WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Một nghi án lịch sử Nguyễn Ái Quốc và Hồ Chí Minh: một hay hai người?

HCM-binhkhaoNgày 14/1/2013  trang điện tử Thông Luận đăng một tài liệu nhan đề: “Hồ Chí Minh Sinh Bình Khảo” của nhà biên khảo Hồ Tuấn Hùng người Đài Loan. Thái Tuấn dịch ra Việt ngữ nhan đề “Tìm hiểu về cuộc đời của Hồ Chí Minh” hoàn tất vào đầu năm 2013 . Trang điện tử Đối Thoại đăng ngày 16/2/2013.

Đọc qua cuốn sách dịch người ta tưởng là chuyện dã sử nói chơi lúc trà dư tửu hậu. Nhưng đọc kỹ thì không phải vậy. Cuốn sách của ông Hồ Tuấn Hùng viết một cách có phương pháp, trưng dẫn tài liệu  xác thực và kết luận một cách có tính khoa học. Danh nhân lịch sử của đảng Cộng sản Việt Nam cũng như của phong trào Cộng sản quốc tế được biết dưới tên Nguyễn Ái Quốc và sau đó là Hồ Chí Minh vốn được xem là một người thật ra là hai người khác nhau. Theo ông Hồ Tuấn Hùng sự thật lịch sử là:

Ông Hồ Chí Minh, người được đảng Cộng sản Việt Nam xem là “cha già dân tộc” là một người Tàu sinh năm 1901 thuộc sắc tộc Khách Gia sinh tại huyện Miêu Lật, địa khu Đồng La, Đài Loan. Trái lại, người có tên Nguyễn Ái Quốc là người Việt Nam sinh năm 1890 tại huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An. Ông có tên khai sinh là Nguyễn Tất Thành. Năm 1911 ông trốn ra nước ngoài tìm đường chống ách thực dân Pháp. Đến Pháp ông theo phong trào Cộng sản quốc tế và được Quốc tế Cộng sản phái về hoạt động cho phong trào Cộng sản quốc tế tại Trung quốc và đã chết vì bệnh lao năm 1932 tại Trung quốc hoặc tại một địa danh nào đó giữa Trung quốc và Liên xô.
Sự thật ở đâu?

Nghi án lịch sử này bắt đầu với phong trào Cộng sản tại Nga. Năm 1917 cuộc cách mạng Bôn Sê Vích (Bolshevik) tại Nga thành công. Mạc Tư Khoa trở thành trung tâm lãnh đạo các đảng Cộng sản tại Âu châu và là trung tâm thu hút các phong trào xã hội cấp tiến trên thế giới, như phong trào chống phong kiến tại Trung quốc và phong trào chống thuộc địa  tại Đông Dương, Miến Điện, Mã Lai …. Trung quốc có Chu Ân Lai, Đặng Tiểu Bình, Mao Trạch Đông, Việt Nam có Nguyễn Ái Quốc, Miến Điện có ông Aung San (thân sinh của bà Aung San Suu Kyi).

Đảng Cộng sản Nga thấy được sự quan trọng của mình cho thành lập Quốc tế Cộng sản (The Communist International – Cominterm) để lãnh đạo phong trào Cộng sản trên toàn thế giới, nhất là Á châu.  Các phong trào có tính quốc gia như Trung quốc chống phong kiến, Việt Nam chống thực dân Pháp và Miến Điện chống thực dân Anh dần dà đều đặt mình dưới sự lãnh đạo của Quốc tế Cộng sản để có: (1) một chủ thuyết hành động, và (2) được yểm trợ tài chánh.

Nguyễn Tất Thành từ Việt Nam đến Paris năm 1911 bằng nghề phụ bếp trên tàu Amiral Latouche Trevil, theo tàu đến Marseille, Tây phi, Bắc Mỹ, Anh quốc, mãi đến năm 1917 ông mới định cư tại Paris. Ông lấy tên là Nguyễn Ái Quốc và tích cực hoạt động chống ách đô hộ của Pháp tại Việt Nam. Tại đây Nguyễn Ái Quốc làm quen với hai nhà hoạt động cách mạng Phan Chu Trinh và Phan Văn Trường. Lúc đầu ông là thành viên của đảng Xã hội Pháp. Sau đó, năm 1920 ông gia nhập đảng Cộng sản Pháp. Ông bị cảnh sát Pháp phối hợp với mật thám tại Đông Dương theo dõi rất kỹ. Giữa năm 1923 đảng Cộng sản Pháp gởi ông đi Nga học chủ thuyết Mác Xít tại Đại học Lao động Phương đông chuẩn bị làm đặc phái viên cho Quốc tế Cộng sản tại Á châu.

Giữa năm 1924 ông được tham gia Hội nghị V của Quốc tế Cộng sản triệu tập tại Mạc Tư Khoa và cuối năm ông được gởi về Quảng Châu (Canton), Trung quốc  để làm việc với các đại diện Cộng sản Á châu gồm Trung hoa, Nhật Bản, Đài Loan. Nguyễn Ái Quốc phụ tá cho Michael Borodin, ủy viên lãnh đạo phân bộ Quốc tế Cộng sản Á châu. Tại đây, năm 1925  Nguyễn Ái Quốc tập họp một số thanh niên từ Việt Nam trốn qua thành lập “Việt Nam thanh niên cách mạng đồng chí hội” đặt dưới sự lãnh đạo của Quốc tế Cộng sản.

Tháng 10 năm 1926 ông kết hôn với bà Tăng Tuyết Minh do sự giới thiệu của bà Đặng Dĩnh Siêu (vợ của Chu Ân Lai) lúc đó đang hoạt động trong Hội Phụ nữ Quảng Châu. Đám cưới có sự hiện diện của Borodin.
Thời kỳ này Quốc Dân Đảng của bác sĩ Tôn Dật Tiên và đảng Cộng sản Trung quốc hợp tác với nhau (theo sách lược của Quốc tế Cộng sản) nên Nguyễn Ái Quốc sống và làm việc thoải mái tại Quảng Châu. Nhưng đến tháng 4/1927 liên minh Quốc Dân Đảng và Cộng sản tan vỡ, Nguyễn Ái Quốc bị lùng bắt bỏ vợ chạy trốn về Mạc Tư Khoa chờ lệnh và mất liên lạc với bà TăngTuyết Minh từ đó.Tại Mạc Tư Khoa ông được Quốc tế Cộng sản gởi trở lại Paris và du hành công tác tại một số nước Âu châu như Thụy Sĩ, Bĩ, Ý … Cuối năm 1928 từ Ý Nguyễn Ái Quốc đi tàu thủy trở lại Á châu đến Bangkok tổ chức và vận động Việt Kiều Thái Lan tham gia phong trào Cộng sản. Tại đây ông bị bệnh lao phổi phải ở lại để chữa trị, đến đầu năm 1930 ông mới trở về Quảng châu do nhu cầu kéo các phe nhóm cộng sản Đông Dương gồm Đông Dương Cộng sản Đảng, An Nam Cộng sản Đảng và Đông Dương cộng sản Liên đoàn đang bất hòa lại với nhau.

Qua nhiều buổi họp dưới sự chủ trì của Nguyễn Ái Quốc, ngày 3/2/1930 bảy đại biểu của 3 khuynh hướng đồng ý thành lập Đảng Cộng Sản Việt Nam (sau theo chỉ thị của Quốc tế Cộng sản đổi tên thành Đảng Cộng sản Đông Dương). Trong số 7 nhân vật thành lập đảng ngoài Nguyễn Ái Quốc có Hồ Tập Chương thuộc đảng Cộng sản Trung quốc và cũng là thành viên của Quốc tế Cộng sản. Hồ Tập Chương là nhân vật dính liền với cuộc đời của Nguyễn Á Quốc sau này.

Năm 1931 Nguyễn Ái Quốc được cử làm đại biểu Quốc tế Cộng sản trụ sở đặt tại Hương Cảng, phụ trách Cục Nam Dương. Thời gian này chính quyền Anh tại Hương Cảng bắt đầu hợp tác với Pháp làm khó dễ những nhà cách mạng Việt Nam, và cục Quốc tế Cộng sản Viễn Đông bị theo dõi.

Tại Việt Nam Pháp ghép Nguyễn Ái Quốc vào tội phá họai trị an tuyên án tử hình vắng mặt và yêu cầu chính quyền Anh dẫn độ. Ngày 6/6/1931 Nguyễn Ái Quốc bị cảnh sát Hương Cảng bắt. Quốc tế Cộng sản thuê luật sư Frank Loseby một luật sư người Anh hành nghề tại Hương Cảng bênh vực cho ông. Tòa Hương Cảng trục xuất Nguyễn Ái Quốc đi Singapore. Nhưng Singapore không nhận, ông phải trở lại Hương Cảng và bị kết tội nhập cảnh trái phép.

Luật sư Loseby đưa vụ kiện lên tòa cao ở Luân Đôn. Tòa Luân Đôn phán quyết phóng thích và trục xuất ông ra khỏi Hương Cảng đi đâu tùy ý. Luật sư Loseby gíup ông đi Thượng Hải để ông tìm đường đi Mạc Tư Khoa trị bệnh. Nhưng giữa đường, khoảng mùa Thu năm 1932 hay đầu năm 1933 Nguyễn Ái Quốc chết vì bệnh lao tại một địa danh nào đó trên đường đi.

