Tổng thống Thiệu triệt thoái Quân đoàn Hai
Gần đây trong một cuộc tiếp xúc riêng với cựu Đại Tá Lê Khắc Lý, Tham mưu trưởng Quân đoàn 2, Đại tá cho tôi biết đã có rất nhiều người hỏi ông: “Có phải TT Thiệu rút bỏ Quân đoàn 2 tại Pleiku giữa tháng 3-1975, giả vờ thua chạy để tháu cáy Mỹ, khiến cho Mỹ sót ruột phải nhẩy vào?”
Cách đây khoảng nửa năm, trong một lần tiếp xúc khác Đại tá có nói ông nghi ngờ TT Thiệu rút bỏ Cao nguyên để tháu cáy Mỹ nhưng thất bại và ông có gợi ý tôi viết về chủ đề này.
Đại Tá Lê Khắc Lý nói ông đã tốt nghiệp Trường Cao Ðẳng Quốc Phòng khóa 4 năm 1972 và đã đi học ở Mỹ nhiều lần, lớp học cao nhất là “Trường Ðại Học Chỉ Huy và Tham Mưu Lục Quân Hoa Kỳ” tại Fort Leavenworth, Kansas (US Army Command and General Staff College). Chính tại trường Chỉ Huy và Tham Mưu Command and General Staff College này, ông đã học nguyên tắc chiến thuật (tactical) căn bản ngoài chiến trường là luôn luôn chiếm giữ “high ground” (vùng cao) để chế ngự các vùng đất chung quanh. Nhưng khi giảng, “thầy” cũng có nói nguyên tắc này cũng áp dụng cho “chiến lược” (strategy) nữa. Trong trường hợp Quân đoàn 2 của ta hồi 1975, ông nghĩ là đúng với nguyên tắc này. Ông cho rằng quyết định bỏ cao nguyên của ông Thiệu là sai lầm. Rôi từ vùng đất thấp là vùng duyên hải sẽ đánh ngược lên để gọi là “tái chiếm Ban Mê Thuột” là chuyện quá khó nếu không nói là “không tưởng.
Tóm lại TT Thiệu đã sai lầm về chiến thuật chiến lược khi ban lệnh lui binh xuống đồng bằng duyên hải để từ đó lên tái chiếm Ban Mê Thuột.
Trên thực tế nhiều người cũng đã nghi ngờ ông Thiệu tháu cáy Mỹ cho rút bỏ Cao nguyên. Khoảng năm 1975,1976 khi chúng tôi ở trong trại tù CS, có một anh bạn tù tin rằng ông Thiệu giả vờ thua chạy đưa tới sụp đổ, thua luôn cuộc chiến.
Sơ lược tái phối trí
Trước hết tôi xin sơ lược về cuộc triệt thoái lịch sử này, dựa theo tài liệu, lời kể của ký giả Phạm Huấn, Nguyễn Đức Phương, các vị Tướng lãnh Cao Văn Viên, Hoàng Lạc, có tham khảo thêm tài liệu phía Cộng Sản. Như chúng ta đều biết, cuộc lui binh này đã bị thất bại nặng, nó là khúc quành quan trọng nhất trong cuộc chiến tranh VN giai đọan cuối. Người ta kết án TT Thiệu đã làm sụp đổ cả hai Quân khu 1 và 2, kế đó sụp đổ miền nam.
Sau ngày Ký Hiệp định Paris 27-1-1973, Quốc hội cắt giảm quân viện mỗi năm khoảng 50% khiến cho miền nam VN lâm vào tình trạng thiếu thốn trầm trọng về hỏa lực, tiếp liệu đạn dược.
Ngày 11-3-1975, Tổng thống Thiệu bàn luận tình hình với Thủ tướng Trần Thiện Khiêm, Đại Tướng Cao Văn Viên, Trung Tướng Đặng Văn Quang. Ông Thiệu cho biết với khả năng hiện có Quân đội VNCH không thể bảo vệ tất cả lãnh thổ, nên phải tái phối trí lực lượng để bảo vệ những vùng đông dân trù phú, quan trọng nhất là Vùng 3 và Vùng 4. Ông Thiệu không lạc quan về Vùng 1 và Vùng 2. Tại vùng 2, Ban Mê Thuột quan trọng sẽ phải chiếm lại, miền duyên hải Vùng 2 giữ được phần nào hay phần nấy.
Ngày 12-3-1975 ngân khoản 300 triệu quân viện bổ túc đã bị Quốc hội Mỹ bác bỏ, ngoài ra họ cũng không chuẩn chi cho năm tới, nghĩa là từ náy sẽ không cho một xu viện trợ nào. Tin sét đánh đã khiến TT Thiệu bị mất tinh thần khiến ông quả quyết tái phối trí.
Ngày 13-3-1975 mất Ban Mê Thuột, hôm sau ông Thiệu bay ra Cam Ranh mở phiên họp cao cấp quân sự, có mặt các Tướng Trần Thiện Khiêm, Đặng Văn Quang, Cao Văn Viên, Phạm Văn Phú, Tư lệnh vùng 2 . Phạm Huấn ghi lại theo lời kể của Tướng Phú: Tổng thống Thiệu cho biết Quốc hội Mỹ cắt quân viện, hủy bỏ những cam kết yểm trợ không lực, lãnh thổ phòng thủ quá rộng nên ta phải tái phối trí lực lượng. Ông cho biết Tướng Phú Tư lệnh Quân đoàn 2 phải rút quân bỏ Pleiku-Kontum về duyên hải, Nha Trang sau đó sẽ hành quân tái chiếm Ban Mê Thuột. Tại Quân khu 2, VNCH chỉ có 2 Sư đoàn bộ binh (22, 23) và 7 liên đoàn Biệt động quân trong khi BV có 5 sư đoàn bộ binh và 4 trung đoàn độc lập ( theo tài liệu CS).
Tướng Phú xin ở lại tử thủ nhưng Tổng thống Thiệu bác bỏ, ông còn cho biết Tướng Phú phải dấu không được cho địa phương, các Tỉnh trưởng Quận trưởng biết, họ phải ở lại chiến đấu. Các vị Tướng lãnh không có ai phản đối trừ Tướng Phú xin ở lại tử thủ. Về buổi họp này Tướng BV Văn Tiến Dũng ghi lời khai của Chuẩn tướng Phạm duy Tất cũng gần giống như vậy, ông Cao Văn Viên cũng ghi lại chi tiết buổi họp cũng gần giống như lời Phạm Huấn.
Trong buổi thảo luận ông Cao Văn Viên cho biết đường quốc lộ 21 về Nha Trang không thể xử dụng được vì đường 14 từ Pleiku tới Ban Mê Thuột đã bị BV cắt, đường 19 nối Pleiku với Qui nhơn Cộng quân đóng chốt nhiều nơi, đèo An Khê bị cắt ở hai phía đông tây, ngoài đường số 7 xuống Tuy Hòa không còn đường nào khác. Đường số 7 tuy tạo được yếu tố bất ngờ nhưng là con đường bỏ hoang cầu cống hư hỏng.
Kế hoạch được hợp thức hoá và giữ bí mật cho tới giờ phút chót. Kế hoạch của Tướng Phú là Liên đoàn 20 công binh chiến đấu đi trước mở đường , thiết giáp đi theo các đoàn xe để bảo vệ, hai liên đoàn Biệt động quân và thiết giáp đi bọc hậu đoàn quân di tản.
Ngày 16-3-1975 đoàn xe bắt đầu rời Pleiku gồm các đơn vị quân cụ, đạn dược, pháo binh, khoảng 200 xe. Tướng Phú và bộ tư lệnh đi trực thăng về Nha Trang, Chuẩn Tướng Phạm Duy Tất lo đôn đốc cuộc di tản, mỗi ngày một đoàn xe khoảng 200 hay 250 chiếc, ngày đầu êm xuôi vì bất ngờ.
Ngày hôm sau 17-3-1975 các đơn vị pháo binh còn lại, công binh, quân y, tổng cộng chừng 250 xe. Khi ấy dân chúng, gia đình binh sĩ chạy ùa theo, làm náo loạn gây trở ngại cho cuộc triệt thoái.
Ngày 18-3 Bộ chỉ huy và ban tham mưu Quân đoàn về tới Hậu Bổn, Phú Bổn, các đoàn xe từ ba ngày trước kẹt lại đây, đoạn đường từ Hậu Bổn về Tuy Hoà chưa giao thông được vì công binh chưa làm xong cầu qua sông Ae Pha. Tối ấy Việt Cộng đuổi theo pháo kích dữ dội gây thiệt hại hầu hết chiến xa và trọng pháo tại đây. Sư đoàn 320 BV đóng tại Buôn Hô, Ban Mê Thuột được lệnh đuổi theo đoàn xe triệt thoái từ 16-3 đến 18-3-1975 vào Phú Bổn rồi tiếp tục đánh phá tới Củng Sơn. Ngày 19-3 một số lính địa phương quân người Thượng cướp giựt và bỏ hàng ngũ trốn đi gây thêm hỗn loạn. Các liên đoàn Biệt động quân, thiết giáp, bộ binh bị thiệt hại nặng, BV cũng xử dụng các chiến xa đại bác của ta bị bỏ lại để tấn công đoàn triệt thoái.
Đoàn quân rời Hậu Bổn ngày 20-3 nhưng chỉ đi được 20 km thì phải đi chậm lại vì Phú Túc phía trước bị VC chiếm, đoàn quân di tản vừa chống trả vừa tiến. Không quân đến yểm trợ nhưng ném bom nhầm vào đoàn quân gây tử thương gần một tiểu đoàn BĐQ, thiệt hại này lại càng gây thêm rối loạn. Tại Phú túc hỗn loạn diễn ra dữ dội. BV đóng chốt, một tiểu đoàn Địa phương quân và Biệt động quân được giao nhiệm vụ nhổ chốt. Khi đến Củng Sơn cách Tuy Hoà 65 km đoàn di tản phải băng qua sông Ba. Trực thăng CH-47 chở từng đoạn cầu lên sông Ba để ráp, ngày 22-3 cầu ráp xong đoàn di tản qua sông theo hương lộ 436 về Tuy Hoà, vì xe cộ quá đông cầu bị sập chết nhiều người phải sửa chữa thêm lần nữa.
Chặng đường cuối cùng từ đây về Tuy Hoà rất cam go vì có nhiều chốt VC, trời mưa lạnh, VC pháo kích đoàn di tản để cầm chân ta. Tiểu khu Tuy Hoà không còn quân để tiếp viện nên đoàn quân di tản phải tự lo lấy, các binh sĩ tiểu đoàn 34, Liên đoàn 7 BĐQ lều mạng lên tấn công các cứ điểm CS cùng với chiến xa M-113 tiêu diệt chốt địch. Ngày 27-3 sau khi thanh toán chốt cuối cùng đoàn di tản về tới Tuy Hoà buổi tối tổng cộng 300 xe (trong số 1,200 xe) mở đường máu về được Tuy Hoà.
Đường rút quân tỉnh lộ 7 lại gần vị trí đóng quân của Sư đoàn 320 BV tại Buôn Hô, Ban Mê Thuột, họ được lệnh đuổi theo ngày 16-3, chỉ hai ngày là đã đuổi kịp. Ngày 18-3 Cộng quân pháo kích phi trường gây kinh hoàng cho đoàn di tản. Lực lượng chiến xa pháo binh dồn đống tại Phú bổn bị thiệt hại nặng tới 70%.
Các kho quân dụng tại Kontum, Pleiku bỏ ngỏ, tất cả quân dụng, vũ khí trị giá 253 triệu Mỹ Kim lọt vào tay CS. Sự thiệt hại về tinh thần còn to tát hơn nhiều.
Theo Nguyễn Đức Phương trong số 60,000 chủ lực quân chỉ có 20,000 tới được Tuy Hoà, 5 Liên đoàn BĐQ 7,000 người chỉ còn 900 người. Lữ đoàn 2 Thiết Kỵ với trên 100 xe tăng nay chỉ còn 13 chiếc M-113.
Ông Cao Văn Viên nói ít nhất 75% lực lượng, khả năng tác chiến của Quân đoàn 2 gồm Sư đoàn 23 BB, BĐQ, Thiết giáp, Pháo binh, Công binh… bị hủy hoại trong vòng có 10 ngày. Kế hoạch tái chiếm Ban Mê Thuột không thể thực hiện được vì không còn quân.
Tái phối trí lực lượng có mục đích co cụm lại vì không đủ lực lượng trải rộng toàn lãnh thổ.
Những nguyên do thất bại chính của cuộc di tản có thể gồm:
-Di tản quá gấp rút, cả một quân đoàn quá đông đảo, đường xá bị tràn ngập xe cộ và người chạy loạn.
-Đường số 7 bị bỏ hoang, cầu cống hư hỏng khiến cho cuộc di tản bị ngừng trệ.
-Dân chúng di tản làm náo loạn mất tinh thần quân đội
-Thiếu chuẩn bị, không lập kế hoạch lui binh vì quá gấp rút
Thực ra cuộc di tản thất bại nặng nề vì xui xẻo, đường di tản lại gần với vị trí đóng quân của Sư đoàn 320 CSBV tại Buôn Hô. Tối 16-3 Văn Tiến Dũng đã điều động, đốc thúc đạo quân này đuổi theo, hai hôm sau họ bắt kịp đoàn di tản tại Phú Bổn và đã pháo kích gây thiệt hại nặng cho ta về thiết giáp, pháo binh. Sự thất bại chứng tỏ ta không có tin tình báo chính xác về vị trí các đơn vị Cộng quân.
Ngoài ra theo lời kể của một một nhân dân tự vệ cùng gia đình từ Kontum di tản trên đường số 7, anh thanh niên này cho biết Pleiku di tản trước nên phần nhiều dân quân đã chạy thoát khỏi cuộc truy kích của Cộng quân. Người dân Kontum ở phía bắc, cách Pleiku 40 cây số khi biết Pleiku di tản thì cũng ùa chạy theo, vì chạy sau họ bị VC đuổi kịp pháo kích dữ dội. Khi ấy đoàn xe dân quân dồn đống dưới một vùng đất trũng. Đạn pháo khiến bụi bay mù mịt, không ai thấy ai chỉ thấy tiếng đạn nổ ấm ầm ghê rợn, người chết vì pháo kích, người bị xe cán nằm la liệt. Theo lời nhân chứng này dân chết rất nhiều, lính chết ít vì họ lanh lợi hơn, biết tránh đạn, nạn nhân đa số là dân Kontum . Ký giả chiến trường Phạm Huấn mô tả đây là một hành lang máu.
Giả thuyết
Ngoài những nghi ngờ của Đại Tá Lê Khắc Lý, Tham mưu trưởng Quân đoàn 2 kể trên tôi xin góp ý thêm về giả thuyết này.
Như chúng ta đã thấy, ông Thiệu lệnh cho cả một đại đơn vị (60 ngàn người) hành quân từ Pleiku xuống Tuy Hòa phía đông , rồi từ Tuy Hòa xuống Nha Trang phía nam, rồi lại từ đó lên tái chiếm Ban Mê Thuột ở phía tây. Chặng đường hành quân hình chữ U rất dài và tốn kém nhiên liệu trong khi ta đang kiệt quệ về tiếp liệu. Kế hoạch không logic lại viển vông cho thấy ông Thiệu có mục đích tháu cáy, giả vờ thua chạy hơn là mục đích quân sự. Việc tái chiếm Ban Mê Thuột theo kế hoạch của ông rất gay go và khó thực hiện trong khi ta đang thiếu thốn về mọi mặt.
