Thế và Lực của Cộng Sản Việt Nam
Trong cuộc cách mạng Tháng 8/1945, Cộng Sản Việt Nam được sự giúp đỡ của Liên Xô và Trung Cộng. Trong khi đó các lực lượng Dân chủ như Việt Quốc, Việt cách đều tự thân hoạt động. Điều quan trọng hơn là CSVN đã đưa ra những chiêu bài mị dân nhưng nó đánh trúng vào những ước mơ, hoài bão của đại đa số dân Việt: Muốn đất nước được Độc lập-Tự do, muốn có ruộng cày và một xã hội công bằng. Chính vì vậy cái bánh vẽ CNXH, ”làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu” đã làm cho người dân không tiếc của cải và xương máu… CSVN đã khôn khéo lợi dụng, khai thác ước mơ của người dân Việt, biến cái xu thế của thời đại thành sức mạnh của mình. Đây là sức mạnh “long trời lở đất”, không có gì mạnh bằng ước mơ được sống tự do, được làm chủ vận mệnh của mình. Đôc lập-Tự do-Hạnh phúc! Độc lập cho Đất nước – Dân tộc được sống Tự do – và hạnh phúc cho mỗi cá nhân là một sức mạnh không gì có thể cản nỗi. Lòng dân như vậy, thời cuộc lại thuận lợi vì Liên Xô và Trung quốc hỗ trợ tối đa về vũ khí, lương thực, chính trị, ngoại giao, cho nên khi thời cơ đến Pháp bị Nhật lật đổ, rồi Nhật bại trận đầu hàng Đồng minh tạo nên một khoảng trống quyền lực chính là yếu tố Thiên thời. Họ nắm được cả Thiên thời – Địa lợi – Nhân hòa nên (CSVN) đã thành công.
Trong cuộc kháng chiến “chống Mỹ”, Miền Bắc được sự hỗ trợ của Liên Xô và Trung Cộng và Miền Nam được sự giúp đỡ của Hoa Kỳ. Tương quan lực lượng là ngang nhau nếu không muốn nói là VNCH vượt trội hơn; nhưng về “thời thế” thì VNCH thua Miền Bắc. CSVN được Liên Xô và Trung cộng sử dụng như một quân bài – một tên lính xung kích để mở rộng không gian và ảnh hưởng ra khắp Đông Nam Á. Đó là cuộc đối đầu giữa Mỹ và Khối Cộng Sản quốc tế. Và Việt Nam trở thành một trường thử nghiệm cho cuộc chiến đó. Đối với Liên Xô và Trung Cộng, nhuộm đỏ Miền Nam là mục tiêu chiến lược. Họ quyết tâm thực hiện mục tiêu này đến cùng.Bằng mọi giá, họ phải mở một cửa ngõ để xâm nhập xuống Đông Nam Á và đẩy bật Hoa Kỳ ra khỏi khu vực này.
Còn đối với Hoa Kỳ, việc bảo vệ VNCH là mục tiêu chiến lược ngăn chặn làn sóng cộng sản. Nhưng đến những năm 1965-1970 giữa Liên Xô và Trung Cộng có sự mâu thuẫn sâu sắc cả về lý luận lẫn chiến lược. Mỹ đã lợi dụng sự mâu thuẫn này để chơi một ván bài khôn ngoan và nguy hiểm: Khôn ngoan vì biết dùng một nước Trung Hoa to lớn về diện tích và dân số để đối trọng, kiềm chế Liên Xô…
Năm 1970 Mỹ đã tìm thấy được một xung lực đối trọng với Liên Xô và đã nổ lực (và cả hy sinh những giá trị nền tảng) để biến Trung Cộng thành một thứ “vành đai thép”, một thứ “NATO Phương Đông” ngăn chặn Liên Xô tiến xuống Đông Nam Á. Nhưng nguy hiểm vì đây (liên minh Mỹ-Trung) chỉ là một liên minh “đồng sàng dị mộng”. Chơi với Trung Cộng cũng như chơi với hổ. Mỹ đã lợi dụng Trung Cộng nhưng cũng bị Trung cộng “tương kế tựu kế” lợi dụng lại để đạt được mục tiêu chiến lược của mình và Trung Cộng đã thành công. Như vậy đối với người Mỹ, thập niên 1970, VNCH không còn giá trị của một “bờ đê” để ngăn chặn “làn sóng đỏ”. Không còn là một vị trí tiền đồn cần phải bảo vệ. Mỹ không mặn mà gì với tương lai của VNCH. Họ chỉ còn gắn bó với VNCH bằng danh dự và lương tâm, nhưng danh dự và lương tâm khó giữ cho mối quan hệ được lâu bền nếu nó không được đặt trên căn bản quyền lợi chiến lược.