Sự việc Nguyễn Ái Quốc qua đời được nhóm lưu học sinh Việt Nam tại trường Đại học Phương Đông ở Mạc Tư Khoa ghi nhận. Họ cử hành một lễ truy điệu và một phái viên Quốc tế Cộng sản có đến thăm hỏi chia buồn.
Nhưng sau đó Quốc tế Cộng sản thầy cần người có uy tín như Nguyễn Ái Quốc để phát triển phong trào Cộng sản tại Đông Dương nên dấu nhẹm và tìm cách xóa dấu vết việc Nguyễn Ái Quốc chết và lên kế hoạch dùng phái viên của Quốc tế Cộng sản Hồ Tập Chương có khuôn mặt hao hao giống Nguyễn Ái Quốc và từng làm việc với nhau để làm sống lại nhân vật Nguyễn Ái Quốc.

Hồ Tập Chương sinh ngày 11/10/1901 tại Đài Loan thời kỳ Nhật chiếm đóng. Theo chương trình của Nhật ông học chữ Nhật và chữ Hán. Năm 20 tuổi ông tốt nghiệp Đại Học Công Nghiệp Đài Loan và mở tiệm bán thuốc Đông Y, dùng thì giờ còn lại kết hợp bạn bè, nghiên cứu chủ nghĩa Cộng sản chống ách cai trị của Nhật .

Năm 1926 ông lập gia đình với bà Lâm Quế, năm 1929 có con gái đầu lòng là Hồ Tố Mai. Sau đó ông trốn đi Thượng Hải gia nhập Đảng Cộng sản Trung quốc và trở thành một ủy viên của Quốc tế Cộng sản. Cuối năm 1931 (hay đầu năm 1932) ông bị Quốc Dân Đảng bắt tại Quảng châu. Sau khi được trả tự do ông được điều về hoạt động tại biên giới Việt Trung và Thái Lan.

Năm 1933 Quốc tế Cộng sản gọi Hồ Tập Chương về Mạc Tư Khoa điều tra về một công tác bị nghi ngờ trong năm 1930. Ban điều tra gồm 3 người: Dmitry Manuilsky, Vera Vasilieva và Khang Sinh. Khang Sinh cũng là đảng viên đảng Cộng sản Trung quốc phụ trách mật vụ. Bà Vera Vasilieva đã bênh vực Hồ Tập Chương và ông khỏi bị án tử hình.

HCM in Moscow

Trong quá trình điều tra, bà Vasilieva thấy quá khứ của Hồ Tập Chương khá giống với quá khứ của Nguyễn Ái Quốc và lại là người  cùng với Nguyễn Ái Quốc thành lập đảng Cộng sản Đông Dương nên nảy ra sáng kiến và đề nghị với Quốc tế Cộng sản dùng Hồ Tập Chương thay thế Nguyễn Ái Quốc. Cũng có giả thuyết rằng Quốc tế Cộng sản đã có kế  hoạch thay thế rồi và việc gọi Hồ Tập Chương đến Mạc Tư Khoa điều tra là một phần của kế hoạch thay thế.

Một chương trình 2 điểm được thực hiện: (1) huấn luyện Hồ Tập Chương để thay thế nhân thân Nguyễn Ái Quốc. Chương trình huấn luyện này kéo dài 5 năm từ 1933 đến 1938 tại trường Đại Học Lenin chuyên nghiên cứu vấn đề dân tộc và chủ nghĩa thực dân thuộc chuyên ngành của Nguyễn Ái Quốc, đồng thời học những tập quán thói quen của Nguyễn Ái Quốc, và các ngôn ngữ Nguyễn Ái Quốc thông thạo như Việt ngữ, Pháp và Anh Ngữ. (2) Ngụy tạo sự việc để che dấu cái chết của Nguyễn Ái Quốc cho rằng cái tin chết trước đây chỉ là cái cớ để Nguyễn Ái Quốc dễ trốn tránh.

Thời gian này Hồ Tập Chương không được liên lạc với gia đình  và thân nhân ở Đài Loan nghĩ rằng ông đã chết. Năm 1938 sau khi chương trình huấn luyện hoàn tất, Hồ Tập Chương mang bí danh Hồ Quang  được gởi về Trung quốc hoạt động dưới danh phận Nguyễn Ái Quốc tái sinh.

Lúc này lực lượng của Mao Trạch Đông sau cuộc Vạn lý Trường chinh (1934-1935) thành công, đã an toàn ở Diên An và Mao Trạch Đông không muốn bị ràng buộc chặt chẽ với Quốc tế cộng sản như trước. Đó là lý do tại sao Hồ Quang thay vì đi thẳng về Quảng Tây để chuẩn bị cho công tác Đông Dương lại được Quốc tế Cộng sản gởi về Diên An để (theo một giả thuyết) truyền lệnh của Quốc tế cộng sản và trao đổi chương trình hoạt động. Theo quan điểm của Quốc tế cộng sản nhu cầu liên minh với Quốc Dân Đảng để chống Nhật vẫn còn là một nhu cầu cấp thiết.

Việc Hồ Tập Chương thay thế Nguyễn Ái Quốc phục vụ cho quyền lợi của Quốc tế Cộng sản, cho đảng Cộng sản Trung quốc và cho đảng Cộng sản Việt Nam nên các tổ chức đều chọn thái độ im lặng. Quốc tế Cộng sản có một cán bộ uy tín dưới lốt Nguyễn Ái Quốc để phát triển chủ nghĩa Cộng sản tại Á châu và Đông Nam Á. Trung quốc có người của mình trong đảng Cộng sản Việt Nam. Còn đảng Cộng sản Việt Nam thì có người lãnh đạo phong trào đấu tranh chống Pháp lúc này đang là lúc thuận lợi hơn lúc nào hết do Mặt Trận Bình Dân đang cầm quyền tại Pháp (1936- 1938).

Đến Diên An, Hồ Quang trao mật lệnh của Quốc tế Cộng sản cho Mao Trạch Đông là cần tiếp tục hợp tác với Tưởng giới Thạch trong một mặt trận chống Nhật Bản. Sau đó đảng cộng sản Trung quốc đưa Hồ Quang về Quảng Tây.
Về Quế Lâm, Hồ Quang làm việc cho Bát lộ quân dưới quyền của tướng Lý Khắc Nông chuẩn bị cho công tác Đông Dương. Thời gian này Hồ Quang theo học khóa đào tạo cán bộ du kích chiến của Mao Trạch Đông và hoàn tất trong năm 1939.
Tháng 2/1940 Hồ Quang đi Côn Minh và qua đảng Cộng sản Trung quốc đã liên lạc được với Đảng bộ hải ngoại vừa được thành lập của đảng Cộng sản Đông Dương.  Giữa năm 1940 khi gặp một số cán bộ từ Việt Nam mới qua trong đó có Võ Nguyên Giáp (Giáp rời nước tháng 5/1940) Hồ Quang được giới thiệu là đồng chí Nguyễn Ái Quốc làm mọi người rất phấn khởi vì đã gặp được lãnh tụ! Hồ Quang định gởi Võ Nguyên Giáp và Hoàng Văn Hoan lên Diên An học tập chủ thuyết Cộng sản và chương trình kháng Nhật, một chương trình do Khang Sinh phụ trách.

Trong khi chờ đợi thì tình hình Âu châu biến chuyển. Tháng 6/1940  Đức quốc xã chiếm Paris. Toàn quyền Decoux tại Đông Dương đặt mình dưới quyền của chính phủ Vichy do Thống chế Pétain lãnh đạo hợp tác với Đức. Nhật vốn liên minh với Đức nên buộc lòng Decoux phải để cho quân đội Nhật vào Đông Dương.

Hồ Quang thấy tình hình thuận lợi vì Pháp đã núng thế nên hủy bỏ việc gởi Hoàng Văn Hoan và Võ Nguyên Giáp đi học và chuyển toàn bộ nhân sự và phương tiện về sát biên giới chuẩn bị lập chiến khu trong nước, đồng thời tháng 12/1940 Hồ Quang thành lập một ngoại vi của đảng hoạt động công khai gọi là “Việt Nam độc lập đồng minh hội”, gọi tắc là Việt Minh để quy tụ quần chúng chuẩn bị phát động du kích chiến vừa chống thực dân Pháp vừa chống phát xít Nhật.

Tháng 2 năm 1941 Hồ Quang chính thức trở về Việt Nam sống tại hang Pắc Bó, một hang núi nằm phía bắc cách thành phố Cao Bằng 55 km gần biên giới Trung quốc. Tháng 5, Hồ Quang triệu tập Hội nghị VIII Đảng Cộng sản Đông Dương ra quyết nghị thành lập và phát triển căn cứ địa du kích, chung quyết sự thành lập “Mặt trận Việt Minh” và do đề nghị của Hồ Quang bầu Trường Chinh làm Tổng bí thư Đảng. Mặt Trận “Việt Minh” thông qua Cương Lĩnh quy định mục tiêu lật đổ thực dân Pháp và phát xít Nhật, thành lập Chính phủ cách mạng của nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, lấy cờ đỏ sao vàng làm quốc kỳ.

Tháng 8/1942 Hồ Quang rời Pắc Bó đi Trùng Khánh để gặp Chu Ân Lai. Đế tránh sự theo dõi của Quốc Dân Đảng, Hồ Quang đóng vai Hoa kiều, lấy tên là Hồ Chí Minh, ký giả của báo Tân Văn. Đây là lần đầu tiên Nguyễn Ái Quốc dùng danh xưng Hồ Chí Minh trong giấy tờ.

Trên đường Hồ Chí Minh bị Quốc Dân Đảng nghi là gián điệp bắt và đưa về Quảng Tây. Nhờ có cuộc vận động rộng lớn của Chu Ân Lai với sự yểm trợ của các hãng thông tấn quốc tế bên cạnh chính phủ Quốc Dân Đảng, tháng 9/1943 Hồ Chí Minh được trả tự do.

