Tổng thống Thiệu triệt thoái Quân đoàn Hai
Gần đây trong một cuộc tiếp xúc riêng với cựu Đại Tá Lê Khắc Lý, Tham mưu trưởng Quân đoàn 2, Đại tá cho tôi biết đã có rất nhiều người hỏi ông: “Có phải TT Thiệu rút bỏ Quân đoàn 2 tại Pleiku giữa tháng 3-1975, giả vờ thua chạy để tháu cáy Mỹ, khiến cho Mỹ sót ruột phải nhẩy vào?”
Cách đây khoảng nửa năm, trong một lần tiếp xúc khác Đại tá có nói ông nghi ngờ TT Thiệu rút bỏ Cao nguyên để tháu cáy Mỹ nhưng thất bại và ông có gợi ý tôi viết về chủ đề này.
Đại Tá Lê Khắc Lý nói ông đã tốt nghiệp Trường Cao Ðẳng Quốc Phòng khóa 4 năm 1972 và đã đi học ở Mỹ nhiều lần, lớp học cao nhất là “Trường Ðại Học Chỉ Huy và Tham Mưu Lục Quân Hoa Kỳ” tại Fort Leavenworth, Kansas (US Army Command and General Staff College). Chính tại trường Chỉ Huy và Tham Mưu Command and General Staff College này, ông đã học nguyên tắc chiến thuật (tactical) căn bản ngoài chiến trường là luôn luôn chiếm giữ “high ground” (vùng cao) để chế ngự các vùng đất chung quanh. Nhưng khi giảng, “thầy” cũng có nói nguyên tắc này cũng áp dụng cho “chiến lược” (strategy) nữa. Trong trường hợp Quân đoàn 2 của ta hồi 1975, ông nghĩ là đúng với nguyên tắc này. Ông cho rằng quyết định bỏ cao nguyên của ông Thiệu là sai lầm. Rôi từ vùng đất thấp là vùng duyên hải sẽ đánh ngược lên để gọi là “tái chiếm Ban Mê Thuột” là chuyện quá khó nếu không nói là “không tưởng.
Tóm lại TT Thiệu đã sai lầm về chiến thuật chiến lược khi ban lệnh lui binh xuống đồng bằng duyên hải để từ đó lên tái chiếm Ban Mê Thuột.
Trên thực tế nhiều người cũng đã nghi ngờ ông Thiệu tháu cáy Mỹ cho rút bỏ Cao nguyên. Khoảng năm 1975,1976 khi chúng tôi ở trong trại tù CS, có một anh bạn tù tin rằng ông Thiệu giả vờ thua chạy đưa tới sụp đổ, thua luôn cuộc chiến.
Sơ lược tái phối trí
Trước hết tôi xin sơ lược về cuộc triệt thoái lịch sử này, dựa theo tài liệu, lời kể của ký giả Phạm Huấn, Nguyễn Đức Phương, các vị Tướng lãnh Cao Văn Viên, Hoàng Lạc, có tham khảo thêm tài liệu phía Cộng Sản. Như chúng ta đều biết, cuộc lui binh này đã bị thất bại nặng, nó là khúc quành quan trọng nhất trong cuộc chiến tranh VN giai đọan cuối. Người ta kết án TT Thiệu đã làm sụp đổ cả hai Quân khu 1 và 2, kế đó sụp đổ miền nam.
Sau ngày Ký Hiệp định Paris 27-1-1973, Quốc hội cắt giảm quân viện mỗi năm khoảng 50% khiến cho miền nam VN lâm vào tình trạng thiếu thốn trầm trọng về hỏa lực, tiếp liệu đạn dược.
Ngày 11-3-1975, Tổng thống Thiệu bàn luận tình hình với Thủ tướng Trần Thiện Khiêm, Đại Tướng Cao Văn Viên, Trung Tướng Đặng Văn Quang. Ông Thiệu cho biết với khả năng hiện có Quân đội VNCH không thể bảo vệ tất cả lãnh thổ, nên phải tái phối trí lực lượng để bảo vệ những vùng đông dân trù phú, quan trọng nhất là Vùng 3 và Vùng 4. Ông Thiệu không lạc quan về Vùng 1 và Vùng 2. Tại vùng 2, Ban Mê Thuột quan trọng sẽ phải chiếm lại, miền duyên hải Vùng 2 giữ được phần nào hay phần nấy.
Ngày 12-3-1975 ngân khoản 300 triệu quân viện bổ túc đã bị Quốc hội Mỹ bác bỏ, ngoài ra họ cũng không chuẩn chi cho năm tới, nghĩa là từ náy sẽ không cho một xu viện trợ nào. Tin sét đánh đã khiến TT Thiệu bị mất tinh thần khiến ông quả quyết tái phối trí.
Ngày 13-3-1975 mất Ban Mê Thuột, hôm sau ông Thiệu bay ra Cam Ranh mở phiên họp cao cấp quân sự, có mặt các Tướng Trần Thiện Khiêm, Đặng Văn Quang, Cao Văn Viên, Phạm Văn Phú, Tư lệnh vùng 2 . Phạm Huấn ghi lại theo lời kể của Tướng Phú: Tổng thống Thiệu cho biết Quốc hội Mỹ cắt quân viện, hủy bỏ những cam kết yểm trợ không lực, lãnh thổ phòng thủ quá rộng nên ta phải tái phối trí lực lượng. Ông cho biết Tướng Phú Tư lệnh Quân đoàn 2 phải rút quân bỏ Pleiku-Kontum về duyên hải, Nha Trang sau đó sẽ hành quân tái chiếm Ban Mê Thuột. Tại Quân khu 2, VNCH chỉ có 2 Sư đoàn bộ binh (22, 23) và 7 liên đoàn Biệt động quân trong khi BV có 5 sư đoàn bộ binh và 4 trung đoàn độc lập ( theo tài liệu CS).
Tướng Phú xin ở lại tử thủ nhưng Tổng thống Thiệu bác bỏ, ông còn cho biết Tướng Phú phải dấu không được cho địa phương, các Tỉnh trưởng Quận trưởng biết, họ phải ở lại chiến đấu. Các vị Tướng lãnh không có ai phản đối trừ Tướng Phú xin ở lại tử thủ. Về buổi họp này Tướng BV Văn Tiến Dũng ghi lời khai của Chuẩn tướng Phạm duy Tất cũng gần giống như vậy, ông Cao Văn Viên cũng ghi lại chi tiết buổi họp cũng gần giống như lời Phạm Huấn.
Trong buổi thảo luận ông Cao Văn Viên cho biết đường quốc lộ 21 về Nha Trang không thể xử dụng được vì đường 14 từ Pleiku tới Ban Mê Thuột đã bị BV cắt, đường 19 nối Pleiku với Qui nhơn Cộng quân đóng chốt nhiều nơi, đèo An Khê bị cắt ở hai phía đông tây, ngoài đường số 7 xuống Tuy Hòa không còn đường nào khác. Đường số 7 tuy tạo được yếu tố bất ngờ nhưng là con đường bỏ hoang cầu cống hư hỏng.
Kế hoạch được hợp thức hoá và giữ bí mật cho tới giờ phút chót. Kế hoạch của Tướng Phú là Liên đoàn 20 công binh chiến đấu đi trước mở đường , thiết giáp đi theo các đoàn xe để bảo vệ, hai liên đoàn Biệt động quân và thiết giáp đi bọc hậu đoàn quân di tản.
Ngày 16-3-1975 đoàn xe bắt đầu rời Pleiku gồm các đơn vị quân cụ, đạn dược, pháo binh, khoảng 200 xe. Tướng Phú và bộ tư lệnh đi trực thăng về Nha Trang, Chuẩn Tướng Phạm Duy Tất lo đôn đốc cuộc di tản, mỗi ngày một đoàn xe khoảng 200 hay 250 chiếc, ngày đầu êm xuôi vì bất ngờ.
Ngày hôm sau 17-3-1975 các đơn vị pháo binh còn lại, công binh, quân y, tổng cộng chừng 250 xe. Khi ấy dân chúng, gia đình binh sĩ chạy ùa theo, làm náo loạn gây trở ngại cho cuộc triệt thoái.
Ngày 18-3 Bộ chỉ huy và ban tham mưu Quân đoàn về tới Hậu Bổn, Phú Bổn, các đoàn xe từ ba ngày trước kẹt lại đây, đoạn đường từ Hậu Bổn về Tuy Hoà chưa giao thông được vì công binh chưa làm xong cầu qua sông Ae Pha. Tối ấy Việt Cộng đuổi theo pháo kích dữ dội gây thiệt hại hầu hết chiến xa và trọng pháo tại đây. Sư đoàn 320 BV đóng tại Buôn Hô, Ban Mê Thuột được lệnh đuổi theo đoàn xe triệt thoái từ 16-3 đến 18-3-1975 vào Phú Bổn rồi tiếp tục đánh phá tới Củng Sơn. Ngày 19-3 một số lính địa phương quân người Thượng cướp giựt và bỏ hàng ngũ trốn đi gây thêm hỗn loạn. Các liên đoàn Biệt động quân, thiết giáp, bộ binh bị thiệt hại nặng, BV cũng xử dụng các chiến xa đại bác của ta bị bỏ lại để tấn công đoàn triệt thoái.
Đoàn quân rời Hậu Bổn ngày 20-3 nhưng chỉ đi được 20 km thì phải đi chậm lại vì Phú Túc phía trước bị VC chiếm, đoàn quân di tản vừa chống trả vừa tiến. Không quân đến yểm trợ nhưng ném bom nhầm vào đoàn quân gây tử thương gần một tiểu đoàn BĐQ, thiệt hại này lại càng gây thêm rối loạn. Tại Phú túc hỗn loạn diễn ra dữ dội. BV đóng chốt, một tiểu đoàn Địa phương quân và Biệt động quân được giao nhiệm vụ nhổ chốt. Khi đến Củng Sơn cách Tuy Hoà 65 km đoàn di tản phải băng qua sông Ba. Trực thăng CH-47 chở từng đoạn cầu lên sông Ba để ráp, ngày 22-3 cầu ráp xong đoàn di tản qua sông theo hương lộ 436 về Tuy Hoà, vì xe cộ quá đông cầu bị sập chết nhiều người phải sửa chữa thêm lần nữa.
Chặng đường cuối cùng từ đây về Tuy Hoà rất cam go vì có nhiều chốt VC, trời mưa lạnh, VC pháo kích đoàn di tản để cầm chân ta. Tiểu khu Tuy Hoà không còn quân để tiếp viện nên đoàn quân di tản phải tự lo lấy, các binh sĩ tiểu đoàn 34, Liên đoàn 7 BĐQ lều mạng lên tấn công các cứ điểm CS cùng với chiến xa M-113 tiêu diệt chốt địch. Ngày 27-3 sau khi thanh toán chốt cuối cùng đoàn di tản về tới Tuy Hoà buổi tối tổng cộng 300 xe (trong số 1,200 xe) mở đường máu về được Tuy Hoà.
Đường rút quân tỉnh lộ 7 lại gần vị trí đóng quân của Sư đoàn 320 BV tại Buôn Hô, Ban Mê Thuột, họ được lệnh đuổi theo ngày 16-3, chỉ hai ngày là đã đuổi kịp. Ngày 18-3 Cộng quân pháo kích phi trường gây kinh hoàng cho đoàn di tản. Lực lượng chiến xa pháo binh dồn đống tại Phú bổn bị thiệt hại nặng tới 70%.
Các kho quân dụng tại Kontum, Pleiku bỏ ngỏ, tất cả quân dụng, vũ khí trị giá 253 triệu Mỹ Kim lọt vào tay CS. Sự thiệt hại về tinh thần còn to tát hơn nhiều.
Theo Nguyễn Đức Phương trong số 60,000 chủ lực quân chỉ có 20,000 tới được Tuy Hoà, 5 Liên đoàn BĐQ 7,000 người chỉ còn 900 người. Lữ đoàn 2 Thiết Kỵ với trên 100 xe tăng nay chỉ còn 13 chiếc M-113.
Ông Cao Văn Viên nói ít nhất 75% lực lượng, khả năng tác chiến của Quân đoàn 2 gồm Sư đoàn 23 BB, BĐQ, Thiết giáp, Pháo binh, Công binh… bị hủy hoại trong vòng có 10 ngày. Kế hoạch tái chiếm Ban Mê Thuột không thể thực hiện được vì không còn quân.
Tái phối trí lực lượng có mục đích co cụm lại vì không đủ lực lượng trải rộng toàn lãnh thổ.
Những nguyên do thất bại chính của cuộc di tản có thể gồm:
-Di tản quá gấp rút, cả một quân đoàn quá đông đảo, đường xá bị tràn ngập xe cộ và người chạy loạn.
-Đường số 7 bị bỏ hoang, cầu cống hư hỏng khiến cho cuộc di tản bị ngừng trệ.
-Dân chúng di tản làm náo loạn mất tinh thần quân đội
-Thiếu chuẩn bị, không lập kế hoạch lui binh vì quá gấp rút
Thực ra cuộc di tản thất bại nặng nề vì xui xẻo, đường di tản lại gần với vị trí đóng quân của Sư đoàn 320 CSBV tại Buôn Hô. Tối 16-3 Văn Tiến Dũng đã điều động, đốc thúc đạo quân này đuổi theo, hai hôm sau họ bắt kịp đoàn di tản tại Phú Bổn và đã pháo kích gây thiệt hại nặng cho ta về thiết giáp, pháo binh. Sự thất bại chứng tỏ ta không có tin tình báo chính xác về vị trí các đơn vị Cộng quân.
Ngoài ra theo lời kể của một một nhân dân tự vệ cùng gia đình từ Kontum di tản trên đường số 7, anh thanh niên này cho biết Pleiku di tản trước nên phần nhiều dân quân đã chạy thoát khỏi cuộc truy kích của Cộng quân. Người dân Kontum ở phía bắc, cách Pleiku 40 cây số khi biết Pleiku di tản thì cũng ùa chạy theo, vì chạy sau họ bị VC đuổi kịp pháo kích dữ dội. Khi ấy đoàn xe dân quân dồn đống dưới một vùng đất trũng. Đạn pháo khiến bụi bay mù mịt, không ai thấy ai chỉ thấy tiếng đạn nổ ấm ầm ghê rợn, người chết vì pháo kích, người bị xe cán nằm la liệt. Theo lời nhân chứng này dân chết rất nhiều, lính chết ít vì họ lanh lợi hơn, biết tránh đạn, nạn nhân đa số là dân Kontum . Ký giả chiến trường Phạm Huấn mô tả đây là một hành lang máu.