Ngoài ra tôi nghĩ ông Thiệu rất chủ quan, ông vẫn tin người Mỹ không thể bỏ Đông Dương. Hạ tuần tháng 10-1972 Tiến sĩ Kissinger sang Sài Gòn thuyết trình cho ông Thiệu biết BV đã nhượng bộ những đòi hỏi chính mà họ đã dai dẳng đòi từ mấy năm qua: Không đòi lật đổ Thiệu, không có Liên Hiệp, Hội đồng hòa giải chỉ hữu danh vô thực… nhưng có điều họ không chịu rút về Bắc. Kissinger tưởng là ộng Thiệu sẽ đồng ý ký bản Dự thảo đã soạn chung với phía BV ngày 9-10-1972, dự định ký 25-10, trước bầu cử Mỹ (7-11-1972). Ông Thiệu chống đối bản dự thảo và chỉ trích Kissinger. Nixon khuyên Kissinger không nên ép Thiệu vì Nixon không muốn Hiệp định được ký trước bầu cử, qua thăm dò Nixon biết chắc sẽ tái đăc cử nhiệm kỳ hai.
Tháng sau 11-1972 và cả tháng 12 ông Thiệu mở chiến dịch trên báo chí đài phát thanh lên án Kissinger và cả Nixon ép VNCH ký bản Hiệp định bất bình đẳng, mục đích để vận động cánh tả, diều hâu bên Mỹ áp lực hành pháp không được ép VNCH . Theo TT Nixon (No More Vietnams trang 152), nếu đòi điều kiện BV rút quân sẽ không có Hiệp định, Hà Nội sẽ không chịu ký. Đó là một điều nguy hiểm, nếu VNCH gây trở ngại hòa bình thì Quốc hội thù nghịch sẽ ra tay giải quyết, họ sẽ ra luật chấm dứt chiến tranh, cắt viện trợ miền Nam, thực hiện rút hết quân để đánh đổi lấy tù binh Mỹ.
Người Mỹ coi việc lấy 580 người tù binh là quan trọng vào hàng đầu, dĩ nhiên đứng trên cả sự sống còn của Đông Dương, TT Nixon, Kissinger, Tướng Haig.. và các nhà học giả nghiên cứu về chiến tranh VN đều nói thế. Cuối tháng 11, ông Thiệu quảng bá tin TT Nixon gửi hậu thư cho Thiệu bắt phải ký Hiệp định Paris mục đích vận động phe diều hâu bên Mỹ ủng hộ miền Nam VN.
“Sài Gòn như nghĩ rằng chuyện tối hậu thư sẽ khiến cánh hữu áp lực tòa Bạch Ốc không bỏ rơi một đồng minh đang bị CS bao vây đe dọa. Nhưng thực ra đó là sự đánh giá sai lầm lớn, câu chuyện không được chú ý tới”
(Saigon apparently assumed that an “ultimatum” story would encourage America’s right wing to apply pressure on the White House not to abandon a beleaguered ally threatened by Communism. It turned out to be a gross and embarrassing overestimation. The Story caused barely a ripple – Marvin Kalb, Bernard Kalb, Kissinger- p. 405).
Từ TT Nixon tới Kissinger, Tướng Haig tới Đại Sứ Bunker đều nhắc nhở cho ông Thiệu biết đừng hy vọng gì vào sự ủng hộ tại chính trường Mỹ, nay diều hâu đã đổi lông đổi cánh biến thành bồ cu hết, Quốc hội thù nghịch chỉ tìm cách xiết cổ Đông Dương. Tại nước Mỹ nay số người còn ủng hộ chiến tranh Đông Dương chỉ còn đếm trên đầu ngón tay trước hết TT Nixon, Kissinger, Tướng Haig và một số phụ tá của Tổng thống và của Kissinger. Người dân và Quốc hội đã quá chán ngấy cuộc chiến sa lầy đến tận cổ. Mặc dù hành pháp Mỹ nhắc nhở TT Thiệu nhưng ông vẫn không tin, ông vẫn chủ quan cho rằng Mỹ không dám bỏ miền Nam, nơi đây vẫn là tiền đồn chống Cộng.
Vì quá chủ quan nên tháng 3-1975 ông đã sai lầm tháu cáy giả vờ thua chạy để Mỹ xót ruột nhẩy vào. Trên đây chỉ là những giả thuyết về việc Tổng thống Thiệu tháu cáy người bạn đồng minh.
Kết Luận
Tuy nhiên không có nghĩa là TT Thiệu tháu cáy sai lầm làm sụp đổ Quân đoàn 2 đưa tới sụp đổ miền Nam. Thực ra sự sai lầm của ông chỉ làm cho miền Nam sụp đổ nhanh hơn dự kiến. Nếu TT Thiệu không thực hiện tái phối trí và để Tướng Phú tử thủ tại Pleiku, chính ông Tướng này đã nói nếu được tiếp viện có thể giữ được một tháng nhưng đó chỉ là hy vọng chủ quan trong khi đạn dược tiếp liệu miền Nam đang lâm vào tình trạng kiệt quệ. Sự sụp đổ cả hai Quân đoàn 1, 2 và cả miền Nam tháng 4-1975, một phần vì sự sai lầm của TT Thiệu và nhất là do hỏa lực yếu kém của ta trước áp lực mạnh, đông đảo của đối phương. Người ta thường nói vì ông Thiệu sai lầm triệt thoái Cao nguyên mà mất nước hoặc nói vì ông Dương Văn Minh đầu hàng CS mà mất miền Nam, vấn đề không đơn giản như thế.
Xin nói sơ về thực trạng bi đát này do hậu quả của việc Hoa kỳ cắt giảm quân viện năm 1974, 75.
-Trước hết trang 92 Cuốn Những Ngày Cuối của VNCH, ông Cao Văn Viên cho biết trong tháng 2-1975 tồn kho đạn dược của tất cả các loại súng lớn, súng nhỏ chỉ còn đủ xài 30 ngày.
-Trước đó hai tháng sau khi Cộng quân chiếm Phước Long ngày 7-1-1975, vài tuần sau vào ngày 24 và 25-1-1975, TT Thiệu gửi thư cầu cứu TT Ford về tình trạng nguy khốn của VNCH. Bức thư này được Tiến sĩ Kissinger nói tới trong Years of Renewal trang 490 như sau.
“Ông Thiệu diễn tả cuộc tấn công này của địch rất qui mô hùng hậu bằng hỏa lực mạnh và thiết giáp. Trái lại quân đội miền nam VN đã phải đếm từng viên đạn pháo để tiết kiệm để còn đạn xử dụng”
(He described the intensity of the North Vietnamese attacks, backed by the “massive application of fire power and armor”. By contrast, the South Vietnamese troops “had to count every single shell they fired in order to make the ammunition last)”.
-Theo Kissinger tháng 1-1975 báo Học tập cùa CS viết về tình trạng khó khăn của VNCH.
“Hỏa lực và sự di động của quân Ngụy giảm mạnh trong quí ba 1974, hỏa lực pháo binh hàng tháng của quân Ngụy giảm ba phần tư (3/4) so với 1973. Số phi vụ chiến thuật hàng ngày của Ngụy giảm chỉ còn một phần năm (1/5) so với năm 1972. Số máy bay Ngụy so với thời ký chiến tranh trước đây giảm 70%, trực thăng giảm 80%…Kho bom đạn Ngụy giảm mạnh và gặp nhiều khó khăn về tiếp liệu, bảo trì, sửa chữa các loại máy bay, xe tăng, tầu thuyền, vũ khí nặng…
Years of Renewal trang 480
Nhận xét của CS về sự thiếu thốn của quân đội miền Nam cũng gần với các dữ kiện trong cuốn NNCVNCH kể trên của ông Cao Văn Viên trang 86. 87. Từ trang 89 tới trang 94 tác giả đề cập vấn đề đạn dược tiếp liệu, từ tháng 8-1974 tới tháng 2-1975 quân đội ta chỉ xử dụng 19,808 tấn đạn hàng tháng chỉ bằng 27% so với 73,356 tấn dùng hàng tháng trong thời gian trước đó, nghĩa là hỏa lực đã giảm 70%!
Trong khi ấy Hà Nội được CS quốc tế viện trợ dồi dào. Giai đoạn 1969-1972 họ được Nga, Trung Cộng và các nước xã hội chủ nghĩa viện trợ 684,666 tấn vũ khí. Giai đoạn 1972-1975 họ nhận được 649,246 tấn hàng vũ khí, số lượng hàng viện trợ của hai giai đoạn tương đương nhau.(Bản tin của BBC.com ngày 5-10-2006).
Theo Kissinger, Hà nội đã xin được viện trợ của Sô viết tăng gấp bội. Thàng 12- 1974, một viên chức cao cấp Nga viếng Hà Nội lần đầu tiên kể từ sau ngày ký Hiệp định Paris. Tổng tham mưu trưởng Nga Viktor Kulikov tới tham dự họp chiến lược với Bộ chính trị BV, nay họ bãi bỏ hạn chế trước đây. Sô Viết đã chở vũ khí viện trợ quân sự cho Hà Nội tăng gấp 4 lần trong những tháng sau đó. Nga khuyến khích BV gây hấn (Years of Renewal trang 481).
Quân khu 2 diện tích rộng nhất toàn quốc gồm 12 tỉnh chỉ có 2 Sư đoàn bộ binh và 7 Liên đoàn biệt động quân bảo vệ là nơi yếu nhất so với các Quân khu khác nên CS đã chọn để tấn công trước. Sư đoàn 23 chịu trách nhiệm cao nguyên, Sư đoàn 22 bảo vệ vùng duyên hải.
Lực lượng BV tại đây gồm 5 Sư đoàn (10, 320A, 316, 968, 3) và 4 Trung đoàn độc lập (25, 271, 95A, 95B), Trung đoàn đặc công (14, 27), chưa kể các lực lương yểm trợ. Tổng cộng khoảng 6 Sư đoàn bộ binh. (Theo Dương Đình Lập, Trần Minh Cao, Cuộc Tổng Tiến Công Và Nổi Dậy Mùa Xuân 1975, trang 90, 91.)
Như vậy dù ông Thiệu không rút bỏ Cao nguyên và giao cho Tướng Phú tử thủ thì cũng chỉ giữ được một thời gian nào đó, có lẽ không quá một tháng vì như đã nói trên miền Nam đã bị kiệt quệ đạn dược tiếp liệu trước áp lực mạnh và hỏa lực áp đảo của địch.
Tướng Phú nói một câu rất anh hùng, ông xin TT cho ông ở lại giữ đất chiến đấu và chết tại đó, nhưng dù ông có chết tại trận địa cũng không cứu được Quân khu, không cứu được miền Nam mà chỉ kéo dài sự dẫy chết thêm hơn một chút.
Trường hợp Tướng Phú đẩy lui được cuộc tấn công của địch tại Pleiku, Kontum…, sau đó ta lâm vào tình trạng hết đạn VNCH cũng sẽ phải xin viện trợ khấn cấp. Thực tế cho thấy hạ tuần tháng 4-1975, Quốc hội Mỹ đã bác bỏ tất cả các khoản viện trợ cho chiến tranh VN. Đảng Dân chủ đã thắng lớn trong cuộc bầu cử Hạ viện tháng 11-1974, họ chiếm 66.9% Hạ viện, gồm nhiều người mới chủ trương chống chiến tranh tới cùng và bác bỏ tất cả mọi ngân khoản quân viện cho Đông Dương. Trên thực tế tại chính trường Mỹ năm 1975 số người ủng hộ chiến tranh VN chỉ còn vài người: Tướng Weyand, Kissinger và TT Ford. Ngay tại nội bộ Hành pháp, các cố vấn, phụ tá của Tổng thống cũng đã căn ngăn ông đừng can thiệp vào cuộc chiến sa lầy. Quốc hội thù nghịch như ta đã biết thái độ của họ rõ ràng là “Sống chết mặc bay”.
Cựu Đại Tướng Cao văn Viên cho biết
“Nghĩ lại việc đã qua, câu hỏi là miền Nam có sống sót nếu chúng ta không áp dụng kế hoạch tái phối trí lực lượng quân sự hay không. Bây giờ nói thì sự đã rồi, nhưng tác giả tin miền nam có nhiều cơ hội hơn nếu không thực hiện tái phối trí. Tinh thần chiến đấu của quân đội VNCH và nhân dân bị hủy diệt là nguyên nhân trực tiếp của kế hoạch tái phố trí. Không có kế hoạch đó, có lẽ quân đội của chúng ta không tan rã nhanh như vậy. Chúng ta có thể mất đi một phần của sư đoàn 23 BB nhưng tất cả những đơn vị khác vẫn còn nguyên vẹn. Dù lấy được ban Mê Thuột Cộng quân vẫn phải ngừng lại, suy tính kỹ trước khi mở một mặt trận mới ở vùng II. Vùng II vẫn còn Sư đoàn 22BB, cộng thêm với một lực lượng tương đương với 2 sư đoàn bộ binh và hai sư đoàn không quân. Vùng II có đủ quân nhu và tiếp liệu để chiến đấu đến hết mùa khô. Không có kế hoạch tái phối trí, tác giả không nghĩ Cộng Sản có thể thành công, đánh nhanh và chiếm được nhiều đất như họ đã làm ở vùng I. Tình hình quân sự nhân lực của VNCH vẫn gặp những khó khăn dai dẳng như trước khi có quyết định tái phối trí: thiếu thốn về quận viện; không còn nhân lực để lập thêm những đơn vị tổng trừ bị. Nhưng ít ra quân đội VNCH sẽ không tan rã nhanh chóng như khi quyết định tái phối trí được thực hiện”. (Những Ngày Cuối của VNCH, trang 134)
Theo ông Cao Văn Viên sau khi mất Ban Mê Thuột ngày 13-3-1975 lực lượng VNCH tại Quân khu 2 còn tương đối đầy đủ, nếu TT Thiệu không cho rút khỏi Pleiku, Kontum miền Nam sẽ có nhiều cơ hội hơn. Sự thực thì chẳng có cơ hội nào cả vì cuộc bầu cử Hạ viện Mỹ thượng tuần tháng 11-1974 đã là bản án tử hình cho cả Đông Dương. Đảng Dân chủ phản chiến đã chiếm đại đa số tại Hạ viện 66.9%, họ nắm giữ túi tiền, họ nắm giữ sinh mạng của cả Đông Dương. Hạ viện đã hai lần trả lời miền Nam xin viện trợ bổ túc tháng 3-1975 và viện trợ khẩn cấp tháng 4-1975 một cách thẳng thừng “Sống chết mặc bay”.
Tôi xin ngược dòng thời gian một chút để vấn đề được sáng tỏ hơn. TT Nixon thắng cử nhiệm kỳ hai tháng 11-1972 với 60% số phiếu bầu, hơn đối thủ McGovern 18 triệu phiếu phổ thông, 530 phiếu cử tri đoàn. Người ta ủng hộ ông vì ông sắp mang lại hòa bình, nhưng họ chống lại ông vì ông còn tiếp tục ủng hộ cuộc chiến VN. Từ sau Hiệp định Paris đảng đối lập và phản chiến tiếp tục chống Nixon. Sự thực ngay từ sau trận Mậu thân khi số người ủng hộ cuộc chiến tụt thang nhanh chóng, số chống chiến tranh lên cao, khi ấy số phận Đông Dương đã bắt đầu ngắc ngoải. Sang năm 1969 khi Nixon lên nhậm chức Tổng thống phong trào phản chiến càng dữ dội hơn trước. Từ 1969, 70..biểu tình tiến tới giai đoạn bạo động, đổ máu, sinh viên bắn cảnh sát, bắn súng đốt nhà, đập cửa kính, ném bom lớp học (No more Vietnams, trang 126-127). Họ chán ngấy cuộc chiến tranh Đông Dương.