Trong 14 tháng bị giam giữ ông Hồ Chí Minh đã trải qua 18 nhà tù trong 13 huyện tại tỉnh Quảng Tây. Thời gian này Hồ Chí Minh viết “Ngục Trung thư” gồm 134 bài thơ bằng chữ Hán.
Sau khi được trả tự do, Hồ Chí Minh tạm trú tại Trung quốc dưới sự bảo hộ của tướng Trương Phát Khuê, một danh tướng của Trung hoa Dân quốc. Mãi đến tháng 8/1944 ông mới trở về Cao Bằng.

Ngày 15/8/1945 Nhật đầu hàng đồng minh, Hồ Chí Minh cùng với các đồng chí nhanh chân chiếm chính quyền ngày 19/8 trước khi quân đội đồng minh vào tước khí giới quân đội Nhật. Ngày 2/9/1945 tại vườn hoa Ba Đình Hồ Chí Minh, được toàn dân và thế giới tưởng là người thanh niên Nguyễn Ái Quốc năm xưa, tuyên bố thành lập nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa.

Cuộc đời hai người làm một của Nguyễn Ái Quốc và Hồ Tập Chương (Hồ Chí Minh) là một phát hiện lịch sử ly kỳ. Nhưng nếu nhìn dưới lăng kính thế giới, đặc biệt là lịch sử  phát triển của chủ nghĩa cộng sản và phong trào xã hội chống phong kiến và thực dân tại Á châu thì không có gì ly kỳ.

Lịch sử Âu châu cho chúng ta nhiều tiền lệ. Hôn nhân giữa con cái vua chúa nước này với vua chúa nước khác đưa đến việc người nước này làm vua nước kia không phải là chuyện hiếm. Người dân Âu châu không xem đó là chuyện lạ. Tại Á châu, Quốc tế Cộng sản lãnh đạo phong trào xã hội và chống đế quốc, việc dùng cán bộ người nước này lãnh đạo phong trào đấu tranh của nước khác cũng chỉ là một cách sắp xếp công việc của một tổ chức cách mạng quốc tế. Nguyễn Ái Quốc (người Việt Nam) chết, Quốc tế Cộng sản dùng Hồ Tập Chương (người Tàu) thay Nguyễn Ái Quốc cũng chỉ là nhu cầu phát triển chủ nghĩa.

Lịch sử sẽ đi qua không ai quan tâm nếu Hồ Chí Minh không nổi bật trong lịch sử thế giới với sự thắng trận tại Điện biên Phủ chấm dứt chế độ cai trị của Pháp tại Đông Dương và nhất là vai trò của ông trong cuộc chiến tranh 1954-1975 thắng Hoa Kỳ và thống nhất Việt Nam dưới chế độ Cộng sản.

Còn nữa, mối quan hệ đặc biệt gữa Trung quốc và Việt Nam trong suốt hai ngàn năm lịch sử, qua đó Việt Nam liên tục đấu tranh để giữ gìn bản thể và nền độc lập của mình, và hiện nay mối quan hệ càng tế nhị hơn nữa khi Trung quốc đang dần trở thành một siêu cường tranh chấp ảnh hưỏng quốc tế với Hoa Kỳ trên một địa lý Việt Nam đang nằm ở giữa làm cho nghi án “một người Hoa dưới lốt một người Việt” từng lãnh đạo thành công cuộc cách mạng Việt Nam và được đảng Cộng sản Việt Nam tôn vinh là “cha già dân tộc” trở thành hết sức cấn cái .

Các biến chuyển lịch sử tại Việt Nam trong thế kỷ 20 làm cho Hồ Chí Minh trở thành một đối tượng lý thú đối với các sử gia cũng như các nhà nghiên cứu trên thế giới.
Và các nhà nghiên cứu về Hồ Chí Minh đều vấp phải một điều là: lịch sử của người thanh niên tên là Nguyễn Tất Thành, người Nghệ an, sinh năm 1890, năm 21 tuổi xuống tàu đi Pháp tìm đường chống Pháp giành độc lập, tham gia phong trào Cộng sản quốc tế, lãnh đạo thành công cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc, trở thành chủ tịch Hồ Chí Minh, mất ngày 2/9/1969, sáu năm trước khi các đồng chí của ông hoàn tất cuộc cách mạng vô sản thống nhất đất nước dưới một chính quyền Cộng sản không phải là một lịch sử đơn giản.

Có quá nhiều nghi vấn. Năm 2000, giáo sư William J. Duiker người Mỹ xuất bản cuốn “Ho Chi Minh: A life” (Hồ Chí Minh: Một cuộc đời). Năm 2003 bà Sophie Quinn-Judge, người Anh xuất bản cuốn “Ho Chi Minh: The Missing Years 1919-1941” (Hồ Chí Minh: Những năm tháng 1919-1941 không có dữ liệu). Cả hai đều đồng ý rằng: cuộc đời của Nguyễn Ái Quốc/Hồ Chí Minh có quá nhiều bóng mờ chưa thể soi sáng được. Bóng mờ phủ lên trên quá trình đấu tranh của ông, bóng mờ trên tình duyên, bóng mờ trên các sáng tác, bóng mờ trong quan hệ đối với gia đình …

Có thể bà Quinn-Judge có mối hoài nghi Nguyễn Ái Quốc và Hồ Chí Minh là hai người. Nhưng vốn cẩn trọng bà không thể kết luận gì khi chưa có dữ kiện chắc chắn trong tay. Bà đã lặn lội đến Mạc Tư Khoa lục lọi kho tài liệu của Quốc tế Cộng sản được giải mật sau khi Liên bang Xô viết sụp đổ để tìm biết quan hệ thật sự giữa Quốc tế Cộng sản và Hồ Chí Minh và ông Nguyễn Ái Quốc đã làm gì tại Nga trong những năm tháng ở đó: 1924-1925 và 1933-1938. Bà cho biết hồ sơ của Quốc tế Cộng sản chỉ được giải mật một phần nên bà không tìm được câu trả lời điều bà muốn truy cứu. Tại Aix-en-Provence, miền nam nước Pháp, nơi lưu trữ hồ sơ thuộc địa của Pháp bà tìm thấy nhiều tài liệu ghi tin tức nghi ngờ liên quan đến cái chết của Nguyễn Ái Quốc năm 1932, nhưng cảnh sát Pháp không quả quyết. Và Pháp vẫn để mở vấn đề Nguyễn Ái Quốc/Hồ Chí Minh mà không có một kết luận dứt khoát.

Trong ba nơi tồn trữ hồ sơ về Nguyễn Ái Quốc/Hồ Chí Minh thì ngoài Liên bang Xô viết, có lẽ hồ sơ của đảng Cộng sản Trung quốc là đầy đủ nhất. Nhưng Trung quốc chưa mở hồ sơ.

Riêng Việt Nam thì vụ Nguyễn Ái Quốc/Hồ Chí Minh là một điều hoàn toàn bí ẩn. Chẳng những không được lưu trữ mà còn có nỗ lực xóa dấu vết lịch sử như cuốn “Vừa đi đường vừa kể chuyện” của Trần Lan đăng tải trên 88 số Nhân Dân Nhật báo (từ số 2006 đến  số 2094) trong năm 1961.Nếu có một số đồng chí của ông Hồ Chí Minh biết thì họ cũng đã lần lượt qua đời.

Các nhà nghiên cứu Hồ Chí Minh nhìn đâu cũng thấy bóng mờ vì cho đến đầu thế kỷ 21 không có dữ kiện gì để họ nghi ngờ Nguyễn Ái Quốc và Hồ Chí Minh là hai người.
Nhưng nếu giả thuyết đó là hai nhân vật khác nhau đóng chung một tuồng thì cuộc đời của Nguyễn Ái Quốc/Hồ Chí Minh không còn có bóng mờ, không có gì là bí hiểm. Tài liệu “Hồ Chí Minh Sinh Bình Khảo” của nhà biên khảo Hồ Tuấn Hùng người Đài Loan, Thái Tuấn dịch ra Việt ngữ nhan đề “Tìm hiểu về cuộc đời của Hồ Chí Minh” hoàn tất vào đầu năm 2013 như đã giới thiệu trên đã giúp giải mã một số bí ẩn về Nguyễn Ái Quốc/Hồ Chí Minh:

Cuộc tình giữa Nguyễn Ái Quốc và Tăng Tuyết Minh

Năm 1924 Nguyễn Ái Quốc từ Mạc Tư Khoa về hoạt động tại Quảng Châu làm việc cho Michael Borodin, ủy viên Quốc tế Cộng sản phụ trách Á châu. Không khí Quảng Châu thập niên 1920 là một không khí cách mạng trong phong trào Tôn Dật Tiên và phong trào Cộng sản quốc tế. Tăng Tuyết minh là một phụ nữ Trung quốc trẻ tuổi cấp tiến gần gũi với các bà Đặng Dĩnh Siêu (vợ Chu Ân Lai) và Thái Sướng (vợ một đồng chí của Chu Ân Lai) trong hội “Phụ nữ” do Cộng sản tổ chức. Nguyễn Ái Quốc thường lui tới hội này và quen biết với Tăng Tuyết Minh. Do sự giới  thiệu của bà Đặng Dĩnh Siêu, năm 1926 Nguyễn Ái Quốc (36 tuổi) kết hôn với Tăng Tuyết Minh (21 tuổi) và được tạm trú trong căn gác nhà của Borodin.
Đầu tháng 4/1927 sự hợp tác Quốc-Cộng đầu tiên tan vỡ. Bị lùng bắt Nguyễn Ái Quốc bỏ Quảng Châu cùng phái đoàn Quốc tế Cộng sản chạy trốn lên Thượng Hải rồi sau đó đi Mạc Tư Khoa. Bà Tăng Tuyết Minh mang thai nhưng theo lời khuyên của mẹ phá thai để tránh liên hệ với Nguyễn Ái Quốc trong không khí khủng bố và thanh trừng các thành phần Cộng sản của Tưởng Giới Thạch. Từ đó không có quan hệ giữa hai người và mối tình ngắn ngủi giữa hai người xem như chấm dứt. Năm 1931 Nguyễn  Ái Quốc chết bà Tăng Ttuyết Minh không hề hay biết, bà vẫn chung thủy ở vậy suốt đời và qua đời năm 1991.