Giả thuyết
Ngoài những nghi ngờ của Đại Tá Lê Khắc Lý, Tham mưu trưởng Quân đoàn 2 kể trên tôi xin góp ý thêm về giả thuyết này.
Như chúng ta đã thấy, ông Thiệu lệnh cho cả một đại đơn vị (60 ngàn người) hành quân từ Pleiku xuống Tuy Hòa phía đông , rồi từ Tuy Hòa xuống Nha Trang phía nam, rồi lại từ đó lên tái chiếm Ban Mê Thuột ở phía tây. Chặng đường hành quân hình chữ U rất dài và tốn kém nhiên liệu trong khi ta đang kiệt quệ về tiếp liệu. Kế hoạch không logic lại viển vông cho thấy ông Thiệu có mục đích tháu cáy, giả vờ thua chạy hơn là mục đích quân sự. Việc tái chiếm Ban Mê Thuột theo kế hoạch của ông rất gay go và khó thực hiện trong khi ta đang thiếu thốn về mọi mặt.
Ngoài ra tôi nghĩ ông Thiệu rất chủ quan, ông vẫn tin người Mỹ không thể bỏ Đông Dương. Hạ tuần tháng 10-1972 Tiến sĩ Kissinger sang Sài Gòn thuyết trình cho ông Thiệu biết BV đã nhượng bộ những đòi hỏi chính mà họ đã dai dẳng đòi từ mấy năm qua: Không đòi lật đổ Thiệu, không có Liên Hiệp, Hội đồng hòa giải chỉ hữu danh vô thực… nhưng có điều họ không chịu rút về Bắc. Kissinger tưởng là ộng Thiệu sẽ đồng ý ký bản Dự thảo đã soạn chung với phía BV ngày 9-10-1972, dự định ký 25-10, trước bầu cử Mỹ (7-11-1972). Ông Thiệu chống đối bản dự thảo và chỉ trích Kissinger. Nixon khuyên Kissinger không nên ép Thiệu vì Nixon không muốn Hiệp định được ký trước bầu cử, qua thăm dò Nixon biết chắc sẽ tái đăc cử nhiệm kỳ hai.
Tháng sau 11-1972 và cả tháng 12 ông Thiệu mở chiến dịch trên báo chí đài phát thanh lên án Kissinger và cả Nixon ép VNCH ký bản Hiệp định bất bình đẳng, mục đích để vận động cánh tả, diều hâu bên Mỹ áp lực hành pháp không được ép VNCH . Theo TT Nixon (No More Vietnams trang 152), nếu đòi điều kiện BV rút quân sẽ không có Hiệp định, Hà Nội sẽ không chịu ký. Đó là một điều nguy hiểm, nếu VNCH gây trở ngại hòa bình thì Quốc hội thù nghịch sẽ ra tay giải quyết, họ sẽ ra luật chấm dứt chiến tranh, cắt viện trợ miền Nam, thực hiện rút hết quân để đánh đổi lấy tù binh Mỹ.
Người Mỹ coi việc lấy 580 người tù binh là quan trọng vào hàng đầu, dĩ nhiên đứng trên cả sự sống còn của Đông Dương, TT Nixon, Kissinger, Tướng Haig.. và các nhà học giả nghiên cứu về chiến tranh VN đều nói thế. Cuối tháng 11, ông Thiệu quảng bá tin TT Nixon gửi hậu thư cho Thiệu bắt phải ký Hiệp định Paris mục đích vận động phe diều hâu bên Mỹ ủng hộ miền Nam VN.
“Sài Gòn như nghĩ rằng chuyện tối hậu thư sẽ khiến cánh hữu áp lực tòa Bạch Ốc không bỏ rơi một đồng minh đang bị CS bao vây đe dọa. Nhưng thực ra đó là sự đánh giá sai lầm lớn, câu chuyện không được chú ý tới”
(Saigon apparently assumed that an “ultimatum” story would encourage America’s right wing to apply pressure on the White House not to abandon a beleaguered ally threatened by Communism. It turned out to be a gross and embarrassing overestimation. The Story caused barely a ripple – Marvin Kalb, Bernard Kalb, Kissinger- p. 405).
Từ TT Nixon tới Kissinger, Tướng Haig tới Đại Sứ Bunker đều nhắc nhở cho ông Thiệu biết đừng hy vọng gì vào sự ủng hộ tại chính trường Mỹ, nay diều hâu đã đổi lông đổi cánh biến thành bồ cu hết, Quốc hội thù nghịch chỉ tìm cách xiết cổ Đông Dương. Tại nước Mỹ nay số người còn ủng hộ chiến tranh Đông Dương chỉ còn đếm trên đầu ngón tay trước hết TT Nixon, Kissinger, Tướng Haig và một số phụ tá của Tổng thống và của Kissinger. Người dân và Quốc hội đã quá chán ngấy cuộc chiến sa lầy đến tận cổ. Mặc dù hành pháp Mỹ nhắc nhở TT Thiệu nhưng ông vẫn không tin, ông vẫn chủ quan cho rằng Mỹ không dám bỏ miền Nam, nơi đây vẫn là tiền đồn chống Cộng.
Vì quá chủ quan nên tháng 3-1975 ông đã sai lầm tháu cáy giả vờ thua chạy để Mỹ xót ruột nhẩy vào. Trên đây chỉ là những giả thuyết về việc Tổng thống Thiệu tháu cáy người bạn đồng minh.
Kết Luận
Tuy nhiên không có nghĩa là TT Thiệu tháu cáy sai lầm làm sụp đổ Quân đoàn 2 đưa tới sụp đổ miền Nam. Thực ra sự sai lầm của ông chỉ làm cho miền Nam sụp đổ nhanh hơn dự kiến. Nếu TT Thiệu không thực hiện tái phối trí và để Tướng Phú tử thủ tại Pleiku, chính ông Tướng này đã nói nếu được tiếp viện có thể giữ được một tháng nhưng đó chỉ là hy vọng chủ quan trong khi đạn dược tiếp liệu miền Nam đang lâm vào tình trạng kiệt quệ. Sự sụp đổ cả hai Quân đoàn 1, 2 và cả miền Nam tháng 4-1975, một phần vì sự sai lầm của TT Thiệu và nhất là do hỏa lực yếu kém của ta trước áp lực mạnh, đông đảo của đối phương. Người ta thường nói vì ông Thiệu sai lầm triệt thoái Cao nguyên mà mất nước hoặc nói vì ông Dương Văn Minh đầu hàng CS mà mất miền Nam, vấn đề không đơn giản như thế.
Xin nói sơ về thực trạng bi đát này do hậu quả của việc Hoa kỳ cắt giảm quân viện năm 1974, 75.
-Trước hết trang 92 Cuốn Những Ngày Cuối của VNCH, ông Cao Văn Viên cho biết trong tháng 2-1975 tồn kho đạn dược của tất cả các loại súng lớn, súng nhỏ chỉ còn đủ xài 30 ngày.
-Trước đó hai tháng sau khi Cộng quân chiếm Phước Long ngày 7-1-1975, vài tuần sau vào ngày 24 và 25-1-1975, TT Thiệu gửi thư cầu cứu TT Ford về tình trạng nguy khốn của VNCH. Bức thư này được Tiến sĩ Kissinger nói tới trong Years of Renewal trang 490 như sau.
“Ông Thiệu diễn tả cuộc tấn công này của địch rất qui mô hùng hậu bằng hỏa lực mạnh và thiết giáp. Trái lại quân đội miền nam VN đã phải đếm từng viên đạn pháo để tiết kiệm để còn đạn xử dụng”
(He described the intensity of the North Vietnamese attacks, backed by the “massive application of fire power and armor”. By contrast, the South Vietnamese troops “had to count every single shell they fired in order to make the ammunition last)”.
-Theo Kissinger tháng 1-1975 báo Học tập cùa CS viết về tình trạng khó khăn của VNCH.
“Hỏa lực và sự di động của quân Ngụy giảm mạnh trong quí ba 1974, hỏa lực pháo binh hàng tháng của quân Ngụy giảm ba phần tư (3/4) so với 1973. Số phi vụ chiến thuật hàng ngày của Ngụy giảm chỉ còn một phần năm (1/5) so với năm 1972. Số máy bay Ngụy so với thời ký chiến tranh trước đây giảm 70%, trực thăng giảm 80%…Kho bom đạn Ngụy giảm mạnh và gặp nhiều khó khăn về tiếp liệu, bảo trì, sửa chữa các loại máy bay, xe tăng, tầu thuyền, vũ khí nặng…
Years of Renewal trang 480
Nhận xét của CS về sự thiếu thốn của quân đội miền Nam cũng gần với các dữ kiện trong cuốn NNCVNCH kể trên của ông Cao Văn Viên trang 86. 87. Từ trang 89 tới trang 94 tác giả đề cập vấn đề đạn dược tiếp liệu, từ tháng 8-1974 tới tháng 2-1975 quân đội ta chỉ xử dụng 19,808 tấn đạn hàng tháng chỉ bằng 27% so với 73,356 tấn dùng hàng tháng trong thời gian trước đó, nghĩa là hỏa lực đã giảm 70%!
Trong khi ấy Hà Nội được CS quốc tế viện trợ dồi dào. Giai đoạn 1969-1972 họ được Nga, Trung Cộng và các nước xã hội chủ nghĩa viện trợ 684,666 tấn vũ khí. Giai đoạn 1972-1975 họ nhận được 649,246 tấn hàng vũ khí, số lượng hàng viện trợ của hai giai đoạn tương đương nhau.(Bản tin của BBC.com ngày 5-10-2006).
Theo Kissinger, Hà nội đã xin được viện trợ của Sô viết tăng gấp bội. Thàng 12- 1974, một viên chức cao cấp Nga viếng Hà Nội lần đầu tiên kể từ sau ngày ký Hiệp định Paris. Tổng tham mưu trưởng Nga Viktor Kulikov tới tham dự họp chiến lược với Bộ chính trị BV, nay họ bãi bỏ hạn chế trước đây. Sô Viết đã chở vũ khí viện trợ quân sự cho Hà Nội tăng gấp 4 lần trong những tháng sau đó. Nga khuyến khích BV gây hấn (Years of Renewal trang 481).
Quân khu 2 diện tích rộng nhất toàn quốc gồm 12 tỉnh chỉ có 2 Sư đoàn bộ binh và 7 Liên đoàn biệt động quân bảo vệ là nơi yếu nhất so với các Quân khu khác nên CS đã chọn để tấn công trước. Sư đoàn 23 chịu trách nhiệm cao nguyên, Sư đoàn 22 bảo vệ vùng duyên hải.
Lực lượng BV tại đây gồm 5 Sư đoàn (10, 320A, 316, 968, 3) và 4 Trung đoàn độc lập (25, 271, 95A, 95B), Trung đoàn đặc công (14, 27), chưa kể các lực lương yểm trợ. Tổng cộng khoảng 6 Sư đoàn bộ binh. (Theo Dương Đình Lập, Trần Minh Cao, Cuộc Tổng Tiến Công Và Nổi Dậy Mùa Xuân 1975, trang 90, 91.)
Như vậy dù ông Thiệu không rút bỏ Cao nguyên và giao cho Tướng Phú tử thủ thì cũng chỉ giữ được một thời gian nào đó, có lẽ không quá một tháng vì như đã nói trên miền Nam đã bị kiệt quệ đạn dược tiếp liệu trước áp lực mạnh và hỏa lực áp đảo của địch.
Tướng Phú nói một câu rất anh hùng, ông xin TT cho ông ở lại giữ đất chiến đấu và chết tại đó, nhưng dù ông có chết tại trận địa cũng không cứu được Quân khu, không cứu được miền Nam mà chỉ kéo dài sự dẫy chết thêm hơn một chút.
Trường hợp Tướng Phú đẩy lui được cuộc tấn công của địch tại Pleiku, Kontum…, sau đó ta lâm vào tình trạng hết đạn VNCH cũng sẽ phải xin viện trợ khấn cấp. Thực tế cho thấy hạ tuần tháng 4-1975, Quốc hội Mỹ đã bác bỏ tất cả các khoản viện trợ cho chiến tranh VN. Đảng Dân chủ đã thắng lớn trong cuộc bầu cử Hạ viện tháng 11-1974, họ chiếm 66.9% Hạ viện, gồm nhiều người mới chủ trương chống chiến tranh tới cùng và bác bỏ tất cả mọi ngân khoản quân viện cho Đông Dương. Trên thực tế tại chính trường Mỹ năm 1975 số người ủng hộ chiến tranh VN chỉ còn vài người: Tướng Weyand, Kissinger và TT Ford. Ngay tại nội bộ Hành pháp, các cố vấn, phụ tá của Tổng thống cũng đã căn ngăn ông đừng can thiệp vào cuộc chiến sa lầy. Quốc hội thù nghịch như ta đã biết thái độ của họ rõ ràng là “Sống chết mặc bay”.