Đứng trước sự chống đối ngày càng mạnh của phong trào phản chiến, họ đòi phải ra khỏi cuộc chiến Đông Dương ngay. TT Nixon và Kissinger, người phụ tá cố tìm lối thoát, mở cuộc tấn công qua biên giới Mên, Lào…rút quân về nước để xoa dịu sự chống đối. Nhưng thực ra tình trạng ngày càng bi đát, mọi cố gắng của Nixon và Kissinger cũng chỉ là giải pháp tạm thời, vá víu, nói khác đi chỉ giúp cho Đông Dương và miền Nam sống thêm ngày nào hay ngày nấy.
Sự ngoan cố của Hà nội đã khiến hòa đàm Paris kéo dài tới bốn năm. Mặc dù Nixon đã dội 20 ngàn tấn bom lên Hà Nội, Hải phòng cuối năm 1972 nhưng ông vẫn phải nhượng bộ BV để cho họ được ở lại miền Nam vì bị Quốc hội thúc ép phải ký. Lập pháp luôn hăm dọa ra luật chấm dứt chiến tranh, cắt viện trợ VNCH để đánh đổi lấy tù binh Mỹ. Trước khi ký Hiệp định, các Trưởng ban tại Quốc hội hứa hẹn tiếp tục viện trợ nhưng ký xong, họ trở mặt cắt giảm viện trợ dần dần và trói tay hành pháp. Tháng 6-1973 Quốc hội ra luật cắt bỏ mọi ngân khoản cho việc oanh tạc cũng như mọi hoạt động quân sự khác tại Đông Dương, có hiệu lực từ 15-8-1973. Họ còn đi xa hơn thế, ngày 7-11-1973 ra luật War Power Act hạn chế quyền Tổng thống, trước khi gửi quân ra ngoại quốc tham chiến, TT phải hỏi Quốc hội.
Trói tay hành pháp bằng các luật mới như trên chưa đủ, người ta sợ Nixon sẽ làm liều, làm ẩu cho ném bom B-52 khi BV vi phạm Hiệp định. Quốc hội thù nghịch và phong trào chống đối tìm cách loại bỏ Nixon vì ông vẫn là trở ngại hòa bình. Mặc dù đã ký Hiệp định ngưng bắn nhưng họ thừa biết Nixon và Kissinger vẫn tiếp tục chiến tranh dưới hình thức cưỡng bách thi hành Hiệp định (to enforce the agreement), trừng trị mọi vi phạm của CS bằng B-52, hai người đã lên kế hoạch nghiền nát BV. Khi Nixon đã mang lại hòa bình, họ chống đối hành pháp mạnh hơn trước, hết chống chiến tranh họ quay ra vụ Watergate từ tháng 4-1973, cho tới ngày 8-8-1974 Nixon phải từ chức. Vài tháng sau, 7-11-1974, họ hả hê kéo nhau vào Hạ Viện, Dân chủ phản chiến từ 242 ghế (55.6%) năm 1972 tăng lên 291ghế (66.9%) năm 1974, Cộng hòa giảm từ 192 ghế (44.2%) năm 1972 xuống còn 144 ghế (33.1%) năm 1974.
Nay những người Dân chủ mới, kiên quyết chống chiến tranh Đông Dương đã vào Hạ Viện, số phận của ba nước Việt Miên Lào đã được quyết định rồi. Họ chống bất cứ khoản viện trợ nào cho cuộc chiến sa lầy. Tháng 3-1975, và tháng 4-1975, hai khoản viện trợ Bổ túc 300 triệu và viện trợ Khẩn cấp 722 triệu của VNCH đã bị bác bỏ không thương tiếc.
Trở lại vấn đề đang bàn trên đây, dù TT Thiệu cho rút khỏi Cao nguyên hay không cũng không tránh khỏi sự sụp đổ sau cùng, không bao giờ miền Nam VN còn hy vọng được Hoa Kỳ cấp viện trợ để tiếp tục chống xâm lăng. Ngay cả TT Nixon cũng không thể quay ngược bánh xe lịch sử, người Mỹ đã quá ghê tởm cuộc chiến tranh bẩn thỉu của Hà Nội.
Tác giả Walter Isaacson trong Kissinger, A Biography trang 487có nói “Một khi người Mỹ đã tìm được con đường ra khỏi Việt Nam, cả Quốc hội lẫn người dân đều đã không muốn can thiệp trở lại, dù có hay không vụ Watergate. . . Bất kể có hay không có vụ Watergate, người Mỹ không còn muốn dính dáng gì với Việt Nam”Once America had found a way to disengage from Vietnam, neither the Congress nor public would have permitted a reengagement, with or without Watergate. . . Irrespective of Watergate, Americans wanted nothing more to do with Vietnam).
© Trọng Đạt
© Đàn Chim Việt
Tham Khảo
Phạm Huấn: Cuộc Triệt Thoái Cao Nguyên 1975, Cali 1987
Cao Văn viên: Những Ngày Cuối Của Việt Nam Cộng Hoà, Vietnambibliography 2003.
Hoàng Lạc, Hà Mai Việt: Việt Nam 1954-1975, Những Sự Thật Chưa Hề Nhắc Tới Texas 1990.
Nguyễn Đức Phương: Chiến Tranh Việt Nam Toàn Tập, 1963-1975, Làng Văn 2001.
Nguyễn Kỳ Phong: Vũng Lầy Của Bạch Ốc, Người Mỹ Và Chiến Tranh Việt Nam 1945-1975, Tiếng Quê Hương 2006
Dương Đình Lập: Cuộc Tổng Tiến Công Và Nổi dậy Mùa Xuân 1975, Nhà xuất bản Tổng Hợp T.P.H.C.M 2005
Phạm Bá Hoa: Cuộc Rút Quân Trên Đường Số 7B, Người Việt Dallas 19-3-2004
Hồi Ký Của Trung Uý D: Những Ngày Cuối Cùng Trên Liên Tỉnh Lộ 7B, Người Việt Dallas, 25-3-2005
Henry Kissinger: Years of Renewal- Simon & Schuster 1999
Walter Isaacson: Kissinger A Biography Simon & Schuster 1992.
Larry Berman: No Peace No Honor, Nixon, Kissinger and Betrayal in Vietnam-The Free press 2001
Richard Nixon: No More Vietnams, Arbor House, New York 1985
Marvin Kalb and Bernard Kalb: Kissinger; Little, Brown and company 1974
The Word Almanac Of The Vietnam War: John S. Bowman – General Editor, A Bison-book 1985
Wikipedia: Opposition to the US involvement in the Vietnam war
MẤY TÊN NÀY
Mấy tên nào có nickname như Trúng Phóc, Mắng Sĩ, Tư Võ Sĩ … chỉ cho thấy sự lỗ mảng, mất dạy, thấp kém của chúng qua ngôn ngữ thể hiện và qua cả sự dốt nát, ti tiện, lưu manh, mất dạy của chúng.
Thật tình ai cũng thấy NTD nhại lại thơ của TTKH. Bởi vì ai cũng thấy NTD có đặt đoạn thơ nhai trong dấu ngoặc kép. Như vậy không thể nói người làm thơ nhại là chép nguyên xi thơ của người khác hay đạo thơ. Chỉ chút tinh tế nhỏ thế cũng lòi ra cái dốt nát và tầm ruồng của những tên kể trên. Bởi nếu thật sự nhằm “đạo thơ” thì chẳng ai lại đặt nội dung đó trong ngoặc kép cả. Vả chăng tính chất nhại lại cho thấy nó chẳng hề lầ nguyên văn từ mẫu xuất xứ của nó.
Mặt khác, những tên này còn luôn đả kích các con chiên, đả kích Thiên chúa giáo, cho thấy biết đâu chính chúng là những tín đồ Phật giáo. Nhưng nếu Phật giáo mà chỉ trích, đả kích tôn giáo khác cũng chứng tỏ chúng không hề là Phật thật mà chỉ là những thứ Phật hổ mang, Phật mất dạy, chỉ là thứ đội lốt, tà ngụy Phật giáo thế thôi. Còn nếu chúng chỉ là người lương, tức không thuộc bất kỳ tôn giáo nào khác, thì cũng chẳng ai có ác ý nhằm đả kích vô lối một tôn giáo nào đó cả.
Chuyện chẳng đáng gì đề phải lên tiếng, nhưng cái dốt đi kèm sự mất dạy là điều không thể tha thứ được.
MƯA NGÀN
(03/4/14)
Bác Uncle Fox ơi,
Dĩ nhiên T+ sẵn lòng giúp V+ chiến thắng, nhưng qua đó tìm mọi cách và bằng mọi giá để:
- thừa nước đục thá câu, như ngang nhiên chiếm mất Hoàng Sa đầu năm 1974;
- hạn chế chiến thằng của V+ , như ủng hộ Khmer Đỏ quấy rối trong Nam sau tháng tư 1975 (chính vì thế V+ đă quay lưng lại T+ mà qui phục LX).
Đó là chưa kể tin đồn có lẽ cũng kô sai lúc xung đột Việt Hoa ở biên giới phía bắc, V+ tiết lộ tin mật T+ ngăn cản kô cho Hà Nội lấn chiếm toàn bộ miền Nam vào thời điểm tháng tư 1975
Bút Thép tôi không làm “thầy bói mù sờ voi”, mà đây là phản biện lại luận điểm của quan đốc tờ Lại Mạnh Cường!
- Ai ai cũng biết rằng T+ lợi dụng V+, T+ giúp vũ khí đạn dược cho CSVN với thâm ý thừa nước đục thả câu, xâm thực dần dần đất đai và lãnh hải VN từ bao nhiêu năm qua, vì thế mà CSVN bây giờ há miệng mắc quai, đành phải câm họng lấy nhục làm vinh. Chỉ có quan đốc tờ bây giờ mới nhận ra?
- T+ quấy rối CSVN sau năm 1975 thì không thể gọi là “hạn chế chiến thằng của V+” được, vì CSVN đã đạt được mục đích là “nuốt chửng Sàigòn” vào ngày 30.4.1975 rồi thì còn gì nữa mà “hạn chế chiến thắng” ?
- T+ đánh V+, là vì CSVN có hành động “ăn cháo đá bát” (nói theo quan điểm của T+), vì “tội bất tuân phục” quan thầy Bắc Kinh. Đám Pol Pot (Khờ me đỏ) cáp duồn dân Khờ me, trong đó có cả những cán bộ, những con virus mập do V+ cài cấn vào, khiến CSVN phải ra tay cứu vớt, vì thế mà bị T+ xua quân đánh phá 6 tỉnh miền Bắc VN.
- Xem ra quan đốc tờ còn tin tưởng V+ lắm lắm, vì thế mới “V+ tiết lộ tin mật T+ ngăn cản kô cho Hà Nội lấn chiếm toàn bộ miền Nam vào thời điểm tháng tư 1975 ” ?
Nếu ‘thực sự’ T+ muốn cản, ko cho Hà Nội chiếm toàn bộ miền Nam vào thời điểm 1975 thì V+ dù có ba đầu sáu tay cũng không thể làm gì được!
Rồi đây T+ sẽ cho xì dần những “bí mật” về những cam kết và ‘hành động phản bội’ của V+ đối với T+ để vả vào mặt kẻ “ăn cháo đá bát”. (theo quan điểm T+)
Ăn cháo đá bát đã là hành động vô ơn đáng khinh (nói chung). Nhưng có những kẻ ăn cơm miền Nam, được VNCH nuôi dưỡng và đào tạo, nhưng chúng không chỉ ‘đá bát”, mà còn ‘đái vào bát’, bằng cách chửi buá xua những người lãnh đạo VNCH, thứ hạng người này thuộc loại bất lương, vô ơn bội nghĩa, phản tặc, chúng có đáng bị phỉ nhổ vào mặt không?
Tiếp theo……
Một nguồn tin nóng hổi rằng; “các giới chức cao cấp của Hoa Kỳ tin rằng Trung Quốc chắn chắn sẽ tấn công Viêt Nam trong một thời gian rất gần, có thể là trong vòng tháng sau, hoặc chậm lắm là trong phạm vi mùa hè này. Theo một nguồn tin đáng tin cậy khẳng định, đây là một nguồn tin chính xác, đáng tin cậy và mong rằng người dân và chính phủ CSVN phải chuẩn bị để đối phó với tình huống xấu nhất.“.
Tin trên chưa ráo mực thì một tin động trời khác rằng,, “Có một “đường hầm” bí mật dưới giàn giáo bị sập ở Formosa (Hà Tĩnh) ”
PV Thanh Niên Online đang có mặt tại khu vực hiện trường cho biết trời đang mưa nên công tác cứu hộ cứu nạn gặp nhiều khó khăn. Hiện các lực lượng đã phong tỏa hiện trường, ưu tiên các phương tiện cứu hộ cứu nạn, xe cứu thương. Các phóng viên chưa thể tiếp cận sát khu vực giàn giáo bị sập.
Tai nạn giàn giáo sập tại khu kinh tế Vũng Áng hôm nay làm tử vong 14 và bị thương 30 Công Nhân Việt Nam.
Chuyện bất ngờ là nhờ sập giàn giáo, làm lộ một đường hầm bí mật ! Công Nhân cho biết ĐƯỜNG HẦM BÍ MẬT rộng gần 2 mét chiều ngang, sâu 2 mét và dài 50 mét chạy ra cửa biển.
Có thể đây là đường hầm bí mật để Trung Quốc đổ bộ lính và đưa vũ khí qua ngã Vũng Áng để cắt đứt Hà Tĩnh và Hà Nội khi có chiến tranh xảy ra ? Hiện nay nhân công Trung Quốc (có thể là binh lính) ở Vũng Áng là 13.426 người !!! Đây có phảỉ một trong lý do chính cấm không cho lao động VN, kể cả cấp kỹ sư lại gần những điểm bí mật này.
Bạn nghĩ gì? Những người trẻ yêu nước nghĩ gì? Âm mưu “Hội Nghị Thành Đô”?
ĐẤT NƯỚC VÀ CÁ NHÂN
Đất nước và cá nhân
Cũng đều vận mệnh cả
Tin hay không cũng vậy
Cũng đều điều khách quan !
Khi vận mệnh hanh thông
Mọi chuyện đều tươi sáng
Lúc thời khắc u trệ
Thường hư dầu có rán !
Chỉ những anh mê muội
Mới vỗ ngực xưng tên
Cho rằng do tài cán
Tài giỏi mới làm nên !
Sự đời vốn chỉ vậy
Được vua còn giặc thua
Chẳng qua bởi định mạng
Loại ngu chớ nói bừa !
GIÓ NGÀN
(02/4/15)
Kính thưa quý cụ và quý vị,
Đọc còm quý cụ và tất cả quý vị tranh luận, tôi cũng xin có vài ý kiến và xin đưọc chia xẻ dưới đây. Nếu có điều gì thất lễ thì cũng mong quý cụ và quý vị niệm tình mà bỏ qua.
Người ta thường nói là nhân vô thập toàn. Ông tổng thống Nguyễn Văn Thiệu là một nhân vật lịch sử và cho tới nay, những người sống trong thời đại ông, vẫn còn nhiều người binh vực ông và cũng không ít người kết tội ông. Những người binh ông cũng chưa hẳn là sai, và những người kết tội ông cũng không hẳn là không đúng. Thế thì thế nào là đúng để đánh giá đúng vai trò của một tổng thống, người lãnh đạo một đất nước?