Năm 1949 Mao chiếm lục địa. Ngày 19/5/1950 bà Tăng Tuyết Minh đọc báo thấy Chủ tịch Mao Trạch Đông chúc mừng sinh nhật thứ 60 của Hồ Chí Minh/Nguyễn Ái Quốc (lúc đó đang ở chiến khu Việt Bắc) tưởng rằng chồng cũ của mình còn sống. Bà tìm cách hỏi đại sứ  Hoàng Văn Hoan tại tòa đại sứ Việt Nam ở Bắc Kinh và chính quyền Trung quốc để xin liên lạc với chồng nhưng cả hai nơi đều im lặng. Lý do đơn giản là Hoàng Văn Hoan và chính quyền Trung quốc đều biết Hồ Chí Minh ở Việt Bắc không phải là Nguyễn Ái Quốc, chồng cũ của bà.

Năm 1956 sau Hiệp Định Geneve, Hồ Chí Minh trở về Hà nội. Tại Quảng Châu có phong trào “đại minh, đại phóng” phong trào phụ nữ Quảng châu đặt vấn đề “trinh tiết” của bà Tăng Tuyết Minh. Lời khai của bà tăng Tuyết Minh không thuyết phục. Chính quyền Quảng Châu gởi văn thư lên Hội phụ nữ (lúc đó do bà Thái Sướng làm Chủ tịch) hỏi ý kiến. Bà Thái Sướng gởi văn thư giải thích sự việc và yêu cầu ỉm việc này vì quan hệ tế nhị giữa hai nước Việt – Trung.
Về phần Hồ Chí Minh, ông chưa một lần thắc mắc về sự sống  chết của Tăng Tuyết Minh. Người ta bảo ông vô tình. Nhưng ông không vô tình . Ông mang lốt Nguyễn Ái Quốc, nhưng ông biết ông không phải là người chồng xưa của Tăng Tuyết Minh.

Quan hệ tình ái giữa Nguyễn Ái Quốc và Nguyễn thị Minh Khai

Chạy trốn Quốc Dân Đảng về đến Mạc Tư Khoa năm 1927, Nguyễn Ái Quốc được gởi đi công tác tại một số nước Âu châu và Thái Lan. Năm 1930 Nguyễn Ái Quốc trở về Hương Cảng dàn xếp sự bất hòa giữa các khuynh hướng Cộng sản Việt Nam, và thành lập đảng Cộng sản Đông Dương ngày 2/3/1930. Từ đó đến đầu năm 1931 Nguyễn Ái Quốc làm việc tại Hương Cảng với bí danh P.C. Lin và gặp Nguyễn Thị Minh Khai. Quan hệ tình cảm phát triển và hai người (theo một giả thuyết) đã sống với nhau như vợ chồng với sự đồng ý ngầm của các đồng chí. Tháng 4/1932 Minh Khai bị cảnh sát Hương Cảng bắt, và 2 tháng sau Nguyễn Ái Quốc cũng bị bắt nốt. Nguyễn Ái Quốc sau đó bị tòa án Luân Đôn trục xuất ra khỏi Hương Cảng. Ông chết vì bệnh lao trên đường đi Mạc Tư Khoa. Riêng bà Minh Khai bị giam 3 năm cho đến năm 1935 mới được trả tự do. Với quan hệ giữa bà và Nguyễn Ái Quốc hai nhân vật quan trọng của đảng Cộng sản Việt Nam, việc bà biết Nguyễn Ái Quốc chết có thể xem là một việc đương nhiên.

Năm 1935 bà cùng hai Ủy viên khác của đảng Cộng sản Đông  Dương là Lê Hồng Phong và Hoàng Văn Nộn đi Mạc Tư Khoa tham dự hội nghị Quốc tế Cộng sản lần thứ 7. Lúc đó tại Mạc Tư Khoa, Hồ Tập Chương với chức danh Bí thư của Cục Viễn Đông Quốc tế Cộng sản đang học tập để chuẩn bị đóng vai Nguyễn Ái Quốc. Hồ Tập Chương được giới thiệu với bí danh P.C.Lin và tham dự Hội nghị VII với tư cách quan sát viên. Trong hồ sơ tham dự đại hội VII bà Minh Khai khai đã có chồng là P.C. Lin. Dù có một P.C. Lin tại đại hội, nhưng Minh Khai biết không phải là chồng của mình. Bà phát triển tình cảm với Lê Hồng Phong và làm lễ cưới nhau tại Mạc Tư Khoa trước mắt P.C. Lin (Hồ Tập Chương) là một việc tự nhiên. Dư luận thắc mắc về hôn nhân giữa Lê Hồng Phong và Minh Khai cho rằng Nguyễn Ái Quốc từng yêu bà Minh Khai là cướp vợ của bạn, và Nguyễn Thị Minh Khai không chung thủy vì thành hôn với Lê Hồng Phong với sự hiện diện của P.C. Lin. Và mối tình tay ba này không thể giải thích được nếu P.C. Lin ở Mạc Tư Khoa năm 1935 không phải là Hồ Tập Chương mà là Nguyễn Ái Quốc.

Chủ tịch Hồ Chí Minh thăm họ hàng ở Nghệ An

Năm 1945 khi Hồ Chí Minh (được thế giới xem là Nguyễn Ái Quốc) tuyên bố thành lập nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa tại Hà Nội thì người anh Nguyễn Sinh Khiêm và bà chị ruột là Nguyễn Thị Thanh có ra Hà Nội thăm. Nhưng hình như đảng Cộng sản lấy lý do “Bác” còn việc nước đa sự không tiện gặp. Và đã không có một ghi chép hay một hình ảnh nào còn lưu lại về cuộc thăm viếng này. Điều này dễ hiểu vì Hồ Chí Minh không thể gặp ông Khiêm và bà Thanh mà không lộ hình tích.
Mãi đến tháng 6/1957 sau khi song thân Nguyễn Ái Quốc đã chết, người anh và người  chị đều đã qua đời (ông Khiêm năm 1950, bà Thanh năm 1954) ông Hồ Chí Minh mới về Nam Đàn thăm bà con. Lúc nầy trong gia tộc chỉ còn những người còn quá nhỏ khi ông bỏ nước ra đi để có thể phân biệt Nguyễn Tất Thành và “bác” Hồ Chí Minh .

Về tài liệu gọi là loạt bài  “Vừa đi đường vừa kể chuyện” của Trần Lan

Trần Lan theo dư luận cũng chính là Hồ Chí Minh, một phụ nữ ông có mối quan hệ thân tình. Tài liệu này đăng trên nhiều số Nhật Báo Nhân Dân trong năm 1961 nói về cuộc đời làm cách mạng của mình từ khi bỏ nước ra đi năm 1911 làm dư luận rất ngạc nhiên. Ông Hồ Chí Minh lúc đó đã nổi tiếng toàn thế giới, ông không có nhu cầu mang tên một người khác để viết báo  ca tụng mình.

Hơn nữa tài liệu đó cũng không ca tụng gì Hồ Chí Minh nhiều, mà chỉ ghi lại câu chuyện “Bác” kể lại cho đoàn tùy tùng tháp tùng ông từ Phủ Chủ tịch ở Tuyên Quang vượt rừng vượt núi đi quan sát chiến dịch biên giới năm 1950 với mục đích chứng minh “Bác” và Nguyễn Ái Quốc là một người. Nhưng một số chi tiết trong câu chuyện lại vô tình chứng minh “bác” không thể là Nguyễn Ái Quốc

“Bác” kể lại chuyện bác là Nguyễn Tất Thành, Nguyễn Ái Quốc đi Pháp hoạt động như thế nào một cách liên tục cho đến năm 1950 lúc bác đang đi chiến dịch biên giới. Nhưng trong câu chuyện người thuật chuyện là Trần Lan không nói trong thời gian 1933 đến 1938 bác làm gì ở Mạc tư Khoa. Thời gian tế nhị này không có gì để nói vì Nguyễn Ái Quốc vừa chết và Quốc tế Cộng sản đang cải tạo Hồ Tập Chương đóng vai Nguyễn Ái Quốc. Dùng người khác thay mình thuật chuyện ông Hồ có ẩn ý nói ông có kể nhưng (có thể) người thuật chuyện không ghi lại thôi.

Một nơi khác khác trong tài liệu “Vừa đi vừa kể chuyện” ông Hồ Chí Minh nói năm 1942 khi từ Việt Bắc đi Trung quốc ông bị bắt. Ông kể ông đã lợi dụng sự tiếp xúc với tù nhân để học tiếng Quan thọai. Thế nhưng dấu đầu lòi đuôi, trong thời gian 14 tháng ở tù ông đã sáng tác 134 bài thơ bằng chữ Hán mà chỉ những người tinh thông chữ Hán mới làm nổi.