Cựu Đại Tướng Cao văn Viên cho biết
“Nghĩ lại việc đã qua, câu hỏi là miền Nam có sống sót nếu chúng ta không áp dụng kế hoạch tái phối trí lực lượng quân sự hay không. Bây giờ nói thì sự đã rồi, nhưng tác giả tin miền nam có nhiều cơ hội hơn nếu không thực hiện tái phối trí. Tinh thần chiến đấu của quân đội VNCH và nhân dân bị hủy diệt là nguyên nhân trực tiếp của kế hoạch tái phố trí. Không có kế hoạch đó, có lẽ quân đội của chúng ta không tan rã nhanh như vậy. Chúng ta có thể mất đi một phần của sư đoàn 23 BB nhưng tất cả những đơn vị khác vẫn còn nguyên vẹn. Dù lấy được ban Mê Thuột Cộng quân vẫn phải ngừng lại, suy tính kỹ trước khi mở một mặt trận mới ở vùng II. Vùng II vẫn còn Sư đoàn 22BB, cộng thêm với một lực lượng tương đương với 2 sư đoàn bộ binh và hai sư đoàn không quân. Vùng II có đủ quân nhu và tiếp liệu để chiến đấu đến hết mùa khô. Không có kế hoạch tái phối trí, tác giả không nghĩ Cộng Sản có thể thành công, đánh nhanh và chiếm được nhiều đất như họ đã làm ở vùng I. Tình hình quân sự nhân lực của VNCH vẫn gặp những khó khăn dai dẳng như trước khi có quyết định tái phối trí: thiếu thốn về quận viện; không còn nhân lực để lập thêm những đơn vị tổng trừ bị. Nhưng ít ra quân đội VNCH sẽ không tan rã nhanh chóng như khi quyết định tái phối trí được thực hiện”. (Những Ngày Cuối của VNCH, trang 134)
Theo ông Cao Văn Viên sau khi mất Ban Mê Thuột ngày 13-3-1975 lực lượng VNCH tại Quân khu 2 còn tương đối đầy đủ, nếu TT Thiệu không cho rút khỏi Pleiku, Kontum miền Nam sẽ có nhiều cơ hội hơn. Sự thực thì chẳng có cơ hội nào cả vì cuộc bầu cử Hạ viện Mỹ thượng tuần tháng 11-1974 đã là bản án tử hình cho cả Đông Dương. Đảng Dân chủ phản chiến đã chiếm đại đa số tại Hạ viện 66.9%, họ nắm giữ túi tiền, họ nắm giữ sinh mạng của cả Đông Dương. Hạ viện đã hai lần trả lời miền Nam xin viện trợ bổ túc tháng 3-1975 và viện trợ khẩn cấp tháng 4-1975 một cách thẳng thừng “Sống chết mặc bay”.
Tôi xin ngược dòng thời gian một chút để vấn đề được sáng tỏ hơn. TT Nixon thắng cử nhiệm kỳ hai tháng 11-1972 với 60% số phiếu bầu, hơn đối thủ McGovern 18 triệu phiếu phổ thông, 530 phiếu cử tri đoàn. Người ta ủng hộ ông vì ông sắp mang lại hòa bình, nhưng họ chống lại ông vì ông còn tiếp tục ủng hộ cuộc chiến VN. Từ sau Hiệp định Paris đảng đối lập và phản chiến tiếp tục chống Nixon. Sự thực ngay từ sau trận Mậu thân khi số người ủng hộ cuộc chiến tụt thang nhanh chóng, số chống chiến tranh lên cao, khi ấy số phận Đông Dương đã bắt đầu ngắc ngoải. Sang năm 1969 khi Nixon lên nhậm chức Tổng thống phong trào phản chiến càng dữ dội hơn trước. Từ 1969, 70..biểu tình tiến tới giai đoạn bạo động, đổ máu, sinh viên bắn cảnh sát, bắn súng đốt nhà, đập cửa kính, ném bom lớp học (No more Vietnams, trang 126-127). Họ chán ngấy cuộc chiến tranh Đông Dương.
Đứng trước sự chống đối ngày càng mạnh của phong trào phản chiến, họ đòi phải ra khỏi cuộc chiến Đông Dương ngay. TT Nixon và Kissinger, người phụ tá cố tìm lối thoát, mở cuộc tấn công qua biên giới Mên, Lào…rút quân về nước để xoa dịu sự chống đối. Nhưng thực ra tình trạng ngày càng bi đát, mọi cố gắng của Nixon và Kissinger cũng chỉ là giải pháp tạm thời, vá víu, nói khác đi chỉ giúp cho Đông Dương và miền Nam sống thêm ngày nào hay ngày nấy.
Sự ngoan cố của Hà nội đã khiến hòa đàm Paris kéo dài tới bốn năm. Mặc dù Nixon đã dội 20 ngàn tấn bom lên Hà Nội, Hải phòng cuối năm 1972 nhưng ông vẫn phải nhượng bộ BV để cho họ được ở lại miền Nam vì bị Quốc hội thúc ép phải ký. Lập pháp luôn hăm dọa ra luật chấm dứt chiến tranh, cắt viện trợ VNCH để đánh đổi lấy tù binh Mỹ. Trước khi ký Hiệp định, các Trưởng ban tại Quốc hội hứa hẹn tiếp tục viện trợ nhưng ký xong, họ trở mặt cắt giảm viện trợ dần dần và trói tay hành pháp. Tháng 6-1973 Quốc hội ra luật cắt bỏ mọi ngân khoản cho việc oanh tạc cũng như mọi hoạt động quân sự khác tại Đông Dương, có hiệu lực từ 15-8-1973. Họ còn đi xa hơn thế, ngày 7-11-1973 ra luật War Power Act hạn chế quyền Tổng thống, trước khi gửi quân ra ngoại quốc tham chiến, TT phải hỏi Quốc hội.
Trói tay hành pháp bằng các luật mới như trên chưa đủ, người ta sợ Nixon sẽ làm liều, làm ẩu cho ném bom B-52 khi BV vi phạm Hiệp định. Quốc hội thù nghịch và phong trào chống đối tìm cách loại bỏ Nixon vì ông vẫn là trở ngại hòa bình. Mặc dù đã ký Hiệp định ngưng bắn nhưng họ thừa biết Nixon và Kissinger vẫn tiếp tục chiến tranh dưới hình thức cưỡng bách thi hành Hiệp định (to enforce the agreement), trừng trị mọi vi phạm của CS bằng B-52, hai người đã lên kế hoạch nghiền nát BV. Khi Nixon đã mang lại hòa bình, họ chống đối hành pháp mạnh hơn trước, hết chống chiến tranh họ quay ra vụ Watergate từ tháng 4-1973, cho tới ngày 8-8-1974 Nixon phải từ chức. Vài tháng sau, 7-11-1974, họ hả hê kéo nhau vào Hạ Viện, Dân chủ phản chiến từ 242 ghế (55.6%) năm 1972 tăng lên 291ghế (66.9%) năm 1974, Cộng hòa giảm từ 192 ghế (44.2%) năm 1972 xuống còn 144 ghế (33.1%) năm 1974.
Nay những người Dân chủ mới, kiên quyết chống chiến tranh Đông Dương đã vào Hạ Viện, số phận của ba nước Việt Miên Lào đã được quyết định rồi. Họ chống bất cứ khoản viện trợ nào cho cuộc chiến sa lầy. Tháng 3-1975, và tháng 4-1975, hai khoản viện trợ Bổ túc 300 triệu và viện trợ Khẩn cấp 722 triệu của VNCH đã bị bác bỏ không thương tiếc.
Trở lại vấn đề đang bàn trên đây, dù TT Thiệu cho rút khỏi Cao nguyên hay không cũng không tránh khỏi sự sụp đổ sau cùng, không bao giờ miền Nam VN còn hy vọng được Hoa Kỳ cấp viện trợ để tiếp tục chống xâm lăng. Ngay cả TT Nixon cũng không thể quay ngược bánh xe lịch sử, người Mỹ đã quá ghê tởm cuộc chiến tranh bẩn thỉu của Hà Nội.
Tác giả Walter Isaacson trong Kissinger, A Biography trang 487có nói “Một khi người Mỹ đã tìm được con đường ra khỏi Việt Nam, cả Quốc hội lẫn người dân đều đã không muốn can thiệp trở lại, dù có hay không vụ Watergate. . . Bất kể có hay không có vụ Watergate, người Mỹ không còn muốn dính dáng gì với Việt Nam”Once America had found a way to disengage from Vietnam, neither the Congress nor public would have permitted a reengagement, with or without Watergate. . . Irrespective of Watergate, Americans wanted nothing more to do with Vietnam).
© Trọng Đạt
© Đàn Chim Việt
Tham Khảo
Phạm Huấn: Cuộc Triệt Thoái Cao Nguyên 1975, Cali 1987
Cao Văn viên: Những Ngày Cuối Của Việt Nam Cộng Hoà, Vietnambibliography 2003.
Hoàng Lạc, Hà Mai Việt: Việt Nam 1954-1975, Những Sự Thật Chưa Hề Nhắc Tới Texas 1990.
Nguyễn Đức Phương: Chiến Tranh Việt Nam Toàn Tập, 1963-1975, Làng Văn 2001.
Nguyễn Kỳ Phong: Vũng Lầy Của Bạch Ốc, Người Mỹ Và Chiến Tranh Việt Nam 1945-1975, Tiếng Quê Hương 2006
Dương Đình Lập: Cuộc Tổng Tiến Công Và Nổi dậy Mùa Xuân 1975, Nhà xuất bản Tổng Hợp T.P.H.C.M 2005
Phạm Bá Hoa: Cuộc Rút Quân Trên Đường Số 7B, Người Việt Dallas 19-3-2004
Hồi Ký Của Trung Uý D: Những Ngày Cuối Cùng Trên Liên Tỉnh Lộ 7B, Người Việt Dallas, 25-3-2005
Henry Kissinger: Years of Renewal- Simon & Schuster 1999
Walter Isaacson: Kissinger A Biography Simon & Schuster 1992.
Larry Berman: No Peace No Honor, Nixon, Kissinger and Betrayal in Vietnam-The Free press 2001
Richard Nixon: No More Vietnams, Arbor House, New York 1985
Marvin Kalb and Bernard Kalb: Kissinger; Little, Brown and company 1974
The Word Almanac Of The Vietnam War: John S. Bowman – General Editor, A Bison-book 1985
Wikipedia: Opposition to the US involvement in the Vietnam war
Trích: “Vài tháng sau, 7-11-1974, họ hả hê kéo nhau vào Hạ Viện, Dân chủ phản chiến từ 242 ghế (55.6%) năm 1972 tăng lên 291ghế (66.9%) năm 1974″
Sự thắng thế của phe muốn chấm dứt chiến tranh tại Việt Nam trong quốc hội Mỹ đưa đến việc họ cắt đứt hoàn toàn viện trợ cho miền Nam. Nhưng từ sau Hiệp Định Ba Lê 1973, viện trợ quân sự cho miền Nam cũng đã bị cắt bớt dần rồi. Từ thời 1973, có vị sĩ quan trong quân đội VNCH đã nhìn thấy hiện tượng thiếu vũ khí, quân cụ do viện trợ bị cắt đứt và tiên đoán miền Nam sẽ khó có thể chống trả lại với CS.
Trong một cuộc phỏng vấn do đài BBC thực hiện vào tháng giêng 1975, ông Thiệu đã trả lời khá thành thực về tình hình VNCH lúc đó. Ông Thiệu nói để thực hiện được điều thay thế vũ khí hư hỏng bằng vũ khí mới theo nguyên tắc một đổi một thì miền Nam cần được viện trợ 1 tỉ 400 triệu đô la. Sau đó viện trợ bị cắt còn 1 tỉ, rồi bị cắt còn 700 triệu. Vào lúc ông Thiệu trả lời phỏng vấn thì viện trợ bị cắt xuống còn 300 triệu. Đến tháng 3 năm 1975 thì 300 triệu cũng bị cắt luôn. Đây không phải là vì quân đội VNCH quen đánh nhau với tiền bạc dồi dào nên khi bị cắt bớt mà bị thua. Không ai có thể đánh nhau bằng tay không khi không có súng đạn mà bên kia lại dùng súng đạn. Vấn đề miền Nam thua chỉ là vấn đề thời gian.
Trong khi đó thì bên phía Cộng Sản, Liên Xô lại gia tăng viện trợ vì từ năm 1972, giá dầu hỏa gia tăng, Liên Xô bán được dầu hỏa giá cao nên ngân sách rất dồi dào nên có thể viện trợ cho miền Bắc mãi mãi, cho đến khi nào dầu hỏa xuống giá mới thôi .
Thưa chị Hồng , BBT DCV cùng các vị đọc giả
Những dư luận tin đồn xấu về ông Thiệu , từ việc chơi gái , hối lộ , ăn cướp 16 tấn vàng , di tản với đầy ấp của cải trên máy bay….thì hàng hà sa số nhưng chỉ là làn khói sương mù vì lần hồi , từng việc đã & sẽ minh chứng là ngụy tạo nhằm để đè ông Thiệu xuống
Còn bây giờ quay sang nói đến việc rút quân , dồn Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa vào chổ thất bại của ông Thiệu- điều mà Thiệu bị lôi ra chịu oán
Trước hết , chúng ta cần phải biết con người của Thiệu là một người như thế nào.
Ông là một người rất thực tiển và đa mưu. Ông cũng là người rất thận trọng , cẩn thận do tuổi thơ phải siêng năng học hành cần mẫn mà tạo sự nghiệp.
Ông Thiệu tận mắt nhìn thấy sự hoang tàn đổ nát kinh khiếp của An Lộc sau cả tháng trời bị vây hãm bởi Cộng Sản Bắc Việt. Vốn thực tiển , ông Thiệu hiểu rỏ hơn ai hết cái giá mà dân tộc ông phải trả cho chiến tranh. Không phải chỉ là trả trước măt không đâu mà còn di hại đến mấy thế hệ.
Bởi vậy cho nên , vốn thực tiển đầy dân tộc tính, ÔNG KHÔNG THỂ BẮT DÂN TỘC CỦA ÔNG TIẾP TỤC DUY TRÌ KÉO DÀI MỘT CUỘC CHIẾN KHÔNG THỂ THẮNG.