Nếu đã nói là nhân vô thập toàn thì bất cứ ai cũng phải có cái xấu và cái tốt, và ông Thiệu cũng không ngoại lệ. Nhưng có những cái tốt của ông Thiệu đối với người này lại là cái nhìn thấy không tốt theo quan điểm của người khác; hoặc ngược lại, có những cái xấu của ông đối với người này nhưng là cái tốt đối với người khác. Nhưng dù có nhìn khác nhau như thế nào thì ông Thiệu, trên cương vị là một tổng thống, một người lãnh đạo một quốc gia thì ông phải chịu trách nhiệm vì để mất Miền Nam trong vai trò là một tổng thống được dân bầu và trao phó vận mạng đất nước cho ông. Tôi nghĩ rằng chính ông Thiệu cũng hiểu cho nên sau khi ra nước ngoài, ông đã sống ẩn dật và im lặng cho tới ngày ông mất. Sự im lặng của ông có thể hiểu ông biết lỗi mà chúng ta hay bất cứ sử gia nào cũng có thể hiểu!?
Riêng đối với chúng ta là những người công dân nước VNCH, đã được sống có tự do và dân chủ, và mỗi người chúng ta cũng có những cái nhìn khác về ông Thiệu, cũng có khi khách quan nhưng cũng không thể không chủ quan.
Là một quân nhân nhiệm vụ là chiến đấu bảo vệ đất nước thì có cái nhìn khác về lãnh vực quân sự đối với cấp trên, và dĩ nhiên sẽ đổ lỗi cho Mỹ vì cắt viện trợ nên thiếu phương tiện, vũ khí và đạn dược để chiến đấu thay vì trách ông Thiệu vì là ngoài tầm khả năng của ông, nếu có ai trách là trách ông về chiến thuật rút quân gây hỗn loạn mà ông là người ra lệnh.
Nhưng với cái nhìn của một chính trị gia hay một nhà chiến lược thì cái nhìn lại khác, họ trách ông vì ông không đủ tài lèo lái và tầm nhìn chiến lược nên mất nước.
Và trên tất cả là nếu đứng trên cương vị là những công dân nước VNCH thì ai cũng có quyền kết tội ông NVT vì họ đã bỏ phiếu chọn ông, giao quyền lãnh đạo đất nước cho ông, nếu ông không bảo vệ được dân và để mất nước thì trách nhiệm ông phải gánh chịu cho dù bất cứ lý do gì. Người lãnh đạo không thể đổ lỗi cho bất cứ ai, ngay cả Mỹ, vì nếu đổ thừa cho Mỹ (muốn) bỏ Miền Nam thì có khác chi ông tự nhận là ông không có tầm nhìn chiến lược bảo vệ và xây dựng đất nước? Điều này khác hẳn đối với cái nhìn của tổng thống Diệm đối với Mỹ mà Mỹ phải giết ông.
Tôi nghĩ, không thể nói ông tổng thống Thiệu không hiểu vai trò và trách nhiệm của mình… và ông đã chọn sống ẩn dật trong im lặng. Nay ông đã yên nghỉ, xin hãy để lịch sử phán xét cho công bằng. Và chúng ta, quý cụ và quý vị, và những thế hệ con cháu cũng như toàn dân Việt đang ngày đêm sống dưới sự cai trị độc tài – bán nước của đảng cộng sản Việt nam, sẽ vẫn không ngừng đấu tranh tìm lại tự do và dân chủ cho đất nước Việt Nam – Và hy vọng ánh sáng cuối đường hầm ngày càng lóe sáng.
Trân trọng
nv
Hỡi những còm sỉ ‘chống cộng’.
Quí còm sĩ to miệng hô hào chống cộng nhưng chửi ông Thiệu còn hơn cả cộng sẻn. Các còm sỉ chửi đến nỗi mất cả trí, sưng cả mồm húp cả mắt không còn biết kẻ thù của dân tộc Việt là ai nữa!
Đây nè, nữ nhà văn Võ Thị Hảo từ Hà Nội chỉ cho quí còm sỉ thấy Nhận diện đao phủ bức tử Việt Nam
Bà Hảo viết rằng ‘ Hiện vẫn còn một nước tên là Việt Nam nhưng cái tên chưa đủ để minh chứng rằng nước chưa mất. Việt Nam bây giờ cũng như một cây cổ thụ ngàn năm tuổi đang bị lưỡi cưa máy đốn hạ, lá trên cây dù chưa rụng hết nhưng dưới gốc thì thân gỗ đã bị xẻ làm muôn mảnh đem bán để ghép thành cái tràng kỷ kê chỗ ngồi cho nhiều nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam. Đám người này đã sốt sắng dâng lên đám đầu lĩnh Trung Quốc bữa đại tiệc với món chính là máu thịt của đất nước Việt Nam.
Chi tiết quan trọng nhất khiến người ta nghi ngờ rằng VN đã mất chủ quyền lãnh thổ vào tay TQ đã thể hiện trong một sự kiện chấn động khiến thế giới sửng sốt và bất bình nhưng nhà cầm quyền VN thì im lặng chấp nhận.’
Bà Hảo còn nhận xét đau đớn + chua xót rằng ‘VN “đã chết bởi tay TQ”! Nhưng khốn khổ khốn nạn ở đây là cái chết do VN tự chuốc lấy. Chết chỉ vì nhà cầm quyền cộng sản đã bằng mọi giá, thà hy sinh lãnh thổ, danh dự, đất nước, nhân dân chứ không chịu mất Đảng, mất thể chế cộng sản‘.
Bây giờ các còm sỉ đã tỉnh trí ra chưa hay vẫn bị quáng gà thích cắn xé dĩ vãng?
Ngao sò tranh ăn thì ngư ông đắc lợi, quí còm sỉ cãi nhặng xì ngầu, la ó um xùm chửi ông Thiệu bí tỉ thì lợi cho ai, một kẻ ngu xi cũng thừa biết là các còm sỉ đang làm lợi cho CSVN đấy!
“Quí còm sĩ to miệng hô hào chống cộng nhưng chửi ông Thiệu còn hơn cả cộng sẻn. Các còm sỉ chửi đến nỗi mất cả trí, sưng cả mồm húp cả mắt không còn biết kẻ thù của dân tộc Việt là ai nữa!”
Không mô tê răng rứa chi nữa cã,câu trich trên theo thiển ý là Đúng 101%.
“Nhân vô thập toàn” có tên đã viết vậy ,nhung vẫn đỏ lổi cho TT thiêu “không co viễn kiến” làm mất nước là thiếu trách nhiệm ,đỏ lổi cho Mỹ là điều không hẳn đúng . Đó là chạy tội.Và tất cả đều đổ lên đầu ông hiệu.mạt sát ông Thiêu ,chủi bới ông Thiêu hơn cả kẻ thù của Ông là bọn Bắc Kộng. Chúng ,mang danh chống cộng ,nhưng không nhin thấy ,không hiểu cái khó khăn của một lãnh đao đất nước nhỏ nhoi lạc hậu vad đang ra sức chống đối quân thù…Người Mỹ giúp ta chống cộng ,nhưng chúng là nước lớn ,tiền bạc nhiều ,súng đạn bom mìn ,máy bay ,xe tăng có đũ cả nên chúng khi nào cũng đứng trên chúng ta dù vói danh xưng là bạn là đồng minh.Có bao giờ người giàu lại chơi với người bạn giàu có một cách bình đẳng mô? Trong tù sau 30/4 cũng vậy. Kẻ nào có thăm nuôi đều đều thì đôi khi không cần ăn cơm tù ,loại khoai sắn mà nấu Mỳ ,nướng lạp xưỡng hay nấu một bát canh,hâm lại tí thịt …và cố nhiên người phục vụ là anh bạn tù không thăm nuôi đẻ mong hưỡng một chút chất tanh chất béo…Suy ra việc lớn trong xã hôi hay trong quốc gia cũng đều xêm-xêm như rứa cả.Đã có người nói như Ông Diệm ,không chịu nghe lời nước giàu ,nước lớn ,nước đồng minh anh em giúp đở chu cấp thì bị giết vậy sao cứ nhe các vị lãnh đạo vn sau này ,trong hoàn cảnh nhu vậy,làm được cái chi mà “viễn kiến” vói không “viển kiến “. Găp thời thế thế thời phải thế .Biết răng chừ ,nếu anh chĩ có 2 tay không đơn thương độc mã chống tên cướp có đũ vũ khí trang bị tận răng thì sao không thua? Cũng vậy Mỹ cúp hết viện trợ ,xin có 300 mà cũng không cho.( có thừng dân biểu vnch là tay sai cs con khoe là đi sứ Mỹ đẻ xin viên trợ 700 ,cùng lắm là 300,nhưng thằng này là cs nên qua trước khi qua Mỹ đã báo cáo vói VC và đem hình ảnh những người linh chạy loạn theo dân ,những người linh đeo trực thăng ,,những cảnh hỗn độn ở một vài nơi nào đó đẻ ,như hắn khoe,là hăn vừa xin tiền ,vừa đưa các hình ảnh đó lên cho QH Mỹ thấy ,thêm mắm muối có vẻ vô tư là “linh vnch mất hết tinh thần ,không còn sức chiến đấu !” Và QH Mỹ sau đoa cắt hoàn toàn ,kể cả 300 hưa cho ! Trong hoàn cảnh đó ,nếu anh trong cượng vị TT Thiệu ,anh sẻ làm gì? Có người nói là tiếp tục chiến đấu, có người nói là tự tữ (như mấy ông tướng mà nay đang vinh danh),,,Nhưng có ích chi khi mà cuộc chiến không còn nằm trong tầm tay . Ông Diệm không cho Mỹ đỏ bộ nên chết thảm do bọn thầy chùa theo cộng ,cáu kết vói Mỹ .lấy tù bi ,dại hùng đại lực giết cả một dòng họ mà ngày nay ai cũng biết rỏ . Vậy Ông Thiêu có cần lên gân lúc chợ chiều ,lúc túi rổng tuếch mà cầu viên “bạn ” lại bị là ngơ không thương tiếc.?Không quân phí ,không quân cụ đánh chĩ có chết và chết ,cuốii cùng cũng chạy.Vậy có cần phải đỏ thêm máu xương đẻ gọi là trách nhiệm của lãnh đạo ,của kẻ tữ đạo không?
Cho nên VC ngày nay ít chưi tới cac lãnh đạo vnch 01 thời vì chúng đang bán giang san ,thu gom tiền bạc đẻ …CHẠY. Hơn nữa có vnch,những “anh hùng ” chưi sùi bọt mép giùm chúng nó rồi…Chưi nhiều vào ,chưi tới nơi tới chốn để quên đi đẻ xóa hết ,đẻ không còn ai nhớ tội ác VC. Và nếu có nhớ thì cũng chép miệng :” Ôi thừằng nào thì cũng như nhau” Và có tên còn lập lại ý của tên văn sĩ côn an bão ninh trong “nỗi buồn chiến tranh !” VNCH=VC đều là Tay sai ,Bán nước như nhau cả thôi .Hơn nhau ở cái một bên lang thang xứ người ,một bên cầm quyền có đất nước đẻ bán dần , có tham nhủng có hối lộ ,tham ô,,,,,giết người cướp của …
Rồi cũng đang và sẻ hẹn nhau ở nước Mỹ làm dân do thái ,dân bohemien,,,dân mất góc
Lúc đó HH rồi chớ còn gì nửa…
(c)
“Thuở trước hồn tôi phơi phới quá,
Lòng thơ nguyên vẹn một làng huơng
Nhưng rồi CỘNG PHỈ từ đâu lại
Khiến cả đời tôi hứng đau thuơng !”
Hehehe,,,,
@Nguyễn Trọng Dân :
Thuở ấy hồn tôi phơ phới qúa
Lòng thơ nguyên vẹn một làng hương…
Tay Nguyễn Trọng Dân này ngu dốt qúa, đã ăn cắp thơ của người khác, không để xuất xứ, lại còn viết sai lỗi chính tả, và làm xấu xí sai lệch ý nghĩa của câu thơ nữa chứ!
Làng hương!?!?. Làng hương là cái đéo gì? Phải là làn hương mới đúng và có ý nghĩa. Hiểu chửa? Xuất hiện trên diễn đàn DCV không phải cứ ngu ngu như Khổng Khuyết, Tiên Ngu, hay Nguyễn Trọng Dân, hoặc là ngây ngô mà cứ tưởng ta đây là khôn như tên Ngàn tiền heo là thoát khỏi bị dậy dỗ mắng mỏ, nghe chửa?
Nguyễn Trọng Dân, đứng nghiêm chỉnh nghe ta dậy đây : TTKH làm chỉ có vỏn vẹn có vài, 3 bài thơ mà danh vang hậu thế, đó là bài Hai Sắc Hoa tigôn. Bài Thơ Đan Áo, và Bài Thơ Cuối Cùng. Bốn câu đầu của bài Bài Thơ Cuối Cùng bắt đầu như sau :
Thuở ấy lòng tôi phơ phới qúa
Hồn thơ nguyên vẹn một làn hương
Nhưng nhà nghệ sĩ từ đâu đến
Êm ái trao tôi một vết thương…
Thử tưởng tượng, từ hồn thơ mà biến thành Lòng thơ, thì còn ra cái chó gi nữa hở giời? Thơ mà xuống lòng thì toàn là thịt chó với rựa mận ở Hố Nai thì còn gi là thơ?
Và làn hương sao lại biến thành Làng hương? Cả làng làm hương nhang hử?
Nguyễn Trọng Dân vừa sai, dốt chính tả vừa dốt tư duy!!!
Nguyễn Trọng Dân, Khổng Khuyết, Tiên Ngu, Ngàn tiền heo là những tên “đít dột”.
Sao “Qua” mắng như vậy có đúng không?
“Qua” đã dùng gậy “Ông Qua” đập vào lưng “Qua Dân”. Cho bõ gét đó.
@Mắng Sĩ
Trich : “Làng hương!?!?. Làng hương là cái đéo gì? Phải là làn hương mới đúng và có ý nghĩa ”
Trò à , trò dốt quá mà cứ làm bộ tài khôn cố lấy le bà con lối xóm hoài!
LÀNG HUƠNG sớm tối đi về
Câu thơ Lý Bạch , lời thề Khuất Nguyên”
( Ẩn danh- đồn là của cụ Ngô Thời Nhậm khi lánh nạn )
Thuở trước hồn tôi phơi phới quá
Hồn thơ nguyên vẹn một LÀNG HUƠNG
Nhưng rồi CỘNG PHỈ từ đâu lại
Khiến cả đời tôi hứng đau thuơng !”
LÀNG HUƠNG ở đây là Qua ẩn chỉ nét đẹp của cả Việt Nam Cộng Hòa cho nên phải có “g” , còn mùi thơm trong gió – “làn huơng” là y’ thơ của người thiếu nữ TTKH , thì không có “g”
Hồn thơ của Qua , trước khi có Cộng phỉ tới thì đẹp như miền Nam nguyên vẹn tự do có Cờ Vàng – LÀNG HUƠNG , còn sau khi Cộng phỉ tới , thì ..hehehe …..đời Qua hứng đau thuơng (chịu thôi , hết cách) , hiểu chưa?
Chưa từng đọc qua thi thơ nhiều , lại dốt , lúc nhỏ không chịu đi học , lớn lên không chịu nghe lời Tiên Ngu , cứ hay láo , nay thấy …LÀNG HUƠNG , không hiểu hết y’ , tưởng là viết sai chánh tả , lật đật chụp lấy lên le…ối trời ơi , cái ngữ nhà anh , tiểu nhân tưởng phen này đắc chí mà nào ngờ lộ dốt lòi ngu quá “lợn” !
Hoan hô Mắng Sĩ, phải có người Mắng mỏ, chỉ ra cái ngu thì bọn Đầu đất Tiến Ngu, Dâm Tiên, Nguyễn Trọng Dân, Dâm Ngàn Ngàn…. mới sáng mắt ra.
Kể ra Mắng Sĩ cón thương chúng nên mới dạy dỗ, “yêu cho đòn cho vọt, ghét cho ăn cho chơi”, chứ chị Mạc thị Hồng chiều chúng quá nên viết gi cũng cho đăng hoài. Tụi này nó hư chỉ vì “con hư tại mẹ”, hôm nay thấy bác Mắng Sĩ bắt chúng đứng nghiêm chửi cho một chập, cho dăm cái bạt tai, chúng tôi thấy …. đã quá!