Về tập “Ngục Trung Nhật Ký”

Chính quyền đảng Cộng sản Việt Nam đã làm ầm ĩ tập thơ ‘Ngục Trung Nhật Ký’” còn gọi là  “Nhật ký trong tù” gồm 134 bài thơ bằng chữ Hán ông Hồ Chí Minh làm trong thời gian (1942) ông bị Quốc Dân Đảng bắt tại QuảngTây để quảng bá văn tài của “Bác” .

Tháng 5/1960 nhà xuất bản Ngoại văn Hà Nội cho xuất bản tập “Nhật Ký trong tù” gồm 100 bài thơ dịch ra Việt ngữ. Chính phủ Trung quốc cũng cho in lại phần chữ Hán dưới nhan đề “Nhật Trung Nhật ký thi sao”. Cuối năm 1977 Viện Văn học Việt Nam cho lập một tiểu tổ nghiên cứu và bổ túc Nhật ký. Năm 1983 nhà Xuất bản Văn Học cho in 113 bài. Đến tháng 5/1990 nhân kỷ niệm 100 năm sinh nhật Hồ Chí Minh, nhà Xuất bản Văn Học bổ túc thêm 21 bài tổng cộng 134 bài.

Theo một đề án phân tích thơ văn của giáo sư Hoàng Tranh ở Quảng Tây năm 1992 thì một số thơ trong “Nhật ký trong tù” dùng từ ngữ và phương ngôn thuộc sắc tộc “Khách Gia” được chuyển hóa ra Trung Văn một cách nhuần nhuyễn và nghệ thuật. Tác giả không thể là Nguyễn Ái Quốc vì Nguyễn Ái Quốc không thể giỏi Hán văn như vậy, chưa nói việc làm sao ông nắm vững ngôn từ của sắc tộc Khách gia ở Đài Loan. Qua “Nhật ký trong tù” đảng Cộng sản Việt Nam muốn quảng bá trí tuệ và văn tài của Hồ Chí Minh, nhưng vô tình đã làm lộ Hồ Chí Minh không phải là Nguyễn Ái Quốc.

Thời gian đảng Cộng sản Việt Nam có nhiều nỗ lực chứng minh Hồ Chi” Minh là Nguyễn Ái Quốc

Thời gian này đều rơi vào thập niên 1950-1960 sau khi ký Hiệp Định Geneve chia đôi đất nước, và Hồ Chí Minh đã trở về Hà Nội với tư cách Chủ tịch đảng và nhà nước Việt Nam:

(1) Năm 1957 lần đầu  tiên Hồ Chí Minh trở về thăm quê nhà ở Nam Đàn
(2) Năm 1961 Nhân Dân Nhật  Báo đăng tải loạt bài “Vừa đi đường vừa kể chuyện”.
(3) Năm 1960 Hồ Chí Minh cho mời vợ chồng luật sư Frank Loseby người đã cứu Nguyễn Ái Quốc ra khỏi nhà tù Anh quốc ở Hương Cảng năm 1931 tới Hà Nội. Luật sư Loseby qua tin tức tưởng Nguyễn Ái Quốc đã chết. Nhưng thông tin truyền miệng của đảng Cộng sản Việt Nam cho thấy đó chỉ là tin bịa đặt để ông có thể chạy trốn khỏi Hương Cảng. Và luật sư Loseby không có lý do gì để không tin. Dạng hình Nguyễn Ái Quốc và Hồ Chí Minh khác nhau chút ít thì luật sư cũng nghĩ do thời gian cách biệt 28 năm. Lúc đó luật sư Loseby đã 80 tuổi. Hơn nữa đối với người Tây Phương người Á châu nào trông cũng giống nhau khó phân biệt (năm 1946 Hồ Chí Minh đến Paris dự hội nghị Fontainebleau nhận là Nguyễn Ái Quốc cũng không người Pháp nào từng biết Nguyễn Ái Quốc của những năm 1919, 1920 thắc mắc có thể cũng vì vậy)

Người ta có thể đặt giả thuyết rằng trong thời gian đấu tranh cách mạng dưới sự chỉ đạo và nhờ vả Quốc tế Cộng sản qua trung gian Liên bang Xô viết và Trung quốc, đảng Cộng sản Việt Nam và đàn em thân tín chung quanh Hồ Chí Minh chưa quan tâm đến nhân thân của Hồ Chí Minh là một người Hoa và không phải là Nguyễn Ái Quốc.
Nhưng sau Hiệp Định Geneve, cuộc đấu tranh chống Pháp xem như đã thành công, một chính quyền đã được thiết lập tại Hà Nội. Việc Hồ Chí Minh, một người Đài Loan làm chủ tịch nước trở thành cấn cái cho Đảng và cho chính cá nhân Hồ Chí Minh. Cho nên đảng Cộng sản Việt Nam, đảng Cộng sản Trung quốc và cá nhân Hồ Chí Minh có nhu cầu chứng minh Hồ Chí Minh và Nguyễn Ái Quốc là một.
Cuốn sách “Tìm hiểu về cuộc đời của Hồ Chí Minh” của Hồ Tuấn Hùng với lối sưu tầm khoa học dẫn chứng đầy đủ và khả tín bắt đầu vén hẵn lên bức màn che đậy lai lịch của Hồ Chí Minh.

Tại sao lại chọn lúc này?

Vấn đề đặt ra là sự thật này ảnh hưởng thế nào đến cuộc tranh chấp biển đảo hiện nay giữa Trung quốc và Việt Nam. Cuốn sách bằng Hoa Ngữ của ông Hồ Tuấn Hùng do nhà xuất bản “Bạch Tượng Văn Hóa” xuất bản tại Đài Loan tháng 11/2008 là thời điểm quan hệ giữa Trung quốc và Việt Nam bề ngoài “16 chữ vàng” và “4 tốt”, nhưng bên trong bắt đầu trở nên căng thẳng./.

© Trần Bình Nam
Feb. 26, 2013
binhnam@sbcglobal.net
www.tranbinhnam.com

Tài liệu tham khảo:
1.“Tìm hiểu về cuộc đời của Hồ Chí Minh” bản dịch Việt ngữ của Thái Tuấn (2013) cuốn “Hồ Chí Minh Sinh Bình Khảo” bằng Hán văn của Hồ Tuấn Hùng (2003)
2.“Ho Chi Minh: A Life” của William J. Duiker (2000)
3.“Ho Chi Minh: The Missing Years 1919-1941” của Sophie Quinn-Judge (2003)
4.“Vừa đi đường vừa kể chuyện” của Trần Dân Tiên (1961)
5.Hình Nguyễn Ái Quốc/J.C.Lin  trích từ cuốn “Ho Chi Minh: A Life” của William J. Duiker.

218 Phản hồi cho “Một nghi án lịch sử Nguyễn Ái Quốc và Hồ Chí Minh: một hay hai người?”

  1. Tôi không ưa các quan chức nhà nước cộng sản Việt nam hôm nay nhưng phải nói một điều mà nó là nguyên nhân dẫn đến sự thất bại nhục nhã của chế độ VNCộng hòa đos là thói quyên xuyên tạc nói phét thành ra dân không tin. Họ tuyên truyền với chúng tôi Việt cộng sáu người đu cộng đu đủ không gẫy và toàn người nông dân ít học bị chính quyền lừa gạt phảiđi lính, nhưng đến khi bộ đội vào Sài gòn thì hoàn toàn trái ngược, toàn thanh niên trẻ đa số học hết cấp 3 tức là tú tài toàn phần mà ở lính ông Tiệu 1000 người mới có một người học như vậy, họ mặt mũi sáng sủa, ăn nói lịch thiệp không tục tĩu như lính Cộng hòa. Bao thiếu nữ Sài gòn yếu họ. Báo chí đài Sài gòn thường nói Hà nội cũng như miền Bắc nghèo khổ, bé nhothế mà khi đất nước giải phóng tôi ra thăm quê Ở vùng quê Nam định thì nhà nhà là nhà xây, đẹp đẽ, Hà nội đẹp nguy nga. Các vị tổng thống và tướng thì hô tử thủ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng nhưng lại bỏ dân, bỏ đồng đội chạy tháo thân với vợ con mình. Nay lại vẫn thấy bài báo kiểu Sài gòn này, lại gặp lại con chát của quý vị này là Dâm Tiên, Non Ngàn hay Chông Chông Choai Choái gì đó, toàn ăn nói văn phong giọng du côn. Chán thật, ra nước ngòai mà vẫn không thoát mấy anh lính đã làm khỏ đất nước này. Tôi nghĩ như cqcs anh chị góp ý thì thua trận, bị dân ghét cay ghét đắng cũng là do thói nói bậy dựng chuyện, ăn nói không có chừng mực và không chịu trách nhiệm gây ra. Tôi cầu mong đất nước sớm tẩy hết những con người đó cùng quan lại tham nhũng hiện nay thì đất nước mới tiến lên. Thiết tưởng phong trào đấu tranh cho tự do dân chủ cũng không nên kết nạp ông Bùi Tín ăn nói xằng bậy, nói lười đôi đàng, lừa thâyc phản bạn để nhân dân khỏi hiểu lầm phong trào cao đẹp này. Còn muốn lô kéo dân mà nói xấu Bác Hồ, Bác Giáp thì tức là lấy đá đạp chân mình, dân sẽ ly khai các quý vị, lại dựng cbuyện nói xấu hững người dân tôn kính thì tự tử rồi. Tôi chân thành khuyên các quý vị nếu muốn làm cuộc cách mạng dân chủ thì hãy gọt rửa cách làm bất nhân, bất nghĩa, tiểu nhân này, hãy thang lọc lại đội ngũ của mình gạt ra ngoài những hòn phân thối đi Mới được dân yêu quý tin theo.