Ông dứt khoát không thể để miền Nam thành bình địa nếu ra lệnh tử thủ ở khắp mọi nơi như Adoft Hitler đã từng làm với nước Đức chỉ Vì kiêu hãnh dân tộc tính dù KHÔNG CÒN CƠ HỘI NÀO ĐỂ THĂNG
Việt Nam Cộng Hòa sẽ chiến thắng cộng sản về chính nghĩa và sức mạnh kinh tế sau này như ta đang thấy nhưng ngay thời điểm lúc đó , Việt Nam Cộng Hòa không thể nào thắng về quân sự dù có tử thủ và đẩy đưa miên Nam hoàn toàn thành đống gạch vụn
Viện trợ quân sự từ Liên Xô cho Bắc Việt sẽ còn tiếp nối gia tăng dữ dội trong vòng thêm 10 năm nữa kể từ năm 1974 theo đúng kế hoạch của họ khi miền Nam nếu kéo dài cuộc chiến đến năm 1976 thì cũng hoàn toàn kiệt quệ và thất thủ vì Hoa Kỳ thật sự không thể để Việt Nam Cộng Hòa tồn tại ngay trước mắt trong kế hoạch canh tân kinh tế cho Trung Cộng ( Tại sao sẽ bàn sau)
Viện trợ cho Việt Nam Cộng Hòa sẽ chấm dứt hoàn toàn vào năm 1976
Cho nên nếu thõa mãn danh dự TI TIỆN trước mắt thì đến năm 1976 , Việt Nam Cộng Hòa cũng phải tan thuơng thất thủ , mất hết nát hết và Vĩnh Viễn không còn cơ sở hạ tầng để bật dậy như ta thấy kinh tế miền Nam bật dậy Vào những năm 90 cho đến nay
HãY suy nghĩ trước khi phê phán ông Thiệu , một con người DỨT KHOÁT KHÔNG ĐẨY DÂN TỘC VÀO ĐỔ NÁT TAN THUƠNG CHO VINH QUANG HAY DANH DỰ CỦA CHÍNH MÌNH ( như kiểu Hồ , Duẫn , Giáp , Thọ, Adoft Hittler , Staline ……)
Thà rằng chịu nhục , muôn tiếng sấu nhưng nếu điều đó đem một chút chỉ là một chút HY VỌNG sống còn cho tương lai của dân tộc ông .
(Miền Nam thật sự đã bật dậy từ kinh tế đến văn hóa dựa trên cơ sở hạ tầng sẳn có, xóa bỏ hẳn mọi chính sách kinh tế tem phiếu XHCN kéo dài trên miền Bắc hơn 30 năm)
Kính
Nhà NHO Trọng DâN chỉ địa viết :”Thiệu bắt chước Chu Du , nuôi một bày… “Thái Mạo” trong nhà , lừa đưa tin giả để… gạt Thọ , Duẫn và Hồ…. Rồi vờ vĩnh về quê ăn Tết như không biết chuyện gì. Báo hại Thọ Duẫn Hồ thất bại thê thãm , tức ọc máu…..(Đám “Thái Mạo” này sau 1968 bị hốt..hết về Côn Đảo) .
DÂM thưa nhà nho: Khi nhà nho lim rim hạ bút đến câu này, thì đối phương lợi
dụng hưu chiến đã chiếm trọn 40 thành thị VNCH, và đã vang trên đài Saigon bản tuyên cáo của chính quyền mới như ri như ri … ( có sự tham dự của ô. Thấy Thiệu chăng là?
Ôi dân mình! nhược tiểu học cạn nên trí tưởng tượng thường phiêu diêu miền cụp lạc ghê!
Thưa Thiếu Tá ,
Tông tông nuôi bọn Huỳnh Văn Trọng , Vũ Ngọc Nhạ , Vũ Xuân Hòe , Lê Hữu Thúy như Chu Du nuôi bọn Thái Trung , Thái Hòa, báo tin giã cho Tháo thửơ trước , khiến 12 vạn quân binh của Giáp tưởng bở mà sa lầy ,không còn một em nào còn mạng mà đem cái nón cối , nón tai bèo về cả.
Sau khi dùng xong rồi thì bỏ ngục( 1969 ) rồi gởi trả về Bắc sau hiệp định Paris 1973
Đầu óc của mạt Dân thấp kém mần răng mà tưởng tượng nổi tới mấy cái chuyện đấu trí cao siêu này….Thiếu Tá biết Qua dốt nát nên cứ nói khéo chọt que Qua hoài ….hehehe.
Còn chuyện binh đao thì chiếm được mà giữ được không mới là quan trọng!
Dùng 12 vạn quân , không air support , không tiếp tế , có nhiêu đánh nhiêu , lại dựa trên tình báo sai lầm của…”Thái Mạo ” mà đòi chiếm nước Ngụy , thì thiệt là thầy trò Giáp Duẫn Hồ quá ….Ngố !
Không phải Thiệu Ve ăn mứt ngọt , ngồi ở nhà nhạc gia uống trà sen tũm tĩm nhìn Triệu Tử Long ( tức tướng Loan ) tả xung hữu đột hay sao?
Nay Ki’nh
Qua xin thưa với DâM TIêN Thiếu Tá bị kí củ thành Trung Sỉ Dâm buồn thi thơ loãng mạn như ri :
1. Thãm Cảnh Thuyền Nhân :
Cộng Sản nắm quyền bính trong tay , không chịu thi hành chánh pháp , để cho nước non suy sụp đói nghèo , dân ai oán khổ quá mà bỏ đi Vượt Biển , chết thê chết thãm , Thiệu biết làm gì bây giờ?
Nếu Thọ Duẫn biết học cách thức của Lê Thánh Tôn mà thi hành khiến dân giàu nước mạnh , không ai bỏ đi hết thì muôn dân có ai quay sang ca ngợi Thiệu một kẻ bại trận thất thế , nhờ Thiệu bại trận mà nước nhà được thế không? Hay vẫn ca ngợi kẻ thắng trận làm cho dân giàu nước mạnh? Kẻ cầm quyền làm ác , sao lại đi trút hết tiếng oán lên đầu người thua trận ?
Thiếu Tá ri cư vào Nam đã lâu sao chưa bỏ cái thói ăn vạ của mấy mợ tám tua thế? Thằng Cộng Sản làm ác sao Thiệu lại chịu tiếng oán?
2. Hứa hẹn ở lại chiến đấu nhưng lại ra đi :
Bên trong sự ra đi của Tổng thống Thiệu dài dòng lắm nhưng cứ tạm giả dụ như thế này cho Thiếu Tá minh xét … đúng theo lối suy nghĩ quan niệm của các chiến lược gia của Langley lúc bấy giờ khi quyết định ép ông Thiệu bỏ xứ :
Đơn giản , nếu ông Thiệu còn ngồi lại Sài Gòn cho tới ngày 29 hoặc 30 tháng Tư , thì tuyên bố đầu hàng hay ngừng bắn của Dương Văn Minh sẽ chẳng có ai nghe cả!
Chỉ cần biết ông Thiệu còn ngồi ở Sài Gòn , thì chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ khi xe tăng của Cộng Sản Bắc Việt đã có thể lọt được vào vành đai Sài Gòn là lực lượng Việt Nam Cộng Hòa phản pháo toàn lực, bất chấp ông Minh kêu gào khản cổ ngừng chiến bởi các tướng tá chỉ nghe theo lời của Tổng Thống Thiệu mà thôi , chả ai thèm để ý tới ông Minh cả . Họ sẽ ra tay đẫy lùi Cộng quân trước , độp Dương Văn Minh và yêu cầu ông Thiệu quay trở lại ngay để nắm quyền lãnh đạo quân đội trờ lại
Phòng thủ kéo dài từ vĩ tuyến thứ 17 tới mũi Cà Mau thì đúng là quân lực Việt Nam Cộng Hòa không đủ sức cán đán nhưng nay co cụm lại từ vành đai Sài Gòn tới Cà Mau , sức mạnh của quân lực Việt Nam Cộng Hòa dư sức giữ vững trận tuyến và bẻ gãy hoàn toàn mọi cuộc tấn công của Cộng Sản Bắc Việt cho đến khoảng 18 tháng trong hoàn cảnh hoàn toàn không có tiếp viện hay viện trợ.
Chúng ta phải nhớ rằng lúc bấy giờ , ông Trưởng vẫn còn đang ngồi tác chiến tại Bộ Tổng Tham Mưu và sẳn sàng cố vấn tình hình phòng thủ khi cần thiết. Đương nhiên , Tướng Nam biết Thiệu còn ngồi ở Sài Gòn chỉ sẽ chẳng bao giờ tự sát cho vẹn khói huơng cả. Quân đoàn IV sẽ vững chãi và sẳn sàng ào về Sài Gòn dù gặp nhiều khó khăn.
Đó là chưa kể ngài Nguyễn Cao Kỳ nhà ta vẫn còn đang tiếc nuối chưa chịu rời Sài Gòn sẽ khiến lần hồi lực lương Không quân cũng cố tinh thần và làm cho xe tăng Cộng Sản Bắc Việt chịu thiệt hại nặng.
Sài Gòn sẽ chiến thắng về quân sự , đứng vững và trở thành chiến sử Alamo nhưng sẽ đổ nát thành bình địa hoàn toàn vì trở thành tuyến đầu của chiến trận
Tới lúc đó , Liên Hiệp Quốc hết cách khi nhìn thãm cảnh tử thủ của Sài Gòn và buộc lòng phải có hành động can thiệp ,…thế là Hoa Kỳ lại phải ngâm Kiều , “chém cha cuộc chiến Việt Nam , thoát ra rồi lại dính vào như chơi ” à
LANGLEY KHÔNG THỂ TAKE RISK LỖ MÃNG NHƯ THẾ !
Trong khi Langley cần Sài Gòn thất thủ để Nga- Trung lộ diện căng thẳng , đó là chưa kể , Hoa Kỳ cần biến Trung Cộng thành một đồng minh về kinh tế trong nổ lực cứu vãn nhân loại ra khỏi đói nghèo
Sài Gòn cũng vậy , cần phải nguyên vẹn trong kế hoạch hậu chiến lâu dài của Hoa Kỳ đối với Đông Dương và Đông Nam Á mà lần hồi , đang hiện rõ dần trong chính sách quay về châu Á của Hoa Kỳ hiện nay
Có một điểm mà chúng ta cần phải lưu ý là Hoa Kỳ vĩnh viễn không bao giờ tìm kiếm cho mình một chiến thắng quân sự cuối cùng trong đường lối chính sách mà lúc nào cũng tìm kiếm cho mình một thành công về phát triển ( bao gồm kinh tế văn hóa ) trong đường lối chính sách. Cho nên , chiến tranh đối với Hoa Kỳ chỉ là một phương tiện khi tối cần thiết , điểm cuối cùng của mục tiêu chiến tranh mà Hoa Kỳ đưa ra là để ràng buộc đối phương phải tuân thủ theo các nguyên tắc phát triển kinh tế xã hội mà Hoa Kỳ đề ra.
Cho nên , chiến cuộc Việt Nam cần phải gấp rút dàn xếp nhanh chống để Liên Xô và Trung quốc găng nhau tối đa để Trung Quốc phải ngã vào Hoa Kỳ mà cải cách kinh tế như ta thấy suốt bao năm qua.
Việt Nam cũng sẽ tương tự như thế , tạo ra cuộc chiến Việt- Campuchia té lữa và rồi nay, Việt Nam đang cần sự tiếp sức của Hoa Kỳ để phát triển kinh tế văn hóa lâu dài mà không còn chọn lựa nào khác
Vai trò của ông Thiệu cho một miền Nam đứng vũng về quân sự trước sự hiếu chiến của Cộng Sản không còn cần thiết nữa . Ông phải ra đi cho đại cuộc toàn cầu sang trang …chờ đợi sự phân rã của Cộng Sản, quân đội thiện chiến của ông phải tan hàng cho mục tiêu chính trị cải cách kinh tế và khai sáng văn hóa KHKT mà các chiến lược gia ở Langley chủ xướng như ta thấy đến nay.
3. Dọn nhà với “một đóng” tài sản :
Thuờng nhân tầm tầm bụi bậm như Qua đây chẳng hạn , khi dọn nhà từ quận I sang quận III Sài Gòn, mà nào thôi thùng chén , thùng sách , thùng quần áo , thao nhôm giặt đồ , album hình…., đèn dầu …. ôi thôi đủ các thứ , đồ tế nhuyễn , của riêng tây tới gần mười mấy chuyến xe ba gác mới hết , nếu đem lên C123 thì cũng đủ đầy nữa khoang chớ chẳng chơi THÌ HUỐNG HỒ GÌ MỘT VỊ CỰU TỔNG THỐNG PHẢI DỌN NHÀ LƯU VONG , MANG TRÊN MÌNH BAO BÍ MẬT !
Nếu Thiếu Tá cấm ông Thiệu không có của cải là thấy mẹ rồi , lúc ngài Thiệu còn tuổi đi dê , ổng dớt “một con dợ” GIÀU NHẤT MỸ THO , chắc Thiếu Tá biết chuyện này. Chẳng lẽ , Thiếu Tá muốn bắt chước Cộng Sản , Đấu Tố người có của hay sao?
4. Liên hệ MTGPMN
Thưa Thiếu Tá , bên trong kể dài dòng lắm nhưng đại khái ông Thiệu muốn phá thế cờ của Hoa Kỳ lẫn CS Bắc Việt bằng cách yêu cầu MTGPMN ra tranh cử công khai đối lập với ông vì ông biết chắc ông sẽ thắng nhưng Kao Kỳ nói Mỹ sẽ tiến hành đảo chánh nếu Thiệu làm thế và người có trách nhiệm đảo chánh sẽ là ông Kỳ ( ông Kỳ được Mỹ nhờ dòm ngó , kềm ông Thiệu trong thời gian đầu từ năm 1968 đến 1970 nhưng Kỳ đã ngầm báo cho Thiệu biết vì Kỳ không thích mấy cái chuyện “anh em” lại đi dòm ngó nhau kiểu này)
Thiệu dùng 90 phần trăm thời giờ của mình , ngồi nghĩ cách phá kế của LangLey và của Cộng Sản Bắc Việt để kiếm đường cho dân tộc trường tồn thịnh vượng mà ít đổ máu nhất theo quan niệm dân tộc tính bảo thủ sẳn có trong mỗi con người chúng ta.