Sau hiệp định Thượng Hải 1972, quan hệ Mỹ-Trung được xác lập. Theo sự đánh giá của chính giới Mỹ và thế giới, đây là quan hệ quan trọng nhất và có ảnh hưởng to lớn nhất đối với cục diện của khu vực và thế giới, nó sẽ làm thay đổi diện mạo thế giới trong tương lai… Quả đúng như vậy: quan hệ Mỹ – Trung đã làm thay đổi diện mạo thế giới cả về mặt tích cực lẫn tiêu cực. Nhưng có một điều chắc chắn ai cũng thấy : quan hệ này mang lại lợi ích cho Mỹ trong tình huống đối đầu với Liên Xô trong thời chiến tranh lạnh nhưng nó lại đẩy thế giới vào một hiểm họa khác: đó là sự trỗi dậy của Trung Cộng, một sự trỗi dậy có thể làm thay đổi trật tự thế giới theo ý nghĩa nguy hiểm nhất và tồi tệ nhất. Từ đó, VNCH bị bỏ rơi và trong sự thỏa hiệp giữa Mỹ và Trung Cộng, Cộng Sản Việt Nam được ban cho tấm “Lệnh bài miễn chết”. Chính vì mật ước này nên nhiều lần Mỹ đã ngăn chặn Việt Nam Cộng Hòa Bắc tiến.
Thống nhất đất nước và toàn vẹn lãnh thổ là chân lý mà dân tộc Việt Nam không thể tương nhượng, nỗi khát khao muốn chấm dứt chiến tranh, chấm dứt cái nguyên nhân gây ra thống khổ và tàn phá đất nước. Khát vọng giải phóng MIền Bắc để chấm dứt chiến tranh và thống nhất đất nước là một khát vọng chính đáng của nhân dân Việt Nam nhưng đã bị người Mỹ ngăn cản.
Nhân dân Việt Nam luôn khát khao được sống trong hòa bình. Họ đã quá chán ngán chiến tranh nhưng ngặt một nỗi là không thể nào xóa sổ được cái nguyên nhân gây ra chiến tranh là Cộng Sản Bắc Việt. Những người Cộng Sản Bắc Việt được Liên Xô và Trung Cộng nuôi dưỡng, được Mỹ ban cho lệnh bài “miễn chết” cho nên cuộc chiến tại Việt Nam được mệnh danh là “cuộc chiến không chiến thắng” (cho cả Mỹ và VNCH). Cho nên VNCH đã thua Miền Bắc Cộng Sản về “thế” tuy họ có vượt trội về lực. Bất cứ ai cũng biết rằng: Nếu “Lực” yếu nhưng “Thế” hơn người thì với thời gian “Thế sẽ chuyển thành Lực” nhưng nếu chỉ có “Lực” mà mất “Thế” thì từ mạnh sẽ nhanh chóng (hoặc dần dần) trở nên yếu.
Nếu so về “Lực” thì Miền Bắc CS không thể hơn VNCH được. Xét về toàn diện, miền Nam giàu có, xã hội văn minh hiên đại, được lãnh đạo một cách khoa học, có một quân đội thiện chiến. Khi nhìn lại từ khi Tổng thống Ngô Đình Diệm lên cầm quyền cho đến năm 1975, VNCH là một chế độ dân chủ duy nhất ở Châu Á chỉ sau Nhật Bản. Nhưng chúng ta (VNCH) mất đi cái “Thế” nên chúng ta phải thua. Và kết quả là bi kịch cho cả dân tộc cho đến bây giờ.