    • Choi Song Djong says:

      Thôi vẹm láo ơi,mười dư lợn viên thì hết 9 là dân đầu đường xó chợ,quen thói làm biếng và không muốn đổ mồ hôi nên mới phải muối mặt làm thân khuyển mã tay sai bạo quyền.Tìm cách khác đi cưng,chiêu này xưa rồi.

    • Bút Thép VN says:

      Muời Tươi Năm Căn says: “Tôi không ưa các quan chức nhà nước cộng sản Việt nam —Thiết tưởng phong trào đấu tranh cho tự do dân chủ cũng không nên kết nạp ông Bùi Tín ăn nói xằng bậy, nói lười đôi đàng, lừa thâyc phản bạn để nhân dân khỏi hiểu lầm phong trào cao đẹp này. Còn muốn lô kéo dân mà nói xấu Bác Hồ, Bác Giáp thì tức là lấy đá đạp chân mình, dân sẽ ly khai các quý vị, lại dựng cbuyện nói xấu hững người dân tôn kính…“.

      Thôi mà, “Muời Tươi Năm Căn” đừng giở thói “đạo đức” (lưu manh) như bác Hồ, sau khi giết gần 20 vạn nông dân trong CCRĐ đã đóng kịch, lấy khăn lau nước mắt (cá sấu) trước ống kính truyền hình tỏ ra hối hận!

      Sợ ông Bùi Tín “ăn nói xằng bậy, nói lười đôi đàng” (sic), hay sợ ông Bùi Tín lật mặt lạ của Hồ Chí Minh và bản chất xảo trá, gian ác, tay sai TQ của CSVN?

      Nói cho Muời Tươi Năm Căn biết này, Hồ Chí Minh là tay sai cho Cộng sản quốc tế, là tên hán gian, là tên đồ tể giết người không biết gớm tay, còn Võ Nguyễn Giáp là tên tướng hèn, được CSVN và TQ tô son trét phấn với những chiến công “hiển hách” Điện Biên Phủ.
      Nhưng ngày nay nhiều tài liệu đã được giải mã, chiến thắng Điện Biên Phủ là do Tầu cộng chủ động do các tướng Vi Quốc Thanh, Trần Canh, Nguyễn Sơn, tức Lưỡng quốc tướng quân Hồng Thủy và nhiều sư đoàn tác chiến.

      Trích: “Ông Nguyễn Văn Kính, cựu chiến binh Việt Nam từng tham gia chiến dịch Điện Biên Phủ 60 năm trước cho biết: “Thắng lợi của chiến dịch này là không thể tách rời với sự giúp đỡ của bạn bè quốc tế, đặc biệt là của Trung Quốc”.

      Kỷ niệm 60 năm Chiến thắng Điện Biên Phủ-Tình hữu nghị Trung-Việt đời đời truyền tiếp

      Muời Tươi Năm Căn hãy mở to mắt ra mà đọc, động não mà suy nghĩ!

    • Austin Pham says:

      Chân thành cám ơn “Mười tươi Năm Căn”, nhờ bạn mà tụi nhóc sau này biết được như thế nào là…việt cộng! Chất độc của việc tuyên truyền đã ngấm sâu vào bọn miền nam rồi. Thế nên khó lòng mà đám người thất học bớt GATO với các đỉnh cao đại học ở miền bắc. Thấy người ta nhà cửa nguy nga, tivi chạy đầy đường, tôm cá phơi trên nóc nhà rồi sinh ra lòng đố kị chứ gì. Thôi bỏ đi bạn, đừng rỗi hơi với đám này. Thà đi bắt chó còn sướng hơn, góp phần xây dựng thành công XHCN.
      Chào đoàn kết

    • BIỂN NGÀN says:

      THẰNG NGU

      Thằng này ngu thật là ngu
      Cái đầu bã đậu có nào biết chi
      Nào ai viết lách những gì
      Nó như con két biết chi mà bàn
      Đúng là ngu học làm sang
      Cứ toàn vơ đũa lại càng thêm ngu !

      NON NGÀN
      (15/7/14)

      oooo

  2. Hồ Bác Cụ says:

    Các cháu DLV ơi, bác là bác Hồ của các cháu đây!!! Bác phải công nhận là tác giả TBN đã viết bài này rất nghiêm túc đấy chứ!!! Ngay cái tựa đề cũng cẩn thận có 2 chữ “nghi án” kia mà các cháu!!!! Những dữ kiện ông TBN đưa ra trong bài đều có nguồn gốc được liệt kê trong mục ghi chú bên dưới. Viết như thế, thì bảo sao các cháu của bác Hồ làm sao cãi nổi???? Các cháu nhớ đừng để cho bọn “phản động” thử DNA của bác xe bác có phải là người Tàu không nhé. Chúng mà thử DNA của bác thì lại lộ ra bác Hồ không phải người Tàu, cũng không phải người VN, mà lại là giống chó, thì bác hết còn chỗ mà ngồi trên bàn thờ của các cháu. Ký tên: CB (= Cục Bự)

  3. Tôi cảm ơn bà Sóng Hồng đã nói hộ chúng tôi về những nhận xét thật sâu sắc về những kẻ càn quấy trên báo mà đứng đầu chính là Ông Buồi Tín Và Dẫn Tiễn . .Bà đã vạch mặt chúng đúng hiện nguyên hình là những tên bịp bợm thổ phỉ vào làm bẩn tờ báo này. Chân thành cảm ơn bà.

    • Choi Song Djong says:

      Tự mình cảm ơn mình hả cưng ? đọc mấy còm trên dù có dốt cách mấy cũng biết tỏng là được viết ra chỉ ở một người,một tên ma cô mất dạy.Viết nhiều còm với nhiều tên thì hưởng nhiều tiền.Ráng đi cưng vì iphone 6 sắp ra rồi,gắng láo thêm ít bữa lấy tiền mua một cái.

  4. Đoàn Cận Huy says:

    Một ông mà đã sợ thí mẹ rồi, hai ông chịu sao nổi.

  5. Austin Pham says:

    Hề..hề, anh ABC nói lớn quá làm…bể mánh của việt cộng sao anh? Thôi, mình chừa đường cho nó kiếm cơm. Tội nghiệp nó…đói quá mà nhát nên mới làm cam. Lỡ bị sa thải thì chỉ có nước đi ăn cắp chó và sau đó…chết. Coi nó giả dạng cả trăm nhân vật mà không chừng nó có cơ may trở thành “bác” sau này đó nghen!

  6. Thế Dân says:

    Có thể nói đúng là viết bậy dựng chuyện bị đọc giả chửi. Nhục nhã thật. Đó là phần thưởng cho kẻ tiểu nhân thất đức. Tôi hoan nghênh thái độ đúng của các bạn. Tôi cũng cho rằng báo đàn Chim Việt đã cho cơ hội để kẻ xấu lộ diện và bạn đọc thấy rõ cái phải cái trái. Cái phải thì hết lòng ủng hộ, còn cái xấu, cái sai thì cần nên phê phán, khi quá đáng thì phải nghiêm khắc để phản đối. Tôi cho rằng dù Dâm Tiễn hay Non Ngàn v.V…là những kể hay ăn nói sỗ cồ, vặngtuc và trơ trẽn đến mấy nhưng cũng có lúc phải biết xấu hổ khi bạn đọc lên án, phê phán có lý có tình, họ không thể áp dụng kiểu viết báo nói bậy, vu khống người tốt mà không chịu trách nhiệm. Trân trong:Thế Dân

  7. Sóng Hồng says:

    Tôi là giáo viên tại Sài gòn, ít khi lên báo góp lời, nhưng qua bài báo này tôi mới hiểu ra rằng vì sao ông Bùi Tín không được thăng tiến, vì bản chất tư cách của ông là lèo lá, khi xưa chính ông đã cùng đoàn quân Giải phóng đè bẹp chính quyền Sài gòn, bức tử báo lính VNCH, khiến thiệu, Kỳ và hàng triệu lính và thân nhân của bộ đội NGỤY quyền phải cởi giầy, súng ống, quần áo tả tơi chạy trốn và dời đất nước trước sự bỏ rơi của Mỹ. Ông ca ngời Bác Hồ và đại tướng Giáp hết lời, thế mà nay vấncai mồn ấy nhưng lưỡi lại đảo chiều nói xấu dựng chuyện về Bác Hồ. Tôi nói thật, nói xấu ai thì còn có thể có khuyết tật dù ít hay nhiều, nhưng Bác Hồ cả đời hy sinh tất cả cho đất nước, được nhân dân tôn thờ và thế giới hết lòng ca ngợi, đạo đức sáng như trăng rằm. Vậy mà anh Bùi Tín còn diễn bài vu khống, đã vậy anh lại uốn lưng chịu người của tên tên Lý Tống, người gốc Hán, chẳng có chút máu Việt nào chửi thậm tệ khi ông ta qua Mỹ. Theo tôi, anh đã biết đi theo thầy Nhất Hạnh, nên thành tâm sám hối việc làm nói lười đôi chiều vu khống bỏ lửa tay người, bất trung bất nghĩa với cha ông người đã dạy dỗ ông thành một đại tá, được phân nhà đẹp ở Hà nội, khi mà bao người đổ máu còn chưa được. Ông học giáo lý nhà Phật hẳn biết tội đó rất trọng, là một trong năm giới căn bản của người Phâth tử. Ông già rồi, tôi tuy kém ông 10 tuổi là phụ nữ, nhưng thành thật khuyên ông, hồi đầu kẻo muộn. Trân trọng: Chào ông, chúc ông mau bỏ bờ mê mà về bến giác.