Thiệu không thể lập lại mistake của cụ Diệm , cứng quá thì gãy , đổ bể hư bột hư đường hết nên phải lắt léo khôn ngoan. Thiệu nhích từng chúc từng chút một khi deal với Langley nhưng dù sao , ông chỉ có một mình trong khi tòa đại sứ Hoa Kỳ có số nhân viên , chuyên viên , phân tích gia của Langley làm việc nhiều đứng hàng thứ hai sau trụ sở chính , tìm đủ cách để kể hoạch lâu dài của Hoa Kỳ đi đúng huớng
As good as it gets….Thiệu không phải là thần thánh , một mình không thể thẳng nổi supper team phân tích gia của Langley
5. Phu nhân Tổng Thống Thiệu : Bà Thiệu giàu có từ trứơc khi về ở với ông Thiệu. Ông Thiệu vốn con nhà nghèo , của cải mẹ gì , thôi chuyện gia đình người ta , không nên xoi mói sâu hơn. Qua không thích cái lối dòm ngó phân bua ti tiện kiểu Bắc Kỳ này
6. Ăn chơi gái ghiết :
Không nên đồn ầm phun khói bậy bạ , Kụ Ý à. Bằng chứng cởi truồng đâu , đưa ra cho “moa” coi. Phá phách không à!
Nay Kính
Merci DCV
Ông DâN ạ, tụi mình là con cưng VNCH từ bao lâu nay.
Mà hai nền VNCH đều bị cặp tây lai Big Minh-Thiệu Ve phá vỡ.
Thì phải can đảm nhận ra thực tế, đừng vỉ lẽ này lẽ khác. Quê
hương trên hết. Bênh hai tướng khố đỏ mà làm chi?
Mai đây, nhứt định sẽ nở nền Đệ Tam Cộng Hòa; chắc chắn sẽ
không cón có loại người khố đỏ Big Minh/Thiệu Ve nữa. Hiệu?
Xin đừng vì tí lời khen ( sai lấm) mà xem Tự Ái trên quê hương!
Thưa : nói đi rồi phải xét lại.
Chưa chắc những người mà ta dè bỉu là ” khố đỏ” họ
sai lấm đâu. Bởi nếu, VN mà chơi thân với Pháp,
giữ trung l;ập, thì có lẽ còn ngại anh Tàu…( chưa hẳn,
bởi các nước lien quan sẽ có Accords ràng buộcnhau).
Nghĩ lại mà thương Cụ Diệm, nhứt định không đồng ý
cho Mỹ đổ quân vào VNCH.Và Mỹ đã bước qua…xác
chết cụ Diệm mà vô nhà VNCH như …nhà mình!
Mỹ cường quyền, đã làm hại VNCH thế nào, thì nó ngại
gì mà không làm hại CS như thế. Rồi nó nuôi puppets!
Có nói cho buồn, thì ta cũng 102 xuân Việt rồi, nước ơi!
DâM tui rát là khen phục dân Nam mình, qua 10 năm dưới
bóng Mỹ, mà vẫn bảo toàn được trọn vẹn sắc thái văn hóa,
văn chương, văn nghệ, vẫn còn những Trưng Vương,
những ngưới trai xả than vì nước, nhưng vẫn nhìn người
Mỹ như kẻ xa lạ ! ( không như dân Bắc Kỳ ngày nay!).
Liên hệ MTGPMN
Thưa Thiếu Tá , bên trong kể dài dòng lắm nhưng đại khái ông Thiệu muốn phá thế cờ của Hoa Kỳ lẫn CS Bắc Việt bằng cách yêu cầu MTGPMN ra tranh cử công khai đối lập với ông vì ông biết chắc ông sẽ thắng nhưng Kao Kỳ nói Mỹ sẽ tiến hành đảo chánh nếu Thiệu làm thế và người có trách nhiệm đảo chánh sẽ là ông Kỳ ( ông Kỳ được Mỹ nhờ dòm ngó , kềm ông Thiệu trong thời gian đầu từ năm 1968 đến 1970 nhưng Kỳ đã ngầm báo cho Thiệu biết vì Kỳ không thích mấy cái chuyện “anh em” lại đi dòm ngó nhau kiểu này)
Dạ thưa: Thế là đủ dzồi, quá đủ. Ông Thiệu…không thích chơi với Mỹ, mà bị kẹt.
Ông Thiệu cũng định qua trung gian MTGPMN mà l/lac lại với Pháp và Nhà Nguyễn.
Mỹ họ biết, lờ đi, để còn gây Scandals dung ông Thiệu váo tháng Tư 1975. Đàng nào
thì theo Policy, thằng Mỹ cũng đẩy VNCH vô hậu trường.
Tạm kể như thế, ngại làm…chói tai bạn đọc. Nay mai, mình chỉ thuật lại bang Tiếng
Vọng Ngàn Thương. Xin chớ vì tự ái mà quên bạn đường. YY
Thưa ,
Kụ Ý như ngọn hải đăng trong khi mạt Dân chỉ là đá sỏi bên đường…, hải đăng soi sáng chổ nào thì sỏi lấp lánh nhìn thấy chổ đó… nên kụ Ý hà tất phải lo lắng chuyện tự ái riêng tư vốn chỉ dành riêng cho các bậc trí sỉ cao siêu , chớ không dành cho người thấp lè tè ngọn sỏi như mạt Dân .
Kụ Ý chỉ ngồi ở nhà , suy nghiệm mà ra cả kể hoạch của Langley ( khoảng 87% chuẫn xác ) trong khi mạt Dân có tài liệu góc , bí kiếp góc…vô tình lọt vào tay … , đọc mãi mà còn chưa hiểu nổi…đến nơi đến chốn cho đến khi nhờ kụ Ý gởi …chút hint trên DCV
Thế mới biết mạt Dân dốt cở nào…. hehehehe
Bởi thế cho nên , có dịp đàm đạo với người lính già của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa bao giờ cũng là danh dự lớn lao của một Công Dân Việt Nam Cộng Hòa như mạt Dân
( Thưa , Thiếu Tá cứ khách sáo đẩy đưa hoài làm Qua sợ thất thố chết mẹ tổ …hehehehe !)
Kính – NTrD
Merci DCV
Ca tụng cố TT NV Thiệu như NT Dân cũng hơi quá lố. Tuy nhiên nhiều điều mà NTD viết về ông Thiệu cũng đúng. Dù rằng bất kỳ 1 lãnh đạo nào của 1 chế độ dân chủ phôi thai, dân chủ nửa mùa, phi cộng sản như VNCH ngày xưa cũng phải làm được những điều như vậy, chứ không riêng gì cố TT Thiệu. Nhìn qua các nước châu Á không CS như Nam Hàn, Indonesia, Malaysia, với những lãnh tụ như Suharto, Park Chung Hi, Mahathir,… họ đều làm được những điều khá thần kỳ cho quốc gia họ và đặc tính chung của họ đều là độc tài, độc đoán, chuyên quyền.(Chắc thời kỳ đó, hoàn cảnh đó không thể làm khác hơn). Thành tựu đáng nể nhất của ông Thiệu là gồng mình chống chọi với trăm ngàn thử thách từ đồng minh (ông chủ Hoa Kỳ), từ các đồng đội tướng tá của mình, từ những người “đối lập”, và dĩ nhiên từ kẻ thù thâm độc, hung ác, giáo điều cộng sản – mà ông Thiệu vẫn đứng vững được cho đến ngày bại trận vì đồng minh rút lui, và trong thời gian 8 năm cầm quyền ngắn ngủi với chiến tranh tàn bạo, ông Thiệu vẫn làm được 1 số điều về kinh tế, xây dựng phát triễn và cải cách nông nghiệp.
Trước ông Thiệu thì cố TT Diệm cũng đã làm được rất nhiều điều, nhất là trong thời kỳ sau 1954, ổn định đồng bào Bắc di cư và bình định nhóm sĩ quan thân Pháp, phát triền kinh tế.
Sự nghiệt ngã của chính trị đã bắt cả 2 ông tổng thống VNCH phải phạm 1 số sai lầm như độc đoán, chuyên quyền, bè phái, thâu tóm quyền và lợi lộc,… Sự lẫn lộn giữa quyền lợi quốc gia, dân tộc và quyền lợi cá nhân, gia đình, bè phái đã làm 2 ông lãnh tụ mang nhiều tai tiếng và sự căm ghét của quân đội và 1 số người là nạn nhân của các ông.
Điều mà ông NTD đi quá xa là cho rằng ông Thiệu chịu rút lui, thua cuộc với cộng sản là để thực hành 1 chiến lược lâu dài đánh bại chủ nghĩa cộng sản toàn cầu. Hoàn toàn là mơ tưởng của ông NTD (ông Thiệu cũng không ngờ mình nhìn xa trông rộng đến thế !) Bắc Việt chiếm miền Nam chỉ làm cho người ta thấy rõ chế độ CS hơn. Còn CNCS quốc tế sụp đổ là vì sự mâu thuẫn nội tại của nó . Ngay cả anh Ba Tàu ngày nay mạnh mẽ lên là nhờ giã từ CNCS.
VNCH lui ra hậu trường trong niềm thương nhớ khôn nguôi.
Quân Lực VNCH bảo toàn danh dự, không bại tại chiến trường.
Nhưng ta còn nhớ nguyên cặp bài trùng xấu xí đã góp công và
theo lệnh, đánh tan hai lần , hai nền Việt Nam Cộng Hòa.
1963 : Minh Cồ làm chủ tướng đảo chánh, thảm sát TT Diệm.
Thiệu là cánh tay quân sự chiếm đóng Dinh Gia Long. Hai kẻ
này đều là con cưng một thời – protégés – của Cụ Diệm!
1975 : Thiệu là tong tong loại độc diễn, cấp tốc ra lệnh miệng
chòng chéo, cho hai tướng Phú bỏ cả một giải cao nguyên, và
Tướng Trưởng phải bỏ cả vùng giới tuyến. Thiệu cho bỏ nốt
tuyến thép Xuân Lộc ! Xong phận sự, “ vua ” từ chức, tuyện bố
lẻo mép linh tinh; rồi cõng gia đình ôm tài sàn kếch xù, zọt!
Minh Cồ tiếp, ra lệnh cho toàn quân buông súng, rồi đầu hàng!
Xem thế, Minh Thiệu là cặp bài trùng đen đúa, hai lần đánh sập
hai nền Cộng Hòa, năm 1963, và dứt khoát vào 1975. -Thiệu ơi!
( Xin ai biên sử, hãy nhớ cho! Chứ, cứ ghi ghi chép chép theo
các tài liệu lạc hướng, chỉ phương hại tới chính sử và QLVNCH)
( Ta đừng có ngại. Khi bên CS biết rõ tình trạng nội bộ VNCH
theo sức ép quốc tế, thì CS cũng phần nào hiểu ra về phía họ).
Anh Nên có lẽ hiễu lầm chăng…kế hoạch PHẾ MÃ TRANH TIÊN là của Hoa Kỳ đưa ra , và ông Thiệu bị khóa chân khóa tay hết cách dù đa mưu túc trí , ông đã cố gắng hết cách để phá vở kế hoạch này.
Sự thật bên trong về Nguyễn Văn Thiệu hoàn toàn khá hẳn với những gì mà dư luận có được bấy lâu nay. Ông Thiệu ẩn nhẫn , chịu đựng và tìm đủ cách để đối phó với CIA lẫn cộng sản Bắc Việt nhưng ông chỉ có một mình
HY VỌNG CHỊ HỒNG CHO POST 6 ĐIỂM phản hồi cho Dâm Tiên trước rồi từ từ ta bàn tiếp
Kính
Ông Thiệu, .thống độcdiễn, chứ không ai khác, đã “được chọn”
để làm tan rã Việt Nam Cộng Hòa trong thời gian chớp mắt. Mà
vì sao, ông Thiệu không chống lại sức ép này? Chống, thì chết.
Có những lý do khác nhau làm thế bí sinh tử sinh cho ông Thiệu:
Rất có thề là một lời tuyên thệ trước ánh nến trước một tổ chức;
Những sinh hoạt tình ái cá nhân bị ghi lén;
Những ngân khoản gửi bên Thụy Sĩ ( Bà Thiệu từng bị bắt, tha);
Mấy lần liên hệ với MTGPMN qua cố vấn Huỳnh Văn Trọng, đại
tá Phòng Nhì của Pháp ( Mỹ lờ đi cho); cũng như sự vắng mặt rất
khó hiểu của ông Thiệu qua ba ngày Tết Mậu Thân khi CS đánh
khắp nước. Sao ông im lặng?
Ông Thiệu yêu nước, nhưng yêu mình và vợ con ông hơn. Câu
nói sau đây đã ứng vô ông Thiệu,” Đùng nghe những gì ông Thẹo
nói ( ổ lại chiến đấu!), mà hãy nhìn những gị Thiệu làm ( cõng vợ
con dzọt lẹ trên một chuyến C.123 đầy ắp tài sản).
Câu nói sau đây cũng xứng đáng với ông Thiệu, khi ký giả hỏi ý
kiến ông ta về thảm cảnh thuyền nhân. Ông Thiệu lớn tiếng,” Điều
đó có mắc mớ gì đến “moa ?”
Dâm Tiên nói mấy câu này có lý lắm
Mèn ơi , coi chừng cụ Ý khích bác để thử lòng người… ai mà đồng Ý nhào vô chưởi Thiệu là cụ Ý “tóm” ngay cái cặp mắt hí…! ( Kụ Ý là cháu ruột bác hù mờ…dân “biệt kích” trường sơn đó nhá )
À quên , xin lỗi còn điễm số 7 :
7. Ông Thiệu “biến mất ” nhân Tết Mậu Thân :
Thiệu bắt chước Chu Du , nuôi một bày… “Thái Mạo” trong nhà , lừa đưa tin giả để… gạt Thọ , Duẫn và Hồ…. Rồi vờ vĩnh về quê ăn Tết như không biết chuyện gì. Báo hại Thọ Duẫn Hồ thất bại thê thãm , tức ọc máu…..(Đám “Thái Mạo” này sau 1968 bị hốt..hết về Côn Đảo)
Tuy nhiên , sau vụ này rồi thì Hoa Kỳ biết Thiệu đa mưu , kiếm cách phá kế của Hoa Kỳ về lâu dài nên bắt đầu xiết…Thiệu tối đa)
Giời ạ !
Thiệu biến mất trong trận tết mậu thân là vì .
THIÊỤ SỢ CHẾT.
Trốn chui trốn nhủi. Hở một tí là sợ MỸ GIẾT sợ CỌNG GIẾT.