Bây giờ chúng ta hãy thử phân tích “Thế” và “Lực” của CSVN hiện nay:
Những chiêu bài công bằng xã hội: xóa bỏ bóc lột, tịch thu ruộng đất của địa chủ chia cho nông dân, quốc hữu hóa nhà máy xí nghiệp của Tư bản chia cho công nhân, Xã hội chủ nghĩa là một thiên đường, không có người bóc lột người, làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu, độc lập dân tộc và toàn vẹn lãnh thổ dung để mị dân và tập hợp quần chúng trong 2 cuộc chiến dành quyền lực. Tất cả những chiêu bài và bánh vẽ này đã bị chính Đảng CSVN xóa bỏ thẳng tay, triệt để và ngu ngốc nhất sau khi nắm trọn quyền cai trị trên toàn cõi Việt Nam.
Ở Việt Nam ngày nay, tất cả tài nguyên đất đai, rừng núi, sông hồ, biển đảo là của Đảng CSVN (kể cả ánh mặt trời và không khí), Đảng CSVN giữ toàn quyền quản lý phân phối, ban phát. Nhà máy xí nghiệp là của những ông chủ Tư bản đỏ. Họ bắt tay liên kết với Tư bản ngoại quốc để bóc lột tàn tệ giai cấp công nhân, tước đoạt đất đai của nông dân để bán cho tư bản (giai cấp công nông một thời là biểu tượng của cách mạng) thì ngày hôm nay là nạn nhân thê thảm nhất của chế độ, là giai cấp bần cùng nhất, bị ngược đãi và bóc lột nặng nề nhất, nhân phẩm bị chà đạp nghiêm trọng nhất.
Còn quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, quyền tự do hội họp - biểu tình – lập nghiệp đoàn – hội đoàn độc lập bị xóa sổ. Đây là những quyền tự do căn bản mà giới sĩ phu yêu nước luôn luôn đấu tranh để giành lấy từ tay thực dân phong kiến CSVN đã xử dụng những giá trị cao quý này làm chiêu bài để đạt được sự chính danh, chính nghĩa. (Hãy xem lại những bài báo của Hồ chí Minh và các lãnh đạo CS viết khi họ còn đang đấu tranh để giành quyền lực) và khi họ đã ngồi vào ngai vàng họ thẳng tay đàn áp, xóa bỏ. Ở VN ngày nay Nhân quyền còn tồi tệ hơn dưới thời Pháp thuộc .
Nghiêm trọng nhất là nền độc lập và toàn vẹn lãnh thổ là ngọn cờ mà CSVN đã giương cao để tập hợp nhân dân trong hai cuộc “kháng chiến” bây giờ đã bị chính Đảng CSVN bán đứng cho ngoại bang để tìm chổ dựa và sự bảo vệ cho Đảng và chế độ Cộng sản. Phản bội lại những nguyên tắc này, CSVN đã lộ nguyên hình là chế độ độc tài, tàn bạo, một thế lực phản dân chủ, phản tiến bộ, phản động và phản bội dân tộc. Đây là cách CSVN tự sát nhanh nhất!!.
Phản bội những nguyên tắc này CSVN đã chọn lựa đối đầu với giai cấp công nhân, giai cấp nông dân, trí thức yêu nước và cả dân tộc. Nhưng họ biết nếu đánh mất lòng dân thì mới đánh mất yếu tố “nhân hòa”, một trong ba yếu tố tạo ra “Thế và lực.”
Còn Thiên thời – Địa lợi thì sao?
Địa lợi: VN nằm ở vị trí chiến lược mà cả Mỹ và Trung Cộng đều muốn ảnh hưởng nhưng CSVN không thể khai dụng hết được ưu thế chiến lược này vì: Nếu nghiêng về Mỹ sẽ mất Đảng – còn nghiêng về Trung cộng thì mất tất cả. Nhưng căn cứ vào những lời phát biểu của giới lãnh đạo VN gần đây như: “Việt Nam và Trung Quốc còn có quan hệ đồng chí ” của ông Phùng quang Thanh hay lời phát biểu của Phạm Gia Khiêm trong cuộc họp của Ủy ban chỉ đạo quan hệ Việt – Trung “Chúng ta phải coi đại cục của hai nước làm trọng” thì có thể thấy được và lường đoán được sự lựa chọn của CSVN.
