họ không thể nào sai được, mỗi lời nói, nháy mắt, nhướng mày là cái mà ta muốn làm y như thế, ta thấy ta nhỏ bé, tí hon, hoàn toàn bé bỏng và bất lực trong sự hiện diện của những người ấy, và cả khi không có họ.
Hồ Chí Minh đối với Stalin và Mao là như thế.
_” Cách đây bốn, năm mươi năm, Việt Nam và Hàn Quốc có trình độ phát triển tương đương…”
Đồng chí Vũ Ngọc Hoàng nói thế không sợ làm phật lòng quan Đóc -tưa Lại Mạnh Cường sao ? Trước khi hạ bút viết điều gì thì đồng chí cũng phải nên đọc “phản biện” của quan Đóc -tưa để dựa đấy mà làm “tư liệu” chứ !
Hồ chí Minh:“Ai đó thì có thể sai, chứ đồng chí Stalin và đồng chí Mao Trạch Ðông thì không thể sai được.”
Trong điện văn gởi đảng Cộng Sản Trung Quốc sau hội nghị đảng lần thứ hai tháng 3 năm 1951 , Hồ chí Minh viết: “Đảng Lao động Việt Nam nguyện noi gương anh dũng Đảng Cộng sản Trung Quốc, học tập tư tưởng Mao Trạch Đông, tư tưởng lãnh đạo nhân dân Trung Quốc trên con đường độc lập và tự chủ”.
Mao trạch Đông là ai ?
” Tân Hoa Xã: Mao Trạch Đông chỉ đạo đánh chiếm Hoàng Sa năm 1974″ – 14/08/2012- BBC :
Theo Tân Hoa Xã, năm 1974 Mao Trạch Đông, Chu Ân Lai, Diệp Kiếm Anh, Đặng Tiểu Bình đã nhóm họp bàn mưu đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam mà hiện nay giới truyền thông nhà nước Trung Quốc vẫn đang bóp méo sự thật lịch sử với tên gọi “cuộc chiến phản kích tự vệ trên biển”?!
Lúc này Mao Trạch Đông đã 81 tuổi, ông ta cũng tự thấy sức khỏe yếu hơn trước nhưng theo Tân Hoa Xã, đầu óc vẫn còn tỉnh táo và chính Mao Trạch Đông là người ra quyết định đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa.
Hồ chí Minh:“Ai đó thì có thể sai, chứ đồng chí Stalin và đồng chí Mao Trạch Ðông thì không thể sai được.”
Stalin là ai ?
BBC- 10 tháng 5, 2010
Ông Medvedev nói về ‘tội ác của Stalin’
Trong kỷ niệm 65 năm chiến thắng chống phát xít, Tổng thống Nga Medvedev nói ‘tội ác của Stalin là không thể biện minh được’ và cho rằng thắng lợi là nhờ hy sinh to lớn của nhân dân.
Trong dịp kỷ niệm lớn tại Moscow với sự tham gia của nhiều quan khách quốc tế từ Tây Âu và có cả Trung Quốc và Việt Nam, phát biểu của Tổng thống được cho là một nỗ lực mạnh mẽ nhận diện lại lịch sử thời Liên Xô.
Trong bài trả lời phỏng vấn báo Izvestia hai hôm trước ngày lễ tại Hồng trường ngày 9 tháng 5 vừa qua, ông Dmitry Medvedev nói rằng dù từng cá nhân có quyền đánh giá khác nhau về Stalin, quan điểm của nhà nước Nga nay cho rằng Stalin “là nhà độc tài đã phạm các tội ác chống nhân dân”.
Nhân dân và sự thật
Ông Medvedev cũng nhắc đến tội ác của công an Liên Xô trong vụ thảm sát các tù binh Ba Lan tại rừng Katyn năm 1940, và cho rằng đây là “trang đen tối của lịch sử”.
Trong nhiều năm thời Liên Xô, vụ Katyn bị cấm nói đến ở toàn vùng Đông Âu dưới quyền Moscow, và vai trò của Stalin cho đến gần đây vẫn được cho là ‘công nhiều hơn tội”.
Tổng thống Medvedev, người có cha chiến đấu trong Hồng quân Liên Xô nói rằng:
“Chiến tranh Vệ quốc Vĩ đại là chiến thắng của nhân dân, và cả Stalin hay các tướng lĩnh cũng không làm những gì quan trọng hơn điều họ đã làm được. Đúng là họ có vai trò rất nghiêm túc nhưng chính nhân dân đã làm nên chiến thắng bằng hy sinh vĩ đại, bằng vô số sinh mạng.”
Điều quan trọng hơn, ông Medvedev nói về việc không ai muốn phục hồi chủ nghĩa Stalin:
Dù có nhiều người ngưỡng mộ ông ta, không ai nói về việc để chủ nghĩa Stalin phục sinh.
Trước đó, ông Medvedev đã ra lệnh mở kho hồ sơ liên quan đến vụ giết 22 nghìn sĩ quan Ba Lan tại Katyn và gọi “đây là một trang sử rất đen tối”.
Tổng thống Nga thừa nhận “chúng ta đã để cho lịch sử bị bóp méo” và hứa sẽ để sự thật được “trình bày ra trước nhân dân”.
Ngày Về Của Chí Phèo
Ngày hôm nay bảy mươi năm về trước
Gã Chí Phèo xưa bỏ nước ra đi
Đã được chủ Mao, chúa Sít đưa về
Trong đám rước giăng đầy cờ liềm búa.
