WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Một nghi án lịch sử Nguyễn Ái Quốc và Hồ Chí Minh: một hay hai người?

HCM-binhkhaoNgày 14/1/2013  trang điện tử Thông Luận đăng một tài liệu nhan đề: “Hồ Chí Minh Sinh Bình Khảo” của nhà biên khảo Hồ Tuấn Hùng người Đài Loan. Thái Tuấn dịch ra Việt ngữ nhan đề “Tìm hiểu về cuộc đời của Hồ Chí Minh” hoàn tất vào đầu năm 2013 . Trang điện tử Đối Thoại đăng ngày 16/2/2013.

Đọc qua cuốn sách dịch người ta tưởng là chuyện dã sử nói chơi lúc trà dư tửu hậu. Nhưng đọc kỹ thì không phải vậy. Cuốn sách của ông Hồ Tuấn Hùng viết một cách có phương pháp, trưng dẫn tài liệu  xác thực và kết luận một cách có tính khoa học. Danh nhân lịch sử của đảng Cộng sản Việt Nam cũng như của phong trào Cộng sản quốc tế được biết dưới tên Nguyễn Ái Quốc và sau đó là Hồ Chí Minh vốn được xem là một người thật ra là hai người khác nhau. Theo ông Hồ Tuấn Hùng sự thật lịch sử là:

Ông Hồ Chí Minh, người được đảng Cộng sản Việt Nam xem là “cha già dân tộc” là một người Tàu sinh năm 1901 thuộc sắc tộc Khách Gia sinh tại huyện Miêu Lật, địa khu Đồng La, Đài Loan. Trái lại, người có tên Nguyễn Ái Quốc là người Việt Nam sinh năm 1890 tại huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An. Ông có tên khai sinh là Nguyễn Tất Thành. Năm 1911 ông trốn ra nước ngoài tìm đường chống ách thực dân Pháp. Đến Pháp ông theo phong trào Cộng sản quốc tế và được Quốc tế Cộng sản phái về hoạt động cho phong trào Cộng sản quốc tế tại Trung quốc và đã chết vì bệnh lao năm 1932 tại Trung quốc hoặc tại một địa danh nào đó giữa Trung quốc và Liên xô.
Sự thật ở đâu?

Nghi án lịch sử này bắt đầu với phong trào Cộng sản tại Nga. Năm 1917 cuộc cách mạng Bôn Sê Vích (Bolshevik) tại Nga thành công. Mạc Tư Khoa trở thành trung tâm lãnh đạo các đảng Cộng sản tại Âu châu và là trung tâm thu hút các phong trào xã hội cấp tiến trên thế giới, như phong trào chống phong kiến tại Trung quốc và phong trào chống thuộc địa  tại Đông Dương, Miến Điện, Mã Lai …. Trung quốc có Chu Ân Lai, Đặng Tiểu Bình, Mao Trạch Đông, Việt Nam có Nguyễn Ái Quốc, Miến Điện có ông Aung San (thân sinh của bà Aung San Suu Kyi).

Đảng Cộng sản Nga thấy được sự quan trọng của mình cho thành lập Quốc tế Cộng sản (The Communist International – Cominterm) để lãnh đạo phong trào Cộng sản trên toàn thế giới, nhất là Á châu.  Các phong trào có tính quốc gia như Trung quốc chống phong kiến, Việt Nam chống thực dân Pháp và Miến Điện chống thực dân Anh dần dà đều đặt mình dưới sự lãnh đạo của Quốc tế Cộng sản để có: (1) một chủ thuyết hành động, và (2) được yểm trợ tài chánh.

Nguyễn Tất Thành từ Việt Nam đến Paris năm 1911 bằng nghề phụ bếp trên tàu Amiral Latouche Trevil, theo tàu đến Marseille, Tây phi, Bắc Mỹ, Anh quốc, mãi đến năm 1917 ông mới định cư tại Paris. Ông lấy tên là Nguyễn Ái Quốc và tích cực hoạt động chống ách đô hộ của Pháp tại Việt Nam. Tại đây Nguyễn Ái Quốc làm quen với hai nhà hoạt động cách mạng Phan Chu Trinh và Phan Văn Trường. Lúc đầu ông là thành viên của đảng Xã hội Pháp. Sau đó, năm 1920 ông gia nhập đảng Cộng sản Pháp. Ông bị cảnh sát Pháp phối hợp với mật thám tại Đông Dương theo dõi rất kỹ. Giữa năm 1923 đảng Cộng sản Pháp gởi ông đi Nga học chủ thuyết Mác Xít tại Đại học Lao động Phương đông chuẩn bị làm đặc phái viên cho Quốc tế Cộng sản tại Á châu.

Giữa năm 1924 ông được tham gia Hội nghị V của Quốc tế Cộng sản triệu tập tại Mạc Tư Khoa và cuối năm ông được gởi về Quảng Châu (Canton), Trung quốc  để làm việc với các đại diện Cộng sản Á châu gồm Trung hoa, Nhật Bản, Đài Loan. Nguyễn Ái Quốc phụ tá cho Michael Borodin, ủy viên lãnh đạo phân bộ Quốc tế Cộng sản Á châu. Tại đây, năm 1925  Nguyễn Ái Quốc tập họp một số thanh niên từ Việt Nam trốn qua thành lập “Việt Nam thanh niên cách mạng đồng chí hội” đặt dưới sự lãnh đạo của Quốc tế Cộng sản.

Tháng 10 năm 1926 ông kết hôn với bà Tăng Tuyết Minh do sự giới thiệu của bà Đặng Dĩnh Siêu (vợ của Chu Ân Lai) lúc đó đang hoạt động trong Hội Phụ nữ Quảng Châu. Đám cưới có sự hiện diện của Borodin.
Thời kỳ này Quốc Dân Đảng của bác sĩ Tôn Dật Tiên và đảng Cộng sản Trung quốc hợp tác với nhau (theo sách lược của Quốc tế Cộng sản) nên Nguyễn Ái Quốc sống và làm việc thoải mái tại Quảng Châu. Nhưng đến tháng 4/1927 liên minh Quốc Dân Đảng và Cộng sản tan vỡ, Nguyễn Ái Quốc bị lùng bắt bỏ vợ chạy trốn về Mạc Tư Khoa chờ lệnh và mất liên lạc với bà TăngTuyết Minh từ đó.Tại Mạc Tư Khoa ông được Quốc tế Cộng sản gởi trở lại Paris và du hành công tác tại một số nước Âu châu như Thụy Sĩ, Bĩ, Ý … Cuối năm 1928 từ Ý Nguyễn Ái Quốc đi tàu thủy trở lại Á châu đến Bangkok tổ chức và vận động Việt Kiều Thái Lan tham gia phong trào Cộng sản. Tại đây ông bị bệnh lao phổi phải ở lại để chữa trị, đến đầu năm 1930 ông mới trở về Quảng châu do nhu cầu kéo các phe nhóm cộng sản Đông Dương gồm Đông Dương Cộng sản Đảng, An Nam Cộng sản Đảng và Đông Dương cộng sản Liên đoàn đang bất hòa lại với nhau.

Qua nhiều buổi họp dưới sự chủ trì của Nguyễn Ái Quốc, ngày 3/2/1930 bảy đại biểu của 3 khuynh hướng đồng ý thành lập Đảng Cộng Sản Việt Nam (sau theo chỉ thị của Quốc tế Cộng sản đổi tên thành Đảng Cộng sản Đông Dương). Trong số 7 nhân vật thành lập đảng ngoài Nguyễn Ái Quốc có Hồ Tập Chương thuộc đảng Cộng sản Trung quốc và cũng là thành viên của Quốc tế Cộng sản. Hồ Tập Chương là nhân vật dính liền với cuộc đời của Nguyễn Á Quốc sau này.

Năm 1931 Nguyễn Ái Quốc được cử làm đại biểu Quốc tế Cộng sản trụ sở đặt tại Hương Cảng, phụ trách Cục Nam Dương. Thời gian này chính quyền Anh tại Hương Cảng bắt đầu hợp tác với Pháp làm khó dễ những nhà cách mạng Việt Nam, và cục Quốc tế Cộng sản Viễn Đông bị theo dõi.

Tại Việt Nam Pháp ghép Nguyễn Ái Quốc vào tội phá họai trị an tuyên án tử hình vắng mặt và yêu cầu chính quyền Anh dẫn độ. Ngày 6/6/1931 Nguyễn Ái Quốc bị cảnh sát Hương Cảng bắt. Quốc tế Cộng sản thuê luật sư Frank Loseby một luật sư người Anh hành nghề tại Hương Cảng bênh vực cho ông. Tòa Hương Cảng trục xuất Nguyễn Ái Quốc đi Singapore. Nhưng Singapore không nhận, ông phải trở lại Hương Cảng và bị kết tội nhập cảnh trái phép.

Luật sư Loseby đưa vụ kiện lên tòa cao ở Luân Đôn. Tòa Luân Đôn phán quyết phóng thích và trục xuất ông ra khỏi Hương Cảng đi đâu tùy ý. Luật sư Loseby gíup ông đi Thượng Hải để ông tìm đường đi Mạc Tư Khoa trị bệnh. Nhưng giữa đường, khoảng mùa Thu năm 1932 hay đầu năm 1933 Nguyễn Ái Quốc chết vì bệnh lao tại một địa danh nào đó trên đường đi.

Sự việc Nguyễn Ái Quốc qua đời được nhóm lưu học sinh Việt Nam tại trường Đại học Phương Đông ở Mạc Tư Khoa ghi nhận. Họ cử hành một lễ truy điệu và một phái viên Quốc tế Cộng sản có đến thăm hỏi chia buồn.
Nhưng sau đó Quốc tế Cộng sản thầy cần người có uy tín như Nguyễn Ái Quốc để phát triển phong trào Cộng sản tại Đông Dương nên dấu nhẹm và tìm cách xóa dấu vết việc Nguyễn Ái Quốc chết và lên kế hoạch dùng phái viên của Quốc tế Cộng sản Hồ Tập Chương có khuôn mặt hao hao giống Nguyễn Ái Quốc và từng làm việc với nhau để làm sống lại nhân vật Nguyễn Ái Quốc.

