Đại biểu QH Hoàng Hữu Phước: “Biểu tình là ô danh”
LTS: Quốc hội Việt Nam mà nhiều người thường gọi đùa là “cuốc hội” đang tranh luận về luật biểu tình. Kẻ bênh, người chống. Hôm trước, chúng tôi đã chuyển tới bạn đọc phát biểu của đại biểu Dương Trung Quốc về sự cần thiết phải có luật biểu tình. Ông Quốc nói: “Quyền biểu tình không chỉ là nhu cầu thực tiễn của xã hội mà gần như là chuẩn mực của thế giới về quyền tự do. Nếu có Luật biểu tình, tôi nghĩ sẽ có tác dụng tích cực cho xã hội”.
Để công bằng, hôm nay chúng tôi xin gửi tới bạn đọc phát biểu của một đại biểu quốc hội khác, ông Hoàng Hữu Phước như một trường hợp điển hình về chống luật biểu tình.
————————————————–
Kính thưa Quốc Hội,
Tôi kính đề nghị Quốc Hội loại bỏ Luật Lập Hội và Luật Biểu Tình khỏi danh sách dự án luật suốt nhiệm kỳ Quốc Hội Khóa XIII này vì những lý do như sau.
A) Thứ nhất: về Luật Lập Hội
Ở Việt Nam, Mặt Trận Tổ Quốc được thành lập năm 1977 trên cơ sở thống nhất ba tổ chức Mặt trận Tổ Quốc Việt Nam, Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam Việt Nam, và Liên Minh Các Lực Lượng Dân Tộc Dân Chủ và Hoà Bình Việt Nam. Hiện nay Mặt Trận Tổ Quốc có 44 tổ chức thành viên, và nếu xếp theo các loại hình tổ chức như đoàn thể chính trị, tôn giáo, từ thiện & xã hội, và nghề nghiệp, thì có đến 22 hội đoàn trong nhóm nghề nghiệp, từ Hội Luật Gia, Hội Nhà Báo, đến Hội mỹ nghệ – kim hoàn – đá quý, Hội cựu giáo chức, Hội xuất bản – in – phát hành sách, Hội nghề cá, Hiệp hội sản xuất kinh doanh của người tàn tật, Hiệp hội các trường đại học, cao đẳng ngoài công lập, v.v. Nếu như vẫn còn thiếu các hội nghề nghiệp đặc thù khác mới xuất hiện theo sự phát triển của xã hội để người dân tham gia thì vẫn có thể thành lập thêm mới, cùng trong quy mô rộng khắp của Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam.
Nếu Luật Lập Hội là để tạo nên các đối thủ bên ngoài hệ thống Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam, vô hiệu hóa, tiến đến xóa sổ Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam, vậy Luật Lập Hội có cần không? Tất nhiên là không.
Nếu Luật Lập Hội là để tạo nên các hội mới nằm bên trong hệ thống Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam như 44 thành viên hiện hữu, để làm phong phú hơn tổ chức hùng mạnh của Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam thì Luật Lập Hội có cần không? Tất nhiên là không.
B) Thứ hai: về Luật Biểu Tình
Kể từ khi có cuộc biểu tình có tổ chức đầu tiên trong lịch sử loài người năm 1913 do Gandhi tổ chức nhằm phản đối Chính phủ Vương Quốc Đại Ạnh và Bắc Ái Nhĩ Lan áp bức nhân dân Ấn Độ, mãi cho đến những năm 60 của thế kỷ trước từ ngữ “protest” với nghĩa “biểu tình” mới xuất hiện ở Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ, bắt đầu từ việc người dân chống lại chính phủ Kennedy trong tham chiến tại Việt Nam, rồi phát triển mạnh mẽ ồ ạt các cuộc biểu tình chống chính phủ và chiến tranh Việt Nam liên tục từ năm 1960 đến 1975 và thậm chí vẫn tiếp tục sau cả khi Hoa Kỳ thất bại tháo chạy khỏi Việt Nam. Biểu tình chống chính phủ Mỹ đã từ Mỹ lan ra toàn thế giới.
Điều nhất thiết phải khẳng định ở đây là ngay từ khởi thủy và cho đến tận ngày nay, biểu tình là hành động để chống lại chính phủ nước mình hoặc chống lại một chủ trương của chính phủ của nước mình. Khi một triệu người dân Mỹ đổ về tràn ngập thủ đô Washington tháng 9 năm 2009, họ chống lại Tổng thống Obama, gọi Ông là kẻ có dã tâm biến Hoa Kỳ thành quốc gia xã hội chủ nghĩa khi Ông bày ra kế sách cải cách bảo hiểm y tế vì người nghèo.