Tâm tư Tổng Thống Thiệu là đây đấy.
Quan trạng Trọng Dân có lòng thương người lắm. Đó là biểu hiện của
một tâm hồn thi sĩ cao độ. Hiếm có một ai như vậy. Xin khen ngợi.
Ấy a, sự liên quan giữa ông Thiệu với sinh mạng, an toàn của 20 triệu
người dân, đâu phải là chuyện đùa đề ông ta chơi tró ú-tim-òa vối địch
gian ngoan được. — Xin nhớ cho rằng, phần đông QLVNCH mình
cũng ngây thơ tin vào “ cam kết hưu chiến,” nên trốn trại vế nhà có
đến quá nửa quân số. Vì thế, qua một đêm, CS đã tràn ngập 38 thành
phố, thị xã, thủ đô…đã chiếm Bộ Tổng Tham Mưu, bị chặn lại trước
Dinh Độc Lập với 50 xác và một xe hàng chở BỐN tấn TNT dự tính
phá sập Dinh ĐL…( bạn tôi, Trung úy TNTH có công trong vụ này. Sau
ông là đại tá Chánh võ Phòng cho cố TT Hương. Định cư tại SJ).
Chỉ còn chừng ba hay bốn tiếng nữa thôi, là các thành phố lọt vô tay
địch. Buổi sáng sẽ thấy “ bộ đội” chặn chốt khắp ngả đường. Và đài
phát thanh đã vang lên bản tuyên ngôn, công bố gì đó – ( tùy theo Mỹ).
Rất may, lúc 05:00 sáng, có lời tuyên bố, hiệu triệu dõng dạc của Phó
TT Cao Kỳ — đừng ai cho tôi xu nịnh ông Kỳ ! trò đùa ! — “ Tôi Phó
TT NCK thay mặt TT hiện có công tác, thông báo cho toàn thể quân
dân VNCH được biết, đối phương hiện đã xâm nhập hầu hết các thành
thị của ta. Quân dân ta chớ lầm tưởng đây là cuộc đảo chánh nào đó,
tôi nhắc lại, đối phương đã tràn ngập lãnh thỗ VNCH. Tôi ra lệnh cho
toàn thể các đơn vị cầm súng chống giặc; các anh em binh sĩ phải cấp
tốc trở lại đơn vị bằng mọi phương tiện. Tôi bắt đầu cùng QLVNCH
phản công giặc ngay từ giờ này, và sẽ báo cáo tin tức rõ rệt cho đồng
bào qua đài phát thanh quốc gia. Chào quyết thắng! Phó TT. NCK.
Tưởng tượng nhiều quá nó thành ra “Tây du ký tân thời” đó ông ạ, vừa vừa thì còn nghe được
Chi Hồng ơi , làm ơn post dùm sáu điểm còn lại…chớ cắt ngang như vầy , đâu ai hiểu gì….?
“Câu nói sau đây cũng xứng đáng với ông Thiệu, khi ký giả hỏi ý
kiến ông ta về thảm cảnh thuyền nhân. Ông Thiệu lớn tiếng,” Điều
đó có mắc mớ gì đến “moa ?” ”
Này kụ Râm, vắng bóng kụ Ngu (vẫn còn rung đùi bên VN) chắc kụ Râm …mạnh mồm hơn, nhẩy?
“Ông Thiệu, tổng thống độc diễn, chứ không ai khác, đã “được chọn” để làm tan rã Việt Nam Cộng Hòa trong thời gian chớp mắt”.
Dường như huynh đã “phù thủy hóa” người Mỹ đến mức quá cường điệu, đây là căn bệnh của đa số các vị “kaki bất đắc dỉ”. “Kaki chính hiệu” như huynh mà cũng bị nhiễm căn bệnh này sao !
Ô Thiệu đã là 1 nhân vật gắn liền với lịch sử VNCH và nhiều lần huynh khẵng định VNCH vẫn chưa chết thảm. Hảy chờ cô Hòa đi chợ về và ngồi nghe lịch sử phán xét ô Thiệu vẫn chưa muộn; lúc đó có góp ý với con cháu vẫn có nét khách quan hơn vị thế bây giờ.
Mong lắm thay.
P/s : Huynh xử dụng phản đề nhiều quá thì kết quả chỉ còn nghe CL ca “bạn quên ta mà thù cũng xa ta…nên đêm đen thui thủi một mình.”
DâM TiêN says: “Ông Thiệu, .thống độcdiễn, chứ không ai khác, đã “được chọn” để làm tan rã Việt Nam Cộng Hòa trong thời gian chớp mắt. Mà vì sao, ông Thiệu không chống lại sức ép này? Chống, thì chết“,
Khi giậu đổ thì không chỉ có “bìm” leo, mà lũ chó mèo cũng lợi dụng thời cơ trèo lên cái giậu đã bị đổ ị bậy bên trên!
Ông Thiệu “độc diễn”, hay trò ma nớp của những kẻ vọng ngoại làm theo ý đồ của mỹ để hạ uy tín ông Thiệu và đâm sau lưng VNCH với dụng ý phá hoại cuộc cử, biến cuộc bầu cử Tổng thống (dân chủ) thành trò hề?
Cuộc bầu cử đã được ấn định ngày giờ, vào giờ phút chót mấy liên danh (của lũ ma đầu) bỗng nhiên rút lui, khiến ông Thiệu dở khóc dở cười một mình một ngựa.
Nhưng ông Thiệu đã cương quyết thực thi cuộc bầu cử, không để cho đám ma đầu múa gậy vườn hoang! DâM Tiện có nhận ra điều này không, hay thấy chó sủa thì cũng bắt chước hùa theo?
Nguiyễn văn Thiệu thì có tài cán đéo gì,làm cái thằng thông dịch viên còn chưa nên hồn nữa
là Tướng với Tỗng Thống. Không có chó thì bắt mèo ăn cứt thế thôi. Còn bắc vĩ tuyuến Hồ
với Cáo nhờ chủ thuyết giết người và súng đạn của Tàu cộng nên chúng tha hồ khủng bố
bắn giết,chôn sống,chặt đầu cắt cổ dân lành giết lầm,còn hơn bỏ sót để xây dựng XHCN
( xã hội chết người,xạo hết chỗ nói) nên chúng thắng. Bây giờ chúng đang dâng biển dâng
đảo và có thể dâng cả nước để trả nợ súng đạn cho Tàu cộng.
Hồ Diệm Thiệu.toàn là một bọn chó đẻ chả biết chính chị chính em chút nào mà cũng đòi
làm Tổng Thống với Chủ tịt.
Mới hôm. Trước khi từ chức Nguyễn văn Thiệu tuyên bố thề bán sống bán chết.
” sau khi từ chức tôi sẽ cùng đồng bào và quân đội tiếp cục chống cộng. Tôi sẽ đặt mình
dưới sự sai khíến điều khiển của đồng bào và Quân đội”
Đéo mẹ nó hôm sau nó lên máy bay zọt mất để lại quân dân miền nam tuyệt vọng tang thương
như rắn mất đầu sau khi nó ra lệnh tan hàng lui binh mất hơn ba vùng chiến thuật tình cảnh
hoàn toàn tuyệt vọng,không còn cứu vớt được nữa NÓ ZỌT.
@Đầu Hàng says: “Hồ Diệm Thiệu.toàn là một bọn chó đẻ chả biết chính chị chính em chút nào mà cũng đòi làm Tổng Thống với Chủ tịt.”
Thôi đừng bày đặt hốt. . .nguyên bó nữa!
Coi vậy chứ trên diển đàn nầy nhiều Hiệp Sĩ Mù. . .nghe gió kiếm hay lắm đó!
Quơ lạng quạng là không còn Đầu mà. . . Hàng ! Ráng nhớ chứ ?
Thôi. Đừng tin những hiệp sĩ mù .
Hồ chí` Minh,Ngô đình Diệm,Nguyễn văn Thiệu nghe GIÓ KIẾM nữa .
Mà hãy nhìn kỹ các HIỆP SĨ MÙ này QUỜ QUẠNG trên chính trường đất
nước.bao năm đã qua Cũng vì các Hiệp sĩ mù nghe gíó kiếm này, này
mà đầu dân nam rơi rụng hơn nửa thế kỷ nay rồi,nước sắp mất rồi.
“Thôi đừng bày đặt hốt nguyên bó nữa”
Vậy thì chừa hiệp sĩ mù nghe gió kiếm nào đây?Chắc là hiệp sĩ
Hổ chí Minh rồi . Thôi thì chừa ra để zui zẻ để khỏi hăm he.
Híc híc híc….Đầu Hàng còn tệ hơn đầu thằng khấc?
Trên thực tế thì ông Thiệu đã một thời là “TRUNG TƯỚNG” và là vị TỔNG THỐNG VNCH, được cả chính quyền Mỹ và các nhà lãnh đạo các quốc gia khác tiếp đón một cách trọng thị.
Chỉ có những thằng vô giáo dục, đầu đường có chợ vô tri mới buông những lời khó nghe láo toét như tên vô học “Đầu Hàng”, xem ra tên này còn tệ hơn “Đầu thằng khấc”?
@Nguyễn Trọng Dân
Cám ơn huynh Nguyễn Trọng Dân đã nói giùm hơn cả sự chờ đợi của tôi. Huynh chịu khó reply chứ tôi thì chỉ cần dùng “đả cẩu bỗng” mà phang cái com đó một phát là được rồi.
Cho tôi được bổ túc thêm vài ý trong cái com của huynh:
Trích : “Qua cũng hết lòng tri ơn Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đã ráng phát triển giới tư sản , tiểu tư sản dân tộc , đặt nền móng căn bản cho sự phát triển của nền công nghiệp nhẹ , công nghiệp gia dụng đồ sài trong nhà , và các ngành công nghiệp nặng khác cho Việt Nam Cộng Hòa…”
Sau khi chiếm được miền Nam, nhà nước “hồ hởi” dẹp bỏ hết những “tàn dư Mỹ-Ngụy” , bỏ hết công nghiệp sản xuất nhẹ, tất cả đưa vào hợp tác xã một thời gian ngắn, do kém quản lý, kém kỷ thuật, cha chung không ai khóc, rồi tiêu tùng “lao động là vinh quang”, hay “với sức người sỏi đá cũng thành cơm” mà không cần đến máy móc kỷ thuật mà khởi đầu là kỷ thuật nhẹ rồi mới lên kỷ thuật nặng? Miệng thì cứ ra rã chửi miền Nam là xã hội “phồn vinh giả tạo”, sống nhờ ngoại quốc viện trợ … để rồi 4, 5 năm sau sỏi đá không thành cơm, cả nước nuốt bo bo mắc nghẹn sắp chết. Người dân bất mãn, mất niềm tin, lùng bùng cả nước, nhà nước mới vội mở cửa để kiếm tiến Việt kiều, tiến đầu tư, vái tứ phương để xin viện trợ …Nay sau 40 năm không chiến tranh, đường sá, cầu cống, dinh thự, khách sạn, nhà máy sản xuất, xe cộ chạy nghẹt đường là do công ty nước ngoài thực hiện hay người VN? Con ốc vít nay mới làm được (?) !!! Là phồn vinh giả tạo hay phồn vinh thật?
Làm sao tôi không thương tiếc và cảm phục cho cái viễn kiến và công trình nhằm tự túc để phát triển của hai nền đệ I và đệ II Cộng Hòa (sau hàng trăm năm bị Pháp đô hộ, còn rất lạc hậu) đã thực hiện trong suốt thời kỳ đang có chiến tranh mà dường như ít có người đề cập đến. Nay được huynh Nguyễn Trọng Dân nói lời tri ân công trình này, hợp ý tôi, lòng thấy “cảm khái kể gì” (chữ của nhà văn Hoàng Hải Thủy)
Đánh giá khả năng, giá trị của một vị lãnh đạo đất nước phải nên quan sát, nhận định nhiều mặt: quân sự, kinh tế, chính trị, giáo dục … chứ không chỉ bám vào thất bại sau cùng (không tránh khỏi) để mà mạt sát, mạ lỵ như một số người, kể cả tướng tá, trả lời phỏng vấn, viết hồi ký biện bạch, đổ lỗi. Nói cho vơi cái mặc cảm, nói để chứng tỏ ta đây tài giỏi như thiên hạ, hơn cả ông Thiệu v.v… thì xin lỗi chỉ là võ biền hoặc “giậu đỗ bìm leo.”
Một ý khác: Trích: “Cũng với tư cách là công dân Việt Nam Cộng Hòa, Qua cũng bày tỏ lòng tri ơn đến Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu ra lệnh bắn thẳng vào hải quân Trung Quốc , khiến hải chiến Hoàng Sa nổ ra , khẳng định bản Công Hàm Phạm Văn Đồng là một hành động tai sai bán nước nhục quốc thể , hổ thẹn quốc túy !”
Xin thêm:
-Là một quyết định và hành động chứng tỏ chính phủ và quân đội VNCH KHÔNG HÈN VỚI GIẶC.
-Một trận đánh để XÁC NHẬN CHỦ QUYỀN: HOÀNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM thì ngày nay và sau này mới danh chính ngôn thuận trong việc tranh chấp. Chứ không phải đợi xem HK (HĐ 7) có giúp không rồi mới đánh như nhiều quân sư quạt mo đã phán.
-TT Thiệu xác nhận kẻ cướp đảo của VN là Trung Cộng chứ không nói Người Nước Lạ. Ông ra lệnh cho Hải quân đánh đuổi chứ không ra lệnh không được bắn lại, chỉ được đưa lưng làm bia đỡ đạn.
-Sau trận đánh, TT Thiệu cho tổ chức biểu tình lên án TC với quốc tế, vinh danh những anh hùng tử trận chứ không dấu nhẹm và cũng không cho người đàn áp biểu tình hay phá đám khi gia đình, thân nhân, đồng đội họ làm lễ tưởng niệm.
Thế hệ của tôi trải qua hai chế độ: VNCH và CS . Sự khác biệt (sơ sơ) là như thế đó. Thử hỏi làm sao tôi không ngưỡng mộ, thương tiếc VNCH và người lãnh đạo?