Hồ Tập Chương sinh ngày 11/10/1901 tại Đài Loan thời kỳ Nhật chiếm đóng. Theo chương trình của Nhật ông học chữ Nhật và chữ Hán. Năm 20 tuổi ông tốt nghiệp Đại Học Công Nghiệp Đài Loan và mở tiệm bán thuốc Đông Y, dùng thì giờ còn lại kết hợp bạn bè, nghiên cứu chủ nghĩa Cộng sản chống ách cai trị của Nhật .

Năm 1926 ông lập gia đình với bà Lâm Quế, năm 1929 có con gái đầu lòng là Hồ Tố Mai. Sau đó ông trốn đi Thượng Hải gia nhập Đảng Cộng sản Trung quốc và trở thành một ủy viên của Quốc tế Cộng sản. Cuối năm 1931 (hay đầu năm 1932) ông bị Quốc Dân Đảng bắt tại Quảng châu. Sau khi được trả tự do ông được điều về hoạt động tại biên giới Việt Trung và Thái Lan.

Năm 1933 Quốc tế Cộng sản gọi Hồ Tập Chương về Mạc Tư Khoa điều tra về một công tác bị nghi ngờ trong năm 1930. Ban điều tra gồm 3 người: Dmitry Manuilsky, Vera Vasilieva và Khang Sinh. Khang Sinh cũng là đảng viên đảng Cộng sản Trung quốc phụ trách mật vụ. Bà Vera Vasilieva đã bênh vực Hồ Tập Chương và ông khỏi bị án tử hình.

HCM in Moscow

Trong quá trình điều tra, bà Vasilieva thấy quá khứ của Hồ Tập Chương khá giống với quá khứ của Nguyễn Ái Quốc và lại là người  cùng với Nguyễn Ái Quốc thành lập đảng Cộng sản Đông Dương nên nảy ra sáng kiến và đề nghị với Quốc tế Cộng sản dùng Hồ Tập Chương thay thế Nguyễn Ái Quốc. Cũng có giả thuyết rằng Quốc tế Cộng sản đã có kế  hoạch thay thế rồi và việc gọi Hồ Tập Chương đến Mạc Tư Khoa điều tra là một phần của kế hoạch thay thế.

Một chương trình 2 điểm được thực hiện: (1) huấn luyện Hồ Tập Chương để thay thế nhân thân Nguyễn Ái Quốc. Chương trình huấn luyện này kéo dài 5 năm từ 1933 đến 1938 tại trường Đại Học Lenin chuyên nghiên cứu vấn đề dân tộc và chủ nghĩa thực dân thuộc chuyên ngành của Nguyễn Ái Quốc, đồng thời học những tập quán thói quen của Nguyễn Ái Quốc, và các ngôn ngữ Nguyễn Ái Quốc thông thạo như Việt ngữ, Pháp và Anh Ngữ. (2) Ngụy tạo sự việc để che dấu cái chết của Nguyễn Ái Quốc cho rằng cái tin chết trước đây chỉ là cái cớ để Nguyễn Ái Quốc dễ trốn tránh.

Thời gian này Hồ Tập Chương không được liên lạc với gia đình  và thân nhân ở Đài Loan nghĩ rằng ông đã chết. Năm 1938 sau khi chương trình huấn luyện hoàn tất, Hồ Tập Chương mang bí danh Hồ Quang  được gởi về Trung quốc hoạt động dưới danh phận Nguyễn Ái Quốc tái sinh.

Lúc này lực lượng của Mao Trạch Đông sau cuộc Vạn lý Trường chinh (1934-1935) thành công, đã an toàn ở Diên An và Mao Trạch Đông không muốn bị ràng buộc chặt chẽ với Quốc tế cộng sản như trước. Đó là lý do tại sao Hồ Quang thay vì đi thẳng về Quảng Tây để chuẩn bị cho công tác Đông Dương lại được Quốc tế Cộng sản gởi về Diên An để (theo một giả thuyết) truyền lệnh của Quốc tế cộng sản và trao đổi chương trình hoạt động. Theo quan điểm của Quốc tế cộng sản nhu cầu liên minh với Quốc Dân Đảng để chống Nhật vẫn còn là một nhu cầu cấp thiết.

Việc Hồ Tập Chương thay thế Nguyễn Ái Quốc phục vụ cho quyền lợi của Quốc tế Cộng sản, cho đảng Cộng sản Trung quốc và cho đảng Cộng sản Việt Nam nên các tổ chức đều chọn thái độ im lặng. Quốc tế Cộng sản có một cán bộ uy tín dưới lốt Nguyễn Ái Quốc để phát triển chủ nghĩa Cộng sản tại Á châu và Đông Nam Á. Trung quốc có người của mình trong đảng Cộng sản Việt Nam. Còn đảng Cộng sản Việt Nam thì có người lãnh đạo phong trào đấu tranh chống Pháp lúc này đang là lúc thuận lợi hơn lúc nào hết do Mặt Trận Bình Dân đang cầm quyền tại Pháp (1936- 1938).

Đến Diên An, Hồ Quang trao mật lệnh của Quốc tế Cộng sản cho Mao Trạch Đông là cần tiếp tục hợp tác với Tưởng giới Thạch trong một mặt trận chống Nhật Bản. Sau đó đảng cộng sản Trung quốc đưa Hồ Quang về Quảng Tây.
Về Quế Lâm, Hồ Quang làm việc cho Bát lộ quân dưới quyền của tướng Lý Khắc Nông chuẩn bị cho công tác Đông Dương. Thời gian này Hồ Quang theo học khóa đào tạo cán bộ du kích chiến của Mao Trạch Đông và hoàn tất trong năm 1939.
Tháng 2/1940 Hồ Quang đi Côn Minh và qua đảng Cộng sản Trung quốc đã liên lạc được với Đảng bộ hải ngoại vừa được thành lập của đảng Cộng sản Đông Dương.  Giữa năm 1940 khi gặp một số cán bộ từ Việt Nam mới qua trong đó có Võ Nguyên Giáp (Giáp rời nước tháng 5/1940) Hồ Quang được giới thiệu là đồng chí Nguyễn Ái Quốc làm mọi người rất phấn khởi vì đã gặp được lãnh tụ! Hồ Quang định gởi Võ Nguyên Giáp và Hoàng Văn Hoan lên Diên An học tập chủ thuyết Cộng sản và chương trình kháng Nhật, một chương trình do Khang Sinh phụ trách.

Trong khi chờ đợi thì tình hình Âu châu biến chuyển. Tháng 6/1940  Đức quốc xã chiếm Paris. Toàn quyền Decoux tại Đông Dương đặt mình dưới quyền của chính phủ Vichy do Thống chế Pétain lãnh đạo hợp tác với Đức. Nhật vốn liên minh với Đức nên buộc lòng Decoux phải để cho quân đội Nhật vào Đông Dương.

Hồ Quang thấy tình hình thuận lợi vì Pháp đã núng thế nên hủy bỏ việc gởi Hoàng Văn Hoan và Võ Nguyên Giáp đi học và chuyển toàn bộ nhân sự và phương tiện về sát biên giới chuẩn bị lập chiến khu trong nước, đồng thời tháng 12/1940 Hồ Quang thành lập một ngoại vi của đảng hoạt động công khai gọi là “Việt Nam độc lập đồng minh hội”, gọi tắc là Việt Minh để quy tụ quần chúng chuẩn bị phát động du kích chiến vừa chống thực dân Pháp vừa chống phát xít Nhật.

Tháng 2 năm 1941 Hồ Quang chính thức trở về Việt Nam sống tại hang Pắc Bó, một hang núi nằm phía bắc cách thành phố Cao Bằng 55 km gần biên giới Trung quốc. Tháng 5, Hồ Quang triệu tập Hội nghị VIII Đảng Cộng sản Đông Dương ra quyết nghị thành lập và phát triển căn cứ địa du kích, chung quyết sự thành lập “Mặt trận Việt Minh” và do đề nghị của Hồ Quang bầu Trường Chinh làm Tổng bí thư Đảng. Mặt Trận “Việt Minh” thông qua Cương Lĩnh quy định mục tiêu lật đổ thực dân Pháp và phát xít Nhật, thành lập Chính phủ cách mạng của nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, lấy cờ đỏ sao vàng làm quốc kỳ.

Tháng 8/1942 Hồ Quang rời Pắc Bó đi Trùng Khánh để gặp Chu Ân Lai. Đế tránh sự theo dõi của Quốc Dân Đảng, Hồ Quang đóng vai Hoa kiều, lấy tên là Hồ Chí Minh, ký giả của báo Tân Văn. Đây là lần đầu tiên Nguyễn Ái Quốc dùng danh xưng Hồ Chí Minh trong giấy tờ.

Trên đường Hồ Chí Minh bị Quốc Dân Đảng nghi là gián điệp bắt và đưa về Quảng Tây. Nhờ có cuộc vận động rộng lớn của Chu Ân Lai với sự yểm trợ của các hãng thông tấn quốc tế bên cạnh chính phủ Quốc Dân Đảng, tháng 9/1943 Hồ Chí Minh được trả tự do.

Trong 14 tháng bị giam giữ ông Hồ Chí Minh đã trải qua 18 nhà tù trong 13 huyện tại tỉnh Quảng Tây. Thời gian này Hồ Chí Minh viết “Ngục Trung thư” gồm 134 bài thơ bằng chữ Hán.
Sau khi được trả tự do, Hồ Chí Minh tạm trú tại Trung quốc dưới sự bảo hộ của tướng Trương Phát Khuê, một danh tướng của Trung hoa Dân quốc. Mãi đến tháng 8/1944 ông mới trở về Cao Bằng.

Ngày 15/8/1945 Nhật đầu hàng đồng minh, Hồ Chí Minh cùng với các đồng chí nhanh chân chiếm chính quyền ngày 19/8 trước khi quân đội đồng minh vào tước khí giới quân đội Nhật. Ngày 2/9/1945 tại vườn hoa Ba Đình Hồ Chí Minh, được toàn dân và thế giới tưởng là người thanh niên Nguyễn Ái Quốc năm xưa, tuyên bố thành lập nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa.