Bravo!
Đã là tự Sĩ không ai Mắng?
Chỉ Đĩ già mồm mới Mắng thôi.
Cũng như đã Sĩ thì. . .gHét bỎ
Sao lại ngu đần. . .bÕ gÉt đi?
Có lẻ Trọng Dân vì buồn ngủ
Gõ lộn hay là Méo chử chơi?
Mắng mỏ chẳng “Qua” là CỘNG PHỈ
Vạch lá tìm sâu để. . .gỡ cờ
MẮNG SĨ
Cái tên Mắng Sĩ đã dỏm rồi
Thằng này quả thật mới ngu ôi
Chẳng những là ngu còn mất dạy
Ai sinh ra nó ở trên đời ?
Diễn đàn chung hết của mọi người
Thông minh, hiểu biết giúp đời thôi
Tiếc thay Mắng Sĩ như loài chó
Chỉ sũa gâu gâu rõ hại đời !
Chẳng lẽ làm thinh nó tưởng hay
Nhưng mà nói tới cũng chỉ hoài
Bởi tính chó thì đâu sửa được
Cho dù nói mãi vẫn thừa thôi !
Vậy nên ta phải viết vần thơ
Thiên hạ nhìn vào đánh giá xem
Hẳn trách tại sao ta lại ác
Song tùy đối tượng lại càng nên !
Ý NGÀN
(01/3/15)
” TTKH làm chỉ có vỏn vẹn có vài, 3 bài thơ mà danh vang hậu thế, đó là bài Hai Sắc Hoa tigôn. Bài Thơ Đan Áo, và Bài Thơ Cuối Cùng. Bốn câu đầu của bài Bài Thơ Cuối Cùng bắt đầu như sau :
Thuở ấy lòng tôi phơ phới qúa
Hồn thơ nguyên vẹn một làn hương
Nhưng nhà nghệ sĩ từ đâu đến
Êm ái trao tôi một vết thương…”
Ừ nhỉ ! Có Bài Thơ Cuối Cùng . Thế thì Bài Thơ Thứ … Một ở đâu ?
Bớ hồn Mắng Sĩ đâu rồi?
Thấy rỏ, hiểu rỏ. . .LàN hương và LànG hương chưa?
Ta đã nhiều lần nhắc nhở các you rồi, đừng có giỡn mặt trên chốn “gian hồ” nầy!
Vì có rất rất nhiều Cao thủ “hiệp sĩ mù” ( tức không ai thấy ai trên diễn đàn ảo) chỉ cần nghe gió kiếm là biết đối thủ thuộc “môn phái” nào rồi cho nên đừng có múa gậy vườn hoang.
Mà nên đứng ra. . .xa xa mà học mà hỏi, chứ vụ Mắng. . .bậy. .vừa rồi, bây giờ YOU có muốn đưa tay đầu hàng cũng không còn. . .Đầu đâu mà. . .Hàng nữa!
Thôi, hãy đi hoá kiếp mà học mà hỏi để làm người hiểu biết tử tế.
Hãy nhớ lời ta dặn để làm hành trình cho kiếp sau.
Tôi cũng không đồng ý việc anh Nguyễn Trọng Dân lấy thơ người khác thêm thắt để chế nhạo Đảng và nhà nước là thiếu tế nhị .
Chúng ta là người văn minh lịch sự phải thấm nhuần đạo đức Bác Hồ anh ạ ! Khi thuổng văn thì Người rất cẩn thận giữ cho sát nghĩa . Lúc trộm thơ Người lại nghiêm túc in y chang không sai một câu, một chữ, một dấu … của khổ chủ . Chính vì hành động quang minh lỗi lạc như thế nên Đảng và nhà nước ta mới vô cùng hãnh diện đề nghị Liên Hợp Quốc đưa tên Người vào hành ngũ Danh Nhân Văn Hoá Thế Giới . Vì thế nên có nhiều đoàn thể, tổ chức, cá nhân, Kẩu Nô, Cò Mạng … cùng nhau liếm bi Người thực là điều dễ hiểu .
Gớm, các bác sĩ diện ảo quá. Nơi đây là diễn đàn tự do thì phát biểu sao cho có nhân nghĩa với lý trí là đủ rồi.
Bác Nguyễn Trọng Dân có dùng “ý thơ” của người khác thêm thắt, cải biến để nói lên cái ác của đảng CSVN thì càng làm cho thơ ra phong phú. Cũng giống như “thi sĩ” Thạch Đạt Lang biến bài hát “Quê hương là chùm khế ngọt” ra:
“Quê hương là chùm khế…chát
Cho con trèo… té mỗi ngày
Quê hương là đường… đi học
Theo gương chôm chĩa… bác Hồ
Quê hương là con diều…đứt
Tuổi thơ con…mất thật rồi
Quê hương là…con đò nát
Đem đêm mơ bát cơm đầy”
Chỉ khi nào bác Dân có ý định chôm thơ của người khác làm của mình (như Hồ Chí Minh) rồi thêm thắt vói ý định tranh đua dự thi để đoạt giải, hay để tranh giành với ông Hồ trong tuớc vị “danh nhân hoặc vĩ nhân thế giới” thì mới nên bóc mẽ làm to chiện mà thôi.
Nếu là mắng sỉ thì nên mắng ông Hồ đã dùng bút hiệu Trần Dân Tiên để tự thổi phồng và tô vẽ mình thành “cha già dân tộc”, (nhưng nhân cách của thằng “cha già dâm tặc”).
Hay nên mắng lão Hồ vì đã chôm thơ “Ngục Trung Nhật Ký” của ai đó trong tù làm của mình.
@ Bác Ban Mai
Tôi có ý định stop, không bàn thêm với bác về bài viết này nữa, song vẫn còn lấn cấn, vì bác chỉ trích ông Thiệu khá nặng nề và lên án gay gắt là ông đã “bỏ chạy” (sic).
Đây là sự bất công rất lớn cho ông Thiệu. Theo tôi, việc ông Thiệu “phải từ chức” và “phải ra đi” là điều bất khả kháng!
BM viết “Như đã nói ở comment trước, chẳng những ông NVT bỏ chạy mà còn trốn tránh trách nhiệm trước lịch sử khi không để lại một dòng nào cho hậu thế soi xét giai đoạn lịch sử do ông lãnh đạo“. (sic)
Áp lực lớn nhất đối với ông Thiệu không phải chỉ từ phía Mỹ, mà còn bởi những chính khách salon, thành phần thứ ba, và cả trong nội các của ông Thiệu nữa (do đòn tâm lý của CSVN + mớm mồi của Mỹ)!
Mỹ tìm mọi cách lừa dối ông Thiệu với những lời hứa cuội để ông phải ký vào HĐ-Paris 1973 rằng; họ sẵn sàng tái tham chiến và cung cấp vũ khí đầy đủ nếu CSVN phản bội, vi phạm Hiệp Định.
Nhưng sau đó họ đã làm ngơ (phản bội lời hứa) khi CSVN tấn công Phước Long, mà còn cúp hết tất cả viện trợ như trói tay ông Thiệu!
Khi Mỹ cắt hết viện trợ vũ khí thì tinh thần binh sĩ, (nhất là sĩ quan), sa sút trầm trọng, (chẳng khác gì người lực sĩ bị trói chặt tay khi đang đấu trên võ đài) vì biết chắc chắn sẽ bị thua (trong khi phiá CSVN được tăng cường thêm vũ khí dồi dào từ Nga-Tầu), do vậy mà tinh thần quân đội hoang mang, mất chí khí!
Phiá CSVN gây đòn tâm lý, bắn tiếng rằng, chỉ đàm phán với chính quyền VNCH khi “không có Thiệu”.
Ông Thiệu bị áp lực nặng nề từ phiá Mỹ, từ thành phần thứ ba, từ phiá Phật giáo đấu tranh (Trí Quang), chính khứa ba phải như Vũ Văn Mẫu, tướng lãnh cầu hòa (Nguyẽn Hữu Hạnh, Dương Văn Minh…), một số dân biểu trong quốc hội, đưa đến việc ông Thiệu “phải từ chức” vào ngày 21.4.1975!
Trong lời phát biểu từ chức, ông Thiệu đã dốc cạn tâm sự, ông đã nói đến hoàn cảnh của ông Diệm 1963, và rằng ông cũng chỉ là nạn nhân của thế lực siêu cường!
Mặc dù ông Thiệu hứa ở lại quân đội, nhưng…….ai chấp nhận ông trong (hoàn cảnh) lúc này?
Một khi đã từ chức Tổng Thống thì cái chức “Tổng tư lịnh” cũng không còn, mà ông Thiệu chỉ có thể còn là “Trung tướng” nếu được bộ quốc phòng thu nhận, trưng dụng và phân bổ trách nhiệm!
Xin hãy nhớ rằng, khi ông Thiệu đã từ chức Tổng Thống rồi thì không còn quyền hành gì nữa, phải đặt mình dưới sự quản lý của chính quyền, của quân đội, ông Thiệu không thể tự ý “chạy” hay ra đi khơi khơi theo ý riêng của mình được!
Nhưng hoàn cảnh lúc ấy người ta chỉ muốn tống khứ ông Thiệu đi cho khuất mắt để dễ bề bàn tính với phiá bên kia. Đấy cũng là đòi hỏi duy nhất của phiá CSVN, “chỉ đám phán khi không còn Thiệu”.
Họ đã dàn xếp để ông Thiệu ra đi êm đẹp. Tổng Thống Trần Văn Hương ký sắc lệnh để ông Thiệu đến Đài Loan bằng chuyến phi cơ chuyên biệt, người Mỹ “bảo vệ” và hộ tống ông Thiệu đến phi trường cho đến khi phi cơ cất cánh an toàn. Chấm hết!
Và những gì đã diễn ra sau đó ở VN thì chắc là bác Ban Mai chưa thể quên?
Chào Ban Mai.
BM viết : “Vâng, ông bác sĩ wậy tối đa với mục đích cứu bệnh nhân ung thư nhưng ông có phải là bác sĩ giỏi nhất lúc bấy giờ hay không? Ai xác nhận ông là BS giỏi hay tự nhận?”
Thưa, làm sao mà có thể xác định ô Thiệu là bác sĩ giỏi nhất lúc bấy giờ (!), với tớ, lý do là có thể còn có nhiều người ẩn dật, không màng chính trị, không tham gia trên chính trường thì chúng ta làm sao biết khả năng của họ để so sánh với ô Thiệu (?) Trên thực tế, chúng ta phải thừa nhận rằng sau khi ông Thiệu nhận chức chủ tịch Ủy ban Lãnh đạo Quốc gia thì chính trường Sàigòn chấm dứt giai đoạn xáo trộn bất ổn và đã cùng mọi người hợp tác dẹp yên được xáo trộn ở miền Trung. Xáo trộn từ 1963 đến 1965, thời gian khá dài để xác nhận ai ổn định được tình hình tức người đó được việc, giỏi nhất hay giỏi nhì với bọn tớ ( những người chuyên ở trên chiến trường ) không quan trọng, chỉ thấy hậu phương khá yên ổn trước các chiến trường đang leo thang là quá tốt, là ũng hộ người ấy.
Việc AI xác nhận ô Thiệu là BS giỏi thì đơn giản hơn BM à. Cuộc bầu cử 1967 có kết quả liên danh Thiệu – Kỳ về nhất chiếm 34% số phiếu, về nhì là liên danh Trương Đình Dzu – Trần Văn Chiêu chiếm 17% số phiếu. Nếu BM sổ toẹt vào cuộc tuyển cử này thì tớ bó tay chấm cơm chấm canh. Như còm trước tớ đã viết, tớ chưa hề “tôn sùng” bất cứ cá nhân nào, ông Thiệu không nằm ngoài tính chất đó. Tuy nhiên, tớ chịu khó cọp bệt lại đây những gì thấy được về quá khứ HỌC TẬP của ông ấy, BM tự xét với những ai đã qua các trường lớp đào tạo này, họ đã đủ tư cách làm lãnh đạo đất nước trong thời chiến hay chưa.
“Sau 1945, ông Thiệu tham gia lực lượng Việt Minh do Hồ Chí Minh đứng đầu. Ông cùng các đồng chí được huấn luyện vũ khí trong rừng dùng gậy tre vì họ không có súng. Năng lực quản lý của ông sớm được công nhận, sau đó được bổ nhiệm trở thành một người đứng đầu Huyện. ( cọng sản phong cho ông chứ không phải là Mỹ nhé ) Nguyễn Văn Thiệu được nhận vào học Trường Hàng hải (1946-1947). Sau một năm, ông được phong hàm sĩ quan, sau đó nhập ngũ vào Quân đội, ghi danh khóa đầu tiên khai giảng ngày 1-10-1948 (Khoá Bảo Đại, sau cải danh thành Khoá Phan Bội Châu) tại Trường Võ Bị Huế, tiền thân của Trường Võ bị Đà Lạt. Năm 1949, ông sang Pháp học ở Trường bộ binh Coedquidan (Võ bị Liên quân Saint Cyr). Năm 1952 tham gia khoá đào tạo Tiểu đoàn trưởng & Liên đoàn lưu động tại Hà Nội. Năm 1959 ông Thiệu đi học khoá Tình báo Tác chiến tại Okinawa, Nhật Bản. Cùng năm, ông đi du học lớp Phòng không tại Trường Fort Bliss, Texas, Hoa kỳ….” So với Hồ, Giáp, Duẩn ông Thiệu được đào tạo tốt đấy chứ ?
BM viết : “Đến lúc bị vết lở ác tính Ban Mê Thuột, rồi ban lệnh tháo chạy khỏi Tây nguyên và tiếp theo sau đó… đã cho biết procedure “dao kéo” sai be bét!”Thưa, với chúng ta khi mặt trận BMT xảy ra, VNCH vẫn còn bình chân như vại. Nhưng, với chức năng tổng thống VNCH thì ông Thiệu biết rỏ tình thế lúc đó đã đi vào tuyệt vọng (lý do khỏi lập lại BM nhé ). “Khéo ăn thì no, khéo co thì ấm“. Chẵng đợi ông đại tá Trung trong bài chủ nói về chuyện rút khỏi BMT để “tháu cáy” Mỹ, bạn bè tớ đóng quân ở cao nguyên khi nhận lệnh di tản, họ đã liên tưởng ngay đến chiến trường Triều Tiên thuở nào; (gặp nhau tại Sàigòn) họ đồng ý QLVNCH không thể cứ dàn mỏng quân ngồi chờ CSBV tuỳ ý tập trung hốt trọn từng yếu điểm chiến lược. Tình thế buộc phải co cụm, đánh bài ngửa với hỏa lực yểm trợ B52. Nếu B52 tái xuất hiện, việc tái chiếm trở lại BMT không phải là “cái lệnh hành quân chử U tưởng tượng” đâu. Nếu B52 không tái xuất hiện, người chỉ huy không thể châp nhận hằng giờ ngồi nghe báo cáo từng đơn vị của mình bị CS xơi tái. Theo tớ, cái đáng trách không phải là “di tản” mà vấn đề là “di tản hoảng loạn” hay “di tản không hoảng loạn”. Nhìn sâu vào hậu trường sân khấu, “di tản không hoảng loạn” thì hôm nay VNCH đã tắt ngũm rồi. BM nhớ cho trên mặt công pháp quốc tế VNCH là một quốc gia bị thôn tính bằng vũ lực, con bài ẵm vẫn còn nằm ở đó.