    • Trực Ngôn SG says:

      Chào cô giáo Sóng Hồng

      Rất vui khi đọc ý kiến của “cô giáo”, cô kém ông Bùi Tín 10 tuổi, tức là thuộc vào hạng “cô giáo già” (tám bó). Chỉ hơi buồn là “cô giáo” tuy đã lớn tuổi, kinh nghiệm đời cũng khá nhiều, nhưng tư duy vẫn còn cổ hủ như hồi bác Hồ còn ở trong hang Pắc Pó!

      Cô giáo đừng ngạc nhiên, khi xưa ông Bùi Tín cũng giống như “cô” bây giờ, ngồi đáy giếng nên thấy bầu trời chỉ bằng cái lia.

      Nhưng từ ngày ông xa rời đảng CSVN để sống đời phiêu bạt bên Pháp ông mới nhận ra rằng bầu trời cao rộng bao la, ông được thở không khí trong lành dưới bầu trời tự do dân chủ, vì thế ông đã khám phá ra sự thật khác hẳn với những gì đảng đã nhồi nhét!

      Sống trong bầu thì tròn, trong ống thì dài, ăn cơm đảng, phục vụ cho đảng thì phải viết hay về đảng, bốc thơm đảng cho dù mùi hôi của đảng khá nồng nặc, nhưng vì không thấy được không khí tự do nên ông Bùi Tín không thể làm gì khác hơn được, không thể so sánh được, phải chửi VNCH là “NGỤY” đê mà sống. Nhưng hôm nay ông Bùi Tín dã nhận ra rằng; HCM và CSVN mới chính là “NGỤY”, là kẻ bán nước!

      Cô giáo ơi, hãy bỏ miếng da lừa “che mắt ngựa” ra thì cô sẽ nhìn thấy rõ được bản chất thật của bác Hồ và đảng CSVN như; tướng Trần Độ, Đại tá Phạm Quế Dương, Dương Thu Hương, Nguyễn Khắc Toàn, Nguyễn Thanh Giang, Vi Đức Hồi, Trần Anh Kim, Vũ Thư Hiên, LS Lê Quốc Quân, LS Nguyễn Văn Đài, BS Phạm Hồng Sơn, và hàng ngàn, ngàn người khác, lúc đó cô sẽ hiểu được ông Bùi Tín.

      Nhưng để đạt được “trình độ” ấy, trước hết xin cô giáo hãy lắng nghe lời tâm sự của du sinh Lê Trung Thành: Còn Cờ Đỏ Sao Vàng Thì Không Bao Giờ Có Độc Lập Tự Do Hạnh Phúc

      Biết CSVN gian dối, làm nhiều điều ác với dân, mà vẫn cứ nhắm mắt tin theo, thì đó là tội rất nặng, là một trong năm giới căn bản của người Phật tử đấy cô giáo Sóng Hồng ạ!

      • ABC says:

        Bạn Trực Ngôn ơi ! nếu khéo để ý, thì bạn sẽ thấy Nguyễn thị Quý, Thế Dân, Sóng Hồng, Trần đức Long, Thế Anh, Nguyễn hoàng Lê, Nguyễn văn Hai, Hoàng công chính, Hoàng văn Bố, Nguyễn hoàng Việt, Trần thành Thật, Thái thụy Hà, Nhân dân đồng khởi, Nguyễn thị hoài Trang chỉ là một tên vẹm mà thôi.
        Cùng một cọng rau muống còn dính sau đít như thế kia thì ai lại không nhân ra !

      • Trực Ngôn SG says:

        Bất luận những nicks mà bạn ABC nêu trên là ai, thuộc thành phần nào cũng không care. Họ là “vẹm” cũng tốt, mà là kẻ dốt cũng ok.

        Chúng ta đang cổ vũ cho “dân chủ và tự do ngôn luận”. Nếu họ viết hay, viết đúng thì tôi bái phục, lắng nghe và suy nghĩ. Còn nếu như họ viết bậy hay chủ ý tuyên truyền cho CSVN, thì tôi cũng như các Bạn nên thẳng thắn phản hồi để “khai trí” cho họ.

    • Choi Song Djong says:

      Bà là giáo viên TP.HCM thì đúng hơn thưa bà.Bà ít khi lên báo góp lời…tôi hy vọng là Bà đừng nên góp lời thì hay hơn,đọc còm của bà mà tôi thất vọng quá,là người có chữ mà đui mù không có lương tâm xét đoán.
      Xin trích.
      “Tôi nói thật, nói xấu ai thì còn có thể có khuyết tật dù ít hay nhiều, nhưng Bác Hồ cả đời hy sinh tất cả cho đất nước, được nhân dân tôn thờ và thế giới hết lòng ca ngợi, đạo đức sáng như trăng rằm” hết trích.
      Lạy thánh mớ bái, Bà viết được những dòng này thì bà chỉ là bé khăn quàng đỏ đang học lớp 5 mà thôi .Bị nhồi sọ đến ngu đần lại còn khoe mình là cô giáo,vậy là cả ngày cô giáo 80 bó chỉ lên mạng đọc CAND,Hà Nội Mới,QĐND,ANTĐ,ANTG và những tin xe cán chó v.vv.
      Những gì ông HCM làm là những chuyện kinh thiên động địa mà cô giáo nào có hay,chẳng nhẽ thế giới người ta hết lòng ca ngợi một tên đồ tể ? Cô giáo ơi,Bà làm tôi thất vọng và hãi quá.Bà đã vậy hỏi sao cái đám vịt kều đã ra hải ngoại vẫn ngày ngày xách cờ đỏ sao vàng đi như đi trẩy hội ?

      • Bút Thép VN says:

        Để trở thành một cô giáo dưới chế độ CSVN, người ta đã phải quàng khăn đỏ ngay từ lúc đến vườn trẻ, phải học nói như con vẹt, phải nắn não để trở thành cháu ngoan bác Hồ.
        Vì thế đừng nên ngạc nhiên khi đọc góp ý của cô giáo Sóng Hồng, dù nay tuổi của cô đã xếp vào hàng 80, nhưng suy nghĩ vẫn không khác gì khi còn đang học lớp 3 trường làng; suốt ngày nghêu ngao bài hát: “Ai Yêu Bác Hồ Chí Minh Hơn Thiếu Niên Nhi Đồng”

    • UncleFox says:

      Tôi thấy “Bác Hồ” ngoài việc bán nước có công hàm, giết dân vô tội vạ, chơi gái không chịu trách nhiệm … thì đạo đức của “Bác” còn sáng hơn cả mặt giời khi nguyệt thực nữa cơ . Mà chẳng biết tại sao có nhiều người không chịu tìm hiểu, cứ chửi như tạt cứt vào mặt “Bác” đến thế . Lại có vài tờ báo ngoại quốc còn xếp hạng “Bác” là một trong vài tên đồ tể ác ôn nhất lịch sử loài người nữa chứ . Thật là phản động hết sức !

      Vài nhời đồng cảm, mong có dịp đồng sàng với cô giáo Sóng Hồng để ta cùng tâm sự ca ngợi công lao Kụ Káo !

    • Việt Nhân says:

      Tôi cũng là giáo viên như cô nhưng chưa bao giờ tôi gọi ông Hồ là bác dù trước mặt đồng nghiệp. Vì sao ? Vì xã hội thời bác sao mà giả dối quá : họp hành không ai dám phát biểu nói trái chiều, người trực ngôn bị đè bẹp cả đời, người tài năng không xu nịnh bị dùi dập. Giáo viên cứ học tấm gương đạo đức HCM bằng cách chép bài của nhau điền tên mình vào rồi nộp lên, như vậy học tập đạo đức chổ nào khi mà tự điều đó cũng là giả dối. Giáo viên họ quá mệt mỏi vì đủ thứ chuyện phải làm thế mà Đảng cứ đẻ ra những điều quái dị bắt họ học tập trong khi chính bản thân mấy ông to rổi hơi lo ăn nhậu mánh mung, tham nhũng. . .rồi rỉ tai nhau họ cười họ chỉ học tập tấm gương Ông A, chị B có nhà lầu, xe hơi, có con du học nhờ tiền cúng dường, lại quả .

  8. Dâm Tiên và lũ rẻ rách như bạn đọc đã nhận xét quá chính xác cuối cùng đã đuối lý, đó là với Bác hàng ngày hàng dòng người đã đến viếng thăm, còn với lãnh tụ Thiệu của chúng cùng các đời tống thống khác thì sao? Thành biểu tượng về sự tham nhũng, bạc nhược, bán nước để nhân dân chửi Muôn đời. Thế mà chúng bay chưa thấy xấu hổ. Thật đúng khi nhân gian có câu” đen đầu cũng gọi là người”. Tọc tọe biết viết mà dám lên báo biết bài để bạn đọc chửi.

    • Thẳng Ruột Ngựa says:

      Hằng ngày Nguyễn Thị Quý chỉ biết chúi đầu vào lăng Bác ở Ba Đình, ôm đít CSVN với câu thần chú “còn đảng còn mình” thì là sao thấy được sự thật mà bác và đoảng che dấu, bí mật bán nước cho Tầu khựa?