Cuộc đời hai người làm một của Nguyễn Ái Quốc và Hồ Tập Chương (Hồ Chí Minh) là một phát hiện lịch sử ly kỳ. Nhưng nếu nhìn dưới lăng kính thế giới, đặc biệt là lịch sử  phát triển của chủ nghĩa cộng sản và phong trào xã hội chống phong kiến và thực dân tại Á châu thì không có gì ly kỳ.

Lịch sử Âu châu cho chúng ta nhiều tiền lệ. Hôn nhân giữa con cái vua chúa nước này với vua chúa nước khác đưa đến việc người nước này làm vua nước kia không phải là chuyện hiếm. Người dân Âu châu không xem đó là chuyện lạ. Tại Á châu, Quốc tế Cộng sản lãnh đạo phong trào xã hội và chống đế quốc, việc dùng cán bộ người nước này lãnh đạo phong trào đấu tranh của nước khác cũng chỉ là một cách sắp xếp công việc của một tổ chức cách mạng quốc tế. Nguyễn Ái Quốc (người Việt Nam) chết, Quốc tế Cộng sản dùng Hồ Tập Chương (người Tàu) thay Nguyễn Ái Quốc cũng chỉ là nhu cầu phát triển chủ nghĩa.

Lịch sử sẽ đi qua không ai quan tâm nếu Hồ Chí Minh không nổi bật trong lịch sử thế giới với sự thắng trận tại Điện biên Phủ chấm dứt chế độ cai trị của Pháp tại Đông Dương và nhất là vai trò của ông trong cuộc chiến tranh 1954-1975 thắng Hoa Kỳ và thống nhất Việt Nam dưới chế độ Cộng sản.

Còn nữa, mối quan hệ đặc biệt gữa Trung quốc và Việt Nam trong suốt hai ngàn năm lịch sử, qua đó Việt Nam liên tục đấu tranh để giữ gìn bản thể và nền độc lập của mình, và hiện nay mối quan hệ càng tế nhị hơn nữa khi Trung quốc đang dần trở thành một siêu cường tranh chấp ảnh hưỏng quốc tế với Hoa Kỳ trên một địa lý Việt Nam đang nằm ở giữa làm cho nghi án “một người Hoa dưới lốt một người Việt” từng lãnh đạo thành công cuộc cách mạng Việt Nam và được đảng Cộng sản Việt Nam tôn vinh là “cha già dân tộc” trở thành hết sức cấn cái .

Các biến chuyển lịch sử tại Việt Nam trong thế kỷ 20 làm cho Hồ Chí Minh trở thành một đối tượng lý thú đối với các sử gia cũng như các nhà nghiên cứu trên thế giới.
Và các nhà nghiên cứu về Hồ Chí Minh đều vấp phải một điều là: lịch sử của người thanh niên tên là Nguyễn Tất Thành, người Nghệ an, sinh năm 1890, năm 21 tuổi xuống tàu đi Pháp tìm đường chống Pháp giành độc lập, tham gia phong trào Cộng sản quốc tế, lãnh đạo thành công cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc, trở thành chủ tịch Hồ Chí Minh, mất ngày 2/9/1969, sáu năm trước khi các đồng chí của ông hoàn tất cuộc cách mạng vô sản thống nhất đất nước dưới một chính quyền Cộng sản không phải là một lịch sử đơn giản.

Có quá nhiều nghi vấn. Năm 2000, giáo sư William J. Duiker người Mỹ xuất bản cuốn “Ho Chi Minh: A life” (Hồ Chí Minh: Một cuộc đời). Năm 2003 bà Sophie Quinn-Judge, người Anh xuất bản cuốn “Ho Chi Minh: The Missing Years 1919-1941” (Hồ Chí Minh: Những năm tháng 1919-1941 không có dữ liệu). Cả hai đều đồng ý rằng: cuộc đời của Nguyễn Ái Quốc/Hồ Chí Minh có quá nhiều bóng mờ chưa thể soi sáng được. Bóng mờ phủ lên trên quá trình đấu tranh của ông, bóng mờ trên tình duyên, bóng mờ trên các sáng tác, bóng mờ trong quan hệ đối với gia đình …

Có thể bà Quinn-Judge có mối hoài nghi Nguyễn Ái Quốc và Hồ Chí Minh là hai người. Nhưng vốn cẩn trọng bà không thể kết luận gì khi chưa có dữ kiện chắc chắn trong tay. Bà đã lặn lội đến Mạc Tư Khoa lục lọi kho tài liệu của Quốc tế Cộng sản được giải mật sau khi Liên bang Xô viết sụp đổ để tìm biết quan hệ thật sự giữa Quốc tế Cộng sản và Hồ Chí Minh và ông Nguyễn Ái Quốc đã làm gì tại Nga trong những năm tháng ở đó: 1924-1925 và 1933-1938. Bà cho biết hồ sơ của Quốc tế Cộng sản chỉ được giải mật một phần nên bà không tìm được câu trả lời điều bà muốn truy cứu. Tại Aix-en-Provence, miền nam nước Pháp, nơi lưu trữ hồ sơ thuộc địa của Pháp bà tìm thấy nhiều tài liệu ghi tin tức nghi ngờ liên quan đến cái chết của Nguyễn Ái Quốc năm 1932, nhưng cảnh sát Pháp không quả quyết. Và Pháp vẫn để mở vấn đề Nguyễn Ái Quốc/Hồ Chí Minh mà không có một kết luận dứt khoát.

Trong ba nơi tồn trữ hồ sơ về Nguyễn Ái Quốc/Hồ Chí Minh thì ngoài Liên bang Xô viết, có lẽ hồ sơ của đảng Cộng sản Trung quốc là đầy đủ nhất. Nhưng Trung quốc chưa mở hồ sơ.

Riêng Việt Nam thì vụ Nguyễn Ái Quốc/Hồ Chí Minh là một điều hoàn toàn bí ẩn. Chẳng những không được lưu trữ mà còn có nỗ lực xóa dấu vết lịch sử như cuốn “Vừa đi đường vừa kể chuyện” của Trần Lan đăng tải trên 88 số Nhân Dân Nhật báo (từ số 2006 đến  số 2094) trong năm 1961.Nếu có một số đồng chí của ông Hồ Chí Minh biết thì họ cũng đã lần lượt qua đời.

Các nhà nghiên cứu Hồ Chí Minh nhìn đâu cũng thấy bóng mờ vì cho đến đầu thế kỷ 21 không có dữ kiện gì để họ nghi ngờ Nguyễn Ái Quốc và Hồ Chí Minh là hai người.
Nhưng nếu giả thuyết đó là hai nhân vật khác nhau đóng chung một tuồng thì cuộc đời của Nguyễn Ái Quốc/Hồ Chí Minh không còn có bóng mờ, không có gì là bí hiểm. Tài liệu “Hồ Chí Minh Sinh Bình Khảo” của nhà biên khảo Hồ Tuấn Hùng người Đài Loan, Thái Tuấn dịch ra Việt ngữ nhan đề “Tìm hiểu về cuộc đời của Hồ Chí Minh” hoàn tất vào đầu năm 2013 như đã giới thiệu trên đã giúp giải mã một số bí ẩn về Nguyễn Ái Quốc/Hồ Chí Minh:

Cuộc tình giữa Nguyễn Ái Quốc và Tăng Tuyết Minh

Năm 1924 Nguyễn Ái Quốc từ Mạc Tư Khoa về hoạt động tại Quảng Châu làm việc cho Michael Borodin, ủy viên Quốc tế Cộng sản phụ trách Á châu. Không khí Quảng Châu thập niên 1920 là một không khí cách mạng trong phong trào Tôn Dật Tiên và phong trào Cộng sản quốc tế. Tăng Tuyết minh là một phụ nữ Trung quốc trẻ tuổi cấp tiến gần gũi với các bà Đặng Dĩnh Siêu (vợ Chu Ân Lai) và Thái Sướng (vợ một đồng chí của Chu Ân Lai) trong hội “Phụ nữ” do Cộng sản tổ chức. Nguyễn Ái Quốc thường lui tới hội này và quen biết với Tăng Tuyết Minh. Do sự giới  thiệu của bà Đặng Dĩnh Siêu, năm 1926 Nguyễn Ái Quốc (36 tuổi) kết hôn với Tăng Tuyết Minh (21 tuổi) và được tạm trú trong căn gác nhà của Borodin.
Đầu tháng 4/1927 sự hợp tác Quốc-Cộng đầu tiên tan vỡ. Bị lùng bắt Nguyễn Ái Quốc bỏ Quảng Châu cùng phái đoàn Quốc tế Cộng sản chạy trốn lên Thượng Hải rồi sau đó đi Mạc Tư Khoa. Bà Tăng Tuyết Minh mang thai nhưng theo lời khuyên của mẹ phá thai để tránh liên hệ với Nguyễn Ái Quốc trong không khí khủng bố và thanh trừng các thành phần Cộng sản của Tưởng Giới Thạch. Từ đó không có quan hệ giữa hai người và mối tình ngắn ngủi giữa hai người xem như chấm dứt. Năm 1931 Nguyễn  Ái Quốc chết bà Tăng Ttuyết Minh không hề hay biết, bà vẫn chung thủy ở vậy suốt đời và qua đời năm 1991.

Năm 1949 Mao chiếm lục địa. Ngày 19/5/1950 bà Tăng Tuyết Minh đọc báo thấy Chủ tịch Mao Trạch Đông chúc mừng sinh nhật thứ 60 của Hồ Chí Minh/Nguyễn Ái Quốc (lúc đó đang ở chiến khu Việt Bắc) tưởng rằng chồng cũ của mình còn sống. Bà tìm cách hỏi đại sứ  Hoàng Văn Hoan tại tòa đại sứ Việt Nam ở Bắc Kinh và chính quyền Trung quốc để xin liên lạc với chồng nhưng cả hai nơi đều im lặng. Lý do đơn giản là Hoàng Văn Hoan và chính quyền Trung quốc đều biết Hồ Chí Minh ở Việt Bắc không phải là Nguyễn Ái Quốc, chồng cũ của bà.