Biểu tình không bao giờ là hình thức bày tỏ chính kiến chống lại một nước khác ngay cả khi nước ấy có đang xâm lược nước mình. Cuộc tập họp khổng lồ tại Quảng Trường Đỏ là để bao quân đoàn Liên Xô tiến thẳng ra chiến trường chiến đấu chống Đức Quốc Xã và bọn Nga gian. Gia nhập quân đội và dồn tài sản cá nhân cho Bộ Quốc Phòng là hành động duy nhất đúng để phản đối sự xâm lược của nước khác tiến hành chống lại nước mình.
Điều cần làm rõ ở đây là do vấn đề khác biệt về ngôn ngữ, nhiều người có thể đã chưa biết rằng trong tiếng Anh, “biểu tình” tức “protest demonstration” luôn để chống chính phủ nước mình, hay một chủ trương của chính phủ nước mình; còn cuộc tập họp đông người để bày tỏ sự ủng hộ chính phủ nước mình hay ủng hộ một chủ trương của chính phủ nước mình, gián tiếp biểu thị sự không đồng tình đối với một chính phủ nước thì đó là “rally” mà tiếng Việt gọi là “mít-tinh” (meeting) hay “cuộc tuần hành biểu dương lực lượng”.
Như vậy, Việt Nam có cần các cuộc biểu tình chống Chính phủ Việt Nam hay một chủ trương chính sách đạo luật của Chính phủ Việt Nam không? Nếu không cần, thì sao lại phải soạn dự án Luật Biểu Tình và nói về nó mãi như thể nó là khuôn vàng thước ngọc để đo chiều cao chiều rộng chiều cao chiều sâu của tự do, dân chủ?
Như vậy, cái Việt Nam có thể cần đó là những quy định về mít-tinh, về tuần hành đông người, tức về rally, nhưng liệu Quốc hội có sẽ dành ra hai năm và bao tiền của của dân để soạn ra dự án Luật Mít-tinh hay là Luật Tuần Hành hay không?
Thực tế là gần đây khi đi ngang qua vài cuộc tập hợp đông người bày tỏ chính kiến về “Đường Lưỡi Bò” ở Thành phố Hồ Chí Minh, tôi đã nghe những người bị kẹt xe thốt lên những lời nguyền rủa thóa mạ văng tục giận dữ đầy đe dọa dành cho những người đang tập hợp mà ta gọi sai là “biểu tình” ấy. Sự giận dữ ấy có thể sẽ biến thành gây hấn, bạo loạn, đánh nhau giữu nhóm biểu tình và nhóm chống biểu tình. Chưa kể những cuộc tập họp đông người ngoài trời ấy xâm hại quyền tự do đi lại của người dân, xâm hại quyền tự do “mưu cầu hạnh phúc” của người dân buôn gánh bán bưng đoan chính tự trọng kiếm từng đồng tiền nhỏ chứ quyết không làm hành khất, xâm hại thu nhập chính đáng của những cửa hàng có giấy phép đang hoạt động kinh doanh hợp pháp tại khu vực bị phong tỏa do các cuộc tụ họp ấy, xâm hại quyền được chăm sóc của công dân khi đau ốm hay chuyển dạ sinh con mà xe cứu thương không thể đến được do đường kẹt vì phong tỏa do tập họp của đám đông, hay xâm hại hạnh phúc của công dân khi xe hoa của họ không thể nhúc nhích được vì tắt đường. Liệu cái gọi là quyền biểu tình ấy có lớn hơn quyền được kiếm sống của người dân, quyền được ra đời của con cái người dân, quyền được sử dụng công lộ của người dân, và quyền mưu cầu hạnh phúc của người dân?
Câu hỏi được đặt ra ở đây là Dự án Luật Biểu Tình có xuất phát từ sự tham vấn ý kiến của những người dân là Người Cao Tuổi, Cựu Kháng Chiến, Cựu Chiến Binh, Anh Hùng Các Lực Lượng Vũ Trang, Anh Hùng Lao Động, tập thể nông dân, tập thể quân đội, công an, những chiến sĩ biên phòng đang trấn giữ biên cương tổ quốc và hải đảo quốc gia, những nhà tu hành chân chính? Tôi tin rằng nếu được hỏi ý kiến đa số nhân dân sẽ không ủng hộ Luật Biểu Tình vì bản chất dễ bị tổn thương và dễ bị lợi dụng để gây biến loạn của nó.