Tên du thủ nay trở thành lãnh chúa
Quan thầy giao cai quản nước An Nam
Nhờ công lao phò quốc tế đệ tam
Gieo mầm loạn ở vùng Đông Nam Á.
Trên khán đài hắn ca bài con cá
Hứa hoảng hứa tiều dân chủ tự do
Lời tuyên ngôn dân thích thú reo hò
Muôn năm chủ tịt Hồ chí Min đại vỹ!
Hắn cao hứng nhớ các cô bồ nhí
Tưởng đồng bào là Tăng Tuyết, Trưng Nông
Giở giọng điệu dê xồm ra ve vãn
“Tôi nói đồng bào nghe rõ không?”
Họ đâu biết hắn là tên thổ phỉ
Cù bất cù bơ, lộn giống lạc loài
Bỏ mẹ từ cha, hại nước phản nòi
Bu chân giặc làm côn đồ quốc tế.
Khi trong nước đã chín muồi tình thế
Hắn trở về theo chỉ đạo Nga Hoa
Chớp thời cơ cướp được mảnh sơn hà
Làm mắt xích cho Cộng tà chủ nghĩa.
Những gì hắn làm vô cùng độc địa
Và hoàn toàn trái ngược với tuyên ngôn
Một đảng độc quyền, xão trá, du côn
Một dân tộc đoạ đày sau bức màn sắt.
Rồi đấu tố đến long trời lở đất
Hắn làm theo mệnh lệnh của Tàu Nga
Nhằm tiêu diệt những con người yêu nước
Dọn đường cho Cộng sản hoá quê cha.
Rồi cuộc chiến tranh nồi da nấu thit
Hắn tiêu xài thây bốn triệu sinh linh
Làm phân bón cái đại đồng chủ nghĩa
Và đời đời toàn trị đảng “quang vinh.”
Ngày hôm nay sẽ đi vào sử sách
Muôn ngàn năm cho hậu thế chung soi
Năm một chín bốn lăm, ngày hai tháng chín
Một Chí Phèo bạo chúa đã lên ngôi…
Phan Huy MPH
http://fdfvn.wordpress.com
“Cách đây bốn, năm mươi năm, Việt Nam và Hàn Quốc có trình độ phát triển tương đương “. Trích .
Chớ có mập mờ , Việt Nam nào ?
***Theo tiến sĩ Trần Đăng Hồng , vào thời điểm 60 , Miền Nam USD $223, Miền Bắc USD $73, Nam Hàn USD $155 , Thái Lan USD$101 , Tàu cộng USD $92 …
*** Trong cuốn sách Tôi Bỏ Đảng, tác giả Hoàng Hữu Quýnh kể lại: Tại Hà-nội , trong đợt thanh niên làm nhiệm vụ kiểm tra nếp sống thời chiến, trong vòng một đêm bắt được hơn 400 cô gái làm đĩ, phần lớn là người các tỉnh lân cận Hà-nội.”
Sang trang sau ông viết: “Thành, bạn tôi đã kể cho tôi nghe tại thành phố Nam Định, những bé gái chỉ 13, 14 tuổi đã lang thang ở vườn hoa bến tầu. Mỗi lần thấy người đi qua các em gọi lại. “Chú ơi, chú chơi cháu đi. Chú muốn Tam Đảo hay Điện Biên tùy ý chú “ .
***Sau 30/4/75, tiến sĩ CS Lê Hiễn Dương -nguyên Hiệu Trưởng Ðại Học Ðồng Tháp – được cử vào Nam công tác . Và ông thuật lại như sau:
… chúng tôi được đưa về công tác tại trường trung học sư phạm Ðồng Tháp ngay tại trung tâm của thị trấn Cao Lãnh, và tại đây, trong suốt nhiều năm liền chúng tôi được bố trí ở tại khách sạn Thiên Lợi mà chính quyền cách mạng đã tịch biên từ tên “tư sản” Thiên Lợi… Chúng tôi đi từ choáng ngợp này đến choáng ngợp khác, bởi đây là lần đầu tiên chúng tôi biết được thế nào là “khách sạn”, biết được thế nào là lavabo là toilet tự xả nước, bởi cả thành phố Vinh, cả tỉnh Nghệ An chúng tôi hay thậm chí cả miền Bắc XHCN lúc bấy giờ là không có, chỉ sử dụng hố xí lộ thiên, để còn dùng nguồn “phân Bắc” này để canh tác, để tăng gia sản xuất theo sáng kiến kinh nghiệm “cấp nhà nước” của đại tướng Nguyễn Chí Thanh mà được bác Hồ khen thưởng . Thậm chí ở xã Hưng Lĩnh, Hưng Nguyên quê tôi lúc bấy giờ còn có cả những vụ án các tập đoàn viên, các hợp tác xã viên “can tội trộm cắp” phân bắc từ các hố xí của láng giềng để nộp cho hợp tác xã…
” Cách đây bốn, năm mươi năm, Việt Nam và Hàn Quốc có trình độ phát triển tương đương.” !!!
“Hàn quốc” đây ,chắc là tác giả muốn nói đến Nam Hàn ,chớ không phải Bắc Hàn .
“Trình độ phát triển ” của Bắc Việt làm sao mà tương đương với Nam Hàn (Đại Hàn ) cho được . Trình
độ phát triển của miền Bắc XHCN và cả toàn nước VN sau năm 1975 hoàn toàn đi sau Đại Hàn trên tất cả
các lãnh vực .
Vẹm lúc nào cũng trí trá cả !