Năm 1956 sau Hiệp Định Geneve, Hồ Chí Minh trở về Hà nội. Tại Quảng Châu có phong trào “đại minh, đại phóng” phong trào phụ nữ Quảng châu đặt vấn đề “trinh tiết” của bà Tăng Tuyết Minh. Lời khai của bà tăng Tuyết Minh không thuyết phục. Chính quyền Quảng Châu gởi văn thư lên Hội phụ nữ (lúc đó do bà Thái Sướng làm Chủ tịch) hỏi ý kiến. Bà Thái Sướng gởi văn thư giải thích sự việc và yêu cầu ỉm việc này vì quan hệ tế nhị giữa hai nước Việt – Trung.
Về phần Hồ Chí Minh, ông chưa một lần thắc mắc về sự sống  chết của Tăng Tuyết Minh. Người ta bảo ông vô tình. Nhưng ông không vô tình . Ông mang lốt Nguyễn Ái Quốc, nhưng ông biết ông không phải là người chồng xưa của Tăng Tuyết Minh.

Quan hệ tình ái giữa Nguyễn Ái Quốc và Nguyễn thị Minh Khai

Chạy trốn Quốc Dân Đảng về đến Mạc Tư Khoa năm 1927, Nguyễn Ái Quốc được gởi đi công tác tại một số nước Âu châu và Thái Lan. Năm 1930 Nguyễn Ái Quốc trở về Hương Cảng dàn xếp sự bất hòa giữa các khuynh hướng Cộng sản Việt Nam, và thành lập đảng Cộng sản Đông Dương ngày 2/3/1930. Từ đó đến đầu năm 1931 Nguyễn Ái Quốc làm việc tại Hương Cảng với bí danh P.C. Lin và gặp Nguyễn Thị Minh Khai. Quan hệ tình cảm phát triển và hai người (theo một giả thuyết) đã sống với nhau như vợ chồng với sự đồng ý ngầm của các đồng chí. Tháng 4/1932 Minh Khai bị cảnh sát Hương Cảng bắt, và 2 tháng sau Nguyễn Ái Quốc cũng bị bắt nốt. Nguyễn Ái Quốc sau đó bị tòa án Luân Đôn trục xuất ra khỏi Hương Cảng. Ông chết vì bệnh lao trên đường đi Mạc Tư Khoa. Riêng bà Minh Khai bị giam 3 năm cho đến năm 1935 mới được trả tự do. Với quan hệ giữa bà và Nguyễn Ái Quốc hai nhân vật quan trọng của đảng Cộng sản Việt Nam, việc bà biết Nguyễn Ái Quốc chết có thể xem là một việc đương nhiên.

Năm 1935 bà cùng hai Ủy viên khác của đảng Cộng sản Đông  Dương là Lê Hồng Phong và Hoàng Văn Nộn đi Mạc Tư Khoa tham dự hội nghị Quốc tế Cộng sản lần thứ 7. Lúc đó tại Mạc Tư Khoa, Hồ Tập Chương với chức danh Bí thư của Cục Viễn Đông Quốc tế Cộng sản đang học tập để chuẩn bị đóng vai Nguyễn Ái Quốc. Hồ Tập Chương được giới thiệu với bí danh P.C.Lin và tham dự Hội nghị VII với tư cách quan sát viên. Trong hồ sơ tham dự đại hội VII bà Minh Khai khai đã có chồng là P.C. Lin. Dù có một P.C. Lin tại đại hội, nhưng Minh Khai biết không phải là chồng của mình. Bà phát triển tình cảm với Lê Hồng Phong và làm lễ cưới nhau tại Mạc Tư Khoa trước mắt P.C. Lin (Hồ Tập Chương) là một việc tự nhiên. Dư luận thắc mắc về hôn nhân giữa Lê Hồng Phong và Minh Khai cho rằng Nguyễn Ái Quốc từng yêu bà Minh Khai là cướp vợ của bạn, và Nguyễn Thị Minh Khai không chung thủy vì thành hôn với Lê Hồng Phong với sự hiện diện của P.C. Lin. Và mối tình tay ba này không thể giải thích được nếu P.C. Lin ở Mạc Tư Khoa năm 1935 không phải là Hồ Tập Chương mà là Nguyễn Ái Quốc.

Chủ tịch Hồ Chí Minh thăm họ hàng ở Nghệ An

Năm 1945 khi Hồ Chí Minh (được thế giới xem là Nguyễn Ái Quốc) tuyên bố thành lập nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa tại Hà Nội thì người anh Nguyễn Sinh Khiêm và bà chị ruột là Nguyễn Thị Thanh có ra Hà Nội thăm. Nhưng hình như đảng Cộng sản lấy lý do “Bác” còn việc nước đa sự không tiện gặp. Và đã không có một ghi chép hay một hình ảnh nào còn lưu lại về cuộc thăm viếng này. Điều này dễ hiểu vì Hồ Chí Minh không thể gặp ông Khiêm và bà Thanh mà không lộ hình tích.
Mãi đến tháng 6/1957 sau khi song thân Nguyễn Ái Quốc đã chết, người anh và người  chị đều đã qua đời (ông Khiêm năm 1950, bà Thanh năm 1954) ông Hồ Chí Minh mới về Nam Đàn thăm bà con. Lúc nầy trong gia tộc chỉ còn những người còn quá nhỏ khi ông bỏ nước ra đi để có thể phân biệt Nguyễn Tất Thành và “bác” Hồ Chí Minh .

Về tài liệu gọi là loạt bài  “Vừa đi đường vừa kể chuyện” của Trần Lan

Trần Lan theo dư luận cũng chính là Hồ Chí Minh, một phụ nữ ông có mối quan hệ thân tình. Tài liệu này đăng trên nhiều số Nhật Báo Nhân Dân trong năm 1961 nói về cuộc đời làm cách mạng của mình từ khi bỏ nước ra đi năm 1911 làm dư luận rất ngạc nhiên. Ông Hồ Chí Minh lúc đó đã nổi tiếng toàn thế giới, ông không có nhu cầu mang tên một người khác để viết báo  ca tụng mình.

Hơn nữa tài liệu đó cũng không ca tụng gì Hồ Chí Minh nhiều, mà chỉ ghi lại câu chuyện “Bác” kể lại cho đoàn tùy tùng tháp tùng ông từ Phủ Chủ tịch ở Tuyên Quang vượt rừng vượt núi đi quan sát chiến dịch biên giới năm 1950 với mục đích chứng minh “Bác” và Nguyễn Ái Quốc là một người. Nhưng một số chi tiết trong câu chuyện lại vô tình chứng minh “bác” không thể là Nguyễn Ái Quốc

“Bác” kể lại chuyện bác là Nguyễn Tất Thành, Nguyễn Ái Quốc đi Pháp hoạt động như thế nào một cách liên tục cho đến năm 1950 lúc bác đang đi chiến dịch biên giới. Nhưng trong câu chuyện người thuật chuyện là Trần Lan không nói trong thời gian 1933 đến 1938 bác làm gì ở Mạc tư Khoa. Thời gian tế nhị này không có gì để nói vì Nguyễn Ái Quốc vừa chết và Quốc tế Cộng sản đang cải tạo Hồ Tập Chương đóng vai Nguyễn Ái Quốc. Dùng người khác thay mình thuật chuyện ông Hồ có ẩn ý nói ông có kể nhưng (có thể) người thuật chuyện không ghi lại thôi.

Một nơi khác khác trong tài liệu “Vừa đi vừa kể chuyện” ông Hồ Chí Minh nói năm 1942 khi từ Việt Bắc đi Trung quốc ông bị bắt. Ông kể ông đã lợi dụng sự tiếp xúc với tù nhân để học tiếng Quan thọai. Thế nhưng dấu đầu lòi đuôi, trong thời gian 14 tháng ở tù ông đã sáng tác 134 bài thơ bằng chữ Hán mà chỉ những người tinh thông chữ Hán mới làm nổi.

Về tập “Ngục Trung Nhật Ký”

Chính quyền đảng Cộng sản Việt Nam đã làm ầm ĩ tập thơ ‘Ngục Trung Nhật Ký’” còn gọi là  “Nhật ký trong tù” gồm 134 bài thơ bằng chữ Hán ông Hồ Chí Minh làm trong thời gian (1942) ông bị Quốc Dân Đảng bắt tại QuảngTây để quảng bá văn tài của “Bác” .

Tháng 5/1960 nhà xuất bản Ngoại văn Hà Nội cho xuất bản tập “Nhật Ký trong tù” gồm 100 bài thơ dịch ra Việt ngữ. Chính phủ Trung quốc cũng cho in lại phần chữ Hán dưới nhan đề “Nhật Trung Nhật ký thi sao”. Cuối năm 1977 Viện Văn học Việt Nam cho lập một tiểu tổ nghiên cứu và bổ túc Nhật ký. Năm 1983 nhà Xuất bản Văn Học cho in 113 bài. Đến tháng 5/1990 nhân kỷ niệm 100 năm sinh nhật Hồ Chí Minh, nhà Xuất bản Văn Học bổ túc thêm 21 bài tổng cộng 134 bài.

Theo một đề án phân tích thơ văn của giáo sư Hoàng Tranh ở Quảng Tây năm 1992 thì một số thơ trong “Nhật ký trong tù” dùng từ ngữ và phương ngôn thuộc sắc tộc “Khách Gia” được chuyển hóa ra Trung Văn một cách nhuần nhuyễn và nghệ thuật. Tác giả không thể là Nguyễn Ái Quốc vì Nguyễn Ái Quốc không thể giỏi Hán văn như vậy, chưa nói việc làm sao ông nắm vững ngôn từ của sắc tộc Khách gia ở Đài Loan. Qua “Nhật ký trong tù” đảng Cộng sản Việt Nam muốn quảng bá trí tuệ và văn tài của Hồ Chí Minh, nhưng vô tình đã làm lộ Hồ Chí Minh không phải là Nguyễn Ái Quốc.