Có vị đã nói rằng ở nước ngoài người ta biểu tình đàng hoàng nên Việt Nam cũng sẽ làm được. Xin thưa, ở Việt Nam có đã 100% người đội mũ bảo hiểm khi đi bằng xe máy chưa? Có chấm dứt chen lấn ở nơi công cộng chưa? Có tham gia giao thông đúng luật chưa? Đó là chưa kể ở đất nước có nền văn học hoàng kim đã ngạo nghễ nói rằng mặt trời không bao giờ lặn trên cương thổ Vương Quốc Đại Anh và Bắc Ái Nhỉ Lan, cuộc biểu tình nhiều tuần trong tháng 8 vừa qua tại thủ đô Luân Đôn và lan ra các thành phố lớn khác đã biến thành bạo loạn, cướp bóc, đốt nhà, làm ô danh đất nước. Cuộc biểu tình Chiếm Lấy Phố Wall suốt hai tháng nay tại New York và hơn 20 thành phố lớn của Mỹ đã bị cảnh sát ra tay dẹp từ mấy ngày nay do tình trạng bẩn thỉu mất vệ sinh, ẩu đả, trộm cắp, và hiếp dâm xảy ra trầm trọng ở các nơi biểu tình, làm ô danh nước Mỹ. Việt Nam chưa phải là siêu cường kinh tế để có thể chi tiền đài thọ cho một sự ô danh.
Với những kiến giải như trên, tôi kính kiến nghị Quốc Hội loại bỏ hẳn ý định về sự chuẩn bị hai dự án Luật Lập Hội và Luật Biểu Tình trong toàn nhiệm kỳ Khóa XIII. Tôi tình nguyện đi đến tất cả các địa phương nào, dù đó là vùng sâu vùng xa, các trường đại học, các khu dân cư, mà không cần công tác phí, để thuyết trình về sự không cần thiết của Luật Biểu Tình, nếu nơi ấy có cử tri bày tỏ với đại biểu quốc hội rằng họ mong có Luật Biểu Tình.
Trước khi dứt lời, tôi khẩn thiết cầu mong quý vị đại biểu xem xét lại, đồng thuận với kiến nghị của tôi. Xin hãy vì danh dự quốc gia, vì hạnh phúc nhân dân, vì tiền đồ an nguy của tổ quốc.
Kính biết ơn quý đại biểu ủng hộ, và xin cảm ơn Quốc Hội đã lắng nghe.
Hoàng Hữu Phước
Nguổn: emotino.com
Quốc hội của nước CHXHCN Việt Nam! Than ôi, chỉ là một đám bù nhìn không hơn kém. Lâu lâu có dăm kẻ phát biểu phản biện đôi điều…nghe được, mà báo chí trong nước gọi là…”can đảm”, so ra với một nước dân chủ, chỉ là chuyện rất bình thường của những kẻ gọi là đứng ra làm đại biểu cho dân.
Quốc hội được tạo ra để…ủng hộ chính sách của đảng đưa xuống (đại biểu toàn là đảng viên, đứa nào dám chống lại ý đảng?!). Quốc hội đã thế, thì kể gì những thành viên của nó. Nhưng đảng viên phải theo lệnh đảng đã đành, tôi cảm thấy nhục giùm cho các ông tu sĩ cũng bon chen vào chốn nghị trường để…nịnh, buôn thần bán thánh, ôi lũ tu sĩ quốc doanh!
Đại biểu Hoàng Hữu Phước chỉ là thành phần phải có trong đám đông cúi đầu này. Nó giống như phải có ruồi bay, khi một nơi phát sinh ra mùi, dù đã cố tẩy sạch ô uế cách mấy! Hỏi quốc hội đã làm được cái gì để được gọi là đại diện cho nhân dân? Chúng chỉ đại diện cho đảng và cho quyền lợi chính chúng!
Qua sự việc này tôi thấy ông nghị nào nghĩ mình giỏi thì cứ viết blog như nghị điên này rồi để cả làng phán xét cho nhé. Ở cơ quan thì đạo mạo, nói năng lung tung chẳng ai phản đối. Đến lúc lên mạng vàng thau sẽ rõ.
Đọc bài viết của ông dân biểu (một tay cầm súng một tay cướp tiền …)
Hoàng Hữu Phước này thấy mà mắc cở vì mình là dân Vietnam !
Mắc cở vì dân biểu của một nước mà trình độ quá là thấp . Một dân
biểu mà viết một bài thua xa học trò lớp nhất viết bài “tập làm văn” như
ông nói,
“… , Thực tế là gần đây khi đi ngang qua vài cuộc tập hợp đông người bày
tỏ chính kiến về “Đường Lưỡi Bò” ở Thành phố Hồ Chí Minh, tôi đã nghe
những người bị kẹt xe thốt lên những lời nguyền rủa thóa mạ văng tục giận
dữ đầy đe dọa dành cho những người đang tập hợp mà ta gọi sai là “biểu tình” ấy. …”
Kẹt xe thì VN giờ nào cũng kẹt chứ đâu fa?i khi có biểu tình mới kẹt ?