BM viết : “Đã thế, khi bệnh nhân hấp hối thì bàn giao cho BS khác tẩm liệm rồi chuồn êm… đến nỗi không có được một lời giải thích hay xin lỗi thân nhân người bệnh trong suốt 20 năm sau 1975!”BM không nhớ rằng ô Thiệu từ chức tối 21/4/1975, nhưng ông ta vẫn ở trong dinh Độc lập cho đến mấy ngày sau, dưới sự tổ chức của tòa đại sứ Mỹ ô Thiệu mới ra đi, vậy chúng ta đã quá gượng ép khi nói 2 từ “chuồn êm”. Tớ cho rằng ô Thiệu chẵng bao giờ lên tiếng yêu cầu người MỸ RỜI KHỎI VN TRONG VÒNG 24 TIẾNG ĐỒNG HỒ như ô Minh. Việc bàn giao cho BS khác là một hoạt cảnh trong màn kịch RA VỀ của người Mỹ, 40 năm vẫn chưa thấy sao BM ?
Trả lời cho BM về “đến nỗi không có được một lời giải thích hay xin lỗi thân nhân người bệnh trong suốt 20 năm sau 1975!”, còm trên tớ đã viết, nhưng BM đòi hỏi “Còn lãnh vực sử liệu, rất quý, nhưng tôi chờ giới học thuật.”Tớ chỉ là một người lính của QLVNCH, không thuộc giới học thuật nên không thể trả lời. Tuy nhiên, tớ trích dẫn lại đây một số vấn đề liên quan .Trích dẫn :
Giáo sư Nguyễn Tiến Hưng, nguyên Bộ Trưởng Kế Hoạch của chính phủ Việt Nam Cộng Hòa, nhắc đến cái gọi là hồ sơ “Nixon-Thiệu” chứa các tài liệu và thư từ giữa Tòa Bạch Ốc và Dinh Độc Lập từ năm 1971…..Sau đó Quốc Hội Mỹ, theo GS Hưng, đã phản ứng “tại sao Hành Pháp Mỹ không cho Lập Pháp biết hồ sơ Nixon-Thiệu,” đặc biệt là các nghị sĩ chủ trương cắt viện trợ cho VNCH như Henry Jackson, Frank Church, Ted Kennedy, Mike Mansfield… Ngay chủ tịch của Ủy Ban Ngoại Giao Thượng Viện Hoa Kỳ lúc đó là ông John Sparkman đã viết thư yêu cầu TT Ford cho xem hồ sơ “Nixon – Thiệu” nhưng TT Ford viện dẫn quyền đặc biệt của người đứng đầu hành pháp, đã từ chối. Rồi từ đó chính phủ Mỹ “đã ém nhẹm” toàn bộ hồ sơ này.
Năm 1978, ông Ronald Nesson, tùy viên báo chí của TT Ford, có viết một cuốn hồi ký trong đó ông tiết lộ rằng ông được lệnh cấp trên đi tìm hồ sơ “Nixon-Thiệu” trong Tòa Bạch Ốc, và tìm được vỏn vẹn chỉ có “bảy cái thư “. GS Nguyễn Tiến Hưng nói có tổng cộng 27 văn thư trong hồ sơ này, nhiều hơn số thư mà ông Ronald Nesson đã tiết lộ trong cuốn hồi ký. Theo GS Nguyễn Tiến Hưng, hầu như tất cả các hồ sơ về cuộc chiến Việt Nam nay đã được giải mật, trừ hồ sơ “Nixon-Thiệu” mà cho tới hôm nay vẫn còn nằm trong vòng bí mật.
Tại sao ông Thiệu không lên tiếng?
Tác giả Nguyễn Tiến Hưng không tin rằng người Mỹ đã bảo cựu Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu không được nói gì về liên hệ giữa Hoa Kỳ và Việt Nam Cộng Hòa từ khi gia đình ông dọn sang Mỹ năm 1985 tới khi ông từ trần năm 2001.
Là một người tâm sự thân tín của ông Thiệu trên bước đường sống lưu vong, GS Hưng nói rằng ” tôi không tin là khi dọn sang Mỹ, ông Thiệu đã bị áp lực nào bắt phải yên lặng vì đó là thời của tổng Thống Reagan và ông Reagan rất ưu ái Tổng Thống Thiệu. Có lẽ vì phần nào của sự ưu ái đó mà ông Thiệu dọn nhà sang Hoa Kỳ sống.” Ông Thiệu đã tâm sự với ông Hưng rằng “khi vừa đến Đài Loan vào ngày 25 tháng Tư năm 1975, phái đoàn tùy tùng đã bị nhân viên Mỹ khám xét hết hành lý và tịch thu hết giấy tờ vì họ chỉ sợ hồ sơ Thiệu-Nixon lọt ra ngoài”….Tuy nhiên, ông Hưng nói: “Phía ông Kissinger và đảng Cộng Hòa muốn giấu hồ sơ đó đi, cho nên có thể họ đã yêu cầu TT Thiệu giữ im lặng.”
Theo GS Hưng, ông Thiệu không muốn viết hồi ký vì “sau khi tôi làm lãnh đạo của miền nam gần 10 năm, tôi biết quá nhiều chuyện, và khi tôi nói cái hay thì tôi cũng phải nói cái dở nữa.” Ông Thiệu được cho là đã nói: “Người Mỹ đã phản bội mình rồi, cho nên mình cũng không nên vạch áo cho người xem lưng, và tôi chẳng cần để ý tới dư luận Mỹ nữa.” Theo giáo sư Hưng đó là lý do chính tại sao ông Thiệu không muốn viết hồi ký.
Nguồn : http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2010/06/100601_nixon_thieu_dossier.shtml ( hết trích).
Phần trích dẫn ở trên diển ra cách đây đã 5 năm, tớ không rỏ từ đó đến nay hồ sơ “Nixon-Thiệu” đã được công bố hay chưa ( vì không muốn làm con đà điểu vùi đầu trong đống cát đau thương ), tớ cũng không rỏ độ tin cậy của BM đối với ông Hưng như thế nào. Ban Mai tự suy xét và kết luận nhé.
Với tớ, người Mỹ vẫn là cứu cánh cho đất nước VN, chửi Mỹ hay không là quyền của BM.
P/S : Nói lạc đề chút xíu, trước đây tớ ít tham gia còm. Từ khi cụ tonydo reply còm của BM, tớ hay “cải” cụ ấy nên trở thành còm sĩ khá thường xuyên ở diển đàn này. Từ đó, cái tên Ban Mai với tớ cũng rất ấn tượng. Chúc luôn dzui dzẻ với con cháu.
Xin bổ túc thêm việc ông Thiệu không lên tiếng:
Khoảng năm 1987-1988 (tôi không nhớ ngày tháng chính xác) ông Thiệu có được một số quân cán chính mời về San Jose, CA gặp đồng bào, hôm đó tôi có đi dự. Bên trong hội trường có khoảng trên dưới 500 người, đủ mặt các cơ quan truyền thông. Rất tiếc bên ngoài có hơn 100 đồng bào biểu tình dữ quá, họ gào thét, chửi rủa như chính ông Thiệu đã đốt nhà, giết gia đình họ. Nhìn họ tôi nghĩ: Không biết họ có hận VC, kẻ đã làm cho gia đình họ tan nát bằng hận ông Thiệu không ? Cảnh sát huy động có đến hơn 50 người để giữ an ninh. Ban tổ chức thấy tình hình căng quá nên đã không đưa ông Thiệu đến. Sau đó ít lâu, ông Thiệu có tiếp xúc với đồng bào, báo chí ở miền Nam CA, kết quả thế nào thì như qúy vị đã biết. Thời gian 10-12 năm trước đó, lòng người còn ly tán chưa ổn định, nhiều người còn quá hận ông Thiệu thì việc gặp gỡ còn khó khăn hơn.
Nhiều vị trách chuyện buồn tháng 4 đã qua 40 năm sao cứ nhắc lại để tranh cải, lên án, trách cứ nhau trong khi những vấn nạn cấp thiết đang xảy ra trong nước không thấy qúy vị quan tâm bằng? Lời trách cứ này quá đúng. Thật ra không mấy ai muốn nhắc lại chuyện buồn này nhưng khi đã có người nhắc đến, đưa nó lên bàn mỗ để phê phán thì cũng cần nên phê phán một cách khách quan, không định kiến, không hồ đồ, hãy chứng tỏ mình là người có đủ tử tế và trách nhiệm để phê phán; có như vậy mới trả sự thực của lịch sử về với lịch sử được.
Quan sát 100 cái comments trong bài này, nếu nói có một số người “bênh” ông Thiệu (trong đó có tôi) nghe thì không sai nhưng chưa hẳn đúng. Chúng tôi không hề nói ông Thiệu là một nhà lãnh đạo hoàn hảo. Không nói ông có những quyết định chính xác vào những năm tháng cuối, cũng không ai nói ông không có tội trong việc làm mất miền Nam. Chúng tôi có chung nhận định, đất nước mình lâm vào hoàn cảnh không may, nằm trong gọng kềm của lịch sử, chính trị và quyền lợi, thế lực của các cường quốc, ông Thiệu như một người đang đấu canh bạc sinh tử với đối phương mà cạn láng, đối phương nắm rõ con bài tẩy nên nước cờ của ông lạng quạng, không sáng suốt, chính xác như thường lệ thì thua là điều có thể hiểu được. Ai ở vào thế đó thì cũng khó mà làm khác hơn được. Nếu quý vị cho rằng phát biểu như vậy là bao biện, là thanh minh-thanh nga, là chạy tội, không nhận lỗi v.v… thì đành chịu. Khi mà quý vị nhất định bắt người ta phải nhận tội thì mọi lời giải thích trở thành vô ích. Vậy thì ông Thiệu có lên tiếng dưới bất cứ hình thức nào thì cũng khó mà làm cho quý vị chấp nhận được. Nói khác đi, im lặng xem ra có vẻ hợp lý.
Thân
@Pham Minh:” Nói khác đi, im lặng xem ra có vẻ hợp lý”
Thưa vâng, tôi rất đồng ý với sự nhận định của sư huynh Minh.
Chính tôi cũng như nhiều người buồn trách sao TT Thiệu không viết hồi ký? Nhưng nghĩ cho cùng, cho dù Tổng Thống có ghi lại sự thật lịch sử đau lòng khi ông phải chống chọi với CS, với nội thù và với một đồng minh đầy âm mưu toan tính, mà người ta khi đọc (nếu có hồi ký) sẻ nghĩ rằng ông “nguỵ biện” cho lổi lầm của ông nên đành “im lặng xem ra có lẻ hợp lý” nhất!
Chúng ta nên đọc lại đoạn nầy trong: “Gian trá và Nguỵ Tạo- Gs Lâm văn Bé”.
“Sau khi từ chức, ông Thiệu ngày ngày đi đi lại lại qua các phòng trong dinh Độc Lập(tuy ông từchức nhưng ông vẫn còn ở trong dinh ), nghĩ đến cuộc phục hận. Ông Nguyễn Văn Kiểu, anh ông và các em họ ông, Hoàng Đức Nhã đều khuyên ông nên ra đi, nhưng ông từchối vì ông nghĩ là ông còn có một vai trò. Không chịu được cảnh nầy, bà Thiệu đã rời Saigon sáng 24 đi Bangkok trên một chuyến bay thương mại (Snepp, tr. 334)”.
Điều đó cho thấy rỏ, mặc dầu không còn chức vụ, không còn quyền lực, nhưng Ông vẫn đi đi lại lại trong Dinh Độc Lập, lúc đó Ông nghĩ gì? Bằng cách nào lật ngược thế cờ cho dù là trong tình trạng tuyệt vọng?
Chỉ tưởng tượng đến cảnh “đi đi lại lại” đó thôi, tôi thật sự cảm thương nổi cô đơn của Ông lúc ấy biết ngần nào!
Ấy vậy mà có người kết tội “Thiệu hốt của rồi hèn hạ êm ái đánh bài chuồn”, thật tôi không biết nói sao!
Và cũng như các huynh, em không ca tụng, không tung hô, chỉ bày tỏ một chúc nổi lòng, một chúc lương tâm của con dân VNCH với Tổng Thống chúng ta mà thôi!
Xin cám ơn các Huynh đã đóng góp rất nhiều bài!
P/S: tuy nhiên, tôi vẫn hy vọng biết đâu một ngày nào đó “Hồi Ký” mà ông Thiệu gởi đâu đó?,sẻ được in ra để soi sáng thêm giai đoạn nghiệt ngã của lịch sử VNCH!
Hai bạn Chiêu Dương và Phạm Minh ơi,
Xin cho tôi được gọi là “bạn” để dễ tâm tình! Không ai có thể thay đổi được quá khứ mà chỉ có thể học hỏi vì thế tôi “đợi” công trình của giới học thuật. Quỹ thời gian của tôi còn nhiều mà! :)
Còn những phân tích của 2 bạn tôi có thể phản hồi “chừng mực” từng đoạn nhưng nội dung ngược hẳn. Chỉ giỡn chơi thôi, thí dụ như 2 chữ “chuồn êm” tôi dùng mà bạn CD phản pháo! Một nhóm nhỏ lặng lẽ chạy xe không đèn trong đêm, phi trường tắt đèn, máy bay đón cũng tắt đèn… thì không “êm” là gì? Đây chỉ mới là nghĩa đen thôi! Còn nghĩa bóng hơi bị “mệt” hơn nhiều! Ông NVT sợ chết thấy rõ nên hỏi súng và mang theo. Sự kiện nầy nói lên đôi điều: 1) Liệu một khẩu súng nhỏ như vậy có cứu được mạng ông khi ai đó chủ trương giết? 2) Chính phủ Mỹ đã bị “muối mặt” với thế giới khi giết TT NĐD thì liệu có dám giết thêm ông TT thứ hai? Nên, có thể ngay thời điểm đó, ông NVT vị quá sợ hãi không còn sáng suốt để nhận định như thế! Nếu chuồn “không êm” thì nên tuyên bố là ông không muốn nuốt lời hứa nhưng “tại vì”, “bỡi vì”, “bị”… do đó chính người Mỹ chịu trách nhiệm việc SẮP đưa ông ra khỏi nước! Tuyên bố như thế thì ông NVT đã không mất danh dự mà mạng sống an toàn tuyệt đối! Đố Mỹ dám giết! :) Có điều, ca dao VN đã nói “Thương nhau trái ấu cũng tròn – Ghét nhau bồ hòn cũng méo” hoặc “Thương nhau cau 6 bổ 3 – Ghét nhau cau 6 bổ ra làm 10” nên cứ kết tôi là vì Ghét, Thù hận hay Hỗn láo gì đó… nên bổ cau tùm lum đi :) cho dù (với tôi) lịch sử đã như vậy thì chấp nhận như vậy, chắc chắn không ai ngu dại mang hận thù vào lòng!
Quá khứ không thể thay đổi thì chấp nhận nó và học hỏi. Nhưng hiện tại có thể thay đổi tại sao làm ngơ? Tình hình VN đang biến chuyển mạnh, rất cần tập trung tư duy để hợp lực giúp giải mã căn bệnh sợ hãi mà VC đã tiêm chích vào não người dân hơn nửa thế kỷ qua. Khi dân còn sợ hãi, VC sẽ lớn mạnh nhưng khi dân hết sợ hãi thì VC lại sợ hãi. Tác dụng ngược sớm phát triển thì VN rút ngắn được thời gian bị VC đô hộ. Hà Nội cây xanh vẫn đang “cháy”. Bình Dương “nóng” như lửa. Chỉ cần xí nghiệp cả nước thức tỉnh… Các bạn là những tài năng sao không chỉa mũi dùi về giúp một tay? Lãng phí tài năng mình là mắc tội, tội nặng nữa đó, phải không? Hihihi.. Chúc 2 bạn vui. Tôi chỉ giỡn thôi, cứ cho là “cá tháng Tư” hoặc đại khái như thế cũng được nhưng cho tôi đính chính một điều quan trọng là Tôi không chửi Mỹ mà Phục, vì chính phủ Mỹ phải phục vụ cho quyền lợi của Mỹ, chỉ tiếc là VNCH không lợi dụng được Mỹ khi có thể, như Nhật, Đại Hàn, Đài Loan, Phi… Đã không “lợi dụng” được người ta rồi chửi… coi bộ hổng đặng!