Thiên thời: Trong ba thập niên qua cục diện của khu vực Đông Á Thái bình Dương là hòa bình và ổn định. Đây là thời cơ vàng cho CSVN. Nhưng sự trỗi dậy của Trung Cộng đã làm cho diện mạo an ninh khu vực thay đổi. Thời gian gần đây Trung Cộng đã công khai tham vọng của mình muốn “chia đôi Thái bình Dương” với Mỹ. Tranh chấp chủ quyền với Nhật về quần đảo Senkaku (Trung Quốc gọi là Điếu Ngư Đài) và những vùng biển phụ cận, cũng như tài nguyên dưới lòng biển đó. Tranh chấp và cướp đoạt biển đảo với Việt Nam, Philipin. Công bố bản đồ hình lưỡi bò chiếm hết hơn 80% diện tích biển Đông. Khiêu khích tàu thăm dò của Mỹ. Tấn công bắn giết ngư dân Việt Nam rồi đặt Biển Đông vào hàng “quyền lợi cốt lõi” như Tây Tạng, Tân Cương, Đài Loan, có nghĩa là TC coi Biển Đông là quyền lợi “bất khả nhượng”.
Bí mật xây dựng căn cứ tàu ngầm Tam Á tại Hải Nam. Đặt hàng ngàn phi đạn nhắm vào Đài Loan. Phát triển hải quân ồ ạt vượt quá nhu cầu phòng thủ. Trang bị và phát triển phi đạn chống hàng không mẫu hạm. Sự phát triển “ngoạn mục” của kinh tế Trung cộng kéo theo sự phát triển quân đội không minh bạch là một mối lo của Mỹ – Nhật và các nước trong khu vực. Trung cộng những ngày gần đây không dấu diếm tham vọng của mình là muốn làm bá chủ Thế giới. Trên những trang mạng chính thức và không chính thức của Trung cộng đã và đang tung ra những luận điệu hiếu chiến, sặc mùi máu lửa.
Tương lai của khu vực Đông Á, nhất là Biển Đông (Nơi chứa nhiều tài nguyên dưới lòng biển và là Hải lộ chiến lược ) là rất nóng. Khả năng Trung cộng gây chiến là khó tránh. Cục diện này bất lợi cho CSVN vì nếu chiến tranh xảy ra thì sẽ là thảm họa (lời ông Phùng Quang Thanh) CSVN sẽ sụp đổ vì lòng dân oán hận ngút trời vì sự độc tài tàn bạo, tham nhũng, hèn hạ trước ngoại bang, không bảo vệ được đất nước, sỉ nhục dân tộc, CSVN đã mất chính danh và chính nghĩa
Xét về “Thế” và “Lực“với cả 3 điều kiện: Thiên thời, Địa lợi, Nhân hòa thì CSVN đang ở vào cái thế mạt lộ – cùng đường. Tương lai của chế độ CSVN vô cùng bấp bênh, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Chúng ta mong muốn một tương lai tốt đẹp cho Đất nước và Dân tộc VN nên chúng ta cảnh báo CSVN hãy sáng suốt đừng can dự vào bất cứ bên nào trong cuộc tranh chấp sắp tới. Hãy lấy đại cuộc của dân tộc VN làm trọng. Xóa bỏ hận thù quay lại với giá trị chung của Đại Việt, mạnh dạn quay đầu bước vào kỷ nguyên của ánh sáng – Kỷ nguyên của Tự do – Dân chủ – Công bằng – văn minh và bao dung.
Mong thay những người CSVN hiểu được điều này.