Thời gian đảng Cộng sản Việt Nam có nhiều nỗ lực chứng minh Hồ Chi” Minh là Nguyễn Ái Quốc

Thời gian này đều rơi vào thập niên 1950-1960 sau khi ký Hiệp Định Geneve chia đôi đất nước, và Hồ Chí Minh đã trở về Hà Nội với tư cách Chủ tịch đảng và nhà nước Việt Nam:

(1) Năm 1957 lần đầu  tiên Hồ Chí Minh trở về thăm quê nhà ở Nam Đàn
(2) Năm 1961 Nhân Dân Nhật  Báo đăng tải loạt bài “Vừa đi đường vừa kể chuyện”.
(3) Năm 1960 Hồ Chí Minh cho mời vợ chồng luật sư Frank Loseby người đã cứu Nguyễn Ái Quốc ra khỏi nhà tù Anh quốc ở Hương Cảng năm 1931 tới Hà Nội. Luật sư Loseby qua tin tức tưởng Nguyễn Ái Quốc đã chết. Nhưng thông tin truyền miệng của đảng Cộng sản Việt Nam cho thấy đó chỉ là tin bịa đặt để ông có thể chạy trốn khỏi Hương Cảng. Và luật sư Loseby không có lý do gì để không tin. Dạng hình Nguyễn Ái Quốc và Hồ Chí Minh khác nhau chút ít thì luật sư cũng nghĩ do thời gian cách biệt 28 năm. Lúc đó luật sư Loseby đã 80 tuổi. Hơn nữa đối với người Tây Phương người Á châu nào trông cũng giống nhau khó phân biệt (năm 1946 Hồ Chí Minh đến Paris dự hội nghị Fontainebleau nhận là Nguyễn Ái Quốc cũng không người Pháp nào từng biết Nguyễn Ái Quốc của những năm 1919, 1920 thắc mắc có thể cũng vì vậy)

Người ta có thể đặt giả thuyết rằng trong thời gian đấu tranh cách mạng dưới sự chỉ đạo và nhờ vả Quốc tế Cộng sản qua trung gian Liên bang Xô viết và Trung quốc, đảng Cộng sản Việt Nam và đàn em thân tín chung quanh Hồ Chí Minh chưa quan tâm đến nhân thân của Hồ Chí Minh là một người Hoa và không phải là Nguyễn Ái Quốc.
Nhưng sau Hiệp Định Geneve, cuộc đấu tranh chống Pháp xem như đã thành công, một chính quyền đã được thiết lập tại Hà Nội. Việc Hồ Chí Minh, một người Đài Loan làm chủ tịch nước trở thành cấn cái cho Đảng và cho chính cá nhân Hồ Chí Minh. Cho nên đảng Cộng sản Việt Nam, đảng Cộng sản Trung quốc và cá nhân Hồ Chí Minh có nhu cầu chứng minh Hồ Chí Minh và Nguyễn Ái Quốc là một.
Cuốn sách “Tìm hiểu về cuộc đời của Hồ Chí Minh” của Hồ Tuấn Hùng với lối sưu tầm khoa học dẫn chứng đầy đủ và khả tín bắt đầu vén hẵn lên bức màn che đậy lai lịch của Hồ Chí Minh.

Tại sao lại chọn lúc này?

Vấn đề đặt ra là sự thật này ảnh hưởng thế nào đến cuộc tranh chấp biển đảo hiện nay giữa Trung quốc và Việt Nam. Cuốn sách bằng Hoa Ngữ của ông Hồ Tuấn Hùng do nhà xuất bản “Bạch Tượng Văn Hóa” xuất bản tại Đài Loan tháng 11/2008 là thời điểm quan hệ giữa Trung quốc và Việt Nam bề ngoài “16 chữ vàng” và “4 tốt”, nhưng bên trong bắt đầu trở nên căng thẳng./.

© Trần Bình Nam
Feb. 26, 2013
binhnam@sbcglobal.net
www.tranbinhnam.com

Tài liệu tham khảo:
1.“Tìm hiểu về cuộc đời của Hồ Chí Minh” bản dịch Việt ngữ của Thái Tuấn (2013) cuốn “Hồ Chí Minh Sinh Bình Khảo” bằng Hán văn của Hồ Tuấn Hùng (2003)
2.“Ho Chi Minh: A Life” của William J. Duiker (2000)
3.“Ho Chi Minh: The Missing Years 1919-1941” của Sophie Quinn-Judge (2003)
4.“Vừa đi đường vừa kể chuyện” của Trần Dân Tiên (1961)
5.Hình Nguyễn Ái Quốc/J.C.Lin  trích từ cuốn “Ho Chi Minh: A Life” của William J. Duiker.

218 Phản hồi cho “Một nghi án lịch sử Nguyễn Ái Quốc và Hồ Chí Minh: một hay hai người?”

  1. Thế Anh says:

    Những kẻ mà nói xấu Bác HỒ và đqị tướng Võ Nguyên giáp thì đã là kẻ rẻ rách không còn gì giá trị nữq rồi, đã thế lqị bị phqnr tqcs dụng, kết quả là bị daqn chửi. Hãy nhìn dòng người hqngf ngày xếp hàng để viếng Bác thì đủ biết là dân kính yêu Bác đến ngần nào? Còn lũ Ngụy thì có ai nói tới mà chỉ mỗi khi nói về hình ảnh lừa lọc, phản thầy, ụai bạn, bán nước, tham sống sợ chết thì người tq lấy chúng mà làm ví dụ. Chỉ trừ những người lính đã bỏ mình vì Hoàng sa, Trường sa như nhiều bạn nói đến thì họ lại khác, họ là người của nhân dân đã bị Mỹ phản bội, vẫn kiên quyết chấp nhận hy sinh vì Tổ quốc, còn bọ chúng bay và Thiệu, Khánh v.v…Thì đều là bọn bán nước.

    • Ý NGÀN says:

      KHEN CHÊ

      Khen chê cho đúng mới hay
      Khen chê bậy bạ hại ngay lấy mình
      Khi dân tự động thật tình
      Xây nên hình tượng cho mình mới ngoan
      Còn như chỉ kiểu xếp hàng
      Lớp sau lớp trước cũng toàn vậy thôi
      Nên hơi đâu để trách đời
      Cái gì thật bụng thì đời mới nên !

      LÁ NGÀN
      (12/7/14)

  2. Nên nhớ những người chiến sỹ VNCH chiến đấu hy sinh vì Hoàng sa và Trường sa không hề đại diện cho chế độ đó mà thuộc về nhân dân Việt nam, bởi họ chiến đấu đâu có được Mỹ ủng hộ mà trái lại còn bỏ rôưi, phản bội họ. Họ kiên quyết bảo vệ tổ quốc đâu có như bọn baynhững kẻ chiến đấu vì lý tưởng là tiền, tai sai cho giặc ngoại xâm, hễ ai yêu nước chống đế quốc là chúng bay nói xấu họ, sợ uy tín và đức độ của họ. Cho nên chúng bay là kẻ hoang, không cha mẹ và không tổ quốc. Nước Mỹ cũng chỉ là nhân đạo nhận chúng mày vì là kẻ làm thuê, chủ thua thì đầy tớ cũng nhục theo mà thôi. Kẻ như thế mà lại nói về đạo đức yêu nước. Thật là cứt cho có chóp. Chúng bay không có chút tư cách nào dù nhỏ nhất để nhân dân nghe, đừng lấy cứt và vấy chân người vĩ đại. Nhục nhã thay đất nước chót sinh ra chúng mày.

  3. Bùi lễ says:

    “… Vừa mới đây,báo TQ”Cương Sơn” đăng tin”(kèm hình ảnh) HCM vốn là Thiếu tá Hồ Quang,phục vụ trong Quân đội nhân dân giải phóng TQ,tại quân khu Quảng Châu,Vũ Hán”theo Nguồn:Lưu trữ Quân Ủy Cương Sơn,TQ …”

    Nếu việc trên là that thì phần tram Hồ chí Minh là thằng Tàu phù tăng lên . Lý do,

    Thằng Tàu muốn dung thằng Tàu Hồ chí Minh để trấn áp đảng việt cộng về vụ biển .
    Bởi vì nếu thằng Tàu Hồ chí Minh là Tàu phù that thì đảng vie6.t cộng là bọn bán nước
    và là tay sai cho Tàu . Dùng nướ’c sẽ không rử sạch tội này

    • thịhĩm says:

      Trong tiểu sử Hò Phĩ có nói tới ong ta là quân nhân,phục vụ trong Q Đ của MT Đ. một thời gian .Vậy rất phù hợp với sử Tàu ,hay vì sử Tàu bạch hóa nên sữ ta mới ghi sự kiện này ?
      HCM có trăm tên.Trong trăm tên đó có Hồ Quang ,người vn không ? (hồ sơ khai trước khi nhập ngũ)
      Cái đáng ngờ nhất là cái chết của hcm trong tù Anh . Chắc chắn là trong hồ sơ lưu trử tại Anh vẩn còn chúng liệu này. Chĩ cần có người “học tiến sĩ” về sữ học ,nghiên cứu ở hồ sơ lưu trữ ở ANH là biết có hay không ? (tui nghĩ hồ sơ lưu trữ của Pháp về HCM có thể có sự giấy khai tử hoặc báo cáo về cái chết này)
      HCM ở tù vói một người Tàu QDĐ /.TH. Do dó có thể HCM đã chết ,nhưng tráo tên và lý lich cho người tàu va người Tàu ,nay là HCM thì vẫn còn sống và sẻ dẫn dắt CMCS?VN? (Cuốn NTTB là của Hồ làm trong tù ,xướng họ vói người Tàu ,đên nay phát hiện là không phải của Bác vì có nhiều sự kiện mà Hồ chưa trải qua và trong tập thơ đó co nhiều bài họa dở…Nếu đúng thì HCM ,HQ cũng là Hồ tập chương ,người hẹ,có học nhiều hơn hồ tinh ta nên cuốn NKTT là của hồtậpchương cũng là hợp lý hơn. Ngoài ra họ Nguyễn sao đổi ra họ Hồ họ của Hồ quí ly bán nước theo Tàu ?Nguyễn không tốt sao ? Còn lý giãi Ong ta lấy lại họ góc (ông nội là Hồ sĩ Tạo) thì cũng là lý gaixi của hạ bộ ong ta chớ ong ta đâu có nói ra? Vã lại việc Ong đói xử vói anh em khi về Hanội ,chức cao trọng .danh tiếng như vậy mà không có chút tình nào,hay ngũ với gái khi có kết quã hì cho người hãm hiếp giết chết ,con không nuôi. Giết ntmkhai vì sợ đỏ bể là giã ? Giết cả Lê hồng Phong ?
      Xác nhận một điều là chưa ai kể cả vng,pv đ đã gâp hcm thật,huống chi Bùi Tín ,kẻ sinh sau ?Chĩ có những người cùng ở Pháp vói Hồ trong nhóm PCT yêu nước là có gặp Hồ ,nhưng không là chơi thân . Vã lại khi đã tạo ra một Hồ khác thì phải gần như hoàn mỹ nên dù nhóm ký tên NAQ (họ đều ở trong Nam)có đụng Ông hồ thì cũng khó phân biệt chân giả..
      Do đó CMVN /CSVN đã do một người Tàu “cầm chịch” thì làm sao tránh khỏi tc gây ra cảnh “dở khóc ” như hôm nay !
      2020:mất nước…
      (h))

  4. Lại giọng anh Bùi Tín rồi . Tôi nhớ anh đã viết bài này đăng bị dân cả nước chửi thối mồ, nay anh có bị bất bình thường đầu óc không lại xào lại.Thật anh theo ai thì tùy anh nhưng theo mấy cậu phỉ ngụy bại trận thì quả là căn trí quá thấp. Người xưa có câu: Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã,vậy anh sao khéo tầm bạn vậy? Xin có lời chia buồn cùng anh và thân nhân.

    • Trúc Bạch says:

      “Phỉ ngụy” ư ?

      Hãy xem chính đảng CSVN của các người đang (buộc) phải dần dần công nhận chân giá trị của VNCN và chính nghĩa giữ nước của VNCH đấy :

      Báo Tiền Phong Cách VNCH thực thi Chủ Quyền Biển Đảo

      http://www.tienphong.vn/xa-hoi/cach-viet-nam-cong-hoa-thuc-thi-chu-quyen-bien-dao-732221.tpo

      Và đây nữa này : Chủ Quyền Hoàng Sa – Trường Sa , VNCH Thực Thi Ra Sao ?

      http://www.tienphong.vn/xa-hoi/chu-quyen-hoang-sa-truong-sa-viet-nam-cong-hoa-thuc-thi-ra-sao-731448.tpo

      Để chứng tỏ mình còn một chút lòng liêm sỉ, Nguyễn Hoàng Lê nên đọc hai bào báo này của báo Tiền Phong đi – đó là “cơ quan ngôn luận của Đoàn TNCS Hồ Chí minh” đấy nhá .

      Đọc đi để thấy Chính Nghĩa VNCH Đời Đời Tỏa Sáng !

    • Bùi lễ says:

      Tớ chẳng cần biết đến tên ai viết, bùi Tín cùng được lê Duẫn cũng chẳng sao .. đều
      không quan trong . Quan trọng là vấn đề đó thật hay giả . Nếu giả thì đưa bằng chứng
      dĩ nhiên khi nói về sử thì đưa sử liệu mà đối chất .
      Còn nói khơi khơi rồi chê người ta căn trí thấp thì đúng là mắt bệnh tâm thần .

    • Búa Tạ khủng says:

      Nguyễn Hoàng Lê says: “Lại giọng anh Bùi Tín rồi . Tôi nhớ anh đã viết bài này đăng bị dân cả nước chửi thối mồ, nay anh có bị bất bình thường đầu óc không lại xào lại“.

      Nhắc cho Nguyễn Hoàng Lê, đừng để lòng hận thù Bùi Tín che mắt, lu mờ trí não đến mụ mị tâm trí không còn biết đâu là sự thật, bài này không phải của ông Bùi Tín, mà của ông Trần Bình Nam, một tay chuyên bình luận thời cuộc!

      Nói rằng “bài này đăng bị dân cả nước chửi thối mồ” là nói láo, nói bậy, mà phải nói rằng rất nhiều người đang quan tâm, muốn biết sự thật như thế nào!

      Có đúng Hồ Chí Minh là Hồ Quang, Hồ Tập Chương, hay là một tên GIẶC HÁN ĐỐT PHÁ NHÀ NAM?

      Nguyễn Hoàng Lê úp mặt vào đít đảng CSVN kỹ quá nên bị quáng gà, ngu trí?

  5. Vũ duy Giang says:

    Vừa mới đây,báo TQ”Cương Sơn” đăng tin”(kèm hình ảnh) HCM vốn là Thiếu tá Hồ Quang,phục vụ trong Quân đội nhân dân giải phóng TQ,tại quân khu Quảng Châu,Vũ Hán”theo Nguồn:Lưu trữ Quân Ủy Cương Sơn,TQ

    Phải chăng đây lại thêm 1 đòn”chiến tranh tâm lý”của TQ đe dọa CSVN là sẽ công bố dần dần(tùy theo theo diễn biến Biển Đông) những bí mật”thâm cung” giữa 2 đảng CSTQ và CSVN, mà bắt đầu bằng cách”hạ bệ”thờ HCM, khiến lũ”dư lợn viên”đang cuống cuồng bảo vệ?!

  6. Trúc Bạch says:

    Đàn Chim Việt đang gặp “sự cố” ?

    Tin tặc hay trở ngại kỹ thuật ?

  7. Có mấy cái hạt giống bẩn Ngụy lại muốn theo nòi cha chúng để xuống mồ đây. Vừa lơindungj biểu tình xúi những người nhẹ dạ cả tin phá các doanh nghiệp nước ngoài, trộm cắp tài sản, nhiều đứa đã bị lộ mặt bị bắt, nay còn vài mống nữa may thoát được, chúng bắt đầu ho. Chắc là chúng cũng nhớ nhà tù Phan Đăng Lưu hay ở Sơn Tây rồi. Nghề bán nước hay thích du lịch trong lán này.

    • Hồ Bác Cụ says:

      Nghe qua có hơi hám “dọa nạt” của bọn côn an quá nhể???? Nhân dân VN bi giờ sao bọn “phản động” ngày càng nhiều quá dzậy??? Chứng tỏ bạo lực cách mạng đã hết hiệu lực rồi, và bắt đầu có phản ứng ngược. Chờ xem khi dân chúng nổi lên, bọn chuột V+ sẽ chui trốn ở đâu??? Quần chúng hết chứa chấp bọn chúng nữa rồi!!!! Hồ chí minh giờ đây đã lộ mặt chỉ là một tên lưu manh bịp bợm, dâm tà, ít học lười biếng mà lại muốn làm vua. Hắn đã chỉ điểm bán đứng các nhà cách mạng lão thành cho Pháp để lấy tiền xây dựng đảng cướp. Hành động đó lại được lập lại khi Hồ chí minh bán biển đảo cho Tàu để lấy vũ khí đánh cướp miền Nam. Hai hành động trên không phải xa lạ gì với bản chất con người của Hồ chí minh. Cho dù Hồ chí minh là ai, VN hay Tàu hẹ, cũng đáng bị nhân dân VN nguyền rủa phỉ nhổ muôn đời.

    • Tien Ngu says:

      Bình tỉnh để nhận xét, bớt phun phân tí đi em…

      Cộng Tàu nó cấy được Hồ chí Minh làm cha già dân tộc của Cộng Việt, là nó…mừng hết lớn.

      Chỉ cần nắm đầu của Hồ chí Minh, là Tàu Cộng đã ngồi được lên đầu…tổ quốc VN!

      Việt Cộng im rơ, thì Tàu Cộng cứ thế mà…tiệm tiến, đồng hoá dân Việt thành dân Tàu, mang đứa con xưa…tìm về nhà, như lời Dương khiết Trì đã phán.

      Cũng may là còn…Việt phãn động, nhất định không hciu5 êm rơ như Việt Cộng, la om sòm. Việt Cộng không thể cúc cung tận tuỵ, canh êm theo Tàu Cộng.

      Người dân VN nhờ…Việt phãn động mà cũng…la làng…

      Cho nên, Cộng Tàu quyết định…vừa đánh vừa xoa. Chúng chiếm đất đai biên giới và biển đảo của VN từ từ, đồng hoá người VN qua phim ảnh, đầu độc người VN qua…thực phẩm, đồ dùng gia dụng hàng ngày…

      Hồ chí Minh nay đã chết, nhưng Cộng Việt và cò mồi như em vẫn…còn. Tàu Cộng vẫn còn nắm đầu được…tổ quốc VN.

      Cái độc của Hồ chí Minh vẫn…di truyền.

      Sao hắn không lấy cái họ gì cho nó VN tí xíu, mà lại lấy cái họ…Hồ?

      Hắn chỉ lấy cái họ Hồ khi ra trình diễn công khai với dân Hà Nội năm 1945, ý gì đây?

  8. Mặc chho có sủa nhưng sự thật vẫn là sự thật. Hãy hỏi anh Bùi Tín lính chiêu hồi VNCH xe có phải người dân Vn thời có Bác ốm đau được chữa trị chăm sóc tận tình không mất tiền, trẻ đi học không mất tiền, học lên Trung cấp hay đại học được nhà nước sắp xếp phân công việc làm, được phân nhà thuê giá rẻ như bèo. Lương chúng tloi là y tá thấp nhất là 45 đồng mà tiền thuê nhà là 2 đồng / tháng. Ngày đó không mấy có tham ô, hối lộ, người ngừoi yếunquy nhau. Cho nên ngày nay, gầ như mọi người đều nhớ về ngày có Bác, chán ghét cảnh hiện nay. Cho nên bọn bay có nói gì thì cũng chỉ để dân đào mồ bay lên mà chửi thôi. Đúng là bọn Ngụy, đồ giặc cỏ chuyên nói láo.