Tạm biệt tán dóc và tán tỉnh. Hìhì…
Hello Ban Mai
Tớ hoan nghênh “tạm biệt tán dóc” đề tài quá khứ này. Hảy học nó cho hôm nay, muốn “chơi” TQ, vấn đề không phải là “mua” vũ khí sát thương của Mỹ mà VN phải có một nhà nước dân chủ để hợp tác phòng thủ cùng với Mỹ trước khi chưa muộn.
“Tạm biệt tán tỉnh” thì xin hảy khoan…, vì nó chưa tồn tại mà…hi…hi…
Hai ngày trước, tớ có 2 còm ở 2 bài khác chưa thấy xuất hiện. Nếu cứ gặp lỗi này lỗi kia như vậy thì tiện đây aurevoir Ban Mai luôn thể.
TRích: “Một nhóm nhỏ lặng lẽ chạy xe không đèn trong đêm, phi trường tắt đèn, máy bay đón cũng tắt đèn… thì không “êm” là gì?” (Ban Mai)
Noí đơn giản như Ban Mai nói trên, thì có thể gọi là “chuồn êm”, nhưng sự việc đã không xảy ra đơn giản như thế, như Ban Mai và một số độc giả, bắt chước cọng sản, bắt chước bọn trí thức cộng sản chuyên nghề làm chứng gian vu cáo bôi nhọ VNCH, vu cáo NVT “sau khi từ chức, ôm một mớ tài sản chuồn êm”
Nếu NVT là người chỉ nghĩ đến vơ vét, sẵn sàng “ôm một mớ tài sản chuồn êm” khi gặp khó khăn, thì điều ấy cũng không khó để nhìn thấy từ sớm, từ khi NVT còn là chỉ huy trưởng trường võ bị Đà lạt, còn là tư lệnh sư đòan, còn là Chủ tịch ủy ban lãnh đạo quốc gia,
và như thế, trong hoàn cảnh VN lúc ấy, luôn luôn có sẵn người đòi nhảy vào thay thế NVT, chắc chắn NVT không dễ dàng ở chức Tổng thống
thậm chí NVT cũng không chắc có tên trong danh sách ứng cử viên Tổng thống, vì, nếu NVT là người như Ban mai vu cáo, chắc chắn NVT không thể đuọc NCK nhượng bộ, không thể đuoc các ông Tướng khác ủng hộ, yêu cầu NCK cùng đứng chung liên danh với NVT, nhuọng cho NVT ở vị trí đứng đầu liên danh ứng cử trong lần bầu cử Tổng thống thứ nhất 1967
Nói tóm lại luận điệu nói rằng “NVT ôm một mớ tài sản chuồn êm” là một luận điệu xuyên tạc rất ngớ ngẩn, đần độn
[Người ta có thể tin rằng, cho dù VNCH không sụp đổ ngay lúc ấy, có thẻ đứng vững lâu hơn, giả sử, giả sử như VNCH còn có thể đứng vững, thì, trong hoàn cảnh VN lúc ấy, một rừng không thể 2 cọp, hơn thế nữa, các cấp lãnh đạo trung gian ở dứoi, vẫn còn nhiều người là do TT NVT bổ nhiệm, nghĩa là nguyên TT NVT vẫn còn nhiều ảnh hưởng & nhân sự, thì, để cho "chính trị" đuọc ổn định, chắc chắn nguyên TT NVT phải ra đi, chứ nguyên TT NVT không thể ở lại VN,
nếu nguyên TT NVT có muốn ở VN lắm thì cũng vẫn phải ra đi một thời gian, một thời gian dài, khi mọi sự lắng xuống rồi mới trở về VN được]
Bây giờ sau khi tính moi đường phục hận đều không xong, rồi bị những áp lực này nọ đòi hỏi phải ra đi, thì NVT phải ra đi. Khi đã chọn lựa đồng ý ra đi, thì phải tính chuyện ra đi cho an tòan, đó là chuyện bình thường.
KHi phải ra đi, thì phải lo bảo vệ sinh mạng lúc ra đi chứ, nếu cựu TT NVT cần có một món vũ khí tùy thân, cũng như ngày xưa một quân vương, một chiến sĩ phải có một thanh gưom, một bảo đao hộ mệnh, thì cũng là bình thường thôi.
Bất cứ ai trong vai trò của TT NVT đều có thể gây ra oán thù, ngay cả oán thù cá nhân, và khi thất thế, không còn đuọc sự bảo vệ bởi cơ quan bảo vệ yêu nhân của quốc gia, rất dễ dàng là một mục tiêu của một cuộc ám sát từ bất cứ một nguồn nào, ngay cả từ một cá nhân, chứ chẳng riêng gì “người Mỹ” hay cộng sản, vậy nêu NVT muốn có một món vũ khí cá nhân tùy thân, thì cũng chỉ là bình thuòng
Chỉ cắt riêng ra một cái lúc khi NVT phải nhẫn nhục ra đi ngoài ý muốn, không nối kết hành động & cuộc ra đi với những gì diễn ra trước đó, rồi gọi đó là “chuồn êm” thì e rằng rất là thiển cận, chỉ là ác ý xuyên tạc
Trích: “…thì nên tuyên bố là ông không muốn nuốt lời hứa nhưng “tại vì”, “bỡi vì”, “bị”… do đó chính người Mỹ chịu trách nhiệm việc SẮP đưa ông ra khỏi nước! Tuyên bố như thế thì ông NVT đã không mất danh dự mà mạng sống an toàn tuyệt đối! Đố Mỹ dám giết!”
Tôi tưởng rằng, nếu ông NVT mà “sáng suốt” tuyên bố như Ban Mai đề nghị, thì chỉ có mà mang nhục thêm!
Để được an toàn sinh mạng, để Mỹ “không giết”, mà nói như trên, “tôi bị Mỹ nó ép ra đi” thì có khác gì tự hủy danh dự mình để cầu sống!
Nếu cựu TT Ban Mai bị người Mỹ ép ra đi, “sắp xếp” cho cựu TT Ban Mai ra đi, nhưng cựu TT Ban Mai không muốn ra đi, mà Ban Mai không dám lên tiếng từ chối à?
Nếu Ban Mai lên tiếng từ chối, mà người Mỹ vẫn dám bắt cóc Ban Mai mang Ban Mai ra nước ngoài đuọc sao?
Nói như Ban Mai khuyên nhủ, thì có khác gì cựu TT Ban Mai nhận mình không còn là mình, có khác gì Ban Mai nhận mình chỉ là một món đồ vật của người Mỹ, người Mỹ muốn mang Ban Mai đi đâu thì mang, thì còn gì nhục nhã hơn?
Cựu TT Ban Mai chỉ có thể lựa chọn, hoặc là làm như Tổng thống Cam bôt lúc ấy, từ chối ra đi, viêt lá thư “cám ơn” người Mỹ, lá thư khiến cả quốc hội Mỹ phải cúi đầu nhục nhã khi nghe Kissinger đọc lá thư ấy.
hoặc là Ban Mai chọn lựa im lăng ra đi, chứ Ban Mai lại đọc một lời tuyên bố với công luận, đổ thừa là mình phải ra đi là vì Mỹ nó muốn mình ra đi, vì Mỹ nó “sáp xếp” cho mình ra đi, chứ Ban Mai không muốn đi, thì chỉ có mà mang nhục đời đời !
@ Chiêu Dương says:”.” So với Hồ, Giáp, Duẩn ông Thiệu được đào tạo tốt đấy chứ ?”
Tốt hơn là cái chắc!
Riêng chuyện. . .kéo ghế của ông Thiệu thì còn Tốt, còn Bảnh hơn các anh hèn nhăn răng cắt mạng nhiều hơn nữa:
Người ta kể, trong một cuộc hội nghị ở Honolulu, Hawaii. Ông Thiệu được xếp (vô tình hay cố ý?) ngồi ở hàng ghế thấp trong khi phía Hoa Kỳ ngồi ghế cao ở bàn chủ toạ, ông Thiệu “bực!”, bước ra. . .kéo cái ghế cao hơn. . .ra ngồi giữa phòng họp. . .mà nói chuyện phải quấy chuyện. . .Uýnh VC với kẻ thù. . .”đế quốc Mỹ”!
Nói không phải “bơm” hay nịnh chớ, hành động đó, tôi thấy ông Thiệu . . .bảnh quá chừng chừng so với đám quan Thái Thú hèn hạ khúm núm ở hội nghị Thành Đô!
Bởi vì, nếu, ông Thiệu sợ “Đế Quốc Mỹ” giết thì làm sao dám hành động như vậy?
Thôi, ai nói gì thì nói, em chỉ học thuộc lòng câu khẳng định của nhân dân “ta”, ” hèn với giặc ác với dân” là nhứt dương chỉ rồi! Đúng không Chiêu Dương huynh?
Bài nầy Huynh đưa ra mấy cái “data” qúa. . . đã!
Chúc Huynh có một “Xị” cuối tuần dzui dzẻ!
Si du ờ gên.
Gởi Tudo.com
Tớ sung sướng mà thưa rằng một nền đệ tam của Việt Nam Cọng Hòa đang dần hé lộ. Vấn đề của anh em chúng ta là phải tiếp sức xây dựng nó trên nền tảng chính danh xuất phát từ triều nhà Nguyễn sang đến đệ nhất và đệ nhị cọng hòa. Một nước VNCH mới phải có chân đứng xuyên suốt trong lịch sử mới xứng đáng để cho các thế hệ mai hậu hết lòng bảo vệ, dựng xây.
Nếu chỉ vì quyền lợi cá nhân, bè phái mà xuyên tạc nhà Nguyễn như bọn CSVN đã làm; chúng ta tự đánh mất chính nghĩa của mình. Nếu chỉ vì những ân oán cá nhân, thù hằn phe đảng mà phủi sạch tính chính danh của đệ nhất, đệ nhị VNCH, hay cả 2; chúng ta chỉ có một đệ tam cọng hòa xây trên cát.
Tàu cọng đang xử dụng chiêu “đẹp trai không bằng chai mặt”, vừa lấn chiếm giang sơn tổ quốc VN vừa đấu tranh pháp lý (cùn ! ) Nếu chúng ta phỉ nhổ nhà Nguyễn, lấy đâu ra các bằng chứng làm chủ 2 quần đảo Hoàng- Trường sa để đấu tranh với Tàu.
Nếu chúng ta cứ nhìn vào các vết sẹo trên cơ thể của đệ nhất và đệ nhị cọng hòa mà bình loạn đến mức sổ toẹt vào tính chính danh của VNCH. Lấy đâu ra chúng ta chỉ cho con cháu thấy bộ mặt bán nước, làm tôi mọi cho ngoại bang của đám CSVN. Con cháu chúng ta sẽ không có quá khứ, chỉ mỏng manh với hiện tại thì hậu quả sẽ là chúng xâu xé giành giật nhau mà quên đi việc xây dựng đòi hỏi một tầm nhìn ít ra cần ngoái lại 50 năm trước để chuẩn bị cho 50 năm sau.
Chúc luôn dzui dzẻ.
Sau 79 phản hồi của “các còm sĩ” ĐCV, tổng kết lại các ý kiến có thể tóm tắt:
-Triệt thoái hay không triệt thoái thì VNCH cũng phải thua quân Bắc Việt với nhiều lý do : chính phủ tham nhũng, lãnh đạo yếu kém vế chiến lược, chiến thuật và phán đoán kém về các âm mưu của Hà Nội.
-Vũ khí, súng đạn…. nói chung tất cả các thứ cần thiết phục vụ cho cuộc chiến lâu dài là thiếu nghiêm trọng, không đủ để kéo dài cuộc chiến.
-Nhân dân miền Nam chán ghét chế độ VNCH như chán ghét chế độ cộng sản hiện nay cho nên họ quay lưng lại với chế độ VNCH.
-Mỹ chán VNCH đến tận cổ, nên đã bỏ rơi như đang bỏ rơi Irag, Afghanistan… hiện nay.
Vậy thì thua là đúng, than vãn làm gì cho mất hơi, mất sức.
Phán đoán phiến diện, không chính xác!
- Nếu vì tham nhũng mà sụp đổ thì CSVN ngày nay tham nhũng gấp trăm lần, tham nhũng có hệ thống từ TW đến địa phương, nhưng tại sao họ vẫn tồn tại?
- Chế độ CSVN độc ác gian dối gấp trăm lần VNCH, Cộng Sản dùng CA trị như một xã hội không có luật pháp, CA và côn đồ là một, nhân dân bị đánh đập hành hạ, sinh mạng người dân bị coi rẻ, bị CA đánh chết bất cứ lúc nào chúng muốn!
- Nhân dân ngày nay chán ghét chế độ CSVN gấp trăm lần VNCH, nhưng tại sao chế độ CSVN vẫn tồn tại?
Nói tóm lại, khi người Mỹ muốn đánh đổi VNCH cho lợi nhuận thì họ quấy cho miền Nam tanh bành suy yếu về mọi mặt, từ việc xúi bẩy, mua chuộc tướng tá đảo chánh và giết ông Diệm, tạo cho miền Nam suy yếu về chính trị, để có cớ đem quân vào tham chiến “bảo vệ VNCH”.
Sau khi đã đạt được mục đích về kinh tế với TQ, Mỹ quyết định nước cờ mới là thí con xe, phá đường cho CSVN chiếu tướng bí VNCH bằng cách cúp hết viện trợ, trói tay VNCH để cho VC cướp chiếm Sàigòn ngày 30.4.1975
“Thế thời phải thế”…Thắng thua, thua thắng là chuyện thường tình trên thế gian. Đừng thấy cảnh giậu ngã mà bìm leo hay chó ỉa dập!
Triệt thoái hoảng loạn không phải ý muốn của bất cứ ai, nhưng khi biết rằng không còn vũ khí đạn dược thì không thể chiến đấu được nữa thì phải rút lui, tan hàng.
Hơn nữa, khi quân đội VNCH triệt thoái, người dân vì sợ hãi CSVN mà chạy theo binh lính, khiến cho tình trạng càng thêm bấn loạn không thể kiểm soát được, trở nên xô bồ và khủng hoảng!!!
Thưa,
Đúng là cái thứ….ma cà bông, mắt hí…
Vậy mà cũng ra vẽ ta đây…lanh, rành…đủ thứ.
Dân chúng VN chán ghét VNCH, đến giờ…cuối, cũng chạy về hướng…VNCH…
Không hề có em nào chạy về hướng…quân Cộng láo!
Chính phủ…tham nhũng nhưng dân chúng…cơm no bò cỡi, không có giăc Cộng tần công phá hoại hằng ngày, thì chỉ có…thanh bình, âu ca.
Yếu kém…chiến lược, nhưng giặc Cộng tấn công tời tấp 20 năm, ưu thế tập trung đánh quân…dàn mõng lét, vẫn…nhào vô rồi ôm đầu máu chạy ra…
Nhân dân quay lưng lại với chế độ VNCH vì…chạy theo VNCH mà tử nạn hàng triệu em khi giặc Cộng tràn ngập. Khi giậc hoàn toàn chiếm miền Nam, vẫn còn trên hai triệu em bỏ mạng trên biển, trong rừng vì…chạy theo VNCH ra nước ngoài….
Anh Ngu lướt một vòng, nghe các cò mồi giả dạng thường dân, giả dạng…TQLC, hát láo mà…chán mớ đời….