    • Hồ Bác Cụ says:

      Có cần phải đăng lại cái công hàm bán nước 1958 do Đồng vẩu kí theo lệnh của Hồ chí minh không??? Có cần phải đăng lại lá đơn bác Hù đã xin theo học trường “làm quan cho thực dân Pháp” không?? Có cần đọc lại vụ CCRĐ chính tên Hồ chí minh đã viết bài vu cáo bà Nguyễn Thị Năm sau đó ra lệnh xử bắn bà ta không??? Có cần phải công khai việc bác Hù đã có con rơi Nguyễn Tất Trung và cho xe cán chết “bồ nhí” Nông Thị Xuân không??? Hồ chí minh thực chất chỉ là một tên dâm tặc, phản quốc, háo danh, sẵn sàng bán cả linh hồn, dâng cả tổ quốc cho ngoại bang, xô đẩy lừa gạt hàng triệu người VN chết oan trong 2 cuộc chiến tranh vô bổ, chỉ để được làm Vua của nước VN mãi mãi. Sinh ra Hồ chí minh là ai cho đế giờ không ai rõ, nhưng hiểu Hồ chí minh rõ như lòng bàn tay thì đó là Hồ Bác Cụ, hiểu chưa????

  9. DâM TiêN says:

    Tôi thưa, tôi nói, và vẫn cứ nói… thôi, nói thêm một lần nữa…

    Rằng; Ông (Rợ) Hồ chính gốc bà lang Trọc là người TA, chứ
    không có pha Tàu Phù cái gì sất.

    Tôi là …dân là…quan Tình Báo hang nặng, tôi biết rõ như thế..

    Ông HỒ làm…bồi cho Tình Báo Hoa Kỳ, thì phải là Hồ chính gốc
    Nghệ Tịnh chứ lị. Con ruồi đực ruồi cái bay qua, mà OSS hỏ
    còn biết ngay tỏng chứ lị, huống chi là ông Sinh Cung !

    Ta cứ lằng nhằng mãi về Hố làm cái gì; chỉ biết Hồ là loại đại
    láu cá, đại gian ác, đại diet chủng là đủ… Cón Tình Báo Mỹ hõ
    xử dung ông Hố làm sao, thì dã qua…rồi người ơi.

    Nay Tình Báo Mỹ đang…xử dung..một lãnh tụ CS KHÁC à, mà
    xử dung theo chiều hướng Cộng Hòa của ta.( Nay kính, DâM)

  10. Những vị như tác giả viết bài này cũng như bạn Bùi Lễ hay Lá Ngàn Bùi Tín chỉ là con số vô cùng bé nhỏ của những người thất trận và thất vọng vì lợi ích cá nhân bị đụng chạm như đang là cậu lính tẩy ăn tiền Mỹ thuê khi ông chủ bỏ chạy thì tất nhiên mất tất cả và nhục nhã ê chề nên không sao chấp nhận người lãnh tụ vĩ đại đã lãnh đạo toàn dân đuổi tống cổ chủ của chúng và cho chúng vào học cải tạo là điều nhất yếu. Nhưng cuối cùng thì chúng chỉ là một toán phỉ tả tơi còn nhân dân thì vẫn yếu kính Người. Đó là sự khác nhau giữa vĩ nhân và kẻ hạ tiện bán nước. Vì thế, càng vu không dựng chuyện nói xấu người tốt thì chính là bước đường cùng quẫn của bọn tiểu nhân này, nó chỉ làm nhân dân yếu quý Bác hơn và căm ghét bọn này hơn mà thôi. Cho nên nó phản tác dụng là vì vậy. Ông Bùi Tín đã tự đi kết đảng với những kẻ ngồi bệt rẻ rách này thì là hạ sách rồi. Tôi thấy tên ông ngồi dưới tên Lý Tống thì nhục quá. sao ông phải làm vậy?

    • DẶM NGÀN says:

      ÔNG HỒ

      Ông Hồ cũng chỉ con người
      Đi làm chính trị cuộc đời nên danh
      Thành công thì mới vinh quang
      Còn như thất bại cả làng biết ai !
      Thế nên nói mấy cho vừa
      Thói đời vẫn vậy từ xưa nay rồi
      Thấy sang bắt họ làm quàng
      Còn như hư thật để ngàn đời sau !
      Có gì khiến phải u sầu
      Gỗ thơm ai có cần màu nước sơn !

      PHIẾM NGÀN
      (12/7/14)

      • Vĩ Đại says:

        Thôi mà! Hảy để Bác yên
        Cứ moi cứ móc xương khô còn gì?

        Bảo vệ hằng cả sư đoàn
        Mà không giử được miệng đời khổ ghê !

        Xin tha cho Bác một khê
        Kiếp sau Bác hứa không hề vĩ nhân

        Vĩ là khúc cuối. . .xương mông
        Cái đuôi ngoắc ngoắc là người hay sao ?

        Người thì làm gì có đuôi ?
        Đích thị. . .đít Đỏ. . .đích là Bác đây.

      • Xin thề says:

        Bác ơi, Bác. . .vĩ nàm chi ?
        Mà nhân gian chửi búa xua tối ngày ?

        Cháu ơi, Bác khổ nắm dzồi !
        Kiếp sau Bác sẻ. . .xin thề. . .chặt đuôi !

        Nhưng hảy giúp Bác mua Dao
        Nhản hiệu US chớ là. . . China
        China sắt sét chết cha
        Bị phong đòn gánh. . .dâm già khổ thân

        OK ! Nếu Bác xin thề
        Còn không. . .Ngộ cũng. . .Hầy là. . .chịu thua ! ! !

    • DâM TiêN says:

      Kể ra Chần đút Lon cũng dần dần biết SỢ đấy. Sợ, là phải !

      Có ai nghĩ rằng Ceaucescu mất chỗ đội nón…cối, chính là
      bởi bàn tay nhân dân không?

      Nhân dân nào yêu quái Rợ Hồ ? Chỉ một lũ láu cá ? cò một
      lũ ranh ma, láu cá mất dạy đảng Viên cộng phỉ chúng bay vây
      quanh hút rỉa cái xác già Hồ làm lẽ song còn thơi à…

      Em Chàn đút Lon ơi, biết SỢ đi là vừa; và vì Sợ, nên hay ăn năn
      kịp đi. Người dân yêu nước ” may ra’ động long mà tha cho, nghe?

    • Thẳng Ruột Ngựa says:

      Trần Đức Long says: “Đó là sự khác nhau giữa vĩ nhân và kẻ hạ tiện bán nước”.

      Nhưng khổ nỗi bác Hồ chính là kẻ bán nước cho Tầu, bác Hồ không phải là “vĩ nhân” mà là “bỉ nhân” mới chết chứ!

      Hồ Chí Minh, Lê Duẩn: Hai con quỷ trong lịch sử nhân loại?

      Có 3 loại quỉ;

      - Chịu trách nhiệm về cái chết của ít nhất 20 triệu người: Stalin, Hitler và Mao.

      - Chịu trách nhiệm về cái chết của ít nhất một triệu người: Danh sách này có 15 người, trong đó có Hồ Chí Minh, Polpot, Lenin, Kim Nhật Thành, Kim Chính Nhật, Saddam Hussein…

      - Chịu trách nhiệm về cái chết của trên 10.000 người: Có 16 nhân vật, trong số đó có cố Tổng bí thư đảng Cộng sản Việt Nam- Lê Duẩn.

    • Quyên Lê says:

      “Nhân dân càng yêu quý bác hơn…”

      1- Trần Đức Long hãy chỉ ra xem nhân dân nào càng yêu quý bác hơn? Những nhân dân này là ai? Tên gì? Ở đâu? Số điện thoại?

      2- Người như T.Đ. Long tất đã xem nhiều ảnh của “bác” Hồ, nhưng có thấy điều gì khác biệt trên khuôn mặt và nhân dạng giữa các ảnh được gọi chung là ảnh của bác Hồ Chí Minh? Mắt của T.Đ. Long lác đến độ không phân biệt được ai là Nguyễn Ái Quốc, một người Việt, và ai là Hồ Tập Chương, một người Tàu?

      3- Một tấm ảnh bằng ngàn lời nói. Hình ảnh rành rành như thế mà còn lên gân cãi chí chóe thì T.Đ.Long có mắt mà như mù, có trí mà trí không làm việc, thế thì Long biết gì mà bàn với tán?
      Lại còn lên án ông Bùi Tín hơn năm mươi năm tuổi đảng và còn miệt thị cả Lý Tống vang danh thế giới kể cả thế giới cộng sản, thiên đàng của những người mù, trong khi T.Đ.Long là một cá nhân không tên tuổi, không ai biết và T.Đ.Long cũng đã không làm được một điều gì mảy may có ích cho đất nước, cho nhân quần xã hội Việt Nam, nhất là vào lúc quốc gia lâm nguy vì giặc Tàu kể từ 1990 đến nay.

      Đã hai mươi năm kể từ ngày những cộng sản Nguyễn Văn Linh, Phạm Văn Đồng, Đổ Mười, Lê Khả Phiêu, Lê Đức Anh ký giấy bán toàn bộ đất nước Việt Nam và toàn dân, toàn đảng viên Việt cộng cho Tàu ở Thành Đô, T.Đ.Long đã làm được gì từ 1990 đến nay?

      Nhờ có những cá nhân như T.Đ.Long người ta mới biết đảng cộng sản bao gồm những con người ngu dại đến mức nào. Con người của đảng cộng sản lưu manh, đê tiện, bỉ ổi đến mức nào!

      Nhân dân càng yêu quý bác hơn…Nhân dân ấy ắt phải là những tên cộng sản hạng bét, đần độn mà hổn láo như T.Đ.Long?

Phản hồi