    • Bút Thép VN says:

      Nhớ rồi, nhớ rất rõ cái thời ăn cơm độn sắn khoai và bo bo, làm cho hợp tác xã, một tháng vài ký gạo!

      Môt năm 2 thước vài sô
      Che trên thì dưới bác Hồ lòi ra
      Còn như che được lá đa
      Thì trên lòi rốn, chửi cha bác Hồ!

    • Austin Pham says:

      Ờ..y như kinh…tế mới! Dân VN nhờ có bác nên được chăm sóc tận tình bằng…xuyên tâm liên, ngải cú, thần dược trị bá bệnh nên 98% tử vong là do…trúng gió. Đúng ngay bon, trẻ đi học đâu có đóng tiền, lớn cũngđược sắp xếp cho… chăn trâu mà lị! Nhà thuê rẻ như bèo nên dân ta chơi sang “mở hộ khẩu” trên nóc xe lửa không hè, tiện tay giựt đồ luôn. Không có hối lộ thì cũng không sai gì mấy: dân không có ăn, “cụ” lúc chết mà chỉ co một bộ quần áo và một đôi dép thì thằng nào muốn xơi ngoài luồng chỉ có nước lặn xuống ao cá của bác mà đớp. Ôi! cái xã hội thiên đường ngày ấy ai ai đều yêu mến lẫn nhau thế nên em nào muốn sống thì phải biết nói …dóc cho tới ngày nay như thằng Hoàng Văn Bố.
      Nói gì thì nói, đất lành mà sao đíu có con chim nào đậu dzậy….kè! bay tứ tán vượt không gian và thời gian như thế có khác gì đem phân đổ vô miệng cha thằng Chính. Lỡ rồi, nuốt luôn đi rồi ngồi chờ phát lương.
      Chào đoàn kết.

    • UncleFox says:

      Anh Hoàng Văn Bố Láo nói đúng .Thực thế . Mặc bọn phản động nói gì thì cứ, chứ “thời bác Hồ” chúng em có tem phiếu nĩnh mỗi lần đến những 3 lạng thịt nợn ăn cả tháng chưa hết . Chẳng bao giờ phải no thất nghiệp cả . Việc nàm thì cứ ứ ra, nàm ngày không đủ tranh thủ nàm đêm, nàm thêm ngày nghỉ rồi nại còn thi đua nập thành tích dâng lên Bác và Đảng nữa .
      Ở miền Lam, Mỹ nguỵ bóc lột buộc dân phải mua “đài”, mua báo mới được biết tin tức thời sự . Còn ở ngoài Bắc xã nghĩa chúng em thì tận đâu đâu cũng có noa phường ra rả thâu đêm suốt sáng . Còn báo Nhân Dân thì chùi đít mãi cũng không hết .

    • Dân đen says:

      Thời kinh tế theo cơ chế tập trung, bao cấp, tức là trước Đổi mới theo kinh tế thị trường năm 1985, đất nước còn chiến tranh (chống Mỹ, chống Khơ me đỏ, chống Tàu), lại bị Mỹ bao vây, cấm vận. Vì vậy, nền kinh tế VN rất khó khăn, hàng hóa tiêu dùng phải mua theo tem phiếu với số lượng quy định, mỗi người dân chỉ được mua trong cửa hàng nhà nước mỗi năm 4 mét vải loại thường theo giá bao cấp… Ai có nhiều tiền muốn dùng nhiều hơn thì ra mua ở “chợ đen” với giá cao gấp 5 đến 7 lần giá nhà nước.

      Tuy vậy, vẫn có điều ưu việt. Đơn cử như: Học sinh từ cấp 1 (nay là tiểu học) đến đại học đều không phải đóng học phí. Sinh viên đại học, cao đẳng, trung học chuyên nghiệp được ở ký túc xá miễn phí, dù ký túc xá hầu hết là nhà cấp 4, thiếu phương tiện, điện yếu xìu, thiếu nước sinh hoạt, vệ sinh không bảo đảm), được nhà nước lo việc ăn uống không tốn tiền (tất nhiên là ăn uống đạm bạc, kham khổ, 1 hạt cơm cõng 2 lát khoai, sắn, bo bo, và buổi sáng ăn bánh mỳ luộc “không người lái” – tức là không có nhân, làm bằng bột mỳ đen). Người dân thường đến bệnh viện khám và chữa bệnh không phải trả tiền, dù thuốc men khan hiếm và phải ưu tiên cho các đơn vị quân đội làm nhiệm vụ ở tiền tuyến đang đánh giặc và giữ gìn biên cương tổ quốc. Công chức, viên chức và công nhân nhà nước được ưu tiên mua hàng giá nhà nước nhiều hơn dân thường chút ít, lại có phụ cấp nuôi con (con càng đông thì phụ cấp càng nhiều) và được cấp nhà tập thể để không phải trả tiền nhà, tiền điện, tiện nước. Bao cấp mà!. Vân vân… Nhờ sự bao cấp như vậy, nên có những gia đình nghèo rớt mồng tơi, con rất đông, mà vẫn có những nhà 5, 6 đứa con học xong đại học, cao đẳng, trung cấp chuyên nghiệp và khi ốm đau đi bệnh viện khám và điều trị không phải lo chuyện tiền nong. Khoảng cách giàu – nghèo trong xã hội rất nhỏ, vì “sợ” giàu sẽ thành tư sản và đi theo con đường tư bản chủ nghĩa, nên người ta chia đều nghèo khổ ấy mà.

      Tuy vậy, so với hiện nay – thời kinh tế thị trường, thì cuộc sống bây giờ sướng gấp vạn lần thời kinh tế tập trung, bao cấp, nên không ai điên dại gì mà muốn quay lại thời bao cấp để được hưởng những cái ưu việt của thời bao cấp thiếu thốn vĩ đại đó. Chỉ có điều thời nay theo kinh tế thị trường, khoảng cách giàu – nghèo trong xã hội quá lớn và tiếp tục ngày càng lớn. Cái gì cũng có 2 mặt: phải và trái. Khoảng cách giàu – nghèo lớn là mặt trái của kinh tế thị trường, phải chấp nhận vậy.

      • Thích Nói Thật says:

        Bác Dân đen đang nói về xã hội nào đây mà; “Thời kinh tế theo cơ chế tập trung, bao cấp, tức là trước Đổi mới theo kinh tế thị trường năm 1985, đất nước còn chiến tranh (chống Mỹ, chống Khơ me đỏ, chống Tàu), lại bị Mỹ bao vây, cấm vận……………Tuy vậy, vẫn có điều ưu việt. Đơn cử như: Học sinh từ cấp 1 (nay là tiểu học) đến đại học đều không phải đóng học phí. Sinh viên đại học, cao đẳng, trung học chuyên nghiệp được ở ký túc xá miễn phí” ?

        Chắc là bác vừa từ trên trời rớt xuống nên không biết “Đêm trước ngày đổi mới” ?

        Dưới chế độ CSVN thì không có cái gì là miễn phí cả, ngay các trẻ em đến nhà trẻ, lớp 1 mà còn phải đóng đủ mọi thứ tiền đấy!

        Hẳn là bác Dân đen đang ngủ mơ giữa ban ngày, nên mới nói sảng rằng; “Nhờ sự bao cấp như vậy, nên có những gia đình nghèo rớt mồng tơi, con rất đông, mà vẫn có những nhà 5, 6 đứa con học xong đại học, cao đẳng, trung cấp chuyên nghiệp và khi ốm đau đi bệnh viện khám và điều trị không phải lo chuyện tiền nong“. (sic)

    • Hồ Bác Cụ says:

      Đúng là “Sủa cứ như Bố con chó Xồm”. Tên đầy đủ chắc phải là “Hoàng Văn Bố Con Chó Xồm”