© Huỳnh ngọc Tuấn
© Đàn Chim Việt
Bài viết này nêu hàng loạt các vấn đề một cách sai lệch về mặt lịch sử, hoặc ít ra không được công nhận rộng rãi:
1. Cuộc cách mạng tháng 8/1945 của Việt Minh (chứ không chỉ của cộng sản) không hề có sự hậu thuẫn của Trung Cộng (đến năm 1950 mới ra đời) và của Liên Xô (lúc đó mới chỉ hỗ trợ rất hạn chế cho đảng CS). Nếu tác giả hàm ý cho rằng “cuộc cách mạng tháng 8/1945″ là cuộc kháng chiến chống Pháp 1945-1954 thì sự yểm trợ về mặt quân sự chính trị chỉ mới bắt đầu vào năm 1951 và có một số hiệu quả rõ rệt từ năm 1953. Tuy vậy trong cuộc kháng chiến này, Việt Minh không chiến thắng nhờ sức mạnh quân sự vượt trội Pháp và Ngụy mà chiến thắng nhờ chính sách kháng chiến toàn dân khiên Pháp và Ngụy suy kiệt, không thể kiểm soát được toàn bộ lãnh thổ Việt Nam.
2. Trong hiệp định Geneve, chủ trương của các cường quốc là duy trì hòa bình, tránh leo thang chiến tranh như với Triều Tiên, vì thế Liên Xô và Trung Quốc ép đoàn Việt Minh phải đi theo giải pháp phân đôi đất nước để chấm dứt chiến tranh Đông Dương. Dĩ nhiên Liên Xô và Trung Quốc hỗ trợ phong trào cộng sản quốc tế giống Mỹ hỗ trợ phong trào chống cộng, nhưng hai nước này “không bằng mọi giá” muốn Việt Nam theo đuổi chiến tranh để “nhuộm đỏ” cả Đông Nam Á.
3. Chính phủ Ngô Đình Diệm bị gọi là độc tài gia đình trị, các chính phủ sau của miền Nam Việt Nam đều là chính phủ quân sự, bầu cử chỉ mang tính hình thức. Gọi miền Nam Việt Nam là thể chế “dân chủ thứ hai khu vực sau Nhật Bản” không thuyết phục. Biểu tình đấu tranh chỉ chứng tỏ mâu thuẫn chính trị ở Miền Nam hỗn loạn và nằm ngoài tầm kiểm soát chứ không nói lên sự dân chủ của chế độ mà dân và nghị sĩ thực sự chẳng có quyền hành gì thực sự với đường lối phát triển của đất nước.
4. Quân đội miền Nam VN có thể có đời sống cao hơn, được trang bị tốt hơn, nhưng nói rằng nó thiện chiến thì phải xem lại. Sự thiện chiến của quân đội thể hiện ở tính kỷ luật, kinh nghiệm trận mạc, sức bền trong chiến trận, và tinh thần chiến đấu. Mọi thứ đó đều không có đủ trong quân đội miền Nam VN – thua xa lính Hàn Quốc.
——————
Tuy vậy, bàn về vấn đề mấu chốt của bài là thế và lực của nhà nước CSVN – mà tác giả đang cho rằng ở thế “mạt lộ, cùng đường”!
Liệu tác giả có nằm mơ không?
Liệu có giai đoạn nào trong lịch sử 65 năm trở lại đây (từ 1945), nhà nước CSVN có ít kẻ thù nguy hiểm hơn lúc này? đời sống dân đỡ khổ cực hơn lúc này? xã hội nói chung ổn định hơn lúc này?
Nguy hiểm với một quốc gia từ nhiều phía cả bên trong lẫn bên ngoài luôn tồn tại và biết đổi, không ai có thể lường hết hay tránh được. Nhưng không phải mọi hiểm nguy đều có khả năng triệt hạ cả một thể chế – cũng như không phải sức người không thể xoay chuyển được các hiểm nguy.
Thể chế hiện nay đã không chết khi nó phải phân tán vào rừng núi, phải đối đầu với những kẻ thù mạnh gấp bội, phải sống trong giai đoạn đói kém thiếu thốn cùng cực, lưỡng đầu thọ địch – thì có lý gì nó sẽ chết ở vào thời điểm hòa bình khi mà thực sự không ai mong muốn quay trở về quá khứ chiến tranh loạn lạc?