Tôi không nói TT Thiệu là một vị lãnh đạo HOÀN HẢO . Làm mất nước là một cái tội không biện bạch, không chạy tội, không riêng gì ông Thiệu mà cả quân dân miền Nam, kể cả người nông dân, vì chưa biết CS, cả tin đã che dấu, tiếp tế cho họ. Kể cả những tên trí ngủ tưởng CS là thiên đường sau mới té ngữa, sáng mắt mới hay là thiên đường mù. Kể cả những tên sinh viên xuống đường biểu tình đòi Mỹ cút, Thiệu từ chức, những nhà báo xuống đường biểu tình đòi “ăn mày” (sau 75 đã đi ăn mày thiệt) .
Vâng, quý vị kết tội, phê phán nghe … phải hết, nhưng chưa được nghe vị nào cho chúng tôi sáng mắt, cái giải pháp nào hay hơn để không mất miền Nam lúc đó. Xin mượn cái com. của bạn Chiêu Dương hỏi độc giả LMC hôm cuối tuần rồi (tôi cũng thấy cảm khái lắm) :
“…Cuối còm, tớ xin nhắc lại, ô LMC nên đóng vai hiệp sĩ, nhập vai ô Thiệu kể từ 28/01/1973, cho bà con xem những chiêu thức giử vững VNCH của ông, để cho bà con thưởng lãm khả năng cầm quân và tài lãnh đạo của LMC như thế nào. Người ta không viết văn được nhưng lại có khả năng phê bình văn học. Trên chính trường và chiến trường lại khác, chê tướng dở thì người chê cần nhập vai tướng để chỉ huy và đưa ra được những chiến lược chiến thuật hay hơn; chê tổng thống dở thì người chê cần nhập vai TT để đưa ra những quyết sách hay hơn. Có làm được như vậy thì người chê mới đích thực là giới trí thức xứng tầm lãnh đạo; không làm được như vậy thì những chê bai đích thực là được phun ra từ thành phần cặn bả của xã hội”.
Được nghe lời chỉ giáo vàng ngọc của vị cao nhân phương nào đó thì kẻ hèn này xin bái làm sư phụ, từ nay vào diễn đàn này xin đọc chứ không dám viết com. và thấy sống không uổng kiếp này. Đa tạ
PM
Cám ơn anh Phạm Minh khen tặng.
Ông Thiệu có thể nói là một mình chống đở CIA. Ông dành hầu hết suy tư của mình để đối phó với CIA vì ông biết rỏ đối sách của CIA liên cang đến tương lai của dân tộc ông. Kẻ thù của dân tộc ông chính là cộng sản nhưng đối thủ đối phó với ông chính là CIA
Trong cuộc đối đầu này , ông Thiệu không thể nào thắng được dù đã tìm đủ mọi cách .
Ki’nh
Tại-hạ muốn có comment, nhưng không biết viết gì thêm. Đúng như tonydo phê-bình, NTD đã làm tất cả, không chừa chỗ cho các CÒM-SĨ. Comment đầu-tiên của NTD đã khai-sáng trí-óc mù-mịt của tại-ha, và cũng dể mấy tên CAM, mấy tên thích bơi-móc ” không đúng “, xỉa-xói chủ-quan về Cựu Tổng-Thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu, đọc và suy-nghĩ. Hãy để việc xấu-xa đó cho tại-hạ, vì nickname của tại-hạ là SOI-MÓI. Công-việc của tại-hạ là bơi-móc, chưởi-bới, nói xấu vung-vít. Mục-đích : tại-hạ thích nghe người ta chưởi mình.
Về NTD, không những đã giành viết hết phần nhận-định, lại còn giành luôn quyền tung-hô Cựu TT / NVT. Ai mượn bạn tung-hô. Bạn đâu có được Cựu TT/ NVT ban cho nhiều bổng-lộc như tại-hạ. Để việc tung-hô đó cho tại-hạ. Trong suốt gần 9 năm kể từ khi Trung Tướng NVT nắm quyền lảnh-đạo Đệ II VNCH năm 1966 đến 1975, tại-hạ được nhiều ơn mưa-móc, được thăng quan tiến chức, bổng-lộc dồi-dào, nên cần phải tung-hô Cựu TT / NVT. Nhưng NTD vừa cám ơn vừa tri ơn tất cả 7 lần, mà con số 7 là số toàn-vẹn trong Cơ-đốc-giáo và tại-hạ là người Tin-lành nên xem những lời tung-hô của NTD đã đi từ Alpha đến Ô-mê-ga. Ý-kiến chót của tại-hạ là, để trả ơn Cựu TT / NVT, tại-hạ cảm-ơn và tri-ơn vị Tổng Thống ” đáng thương và hãy để lịch-sử xét-đoán ” này, 7 x số lần mà NTD tri-ơn.
Trời ơi , mình ki ka ki cóp mãi chút tấm lòng…Vừa mới đem ra phơi là bị đại huynh Soi Mói ăn cướp mất tiêu… lợi hại quá…thôi bỏ chạy !
Ki’nh
Thầy Trọng Dân viết như thế này thì đâu còn gì cho bà con Còm Sỹ mình tham gia: (trích)
(Những gì xãy ra 1975 là một sự nhượng cờ , phế mã tranh tiên để nội bộ Cộng Sản quốc tế chia rẽ , Xô -Trung dàn hai triệu quân găng nhau ở biên giới , Việt Trung đập nhau ở biên giới , Việt Miên đập nhau té lữa…. để rồi Liên Xô đổ , Trung Cộng biến chất…) (hết trích)
“Đế Quốc Mỹ” dùng Việt Nam để dẹp Liên Xô ai cũng biết cả rồi.
Vấn đề là bây giờ “Đàn anh Đế Quốc-Tổ Sư Điếm” lại vuốt ve, nuôi dưỡng thằng Việt Nam again (kỳ này là Việt Cộng) để làm gì thì đếch bố nào biết được. Đoán mò thì nhiều.
Anh Tầu thì run quá vì bị chúng nó vây kín. Cứ nhìn trên bản đồ là thấy đàn anh bốn tốt không còn đường cựa quậy. Không có nổi một thằng bạn xung quanh. Thảm quá!
Trông vào mỗi thằng đàn em lâu đời để dùng biển Đông ra khơi, bơi trên biển lớn thì lại đụng vào thằng tiểu đệ láu cá cả ngàn đời nay. Sáng đầu, tối uýnh, con cháu của Mạnh Hoạch đếch có tin được.
Kỳ này đàn anh Tổng Trọng qua Hoa Thạnh Đốn chắc bác Tập cũng teo bu gi?
Còm hay lắm đàn anh!
Kính.
Thưa,
Cám ơn Đổ huynh khích lệ… ,Văn chương miền Nam có hay cách mấy thì cũng là văn cao bồi đồng ruộng…làm sao mà sánh bằng cái duyên dáng khéo léo của xứ Bắc Hà thời triều Lê còn sót lại….trong người Đổ huynh.
Xin giải thích théc méc của Đổ huynh như ri :
Cộng Sản Việt Nam đang được Hoa Kỳ nuôi dưỡng kỹ lưỡng như bác Hai cuối ấp đang cố vỗ béo những con heo trước khi…. đem quay thành xá xíu.
Tại sao cần phải vỗ béo trước khi đem lên “bếp” quay? Vì sau khi béo rồi thì MẬP QUÁ , CHẠY ĐÂU CHO THOÁT?!
Hy vọng giải thích thắc mắc của Đổ huynh được phần nào.
Kinh
Năm mới, Đổ sư huynh vạn sự như ý chứ?
Thật thú vị khi đọc sự trao đổi giữa sư huynh Trọng Dân và sư huynh Đổ!
Tên “Đế Quốc ” là đồng minh đã hy sinh con ngựa chiến “nguỵ” để thắng nước cờ Liên Xô, và hiện nay đang “vuốt ve- vỗ béo” con pháo “VC” cho nước cờ mới mà quí huynh đang bàn thì em cũng hơi hơi hiểu được một tí.
Tuy nhiên, em (hơi bị bí) nên thắc mắc không hiểu tại sao tên “Tổ Sư Điếm” nầy cũng đồng thời vỗ béo Con Xe (TC) nữa?
Chắc tên “Tổ Sư Điếm” nầy có lẻ Khùng hay sao mà đánh cờ gì kì cục quá đi thôi?
Thế, Điếm Nó đang định đánh “cờ thế” hay “cờ tàn”?
Rồi khi ván cờ kết thúc, Con Xe bự đi về. . .mô?
Please help me! Masters!
Happy all year!
Thưa đàn anh!
Người Tàu không có chí lớn như người Nga.
Người Tàu không khác dân Việt ta là mấy, rất dễ thoả mãn.
Họ từng xây cả chục ngàn cây số Vạn Lý Trường Thành chỉ để phòng thủ…. trước mấy thằng giặc cỏ.
Họ tìm ra thuốc pháo đầu tiên nhưng chỉ để nổ cho vui tai. Họ đã có những hạm đội lớn, bôn ba vòng quanh thế giới…. chỉ để chơi cho biết.
Tất cả mọi hành động của người Tàu từ khi họ trở nên giàu có cũng chỉ là để phá vòng vây.
Họ có một lực lượng lao động tài ba, cân cù nhất thế giới, nhưng họ không có thương hiệu lớn.
Họ có quá nhiều tiền thặng dư, nhưng luồng tiền này liên tục chảy vào các ngân hàng phương Tây.
Họ mới quyết định thành lập Ngân hàng đầu tư hạ tầng châu Á (AIIB) để cạnh tranh với WB vào cuối năm nay. Hiện nay thấy có vẻ ngon lành. Bốn nước lớn châu Âu là Anh, Đức, Pháp và Ý đã đồng ý ra nhập. Châu Á cũng có 21 nước giơ tay.
Có thể ngày nay Tư Duy của đàn anh 4 tốt có vẻ Vĩ Mô hơn chăng?
Tuy nhiên, theo em nhận xét, họ vẫn không phải đối thủ đáng gờm của Mỹ…
Vì thế đàn anh Hoa Kỳ Quốc vẫn tiếp tục vỗ béo anh Đại Hán. Hơn nữa nhờ từ ngày làm ăn chung với nhau, dân Mỹ tiêu xài thoải mái quá trời.
Vả lại theo luật chơi, xóm nào chẳng có thằng Đầu Nậu.
Kính.
Gởi Tudo.com.
Nếu tớ nhớ không lầm thì cứ 1$ lợi nhuận trên danh nghĩa của TQ lại có hết 70 cent chảy vào túi các tập đoàn đa quốc gia mà đỉnh cao chí tệ đảng ta thường nựng yêu là “bọn tư bẩn”. Chỉ còn 30 cent chảy vào túi các ông nhớn và công nhân TQ. Nói thế để thấy Mỹ vổ béo con Xe (TQ ) hay đang vổ béo “bọn tư bẩn”.
Với con Pháo ( VN ) cũng thế thôi. Nhưng khổ thân cho nhà Pháo, do còm cỏi quá, lợi nhuận sinh ra từ nhà Pháo chẵng bỏ bèn gì. Chú Sam chơi với Pháo để đồng bộ trong trò chơi với ASEAN ( thị trường của nhóm này đem lại lợi nhuận hơn cả con Xe đấy nhé ) ; và đồng bộ kinh tế trong ASEAN thì nhà Pháo không thể mình ên một mình một cỏi duy trì cái thể chế chính trị độc đoảng được.
Nói nhiều làm mấy chú dlv ăn ngủ mất ngon. Vắn tắt, nhà Pháo nổ quá nên đã banh ta lông rồi, không chơi với chú Sam không được. Chú Sam chơi với nhà Pháo chẵng khác gì A Len Đờ Lông ngủ với Thị Nở nên chú ấy phải rờ tút cô Thị Nở thôi. Thị Nở chỉ còn nước ỏn ẻn “em chả…em chả” rồi đu người vào chú Sam mà “đừng bỏ e..em, đừng bỏ e..em một mình…”
@Chiêu Dương:
Dạ vâng!
Nhờ sư huynh “làm rỏ vụ việc” ăn chia 7/3 của bọn “tư bẩn”. Mặc dù, cũng hơi ngờ ngợ như vậy, nhưng vì trình độ trí. . .ngủ gà ngủ gật cở y tá. . .Cà Mau nên em không dám khua môi múa mép sợ bị mấy anh dlv chửi!
Riêng câu hát, “Thị Nở chỉ còn nước ỏn ẻn “em chả…em chả” rồi đu người vào chú Sam mà “đừng bỏ e..em, đừng bỏ e..em một mình…”, thì em khoái lắm lắm!
Vậy mà “Thị Nở” nỡ lòng nào ỏng a. . .ỏng ẹo làm giá tới 100 cái “màu gà” F-16 với dân anh chị “Gian Hồ” mới là “Lạ”!
Chắc thị nở “ỏn ẻn” hát,. . .đừng bỏ e..em một mình. . .trời nóng quá. .trời nóng quá nếu. .e..em cởi đồ. . .Chệt nó lắp đít em để “bịp” lòng thương hại của Sam dân chơi chứ gì phải không?
Bây giờ, sau mấy chục năm “thức canh” cho thế giới ngủ, khứa lão Fidel Castro đang. . .trắng dờ con mắt ra, và Fi đeo Lú sắp. . .lú ra qua xin gặp hay bị gặp “The boss of the bosses” sẻ ra sao?
Vậy đã làm ơn thì làm ơn cho trót, huynh Chiêu vui lòng bàn tiếp con Pháo đầu thiếu Mã đội nên tịch ngòi kẹt cứng ngắt cho bà con nghe chơi!
Thank you for your time, Sir!