  9. NON NGÀN says:

    LIÊU TRAI CHÍ DỊ TÂN KHẢO

    Ông Trần Bình Nam viết một bài khá súc tích thật nên đọc.
    Đọc để hoặc cảm thông với ông ta hay đọc để chống lại ông ta là tùy người.
    Vấn đề ở đây không phải Trần Bình Nam mà là Hồ Tuấn Hùng.
    Hồ Tuấn Hùng là người Hoa tại Đài Loan, có cùng gốc gác và quê hương với Hồ Tập Chương.
    Hồ Tuấn Hùng quả quyết Hồ Chí Minh chỉ là Hồ Tập Chương giả dạng. Đây mới là chỗ mấu chốt của sự việc.
    Tại sao Hồ Tuấn Hùng vì mục đích gì mà đưa ra luận điệu như vậy giữa lúc này ? Đó là sự phịa đặt của Hùng, là sự thật khách quan, hay mưu đồ thâm ác của Trung Quốc còn đang giấu mặt ?
    Nhưng nếu là người VN đúng nghĩa nghiêm túc, không nên liền tin ngay mà cũng không nên bác khước ngay, bởi vì đây không phải chuyện đùa mà là chuyện có liên quan đại sự đến dân tộc ta, đất nước ta, liên quan nghiêm trọng đến danh dự và cả uy tín của người VN.
    Bởi nếu điều gì không phải sự thật, trước sau nó cũng không thể là sự thật.
    Nhưng ngược lại, điều gì là sự thât, dù có muốn chối cũng không được, thà phải tìm cách đương đầu và tìm lối thoát hiệu quả cho nó.
    Cho nên thái độ trầm tĩnh, khách quan, đúng đắn, nghiêm túc, thận trọng là tốt nhất, bất kỳ ai người VN chân chính đều phải như vậy. Bởi vì sự việc như thế nào, đó là do trách nhiệm của người khác mà không hề là trách nhiệm của chính chúng ta.
    Lẽ khác, chuyện Liêu trai chí dị của Trại Bồ Tùng Linh ngày xưa là chuyện ma quỷ mà mọi người ai đọc cũng mê, bởi vì chuyện mà quỷ mà y hệt đời thật, hay mượn chuyện ma quỷ để nói đời thật.
    Do đó chuyên buôn thần bán thánh, chuyện ma mị lộn sòng của xã hội Trung Hoa xưa chẳng phải là hiếm. Như nhân vật Tần Thỉ Hoàng ai cũng biết chỉ là con riêng của gã lái buôn Lã Bất Vi đem tráo vào cho vương triều nhà Tần, lộng giả thành chân, khiến cho mãi ngàn đời sau mọi người cũng đều phải chấp nhận vì như một chuyện hư giả đã rồi !
    Thế thì khi Hồ Tuấn Hùng đưa ra luận điểm của mình. sự gian ngay đến giờ quả thật khó mà quyết được.
    Bởi vì nếu mỗi người chỉ đứng ở tâm tình riêng của mình, hay chỉ đứng ở cá nhân của hai nhân vật kia (Hồ Tập Chương và Hồ Chí Minh) mà tranh luận theo chủ quan, cá lẽ cũng chẳng có chi đáng nói.
    Nhưng nếu đứng ở cương vị của lịch sử dân tộc, lịch sử đất nước, cương vị và ý nghĩa của toàn dân mà luận định, ý nghĩa quả hoàn toàn khác. Bởi nó có liên quan đến cả uy tín và danh dự của cả một dân tộc, chẳng phải là chuyên bình thường. Nhất là ông Hồ Chí Minh đã từ rất lâu rồi đã được quá nhiều người đã thánh hóa, đã hiển linh hóa quá mức, nên nếu bây giờ có cớ sự gì đi ngược lại quả là một sự việc lỡ làng không tiền khoáng hậu. Nên đây không thể hời hợt hoặc xem thường được.
    Bởi không đính chính đúng mức là coi như không tự trọng. Còn lờ đi không xem xét tận cùng khách quan thì cũng tự hạ giá mình, không thể nào chấp nhận được.
    Nên có thể nói mọi sự cho đến này thực tình đều chưa thể khép lại được.
    Mà bất kỳ người nào có tâm huyết với đất nước, dân tộc, có tinh thần khách quan chuộng sự thật, có lương tâm trách nhiệm của tinh thần sử học, đều phải tiếp tục thâm cứu để tìm ra ánh sáng đúng đắn nhất về tất cả mọi điều.
    Cho nên chười hay khen Hồ Tuấn Hùng cũng đều vội cả. Cứ coi đó như một dữ liệu chưa thể đánh giá được hết như thế nào. Bởi vậy cũng chẳng nên khen hay chê bài viết của Trần Bình Nam sớm. Bởi vì đọc kỹ bài của Trần Bình Nam, quả thấy ông ta biểu lội ý thức sử học hơn là ý nghĩa chính trị hoặc ý đồ tầm vơ nào đó. Nên trách nhiệm của Trần Bình Nam cũng phải là, phóng lao thì phải theo lao, ráng tìm tòi thêm nhiều mọi mặt hoặc để củng cố thêm cho các luận điểm nào đó của mình hay khi cần phải đính chính lại nó một cách khách quan, đúng đắn nhất.
    Bởi ý nghĩa cuối cùng vẫn chính là vượt lên trên cá nhân của Hồ Tập Chương và Hồ Chí Minh để chỉ coi trọng chính bản thân lịch sử khách quan cũng như chính ý nghĩa của dân tộc và đất nước mới là các giá trị cao nhất và bao quát nhất mà thôi.

    NGÀN KHƠI
    (09/7/14)

    • haley t. says:

      Viết dài,mơ hồ ,khó hiểu ,sai lạc: 3 voi không đầy bát nước xáo.
      Chuyên Hồ thật Hồ giã không là chuyện liêu trai (ngồi láo mà chói,nghe láo chơi/LTCD) cũng không là chuyên ” bát vi gã vọ ,dị nhân lấy lầm/ĐC). Đay là chuyên tráo người Việt bằng một người Tàu mà cả một bộ sậu kếch mệnh việt nam không ai biết ,ai hay.
      Và dên nay ,một thằng giáo viên ,dù là sữ gia người Tàu viết một cuốn sách tiết lộ HCM nắm vận mênh VNCS đãng ,chú tịch nước vn cai trị dân vn là người TAU (Hẹ) mà đãng cs vẫn không có phản ứng nào tich cực bác bỏ nếu không đúng và kiện sữ gia Tàu ra Tòa hay yêu cầu THQG ra lênh tịch thu số sách đó .Ly do là HCM,dù xấu ,dù tốt ,cũng là một nhân vật lich sữ của vn ,là người vn.dù theo cái dãng cs phi nhân đi nữa.
      Toàn dân vn bi cai trị bởi một tên tàu hẹ…thì còn chi đẻ khoe khoang hãnh diện ?
      Có lẻ đó cũng là lý do tiết lậu (mật) của TC là năm 2020 vn sẻ sát nhập vào TC thành tĩnh QN của TC chăng?
      (H.12.45.9/7/14)

      • LÁ NGÀN says:

        HỄ LÈNG ÈNG THÌ VUNG VÍT

        Lên diễn đàn phải tỏ mình là người trung thực, chừng mực thì người mới nễ, mới tin, mới ích lợi. Nếu chưa gì đã phù râu, trợn mắt, cho dù thuộc loại gì, chiều hướng nào cũng đều cho thấy chất tạp nham, lố bịch, lăn dưa đá cá chẳng ra làm sao, chẳng giá trị gì hết. Nội biết sai cả chính tả cũng đủ cho thấy trình độ dẫn đến thái độ là thế nào rồi. Đừng có lấy kiểu năng lực hạn chế như mình để cấp ai cũng chỉ cỡ mình. Đọc người khác mà chưa hiểu ngay phải từ tốn mà xem tại sao người ta viết như vậy là ý gì. Đọc người khác mà không hiểu bèn phủ đầu cho là người ta sai thì quả thất chỉ có thứ cô hồn, ngang ngược mới làm như thế. Ngữ này mà chưởi độc tài chì là chưởi láo, bởi vì chính nó cũng chỉ cùng một duột như nhau thế thôi. Sự độc tài chỉ là do bản chat hạ tiện, coi khinh người khác. Người bản chất cho thấy cũng hạ tiện mà lại đi chưởi độc tài cũng là chó sủa chó vậy thôi thật quả có khác gì. Nên phải tỏ mình ngay phê bình kẻ gian thì mọi người mới thuyết phục. Còn kẻ gian cũng đi phê phán kẻ gian, thật chỉ là tuồng tò khôi hài, đánh lận con đen thế thôi ! Chổi mới quét rác được, không ai lấy rác để quét rác bao giờ chính là thế ! Nên đúng hễ lèng èng là vung vít như con bọ xít quả là điều ai ai cũng thấy. ĐCV cần đăng ý kiến này để mọi người cùng rút kinh nghiệm.

        CÂY NGÀN

  10. Bùi Lễ says:

    Thấy các vị ca ngơi “Bác” làm tớ thấy cũng
    cần ca ngợi “Bác” theo kiểu của tớ,

    “Bác” Hồ mút cặt “Bác” Mao
    “Bác” đem biển đảo dâng Tàu hại dân
    “Bác” là một kẻ ngu đần
    Buôn dân bán nước làm thân tôi đoài .

    • Áo vải cờ đào says:

      @Bùi Lễ! Thưa anh, dù có oán hận tên “Thiên diện nhân ma” HCM,NSC,NAQ hoặc NT Thành khốn kiếp, ma vương, tội đồ dân tộc và đáng nguyền rũa đời đời…Vĩnh bất siêu sanh (đang phơi râu ở Ba Đình) thế nào đi nữa, cũng đừng viết ra những từ “tục tĩu” xác nghĩa quá không nên, xài tiếng “đan mạch” hay hơn! Dù sao thì đây cũng là diễn đàn thông tin đại chúng, với sự tham dự của cả nam, phụ, lão, ấu nhất là phái nữ! Viết tốc ký hoăc dùng mẫu tự, ai có đi học cũng hiểu ngầm và đọc được mà. Điều kỳ lạ là bbt, Đàn Chim Việt vẫn cho hiễn thị! Hay là họ bị…Loạn thị? Người xưa nói “Giai phẩm đam mê người kiến thức – Tố thư quyến rũ khách tài hoa”, chắc hẳn anh Lễ còn nhớ mà, phải không anh? Vả lại cũng có nhiều phụ nữ kiên định…”Thà một ngày được cận kề người quân tử – Còn hơn trọn đời chung chạ kẻ tiểu nhân”! Vài hàng góp ý, bài thơ lục bát của anh sẽ linh hoạt hơn nếu thay thế từ ngữ MC. Chúc anh bình tâm an mạnh trên đoạn đường cứu nước, góp một bàn tay trong tiến trình…Giải Cộng – Thoát Trung, biết đâu chúng ta sẽ có một ngày về! Trân trọng. Avcđ

      • Tudo.com says:

        Rất, rất đồng ý sự góp ý của Avcđ với anh BL.

        Trước và sau 30/4/75, hầu hết những người CSVN, từ cấp cao đến thấp đều gọi những người đối nghịch là Thằng.
        Như thằng Nixon, thằng Johnson, thằng Diệm, Thiệu, Kỳ. . . kể cả thằng Bảo Đại.

        Họ nghỉ gọi như vậy là làm mất giá trị đạo đức, uy tín của đối thủ, nhưng ai cũng thấy nó bị phản tác dụng.

        Chúng ta ( người Quốc Gia không CS và người CSVN ) luôn tự hào có 4 ngàn năm văn hiến. Vậy, nên thể hiện nền văn hiến mà chúng ta tự hào.

        Những phiên toà đại hình để quyết định xử tử tội phạm, các thẩm phán Mỹ luôn luôn miệng gọi tử tội bằng Ông, Bà ( Mr, Mrs ) mặc dù sau khi ông ta đặt bút ký người đó phải Chết !
        Trong khi đó nền văn hiến của Mỹ chỉ có 200 mấy chục năm, thua VN. . .quá xa phải không ? !

Phản hồi