Có thể thể chế hiện nay sẽ thay đổi, thậm chí từ bỏ tôn chỉ cộng sản, nhưng đó sẽ là sự thay đổi chủ động, không phải vì bị dồn vào đường cùng bức bách, mà chỉ đế phát triển tốt hơn. Sẽ vẫn là những con người đang nắm cương vị trọng yếu hiện nay tiếp nối sự thay đổi đó. Liệu có thể nói những sự thay đổi đó là sự “sụp đổ không thế tránh khỏi” không?
Nguoi CSVN du hieu la ho da di nguoc voi y dan ( Y DAN LA Y TROI ) .Nhung truoc mat la ho co quyen luc &quyen loi . Rat hiem nguoi buong bo quyen luc &quyen loi . Nhung nguoi da va dang trai nguoc voi Chanh Dao khong muon lam chuyen do . Chi co Duc PHAT la bo tat ca de tim Chan-ly va Hanh-phuc cho moi nguoi . ” Muu Su Tai Nhan , Thanh Su Tai THIEN “
THÂN PHẬN NHƯỢC TIỂU !
Kẻ hèn mọn này có vài thiển ý:
** Trường hợp chúng ta an phận làm NÔ LỆ thì chúng ta chả có số kiếp nào khác ngoài NÔ LỆ !!!???
** Con cờ trên bàn cờ được điều động bởi người đánh cờ; chúng ta, dân tộc VN có nên an phận chỉ làm CON CỜ muôn đời, muôn kiếp,… !!!???
** Giá như lực lượng QĐ Mỹ (khoảng 20-30 nghìn người như ở Nam Hàn và Nhật Bản) vẫn còn trú đóng ở Cam Ranh từ thập niên 70 cho mãi đến bây giờ thì hẳn là vùng lãnh hải bao gồm hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa vẫn còn là mãnh đất thiêng liêng của NƯỚC VIỆT NAM thân yêu của chúng ta !!!??? , etc.
Chúng ta còn muốn nói với nhau những gì nữa?
Tất cả đều trả lại SỰ YÊN LẶNG !
Hwy Tse, S&FR, Boston, MA.
Nói thật ĐCSVN hiểu nhiều hơn những gì ông Huỳnh ngọc Tuấn và 1 vài tác giả từng viết những nội dung tương tự.Thử hỏi TQ có tôn trọng lãnh thổ hay lãnh hải VN không,giờ có xóa bỏ hận thù cũng đã muộn nàng,ông Tuấn hãy về VN để thấy tận mắt ảnh hưởng của TQ nó lớn đến dường nào(sự việc rất nhỏ là 1 tên oắt con Tàu phù đã bất chấp luật giao thông VN với thái độ ngông nghênh giữa đường phố…).ĐCSVN biến chất và sau đó biến mất thì dân tộc VN cũng sẽ giống như Tây Tạng hay Tân cương.Bây giờ mọi toan tính thoát khỏi thòng lọng TQ không khả dĩ,có thể nói là muôn vàng khó khăn.
Cám ơn tác giả Huỳnh Ngọc Tuấn về bài phân tích rất hay và sâu sắc này.
Cục diện thế giới, cụ thể là ở khu vực Biển Đông đang thay đổi nhanh chóng và nguy cơ xung đột là không thể tránh khỏi. Tôi đồng ý với tác giả là Việt Nam không nên tham chiến, không liên minh với bất cứ bên nào trong cuộc xung đột này, nhưng ĐCS có làm được điều đó không lại là chuyện rất đáng lo?
Rất mong được đọc nhiều hơn nữa các bài viết mới của tác giả.
Nhung uoc mong cua ong Huynh ngoc Tan cung la uoc mong cua dan toc VN nhung da tre roi khong the nao dao nguoc duoc.DCSVN biet dieu nay co le hon chung ta nhung ho cung khong the nao thoat ra duoc.Buon thay cho dat nuoc 4000 nam van hien.DCSVN bien mat thi dan toc VN se nhu dan toc Tay Tang hay Tan Cuong ma thoi.Thu hoi TQ hien nay co ton trong chu quyen cua VN khong hay ho tim cach xam thuc duoi nhieu hinh thuc ma ai cung biet nhung chiu bo tay?