Một vị dân biểu của một nước khi nghe dân nói như thế khi mà Tàu đang hăm
he tiến chiêm lãnh hải thì đây là điều đáng lo ngại cho đất nước. Vì người dân lơ là
không để ý đến, không lo lắng đến chuyện mất còn của quốc gia . Nhưng dân biểu
Phước này ông này lại tán thành sợ thờ ơ của người dân đối với hiện tình đất nước
thì quả là một điều kỳ lạ ! Chỉ có Tụi Tàu mới có những mong muốn này mà thôi .
Tụi Nhật ngày xưa trước khi tiến chiếm Tàu cái mà họ phải làm trước tiên là mua
chuộc các quan Tàu để cùng tie6u diệt hết những người Tàu nào có lòng với đất nước.
VN hiện nay, Tàu không cần làm như Nhật cũng đã có ông dân biểu này và đảng việt
cộng của ông làm giúp chuyện này Không biết dân vietnam nên mừng hay là lo !
Cứ tưởng dẩn chứ mấy cái vụ biểu tình, định nghĩa term “protest demonstration”
là cho ta đây có hiểu biết! Thật là tội nghiệp ! Đúng là kiểu cách của bọn nô tài!
Ông dân biểu nói,
” … Biểu tình không bao giờ là hình thức bày tỏ chính kiến chống lại một
nước khác ngay cả khi nước ấy có đang xâm lược nước mình. …”
Đọc đọan ông dân biểu Phước việt (ở trên) thật là hởi ôi! Tôi chỉ biết than
một tiếng “Quá dốt”! Dốt hơn ông Luật dư Tâm!
Thêm vào đó, một dân biểu mà nói, ” … tôi kính kiến nghị Quốc Hội loại bỏ …”
đọc “tôi kính” mà hết ý! Dân biểu với một tác phong khúm núm thấy mà xấu hổ
cho chức vụ! Làm tôi nhớ đến chuyện anh luật sư việt cộng đứng bào chữa cho
client của mình, thưa quan tòa xưng “con” thay vì bào chữa cho khách mình thì
lại buộc tội cho khách của mình!
Zui thật . Việt cộng sản xuất ra rất là nhiều quái thai ! Thời buổi bây giơ không phải
cả bọn nói cho nhau nghe rồi cùng vổ taynhư ngày xưa . Mà là cho cả mọi người
đều nghe . Việt công nên làm ơn chọn các ông với chức vụ nêncó sự hiểu biết, nhân
định vấn đề ít ra cũng thấy được có trình độ tí . Chứ như ông dân biểu Phước này
thật là mắc cở hết chổ . Dân biểu gì mà tệ quá trình độ không xứng với chức vụ!
-Đừng kể những chuyện như luật biểu tình hay mới đây nhất việc “tứ đại ngu”,chỉ cần trích ra từ báo Tiền Phong với nội dung của lão nghị tâm thần nè:
– “Tôi từ năm 1990 đã gởi nhiều điện tín cho Saddam Hussein ở Baghdad và Đại Sứ Iraq ở Hà Nội để tư vấn kế sách Liên Hoành. (Hai nhân chứng cho những nỗ lực trong vô vọng của tôi gồm vợ tôi – người luôn than thở mỗi khi tôi lấy tiền trả tiền gởi điện tín khẩn cho Saddam Hussein tốn mỗi bức vài chỉ vàng do tôi viết rất dài và theo phong thái formal không viết tắt)…”
“Tôi Hiến Kế Liên Hoành Cho Saddam Hussein”
“Để thực hiện kế Liên Hoành, việc đầu tiên phải làm – nhưng khó trở thành hiện thực – là Saddam Hussein phải cử tôi làm Đặc Sứ Toàn Quyền Extraordinary and Plenipotentiary của Iraq để tôi có uy thế gặp Tổng Thống Mohammad Khatami và Chủ Tịch Kim Jong Il, dùng khả năng hùng biện để bảo đảm đạt được sự đồng thuận của các vị này.
-Khi Saddam Hussein tạm lưu chưa cho rời Badghdad hàng trăm người Mỹ và Phương Tây, tôi gởi điện khẩn cho Saddam Hussein, nói ông cần nhớ là đang đương đầu với Bush và Blair là những người sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn bẩn thỉu để tiêu diệt ông và đất nước Iraq, nên nhất thiết phải lưu mấy trăm người đó lại bên trong khu vực Phủ Tổng Thống như những lá chắn sống ngăn chặn mưu đồ không kích tàn phá Baghdad.
-Khi nghe tin Saddam Hussein quân tử thả hết con tin, tôi gởi bức điện tín cuối cùng cho ông, nội dung cầu Trời phù hộ ông.”!!!!!!!!!!!!!!!!!! ô….hô….Tưng tửng đến mức độ này mà vẫn được bầu vào quốc hội bù nhìn thì dân đen VN đâm chém loạn trên phố có gì lạ…