Gởi Tudo.com
Hôm rồi đọc thấy đồng chấy nguyễn triều dương hô khẩu hiệu “Việt nam muốn chống Trung quốc và Mỹ thực muốn giúp Việt nam bảo vệ biển đảo của mình thì ít nhất họ phải viện trợ không hoàn lại 100 máy bay F16 đó mới có thể tin là họ thiện chí. Còn không thì chỉ là trò bịp mà thôi”. Tớ cười trẹo cả quai hàm, tay triều dương này có lẻ mới đến từ triều châu đấy, chẵng phải Thị Nở nhà Pháo đâu. Tudo.com đã mở mắt cho cu triều châu rất hay. Muốn xài hàng hiệu của Mỹ thì phải rước mấy ông đế cuốc làm cố vấn, dưng mờ đoảng ta là đỉnh cao chí tệ roài ; đã đánh cho Mỹ cút là cái cớ được ăn trên ngồi trước, ai lại mời cố vấn Mỹ trở lại để phải xuống ngồi chiếu dưới. Anh chàng sê-ríp Lucky Lucke cũng phong tình lắm nhưng gả ấy lại không dại gái, gả í chỉ pằng pằng khi Khựa lắp lộn đít con ngựa của lảo ấy thôi, đít Thị Nở khi chưa được lảo rờ tút thì lảo đếch thèm nhìn, thằng nào lắp cũng mặc xác.
Mua vũ khí của Nga thì anh Bu cũng tán tận tợn, bán luôn cho cả Tàu khựa. Chẵng mất công dò la thám thính gì, Khựa đã biết những điểm yếu nhất của mấy chiếc tàu lặn VN từ Nga về. Đụng chuyện, chúng tha hồ mà nện vào các yếu điểm đó, lảo Quang lợn có kêu la Bu ơi Bu hởi thì tàu cũng đã lặn theo hà bá roài. Lú ngu ngơ nghe Bu dụ cho tiếp nhiên liệu ở Cam ranh chọc giận Tàu phù, chúng nện cho chìm lĩm hết để roài bán cây ở hà nội xách tiền đi “mút cu” nộp cho anh Bu, mua tiếp ít chiếc tàu lặn khác đem về làm trò chơi.
Không lo giử lấy biển đông thì Tàu khựa nó bắt Thị Nở thổi kèn cho nó, còn đâu mồm miệng mờ hót yên với hùng; cái đám dân Vẹt vốn thích nghe hót, không hót được chúng quăng mắm tôm thôi cũng đủ chầu diêm vương. Khổ thân con nhà Pháo thế đấy.
Thôi, học lại bài xưa của lảo Hù năn nỉ Xịt “các tùng chí cứ cho máy bay lượn vài vòng và tiên bố tôi vừa mới đến”. Lảo Lú cứ nan nỉ đi Oa sinh tơn giựt le với Bu với Tập “đừng ép tao, tao mách bạn tao uýnh tụi mày đấy”. Lú ở Oa sinh tơn chỉ nhận được bổn củ của Hù ở Mút Cu năm xưa. Chỉ có anh Ồ Ba Má là ngon ăn, đến VN theo đúng lịch 20 năm, năm đánh dấu ASEAN lần đầu thống nhất ( dẫu trên giấy tờ ).
Cám ơn Tudo.com đã mất công đọc. Xi du ờ gên.
Thưa,
Ông Thiệu con nhà nghèo siêng năng cần mẫn học hành mà tạo sự nghiệp , cho nên tánh tình ông rất thận trọng cẩn thận ! Cả cuộc đời của Thiệu , tính toán cái gì chắc ăn mới làm , có thể làm Thủ Tướng mà thấy chưa ổn , chưa chắc là lật đật nhượng cho … Kao KỲ lãnh đạn … ( hihihi )
Cho nên , cả đời của ông Thiệu chẵng bao giờ đi làm cái chuyện..THẤU CÁY cả. Ông Thiệu chẵng bao giờ tin vào mấy cái chuyện thấu cáy cả !
Sau hải chiến Hoàng Sa tháng Giêng năm 1974 , thì ông Thiệu đã rỏ Việt Nam Cộng Hòa sẽ…ra sau vào năm 1975 rồi.
Việt Nam Cộng Hòa có hai kiểu chết… để chọn , một là chết thành đóng gạch vụng , hoang tàn hũy hoai hoàn toàn vì Lê Duẫn đã dự trù cho miền Nam thành bình địa…, hay là chết mà cơ sở hạ tầng con nguyên…để mai này còn tính hậu sự….
Con người của ông Thiệu ẫn nhẫn , chịu đựng , không có đơn giản như một bầy GOSSIP bàn thảo bấy lâu đâu.
Bề ngoài thì Thọ , Duẫn là người thắng trận , thắng Thiệu mà bên trong , hiểu trọn gốc trọn ngành , hai tên này tức Thiệu thiếu điều muốn ọc máu…! Chính tên Thọ có lần muốn nhờ Kissinger giết Thiệu dùm cho hắn
Cho nên , một anh Tá biết điểm cao là binh yếu thì ông Thiệu , thân làm tướng cũng biết chuyện này , một ông Tá biết vòng chử U thì làm sao chiếm được Ban Mê Thuộc thì Thiệu cũng biết chuyện này
Những gì xãy ra 1975 là một sự nhượng cờ , phế mã tranh tiên để nội bộ Cộng Sản quốc tế chia rẽ , Xô -Trung dàn hai triệu quân găng nhau ở biên giới , Việt Trung đập nhau ở biên giới , Việt Miên đập nhau té lữa…. để rồi Liên Xô đổ , Trung Cộng biến chất…
Cho nên cái chuyện… bảo “Thiệu Ve chơi thấu cáy sai lầm” cũng lại là cái cách mà mấy mợ GOSSIP chuyện từ cành nho kể lại mà thôi ( giống như cái chuyện 16 tấn vàng vậy …)
SỰ THẬT SẼ CÓ NGÀY ĐƯỢC HOA KỲ CÔNG BỐ , tại sao Việt Nam Cộng Hòa cần phải chết để ĐƯỢC PHỤC HỒI MẠNH MẼ HƠN !
(Hoa Kỳ vẫn xây dựng búc tường đen tại Quang Minh Đỉnh để tự nhắc nhở về một process…still go on … )
Ki’nh
Con người ta ai cũng có kẻ thương người ghét, cũng có kẻ bênh người chống, bênh hay chống là quyền của mình nhưng bênh hoặc chống phải lý sự logic sao cho có tính thuyết phục nghe cho lọt cái lỗ tai, chứ cứ bênh càn đi nó càng thối, càng lòi cái ngu như con bò ra cho bà con cười thúi đầu.
Nay bọn lâu la suy tôn lãnh tụ vẫn cái giọng cứt của ngài lãnh tụ cũng phải thơm, một thằng ngu như con bò đã làm mất nước, vét tiền lên máy bay bỏ nước chạy mà vẫn có những thằng gia nô đã từng chịu ơn mưa móc tán tụng
Thưa,
Không có bằng chứng cụ thể giấy tờ gì cho thấy Qua là gia nô có ơn mưa móc từ Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu cả !
Cho nên mọi vu khống chụp mũ Qua như thế cũng chỉ là nối gót hình thức ĐẤU TỐ sát hại dân lành năm xưa của tên DIỆT CHỦNG Nguyễn Sinh Cung ( tức Hồ ) đã làm gần 200 ngàn nhân mạng bị GIẾT thê thãm oan uổng !
Dù ra đi biệt xứ , dù đuối lực thất thế , Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu vẫn cố nói lời vàng ngọc cuối cùng để thức tỉnh Dân Trí và chỉ ra phương thức diệt trừ cộng sản bất bạo động vô cùng hữu hiệu cho toàn dân :
“Tôi xin đồng bào đừng nghe những gì Cộng Sản nói mà hãy nhìn những gì Cộng Sản làm !”
Với tư cách là một công dân Việt Nam Cộng Hòa , xin được cám ơn Tổng Thống về câu nói bất hủ này !
Mr President , the (Vietnamese) communist is afraid of your shadow and the people applause the echo of your voice !
Qua cũng chỉ là một công dân Việt Nam Cộng Hòa, đang cố nhờ Đàn Chim Việt và báo Nhân Dân ( nếu có thể ) cho bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc của một người thuờng dân đến Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa Dân cử Trực Tiếp là ông NGUYỄN VĂN THIỆU , người đã lãnh đạo đất nước Việt Nam Cộng Hòa đứng vững trước hai đợt tấn công thãm sát KINH KHIẾP của Cộng Sản Bắc Việt , một vào năm 1968 và một vào năm 1972 , với hàng vạn B40 , AK , xe tang T54 , lựu đạn , ..etc …do Trung Quốc viện trợ.
Chiến thắng Mậu Thân và chiến thắng vào mùa hè năm 1972 trước sự tấn công điên cuồng tàn bạo của Cộng Sản đem đến tự hào MÃI MÃI cho sử sách Việt Nam , khẵng định là nhân dân Việt Nam đã ANH DŨNG CHỐNG TRẢ THÃM HỌA CỘNG SẢN TỚI BẾN cho Hoà Bình Tự Do và thịnh vượng chung của nhân loại
Cũng với tư cách là công dân Việt Nam Cộng Hòa có quyền tự quyết được Liên Hiệp Quốc thừa nhận , Qua cũng xin bày tỏ lòng tri ơn sâu sắc đến Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu , dù trong chiến tranh tan thuơng mà LẠI CÒN ráng cố gắng đưa ra chương trình NGƯỜI CÀY CÓ RUỘNG giúp dân CÀY , khiến người nông dân nghèo có ruộng sanh nhai cày cấy. LẦN ĐẦU TIÊN TRONG LỊCH SỬ VIỆT NAM , NỔ LỰC CHẤN DÂN KHÍ , AN DÂN SINH ĐƯỢC THỰC THI- một nét son sáng chói cho hậu thế học hỏi tự hào
Qua cũng hết lòng tri ơn Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đã ráng phát triển giới tư sản , tiểu tư sản dân tộc , đặt nền móng căn bản cho sự phát triển của nền công nghiệp nhẹ , công nghiệp gia dụng đồ sài trong nhà , và các ngành công nghiệp nặng khác cho Việt Nam Cộng Hòa, khiến các sử gia Việt Nam sau này cãm thấy tự hào là dân Việt thật sự đã có thời TỰ KHAI DÂN TRÍ – CHẤN DÂN SINH dù trong hoàn cảnh vô cùng nghiệt ngã bởi hiếu chiến , tàn phá và khủng bố thãm sát của Cộng Sản
Cũng với tư cách là công dân Việt Nam Cộng Hòa, Qua cũng bày tỏ lòng tri ơn đến Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu ra lệnh bắn thẳng vào hải quân Trung Quốc , khiến hải chiến Hoàng Sa nổ ra , khẳng định bản Công Hàm Phạm Văn Đồng là một hành động tai sai bán nước nhục quốc thể , hổ thẹn quốc túy !
Qua cũng hết lòng tri ơn sâu sắc đến Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu , lúc còn là Chủ Tịch UB Lãnh Đạo Quốc Gia , cùng với Thủ Tướng Nguyễn Cao Kỳ đã thúc đẫy VIỆT NAM CỘNG HÒA trở thành một trong những THÀNH VIÊN SÁNG LẬP của Ngân hàng Phát Triển Á Châu , gọi tắt là ADP ( Asian Development Bank ) vào ngày 22 tháng Tám năm 1966.
Tư cách là một THÀNH VIÊN SÁNG LẬP ADP vĩnh viễn là một danh dự của Quốc Gia , của dân tộc nhỏ bé mang tên Việt Nam dù đang gánh chịu thãm họa Cộng Sản , thãm sát đấu tố.
Qua cũng cám ơn Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu buông súng bỏ cuộc chiến để đoàn quân Nón Cối sao Vàng Cộng Sản bấy lâu bị tẩy não mù quáng hoàn toàn mắc nghẹn trước một miền Nam trù phú , tự do , dẫn đến sự xụp đổ về Ý thức hệ , xụp đổ về tính siêu việt ảo tưởng giả dối của chủ nghĩa Mác Lê trên toàn thế giới
Ý thức hệ Mác Lê đã xụp đổ nhục nhã ở Berlin , xụp đổ nhục nhã ở Tiệp , xụp đổ nhục nhã ở Ba Lan , xụp đổ nhục nhã ở Rumani (với án tử hình Tổng Bí thư Đảng ) , xụp đổ nhục nhã ở Liên Xô , nhục nhã ở Trung Quốc với sự biến chất , ôm chân kinh tế tư bản Hoa Kỳ và Phương Tây mà sống , cũng như ở Việt Nam ta ngày nay
Việt Nam Cộng Hòa sẽ quay trở lại Việt Nam , chôn vùi chủ nghĩa xã hội , chôn vùi Đảng Cộng Sản và tiếp tục giấc mơ phú cường thịnh vượng, CÔNG BÌNH TỰ DO DÂN CHỦ, NGƯỜI CÀY CÓ RUỘNG mà Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đang thực hiện dang dỡ !
Rest in Peace , my Nation’s President !
Cháu ruột Bác Hồ đánh giá ô Thiệu là một thằng ngu như con bò đã làm mất nước.
Bài chủ cho hay : Tiến sĩ Kissinger sang Sài Gòn thuyết trình cho ông Thiệu biết BV đã nhượng bộ những đòi hỏi chính mà họ đã dai dẳng đòi từ mấy năm qua: Không đòi lật đổ Thiệu – etc…
Vậy, cái đám đòi lật đổ con bò thì thậm ngu hơn cả con chó ăn cứt, phải không cháu ruột bác hồ ? Đám ngu như chó là ai biết không ? Là CS Bắc Việt, cháu ruột bác hồ đấy.
@Cháu ruột Bác Hồ:”. . . .một thằng ngu như con bò đã làm mất nước,”. . .
A ha! Ông công nhận con bò là loài vật ngu của Cháu ruột. . .thừa là logic.
Thế nhưng ai ai cũng công nhận bác cáo Hồ đóng vai anh. . .gian hùng nướng mấy triệu mạng người Việt để đánh Mỹ thế cho Liên Xô, cho Trung Quốc có logic không?
Cũng thế, ai ai cũng công nhận đám Cháu ruột. . .cùn bao nhiêu năm nay phải sống bám vào tiền gởi về của “bọn lâu la” ca tụng cứt lãnh tụ phải thơm, thế Cháu ruột cùn của Bác có ngửi được mùi. . .logic đó không?
Còn cái logic gái Việt bị bán làm đĩ tứ phương, Con-Cháu cáo Hồ đi xin ăn tám hướng thì đéo mẹ thằng nào dám nói là không. . .Logic?