Mẹ nó chứ, Mỹ nó tuyên bố một cent cũng không có mà…tiếp viện mày nữa, vũ khí còn lại có….đầy quần đi chăng nữa, chịu chới với giặc Cộng được bao lâu?
Cho mày cả sư đoàn TQCH chịu chơi tới chết đi, nhưng Nguyễn văn Thiệu lấy cái gì mà…bơm cho mày nữa? Bắn chừng….một giờ thôi là hết đạn mẹ nó rồi, mày dám lấy…củi đánh lại với AK, 122, 130 ly của quân Cộng không?
Cho mày chịu chơi tới chết đi, Nguyễn văn Thiệu làm sao mà chịu nỗi với…lương tâm? mạng lính là mạng…chó à?
Bớt láo cho dân nhờ đi mấy em….
Chính xác 101%
@Trúng Phoóc says:”Nhân dân miền Nam chán ghét chế độ VNCH như chán ghét chế độ cộng sản hiện nay cho nên họ quay lưng lại với chế độ VNCH.”
Nhân dân miền Nam chán ghét chế độ VNCH?
Đã quá!
Vậy tại sao cứ mổi lần VC tấn công ở đâu là dân chúng ở đó gồng gánh gia đình họ chạy về phía VNCH kiểm soát? Nhờ chính quyền VNCH bảo vệ?
Nghe là biết loại Trúng. . .Phéc léc rồi, phải không?
Trọng Đạt: “Vì quá chủ quan nên tháng 3-1975 ông đã sai lầm tháu cáy giả vờ thua chạy để Mỹ xót ruột nhẩy vào. Trên đây chỉ là những giả thuyết về việc Tổng thống Thiệu tháu cáy người bạn đồng minh“.
Đồng ý với ông Trọng Đạt. Trên đây chỉ là suy già đoán non, giả thuyết của một số người!
Kết Luận: “Tuy nhiên không có nghĩa là TT Thiệu tháu cáy sai lầm làm sụp đổ Quân đoàn 2 đưa tới sụp đổ miền Nam. Thực ra sự sai lầm của ông chỉ làm cho miền Nam sụp đổ nhanh hơn dự kiến. Nếu TT Thiệu không thực hiện tái phối trí và để Tướng Phú tử thủ tại Pleiku, chính ông Tướng này đã nói nếu được tiếp viện có thể giữ được một tháng nhưng đó chỉ là hy vọng chủ quan trong khi đạn dược tiếp liệu miền Nam đang lâm vào tình trạng kiệt quệ. Sự sụp đổ cả hai Quân đoàn 1, 2 và cả miền Nam tháng 4-1975, một phần vì sự sai lầm của TT Thiệu và nhất là do hỏa lực yếu kém của ta trước áp lực mạnh, đông đảo của đối phương. Người ta thường nói vì ông Thiệu sai lầm triệt thoái Cao nguyên mà mất nước hoặc nói vì ông Dương Văn Minh đầu hàng CS mà mất miền Nam, vấn đề không đơn giản như thế“.
Nếu đã “phải sụp đổ” thì trước sau gì cũng sẽ sụp đổ, đánh thêm 1 tháng nữa đến hết đạn để hàng chục vạn người (dân và lính đôi bên) phải chết rồi mới sụp đổ thì ích lợi gì? Do vậy, sụp đổ chóng vánh chưa hẳn là do sai lầm của ông Thiệu. Hơn nữa, ông Thiệu không thể quyết đoán một mình.
Nghĩ cũng nực cười, khi người thì cho rằng vì “TT Thiệu tháu cáy sai lầm làm sụp đổ Quân đoàn 2 đưa tới sụp đổ miền Nam“. (sic), kẻ thì khẳng định; “Thực ra sự sai lầm của ông chỉ làm cho miền Nam sụp đổ nhanh hơn dự kiến“.
Theo tôi thì ông Thiệu chẳng tháu cáy mà cũng không sai lầm, vì sự sụp đổ của VNCH đã nằm sẵn trong dự tính của Mỹ khi họ quyết định cắt đứt mọi viện trợ quân sự lẫn kinh tế cho VNCH.
Nhiều người nhắm mắt nói mò, thầy bói mù sờ voi tha hồ tung chưởng tỏ ra sự hiểu biết của mình, tạo cơ hội cho những kẻ bất lương chỉ biết chửi đổng tha hồ chửi ông Thiệu, mà không hiểu rằng, sự việc phải diễn tiến như thế để Dương Văn Minh có cơ hội làm Tổng Thống cuối cùng và lên tiếng đầu hàng, ván bài này đã được sắp đặt trước khi lật đổ và sát hại Tổng Thống Ngô Đình Diệm!
Quý vị chỉ cần nhìn những diễn biến xã hội miền Nam từ những cuộc xáo trộn “đấu tranh vì Phật Pháp” đến chỉ cần một chính quyền không có Diệm 1963, khi 6ng Diệm bị giết rồi thì họ vẫn hô hào chống chính quyền VNCH, một chính quyền của Diệm (chống cộng) mà không có Diệm, đến yêu cầu chỉ đàm phán với chính quyền VNCH không có Thiệu, ngày nào Thiệu còn hiện diện thì vẫn không chịu đàm phán, cho đến khi Thiệu đi ra khỏi nước, Tổng thống Trần Văn Hương phải trao quyền cho Dương Văn Minh, và sau lời tuyên bố đầu hàng của DVM thì VC cướp chính quyền với câu “các anh chẳng có gì để bàn giao“, tại sao?
Theo tôi bác cũng là một trong những anh mù sờ voi, khi khẳng định như trên.
Mỹ muốn Việt Nam hóa chiến tranh để an tâm rút lui trong danh dự khỏi miền Nam, sau khi thấy họ đã tính toán sai lầm về chiến lược đến nỗi sa lầy ngày một nhiều. Nghĩa là không thể giải quyết bằng vũ lực như họ tưởng, nên đã sai lầm khi lật Diệm để dễ bề thao túng chính trường miền Nam (qua bọn tướng tá tham lam, bất tài vô tướng, chó nhảy bàn độc) và mau chóng leo thang chiến tranh …
Nên nhớ sự hiện diện của VNCH vẫn là điều cần thiết ở thời điểm đó, đúng như Thuyết Domino, để Mỹ be bờ từ xa; hơn là để mất VNCH rồi Đông Dương và tàn vùng Đông Nam Á, cho dù Mỹ có đi đêm thành công với T+.
Mỹ biết rất rõ V+ phải đi dây giữa hai anh lớn để nhận viện trợ lẫn hổ trợ nhiều mặt khác của Nga lẫn T+, để thống nhất đất nước. V+ sẽ phải dựa hơi Nga hơn T+ vốn là kẻ tham lam, tìm mọi cách chèn ép VN khi có cơ hội (T+ hổ trợ Sihanouk và Khmer Đỏ chống V+, mặc dù Sihanouk cho V+ mượn Miên làm bàn đạp đánh phá miền Nam, cũng như Khmer Đỏ là CS … nhưng thực tế vẫn có những bất đồng âm ỉ. Nói ra chả khác nào hai anh đế quốc Pháp và Anh thời Đệ Nhị thế chiến, Churchill vẫn cấu kết với Mỹ chơi phe De Gaulle sát ván, như trong Hồi ký De Gaulle kể lại, nhằm gạt bắn Pháp ra khỏi bàn cờ quốc tế. Cho nên De Gaulle nói riêng và chính giới Pháp kô ưa Mỹ lẫn Anh sau này, tìm cách giảm vai trò Mỹ lẫn Anh ở Tây Âu)
Ngắn gọn, Mỹ muốn rút chân khỏi chiến trường Đông Dương, nhưng để cho T+ kiềm chế V+, kô để V+ chiếm trọn miền Nam; rất có thể cho chiếm trọn vùng Một Chiến thuật hay cùng lắm là tới Nha Trang (vĩ tuyến 12 ?) (dành làm vùng trái độn giữa VNCH và V+ thông qua vùng mới chiếm thuộc bọn Phỏng giái !
T+ và cả Mỹ nữa, biết rất rõ là, V+ một khi chiếm trọn miền Nam, sẽ âm mưu chiếm luôn hay chi phối mọi mặt tại bán đảo Đông Dương, rồi ăn lan ra khắp ĐNA.
(còn tiếp)
Hồi tưởng lại trong thập niên 50, thực dân Pháp sau khi thua to ở trận biên giới dọc theo quốc lộ Bốn (la bataille de la route coloniale 4), đã quyết định Việt Nam hóa chiến tranh vào năm bản lề 1950, mà người phát pháo lệnh chính là viên danh tướng bốn sao De Lattre de Tassigny.
Rất tiếc dân Việt, kể cả giới trẻ lẫn trí thức VN chưa có tầm nhìn rộng để thấy cái họa CS. Có người còn ngây thơ cho rằng, cứ đánh đuổi ngoại xâm, sau đó chuyện nội bộ trong nhà với nhau dễ dàn xếp ổn thỏa với nhau !?
Tướng De Lattre đã có lần dõng dạc cảnh báo học sinh sinh viên trẻ VN trong một buổi lễ cuối niên học tại một trường nổi tiếng ở Hà Nội đại khái rằng: Nếu các anh kô thích và muốn chống lại người Pháp thì hãy tham gia Việt Minh, bởi họ là những người tranh đấu giỏi, nhưng phục vụ cho một lý tưởng sai lầm. Còn nếu các anh là người quốc gia chân chính thì hãy cùng chúng tôi chống Cộng Sản, bởi cuộc chiến này (cette guerre) là của người Việt các anh !
Rất đau lòng là đa số ăn phải bả CS, nên tham gia đông đảo vào Mặt trận Việt Minh (vẹm), số còn lại đa phần sống ỷ lại ở thành thị, chỉ có một thiểu số tham gia vào quân đội Liên hiệp Pháp, để sau này trở thành hạt nhân cùa quân lực VNCH .
Rồi người Mỹ nóng lòng thế chân người Pháp qua con bài Ngô Đình Diệm, nhưng rồi ra Mỹ lại không hài lòng với Diệm, lại tìm cách thủ tiêu chế độ Diêm như ai cũng biết chi tiết và hậu quả ra sao sau đó.
_”Ngắn gọn, Mỹ muốn rút chân khỏi chiến trường Đông Dương, nhưng để cho T+ kiềm chế V+, kô để V+ chiếm trọn miền Nam; rất có thể cho chiếm trọn vùng Một Chiến thuật hay cùng lắm là tới Nha Trang (vĩ tuyến 12 ?) (dành làm vùng trái độn giữa VNCH và V+ thông qua vùng mới chiếm thuộc bọn Phỏng giái” … (Lại Mạnh Cường)
Quan Đóc -tưa sai hoàn toàn . Nếu Trung Cộng không muốn Việt Cộng chiếm trọn miền Nam thì chúng đã ngưng viện trợ (chứ chẳng phải tăng thêm) cho VC từ sau những chuyến thăm viếng của Kissingger và Nixon thành công . Và nếu Mỹ không muốn để miền Nam sụp đổ thì đâu đã cắt quân viện cho VNCH từ hơn 2 tỷ còn lại chỉ 700 triệu . Quỵt luôn cam kết viện trợ một đổi một đến nỗi mỗi khẩu pháo chỉ còn được bắn chỉ 4 (bốn) quả một ngày !
Hình như quan đốc tờ họ Lại có vấn đề?
Khi ‘thầy bói nói mò’ giống như kẻ ‘sờ voi’ rồi diễn tả những gì ông ta sờ mó thấy nó, đoan chắc rằng nó là như thế. (Thiệu tháu cáy, Thiệu sai lầm)
Trích Bút Thép VN: ‘Nghĩ cũng nực cười, khi người thì cho rằng vì “TT Thiệu tháu cáy sai lầm làm sụp đổ Quân đoàn 2 đưa tới sụp đổ miền Nam“. (sic), kẻ thì khẳng định; “Thực ra sự sai lầm của ông chỉ làm cho miền Nam sụp đổ nhanh hơn dự kiến“
Bút Thép VN viết: ‘Theo tôi thì ông Thiệu chẳng tháu cáy mà cũng không sai lầm, vì sự sụp đổ của VNCH đã nằm sẵn trong dự tính của Mỹ khi họ quyết định cắt đứt mọi viện trợ quân sự lẫn kinh tế cho VNCH‘.
Bình loạn của Bút Thép và quan đốc tờ gần như có cùng chung một nhận xét là do Mỹ chủ động và lèo lái cuộc chiến.
Thế nhưng nhận xét của Bút Thép thì bao quát, quan đốc tờ LMC thì khẳng định chắc nịch như ông thầy bói mù rờ voi, rờ giữa háng con voi đực vớ được của bở, nắm chặt rồi la toáng lên rằng;
; ‘-Ngắn gọn, Mỹ muốn rút chân khỏi chiến trường Đông Dương, nhưng để cho T+ kiềm chế V+, kô để V+ chiếm trọn miền Nam;
- rất có thể cho chiếm trọn vùng Một Chiến thuật hay cùng lắm là tới Nha Trang (vĩ tuyến 12 ?) (dành làm vùng trái độn giữa VNCH và V+ thông qua vùng mới chiếm thuộc bọn Phỏng giái !
- T+ và cả Mỹ nữa, biết rất rõ là, V+ một khi chiếm trọn miền Nam, sẽ âm mưu chiếm luôn hay chi phối mọi mặt tại bán đảo Đông Dương, rồi ăn lan ra khắp ĐNA.‘
Phần này quan anh UncleFox đã lên tiếng rồi thì tôi xin miễn bàn tới.
Nhưng nếu đem so với những còm trước đây thì lần này thì quan đốc tờ LMC đã hạ giọng không còn chửi ông Thiệu và ông Diệm nữa, mà xoay độ, quan đốc hoạ rằng; Mỹ ‘….không thể giải quyết bằng vũ lực như họ tưởng, nên đã sai lầm khi lật Diệm để dễ bề thao túng chính trường miền Nam (qua bọn tướng tá tham lam, bất tài vô tướng, chó nhảy bàn độc) và mau chóng leo thang chiến tranh …“. (Chắc là ông Diệm đang mỉm cười nơi chín suối khi nghe quan đốc LMC nói lời này?)
À, thì ra bây giờ quan đốc tờ mới nhận ra là Mỹ đã sai lầm khi lật đổ ông Diệm, (không phải ông Diệm độc tài, gia đình trị, đàn áp Phật giáo như quan đốc thường lải nhải như trước đây ?).
Chửi ông Thiệu và ông Diệm thì quan đốc rất hung hăng to tiếng, trích dẫn loòng thoòng. Nhưng khi tôi đưa hình ảnh người phụ nữ với cờ vàng giữa rừng cờ đỏ (older comments) thì quan đốc trốn đâu mất tiêu, mặc dù tôi đã viết hôm 29/03/2015 at 09:33 ở dưới rằng;
“Đâu rồi các ông như; Bác Sĩ họ Lại “chống cộng” ở Hà Lan? ông trí thức “chống cộng” to mồm chửi ông Thiệu nát nước Vũ Duy Giang? Các ông TQLC, Trơ Tráo và những bình vôi to mồm chống cộng?
Sao các vị chỉ biết to miệng chê trách, chửi rủa ông Thiệu mà lại im lặng, không một lời bình luận về người nữ anh thư Hoàng Kiều Linh đơn phương một mình với Cờ Vàng giữa rừng cờ máu?”
Mjạ, to mồm lớn tiếng là ‘chống cộng’, nhưng khi nói về VNCH mà có tên ông Diệm, ông Thiệu, trên diễn đàn này chỉ cần 4 trự (mà tôi nêu tên ở trên), thì bọn CSVN đek cần phải tốn tiền mướn DLV và CAM?